1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 04: Đều tim phổi như nhau

      Editor: Mèo Băng

      Dù sao cha Tiêu cùng mẹ Tiêu là vợ chồng nhiều năm rồi, ông hiểu rất bà ấy, nhìn gương mặt rối rắm của cháu ngoại, ông bình tĩnh mở miệng an ủi, “Bà ngoại của cháu là do được gặp lại cháu nên rất vui vẻ, bà ấy á, khi càng thương người, càng hết lòng nấu những món ăn ngon cho người đó ăn, cháu cứ ăn , ăn được bao nhiêu ăn, nếm thử hương vị thức ăn của bà cháu, mì bà ấy làm vô cùng ngon.”
      "Ông ngoại, cháu nghe người ta , muốn trói chặt tâm người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó. Năm đó có phải ông bị tài nấu nướng của bà ngoại hấp dẫn mới cùng bà kết hôn?" Tiêu Chi Ca sớm biết tài nấu nướng của bà ngoại tệ, nhất là những món ăn trước mặt, cậu có khách khí, cầm lên chiếc đũa gắp mì cho vào miệng, quả nhiên, thơm quá, miệng vừa ăn, vừa , đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ. Tài nấu nướng của mẹ so với bà ngoại quả thực thể khen được. trách được ông cùng mà là vợ chồng nhiều năm mà vẫn còn rất thương nhau, còn cha và mẹ cậu, mỗi người ngã.

      Cha Tiêu nghe cháu ngoại hỏi như thế, khóe miệng nhịn được co quắp hạ. Những người thưởng thức tài nấu nướng hôm nay của mẹ Tiêu, ai tin tưởng rằng năm đó khi bà mới bắt đầu học nấu ăn, đường muối bột ngọt luôn phân biệt được, thức ăn làm ra ngọt chua. Lần nào học nấu ăn bà cũng tràn đầy niềm tin, mà ông đây chính là người ăn những món đó. Vừa nghĩ đến những tháng ngày kia, bụng cha Tiêu vẫn còn cảm giác đau đớn.
      Tiêu Chi Ca nhận được đáp án của ông ngoại. Ngẩng đầu nhìn vừa hay bắt gặp được nét mặt hạnh phúc của người nhớ lại quá khứ ngọt ngào, ánh mắt cậu khỏi ảm đạm, tại sao cha mẹ của cậu hạnh phúc được như họ?

      Tiêu Chi Ca yên lặng ăn thức ăn của của mình, cha Tiêu chìm vào đoạn ký ức dường như khổ sở, nhưng chính ông cũng biết mặt ông lúc này là nụ cười hạnh phúc. Cũng khó trách Tiêu Chi Ca hiểu lầm, cứ coi như đoạn năm tháng đó với ông là khoảng thời gian khổ sở. Nhưng bước đường cùng Chu Du đánh Hoàng Cái này, là người muốn đánh, người nguyện chịu đựng.

      Mẹ Tiêu biết cháu ngoại cùng chồng bàn về mình, bà bưng thức ăn mà mình chuẩn bị cho con , nhàng gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng trả lời liền đẩy cửa vào.

      "Tiểu Tĩnh, mẹ vào đó, mẹ chuẩn bị cho con thức ăn khuya. . . . . ."

      được nửa câu, mẹ Tiêu bước vào phòng con , phát người nằm giường ngủ thiếp , áo quần cũng thay ra, máy điều hòa cũng mở, vậy mà thấy nóng.

      Để cái khay lên bàn, mẹ Tiêu rón rén mở ngăn kéo lấy điều khiển mở máy điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó ở bên cạnh nhìn gương mặt say ngủ của. So với bà, mặt con tròn hơn chút, cộng thêm nó thích ăn diện, chỉ thích mặc quần áo màu trắng, cho nên nhìn trông giống bà cụ non hơn. Mẹ Tiêu nhớ đến lúc trước sắp đến năm mới, hai mẹ con cùng nhau mua sắm ở cửa hàng quần áo tinh thần hăng hái lôi kéo con đến thử đồ, vất vả mới thuyết phục được con , nhìn trúng được cái áo, mặc thử liền thấy cũng tệ. Lúc con chuẩn bị mua nó, kết quả bị câu của nhân viên bán hàng hai chị em trông rất giống nhau, nếu mặc lên cái áo này, nhất định càng xinh đẹp hơn, nhờ câu đó trong nháy mắt sắc mặt con bà tối sầm lại, cởi áo ra chạy lấy người.

      Nhớ đến gương mặt đen thui của con , mẹ Tiêu nhịn được cười trộm, bà biết con bà chính là người thích trưng diện, nhưng dù sao cũng là con , trong lòng cũng muốn bị người khác mình già. Bình thường cũng có người bà cũng con trông như hai chị em. Đó là bởi vì trông bà già chút nào, cộng thêm việc biết cách trang điểm, trông giống chị em cũng là điều bình thường, nếu nó là chị cho dù để ý cũng tức giận.

      Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mẹ Tiêu nhớ đến lúc con bằng tuổi Tiêu Chi Ca, bộ dạng rất đáng , dần dần có người tặng cho nó chocolate rồi đến thư tình. Khi ấy bà suy nghĩ, đến khi trưởng thành con mình gả cho mẫu đàn ông như thế nào, có giống như người chồng ưu tú của bà hay ?

      Đối với việc con bà chọn Chu Quân, mẹ Tiêu đến bây giờ vẫn nghĩ mãi ra, ban đầu bà phản đối hai người ở cùng chỗ, ngoại trừ nơi ở cách khá xa, còn có nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bà cảm thấy Chu Quân xứng với con mình, nhưng tính tình nó bướng bỉnh như vậy, khi quyết định từ bỏ, làm theo ý mình. Chỉ là bà nghĩ đến, người đàn ông mà con muốn gả, cuối cùng vẫn làm thương tổn nó.
      Con như hoa như ngọc của bà, lại bị tên đàn ông thối làm thương tổn. Chỉ cần nghĩ đến việc này, mẹ Tiêu nhịn được rưng rưng, con bảo bối từ được bà nâng như trứng hứng như hoa, sao lại bị người ta khi dễ chứ?

      Nếu như năm đó bà cứng rắn thêm chút, ngăn cản con, hôm nay có thể nào xảy ra chuyện làm cho bà đau lòng như vậy?

      Mẹ Tiêu nhận thấy, là do năm đó bà đủ cứng rắn, cho nên mới tạo thành bị kịch ngày hôm nay. Nếu như năm đó bà kiên quyết, có thể con phải đối mặt với chuyện này, càng nghĩ bà càng tự trách bản thân mình, bà nhịn được che miệng khóc lên.

      Dàn xếp xong bữa ăn khuya của cháu ngoại, cha Tiêu tìm đến phòng con , bắt gặp vợ che miệng ngồi khóc thút thít ở bên giường. Dừng chút, ông tới, đưa tay nhàng đặt vai vợ. Mẹ Tiêu ngẩng đầu, nhìn chồng, lúc này nước mắt càng chảy ra như thủy triều, nghẹn ngào kêu lên:
      "Ông à ~"

      "Ừ ~" Cha Tiêu nhàng ôm vợ vào lòng, "Đừng khóc, đừng đánh thức con , để nó nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta ra ngoài bà nó à."

      Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn con , nhàng gật đầu, "Được."

      Cha Tiêu nửa ôm vợ trở về phòng, đóng cửa phòng lại, Mẹ Tiêu cũng nhịn được nữa, nhào vào trong ngực cha Tiêu giọng khóc, "Ông à, đều tại tôi, có phải ? Nếu như năm đó tôi kiên quyết để hai đứa nó ở cùng chỗ, tụi nó cũng ở cùng nhau, nếu là như vậy, bảo bối của chúng ta cũng bị người ta làm thương tổn."

      Cha Tiêu thở dài hơi, đem vợ kéo lại, nhàng ôm bà từ phía sau, "Chuyện liên quan đến bà."

      "Người đàn ông phụ bạc kia, tôi nhất định phải gọi điện mắng nó trận." Khóc được lát, mẹ Tiêu cam lòng , nếu như vậy mà bỏ qua cho nó, bà cam lòng.

      "Được rồi, đừng mắng." Cha Tiêu ngăn cản vợ.

      "Ông!" Mẹ Tiêu dậm chân, cho phép bà tìm đánh nó trận cũng cho bà mắng nó, bà cam lòng.
      Cha Tiêu kiên nhẫn giải thích cho vợ, "Chu Quân cho dù khốn kiếp, nhưng nó cùng con cũng mười năm vợ chồng, nếu chúng ta đánh nó, mắng nó, vậy chẳng phải là thừa nhân con chúng ta có mắt tròng lại chọn mảnh vụn sao?”

      "Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho nó như vậy sao?" Mẹ Tiêu nghe vậy cam lòng hỏi.

      "Ngốc quá, bà quá coi thường con chúng ta rồi, nó sao có thể để mình thua thiệt người khác chứ?" Cha Tiêu mỉm cười nhìn vợ.

      "Nhưng bảo bối cũng vừa mới khóc xong, nó lớn như vậy, tôi cũng chưa từng thấy nó vì chuyện gì mà khóc." Mẹ Tiêu nản lòng, nản chí .

      "Vậy cũng tốt, nếu khóc rồi, vậy cũng coi như mọi chuyện qua." Cha Tiêu : " Con của chúng ta, cũng như bà tim phổi, chuyện gì đều để ở trong lòng, nhưng nó với Chu Quân dù sao cũng là vợ chồng chung sống với nhau mười năm. Đen đủi bị Chu Quân phản bội mà ít cảm xúc cũng có, đó mới gọi là bình thường, mà nay nó khóc, chứng tỏ nỗi buồn phiền trong long cũng phát tiết ra, nó để ở trong long. Tôi cam đoan với bà, sang sớm ngày mai tỉnh lại, nó vui vẻ trở lại, chuyện như vậy, cứ như vậy mà trôi qua . Nếu con bỏ qua rồi, cái tên họ Chu kia cùng chúng ta cũng có nữa điểm quan hệ. Sao chúng ta phải cùng người xa lạ so đo, cần phải lãng phí nét mặt với người đáng.
      Mẹ Tiêu nghe lời cha Tiêu cũng rất có đạo lý, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy đúng, dậm chân , "Ai tim phổi chứ, Tiêu Tử Mặc ông rang coi!"

      Cha Tiêu Mặc: . . . . . . Vợ à, bà rốt cuộc có nắm bắt được trọng điểm hay đây =
      Phong Vũ Yên, phương1311, thư hồ6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 05: Ấm áp


      Editor: Mèo Băng


      Bởi vì tại trong nhà có nhiều hơn hai người, nên sáng sớm ngày thứ hai mẹ Tiêu liền rời giường chuẩn bị bữa sáng. Cha Tiêu từng , phương thức biểu đạt với người mà bà thương chính là bày ra tài nấu nướng của mình. Sở thích này bắt đầu từ mối tình đầu tiên của bà. Lúc đầu cha Tiêu cũng thích mẹ Tiêu, nhưng trong từ điển của mẹ Tiêu có hai chữ bỏ cuộc. Năm đó thời điểm mẹ Tiêu chủ động theo đuổi cha Tiêu có lúc thắng lúc thua, sau đó lại khi bại khi thắng. Nhưng từ khía cạnh nào đó chúng ta cũng khỏi hâm mộ tính tình cố chấp đó của bà, ví dụ như tính bất chấp, kiên định ..., thế nhưng năm đó khi mẹTiêu đem tinh thần khi thắng khi bại đặt vào việc nấu nướng. Dạ dày cùng lưỡi của cha Tiêu trải qua những khảo nghiệm vô cùng bi thảm, ông cũng từng hoài nghi có phải chăng là mẹ Tiêu cố ý chỉnh mình hay . Giống như bà ấy coi ông là kẻ thù giết cha mà phải là người mà bà thầm mến nhiều năm vậy.

      Cũng biết nguyên nhân tại sao, năm đó dù học thế nào tài nấu nướng cũng tiến bộ được. Nhưng sau khi sinh con rồi ở cử xong, bà giống như cần thầy dạy cũng biết, tài nghệ nấu nướng của bà nhanh chóng bay vọt lên cao. Cha Tiêu đến bây giờ vẫn nhớ nét mặt sững sờ của mình khi lần đâu tiên ăn được món ăn có mùi vị bình thường mà mẹ Tiêu làm. khắc kia ông cảm giác được chính ông là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này, vợ ông chính là người đầu bếp giỏi nhất, trong lúc vô tình ông đặt cầu đối với thức ăn xuống mức thấp nhất.

      Sáng sớm nhìn thấy vợ ở trong bếp vui sướng bận rộn, cha Tiêu cầm ngược tờ báo mà cũng chú ý, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của vợ. Bất tri bất giác nhớ lại những năm tháng thời niên thiếu. Rửa mặt xong chuẩn bị ăn điểm tâm Tiêu Chi Ca tới trong phòng khách bắt gặp được dáng vẻ ngấy ngốc của ông ngọai cười khúc khích nhìn bà ngoại ngay cả tờ báo bị cầm ngược cũng có phát .

      Khó trách năm đó lúc Tiêu Tĩnh thi đại học kiên quyết muốn nơi khác để học. Ngày ngày ở nhà chứng kiến cảnh cha mẹ ân ái, Tiêu Tĩnh từ cảm thấy trong gia đình này mình như người dư thừa, dĩ nhiên, cũng chưa qua. Cha mẹ Tiêu dĩ nhiên biết được trong lòng tâm can bảo bối của bọn họ nghĩ như vậy. Đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng hành động năm đó của Tiêu Tĩnh là hành động phản nghịch thời kỳ trưởng thành, hoàn toàn biết rằng đó là vì muốn thoát ly khỏi bọn họ.

      "Ông ngoại, ông ngoại!" phải Tiêu Chi Ca cố ý muốn đánh gãy hồi tưởng của ông ngoại, mà cậu cảm thấy bộ dáng này của ông ngoại quá ảnh hưởng đến hình tượng cơ trí của ông trong lòng cậu.

      "A, là Chi Ca à, rời giường rồi sao, chào buổi sáng." Nghe giọng của cháu ngoại, Cha Tiêu như có chuyện gì xảy ra đưa mắt nhìn sang cậu, giống như ngẩn người bị bắt gặp.

      "Ông ngoại sớm, ông à tờ báo ông cầm ngược rồi." Tiêu Chi Ca ngây thơ nhắc nhở ông ngoại.

      Cả phòng im ắng. . . . . . Cha Tiêu yên lặng đem tờ báo lật ngược lại, " ra ông ngoại muốn thử cảm giác đọc ngược là như thế nào thôi."

      "Đó ~" Tiêu Tử Mặc vậy tôi hỏi ông cảm giác đọc báo ngược như thế nào chứ, mẹ Tiêu nghe giọng của cháu mình, sung sướng kêu lên, "Tiểu Chi Ca, chào buổi sáng."

      "Bà ngoại, chào buổi sáng." Tiêu Chi Ca lực chú ý của cậu chuyển hướng, cha Tiêu vừa đúng lúc nghiêng đầu thoát khỏi tình cảnh lúng túng vừa nãy bị cháu mình bắt được ông ngẩn người, chờ Tiêu Chi Ca quay lại đối diện với ông, ông khôi phục dáng vẻ nghiêm trang cơ trí như thường của mình.

      Mẹ Tiêu vừa đem bữa ăn sáng đặt bàn, vừa hướng Tiêu Chi Ca : " Bà ngoại chuẩn bữa ăn sáng rồi đó, tiểu Chi Ca, nhanh gọi mẹ rời giường ăn cháu."

      "Vâng." Tiêu Chi Ca gật đầu, chạy đến phòng của mẹ, gõ ba cái, sau đó đẩy cửa vào, "Mẹ, thức dậy."

      Đáp lại cậu là gương mặt say ngủ của Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca muốn đến gần Tiêu Tĩnh kêu thêm lần nữa, đột nhiên phát tủ đầu giường đặt cái khay cùng chén sạch bóng, nếu như cậu nhớ lầm, đây là thức ăn tối hôm qua bà ngoại chuẩn bị, số lượng thức ăn kia, Tiêu Chi Ca rất hiểu Tiêu Tĩnh, cho dù đói, cũng chia làm hai lần ăn, cho nên. . . . . .

      Tiêu Chi Ca đem cái chén trống bỏ lại trong khay, bưng ra ngoài, "Bà ngoại, mẹ đói."

      Mẹ Tiêu ngẩng đầu nhìn cái khay tay cháu, chén tô sạch bóng, trong phút chốc sáng tỏ, "Xem ra tiểu Tĩnh lúc tối có dậy ăn khuya còn ăn hết sạch. Vậy cũng tốt, cứ để nó ngủ , đợi nó tỉnh dậy hãy ăn sáng. Ông à, tới đây ăn , tiểu Chi Ca, mau tới đây ngồi, nhìn xem bữa ăn sáng phong phú hôm nay bà ngoại chuẩn bị cho cháu này.

      "Woa, rất phong phú nha." Tiêu Chi Ca ngồi xuống, thấy bàn bày rất nhiều đồ ăn, bữa ăn sáng kiểu Trung Tây kết hợp rất nhiều món, mất rất nhiều công sức của mẹ Tiêu phải chuẩn bị từ sớm.

      "Buổi sáng nhất định phải ăn cháo, về phần ăn cháu cùng với món gì tùy hai người lựa chọn." Mẹ Tiêu múc cho chồng cùng cháu ngoại mỗi người chén cháo, bàn bày rất nhiều thức ăn, có bánh bao, bánh mì sandwich, trứng trần nước sôi, trứng vịt muối, trứng gà luộc, xúc xích, sữa đậu nành, sữa tươi, bánh tiêu, sốt cà chua, salad tương, vân vân. Đối với bữa ăn sáng gia đình mà , bữa ăn như vậy rất phong phú rồi.

      Tiêu Chi Ca húp ngụm cháo, sau đó cầm miếng sandwich phớt lên ít salad tương cùng với sốt cà chua kẹp lại với nhau rồi ăn. Bà ngoại ra tay, quả nhiên có chổ nào để chê, Tiêu Chi Ca ngồi ăn say sưa ngon lành.

      "Bà à, bà đừng cứ ngồi nhìn nữa, mau ăn ." Cha Tiêu thấy mẹ Tiêu cứ cười híp mắt nhìn cháu ngoại ăn, khỏi nhắc nhở, "Bận rộn từ sáng sớm đến giờ, bà thấy đói bụng sao?"

      "Bà ngoại, bà nhìn cháu làm gì, bà cũng ăn , bà ngoại, ăn trứng gà này." Tiêu Chi Ca cầm quả trứng gà đưa cho mẹ Tiêu.

      "Đây là cho bà sao, cám ơn tiểu Chi Ca, tiểu Chi Ca đáng , bà ngoại càng nhìn càng thích, nhìn bao nhiêu cũng đủ." ràng chỉ là quả trứng gà mà thôi, hơn nữa đó còn do chính bà nấu, Tiêu Chi Ca cũng chỉ đưa đến cho bà, mẹ Tiêu lập tức biểu cách khoa trương, bộ dáng vui mừng. Thấy vậy mặt hai ông cháu xuất vài vạch hắc tuyến.

      thể , có mẹ Tiêu ở đây, nơi này vĩnh viễn tịch mịch. Ở Tiêu gia trong lúc ăn cơm cũng có quy củ gì, ngược lại, vừa ăn cơm vừa chuyện phiếm có thể loại phẩm vị. Ba người vừa ăn vừa thảo luận an bài mọi việc hôm nay. Vì có cháu ngoại tới, mẹ Tiêu lập tức nghĩ đến rất nhiều địa điểm, muốn dẫn Tiêu Chi Ca chơi, thấy tâm tình mẹ Tiêu dâng cao, hận thể đem tất cả địa điểm chơi lần, cha Tiêu thể chen vào nhắc nhở:

      "Bà xã, phải chúng ta nên đem hộ khẩu của hai mẹ con nó giải quyết trước hay sao. Còn nữa, tại là thời gian học, còn phải tìm trường học khác cho Chi Ca nữa, việc chơi tạm gác qua bên ."

      "A đúng rồi, may mà ông nhắc tôi, nếu tôi quên mất, vẫn là chồng lợi hại nhất." Mẹ Tiêu được cha Tiêu nhắc nhở, nhất thời nhớ ra, con với Chu Quân ly hôn, hộ khẩu nhất định phải tách ra. Cháu ngoại theo con , cũng nên đem hộ khẩu sửa lại, về sau học ở đây, cần phải nhanh chóng tìm trường học mới, nếu để cháu bà học trễ hơn người khác cũng tốt. Mẹ Tiêu gió có mưa, vỗ bàn :

      "Mau ăn nhanh, cơm nước xong chúng ta còn phải giải quyết vấn đề hộ khẩu với trường học nữa."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 06: Tìm thực




      Editor: Mèo Băng

      Vì thường ít vận động, cộng thêm việc tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài, nên chất lượng giấc ngủ của Tiêu Tĩnh luôn tốt. Nhưng tối hôm qua lại ngủ cực kì ngon giấc. Cho nên khi tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần phấn chấn, ôm chăn lăn lộn, ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng khỏi cảm thán:

      "Có lẽ tại vì chiếc giường này nằm rất thoải mái chăng."

      Lẩm bẩm giường hồi, Tiêu Tĩnh mới ngồi dậy. Trong nhà rất an tĩnh, có ai ở đây. Rửa mặt xong, nhìn thấy bàn ăn có chừa lại phần đồ ăn sáng, dưới ly sữa tươi có kẹp tờ giấy, đó là bút tích mạnh mẽ của cha Tiêu, nội dung viết bọn họ đến công an phường sửa lại hộ khẩu của hai mẹ con , rồi giúp Tiêu Chi Ca tìm trường học mới, kêu sau khi thức dậy ăn hết phần thứa ăn sáng.

      Nhìn tờ giấy , Tiêu Tĩnh mới nhớ tới, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng hình như có người hỏi cất cái gì ở đâu, lúc ấy tiện tay chỉ chỉ rồi lại ngủ tiếp. Nếu cha mẹ Tiêu giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu cũng cần bận tâm nhiều nữa. Bây giờ đối với việc chuyển hộ khẩu và trường học của Chi Ca, cần phải quan tâm đến nữa.

      Sau khi ăn bữa sáng, Tiêu Tĩnh tìm quanh phòng khách và phòng bếp, trừ trái cây và thức uống, trong nhà loại đồ ăn vặt khác. Cung là cho cha Tiêu mẹ Tiêu đều ăn đồ ăn vặt. đột ngột trở lại, bọn họ có chuẩn bị cũng là chuện bình thường. Người siêu lười như Tiêu Tĩnh thời điểm này đối mặt với chuyện vô cùng tích cực, chính là dạo siêu thị mua đồ ăn. nhanh chóng cầm ví tiền ra cửa, trước trung cư có siêu thị cỡ trung, lại rất dễ dàng.

      Đẩy xe đẩy vòng quanh khu đồ ăn vặt, chọn ít đồ ăn ở đây. suy nghĩ kinh nguyệt của mình cũng sắp đến rồi, trong nhà có băng vệ sinh, vì vậy Tiêu Tĩnh hướng về phía có bày băng vệ sinh mà đến, kệ có rất nhiều loại, dày mỏng đều có, Tiêu Tĩnh thường dùng băng vệ sinh hiệu Thư Bảo và đệm ABC, hai nhãn hiệu này cũng khá nổi tiếng, căn bản siêu thị nào cũng có, Tiêu Tĩnh cầm ba cái đệm ABC, thêm ba băng vệ sinh hàng ngày của Thư Bảo, chuẩn bị lấy thêm loại dành cho ban đêm nhưng có, xoay người nhìn xung quanh, níu lấy hỏi người đàn ông đối diện sửa sang lại giá hàng.

      "Xin hỏi, loại này dành cho ban đêm có sao, tôi thấy có treo bảng giá nhưng ở đó lại có đồ."

      Lý Hiểu bị người khác níu có chút kinh ngạc nhìn lại Tiêu Tĩnh, trông rất giống nhân viên siêu thị sao, "Khụ, , xin lỗi, tôi phải nhân viên xếp hàng của siêu thị, tôi cũng tới mua đồ ."

      "A, ngại quá." Tiêu Tĩnh nghe vậy, vội vàng buông Lý Hiểu ra, rồi lại cầm được liếc cái, mua đồ gì chọn tới chọn lui làm gì, hại còn tưởng rằng ta là nhân viên xếp hàng viên nữa chứ, phải chỉ là khăn giấy thôi sao, cần gì phải kĩ lưỡng như vậy.

      " ơi, xin hỏi loại này dành cho ban đêm còn nữa ?"

      Lý Hiểu 囧 chút. thừa nhận đứng đây chọn hồi lâu, trong siêu thị hàng băng vệ sinh với khăn giấy đặt cạnh nhau, đứng bên hàng khăn giấy lật tới lật lui lúc, khó trách khiến Tiêu Tĩnh hiểu lầm. Nhưng là, kia chẳng lẽ biết trong lòng suy nghĩ gì đều biểu mặt hết hay sao. Dù sao cũng nên quay lưng về phía tôi, rồi hãy dùng ánh mắt đó chứ, để cho tôi cảm giác mình rất giống gà mẹ hay cằn nhằn.

      Khi gián tiếp bị Tiêu Tĩnh chất vấn, Lý Hiểu cảm thấy, mình trông giống gà mẹ , là người đàn ông, lại có phẩm chất gà mẹ, đây tuyệt đối phải là chuyện đáng được ăn mừng. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ Lý Hiểu quyết định từ bỏ tật xấu của chính mình, nhanh chóng chọn xong rồi mua thêm mấy món đồ, sau đó về phía quầy thu tiền.

      Đây là lần đầu tiên vào siêu thị mà chọn đồ sảng khoái như vậy, nếu để cho bạn tốt của biết được đầu đuôi ngọn ngành, nhất định khen ngợi Tiêu Tĩnh có sức quyến rũ vô biên. Trong mắt bạn của Lý Hiểu khi cùng Lý Hiểu mua đồ, mặc kệ mua bất cứ thứ gì, quả chính là hành hạ, cho dù là quầy trái cây mua cân táo, cũng chọn tỉ mỉ từng trái từng trái , thần thái rất nghiêm túc, khiến cho người khác muốn phát điên.

      Rất nhiều người cố gắng thay đổi tật xấu này của Lý Hiểu nhưng cuối cùng đều ngậm ngùi nhận thất bại.Nếu như bọn họ biết được những cố gắng của họ để thay đổi Lý Hiểu cũng bằng cái ánh mắt của Tiêu Tĩnh mà sửa lại tật xấu của , biết trong lòng nghĩ ra sao?

      Giờ phút này Lý Hiểu nghĩ tới, tình cờ gặp gỡ này, trở thành người bầu bạn cả đời với mình. Mà Tiêu Tĩnh càng nghĩ đến, người đàn ông mà cả gương mặt cũng chưa thấy kia làm cho nữa đời sau của vô cùng hạnh phúc.

      Giờ phút này Tiêu Tĩnh biết mình đối với Lý Hiểu sinh ra thứ lực hút, mà Lý Hiểu, cũng phát vẻn vẹn chỉ cái ánh mắt của đối phương vẻn vẹn bởi vì đối phương khiến từ bỏ tật xấu mà người người thống hận. Rất nhanh chọn xong đồ đến quầy thu tiền. Phía trước chỉ có người, đó là Tiêu Tĩnh. Lý Hiểu liếc mắt nhìn, trừ mấy gói băng vệ sinh,còn lại đều là đồ ăn vặt, đủ các loại, đậu phộng, móng vuốt (=.=’ mình biết đó là món gì), khoai tây chiên, các loại kẹo, bò khô ..., mặt khác còn có lượng lớn kem cây. khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn đến bụng của Tiêu Tĩnh, trông nhắn như vậy, có thể ăn hết được nhiều đồ như vậy sao?

      Tiêu Tĩnh cũng phát ra có người đứng phía sau yên lặng quan sát mình, nhân viên thu ngân vừa quét, vừa bỏ đồ vào túi, cho đến khi tất cả mọi thứ đều quét xong, Tiêu Tĩnh nghe nhân viên thu ngân :

      "Tổng cộng 252 đồng, cám ơn quý khách."

      Còn mấy món chưa bỏ vào túi, Tiêu Tĩnh lấy tiền trong ví ra, đưa cho thu ngân, đợi thối lại tiền lẻ, sau đó tiếp tục cho đồ còn lại vào túi, có hai túi lớn, mỗi tay xách túi, tiêu sái rời .

      Về đến nhà, lấy ra que kem, túi cây dưa hồng tử, gói khoai tây chiên đặt bàn tr. Sau khi đem đồ ăn vặt còn lại cất, trở lại ngồi ghế salon, mở ti vi, vừa xem vừa ăn, rất thoải mái. Khi ăn xong que kem, cũng là lúc nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng trong trẻo như thiếu nữ của mẹ Tiêu:

      "Chúng ta trở lại rồi đây, Tiểu Tĩnh, mau ra đây nghênh đón cha mẹ cùng con trai thân ái của con ."

      "Cha mẹ, con trai mọi người về rồi à." Tiêu Tĩnh lập tức để đồ xuống đồ đứng dậy, thấy mỗi người trong tay cầm túi đồ ăn trong siêu thị.

      "Oa, cha mẹ mọi người cũng siêu thị nữa à, còn mua nhiều đồ như vậy."

      " phải con thích ăn đồ ăn vặt sao?" Cha Tiêu cưng chìu nhìn con , "Mua rất nhiều đồ đây, đủ cho con ăn tuần lễ. Nhưng mà, xem ra con vừa mới ra ngoài mua rồi."

      "Đồ ăn con ngại nhiều đâu cha ." Tiêu Tĩnh nhìn lại bàn trà, biết thể gạt được người cha thông minh này, cười híp mắt tiến lên nghênh đón, "Ở nhà thoải mái, có cha mẹ thương con, con rất vui vẻ."

      Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người cần , xem ra, con thoát khỏi bóng ma của việc ly hôn rồi. May mắn thay, con của bọn bọ có tinh thần mạnh mẽ, dễ dàng bị gục ngã. Nếu như vậy, cần phải nghĩ đến gã đàn ông phụ bạc kia nữa, bọn họ nên nhanh chóng tìm cho con người khác, làm cho con bà so với trước kia hạnh phúc hơn nữa. Vậy mới có thể trả được mối thù với Chu Quân lớn nhất trả thù. Nghĩ đến đó, mẹ Tiêu càng cảm thấy có thêm động lực,

      "Mẹ chuẩn bị cơm tối, mọi người chuyện phiếm ."
      linhdiep17, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07: Tính toán



      Editor: Mèo Băng

      "Cha, chuyện hộ khẩu với trường học, xong hết rồi sao?" Tiêu Tĩnh vừa nhìn bóng dáng mẹ tới phòng bếp vừa , dù cha ra tay mọi chuyện đều chu toàn, nhưng cũng phải quan tâm chút.

      "Uh, hộ khẩu chuyển, thủ tục chuyển trường của Chi Ca cũng làm xong, là trường tiểu học gần đây, về sau có đưa đón nó cũng dễ dàng." Cha Tiêu đến bên ghế salon trước mặt, ý bảo con ngồi xuống, muốn cùng tâm với .
      "Tiểu Tĩnh, bây giờ con ly hôn, tương lai sau này con có tính toán gì ?"

      "Tính toán?" Tiêu Tĩnh mở to hai mắt nhìn cha, "Con có tính toán gì cả. Cứ như vậy thôi, mỗi ngày cứ như vậy mà sống, trước kia cùng chồng trải qua, bây giờ cùng cha mẹ sống tiếp. Đối với con mà , trừ việc chuyển sang nơi khác ra, cũng khác biệt gì mấy so với trước đây."

      Cha Tiêu nhìn vẻ mặt vô tội con , có chút nhức đầu : " Con chưa thử suy nghĩ chút về tương lai sao?"

      "Tương lai thế nào?"

      "Con bây giờ ly hôn, tình cảm sau này gửi gắm cho ai,sao con nghĩ qua vấn đề này?"

      "Hoá ra là như vậy, cha à, con vừa ly hôn, vẫn chưa nghĩ đến việc phát triển tình cảm, cha cũng đừng hiểu lầm, con đây phải thủ thân vì tên Chu Quân kia, con đối với con, chút tình cảm nào nữa. Chỉ là tại con có ý định tìm ai khác, cuộc sống độc thân vất vả này, tự nhiên con lại muốn tự mình hưởng thụ phen. Sao phải tìm người làm phiền mình, cha hãy yên tâm , chuyện tình cảm thuận theo mà nhưng mới là chuyện tốt." Tiêu Tĩnh tùy tiện khoát tay, giống như khi ly hôn, có ý định kết hôn nữa, cuộc sống độc thân rất tự do. đây mới cần tìm thêm người đàn ông nào nữa. Tất nhiên, những lời này chỉ để trong lòng với cha Tiêu.

      Thấy dáng vẻ nhìn thông suốt mọi chuyện của , cha Tiêu suy nghĩ hồi, cảm thấy lời con rất có đạo lý, nhà mình cũng phải là nuôi nổi hai mẹ con họ. Lần này, thà rằng con ông độc thân cả đời, chứ ông tuyệt đối để gả cho người đàn ông đáng tin cậy.

      "Được rồi, chỉ cần con sống vui vẻ thoải mái là được, dù như thế nào có cha mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con."

      "Cha người tốt." Nghe được lời cha Tiêu , để bày tỏ cảm kích của mình, Tiêu Tĩnh quyết định ăn thêm ly kem.

      "Con ráng nhịn chút , mẹ làm cơm tối đấy." Cha Tiêu thấy con chạy vào phòng bếp, đảo mắt đem que kem ra ngoài, lập tức , "Con cứ dùng phương pháp thưởng thức như vậy, cẩn thận răng của con."

      "Răng của con rất tốt, cha yên tâm , con cũng phải là con nít." Tiêu Tĩnh ôm kem vui vẻ ăn, Tiêu Chi Ca thấy thế, cũng đòi mẹ, "Con cũng muốn ăn."

      "Con cũng muốn ăn à, lại đây con trai, chúng con cùng nhau ăn." Tiêu Tĩnh nghe vậy đặt kem lên bàn trà, "Con lấy cá cái muỗng ."
      "Vâng." Tiêu Chi Ca chạy vào phòng bếp cầm cái muỗng, rồi chạy đến cùng mẹ ngồi dưới đất, mỗi người muỗng cùng nhau ăn kem, trông rất vui vẻ.

      Cha Tiêu thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lớn với vẻ cưng chìu "Nhà chúng con có đến hai đứa bé."

      "Ông à, nhà chúng con lấy đâu ra đến hai đứa bé chứ?" Mẹ Tiêu ở trong phòng bếp nghe cha Tiêu , ló nửa cái đầu ra hỏi.

      Cha Tiêu mỉm cười nhìn vợ, "Ngoại trừ tôi ra, ba người còn lại đều là đứa bé."

      "Cái gì, tôi sao có thể là đứa bé được, ông thử nhìn xem, nhìn xem này, đây là đường cong hoàn mỹ ông thấy , sao có thể như vậy được." Mẹ Tiêu vô cùng bất mãn việc cha Tiêu bà giống đứa bé, vọt tới phòng khách bày ra đường cong của mình. Mặc dù bà tương đối hoạt bát, nhưng bà tự nhận mình tư tưởng thành thục, tối đa cũng chỉ thích ăn mặc chút, thích xinh đẹp chút, đây là bản tính của phụ nữ, cùng đứa bé có quan hệ gì chứ. Bổn phận người vợ, người mẹ bà làm rất tốt, cho nên đối với việc cha Tiêu xếp bà cùng loại với đứa bé bà cảm thấy rất bất mãn.

      "Bà xã, sao bà lại đứng đây phô diễn đường cong, hình như tôi ngửi thấy mùi khét, bà nấu cái gì trong đó?" Cha Tiêu ngửi mùi bay trong khí, với vợ.

      "A —— trời ạ, cà ri của tôi." Mẹ Tiêu nghe ông hỏi, cũng dùng sức hít hít mũi, sau đó mặt liền biến sắc, để ý đến vấn đề lúc nãy nữa, lập tức xông vào nhà bếp.

      "Xong rồi, oa, cà ri gà của tôi."

      Tiêu Tĩnh vốn ăn rất vui vẻ nghe tiếng than của mẹ Tiêu, lập tức rống lớn, "Cà ri gà thế nào, cà ri gà sao rồi, còn có thể ăn , còn ăn được ?"

      Cà ri gà là món sở trường của mẹ Tiêu, cũng là món ăn người nhà Tiêu gia thích nhất. Cha mẹ Tiêu ở cùng chổ nên lúc nào muốn ăn đều được, nhưng kể từ khi ra ngoài học đại học cơ hội được ăn món này rất ít. Ban đầu nghe mẹ Tiêu muốn nấu món cà ri gà liền đợi chờ ở đây, nhưng giờ nghe được mùi khét, nhất thời nóng nảy, kem cũng ăn, vọt vào phòng bếp nhìn mẹ Tiêu cố gắng cứu nồi cà ri, bày ra ánh mắt tội nghiệp nhìn mẹ.,

      "Mẹ, còn ăn được ?"

      "Hắc hắc. . . . . ." Mẹ Tiêu bị ánh mắt đáng thương của nhìn, bà nhìn lại trong cái nồi kia, chột dạ , " ra phía dưới khét chút, phía hẳn là còn ăn được, để mẹ múc ra thử trước."

      "Mùi khét nồng quá." Tiêu Tĩnh hít hít mũi, hơi xác định nhìn mẹ, " có thể ăn hả?"
      "Có thể, con xem cái chén này màu sắc của nó phải rất đẹp ư?." Mẹ Tiêu lấy đôi đũa, gắp miếng thịt gà thổi cho bớt nóng rồi bỏ vào trong miệng.

      Tiêu Tĩnh mong đợi nhìn mẹ, nước miếng cũng muốn tràn ra, "Hương vị thế nào?"

      "Ách. . . . . ." Mẹ Tiêu phun miếng thịt ra, cười khan nhìn Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, hình như là ăn được, cái này, có mùi khét."

      Tiêu Tĩnh nghe vậy, nhìn mẹ Tiêu lời nào, miệng mếu máo, như muốn khóc, cà ri gà của , muốn ăn món cà ri gà của mẹ, mà giờ lại có.

      Mẹ Tiêu cũng làm vẻ mặt đáng thương giống con , "Tiểu Tĩnh, mẹ phải là cố ý, con tha thứ cho mẹ , trong nhà hết đồ nấu. Nếu ngày mai chúng con làm lại, chỉ là ngày mai, ngày mốt,ngày kia, mỗi ngày mẹ đều làm, làm đến khi con ngán mới thôi, có được hay , được Tiểu Tĩnh, con bảo bối của mẹ ~"

      Nghe mẹ Tiêu , Tiêu Tĩnh vịnh vào tường từ từ di chuyển ra ngoài, trong miệng giọng lẩm bẩm, "Cà ri gà của tôi ~"

      Mẹ Tiêu nghe được càng thêm đau lòng, đều do mình nấu ăn chuyên tâm, mới làm hỏng món cà ri mà con thích nhất. lâu rồi con bà chưa được ăn món này do bà nấu, nhất định là rất muốn ăn, cho nên mới lộ ra vẻ mặt như thế. Mẹ Tiêu nhìn nổi dáng vẻ uất ức của con , hít sâu, đưa ra quyết định,

      "Chồng, bây giờ ông lập tức siêu thị mua nửa con gà, nồi cà ri gà này ăn được, tôi nấu cái khác."
      Cái người mà đỡ tường ra kia vừa nghe được lời mẹ Tiêu hai mắt phát sáng như đuốc, xoay người hướng về phía Mẹ Tiêu, "Oa, mẹ con mẹ, rất mẹ, vô cùng mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất thiên hạ, con mẹ rất nhiều."

      Cha Tiêu cùng Tiêu Chi Ca mặt đầy hắc tuyến nhìn Tiêu Tĩnh trong nháy mắt khôi phục sức sống, chỉ vì nồi cà ri gà, sao lại như vậy chứ?
      Mọi người ghé ủng hộ cung mình nhé cungmeobang.wordpress.com
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi....hay quá!!!!!
      phương1311 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :