Editor : tyvybutchi.
Chương 39: Bạch thiếu gia dọa người.
Dương Đình Đình bị người khác tóm lấy tay, trong lòng vốn căm tức. Ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Bạch Thắng, trong lòng rất vui, còn chưa kịp có hành động gì thêm Bạch Thắng dùng lực nắm tay . Dương Đình Đình bị đau, tay Bạch Thắng đột ngột xoay ngược lại, trong nháy mắt, dùng sức nhấn cái, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra nghe thấy tiếng Dương Đình Đình la hét thảm thiết.
ta lùi về sau bước, cánh tay bị trật khớp, vô cùng đau đớn, sắc mặt Dương Đình Đình lúc xanh lúc trắng, mồ hôi và nước mắt đồng loạt chảy mặt.
Thế nhưng mắt Bạch Thắng ngay cả chớp cũng chớp cái, con ngươi đen như mực chỉ toàn u ám.
Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền đều giật mình, ngờ đến việc Bạch Thắng lại ra tay nơi công cộng. Quý Nhu nhanh chóng bước lên phía trước, đỡ lấy Dương Đình Đình, khẩn trương hỏi: “Đình Đình, em sao vậy?”
“Đau quá, chị Tiểu Nhu, rất đau…… Hu hu…… có phải tay của em bị gãy rồi ?” Dương Đình Đình vừa khóc vừa .
mặt tràn đầy nước mắt uất ức.
Bạch Thắng rảnh quan tâm tới bọn họ, dời tầm mắt nhìn về Quý Nghiên, Quý Nghiên vẫn còn ở trong trạng thái sững sờ, khẽ nhếch miệng, khuôn mặt hết sức kinh ngạc. Bạch Thắng lo lắng nhìn khắp người , nhàng hỏi “Em có bị thương ?”
Quý Nghiên lắc đầu, lúc này Bạch Thắng mới yên tâm.
Sắc mặt Mạnh Thiếu Tuyền trầm xuống, tức giận : “Mày là đàn ông mà lại động tay động chân với phụ nữ như vậy coi được sao ? Khi nào Đình Đình đắc tội với mày?”
Bạch Thắng nheo mắt, lạnh lùng mở miệng, “ ta nên hối hận vì người ta nên đắc tội phải là tôi, mà là Quý Nghiên. Nếu như ta đắc tội tôi…… tôi có thể dễ dàng tha thứ, coi như bị chó cắn cái. Nhưng lại dám đụng đến Nghiên Nghiên, tôi ngại trả thù giùm ấy đâu.”
Trong lòng Dương Đình Đình chấn động, ngay lập tức, ta càng khóc lóc dữ dội hơn.
Bạch Thắng vẫn đối tốt với Quý Nghiên như vậy, vượt ngoài tưởng tượng của . Dương Đình Đình cực kì cam lòng, trong lòng vô cùng căm ghét. Rốt cuộc Quý Nghiên có điểm nào tốt chứ? Tại sao vẫn thể sánh được với nó, tại sao trai và Bạch Thắng lại đối xử tốt với nó như vậy? Thậm chí tiếc vì nó mà hạ thấp bản thân.
Quý Nhu làm sao tưởng tượng được Quý Nghiên lại may mắn như vậy, cắn răng nghiến lợi đều thể hình dung hết cảm giác trong lòng của . Tại sao lần nào Quý Nghiên cũng đều gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ ?
Lại nghĩ đến mình, Dương Hàm Mặc quay về, vô cùng vui vẻ. Trong lòng tràn đầy chờ mong tìm ấy, kết quả Dương Hàm Mặc lại nhìn cái lạnh lùng mà : “Cút”
Quý Nhu càng nghĩ càng hận, thậm chí hận đến mức muốn Quý Nghiên lập tức chết . Nhưng nhớ đến những sỉ nhục mà ta làm với mình, Quý Nhu cam lòng, thề nhất định phải trả lại gấp bội cho Quý Nghiên, phải nhìn thấy ta đau đến muốn sống.
Mạnh Thiếu Tuyền : “Coi như Đình Đình gì sai với Quý Nghiên cũng chỉ là do ấy còn tuổi hiểu chuyện, để ấy xin lỗi là được rồi. Quý Nghiên lại hề bị tổn thương gì cả. Nhưng mày khi dễ yếu đuối thế nào cũng được.”
“Mạnh Thiếu Tuyền, có thể biết xấu hổ chút ?” Quý Nghiên nhịn được nữa.
Rốt cuộc là ban đầu mắt bị mù thế nào nên mới có thể coi trọng chứ? Bây giờ thực muốn ngồi lên cỗ máy thời gian trở về quá khứ tát mình hai cái, đúng là bị mộng du rồi nên mới có thể được hạng người đáng ghét như vậy.
tiếng người sao? Dương Đình Đình tạo ra bất kì thương tổn gì cho ? Vừa ác ý phỉ báng rồi lại cùng người thân công kích , vậy mà còn bảo là tạo ra bất kì thương tổn gì, vậy phải như thế nào mới được tính là có? Thực phải cầm dao đâm mấy cái mới gọi là có thương tổn sao ?
Những lời , suy nghĩ điên khùng như vậy chỉ có những người da mặt dày như bọn họ mới được. Quý Nghiên tức muốn chết, Bạch Thắng nắm tay chặt, truyền an ủi ấm áp của cho .
với Mạnh Thiếu Tuyền: “Có tạo thành thương tổn hay tự tôi biết xem xét. Lần sau nếu để tôi thấy ta đánh Nghiên Nghiên. Chỉ cần động tay liền đánh gãy tay, động chân đánh gãy chân, nếu như cậu tin có thể thử xem.”
Mạnh Thiếu Tuyền tức giận.
2.
Editor : tyvybutchi.
Chương 39 (tiếp): Bạch thiếu gia dọa người.
Bạch Thắng nắm tay Quý Nghiên, muốn phí sức dây dưa với bọn họ nữa, cuối cùng liếc nhìn Mạnh Thiếu Tuyền, lạnh nhạt : “Nếu như tôi mà là cha của cậu tôi liền lập tức bóp chết cậu rồi, tránh cho khỏi mất mặt.”
Trong lòng Mạnh Thiếu Tuyền tức giận đến mức như núi lửa phun trào.
Quý Nghiên thầm nghĩ, nếu là lời độc ác Bạch thiếu gia đúng là lợi hại hơn gấp trăm lần.
Nhìn nét mặt của Mạnh Thiếu Tuyền, aiz, hiền lành câu: “Cuối cùng tôi khuyên mấy người câu, tự giải quyết cho tốt.” rồi theo Bạch Thắng.
Xe chạy đường lớn, đầu Quý Nghiên tựa vào cửa sổ xe, trong lòng trăm mối cảm xúc hỗn loạn.
Quá khứ như thế này thể cắt bỏ hết hoàn toàn làm cho phiền não, muốn chân chính làm lại từ đầu nhưng làm dễ như sao?
Bọn họ tựa như khí bẩn, lúc nào cũng xuất bên cạnh , Quý Nghiên muốn bỏ như thế nào cũng được. Qua chuyện ngày hôm nay, Dương Đình Đình nhất định tố cáo với Tạ Tử Kỳ, rồi sau khi được Tạ Tử Kỳ tiếp Lữ Mỹ cũng biết, Tạ Tử Kỳ thương con như châu báu, mà Lữ Mỹ lại là người có chính kiến.
Nếu như dùng chiến tranh để hình dung Quý Nghiên đúng là muốn cứng rắn chiến đấu.
Huống chi khi đối diện với mấy người lớn như thế này cảm thấy còn mệt mỏi hơn là đối diện với Quý Nhu nhiều.
Thôi, nghĩ tới nữa.
Quý Nghiên nhìn Bạch Thắng, nghi ngờ hỏi: “Sao biết nơi này mà tới ?”
Bạch Thắng nhếch môi: “ phải em muốn mời ăn cơm sao ?”
Quý Nghiên gật đầu, biết chuyện này có liên quan gì tới câu hỏi của ?
Bạch Thắng nghiêng đầu nhìn vành tai của , mát lạnh : “ tới thực lời hứa với em.”
Theo tầm mắt của , Quý Nghiên sờ đến vành tai của mình, trong nháy mắt hiểu .
“Vậy bây giờ lái xe đến nhà trọ của em , vừa vặn hôm trước em mua rất nhiều thức ăn, để em làm cho ăn.”
Bạch Thắng thỏa mãn.
Thanh nhã cười, “Được.”
Trong căn hộ, bàn ăn, Dương Hàm Mặc nhìn Bạch Thắng ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, bất mãn với Quý Nghiên: “Tại sao tên đó lại ở đây ?”
Bạch Thắng cũng ngờ đến việc trong nhà của Quý Nghiên có Dương Hàm Mặc.
Hơn nữa ở phòng khách còn có hành lý của và cái tủ quần áo mới tinh. Nghĩ chút cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Quý Nghiên : “Em muốn mời Bạch Thắng ăn cơm, nhưng ấy có thời gian, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi nên em mời ấy đến đây cùng nhau ăn cơm.”
Dương Hàm Mặc vẫn bất mãn : “Tại sao em lại phải mời tên đó ăn cơm chứ ?”
Quý Nghiên bất đắc dĩ trả lời: “Bạch Thắng giúp em rất nhiều, lúc vẫn còn ở Mỹ ấy chăm sóc em…… Em mời ấy ăn cơm là việc đương nhiên.”
Dương Hàm Mặc lại : “Thế tùy tiện mời tên đó ăn bữa ở tiệm cơm được sao, lại mang về nhà, giống cái gì chứ ?”
“Dương Hàm Mặc” Quý Nghiên hô: “Cái này gọi là đáp lễ, có hiểu hay ? còn nhiều lời như thế nữa lập tức thu dọn hành lý về nhà .”
Dù sao cũng muốn để Dương Hàm Mặc ở đây.
Dương Hàm Mặc quyết đoán im lặng.
Gương mặt tối tăm yên lặng đâm thịt kho trong chén, còn tưởng tượng nó là gương mặt của Bạch Thắng, liều mạng đâm, đâm, đâm…… Trước kia Nghiên Nghiên chưa từng chuyện với như vậy nha. Hừ!
Quý Nghiên xin lỗi Bạch Thắng, “ ấy luôn chuyện như vậy, đừng để ý làm gì.”
Bạch Thắng nhíu mày, kế hoạch của coi như xong, Nghiên Nghiên còn vì ta mà xin lỗi, giống như mới là người thứ ba chen giữa bọn họ vậy. Bạch Thắng đây mà chịu để cho tình huống này được xảy ra mới là lạ.
Last edited by a moderator: 24/2/15