1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Thượng Vạn Tuế - Đại Ôn (C44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tên truyện: Hoàng Thượng Vạn Tuế

      Tác giả: Đại Ôn

      Edit: Tịch Ngữ

      Thế loại: Nam xuyên , đại + cổ đại (cổ kim), sạch, HE…

      Giới thiệu:

      Trẫm, giết người như ngóe! Trẫm, máu lạnh thành tánh! Trẫm, thô bạo thâm độc! Trẫm… Từ , trẫm lòng quyết chí trở thành bạo quân giống như Trụ Vương – Tần Thủy Hoàng, trẫm thành công!

      Nhưng mà, mợ nó! Có ai cho trẫm biết… vì sao trong lịch sử có tên của trẫm! phải trẫm trở thành bạo quân khiến người đời phỉ nhổ sao? Vì sao người ta biết đại danh Phạt Võ Vương của ?!

      “Trầm Cảnh! Đừng gào nữa, đói bụng rồi có phải , đến bú sữa mẹ nè!”

      Huhuhu… Người đàn bà môi cá nhám kia cút sang bên… Đừng có cởi quần áo của ngươi để mê hoặc trẫm! Trẫm chỉ muốn chinh phục thiên hạ, phải là thứ đàn ông chỉ biết tình nam nữ…Ô, bẹp bẹp… mùi vị tệ!

      ***

      Đây là câu chuyện kể về bạo quân xuyên qua vào thân thể trẻ con, trở thành thanh mai trúc mã với em hàng xóm!

      Chỉ số thông minh của tác giả cao, suy luận mạnh mẽ, cho nên =33= nhóm khảo cứu và dẫn chứng cẩn thận khi bước vào.

      Nếu như muốn chia tay với tôi, xin đừng lời cay cú.

      Nội dung: Cổ xuyên , cả đời lòng, ngọt văn, kỳ duyên.

      Diễn viên: Trầm Cảnh (nam chính) | Phối hợp diễn: Tôi phát mỗi lần nghĩ tên cho nhân vật phối diễn đều chưa nghĩ ra tên | Chuyện khác: sản phẩm của Đại Ôn.

      **

      Lời của editor: Hé hé hố mới, suy nghĩ trước khi nhảy nhé tình ~ Moa moa moa >3<​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Quân chủ tà mị, nóng nảy, điên cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      “Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại.

      Người phụ nữ : “Ngươi muốn sống nữa à? Cái chữ này thể .”

      Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm mới mở miệng : “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” đưa tay lên làm động tác cắt cổ.

      An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường.

      tới vị Phạt Võ vương này, cả đời có thể viết thành bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn.

      Phạt Võ vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có ý định phong làm thái tử. Đáng tiếc, tới nửa năm, Phạt Võ vương bị sốt cao, đùi phải bị liệt. Từ đó, vị phi tử kia cũng dần bị thất sủng, cho tới về sau, nghe đồn vị phi tử kia phát điên nhảy vào hồ, tóm lại là chết. Bỏ lại Phạt Võ vương mới được bốn tuổi, mình sinh tồn trong cung.

      May mắn, Phạt Võ vương lúc còn rất thông minh, cách xử tranh đoạt, thể , cũng vì bị què nên các hoàng tử tranh đoạt ngôi vua để vào mắt, coi như bình an sống tới mười lăm tuổi.

      Chuyện đáng nhắc tới chính là, có ba vị hoàng tử có quan hệ thân thiết với Phạt Võ vương, ba vị hoàng tử này đều là người có năng lực cạnh tranh ngôi vua, Phạt Võ vương có thể giao thiệp thành thạo như vậy, hơn nữa còn thầm chậm rãi tập hợp thế lực riêng cho mình, cái này chính là việc để người ta say sưa.

      Cho tới sau này, hoàng đế bị bệnh nặng, các thế lực trong cung giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử bắt đầu chuẩn bị tranh giành ngôi vua.

      Lúc này Phạt Võ vương đóng vai trò đứa con có hiếu, mỗi ngày đều vô cung làm bạn với hoàng đế rất đúng giờ, mãi đến lúc bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, ban bố di chiếu, đêm ngôi hoàng đế truyền lại cho Phạt Võ vương.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả triều đình tràn ngập thanh phản đối của văn võ bá quan, mảng lớn bá quan đều quỳ trước tẩm cung của hoàng đế, hô to: “Xin hoàng thượng nghĩ kĩ lại rồi quyết định!”

      “Làm vua của nước, sao có thể là người tàn tật?”

      Hoàng đế ngọ nguậy tự giường đứng lên, muốn gì đó, những ông lại phun ngụm máu tươi, tức giận quy thiên, chuyện cứ như vậy phân kết cục.

      Nhưng, công công luôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế , khi đó ông nghe hoàng thượng muốn sửa lập đại hoàng tử… chẳng qua, chưa hết câu, người chầu trời rồi.

      Phạt Võ vương leo lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên dễ thâu tóm quyền lực vào tay rồi, lời bất mãn với nơi nào cũng có, ba vị hoàng tử từng có quan hệ thân thiết với cũng giận đến trợn mắt, đều thầm vạch ra kế hoạch soán vị.

      Nhưng, tới nửa tháng, đại hoàng tử chết trong hồ sen cách ly kỳ.

      Tiếp sau đó, tam hoàng tử sinh hoạt vợ chồng với tiểu thiếp mới cưới, mắc bệnh hoa liễu, sau trận bệnh cũng theo đại hoàng tử.

      Chỉ chừa lại nhị hoàng tử nhát gan bị dọa sợ khiếp vía, trong lòng cho rằng mục tiêu kế tiếp của Phạt Võ vương chính là mình, ngờ suy diễn quá mức, phát điên, cư nhiên dám chạy thẳng vào cung tuyên bố muốn giết Phạt Võ vương, sau đó bị hộ vệ bên cạnh Phạt Võ vương bắt lại, trong lúc lộn xộn, xông vào lưỡi đao, đời nhà ma.

      Phạt Võ vương lên ngôi chỉ được bốn tháng ngắn ngủi, ba vị hoàng tử chết liên tiếp, cái này khiến người ta nghi ngờ.

      Lập tức có người , từ lúc còn Phạt Võ vương có sắp xếp, đầu tiên là dựa vào ba vị hoàng tử để lôi kéo thế lực cho mình. Tiếp đó, thông qua màn kịch đứa con hiếu thảo lấy được công nhận của hoàng đế vào tuổi xế chiều, sau khi chiếm được kết quả mình mong muốn, lập tức rat ay với lão hoàng đế đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tiếp đó lên ngôi, để địa vị mình bị người khác chèn ép, liền giải quyết từng cái gai chướng mắt này.

      Lần này bố trí, nếu phải sớm chuẩn bị chu đáo, làm sao có thể ly kỳ và kỳ hoặc như vậy?

      Hơn nữa, nghe lúc nhị hoàng tử ám sát Phạt Võ vương, hô to câu:” tên què còn mơ mộng xưng vương xưng đế, làm xuân thu đại mộng của ngươi !”

      Phạt Võ vương tức giận hạ thánh chỉ, từ nay về sau, kẻ nào dám tới chữ ‘Què’ này, lập tức chém đầu răn dạy dân chúng.

      Vì thế mới có đoạn đối thoại của đôi nam nữ .

      Họa từ miệng mà ra, ai muốn mất đầu vì sai câu hết.

      Nhưng nguyên nhân khiến dân chúng sợ hãi quân vương của họ còn có cái khác, quân chủ mới vừa kế vị bao lâu, Man Di ở biên cương có ý tưởng muốn thừa dịp xâm lăng, Phạt Võ vương liền dẫn quân chinh phạt.

      Kết quả, thành công đuổi Man Di rời , đồng thời bắt tù binh đem về.

      Phạt Võ Vương lập tức truyền lệnh, công khai xử quyết tất cả binh sĩ, dùng máu mấy trăm tên tù binh bắt về nhuộm đỏ đoạn đầu đài, thậm chí máu tràn ngập đến chợ.

      Tuy rằng khiến lòng người hả hê, nhưng vẫn quá mức tàn nhẫn.

      Tóm lại, trong mắt dân chúng Phạt Võ vương quản lý đất nước này rất tốt, nhưng lại là kẻ bạo quân khiến người ta e sợ.

      Có chút chuyện, giống như dân chúng ư?

      Chỉ có đương mới biết .



      “Vi thần có chuyện gấp muốn khải tấu.” Trong số quan đông đảo, có vị bước lên, hơi khom người, cung kính .

      chỗ ngồi cao nhất, dưới thân là ghế vàng đệm mềm, đầu đội kim quan, dưới trán là cặp mày kiếm, con ngươi thâm thúy mà trong suốt, mí mắt mỏng lộ ra con ngươi vừa to vừa sáng, sóng mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi mỏng, cằm nhọn tinh xảo, nét mặt có chút non nớt, nhưng nhìn kĩ, người mơ hồ có loại ngang tàng, đầu lông mày mang theo khí hợp độ tuổi của .

      Đây chính là Phạt Võ vương khiến người nghe sợ mất mật.

      Ừ…dường như giống với lời đồn, nhìn kỹ, ra Phạt Võ Vương chính là ‘ đóa hoa xinh đẹp’, nhưng ‘đóa hoa xinh đẹp’ này hề dễ gạt như bề ngoài đâu.

      thanh mang từ tính pha chút non nớt của thiếu niên, khàn khàn có chút ngây ngô truyền tới, : “Chuẩn tấu.”

      “Huyện Dương Hà có ngọn núi lớn, trong ngọn núi lớn có con đường , đáng tiếc năm nay mưa lớn, đường nhiều lần bị hủy, dân chúng thể qua lại, khổ thể tả, thần suy nghĩ mãi vẫn tìm ra cách khắc phục, quân chủ sáng suốt có thể chỉ điểm cho cựu thần ạ?”

      Phạt Võ Vương khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng như sao, nhắm mắt trầm mặc hơn mười giây, liền mở mắt ra, chỉ hai chữ: “Chẻ.”

      “Hở?” Thần tử đặt câu hỏi liền sửng sốt: “Chẻ?”

      hổ là Phạt Võ Vương, ngay cả trả lời câu hỏi cũng tà mị, điên cuồng như thế, núi có cái gì phải sợ? qua được, chẻ ra được rồi.

      như đùa.

      Quả nhiên, có quyền liền tùy hứng.

      Đây chính là đau khổ của đám đại thần bên dưới.

      “Cái này…”

      “Cái này phải làm sao mới đúng à?”

      “Vậy phải làm bao nhiêu cái búa? Trời ạ!”

      Phạt Võ Vương nhìn từng cái bản mặt nhăn nhó như ăn khổ qua của chúng đại thần, đáy mắt xẹt qua mỉm cười, ho khan hai tiếng, : “ phải vậy, ta chẻ, cách khác chính là cho dân chúng trong huyện cùng nhau mở núi, làm thông núi lớn, sau đó xây dựng tu bổ lại đường để qua lại thuận tiện hơn.”

      Đám đại thần bừng tỉnh, nhưng cũng có người hỏi: “Thế núi có đổ nát ?”

      Phạt Võ Vương tà mị ngông cuồng quăng câu: “ cần lo lắng.”

      Nếu quân chủ như vậy, đám đại thần tự nhiên cũng chẳng dám nhiều.

      Lục tục bẩm báo những chuyện khác, Phạt Võ Vương lần lượt nghe xong, cùng các đại thần thảo luận. Sau khi kết thúc, đứng thẳng dậy, nghe chúng đại thần cung kính hô to.

      “Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

      Nhìn bóng lưng khập khiễng rời của quân chủ, những quan viên này nhìn nhau, mặt đầy tiếc hận.

      Tuy có tài trị quốc, nhưng cơ thể lại có tật.

      Đáng tiếc, đáng tiếc…



      “Trẫm nghe người bên ngoài , có sách viết trẫm giết cha, giết , giết người chớp mắt, máu lạnh thành tính, cực kì thô bạo, có chuyện này ?” thờ ơ cầm bút viết câu thơ xuống giấy, .

      Thái giám đứng bên cạnh chần chừ lúc, gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”

      cười cười, hoàn toàn có vẻ tức giận, thậm chí tâm tình còn tốt hơn rất nhiều, : “Tốt.”

      Cho dù, có nhiều chuyện phải do làm, nhưng mọi chuyện rất hợp với tâm ý của phải sao? ngại làm bạo quân, thậm chí còn rất thích, cho rằng làm quân chủ làm người ta sợ, vậy có ý nghĩa tồn tại gì chứ?

      Bỏ bút lông xuống, quay sang thái giám đứng bên cạnh, : “Được rồi, còn chuyện gì nữa, các ngươi xuống . Trẫm muốn ở lại đây mình.”

      Bọn họ nghe vậy lập tức cung kính hành lễ, lui ra.

      Đợi mọi người hết, mới ngồi mình cười ngây ngốc. thành công trở thành bạo quân khiến người ta e sợ. Có nghĩa là có người dám uy hiếp đén tính mạng của .

      tới bài vị trước mặt, nhàng quỳ xuống, cúi đầu nặng nề dập mấy cái vang.

      Đứng lên, cầm cái bánh ngọt đưa vào miệng, phê chuẩn tấu chương xong, tóm lại vẫn là đứa trẻ, cảm thấy mệt mỏi, liền nằm úp sấp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
      PhongVy, Dion, thuyt4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 2: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      “Mau nhìn, mau nhìn, Thẩm Cảnh nhà chúng ta tuấn tú đáng , còn như vậy, lớn lên thế nào nữa? Chẳng phải đem đám con mê chết luôn sao?” Bà Trần bế cháu trai của mình cười toe toét, khóe mắt híp lại có thể kẹp chết con ruồi.

      “Đây, đây, cho tôi ôm cái.” Ông Thẩm đứng bên cạnh kích động thúc giục.

      Bà Trần liếc ông Thẩm cái, : “Tôi mới ôm được có chút xíu, ông tránh sang bên, chờ tôi ôm đủ rồi .”

      Ông Thẩm nghẹ ngào biết sao, đứng bên cạnh dùng ánh mắt khao khát nhìn bà Trần, mong bà nhanh ôm cháu sướng tay, đổi lại tới ông bế.

      Đáng tiếc, cháu nhà mình đáng , ôm lát làm sao đủ.

      Bà Trần càng nhìn cháu càng thấy dễ thương, nhịn được cúi đầu, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cháu cái.

      Đứa trẻ vốn nhắm mắt, đột ngột mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt đầy nếp nhăn, cảm nhận được mặt mình vừa bị hôn, đột nhiên đứa trẻ khóc đến thắt ruột thắt gan, cái này khiến hai ông bà lo lắng.

      Y tá đứng ở bên cạnh vội vàng nhận lấy đứa trẻ dỗ dành, ngẩng đầu nhìn bộ dạng khẩn trương của hai ông bà, : “Chắc đứa đói bụng rồi.” Dứt lời, ta liền đem đứa trể đặt vào lòng mẹ nó.

      Khương Hồng Cầm mở áo, để bầu sữa vào sát mép đứa trẻ, nếu là ngày xưa, đứa trẻ tự động mở miệng, lực hút rất mạnh, nhưng sao hôm nay kì quái vậy?

      Đứa trẻ chẳng những tới gần, ngược lại còn lui về sau.

      Miệng vẫn khóc oa oa, nhưng kêu la nửa ngày, vẫn thấy nước mắt trong mắt đứa trẻ.

      Y ta tới kiểm tra, thấy đứa bé tè ra quần, hơn nữa thân thể cũng rất bình thường.

      Đứa bé này kêu gào cái gì vậy?

      Chuyện này khiến cho y tá có kinh nghiệm nhiều năm cũng phải nhức đầu.

      “Thẩm Cảnh làm sao vậy?”

      thực tế, bạn Thẩm Cảnh bị sao hết. Chỉ là vừa mở mắt liền bị đổi linh hồn khác vào thôi…

      Cái gì?!

      Phạt Võ Vương ngờ mình vừa tỉnh dậy, mở mắt liền thấy người phụ nữ chu mỏ hướng về mặt hôn, phải chưa từng gặp qua phi tử đến đây quyến rũ . Cũng phải biết xử lí tình huống này như thế nào, nhưng chuyện này quan trọng, quan trọng là người này có phải rất rất già rồi hay , nếp nhăn mặt bà ta có thể kẹp chết con ruồi luôn đó.

      Phạt Võ Vương bị ‘đánh lén’ thành công tức giận! Lúc há mồm muốn trút cơn giận của mình phát ngừng phát ra thanh…

      "Oa! Oa! Oa! . . ."

      Chờ chút. .

      Cái này là thanh của trẫm à?

      Phạt Võ Vương dám tin, lần thứ hai lên tiếng, vẫn nghe thấy thanh y chang lúc nãy. muốn đưa tay sờ cổ họng của mình, lại phát trước mắt xuất hai cái tay ú nần, cánh tay thon dài ban đầu biến thành cánh tay bé xinh xắn.

      sợ ngây người, chuyện gì vậy nè?

      làm sao thế này? Sau khi ngủ xảy ra chuyện gì?

      ngọ ngoạy muốn hỏi người chung quanh, lại phát hình như bản thân chỉ có thể phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

      Chỉ cảm thấy dường như mình bị ai đó ôm, tiếp đó người phụ nữ mặc áo trắng kì quái tiếp nhận chính mình, mấy bước, lại đưa vào lòng người phụ nữ khác.

      Phạt Võ Vương cảm thấy mùi vị người này khiến vô cùng thoải mái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trước mặt. Mặc dù, chưa tính là đẹp, nhưng ánh mắt người nọ nhìn rất dịu dàng.

      Nhưng, thấy người phụ nữ này đột nhiên cởi áo, Phạt Võ Vương trợn tròn mắt.

      Người phụ nữ này quá hung hãn rồi, dìu dàng khi nãy là do nhìn nhầm sao?

      Lại thêm ả đàn bà muốn bò lên giường của , lớn tiếng mắng: “Người đàn bà môi cá nhám kia cút sang bên… Đừng có cởi quần áo của ngươi để mê hoặc trẫm! Trẫm chỉ muốn chinh phục thiên hạ, phải là thứ đàn ông chỉ biết tình nam nữ…”

      Người bên ngoài nghe thấy, chỉ là tiếng trẻ con kêu gào.

      Khương Hồng Cầm thấy con trai chịu bú sữa, có chút sốt ruột, bà Trần đứng bên cạnh vươn tay đem đầu đứa để sát vào vú mẹ, đứa liền câm miệng, ngay cả thanh cũng bị chặn.

      Phạt Võ Vương chuyện, đột nhiên bị cái gì đó nhét vô mồm, nên lời, lại cảm nhận được có dòng chất lỏng ngọt lành chảy vào trong miệng.

      mở to hai mắt, chẳng lẽ…

      vươn tay muốn chống cự, nhưng người phụ nữ kia lại di chuyển chút, nghe giọng dịu dàng của ta : “Thẩm Cảnh, con phải uống nhiều chút, như vậy mới khỏe mạnh, ngoan.”

      “Ô…” Đau khổ từ chối hồi lâu, lần lại lần bị người nào đó ấn trở lại, cuối cùng Phạt Võ Vương hết hơi, đành cam chịu, nhưng biết vì sao thân thể phản ứng theo bản năng, cái miệng hút chùn chụt.

      Ừ…ừ… ra cái mùi vị này cũng tệ.

      Phạt Võ Vương bị người ta ‘làm nhục’ nữa ngày vẫn thể thoát khỏi bóng ma trong lòng, trừng đôi mắt tròn vo nhìn trần nhà, tự an ủi mình: Người ở dưới mái hiên, làm sao khỏi cúi đầu?

      cảm thấy, tại có thể xác định bản thân biến thành đứa . Nguyên nhân biết! Nhưng chuyện khẩn cấp lúc này chính là tìm cách khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Nhưng, thề khi nào khôi phục lại bộ dạng như cũ, nhất định đem đám ‘dân đen’ dám phạm thượng này ra xử lí. Đây đúng là chuyện ‘sỉ nhục’ lớn nhất trong cuộc đời của !

      “Nhìn kìa, biết đứa này mở to mắt nhìn cái gì, bộ dạng thông minh, khẳng định sau này rất khôn ngoan.” Bà Trần đưa mặt tới trước mắt Phat Võ Vương, mặt đầy nếp nhăn mang đậm ý cười. Khóe mắt tăng thêm mấy tầng nếp nhăn.

      Lần thứ hai, Phạt Võ Vương bị dọa, cả giận : “Cách xa trẫm ra!”

      Đáng tiếc, lời phát ra lại biến thành tiếng khóc nỉ non của đứa bé, bởi vì mới sinh ra bao lâu, gương mặt có nhiều vết nhăn thoạt nhìn hơi giống con khỉ con.

      Nhưng tiếng này của Phạt Võ Vương rất có hiệu quả, bà Trần dám tới gần nữa, cái trán nhăn lại, : “Có phải đứa bé này sợ tôi ? Chỉ cần tôi nhích lại gần chút, nó liền khóc lớn.”

      Ông Thẩm thấy có cơ hội liền lên tiếng: “Đến, đến, tới lượt của tôi rồi.”

      Ông nhe hàm răng vàng khè ra, vừa mở miệng mùi thuốc lá lập tức phà tới, màu tóc đen trắng giao hòa, mừng rỡ : “Cháu trai ngoan của ông, đến, đến, để ông nội ôm cái, ông nội hôn cái.”

      Vừa dứt lời, đứa bé trợn to hai mắt, ngây ngốc mấy giây, tiếp theo khóc lớn hơn hồi nãy.

      Bà Trần giật giật áo ông Thẩm, ghét bỏ: “, , , tránh sang bên. Ông xem ông dọa đứa khóc rồi này, y tá, tới xem xem đứa này bị làm sao vậy?”

      Y tá nhìn sang bên cạnh: “Đứa này ngủ.”

      Đây là làm sao? Chỉ thấy đứa nằm trong lòng Khương Hồng Cầm nhắm chặt hai mắt, ngủ rất an tường.

      Khương Hồng Cầm cười cười, nhìn bé con trong lòng, giọng : “Ba mẹ, có lẽ hôm nay Thẩm Cảnh mệt, hay là chờ thêm chút .”

      Bà Trần và ông Thẩm đanh từ bỏ, lưu luyến nhìn đứa , dặn dò vài câu liền ra ngoài cùng y tá.

      Khương Hồng Cầm nhìn đứa nằm trong lòng mình biết ngủ từ lúc nào, vươn tay sờ sờ tay của bé, cúi đầu hôn lên cái trán mềm mại của bé, đáy mắt tràn đầy thương.

      Trước khi hôn mê, Phạt Võ Vương chỉ có ý nghĩ – Cái mồm này sao hôi quá vậy!



      “Cảnh Nhi, trong cung điện quạnh ngay cả chim chóc cũng muốn bay đến, sợ là bao lâu nữa, ngay cả cung nữ thái giám cũng quên mất hai mẹ con chúng ta.” Trong trí nhớ của Phạt Võ Vương, mẫu phi của có gương mặt trái xoan động lòng người, tính cách lại hết sức lương thiện, dịu dàng, mặt luôn mang nỗi u buồn.

      “Vậy có gì tốt? Cảnh Nhi cảm thấy như vậy rất tốt, có thể cùng mẫu phi sống cuộc sống hai người trong cung điện này, bị người khác quấy rầy.” Khi ấy còn tuổi, vui mừng .

      Mẫu phi lắc đầu, cười rộ lên, đáy mắt mang theo chút bất đắc dĩ, vươn tay sờ đầu , : “Nếu được như thế quá tốt rồi.”

      Đáy mắt mẫu phi tràn ngập bi thương.

      Nhưng, khi ấy còn đâu có hiểu được phần bi thương mẫu phi phải chịu, liền thoát khỏi ôm ấp của mẫu phi chạy ra bên ngoài đùa giỡn.

      Cho tới khi thấy thi thể của mẫu phi trong hồ nước của cung điện, mới hiểu, bên trong cung điện vĩnh viễn thể có hai chữ bình yên.



      “Ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Khương Hồng Cầm ngủ bị đứa đánh thức, mở đèn, ôm lấy đứa dỗ dành.

      Phạt Võ Vương nheo mắt nhìn mặt mũi người phụ nữ trước mắt, khuôn mặt hơi giống mẫu phi trong trí nhớ của .

      nhịn được nhích lại gần nơi ấm áp này, giống như trở về mẫu phi vẫn còn đời.



      Vốn nghĩ rằng tỉnh lại phát mọi thứ chỉ là cơn ác mộng, kết quả Phạt Võ Vương phát chính mình suy nghĩ nhiều.

      Con người vẫn kì quái như thế, đồ vật vẫn kì lạ, sữa…mỗi ngày vẫn phải uống….

      Lẽ nào, phải như vậy cả đời sao? Cuộc sống nắm quyền của chỉ mới bắt đầu thôi mà, tình cảnh lại biến thành như vậy, cái này là sao hả?

      Phạt Võ Vương nhịn được cảm thán hai câu.

      Thế mà, bị bà Trần tới thăm con dâu và cháu trai nghe thấy, vội qua thăm dò, : “Thẩm Cảnh! Đừng gào nữa, đói bụng rồi có phải , để bà dẫn con bú sữa mẹ nha!”

      xong, bà liền ôm tới cho Khương Hồng Cầm.

      Oa oa oa… Người phụ nữ môi cá nhám… trẫm cảnh cáo ngươi nhiều lần rồi… Đừng có mở rộng vạt áo mê hoặc trẫm… Trẫm là người đàn ông chỉ muốn chinh phục giang sơn, chẳng màng tình nam nữ… Ô…bẹp bẹp…bẹp bẹp…

      Tục ngữ , người đứng dưới mái hiên, thể cúi đầu.

      phải bú sữa mẹ thôi sao?

      Trẫm nhịn!



      PhongVy, thuyt, Trâu2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 3: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      Trải qua mấy ngày Phạt Vũ Vương xem xét, đối với hoàn cảnh tại của mình Phạt Vũ Vương cũng biết được chút ít…

      tại, biến thành đứa bé tên là Thẩm Cảnh, nơi này khác với triều đại mà sinh sống, hình như là triều đại của rất nhiều năm về sau, dùng cách chung chung của người thời đại này chính là xuyên qua.

      Còn vì sao biết cái chữ này, chính là vì người phụ nữ mặc đồ trắng và người hay cho bú sữa tán dóc với nhau, nghe lởm!

      Ờ, cái người phụ nữ suốt ngày ép bú sữa , ừ… giờ là mẹ của thân thể này, tên là Khương Hồng Cầm.

      Còn cái đám đàn ông mặc đồ trắng và người phụ nữ cũng hay mặc đồ trắng kêu là bác sĩ và y tá. Trẫm quan sát nhiều ngày, bọn họ có tác dụng giống như ngự y và thầy lang vậy đó.

      Nhưng mà trẫm muốn cái này, đầu đám người kia bị cái gì vậy? Làm quái gì mà cả ngày mặc đồ trắng, hi vọng sớm có ngày được phúng viếng hả? Phi phi phi! Toàn điềm xấu!

      Mà thôi, đây cũng phải là chuyện cần quan tâm.

      Chuyện quan trọng nhất tại chính là phải nhanh chóng rời khỏi thân thể đứa bé này mới được, trở về triều chấp chính. (Ngữ: Chấp chính là nắm quyền.)

      Nhưng… cho tới nay, Phạt Vũ Vương vẫn chưa tìm được biện pháp trở về thân thể của mình, vốn tưởng ngủ giấc tỉnh dậy mọi chuyện tốt hơn, đáng tiếc chứng minh… nghĩ nhiều rồi.

      “Thẩm Cảnh, ông bà tới thăm cháu nữa nè, có nhớ ông bà nè, ông bà nhớ cháu muốn chết luôn.” Người chưa tới thanh tới trước, giọng oang oang của bà Trần truyền vào lỗ tai của Thẩm Cảnh.

      Thân thể nhắn của Thẩm Cảnh cứng lại trong chớp mắt, quên nữa, gần đây chuyện sợ nhất chính là phải đối mặt với đôi vợ chồng già này.

      Chỉ thấy bà Trần vươn tay ôm lấy đứa cháu đích tôn mình ngày nhớ đêm mong, đem mặt dán lên gương mặt non mịn của trẻ con, giọng khoa trương: “Thẩm Cảnh à, bà nhớ cháu muốn chết luôn, ngày gặp cháu xong, bà ở nhà luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, ăn uống ngon, ngủ cũng ngon, vừa thấy cháu mọi chuyện đều sao hết.”

      Phạt Vũ Vương trợn mắt liếc bà cái.

      Hôm qua, bà mới đến, là giả à?

      Ông Thẩm đứng bên dụi dụi con mắt, biết có phải ông bị hoa mắt hay , vừa rồi ông thấy đứa cháu xinh xắn đáng của mình trợn trắng mắt phải.

      “Đến đến, mau nhìn quần áo bà mới mua cho cháu nè, đẹp lắm nha, sau này mỗi ngày mặc bộ.” Dứt lời, bà Trần lấy vài bộ đồ trẻ con từ túi nhựa ra, vội vã muốn cho cháu xem.

      Phạt Vũ Vương vừa nhìn, mợ nó choáng váng nha!

      loạt màu hồng, cam, đỏ chót… cái gì vậy?

      Này…này…này… Vì sao bụng mỗi bộ đồ trẫm mặc đều có thêu con gà con!

      Lại , vì sao phần dưới của bộ đồ đều có vải? Chẳng lẽ bắt trẫm để con gà con bụng chưa đủ, còn bắt trẫm để lộ ‘con gà con’ ở phía dưới?

      Như thế này mặt mũi của trẫm giấu ở đâu hả?

      Trẫm! ! Mặc! Chết! Cũng! ! Mặc!

      Phạt Vũ Vương quay đầu qua chỗ khác, biểu lộ kháng nghị trong lòng mình.

      Khương Hồng Cầm thấy phản ứng của đứa , giọng cười rộ lên, mặt mũi mang theo nồng đậm hạnh phúc, : “Mẹ, những bộ đồ này đều là của bé mặc mà…”

      Bà Trần cười rộ lên, : “Bé con còn , mặc đồ con hay con trai cũng như nhau thôi, huống chi con nít phải mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ, nhìn rất đẹp.”

      Phi phi phi! Đẹp cái rắm! Trẫm muốn dẫn bà gặp ngự y khám mắt cho bà!


      Khương Hồng Cầm gật đầu, : “Mẹ cũng đúng, cứ như vậy !”


      Phạt Vũ Vương lập tức bị mắt thẩm mĩ của Khương Hồng Cầm chọc tức chết, khóc oa oa.


      Cái gì! Ngươi dám bán đứng trẫm? Hừ! Ngươi mặc ! Ngươi thích tự mình mặc ! Trái lại, trẫm tuyệt đối mặc! Đúng là cọp xuống đồng bằng bị cho bắt nạt! Chờ trẫm khôi phục lại như cũ, trẫm nhất định đem đám dân ngu ngốc các ngươi xử đẹp!


      Đáng tiếc, tại chỉ có thể gào khóc đau cả họng.


      Ông Thẩm vẫn đứng bên cạnh dùng ánh mắt khát vọng nhìn Thẩm Cảnh được bà Trần bế, lát sau ông nhịn được nữa, với bạn già của mình: “ Ôi, bà ơi, cho tôi bế cháu chút được ?”


      Bà Trần liếc qua ông Thẩm cái, hiếm khi gật đầu rất sảng khoái.


      Ông Thẩm kích động vươn tay tới bế Thẩm Cảnh, cánh tay có cảm giác nặng trịch khiến ông càng thêm kích động.


      Lần trước mới ôm Thẩm Cảnh có lần liền gặp bi kịch, ông dám ôm cháu mình lần nào nữa, hôm nay có cơ hội ẵm cháu, nên mới kích động như vậy.


      “Tốt quá, tốt quá.” Khóe mắt nhiều nếp nhăn của ông mang theo ý cười, vui sướng đến khó kiềm chế được cúi đầu hôn lên gương mặt của cháu trai, miệng rất gần mũi của bé con, mùi vị trong cổ họng từ miệng chui ra.


      Phạt Vũ Vương đáng thương mở to hai mắt, sau đó trợn ngược, hôn mê!


      Ông Thẩm có chú ý tới, ông vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.


      Bà Trần ngồi xuống giường nhìn con dâu của mình, : “Gần đây thấy thế nào? Thân thể ra sao? Có thấy khó chịu chỗ nào con?”


      Khương Hồng Cầm lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay bà Trần, : “Mẹ, tại con rất tốt. Con nằm trong bệnh viện lâu rồi, sao mà, con muốn xuất viện sớm chút.”


      Bà Trần thở dài : “Con sợ nhà chúng ta có tiền lo cho con sao? Con thể lo lắng cho bản thân à? Nhà chúng ta có lỗi với con rất nhiều.”


      Lời chưa dứt, Khương Hồng Cầm liền : “Mẹ, đừng nữa, ba mẹ đối xử với con rất tốt. Cho tới giờ, con nghĩ thông suốt rồi, con nghĩ nhiều nữa, huống hồ con cũng giống trước kia nữa, giờ con cs Thẩm Cảnh rất thỏa mãn cho nên… Mẹ, nghe con, được ? Thân thể con tốt lên rồi, con muốn ra viện.”


      Nước mắt bà Trần dâng lên, gật đầu, : “Mẹ làm thủ tục xuất viện cho con.”


      Khương Hồng Cầm cười rộ lên, má trái lúm đồng tiền,, mặc dù diện mạo của tính là đẹp, nhưng rất dịu dàng, : “Cám ơn, mẹ.”


      Bà Trần quay đầu , len lén lau nước mắt.



      Phạt Vũ Vương tỉnh lại, phát bản thân mình ở nơi hoàn toàn xa lạ. đỉnh đầu treo rất nhiều vật nhiều màu, lại còn ngừng xoay tròn, Khương Hồng Cầm vẫn luôn ở bên cạnh thấy con mình tỉnh, nở nụ cười, đưa tay sờ gương mặt bé con, giọng : “Thẩm Cảnh, chòa mừng con về nhà.”


      Về nhà? Cái gì nhà? Trẫm có nhà sao?


      Suy nghĩ của Phạt Vũ Vương tan rã trong nháy mắt, nhìn Khương Hồng Cầm trước mặt, người phụ nữ này và mẫu phi trong trí nhớ của có chút giống nhau.


      Mẫu phi rất xinh đẹp động lòng người. Trước đây, từng nghe cung nữ thái giám , các phi tử trong cung e là có người nào đẹp hơn người, cho nên người được phụ hoàng cưng chiều nhất trong hậu cung là chuyện đương nhiên.


      Đó là loại xinh đẹp khiến người nhìn khó quên, cho dù có người xinh đẹp đứng cạnh mẫu phi cũng chỉ làm nền cho bà, cho nên, lần đầu tiên phụ hoàng nhìn thấy mẫu phi liền coi trọng người.


      Nhưng, trong mắt , đẹp sao?


      Cuối cùng cũng đánh lại tốc độ thay lòng đổi dạ của người đàn ông đó. Bằng , mẫu phi chẳng trôi dạt đến tình cảnh này.


      Mà người phụ nữ trước mắt, diện mạo xinh đẹp, khí chất lại cao cấp, lại có loại dịu dàng từ trong xương phát ra, khiến cả người như mang vầng sáng nhu hòa.


      Mặc dù là hai người liên quan gì với nhau, nhưng lại khiến Phạt Vũ Vương có cảm nhận giống nhau.


      giọng nhìn Khương Hồng Cầm : “Mẫu phi…”


      Nếu như hỏi, chuyện làm hối hận nhất là gì?


      Chính là mẫu phi mà Phạt Vũ Vương luôn nhớ tới.


      Nếu như năm đó, cảm nhận được mẫu phi có chút khác thường,bi kịch kia có phải xảy ra? Mà cũng mình tập tễnh lớn lên trong hoàng cung.


      Đáng tiếc, đời có thuốc hối hận.



      Bởi vì thể chất của trẻ con, phần lớn thời gian Phạt Vũ Vương đều nằm trong nôi ngủ, may mắn trẻ con rất dễ ngủ. Tỉnh dậy là ngày hôm sau, nhưng dường như khó mở miệng chính là ----


      Cho dù, linh hồn vẫn là trẻ con, thân thể này vẫn là đứa con nít, có rất nhiều chuyện thể nào khống chế được, thí dụ như tiểu tiện thể khống chế…


      Ngày hôm sau vừa thức giấc, phát mông mình lạnh lạnh, lưng cũng lạnh lạnh, rất khó chịu, vươn tay sờ sờ, ẩm ướt…


      ngẫn người, phản ứng đầu tiên chính là…


      Kẻ nào chán sống dám đổ nước “long sàn” của trẫm!
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      PhongVy, Dion, thuyt3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 4: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      Cho đến khi giọng oang oang của bà Trần, người ngày ngày đúng giờ đến thăm cháu trai đập tan thực vang lên: “Thẩm Cảnh, đái dầm rồi.”

      Phạt Vũ Vương mới nhìn thẳng vào phát này, thân thể cứng đờ, cái gì? Trẫm đái dầm sao?

      Nước tiểu... Nước tiểu... Nước tiểu... Giường? Làm sao có thể? Từ lúc trẫm biết chuyện cho tới bây giờ, trong tự điển của trẫm chưa từng có hai từ đái dầm, rốt cuộc là đứa nào hãm hại trẫm? ra đây! Trẫm cam đoan đánh chết nó!

      Nếu như chuyện xảy ra chỉ có lần, Phạt Vũ Vương còn có thể tự an ủi bản thân mình bị kẻ xấu hãm hại, nhưng tình huống này gần như ngày nào cũng diễn ra, Phạt Vũ Vương lẩm bẩm hai tiếng, đành cam chịu.

      Phạt Vũ Vương dần dần thích ứng với sinh hoạt tại, nhưng vẫn từ bỏ hi vọng trở về. Cho dù, đời người như thế thể coi là hạnh phúc, ít nhất khi nắm quyền lực trong tay, cảm thấy mọi việc chân hơn nhiều.

      Cho nên, tự với mình, mọi chuyện đều do ông trời muốn thử thách mình.

      Thế nên, hễ ông trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải khiến người đó chịu khổ về tâm trí, lao nhọc gân cốt, đói khát cơ cầu, nghèo nàn thiếu trước hụt sau, gây rối loạn, điên đảo mọi việc của người đó. Gia tăng tài đức, tính kiên nhẫn của người đó.

      Trong hoàng cung lạnh lẽo, kéo dài hơi tàn chống đỡ đến bây giờ, làm sao nhịn được cảnh ngộ tại?



      Ngày cứ như vậy nhanh chậm trôi qua, thân thể gầy mảnh khảnh của Phạt Vũ Vương dần dà có xu thế biến thành viên thịt, khuôn mặt nhăn như khỉ biến thành tròn vo, khiến ông Thẩm bà Trần suốt ngày đứng bên cạnh nôi em bé, phút cũng muốn rời.

      Lúc Phạt Vũ Vương gần tuổi, cơ bản nắm đủ tình huống của thời đại này, tự nhiên tập thành thói quen. tại, Ông Thẩm, bà Trần vừa gọi Thẩm Cảnh, liền nhịn được quay sang, khiến ông Thẩm bà Trần vui mừng vô cùng.

      Cơ thể dần dần lớn lên, thời gian tỉnh táo của Phạt Vũ Vương có dài, làm trẻ con, thể chạy nhảy khắp nơi, thinh thoảng lật người qua lại coi như là hoạt động thân thể, cho tới về sau, mới tìm được thú vui giải trí, đó chính là ----

      Xem tivi.

      Đối với quân vương cổ đại, đối mặt với những đồ vật trong đại đều thấy hết sức ngạc nhiên, chậm rãi tiếp xúc lại mang đến cho nhiều rung động tựa như mấy cuốn sách vở từng đọc. Thứ này nhìn có lớn, nhưng bên trong chứa rất nhiều con hát diễn trò, đổi lại cổ đại, muốn xem tuồng kịch, quân chủ phải chờ con hát vào cung, thường lãng phí ít thời gian, nhưng TV khác, nó là bộ hình chữ nhật, đó có lòi cái nút, nếu nhà ngươi muốn xem kịch, chỉ cần nhấn vào cái nút, có con hát biểu diễn.

      Chỉ có chuyện hài lòng chính là, mấy con hát biểu diễn cứ biểu diễn , đoạn thời gian đó còn xen vô mấy cái thứ khác, nhìn loạn hết cả lên.

      Bọn người Khương Hồng Cầm gọi cái này là quảng cáo, nghe là nhằm tuyên truyền mở rộng sản phẩm của các công ty.

      Phạt Vũ Vương buồn bực nhất cũng là cái này, phổ biến phổ biến, vì sao phụ nữ sảy thai chữa trị được, thể có con phải tìm bênh viện XX? Hơn nữa, tên gọi của mỗi bệnh viện đều giống nhau, lại buồn bực vì sao những người phụ nữ kia bị sảy thai chữ được, thể có con phải tìm bệnh viện?

      Đương nhiên, đây đều là đề tài bên ngoài.

      tại, Phạt Vũ Vương truy đuổi cái tên ‘Vương triều xx’, thời gian và lịch sử đó là triều đại sống, nhưng bối cảnh trong phim và thời đại của chênh lệch rất lớn, có rất nhiều thứ mà triều đại có, điều này khiến rất buồn bực.

      Nhưng, vẫn xem tiếp, tiếp tục theo dõi là vì muốn biết con hát nào đóng vai của ?

      Trong hậu cung của tên hoàng đế này, người đẹp nhiều như mây, con người ai cũng thích cái đẹp, Phạt Vũ Vương cũng thế.

      Lúc này, liền suy nghĩ, nếu khi đó hậu cung của trẫm cũng có nhiều người đẹp như vậy, trẫm cũng đến mức cắm đầu cắm cổ vào việc chính , chẳng màng đến tình nam nữ.

      Nhìn đám vương hầu mang mĩ nhân vào cho Phạt Vũ Vương xme mặt, mợ nó, đau thắt cả tim.

      Làm sao có thể đánh giá cao trong số những người đó?

      Suy cho cùng, Phạt Vũ Vương cho rằng, đàn ông khi thể tuân thủ lời hứa hẹn của chính mình, vậy dứt khoát lúc đầu cần cho phụ nữ hi vọng.

      Phụ nữ rất là yếu đuối, chỉ có mẫu phi của là bình thường.



      Phạt Vũ Vương xem xong ‘Vương triều xx’, định nghỉ ngơi Khương Hồng Cầm và người phụ nữ khác vừa vừa cười vào. biết người phụ nữ kia ôm cái gì trong lòng, tới cạnh cái nôi của , cúi đầu nhìn , cười: “Đứa bé này đẹp.”

      Phạt Vũ Vương liền nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ kia, mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hạnh biết cười, mũi cao lắm, môi xinh xắn, tóm lại gương mặt rất hài hòa, lúc cười khẽ lên, đáy mắt hình như lấp lánh, rất thuận mắt.

      Phạt Vũ Vương mở to hai mắt, nhìn gương mặt trắng nõn của người này, thầm nghĩ: Người phụ nữ này xinh đẹp!

      Khương Hồng Cầm vươn tay sờ sờ mặt đứa của mình, đáy mắt mang đầy ý cười, : “Nhóc này cứ mở mắt tròn vo, biết nhìn cái gì.”

      Phương Văn ôm Tống Hiểu Hoa ngủ say, dịu dàng : “Thế giới của trẻ con, người lớn chúng ta làm sao biết được.”

      Khương Hồng Cầm gật đầu: “Tiểu Văn, nếu em ngại, cứ để Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh ngủ chung, em yên tâm mà làm, chị giúp em chăm sóc bé luôn cho.”

      Phương Văn liền : “Ngại cái gì, chị giúp em chăm sóc bé con này, em cám ơn còn kịp nữa là, làm phiền chị rồi.”

      Khương Hồng Cầm cười cười, : “Đừng khách sáo, thời gian còn sớm, em mau làm , tránh đến muộn.”

      Phương Văn gật đầu, giọng nhìn bé con ngủ say, rón rén đem bé con đặt nằm bên cạnh Phạt Vũ Vương, thấp giọng : “Hiểu Hoa ngoan ngoãn ngủ chung với nha, khi nào tan sở mẹ về đón con.”

      Phạt Vũ Vương cảm thấy bên cạnh mình đột nhiên có con quái vật lớn, nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy đứa bé mũm mĩm ngủ say sưa, khuôn mặt trắng mịn, da trơn mềm y như đậu hủ, nằm chung với , lớn hơn rất nhiều. (Tịch Ngữ: Sặc, vợ đó, kêu quái vật lớn @@)

      Phương Văn với Khương Hồng Cầm: “Em nha, Hiểu Hoa nhờ chị chăm sóc giùm ạ.”

      Khương Hông Cầm cười cười : “Em làm nhanh , sao đâu.”

      Phương Văn quay đầu nhìn bé con chút, mím môi, gật đầu, cầm túi xách .

      Khương Hồng Cầm muốn chuẩn bị cơm trưa, nhìn đứa bé hồi mới vào bếp chừa lại bé con và Phạt Vũ Vương nằm trong nôi.

      ra, Phạt Vũ Vương rất bực mình, bên cạnh mình đột nhiên có đứa con nít, còn chiếm diện tích trong nôi, hại muốn xoay người hoạt động thân thể chút cũng được… sợ đụng trúng nhóc này.

      Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của nhóc này, giống như bệnh dịch lây truyền, Phạt Vũ Vương nháy mắt vài cái, bao lâu cũng ngủ luôn.

      Tỉnh lại, thực ra bị đạp tỉnh giấc, trong lúc ngủ mơ luôn cảm thấy có cái gì đó đặt lên người mình, vừa mở mắt thấy nhóc con ngủ say hồi nãy tỉnh, giờ lật tới lật lui trong nôi, biết hai chân con bé này gác lên bụng từ lúc nào.

      Thấy mở mắt, nhóc con kia cũng mở đôi mắt tròn xoe nhìn , mắt giống như hai trái nho, vừa to vừa đen, cái mặt tròn vo trắng hồng, da thịt nhẵn bóng, khiến người ta có xúc động muốn xoa bọp nó, cái miệng nhắn hồng nhạt ngậm ngón tay ngừng bẹp bẹp, tóm lại là, rất đáng .

      Phạt Vũ Vương bị ép tới mức khó chịu, cố gắng di chuyển, muốn đem cái chân của nhóc con này dời khỏi bụng mình, nhưng mà mặc kệ chuyển đâu, nhóc con liền theo tới đó, chuyển chân lên bụng , ==+ (Tịch Ngữ: Vợ ngoan)

      Vài lần như vậy, cũng thấy cái chân đó có dấu hiệu rời khỏi bụng mình, Phạt Vũ Vương tức đến nỗi ngủ được. Sau đó nghĩ ra cách, đưa cánh tay bé của mình ra, cố gắng di chuyển đến dưới lòng bàn chân nhóc này, vươn ngón tay khẽ vuốt ve.

      Trẫm tin, nhóc sợ nhột!

      Cơ thể nhóc con giạy giụa, chân ngừng đạp lung tung. Chỉ thấy bé con dùng Phạt Sơn Vô ẢNh Cước đạp vào mặt Phạt Vũ Vương.

      Phạt Vũ Vương thấy trước mắt tối sầm, cả người mê man.

      Cái gì gọi là mua dây buộc mình? phải chứ!

      Phạt Vũ Vương ngừng cù lét bé con, thân thể bé con lại chịu nằm im, vẫn lộn xộn như cũ, điều này khiến cho cái đệm thịt Phạt Vũ Vương chịu khổ tả xiết!

      Đến lúc sau, khi bé con mệt mỏi mới chịu dừng.

      Phạt Vũ Vương thở phào nhõm, bản thân còn chìm đắm trong vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bụng mình có dòng nước ấm chảy xuống,từ bụng chảy xuống dưới tấm đệm giường nằm. vừa nhìn liền thấy cái mông con nít trắng như lòng trắng trứng, nhóc này càn rỡ nằm bụng tè dầm, nước tiểu làm ướt nửa quần áo của . (Tịch Ngữ: ha ha ha ha)

      Đúng lúc này Khương Hồng Cầm tới, định xem hai đứa thế nào, vừa nhìn liền thấy “tấm bản đồ” dưới mông Phạt Vũ Vương, thở dài: Đứa này, sao lại đái dầm nữa rồi?” (Tịch Ngữ: Khi mấy nhân vật của chúng ta còn , các mẹ được gọi là . Khi các nhân vật lớn, các mẹ được gọi là bà nhé ^^)

      Phạt Vũ Vương: “. . .”

      oan uổng! Có người hãm hại trẫm! Trẫm ! Trẫm còn oan hơn cả Đậu Nga! Nhưng, tại trẫm có khổ mà thành lời!

      oan ức!

      Bỗng nhiên, nghe bé con bên cạnh cười khanh khách lên, Phạt Vũ Vương ai oán quay sang nhìn bé con.

      Trẫm nhớ kĩ nhóc!
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      hikari2088, PhongVy, Dion5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :