@oxy501 ta thường là đầu tuần chương và cuối tuần chương nhưng ta đẩy nhanh tiến độ để có thể tuần ba chương. Nàng và mọi người ủng hộ ta nhiệt tình nha để ta có động lực đẩy nhanh tiến độ
Chương 19: Bồ Đào rất chua Hoàng Thượng đưa tới nhuyễn tháp quả thoải mái, Diệp Linh Sương nằm ở liền muốn đứng dậy, tiện tay lấy quả bồ đào được rửa sạch đặt chiếc ghế con bên cạnh, miễn cưỡng đưa lên miệng vừa ăn vừa ngẫm nghĩ. "Nương nương, nô tỳ giúp người bỏ vỏ ." Mặc Nguyệt cười cầm lên quả Bồ Đào, cẩn thận lột vỏ còn ruột bên trong, đưa tới bên miệng chủ tử nhà mình. Diệp Linh Sương câu môi cười, há miệng ăn, tinh tế thưởng thức sau đó cười : "Vẫn là Mặc Nguyệt lột vỏ ăn ngon hơn." Đứng bên Vân Kiều lắc đầu cười, chủ tử có đôi khi thoạt nhìn có chút lười biếng, nhưng khi nằm đó cũng nhàn rỗi, nàng định là suy tư cái gì đó. "Nương nương, nô tỳ đổi bình nước ấm, nương nương có muốn uống chén nước trà?" Bội Hoàn mang theo bình nước ấm tiến vào, cười hướng nữ tử tháp dài . "Cũng tốt, bất quá hôm nay liền dùng Phổ Nhị Thanh trà mà Hoàng Thượng đưa tới, đem Bích U trà còn lại cất ." Diệp Linh Sương dừng chút , lập tức từ tháp dài ngồi dậy. Bội Hoàn lên tiếng trả lời, lấy trà ra, nhìn bình đựng trà tinh xảo kia, khuôn mặt nhắn hưng phấn hẳn lên. "Nương nương muốn đứng lên?" Vân Kiều thấy Mặc Nguyệt đưa tay đỡ, liền tiến lên giúp đỡ bên. "Nhuyễn tháp này thực thoải mái, nhưng nằm ngây ngốc lâu cũng thấy người nóng lên." Diệp Linh Sương thở dài , cho nên có đôi khi những thứ nhìn cao quý nhất định chính là thứ tốt nhất. Nghe lời này, Mặc Nguyệt dùng khăn lau tay rồi mang quạt tới thay Diệp Linh Sương quạt, : " giờ giữa trưa nên có chút nóng, nương nương chịu khó mấy tháng nữa, thời tiết liền từ từ chuyển lạnh." " sao, kỳ nóng cũng có chỗ tốt." Diệp Linh Sương ý vị thâm trường cười cười, cầm trà Bội Hoàn đưa tới tay, đầu tiên là nhắm mắt ngửi khói trắng bốc lên kia, cảm thấy mùi vị sai mới nhàng nhấp mấy ngụm, "Phổ Nhị Thanh trà này mùi so với lần trước ở Lưu Vân cung còn muốn nồng hơn vài phần." Nghe lời này, Vân Kiều cười yếu ớt : "Hoàng Thượng đưa tới tất nhiên là vô cùng tốt." "Nương nương, nương nương!" Thanh của An Đức Tử truyền đến, rồi tiếng bước chân vội vã, vào nội các, có chút thở hồng hộc : "Nương nương, Lý công công hướng bên này tới." "Buổi sáng mới đưa tặng phẩm tới, lúc này lại tới đây làm chi?" Diệp Linh Sương lẩm bẩm, lập tức nhìn về phía trán đầy mồ hôi của An Đức Tử, cười : " cần vội vàng như vậy, về sau chỉ cần phát ám hiệu, ta liền biết được." An Đức Tử hiểu ý, cúi đầu đáp: "Nô tài hiểu ." "Được rồi. ra , nên làm thế nào vẫn làm như thế." Diệp Linh Sương phất tay . An Đức Tử lên tiếng trả lời, cúi đầu rồi ra ngoài. Nữ tử thường cẩn thận hơn so với nam tử vài phần, đó là nguyên nhân Diệp Linh Sương thích lưu Mặc Nguyệt cùng vài nha đầu hầu hạ bên người, tuy thái giám căn bản được xem như nam nhân chân chính. đến nam nhân trong hậu cung này, Diệp Linh Sương con ngươi tối xuống, trừ bỏ Hoàng Thượng, liền chỉ có thị vệ bên người được trọng dụng, nghĩ đến cái gì, khóe miệng ý cười sâu thêm vài phần. Mặc Nguyệt đứng bên người lại biết đó là nụ cười tràn ngập tính kế. " tại là giờ nào?" Diệp Linh Sương hướng mắt nhìn về phía Mặc Nguyệt đứng gần nhất. "Hồi nương nương, hình như vừa tới giờ Tuất." Mặc Nguyệt đáp, đột nhiên, nhãn tình sáng lên, đây chính là canh giờ Hoàng Thượng lựa chọn bài tử, hay là Hoàng Thượng đêm nay muốn tới Thúy Hà điện? "Diệp sung viện có ở bên trong ?" Trong viện truyền đến thanh của Lý Phúc Thăng. " thôi, đưa ta ra xem." Diệp Linh Sương cười đứng lên, hướng sân viện đến, vài nha đầu vội vàng theo ở phía sau, thầm quên trao đổi ánh mắt với nhau phen. "Sáng sớm mới gặp mặt, nghĩ tới nhanh như vậy lại có thể nhìn thấy công công." Diệp Linh Sương tới trước mặt Lý Phúc Thăng, cười trêu chọc . Lý Phúc Thăng cúi người hành lễ, thái độ trước sau như rất cung kính, : "Mới gặp Diệp sung viện nay lại tới, nô tài là phụng mệnh Hoàng Thượng đến, làm cho Diệp sung viện chê cười." "Lý công công đừng để ý, ta chỉ là giỡn thôi." Diệp sung viện thấy hơi lộ ra xấu hổ, cười tiếp."Công công đến là có chuyện gì?" "Đêm nay Hoàng Thượng muốn tới Thúy Hà điện, Diệp sung viện chuẩn bị chút ." Lý Phúc Thăng cúi đầu . "Lý công công chuyến rất là vất vả, ta lại có thứ gì tốt đưa tiễn, bằng công công vào nhà ngồi trong chốc lát, ta sai Vân Kiều ngâm ly trà, Hoàng Thượng đưa tới Phổ Nhị Thanh trà hương vị rất tốt?" Diệp Linh Sương hỏi ý kiến . "Diệp sung viện thích là tốt rồi, bất quá thứ này nô tài là hạ nhân sao dám dùng, Diệp sung viện quả nhiên là muốn nô tài chết mất thôi." Lý Phúc Thăng mặt lộ vẻ khủng hoảng , thừa dịp nữ tử trước mắt còn chưa lên tiếng, lập tức lại : "Nô tài xin cáo từ, Hoàng Thượng có nô tài hầu hạ quen." "Lý công công đường cẩn thận." Diệp Linh Sương khách khí . "Nô tài biết, xin cáo lui trước." Lý Phúc Thăng cúi mình hành lễ, xoay người ra khỏi Thúy Hà điện. Người ngoài rồi, mọi người trong sân đều cao hứng cười toe. "Nương nương, Hoàng Thượng vẫn là nhớ đến người, bằng buổi sáng đưa tới tặng phẩm, buổi tối lại tới chỗ nương nương ngủ." Mặc Nguyệt vẻ mặt che được ý cười. Diệp Linh Sương chính là thản nhiên cười, đều đừng đoán tâm tư Hoàng Thượng, nhưng nàng tinh tế suy nghĩ chút, cũng đoán được vài phần dụng ý. "Canh giờ còn sớm, Thúy Hà điện vốn cách Thương Loan điện hơi xa. Vân Kiều ngươi nhanh chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, Bội Hoàn thu thập trong phòng chút. An Đức Tử cùng Ngô Đoàn các ngươi đem sân viện dọn dẹp, Mặc Nguyệt ra hồ sen thay ta hái ít cánh hoa về." Diệp Linh Sương hơi tạm dừng, liền an bài mọi thứ. Mấy người nhận nhiệm vụ vội vàng phân công nhau làm, công việc đơn giản nhưng cũng bỏ vài phần sức lực, chỉ cần chủ tử chính mình được sủng ái, bọn họ lại cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực. Hơn nửa canh giờ sau, Đại Yến Đế đến Thúy Hà điện, tuy là ngày mùa hè, nhưng sắc trời cũng tối xuống vài phần. Giống như lần đầu, Đại Yến Đế chính thức đến Thúy Hà điện, phía sau là thái giám nha hoàn theo đuôi mà đến. thân long bào màu đỏ nam tử uy nghiêm tuấn dật, bước xuống long liễn, hướng đại môn Thúy Hà điện tới, đèn lồng ở cổng so với ngày thường sáng hơn vài phần. Lúc này cửa lớn mở ra, hai tiểu thái giám cung kính đứng sau cửa, thấy đến, vội vàng ra hành lễ. Tiểu nữ nhân nhưng lại có tới? Đại Yến Đế hơi nhíu mày, trước kia khi tới như vậy, rất nhiều nữ nhân đều tự mình ở cửa chờ , tiểu nữ nhân này thực yếu ớt như vậy sao, Đại Yến Đế đột nhiên câu môi cười, chẳng lẽ vẫn nóng giận chuyện hôm qua? Vừa nghĩ vừa hướng bên trong bước vào. Lần này Đại Yến Đế có ngăn cản Lý Phúc Thăng thông báo, bởi vì tiểu nữ nhân mỗi lần đến đều ủy khuất oán giận dọa nàng. thân váy dài màu hồng nhạt theo hành lang quanh co khúc khuỷu từ trong phòng bước ra, phía sau cao trăng tròn vừa khéo tạo thành vầng trắng noãn tròn đầy treo đầu, nữ tử như tiên nữ. Nữ tử thành thục hành lễ, thanh thanh lại mang theo vài phần cười khẽ, "Thiếp cung kính chờ đợi Hoàng Thượng." Đại Yến Đế lên cầm lấy bàn tay thon thon trắng hồng ấm áp dễ chịu kia, giúp nàng đứng lên, tay muốn ôm eo của nàng, mày kiếm nhướn lên, cười : "Ái phi là vừa mới tắm rửa xong, trẫm ngửi thấy có mùi thơm." Diệp Linh Sương cúi đầu, mặt đỏ ửng, "Thiếp dám đường đột, tự nhiên là tắm rửa xong mới dám tiếp giá, chính là ——" con ngươi đen tỏa sáng hơi nâng lên, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, thẹn thùng : "Hoàng Thượng như thế nào ngửi thấy mùi thơm, thiếp dùng đúng là cánh hoa sen, nhưng mùi hương này vô cùng nhạt, rất khó ngửi thấy." "Ha ha..." Đại Yến Đế cúi đầu tiến đến bên tai của nàng, trêu tức : "Kỳ trẫm ngửi được phải là hương hoa sen, mà là mùi thơm của cơ thể ái phi." Vừa nghe lời này, vành tai trắng noãn lập tức trở nên đỏ bừng, Diệp Linh Sương cúi đầu, khẽ hừ tiếng, "Nếu Hoàng Thượng như vậy, ta là Hoàng Thượng thấy Liễu tài nhân liền say mê loại hương thơm khác ." xong, mặt mang oán trách trừng mắt nhìn liếc cái. Đại Yến Đế đột nhiên cười ha hả, "Ái phi quả thực còn vì chuyện ngày hôm qua mà canh cánh trong lòng." Nhìn thấy đôi mắt tròn to kia có chút thần thái, tiếp tục cười hỏi: "Trẫm buổi sáng phái người đưa tới quả Bồ Đào ái phi có thích ?" Vừa hỏi vừa ôm nàng hướng phòng trong mà . Diệp Linh Sương đưa tay chỉ miệng mình, "Thiếp ăn rồi, chính là nghĩ tới Bồ Đào kia ăn vào miệng hương vị ngọt ngào, sau khi xuống bụng, hàm răng liền chua đến run hết cả người." Đại Yến Đế theo tay ngọc tinh tế nhìn xem, nhìn cánh môi phấn hồng đóng rồi mở, ngẫu nhiên lộ ra hàm răng trắng đều, thoạt nhìn rất là khả ái, đưa tay bóp chóp mũi của nàng, trong mắt cũng hàm chứa vài phần ý cười, "Vậy sao? Theo ý tứ của ái phi, lần này là trẫm phải? Ái phi là trách trẫm?" Lần đầu tiên nhìn thấy có phi tần ghét bỏ tặng phẩm chính mình ban cho, Đại Yến Đế ngược lại thấy có chút mới mẻ. "Thiếp nào dám trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn nhớ đưa nhuyễn tháp tới cho thiếp, trong lòng thiếp vui mừng , còn có Phổ Nhị Thanh trà, uống mùi thơm nồng mà ngấy, thiếp thực thích." "Nguyên lai ái phi thích nhuyễn tháp cùng lá trà, ghét bỏ quả Bồ Đào." Đại Yến Đế cười . "Cũng phải ghét bỏ, nếu là ghét bỏ, thiếp tại sao lại đem tất cả Bồ Đào đều ăn xong?" Diệp Linh Sương bất mãn liếc cái, có chút oán trách. "Tốt tốt, là trẫm hiểu lầm ái phi." Đại Yến Đế cao giọng cười, nâng chiếc cằm nhẵn mịn lên, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn nộn, mút vào vài cái liền tách hàm răng ra, thâm nhập vào trong càn quét trận. Xong việc, nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng cùng hô hấp hổn hển, liền lại tiếp tục nhàng hôn vài cái lên môi, vẻ mặt ý cười, "Trẫm cũng thấy có vị chua, mà là vị ngọt." Thấy nàng thẹn thùng càng sâu, Đại Yến Đế cũng trêu chọc nàng nữa, tiếng thét kinh hãi vang lên tay ôm lấy nàng, hướng bên giường đến. Liêm trướng hạ xuống, bên ngoài ngọn đèn dần yếu , nhưng vẫn soi hình ảnh hai người quấn quít màn trướng, cùng với từng đợt rên rỉ ái muội và thở dốc.