1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 38: Phỉ báng và phản kích.

      Quý Nghiên rất ít khi nhiều, có thể thấy được lần này thực bị chọc tức đến chết rồi.

      Người hạ tiện là người có đối thủ.

      Những lời này dùng để về Mạnh Thiếu Tuyền là vô cùng chính xác.

      Trước kia là do đối xử với bọn họ quá mềm mỏng, cho nên mỗi người trong bọn họ mới kiêng nể gì cả mà ức hiếp .

      Quý Nghiên cảm giác cần phải tự kiểm điểm lại mình.

      Hai mắt Mạnh Thiếu Tuyền u nhìn chằm chằm, trong lòng tràn đầy tức giận, hận thể khoét cái lỗ người Quý Nghiên.

      Lần đầu tiên bị người khác mắng thậm tệ, phải ai khác mà chính là người trong ấn tượng của luôn là người mềm mỏng ít - Quý Nghiên, người phụ nữ từng bị vứt bỏ.

      Điều này làm cho Mạnh Thiếu Tuyền cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục.

      “Thiếu Tuyền, sao chứ!”

      Quý Nhu chọn đúng thời cơ, đúng lúc tiến lên, lấy khăn giấy ra, dịu dàng lau chùi nước cà phê mặt Mạnh Thiếu Tuyền.

      Vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

      Mạnh Thiếu Tuyền quả nhiên cảm động, nhìn khuôn mặt khéo léo xinh đẹp của Quý Nhu, càng cảm thấy vẻ mặt của Quý Nghiên đáng ghét. Tất cả hiền lành của ta khi cùng với mình cũng mất hết, bây giờ nhìn lại chỉ thấy giả tạo, cay nghiệt nhẫn tâm mới là bản chất của ta. Hừ, mưu trí thâm sâu.

      may là cuối cùng lựa chọn Tiểu Nhu.

      Dương Đình Đình hổ là người trung thành ủng hộ Quý Nhu, lúc quan trọng vẫn là ta đứng lên ra mặt, vênh váo hống hách với Quý Nghiên: “Quý Nghiên, biết xấu hổ mà? Muốn đeo bám Tuyền đến cùng phải , nên bắt đầu cố tung trò lừa gạt của mình ra. cho là mấy lời này Thiếu Tuyền hối hận sao, sau đó nhanh chóng tìm ? cũng quá đề cao bản thân rồi, Thiếu Tuyền và chị Tiểu Nhu sắp kết hôn, cho dù có tốn công sức nhiều thế nào chăng nữa cũng vô ích thôi. Tôi khuyên nên bỏ cuộc , tránh cho việc sau này khỏi xấu hổ mất mặt.”

      Mới đầu Quý Nghiên chỉ là cười lạnh, bây giờ thấy buồn cười.

      Dương Đình Đình lớn tiếng, giọng lại bén nhọn, gần như cả tiệm cà phê đều nghe thấy hết, cần suy nghĩ cũng chắc chắn biết mọi người để ý .

      Quý Nghiên biết nhưng làm gì, từ trước đến nay có năng lực đổi trắng thay đen, mỗi lần đều chọn vị trí nơi công cộng như thế này, phải là muốn mượn dư luận để đả kích sao.

      Có bản lĩnh ta xài chiêu khác , đừng có lần nào cũng xài cùng chiêu.

      Quý Nghiên ngước mắt, cười như cười : “Buồn cười, chuyện của chúng tôi liên quan gì đến ?”

      Phải nếu có ai đó để cho Quý Nghiên lộ ra vẻ góc cạnh của mình đó chính là Quý Nhu.

      nhịn hết nổi Dương Đình Đình rồi. ta chưa từng coi trọng lần nào cha mẹ nuôi của Dương Hàm Mặc là lí do, lí do còn lại chính là ta bị Quý Nhu xúi giục.

      Dương Đình Đình là điển hình của thiên kim tiểu thư nhà giàu, tính cách rất công chúa, chút năng lực tự suy nghĩ gì cả.

      Quý Nghiên từng ảo tưởng vào ngày nào đó sau khi xé nát cái mặt nạ giả tạo của Quý Nhu và Dương Đình Đình có thể xóa hết mọi hiểu lầm cùng chung sống hạnh phúc.

      Nhưng bây giờ nhìn lại, là suy nghĩ quá nhiều rồi. càng lùi bước những người này càng được voi đòi hai bà trưng. Còn luôn nghĩ là họ làm đúng, cho người khác làm sai ý họ.

      phản kích, bọn họ liền nghĩ rằng dễ bị khi dễ vậy sao.

      2.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 38 (tiếp): Phỉ báng và phản kích.

      Dương Đình Đình từng nghĩ Quý Nghiên giống như trước đây vẫn im lặng khi bị ta mắng, nhưng khi nghe được giọng lạnh nhạt của , vẫn thể tin được. chính xác hơn chính là can tâm, ta thể tiếp nhận nổi, tại sao Quý Nghiên lại có thể chuyện kiểu đó với ta.

      “Chuyện của chị Tiểu Nhu chính là chuyện của tôi, tại sao tôi được quyền quản? giành bạn trai của chị Tiểu Nhu chính là được. Quý Nghiên, làm người biết xấu hổ sao? Thiếu Tuyền chán ghét như thế, vẫn làm hồn ma bám theo ấy, đúng là làm cho người ta chán ghét !” Dương Đình Đình xong, cơn giận mặt vẫn còn chưa tan.

      Quý Nghiên biết sao, cái gì gọi là trợn mắt láo? Cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng? Nhìn Dương Đình Đình là biết.

      người nếu như muốn xấu người khác, đúng là cần phải dùng lương tâm mà chuyện.

      Quý Nghiên vô cùng tức giận nên đâm ra lại càng tỉnh táo. Giọng trong trẻo : “Cái gì gọi là biết xấu hổ? Là giống như bừa bậy, tùy ý phỉ báng? Hay là giống như lớn tiếng kêu la, mở miệng láo? Hoặc là phải như khắp nơi tìm người mà ngay cả tên cũng hề biết, rồi tiếc lời lợi dụng lòng tốt của người ta để tìm cách nhận được thích của người ? Nếu là như vậy, xin lỗi, tôi làm được.”

      Quý Nghiên là từ Mộc Tây mà biết, từ dạo trước ở thành giải trí Thánh Y sau khi Dương Đình Đình gặp qua Bạch Thắng vừa gặp . Sau khi trở về ta trăm phương nghìn kế tìm hiểu tin tức về Bạch Thắng nhưng Dương Đình Đình chưa độc lập kinh tế, năng lực có hạn. Vả lại bình thường Dương Chính Tùng và Dương Hàm Mặc cũng quản lí ta đủ nghiêm khắc. Vì thế hết cách rồi, chỉ có thể theo bên cạnh công tử giàu có nhờ giúp tay. Người đàn ông này, tính tình đơn thuần lại si tình, nhưng mắt nhìn người lại tốt lắm, Dương Đình Đình lợi dụng ta, hề cảm thấy chút áy náy gì.

      Ngày đó bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng trước trường học, vừa vặn Mộc Tây cũng ở đó, nên đoạn đối thoại giữa bọn họ đều bị Mộc Tây nghe được hết, Dương Đình Đình vừa làm nũng vừa giả bộ đáng thương cầu xin đối phương giúp ta thu thập tài liệu về Bạch Thắng, bao gồm những nơi thường đến, địa điểm công việc, địa chỉ nhà…… Thậm chí là số điện thoại. Độ dày của da mặt còn hơn cả tường thành, mà cái vị công tử giàu đó cũng quá sá ngu, vậy mà lại bị ta lừa gạt thành công. Lúc đó Mộc Tây hận thể qua đánh ta cái, muốn xem cái đầu của ta có chứa gì trong đó.

      thể phủ nhận, hôm nay Dương Đình Đình bất chấp tất cả nhằm vào như vậy, trong đó cũng có nguyên nhân là vì Bạch Thắng.

      Dương Đình Đình thẹn quá hóa giận, lại muốn tấn công. Dương Đình Đình làm sao mà để cho ta được như ý, con mắt nhíu lại, muốn đưa tay đỡ. cánh tay khác nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Dương Đình Đình.

      Quý Nghiên liếc mắt hơi kinh ngạc khi thấy xuất của Bạch Thắng. mặc thân tây trang, làm cho vóc người hoàn hảo càng lộ ra nét, cao lớn tuấn nhã. Làn da như trân châu lóe sáng, nhưng đôi mắt lại lộ ra tia lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm nhìn Dương Đình Đình.

      Nếu như nhớ lầm này, chính là người lần trước đánh Nghiên Nghiên bạt tai ở thành giải trí Thánh Y.

      Sau đó phải Mỹ nên cũng còn nhớ đến mấy người này, nghĩ tới bây giờ họ lại xuất . Bạch Thắng cười lạnh, rất tốt, lần trước còn chưa tính sổ với ta, bây giờ ta lại dám làm loạn.

      Bạch Thắng cho ta biết thế nào gọi là hối hận.
      Last edited: 21/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 39: Bạch thiếu gia dọa người.

      Dương Đình Đình bị người khác tóm lấy tay, trong lòng vốn căm tức. Ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Bạch Thắng, trong lòng rất vui, còn chưa kịp có hành động gì thêm Bạch Thắng dùng lực nắm tay . Dương Đình Đình bị đau, tay Bạch Thắng đột ngột xoay ngược lại, trong nháy mắt, dùng sức nhấn cái, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra nghe thấy tiếng Dương Đình Đình la hét thảm thiết.

      ta lùi về sau bước, cánh tay bị trật khớp, vô cùng đau đớn, sắc mặt Dương Đình Đình lúc xanh lúc trắng, mồ hôi và nước mắt đồng loạt chảy mặt.

      Thế nhưng mắt Bạch Thắng ngay cả chớp cũng chớp cái, con ngươi đen như mực chỉ toàn u ám.

      Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền đều giật mình, ngờ đến việc Bạch Thắng lại ra tay nơi công cộng. Quý Nhu nhanh chóng bước lên phía trước, đỡ lấy Dương Đình Đình, khẩn trương hỏi: “Đình Đình, em sao vậy?”

      “Đau quá, chị Tiểu Nhu, rất đau…… Hu hu…… có phải tay của em bị gãy rồi ?” Dương Đình Đình vừa khóc vừa .

      mặt tràn đầy nước mắt uất ức.

      Bạch Thắng rảnh quan tâm tới bọn họ, dời tầm mắt nhìn về Quý Nghiên, Quý Nghiên vẫn còn ở trong trạng thái sững sờ, khẽ nhếch miệng, khuôn mặt hết sức kinh ngạc. Bạch Thắng lo lắng nhìn khắp người , nhàng hỏi “Em có bị thương ?”

      Quý Nghiên lắc đầu, lúc này Bạch Thắng mới yên tâm.

      Sắc mặt Mạnh Thiếu Tuyền trầm xuống, tức giận : “Mày là đàn ông mà lại động tay động chân với phụ nữ như vậy coi được sao ? Khi nào Đình Đình đắc tội với mày?”

      Bạch Thắng nheo mắt, lạnh lùng mở miệng, “ ta nên hối hận vì người ta nên đắc tội phải là tôi, mà là Quý Nghiên. Nếu như ta đắc tội tôi…… tôi có thể dễ dàng tha thứ, coi như bị chó cắn cái. Nhưng lại dám đụng đến Nghiên Nghiên, tôi ngại trả thù giùm ấy đâu.”

      Trong lòng Dương Đình Đình chấn động, ngay lập tức, ta càng khóc lóc dữ dội hơn.

      Bạch Thắng vẫn đối tốt với Quý Nghiên như vậy, vượt ngoài tưởng tượng của . Dương Đình Đình cực kì cam lòng, trong lòng vô cùng căm ghét. Rốt cuộc Quý Nghiên có điểm nào tốt chứ? Tại sao vẫn thể sánh được với nó, tại sao trai và Bạch Thắng lại đối xử tốt với nó như vậy? Thậm chí tiếc vì nó mà hạ thấp bản thân.

      Quý Nhu làm sao tưởng tượng được Quý Nghiên lại may mắn như vậy, cắn răng nghiến lợi đều thể hình dung hết cảm giác trong lòng của . Tại sao lần nào Quý Nghiên cũng đều gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ ?

      Lại nghĩ đến mình, Dương Hàm Mặc quay về, vô cùng vui vẻ. Trong lòng tràn đầy chờ mong tìm ấy, kết quả Dương Hàm Mặc lại nhìn cái lạnh lùng mà : “Cút”

      Quý Nhu càng nghĩ càng hận, thậm chí hận đến mức muốn Quý Nghiên lập tức chết . Nhưng nhớ đến những sỉ nhục mà ta làm với mình, Quý Nhu cam lòng, thề nhất định phải trả lại gấp bội cho Quý Nghiên, phải nhìn thấy ta đau đến muốn sống.

      Mạnh Thiếu Tuyền : “Coi như Đình Đình gì sai với Quý Nghiên cũng chỉ là do ấy còn tuổi hiểu chuyện, để ấy xin lỗi là được rồi. Quý Nghiên lại hề bị tổn thương gì cả. Nhưng mày khi dễ yếu đuối thế nào cũng được.”

      “Mạnh Thiếu Tuyền, có thể biết xấu hổ chút ?” Quý Nghiên nhịn được nữa.

      Rốt cuộc là ban đầu mắt bị mù thế nào nên mới có thể coi trọng chứ? Bây giờ thực muốn ngồi lên cỗ máy thời gian trở về quá khứ tát mình hai cái, đúng là bị mộng du rồi nên mới có thể được hạng người đáng ghét như vậy.

      tiếng người sao? Dương Đình Đình tạo ra bất kì thương tổn gì cho ? Vừa ác ý phỉ báng rồi lại cùng người thân công kích , vậy mà còn bảo là tạo ra bất kì thương tổn gì, vậy phải như thế nào mới được tính là có? Thực phải cầm dao đâm mấy cái mới gọi là có thương tổn sao ?

      Những lời , suy nghĩ điên khùng như vậy chỉ có những người da mặt dày như bọn họ mới được. Quý Nghiên tức muốn chết, Bạch Thắng nắm tay chặt, truyền an ủi ấm áp của cho .

      với Mạnh Thiếu Tuyền: “Có tạo thành thương tổn hay tự tôi biết xem xét. Lần sau nếu để tôi thấy ta đánh Nghiên Nghiên. Chỉ cần động tay liền đánh gãy tay, động chân đánh gãy chân, nếu như cậu tin có thể thử xem.”

      Mạnh Thiếu Tuyền tức giận.

      2.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 39 (tiếp): Bạch thiếu gia dọa người.

      Bạch Thắng nắm tay Quý Nghiên, muốn phí sức dây dưa với bọn họ nữa, cuối cùng liếc nhìn Mạnh Thiếu Tuyền, lạnh nhạt : “Nếu như tôi mà là cha của cậu tôi liền lập tức bóp chết cậu rồi, tránh cho khỏi mất mặt.”

      Trong lòng Mạnh Thiếu Tuyền tức giận đến mức như núi lửa phun trào.

      Quý Nghiên thầm nghĩ, nếu là lời độc ác Bạch thiếu gia đúng là lợi hại hơn gấp trăm lần.

      Nhìn nét mặt của Mạnh Thiếu Tuyền, aiz, hiền lành câu: “Cuối cùng tôi khuyên mấy người câu, tự giải quyết cho tốt.” rồi theo Bạch Thắng.

      Xe chạy đường lớn, đầu Quý Nghiên tựa vào cửa sổ xe, trong lòng trăm mối cảm xúc hỗn loạn.

      Quá khứ như thế này thể cắt bỏ hết hoàn toàn làm cho phiền não, muốn chân chính làm lại từ đầu nhưng làm dễ như sao?

      Bọn họ tựa như khí bẩn, lúc nào cũng xuất bên cạnh , Quý Nghiên muốn bỏ như thế nào cũng được. Qua chuyện ngày hôm nay, Dương Đình Đình nhất định tố cáo với Tạ Tử Kỳ, rồi sau khi được Tạ Tử Kỳ tiếp Lữ Mỹ cũng biết, Tạ Tử Kỳ thương con như châu báu, mà Lữ Mỹ lại là người có chính kiến.

      Nếu như dùng chiến tranh để hình dung Quý Nghiên đúng là muốn cứng rắn chiến đấu.

      Huống chi khi đối diện với mấy người lớn như thế này cảm thấy còn mệt mỏi hơn là đối diện với Quý Nhu nhiều.

      Thôi, nghĩ tới nữa.

      Quý Nghiên nhìn Bạch Thắng, nghi ngờ hỏi: “Sao biết nơi này mà tới ?”

      Bạch Thắng nhếch môi: “ phải em muốn mời ăn cơm sao ?”

      Quý Nghiên gật đầu, biết chuyện này có liên quan gì tới câu hỏi của ?

      Bạch Thắng nghiêng đầu nhìn vành tai của , mát lạnh : “ tới thực lời hứa với em.”

      Theo tầm mắt của , Quý Nghiên sờ đến vành tai của mình, trong nháy mắt hiểu .

      “Vậy bây giờ lái xe đến nhà trọ của em , vừa vặn hôm trước em mua rất nhiều thức ăn, để em làm cho ăn.”

      Bạch Thắng thỏa mãn.

      Thanh nhã cười, “Được.”

      Trong căn hộ, bàn ăn, Dương Hàm Mặc nhìn Bạch Thắng ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, bất mãn với Quý Nghiên: “Tại sao tên đó lại ở đây ?”

      Bạch Thắng cũng ngờ đến việc trong nhà của Quý Nghiên có Dương Hàm Mặc.

      Hơn nữa ở phòng khách còn có hành lý của cái tủ quần áo mới tinh. Nghĩ chút cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

      Quý Nghiên : “Em muốn mời Bạch Thắng ăn cơm, nhưng ấy có thời gian, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi nên em mời ấy đến đây cùng nhau ăn cơm.”

      Dương Hàm Mặc vẫn bất mãn : “Tại sao em lại phải mời tên đó ăn cơm chứ ?”

      Quý Nghiên bất đắc dĩ trả lời: “Bạch Thắng giúp em rất nhiều, lúc vẫn còn ở Mỹ ấy chăm sóc em…… Em mời ấy ăn cơm là việc đương nhiên.”

      Dương Hàm Mặc lại : “Thế tùy tiện mời tên đó ăn bữa ở tiệm cơm được sao, lại mang về nhà, giống cái gì chứ ?”

      “Dương Hàm Mặc” Quý Nghiên hô: “Cái này gọi là đáp lễ, có hiểu hay ? còn nhiều lời như thế nữa lập tức thu dọn hành lý về nhà .”

      Dù sao cũng muốn để Dương Hàm Mặc ở đây.

      Dương Hàm Mặc quyết đoán im lặng.

      Gương mặt tối tăm yên lặng đâm thịt kho trong chén, còn tưởng tượng nó là gương mặt của Bạch Thắng, liều mạng đâm, đâm, đâm…… Trước kia Nghiên Nghiên chưa từng chuyện với như vậy nha. Hừ!

      Quý Nghiên xin lỗi Bạch Thắng, “ ấy luôn chuyện như vậy, đừng để ý làm gì.”

      Bạch Thắng nhíu mày, kế hoạch của coi như xong, Nghiên Nghiên còn vì ta mà xin lỗi, giống như mới là người thứ ba chen giữa bọn họ vậy. Bạch Thắng đây mà chịu để cho tình huống này được xảy ra mới là lạ.
      Last edited by a moderator: 24/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi

      Chương 40: Vấn đề nghiêm trọng.

      gắp miếng sườn vào chén của Quý Nghiên, thuân miệng : “ sao đâu.”

      Dương Hàm Mặc từ giữa miếng thịt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Nghiên, gõ chiếc đũa vào dĩa rau, “Buổi tối nên ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rất tốt. Nhưng rau được, ăn rau , tốt cho sức khoẻ lại giảm cân.”

      Quý Nghiên: “Gần đây em cần giảm cân.”

      Hơn nueax, là ai quá gầy, nên ăn nhiều thịt chút, nuôi béo lên?

      Chẳng lẽ sau khi ra nước ngoài chịu qua ảnh hưởng văn hoá trung tây khác biệt nên thẩm mỹ cũng thay đổi rồi?

      Mộc Tay lời nào, bình tĩnh ăn cơm. Xem kịch a, thích nhât là xem kịch. Nhất là chuyện đùa giỡn Tiểu Quý Nghiên, xem mới là lạ nha.

      Bạch Thắng cũng bình tĩnh ăn cơm.

      Dương Hàm Mặc ngước mắt, “Khong giảm béo cũng nên ăn rau, sắc mặt em quá kém. Thân hình của em vốn cũng đẹp mắt, nếu bổ sung dinh dưỡng làm sao em thể ra ngoài gặp người chứ?”

      Quý Nghiên: “........”

      Khuôn mặt của tệ là được rồi.

      Dù gì lúc còn học cũng có ít người viết thư tình cho , làm sao có thể là người ai nhìn nổi được chứ?

      Dương Hàm Mặc lại đẩy đóng lớn rau xà lách tới trước mặt , thuận tiện gắp nhánh rau bỏ vào trong chén của , Quý Nghiên cũng thích ăn sống cho lắm, nhưng lời đến miệng, lại nuốt xuống. yên lặng ăn chén rau, là khôgn có vị gì, hi vọng có câu thần chú làm cho bọn nó hoàn toàn biến mất.

      Đến chén của người khác ........

      Quý Nghiên lẩm nhẩm lặp lặp lại, cho đến khi trước mắt xuất đôi đũa, tựa như cảm ứng được hi vọng trong lòng nên đôi đũa xuất gắp rau xà lách trong chén . Mắt Quý Nghiên sáng lên, rốt cục có cảm giác tìm lại được cảm giác tin tưởng vào tin , chút ghét bỏ trong mắt nhanh chóng biến mất, đúng là chúa cứu thế trong truyền thuyết nha!

      “Bạch ca ca, đúng là người tốt!”

      Trong khí nhàng, Quý Nghiên nhất thời kích động, liền bật thốt .

      Những lúc và Mộc Tây, Dương Hàm Mặc nhất thời đen như đít nồi, còn Mộc Tây bị món ăn trong miệng làm cho nghẹn.

      Quý Nghiên lại biết, vui mừng hớn hở gắp lấy miến cà chua thơm ngát. Mộc Tây lắc đầu, thần kinh của ấy có lúc cũng thiệt là dữ dội.

      Dương Hàm Mặc đứng dậy, trực tiếp nắm tay Quý Nghiên kéo vào phòng, Bạch Thắng cũng hề cản lại.

      sớm nhìn ra, mặc dù Dương Hàm Mặc Quý Nghiên, hơn nữa mọi mặt cũng đều ưu tú. Nhưng tính chiếm hữu của ta quá mạnh, chuyện này phải là việc xấu gì, nhưng Dương Hàm Mặc lại hiểu được chỉ nên giữ mức độ nào đó thôi. Có lẽ, phần cũng do tính tình ta quá thẳng thắng, chỉ cần là chuyện của Quý Nghiên chuyện gì ta cũng muốn nhúng tay vào. Quy định này quy định nọ, cái gì cũng bắt Quý Nghiên làm theo ý ta, nếu khôgn làm theo là vui. Cho nên bây giờ cũng như thế, chỉ cần ta cảm thấy là việc đó tốt với Quý Nghiên bắt làm theo, tuy nhiên ta lại quên mất, Quý Nghiên có muốn hay , có cần hay ?

      Thậm chí ta nhất quyết muốn ép Quý Nghiên thành hình mẫu mình thích, đối với Quý Nghiên mà , đó là loại áp lực. Ép quá mức, dễ dàng khiến thở nổi.

      Cho nên lòng của Quý Nghiên mới khó có thể đến với ta, từ Quý Nghiên bị Quý Bình bắt làm cái này bắt làm cái kia, rất ít có tự do. Nên cần có gian và suy nghĩ của riêng mình, càng cần được tâm , cho nên muốn mực yên lặng ở bên cạnh ủng hộ , bao dung , làm cho có cảm giác an toàn.

      Có thể , từ khi bắt đầu Dương Hàm Mặc định sai hướng rồi.

      Bạch Thắng nhìn thông suốt, cũng có ý định ra. giỡn sao, lúc này mềm lòng với tình địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Trong bọn họ chắc chắn người phải rút lui, nên để Bạch Thắng chọn khẳng định chút do dự hạ nốc ao Dương Hàm Mặc.

      Dương Hàm Mặc đóng cửa lại, khuôn mặt hết sức ấm ức : “Sau này em đừng qua lại với Bạch Thắng nữa.”

      Quý Nghiên: “Tại sao?”

      Bạch Thắng chọc lúc nào chứ.

      “Tóm lại là thích.” Dương Hàm Mặc lại cường điệu câu: “Nhìn thấy ghét.”

      Quý Nghiên: “........”

      suy nghĩ lát, hiểu hỏi: “ ấy là bạn của em. Người ấy gặp là em, phải nah, khôgn cần quan tâm ấy, cho nên mắc mớ gì lại ghét chứ?”

      Đôi mắt Dương Hàm Mặc lại tối tăm thêm vài phần, cắn răng : “Em làm bạn với ta cũng mất miếng thịt nào, mấy năm qua em cũng qua lại gì với , có và Mộc Tây là đủ rồi.”

      “Hai chuyện này giống nhau!” Quý Nghiên theo bản năng trả lời.

      Đáy mắt Dương Hàm Mặc nhất thời chìm trong đen tối, toàn thân cũng tản ra hơi thở đáng sợ, giống như chỉ cần thêm câu là có thể dùng đôi mắt lăng trì .

      Trong phòng ăn, chỉ còn lại Bạch Thắng và Mộc Tây, lần đầu tiên Mộc Tây cảm thấy khí này là quỷ dị. rất thích ở cùng chỗ với Bạch Thăng, ánh mắt người đàn ông này nhìn rất thâm thuý, luôn có loại cảm giác cái gì cũng bị ta nhìn thấu.

      “A, phải để ý tôi rồi chứ? Mặc dù tôi biết tôi vô cùng xinh đẹp, nhắn đáng nhưng thích tiểu Quý Nghiên. Hơn nữa tốt, tôi là hoa có chủ.” Mộc Tây nhếch mày, hết sức tự sướng .

      Khuôn mặt Bạch Thăng bình tĩnh, hiển nhiên làm sao thưởng thức nổi dí dỏm của .

      “Đường Minh Triết?”

      Mộc Tây sững sờ, phải là cái tên trong miệng nghe kì quái, mà là lâu lắm rồi nghe ai nhắc đến cái tên này, nên chính cũng quên mất rồi.

      “Có quan hệ gì tới ấy?”

      Bạch Thắng: “Là bởi vì ta mà mới từ chối đính hôn với lão đại.”

      sao? Mẫn Y Thần cũng nghĩ như vậy?

      Mộc Tây nhếch môi, cười thản nhiên : “Bạch thiếu gia, biết quá nhiều rồi.”

      Bạch Thắng nâng mắt, từ chối cho ý kiến.

      Vừa đúng lúc này, Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên lần lượt ra, chờ hai người họ ngồi xuống, Mộc Tây đột nhien : “Bây giờ tôi chợt nhớ ra bây giờ đnag lửa hành vấn đề, nghe là câu hỏi dành cho đàn ông “Nếu mẹ và bạn đồng thời rơi vào nước, cứu ai trước tiên.” Câu hỏi là sâu sắc, ở đây có ai muốn trả lời hay ?”

      Quý Nghiên thầm nghĩ, coi như bọn họ muốn nghe Mộc Tây vẫn

      Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều lên tiếng, Mộc Tây tự nhiên tiếp: “Còn có câu hỏi như thế này. Nếu có ngày mẹ và bạn vô tình đổi thân thể cho nhau, nếu phải XXOO với trong hai người mới có thể đổi trở lại, chọn làm với cơ thể của bạn nhưng linh hồn của mẹ? Hay là lựa chọn làm với mẹ nhưng linh hồn của bạn ?”

      “Khụ khụ.......” lần này đến phiên Quý Nghiên bị sặc.

      khiếp sợ nhìn Mộc Tây, Mộc Tây nhíu mày: “Thế nào? Vấn đề này hỏi rấy có độ sau, rất thích hợp cho hai người bọn họ trả lời, chẳng lẽ cậu khôgn hiếu kì với câu trả lời của bọn họ sao?”

      Hơn nữa, đúng là cũng rất hiếu kỳ Bạch Thắng trả lời như thế nào.

      Bạch Thắng cong khoe môi rất , dám khẳng định, mặc kệ chọn như thế nào nếu bị cha biết liền lập tức đuổi giết, thiến .

      Bạch Thắng tràn đầy tự tin mà : “Tôi trả lời vấn đề chỉ mang tính giả thiết.”

      Mộc Tây cảm thấy thất vọng. Ai, người thua thiệt vẫn là a. Bạch thiếu gia quá giết phong cảnh rồi.

      Quý Nghiên khinh thường Mộc Tây, ràng người có ý tưởng thô bỉ là cậu mà còn trách người ta gì chứ.

      Mộc Tây chuyển hướng nhìn Dương Hàm Mặc, ký thác hy vọng cuối cùng của mình vào .

      Mí mắt Dương Hàm Mặc mở cũng mở, kiêu ngạo : “Nhàm chán.”

      Mộc Tây: “........”

      gì chứ, chẳng lẽ chỉ có mấy người cao thượng, chỉ có có quyền muốn chuyện với người khác sao? Vẽ bùa quyền rủa các người!!

      Ban đêm, Quý Nghiên trước máy vi tính, đăng nhập vào tài khoản nội bộ lâu vào.

      vừa mở ra xuất vài tin nhắn gửi đến.
      Last edited: 24/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Nhà họ Dương tụ họp.

      Ban đêm, Quý Nghiên ngồi trước may vi tính, đăng nhập vào tài khoản nội bộ lâu vào.

      vừa mở ra xuất vài tin nhắn gửi đến

      14:03 ngày 15 tháng 3.

      “GB-18 của sửa xong, tuy là uy lực yếu hơn so với 17 nhưng chỗ ngồi phía sau lại nhiều hơn”.

      16:47 ngày 15 tháng 3.

      ở đó sao?”

      09:14 ngày 17 tháng 3.

      “Nghiên, lâu nữa bọn tôi cuộc diễn tập quân , cần dùng đến GB-18, nếu đọc được tin nhắn này hãy trả lời tôi sớm nhất có thể.”

      20:21 ngày 20 tháng 3.

      chết ở đâu rồi hả?”

      11:55 ngày 21 tháng 3.

      “. . . . . .”

      07:01 ngày 23 tháng 3.

      “Lúc nào mới sống lại đây? Cho xin bản thiết kế.”

      lướt xem nội dung các tin nhắn lượt cho đến ngày 23, lướt nhanh như bay. Quý Nghiên xem đến tin nhắn cuối cùng, càng xem càng chột dạ, ở Washington xảy ra những chuyện kia, cửa phủ cũng qua hai lần, nào còn nhớ tới chuyện bản thiết kế chứ!

      Sau khi trở lại cũng được nhàn rỗi, đầu tiên là Dương Hàm Mặc, sau đó là Mạnh Thiếu Tuyền, việc phiền lòng dồn dập như sóng. Căn bản là có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, lại nếu hôm nay phải bọn Mạnh Thiếu Tuyền náo loạn trận, làm nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ cũng đột nhiên nhớ tới lâu lắm rồi mình có lên mạng.

      Quý Nghiên gõ chữ: “Gần đây xảy ra số chuyện, lâu rồi em có lên vi tính, xin lỗi.”

      Kết quả tới hai mươi giây, bên kia liện soạt soạt gửi tin lại. “(liên tục ba vẻ mặt rơi lệ) rốt cuộc xuất a a a a . . . . . có biết tim gan phèo phổi của bọn tôi cũng sắp nát hết rồi ? Còn tưởng bị chết vứt xác ở xó người nào rồi chứ, bọn tôi còn định chuẩn bị lập đội đào mồ nữa kìa.”

      Quý Nghiên: “. . . . . .”

      “Tin nhắn của tôi đọc rồi, cho gia hạn đến tối đa là ba ngày sau.”

      Đối phương hình như cũng có chuyện bận rộn nên cũng hề nhiều lời, chỉ trả lời câu: “OK!”

      Quý Nghiên mở ngăn kéo có khóa ở tầng dưới cùng của bàn đọc sách ra, bên trong có phần lớn là bản vẽ, lấy hay tờ trong đó ra, cẩn thận so sánh.

      Hình bản vẽ chính là bản thiết kế của hai loạt vũ khí cùng hệ, đầu bên trái mỗi hình là chữ GB-17 và GB-18.

      Quý Nghiên đặt hai bản thiết kế sang bên, lại lần nữa cầm tờ giất trắng, ánh đèn phủ xuống, dung nhanh thanh thuần có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

      Hôm sau, quả nhiên Quý Nghiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, bảo đến nhà họ Dương chuyến.

      hề kinh ngạc, cũng từ chối nữa, dù sao cũng thể trốn tránh cả đời được.

      Hôm nay trong nhà họ Dương trừ Dương Hàm Mặc ra cả nhà đều ở đây. Lữ Mỹ, Quý Nhu, ngay cả Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Quý Nghiên vừa nhìn cục diện này, mí mắt liền run rẩy. Cái gì mà “ chuyện phiếm?” ràng là muốn xét xử công khai.

      “Đại tiểu thư tới.”

      Dì Chu vừa thấy Quý Nghiên, nhất thời lễ phép chào hỏi.

      Ở nhà họ Quý và nhà họ Dương, các người hầu đều thống nhất gọi Quý Nghiên, Quý Nhu, Dương Đình Đình là đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư. chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, mà cũng là bởi vì gọi như vậy dễ hơn.

      Cho nên bây giờ cũng là vừa gặp liền gọi như vậy.

      Quý Nghiên đưa túi cho dì Chu, sau đó tay vào phòng khách. Từ phút dì Chu kêu tiếng kia, tầm mắt mọi người liền tụ tập người , Quý Nghiên chào hỏi từng vị trưởng bối. “Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi.”

      “Ngồi .”

      Sắc mặt Tạ Tử Kỳ được khá lắm, Dương Đình Đình ngồi ở bên cạnh bàm tay bó thạch cao dầy, Quý Nghiên vừa bước đến nhìn thấy.

      Chương 41 (tiếp): Nhà họ Dương tụ họp.

      Chủ yếu là ánh mắt của Dương Đình Đình nhìn chằm chằm quá oán hận, mắt cũng nháy cái. So với kim châm người còn cảm thấy khó chịu hơn, Quý Nghiên muốn chú ý cũng khó.

      “Nghiên Nghiên, mẹ nghe Đình Đình con và con bé tranh chấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lữ Mỹ kín đáo hỏi.

      Quý Nghiên rũ mắt xuống, lẳng lặng : “ có.”

      có? Nếu vậy tại sao Đình Đình lại bị thương hả?” Tạ Tử Kỳ vừa nghe câu trả lời của liền ngồi nổi nữa, lên tiếng noi. “Nghiên Nghiên, phải mẹ nuôi với con rồi sao, Đình Đình còn , cho dù con bé có làm gì đúng con làm chị cũng nên bao che cho em nó chút. Huống hồ còn là người ngoài ở đó, trước mặt người ngoài con càng nên che chở cho người nhà mình mới đúng. Vậy mà con lại giúp người ngoài đánh người nhà, đó là cái chuyện ngược đời gì hả?”

      Quý Nghiên lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặc dù rất muốn phản bác nhưng lại đành phải kiềm chế.

      Tạ Tử Kỳ- bọn họ thể so sánh với Quý Nhu và Dương Đình Đình, các bà là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Quý Nghiên thể nhịn được. Mặc kệ là vì lý do gì Quý Nghiên cũng phải nhìn mặt mũi họ. Cho nên dù lời Tạ Tử Kỳ Quý Nghiên thể tán thành, dù trong lòng Bạch Thắng cũng phải người ngoài gì, nhưng vẫn chấp nhận yên lặng nghe, lên tiếng là được rồi.

      Dương Đình Đình chỉ vào Quý Nghiên : “Chị ấy mới che chở con, chính chị ấy là người làm con thành cái bộ dạng này. Mẹ, mẹ xem tay của con nè.”

      Tạ Tử Kỳ cầm tay Dương Đình Đình qua, xem xét tay ta, trong mắt che dấu được vẻ đau lòng.

      Lữ Mỹ : “Mẹ tin Nghiên Nghiên cũng phải cố ý. Đình Đình, mẹ nuôi thay mặt chị xin lỗi với con, chớ để ở trong lòng, có được .”

      “Ai chị ấy phải cố ý?” Dương Đình Đình từ trong ngực Tạ Tử Kỳ chui ra, bén nhọn : “Chị ấy sớm nhìn con vừa mắt rồi, chừng sớm mong đến ngày này! Chị ấy chính là mượn cơ hội lần này để trả thù. Mẹ nuôi, chị ấy còn mắng chị Tiểu Nhu nữa đó, mắng rất khó nghe, chị Tiểu Nhi còn tốt bụng cho con cho người khác biết.”

      “Đình Đình.” Quý Nhu quát .

      Lữ Mỹ nhìn Quý Nhu, Quý Nhu vội vàng cười ngọt ngào với bà: “Mẹ, có chuyện này đâu mẹ.”

      xong trong mắt cũng tự giác tràn ra tian mất mát. Lữ Mỹ thấy được, khỏi động lòng thương .

      Quý Nghiên gì, chỉ yên lặng ngồi. Sắc mặt gần như có chút nhịn được, loại diễn kịch làm trò này thấy nhiều rồi, ra cũng sớm quen.

      Nhưng cuối cùng cũng biết vì sao, nhìn thấy phản ứng của Lữ Mỹ, vẫn là nhịn được chua xót. mặt dù là vẻ thay Quý Nghiên lời xin lỗi, che chở , nhưng ra vẫn là tin . Bởi vì chỉ khi Lữ Mỹ tin tưởng lời Dương Đình Đình , mới có thể xin lỗi Đình ĐÌnh thay , nhưng cuối cùng làm sai điều gi?

      Quý Nhu chỉ là cái ánh mắt mất mát, Lữ Mỹ liền cho là bản thân ức hiếp ta. Bà đau lòng, nhưng vào trong mắt Quý Nghiên đó lại là loại châm chọc thành lời.

      đúng là còn chưa đủ để trở thành lòng dạ độc ác mà.

      Nếu như có thể để ý đến tất cả là tốt biết bao?

      “Tay Dương Đình Đình là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết.” Quý Nghiên vừa vừa nhìn Qúy Nhu.
      Last edited: 27/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Cai lu nguoi gi the nay,thuc mun bma bam dam nguoi nay ra ma ><

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :