1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100.4


      Lục phu nhân dùng sức đẩy nam nhân người ra, mặc cho lăn ở giường, sau đó đứng liền dậy, lộ ra hai phiến da thịt trắng nõn trơn mềm ở trước ngực, cứ đứng ở trước giường như vậy dùng đôi mắt lạnh nhìn xuống nam nhân.


      "Ngươi... Ngươi làm cái gì? Ngươi đối với ta... Làm... Làm cái gì?" Lâm đại thiếu muốn rống to với lục phu nhân, nhưng thanh phát ra lại chứa chút khí lực nào, có thể xong đầy đủ câu cũng là chuyện rất khó rồi, khí thế kia càng thể khiến người ta sợ hãi.


      Ánh mắt lạnh lùng của lục phu nhân càng khiến thêm khẳng định suy đoán của mình, chính nữ nhân này là nguyên nhân khiến có khí lực như thế này.


      Bàn tay lục phu nhân phất qua hai phiến trắng nõn ngực, "Lâm đại thiếu gia, ngươi phải thích thân thể của Tuyết nhi sao? Ngươi cũng biết, thân thể của Tuyết nhi cũng phải dễ dàng chạm vào, chắc ngươi đoán được , cơ thể của Tuyết nhi là có độc!"


      Đêm qua, An Ninh cho nàng cái bình sứ, tuy rằng chưa nó có tác dụng gì nhưng nàng lại rất tin tưởng câu kia của An Ninh, cho nên cố ý y theo thói quen ở giường của Lâm đại thiếu gia, nàng chút do dự đem thuốc kia quét ở ngực mình, quả nhiên là trúng kế !


      "Ngươi..." Lâm đại thiếu hung hăng trừng mắt lục phu nhân, "Ngươi mới vừa rồi là gạt ta?"


      "Lừa ngươi? Ngươi là muồn chuyện ta có mang sao?" Lục phu nhân lấy lại quần áo mặc lên người, thần sắc trong lúc đó lại lộ ra cỗ chết chóc, nay Lâm đại thiếu có bô dáng như vậy, đối nàng mà còn chút uy hiếp nào, hiểu được ý tứ của Lâm đại thiếu, lục phu nhân thản nhiên mở miệng, ", ta có lừa ngươi, đều là , ta quả là có mang bầu?"


      " phải là của ta sao ? Là của lão thất phu An Bình hầu gia kia sao ?" Lâm đại thiếu lại mở miệng, chỉ có đáp án như vậy mới hợp lý.


      Nhưng lại dự đoán được lục phu nhân lắc lắc đầu, phủ định phán đoán của , ", là của ngươi ! Là cốt nhục của ngươi!"


      đến đây, lục phu nhân mới vừa rồi còn thản nhiên bây giờ lại thêm tia ác liệt, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ "Cốt nhục".


      "Kia vì sao..." Ánh mắt Lâm đại thiếu có tia khó hiểu, mới vừa rồi hứa hẹn với nàng chỉ cần nàng sinh đứa , liền nghĩ biện pháp đưa nàng ra khỏi Hầu phủ làm phu nhân của ,nhưng vì sao...


      "Vì sao? Ha ha..." Lục phu nhân đánh gãy lời của , lớn tiếng cười, móc từ đùi ra thanh chủy thủ, ánh sáng bạc chói lọi chỉ vào Lâm đại thiếu, "Ngươi ta là vì sao? Chẳng lẽ ngươi quên tối hôm đó ngươi chiếm đoạt ta như thế nào ư? Ngươi mấy ngày nay ngươi bức hiếp (cưỡng bức+ức hiếp) ta như thế nào sao? Vì sao? Ta tại liền cho ngươi biết vì sao, bởi vì ta hận ngươi, hận ngươi, hận thể giết ngươi!"


      Lục phu nhân nháy mắt trở nên kích động, càng ,chủy thủ trong tay càng vung lên, rạch ở người Lâm đại thiếu vài vết thương.


      "A... Ngươi điên rồi... A..." Thân thể Lâm đại thiếu vô lực nên chỉ có thể nằm ở giường thể né tránh được, nguyên lai dịu dàng mới vừa rồi của nữ nhân này là giả vờ sao? Nàng là muốn mình mê đắm thiếu phòng bị a!


      vẫn biết nữ nhân này cam lòng bị hiếp bức, mỗi lần hai người gặp gỡ, đều nghiêm túc phòng bị, lúc trước khi hoan ái nhất định phải đem tất cả quần áo người nàng cởi ra để tránh nàng mang theo vũ khí gì đả thương người nhưng lúc này lại khiến nàng chui lỗ trống.


      tưởng, nếu nàng mang thai cốt nhục của làm gì bất lợi với , nhưng ngờ, nữ nhân này nhưng lại...


      "Điên rồi? Ta là điên rồi, ta là điên rồi, cũng là do bị ngươi cùng đại phu nhân bức điên !" Ánh mắt lục phu nhân trở nên sắc bén,nghĩ đến bụng bầu của mình, nỗi oán hận càng thêm đậm đặc, giơ cao chủy thủ trong tay lên, hung hăng đâm vào đùi Lâm đại thiếu.


      "A..." Lâm đại thiếu gia tuy rằng thân thể vô lực, nhưng vẫn cảm giác được mọi chuyện xung quanh, cái đau đớn này lại ào ạt đánh úp lại khiến mặt cũng toát ra lớp mồ hôi lạnh.


      "Ngươi cũng biết đau sao?" Lục phu nhân hừ lạnh tiếng, lúc này lại đâm đến cánh tay
      của , máu tươi phun ra hắt lên giường, cũng vẩy lên quần áo của nàng nhưng nàng lại chút nào bận tâm,cũng chút sợ hãi, giờ phút này nàng chỉ muốn báo thù, thầm nghĩ làm cái tên chiếm lấy thân thể nàng phải trả giá đắt với những hành vi của .


      "A... Tuyết nhi, ngươi thả ta ra, ta đáp ứng ngươi,chỉ cần ngươi thả ta, ngươi có cầu gì ta đều đáp ứng ngươi... Ta cho ngươi làm chính thê của ta, như thế nào?" Lâm đại thiếu đau đến mức thể chịu nổi, điên cuồng của Tuyết nhi thấy được, nếu ngăn cản nàng kết quả là mạng của thể giữ được , đưa ra điều kiện, tin tưởng, với thân phận đại thiếu phu nhân của Lâm gia đại nhất định là dụ hoặc đối với nàng.


      Tuyết nhi rút ra chủy thủ cắm ở da thịt của , còn điên cuồng như vừa rồi, khóe miệng ngược lại gợi lên chút ý cười, " ?"


      "Đúng... , ta cho ngươi làm đại thiếu phu nhân của Lâm gia, tương lai làm chủ mẫu Lâm gia." Lâm đại thiếu gia nghĩ rằng chính mình thành công , trong lòng trồi lên tia hy vọng, nhưng giây sau tia hy vọng kia liền biến mất trong nháy mắt.
      Chỉ thấy ánh mắt Tuyết nhi bắn ra tia ác liệt, thập phần khinh thường cười tiếng, "Ngươi có biết ta muốn nhất là cái gì ?"


      "Cái gì? Chỉ cần ngươi muốn, ta đều thỏa mãn ngươi." Lâm đại thiếu vội vàng .


      "Ta muốn nhất chính là khiến ngươi chết, cho nên... Ngươi chết !" Lục phu nhân nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó tiến lên xốc lên cẩm bào của , lạnh lùng liếc nhìn xuống khố hạ, trong lòng rùng mình, chút do dự huy đao đến...


      Cùng với tiếng hô đau thê thảm, vận mệnh tử bị lưu loát cắt , máu tươi phun ra như suối.


      Đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân Lâm đại thiếu gia, nhưng cũng đau đến ngất xỉu, giờ phút này, hy vọng chính mình đau đến hôn mê bất tỉnh, cũng muốn đối mặt với thực thảm thiết này, từ trong đau đớn hồi phục lại tinh thần,sau đó mới ý thức được cái gì, "Ngươi... Ngươi..."


      Tuyết nhi thế nhưng... Thế nhưng... Cắt mạng rễ của !Sắc mặt Lâm đại thiếu gia trắng bệch vô cùng, nay ngay cả con nối dòng đều có, có vận mệnh tử, đoạn tử tuyệt tôn rồi ư?


      "Hừ! Hủy tai họa này xem ngươi làm sao có thể làm hại người khác!" Lục phu nhân nhìn bộ dáng vừa thông khổ vừa đau buồn của Lâm đại thiếu, trong lòng liền cảm thấy vui sướng, nàng sớm muốn làm như vậy , tai họa như vậy nên làm cho biến thành thái giám!


      "Ngươi... Tuyết... Tuyết nhi, con tiện nhân này... Ta bỏ qua cho ngươi!" Lâm đại thiếu cắn chặt hàm răng, nếu ánh mắt có thể giết người Tuyết nhi biết chết biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này, dù muốn làm gì nàng ta cũng có khả năng.


      "Ha ha... Tốt! Lâm đại thiếu gia, ta muốn nhìn, ngươi như thế nào buông tha ta, bất quá, ngươi nghĩ rằng ta cho ngươi cơ hội sao?" Lục phu nhân cười , Lâm đại thiếu gia vẫn chưa thấy sao? Nàng nếu muốn động thủ khi chưa lấy được mạng của làm sao có thể cam tâm? Nàng vốn tới là để giết , phải sao? Nàng cũng muốn tiếp tục lưu lại tai họa này!


      Lục phu nhân cười quỷ dị, nắm chặt chủy thủ trong tay, ở trong tầm mắt của Lâm đại thiếu gia chậm rãi nâng lên, nhìn hai tròng mắt tràn đầy phẫn nộ của Lâm đại thiếu, mâu quang vi lẫm.


      "... Tuyết nhi... cần... Ta là cha của đứa trong bụng ngươi... A..."
      AndrenaDiệp Diệp thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100.5

      Lâm đại thiếu cầu xin , lại ngờ, chữ "Cha" này lại trở thành bùa đoì mạng của , tại lúc chữ “cha” kia mới phát ra, chủy thủ từ cao kia liền vung xuống thẳng tắp cắm vào ngực , ngay đúng vị trí trái tim bên trái, Lâm đại thiếu gia chỉ kịp hô đau tiếng, liền đao mất mạng.

      giường, máu tươi sớm nhiễm thành mảng, Tuyết nhi đứng ở trước giường,ty vẫn như trước nắm chặt thanh chủy thủ cắm ở ngực Lâm đại thiếu gia, ánh mắt như ngọn lửa cháy hừng hực, báo thù , nàng rốt cục cũng giết được tên bằng cầm thú này.

      Lâm đại thiếu gia như thế nào cũng thể tưởng được ngày chết ở trong tay thiếu nữ như Tuyết nhi !

      Buông chủy thủ trong tay ra, thân thể lục phu nhân nháy mắt xụi lơ xuống, ngồi bệt dưới đất nhìn cơ thể tràn đầy máu tươi của Lâm đại thiếu gia, tại, nàng rốt cục cũng giết được , bây giờ chỉ còn lại có đại phu nhân !

      Lâm đại thiếu gia chiếm lấy thân thể của nàng khiến nàng như nằm trong ác mộng chết,mà đại phu nhân lại là người tay đem nàng kéo vào trong địa ngục này,mối hận của nàng đối với đại phu nhân thậm chí còn cao hơn Lâm đại thiếu, nghĩ đến tình trạng của đại phu nhân lúc này, đối với Tuyết nhi mà , đại phu nhân gần như là bị đoạt quyền cũng còn chưa đủ, nàng muốn là mạng của bà ta.

      chỉ là mạng, là còn là vận mạng thê thảm!

      "Biểu đệ... Biểu đệ?"

      Đột nhiên, truyền đến tiếng đập cửa và thanh của Lưu nhị công tử, trong lòng lục phu nhân hoảng hốt, cả người nhất thời trở nên cảnh giác, là ? như thế nào lại trở lại?

      Nhìn tình trạng trong phòng, lục phu nhân có chút hoảng loạn cả lên, tại nên làm cái gì bây giờ?

      "Biểu đệ?"

      Tiếng kêu bên ngoài tựa hồ có ý định dừng lại, lục phu nhân bước lên phía trước muốn chuyện tốt, nàng tuyệt đối để cho tiến vào!

      Lưu nhị công tử ngoài cửa thấy Lâm đại thiếu hồi lâu trả lời, khỏi nhíu nhíu mày, dùng sức đập cửa, "Biểu đệ, mở cửa nhanh!"

      "Công tử, Lâm đại thiếu gia trở về rồi."
      CHƯƠNG 100.5
      Lục phu nhân bình ổn lại tâm tình của mình, trấn định mở miệng, ý đồ muốn đuổi nam nhân này.
      Ánh mắt lợi hại của Lưu nhị công tử nhíu lại, "Trở về rồi? Ta đây sao lại nhìn thấy ? Mở cửa nhanh, có ở đây để cho ta tiến vào nhìn cái liền biết."
      Lưu nhị công tử lời tuy như thế nhưng trong lòng cũng đánh cái chủ ý khác, phải biết rằng, mời vừa rồi tràn đầy mất mát rời , sau khi rời khỏi trong đầu vẫn luôn lên hình ảnh vị tiểu thiếp kia của An Bình hầu gia nũng nịu, nếu bây giờ Lâm đại thiếu gia trở về cũng ngại để tiểu thiếp kia hầu hạ , chẳng lẽ lại thể động thủ? cũng tin nếu mạnh bạo nữ tử nhu nhược kia chống cự được !

      "Công tử, tiện, thỉnh công tử mau chút rời ." Trong lòng Lục phu nhân yên, mơ hồ trồi lên tia bất an, nhìn thoáng qua tình huống giường, nỗi bất an càng phát ra mãnh liệt hơn.

      Lục phu nhân cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa, dần dần nam nhân kia tựa hồ tiếp tục gõ cửa nữa, rồi sao? Lục phu nhân đoán, tong lòng thầm thở dài nhõm hơi, nhưng nàng còn chưa kịp thở xong liền nghe tiếng phanh vang lên bên tai, Lục phu nhân nghe tiếng nhìn lại, cái cửa sổ kia bị phá tan, giây tiếp theo Lưu nhị công tử liền theo cửa sổ nhảy vào.

      "A..." Lục phu nhân kinh hô ra tiếng, theo bản năng mở cửa muốn đào tẩu, nhưng vừa có động tác liền bị Lưu nhị công tử kéo lại.

      "Tiểu mỹ nhân, làm sao lại sợ hãi ta như vậy? đúng là cho người ta thương tâm, bản công tử chẳng lẽ lại bằng Lâm đại thiếu cửa ngươi sao?" Lưu nhị công tử đem nàng kéo vào trong lòng nhưng khi nhìn thấy máu tươi người nàng, con ngươi căng thẳng, ý thức được cái gì, lúc này mới nhận ra trong khí tràn ngập mùi máu tươi, xảy ra chuyện gì sao?

      Sắc mặt Lưu nhị công tử trầm xuống, nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, nhìn quét bốn phía, đột nhiên, tầm mắt của dừng ở giường, thân thể khỏi giật mình, này...

      giường ràng chính là thi thể của Lâm đại thiếu gia, bộ dạng thê thảm kia giống như là bị người ta chém vài đao, thậm chí ngay cả... Ánh mắt đảo qua khó hạ của , là ai tàn nhẫn như vậy?

      Theo bản năng, Lưu nhị công tử hung hăng bắt lấy cổ tay Lục phu nhân, mắt híp lại, "Là ngươi giết !"

      Ngữ khí khẳng định chút hoài nghi, trong phòng này chỉ có hai người, Lâm đại thiếu chết, trừ bỏ là do Tuyết nhi này làm còn có thể là ai được?

      Lục phu nhân cắn cắn môi, " đáng chết!"

      "Ha... Đáng chết? Ngươi sợ bị bắt tới thượng quan ti ư? là đại thiếu gia Lâm gia, ngươi cho là giết , ngươi liền còn mạng để sống sao?" Lưu nhị công tử mâu quang vi liễm, chớp mắt nhìn dung nhan của nữ tử trước mặt, ai có thể nghĩ đến nữ tử yếu đuối như vậy nhưng lại có thể giết được Lâm đại thiếu? Bất qua, tên Lâm đại thiếu kia đúng là được việc, mạng của mình cũng rơi vào trong tay nữ tử sợ là thành quỷ cũng chết nhắm mắt.

      Lục phu nhân tự nhiên là biết thế lực của Lâm gia, Lâm gia gia tộc đứng đầu đứng tứ đại thế gia, Lâm đại thiếu gia chết chắc chắn phải là chuyện nhưng nếu xuất của nam nhân này, nàng tất có biện pháp hủy thi diệt tích, nhưng tại, hết thảy đều trở thành công cốc.

      "Bất quá, tiểu mỹ nhân cần sợ, ngươi xinh đẹp như vậy lại động lòng người như thế, bổn thiếu gia làm sao lại mang ngươi gặp quan được?" Bàn tay ngả ngớn của Lưu nhị công tử xẹt qua mặt Tuyết nhi, da thịt non mịn kia, xúc cảm mềm mại kia khiến người ta thích thể buông tay. , nếu dẫn nàng tới gặp quan cũng cảm thấy luyến tiếc a!

      "Ngươi... ngươi muốn thế nào?" Lục phu nhân ngu ngốc, thấy ánh mắt của nam nhân này nhìn nàng trắng trợn như vậy liền biết có lòng tốt gì, dù mang nàng gặp quan cũng đánh cái chủ ý khác, mà mơ ước cái gì, nàng cũng có thể đoán ra vài phần.

      "Nếu ngươi trở thành nữ nhân của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia tự nhiên mở mắt nhắm mắt, xem như là biết chuyện này, chỉ có như thế, bản công tử còn có thể giúp ngươi đem thi thể này xử lí, làm cho người ta thần biết quỷ hay, ngươi cảm thấy sao?" Lưu nhị công tử tới gần Lục phu nhân, nhắm mắt lại, ngửi hương thơm phát ra từ người nàng, giống như chìm đắm trong đó.

      Đáy lòng Lục phu nhân trồi lên tia chán ghét nồng đậm, Lưu nhị công tử này cùng Lâm đại thiếu có gì khác nhau, đều là bọn cầm thú! Đều là mặt hàng!
      Last edited: 1/3/15
      Diệp Diệp, Andrenathaongoc.vthv thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100.6

      Lục phu nhân sao lại để bản thân lâm vào tình trạng nàys? Mặc dù bị bắt lên gặp quan sao? Nàng tốt xấu gì ddlqd.com cũng giết được Lâm đại thiếu, con ngươi trở nên rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi mơ tưởng!"


      Lưu nhị công tử ngờ nàng ta lại cự tuyệt, mở to mắt ra, lại lần nữa đánh giá nữ tử này, "Vẫn muốn làm nữ tử cương liệt sao? Được, tốt lắm, bổn thiếu gia cũng thích người hăng hái như vậy!"


      Nhìn như nhu nhược, kì thực lại cương liệt,nữ tử như vậy đúng là chưa thấy qua, lập tức, Lưu nhị công tử lại thêm kiên định ddlqd.comquyết tâm muốn nhúng chàm Tuyết nhi.
      Khóe miệng gợi lên nụ cười dâm tà, nếu nàng theo mạnh bạo xem như thế nào?


      Sắc trời dần dần tối lại, bên trong Thính Vũ hiên, Bích Châu lật xem sổ sách được đưa tới hôm nay còn An Ninh mới trở về từ dược lư, nhìn thấy đĩa điểm tâm bàn, An Ninh khỏi nhíu nhíu mày, "Lục phu nhân còn chưa có tới sao?"


      Bích Châu ngẩng đầu lên, "Còn chưa có tới đâu! Mới vừa rồi lúc em về Thính Vũ hiên có hỏi thăm chút, hình như từ sau lúc đó lục phu nhân chưa hề trở về phủ lần nào."


      Còn chưa có hồi phủ? Nàng biết mục đích lần này lục phu nhân ra ngoài, bây giờ còn chưa có hồi phủ, có phải xảy ra chuyện gì bất trắc hay ? Ánh mắt An Ninh vi liễm, nghĩ đến tín nhiệm của lục phu nhân đối với nàng, đáy mắtddlqd.com ngưng tụ khởi chút thâm trầm.


      "Phi Phiên, theo ta ra ngoài tìm người!" An Ninh trầm giọng mở miệng.


      Thân ảnh Phi Phiên lập tức xuất ở phía sau An Ninh, hỏi tìm ai, chỉ cung kính lĩnh mệnh, "Dạ, tiểu thư."


      An Ninh nhanh ra khỏi phòng, Bích Châu thu sổ sách lại rồi cũng theo qua...


      Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, đúng là mùi máu tươi này càng thêm kích thích thú tính trong người Lưu nhị công tử, dùng sức xé rách quần áo người lục phu nhân, lục phu nhân ra sức giãy dụa, lại khiến Lưu nhị công tử giận dữ.


      "Tiện nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn thay người chết kia thủ trinh sao?" Lưu nhị công tử tuy rằng thích nàng cương liệt, nhưng dù vậy cũng muốn nàng dịu ngoan chút(dịu dàng+ngoan ngoãn).


      Lục phu nhân cắn chặt hàm răng, tình huống trong phòng càng trở nên quỷ dị, giường, Lâm đại thiếu gia hai mắt mở to, tựa hồ chết nhắm mắt, lại giống như nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, cái gì lục phu nhân cũng chịu để tên cầm thú Lưu nhị công tử này thực được ý đồ, kiếm cơ hội nhấc chân, hung hăng đá vào khố hạ của Lưu nhị công tử, Lưu nhị công tử hiển ddlqd.comnhiên dự đoán được nàng có hành động như thế, khố hạ bị đá trúng,lực đạo của lục phu nhân cũng rất lớn, tuy rằng đau nhưng Lưu nhị công tử rất nhanh liền khôi phục lại, lúc này trong mắt Lưu nhị công tử trừ bỏ dục vọng còn có tức giận nồng đậm.


      Thấy lục phu nhân giãy dụa muốn đào tẩu, Lưu nhị công tử tay mắt lanh lẹ nhanh lên, bắt lấy cánh tay lục phu nhân, hung hăng vung cái, cái vung này khiến lục phu nhân bị đánh bay ra ngoài.


      "A..." Lục phu nhân đau đớn thở ra tiếng, thân thể giữ được thâng bằng liền ngã vào bàn, đau đớn liền lan rộng bắt đầu từ chỗ giữa bụng, gương mặt tái nhợt của Tuyết nhi chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, toàn bộ thân thể vô lực trượt xuống...


      "Hừ, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, nếu như vậy, bản công tử liền cần thương hương tiếc ngọc ." Lưu nhị công tử phẫn nộ , đợt va chạm mới vừa rồi làm cho lục phu nhân trở nên cực kì yếu đuối,như vậy đối với mà ddlqd.comnói thể nghi ngờ là cơ hội cực tốt, nhìn tiểu mỹ nhân nũng nịu kia, bước tới gần lục phu nhân muốn bộc phát thú tính của mình.


      "Cầm thú!" Lục phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nàng có quyết định là muốn tự sát, nàng dù có chết cũng để thực được ý đồ, mâu trung xẹt qua đạo sắc bén, nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự sát,nhưng trong lòng nàng vẫn có chút cam lòng , đại phu nhân còn sống, Lưu nhị công tử này cũng còn sống!
      Nhưng nàng muốn lại bị lâm vào tình cảnh kia thêm lần nào nữa, có lẽ chỉ có chết mới là giải thoát, lúc nàng muốn cắn xuống, lại nghe từ cửa phanh tiếng, cơ hồ là trong nháy mắt, lúc nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra tên cầm thú nằm người nàng ngã xuống thân thể nàng.


      Trong lòng trồi lên tia ghét, lập tức, cái chân dài hung mãnh đá Lưu nhị công tử nằm người nàng văng ra,lực đạo này lại làm cho đại nam nhân rắn chắc bay , đụng mạnh vách tường.


      "Tuyết nhi... Ngươi sao lại ngốc như vậy?" An Ninh mới vừa vào cửa liền nhìn ra tuyệt vọng của nàng, cũng nhìn ra ý định muốn tự sát của nàng.


      "Nhị tiểu thư... Ngươi... Ngươi đến rồi." Lục phu nhân nhìn thấy An Ninh đến trong mắt liền xuất tia hy vọng, tốt quá, An Ninh đến đây rồi như vậy nàng liền an toàn !


      Kéo kéo khóe miệng, muốn cho nàng ấy nụ cười, muốn cho nàng ấy biết nàng có việc gì, nhưng tươi cười kia so với khóc còn khó coi, đơn giản là vì ddlqd.comkhuôn mặt kia sớm vì đau đớn mà nhăn lại cùng chỗ.


      An Ninh nhìn thấy vùng đỏ chói giữa hai chân nàng, trong lòng ngẩn ra, "Mau, nhanh gọi đại phu."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100.7


      Vừa mới bước vào cửa Bích Châu liền nhìn thấy màn đỏ chói khắp phòng sớm bị dọa đến ngây người,khi nghe thấy giọng của An Ninh liền lập tức hành động lại,
      xoay người xuất môn.

      “Nhị tiểu thư… Cảm… Cảm ơn ngươi.” Lục phu nhân bắt lấy tay An Ninh, gắt gao nắm chặt, từ trong mắt An Ninh nàng thấy được thân thiết, thân thiết đó như nàng ấy đối với Bích Châu.

      An Ninh nhíu mày, thời điểm này còn cám ơn làm gì, khi nhìn lượt khắp căn phòng, An Ninh rất nhanh ra quyết định, “Nơi này nên ở lâu, Phi Phiên, mau mang Tuyết nhi đến nơi khác.”

      “Dạ” Phi Thiên ôm lấy Lục phu nhân, phi thân ra khỏi phòng, bay lên trời, bay ra ngoài…

      An Ninh nhìn Lâm đại thiếu gia nằm giường, bộ dáng kia chật vật đến cực điểm, Tuyết nhi chung quy vẫn giết , những thế nàng ấy lại giết cách cực kì tàn nhẫn, bất quá, Lâm đại thiếu gia dù chết cũng chưa hết tội, Tuyết nhi coi như là thay những người con đàng hoàng trong kinh thành trừ bỏ mầm tai họa này, thay mặt những người bị gieo tai họa báo thù.

      Ánh mắt lại chạm đến người Lưu nhị công tử ngất nằm ở bên, , Lưu nhị công tử bị như thế này là ngoài ý muốn. Lưu nhị công tử chắc cũng biết Lâm đại thiếu gia là bị Tuyết nhi giết chết, cho nên cũng thể lưu lại mạng của . Trong mắt xẹt qua tia biến hóa kì lạ, An Ninh từ trong lòng lấy ra viên thuốc, nhét vào trong miệng Lưu nhị công tử, viên thuốc kia vừa vào miệng liền tan ra, nghĩ đến Lưu nhị công tử chắc chắn tỉnh lại trong chốc được.

      Kinh thành, trong cái sân.

      Sau khi đại phu thay Lục phu nhân chẩn trị liền lắc lắc đầu: “Thai nhi trong bụng thể giữ được, bất quá, may mà là phu nhân cũng có việc gì.”

      Lục phu nhân sau khi được đưa đến chỗ này liền vẫn luôn trầm mặc làm cho người ta nhìn ra thái độ của nàng đối với thai nhi này. An Ninh biết, thai nhi này là của Lâm đại thiếu gia, Tuyết nhi lại hận Lâm đại thiếu gia như vậy làm sao có thể sinh hạ đứa con của ?

      An Ninh để cho Bách Châu tiễn bước đại phu, sau đó liền đến trước giường nàng, nhìn Lục phu nhân nằm giường với sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt cũng chớp chút nào, nhìn đỉnh giường, bộ dáng kia làm cho người ta nhịn được phải thương tiếc.

      “Nhị tiểu thư, thi thể của tên súc sinh kia ở đâu?” Tuyết nhi đột nhiên mở miệng, thanh lộ ra tia khàn khàn.

      An Ninh liễm mi, “Ta để cho Phi Phiên xử lý, ngươi yên tâm, có người nào biết cái chết của là có liên quan tới ngươi.”

      “Tốt.” Ánh mắt Lục phu nhân khôi phục chút ánh sáng, giãy dụa muốn đứng dậy, An Ninh nhíu mày, lập tức cản lại động tác của nàng. “Ngươi muốn làm gì bảo Ninh Nhi tiếng là được!”

      , Tuyết nhi làm sao có thể làm phiền nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư, thỉnh đáp ứng Tuyết nhi thỉnh cầu.” Lục phu nhân vẫn kiên trì như trước, muốn đứng dậy quỳ ở giường.

      An Ninh giật mình. “Ngươi làm cái gì vậy?”

      Lục phu nhân dập đầu ba cái mạnh, giương mắt kiên định nhìn An Ninh, “Nếu phải nhị tiểu thư đúng lúc tới cứu Tuyết nhi sớm mất mạng. Nhị tiểu thư cứu mạng Tuyết nhi, còn trợ giúp Tuyết nhi giết tên súc sinh kia, ngài là ân nhân của Tuyết nhi, Tuyết nhi chỉ nguyện cả đời làm nô tỳ của nhị tiểu thư, hầu hạ nhị tiểu thư.”

      An Ninh cả kinh. Tuyết nhi tốt xấu gì cũng là Lục phu nhân của Hầu phủ, giờ lại muốn làm nô tỳ của nàng, này…

      “Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư đáp ứng Tuyết nhi. Tuyết nhi chỉ có thỉnh cầu này. Tuyết nhi nhất định tận tâm hết sức nghe theo phân phó của nhị tiểu thư, nếu có lòng muốn phản bội nhị tiểu thư, Tuyết nhi chết có chỗ chôn.” Tuyết nhi thấy An Ninh do dự, trong lòng cũng vội vàng lên.

      An Ninh liễm mi nhìn chân thành trong mắt Tuyết nhi khiến nàng làm sao có thể cự tuyệt. Tuyết nhi cũng chỉ là nữ tử đáng thương thôi! Nàng tín nhiệm mình, như vậy nàng đáp ứng nàng ấy là gì?

      Mâu quang vi liễm, An Ninh cao thâm mở miệng, “Tốt, ngươi gọi ta tiếng tiểu thư, ta đây liền đưa ngươi lễ vật. Phi Phiên, dẫn tới!”

      Lời An Ninh vừa dứt, Phi Phiên liền áp giải nam tử cao lớn tới. Lúc Tuyết nhi nhìn thấy người nọ ánh mắt trở nên rét lạnh, cả người trở nên kích động, trong lòng lại sinh ra sát ý, “Là ngươi!”

      Này phải tên Lưu nhị công tử chết tiệt kia là ai? Lúc này vẻ mặt Lưu nhị công tử tràn ngập sợ hãi bị Phi Phiên áp giải vào nhưng lại có chút lực phản kháng nào. An Ninh đem phản ứng của Tuyết nhi xem trong mắt, khóe miệng gợi lên chút biến hóa kì lạ, lại đem cây chủy thủ ôn nhu bỏ vào trong tay Lục phu nhân, giọng nhu hòa vang lên, “Tuyết nhi, người này giao cho ngươi giải quyết!”
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      Diệp Diệp, Tôm ThỏAndrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: cường thế bức hôn, hiểu lầm lớn

      An Ninh vừa dứt lời, Lưu nhị công tử bị Phi Phiên khống chế càng thêm sợ hãi, nhất là tay Lục phu nhân cầm thanh chùy thủ sáng quắc, sợ tới mức cả người run lên.

      nhận ra An Ninh, nàng phải nữ tử xinh đẹp mình nhìn thấy ở An Bình hầu phủ hay sao? biết nàng là nhị tiểu thư An Bình hầu phủ, nghĩ đến cái gì tiếp : " Nhị tiểu thư, ta cùng An Bình hầu phủ là chỗ bà con, chúng ta là thân thích......."

      "Thân thích?" An Ninh khẽ tiếng, "Đây là cái gì thân thích? Trong mắt của ngươi có An Bình hầu phủ, vừa rồi ngươi mạnh mẽ gây rối Tuyết nhi ở thời điểm đó ngươi có nghĩ đến điểm này?"

      Sắc mặt Lưu nhị công tử trắng bệch, trong lòng gia tăng bất an.

      An Ninh thản nhiên nhìn về phía Tuyết nhị lần nữa,"Tuyết nhị mạng của nằm tay ngươi, ngươi muốn chém muốn giết muốn tróc thịt đều tùy ngươi, cần lo lắng cái gì, mọi chuyện hậu ta xử lý."

      Tuyết nhị nhìn An Ninh lúc này càng khẳng định nhị tiểu thư tầm thường, nhị tiểu thư càng làm cho nàng thêm hi vọng, "Nhị tiểu thư, Tuyết nhi tạ ân điển."

      Nghĩ tới việc Lưu nhị công tử đối nàng làm, Lục phu nhân nắm chặt chùy thủ bước xuống giường, An Ninh hướng Bích Châu, hai người ăn ý, Bích Châu liếc mắt kiền biết ý tứ An Ninh, vội vàng tiến lên cẩn thận đỡ Lục phu nhân, từng bước chậm rãi tới gần Lưu nhị công tử.

      Lưu nhị công tử bị trói, giờ phút này chẳng khác nào như cá nắm thớt mặc người chém giết, biết ý đồ mấy người trong lòng nhất thời hối hận thôi, nếu biết tính mạng bị đe họa vừa rồi có ăn gan hùm cũng dám nổi sắc tâm.

      Tính mạng treo cây đao, cẩn thận cái quả nhiên hung hiểm ngàn vạn, nhưng mà tại còn hối hận kịp sao?

      Lục phu nhân tới gần chỉ còn cách bước ngắn dừng lại, chùy thủ cố ý để cổ Lưu nhị công tử, hàn ý dày đặc, làm lòng người dễ kinh sợ.

      ".... .... cần.... ......khong nên.... ......... ta sai rồi, ta dám nữa, ta.... ......." Lưu nhị công tử sống chết càu xin, lần đầu tiên thấy cái chết gần mình đến vậy.

      "Câm miệng."Lục phu nhân đánh gãy lời , cắn chặt hàn răng, tùy ý nhìn Lưu nhị công tử sợ hãi cùng chật vật, ánh mắt lóng lánh ánh lửa, nàng muốn động thủ, thanh An Ninh ở phía sau lại vang lên.

      "Đợi chút......" Thanh dịu dàng bình tĩnh, gợn sóng, cứ như vậy bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta thấy thực lực.

      Lục phu nhân nhìn về phía An Ninh mang theo vài phần kinh ngạc, An Ninh nhíu mày đến gần Lưu nhị công tử, khóe miệng giơ lên chút ý cười, ý cười kia làm cho da đầu run run, " Mới vừa rồi ngươi ngươi cùng An Bình hầu phủ có quan hệ thân thích? Hôm nay ta cho ngươi cái mặt mũi."

      tới đây vẻ mặt đốn của Lưu nhị công tử còn, trong lòng vui vẻ, "Tôt, chỉ cần ngươi cho ta cái mặt mũi, thả ta, ta liền cảm tạ đại ân đại đức của ngươi."

      "Ha ha......." An Ninh khẽ cười tiếng, ánh mắt mang theo tia vô lại, "Cảm tạ đại ân đại đức dến mức, ngươi hiểu sai rồi, ta cho ngươi mặt mũi nhưng phải thả ngươi."

      Thả , đúng là chuyện cười? Thả khác gì thả hổ vể rừng, nàng làm cái tình này.

      Trong phòng mấy người đều hết sức kinh ngạc, An Ninh đảo qua mấy người lượt, ánh mắt dừng khuôn mặt của Lưu nhị công tử mở miệng, "Ta cho ngươi cái mặt mũi là muốn cho ngươi biết Lưu Bảo Nhi muội muội của ngươi ở địa phương nào."

      “Bảo nhi! Ngươi biết Bảo nhi ở nơi nào?” Lưu nhị công tử giật mình, Bảo nhi mất tích lâu như vậy, Lưu gia ở Vệ Thành phái biết bao nhiêu người tìm đều có chút tin tức, muội muội giống như biến mất, mà ngay cả nhị vị sư huynh của Bảo nhi cũng thấy.

      An Ninh tới gần Lưu nhị công tử, thấp giọng ở bên tai , lấy thanh chỉ hai người bọn họ nghe được ,” Lưu Bảo Nhi ở tào địa phủ chờ ngươi đó! Mặt khác còn có nhị vị sư huynh của nàng ta, nếu nhìn thấy bọn họ hãy thay ta hỏi thăm chút!”

      “Ngươi!...” Lưu nhị công tử kinh hãi, bảo nhi chết?

      Nhìn bộ dạng An Ninh giống dối, giờ phút này Lưu nhị công tử cũng hiểu ra việc, đó là, Bảo nhi cùng nhị vị sư huynh tử với Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ tránh khỏi liên quan.

      An Ninh báo cho biết, tự nhiên là sợ, người phải chết nàng còn sợ gì?

      "Tuyết nhi giao cho ngươi." An Ninh xoay người thản nhiên bỏ lại câu kia, hề liếc mắt nhìn Lưu nhị công tử lấy cái.

      Lực phu nhân nhận được mệnh lệnh, hận ý cùng sát ý mới vừa rồi tích tụ nháy mắt bạo phát ra ngoài, thân hình nhu nhược giờ phút này giống như bị Tu La ám ảnh, nắm chặt chùy thủ trong tay, dùng sức cái, lưỡi dao sắc bén lưu loát xẹt qua cổ Lưu nhị công tử, làn da rạn nứt, máu tươi trào ra, Lưu nhị công tử a lên tiếng, hai mắt mở to dữ tợn cam lòng.

      Nhưng là, cam lòng sao? đao kia hạ xuống chính là cho bất kì ai cơ hội còn mạng sống.

      "A.... ....." Bích Châu kinh hô lên tiếng, Phi Phiên nhanh tay nhanh mắt đem Bích Châu chặt chẽ đặt trong ngực mình dịu dàng trấn an, " có việc gì, có việc gì...."

      Xưa nay Bích Châu hiếm thấy hình ảnh như vậy, tự nhiên thể trấn định bằng Tuyết nhi và An Ninh, lúc này nàng bất chấp tất cả theo bản năng ôm chặt lưng áo Phi Phiên, toàn bộ thân thể ngừng hướng trong lòng Phi Phiên dựa vào.

      Nhuyễn ngọc ôm hương, làm cho Phi Phiên thầm cảm thấy sảng khoái, khóe miệng gợi lên ý cười, mặc cho giai nhân trong lòng cố tìm kiếm chút ấm áp, trong lòng thầm nghĩ: ngờ lá gan của nha đầu Bích Châu lại như vây! Nhát gan cũng tốt như vậy có thể tùy thời cơ mà dang rộng vòng tay chờ nàng tiến vào.

      Nghe thân thể Bích Châu tỏa ra hương thơm tự nhiên thoang thoảng, vẻ mặt Phi Phiên đầy hưởng thụ, An Ninh xem màn này trong mắt, mâu quang vi liễm, nhưng cười nổi.


      "Bích Châu sợ, sợ a!" Phi Phiên vỗ lưng Bích Châu, bộ dạng chiếm hết tiện nghi, mặt giống như viết: có ca ca bảo hộ ngươi.

      Hành động này làm cho An Ninh nhin được muốn cước đá văng ra ngoài, đột nhiên thân thể nữ tử trong lòng cứng ngắc, chậm rãi bình ổn thất tốt, Bích Châu giờ đây mới kịp phản ứng, ngờ chính mình lại thân mật ôm lấy Phi Phiên, mà Phi Phiên ...

      Theo lồng ngực rộng lớn của ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng Phi Phiên hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nhoẻn cười, vẻ mặt hưởng thụ.... .... Khóe miệng Bích Châu khỏi co giật, đáy mắt xẹt qua tia biến hóa kì lạ, tay trong ngực trượt xuống.

      "A.... ......."Thần sắc Phi Phiên cứng ngắc, hưởng thụ nhị được rên rỉ ra tiếng, thầm nghĩ trong lòng, Bích Châu này phải thông suốt? Mở mắt ra, nhìn bộ dạng Bích Châu cắn môi ngượng ngùng, mừng rỡ trong lòng, "Bích Châu.... ..."

      Phi Phiên kêu tiếng đúng lúc tay Bích Châu hướng tới thắt lưng , còn chưa kịp hưng phấn, vẻ mặt hưởng thụ kia nhanh chóng cương rụng.

      Bích Châu nắm nhuyễn thịt ở thắt lưng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, "Bây giờ còn hưởng thụ sao? ai cho ngươi chiếm tiện nghi? ai cho ngươi chiếm tiện nghi của ta?"

      "Ai da, nương tử đại nhân tha mạng a.... ... là ngươi tự mình hướng ta dựa vào." Phi Phiên bị đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng cũng quên chiếm tiện nghi của Bích Châu.

      Bích Châu nhất thời lúng túng, mặt đỏ tựa hồ có thể ra máu, "Ai là nương tử của ngươi? Ai hướng trong lòng ngươi lại gần? Phi Phiên chết tiệt, uy, ngươi đứng lại đó cho ta."

      Phi Phiên vẻ mặt đắc ý, phút chốc giãy ra giải phóng nhuyễn thịt bị Bích Châu nắm lấy, hướng ngoài cửa chạy ra ngoài, Bích Châu tự nhiên chạy đuổi theo sau, hôm nay nàng trừng phạt Phi Phiên tốt lại biết Bích Châu nàng lợi hại thế nào.
      Sue ú, Diệp Diệp, Andrena2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :