CHƯƠNG 5 Editor: Hà Linh Đôi mắt ngẩn ra, chưa bao giờ thấy Tống Thế Kiệt mặc tây trang cả. Áo sơ mi màu trắng để nới hai cúc , ống tay áo vén lên khuỷu tay, bình thường cả luôn ăn mặc chỉnh tề, nhưng xem ra hôm nay hỗn độn, hình ảnh có vẻ hào sảng, tất nhiên cũng là phóng đãng. Caravat nới rộng ra theo cúc áo sơ mi, tay cầm chai rượu thỉnh thoảng lại đưa lên miệng. Đường Uyển Du thoáng nhìn, thấy hình ảnh caravat như vậy, đoán rằng tâm tình cả rất kém. Bỗng nhiên, Tống Thế Kiệt dừng lại đu nữa, chân cố định ở mặt đất, cho xích đu ngừng lại. chợt ngửi thấy mùi rượu nặng nề xông tới, mắt ngước lên , thấy cả đưa gương mặt sát tới mặt mình, trái tim lạnh phù phù. « Đèn đường lên rồi, người viếng cũng về, nên tìm nơi nghỉ ngơi thôi. » ý cả, như đứng đống lửa, ngồi đống than, đúng là ở thế tiến thoái lưỡng nan, ghế đu bị lệch trọng tâm khiến nó nghiêng về phía, tay cả giữ lại dây để bị mất trọng tâm rớt xuống. Hành động đó làm cho dựa vào càng gần , gần đến nỗi gáy tuyết trắng của nghe được từng luồng hô hấp của . « Lần đầu tiên nhìn thấy , là dâu mới, đến lần thứ hai nhìn lại, lại là quả phụ, thể tưởng tượng được thân thế lại nhanh chuyển biến đến thế. » thay đổi thái độ với , luôn hướng tới những câu chế nhạo, bàn tay trắng mềm bị cầm lấy, ngón tay xoa lên mu bàn tay non mềm, dọa sợ tới mức lùi cả người về sau, đẩy để thoát ra khỏi vòng tay. Co rúm lại. người cả luôn có hương vị nguy hiểm làm cho mỗi lần đến gần đều sợ đến mức dựng tóc gáy, mà biết vì sao. vừa thấy là trái tim mất tốc độ mà nhảy lên, hề giống với cảm giác khi ở bên cạnh Tống Nhân Khánh. Tống Nhân Khánh luôn cho cảm giác yên tâm, mà cả luôn cho cảm giác nguy hiểm tràn ngập, là loại bất an, ở gần cả như ở gần quả bom hẹn giờ, thể nào chịu nổi. vô lực phản bác , dù sao Nhân Khánh cũng vì mà chết , cho dù gia tộc chỉ trích , nhưng trong tâm vẫn luôn áy náy. Hơn nữa, chuẩn bị tinh thần nghe cả nhiếc móc nặng nề, hề dung túng bản thân mình vô cảm với cái chết của Nhân Khánh. Ánh mắt trầm thấp của đảo qua cơ thể mặc tang phục của , đôi mắt dừng ở bộ ngực cao ngất, rồi đến đường eo tinh tế ưu nhã, người truyền đến hương thơm nhưng lại như kích thích chất cồn trong người quấy phá. « Xem này, đôi mắt to ngập nước, làn da tuyết trắng, đôi môi nhu thuận, đúng là dung mạo làm điên đảo chúng sinh, khó trách là đàn ông Tống gia chống cự được. » giọng của khàn khàn, trong đầu lên ý nghĩ độc chiếm , đây là lần đầu tiên nhìn thấy mà mang theo dục niệm, còn lại trước đây đều có ấn tượng tốt về . « Đúng là Nhân Khánh nó nên tự trách mình ánh mắt quá tốt, vẫn ngốc nghếch đến mức đem phụ nữ để người ta trêu hoa ghẹo nguyệt về làm vợ ! » « Em ! Em… phải ! » hiểu được ý cả vừa gì, muốn phủ định phải mình câu dẫn ai cả, lại càng biết gì. « đúng ? Vậy tại sao trưởng bối lại có hành động khinh bạc ? » giương đôi mắt ngạo nghễ nhìn trách cứ. lặng lẽ nhúc nhích cơ thể muốn chạy trốn thoát khỏi vòng tay của , ngờ lại đem kéo tới trước mặt, hai chân kẹp chặt , khiến lâm vào cảnh ngồi giữa hai chân , là ám muội. kiên cường ngước lên, sa đen che phần khuôn mặt tái nhợt giống như đóa hoa trắng mỏng manh yếu ớt, chu môi ra muốn mà nên lời, giống như muốn có thành kiến lý do rồi biện giải cho bản thân mình. Đôi mắt lạnh của nhìn như chim sợ cành cong, bộ dáng thanh thuần nhu nhược nhưng lại tự nhiên. Đúng là bộ dáng như thế mới động lòng đàn ông mà ra tay thương tiếc bảo vệ, đúng là công lực dụ dỗ nam nhân rất cao. « Gả vào Tống gia, sinh vi Tống gia, tử vì Tống gia, tôi cần tuân thủ tam tòng tứ đức, nhưng ít nhất cũng phải vì Nhân Khánh mà mà tôn thủ nữ tắc, được câu dẫn hay có quan hệ với đàn ông khác. » Tay nâng mặt lên, xốc lên cái sa đen che mặt. Những câu này mang ý nghĩa giống như những câu khi gặp lần đầu tiên ở sảnh, đối với khuôn mặt tuấn dật của , tâm hồn hiểu sao lại nhói đau cái. « Tôi chỉ muốn biết, Nhân Khánh ? vì nó chết mà đau lòng sao ? » Tiếng của bây giờ nhu hòa, đôi tay vuốt ve hai má của , cho dù tiếp xúc sơ sơ như vậy nhưng cũng làm cơ thể vô thức sợ hãi run lên, giống như nội tâm ý ớt xúc động mạnh mẽ, đôi mắt to ẩm ướt xinh đẹp. thẫn thờ, đúng là có thích Nhân Khánh, nhưng cũng là loại ỷ lại, cảm giác mất gây nên cho cảm giác « thương » chứ phải « mến ». « có biết nó dành bao nhiêu tình cảm cho ? Cho dù nó ở nhân thế, nhưng nó mãi mãi theo . Cho dù có được người đàn ông khác ưu ái hay cùng bọn họ thân thiết, có còn nghĩ đến nó ? » kích động , mang mùi rượu nhuộm lên khí hô hấp khiến ý loạn tình mê, đột nhiên mới phát ra ý . Khí thế bức người kia tiến sát lại, khiến bối rối phản bác : « cả. lo lắng quá nhiều. Em Nhân Khánh, trong lòng đương nhiên chỉ có ấy, thể làm chuyện có lỗi với ấy ! » Đến lúc tỉnh táo lại, mới phát gương mặt cả sát mặt , cách 5cm nữa là chạm đến rồi. đôi mắt sáng quắc mị hoặc chăm chú nhìn , như như kẻ say chưa tỉnh, tức giận của đắm chìm trong bi thương, mà tay lại đè ở lưng , nhất thời mới phát giác cả người ngã nhào ở trong ngực . « ! » tưởng đè lên chân mình bị gãy, khủy tay giãy ra bị bắt được. « Nhân Khánh là đứa trẻ ngoan, tìm đâu cũng thấy người đàn ông tốt như thế, nó chết, khiến ta rất thương tâm, chúng ta ngày đó rất thương nhau… rât thương nhau. » ngừng ỉ ôi tựa vào vai , giống như muốn tìm ở chỗ để bổ khuyết cho phần tâm hồn bị rỗng. Cần cổ thanh mảnh mịn màng hương thơm lại kích thích huyết khí trong cơ thể , tay lần từ lưng xuống eo , rồi lần lên vai nàng như muốn bong tưng lớp tang phục ra. « cả ! » Dù trong lòng có bao nhiêu ấm áp khi ở sát nhưng Đường Uyển Du ràng phát , mũi thẳng của hắng chạm mũi của , môi cùng đôi môi tái nhợt của dán vào nhau. Đây là việc làm có tội với Nhân Khánh. ! Sao dám ở đây làm động tác kỳ quặc đó, huống chi đây còn là hậu viên vẫn mở rộng cửa, đối mặt với linh đường của Nhân Khánh, mà cũng biết trong nội đường còn bao nhiêu người chưa có thể trông thấy cảnh này. bị dọa khủng khiếp. « cả ! uống say rồi ! » Hai tay dùng sức đẩy người ra, nào biết có khí lực như núi, suy suyển tí nào. Ngay lúc ấy ghế đu thoáng di động, thả lỏng ra, bắt lấy cơ hội này dùng sức đẩy ra, thoát khỏi khuỷu tay giam cầm, đẩy người đàn ông nặng nề rớt xuống. Bất ngờ kịp ngạc nhiên, lảo đảo đá ngã bình rượu vỡ tan, trái tim chấn động như nhảy ra khỏi lồng ngực, ngại mình ngã đau, dám ngoái nhìn lại tình huống của người đàn ông phía sau. Tự mình chạy trốn… Thầm nghĩ chạy ra khỏi nơi này, chạy ra khỏi nơi này trong tình cảnh chật vật, hô hấp gấp gáp.
CHƯƠNG 6 Editor: Hà Linh Từ sau ngày đó, Đường Uyển Du tìm mọi cách để lẩn tránh Tống Thế Kiệt. Hệ thống xí nghiệp khổng lồ của Tống gia, đương nhiên luôn bận rộn có thời gian trở lại Tống gia rồi. May mắn là sau đó hề truyền đến lời đồn đãi kỳ quái nào, có khả năng có người nhìn thấy màn này. Nhưng mà, luôn lo lắng trận mưa phùn ở hậu hoa viên, cả say rượu nằm ở đó có sợ lạnh ? mặt tự trách mình, Nhân Khánh mới chết vài ngày, lại tưởng nhớ đến cả. Đêm đó cả giờ trò khiến tìm đập nhanh suy nghĩ nổi, lúc đó chỉ là cảm giác bị xúc phạm nhục nhã. vốn có dung mạo dễ nhìn, tình tình ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, Đường Uyển Du vốn vẫn được coi là hoa hậu giảng đường, do vậy chưa có ai ở trước mặt mà có cử chỉ phi lễ bất kính cả. Đường gia so với Tống gia vốn bằng, nhưng ba ở trong giới xí nghiệp Đài Loan vốn cũng có máu mặt. Những người theo đuổi thường cảm thấy cao cao tại thượng, có loại cao quý nào đó ngăn cách thể đùa bỡn, mà chỉ có thể để làm tình nhân trong mộng mà thôi. Xưa đâu bằng nay, nhưng kẻ ăn nhờ ở đậu. Có lẽ do ba ba dạy dỗ và thương hết mực, khiến chịu đựng cái lễ giáo thiên kim tiểu thư quá cao, dù có rơi vào hoàn cảnh thế nào cũng được phép làm nhục gia môn, thể làm cho ba ba thân vì mà chịu hổ thẹn được. Đứng cạnh cửa sổ, khí lạnh lẽo vì gian khuê phòng này mang lại ấm áp nữa, có Tống Nhân Khánh ở đây, càng thấy đơn hiển hơn. Nghĩ tới lời ngày đó của Tống Thế Kiệt, vẫn là cố ý châm ngòi nghi kỵ ? Hay là do quá thương tâm nên bị loạn ý loạn ngôn ? Đây là lần đầu tiên cảm thấy nam nhân đáng sợ, tuy rằng bài xích là loại cảm giác quái dị làm muốn đào móc sâu vào nó. Trong phòng lại truyền đến tiếng bộ đàm, bà bà lại phân phó đưa dạo phố, dám chậm trễ tiếp nghe. Từ khi con trai mất , tinh thần của bà rất kém, cần phải tản bộ nhiều để thoát khỏi bi ai. « Uyển Du, con có ở trong phòng ? Nghe Thế Kiệt bị cảm mạo cả tuần vẫn chưa khỏi, ta muốn thăm nó. » Nghe đến đó tinh thần của lại vang lên nỗi hoảng sợ. Cả tuần ? phải là từ lần đưa tang Nhân Khánh trong hậu hoa viên… giống như kẻ làm sai áy náy. « Ai ! Nhân Khánh rồi làm cho nó khổ sở thương tâm quá, con giúp ta trông nó lát được ? » Nghe bà bà cầu, vội vàng cáo bận từ chối. « Buổi chiều con muốn sửa sang lại ảnh chụp của Nhân Khánh nên thời gian tiện ạ. » « Cũng được. Thấy ảnh chụp đúng là thấy cảnh thương tình, bằng đưa có lẽ tốt hơn. » giọng của bà bà nghẹn ngào, cùng đồng bệnh tương liên. Đường Uyển Du vuốt vuốt lên ngực, chấn an nhịp tim. Nhưng mà may mắn cũng chiều ý , khiến có thể an tâm ở trong phòng mình cả ngày, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên bồi bà bà ra cổng lớn dạo. Tống Thế Kiệt dám đưa ra quyết định, quyền kế thừa của Nhân Khánh trong sản nghiệp Tống thị thuộc về , nên tất nhiên phải ở lại Tống gia, kể cả nhà mẹ đẻ cũng được về, cũng khác gì bị giam lỏng ; càng để cho đàn ông khác tới gần, chỉ sợ người phía sau chỉ trỏ. Sống trong cùng nhà với cha mẹ, sao có thể chạm mặt với Tống Thế Kiệt được ? tận dụng mọi khả năng thu lấy tin tức của khi bước vào cổng nhà, tìm việc bận rộn để làm, chân trước rời trước khi chân sau của tiến, giống như hai người khiến bầu khí biến hóa kỳ lạ. Cuối cùng, ba tháng sau, xin xuất ngoại giải sầu. Ở sân bay đảo Phổ Cát đưa tiễn , bà bà vẫn nhàng nhắc nhở ; « Con tới chào Thế Kiệt sao ? Nó mỗi ngày vẫn quan tâm tới con mà. » Lý Bích Châu nghĩ đến mang tang chồng, thu bản thân lại góc tiếp xúc với ai, cảm giác như giữa và Thế Kiệt có điều gì đó bất thường. « cần ạ. » Đường Uyển Du quanh co trả lời lúc rồi cũng biết cả khỏi cảm mạo, tuy vẫn muốn dò la tình hình của nhưng trong lòng vẫn áy náy dám tiếp cận . « Ta lo lắng con thân mình ra nước ngoài, hay ta kêu Thế Kiệt cùng con ? » Bà Bà lại quan tâm đề nghị. Câu đó làm cho Đường Uyển Du đưa chân tiến vào chỗ soát vé, : « Con có thể lo cho bản thân mình được, bà bà yên tâm. » Mục đích chuyến này là tới nơi kỷ niệm giữa và Nhân Khánh, muốn khắc kỹ trong tâm là kiếp này chỉ có người chồng là Nhân Khánh, cho phép mình được có suy nghĩ khác. ở Phổ Cát nhớ lại hết cả mọi việc cùng Nhân Khánh, thấy độc vô cùng. Nơi này vẫn nắng như thế, mặc dù sắp vào đông nhưng vẫn thấy rải rác tiêu điều lá thu. Nhìn cảnh mà nhớ đến tuần trăng mật, càng khiến cho lòng tịch mịch bạng hoàng. ở khách sạn Đông Hải, phòng có thể nhìn được cảnh quan bao quát nhất. Lúc ngồi ở ban công ngắm biển Lạc Nhật, khi ngắm dân bản xứ khiêu vũ đánh đàn ; đến sáng sớm lên xe đò của khách sạn tới danh tích lịch sử, tới những nơi có dấu chân của Tống Nhân Khánh. Tới ngày, họa vô đơn chí. Xe đụng với chiếc xe Benz. Sau khi nghe tiếng đụng, cũng long lắng xuống kiểm tra trạng thái xe, nhưng lại gặp gương mặt khiến sửng sốt. « Uyển Du, ngờ lại gặp cháu ở đây. » Người cậu xấu tính từng quấy rầy ở linh đường của Nhân Khánh, đứng đây mặt mày hớn hở. Đúng là kẻ đáng ghét nên xuất ở đây, dọa cho mặt mày tái nhợt, lui bước.