Chương15: Hoàng Thượng lại tới Đại Yến Đế đến cung của Kỳ quý phi đêm, sau đó số lần đến Cam Tuyền cung liền giảm rất nhiều, thỉnh thoảng có tới cũng là hai bên sườn điện của Cam Tuyền cung. Nguyên nhân có gì đặc biệt, nghe Hoàng Thượng biết được Uyển quý tần thân mình có bệnh , liền truyền thái y tới xem, kết quả Ngô thái y chẩn đoán Uyển quý tần bị nhiễm thương hàn. Vì suy nghĩ cho long thể của Hoàng Thượng, Ngô thái y đề nghị Hoàng Thượng cần thăm, để tránh nhiễm bệnh. Đại Yến Đế thản nhiên ừ tiếng, liền hề chính điện Cam Tuyền cung nữa. Bài tử thị tẩm của Uyển quý tần bị loại bỏ, lâu, lâu đến mức Đại Yến Đế dường như quên người này tồn tại, cửa Cam Tuyền cung cũng dần dần hoang lạnh. Diệp Linh Sương khóe miệng kéo lên, nghe xong tin tức này trong lòng chợt thấy khoan khoái vô cùng. Từ trong tay Mặc Nguyệt cầm lấy cây quạt tự mình chậm rãi quạt. "Nương nương, Hoàng Thượng mười ngày chưa có tới Thúy Hà điện của chúng ta." Mặc Nguyệt lấy chiếc quạt khác bàn tới bên quạt cho chủ tử, theo thói quen thuận tiện câu. Tuy rằng Uyển quý tần thất sủng đường làm quan rộng mở của nàng ta là dĩ vãng, nàng cũng rất cao hứng, nhưng Hoàng Thượng lâu đến chỗ của chủ tử, nàng khó tránh khỏi vì chủ tử mà lo lắng. "Mặc Nguyệt, Hoàng Thượng có nhiều nơi phải tới. phải nhiều ngày nay Hoàng Thượng hơn phân nửa thời gian đều là nghỉ ở chỗ của Kỳ quý phi cùng Hiền phi bên kia sao, ta tự nhiên so với các nàng đều kém vài phần." Diệp Lăng Sương vô tình cười cười, dường như đem chuyện Hoàng Thượng sủng hạnh ai xem thực nhàm chán, lại trong đó tính kế cái gì. "Tâm tình ta lúc này rất tốt, muốn ở trong sân luyện chút quyền cước, thay ta tìm chiếc quần tới, mặc như tại thể thi triển quyền cước được." Diệp Lăng Sương ngữ khí nhàng, hướng Mặc Nguyệt cười . Vừa mới ngâm trà vào nước, Vân Kiều nghe lời này tay bưng nước trà hơi cứng lại chút, thập phần kinh ngạc nhìn Diệp Linh Sương liếc mắt cái, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Mặc Nguyệt. Nàng có hay nghe lầm, chủ tử muốn ra ngoài luyện quyền cước? Đây là việc mà nữ tử được cưng chiều từ bé nên làm? Mặc Nguyệt hướng nàng hơi gật đầu, vẻ mặt đầy ý cười, đến tủ quần áo bắt đầu tìm kiếm bộ quần áo thích hợp. "Vân Kiều, nha đầu Bội Hoàn kia đâu?" Diệp Linh Sương từ trong tay nàng tiếp nhận nước trà, hỏi câu, sau đó liền thổi lá trà Bích U nổi mặt nước, chậm rãi uống. "Hồi nương nương, mới vừa rồi nước ấm trong ấm trà hết, Bội Hoàn cầm ấm trà Noãn ẩm các lấy nước rồi." Vân Kiều cúi đầu đáp, thấy Diệp Linh Sương đem cây quạt gác lại bên bàn, liền tự mình cầm lên, nhàng quạt cho nàng. "Nha đầu kia thực chịu khó." Diệp Linh Sương đem chén trà thả lại bàn, cười câu. Mặc Nguyệt tìm thấy bộ quần áo màu hồng nhạt đưa tới, lại búi cho Diệp Linh Sương kiểu tóc Thập Tự kế xinh đẹp, trước đem tóc búi theo hình chữ thập, đem tóc dư ra ở hai bên buông thẳng xuống vai, lại dùng cây trâm Tường Vân xanh biếc cố định tóc, cả người thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, lại có chút phong thái của hiệp nữ giang hồ. "Nương nương mặc như vậy nô tỳ thấy thu hút." Mặc Nguyệt cười , lại mang tới đôi khuyên tai hình mặt trăng màu hồng nhạt định đeo lên đôi tai trong suốt lóng lánh kia, lại bị Diệp Linh Sương giơ tay ngăn lại, " cần, luyện quyền cước, đâu cần phiền toái như vậy." Vân Kiều ở bên che miệng cười trộm, trêu ghẹo : "Mặc Nguyệt tỷ tỷ tay nghề khéo, hóa trang như vậy, nương nương thoạt nhìn mất cao quý lại thêm vài phần hoạt bát." "Được rồi, các ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Vân Kiều, kêu An Đức Tử cùng Ngô Đoàn ở ngoài điện trông chừng, nếu có người đến ngay lập tức kêu lên tiếng." Diệp Linh Sương oán trách nhìn hai người liếc mắt cái, phân phó . "Nương nương yên tâm, mới vừa rồi Mặc Nguyệt tỷ tỷ trang điểm cho nương nương nô tỳ phân phó hai người họ." Vân Kiều cười , cùng Mặc Nguyệt mỗi người bên nâng Diệp Linh Sương đứng lên. "Ngươi làm việc rất hiểu ý ta." Diệp Linh Sương vừa lòng liếc nhìn nàng cái, khóe miệng khẽ cười. Chắc chắn nha đầu kia ở Ti Lễ viện bốn năm, quy củ đều thông suốt, đối nhân xử thế thấu đáo. Chỉ chốc lát sau, Bội Hoàn mang nước ấm quay về, thấy chủ tử thân nữ hiệp đầy kinh ngạc, mắt sáng lên, hiếu kì cực độ, "Nô tỳ biết nương nương lại có võ nghệ." Diệp Linh Sương lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, "Chính là khoa chân múa tay thôi, thể mang ra khoe được, tin các ngươi hỏi nha đầu Mặc Nguyệt kia mà xem." "Bội Hoàn muội muội đợi lát nữa nhìn liền biết bản của nương nương." Mặc Nguyệt cười , nhưng có trực tiếp trả lời vấn đề này. Ba nha hoàn đứng trong sân, nhìn dời mắt nữ tử ở chính giữa thi triển quyền cước, lúc tung người lên cao đạp cước xuống, xong lại lộn vài vòng liên tục, Bội Hoàn sợ tới mức hai tay ôm ngực, hai mắt trừng to, nguyên lai chủ tử nhà mình đúng là có bản lĩnh . Diệp Linh Sương lặp lặp lại số động tác, trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân cực kì thoải mái, trước khi trọng sinh nàng vốn sinh ra ở tướng gia, thuở học cầm kỳ thi họa đồng thời cũng quên học mấy chiêu quyền cước phòng thân, chính là từ lúc vào cung, vì để thực lễ nghi, liền đem chút thoải mái ngang tàng của bản thân thu lại, đoan chính ngồi ở vị trí mà mọi phi tần trong hậu cung đều mong muốn. Diệp Linh Sương trong sân thoải mái bao nhiêu hai tiểu thái giám ngoài điện lại khổ bấy nhiêu. Bình thường Thúy Hà điện vốn chẳng có người đặt chân tới, trừ bỏ mấy ngày trước đây số phi tần phần lớn là Tuyển thị, Bảo lâm, phẩm cấp thấp đến nhả ra chút chua xót của bản thân. nhiều ngày trôi qua, hai người vạn lần ngờ Thúy Hà điện lại nghênh đón pho tượng phật lớn như vậy. "Hoàng... Hoàng Thượng, để nô tài vào hướng Diệp sung viện thông báo tiếng, như vậy Diệp sung viện chuẩn bị tốt để hầu hạ Hoàng Thượng." An Đức Tử hai chân có chút run, lại vẫn kiên trì . Ngô Đoàn cũng liên tục gật đầu. Đại Yến Đế thờ ơ quét liếc mắt hai người cái, nếu muốn gióng trống khua chiêng đến, làm gì chỉ để mình Lý Phúc Thăng theo đến. Thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của hai người kia, Đại Yến Đế con mắt hơi híp lại, ánh mắt chuyển về cửa đại môn của Thúy Hà điện, theo lý thuyết, ban ngày ban mặt, cửa đại môn đều mở ra, nhưng cửa điện của Diệp sung viện lại đóng chặt, còn phái thái giám ở cửa đại điện canh chừng, đây là kỳ quái. "Hoàng Thượng, bằng nô tài trước xem sao." Lý Phúc Thăng thấy Đại Yến Đế có động tác gì, chính là hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cửa điện kia, liền câu. " cần." Đại Yến Đế thản nhiên , môi mỏng khẽ giương lên, nhìn lướt qua trán điểm mồ hôi lạnh của hai tiểu thái giám, liền trực tiếp vào. Cũng để Lý Phúc Thăng mở cửa thay, chính mình trực tiếp tay đẩy ra, kẽo kẹt tiếng, cửa đại môn bị mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Đại Yến Đế ngẩn ngơ trong chốc lát. Ba tiểu nha đầu sùng bái nhìn nữ tử thân hồng nhạt chạy tới chạy lui trong sân viên như hầu tử, nàng lưu loát ra quyền, búi tóc thập tự kế bởi vì động tác của nàng mà bay qua bay lại, xem ra hết sức xinh đẹp. Mà đúng lúc vào, nữ tử vừa vặn tung cước và quyền. Mấy người theo thanh nhìn qua, đều là kinh hãi. "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Mặc Nguyệt sợ tới mức vội vàng quỳ mặt đất, thần sắc lo lắng vụng trộm nhìn tư thế tung cước và quyền của nữ tử, tư thế này... thực bất nhã. Diệp Linh Sương cực kì buồn bực, thiên tính vạn tính nghĩ tới thằng nhãi hoàng đế này thế nhưng lại đến Thúy Hà điện đúng lúc như vậy. Nhớ tới động tác của chính mình lúc này, liền vội vàng thu hồi chân cùng tay quyền của mình, cúi đầu : "Thiếp thân gặp qua Hoàng Thượng." Khuôn mặt đỏ ửng, trong lòng cũng ảo não thôi, nàng mới vừa rồi luyện võ rất nhập thần, quên mất cảnh giác hàng ngày. "Ha ha ha..." Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhắn của nàng đỏ ửng, đột nhiên cười ha hả, chắp tay sau lưng tới trước mặt Diệp Linh Sương, đưa tay nâng nàng dậy, vẻ mặt đầy ý cười, "Trẫm tưởng ái phi ban ngày đóng cửa cửa điện làm gì, nguyên lai là ở trong làm chuyện phong nhã như vậy." Nghe lời này, Diệp Linh Sương cả kinh, vội vàng cúi thân mình thỉnh tội, lại bị Đại Yến Đế ôm vào lòng, loạng choạng chút. "Thiếp có tội." Diệp Linh Sương cúi đầu , mặt hướng trong lòng nhích lại gần, ý đồ che giấu khuôn mặt đỏ ửng kia. "Vậy sao? Ái phi có tội gì?" Đại Yến Đế nhíu mày nhìn nàng, bàn tay to nhàng nâng cằm của nàng lên, có chút sung sướng thưởng thức khuôn mặt đầy xấu hổ kia. "Thiếp nên ban ngày ban mặt làm chuyện phong nhã như vậy, thiếp biết sai rồi." Diệp Linh Sương ánh mắt bởi vì nhuốm tầng nước mắt nhàn nhạt càng thêm trong suốt, vừa buồn rầu vừa thẹn thùng nhìn chằm chằm nam tử trước mắt . " là, trẫm trách ngươi, sao ủy khuất như vậy đứng lên ." Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhắn rưng rưng thẹn thùng thôi, vừa cười vừa vuốt ve hai má đỏ hồng kia. "Khiến cho Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng thiếp thô tục như vậy, Hoàng Thượng nhất định là vui, thiếp tự nhiên thấy tủi thân." Diệp Linh Sương đẩy tay của ra, thoáng thấy nhíu mày chút, lại đem khuôn mặt vùi vào trong lòng của , bắt đầu giọng oán trách, "Hoàng Thượng vì sao mỗi lần đều như vậy trêu đùa thiếp, tiến vào cũng cho hạ nhân thông báo tiếng, luôn làm thiếp quẫn bách, Hoàng Thượng quá đáng, thiếp chán ghét ngươi!" Nghe thấy hai chữ chán ghét, Đại Yến Đế chân mày cau lại, đem khuôn mặt chui trong lòng mình nâng lên, "Ái phi nếu chán ghét trẫm, bằng trẫm tại liền , để ái phi được như ý?" Trong mắt ý cười mang vài phần trêu chọc. Tiểu nữ nhân này thế nhưng dám chán ghét , lần đầu tiên nghe thấy có người trước mặt của hai chữ chán ghét, trong lòng chút tức giận, ngược lại còn có điểm hưởng thụ? "Hoàng Thượng liền ." Diệp Linh Sương đem mặt quay , quay đầu nhìn tới . A, muốn trẫm ? Đại Yến Đế trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, dừng chút liền đồng ý gật đầu, "Tốt lắm, trẫm trước, chờ ái phi hết giận, trẫm lại đến." Vừa quay người lại, vạt áo bị bàn tay ngọc trắng nõn giữ chặt, Đại Yến Đế quay đầu xem nàng, trong mắt ý cười càng sâu. "Hoàng Thượng tốt xấu cũng vào trong ngồi chút, chẳng lẽ liền như vậy ?" Ánh mắt chăm chú nhìn thẳng , mang theo vài phần hờn dỗi bất mãn. "Ha ha ha..." Đại Yến Đế cười rộ lên, trong tiếng kinh hô của nàng bỗng dưng đem nàng ôm lên, cất cao giọng : ", trẫm đưa ái phi vào phòng chuyện." Nhìn đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn xem , cúi đầu hôn lên đôi mắt đó, Đại Yến Đế trong lòng phá lệ vui sướng.
Chương 16: Bản sắc nam nhi "Hoàng Thượng, tại là ban ngày ban mặt." Diệp Linh Sương đem đầu vùi vào trong lòng Đại Yến Đế, có chút ngượng ngùng nhắc nhở . Nhưng tay vẫn quàng ở của cổ, cả người treo ở người . Đại Yến Đế để ý lắm, khóe miệng ý cười càng sâu, ôm nữ tử trong lòng thẳng vào nội các Thúy Hà điện, thấy nàng quẫn bách, liền cười : "Ái phi cần lo sợ, tại trời tối, coi là ban ngày ban mặt nữa." Nghe lời này, Diệp Linh Sương hơi ngẩng đầu nhìn sắc trời chút, khỏi thầm trợn mắt, thực trợn mắt dối! ràng là ban ngày ban mặt sáng sủa, tại lúc này nhiều lắm là thời điểm dùng bữa tối, bắt được điểm này, Diệp Linh Sương vội hỏi: "Hoàng Thượng dùng bữa tối chưa?" Đại Yến Đế bước chân hơi dừng, lại tiếp tục bước tiếp về phía trước, cười trả lời: "Chưa dùng, nay phê duyệt tấu chương xong sớm, nghĩ tới thăm ái phi chút, cũng quên thời gian dùng bữa tối." "Hoàng Thượng nên trở về dùng bữa , đừng lầm canh giờ." Diệp Linh Sương người giãy dụa đứng dậy, lại bị tay ấn vào trong ngực, thuận tiện phát vài cái lên chiếc mông kia, " cần lộn xộn, trẫm thấy ngươi thân mình nhắn, nghĩ tới ôm thấy cũng ." Dứt lời, mày kiếm hơi nhướn lên, ràng là trêu chọc. Diệp Linh Sương cực kì ủy khuất, nàng thế nhưng bị người khác đánh đòn! Đôi mắt to tròn gợn nước, nhìn nam tử trước mặt, mặt bất tri bất giác đỏ mảng lớn. "Ha ha, như thế nào, còn muốn trẫm đánh nữa ?" Đại Yến Đế tâm tình rất tốt thưởng thức khuôn mặt nhắn vừa thẹn vừa giận kia, cúi đầu xuống, con ngươi dừng lại cái miệng , cười : "Mắt của ái phi là đẹp, lúc trừng mắt giống với quả bồ đào mà sáng nay trẫm mới ăn, so với nó còn đen hơn vài phần" Diệp Linh Sương vừa giận vừa trừng mắt liếc nhìn cái, đúng lúc mới câu vừa rồi, rước lấy trận cười khẽ của Đại Yến Đế. "Hoàng Thượng vẫn là để thiếp xuống , thiếp sợ mệt Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương đỏ mặt . Đại Yến Đế cúi đầu xem nàng, lông mày nhướn cao, "Như thế nào, ái phi sao tín nhiệm trẫm như vậy?" "Là hoàng thượng mới vừa ôm thiếp rất nặng, thiếp tự nhiên nên vì Hoàng Thượng mà lo lắng." Nghiến răng hướng , đem hai chữ lo lắng đặc biệt nhấn mạnh. Đại Yến Đế cười ha hả, nguyên lai tiểu nữ nhân này chú ý câu vừa rồi, đúng là tiểu nữ tử. lúc sau, hai người vào trong nội các, bàn tay to ôm thân thể thơm ngát ngồi đoản tháp duy nhất trong phòng. Đại Yến Đế có buông nàng xuống, mà để cho nàng ngồi đùi mình. Diệp Linh Sương lơ đãng nhìn lướt qua, tư thế này có chút... ái muội, đoản tháp này chỉ dùng cho người ngồi, hai người ngồi cũng thực... chật chội. Khó trách Đại Yến Đế nhíu mày, : "Lần trước nên đưa tới tháp dài cùng bàn ghế đến, những thứ này xem ra ở đây đủ." Ngươi mỗi lần chỉ biết thưởng châu báu trang sức, làm sao chú ý tới chuyện này, Diệp Linh Sương trong lòng hừ tiếng. "Thiếp là sợ hãi, kỳ lúc ở Thúy Hà điện muốn thêm bàn ghế, nhưng thiếp dám cầu xin nhiều." Diệp Linh Sương cúi đầu , khóe miệng cũng kéo lên chút. "Ái phi ràng là muốn, còn khẩu thị tâm phi đằng nghĩ nẻo." Nhìn bộ dáng nàng cười trộm, Đại Yến Đế khỏi trêu ghẹo . Diệp Linh Sương bỗng nhiên ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm cặp mắt đen sâu thẳm kia, nghiêm túc , "Thiếp chính là cảm thấy Hoàng Thượng có thể nghĩ đến thiếp, trong lòng cao hứng thôi." Đôi mắt kia lúc cúi xuống nhìn nàng chợt lóe, bạc môi hơi nhếch lên, "Trẫm tự nhiên là nghĩ đến ái phi, bằng đến xem ngươi." "... Thiếp trong lòng cao hứng." Diệp Linh Sương nhìn lâu, cười , buông tay ở cổ đứng dậy, tại nơi bạc môi nhếch lên nhàng hôn, vui sướng nháy mắt cái, "Nha, đây là phần thưởng của Hoàng Thượng." "Phần thưởng?" Đại Yến Đế như nghe được cái gì buồn cười, đưa tay bắt lấy đôi má phấn nộn kia vuốt ve vài cái, cười đến vui vẻ, cho tới bây giờ chỉ có thưởng người khác, lần đầu nghe tiểu nữ nhân thưởng cho , mới mẻ làm sao. "Phần thưởng của ái phi có chút ít ỏi, trẫm còn chưa thấy thỏa mãn, ái phi xem, nên làm như thế nào cho phải?" Đại Yến Đế dùng ngón tay mơn trớn khuôn mặt nhắn trơn bóng kia, ôn nhu hỏi. Diệp Linh Sương chỉ cảm thấy mặt ngưa ngứa, liền đẩy ngón tay làm loạn kia ra. Dường như nhận thấy được nàng muốn làm cái gì, Đại Yến Đế lập tức nắm lấy cái tay bé có ý đồ phản kháng kia, híp mắt cái, "Còn muốn phản kháng trẫm? Ai cấp cho ngươi lá gan này?" Nhìn như nghiêm túc nhưng trong lời xen lẫn mỉm cười. "Đương nhiên là do Hoàng Thượng cấp." Diệp Linh Sương chút sợ uy nghiêm ép hỏi của , cười đáp. Thấy định có thêm hành động khác, vội hỏi: "Hoàng Thượng, đến giờ dùng bữa tối, Hoàng Thượng vẫn chưa dùng bữa, nếu bởi mà tổn thương long thể, tội danh này thiếp đảm đương nổi." Dứt lời, hơi nhích thân mình rời khỏi , ý bảo thả mình xuống. Đại Yến Đế hơi nhíu mày, lại có khó xử nàng, buông lỏng tay ôm phần eo của nàng ra, trong lòng lại : tiểu nữ nhân này, các phi tần khác đều ước gì giữ lại, nàng trái ngược hẳn, vội vàng đuổi . Diệp Linh Sương thấy hờn giận, nghĩ đến muốn đứng dậy , ngờ hướng cửa trước trầm giọng : "Lý Phúc Thăng, sai mấy thái giám khỏe mạnh khiêng tới đây chiếc bàn và hai chiếc ghế mới sơn tới, thuận tiện sai đầu bếp làm mấy đĩa thức ăn, trẫm đêm nay cùng Diệp sung viện ở Thúy Hà điện dùng bữa." Lý Phúc Thăng cùng mấy hạ nhân thấy Đại Yến Đế cùng Diệp sung viện vào nội các, sớm đứng ngay phía sau cửa, chờ bên trong lên tiếng, lúc này lại nghe thấy như vậy, Lý Phúc Thăng hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Hoàng Thượng, bàn ghế lập tức đưa đến, còn đồ ăn nên để đầu bếp ở ngự thiện phòng đưa tới, vẫn là..." " cần, trẫm cùng Diệp sung viện ăn thức ăn do đầu bếp tại đây nấu." đợi xin chỉ thị đầy đủ, Đại Yến Đế liền lên tiếng. Mặc kệ Hoàng Thượng có hay nhất thời cao hứng, chuyện này cũng khiến cho đám người bên phòng bếp đau khổ thôi, ngày thường lý bọn họ chỉ phục vụ bữa ăn cho vài phi tần phẩm cấp thấp, hơn nữa Thúy Hà điện cùng Hồng Lạc điện cùng với vài tiểu điện rải rác khác đều là phi tử được sủng ái lắm, cho nên nguyên liệu nấu ăn cũng kém chút, được tươi ngon. Thế nên làm sao nghĩ pho tượng phật lớn như vậy lại ở chỗ này dùng bữa tối. Đầu bếp cùng vài tiểu thái giám sai vặt trong lòng nhảy loạn miễn cưỡng đưa lên bàn thức ăn cho bữa tối. Cho nên, khi Diệp Linh Sương thấy bàn thức ăn thịnh soạn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, quả nhiên có Hoàng Thượng phụng bồi ăn cơm là lợi ích to lớn. Đại Yến Đế ra cảm thấy gì, miễn cưỡng dùng vài miếng liền gác đũa, nhìn nữ tử bên người ăn ngon miệng, dẩu môi, hỏi: "Đồ ăn thực hợp khẩu vị của ái phi?" Mới dùng thấy hoàng đế gác đũa, Diệp Linh Sương cũng vội vàng ngừng tay, thỏa mãn gật gật đầu, "Đồ ăn này so với ngày thường ăn ngon miệng hơn hẳn." Đại Yến Đế vừa nghe lời này, mặt ý cười lại sâu thêm vài phần. Chính mình có tới hay có khác biệt, có cùng ăn liền thấy ngon miệng hơn vài phần. Đại Yến Đế nghĩ như vậy, lại biết Diệp Linh Sương chính là thực ra suy nghĩ của mình, từ lúc tiến cung tới nay đồ ăn của nàng so với thượng đẳng nha hoàn tốt lắm cũng chỉ hơn vài phần, những ngày này xem như kham khổ . Tuy rằng Diệp Linh Sương so đo về đồ ăn nhưng có thể ăn ngon chút tự nhiên là vui đến cực điểm. Dùng bữa xong, Mặc Nguyệt và vài nha đầu đứng ngoài cửa mới cúi đầu tiến vào thu dọn bát đũa, An Đức Tử cùng Ngô Đoàn giúp đỡ thu dọn bàn, trong phòng bận rộn. tới cửa, Mặc Nguyệt vụng trộm quét mắt liếc hai người cái, Diệp sung viện cầm khăn lụa tơ tằm thay Đại Yến Đế lau khóe miệng, như vậy trông ái muội đến cực điểm, Mặc Nguyệt che miệng cúi đầu rồi ra ngoài. Xem ra, Hoàng Thượng đêm nay nghỉ ở Thúy Hà điện. Đại Yến Đế cúi đầu nhìn nữ tử thay mình lau miệng, nhìn khuôn mặt khả ái kia, con ngươi chợt lóe, trong mắt dần dần nhiễm mảng dục tình, hai tay nắm ở thắt lưng của nàng, nhất thời khiến nàng kinh ngạc. "Kiểu ăn mặc này cũng tệ." Đại Yến Đế thấp giọng cười , ghé sát vào vành tai trong suốt kia, nhàng cắn cắn. "Hoàng Thượng, đừng... tại canh giờ còn sớm." Khuôn mặt trắng nõn mới vừa rồi của Diệp Linh Sương bắt đầu ửng hồng, tay phen hơi đẩy ra. lại làm như nghe thấy, đưa tay nâng cằm của nàng lên, hôn cánh môi phấn nộn hoa đào kia, phen hôn sâu mới dừng lại, nhìn khuôn mặt nhắn kia thở hổn hển, tâm tình rất tốt : "Trẫm bồi ái phi ra ngoài dạo chút." Thấy dường như muốn đứng lên, Diệp Linh Sương có chút quẫn bách nhìn , sau đó quét nhìn thân trang phục của chính mình, "Thiếp đổi trang phục ?" " cần, trang phục này nhìn tốt lắm, trẫm thực thích." Đại Yến Đế đưa tay nắm thắt lưng của nàng, cùng nhau hướng ngoài điện mà . Kì thực quang cảnh xung quanh Thúy Hà điện có gì bắt mắt, nếu có thể vào mắt cũng chỉ có vài cây hoa đào cổ thụ rải rác và cách Thúy Hà điện xa là hồ sen kia. "Ái phi muốn nơi nào?" Đại Yến Đế nhìn khuôn mặt của nữ tử bên người, cười hỏi. " nơi nào cũng được, chỉ cần có Hoàng Thượng cùng liền rất tuyệt." Diệp Linh Sương thấp giọng , tay hơi hơi tới gần tay của , mang theo chút thích ý, nhàng chạm vào lại hờ hững thu tay về. Đại Yến Đế thoáng sửng sốt, liền bắt lấy bàn tay bé kia, dùng chính bàn tay to lớn của mình nhàng bao lấy, khóe miệng gợi lên chút cười say lòng người, " thôi, hồ sen bên kia Thúy Hà điện nhìn xem." "Được." Diệp Linh Sương ôn nhu đáp, thoạt nhìn có chút nhu thuận, mặt lại lặng lẽ lên chút đỏ ửng. Diệp Linh Sương nghĩ đến hai người ngồi bên hồ ngắm hoa sen, sau đó tán tỉnh lẫn nhau phen, đáng tiếc kết quả được như ý nguyện. Bởi vì đột nhiên xuất nữ tử bên hồ sen, có lẽ cũng là phi tần. tảng đá hàng ngày nàng thích ngồi có vị phấn y nữ tử xinh đẹp tuyệt luân ngồi ngẩn người, xiêm y người nàng cũng cùng màu, khiến tăng thêm vài phần xinh đẹp. chiếc trâm hoa đào đồng sắc, gò má ửng hồng, đôi mắt hàm chứa đầy vẻ phong tình khuôn mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía hai người. Nữ tử câu nhân như vậy ai thương? Đặc biệt tại Diệp Linh Sương thân tranh phục như vậy, so sánh với nàng kia khó tránh khỏi có chút thô tục, bình thường nam nhân rất thích trước mắt là nữ tử xinh đẹp như vậy. Lúc này Diệp Linh Sương thấy Đại Yến Đế có chút thất thần, trong lòng hừ lạnh tiếng, đức hạnh của nam nhân quả thực đều giống nhau. Tay kia khẽ khàng từ trong bàn tay rút ra, nàng chỉ cúi đầu, lộ ra chiếc cổ nhắn trắng nõn. Đại Yến Đế giật mình hoàn hồn, nhìn bàn tay vắng vẻ, khẽ nhíu mày đầu nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh bất tri bất giác xa từng bước, trong mắt nhiễm vài tia vui đồng thời trong lòng có chút sung sướng nguyên nhân. Dấu bàn tay bị ghét bỏ phía sau lưng, thu liễm, nghiêm nghị đánh giá trước nữ tử mắt. "Thiếp biết Hoàng Thượng cùng muội muội tới nơi này, quấy rầy nhã hứng ngắm cảnh của Hoàng Thượng cùng muội muội, thần thiếp có lỗi." Liễu tài nhân vội vàng hướng Đại Yến Đế cúi chào, vẻ mặt ảo não.