Chương17: Giữa đường gặp tinh biết? Ngươi thực biết? Diệp Linh Sương thiếu chút cười lạnh ra tiếng, Liễu Lạc Đan ngươi sợ là sớm dò la được Hoàng Thượng phải ngang qua chỗ này . Diệp Linh Sương cúi đầu, ngăn trở mỉa mai kia chợt lóe rồi biến mất. "Người biết có tội, ái phi cần tự trách." Đại Yến Đế cười , giả như giúp đỡ nàng phen, chính là nụ cười tuyệt mỹ hoàn hảo kia làm cho người ta khó tránh khỏi cảm thấy vài phần giả dối. "Thiếp tạ ơn Hoàng Thượng trách." Liễu tài nhân lúc này mới đem đầu gối đứng thẳng lên, cười nhìn Đại Yến Đế, mặt mang vài phần thẹn thùng. "Liễu tỷ tỷ như thế nào nhớ tới cách Thúy Hà điện xa có hồ sen này, ta nghĩ đến tỷ tỷ nên ở trong Hồng Lạc điện nghỉ ngơi lấy lại sức chứ." Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn nàng, cười hỏi, trong lời mang theo vài phần châm chọc chút nào che giấu. Đại Yến Đế khẽ nhíu mày nhìn nàng, lập tức lại giãn ra, ngày thường nhìn quen nữ nhân lá mặt lá trái, tiểu nữ nhân này phản ứng như vậy làm cho cảm thấy vài phần chân , tuy rằng lời này quả dễ nghe chút nào. "Ở Hồng Lạc điện ngây ngốc lâu nên có chút phiền muộn, liền ra ngoài dạo chút, nhớ tới bên này có hồ sen liền thuận đường lại đây nhìn, lại đúng lúc hoa sen vừa nở." Liễu tài nhân cúi mắt đáp, dứt lời liếc mắt nhìn mảnh sen trắng vừa nở, khóe miệng mỉm cười, thực có vài phần ý tứ thuần túy thưởng cảnh. Mỹ nhân thưởng cảnh đẹp quả nhiên là mỹ cảnh, lúc này đây Đại Yến Đế khỏi nhìn nàng nhiều thêm vài lần. "Hoàng Thượng cùng muội muội có muốn Hồng Lạc điện ngồi trong chốc lát?" Liễu tài nhân phong tình vạn chủng nhìn Hoàng Thượng, sau đó đem ánh mắt thuận đường đảo qua Diệp Linh Sương. Diệp Linh Sương cười khẩy: ngươi sợ là muốn làm cho Hoàng Thượng ngồi đến canh giờ ngủ, sau đó thuận tiện nghỉ luôn ở chỗ ngươi . Liễu Lạc Đan ngươi giỏi tính kế, lâu thấy, ngươi làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Đại Yến Đế trầm mặc chút, đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt lóe lên dường như quét qua Diệp Linh Sương cúi đầu liếc mắt cái, nhìn mỹ nhân phong tình vạn chủng trước mắt : "Cũng tốt, trẫm cũng lâu chưa tiểu viện của ngươi nhìn xem. Ái phi có muốn cùng ?" Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Linh Sương trầm mặc . "Có chứ, tỷ tỷ đưa cầu muội muội sao được?" Diệp Linh Sương cười đến vạn phần sáng lạn, thanh trả lời vô cùng trong trẻo. Lời đáp này làm cho hai người phen ngạc nhiên. Phàm là người có mắt nhìn đều biết thời điểm này nên tránh , nhưng Diệp sung viện lại như thế nào cảm thấy được. Liễu tài nhân ngơ ngác lát, khóe miệng hơi run rẩy, lộ ra chút cứng ngắc cười, "Mời Hoàng Thượng cùng muội muội thôi." Đại Yến Đế ở phía trước, Liễu tài nhân cùng Diệp sung viện hai bên, cách bước. "Trẫm nhớ Hồng Lạc điện ở cách Thúy Hà điện xa lắm có mấy cây hoa đào ở bên, có đúng ?" Đại Yến Đế tới cửa , nhìn Liễu tài nhân liếc mắt cái, hỏi. Câu hỏi này thiếu chút nữa làm cho Diệp Linh Sương cười ra tiếng. Hoàng Thượng ngươi làm sao hiểu được như thế nào là "thương hương tiếc ngọc" a, nhớ sân viện của cái phi tần cũng sao, cũng nên nhắc đến chỗ ở của nữ nhân khác, nhớ vị trí Thúy Hà điện lại nhớ Hồng Lạc điện, cho dù có nhớ vị trí Hồng Lạc điện vẫn là lấy Thúy Hà điện làm cơ sở? Đây phải là hướng Liễu tài nhân người dội nước lã sao. Liễu tài nhân mặt ý cười cứng đờ, lập tức thay đổi thành nụ cười quyến rũ, trả lời: "Hoàng Thượng nhớ rất đúng, là ở bên mấy cây đào kia." Trực tiếp xem Thúy Hà điện. "Ừ." Đại Yến Đế thản nhiên đáp lời, thong dong bước hướng bên trái đường bước vào. Hồng Lạc điện cùng Thúy Hà điện lớn sai biệt lắm, Liễu tài nhân có nha hoàn bên người mang theo từ trước, từ lần trước được sủng hạnh, Tư Lễ viện liền dựa theo quy củ đưa tới tiểu thái giám để sai sử. Quý Thục Hiền Đức tứ đại chính phi có tám hạ nhân để sai sử, từ đó trở xuống liền dần giảm bớt, đến chính ngũ phẩm Quý cơ cùng Quý nhân liền chỉ có hai hạ nhân để sai sử, nha hoàn thái giám. Mà Diệp sung viện sau khi được sủng hạnh, Tư Lễ viện còn chưa kịp đưa tới tiểu thái giám để sai sử, Lý tổng quản tâm phúc bên người hoàng thượng tự mình đưa tới bốn hạ nhân để sai sử, chuyện này khiến cho bao nhiêu phi tần phẩm cấp thấp hâm mộ đồng thời cũng thêm vài phần ghen tị. Bên ngoài Hồng Lạc điện cung nữ cùng thái giám đứng ngoài cửa, thấy ba người hướng bên này tới, vội vàng gắt gao cúi đầu, hành lễ. "Thiếp mới vừa rồi ra ngoài dạo chút, nghĩ mang theo hạ nhân, cho nên Phụng Lê cùng Tiểu An Tử đều ra đứng ở cửa." Liễu tài nhân thuận đường giải thích câu. Diệp Linh Sương lại cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi. "Về sau xuất môn mang theo hạ nhân cùng , thuận tiện hơn." Đại Yến Đế quét mắt liếc hai hạ nhân gắt gao cúi đầu kia cái, lại cảm thấy hai hạ nhân này nhìn thuận mắt như hạ nhân ở Thúy Hà điện. Đại Yến Đế tùy ý câu làm cho Liễu tài nhân ngượng ngùng môi khẽ mở, "Thiếp lần sau xuất môn nhớ ." Trong điện của Liễu tài nhân bàn ghế đầy đủ hết, mấy người vào nội các, Đại Yến Đế cũng nhớ chính mình có hay thưởng mấy thứ này, chỉ cảm thấy cái bàn này có chút quen mắt. Liễu tài nhân tự mình rót trà, Đại Yến Đế chỉ nhấp môi rồi liền để ở bên, ngày thường đều uống các loại trà ngon khó gặp, loại trà bình thường này tất nhiên là lọt được vào mắt , mà Đại Yến Đế cũng phải là kẻ keo kiệt việc ban thưởng những thứ lặt vặt, thuận miệng hướng Liễu tài nhân : "Ái phi trà này nên đổi, trẫm sai Ngự Trà cung đưa loại trà tốt hơn tới đây." Liễu tài nhân hai mắt sáng lên, "Thiếp trước tạ ơn Hoàng Thượng ban cho." Đại Yến Đế tùy ý khoát tay cái, ánh mắt lơ đãng hướng đến xấp giấy Tuyên Thành lớn đặt bàn gỗ, chiếc nghiên mực đè phía , mơ hồ như vẽ cái gì. Đại Yến Đế mang theo vài phần tò mò qua, Liễu tài nhân vừa thấy, có chút kích động qua chặn trước bức họa, đỏ mặt : "Hoàng Thượng vẫn là đừng nhìn, chính là thiếp nhàn đến nhàm chán nên vẽ để giết thời gian, thiếp vẽ có chút vụng về, dám làm bẩn mắt Hoàng Thượng." Đại Yến Đế cười, " sao, vẽ tốt trẫm cũng trách tội ngươi." Liễu tài nhân nghe lời này, mới xấu hổ thối lui qua bên. Diệp Linh Sương lạnh lùng xem nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên chút châm biếm, ai biết ngươi Liễu Lạc Đan là tài nữ Minh Vũ quốc có tiếng, ngươi vẽ vụng về, ta thực muốn nhảy sông . Đại Yến Đế đưa tay lấy bức họa ra, mắt lộ vẻ tán thưởng, bức họa vẽ sen trắng trong hồ, kỹ thuật vẽ bất phàm, sen trắng trông như thực phảng phất nở ở trước mắt. Đại Yến Đế khóe miệng cười, "Sen trắng này họa rất tốt." "Hoàng Thượng khen quá lời." Liễu tài nhân cúi đầu , mặt có chút ửng hồng thẹn thùng, thoạt nhìn có loại phong tình mê người. Trông thấy như vậy trong mắt Đại Yến Đế tối lại mấy phần, sinh ra vài tia tình dục. Xem tình hình này, Diệp Linh Sương dù còn muốn chặn ngang cũng có hưng thú. Khóe miệng lạnh lùng kéo lên, cũng được, ngươi Liễu Lạc Đan bán mạng câu dẫn Thánh Thượng, ta lại phải người lòng dạ hẹp hòi, liền thành toàn cho ngươi lần. "Hoàng Thượng, thiếp nhớ còn có chuyện ở Thúy Hà điện chưa có làm, quấy rầy nhã hứng của Hoàng Thượng cùng tỷ tỷ thưởng họa, thiếp xin phép trước." Diệp Linh Sương buông đầu xuống , làm cho người ta thấy biểu tình lúc này. Đại Yến Đế hơi dừng chút, mới gật đầu, "Cũng tốt, ái phi về trước , đường cẩn thận chút." "Thiếp biết." Diệp Linh Sương thản nhiên đáp, cúi người chào xong liền ra khỏi Hồng Lạc điện. Ở cửa nghiêng người cái chớp mắt quét qua hai người, cảm thấy hai người nam tài nữ mạo, rất là xứng đôi. Khóe miệng xuất nụ cười mỉa mai dấu được, đành phải cúi đầu ngăn trở ý cười kia, lại làm cho người xem sinh ra vài phần thương tiếc. Đại Yến Đế nhìn bóng dáng nhắn kia, trong mắt tình dục bỗng chốc phai nhạt ít. "Nương nương, ngươi sao trở lại mình? Hoàng Thượng đâu rồi ạ?" Thấy Diệp sung viện mình trở về, mấy nha đầu vẻ mặt kinh ngạc, Bội Hoàn lanh mồm lanh miệng, trước khi ra hỏi. Diệp Linh Sương cười , "Nửa đường Hoàng thượng bị tinh câu rồi." Dứt lời, để ý biểu tình ngây ngốc của mấy người, tự mình vào nội các. Mấy người sợ run trong chốc lát, nghe ra ý tứ trong lời kia, khỏi tức giận đem " tinh" giữa đường kia ra ngầm mắng mấy lần. "Nương nương chớ thất vọng, Hoàng Thượng chung quy vẫn là muốn tới đây." Mặc Nguyệt an ủi , tuy như thế nhưng vẻ mặt cũng là khó nén thất vọng, Hoàng Thượng lâu lâu mới đến lần, nghĩ tới lại nơi khác. Cùng tương đương với chủ tử ở Thúy Hà điện ít ỏi có mấy... Chẳng lẽ... Là vị Liễu tài nhân ở Hồng Lạc điện? Nghĩ như vậy, trong mắt ngoan ý xẹt qua. "Nương nương sao nghĩ biện pháp lưu Hoàng Thượng lại?" Vân Kiều đưa tới chén trà nóng, khó hiểu hỏi, nàng cho rằng nếu chủ tử muốn lưu lại Hoàng Thượng cũng phải có cách. Diệp Linh Sương tiếp nhận trà nóng, uống vài hớp, thoải mái thở dài hơi, mới : "Vẫn là Bích U trà này hợp ý ta." Thấy mấy người đều là vẻ mặt ngóng chờ nhìn nàng, khỏi cười ra tiếng, "Cớ gì? Như thế so đo, Hoàng Thượng nhiều nữ nhân như vậy, ngăn cản chỉ được lần, còn lần thứ hai lần thứ ba sao?" Đôi thủy mâu chút để ý đảo qua mấy người, "Quan trọng là tâm của Hoàng Thượng, sủng ai, ta sung viện nho nào có tư cách quản thúc, nếu làm khéo lại khiến người khác ghét." "Nương nương rất đúng, chính là vất vả chờ đến cơ hội lại để vuột mất, nô tỳ cam lòng." Mặc Nguyệt than thở câu. "Ha ha, sao, còn có cơ hội khác." Diệp Linh Sương tự tin cười. Nghĩ đến cái gì, chợt hỏi, "Lý tổng quản nơi nào?" "Thấy Hoàng Thượng cùng với nương nương ra ngoài, lại cho phép Lý công công theo, Lý công công liền trở về Thương Loan điện bên kia xử lý tình, là đợi đến giờ thị tẩm lại tới." Mặc Nguyệt đem chi tiết đáp. Diệp Linh Sương cười, " là tổng quản tẫn trách với phận tổng quản, cũng sợ Hoàng Thượng có việc tìm thấy người." Nhớ tới chuyện gì, mắt đột nhiên mở to, khóe miệng ý cười nhịn được sâu thêm vài phần. Phi tần thị tẩm đều phải thông qua Lý tổng quản ghi vào sổ sách, nếu thị tẩm mà được nhớ vào sổ thị tẩm với người mà ...cũng phải là nhục nhã bình thường... "Vân Kiều, nay ngươi lưu lại gác đêm, Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn đều nghỉ ngơi , kêu An Đức Tử cùng Ngô Đoàn cũng phải trông cửa, bận rộn ngày cũng mệt rồi." Diệp Linh Sương cười . "Nương nương nay tắm rửa ạ?" Mặc Nguyệt tò mò hỏi câu, hôm nay nương nương dường như vội vã ngủ. "Hôm nay mệt, có gì ngày mai tính tiếp." Diệp Linh Sương mệt mỏi xoa xoa trán, giống như mệt mỏi ngày dài, nhưng chính là chỉ ngắn ngủn hai dặm đường mà thôi. Mấy người cáo lui, chỉ để lại mình Vân Kiều đứng ở ngoài các gác đêm. Giúp chủ tử nhà mình thay đổi y phục, tháo đồ trang sức, hai người rất nhanh ngủ. Cửa đóng, nội các cũng tắt đèn, toàn bộ Thúy Hà điện mảnh tối đen như mực. Trong bóng tối đôi mắt sáng rực, xen lẫn dị quang lấm tấm. Khóe miệng cong lên làm cho cả người vài phần diễm quỷ dị. Hoàng Thượng, ngươi vô tình cũng tốt, ta mềm lòng... Liễu Lạc Đan, ngươi còn có thể đắc ý bao lâu, dung nhan của nữ nhân là thứ đáng tin nhất, tuổi tác làm thay đổi tất cả, đợi khi ngươi già , ngươi lấy cái gì lưu lại, nam nhân vô tình có rất nhiều... Tác giả ra suy nghĩ của mình: chán ghét chú Hoàng Thượng này = =!