1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :hoho:Ả an Ngọc oánh nầy điên rồi:yoyo2: tự nhiên bắc người ta thề Ngự phượng Đàn à...:041: Tên PĐ nầy quá đẹp làm nhiều ông bướm tới bu quá...:yoyo4:chờ coi VK thu thập gắn như thế nào:dead:
      Mình xin lỗi giám comt nữa:047::bye:

    2. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Thich VK wa ah <3<3
      a PD dep trai :yoyo63:
      Ishtar thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      85.2

      Dựa theo lệ thường mà , Vi Trầm Uyên khi xác nhận thân phận, chính là nhi tử của Vĩnh Nghị Hầu, mặc dù là con vợ kế, nhưng Vĩnh Nghị Hầu dưới gối con, con vợ kế và con trai trưởng vốn có gì khác biệt, như vậy, Vi Trầm Uyên mới là người thừa kế tước vị Vĩnh Nghị Hầu danh chính ngôn thuận nhất.


      Lúc này biểu tình của Minh Đế tuy rằng biến hóa quá lớn, nhưng hoàng hậu có thể nhìn ra, tâm tình của ông hiển nhiên là tốt, ngữ khí cũng từ bình thản chuyển thành lớn tiếng, khóe môi nhếch lên cười lạnh : "Cảnh Hựu Thần, khanh hôm nay hao tốn tâm tư ở Trạng Nguyên yến cáo trạng, là vì nguyên nhân này?"


      Cảnh Hựu Thần làm sao nghe ra tức giận trong lời của Hoàng đế, vội vàng quỳ xuống biện giải: "Bệ hạ, vi thần phải vì vậy mới chỉ chứng Vi Trầm Uyên, vi thần tuyệt có tư tâm!"


      ta lớn tiếng tranh cãi, lại đổi lấy nụ cười khẽ của Vân Khanh, tuy rằng nàng hiểu tính tình của Minh Đế, nhưng Vân Khanh biết, vị hoàng đế này, bởi vì trải qua cảnh huynh đệ chém giết lẫn nhau để tranh đoạt ngôi vị, trong lòng đa nghi rất nặng, hơn nữa khi bản thân nhận định chuyện gì, tùy tiện để người thao túng, nghĩ muốn hai câu che mờ mắt , đều cho đó là người có mưu, muốn đổi trắng thay đen, đây là di chứng của việc lúc trước tranh đoạt đế vị.


      Cho nên Cảnh Hựu Thần lúc này lớn tiếng biện giải, kì thực làm cho Minh Đế càng thêm tức giận, mặt lộ ra vẻ tàn khốc, hai tròng mắt nhìn Cảnh Hựu Thần giống như phong ba bão táp đánh úp lại.


      Đúng lúc này, Tứ hoàng tử lại mạnh mẽ ném chén trà về phía Cảnh Hựu Thần, giọng ngoan độc: "Ngươi dám ở trong này ‘hồ ngôn loạn ngữ’, tất cả mọi người đều nhìn ra việc do ngươi mà nên, còn mau nhận tội với bệ hạ!"


      Chén trà ném trúng vai Cảnh Hựu Thần, cách quần áo cũng phải quá mức đau đớn, nhưng lại làm cho Cảnh Hựu Thần hiểu được, nay bệ hạ nghĩ như vậy, lại cố giải thích, cũng có tác dụng, hành động này của Tứ hoàng tử là nhắc nhở , vì thế lập tức kinh sợ : "Bệ hạ, thần biết tội, vi thần tuy là con vợ kế, nhưng vẫn luôn cố gắng tiến thủ, vất vả mới có thể chờ tới ngày được đích mẫu thừa nhận, mắt thấy tước vị trước mặt, đột nhiên có người xuất , là nhi tử của đại ca, trong lòng thần phục, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lần này, thần nên bị tước vị che mắt, mê hoặc nhân tâm, xin bệ hạ trách phạt."


      Vân Khanh nghe thấy lời Cảnh Hựu Thần , liền hiểu được kế tiếp Minh Đế xử phạt nhất định quá nặng, bởi vì mỗi câu của Cảnh Hựu Thần, đều chọt trúng tâm tư của vị ngồi cao kia.


      Năm đó Minh Đế cũng là trong số các hoàng tử của tiên đế, thu hút được ánh mắt của phụ hoàng mình, mẫu thân lại xuất thân ti tiện, đối với cũng có ảnh hưởng vô cùng lớn, Minh Đế hăng hái lập công, vất vả mới được tiên đế chú ý, tất cả mọi chuyện, đều giống như tình cảnh của Cảnh Hựu Thần hôm nay.


      Mắt thấy tước vị tới tay, bỗng dưng xuất người có xuất thân tốt hơn mình, chắn ở phía trước, cái loại cảm giác cam lòng này, Minh Đế hiểu rất .


      Quả nhiên, Minh Đế mới vừa rồi khuôn mặt còn tức giận buông lỏng ít, hoàng hậu ngồi bên cạnh , nhiều năm làm phu thê, cũng biết Minh Đế còn tức giận như vừa rồi, mà đúng lúc này, Ngự Phượng Đàn chuyên tâm phẩm rượu vén áo choàng, ngón tay thon dài vỗ vỗ tà áo trắng như tuyết vương hạt bụi, cười : "Cảnh đại nhân rất đúng a, nếu như có người chắn trước mặt, phải nghĩ biện pháp loại bỏ , cho ngáng đường, lúc nào cũng luôn cố gắng phấn đấu, mới có thể ngồi vào vị trí mình mong muốn, nhiệt tình vô cùng!"


      câu nhìn như khen ngợi, lập tức làm cho Tứ hoàng tử xưa nay vốn bình tĩnh lập tức nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, đáy mắt mơ hồ chứa tức giận, Ngự Phượng Đàn như vậy rốt cuộc là có ý gì, đột nhiên ra câu như vậy, muốn ám chỉ cái gì, là chỉ trước ngăn cản, sau hãm hại, đây phải là nhắc nhở Minh Đế, lúc trước Tứ Vương làm phản đám huynh đệ đối xử với ông như thế nào ư?


      Chuyện này, là chuyện thống hận nhất trong lòng Minh Đế.


      Ngự Phượng Đàn cười như hoa trong nắng sớm, bưng chén rượu lên đưa về phía Tứ hoàng tử, khẽ nhấp ngụm, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng, ai bảo Cảnh Hựu Thần lần nào cũng say mê ngắm nhìn Khanh Khanh của , thích, đương nhiên ra chút đòn ngáng chân ta, xem ngươi còn dám có chủ ý tốt với Khanh Khanh của ta nữa !


      Chỉ vẻn vẹn câu, người ở chỗ này đều có thể nhìn thấy gân xanh giật giật trán Minh Đế, hai tròng mắt bắn ra tia sáng ngoan độc, tay vỗ vào tay vịn long ỷ, nghiêm túc : "Cảnh Hựu Thần, ngươi đại náo Trạng Nguyên yến, chỉ vì tư dục của bản thân, đồng thời bôi nhọ thanh danh đại thần triều đình - Trương các lão, Tào hữu phó Đô Ngự Sử, Vi Trạng nguyên, hành vi đê hèn ác độc, trẫm lập tức giáng ngươi xuống thành Hộ bộ lang trung!"


      câu này, liền giáng Cảnh Hựu Thần từ Tam Phẩm Hộ Bộ Thị Lang, xuống thành Ngũ Phẩm Hộ bộ lang trung, lần giáng xuống bốn cấp, có thể thấy được việc này khiến cho Minh Đế tức giận vô cùng.


      Mọi người có mặt nhất thời thổn thức thôi, vốn có tiền đồ sáng lạn, lại cứ cố tình phạm phải sai lầm trong ngày hôm nay, lật đổ được kẻ nào, ngược lại là ăn trộm gà thành còn bị đánh trở lại quyền, có ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, có ánh mắt đồng tình, mà châm biếm cũng có.


      Cảnh Hựu Thần hai tròng mắt phun lửa, nhưng lại thể đứng lên, hành lễ tạ ơn Minh Đế, trong lòng thất vọng chán chường sao kể hết, lại nhìn thần sắc Tứ hoàng tử, đối với hiển nhiên là cực kỳ bất mãn, nhất thời bước chân giống như nặng ngàn cân, ngồi lại vị trí trầm buồn bực uống rượu.


      Mặc dù có đoạn nhạc đệm là Cảnh Hựu Thần, khí yến tiệc còn thoải mái như lúc đầu, nhưng hôm nay nhân vật chính cũng phải ta, mà là Vi Trầm Uyên, sau khi quan hệ giữa Vi Trầm Uyên và Trương các lão, cùng Vĩnh Nghị Hầu được tiết lộ, Vi Trầm Uyên lúc này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.


      Minh Đế trải qua tình huống vừa rồi, hứng thú cũng giảm nửa, ông đứng lên rời trước, để lại các đại thần tiếp tục vui vẻ, Tây Thái Hậu lớn tuổi, cũng chịu nổi ép buộc thời gian lâu như vậy, đương nhiên cũng rời , hoàng hậu đỡ Tây Thái Hậu về tẩm cung, ba vị lớn nhất rồi, quần thần bên dưới mới dám thả lỏng, liền lập tức nâng cốc chúc mừng, vây quanh Vi Trầm Uyên hết tốp này đến tốp khác.


      Còn đám nữ quyến so với nam quyến tiện ở lâu đại điện nữa, họ được cung nhân dẫn đường, đưa tới đại điện khác để dùng bữa.


      Vân Khanh chọn vị trí tương đối im lặng ngồi xuống, lẳng lặng ở bên ăn chút, tiến cung lâu như vậy, xác thực bụng hơi đói bụng, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy Vi Trầm Uyên ngoạn mục thắng được ván, tâm tình nàng rất tốt, nên cũng có chút thèm ăn.


      Thế nhưng, có người cứ cố tình muốn thấy nàng vui vẻ, Vi Ngưng Tử tới, khi đối diện với Vân Khanh mặt còn treo nụ cười giả dối như trước nữa, nàng ta thẳng: "Thẩm Vân khanh, ngươi biết tính toán, ta sao ngươi có thể tốt bụng mà giúp đỡ Vi Trầm Uyên kia chứ, hóa ra là sớm biết thân thế của người ta, muốn dựa vào gốc cây đại thụ lớn là chứ gì."


      Vân Khanh để đũa xuống, lau miệng, sau đó hít hơi sâu, quay đầu với Lưu Thúy đứng sau lưng: "Lưu Thúy, em có ngửi thấy trong khí có vị chua bốc lên rất khó ngửi hay ?"


      Lưu Thúy theo Vân Khanh nhiều năm như vậy, sao có thể hiểu ý của nàng, biết tiểu thư đây là muốn châm chọc người ta, lập tức phối hợp đáp: "Tiểu thư, nô tỳ ngửi thấy, đúng là có vị chua, cũng biết trong đại điện hoàng cung to lớn như vậy, sao có thể bốc lên vị chua khó ngửi thế kia chứ?"


      Lưu Thúy mở to hai mắt, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, biểu tình khoa trương kia khiến Vân Khanh buồn cười, thầm nghĩ nha đầu này càng ngày càng quỷ quái, mặt vẫn bình tĩnh như cũ tò mò nhìn Vi Ngưng Tử, "Vi tiểu thư, biết ngươi có ngửi thấy mùi chua đó bốc lên từ đâu ?"


      Vi Ngưng Tử trong lòng biết nàng là châm chọc mình ghen tị, nhìn ý cười thản nhiên mặt Vân Khanh, ngón tay nàng ta gắt gao siết chặt khăn tay, cắn răng : "Ngươi giả ngu cũng vô dụng, loại người như ngươi, làm chuyện gì cũng đều có mục đích cả, giúp Vi Trầm Uyên cũng là như thế."


      "A. . . . . ." Vân Khanh cười, nháy mắt cái, lông mi dài khẽ rung động, nâng mắt lên nhìn Vi Ngưng Tử đứng trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt ghen tị của nàng ta, : "Đúng vậy a, ta trước đó biết, biết thân phận của Vi Trầm Uyên, mới ra tay giúp đỡ , ngươi phải trong lòng vô cùng thất vọng, thất vọng sao lúc trước bản thân phát ra thân phận của Vi Trầm Uyên đấy chứ?"


      những lời này, Vân Khanh tuyệt chút gánh nặng tâm lý, ở kiếp trước, người vươn tay giúp đỡ Vi Trầm Uyên vốn chính là nàng, là Vi Ngưng Tử vô liêm sỉ dùng bạc của nàng làm chuyện tốt, nên ở kiếp này, Vân Khanh muốn chặt đứt ý nghĩ giúp đỡ của Vi Ngưng Tử, nhưng đối với Vi Trầm Uyên mà , nàng đích xác là ân nhân của , có nàng ra tay tương trợ, cũng có Tần thị, và thành tích của Vi Trầm Uyên như ngày hôm nay, lại càng tới cái gì mà nhận lại được thân phận thực .


      Lại , hai năm tiếp xúc, quan hệ giữa Vân Khanh và Vi Trầm Uyên, sớm còn như lúc trước, Vi Ngưng Tử thấy thế nào, Vân Khanh căn bản là để ý.


      Bị Vân Khanh thẳng thắn thừa nhận như vậy, Vi Ngưng Tử ngược lại cảm thấy bản thân chỉ trích vô nghĩa, cho dù Vân Khanh ngay từ đầu biết sao chứ, cuối cùng vẫn là nàng giúp Vi Trầm Uyên, sao lúc trước mình có vận khí tốt như vậy, cũng có thể gặp được thư sinh nghèo túng lại có thân thế hùng mạnh như vậy.


      Vi Ngưng Tử nghĩ như thế, nhưng nàng ta chưa từng ý thức được, dựa theo tính cách của nàng ta, cho dù có gặp phải thư sinh nghèo túng, với tính cách của mình nàng ta chắc chắn ra tay giúp đỡ.


      Giống như vô góp vui, An Ngọc Oánh cũng từ phía khác tới, ngồi xuống bên cạnh Vân Khanh, cười khanh khách hỏi: "Sao vậy, hai người chuyện gì mà vui thế?"


      Ngôn ngữ cử chỉ của nàng ta cực kỳ thân thiết, chút cũng nghe ra trước đó nàng ta từng cùng Vân Khanh xảy ra xung đột.


      Những chuyện phát sinh giữa An Ngọc Oánh và Vân Khanh, Vi Ngưng Tử đều biết, lúc này nhìn thấy An Ngọc Oánh biểu như còn khúc mắc gì ngồi xuống, trong mắt nàng ta lên suy nghĩ sâu xa, đánh giá vẻ mặt của An Ngọc Oánh, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Ta và Vận Ninh quận quân ôn chuyện với nhau chút mà thôi."


      "A, như vậy cũng đúng, lúc trước hai người cùng ở Dương Châu, bất quá. . . . . . Phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đó đều là quá khứ, về sau đến kinh thành, tất cả mọi người vẫn là bằng hữu." An Ngọc Oánh vô cùng tốt bụng đứng ra giảng hòa hiềm khích giữa Vi Ngưng Tử và Vân Khanh, hành động này, khiến đáy mắt Vân Khanh lóe lên nụ cười thản nhiên, khi thấy cử chỉ của nàng ta, vẻ mặt lại trở nên thâm thúy.


      An Ngọc Oánh xong, vẫy vẫy tay, cung nhân lập tức tới, An Ngọc Oánh cầm bình nước trái cây đặt bàn, nha hoàn Thanh La đứng phía sau nàng ta lập tức tiến lên tiếp nhận, rót nước trái cây màu vàng nhạt ra ba cái chén.


      Vân Khanh ngửi thấy nước trái cây tỏa ra mùi vị thơm nồng, độ cong khóe miệng vẫn mảy may thay đổi, Vi Ngưng Tử cũng tương tự nhìn nước trái cây kia, đáy mắt lướt nhanh qua tia sáng hiểm.


      An Ngọc Oánh đặt ba chén nước trái cây lên bàn, thuận tay cầm chén, với Vân Khanh và Vi Ngưng Tử: "Nào, chúng ta thể tùy ý uống rượu, vậy uống nước trái cây thay rượu, sau khi uống xong chén này, bất luận trước kia có hiểu lầm gì, liền xóa bỏ tất cả."


      Nàng ta vô cùng chân thành, hai tròng mắt nhìn Vân Khanh tràn đầy mong chờ, bên trong xem lẫn chút áy náy và sốt ruột, tựa hồ Vân Khanh cầm chén lên, chính là nàng đủ rộng lượng, vẫn muốn tính toán chi li những chuyện trước kia.


      Còn Vi Ngưng Tử nghe vậy, cũng ngồi vào bên, thuận tay cầm lấy chén nước trái cây, cất lời, "An tiểu thư mở miệng, chén nước này chắc chắn phải uống rồi, sau khi uống xong mọi chuyện đều xem như chưa từng xảy ra."


      Chưa từng xảy ra? Đó là có khả năng.


      Vân Khanh thầm nghĩ, mặt mang theo vẻ khó xử, nhưng nhìn hai người đều giơ cao cái chén trong tay nhìn mình, mà các phu nhân và tiểu thư khác cũng chuyển tầm mắt về phía này, nàng có chút miễn cưỡng, cứng ngắc mở miệng : "Nếu hai vị tiểu thư muốn lấy nước trái cây thay rượu, vậy ta cùng hai người uống."


      Đúng lúc này, Lưu Thúy bỗng nhiên kêu tiếng, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn về phía nàng.


      An Ngọc Oánh hơi hơi cau mày, hỏi: "Làm sao vậy?"


      Lưu Thúy vẻ mặt thống khổ : "An tiểu thư, chiếc ghế của ngài đè lên chân nô tỳ."


      An Ngọc Oánh buông chén nước trái cây trong tay, vội vàng xoay người lại xem, chân ghế của nàng ta quả nhiên đè lên mép giày của Lưu Thúy, nàng ta vội đứng lên, để Thanh La di chuyển cái ghế ra chút, Lưu Thúy mới rút được chân ra.


      Kết quả chân Lưu Thúy bị đè đau vừa rút ra, liền đứng vững, chao đảo ngã về phía Vi Ngưng Tử, đụng mạnh vào Vi Ngưng Tử khiến nàng ta suýt chút nữa ngã khỏi ghế, may mắn nha hoàn Phấn Ngọc bên cạnh kịp thời đỡ được nàng ta, mới tránh khỏi tình huống té ngã chật vật.


      Vân Khanh nhìn thấy Lưu Thúy thất lễ như vậy, trách mắng: "Lưu Thúy, em sao lại bất cẩn như vậy, đứng cũng biết chú ý?"


      Lưu Thúy cúi đầu : "Tiểu thư, là chân nô tỳ bị đè rất đau, Vi tiểu thư, thực xin lỗi."


      Lúc này ở trước mặt mọi người, bả vai Vi Ngưng Tử bị đụng trúng phát đau, thiếu chút nữa bổ nhào xuống đất, trong lòng tích tụ oán giận, nhưng cũng thể bộc phát, nàng ta ra vẻ gượng cười : " sao, ngươi cũng do bị ghế của An tiểu thư đè trúng, mới có thể như thế."


      Mắt thấy Vi Ngưng Tử biểu khoan dung rộng lượng, Lưu Thúy ngoài mặt cám ơn, nhưng trong lòng lại chẳng tin, lúc trước ở Thẩm phủ, nha hoàn Tử Hà rất sợ Vi Ngưng Tử, bất quá nay nhìn thấy người theo bên cạnh nàng ta phải là Tử Hà, e rằng sau khi đến Thiên Việt, nàng ta đem nha hoàn của mình bán .


      An Ngọc Oánh thấy Vi Ngưng Tử có việc gì, trong lòng nhớ tới mấy chén nước trái cây, vừa cười vừa chuyển đề tài: "Chỉ là chút việc mà thôi, nào, chúng ta vẫn chưa cụng ly đó nha." Kết quả quay đầu lại thấy, ba chén nước trái cây bàn đổ ngã, tràn ra hết bàn, e là vừa rồi lúc Lưu Thúy va phải Vi Ngưng Tử, đồng thời đụng trúng khăn trải bàn, mới khiến nước trái cây bàn tràn ra.


      Vân Khanh cũng tiếc nuối nhìn sang, thở dài: "Đều đổ ra cả rồi, vậy nước trái cây e rằng uống được nữa."


      An Ngọc Oánh vẫy vẫy tay, thèm để ý : " có việc gì, nào, Thanh La, lấy bình nước trái cây khác tới cho ta, chúng ta lại cùng cạn chén."


      Thanh La dựng lại ba cái chén trước mặt ba người, sau đó lại lấy bình nước trái cây mới rót đầy ba chén.


      Vân Khanh thấy nàng ta kiên trì như thế, cũng đùn đẩy nữa, bưng chén nước lên sảng khoái uống cạn, An Ngọc Oánh nhìn nàng uống xong nước trái cây, nụ cười nơi khóe miệng mang theo tia quỷ dị.


      Khách nữ bên này vô cùng náo nhiệt, khách nam bên kia cũng náo nhiệt tương tự, chẳng qua cảnh tượng náo nhiệt đó, đập vào trong mắt Cảnh Hựu Thần, lại trở thành châm chọc đến dường nào, ta ngồi trong góc khuất, ly lại ly uống rượu giải sầu, chỉ đành cảm thán hôm nay sao lại xui xẻo như vậy.


      chỉ khiến chức vị tam phẩm Thị Lang còn, vốn tước vị Vĩnh Nghị Hầu chắc chắn có thể tới tay, cũng trở nên tràn đầy nguy cơ, nhìn người bị đám đông vây quanh, liên tục nhận được lời khen tặng của mọi người - Vi Trầm Uyên, lồng ngực Cảnh Hựu Thần giống như bị tảng đá đập trúng, rượu càng uống càng nhanh, trong đầu mảnh mông lung mơ màn.


      Mãi đến khi tiếng thét chói tai truyền đến mới từ trong ý thức mông lung tỉnh lại. . . . . .


      Hết chương 85.

      p/s. lại có kịch hay để xem rồi, cùng hóng nào.
      Hẹn các nàng thứ 6 nha :tungtung::tungtung::tungtung:

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      tem, viết thư ngagy cho nàng nè
      Ishtar thích bài này.

    5. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Oi truyen of ta.
      Chuyen j day????
      Thank nha. Oi thu 6 mau den di ma
      Ishtar thích bài này.

    6. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      truyện này ko chương nào ko kịch tính, phải là đấu còn hơn cả chiến tranh :yoyo52:
      Henlun, blbuilinh, Tiểu yêu tinh3 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :