1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Lực bất tòng tâm, rất muốn nhanh chóng chạy tới lúc đưa chị về dinh! cơ mà còn phải dọn nhà nữa...hẹn các nàng năm sau ta edit chương mới nha!!! he he he

      Chương: 42

      Editor: camtusori


      Sau khi nghe tin, Lưu Uyển Nguyệt nhếch miệng, trong mắt lên chút mưu tính.

      Lúc này, Điền Trăng Khang ôm lấy nàng ta, cười :"Phu nhân, nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đây?" Lưu Uyển Nguyệt quay qua, ném cho cái nhướn mày, giơ tay chọc vào lồng ngực :"Tướng công, thiếp làm vậy, chẳng phải đều vì chàng sao. Nếu phải vì lòng thiếp luôn luôn có chàng, thiếp như vậy...chỉ cần tướng công vui vẻ, thiếp cũng vui vẻ."

      Điền Trăng Khang thoáng suy tính, trong đầu lên dáng vẻ Lưu Uyển Thanh...với làn da trắng mềm như tuyết ấy, nếu như chiếm được, là sung sướng còn hơn cả thần tiên. Đột nhiên thân dưới có phản ứng, liền ôm Lưu Uyển Nguyệt tới giường bên cạnh...

      Hầu phủ, trong viện Lưu nhị phu nhân.

      "Nương, lẽ nào nữ nhi lại có thể hại người sao?"

      Lưu nhị phu nhân nhíu mày, kéo tay Lưu Uyển Nguyệt, :"Điền gia đối xử với con tốt như vậy, cũng vì thân phận Hầu gia của đại bá con. Nếu con dám chọc giận đại bá phụ, đại bá mẫu, nương sợ họ còn đổi Xử tốt với con nữa, sau này tiểu tiện nhân kia sống sao, con đừng để ý là được, việc gì phải phí tâm vì nó?"

      Trong mắt Lưu Uyển Nguyệt lóe lên tia ghen ghét, lập tức tránh khỏi tay Lưu nhị phu nhân, :"Nương, người vậy là sai rồi, con cũng vì muốn tốt cho muội muội thôi. Tuy nền móng của Điền gia sâu, nhưng chẳng phải còn có mấy vụ làm ăn với hải ngoại sao? Mặc dù chỉ là con thứ, nhưng Điền gia cũng để nàng thiệt thòi. Huống chi với thân phận của nàng còn muốn gả cao? Chẳng lẽ nàng xem mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao? Hừ...giả phượng hư hoàng mà thôi."

      "Con để nương suy nghĩ chút."

      Thấy vậy, Lưu Uyển Nguyệt hừ tiếng :"Nương, xem ra con tiện nhân Liễu di nương đó đem tính tình của người ra mài nhẵn rồi, nếu nương muốn giúp nữ nhi, vậy người cứ coi như nữ nhi chưa hề đến đây . À, đây là năm trăm lượng bạc, nữ nhi hiếu kính người, nữ nhi đây." xong cũng chờ Lưu nhị phu nhân giữ lại bước nhanh ra ngoài sân, hé mắt với Cúc nhi sau lưng :", cùng ta thăm muội muội chút."

      "Ôi, Nhị muội muội thêu gì vậy? Đây chăng phải là đồ cưới sao, cũng đúng...tuổi của Nhị muội muội cũng còn nữa."

      Lưu Uyển Thanh thoáng nhíu mày, lập tức quay sang với Trúc Tâm bên cạnh :" có mắt nhìn sao, đại nãi nãi về rồi, còn mau dâng trà lên." Trúc Tâm vội vàng xưng vâng, lui nhanh xuống dưới.

      Khóe miệng Lưu Uyển Nguyệt nâng lên, quan sát cách bài trí trong phòng Lưu Uyển Thanh, nhịn được nắm chặt tay thành đấm, những thứ này...đáng lẽ nên thuộc về nàng ta, vốn ban đầu Hầu phủ chỉ có tiểu thư con vợ cả là nàng ta, tất cả đều do con tiện nhân này!

      "Nhị muội muội, tỷ nghe lần trước muội có đến Lộ Vương phủ? Hôm nay tiểu thư Chu gia thế nhưng lại là khách quen của Lộ Vương phủ, biết muội nhận được bái thiếp của Vương phi mấy lần rồi? Nếu như có cơ hội, muội cũng nên dẫn tỷ tới Vương phủ lần, quen biết chút cũng tốt!"

      Lưu Uyển Thanh cầm kéo, cắt đứt sợi chỉ thêu, liền giao bức tranh "hoa mai nở trong tuyết" thêu xong cho Đông Mai :"Giặt phơi cẩn thận để tạo hình!"

      "Dạ, nô tỳ hiểu."

      Lưu Uyển Nguyệt hung hăng nắm chặt tay thành đấm, dám làm lơ nàng ta, xem mình là tiểu thư dòng chính rồi sao? Vừa muốn mở miệng buông ra vài lời châm chọc, Trúc Tâm bưng trà vào.

      Lưu Uyển Thanh nhận ly trà, cúi đầu nhấp ngụm, động tác rất xinh đẹp, lại càng khiến Lưu Uyển Nguyệt thêm khó chịu.

      Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, bình thản nhìn nàng ta :"Trà này làm từ cánh hoa sen được phơi nắng, nước pha trà được lấy từ những ngày đông lạnh lẽo, do bọn Đông Mai hứng những giọt tuyết rơi từ cây tùng xuống. Mùa hè uống trà này thấy rất thoải mái nhàng, tỷ nhiều lời như vậy cũng khô miệng sao!"

      “Đây là mắng mình nhiều sao? Hừ! Con tiểu tiện nhân Lưu Uyển Thanh này quá kiêu ngạo rồi! “Lưu Uyển Nguyệt cười, nâng ly trà lên, trong mắt lại tràn đầy ghét bỏ, ra vẻ miễn cưỡng nhấp ngụm trà, chỉ hơi dính môi liền để ly trà xuống : " Muội cũng bỏ nhiều tâm tư vào đó nhỉ, chẳng qua tỷ dùng trà Mao Tiêm chính thống quen rồi. Thế này...à...tự chế, tỷ có phúc hưởng thụ, chẳng qua nếu muội có thiếu....A, , ý tỷ muốn , tỷ phu muội ở Giang Nam có mấy cửa hàng tốt, trà mới năm nay, tỷ tặng cho muội ít, đỡ cho muội phải vất vả làm những thứ này."

      "Cảm ơn tỷ tỷ."

      Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, nàng ta ngờ Lưu Uyển Thanh lại tiếp nhận nhanh như vậy, hé mắt :"Đừng khách sáo, chúng ta là tỷ muội mà, những thứ đơn giản này, tỷ trông nom được." xong lại đưa ra vẻ thương hại nhìn Lưu Uyển Thanh. Đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, :"Được rồi, biết muội và tiểu thư dòng chính của Chu gia quan hệ như thế nào?" ra câu này, Lưu Uyển Nguyệt cắn chặt răng nhấn mạnh hai chữ "dòng chính", lại sợ Lưu Uyển Thanh hiểu thâm ý trong lời của mình.

      "Chỉ quen biết sơ."

      "A" vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối, thở dài :"Nghe Vương phi rất thích nàng, sợ là liên qua tới thế tử..."

      "Tỷ cần phải với muội, việc này muội cũng quan tâm ." Lưu Uyển Thanh thản nhiên . Lưu Uyển Nguyệt thấy vẻ mặt nàng mặn nhạt, trong lòng càng khó chịu, hừ tiếng :"Tỷ cũng vì muốn tốt cho muội, dù sao tình của Hà gia...Nhìn xem, muội cũng chịu hiểu cho tấm lòng của tỷ, quên , cũng còn sớm nữa...tỷ về trước, chờ thời gian nữa tỷ lại tới thăm muội...À, dù sao chúng ta...quên , nếu muội có chuyện đau buồn hay có gì khác, có thể đến Điền gia tìm tỷ."

      "Cảm ơn tỷ tỷ, Trúc Tâm, tiễn khách."

      Trúc Tâm vội vàng hành lễ với chủ tử :"Dạ, tiểu thư!" rồi lại quay sang hành phía Lưu Uyển Nguyệt :"Đại nãi nãi, mời!"

      Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh tiếng liền bước ra ngoài.

      Lưu Uyển Thanh xoa ấn đường, phân phó Đông Mai :"Lần sau nếu đại tiểu thư hồi phủ, nhớ nhắc ta tiếng."

      "Dạ, nô tỳ nhớ kĩ."

      lâu sau, Trúc Tâm vào phòng, quyệt cái miệng :"Tiểu thư, sao người lại tốt bụng như vậy, nếu đổi lại là nô tỳ cùng đại tiểu thư tranh cãi ầm ĩ từ lâu rồi! Lời trong lời ngoài, ngay cả nô tỳ còn hiểu ý của nàng ấy, vì sao tiểu thư phải nhẫn nhịn nàng?"

      "Chó cắn em miếng, lẽ nào em lại phải quay lại cắn trả nó ?"

      (camtusori: em phục nghệ thuật chửi của chị )

      Lưu Uyển Thanh xong, Trúc Tâm cũng "xì" tiếng bật cười :"Nô tỳ nghe tiểu thư như vậy, lúc nãy trong phòng, đại tiểu thư liên tục, toàn tự biên tự diễn, rất giống..."

      "Em đó!" Lưu Uyển Thanh gõ đầu Trúc Tâm cái.

      ...

      Lộ Vương phủ

      "Thế tử, người nghe thiếp giải thích, thiếp phải cố ý... , , ... phải do thiếp, chỉ là thiếp muốn thân thiết với tiểu thế tử chút, lại ngờ tiểu thế tử sẩy chân rơi vào hồ sen....thiếp thực hề cố ý, mà! Thế tử gia..."

      Nắm tay Lục Khang bóp chặt thành đấm, gân xanh nổi đầy, tiếng "răng rắc" vang lên! Nâng chân đạp Chu Nguyệt Lan quỳ trước mặt mình cước, nàng ta thét lên tiếng liền ngã xuống đất, máu tràn ra cả khóe miệng...Tiểu nha hoàn bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống kêu khóc :"Tiểu thư, tiểu thư đừng dọa nô tỳ! A!"

      Tiểu Mễ Tử lập tức cho người lôi chủ tớ Chu Nguyệt Lan ra ngoài.

      Lúc này, Lục Khang chắp tay ra sau lưng, đôi mắt khép hờ. Đứng ngoài rèm cửa, Tiểu Mễ Tử mím môi cái liền lên phía trước :"Chủ tử, tiểu thế tử cát nhân thiên tướng! sao cả, chủ tử an tâm!"

      lát sau. . . Lục Khang thở dài. . . Xoay người vào thư phòng.

      Ngồi ghế sau án thư, từ từ nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vang lên câu của thái y :"Thân thể tiểu thế tử vốn suy yếu từ ngay trong bụng mẹ, hôm nay bị lạnh, còn bị dọa cho hoảng sợ, tuy tính mạng được giữ lại...nhưng...sợ là đầu óc còn giống như người bình thường, mong thế tử gia chuẩn bị tâm lý tốt!"

      Kẻ ngu si! Ha ha...Con trai trưởng của Lục Khang ta, thể rời khỏi chén thuốc- là cái ấm sắc thuốc thôi...nay lại còn trở thành kẻ ngu si!

      Hồ sen! Lại hồ sen! Báo ứng sao? Ha ha. . . Mẹ làm con chịu sao?

      Lộ Vương phi làm rơi ly trà trong tay :"Ngươi cái gì? Bây giờ tiểu thư Chu gia ở đâu?"

      "Chắc còn ở trong phòng chứa củi..nàng...cùng với nha hoàn bên cạnh nàng." Lộ Vương phi hé mắt, hung hăng đập tay xuống bàn :"Người đâu, lôi chủ tớ Chu gia ném ra khỏi Vương phủ cho ta!"

      "Dạ!"

      Chờ hạ nhân rồi, Lộ Vương phi ngồi ghế tê dại, kéo tay Thôi ma ma bên cạnh thều thào :"Khang nhi chắc rất oán hận ta..."

      "Vương phi, thế tử làm sao có thể trách người? Muốn trách phải trách Chu Nguyệt Lan biết điều kia! Dù sao người cũng chỉ muốn tốt cho thế tử, thế tử đương nhiên hiểu cho lòng người..."

      Lộ Vương phi thở dài. . .:"Thôi.... thôi....ngươi cho Khang nhi biết, cuối năm nay nó phải tiến hành hôn , những việc khác ta nhúng tay vào nữa!"

      Thôi ma ma sửng sốt, lập tức gật đầu. Tất nhiên bà hiểu Vương phi thỏa hiệp...Dù sao, từ lúc Chu Nguyệt Lan vào phủ, liền phát cùng thế tử ở rừng mai ngày ấy phải nàng ta. Nếu phải nàng ta, chỉ có thể là Lưu Uyển Thanh của Hầu phủ...Thân phận của Lưu Uyển Thanh, làm trắc thê của thế tử còn miễn cưỡng, đừng chi là làm thái tử phi, cho dù là kế thế tử phi cũng đủ tư cách! Nhưng thế tử lại người có cưới cũng chỉ cưới người, nếu theo cách nghĩ của Thôi ma ma, lại thiếu vị trí thế tử phi, chỉ có trắc thê, thế có khác nào là thế tử phi...Đường đường là thế tử, lại có con trai trưởng, từ trước tới nay làm gì có chuyện đó?

      Xem ra vận may của Lưu Uyển Thanh tới rồi!

      Hầu phủ
      Lưu Uyển Thanh thở dài...

      "Tiểu thư làm sao vậy?" Đông Mai ngớt miệng về việc mấy ngày nay kinh thành bàn tán ầm ĩ chuyện tiểu thư Chu gia hại tiểu thế tử trở thành kẻ ngốc, Chu Tuyên Bá cáo lão về quê từ lâu, trong vòng ba ngày, toàn bộ Chu gia liền dọn sạch còn bóng dáng rời khỏi kinh thành….thấy vậy dừng lại, lo lắng nhìn nàng.

      Lưu Uyển Thanh khoát tay, rót cho Đông Mai ly trà :"Em kể chậm chút, chỉ là ta cũng từng quen biết với Chu tỷ tỷ, nên có chút tiếc nuối cho tỷ ấy..."
      nên mong cao xa, nên tính toán nhiều...kết quả đó chứng tỏ điều này.

      Đông Mai gật đầu, đưa tay nhận lấy ly trà của Lưu Uyển Thanh :"Nô tỳ cám ơn tiểu thư, nô tỳ cũng có chút tiếc nuối. Lần trước cùng tiểu thư đến Lộ Vương phủ, nô tỳ có gặp qua Chu tiểu thư, nhân phẩm cũng tệ lắm. Hơn nữa trong thời gian này, Chu tiểu thư thường đến Vương phủ cùng Vương phi trò chuyện, toàn bộ kinh thành đều đồn đãi rằng ít nhất Chu tiểu thư cũng phải làm trắc thê của thế tử, còn có thể làm thế tử phi nữa cơ, ai lại ngờ mới qua mấy ngày, mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng khác...Nô tỳ còn nghe ngày Chu tiểu thư cùng nha hoàn bên cạnh bị ném ra khỏi Vương phủ, nàng ấy ở trong tình trạng thừa chết thiếu sống, cũng nhờ Chu Tuyên Bá quỳ xuống cầu xin thái y, mới nhặt về cho nàng ấy được cái mạng...nghe bị thương nội tạng...Sợ là còn phải dưỡng bệnh thêm năm rưỡi nữa."

      Trúc Tâm đứng bên nghi ngờ hỏi :"Nhưng Chu Tuyên Bá dù sao cũng được xem là bá gia, Chu tiểu thư lại thiếu chút nữa mất mạng, đâu tới mức phải cáo lão về quê chứ!"

      Chu Uyển Thanh cúi đầu nhấp ngụm trà, :"Đắc tội với hoàng gia, đừng là bá gia, cho dù có là công gia cũng trở thành cỏ rác đáng đồng tiền, thế nên cho dù nàng ấy có chết ở Vương phủ, nếu Chu Tuyên Bá còn biết suy nghĩ, hiểu kinh thành còn chỗ cho ông ấy đặt chân nữa...Bằng sau này cái mất chỉ là cái mũ quan đầu."

      Lưu Uyển Thanh đặt ly trà xuống, liếc nhìn Trúc Tâm còn ngơ ngác chưa hiểu...Mặc dù trung thành, nhưng lại thông minh, rất dễ bị người khác lợi dụng, sợ là tới lúc đó còn ngây thơ nghĩ như vậy là tốt cho mình...Mà thôi, chờ sau khi mình xuất giá, tìm người tốt, biết an phận gả nàng ấy . Cho dù có chút luyến tiếc, kiếm người trung thành rất khó! Chỉ tiếc rằng mình dạy lâu như vậy nhưng cũng hề có chút tiến bộ nào, còn thua xa Trúc Lục...

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43

      Editor: camtusori


      "Nhân Quý, gia muốn cưới muội muội lơ mơ ấy của ngươi!"

      "A, thế cũng tốt...."

      Lục Khang nghe Lưu Nhân Quý say khướt như vậy, khóe miệng khẽ cong lên.

      "A? Cái gì!" Lưu Nhân Quý hậu tri hậu giác*(chậm hiểu) mới đột nhiên bừng tỉnh, bật mạnh người đứng lên, thiếu chút nữa va phải bầu rượu bàn....lắp bắp hỏi :"Ngài đùa phải thế tử?"

      Lục Khang nhướng mày :"A? Hôn nhân đại làm sao có thể đùa được? Cũng còn sớm, ngươi nên quay về !" xong cũng xoay người rời khỏi Trình Dương các.
      Tiểu Mễ Tử theo phía sau cũng mang chút đồng cảm với Lưu Nhân Quý đứng sững sờ...Lưu đại thiếu gia nhất định bị chủ tử hù dọa. Lại thận trọng nhìn khóe miệng hơi cong lên của Lục Khang...Đây là biến thiên* (thay đổi to lớn)! Biến thiên! Nhan sắc của tiểu thư Lưu gia thế nào cũng phải diễm lệ lắm, vì sao chủ tử lại...? thể lí giải được mà!

      nửa tháng chưa quay về Hầu phủ, Lưu Nhân Quý lúc này lại cấp bách chạy trở về.

      Nghe Lưu Nhân Quý kể xong việc, Lưu đại lão gia cũng sửng sốt, lập tức cau mày :" phải con uống say quá nên nghe nhầm đấy chứ?"

      Lưu Nhân Quý uống xong ngụm trà đậm, nóng nảy :"Cha, chuyện này quan trọng, con làm sao nghe lầm được?"

      "Chuyện này được, ta muốn Thanh nhi phải làm thiếp!" vẻ mặt Lưu đại phu nhân lo lắng , kìm được đưa khăn lên lau nước mắt, nghẹn ngào :"Số mệnh của Thanh nhi sao lại khổ như vậy, chuyện của Hà gia còn chưa êm xuôi, giờ thế tử lại...làm sao lại như vậy chứ!"

      Lưu đại lão gia phiền não, khoát tay :" xong đâu, bát tự còn chưa viết xong nét* đâu! Thế tử chỉ mới với Quý nhi, gia nghĩ đây chỉ mới là ý của thế tử, chắc Vương gia Vương phi còn chưa biết, việc này còn có thể tìm cách giải quyết!"

      *( Bát tự hoàn nhất phiết - chữ bát (八), bao gồm hai nét phẩy (phiết), nét phẩy (phiết) còn chưa viết, thể có được chữ bát. Chỉ những việc có dấu hiệu xảy ra.)

      Lúc này Lưu Nhân Quý vẫn còn có cảm giác chếnh choáng say, lại nhớ lúc đó mình còn "rất tốt", muốn vả vào cái mồm rộng của mình, ấp úng kể lại cho Lưu đại lão gia.

      Lưu đại phu nhân vừa nghe xong, lập tức bước tới đánh mấy cái vào người Lưu Nhân Quý :"Có ca ca nào như con sao? Nhìn lại những thứ người con xem, tất cả đều do muội muội con tự làm ra, vậy mà con lại nỡ đẩy muội muội con vào hố lửa hả! Đồ có lương tâm!"

      Lưu Nhân Quý để yên cho Lưu đại phu nhân đánh chửi, trong lòng sớm hối hận vô cùng. Nghĩ tới muội muội mình thương nhất phải làm thiếp cho người khác, lại còn do chính miệng mình đồng ý, trong lòng đau đớn như có dao cắt, nắm chặt tay thành đấm :"Nương, người yên tâm, do nhi tử uống rượu làm hỏng việc! Tai họa này do nhi tử gây ra, nhi tử giải quyết tốt!"

      Lưu đại lão gia nhíu mày, dù lòng thương Thanh nhi, nhưng vì nếu Thanh nhi mà để cho con trai trưởng của mình gặp nguy hiểm, ai nặng ai , đương nhiên ông thấy . Chắp tay ra sau vài bước trong phòng, thở dài :"Ầm ĩ xong chưa? Để Thanh nhi làm thiếp, chẳng lẽ cha đau lòng sao? Nhưng nếu thế tử muốn vậy, cha phải làm sao? Chẳng lẽ muốn cha tới trước mặt thế tử "nữ nhi thần thể làm thiếp" sao? Tới lúc đó lại dính phải tội danh khinh thường hoàng gia? Con muốn bị chặt đầu hay là muốn bị lưu đày?"

      Lưu đại phu nhân sửng sốt....lại nhớ tới chuyện của Chu gia, đắc tội với Vương phủ, sợ là....

      Mọi người ai cũng ích kỉ, Lưu đại phu nhân và Lưu đại lão gia dĩ nhiên lấy hạnh phúc của Lưu Uyển Thanh ra làm công cụ để trèo cao, nhưng cũng thể vì hạnh phúc của nàng mà lại để con trai ruột của mình, thậm chí là toàn bộ Hầu phủ gặp phải tai ương. Chuyện của Chu gia vừa xong, tuy rằng nhà mình là Hầu phủ, chức tước có cao hơn nhất đẳng, nhưng cũng chỉ là dạng miệng cọp gan thỏ mà thôi...

      --- ---------

      Lộ Vương phủ

      "Chủ tử, Lưu đại thiếu gia xin gặp."

      Lục Khang hạ mắt :"Để vào ."

      "Thế tử gia, xin ngài hãy vì ta theo ngài nhiều năm mà nể tình, đừng cưới xá muội."

      Lục khang nhíu mày "Vì sao?"

      Lưu Nhân Quý thầm nắm chặt tay :"Bẩm thế tử, xá muội vốn mơ mơ màng màng, có cách nào thích ứng với cuộc sống của Vương phủ. Thế tử cũng hiểu mà, dang nghĩa xá muội là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ, nhưng lại có chỗ tiện, những thứ này đều là... tương lai....tương lai, hậu viện của ngài có rất nhiều nữ tử lợi thế hơn chèn ép nàng....Ta...ta sợ xá muội bị ủy khuất..."

      "Gia che chở cho nàng, ngươi phải hiểu được điều ấy, cần lo lắng!"

      Này...Lưu Nhân Quý sửng sốt, trán đổ mồ hôi hột, cắn răng :"Nhưng....nhưng xá muội còn tuổi!"

      " , nàng đến tuổi cập kê có thể cưới hỏi rồi!"

      "Xá muội. . . . Xá muội làm mai cùng Hà gia , chỉ chưa chính thức trao đổi thiếp canh* (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh), dù sao hai nhà cũng hiểu lòng nhau, ngài cũng phải biết...ta..."

      "A? Lẽ nào ngươi nghĩ bản thế tử chịu được điều đó? Ngươi nguyện gả muội muội ngươi cho tên nghiện "Long Dương chi hảo", cũng muốn gả nàng cho ta?" Lục Khang cười như cười nhìn Lưu Nhân Quý.

      Trong lòng Lưu Nhân Quý chẳng khác nào kiến bò chảo nóng, cuối cùng mới cắn răng :"Vậy ta cho thế tử biết, ta muốn xá muội phải làm thiếp!" xong cũng thấp thỏm chờ câu trả lời của Lục Khang, "dù sao mình cũng ở bên cạnh ngài ấy mấy năm nay, có số việc cũng hiểu , vị thế tử này pải là người có tấm lòng Phật gia...chọc ngài ấy tức giận, sợ là...kết quả gì cũng có thể có."

      Chỉ thấy Lục Khang cầm ly trà lên, thổi thổi, cúi đầu nhấp ngụm mới đặt xuống bàn...lại cười như cười nhìn Lưu Nhân Quý :"Gia lúc nào nạp nàng làm thiếp? Nếu gia nhớ nhầm..gia là "cưới" mà! Đúng ?"

      "A?"

      Lưu Nhân Quý ngây ngốc mở to hai mắt, tới lúc phản ứng kịp mới nghi ngờ :"Nhưng thân phận của xá muội, đủ tư cách làm thế tử phi, cho dù là kế thế tử phi, sợ là cũng còn quá xa vời, Vương gia Vương phi làm sao đồng ý? Thế tử người..."

      "Làm nữ nhân của gia, có đủ tư cách hay , là do gia quyết định!"

      "Nhưng...nếu Vương phi thích, dù xá muội có gả cho ngài làm thế tử phi...lúc đó, ngài là nhi tử, sợ cũng tiện lắm đâu!" Câu tiếp theo, giọng Lưu Nhân Quý càng lúc càng .

      "Vẫn câu đó, nữ nhân của gia, gia che chở !"

      Lưu Nhân Quý thể hiểu được, thầm nghĩ "tiểu muội nhà mình có sức hút gì mà lại có thể lọt bào mắt vị thế tử này? Huống chi bọn họ gặp nhau quá hai lần, thời gian gặp cũng lâu lắm, lẽ nào có chuyện gì xảy ra ở Vương phủ? Phải , phải về hỏi nhị muội muội thử." Nghĩ tới đây, Lưu Nhân Quý nhìn Lục Khang với ánh mắt của vợ nhìn bộ dạng em rể....Ừm, thế tử dư sức để kết duyên với tiểu muội nhà mình...nhưng tiểu muội nhà mình so với thế tử gia lại...dù muốn thừa nhận, nhưng là khác nhau trời vực...

      "Thế tử, ngài đùa đấy chứ?"

      "Đương nhiên phải đùa, hôm khác gia tự mình đến cửa gặp mặt, gia chắc chắn để nàng phải chịu ủy khuất!"
      --- ------ ----

      Hầu phủ

      Sau khi Lưu Nhân Quý trở về Hầu phủ, Lưu đại lão gia giận dữ mắng :" đâu? Chẳng lẽ con gặp thế tử? Tiểu tử con cần tiền đồ nữa phải ?"

      Lưu Nhân Quý vội vàng đem lời Lục Khang kể lại cho Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân. Hai người nhìn nhau, Lưu đại lão gia chưa xác thực, dò hỏi :"Con là thế tử muốn cưới Thanh nhi làm thế tử phi chứ phải làm trắc thê ?"

      Lưu Nhân Quý gật đầu :"Thế tử gia vậy, cũng cam đoan đối xử tệ với Thanh nhi."

      Lưu đại lão gia gật đầu :"Nếu như vậy, cũng coi như là may mắn của Thanh nhi."

      "May mắn cái gì? thiếp thà gả Thanh nhi cho người bình thường làm vợ cả, thế tử phi đâu phải muốn làm là làm được? Huống chi còn làm kế thế tử phi? Trước bài vị thế tử phi qua đời chẳng phải cũng chỉ là thiếp thôi sao! Ôi....Thanh nhi đáng thương của nương!"

      "Nương, ngày ấy ở Vương phủ, muội muội cùng thế tử xảy ra chuyện gì vậy?"

      Lưu đại phu nhân sửng sốt, vội kể lại cho Lưu Nhân Quý chuyện Lưu Uyển Thanh cùng Lục Khang ở rừng mai. Lưu Nhân Quý nghe xong gật đầu :"Nếu như vậy, đây chính là nguyên nhân thế tử gia muốn cưới Thanh nhi, dù sao cũng tiếp xúc thân thể, nhi tử lo lắng việc thế tử gia bảo vệ được Thanh nhi, chỉ là...ngài ấy phải người thích nữ sắc, chỉ sợ sau khi cưới, trong lòng Thanh nhi phải chịu ủy khuất!"

      "Việc này nên vội ra ngoài, thế tử gia phải hôm khác tự mình tới nhà ta sao, chờ việc chắc chắn hãy báo cho Thanh nhi biết. Dù sao thế tử còn có Vương gia cùng Vương phi, bọn họ có chịu cho thế tử cưới Thanh nhi hay còn chưa biết!" Lưu đại lão gia .

      Lưu đại phu nhân gật đầu, lại hỏi :"Bên phía nương, chúng ta phải sao?"

      "Nàng cho nương biết , đây cũng phải việc ."

      "Vâng, thiếp đây." xong Lưu đại phu nhân trừng mắt với Lưu Nhân Quý :"Con nửa tháng nay thèm về nhà, thăm vợ con , nương vẫn chờ ôm cháu trai đây!"

      Lưu Nhân Quý nhíu mày thở dài cũng đành gật đầu.

      --- ------ ------

      Lưu lão phu nhân nghe Lưu đại phu nhân kể xong cũng thở dài, lại vỗ tay nàng an ủi :"Là phúc phải là họa, xem vận mệnh của Thanh nhi, nếu định như vậy, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Thanh nhi . Lỡ như sau này Thanh nhi lại kém quá xa Lỗ Vương quận chúa, mới phải chịu nhiều ủy khuất. Cũng may tiểu thế tử là đứa ngốc, chờ sau này Thanh nhi mang thai, sinh ra đứa con trai trưởng khỏe mạnh, vậy xem như con bé có thể đứng vững ở Lộ Vương phu, nếu con trai lớn lên bình an, đó chính là thế tử! Con cũng đừng quá lo lắng, Thanh nhi là đứa bé hiểu chuyện lại biết để ý, rất có phúc khí."

      Lưu đại phu nhân gật đầu :"Nương đúng, chỉ là trong lòng con..."

      "Ôi, ai như vậy, ta thương, mấy năm qua nhìn Thanh nhi lớn lên, nhưng đây là số mệnh của Thanh nhi!"

      --- ------ ------

      Lộ Vương phủ

      Sau khi Lộ Vương gia rồi, Vương phi nắm chiếc khăn trong tay, thở dài :"Đây đúng là nha sào sinh phượng* (chim phượng sinh ra trong tổ chim quạ), ngờ Vương gia lại đồng ý chuyện này, xem ra Lưu Uyển Thanh có phúc!"

      "Chủ tử, người có tấm lòng khoan dung, Vương gia vẫn rất kính trọng người!"

      "Kính trọng? Ta trừ được kính trọng ra còn có cái gì? Con tiện nhân kia....liều mạng mang thai được cái gì? Chẳng qua chỉ là thứ nữ mà thôi, hừ, chẳng lẽ còn muốn để Vương gia phong con nàng làm quận chúa? Nàng ta cũng xứng sao? phải là chỉ có vài phần giống với con tiện nhân kia thôi sao? Hừ! Ta ngược lại muốn nhìn kĩ xem, nếu sau này nàng ta biết mình chỉ là vật thay thế, có sắc mặt ra sao!"

      Thôi ma ma hoảng sợ :"Chủ tử, đây chính là chống lại Vương gia đó, người phải nghĩ lại a!"

      Vương phi buồn bực khoát tay :"Ta biết điều đó, nhưng trong lòng ta hận, Vương gia cứ vậy mà quan tâm ta, cho nên cũng như thế quan tâm Khang nhi sao? Dĩ nhiên là có quan tâm hơn so với ta, bảo ta sai người trao đổi thiếp canh? Đồng ý để Khang nhi cưới tiểu thư dòng chính danh bất chánh, ngôn bất thuận? Hừ, vốn gốc cũng chỉ là thứ nữ do tiện thiếp sinh ra thôi....Ông ấy sợ sau này Khang nhi bị người ta chế cười sao? Cứ như thế chẳng quan tâm gì tới mặt mũi của Khang nhi sao? Cứ để mặc Khang nhi hồ đồ? Nhất định do con tiện nhân kia gì đó với Vương gia, nàng ta đúng là muốn nhìn thấy Khang nhi sống tốt!"

      "Chủ tử, người đừng nóng giận, tuy thân phận của Lưu Uyển Thanh cao, nhưng nghe đồn cũng là người hiểu chuyện, nhanh sắc cũng đoan trang, đến lúc đó để các ma ma quản giáo dạy dỗ lại nàng cho tốt, dù sao cũng là người thế tử gia thích. Chỉ cần nàng có thể sinh cho thế tử gia con trai trưởng khỏe mạnh là được, phải người cũng thoải mái hơn sao!"

      Lộ Vương phi, hé mắt, trong mắt xẹt nhanh qua chút tính toán, khoát tay :"Thôi...thôi...việc này ngươi lo liệu !"

      Thôi mụ mụ thở dài liền gật đầu :"Vâng!"

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44

      Editor: Camtusori

      Thôi cứ bất chấp post lên !

      "Tiểu thư! Tiểu thư!" Trúc Tâm vội vàng chạy vào. Trong phòng, Đông Mai thấy Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày, liền mở miệng hỏi :"Nhìn muội xem, mao mao táo táo (hấp tấp, hậu đậu), có chuyện gì ?"

      Trúc tâm vỗ ngực, thở hổn hển : " Tiểu thư, là đại hỉ của người!"

      "Đại hỉ?" Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, nghi ngờ chờ Trúc Tâm tiếp.

      "Lộ Vương thế tử đến, muốn xin cưới tiểu thư! Tiểu thư làm thế tử phi đó! tại thế tử ở viện lão phu nhân!"

      "A?" Lưu Uyển Thanh có chút sửng sốt, Đông Mai đứng bên cũng mang vẻ mặt vui mừng, chạy tới nắm tay Trúc Tâm :" ư? Chuyện này thể càn đâu!"

      "Đương nhiên là !" Trúc Tâm gật đầu khẳng định, vội vàng quay sang nhìn Lưu Uyển Thanh :"Tiểu thư, là thế tử phi."

      Lưu Uyển Thanh nhìn Đông Mai vui mừng, nhưng trong lòng nàng lại thấp thỏm bất an...Siết chặt khăn thêu trong tay, trong đầu lại lên màn ở rừng mai ngày ấy...Vì sao lại muốn cưới nàng? Thế tử phi? Cho dù là kế tử phi, sợ rằng cũng quá xa vời với nàng, Vương phi cùng Vương gia đồng ý rồi sao? Nhưng nếu đồng ý, làm sao dám liều lĩnh tới đây.

      "Tiểu thư?" Đông Mai thấy Lưu Uyển Thanh gì, thắc mắc :"Đây là chuyện tốt, là thiên đại hảo (chuyện vui nhất đời), sao tiểu thư lại vui mừng?"

      Lưu Uyển Thanh thở dài :"Bát tự còn chưa phiết nét, thiếp canh cũng chưa trao đổi, huống hồ loại chuyện này ta đâu thể suy nghĩ nhiều, tất cả đều nghe mẫu thân ta, Trúc Tâm...những lời này muội đừng ra ngoài, ngộ nhỡ thành, chúng ta cũng biết thu dọn lời đồn như thế nào!"

      "Nhưng...bây giờ sợ là toàn bộ Hầu phủ đều biết, thế tử gia tới chính là..."

      Đông Mai vội vã kéo Trúc Tâm, ý bảo nàng xuống dưới, Trúc Tâm gật đầu, liền lui xuống."

      "Tiểu thư, điều người lo lắng là. . ."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, Đông Mai mím môi :"Tiểu thư, người nhất định phải mang theo nô tỳ, có nô tỳ, nhất định để tiểu thư gặp chuyện gì may." Đúng vậy, mới vội vui mừng thay cho tiểu thư, tại sao nàng lại nghĩ đến việc hậu viện Hầu phủ lúc này loạn như thế, Mộng di nương còn thành , huống chi là Vương phủ? Tương lai, nữ nhân của thế tử ít, đến lúc đó đấu đá với nhau, thậm chí còn đe dọa đến tính mạng, việc này đúng là vui buồn.

      Lưu Uyển Thanh vỗ tay Đông Mai, :"Điều đó là đương nhiên, muội lui xuống , ta muốn yên tĩnh chút."

      "Dạ, nô tỳ canh chừng ở ngoài cửa, nếu tiểu thư có việc cần chỉ việc gọi nô tỳ tiếng là được."

      Lưu Uyển Thanh khẽ gật đầu.

      Lúc này, trong viện lão phu nhân.

      "Thế tử quá khen rồi, Thanh nhi có thể lọt vào mắt thế tử, chính là phúc khí nàng tu luyện được, chỉ là...Thanh nhi lớn lên được lão thân sủng ái, sợ là quy củ có chút thích hợp, nếu như sau này...Xin thế tử gia thông cảm nhiều."

      "Lão thái quân cần khách khí như vậy, Uyển Thanh rất tốt, xin ngài yên tâm, ta che chở nàng chu đáo."

      "Có được lời này của thế tử, lão thân cũng yên lòng."

      Chờ Lục Khang rồi.

      Lưu lão phu nhân thở dài :"Cho tới hôm nay mới chắc chắn, Thanh nhi lọt vào mắt thế tử rồi, lão thái bà ta cũng an tâm. Ngày mai Vương phủ cho người tới đổi thiếp canh, hôn định ra rồi, sợ là Thanh nhi sớm nghe tin này, con với con bé chút !"

      Lưu đại phu nhân gật đầu "Nương, xin ngài yên tâm, bên phía Thanh nhi con dâu ."

      ... .....

      Lưu đại phu nhân vỗ tay Lưu Uyển Thanh, an ủi :"Con cũng đừng nghĩ nhiều, lập gia đình cũng xem như nữ nhân chúng ta sống thêm đời. Các phương diện khác của thế tử đều tốt, nương nghe ý tứ của ngài ấy là sau này thu thêm nữ nhân khác vào Vương phủ. Nhưng đời khó lường, nhất là nam nhân, có mấy người ăn vụng chút thịt. Nếu như sau này có…con chỉ cần nhớ kĩ con là thế tử phi, những nữ nhân khác chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi. Nhưng lòng phòng bị kẻ khác thể có, trước khi con sinh hạ bình an tiểu thế tử, tuyệt đối đừng để cho kẻ khác chen vào chỗ trống nào bên người thế tử. Nghe đại ca con , Vương phi cũng có an bài hai thị thiếp bên người thế tử, nhưng cũng chưa được tiến vào phòng thế tử. Nếu sau này con qua đó, cũng cần phải lo lắng, dù sao các nàng cũng là người Vương phi phái qua, tuyệt đối dám làm mất mặt Vương phi."

      tới đây, Lưu đại phu nhân thở dài :"Ý định ban đầu của nương là kiếm cho con phu quân bình thường, dù sao nữ nhân gả thấp tốt hơn, nhưng hôm nay con phải gả cao như thế. Sau này vào Vương phủ, nhất định chuyện gì cũng phải cẩn thận, nương có tâm nhưng lực đủ, sợ là thể bảo vệ con chu toàn. Tuy thế tử đồng ý với chúng ta che chở cho con, nhưng ai lường trước được mọi việc, tự bản thân con phải cẩn thận. Còn về phần những nha hoàn hồi môn của con, mang Trúc Tâm theo là đúng, dù sao tính tình của nha đầu này quá thuần khiết, sợ lại kéo con rớt về phía sau. Nương cho Đông Mai, Trúc Lục cùng Thúy Nhi sang đó với con, có các nàng, nương cũng an tâm hơn."
      Lưu Uyển Thanh gật đầu, giọng có chút nghẹn ngào :"Nữ nhi tốt, lại khiến nương phải bận tâm..."

      "Đứa ngốc này, con là người biết suy nghĩ cẩn thận, nương cũng yên lòng. Vương phủ giống những nhà khác, hoàng gia nhiều quy củ, nương sợ sau này con phải ủy khuất, chịu khổ." xong, Lưu đại phu nhân cũng nâng khăn lên gạt nước mắt.

      "Nương..." Lưu Uyển Thanh lẩm bẩm gọi. Lưu đại phu nhân thở dài, xoa giọt lệ trong khóe mắt :"Nương sao, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc mà Thanh nhi của ta phải xuất giá, lại đến Vương phủ làm thế tử phi, vậy tương lại là thế tử phi, nương rất vui, rất vui."

      ... ........

      Tuy trong lòng Lộ Vương phi cũng như Lưu Uyển Thanh, muốn Lục Khang cưới nàng làm kế thế tử phi. Nhưng nhớ tới lời của Vương gia , cùng lúc này khoảng cách giữa bà và Lục Khang càng lớn, hơn nữa cũng rất sốt ruột chuyện con nối dòng của Lục Khang. có cách nào khác hơn là đồng ý ngày mai sai người trao đổi thiếp canh, tính toán xem bát tự có hợp hay . Kết quả, Lục Khang quay về, đưa cho bà ngày sinh tháng đẻ của Lưu Uyển Thanh, nhàn nhạt câu : " Nhi tử nhờ khâm thiên giám xem xét bát tự, đương nhiên là cực hợp, vừa thấy ngày mai lại là ngày tốt lành, trực tiếp hạ sính là được."

      Lộ Vương phi sửng sốt, lập tức cau mày :" phải cần chuẩn bị nhiều sính lễ sao, cuối tháng trung tuần cũng có mấy ngày lành, theo ý nương..."

      "Nương, nếu như bởi vì sính lễ, nhi tử tự giải quyết, phiền đến nương." Lộ Vương phi bị Lục Khang cho nghẹn lời, lại nghĩ đến tiện nhân kia gần đây làm ra việc gì, hay bởi vì chuyện của Thư ca nhi, bà cùng Khang nhi lâu rồi chuyện trong an bình , đành thở dài :"Cũng biết nương Lưu gia kia có gì tốt, lại làm con nhớ mong như vậy, nương cũng chỉ muốn chuẩn bị cho tốt, nếu Khang nhi muốn hạ sính vào ngày mai, ngày mai vậy."

      "Khiến nương bận tâm rồi, nhi tử còn có công chưa xử lý, xin phép được trở về thư phòng trước."

      Chờ Lục Khang rồi, Lộ Vương phi siết chặt khăn trong tay :"Hừ, Lưu Uyển Thanh này nhất định là kẻ biết quyến rũ, lại dám khiến cho Khang nhi chống đối ta! Sính lễ...ngày mai thời điểm đưa , phải ít hơn ba phần so với kẻ yểu mệnh kia! Dù sao cũng chỉ là làm kế, phải để Lộ Vương phủ đẹp mặt mới được."

      Thôi ma ma nghe xong, vội vàng khuyên nhủ :"Chủ tử, nếu đồng ý rồi, sao giúp thế tử như ý, người như vậy...nếu khiến thế tử mất vui, người..."

      Lộ Vương phi khoát tay, Thôi ma ma thấy bà Vương phi quyết tâm, cũng đành thở dài, ôi, bà là nô tài, chủ tử thế nào là thế ấy.

      Lục Khang dường như đoán trước từ sớm, sau khi nghe Tiểu Mễ Tử báo lại, chút bất ngờ :"Thiếu cái gì, cho thêm vào là được." Tiểu Mễ Tử sửng sốt, vội vàng gật đầu :"Vâng."

      Ngày hôm sau

      Sáng sớm, Lộ Vương phủ phái bà mối cùng Thôi ma ma bên người Vương phi đến hầu phủ, hai bên trao đổi thiếp canh, hợp bát tự.

      Buổi chiều, Vương phủ mang sính lễ tới, nhìn đám rương đỏ thẫm được đem vào, nghe báo lễ.

      Sính kim vạn năm ngàn lượng, ít hơn năm ngàn lượng so với Lỗ Vương quận chúa. Sính bính, lục thức hải vị tuy so với Lỗ Vương quận chúa có thiếu hai món, nhưng trừ tảo, ngoại nhất định phải có, những món hải vị khác như bào ngư, hàu, sò điệp, nấm hương, tôm, mực, hải sâm, vây cá và bong bóng cá các loại đều đủ phần, tất cả sáu rương lớn!

      Tam sinh, tứ kinh quả, trái cây, kẹo đường bốn màu, hạt vừng, thiếp đỏ trong hộp hạt sen, hoa bách hợp, thanh lũ, trắc bách diệp, hai câu đối tân gia, đậu đỏ, đậu xanh, táo đỏ, hợp đào khô, long nhãn khô,còn có dây đậu đỏ. Xem ra sính kim, trang sức, nến long phượng và bức tranh câu đối, hương pháo vòng tay vàng, hai đấu gạo như nhau thiếu, nhất là trang sức đều là kiển dáng mới nhất, cũng là loại tốt nhất.

      (Chỉ có vài câu này thôi mà ta cứ băn khoăn, lăn lộn sợ edit sai …nên post chậm..Mọi người đọc nếu thấy phần sính lễ có gì sai sót! Xin cứ góp ý với ta nha! Cúi chào ~~~ )
      Lưu lão phu nhân thấy vậy cười toe toét, trong lòng Lưu đại phu nhân cũng thở dài nhõm. So với Lỗ Vương quận chúa có ít chút, dù sao lần cưới này cũng chỉ là kế thế tử phi, bề ngoài phải ít hơn nhưng bên trong lại hề có khe hở. Nếu tính toán cẩn thận, ai nhiều ai ít cũng chính xác được, tối thiểu số lượng những sính lễ này nếu truyền ra bên ngoài phủ, Thanh nhi cũng chịu ấm ức!

      Xem ra những thứ này so với đồ cưới của Thanh nhi nhiều hơn chút, cũng may còn hai tháng nữa mới tới lễ cập kê của Thanh nhi. Qua lễ cập kê, còn nửa tháng nữa mới đến ngày xuất giá, tính vậy mình vẫn còn biện pháp chuẩn bị thêm chút đồ cưới nữa!

      Lần này tin được lan rộng xuống dưới, toàn bộ kinh thành đều biết, tiểu thư của Hầu phủ gả vào Lộ Vương phủ làm thế tử phi!

      "Đại tẩu, chúc mừng, ngờ Thanh nhi của chúng ta lại có thể trở thành kế thế tử phi!" Lưu nhị phu nhân cắn răng đè nặng chữ "kế".

      Lưu đại phu nhân cũng thèm để ý, cười ôn hòa :"Cám ơn đệ muội."

      "Đây là muội có hơi thất lễ, chỉ là....xem ra..ít nhất Quý nhi cũng có thể thăng nhất thăng ba(thăng chức đó) nhỉ!” Lời này chính là bóng gió việc bám váy Lưu Uyển Thanh mà thăng chức.

      "Quý nhi có thăng chức hay đó là việc của nó, cũng phiền đệ muội quan tâm."

      "Đại tẩu, trong lòng muội có chuyện này, muội thẳng vậy, chuyện Thanh nhi đính hôn là chuyện lớn, vì sao đại tẩu phải giấu kĩ như vậy, lại hề cho nhị thẩm như muội biết? Hơn nữa lão gia nhà muội cũng biết ăn , đại tẩu sợ chúng muội kéo chân Thanh nhi lại sao?"

      Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên, toát ra tia trào phúng :"Nhị đệ muội quá lo lắng rồi, hôn của Thanh nhi chỉ mới được định ra hai ngày nay, truyền ra bên ngoài chỉ sợ thêm rắc rối, dù sao thân phận của Thanh nhi cũng rất phức tạp!" Lưu Nhị phu nhân bị lưu đại phu nhân chặn lời, thầm nắm chặt khăn lụa trong tay "được lắm, lời này ra là hàm ý bảo chúng ta liên lụy tiểu tiện nhân kia sao! Hừ, chỉ là nghiệt chủng do tiện tì sinh ra, cũng biết thế tử bị mù lòa hay sao mà lại dám lấy nó?"

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45

      Editor: Camtusori

      đêm hai chương nha! Khen ta ! he he he

      " thể nào! thể nào! thể nào như thế được!" Lưu Uyển Nguyệt như kẻ điên, vô thức hất ly trà bàn rơi xuống đất! Hai tay gắt gao siết lại thành quyền...móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi từ kẽ tay chảy xuống..từng giọt, từng giọt rơi đất...

      Bọn hạ nhân trong phòng đều cúi đầu, dám thở mạnh, trong lòng thầm hối hận vì sao hôm nay lại tới phiên mình hầu hạ? Rất lo sợ tức giận của Lưu Uyển Nguyệt phát người các nàng.

      Cúc nhi khẽ mím môi....cắn răng bước lên phía trước :"Chủ tử, người đừng tức giận mà hại tới thân thể...Nhị tiểu thư..."

      "Ba" tiếng, Lưu Uyển Nguyệt hung hăng quăng cho Cúc nhi cái tát, phẫn nộ chỉ tay vào Cúc nhi ngã nhào mặt đất :"Ngươi, con tiện nhân này! Nhị tiểu thư! Ai là nhị tiểu thư? Nó chẳng qua chỉ là tiện chủng do tiện thiếp sinh ra mà thôi!"

      Cúc nhi lúc này ngã nhào mặt đất, cũng để ý tới đau đớn gương mặt, chỉ cám thấy bụng dưới xuất trận đau nhức, đau tới mức muốn hôn mê bất tỉnh. tiểu nha đầu đứng gần đó bỗng há mồm thét chói tai, chỉ vào dưới thân Cúc nhi :"A! Máu..."

      Cúc nhi sửng sốt, hai tay che bụng, để ý tới thứ gì khác, nhìn Lưu Uyển Nguyệt van xin: "Chủ tử. . . Chủ tử. . . Mau cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ!"

      Lưu Uyển Nguyệt đâu còn tâm tình cứu người? Huống chi lại là nô tỳ ti tiện! Trừng mắt nhìn Cúc nhi nằm mặt đất đau khổ van xin, trong lòng bỗng nảy lên chút thoải mái...Đến khi Cúc nhi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, nàng ta thản nhiên phân phó :"Còn đứng ngây đó làm gì? Lôi ra ngoài cho ta!" Lại liếc nhìn bãi máu mặt đất, ghét bỏ...:"Còn mau lau dọn sạch ! là xúi quẩy!"

      Chờ đến lúc đại phu tới nơi, hài tử trong bụng Cúc nhi còn....Hơn nữa vì cứu chữa chậm trễ, thân thể tổn thương nghiêm trọng, sợ là sau này còn khả năng mang thai...

      Cúc nhi gả cho Điền Bảo, con trai của đại tổng quản Điền gia Điền Trung, hôm nay xảy ra chuyện này. Điền Bảo rất thương Cúc nhi biết quan tâm lại dịu dàng, lại chủ động cầu xin, Lưu Uyển Nguyệt thấy có thể sử dụng được nên mới đồng ý.

      Tất nhiên Điền Bảo nghe từ đầu tới cuối việc, nhìn nương tử mình thương nằm giường hẹp, thầm nắm chặt tay thành đấm, trong mắt lên tia hận thù sâu sắc...Cúc nhi tỉnh lại, sau khi hay tin mình hài tử mà chính bản thân mình biết lại vô tình mất , hơn nữa sau này cũng rất khó có thai, có thể là mất hết hi vọng....Ngơ ngác tựa vào giường, cố nén nước mắt, Điền Bảo thấy cảnh đó lại càng đau lòng.

      Điền đại tổng quản sau khi nghe tin, tức giận tới mức rít qua từng kẽ răng :"Đánh chó cũng phải xem mặt chủ! Đại thiếu nãi nãi xem ta chỉ là tên nô tài có bộ mặt hiền lành thôi sao!"

      Lúc Lưu nhị phu nhân biết chuyện tình của Cúc nhi, mọi chuyện sớm trần ai lạc định*, bà muốn cứu chữa cũng chậm. Vội vàng phái người đem nhân sâm cho Cúc nhi, để nàng bồi dưỡng thân thể cho tốt. Nương của Cúc nhi là Trương ma ma là người bà ta cần, tuổi tác của Chu ma ma lớn, hơn nữa cháu của Chu ma ma lại hầu hạ bên cạnh tiểu tiện nhân kia, đương nhiên Lưu nhị phu nhân tin tưởng bà, càng thêm coi trọng Trương ma ma, Lưu nhị phu nhân lại thưởng thêm cho Trương ma ma hai mươi lượng bạc, trong lòng thầm nghĩ như vậy là ổn.

      (Trần ai = bụi bặm, lạc định = rơi xuống, bụi phập phềnh trong trung rốt cuộc cũng có ngày rơi xuống đất, ý trải qua nhiều hỗn loạn rốt cuộc kết quả được quyết định)

      Nhưng Trương ma ma lại chỉ có nữ nhi là Cúc nhi, lại xảy ra việc này, có thể , nếu xảy ra kì tích, nữ nhi của bà sợ là cả đời này phải ân hận! Coi như Điền Bảo chỉ là nô tài, nhưng vẫn có thể cưới thêm bình thê, cha phải là quản gia của Điền gia sao? nữ nhi của bà lại chưa sinh được hài tử...cuộc sống sau này... tất nhiên bà hận Lưu Uyển Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, về phần Lưu nhị phu nhân, đương nhiên bà cũng oán hận..chỉ là những điều này Lưu Uyển Nguyệt cùng Lưu nhị phu nhân vẫn chưa biết mà thôi.

      --- ------ --------

      Lưu Uyển Nguyệt bực bội phất tay, hừ lạnh :"Nương, xem ra người bị Liễu di nương thu thập tới mức quá nhát gan rồi, Cúc nhi chẳng qua chỉ là nô tài mà thôi, đừng là mất đứa bé, con có muốn nàng mất mạng nàng có thể làm sao? Hừ! trung thành? Lẽ nào nàng sợ chết sao!"

      Lưu nhị phu nhân thấy nữ nhi chịu nghe lời mình khuyên bảo, cũng còn cách nào, lại sốt ruột, hơn nữa lời của nữ nhi lại có ý cười nhạo bản lĩnh của bà ta, bị di nương đè đầu cưỡi cổ. Trong lòng vốn hoảng hốt, hôm nay lại càng giống như bị cắt miếng thịt, cảm thấy giận tới mức thở nổi...Chẳng lẽ bà muốn vậy sao? sinh được nhi tử...bản thân....lại nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mắt, đời này chỉ có nữ nhi, vì sao nữ nhi lại phải tri kỉ của bà ta? Nhưng vẫn muốn bỏ qua ý định chính của mình, thể làm gì khác hơn, lại khuyên nhủ :"Nương có bản lĩnh là chuyện của nương, nhưng Cúc nhi là người con có thể tin được, lại trung thành, con làm như vậy làm hỏng tấm lòng của nô tài dành cho con, sau này còn nô tài nào có thể lòng làm tâm phúc của con đây?"

      "Được rồi! Được rồi! Hôm nay con đến chỗ nương chính là muốn hỏi chuyện của tiểu tiện nhân kia, phải tới đây nghe người dạy bảo! Nữ nhi gả như bát nước hắt ra ngoài, muốn dạy dỗ cũng là Điền gia dạy dỗ con! Còn chưa tới lượt người đâu! Được được, con cũng thấy, đến Liễu di nương mà nương còn trị được, con lại còn ngây thơ hi vọng vào nương? Đây là trăm lượng bạc, người cầm lấy, nên tự mua cho mình vài thứ...nhìn xem...trang phục, trang sức của nương đều là từ năm trước, cho dù phụ thân đến phòng của người, người cũng cần keo kiệt như vậy. ra ngoài con bị nương làm cho bẽ mặt mất thôi!"

      xong vẫy vẫy tay áo ra khỏi viện của Lưu nhị phu nhân, Lưu nhị phu nhân ngồi đến tê dại : "...Đời này ta tạo ra cái nghiệt gì đây!"

      "Đại nãi nãi, tiểu thư nghỉ ngơi, muốn có người quấy rầy!" Khuôn mặt Trúc Tâm khổ sở ngăn Lưu Uyển Nguyệt lại. Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh tiếng, đẩy Trúc Tâm ra, đạp mạnh cửa phòng Lưu Uyển Thanh, liền thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh mang ý cười, ngồi cúi đầu, chăm chú thêu bao gối uyên ương.

      "Tâm tình của muội muội tốt nha..."

      Nghe phải giọng điệu kỳ quái của Lưu Uyển Nguyệt ...Lưu Uyển Thanh chán ghét nhíu mày, thả bao gối trong tay xuống đưa cho Đông Mai, chuẩn bị cất , lại bị Lưu Uyển Nguyệt cướp được vào tay :"Muội muội, thêu đồ cưới chứ đâu phải làm cái gì đáng xấu hổ, thấy tỷ lại vội vàng giấu ? Chẳng lẽ muội sợ tỷ cướp sao?"

      Lưu Uyển Nguyệt cố ý ra lực, chỉ thêu bao gối uyên ương liền bị đứt rời...Đông Mai sửng sốt, thêu bao gối uyên ương nhưng lại có điều kị, chỉ thêu tuyệt đối thể đứt, nếu hôn thể thuận lợi, cũng dễ dàng bị đoạn tuyệt!

      "Đại nãi nãi, tại sao người lại có thể làm đứt chỉ thêu của tiểu thư!"

      Đáp lại Đông Mai tất nhiên là cái tát của Lưu Uyển Nguyệt :"Hừ! Chủ tử chuyện là chỗ ngươi có thể tùy tiện xen mồm vào sao? Dù ta gả ra ngoài, nhưng cũng tới mức loại tiện tì như ngươi có thể trách móc! cần cái mạng sao! Muội muội, muội quản giáo hạ nhân rất tốt đó! biết, đến nơi rộng lớn đầy quy củ như Vương phủ, muội sống như thế nào!"

      Tượng đất còn có ba phần tức giận, huống hồ là Lưu Uyển Thanh?

      "Tỷ tỷ oai phong! Quản hạ nhân lại quản tới cả phòng của muội ! Đúng là cho tới giờ tỷ vẫn hiểu được quy củ, có lẽ sau khi gả cho tiểu gia nhà nghèo như Điền gia, tính tình còn lỗ
      Mãng hơn! Như thế tốt, có muốn , chờ sau khi muội làm thế tử phi rồi mời ma ma quản giáo từ trong cung ra cho tỷ, dạy bảo tỷ lại cho tốt nha!”

      “Ngươi…” Lưu Uyển Nguyệt căm hận chỉ tay vào mũi Lưu Uyển Thanh, mới định mở miệng, Lưu Uyển Thanh liền hất bàn tay chỉ trước mặt mình ra: “Ta cái gì?”

      “Ngươi, con tiện nhân này!”

      “Tiểu thư, cần thận!”

      Thấy Lưu Uyển Nguyệt vung tay định tát mình, Lưu Uyển Thanh nhanh chóng nghiêng thân sang bên, tay kia dễ dàng trả ngược lại cho Lưu Uyển Nguyệt cái tát. Vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt thể tin nổi, che mặt mình: “Ngươi… Ngươi dám đánh ta! Ngươi, đồ tiện chủng do tiện thiếp sinh ra, cho mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao!” xong liền bước lên muốn cào Lưu Uyển Thanh. Lúc này, Đông Mai, Trúc Tâm cùng đám hạ nhân ngoài cửa đều bước lên ngăn cản Lưu Uyển Nguyệt… gắt gao đè nàng ta xuống, cho nàng ta động đậy chút nào.

      “Bọn cẩu nô tài các ngươi! Buông tay ra cho ta!”

      Lưu Uyển Thanh hé mắt, tay bóp cằm Lưu Uyển Nguyệt nâng lên… ánh mắt tràn đầy ghen ghét của nàng ta như vậy… chính là hận thể ăn thịt uống máu của mình…

      Chuyện cũ từng màn đều lên… Khuôn mặt tươi cười đáng của Tuấn nhi… giọng nhu nhu gọi “nương”… thân thể tím xanh… thanh từng roi, từng roi quất lên người nàng… còn có nỗi hận ỉ trong lòng… Giống như bản thân chỉ vừa mới trải qua thôi…Nước mắt Lưu Uyển Thanh giàn giụa, vẻ mặt bi thương, trống trải như tro tàn… Ngay lúc Đông Mai lo lắng định mở miệng, Lưu Uyển Thanh nắm chặt tay thánh đấm, hung hăng quăng cho Lưu Uyển Nguyệt mười mấy cái tát… đến khi Đông Mai kéo nàng ra mới dừng lại.

      Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Lưu Uyển Nguyệt… Lưu Uyển Thanh thấy trước mắt tối sầm… Liền mất cảm giác…

      “Nương… sợ…”

      “Nương… Người ở đâu…”

      “Oa oa oa… Nương”

      ! ! nên!” Lưu Uyển Thanh hoảng hốt bật dậy… Lưu đại phu nhân đau lòng ôm nàng: “Con ngoan, đây là thế nào? Nghĩ gì mà lại rơi lệ mãi như vậy… con đừng sợ, nương làm chủ cho con!”

      Lưu Uyển Thanh gắt gao cắn môi, cuối cùng lại òa khóc lên. Nàng có thể với ai? Có thể với ai đây? Nàng thấy Tuấn nhi, Tuấn nhi bị bóng tối bao vây, con sợ hãi… con gọi “nương”… Tuấn nhi muốn thể nỗi sợ hãi trong lòng ra, nhưng con chỉ mới biết … ngoài gọi nương ra, ngoài sợ ra… ngoài khóc ra, con còn biết làm gì khác… “Tuấn nhi của nương, nương phải làm sao mới cứu được con đây? Phải làm sao đây?”

      lần nữa Lưu Uyển Thanh lại khóc đến hôn mê, Lưu đại phu nhân đau lòng lau nước mắt cho nàng, Lưu Uyển Thanh tuwf từ nhắm hai mắt, nhưng nước mắt vẫn dừng lại mà rơi xuống. Đúng lúc này, Đông Mai đỏ mắt vào: “Phu nhân, Nhị phu nhân ở cửa viện muốn đòi công đạo!”

      Lưu đại phu nhân hừ lạnh tiếng, trong mắt chợt lóe lên căm hận: “Nàng ta còn muốn đòi công đạo! Ta còn muốn tìm nàng ta đây!”

      “Nhị đệ muội, ngươi tới là đúng lúc!” Lưu đại phu nhân lạnh lùng , trong lòng Lưu nhị phu nhân căng thẳng. nhiều năm rồi, vị đại tẩu này vẫn chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy chuyện với bà ta, nhưng lại nhớ tới gương mặt sung như đầu heo của Lưu Uyển Nguyệt, thầm nắm chặt tay: “Đại tẩu biết đùa, muộn hận thể tới đây sớm hơn nữa, Nguyệt nhi có ý tốt muốn đến chúc mừng Thanh nhi, nhưng Thanh nhi sao? biết phân biệt tôn ti, lại dám rat ay đánh tỷ tỷ của mình! Bất hiếu như vậy, có chỗ nào xứng làm thế tử phi sao!”

      phân biệt được tôn ti? Bất hiếu gì đó! xứng làm thế tử phi? Nhị đệ muội, ngươi đùa phải ! Hừ, từ xưa tới nay bên ngoài vẫn dòng chính và dòng thức khác nhau, nhị đệ chẳng qua chỉ là con của thiếp thất, đối với nữ nhi của con thiếp thất, ai tôn quí? Ai ti tiện? Bất hiếu! Thanh nhi của ta đương nhiên rất hiếu thuận với ta, với Hầu gia, với mẫu thân, Thanh nhi bất hiếu? Chỉ sợ nhị đệ muội còn chưa đủ tư cách! xứng làm thế tử phi? Đó là thế tử, Vương gia cùng thánh thượng quyết định, chưa tới lượt ngươi có thể như vậy!

      Còn nữa, ta nghĩ nhị đệ muội ở Hầu gia rất ấm ức nhỉ, tất cả các người cứ dọn ra ngoài ở là được. Cũng đâu có mấy nhà, con vợ kế lại ở chung với con trai trưởng như vậy cơ chứ!”

      Lưu Nhị phu nhân giật mình… trong mắt lộ vẻ khó tin… “Đại tẩu, tẩu có ý gì? Tẩu muốn đuổi chúng ta sao?”

      “A? như vậy nhị đệ muội rất muốn rời sao? Ta thấy ý của nhị đệ muội chính là chê Hầu phủ bé này của chúng ta rồi!”

      “Đại tẩu, tẩu cho rằng Hầu phủ này do mình định đoạt sao?”

      “Chẳng lẽ lại là ngươi sao! Ta cũng tin, nếu ầm ĩ lên, nương bênh vực ta hay là ngươi? Còn cái tiếng gọi “nương” này, vợ của con thiếp thất đủ tư cách gọi đâu!”
      Last edited by a moderator: 24/2/15

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, co len nang oi, hay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :