1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Cụt hứng bỏ về.

      Editor: Tử Tinh(*******************)




      Xa cách nhiều năm, nhưng lần này cuộc chuyện của hai cha con trong thư phòng cũng chẳng hề vui vẻ, chưa tới năm phút đồng hồ, Hoắc Cố Chi đá cửa bước ra, còn Mạnh Trăn Tỳ mang theo vẻ mặt cực kỳ khó chịu ngồi chiếc ghế cổ mà tức giận, nhưng vẫn nửa lời.

      Từ trước tới giờ đều là do ông mắc nợ đứa con trai này, sau khi nó trưởng thành nhiều năm rồi mới được trở về nhà họ Mạnh, khi đó thằng bé hai mươi lăm, ở trong quân ngũ thăng tiến rất tốt, căn bản cũng chẳng cần tới ông thể tình thương của người cha.

      Ông ngược lại, tuổi già sắp tới, dã tâm bồng bột lúc còn trẻ sớm tan biến, giờ cũng chỉ cầu cho con cháu thành đôi hạnh phúc viên mãn, sau khi hưởng đủ mọi loại vinh hoa, mới phát ra loại phúc khí này là khó cầu nhất.

      ……..

      Lúc Hoắc Cố Chi xuống dưới lầu, Giản Uyển Linh chạy ra ngoài, cả phòng khách cũng trở nên yên tĩnh tới mức quỷ dị.

      Mấy tiểu thư quý phụ kia lúc nãy còn cùng nhau đánh bài bây giờ cũng chẳng có tâm tình nữa, chỉ ngồi ở bên giọng chuyện phiếm, còn Ngu Vô Song bị bị Phương Tiếu lôi kéo chuyện.

      Lúc Tưởng Ngọc Trung lấy vợ Mạnh Trăn Tỳ phát đạt, dựa vào quan hệ với nhà họ Mạnh, ông ta cưới người vợ mặc dù phải là người đứng đầu trong các tiểu thư nhà giàu, nhưng tuyệt đối là người có đầu óc khôn khéo, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với Vương Cốc Tuyết hữu dũng vô mưu.

      “Ngu tiểu thư là xinh đẹp, là người Nam Giang sao?” Khí hậu nuôi dưỡng con người, Nam Giang chính là nơi địa linh nhân kiệt (đất thiêng mới có người tài), nuôi dưỡng ra những vô cùng xinh đẹp, dịu dàng. Phương Tiếu kéo Ngu Vô Song ngồi xuống ghế sa lon, vừa cười vừa vỗ vỗ lên lưng, biểu ân cần, thân mật.

      Mạnh Thiếu Văn sớm bị Vương Cốc Tuyết và Mạnh Kiệt Đình kéo vào phòng trong giáo huấn rồi, phải nhìn thấy người đàn ông cặn bã đó, nụ cười của Ngu Vô Song cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều, híp mắt phượng sáng chói, lời : “Quê cháu ở Bắc Kinh, từ cùng cha mẹ di dân sang Pháp.”

      Những người bên cạnh mặc dù tán gẫu chuyện riêng, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên, muốn bỏ qua chút tin tức nào.

      Ngu Vô Song ràng cũng thấy được, cũng muốn giấu giếm, ngược lại chủ động nở nụ cười: “Có phải * còn định hỏi cháu sao lại quen biết được Cố Chi đúng ? ra quá trình rất đơn giản, bọn cháu quen nhau trong chuyến du lịch Provence, lúc đó ấy trẻ hơn so với bây giờ.”

      *: Hoắc Cố Chi phải gọi Tưởng Ngọc Trung (chồng của Phương Tiếu) là nhưng ở đây Vô Song vẫn gọi Phương Tiếu là (a di), bởi vì tác giả viết thế [​IMG] phải ta đâu.

      Câu sau cùng chọc cười Phương Tiếu, bà nhìn kỹ bên cạnh, nụ cười và cả ánh mắt đều rất chân thành: “ nghĩ tới dáng dấp của Ngu tiểu thư thanh tú, dịu dàng như vậy lại là người phương bắc, ta còn tưởng rằng cháu là người phương nam cơ đấy!”

      Trong lúc chuyện, trong lòng bà khỏi cảm thán, này so với hoa tươi còn xinh đẹp, kiều diễm hơn nhiều, bảo sao Hoắc Cố Chi lại rung động, sợ rằng có người đàn ông nào cưỡng lại được sức quyến rũ của ấy! Nhìn tình hình lúc nãy, quan hệ của ấy với Mạnh Thiếu Văn hình như cũng cạn.

      “Vô Song!” Vừa bước xuống lầu Hoắc Cố Chi thẳng tới bên cạnh Ngu Vô Song, sắc mặt trầm trở nên hòa hoãn ít: “ còn sớm nữa, chúng ta về nhà .”

      Ngu Vô Song cũng nghĩ tới xuống nhanh như vậy, sửng sốt vài giây, đứng dậy, dịu ngoan đứng bên cạnh , giọng hỏi: “Cùng với chú chuyện xong rồi sao?”

      Trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, biểu ràng khí thế quyền quý, Hoắc Cố Chi thu hồi ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn bên cạnh, rất tự nhiên nắm lấy tay ngọc của , trầm giọng : “Ừ, xong rồi, chúng ta có thể về nhà.”

      “Cố Chi, lâu lắm mới về nhà chuyến lại ăn tối mà , hình như được thích hợp cho lắm?” Tưởng Ngọc Trung nhịn được, trong số các chi khác (cùng gia tộc nhưng khác họ) của nhà họ Mạnh, chỉ có ông ta tiến vào được tầng lớp cao cấp của Hằng Viễn, được ông cụ ưu ái, ngay cả Mạnh Thiếu Văn là Tổng giám đốc cũng dám trái ngược với ông ta, ở thời điểm này cũng chỉ có ông ta mới hỏi như thế.

      Hoắc Cố Chi nghe thấy nhưng mặt vẫn đổi sắc, mặt mày thâm sâu, nhìn từ xa có vẻ cực kỳ tuấn lãng, nhưng lời ra lại lạnh lùng gấp bội: “Có gì thích hợp? Tôi nhiều năm về, tiệc hàng tháng các người vẫn cứ tới dự như thường đấy thôi?”

      Lời chút lưu tình như thế cũng chỉ có mới ra được, Tưởng Ngọc Trung đứng tại chỗ lúng túng, quả biết cái gì cho phải.

      Suy nghĩ chút, ông ta lại miễn cưỡng cười : “Lần này giống như thế, em là con trai út mà cậu ba thương nhất, nhìn thấy em ở nhà, cậu ấy còn có thể ăn thêm hai chén cơm nữa.”

      Lời như thế càng khiến cho Hoắc Cố Chi cười lạnh trong lòng, cuối cùng dứt khoát lười trả lời, người nhà họ Mạnh giả dối, có liên quan gì tới ? Nếu phải là để cho kia vui vẻ, cũng chẳng thèm tới cái chỗ thoải mái như thế này.

      Cùng với người đàn ông này chung sống năm năm, Vô Song quá ràng từng cử chỉ, hành động của , thấy mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh, cần nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta về nhà , bảo bảo ở nhà ăn tối mình chắc cũng thấy ngon.”

      luôn luôn bình tĩnh, hề dao động khiến cho người ta thể đoán được suy nghĩ, rất ít khi để lộ tâm tình nét mặt, xem ra quan hệ của với nhà họ mạnh tốt, quả là giống như nước với lửa rồi.

      Nếu như phải vì , chắc chắn cũng tới nơi này?

      Suy nghĩ như vậy vừa ập tới, khiến cho lòng mềm nhũn, nắm lấy tay , cười rạng rỡ, ánh mắt lung linh.

      Hai người ở nơi toàn người ngoài này nhìn nhau lâu, trong mắt khỏi toát ra tia ôn tình, cũng chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt của những người khác.

      Mạnh Thiếu Văn vừa bị giáo huấn trận lúc ra lại thấy đúng cảnh này, tâm tình của ta nhanh chóng chìm xuống đáy cốc, cái cảm giác khó hiểu kia lại tới, lúc hai người ôm nhau cùng ra ngoài, ta rốt cuộc nhịn nổi mà đuổi theo, Vương Cốc Tuyết ở đằng sau cực kỳ tức giận gọi với theo, ta cũng dừng lại.

      Hôm nay đúng là ngày tai họa với Mạnh Thiếu Văn, ta hoàn toàn mất lý trí, đuổi theo đằng sau, thanh lạnh lùng băng giá: “Ngu Vô Song, đứng lại!”

      Tâm tình của Hoắc Cố Chi tốt, những vẫn có thể cảm nhận được thân thể của bên cạnh khẽ run lên, lập tức dừng bước, đúng lúc này, Mạnh Thiếu Văn đuổi kịp.

      ta chắn trước mặt hai người, suy nghĩ và ánh mắt đều chỉ tập trung vào Ngu Vô Song, chứng kiến cảnh hai người này tay trong tay khiến cho cõi lòng ta đau xót, mấy lời tự chủ được mà bật ra: “Ngu Vô Song, rốt cuộc là ai? Vì sao phải làm giả thân phận và bối cảnh? Tôi điều tra rồi, Bắc Kinh hoàn toàn có ai như hết.”

      Chuyện này Ngu Vô Song sớm được Hoắc Cố Chi qua, cho dù thân phận bối cảnh làm giả có bị người ta nhìn ra, nhưng nhất định thể tìm được chút bằng chứng nào, cho nên Ngu Vô Song cũng chẳng hề tin tưởng lời của người đàn ông trước mặt.

      mím môi cười, trong mắt lộ ra nhàn nhạt u: “Tổng giám đốc Mạnh đuổi theo tôi chỉ để hỏi điều này thôi sao? Đúng là buồn cười, thân phận và bối cảnh của tôi có liên quan gì tới ?”

      như vậy, những thứ kia đều là giả?” Mạnh Thiếu Văn tóm được sơ hở trong lời , con ngươi đen như bảo thạch của ta xẹt qua chút ánh sáng, nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, càng nhìn càng thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng giống với người trong trí nhớ.

      Lúc ta còn suy nghĩ lung tung, Hoắc Cố Chi tâm tình khó chịu thể nhịn được nữa, trực tiếp châm chọc, chế giễu: “Mạnh Thiếu Văn, mày hình như nhìn nhiều quá rồi đấy? Nhìn rồi chứ, Ngu Vô Song là vợ chưa cưới của tao, có lấy nửa xu quan hệ với mày! Về sau đừng có mà ở trước mặt tao mà làm bộ tình cảm, cẩn thận tao đánh mày thành gấu chó!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43:: Em sao?

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Mẹ Hoắc Cố Chi qua đời khi học lớp mười, từ đó về sau vẫn ở nội trú, sau khi học xong trường quân đội và hoàn thành giáo dục càng làm tính tình lạnh lùng, cứng rắn hơn. Mặc dù bây giờ bắt đầu kinh doanh, mặc áo mũ chỉnh tề, nhưng tàn nhẫn bên trong bản chất vẫn biến mất.

      Ánh mắt trầm, lúc này, gương mặt luôn bình tĩnh lại có lạnh lùng nhàn nhạt, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đối diện, câu khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Mạnh Thiếu Văn, tuy cậu đạt được nhiều thứ, nhưng cậu tưởng rằng mình có được toàn bộ? Có Hoắc Cố Chi tôi ở đây ngày, cậu đừng mong an nhàn!"

      thản nhiên uy hiếp Mạnh Thiếu Văn ở nhà cũ nhà họ Mạnh, có ý giấu giếm.

      Mặc dù là chú của ta, nhưng từ trước đến giờ, giữa bọn họ có thân tình. Ngược lại, cả nhà bọn họ cực kỳ kiêng kỵ với , nếu như vậy, cần gì phải nhớ tình xưa?

      Có thể do khí thế của người đàn ông trước mặt quá mức lạnh lùng, ép Mạnh Thiếu Văn hồi lâu nên lời, ánh mắt ta như kinh ngạc, lại như sững sờ nhưng vẫn quan sát hai người, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

      ra ta nên phản bác, thích người phụ nữ tên Uyển Như nhất, sao có tình cảm với người phụ nữ khác được?

      Nhưng dưới đôi mắt trong suốt, kiều mỵ của Ngu Vô Song, lời muốn phản bác có cách nào thoát khỏi miệng.

      Hoắc Cố Chi thấy vậy, khinh thường hừ lạnh tiếng, ôm chặt người phụ nữ bên cạnh hơn, dùng cái này để chủ quyền: "Tôi phải ông nội mà coi cậu là bảo bối, tôi có thể giành Hằng Viễn với cậu nhưng Ngu Vô Song cậu đừng mơ tưởng!"

      Bỏ lại giọng lạnh lùng, liền ôm người phụ nữ trong ngực lên xe rời , để lại Mạnh Thiếu Văn người đứng tại chỗ với sắc mặt rét run.

      Cả người ta bị trời chiều bao phủ ở trong ánh sáng chói lọi, ràng là ấm áp như mùa xuân lại làm cho ta như rơi vào hầm băng cực kỳ rét lạnh.

      Giọng trầm của người đàn ông kia vẫn còn vang trong tai, làm ta tâm loạn như ma, Ngu Vô Song rốt cuộc có thân phận gì? Đáng giá để tốn công tốn sức làm thân phận giả? Còn bí như thế?

      (HCC) lừa gạt ông nội, kiên quyết ở nước Mĩ, nhưng ta (MTV) sớm điều tra , mấy năm này ở nước Pháp, hơn nữa năm đó gấp như thế, như giấu bí mật thể cho người khác biết…

      Nghĩ lại tất cả, tia sáng lóe qua đầu Mạnh Thiếu Văn, đáp án có chút chân thực….

      . . . . . .

      Ngu Vô Song bị kéo lên xe, vẫn giữ yên lặng, kỳ thực ít nhiều cũng bị khí thế vừa hắc ám vừa lạnh lùng của hù dọa.

      Hai người cùng giường chung gối năm năm rồi, biết kinh doanh cái gì, cả ngày tiếp xúc với thứ đó, tính tình có thể ôn hòa sao?

      Dựa vào lương tâm mà , rất tốt với , cầu làm những chuyện mà mình muốn, nể tự tôn của , ngay cả chuyện
      báo thù, cũng mặc cho giày vò.

      vốn vui vẻ, nhìn Mạnh Thiếu Văn sống trong nghi ngờ mỗi ngày, mục đích của đạt được.

      Nhưng hôm nay tới nhà họ Mạnh thăm hỏi lại làm bất ngờ. vẫn cho là rất hiểu, nhưng bây giờ lại phát chỉ hiểu mặt, ví dụ như mẹ của , quan hệ của và Mạnh Đạt, chỉ biết bề ngoài.

      Nghĩ tới đây, Ngư Vô Song áp chế trái tim thoải mái trong lòng, mím môi đỏ mọng, nhìn lướt qua người đàn ông trầm ổn im lặng lái xe, giọng : “ yên tâm , em còn Mạnh Thiếu Văn nữa.”

      Hoắc Cố Chi nghe vậy, mặt bao nhiêu ý vui mừng, giọng của trước sau vẫn giễu cợt như cũ: “ như vậy mà em còn ta, trừ phi Hoắc Cố Chi tôi chết.”

      Lời như vậy chỉ có người đàn ông này mới bình thản như vậy, gò má Ngư Vô Song trong nháy mắt đỏ lên, nũng nịu nhìn chằm chằm, khỏi oán trách: “Này, Hoắc Cố Chi, đừng tự mình như thế có được ? Ai em ?!”

      Quan hệ giữa hai người rất giả dối, còn cái gì với , sớm tin tình chân nữa rồi…

      vừa dứt lời, Hoắc Cố Chi liền thắng mạnh xe, lực quán tính, thân thể Ngư Vô Song lao về phía trước, may là có thắt dây an toàn, nếu đầu đâm vào kính thủy tinh.

      “Em sao?” Chưa hết kinh sợ, Ngư Vô Song chợt nghe thấy giọng lạnh lùng tựa như băng vang lên bên tai, còn lộ ra tia phẫn nộ.

      chưa kịp suy nghĩ thân thể mềm mại bị người đàn ông bên cạnh kéo vào trong ngực , sau đó thấy hoa mắt, đôi môi đỏ mọng bị bắt giữ.

      dùng sức hôn, xông vào miệng tùy ý làm loạn, hôn đến đầu óc mờ mịt, quên cả suy tư.

      Đến tình có thể làm cho người ta đầu óc choáng váng, Ngư Vô Song biết có phải cảm giác hay , nhưng biết, người đàn ông này rất quan tâm , cảm giác này đối với biết là may mắn hay là bất hạnh…

      Cũng may ở đường lớn núi, chung quang có chiếc xe nào, nếu Hoắc Cố Chi đột nhiên dừng xe, bị tông vào đuôi xe là chuyện có thể xảy ra.

      Ở nơi này có nhiều loại hoa nở rộ, bươm bướm nhàng bay lượn, đè người phụ nữ xuống, dùng sức hôn khí trong xe càng thêm mập mờ, nhưng cuối cùng, Hoắc Cố Chi chợt dừng lại.

      thở hổn hển bên tai , sau khi nhịp tim trở lại bình thường, lúc này mới đứng dậy, vỗ trán thở dài : “Xin lỗi, tâm tình hôm nay của được tốt, vừa rồi có chút kích động.”

      Tựa vào trong ngực , khuôn mặt Ngư Vô Song đỏ ửng, đưa tay sờ đôi môi đỏ mọng của mình vừa bị hôn, tim đập rộn lên, suy nghĩ chút, hạ mắt, giọng hỏi: “Tâm tình tốt là bởi vì nhà họ Mạnh?”

      “Ừ!” Hoắc Cố Chi nhàng lên tiếng, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ra tia khác thường, Sau khi khởi động động cơ xe, lúc này mới trả lời vấn đề của : “ khác với Mạnh Thiếu Văn, vừa sinh ra liền có cuộc sống cẩm y ngọc thực*, là thiếu gia được người người sủng của nhà họ Mạnh. Mẹ bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà vì sinh ra !”

      * Ăn ngon mặc đẹp.

      dùng giọng lạnh nhạt nhất để kể chuyện kinh tâm động phách nhất khiến Ngư Vô Song nhất thời cả kinh, tia nhộn nhạo trong mắt dần dần bị tĩnh mịch thay thế, mím chặt môi đỏ mọng, trong lòng do dự mãi, nhưng rốt cuộc biết cái gì cho phải.

      chỉ biết nhà họ Cố là quân chính thế gia, trước kia là con của Tham mưu Trưởng quân khu, lúc tuổi còn trẻ được vô số thanh niên ưu tú theo đuổi.

      Nhưng cuối cùng bà và quyến rũ người đàn ông, chính là cha , hơn nữa là người đàn ông có vợ, kết hôn nhiều năm.

      Năm đó, lúc được đón về nhà họ Mạnh, những bí mật đau khổ của nhà giàu được mọc cánh truyền đến tai thị dân (dân thành phố) Nam Giang, có người thầm than Mạnh Đạt lúc trẻ rất có mị lực, có người khinh bỉ thân phận của , còn có người xem đây là câu chuyện cười.

      Khi đó, là đại tiểu thư nhà họ Giản, cũng khinh bỉ thân phận con riêng này, cũng nhìn thẳng vào mắt lấy cái. Hơn nữa, thường đùa giỡn và giở trò lưu manh với nên ghi hận trong lòng.

      Nhưng bây giờ lại đem chuyện giấu kín trong lòng ra với làm vừa kinh sợ vừa khó chịu.

      Nhớ lại những chuyện năm xưa, mặt Hoắc Cố Chi vẫn bình thản, nhưng đáy mắt che giấu mà lộ ra thù hận cùng châm chọc. “Người người đều Mạnh Đạt có bản lãnh lớn, già rồi mà có thể sinh con, nhưng năm đó, lúc mẹ sinh ra mới 23 tuổi, hơn ông ta 12 tuổi!”
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      dungggmal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44:: Trái tim của ở đây.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Chênh lệch 12 tuổi, thế tục tha, ngay cả người thân thân nhất cũng thể hiểu.

      Từ trước đến giờ, nhà họ Cố là nhà quân chính hiển hánh, luôn cao quý trong sạch, sao có thể để bị gièm pha? Cố Song Song vì bảo vệ đứa bé trong bụng, ngang nhiên cãi lời Cố Hoằng Huyên, khiến Cố Hoằng Huyên cả đời kiêu ngạo tức giận trở mặt tại chỗ, để ý tới tình cha con mà đoạn tuyệt quan hệ với bà.

      Hoắc Cố Chi sớm vượt qua tuổi kích động dễ giận, năm ba mươi tám tuổi chính là lúc nghiệp thành công, có được giàu có, cũng được tính là nhân vật có hai ở Nam Giang, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa, trong lòng khỏi oán hận.

      Lông mày của nhíu chặt, như lộ ra bi thương vô hạn lại mờ mịt, Hoắc Cố Chi như vậy đối với Ngu Vô Song mà là xa lạ.

      Trong mắt , người đàn ông này có sức mạnh vô địch, bị bất kỳ khó khăn nào đánh gục, mặc dù năm năm này luôn cùng sống ở nước ngoài, nhưng vẫn buôn bán với quân đội, người đàn ông luôn khiêm tốn lại ra lời xuất phát từ nội như vậy với .

      Trái tim Ngu Vô Song có khó chịu mà chính cũng hiểu, mím môi, giọng xin lỗi: " xin lỗi! Em biết ghét người nhà họ Mạnh gia, về sau chúng ta đừng tới nữa."

      Những năm này, sống rất tùy tiện, dưới bảo vệ của , vẫn làm theo ý mình, có chút cực đoan.

      Nhưng biết, đây
      tất cả đều là cho, giúp đỡ của , căn bản thể có những ngày thoải mái như thế này.

      Bên tai vang lên giọng mềm mại ôn hòa, khiến Hoắc Cố Chi lâm vào trầm tư trong nháy mắt phục hồi tinh thần. nhanh chóng thu lại sắc mặt khó chịu, cười với tiếng như có chuyện gì xảy ra: “ sao, dù sao quan hệ tốt với nhà họ Mạnh phải là chuyện ngày ngày hai! Coi như có em, đơn độc trở về cũng có kết quả này.”

      Cha mẹ là những việc thể chọn khi ra đời, người người đều mẹ người đàn ông đáng tuổi làm cha mình, nhưng như vậy sao?

      có thể nhận Mạnh Đạt làm cha, nhưng vĩnh viễn thể kháng cự mẹ của mình. Nếu năm đó bà kiên trì, có lẽ tại hữu của .

      khuôn mặt tuấn của treo nụ cười nhạt, như tia buồn bã là do hoảng hốt mà nhìn lầm. Ngư Vô Song mím chặt môi đỏ mọng, trong lòng chợt có chút khó chịu, nhưng cười rực rỡ tiếng: “Cố chi, cần chiều theo em mãi. Em… em có thể nhìn thấy quan hệ giữa và nhà họ Mạnh rất tệ, trước kia em cũng nghe ít lời đồn, nhưng biết là hay giả. sao, em quan tâm những thứ kia, trong mắt em, Hoắc Cố Chi là người đàn ông xuất sắc.”

      Mặc dù và quân đội có ít buôn bán thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng lại ảnh hưởng cái nhìn của đối với . Trước kia và rất nhiều người con nông cạn chỉ để ý vẻ bề ngoài, nhưng mấy năm nay, sống chung lâu ngày, sớm biết, chuyện gì cũng thể nhìn vẻ bề ngoài.

      tốt nghiệp trường quân đội, vốn là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng lại bị thương ngoài ý muốn, làm chán nản mà giải ngũ. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn đó, có lẽ bọn họ có duyên phận này.

      câu “người đàn ông xuất sắc” khiến lòng Hoắc Cố Chi nóng lên, theo bản năng nhìn , trong mắt phượng hẹp dài chứa nụ cười hài hước, khó có được tâm tình tốt mà trêu chọc: “ ngờ trong lòng em, tốt như vậy. Vậy em cho biết, chúng ta chung sống nhiều năm như vậy, em có , dù chỉ chút?”

      Trong mấy năm này, mặc dù bọn họ cùng giường chung gối, nhưng biết lòng của vẫn , mặc dù trở về nước mấy tháng, cũng gọi điện thoại.

      Người phụ nữ này là người làm trái tim rung động lúc còn trẻ,từ lần đầu tiên gặp , muốn đè dưới thân, làm trở thành người phụ nữ của mình, cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt.

      muốn trở lại, được, có ý kiến, nhưng thân phận của sớm muộn có ngày bại lộ, đến lúc đó, hi vọng dây dưa dứt với Mạnh Thiếu Văn!

      Ngu Vô Song ngờ đột nhiên hỏi vấn đề này, ngây người tại chỗ, đôi mắt đen nhánh trợn tròn, kinh ngạc nhìn , khóe môi giật giật, muốn cái gì đó, nhưng lại biết gì cho phải.

      Trong mắt , người đàn ông này rất xuất sắc, nhưng có chút ác độc hắc ám, nhưng bây giờ, lại cười hỏi , , dù chỉ chút, làm biết trả lời thế nào mới tốt.

      cân nhắc thiệt hơn được mất, mà Hoắc Cố Chi thấy như vậy, muốn gây khó khăn cho , trong lòng khỏi thất vọng than tiếng, sau đó cánh tay dài duỗi cái, ôm vào trong lòng, ôm chặt, lộ ra tình vô hạn.

      “Ngu Vô Song, trái tim của ỏ đây, chờ em tùy thời tới lấy!” Hoắc Cố Chi rèn luyện hơn mấy năm trong quân đội nên phải là người dong dài, nhưng mỗi lần đối mặt với trái tim cứng rắn của vẫn khỏi trở nên mềm mại.

      Giống như tại, trong thời tiết mùa xuân, ngây ngô nằm trong ngực , làm cả người dễ chịu. cúi đầu, kềm được mà dịu dàng hôn lên đỉnh đầu , giọng mềm mại: “Giản Uyển Linh hại em thảm như vậy, tin em có cách làm ta trả cái giá còn thê thảm, đau đớn hôn em, nhưng sau này, hi vọng em có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Mạnh Thiếu Văn. Chúng ta nhà ba người đấu với bọn họ.”

      Giọng thong thả, nhưng mỗi chữ ra đều có khí phách, khiến Ngu Vô Song sững sờ, lồng ngực cường tráng có lực của người đàn ông, khiến tim đập như lửa nóng. nhất thời đỏ mặt xấu hổ, vừa định chuyện, chuông điện thoại di động chợt vang lên.

      Tiếng chuông này quá mức đột ngột, nhất thời phá hư khí mập mờ ấm áp. Hoắc Cố Chi mắng câu thô tục, sắc mặt tức giận xanh mét, còn tao nhã lịch trước đó.

      Tựa vào ngực , Ngu Vô Song ngước mắt, chỉ vào điện thoại di động trong túi , ý bảo nghe, đáy lòng chợt thở phào nhõm.
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      dungggmal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của .

      Editor: Trúc Diệp.

      Dưới ánh mắt trong veo như nước của , Hoắc Cố Chi bất đắc dĩ nhận điện thoại, chỉ là sắc mặt kia nhìn thế nào cũng thấy u ám.

      Ngu Vô Song thấy vậy khỏi buồn cười, mặc dù chàng này lớn hơn mười tuổi, làm việc trầm ổn lão luyện, nhưng lúc ở cùng lại hờ hững lạnh lùng như bình thường, mà còn có chút đơn thuần. Tựa như bây giờ, cuộc điện thoại ngoài ý muốn cũng có thể khiến tức giận đến giơ chân, là rất đáng . Chỉ có điều ý cười ấy của tồn tại lâu, bởi vì biết trong điện thoại cái gì, sắc mặt Hoắc Cố Chi lạnh , trong mắt lộ ra tàn nhẫn.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Vô Song phải là thiếu nữ mười tám ngây thơ, rất nhạy cảm phát ra khác thường của , khẽ cau mày, trong lòng có chút lo lắng.

      Nhà tổ Mạnh gia ở núi Tây Giao xinh đẹp, quanh cảnh tự nhiên tươi mát, năm đó Mạnh Trăn Tỳ tốn số tiền rất lớn để xây nhà tại đây, vì vậy dù chỗ này có là nơi hoang sơ khung cảnh vẫn rất tuyệt vời, chim hót hoa thơm.

      Nhưng hai người lại có tâm trạng thưởng thức, trước kia Ngu Vô Song rất hâm mộ những người nhà họ Mạnh bởi họ có thể sống tại nơi như vậy, nhưng bây giờ lại chẳng có chút hứng thú nào, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát Hoắc Cố Chi.

      Cúp điện thoại, Hoắc Cố Chi thấy được quan tâm trong mắt , trái tim chợt ấm áp, mấp máy môi: "Là Đại Hùng gọi tới."

      Ngu Vô Song chớp hai mắt tỏ vẻ hiểu, Đại Hùng thủ hạ của Lệ Thanh Thần, mà Lệ Thanh Thần lại là bạn chí cốt của , vừa rồi nghe ra giọng

      Đại Hùng rồi.

      Chỉ là biết xảy ra chuyện gì mà sắc mặt lại biến đổi như vậy? Mặc dù che giấu rất tốt nhưng vẫn cảm nhận được.

      Bọn họ sống với nhau năm năm, nhiều lời nhưng hiểu rất .

      “Chúng ta vừa vừa .” Hoắc Cố Chi cuối cùng vẫn khó mở miệng, vừa khởi động máy vừa dời tầm mắt , trong lòng ngừng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy.

      càng như vậy càng khiến Ngu Vô Song tò mò, xe mới vừa xuống núi, ngồi yên, kinh ngạc hỏi: “Em biết là điện thoại của Đại Hùng, phải cậu ta vẫn theo Lệ Thanh Thần sao? Chẳng lẽ em của xảy ra chuyện gì?”

      Cũng đúng, Lệ Thanh Thần là nhân vật hung ác, bối cảnh còn lớn hơn , như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì?

      Hoắc Cố Chi nghe vậy hơi sững sốt, ngờ lại nghĩ đến Lệ Thanh Thần, suy nghĩ chút, vẫn quyết định thẳng thắn: “Thanh Thần sao! Lúc em quyết định trở về, bảo Thanh Thần cho mượn Đại Hùng, dù sao cậu ta cũng sinh ra từ sở tình báo, muốn tra cái gì cũng tiện!”

      Chuyện như vậy, ra Ngu Vô Song hiểu lắm, nhưng dù sao cũng là người thông minh, rất nhanh hiệu trong đó, cau mày nhàn nhạt hỏi: “ bảo Đại Hùng tra cái gì?”

      Trầm ổn cầm tay lái, Hoắc Cố Chi lạnh lùng hé môi mỏng, thấp giọng : “Để đảm bảo an toàn của em, sớm phái người giám sát người nhà họ Giản, Giản Uyển Linh tạm thời có động tĩnh gì, nhưng ba em lại có.”

      Cái từ ba này đối với Ngu Vô Song sống lại thực quá xa lạ, buổi họp báo năm đó chặt đứt hết nhớ nhung của , cha mẹ sớm thừa nhận thân phận của Giản Uyển Linh, vậy còn quan hệ gì với họ?

      Chỉ là ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến thế, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, trong lòng cảm giác rất khó , có cảm động có ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ.

      thiếu quá nhiều, sau khi mọi chuyện kết thúc, nên báo đáp lại thế nào đây?

      “Vô Song, em có biết vì sao cho em cái tên này ?” Hoắc Cố Chi vội với mà lại hỏi vấn đề khác.

      Ngu Vô Song nghe vậy, vô thức ngước mắt nhìn , ở góc độ này của có thể thấy gò má tuấn.

      từ kinh sợ đến an lòng, trong khoảng thời gian này, biết mấy năm nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. muốn đổi tên, liền ra cái, cũng khó nghe, đương nhiên cũng gật đầu OK.

      Thấy im lặng hiểu, Hoắc Cố Chi cũng cần đáp án của , mà nhếch môi khổ sở lên tiếng: “Mẹ cả đời đều làm thế thân cho người khác, em cũng bởi vì quan hệ với Giản Uyển Linh mà bị mọi người xa lánh, cho nên đổi tên em là Vô Song, Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của !”

      Người đàn ông này lúc còn trẻ biết dính bao nhiêu máu tươi, bây giờ gần đến trung niên đổi nghề làm kinh doanh nhưng vẫn thể thay đổi được máu tanh u ám trong lòng.

      Ngu Vô Song sớm còn là thiếu nữ choáng váng chỉ với câu ngọt ngào, nhưng bây giờ, trong lòng xe cộ, người đàn ông trước nay thâm trầm lại dùng giọng bình tĩnh, là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của

      Cái từ “Độc nhất vô nhị” này rất quan trọng với . Lúc trước bị Giản Uyển Linh đàn áp hơn hai mươi năm, có ta đại tiểu thư nhà họ Giản là cái gì? phải chỉ là tiểu thư nhà giàu thôi ư, còn Giản Uyển Linh lại là tinh trong kinh doanh, am hiểu giao thiệp, khiến mọi người rất có thiện cảm.

      Cuối cùng, bạn trai quen nhau bao nhiêu năm còn nhận nhầm Giản Uyển Linh thành mà ngủ, cuộc sống như thế, gặp gỡ như vậy, khiến linh hồn xuất trăm ngàn vết hổng, còn khả năng suy nghĩ đến tình tương lai.

      Nhớ lại những chuyện trước kia, Ngu Vô Song mím môi, lạnh lùng : “Ha ha, đến khuôn mặt cũng phải của em, vậy còn độc nhất vô nhị cái gì?”

      Giọng của lộ ra chế giễu, lòng Hoắc Cố Chi hơi khó chịu, phủ tay lên bàn tay nắm chặt của , lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh.

      “Dù người ta nhìn em thế nào, trong mắt , em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này, thể nào có thể thay thế! Dù có chuyện gì xảy ra cũng ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”

      vững vàng lái xe, nhưng từng chữ ra lại như xuyên vào nội tâm của Ngu Vô Song, khiến trái tim cứng rắn của tan chảy.

      “Có số việc, thấy nên sớm với em tốt hơn, ra ba em ngoại tình từ lâu rồi. Ông ta nuôi người tình ở ngoài hơn hai mươi năm, nghe là mối tình đầu của ông ta, có đứa con chỉ hơn em mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học Toronto trở về.”
      Last edited: 11/3/15
      dunggg, B.Catmal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Có thêm em trai em .

      Editor: Trúc Diệp.

      Giọng rất nhưng vẫn khiến Ngu Vô Song sững sờ, khung cảnh ngoài cửa sổ ngừng xẹt qua trước mắt, ánh mặt trời hơi chói khiến mắt đắng ngắt, mím môi môi đỏ mọng, đáy lòng lạnh , nhất thời biết nên cái gì cho phải.

      Cha mẹ là đôi vợ chồng mẫu mực trong nhà giàu sang quyền thế, bên ngoài luôn ân ái thân mật, nhưng từ khi còn rất phát , tính khí mẹ rất nóng nảy, mặc dù ba đối xử với người ngoài rất ôn hòa nhưng lại thiếu kiên nhẫn với mẹ, thường chỉ bởi vì chút chuyện mà nổi giận rời nhà, có lần đến mấy ngày.

      Cho nên trong thời gian dài sau khi trưởng thành, luôn đứng về phía ba, Chung Tiếu Dung quá cay nghiệt, căn bản là xứng với người hiền hoà trầm ổn như ông.

      Nhưng người như thế lại cưới vợ bé bên ngoài, cả con riêng cũng lớn như vậy rồi.

      chợt cảm thấy buồn thay cho Chung Tiếu Dung, cho là mình rất tức giận, nhưng ngờ giọng lại tỉnh táo thong thả, chút khác thường: " ta bao nhiêu tuổi?"

      Hoắc Cố Chi liếc nhìn cái rồi hé môi, bình thản : "Dư Bảo Trân, sinh năm 89 tại Tô Châu, sống cùng ông bà ngoại ở nông thôn từ , sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở mới được Giản An Dương đón về Nam Giang."

      Giọng hơi ngừng lại, tiếp tục bổ sung: " ta rất giỏi, rất được Giản An Dương nuông chiều, thành tích từ nổi trội, được nhận vào khoa tài chính của đại học Toronto, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, rất nhiều ngân hàng ở Wall Street ném cành ô liu về phía ta (ý chỉ việc cho lợi ích để chào mời), còn có cơ hội lấy được thẻ xanh của Mĩ (thẻ dành cho người định cư nước ngoài), nhưng ta cũng từ chối, lại nộp đơn xin vào tập đoàn Giản thị, thành công trúng tuyển, rất nhanh gia nhập vào làm việc trong tập đoàn."

      Bây giờ những nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi
      Tiếng thế giới là Hermns, EL, Givenchy,…. Những xa xỉ phẩm của Giản thị còn chưa đủ để so sánh với những nhãn hiệu trăm năm ở nước ngoài nhưng cũng d93 để lăn lộn thoải mái trong nước.

      Giản An Dương làm giàu từ cơ nghiệp cha ông để lại, mặc dù mười năm gần đây có phát triển những ngành nghề khác nhưng ngành nào có tiền lời nhiều như xa xỉ phẩm cả.

      Ngu Vô Song nghe vậy,sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến đổi, nhịn được mà cười nhạo : “Sinh năm 89, chỉ hơn em ba tuổi, người tình còn là mối tình đầu, chẳng trách ông ta lại thể chờ đợi.”

      giấu giếm nhiều năm như thế ông ta còn có bao nhiêu tình cảm? Giờ khắc này, đột nhiên hiểu ra, khó trách Giản An Dương có nhiều tình cảm với và Giản Uyển Linh, ra là bên ngoài sớm có con chiều chuộng rồi.

      Lại còn lấy tên là Bảo Trân? Ý là trân bảo (báu vật) sao? Nghĩ tới đây, nụ cười chăm chọc bên môi càng đậm: “ ra chỉ có con do người ông ta sinh ra mới là con , còn em và Giản Uyển Linh, nếu muốn đều có thể tùy ý vứt bỏ.”

      Cuối cùng cũng hiểu, năm đó hai chị em tranh đấu, thất bại thảm hại, bị nhà họ Giản xóa tên rồi. Lại thêm Giản Uyển Linh ngu xuẩn vì đàn ông, bỏ qua cơ hội làm việc ở Giản thị, bây giờ Dư Bảo Trân trở về liền tiến vào đó (Giản thị) đợi ta đứng vững, người mẹ “mối tình đầu” của ta sớm muộn gì cũng có ngày trở thành vợ chính (ý là bồ nhí thăng cấp làm vợ).

      Thấy tâm trạng của tệ nhưng Hoắc Cố Chi lên tiếng an ủi, sau khi giảm tốc độ để chiếc xe Maybach màu đen vào nội thành, mới nhanh chậm lên tiếng: “Trước kia Giản Uyển Linh cũng rất lợi hại, nhưng mấy năm nay ta giả tranh thành em, lòng muốn làm vợ của Mạnh Thiếu Văn, suy nghĩ vẫn đặt vào chuyện chính nên mới ngu ngốc như thế. Chỏ có điều mẹ con Dư Bảo Trân giống vậy, họ đứng sau Giản An Dương quá nhiều năm, tương lai nhất định còn khó đối phó hơn Giản Uyển Linh.”

      Nghe như vậy Ngu Vô Song khỏi cười lạnh: “Giản Uyển Linh có giả trang thành người nào em cũng chỉ muốn số cổ phần thuộc về em thôi, số cổ phần đó là do ông em trước khi lâm chung cho em, tại sao em lại để Giản Uyển Linh được lợi chứ? Còn Dư Bảo Trân, ta chẳng có quan hệ gì với em cả, be6y giờ em là Ngu Vô Song, chỉ là Ngu Vô Song mà thôi.”

      Từng chữ lạnh lùng như kiên định của khiến Hoắc Cố Chi xúc động. Rất nhanh, đậu xe ở ven đường, chỉ vào khu nhà cao cấp cách đó xa, : “Đây là bờ bắc thành Tô Đức, là chổ ở của nhà ba người bọn họ.”

      vừa dứt lời, cửa sau liền bị kéo ra, thanh niên ngụy trang, đội mũ lưỡi trai ngồi vào.

      Cậu ta vừa lên xe chào hỏi Ngu Vô Song: “Hi, chị dâu xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

      Người đàn ông nhìn qua chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng lại có làn da ngăm đen, thân thể cường tráng, vừa nhìn biết là loại người luyện võ.

      Ngu Vô Song ngẩn ra, sắc ,mặt đỏ ửng, vội vàng khoác tay lúng túng cười: “Cậu chỉ hơn tôi hai tuổi thôi, cần gọi tôi như vậy, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”

      Người đàn ông nghe vậy liền cười hì hì, trong mắt lộ ra nụ cười hài hước nhàn nhạt: “Chị dâu, chị phải muốn đập chén cơm của em đấy chứ? Chị theo Hoắc của em nhiều năm như vậy, em gọi chị tiếng chị dâu phải là muốn đối nghịch với Hoắc sao?”

      Mấy năm gia nhập giới thời trang, Ngu Vô Song được gọi bằng rất nhiều kiểu, nhưng chỉ có tiếng chị dâu này khiến băn khoăn, thậm chí còn có chút sợ hãi.

      chuyển mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hoắc Cố Chi lại duỗi tay ôm vào trong lòng, sau đó móc điếu thuốc ra đưa cho chàng trai ngồi sau, nhàng : “Được rồi, Đại Hùng, cậu đừng làm khó chị Vô Song của cậu nữa, da mặt ấy mỏng, như đấng mày râu chúng ta đâu.”

      nhóc này mấy năm nay thay đổi, lòng dạ cực kỳ hiểm độc, khó thấy được dáng vẻ đỏ mặt biết làm sao, đúng là dễ thương. ngày nào đó, nhất định để cam tâm tình nguyện đồng ý cách xưng hô này!

      Giọng bảo vệ của Hoắc Cố Chi khiến người được gọi là Đại Hùng càng cười mờ ám, cậu nhận lấy điếu thuốc Hoắc Cố Chi đưa tới, đặt trước mũi hít hà, trong lòng khỏ chậc chậc cảm thánh.

      Hình như thời gian này Hoắc rất thoải mái, bên cạnh còn có người đẹp như vậy làm bạn, khó trách vu mừng mà bỏ bê chính .

      Nghĩ tới đây, ý cười trong mắt cậu ta càng đậm, khỏi lên tiếng trêu ghẹo: “ Hoắc càng nhìn càng thấy trẻ, cũng rất ân ái với chị Vô Song, xem ra Bảo Bảo sắp có em trai hoặc em rồi.”
      Last edited by a moderator: 16/3/15
      dungggmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :