1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả (V14.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11: Hương vị phạm tội
      Editor: MDL


      " hai, mình về nhà , mẹ lo lắng." Càng tới gần căn phòng kia, thỏ trắng lại càng sợ hãi, khóc nức nở .

      "Chút nữa về, chừng trong đó có phù thủy luyện chế tác ma dược." Thỏ xám cũng hơi sợ, nhưng nỗi sợ lại bị lòng hiếu kỳ mạnh mẽ lấn át, nó muốn nhìn xem trong căn phòng kia có cái gì.

      "Nhưng trời tối rồi, hai."

      Đúng vậy, tối rồi, hành lang trở nên thực u ám, thêm lát nữa còn nhìn thứ gì. Nhưng thỏ xám lại nghĩ, chỉ xem chút thôi, xem chút thôi rồi tụi nó rời khỏi đây, lặng lẽ đến, lặng lẽ , ai phát .

      Cửa phòng bị đẩy ra, có người nào trong đó, hai con thỏ chỉ thấy cái tủ gỗ rất lớn màu đỏ sậm được đặt sát tường, đó lại có vài cánh cửa. Thỏ xám chú ý nhất là cánh cửa ở giữa, tò mò biết bên trong có cái gì, đưa tay định mở ra.

      Hai con thỏ đứng trước tủ gỗ, chần chừ.

      "..." Thỏ trắng giật quần áo thỏ xám, sợ hãi lên tiếng.

      Thỏ xám tính ra cũng chỉ là đứa , dũng khí sớm cạn sau khi đẩy cửa phòng vào đây, bây giờ bắt đầu lạnh sống lưng, nó nắm chặt tay thỏ trắng, xoay người, "Tụi mình về... A!"

      biết từ khi nào, Mộc Như Lam đứng ngay phía sau tụi nó, cúi đầu nhìn hai con thỏ mời mà đến, phòng rất tối, bóng đêm dày đặc che lấp gương mặt của ...

      Cái tủ gỗ tựa hồ nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài, tiếng động vừa mới ngừng được chốc lát liền trở nên kịch liệt, từng đợt "rầm rầm rầm" vang lên dồn dập.

      Phòng tối đen, bóng dáng màu trắng nhợt nhạt gần ngay trước mắt, tủ gỗ quỷ dị lại còn ngừng phát ra thanh...

      đáng sợ! Hai con thỏ khiếp đảm ôm chặt nhau, thỏ xám vô thức che thỏ trắng ở sau người, mình đứng trước bảo vệ, nhìn Mộc Như Lam mà nước mắt chảy dài, dám phát ra tiếng.

      Mộc Như Lam vươn tay về phía hai đứa , tụi nó lập tức sợ tới mức muốn giãy dụa chạy ra ngoài, lại đột nhiên bị ôm lên.

      "A! Đừng! Đừng! Cứu mạng a! Có quỷ a a a a ——", Thỏ xám vừa mới kêu to mấy tiếng, miệng liền bị bịt kín.

      "Im lặng. Còn lộn xộn nữa ném hai đứa vào trong nồi của phù thủy." Mộc Như Lam thấp giọng quát tiếng, ôm bọn họ ra khỏi phòng.

      "Cạch" tiếng, Mộc Như Lam gạt công tắc, hành lang tối đen liền sáng ngời chói mắt. Tiểu quỷ bị dọa đến cơ hồ tè ra quần, gương mặt trắng noãn mũm mĩm tràn đầy nước mắt, hai cặp mắt đen ngập nước lúng liếng nhìn “con quỷ” phía trước, bắt đầu nấc.

      "Hức!"

      "Hức!"

      Mộc Như Lam nhìn bọn họ, đáy mắt nhu hòa, nếu bây giờ hai tay bận ôm hai đứa , rất muốn hung hăng véo cái mặt bánh bao của tụi nó.

      "Bị dọa sợ sao? Cũng đáng, ai cho bọn em tự tiện xông bừa vào nhà người khác?" Sau khi ôm bọn họ xuống lầu, Mộc Như Lam buông hai con thỏ xuống, tụi nó đứng im tại chỗ, mở to đôi mắt, ngẩng đầu ngước nhìn Mộc Như Lam, yên lặng .

      Mộc Như Lam lấy trong ba lô ra ba cây kẹo, cái nhét vào tay thỏ xám, cái nhét vào tay thỏ trắng, còn cái bỏ vào miệng mình. ngồi lên sô pha màu đỏ sậm in hoa văn quỷ dị, hương vị chua chua ngọt ngào tan trong miệng, hai chân đung đưa, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.

      Hai con thỏ đứng tấm thảm đồng màu sô pha, thỉnh thoảng lại nấc, nhìn chằm chằm Mộc Như Lam mà biết phải làm sao, trông qua cực kì đáng thương.

      Lòng Mộc Như Lam khỏi mềm , tiến lại ngồi xổm trước mặt tụi , lấy khăn tay ẩm ướt bàn, nhàng lau mặt hai đứa, "Các em vào bằng cách nào?"

      Thỏ xám giật mình, thút thít khóc, "Hu hu hu... Đừng ném vào nồi của phù thủy hu hu..."

      Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười.

      ...

      Mặc Khiêm Nhân nhìn tòa nhà màu xám trước mắt. Ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng hắt qua cửa kính, chỉ đủ để thấy bồn nước phun khô kiệt cùng tầng lá rụng dày bên ngoài. Đôi mắt lạnh lùng như có thể hiểu hết thảy đảo qua toàn cảnh, ánh trăng chiếu vào bóng người cao ngất gầy yếu của , càng làm tăng thêm vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.

      vào, mà im lặng dựa lưng lên thân cây, đem ánh mắt sắc bén tập trung tại ánh đèn sáng trong đại sảnh kia.

      Thời gian thong thả trôi qua, đột nhiên ngửi được mùi đồ ăn từ trong phòng bay ra. Sau đó là Mộc Như Lam đẩy cửa, tay nắm hai tiểu quỷ vui vẻ, ánh mắt nhu hòa, miệng nở nụ cười ấm áp.

      "Về sau được lại tùy tiện xông vào nhà người khác biết ? Nếu chó giữ nhà lao tới cắn hai đứa làm sao bây giờ? Lỡ như vật quý nhà người ta bị mất, họ nghĩ các em trộm sao? Hơn nữa làm như vậy là rất vô lễ, nghe chưa? Nếu tái phạm, các em nhất định bị quăng vào trong nồi của phù thủy..."

      thanh trò chuyện càng lúc càng dần, Mặc Khiêm Nhân từ sau hàng cây bước ra, mắt dõi theo bóng dáng đứa dần dần vào góc, lại quay đầu nhìn về phía căn nhà trầm mà bình thường chẳng có thiếu nữ nào thích, căn nhà này...

      Tràn ngập hương vị phạm tội.

      bắt đầu thả cước bộ, hướng về phía của Mộc Như Lam cùng hai đứa .

      Mộc Như Lam đưa hai tiểu quỷ miệng ngậm kẹo gắt gao nắm tay trở về nhà. Sống cách biệt thự màu xám quãng đường là gia đình mới từ nước ngoài chuyển đến, hoảng loạn tìm hai đứa thấy Mộc Như Lam đem tụi nó trả về, trước đó lại còn cho ăn đầy đủ, cảm kích khỏi phải . Mộc Như Lam khéo léo từ chối lời họ mời, trở về biệt thự của .

      Bố mẹ hai tiểu quỷ chuẩn bị dẫn con vào nhà dừng động tác, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa tới.

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Xin chào, mọi người là gia đình mới chuyển đến sao? Tôi cũng sống ở đây, tên tôi là Mặc Khiêm Nhân." Giọng dễ nghe, khí chất lạnh lùng cao quý, từ xuống dưới toát lên vẻ tinh , chê vào đâu được, dễ dàng lấy được tin tưởng và thiện cảm của người khác .

      "Đây là con hai người à? Bọn đáng , chào hai đứa." sờ sờ mặt tiểu hài tử, sau đó cầm tay tụi nó, ngón tay thon dài khẽ thăm dò mạch đập, hai giây sau liền buông ra.

      Mặc Khiêm Nhân lại nhớ tới biệt thự của Mộc Như Lam, mặt lạnh quét về phía tòa nhà màu xám.

      Điện thoại của vang lên, Mặc Khiêm Nhân cũng có dời ánh mắt , tay cầm điện thoại đặt lên tai, "A lô?"

      "Mặc Khiêm Nhân cái tên chết tiệt! Ở đâu vậy hả? Mẹ tôi chờ cậu cạnh đống đồ ăn đấy! Bắt mẹ tôi chờ... Ôi, thế mà bà ấy vẫn đau lòng lo lắng cho cậu, ai biết còn tưởng rằng cậu mới là con trai bà ấy..."

      "Tôi qua ngay." Mặc Khiêm Nhân xong cúp điện thoại, ánh mắt vẫn dừng nơi tòa nhà kia, rồi sau đó mới xoay người thong thả ly khai.

      Nếu Mộc Như Lam này là tội phạm, ta chính là tên tội phạm nguy hiểm nhất mà từng gặp, nên đánh rắn động cỏ.

      ====
      Mị trở lại http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif năm mới các bạn ăn tết vui vẻ nhé.
      Nhấn thank cho mị lên tinh thần nào~ http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif
      xixon, người qua đườngHà Linh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Muốn giữ độ tươi
      Edit: MDL


      Mộc Như Lam hơi vén rèm cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Mặc Khiêm Nhân rời . Khẽ cười nhạt, buông rèm xuống, đến chỗ sô pha xách chiếc ba lô màu đen của mình lên. nhàng kéo khóa, Mộc Như Lam lấy từ trong bao kẹo ra cuộn vải dài, và lọ Formalin*.

      *Formalin: hợp chất hóa học dùng để ướp xác.

      chậm rãi lên lầu, vui vẻ ngâm nga bài hát tên nhưng rất êm tai.

      Trong căn phòng tối om ở lầu 3 còn tiếng động, hay đúng hơn là quá mệt mỏi.

      Mộc Như Lam bật đèn, tủ gỗ lớn màu đỏ sậm liền được chiếu sáng, lộ ra hoa văn hoàng gia tinh xảo.

      đến cánh tủ chính giữa, định mở đột nhiên di động reo lên. đành lùi lại hai bước, đưa lưng về phía cảnh tủ kia rồi bắt máy, gọi điện đến chính là Mộc Như Sâm.

      Giọng Mộc Như Sâm giấu được giận dữ, “Chị! Chị ở đâu thế? Sao còn chưa về?”

      Mộc Như Lam mỉm cười, “Có chuyện gì à?”

      “Có cảnh sát tìm tới nhà, bảo là nghi ngờ Lâm dính líu đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ, hết chỗ !”

      Mộc Như Sâm vừa dứt lời, cánh tủ gỗ sau lưng Mộc Như Lam đột nhiên chậm rãi mở…

      Lộ ra thân hình trẻ, ta cúi đầu, mái tóc nhuộm vàng che khuất gương mặt. Cả người ta trần trụi, cánh tay dang sang hai bên, hợp với bả vai thành trục ngang, khuỷu tay vô lực rũ xuống góc 90 độ. Sợi tơ màu xanh gắt gao quấn quanh, in lên làn da nhợt nhạt từng vết lằn đỏ tươi rồi cố định ở đỉnh tủ. Bởi vì máu lưu thông mà cánh tay dần trở nên tím tái, hai chân ta cũng bị sợi tơ buột chặt, thoạt nhìn khác gì con rối dây.

      Người này, phải là Kim Mạt Lỵ bị mất tích đó sao?

      Mộc Như Lam cúp máy, xoay người đối diện với Kim Mạt Lỵ, tay nâng đầu ta lên. Sắc mặt Kim Mạt Lỵ trắng bệch, miệng bị băng keo bịt kín, ta dùng đôi mắt vừa oán hận vừa sợ hãi nhìn Mộc Như Lam chằm chằm.

      Nụ cười của Mộc Như Lam vẫn dịu dàng như cũ, xé mở miếng băng keo miệng Kim Mạt Lỵ, dùng khăn vải được tẩm ướt bằng Formalin nhàng lau người của Kim Mạt Lỵ, “Yên tâm , tôi bảo tồn thân thể của tốt, để nó mãi tươi mới như ban đầu, chứ con rối mà bị hư thối tốt chút nào.”

      Cánh môi Kim Mạt Lỵ run run, loại thuốc đáng sợ này chỉ bôi ở da nhưng cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn thấu tận xương tủy.

      “Mộc Như Lam, vì sao lại đối xử với tao như vậy?”

      Mộc Như Lam chỉ cười khẽ, như là hề nghe thấy câu hỏi của ta, “Chờ thêm thời gian nữa, tôi ướp xác cho . có biết xác ướp được tạo ra như thế nào ? Đầu tiên là dùng cây móc dài cắm vào xoang mũi , hút não của ra. Sau đó lại mổ bụng , lấy hết toán bộ nội tạng.”

      “Đừng nữa!!” Kim Mạt Lỵ sợ đến mức toàn thân run rẩy kịch liệt, “Vì sao lại đối xử với tao như vậy? Tao chọc gì đến mày? Tao chọc gì đến mày hả Mộc Như Lam?!… Buông tha tao … Làm ơn buông tha tao…”

      Mộc Như Lam vẫn chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười thánh thiện này trong mắt Kim Mạt Lỵ lại vô cùng đáng sợ, đứa con này là kẻ điên, là tên biến thái!



      Lúc Mộc Như Lam về tới nhà, cảnh sát cũng đồng thời rời . khí u ám bao trùm lên Mộc gia, mặc dù cuối cùng vẫn chứng minh được Mộc Như Lâm vô tội nhưng ai vướng vào mấy chuyện này đều cảm thấy xui xẻo, huống chi là gia đình rất có danh tiếng như Mộc gia.

      Từ cái miệng líu ríu của Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mới biết được chân tướng. ra là do cảnh sát lấy lời khai từ bạn học của Kim Mạt Lỵ, tất cả mọi người đều rằng Kim Mạt Lỵ thích người tên là Mộc Như Lâm, hơn nữa gần đây lại càng điên cuồng quấy lấy rời. Mộc Như Lâm từng mất kiềm chế tát ta cái, thời điểm đó chỉ cách án mất tích có hai ngày, mà vào ngày Kim Mạt Lỵ mất tích, có người còn nhìn thấy ta tìm Mộc Như Lâm. Thế là Mộc Như Lâm bị hoài nghi.

      Cho dù có là danh gia vọng tộc, nếu phạm phải tội giết người chắc chắn phải ngồi tù. Mộc Như Lâm chung quy cũng còn , ban đầu còn tưởng rằng chuyện Kim Mạt Lỵ mất tích có liên quan tới mình, hoang mang đến toát mồ hôi lạnh.

      Mộc Như Lam an ủi rồi dỗ cậu ngủ, sau đó xuống lầu trấn an Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.

      Khi chuẩn bị trở về phòng chợt nghe Kha Uyển Tình đau lòng với Mộc Chấn Dương, “ ngờ lại xảy ra chuyện này… Tuyết Tuyết còn trẻ như vậy… Nghe bọn họ để lại đứa con , đơn hiu quạnh… Trời ạ…”

      Mộc Chấn Dương trấn an bà, “Đừng quá thương tâm, những chuyện như thế chúng ta thể giúp gì, trừ đứa kia… chúng ta có thể nhận nuôi con bé, tuyệt đối được để nó phải vào nhi viện. Đứa của Bạch Tuyết, tôi nghĩ con bé hẳn là rất nhu thuận, phù hợp làm bạn với Mộc Như Lam.”

      Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, miệng cười càng tươi. A, ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao? Bạch Tố Tình cuối cùng cũng đến rồi sao? A… Làm sao bây giờ? Cứ nghĩ tới cố nhân lâu ngày gặp, liền cảm thấy máu khắp người sôi trào lên như muốn thiêu cháy. Em đáng hiền lành của chị, chị đây chờ em lâu lâu, ha ha…

      Mộc Như Sâm từ phòng mình ra, thấy Mộc Như Lam hình như rất vui, cúi đầu cười dịu dàng, từng lọn tóc đen mềm mại xõa trước ngực. Trái tim cậu “thịch” cái, vô thức bước tới ôm Mộc Như Lam vào lòng, “Chị”, Thân thể mềm mại cùng mùi hương khiến người ta mê muội, đây là chị của cậu… Của cậu.

      Mộc Như Lam giật mình quay đầu, Mộc Như Sâm cọ cọ hai má , khiến phải nheo lại mắt, “Sao vậy?”

      “Chị…”, Mộc Như Sâm càng ôm chặt hơn, vùi đầu vào cổ , hơi thở có chút hỗn loạn.

      Mộc Như Lam chần chừ, giây tiếp theo liền xoa đầu an ủi, “Em bị Chu Nhã Nhã từ chối rồi sao?”

      Chu Nhã Nhã? Cái tên này tác dụng nhanh hệt như câu thần chú, khiến Mộc Như Sâm lập tức buông Mộc Như Lam ra, biểu tình cậu kì quái, mà tâm tình cũng kì quái kém, nhưng cậu lại biết kì quái ở chỗ nào, chưa kịp hiểu ra bị Mộc Như Lâm – biết tỉnh dậy từ khi nào – cắt ngang suy nghĩ, gọi về phòng ngủ.

      Ngày hôm sau, Kha Uyển Tình với ba đứa con rằng hai ngày nữa em đến ở nhờ thời gian. Bà vốn lo lắng Mộc Như Lam có thể vui, bởi vì khi còn bà cũng rất bực mình mỗi khi có nào ở nhờ nhà bà, điều này khiến cho bà có cảm giác rằng thương và quan tâm mà cha mẹ dành cho mình bị người kia đoạt mất.

      ngờ, Mộc Như Lam chẳng những bực mà còn rất vui vẻ, trước giờ vẫn luôn muốn có đứa em , hơn nữa còn ngỏ ý muốn cùng Kha Uyển Tình ra ngoài mua vài vật gia dụng cho em mới. Con mình từ hiểu chuyện, nhiệt tình hoan nghênh Bạch Tố Tình như thế, hai vợ chồng Kha Uyển Tình phải là vô cùng thỏa mãn cùng tự hào, con họ tốt ai sánh bằng, quả là niềm kiêu ngạo của bọn họ.



      Lục gia.

      Lục Tử Mạnh tính rủ bạn tốt ra ngoài ăn chơi phen, kết quả là vừa vào phòng của Mặc Khiêm Nhân liền nhìn thấy đống ảnh chụp đặt giường, nhất thời buột miệng, “Tôi này, cậu có cần phải điều tra người ta như thế ? Vẫn còn nghĩ rằng em ấy là biến thái?”

      giường, toàn bộ đều là ảnh chụp Mộc Như Lam!

      ====
      Kích thích chưa, sợ hãi chưa :))
      Bạch Tố Tình trong truyền thuyết sắp lên sàn rồi, mình phân vân biết nên chọn đại từ "ả" hay là " ta". Bạch Tố Tình mới chỉ 14 tuổi, gọi "ả" nghe già quá, nhưng gọi " ta" lại phản ánh đủ độ đáng ghét, ý của các bạn sao? :food:

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: là phải truy đuổi
      Edit: MDL


      Mặc Khiêm Nhân đứng trước cửa sổ, nắng sớm tinh khôi đậu tấm thảm nhung dưới chân , hắt lên từng vầng sáng nhu hòa. đứng đó, cả người ngập trong nắng, mắt đeo cái kính viền vàng, thân hình trần trụi tái nhợt là vết sẹo lồi tinh tráng, đôi chân dài được chiếc quần tây đen che . tay, Mặc Khiêm Nhân cầm ảnh chụp của Mộc Như Lam.

      Trong giây đó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình phải tra án mà là ngắm hình người , cũng phải bác sĩ tâm lý tội phạm danh tiếng ở California, mà là tên tình nhân biến thái!

      Mặc Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt dưới ánh mặt trời như được phủ thêm tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.

      biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.

      Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”

      “Với cậu cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đến trước giường định cầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “ được đụng vào!”

      Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”

      “Tóm lại là cậu được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.

      Lục Tử Mạnh đứng bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc của em ấy?!”

      Mặc Khiêm Nhân thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi ?”

      rảnh.”

      “A!”, mất hết cả hứng.

      “Tôi đâu có tới đây để đùa?”, giọng Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, đem đống ảnh sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.

      “Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết ?”, Lục Tử Mạnh lại khịt mũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, gây thù với ai, cũng có tiền án tiền gì, làm sao cậu có thể nghi ngờ người ta? Chuyện Kim Mạt Lỵ…”

      “Tôi có bao giờ bảo ta liên quan đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ chưa?”, Mặc Khiêm Nhân tháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi cái áo sơ mi trắng rồi mặc vào. Động tác cực kì lưu loát, mùi bạc hà tươi mát từ trong góc áo nhàng lan sang xung quanh.

      “Cậu tới đây phải vì án mất tích của Kim Mạt Lỵ?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, cứ nghĩ là do vụ Kim Mạt Lỵ mà người này mới từ thủ đô bay sang thành phố K.

      Mặc Khiêm Nhân nhìn như nhìn nhìn kẻ ngốc. Lòng hiếu kỳ của Lục Tử Mạnh dâng trào, dây dưa hỏi cho bằng được. Cũng đúng, cho dù là ai, cứ hễ nghe được chuyện học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng trong giới giáo dục cả nước lại bị tên bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghi cũng kinh ngạc vạn phần. hỏi cho , chắc chắn ngủ được!

      Lục Tử Mạnh theo đuôi Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống bàn ăn. Giờ này hai lão gia chủ Lục gia ở nhà, nên bàn ăn chỉ có bọn họ.

      “Năm năm trước, ở thành phố K xảy ra vụ bắt cóc tập thể”, Mặc Khiêm Nhân vừa lấy múc cháo thịt trứng vào bát vừa , “Năm tên tội phạm chia nhau phục sẵn ở bốn địa điểm, bắt cóc bốn đứa trẻ để tống tiền.”

      Lục Tử Mạnh gật đầu, chuyện này nhớ , hồi đó nháo rất to. Năm tên tội phạm quá lớn mật, bắt cóc lần bốn đứa trẻ khiến ai cũng phải kinh động.

      “Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim Mạt Lỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan. Trong số đó, Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị giết chết vì gia đình có đủ tiền.”

      Hai mắt Lục Tử Mạnh mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi ra trọng điểm?”

      “Sau khi ra tòa, thủ phạm chính bị kết án tử hình. Bốn tên tòng phạm đủ mười sáu tuổi cộng thêm trực tiếp giết người nên vị quan tòa coi thường tiểu tiết năm đó phán tên vô tội, ba tên ở tù hai năm”, Mặc Khiêm Nhân lựa hành ra khỏi cháo xong, lại với tay chọn đậu trong bánh mì. Lục Tử Mạnh thấy thế khóe miệng run run, người này vẫn quá trẻ con, từng này tuổi rồi mà vẫn kiêng ăn mấy thứ đó!

      “Mà người trong án mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm được ra tù.”

      Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó như hiểu ra, “Quả thể có khả năng trùng hợp khéo như vậy… Nhưng nếu từ động cơ trả thù bị hiềm nghi nhiều nhất phải là người nhà của hai con tin bị giết chứ?”

      “Hai gia đình đó năm năm trước chuyển đến nơi cách thành phố K cả vạn dặm. Tôi từng gặp họ, họ thậm chí còn biết kẻ bắt cóc con mình là ai”, Mặc Khiêm Nhân dừng chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra, “Họ hề dối.”

      “Nhưng cậu cũng thể vì thế mà hoài nghi Mộc Như Lam. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được em ấy và chuyện này có liên quan với nhau. Vả lại, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, hai năm trước mới chỉ mười bốn, bé mười bốn tuổi làm được gì? Hơn nữa, ba tên tòng phạm đó tên nào cũng lớn hơn em ấy vài tuổi, bộ cậu nghĩ đây là kịch bản phim sao?”

      “Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn bằng đôi mắt lạnh khiến người khác phải sợ hãi, “Suy nghĩ của tên tội phạm nào cũng có thể trở thành kịch bản phim kinh dị. Trong khi bác sĩ tâm lí của Edward Gein khẳng định thần kinh ta hoàn toàn bình thường, người ta tìm thấy xác chết của hai người bị giết trong nhà để xe.”

      “Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố tò mò hỏi, “Edward Gein là ai?”

      Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp cháo, “Trong phim The Texas Chainsaw Massacre, nhân vật chính được lấy cảm hứng từ tên tội phạm có . là thiên tài với chỉ số thông minh 136, dùng trí tuệ để lừa gạt mọi người. Sau khi bị bắt, người bạn làm cảnh sát của rằng: ấy là người thành thẳng thắn, sinh ra rất mẫn cảm, lại khá có óc hài hước. Cho dù gì, tôi cũng rất thích tiếp xúc với ấy”, đôi mắt nhìn thấu tất cả lạnh lùng quét về phía Lục Tử Mạnh.

      Lục Tử Mạnh nhất thời bị bạn tốt dọa sợ đến mức buồn nôn.



      Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trường nên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngày nghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từ sớm có mặt.

      Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc Như Lam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà em chưa kịp chuẩn bị gì cả!”

      “Vậy em muốn thế nào?”

      Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà , nhé, chị~”

      hết cách với em”, lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.

      Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi có chút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi tiếng cậu mới hoàn hồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam rời, “ thôi, dạo phố với em , lâu lắm rồi được cùng chị chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.

      Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính .”

      “Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, chơi cùng chị nhà mình mới là chuyện chính!

      “Chọn quà chứ sao, bộ em muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”

      “A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân quên mất Chu Nhã Nhã, lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để ấy cảm động mà đồng ý trở thành bạn của cậu.
      xixon, người qua đườnglinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Đây là thiên sứ
      Edit: MDL


      Thứ bảy, người đến người đường luôn đông đúc hơn mọi khi, Mộc Như Sâm sợ lạc mất chị, nắm chặt tay rời. Cặp nam thanh nữ tú bước đến đâu, người đường quanh đó lại khỏi ghé mắt liếc nhìn, trong lòng nghĩ, quả là cặp đôi xinh đẹp.

      Vì mục đích là chọn quà sinh nhật nên hai người chủ yếu chỉ dạo quanh các hàng bán tặng phẩm. Dọc đường , Mộc Như Sâm liên tục quên mất mục đích này, cứ ngừng lôi kéo Mộc Như Lam, đến độ kéo vào cửa hàng thời trang. Mộc Như Sâm nhìn vào bộ trang phục người ma-nơ-canh, kích động : “Chị, chị mà mặc cái áo này đẹp lắm cho mà xem!”

      Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn giá tiền, tận ba ngàn tám trăm nhân dân tệ. Mặc dù ở nhà cũng có vài bộ có giá trị xấp xỉ như thế, nhưng bọn họ vẫn còn là học sinh, tiền tiêu vặt có hạn, hơn nữa quần áo vẫn còn rất nhiều, định mua thêm.

      “Chị, chị cứ thử , em chắc chắn nhìn rất đẹp!”, Mộc Như Sâm hệt như con chó , hai mắt sáng lên nhìn , ý đồ lấy lòng quá ràng, nhưng lại vô cùng đáng . Nhân viên cửa hàng bên kia che miệng cười khẽ, đôi tình nhân khiến người ta ghen tị.

      Mộc Như Lam đành gật đầu, vừa mới đưa tay định lấy bộ trang phục kia bị bàn tay khác nhanh hơn giành trước.

      “Nhã Nhã, cậu nhìn nè, bộ này rất hợp với cậu!”, cầm quần áo hưng phấn vẫy tay với người đứng cách đó xa.

      Mộc Như Sâm thấy thế, đôi mày nhất thời chau mày, “Này, làm gì vậy hả? ràng là chúng tôi chọn nó trước.”

      kia lúc này mới để ý đến hai chị em bọn họ, có hơi kinh ngạc, “Đây phải là Mộc Như Sâm hôm trước mới muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã sao?”, ta liếc nhìn Mộc Như Lam , trào phúng , “Vậy mà trong chớp mắt chạy mua quần áo cùng đứa con khác. Chậc chậc, Nhã Nhã, cậu thấy chưa, tớ tên này phải là thứ tốt mà. Bề ngoài đẹp mắt, nhưng cũng chỉ là kẻ mặt người dạ thú, dễ dàng bị hồ ly tinh quyến rũ.”

      này phải học sinh ở Lưu Tư Lan học viện, hoàn toàn biết Mộc Như Lam. ta nhận ra Mộc Như Sâm là vì thời điểm mà cậu rằng muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã, ta cũng có mặt.

      Mộc Như Sâm nhận ra này là ai, nhưng lại thấy được Chu Nhã Nhã. Có điều, ta cả gan mắng Mộc Như Lam, cậu cũng mặc kệ ta có là bạn của Chu Nhã Nhã hay , nguy hiểm nheo mắt nhìn kiêu căng trước mặt, “ muốn chết?”

      “Cậu…”

      “Tả Tả”, Giọng nữ lành lạnh đánh gãy lời của An Tả Tả. Chu Nhã Nhã tới, mười lăm tuổi, bộ dạng khá thành thục, toàn thân tỏa ra khí chất băng thanh ngọc khiết.

      Nụ cười môi Mộc Như Lam sâu hơn chút, vẫn ấm áp tinh thuần như trước. Chu Nhã Nhã đến trước mặt , thản nhiên liếc Mộc Như Sâm cái, rồi tầm mắt lại dừng người Mộc Như Lam, kỹ càng xem xét. ta vui, nhưng giáo dục nghiêm ngặt mười mấy năm khiến ta biểu điều đó ra ngoài, “Hình như chị là Mộc học tỷ? xin lỗi, bạn của em chưa từng gặp chị nên hiểu lầm.”

      Chà, câu này hàm chứa khiêu khích cùng khinh thường, ta chẳng phải là ám chỉ Mộc Như Lam tự cho mình hơn người sao? Quả , ba chữ “Mộc Như Lam” nếu lên mạng tìm kiếm ra loạt tin tức, nhưng phải ai cũng quan tâm.

      Mộc Như Lam hiền hòa lắc đầu, như thể hiểu ý tứ trong lời Chu Nhã Nhã, “ sao, em là Chu Nhã Nhã phải ? Sâm thường xuyên nhắc đến em.”

      “Vậy ạ?”, Chu Nhã Nhã dường như để ý lắm, mắt lại quét về phía thiếu niên khoanh tay bực dọc, hai má cậu còn hơi đỏ vì tức giận chuyện vừa rồi, nhưng lại bị ta tưởng là thẹn thùng.

      An Tả Tả kinh ngạc lên tiếng, “Chị chính là Mộc Như Lam sao?” Vì đảm bảo an toàn cho Mộc Như Lam, mạng dù có rất nhiều tin tức về , nhưng tuyệt nhiên tiết lộ ảnh chụp.

      Mộc Như Lam hơi nhướn mày, “ biết em đến Mộc Như Lam nào, nhưng tên chị đúng là Mộc Như Lam.”

      An Tả Tả lập tức thay đổi sắc mặt, kích động , “ ngờ là chị! Xin chào xin chào, em tên An Tả Tả, học sinh ở trung học Ta Tử Viên, em sùng bái chị lâu lắm rồi…”

      Chu Nhã Nhã thấy bạn khi nãy còn ra sức bênh vực mình trong nháy mắt sùng bái ủng hộ đối phương, ác cảm với Mộc Như Lam lại tăng thêm, liếc mắt nhìn Mộc Như Sâm cái cuối rồi xoay người, “ thôi.”

      “Hả? Ôi chao… Mộc học tỷ, hẹn gặp lại!… Nhã Nhã đợi tớ với…”

      Bóng dáng Chu Nhã Nhã in đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Mộc Như Lam, sáng ngời. thoải mái mỉm cười, thánh thiện tựa thiên sứ.

      A, Chu Nhã Nhã… kiếp trước là nanh vuốt đắc lực nhất của Bạch Tố Tình, cũng là nguyên nhân khiến Mộc Như Sâm đối xử tệ bạc với . Người này thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết, ra… cũng chẳng khác gì kẻ biến thái.

      Nghiêng đầu về phía Mộc Như Sâm mải nhìn đống quần áo bên cạnh, Mộc Như Lam đưa cho cậu viên hạt dẻ, “Sao vừa nãy Chu Nhã Nhã đến đây mà em cùng con bé trò chuyện?”

      Mộc Như Sâm quệt miệng, “ cái gì bây giờ?” Chợt cậu vui vẻ cầm bộ trang phục khi nãy lên, “Chị, chị mặc nó đảm bảo rất hợp! A… bộ váy kia cũng đẹp… Ừm, cái áo đó hình như cũng tốt… Đợi em chút”, Cậu bắt đầu tính xem tiền tiêu vặt tháng này còn lại bao nhiêu.



      cả buổi chiều nhưng chọn được món quà nào vừa ý, ngược lại Mộc Như Sâm còn mua tặng Mộc Như Lam vài bộ quần áo.

      Cả hai mỏi chân ngồi vào cái bàn cạnh cửa sổ trong tiệm thức ăn nhanh, Mộc Như Sâm đối diện với Mộc Như Lam, cười hì hì để chị dùng khăn lau mồ hôi cho mình, hai cái răng nanh lộ ra rất đáng , tâm tình cậu vô cùng tốt.

      Mộc Như Lam nhìn mà mềm lòng, cũng cười theo, “Em còn cười vui vẻ như thế, hôm nay chưa chọn được gì cả.”

      Mộc Như Sâm bị nhắc đến chuyện đó, liền ảo não, “ mua quà tặng con đúng là phiền toái.”

      Mộc Như Lam nghĩ nghĩ, “Hay là đem bộ quần áo trong cửa hàng kia tặng Chu Nhã Nhã ?”

      Vừa nghe, Mộc Như Lam lập tức nhảy dựng lên, “ được, bộ đó hợp với chị hơn.” Trong mắt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mặc cái gì cũng đẹp hơn tất cả mọi người.

      “Thế… hay là chị giúp em gấp sao, em đem tặng con bé?”

      “Cái gì? Sao do chị tỉ mỉ gấp ra làm thế nào có thể tùy tiện đem tặng? được được, đó là của em!”

      Mộc Như Lam bất đắc dĩ, cưng chiều véo mũi cậu, “Thằng này, phải em muốn theo đuổi bạn sao? Chị chị chị… bộ em chưa dứt sữa à?”

      Mộc Như Sâm cầm hai tay Mộc Như Lam áp lên má mình, cực kì hưởng thụ, “Bạn làm sao quan trọng bằng chị?” Chị mới là quan trọng nhất.

      “Vậy sao?”

      “Chuyện đương nhiên!”

      Mộc Như Lam cười đến là vui vẻ, vậy sao? Chị là quan trọng nhất sao? A, em trai đáng , đứa em trai trong lòng chỉ có chị rất đáng . Nhớ lại Mộc Như Sâm ở kiếp trước, ánh mắt lạnh như băng như kiếm, độc ác khoét từng miếng trái tim . Khi đó Chu Nhã Nhã , hai là hai, mỗi lần nhớ lại đều khiến máu khắp người sôi trào lên, khát khao đem bọn họ chế thành con rối.

      Nhưng mà, sống lại, nếu mà đem hận thù kiếp trước đổ hết lên đầu người kiếp này dường như cũng tốt cho lắm. Nhìn , em trai đáng như con chó , giả sử vươn tay về phía nó, chừng nó hưng phấn liếm lên? Cho nên, em trai à, em trai đáng bị chị biến thái thuần dưỡng thành chó ngoan à, nếu có ngày cưng cắn chị, chị dùng phương pháp đặc biệt biến thái đem cưng chế thành rối đấy. Như vậy, cưng mãi mãi thể cắn người, và cũng mãi mãi ở cạnh chị.

      Mộc Như Lam cười nhu hòa, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dịu dàng hôn lên hai má . Cả người ngập trong nắng, khách trong tiệm thỉnh thoảng lại quay sang trầm trồ, có đứa bé còn kéo kéo bàn tay của mẹ, “Mẹ, nhìn xem, thiên sứ kìa.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại
      Edit: MDL


      Hai chị em ăn tối ở ngoài, sau đó Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan các mua canh gà rồi cùng nhau tới bệnh viện. Mộc Như Sâm biết chị muốn thăm cái tên khốn Lam Nhất Dương sắc mặt rất xấu, nhưng cậu lại lo bị người kia bắt nạt hay gì, thế là lập tức theo tới phòng bệnh.

      Lúc họ đến, Lam Nhất Dương nằm giường xem tivi, miệng ngon lành nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo tay liền rớt xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn bộ phản ứng đáng khinh của , sắc mặt càng lúc càng xấu.

      “Sao bây giờ mới đến…” Câu bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.

      Thù kết tất nhiên dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con trai có cách giải quyết ân oán của con trai, nhiều lời làm gì, chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “ chưa ăn gì sao?”

      Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy làm sao mà ăn.”

      “Thế mấy hôm nay ăn kiểu gì?”

      “Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày đen lại, Lam Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may đến đúng lúc, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi ,” há miệng, muốn Mộc Như Lam đút canh gà.

      Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân hình đây băng vải của , gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm thấy thế lập tức xù lông, “Chị!”

      “Sao vậy?”

      Mộc Như Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất Dương. Chàng trai vốn nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.

      Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà còn làm như vậy nữa. Quả là đủ lớn nên để người khác đút, nhưng bây giờ thấy Mộc Như Lam phải đút cho tên như Lam Nhất Dương, cậu chỉ có cảm giác muốn đánh người.

      “Để em làm cho!” Mộc Như Sâm giây đắn đo, lập tức tiến đến giành lấy canh gà trong tay Mộc Như Lam khiến kinh ngạc. Cậu hung hăng trừng Lam Nhất Dương, nghiến răng nghiến lợi , “ phải em là người đả thương sao? Em đút ăn, coi như bồi thường.”

      “Tôi sợ bị đau lưỡi,” Lam Nhất Dương cũng thèm nể mặt, ai cần thằng nhóc này đút? Tầm mắt hướng về phía Mộc Như Lam lùi lại nhường chỗ, hừ, quả là thương em trai.

      “Đau chết mi càng tốt!” Mộc Như Sâm thấp giọng rủa, hận mình thể phun nước miếng vào bát canh gà.

      Mộc Như Lam tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vườn hoa phía sau bệnh viện, thảm cỏ xanh có người tản bộ, chuyện phiếm, ráng chiều đỏ thẫm, mai ngày đẹp trời.



      Người còn sống rất hạnh phúc.

      đặt hai tay lên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu, nhàng hít sâu hơi. Có làn gió khẽ thổi, lay động vài sợi tóc đen mềm mảnh khảnh của , ung dung mà dịu dàng.

      Cạch…

      Mộc Như Sâm thoáng thất thần, sơ ý làm đổ bát canh gà lên áo Lam Nhất Dương.

      “Mẹ kiếp!”



      Trong chiếc xe màu đen đậu ở con đường đối diện với cửa sổ nơi Mộc Như Lam đứng, Mặc Khiêm Nhân cũng khỏi giật mình, đôi mắt nheo lại như có điều suy tư.

      Lục Tử Mạnh ngồi ở phía trước, nhìn qua ống nhòm mà ngây người, “Trời ạ, này tham gia giới giải trí quả uổng phí! Em ấy chỉ cần lẳng lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ khiến người ta ái mộ!” Thiên sứ a, Mộc Như Lam hoàn toàn xứng với cái danh từ hoàn mỹ này!

      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lúc này rời khỏi bục cửa sổ nọ, thản nhiên đáp lời, “Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại, trong đó có đoạ thiên sứ.”

      “Con mẹ cậu! Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh ném ống nhòm ra băng ghế sau đồng thời ngoái đầu lại, “Cậu đừng có mấy câu gây mất hứng như vậy có được ? Rảnh rỗi như vậy điều tra án mất tích của Kim Mạt Lỵ !” Người xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa thể mê hoặc , chẳng lẽ tên này muốn thanh tâm quả dục cả đời sao?

      “Tôi chẳng phải là cảnh sát hay thám tử,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh nhìn, tay cầm bút máy viết gì đó vào quyển sổ đặt đùi.

      Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Thế sao cậu lại bám lấy Mộc Như Lam mãi buông? Ông đây cùng cậu theo dõi người ta cả ngày rồi! Thời gian đó thà chúng ta thư giãn còn hơn là lén lút bám theo trẻ đẹp, tôi thấy kẻ biến thái ở đây phải là cậu mới đúng!”

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc , “ ai cần cậu cùng.”

      Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cứ vậy , đến lúc nào chúng ta mới có thể uống chén? Mấy mỹ nữ ngực lớn của tôi tịch mịch lâu ngày chạy mất.”

      Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ thích ra vào những nơi như quán bar. Nếu có thời gian, tình nguyện ngồi nhà xem mấy tập hồ sơ tội phạm trong và ngoài nước, nhưng lại có cách nào khác với cái tên Lục Tử Mạnh ham vui này, đành phải cố mà cùng uống chén.



      Hai chị em Mộc Như Lam vừa ra khỏi bệnh viện Kha Uyển Tình gọi điện đến, rằng bà chờ ở trung tâm mua sắm để cùng mua ít đồ dùng thường ngày chuẩn bị cho Bạch Tố Tình, người tại máy bay.

      Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm trở về nhà.

      Tâm tình Mộc Như Lam rất tốt, người mua sắm xung quanh nhiều ít, ai chạm mặt thiên sứ cũng ngoái lại nhìn rồi trong lòng vui vẻ theo.

      Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa con thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.

      Cả hai lên khu đồ gia dụng ở tầng bốn, Mộc Như Lam cầm cái túi màu tím nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu em ấy có thích ?”

      “Nhất định con bé rất thích, làm sao thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha Uyển Tình cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù có tát người bà cũng bảo là tốt.

      Nụ cười miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều dùng hoa oải hương được mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể quen múi giờ ở đây.”

      “Được.”

      Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.



      Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi sô pha, mắt đeo cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”

      “Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn để chiếc xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã Nhã? Vớ vẩn.

      Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua tia sáng kì dị, “ chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”

      biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”

      biết mua cái gì để tặng trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?

      Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã phải ? Nếu đúng là thế, em ra tay giành lấy.”
      xixon, người qua đườnglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :