1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.


      tiếng mạnh mẽ này để cho loài lưỡng tính cũng nghiêng đầu nhìn lại, đời này, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên trở thành tiêu điểm, cảm giác kia giống như là tắm trần bờ cát bọc N y phục vậy.

      Thanh này, cần suy nghĩ, nàng biết là Phù Phong công tử Triển Vọng Phi tên chữ là Thừa Dục, phải là cái tinh trùng động vật kia sao. Nhiều người nhìn như vậy, giả bộ nghe thấy có chút giả dối.

      Bất quá, nàng là quận chúa ngây ngô nổi danh, có thể phản ứng chậm chút, suy nghĩ chút đối sách, vì vậy Doãn Thiên Lương liền nháy mắt nhìn Thừa Dục. Vẻ mặt tựa như suy nghĩ, đây là người nhà nào a?

      “Vọng Phi biết Lương nhi?” Giọng của Hoàng đế Doãn Liệt.

      “A, quả nhiên là Lương nhi. Ngươi quên? Năm năm trước, ta qua Sở Châu, gặp qua ngươi trong phủ, khi đó ngươi mới 9 tuổi, còn mập mạp đó.”

      Doãn Thiên Lương cố ý làm trạng thái suy tư: “Thừa Dục ca ca?” Mập mạp? mở bình ai biết trong bình có gì.

      “Ai nha, Lương nhi nhớ, ngoan, uổng công năm đó Thừa Dục ca ca mua đường cho ngươi ăn.” Triển Vọng Phi cười sảng lảng.

      Doãn Thiên Lương cười cười: “Cảm ơn Thừa Dục ca ca.”

      Cắt, mấy khối đường rách cũng hứng thú ra khoe khoang.

      cần cảm ơn, hôm nào Thừa Dục ca ca lại đến phủ thăm ngươi, mua đường cho ngươi ăn.” Triển Vọng Phi chế nhạo .

      “Thừa Dục ca ca, ta gần đây đau răng, ăn đường nữa.” Vội vàng phủi sạch quan hệ, dùng dư quang cũng có thể cảm nhận được sắc bén của các nàng, nếu còn cố ý mập mờ nàng đoán chừng ngày mai bị các nàng này hợp sức tiêu diệt.

      quan hệ, Thừa Dục ca ca biết ngươi thích ăn gì, đến lúc đó Thừa Dục ca ca mua cho ngươi.” Triển VỌng Phi phải là ăn quả cân muốn đem mập mờ làm triệt để, còn có khuynh hướng thăng cấp.

      Doãn Thiên Lương quyết định câm miệng để ý tới , nếu nàng gần đây giảm cân ăn đồ linh tinh, đoán chừng thao thao bất tuyệt rồi.

      Hoàn hảo là Thái hoàng thái hậu và lão thái thái mệt mỏi, mang theo các nương rút lui, Doãn Thiên Lương cúi đầu theo sau đội ngũ, cụp bả vai, bước nặng nề. Sợ điều gì gặp điều đó, nàng vừa định giải quyết Du gia lại tới tinh trùng động vật.

      Người thể làm quá náo động ... đây là để ý.

      Doãn Thiên Lương theo tiểu cung nữ trở về, trong lòng tích tụ. Nàng cỡ nào muốn cùng các nàng hòa mình a, nhưng bởi vì người đàn ông cùng , tâm nguyện của nàng cách nào đạt thành, ai, gần đây nàng ra cửa phải cẩn thận, tuyệt đối cùng “người xa lạ” chuyện.

      Trở về cung, lão thái quân cùng hai người Ngưng, Tịnh đều ở đó, Doãn Thiên Lương trở về phòng ngủ của mình suy nghĩ xoay quanh chủ ý làm thế nào để hoa sgiải kiếp này. Mẹ vương phi cũng nghe thấy trong lòng nàng hô hào cũng tới giải cứu nàng ở trong nước sôi lửa bỏng, năng lực sống của nàng lại dường như tái sinh rồi.

      Lượn quanh a lượn quanh, Doãn Thiên Lương quyết định thừa dịp ai nhìn thấy đem tinh trùng động vật gọi vào chỗ héo lánh để thiêu hủy.

      Ngã bùm xuống giường, thiêu hủy... cũng giống như phá hủy Doãn Thiên Lăng... có chút khó khăn.

      Trong tay áo rơi ra món đồ, đó là cái túi hương, trở mình bò dậy ôm lấy túi hương, con ngươi xoay xoay, cười, sai, nhìn tinh trùng động vật này diễn xuất cùng đối với hủy hoại nhan sắc con có hứng thú. Hù chết , nhìn còn dám làm bộ gây ra mập mờ.

      Cười hắc hắc, quá mức cao hứng, hoàn toàn chú ý tới chỗ khe cửa có hai ánh mắt.

      Chim con ra trước bị đánh chết... đây cũng là chân lý. Ứng nghiệm ở người Doãn Thiên Lương.

      Phản đối, hôm đó sau khi dạo chơi vườn hoa, Doãn Thiên Lương vẫn phát triển nổi danh nhóm khuê tú đại môn ra cửa trong tới núp ở trong điện giả trang thục nữ.

      Tối hôm đó, Doãn Thiên Lương tắm rửa nhanh cái rồi ngủ, hai người Ngưng, Tịnh tiến vào, phía sau theo hai cung nữ, cầm bộ váy áo mới, là Thanh Uyển công chúa cho Lương quận chúa.

