1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Chương 2:
      Ta sao có thể cam lòng chịu chết?
      [​IMG]

      Vào đêm...

      Bầu trời trăng sáng dị thường, khiến cho Mạc Khanh Khanh khó có thể mở mắt được.

      người của nàng mặc dù đau, nhưng là tâm tư vẫn luôn sáng tỏ như cũ.

      Nàng suy nghĩ chút, đột nhiên nhớ lại, hôm nay hẳn là ngày mười lăm tháng tám, ngày mà mọi người cùng trở về nhà để đoàn viên. Khó trách trăng sáng đến chói mắt như vậy, khó trách nàng thấy bóng dáng ai đường.

      "Dâm phụ! Sao ngươi còn chưa chết thế?"

      Tiếng chửi bới ác độc bỗng nhiên từ đâu vang lên.

      Mạc Khanh Khanh chút cũng cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn ngọt ngào câu: "Muội muội, ngươi quả nhiên đến đây."

      Thân thể của nàng mặc dù bị lăng trì, lóc xương róc thịt tàn nhẫn còn nhìn được hình hài, thế nhưng khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng lại chỉ có chút trắng bệch, trông giống như ánh trăng sáng kia, có vẻ càng nhìn càng chói mắt.

      Nhìn xem nụ cười chướng mắt kia, Mạc Kiều Kiều thực hận thể lên hung hăng đánh nàng cái!

      Tiện nhân đáng chết này , bây giờ là lúc nào mà nàng còn có thể bật cười?

      Đáng hận nhất chính là, nàng ta ràng vẫn còn xinh đẹp như vậy!

      Dựa vào cái gì!

      Dựa vào cái gì!

      "Bộ dạng ngươi hôm nay đúng người ra người quỷ ra quỷ, cũng biết xấu hổ mà vẫn cố sống! biết tự lượng sức mình. Ta đến đây là để thiật cho ngươi biết, ngươi cũng cần phải vọng tưởng vào bất cứ điều gì! Đệ đệ của ngươi chết hôm trước! Lão nương nhà ngươi cũng thắt cổ theo. Ngươi hôm nay thanh tàn danh tạ, bọn họ cũng còn mặt mũi nào để sống sót!" Mạc Kiều Kiều từng chữ từng câu đều hận thể đâm mạnh vào trong lòng Mạc Khanh Khanh.

      Mạc Khanh Khanh hiểu tại sao hôm may muội muội lại đến nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm cho nàng chết tâm!

      Nàng Mạc Khanh Khanh cho dù vận mệnh thấp hèn, nhưng tâm nàng lại luôn luôn cứng rắn, nàng chỉ cười xáng lạn như hoa xuân: "Muội muội, ngươi đừng nên phí tổn tâm tư nữa. Ta sao có thể cam tâm tình nguyện chết chứ? Chỉ sợ ngươi muốn vào cung, còn phải đợi thêm nữa đoạn thời gian dài!"

      Mạc Kiều Kiều thầm thương trộm nhớ Nghiêm Minh Nghĩa nhiều năm như vậy, chỉ sợ nàng ta bây giờ sớm thể chờ đợi được muốn vào cung làm phi. Mà hôm nay trăm việc đợi làm, Hà Tây Mạc Thị danh gia vọng tộc như vậy cũng tự nhiên để Nghiêm Minh Nghĩa lôi kéo.

      Nhưng mà, dâm phụ như nàng đây chết, Mạc gia như thế nào còn biết xấu hổ đem con đưa vào hoàng cung để chịu cảnh bị người ta hành hạ?

      Nàng chết, mới chính là điểm nhơ của kẻ vong ân phụ nghĩa Cảnh Thái hoàng đế!

      Nàng chết, những kẻ xem nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cũng thể làm gì, chỉ có thể cứ như vậy ấm ức mà sống.

      Mạc Kiều Kiều nghe Mạc Khanh Khanh những lời này, tức giận đến nỗi tâm can tỳ phổi đều đau!

      Phụ thân cùng mẫu thân hết lần này đến lần khác bảo nàng phải biết nhẫn nại, đợi cho ả tiện nhân này chết liền có thể quang minh chính đại, thuận lợi, vui vẻ mà tiến cung.

      Nàng muốn đao đâm chết Mạc Khanh Khanh.

      Nhưng nàng thể!

      Các triều đại dù có đổi thay đều có quy củ như vậy, những kẻ phải chịu hình phạt lăng trì, nếu như chết cần phải chấp hành những loại hình phạt khác.

      Nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cầm lấy vải thô trong túi, nắm thứ gì đó trực tiếp ném về phía Mạc Khanh Khanh.

      Mạc Khanh Khanh cảm thấy có nhiều nhiều viên bi lập tức đổ ập xuống, lập tức người của nàng chính là từng đợt toàn tâm đau đớn!

      viên bi ném tới bên miệng của nàng, nàng khẽ liếm đôi môi khô nứt.

      Muối!

      Lại là muối!

      Mạc Khanh Khanh mặt nhất thời lộ ra vẻ mặt thống khổ.

      Mạc Kiều Kiều thấy thế, lúc này mới vừa lòng cười thỏa mãn , lại khinh bỉ gắt cái, sau đó bỏ .

      bả muối mang đau đớn đến khoan tim thấu xương, nhưng cũng cho nàng thanh tỉnh để nhớ lại về cuộc đời của mình.

      --------

      Nàng Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa, nhưng lại phải gả cho , người từ vùng đất hoang vắng mới về kinh. Tất cả tội nghiệt bắt đầu từ lúc chính nàng liền cảm thấy cam tâm tình nguyện, đơn giản vì nàng là thứ nữ, cho nên tỷ tỷ nàng dung mạo bình thường cũng có thể làm thái tử phi, nàng mặc dù xinh đẹp, thanh tao lại chỉ có thể gả cho kẻ thô bỉ biết xuất từ nơi khỉ ho cò gáy nào.

      "Ta cùng phụ thân khuất của con chính là bạn tri kỉ, hôm nay vừa thấy con chợt cảm thấy thân thiết, tự nhiên muốn đem nữ nhân trong nhà gả cho con, hai phủ kết duyên làm thông gia."

      Cha của nàng vì lôi kéo người nọ, câu đầu tiên quyết định số phận Mạc Khanh Khanh.

      Lúc ấy nàng cảm thấy buồn cười, hôm nay nghĩ đến chỉ thấy đáng buồn.

      Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa tuấn mỹ phiêu dật, văn võ song toàn như thế nào?

      Bao nhiêu lời dỗ ngon dỗ ngọt,ước hẹn trước hoa dưới trăng, cuối cùng có bao nhiêu câu là thành thực?

      Nàng đem tâm móc ra cho , giúp bày mưu tính kế, giup khắp nơi câu liên, giúp trộm binh phù trong tay trượng phu, giúp thuận lợi nắm giữ quân quyền, làm cho những hoàng tử khác cúi đầu xưng thần, làm cho trở thành chủ nhân thiên hạ!

      Nhưng mà kết cục như thế nào? Hậu cung giai nhân ba nghìn người, cũng nửa vị trí dành cho nàng.

      Nghiêm Minh Nghĩa là quân vương nổi danh thiên hạ, mà nàng Mạc Khanh Khanh lại là kẻ làm loạn triều cương, vạn ác dâm phụ! .

      Trượng phu trời sinh tính chất phác, hiểu phong tình như thế nào? Hôm nay nghĩ đến, kỳ chỉ có người nam nhân này đối với nàng thành tâm lòng.

      Nàng lắc đầu cái, chỉ cầu vĩnh viễn quên nàng, tiếp tục sống tốt là được rồi. nhất định còn có thể tìm được nương đối với tốt, xứng đôi với !

      Nàng cả đời này dĩ nhiên là sai lầm lớn. Gieo gió gặt bão, cùng người càng.

      Đột nhiên nàng cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, có như vậy giọt nước rơi vào trán của mình.

      Chẳng lẽ là trời mưa?

      "Khanh Khanh, có phải ta làm sai ? Có phải nên cưới nàng, đúng ?"

      Mạc Khanh Khanh nghe thấy thanh vừa xa lạ lại quen thuộc, đột nhiên có chút luống cuống.

      Sao lại tới đây?
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      nam 9 mong đợi nhất năm đã lên sàn........iu a thế nhỉ
      thanh thanhhonglak thích bài này.

    3. cẩm tú sơri

      cẩm tú sơri Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      112
      aiiiiii! nữ chính dám dám hận! làm sao sau khi cả 2 trọng sinh vẫn có thể chị đây ? chị hại thê thảm quá a~~~~ ngược chị chút em cũng gì đâu :yoyo63::yoyo63: em chỉ nam chính hiền lành của em thôi!!!!
      Sữa Chua thích bài này.

    4. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Chương 3:
      trận lửa lớn sáng rực cả bầu trời
      [​IMG]
      "Ngươi, sao ngươi lại tới đây? " Mạc Khanh Khanh chịu đựng đau nhức người , cố ý làm ra bộ mặt lãnh đạm.

      Nhưng người đó lại lơ đễnh, tựa hồ sớm quen thuộc biểu lạnh băng của nàng.

      "Khanh Khanh, ta là sơn dã thôn phu, sống trong thôn, vốn phải là công tử lớn lên ở kinh thành . Ta biết thơ từ, hiểu lễ nghi, ta thể trở thành người trượng phu lý tưởng như nàng mong muốn.

      Mạc Khanh Khanh có thể nghe thấy được từng tia bi ai cùng thống khổ giữa lời bình thản kia.

      Hôm nay trong thời điểm như vậy, ngàn vạn ánh mắt đều dõi theo , nàng thành tâm xin lỗi rồi, tại sao nàng có thể nhẫn tâm hại cả đời?

      Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ là chịu ngẩng đầu nhìn .

      Tất cả là do ta. Biết trong lòng nàng có ý trung nhân, vẫn ích kỉ cưới nàng. Bởi vì ta... Ta từ lần đầu tiên trông thấy nàng thích nàng. Ta vốn cho rằng chỉ cần ta lòng tâm đối xử tốt với nàng, dù cho nàng có là khối băng ngàn năm ngày nóng chảy. Đúng là ta sai rồi. Là ta hại nàng. Dưa hái xanh ngọt, ta vốn nên cưới nàng.

      "Ngươi... ngươi đừng nữa! Đừng nữa! Kiếp này là ta gieo gió gặt bão, ta cùng ngươi có quan hệ! Ngươi có sai! Ngươi ! Đừng để cho chính mình lưng mang tiếng xấu là điều tốt rồi!” Mạc Khanh Khanh chịu nổi nữa, hai dòng nước mắt bất chợt lăn dài gò má.

      Nàng biết có phải hay bởi vì thân thể bị dày xéo quá lâu nên lòng của nàng cũng thay đổi, chẳng thể cứng rắn được nữa.

      Nàng chưa từng nhìn thấy khóc, nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy lại ở trong tình huống như vậy

      Nam tử kia sững sờ, lập tức nở ra nụ cười rực rỡ.

      Mạc Khanh Khanh nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy trận trận chua xót.

      ra cũng rất tuấn , chỉ là từ trước tới nay nàng chưa từng lần xem .

      Nam tử ngơ ngác nhìn Mạc Khanh Khanh nửa khác, sau đó mới lẩm bẩm : “ Khanh Khanh, nguyện cho kiếp sau nàng tái giá phải gặp trượng phu hợp ý nàng như ta

      Mạc Khanh Khanh cảm thấy lời này có chút kỳ quái.

      đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên trước mặt xuất hồi ánh lửa, thân thể nhanh chóng bỗng trở nên vô cùng nóng rực.

      Nàng thế nhưng hề hoảng sợ, mà trái lại an nhiên nhắm chặt hai mắt, bên môi tràn ra tiếng thở dài thoải mái.

      Thôi, thôi

      Cứ như vậy đem nàng đốt thành tro bụi, làm cho nàng có thể hóa thành luồng khói xanh, sạch đến .

      Nếu có kiếp sau, nàng tuyệt bao giờ tham danh hoa phú quý, màng hư vinh, chỉ mong có thể bảo vệ những người mà nàng thương !

      Nếu có kiếp sau, nàng tuyệt kết thân với giặc, nhất định nàng phải bóc trần được bộ mặt dối trá của bọn họ, chính tay đâm chết chúng!

      Nếu có kiếp sau, ai cũng đừng mơ tưởng có thể lợi dụng và thao túng cuộc đời nàng, nàng muống tự do tự tại quyết định vận mệnh chính mình!

      Năm vua Cảnh Thái, buổi tối ngày mười lăm tháng tám, trận hỏa lớn đốt cháy nửa bầu trời.

      Thiêu chết đệ nhất dâm phụ Mạc Khanh Khanh, cũng đổi lấy hai tháng tới trời mưa như trút nước.

      ----------

      Đêm tối như mực, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu.

      với khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trong tay yếu ớt cầm chiếc kim may, ngón tay thon dài thêu nên bức tranh đẹp tựa như hồ điệp tung bay.

      Cặp mắt của nàng sáng ngời, bây giờ tuy qua canh ba nhưng trong ánh mắt nàng lại có chút nào mang vẻ mỏi mệt

      Ngày mai tỷ tỷ nàng là thái tử phi trở về thăm nhà, nàng nhất định phải hoàn thành xong bức tranh Phượng xuyên mẫu đơn này, nàng phải dựa vào cái này để chứng tỏ nàng xuất sắc trong việc nữ công gia chánh. Như thế mới có thể mưu cầu tiền đồ tốt hơn. Nếu chẳng phải uổng phí bộ dạng xinh đẹp này hay sao?

      Nàng dù chỉ là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng, lại là con của vợ lẽ, nhưng lại là nữ nhân xinh đẹp nhất, tính tình nhu thuận, khí chất thanh tao, cho nên lão gia cùng lão phu nhân cũng liếc nhìn nàng cái, coi nàng đơn thuần chỉ là thứ nữ tầm thường. Nhưng mà dù sao phu nhân cũng đối với nàng dụng tâm. Cho dù nàng có nịnh nịnh nọt nọt hay cầu xin thế nào, phu nhân cũng nhất định muốn sắp xếp hôn cho nàng. Nàng muốn kết hôn với ta a ~~~

      Nàng cắn răng, lần nữa kiên định niềm tin, nhất định thể bỏ qua đại thời cơ tốt vào ngày mai!

      Trong lòng nàng suy nghĩ bao “kế hoạch, mưu lược vĩ đại, nghiệp to lớn” , để ý kim may liền đâm vào ngón tay trái, giọt máu tươi cư như vậy nhuốm đỏ vải tuyết trắng thượng hạng

      Ánh mắt của nàng đau đớn bỗng đột nhiên biến đổi, làm cho người ta tưởng rằng người có hai cảm xúc!
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      tart_trung, hạnh dori, Kimiko32 others thích bài này.

    5. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Chương 4:
      Trọng sinh trở lại trước thời điểm xuất giá.
      [​IMG]

      Mạc Khanh Khanh dĩ nhiên là ngơ ngác ngồi ở chỗ này suốt hai canh giờ .

      Nàng mắt thấy bầu trời đầy ánh lửa đột nhiêu biến thành khuê phòng thêu khung, đêm tối đầy sao biến thành mặt trời mới mọc ở phương đông. Nàng vẫn như cũ hồn lơ lửng chốn nào, tựa hồ thể hiểu hết thảy trước mắt tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Nàng chớp chớp đôi mắt hơi khô sáp, bên ngọn đèn cháy hết, kệ thêu nửa đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm, tơ lụa tuyết trắng có vết máu đỏ bừng, chói mắt mà ràng, ngón tay bị châm đâm miệng vết thương vẫn còn mơ hồ đau nhức.

      Mạc Khanh Khanh ngắm nhìn bốn phía, gian phòng mà tinh xảo, kia gỗ cây hoa lê, kia treo màn tơ trướng màu nhũ đỏ, còn có khung thêu này, đây hết thảy... hết thảy...

      Nàng đột nhiên đứng dậy, đến gương đài bên cạnh, gương đồng liền xuất khuôn mặt tinh xảo hoảng sợ

      Xinh đẹp, thấy thế nào cũng bất quá là tuổi dậy .

      Đây là...

      Mạc Khanh Khanh tay run rẩy vuốt ve mặt của mình, ống tay áo chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

      Chỗ đó có những vết thương loang lổ bởi vì lăng trì cực hình mà lưu lại.

      Nàng như chưa đủ tin tưởng trước mắt, chạy về khung thêu bên cạnh, cầm lấy kim thêu đột nhiên đem ngón tay của mình đâm phá, máu tươi cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống, làm cho vải trắng càng thêm dơ bẩn chịu nổi.

      Kim thêu đâm sâu vào tay Mạc Khanh Khanh, toàn thân nàng bỗng chốc rùng mình vì đau đớn.

      Mạc Khanh Khanh rốt cục xác định nàng còn sống! Hơn nữa còn trở lại thời điểm trước khi xuất giá!

      Nàng ngã ngồi ghế, hai tay gắt gao ôm lấy khuôn mặt, nước mắt tiếng động bất giác chảy xuống.

      “ Tiểu thư, tiểu thư.... chẳng lẹ người ngủ? được... được... thể để như thế được... quầng mắt nhất định rất thâm a ... rất xấu xí a... Lát nữa thái tử phi đến, chẳng phải thất lễ với nàng sao?

      Bên tai Mạc Khanh Khanh truyền đến tiếng càu nhàu vừa xa lạ vừa vô cùng thân thiết.

      Nàng từ từ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nha hoàn thân thiết của mình trước khi xuất giá, Hồng Tiêu bưng chậu nước đến

      "Keng" tiếng, chậu nước trong tay Hồng Tiêu liền rơi mặt đất, nước nóng bên trong bắn ra tung tóe.

      “ Tiểu... tiểu thư... người này... đây là thế nào a !!!” Hồng Tiêu nhìn thấy mặt Mạc Khanh Khanh đều là màu đen, hơn nữa mơ hồ có thể thấy được lệ quang lóe lên, nhất thời cả kinh làm rơi chậu nước ở trong tay.

      Mạc Khanh Khanh đè nén xuống nội tâm kích động, cố gắng nở ra nụ cười miễn cưỡng: “ sao, ta bất quá cẩn thận bị kim thêu đâm trúng tay, đau đến chảy lệ, ngược lại quá hoảng sợ mà đem máu tươi vấy bẩn lên mặt mình. Ngươi đừng sợ, nhanh lấy chậu nước khác đến đây.” xong nàng tự mình lấy khăn tay ra, từ từ lau mặt và gò má.


      Hồng Tiêu gật đầu , trong lòng có gan nên lời cổ quái.

      Tam tiểu thư thường ngày vô cùng hiếu thắng cùng kiên cường. có lần bị phu nhân đánh cho hai tay sưng đỏ cũng chịu rơi nửa giọt lệ, hôm nay sao có thể chỉ vì bị kim châm mà khóc?

      Nàng là người có tính tình đơn giản mà trung hậu a, nàng thể đoán được Tam tiểu thư nhà nàng bây giờ là oan hồn trọng sinh!

      Nàng quay người lấy chậu nước nữa rồi trở lại, rồi nghe thấy Tam tiểu thư “ Hồng Tiêu, hôm nay... là ngày mấy?”

      Hồng Tiêu dừng bước lại, theo bản năng ra: "Ngày mười tám tháng sáu a!"

      "Ngày mười tám tháng sáu năm bao nhiêu?” Mạc Khanh Khanh lại hỏi.

      Hồng Tiêu đành phải tiếp tục giải thích: "Bây giờ là năm Nguyên Long thứ ba mươi, ngày mười tám tháng sáu! Tiểu thư, người rốt cục là làm sao vậy?"

      Tháng sáu mười tám! Hóa ra là trở lại năm nàng mười bốn tuổi!

      Mạc Khanh Khanh đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn như hoa xuân!

      Hồng Tiêu bị nụ cười sáng rỡ của nàng làm suýt nữa thể mở mắt ra.

      ràng là máu me đầy mặt, vì cái gì lại làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp gì sánh được!

      Hồng Tiêu trong lòng cảm khái, chả trách mọi người thiên kim trong phủ thừa tướng mỗi người đều diễm lệ như hoa, nhưng mà Tam tiểu thư chính là hoa khôi a!

      Người khác nếu mang bộ dáng này nhất định xấu xí như quỷ, nhưng là Tam tiểu thư khi nở nụ cười, vệt chói mắt màu đen ngược lại càng làm cho nàng thêm ba phần xinh đẹp, khiến người ta phải giật mình ngẩn ngơ.

      "Ai u! Tiểu thư của ta a, người đây là thế nào? Hồng Tiêu ngươi là mắt bị mù dùng được hay sao? Còn mau mang nước đến cho tiểu thư rửa mặt! Lát nữa nếu để phu nhân trông thấy nhất định cắt đứt chân ngươi!!!”

      Mạc Khanh Khanh nghe thấy thanh chua ngoa, trong lòng nhàm chán. Hôm nay nàng giống như ngày đó là tiểu nha đầu hiếu thắng, nàng chỉ yên lặng định thần lại.

      Quả nhiên là nàng!
      Last edited: 20/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :