Quyển 5. Chương 33: So Với Dung Mạo Tài Hoa Càng Thêm Đoạt Hồn
bắt đầu có hứng thú với nàng.
Mặc dù là vì những kỳ tích mà nàng dùng than sáng tạo ra mặt đất, cũng đáng được.
Hiên Viên Tôn thực biết Bách Lý Cát Tường mà đưa tới, là nữ nhân thế nào sao?
nữ nhân có thể tùy tùy tiện tiện cải tiến công nghệ tinh luyện kim loại, làm ra khối sắt càng tinh thuần*, mặc dù có dung mạo khuynh quốc, cũng là nhân tài mà ai cũng đều hận thể vắt óc suy tính làm thế nào cũng phải có được. (*nguyên chất, tinh khiết)
tại Hiên Viên Tôn lại danh chánh ngôn thuận đem nàng đưa đến trong tay chính mình.
Hiên Viên Dao nhịn được ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
dám đánh cuộc, tên Hoàng đế ca ca cáo già kia nhất định còn chưa phát mặt khác của tiểu hồ ly tinh này, so với dung mạo xinh đẹp tài hoa càng thêm đoạt hồn.
“Cát Tường?” Lần đầu tiên, chính thức gọi tên nàng, xem như là đem những chuyện vui trước kia xóa bỏ hết.
Mà Nghị Tôn Vương phi trong trạng thái hưng phấn kia vẫn chưa phản ứng kịp người mà Hiên Viên Dao gọi là mình, nàng vui thích ngồi dưới đất, đem chén trà sớm nguội ra uống hơi cạn sạch.
“Bách Lý Cát Tường.” nâng cao giọng, buồn cười nhìn nàng như con thỏ nhảy lên nhảy xuống, mắt trợn tròn tức giận nhìn .
“Á? Ngươi thế nào còn ở đây hả?” Thảo nào nàng vẫn luôn có cảm giác có gì đó đúng, ra là trong phòng nhiều ra thêm ‘người ngoài’ làm nàng giật mình.
Vừa thấy vẻ mặt của Hiên Viên Dao, Cát Tường lại cảm thấy cả người khó chịu.
quá giống Hiên Viên Tôn.
Nếu hai huynh đệ đều đứng im bảo trì mặt biểu tình, sợ là ai cũng phân được.
“Bổn vương ở đây, ai bưng trà rót nước cho nàng? Ai tìm than củi cho nàng? Ai làm giá cắm nến hình người, đường chiếu sáng bóng tối cho nàng?” Lao khổ công cao cư nhiên còn bị lơ đẹp, Hiên Viên Dao lắc đầu bất đắc dĩ hô to oan uổng.
Cát Tường xấu hổ cốc đầu, mỉm cười.