      Mặc dù hồ nghi, nhưng quan lớn cấp đè chết người, Doãn Thiên Lương vẫn phải cảm ơn rồi nhận lấy y phục. Tiểu cung nữ lập tức tiếp, công chúa , để cho Lương quận chúa thử y phục xem mặc có hợp ? Mếu mặc hợp lấy về làm bộ khác.

      Doãn Thiên Lương càng thêm nghi ngờ, công chúa này cùng nàng có giao tình gì, như thế nào lại nhiệt tình làm cho người ta nghi ngờ cũng khó khăn, chẳng lẽ y phục chỉnh tề ... cảnh xuân?

      Lắc đầu cái, khả năng này nhiều, đây chính là hoàng gia, chuyện xấu trong nhà tại sao có thể truyền bên ngoài biết đây? Vậy rốt cuộc là vì cái gì?

      suy nghĩ, Ngưng, Tịnh đẩy nàng thử y phục, còn cười Thanh Uyển công chúa đều tặng cho mỗi vị quận chúa bộ y phục, các nàng cũng giống như nhau. Doãn Thiên Lương liền hỏi tại sao, Ngưng, Tịnh hai người , Thanh Uyển vì chúc thọ cho Thái hoàng thái hậu, cố ý an bài tiết mục nhảy dây để chúc thọ.

      Doãn Thiên Lương có chút hiểu, nhảy dây cùng chúc thọ? Có quan hệ gì sao? Nghĩ như vậy, nàng cứ hỏi như vậy, Ngưng, Tịnh hai người liền cho nàng biết, gì mà, đu dây gọi là đu dây, mà gọi là nghìn thu, là vì chuẩn bị chúc thọ cho Hoàng đế, lại muốn kiêng kỵ, liền đổi thành đu dây, vẫn tiếp tục sử dụng đến bây giờ.

      Nghe đoạn chuyện cũ như vậy, nghi ngờ trong lòng Doãn Thiên Lương được giải trừ, tiểu công chúa này còn rất lấy lòng lão thái thái.

      Dưới giúp đỡ của các cung nữ y phục cũng thuận lợi mặc xong, tựa hồ rất vừa người, chính là làn vát cùng tay áo hơi dài chút, nếu như giả dạng tiên nữ hạ phàm hiệu quả cũng tệ lắm.

      Thử xong y phục rồi, Ngưng, Tịnh hai người ra ngoài, Doãn Thiên Lương nhìn y phục có chút suy nghĩ, giơ y phục lên hướng về phía cây nến cẩn thận nhìn nhìn lại cũng phát gì.

      Ngày chúc thọ rất nhanh đến, Doãn Thiên Lương mặc dù có hứng thú gì, bất quá cũng dám . Quả nhiên, nhóm thiên kim công chúa quận chúa đều là kiểu “đồng phục Thanh Uyển”, nhưng lay động ở dây đu cao nhìn vẫn rất đẹp mắt. Nữ hài tử cười duyên liên tiếp, lão thái thái ở dưới bóng cây thấy thế cười như hoa nở.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17.

      Doãn Thiên Lương cũng bị đuổi ra sân, nắm dây đu, nàng vẫn hoài nghi y phục có vấn đề. Dây đu càng lay động càng cao, thời gian đầu Doãn Thiên Lương còn chơi rất kích thích, thời gian đại học năm thứ hai cùng bạn học chơi nhảy đỉnh cao, bạn học của nàng đều bị hướng dẫn đẩy xuống, chỉ có nàng, nếu phải hướng dẫn kịp thời kéo nàng, nàng đầu khác của sợi dây có móc tốt mà trực tiếp “nhảy xuống vực tự sát” rồi. Khi nhảy đỉnh cao kết thúc, các bạn học khác của nàng đều ói đến xụi lơ, nàng ... chạy đu lần thứ hai, sau đó vẫn sinh khí dồi dào trở lại.

      Vì vậy, đổi với đu dây này đúng phải là cái khiêu chiến, nàng rất muốn đung đưa ra ngoài vườn, chơi được cao hứng liền quên mất thân phận của mình, Doãn Thiên Lương chỉ hưng phấn đu dây, hoàn toàn chú ý tới từ nới xa đám giống đực tới, phía dưới nữa hải tử kêu sợ hãi kích thích làm nàng đu dây càng ngày càng cao.

      Rốt cục ...

      Doãn Thiên Lương dựng ngược rồi. Mặc dù chỉ có trong nháy mắt, nhưng nàng nhìn thấy sau lưng lão thái thái đám ... đàn ông.

      Có chút chuyện trọng yếu hoặc là nhớ trước, hoặc là nhớ sau, ở thời điểm nguy hiểm nghĩ đến chuyện quan trọng chính là biến thành tự sát. Doãn Thiên Lương chính là loại người này.

      Dây đu bởi vì theo quán tính lại bay lên vòng nữa, Doãn Thiên Lương nghĩ chết đều có, nàng là quận chúa ngu ngốc, nhưng nàng lại so với khuê nữ khéo leo chơi muốn điên. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nàng tính dứt khoát buông tay té xuống ngã chết.

      Ông trời dù sao vẫn sao lãng tiếng kêu gào của nàng, thế nhưng lần, có lẽ trong nhà ông trời bị choáng cái, cho nên Doãn Thiên Lương chỉ kịp nghe tiếng “rắc rắc” vội hạ xuống rồi. biết về điểm này có phải nàng có công phu mèo cào : thời gian có thể cứu mạng hay ...

      Cảm giác thân thể mình dừng lại, bị ôm ở trong lồng ngực ấm áp, quả nhiên có chuyện hùng cứu mỹ nhân a.

      “Ngươi có cánh sao?” Thanh phụ nữ, Doãn Thiên Lương mở mắt, khuôn mặt của trẻ tuổi, nhìn rất bình thường.

      có.” Doãn Thiên Lương đáp. Nhất thời hiểu ý tứ của này.

      có cánh giả bộ làm chim làm gì.” giật khóe miệng, buông lỏng tay, tùy ý nàng té xuống. Doãn Thiên Lương nhớ thân phận mình, cho nên, nàng chỉ có thể ngã xuống đất, hoàn hảo là chỉ cách mặt đất có nửa thước, nếu nàng phải lộ nguyên hình rồi.

      trẻ tuổi rơi vào bên người nàng, vuốt vuốt cổ tay : “Cánh tay thiếu chút nữa muốn gãy, sức nặng của ngươi .”

      “Cám ơn ngươi.” Mặc dù nàng ta cười nhạo mình mập, nhưng Doãn Thiên Lương vẫn khách khí mói cám ơn.

      “Tại sao cám ơn ta?” trẻ tuổi cười híp mắt.

      “Tử nhi. có sao chứ?” Là thanh của Hoàng đế trẻ tuổi.

      Doãn Thiên Lương run lên, nhìn thấy trẻ cũng run lên, run rẩy đồng thời khóe miệng còn tự nhiên xúc động, nếu nhìn nhầm, đó là co quắp. Doãn Thiên Lương nhất thời tò mò đối với nàng ta, người có thể để cho Hoàng đế gọi cách âu yếm như vậy là ai? Chẳng lẽ là phi tử cưng chìu? Thế nhưng mặt ... phải phi tử được cưng chiều đều giống như tiên nữ hạ phàm hoặc giống hồ ly tinh sao? Cái này tại sao lại ... bình thường như thế.

      “Đừng quên ngươi còn thiếu ta cái nhân tình.” đỡ nàng đứng lên ở bên cạnh thầm.

      Doãn Thiên Lương càng thêm buồn bực, theo lý thuyết, tâm can bảo bối của Hoàng đế đường huynh còn có thể để cho tiểu quận chúa nàng thiếu cái nhân tình ? Quay về trả lại Hoàng đế có gì tốt a.

      Vì có chuyện xảy ra, đầy đủ chứng cứ đu dây là trò chơi nguy hiểm, cho nên lão thái thái suy nghĩ vì nhóm hoàng hoa khuê nữ mà tuyên bố kết thúc trò chơi, từng người giải tán.

      Doãn Thiên Lương được hai người Ngưng, Tịnh đỡ, ánh mắt lại len lén liếc trẻ. đối với nàng mở trừng hai mắt.

      đường hồi cung, hai người Ngưng, Tịnh trách cứ nàng nên đung đưa cao, đem trò đu dây cũng chặt đứt, Doãn Thiên Lương lên tiếng, coi như mặt nàng có vẻ mập mạp trẻ con nhưng cũng đại biểu nàng chính là người béo a, hơn nữa người khác có chuyện chỉ có nàng có chuyện, cũng quá kỳ quái ? Chẳng lẽ trò đu dây trong hoàng cung đều là đặt ở mười năm tám năm? Nghĩ nghĩ, nàng cũng có chứng cớ, cho dù có như thế nào. Kết quả chính là, chỉ có thể nhịn lên tiếng.

      Lúc ăn cơm tối, hai người Ngưng, Tịnh cùng lão thái quân Doãn Thiên Lương từ đu dây ngã xuống, giống như buồn cười sinh động như bình luận sách. Doãn Thiên Lương cúi đầu ăn cơm, trong lòng lẩm bẩm: “ nghe, nghe chó cầu kinh.”

      Ăn cơm xong bồi lão thái quân chuyện, lão thái quân nàng hôm nay bị sợ, để cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước, Doãn Thiên Lương cầu mà được đâu, ra cửa theo bản năng nhìn hai người Ngưng, Tịnh cái, ở mặt của các nàng, Doãn Thiên Lương nhìn thấy loại cười được gọi là “đắc ý”, thấy nàng chợt quay đầu lại bận rộn thu về. Như vậy, trong lòng Doãn Thiên Lương hơi lẩm bẩm, chẳng lẽ Ngưng, Tịnh cũng tham dự vào việc này?

      Nằm lỳ ở giường, Doãn Thiên Lương trằn trọc trở mình, ngượng ngùng, nàng chính là loại người có thù tất báo. Nếu có người hại nàng, nàng nhất định báo đáp ngang hàng trở về. Càng nghĩ càng giận, Doãn Thiên Lương bật dậy mạnh, làm bộ như muốn ra cửa hóng mát, Ngưng, Tịnh cũng ở trong cung này, vị trí tốt là ở ngoài cửa sổ có cây cổ thụ, đúng lúc Doãn Thiên Lương nàng sở trường là leo cây, bản lãnh hẹp hòi chút.

      Nhìn bốn phía chút, thái giám cung nữ thay ca, ai chú ý đến nàng, động tác lưu loát bò lên cây, ở giữa bò tới mấy con sâu lông gì đó, vốn muốn ném nó xuống ngã chết, suy nghĩ chút cầm ở trong tay, trong quá trình trèo lên đụng phải mấy con đều bắt sống toàn bộ.

      Nằm lâu mới nghe thấy tiếng hai người trở về phòng, tỷ muội tốt quả nhiên tốt, ngủ cũng ngủ cùng nhau, Doãn Thiên Lương hắc hắc cười lạnh.

      “Doãn Thiên Lương quả nhiên bêu xấu.” Tiếng của Doãn Thiên Ngưng.

      “Ngưng nhi, chúng ta làm như vậy, nếu như bị nàng biết làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Tịnh .

      “Nàng làm sao biết được? Hãy , coi như nàng biết, chúng ta cũng có thể là Thanh Uyển công chúa ép chúng ta nha.” Doãn Thiên Ngưng cười ngọt ngào .

      Doãn Thiên Lương cắn môi, hai nha đầu chết tiệt kia, tỷ muội ruột thịt lại chơi ... liều mạng như vậy.

      “Ngưng nhi, ngươi , tại sao công chúa cũng ghét Doãn Thiên Lương vậy?” Doãn Thiên Tịnh .

      “Vậy còn phải hỏi, ta đoán là bởi vì thế tử Phù Phong hầu, thế tử rất tuấn tiêu sái, lại tương đương tuổi với công chúa.” Doãn Thiên Ngưng .

      vậy, tương lại phải thực tiện nghi cho Doãn Thiên Lương sao? Nhìn dáng vẻ ngày ấy, hình như có ấn tương rất sâu với Doãn Thiên Lương đâu.” thanh giễu cợt của Doãn Thiên Tịnh.

      Doãn Thiên Lương đảo đôi mắt, tinh trùng động vật quả nhiên có tính phiền toái. cũng chọn thời điểm để , hại nàng bị đám nữ nhân tính toán, lần sau gặp lại nhất định làm cho cuộc sống của thể tự lo liệu mà cả đời phải dựa vào xe lăn. Lộ ra vẻ tàn nhẫn, Doãn Thiên Lương tựa vào thân cây nghe tiếp, nhìn hai nàng này còn có những chiêu số nham hiểm gì.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ9 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18.

      “Đâu chỉ vậy, chừng còn có chuyện riêng tư gì đó.” Doãn Thiên Ngưng cười : “Ngày đó ta còn nhìn thấy nàng cầm túi hương ngẩn người cười khúc khích, chừng đấy chính là Triển Vọng đưa cho nàng, cho nên mới coi như bảo bối vậy.”

      “Túi hương?” Thanh của Doãn Thiên Tịnh có chút đề cao, quả nhiên bát quái.

      “Tịnh nhi, ngươi , trong túi hương có cái gì?” Nhìn quen những trò xấu xa, Doãn Thiên Lương dĩ nhiên nghe được trong thanh của nàng ta ý tứ xấu xa gì. Đảo cặp mắt trắng dã, có thể có cái gì? Chẳng lẽ là xuân- cung- đồ?

      “Ai biết được, chuyện ca ca, chuyện muội muội, ai biết truyền chút gì.” Doãn Thiên Ngưng : “Đáng tiếc, hôm nay cho nàng lộ tẩy túi hương này, đều là do Nhậm Quân Tử.”

      “Cũng sao, ỷ vào hoàng huynh cưng chìu, nàng còn dám làm hư chuyện của công chúa, ta xem nàng ngày tốt lành.” Doãn Thiên Tịnh cười .

      Nhậm Quân Tử, ra là nàng gọi Nhậm Quân Tử, tên rất dễ nghe. Xem ra cũng là cùng bọn này bụng ý nghĩ xấu, các nàng bình thường, bằng...

      “Cừng chìu nàng như thế nào? Cả đời có danh phận, lại lớn lên có cái dạng kia, hoàng huynh rất nhanh chán.” Doãn Thiên Ngưng ngáp cái: “ trước, hôm nay mệt chết được, ngủ sớm chút .”

      Chờ bên trong nhà yên tĩnh, Doãn Thiên Lương rón rén bò xuống cây, đột nhiên cảm giác được tay dính dính, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình kích động hành hạ đến chết hai con sâu lông (sâu róm), xoay tay lại chà chà cây, sau đó né tránh trở về phòng ngủ của mình, lăn qua lộn lại suy nghĩ nửa giờ, sau đó cười bò dậy lôi ra cái túi hương màu sắc
      sai biệt lắm, từ bàn rút ra giấy gấp lại bỏ vào túi hương, đạo cụ chuẩn bị đầy đủ, bò lên giường ngủ.

      phải muốn xem túi hương sao? Vậy cho các ngươi nhìn cho kỹ rồi.

      Mấy ngày kế tiếp, Doãn Thiên Lương cố làm ra vẻ thần bí núp ở trong phòng, rút giấy trong túi hương ra, cũng mở ra, chẳng qua là cầm nhìn, xem chút lại áp vào ngực, bộ dạng hết sức mến. Mỗi lần làm động tác này cũng đều cảm thấy ghê tởm ba lần.

      Thỉnh thoảng quét mắt vòng cánh cửa cố ý khép hờ, quả nhiên thấy có bóng dáng.

      Xác định lúc này ?

      Trò hay mau mở màn ?

      Ngóng nhìn ngóng nhìn, mưu tiến hành nhanh lên chút , qua trung thu nàng có thể ở trong cung để cho các người tính toán đâu.

      mưu để cho nàng vẫn trông ngóng này được tiến hành vào buổi tối trong buổi lễ sinh nhật long trọng. đêm kia, dùng chút văn vẻ mà , đó là đêm lạnh như nước, ánh trăng như lụa đẹp vào ban đêm. Nam nam nữ nữ tề tụ ở Ngự hoa viên chúc thọ cho Thái hoàng thái hậu, mỗi người nữ trang điểm lộng lẫy, nam mỗi lần nhìn lại cuống quýt, Doãn Thiên Lương nhìn mà nổi cả da gà.

      tiếng tiểu để chạy ra ngoài. Sờ sờ, hà bao này vẫn còn, thế này cho ai trộm đâu. tích tụ, chạm mặt thái giám cầm cái phất trần cúi đầu đường, cẩn thận đụng phải người nàng. Doãn Thiên Lương chau mày: “Ngươi là đường nào vậy?’

      Tiểu thái giám ý vị quận chúa thứ tội, Doãn Thiên Lương vụng về khiển trách đôi câu liền để cho , lại tiếp tục sờ thắt lưng, quả nhiên túi hương cánh mà bay. Sớm biết có màn này nàng sớm ra. Lại lắc lư, Doãn Thiên Lương lại làm bộ có chút hoảng hốt trở về chỗ ngồi.

      Đúng như dự đoán, đài diễn vừa dựng lại nghỉ ngơi, Thanh Uyển công chúa cầm cái hà bao, rất tò mò hỏi: “Đây là hà bao của người nào a? Kỹ thuật thêu tinh sảo như vậy.”

      Thanh công thu hút lực chú ý của mọi người. có ai trả lời, cũng cúi đầu nhìn túi hương của mình chút, hình như cũng có, Doãn Thiên Lương cũng cúi đầu, sau đó làm vẻ kinh ngạc trợn to hai mắt, nhanh chóng cúi thấp đầu hơn, bộ có tật giật mình.

      Doãn Thiên Ngưng, Thiên Tịnh ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng như vậy cũng đều nhìn sang.

      “Lương nhi, ngươi làm sao vậy? thoải mái?” Giọng điệu quan tâm.

      Doãn Thiên Lương lắc đầu: “ có, có.”

      “Túi hương này phải của ngươi sao? Ngày hôm qua ta còn thấy ngươi đeo.” Doãn Thiên Ngưng , trong thanh mang theo nghi ngờ. Tiếng lớn, đủ để cho Thanh Uyển công chúa nghe thấy, Thanh Uyển công chua cười: “Thái giám túi hương nhặt được bên núi giả, mời vị kia qua nhìn xem chút chẳng phải biết.”

      Vì vậy mọi người bên này nhìn Doãn Thiên Lương, mới vừa rồi chỉ có nàng rời ghế.

      “Nếu ai thừa nhận, vậy xem chút bên trong có cái gì, lần này cũng có thể được ?” Thanh Uyển công chúa vừa vừa mở túi hương, đáng tiếc túi hương sớm bị cung nữ vá chết… Doãn Thiên Lương chỉ điểm cung nữ làm. nghĩ tới Thanh Uyeenr laij mang theo đao tùy thân, nhàng cắt cái, túi hương tách ra, bay ra đống lông vũ, ở nơi yên tĩnh này nhìn cũng đẹp mắt.

      Lông chim bay ra đem ánh mắt của ông chủ lớn là Thái hoàng thái hậu cũng hấp dẫn tới, liền sai người mang túi hương này lại xem. Nghe là của Lương quận chúa nhà Trạm vương gia vô cùng cảm thấy hứng thú, truyền Doãn Thiên Lương lại chuyện.

      “Ngươi đứa này, nữ hài nhi người ta cũng để hương a cỏ a, làm sao ngươi lại để lông chim?” Thái hoàng thái hậu cười hỏi.

      “Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu… túi hương này phải của Thiên Lương.” Doãn Thiên Lương .

      “A? phải? Mới vừa rồi Thanh Uyển các nàng phải đều là của ngươi?” Thái hoàng thái hậu khẽ cau mày.

      “Thái hoàng thái hậu, Thiên lương từ bị dị ứng lông thú, vừa đụng phải nổi mẩn đỏ, từ mẫu thân cho Thiên Lương đụng vào những đồ này, ngay cả y phục lông thú Thiên Lương cũng dám mặc, làm sao lại mang theo cái này bên người được.” Doãn Thiên Lương .

      Thái hoàng thái hậu nhìn Thái hoàng thái phi… cũng chính là bà nôi của Doãn Thiên Lương, lão thái thái mặt được tự nhiên: “ sai, Lương nhi có bệnh dị ứng như vậy, cho nên trong phòng nó thể gặp chút da lông nào.”

      Thái hoàng thái hậu có chút nghi ngờ.

      “Thái hoàng thái hậu, có thể là thái giám nhớ nhầm , người xem, túi hương của Thiên Lương vẫn ở chỗ này đây.” Doãn Thiên Lương từ trong tay áo lấy ra cái cũng sai biệt lắm với cái kia, hay tay dâng cho Thái hoàng thái hậu, lão thái thái ngửi cái, cười : “Ừ, Lương nhi thích đàn hương.”

      “Vâng, đàn hương tĩnh tâm.” Doãn Thiên Lương . Liều mạng nhịn cười.

      “Tốt lắm, sao, ngồi xuống , đồ giống nhau khó tránh khỏi tính sai.” Thái hoàng thái hậu .
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19.

      Doãn Thiên Lương liền quy củ trở lại chỗ mình ngồi xuống, nhìn về phía Trạm vương phi bên kia, thấy mặt bà ấy cũng tức giận nhìn bên này, Doãn Thiên Lương cả cười.

      Giày vò vui trơi giải trí đến nửa đêm, các nhà trở về. Doãn Thiên Lương cũng theo lão thái quân trở về cung. Lão thái quân rời bà vợ lớn liền trầm mặt, Doãn Thiên Lương lời nào, hai người Ngưng, Tịnh cũng dám chuyện.

      “Lương nhi, mấy ngày nay người ngươi nổi mẩn đỏ rồi hả?” Lão thái quân hỏi.

      đùi có chút, có thể là có chút ẩm rồi.” Doãn Thiên Lương đáp. đùi có, chính là vị trí túi hương rũ xuống, đủ hiểu chưa?

      “Ngày mai truyền thái y xem chút, sau này chú ý chút, đồ đạc của mình đừng để xa tránh bị người đổi.” Lão thái quân .

      Doãn Thiên Lương ngẩng đầu làm trạng thái nghi ngờ nhìn lão thái quân: “Thái quân, Thiên Lương biết.”

      “Ừ, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi , bà nội có lời muốn với Thiên Ngưng và Thiên Tịnh.” Lão thái quân . Doãn Thiên Lương ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bước những bước trở về phòng.

      Trở về phòng nghẹn đến khi rửa mặt xong cung nữ ra ngoài, Doãn Thiên Lương bò vào trong chăn che đầu tiếng động cười thả cửa, tiểu nha đầu, ngầm đấu đá với chị ta, các ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, chút thủ đoạn này cùng lắm cũng là tài nghệ cấp trung học đệ nhị, còn chị ta tốt nghiệp đại học rồi.

      Nhớ ra cái gì đó, Doãn Thiên Lương bật ngồi dậy, từ giường nhảy ra mở cái hộp ra, tự nhủ: “Các người ngoan ngoãn, đừng nóng vội, ngày mai, tỷ tỷ để cho các ngươi ra sân ...”

      Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng ngủ của Doãn Thiên Lương truyền ra tiếng thét chói tai, dọa cho những chú chim dậy sớm luyện giọng thiếu chút nữa ngã lộn nhào từ cây xuống. Bọn cung nữ thia giám tiến vào, chỉ thấy Doãn Thiên Lương há miệng run rẩy đứng dán vào cửa.

      “Quận chúa, ngài sao thế?” Thái giám vội hỏi, bị Doãn Thiên Lương phát bắt được cánh tay, run rẩy chỉ vào giường.

      “Ngươi... ngươi xem, này, phía kia có ... Có sâu...” Doãn Thiên Lương lắp bắp. Níu lại cánh tay thái giám thả.

      Thái giám xem, màn che giường con màu đen, chăn con nhiều màu, lớn như đầu ngón tay vậy, trách sao dọa người. Bận rộn sai khiến người đổi chăn đệm cùng nàm che , đúng lúc, người bên cạnh lão thái quân cũng tới hỏi, thái giám bận rộn đáp, Doãn Thiên Lương còn hết sức nắm cánh tay của thả, tay vẫn còn run nhè .

      Thái giám tới thấy trong phòng Doãn Thiên Lương tạm thời có chăn đệm, liền tự chủ trương mang theo nàng tâm cung của lão thái thái, lão thái thái dậy, cho bọn nha hoàn chải tóc sau khi rửa mặt xong.

      Thái giám cung cung kính kính trở về lại, lão thái quân chỉ nhìn Doãn Thiên Lương chỉ mặc quần áo trong cái, sau đó mắng thái giám: “Hầu hạ như thế nào? Làm thế nào mà sâu có thể chạy vào? Chẳng lẽ tự mình mọc lên chân? Còn mau hầu hạ Quận chúa mặc quần áo? Cảm lạnh làn sao bây giờ?”

      “Thái quân, ta sao, ta đây trở về mặc quần áo.” Doãn Thiên Lương bộ hèn mọn, phúc phúc thân, xoay người muốn .

      “Sương sớm buổi sáng rất nặng, chạy tới chạy lui dễ dàng bị lạnh, chờ xem, để cho bọn họ lấy.” Lão thái quân lên tiếng.

      Doãn Thiên Lương ngoan ngoãn thấp đầu đứng ở bên, hai tay đan chéo, giống như phạm sai lầm.

      “Lương nhi...” Lão thái quân gọi nàng, Doãn Thiên Lương run lên, sau đó rụt rè ngầng đầu nhìn bà.

      “Lão thái quân, xin lỗi, đều là lỗi của Lương nhi, buổi sáng quấy nhiễu ngài.” Doãn Thiên Lương giọng .

      “Tới đây, đến ngồi bên cạnh bà nội.” Lão thái quân đối với nàng cười cười.

      Doãn Thiên Lương vừa bước những bước qua, chỉ dám ngồi nửa cái mông, cúi đầu.

      “Hai ngày nay chịu ủy khuất.” Lão thái quân .

      Doãn Thiên Lương , chẳng qua là lắc đầu cái.

      Sau lát : “Thái quân, ta muốn trở về ở cùng mẫu thân.”

      “Ở đây quen?” Lão thái quân hỏi.

      “Là Thiên Lương có chút sợ, lần trước, trong phòng chạy ra con mèo đen, thiếu chút nữa cào mặt mẫu thân, hôm nay lại ... Thiên Lương cảm thấy vẫn là về nhà ở tốt hơn.” Doãn Thiên Lương , len lén liếc cái, quả nhiên chân mày lão thái thái cau lại.

      “Mèo đen?” Thanh của lão thái quân có chút nghiêm khắc.

      Doãn Thiên Lương rất phối hợp lại run lên cái: “Vâng, mèo đen. Mẫu thân vội tới thỉnh an ngài, thuận tiện phòng Thiên Lương xem chút, có con mèo đen nhào tới.”

      Lão thái quân có lên tiếng, nửa ngày câu: “Ủy khuất Lương nhi rồi.”

      Y phục lấy đến, mặc xong, cung nữ cũng chải tóc cho nàng, lão thái thái ngồi ở đó nhìn nàng . Hai người Ngưng, Tịnh tới thỉnh an, thấy nàng ở chỗ này cũng lấy làm kinh hãi. khí quỷ dị làm hại Doãn Thiên Lương cũng có khẩu vị gì khi ăn sáng.

      khí quỷ dị luôn ở trung quanh vòng tới vòng lui, cho đến khi có thái giám tới truyền ý chỉ, Thái hoàng thái hậu mang Thanh Uyển công chúa Hoàng Giác tự thắp hương lễ tạ thần, xin các vị quận chúa cùng .

      Cả nhóm xuất cung, Doãn Thiên Lương vẫn như thường lệ ở phía sau các nàng, đường các nàng nhiều quay đầu lại trừng nàng, trong lòng Doãn Thiên Lương thầm thoải mái, nếu có ai nàng nhất định đấm tường cười thoải mái.

      biết trong lòng mọi người ngày hôm qua có mục đích gì, tóm lại hôm nay Doãn Thiên Lương triệt để bị lập, ai cùng nàng. Dâng hương còn cầu Thanh Uyển công chúa mang nhóm các nàng ra đường xem, các nữ hài tử tuy có chút dám, nhưng đa số đều muốn xem phố phường, huống chi dù là mắng, vẫn còn Thanh Uyển công chúa đâu, vì vậy liền trùng trùng điệp điệp xem dạo phố.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20.

      Vì thoạt nhìn có rêu rao như vậy, Thanh Uyển đuổi bọn thị vệ , nhóm mười mấy hai mươi cũng đại cảnh để xem, Doãn Thiên Lương đều lười phải Thanh Uyển là óc heo, nhiều người xinh đẹp nổi tiếng như vậy thoạt nhìn như cừu con thơm ngon huênh hoang đến tận trời rồi.

      Các cũng nghĩ nhiều như vậy, các nàng sớm bị những đồ chơi mới lạ mê hoặc, nơi này xem chút nơi kia xem chút, đều là chủ nhân cầm đồ trả tiền, nhờ có trước kia Thanh Uyển còn chuồn êm ra đường mấy lần, cho nên liền trả tiền thay mấy đó, bộ đầy tiền .... gặp qua người nào mua ít mứt quả dùng đồng bạc vụn ?

      Doãn Thiên Lương theo lát, vẫn bị ném ở cuối cùng, ngay cả mua mứt quả cũng đều là giọng bố thí cho nàng .

      Doãn Thiên Lương ăn ngọt, rất có cốt khí nhận. Đợi đến chúng nữ tử vào tiệm uống trà, thời gian Thanh Uyển gọi bình trà, lửa giận trong lòng Doãn Thiên Lương hừng hực thiêu đốt, muốn chơi ? Tốt, để xem chút ai thắng ai thua .

      Quả nhiên nơi nhiều mỹ nữ nhiều thị phi, tại sao? Nhiều đằng đồ tử mơ ước sắc đẹp thôi. Kết quả là, khi các mỹ nữ uống trà được nửa có mắt muốn đầu muốn tới vuốt ve, trận thế đông mỹ nữ thế này, còn tưởng nam nhân khắp thiên hạ thấy các nàng cũng phải dập đầu thở dài, Thanh Uyển là chỗ dựa trong lòng mọi người, tự nhiên phụ mọi người nhìn, còn nữa, tính khí kia bộ thiên hạ duy nhất mình mình cũng chịu được những vật nhơ bẩn này giương oai, ỷ có chút công phu quyền cước vừa ra tay liền bẻ cánh tay người, nhóm lên trận hỗn chiến này.

      Hai quyền khó địch bốn chân, nếu Thanh Uyển bị thua... đó là kết quả tất nhiên. Doãn Thiên Lương có giúp tay, thứ nhất, về điểm này thủ đoạn đối phó của nàng với hai người quyền cước còn tạm được, thứ hai, nàng tin tưởng những thị vệ kia cũng dám xa, cũng chạy tới rất nhanh.

      Cho nên, nàng cũng chỉ trừng tròng mắt để nhìn, ngay cả biểu tình thất kinh cũng cần giả bộ, ai có công phu nhìn nàng, các nàng bận rộn kết thành đoàn, đáng tiếc, ai nguyện ý kết hợp với nàng .

      Thừa dịp ai để ý đến mình, Doãn Thiên Lương len lén chuồn mất.

      Muốn chỉnh nàng ? Xem chút hồi cung báo các thế nào .

      Doãn Thiên Lương chuồn cũng phải là theo đuổi tự do gì muốn cắt đứt cùng Quý tộc phong kiến, nàng vẫn rất lưu luyến thức ăn ngon ở Trạm vương phủ, nàng chạy ra ngoài chỉ là muốn về nhà trước, cái hoàng cung quỷ quái đó nàng muốn quay lại nữa.

      Trời muốn tối, Doãn Thiên Lương có chút gấp gáp ... nàng còn có tìm được nhà, nàng ngược lại nhìn thấy trà lâu Doãn Thiên Lăng mang nàng đến, nhưng men theo trí nhớ lại nhầm, bắt được người hỏi biệt viện Trạm vương phủ ở nơi nào, cư nhiên lại chỉ lung tung cho nàng , làm hại nàng đến bây giờ còn có tìm được nhà.

      Khẽ cắn răng, Doãn Thiên Lương tới cửa nha môn, có thể để cho nhân viên công vụ đưa mình về nhà ?

      Kết quả, nhân viên công vụ có nhận được phía thông báo có Quận chúa mất tích, nghiêm trọng hơn còn hoài nghi nàng là tên lường gạt, hết lần này tới lần khác người Doãn Thiên Lương nửa điểm có thể chứng minh thân phận của mình cũng có, nhân viên công vụ nhìn nàng là vi phạm lần đầu, đánh mười roi rồi đuổi ra ngoài, nếu quay lại lửa gạt nhốt vào đại lao.

      Doãn Thiên Lương khốn khổ phân tích cho khả năng mình là Quận chúa, người ta chỉ ánh mắt đưa tay: “Lấy bài ra.”

      Vì “ăn bừa bãi, vô căn cứ” tội của nàng nhiều hơn năm roi, Doãn Thiên Lương hào khí xuất ra đòn sát thủ đơn giản “ném qua vai” mấy nha dịch ngã xuống ngây cả người, sau đó tông cửa xông ra đường chạy như điên, chạy trốn rất chật vật.

      Chạy tránh thoát truy binh đến trong hẻm , Doãn Thiên Lương thở gấp giống như con chó , Quận chúa như nàng cũng có thời điểm mất mặt như vậy, rất tốt rất tốt, trước kia ở đại học cầu chạy thể dục buổi sáng, nếu nàng thế nào cũng bị đánh thành bánh màn thầu nở hoa rồi.

      Ngồi ở bậc thang, mệt đến dựa về phía sau, Doãn Thiên Lương suy nghĩ về nhà thế nào, nếu trở lại chùa lúc sáng cũng tốt, mình mới vừa qua, cũng có người biết mình đưa mình về nhà. là đàn, đến bây giờ mới nghĩ đến ...

      “Mệt chết ta.” Doãn Thiên Lương đấm đấm bả vai, tính toán nghỉ lát lại , nàng chạy trốn chân cũng mềm nhũn.

      .... cót két ...

      .... chao ôi ...

      Người nào thất đức chợt mở cửa cũng tiếng?

      Ngã xuống, Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn, đại thúc trung niên nho nhã xách theo đèn lồng nhìn nàng, Doãn Thiên Lương cũng nhìn .

      nương, trễ như thế, làm sao người lại ở cửa sau phủ chúng ta?” Trung niên đại thúc hỏi. Thanh rất có từ tính.

      Doãn Thiên Lương nhìn đèn lồng chút, đó viết chữ “Lục”.

      “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ chút, biết là cửa sau nhà ngài, xin lỗi.” Doãn Thiên Lương , đứng lên vỗ vỗ bụi: “Thúc thúc, ngài có thể cho ta biết Hoàng Giác tự như thế nào ?”

      Người đàn ông kia vừa nghe nàng Hoàng Giác tự liền sửng sốt: “Hoàng Giác tự? Ngươi muốn hoàng giác tự? nương nhà ngươi vào trong đó làm cái gì?”

      Doãn Thiên Lương suy nghĩ lại, nếu ra mình là Quận chúa, bây giờ ban đêm đen tối rất nhiều cách giết người hủy thi giệt tích... suy nghĩ chút, Doãn Thiên Lương : “Ta, ta tìm người.”

      “Tìm người?” Thanh của đại thúc lại đề cao lần. Hoàng Giác tự đều là hòa thượng, tiểu nàng như nàng tìm hòa thượng ...

      “Ừ, tìm người. Tìm ... tìm ca ca ta.” Doãn Thiên Lương , Doãn Thiên Lăng khốn khiếp nhà ngươi, ta có hôm nay đều là ngươi làm hại, để cho ngươi làm hòa thượng cũng coi như cái trả thù nho .

      “Ca ca ngươi ... xuất gia rồi hả?” Đại thúc hỏi.

      Doãn Thiên Lương thấp đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

      Hồi lâu, nức nở : “Hai năm trước, bởi vì ca ca thi rớt, nhất thời thương tâm muốn xuất gia, sau đó khuyên can mãi, cho là bỏ ý niệm, ai biết, lại thừa dịp giao thừa mọi người có chú ý len lén chạy, còn để lại thư mình muốn xuất gia. Trong nhà hỏi thăm nhiều nơi rốt cục biết xuất gia ở đây.”

      “Thoạt nhìn, gia thế tiểu nàng tệ, làm sao lại tự mình đến chỗ này tìm kiếm huynh trưởng? Thế nào mang theo người làm?” Thúc thúc trung niên hỏi.

      Doãn Thiên Lương đề lớn lượng nức nở lên: “Thúc thúc, ngươi sai, nhà chúng ta được coi là giàu có, nhưng kể từ hai năm trước ca ca rời nhà trốn , phụ thân thương tâm ngã bệnh, buôn bán trong nhà từ từ bị mẹ con Nhị di nương trông coi, bọn họ thường khi dễ ta, còn đem ta gả cho vị lão đầu lĩnh tái giá đối lấy buôn bán, phụ thân bệnh nặng, ta dám hù dọa , thể làm gì khác hơn là len lén chạy đến tìm kiếm, thuyết phục về tiếp quản gia nghiệp. Thúc thúc, ngài phát thiện tâm, cho ta biết Hoàng Giác tự ở nơi nào .”

      “Nghe giọng của ngươi phải là người ở vùng lận cận đây?” Thúc thúc trung niên hỏi.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :