1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tyvybutchi

      Chương 35:

      Buổi tối luôn là ngủ được yên ổn, buổi sáng sau khi rời giường đầu óc choáng váng có chút khó chịu, sáng sớm dường như có chuyện phải ra ngoài, lát trở lại, tôi và ông nội, ở nhà có chuyện để , ăn điểm tâm xong tôi liền trở lại phòng của , lấy laptop từ trong balo ra đăng nhập vào hòm thư xem thử có ai gửi mail cho tôi hay .

      "Tiểu Uyển? bận sao? Ông nội bảo con xuống đấy chút." Mới ngồi bao lâu liền nghe thấy tiếng gọi tôi ở dưới lầu.

      "Dạ!" Tôi khép máy vi tính lại, đóng cửa rồi xuống lầu. Tôi đứng ở cửa cầu thang nhìn vào phòng khách, trong phòng khách trừ ông nội và ra còn có hai người đàn ông trung niên xa lạ ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi ngồi ở đó.

      "Ông nội, ." Tôi bước vào phòng khách lần lượt lên tiếng chào bọn họ, sau đó tìm vị trí hơi chếch phía xa ngồi xuống.

      "Hai vị này nên gọi là bác hai và bác ba." Ông nội chỉ chỉ hai người đàn ông ngồi trước mặt ông.

      "Bác hai, bác ba." Tôi lại lần lượt gọi bọn họ lần.

      "Cậu họ, đây chính là Tiểu Uyển phải , dáng dấp là thanh thú xinh đẹp, giống mẹ hai lúc còn trẻ y như đúc." Người gọi là bác ba trong hai người lên lên xuống xuống quan sát tôi... tôi cảm giác ánh mắt đó giống như là chọn lựa hàng hóa vậy.

      "Tiểu Uyển đúng là rất giống chị cả lúc còn trẻ, cũng gần sáu mươi năm gặp chị hai rồi, chị hai có khỏe ?" Ánh mắt ông nội rơi vào nơi xa, tựa như nhớ lại cái gì đó.

      "Mẹ hai rất khỏe, bác sĩ nếu làm cho mẹ vui vẻ chút nữa có thể sống lâu thêm mấy ngày." Cái người gọi là bác hai kia trả lời câu hỏi của ông nội.

      "Ừ, những năm trước đây chị cả chịu rất nhiều cực khổ rồi, đáng lẽ bây giờ có thể thoải mái sống qua ngày, nhưng khổ nỗi lại mắc phải căn bệnh này. Ai." Ông nội hình như rất quan tâm người chị cả trong miệng ông.

      "Cho nên lần này hi vọng mẹ hai có thể vui vẻ mà sống qua mấy ngày này." Bác ba có chút giả dối dùng ngón tay lau khóe mắt cái. Tôi có chút nhàm chán, chào cũng chào xong rồi, tôi đứng lên muốn lên lầu.

      "Tiểu Uyển chờ chút." Ông nội gọi tôi muốn xoay người bước .

      "Dạ!" Tôi lại ngồi trở về ghế salon chờ ông tiếp.

      "Tiểu Uyển, ông có người chị bây giờ ở nước ngoài, mắc bệnh ung thư sống được bao lâu nữa."

      "A." Chưa từng nghe ông nội qua ông có thân thích ở nước ngoài, hơn nữa tôi nhớ ông nội chỉ có người em , sau đó rất nhiều năm trước mất rồi, theo tôi nhớ hình như ông nội có chị .

      "Người chị này của ông mấy năm trước kiểm tra và phát là mắc bệnh ung thư, bác sĩ nếu như bà ấy có thể vui vẻ chút có thể sống thêm vài năm."

      "A." Tôi hiểu ông với tôi những thứ này có ích lợi gì, bản thân tôi cũng phải là người rất dễ dàng vui vẻ, đừng chi là làm cho người khác vui vẻ.

      "Về sau bà ấy lại nhờ người thân tìm được ông, ông vốn là muốn đưa bà ấy trở về nước sống hết phần đời còn lại, nhưng dù sao trình độ điều trị chữa bệnh trong nước vẫn bằng nước ngoài. Hơn nữa bác sĩ cũng đề nghị cho bà ấy du lịch đường dài."

      Ông nội cho tôi biết những thứ này có ích lợi gì chứ? Ông nội muốn thăm chị mình cứ , cần thiết phải với tôi cặn kẽ như vậy.

      Editor: tyvybutchi

      Chương 35 (tiếp):

      Ông nội nhấp hớp trà hắng giọng cái: "Chị của ông có sinh con. Nhưng bà vẫn luôn muốn đứa bé có cùng huyết thống với mình có thể ở bên cạnh bà đến hết những ngày cuối đời, mấy năm trước bà ấy có gọi điện thoại tới đây hy vọng ông có thể cho bà ấy đứa cháu làm con thừa tự. Năm đó lúc ba mẹ con vẫn còn, ông có đề cập chuyện đó với ba mẹ con, mẹ con cũng đồng ý, nhưng ngờ lại xảy ra chuyện như vậy cho nên vẫn luôn trì hoãn, lần này lại nhắc tới, cho nên ông chỉ muốn..."

      Tôi rốt cuộc hiểu mục đích ông gọi tôi tới, hồi lâu chính là muốn đưa tôi cho người chị cả trong miệng ông nội, mẹ hai trong miệng hai người đàn ông này làm con thừa tự.

      lá thư được đưa tới tay tôi, tôi mở lá thư ra lấy tài liệu bên trong đặt ở khay trà. Mặc dù tôi lắm những tài liệu này có dụng ý gì, nhưng ít nhất tôi có thể xem hiểu được cuốn hộ chiếu trong đó, hộ chiếu viết chính là tên của tôi.

      Tôi mở hộ chiếu ra, ngày viết phía là trước ngày chúng tôi trở lại ngày, xem ra trước khi chúng tôi trở lại ông nội quyết định muốn đưa tôi , đống lời hôm nay chỉ là tường thuật lại mà thôi, thực tế chẳng qua chỉ là báo cho tôi để tôi chuẩn bị.

      Tôi nhìn hình hộ chiếu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, hốc mắt nong nóng giống có thứ gì đó muốn tràn ra rơi xuống.

      "Tiểu Uyển, con chuẩn bị thu xếp hành lý , mấy ngày nữa hãy cùng bọn họ trở về." Giọng ông nội lại khôi phục như trước đây, lời ra lệnh đó cứ quanh quẩn bên tai tôi. Hộ chiếu trong tay chợt bị rút , bộp tiếng ném ở khay trà, cả người bị cuốn vào trong lồng ngực ấm áp.

      " ra lần này bảo bọn con trở lại chính là muốn bán Uyển Uyển , Uyển Uyển là em con, cần đống tiền của các người, con vẫn có thể tự mình nuôi sống em ấy." Sắc mặt của có chút xanh mét, giọng mang theo tràn đầy lửa giận.

      "Tiểu Chương, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn cho Tiểu Uyển làm con thừa tự của cả thôi, phải bán, hơn nữa rất nhiều người muốn ra nước ngoài mà được, bây giờ Tiểu Uyển có thể rời nước như vậy cũng là cơ hội tốt với con bé, phải sao?" bên phụ họa.

      "Cơ hội, vậy sao để cho con tranh cơ hội này , cơ hội này bọn con cần, hơn nữa đừng chi là các người có thể được bao nhiêu lợi ích từ trong chuyện này, tối hôm qua và dượng gì tôi nghe hết rồi." Sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Lời nghẹn ở cỏ họng nên lời.

      "Uyển Uyển, chúng ta , ở chỗ này hồi chừng còn có thể bị bán lần thứ hai, chúng ta trở về nhà của chúng ta ." liền kéo tôi lên lầu. tiếng rầm lớn vỗ vào khay trà, tôi và đồng thời xoay người lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của ông nội.
      Nhược Vân, Nữ Lâm, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    2. Quan Tiểu Yến

      Quan Tiểu Yến Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      33
      tks bn, chuc bn an tet vui ve @tyvybutchi @rina93

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tyvybutchi

      Chương 35 (tiếp):

      "Cái gì mà có bán hay , ai bán em con cả, cho Tiểu Uyển qua đó làm con thừa tự là để phụng dưỡng cho bà cả của con." mặt ông nội mang chút tức giận.

      "Cho làm con thừa tự cũng được, bán cũng được, con đều đồng ý." kéo tay tôi tiếp tục lên lầu.

      "Chuyện này ông quyết định, hơn nữa năm đó mẹ con cũng đồng ý." Có lẽ đây là lần đầu tiên bị phản đối kịch liệt như vậy, vẻ mặt ông nội có chút nhịn được.

      "Chuyện này con đồng ý, hơn nữa bọn con còn có việc ở thành phố A, hôm nay liền rời ." buông tay tôi ra xoay người bước lên lầu. tới mười lăm phút sau liền nhìn thấy xách theo cái túi hành lý chúng tôi mang theo lúc trở về xuống lầu.

      " được , hơn nữa chuyện cho làm con thừa tự này quyết định rồi."

      để ý ông nội rống giận, tay kéo tôi, tay nhấc hành lý liền định hướng cửa chính.

      "Con là ra bên ngoài học mấy năm này cánh mọc cứng cáp rồi, ngay cả lời ông cũng dám nghe." Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ông nội giận đến như vậy, ngón tay có chút run rẩy chỉ về phía .

      "Có bản lĩnh rời cũng đừng trở về nữa, coi như nhà họ Lý ta có hai đứa cháu chúng mày."

      vẫn là kéo tôi về phía trước, tôi dừng bước lại, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông nội bị chọc tức thành như vậy, cho tới bây giờ đều là niềm kiêu hãnh của ông nội, là niềm kiêu hãnh của dòng họ Lý, nhưng lần này thế nhưng ông nội lại ra lời như vậy.

      "...." Tôi kéo bàn tay nắm chặt tay tôi của .

      "Uyển Uyển, chúng ta ." vẫn là kéo tay tôi ra ngoài.

      "." Tôi buông tay ra, trở về trước sô pha cầm hộ chiêu vừa rồi ném ở khay trà. Mấy ngày nay nhìn hành động của ông nội tựa như có lẽ ông cảm giác và mơ hồ biết được gì đó, cho nên ông mới nghĩ hết cách muốn tách chúng tôi ra.

      Nhìn hộ chiếu trong tay, tôi phải vì ông nội nghĩ như vậy mà muốn rời xa . Mà là vì có tiền đồ, tương lai sáng lạn của , thể bởi vì chuyện này mà phá hủy cả đời , và cũng là vì tôi muốn biết có phải là do từ trước đến giờ bên cạnh vẫn luôn có tôi tồn tại mà khiến cách nào phân biệt tình thân và tình khác nhau hay . Tôi và đều nên tỉnh táo suy nghĩ chút về tình cảm của chúng tôi, thứ tình cảm này về sau muốn dài lâu cần phải đối mặt với biết bao nhiêu gian nan, mà bây giờ tôi lại cách nào làm tình cảm của đối với tôi và cả của tôi đối với có phải là khó từ bỏ như vẫn nghĩ hay , hay là bởi vì từ chỉ có hai người chúng tôi ở bên cạnh nhau mà sinh ra lệ thuộc.

      Nếu như là cái trước, vậy mạnh mẽ tách chúng tôi ra có lẽ là cách tốt nhất, còn nếu như là cái sau, như vậy lúc tôi trở lại lần nữa, nếu như vẫn giống bây giờ chỉ thích mỗi mình tôi, vậy cần biết con đường phía trước là gian nan như thế nào, tôi cũng đều luôn luôn cùng tới cuối cùng.
      Nữ Lâm, Nhiên Nhiên, linhdiep172 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tyvybutchi

      Chương 36:

      Hôm nay là ngày họp lớp, tôi nhớ tối hôm qua Tinh Tinh gọi điện thoại có mười giờ tới gọi tôi cùng .

      Tôi mở mắt xem đồng hồ báo thức đầu giường chút, sáu giờ rưỡi, bên ngoài yên tĩnh, có lẽ mọi người cũng chưa có ai tỉnh dậy. Ngày hôm qua kể từ sau khi chính miệng tôi đồng ý ông nội làm con thừa tự cho bà cả vẫn câu nào ôm tôi, còn tôi vẫn vùi mình vào cơ thể tản ra tức giận nặng nề của .

      đêm này tôi có trở về phòng của chị họ, cả đêm đều vùi ở trong ngực , cả đêm đều chuyện, chỉ là chặt ôm tôi vào trong ngực. đêm này cũng là đêm tôi ngủ được an ổn nhất và duy nhất sau khi trở về đây.

      Nhìn thời gian còn sớm tôi tiếp tục vùi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của nhắm mắt lại, dường như tỉnh, mà cũng dường như có tỉnh, cánh tay vòng ở ngang hông tôi vẫn ôm chặt có nửa phút buông lỏng. Tôi biết rất tức giận đối với chuyện tôi đồng ý ông nội làm con thừa tự, nhưng đồng ý là được, mục đích của ông nội phải chỉ là cho tôi làm con thừa tự hoặc bất quá trong chuyện này là như vậy, chủ yếu ông vẫn là muốn tách chúng tôi ra.

      Lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của , ngửi hơi thở làm người ta an tâm của , tôi nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào trong mộng. biết ngủ bao lâu tôi hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó tay nhàng phủ lên lỗ tai tôi, ngăn cản tiếng gõ cửa, tay khác phủ lên hai mắt tôi ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, nụ hôn nhàng rơi vào môi tôi.

      Tôi nhắm mắt lại dồn lực chú ý vào giữa môi và lưỡi quấn quít, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân có chút bối rối chạy xuống lầu. Tôi có chút thở khe khẽ thông, môi mới chậm rãi rời .

      Tôi biết vừa rồi là ai lên, thấy được bao nhiêu, nhưng tôi biết ràng chính là biết có người vào mới hôn tôi, như vậy là tại sao? Tôi xoay người nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, sắp mười giờ rồi, lát nữa Tinh Tinh tới tìm tôi. Tôi ngồi dậy quay đầu nhìn vẫn nằm giường nhắm mắt giả vờ ngủ say.

      "Hôm nay em có buổi gặp mặt bạn cũ, lát nữa Tinh Tinh tới đón em."

      "Ừ, đừng chơi quá lâu, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ." vẫn nhắm mắt như cũ. Tôi mặc đồ ngủ rồi bước xuống giường, đóng chặt cửa phòng khép hờ lại, chọn quần áo từ trong tủ ra thay.

      Ba mươi phút sau tôi rửa mặt xong đứng ở trước tủ quần áo soi gương chải chuốt lại mái tóc. đứng ở phía sau xem tôi chải đầu, lúc ở thành phố A vẫn thường hay như vậy, mỗi sáng sớm dù cho có lớp buổi sáng cũng ngồi dậy nhìn tôi chải hết đầu rồi mới lại ngủ tiếp.

      Xuyên qua gương tôi thấy được ánh mắt phức tạp của , tôi biết nghĩ cái gì, nhưng nếu như rời có thể đổi được kết quả tôi nghĩ đây là cách tốt nhất. Tôi thắt tóc thành đuôi sam rồi lần nữa sửa sang lại quần áo và cổ áo. Vươn tay ôm lấy cơ thể vẫn đứng ở phía sau tôi động đậy của : "Em đây, buổi tối trở về."

      Tôi định xuống dưới lầu gọi điện thoại cho Tinh Tinh, mới vừa tới phòng khách có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Tinh Tinh ngồi ở ghế salon xem tivi.

      "Tinh Tinh cậu tới lúc nào vậy, tại sao gọi mình tiếng"

      "Tới được lúc rồi...., của cậu cậu còn ngủ, mình thấy thời gian cũng còn sớm cho nên muốn đánh thức cậu." Lời tuy ra rất có lý, nhưng tôi lại tựa hồ cảm giác ánh mắt của ấy nhìn tôi rất được tự nhiên.

      " đến lúc rồi, chúng ta thôi." Tôi kéo Tinh Tinh ngồi ở ghế sa lon lên liền ra ngoài.

      "Uyển Uyển, người em có tiền đủ chứ?" biết từ lúc nào xuống lầu, nửa tựa vào cầu thang trong tay xách theo áo khoác.

      "Chắc là đủ rồi, nếu như đủ em gọi điện thoại cho đưa tới." Tôi hướng phất phất tay hẹn gặp lại rồi kéo Tinh Tinh ra khỏi nhà. Vốn là định ngồi xe đến địa điểm tập hợp, nhưng bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên chúng tôi quyết định bộ đến đó. Dọc theo đường tôi thấy Tinh Tinh hình như có lời gì muốn với tôi rồi lại luôn là ra.

      Editor: tyvybutchi

      Chương 36 (tiếp):

      "Tinh Tinh, cậu có cái gì muốn với mình phải ?" Tôi lấy quà tặng mang từ thành phố A ở trong túi ra đưa cho Tinh Tinh, có phải vì Tinh Tinh thích quà tặng này hay ?

      "Tiểu Uyển, cậu và Lý Ngự Chương em ruột sao?"

      "Ừm!" Tôi và hai là em ruột phải ấy sớm biết rồi sao?

      "Có khi nào có người trong các cậu là con nuôi hay ?"

      "Chắc đâu, nếu là con nuôi mình sớm nên biết rồi." Hơn nữa năm trước bệnh viện của thành phố A cũng có tổ chức làm giám định DNA, tôi còn ôm tia hi vọng kéo hai cùng làm lần, kết quả chúng tôi ràng 100% là em ruột, ngay cả khả năng cùng mẹ khác cha hoặc cùng cha khác mẹ gì đó cũng có.

      "Vậy....." Tinh Tinh dường như còn muốn gì đó.

      "Đó có phải là nơi tập họp hay ." Tôi chợt nhìn thấy được mấy gương mặt quen thuộc.

      "Chính là chỗ đó." Tinh Tinh gật đầu cái. Hợp bạn học, chính là đống người nhàm chán ngồi chung chỗ, tán gẫu quá khứ, tán gẫu tương lai, tán gẫu mong muốn sau này.

      đống người quan hệ tốt hay tốt gì cũng đều tụ tập chung chỗ ăn ăn uống uống biết có cái gì vui, tôi có chút nhàm chán nhìn từng khuôn mặt bạn học quen thuộc sau lại trở nên có chút xa lạ. Sau bữa cơm chiều nhóm người lại hẹn nhau quán bar uống rượu, mặc dù tôi muốn lắm, nhưng vì lo ngại sĩ diện nên tôi cũng bị buộc theo đám người đó tới quán bar.

      Tới quán bar, tôi nhớ chỉ có lần sau khi thi tốt nghiệp trung học kết thúc, là dẫn tôi tới đây thôi, và đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất. đám gọi mười mấy lon bia, toi từng chút từng chút uống cạn hơn nửa ly bia, nhìn đóng người trò chuyện trò chuyện nhiều loại đề tài, hôm nay Tinh Tinh rất kỳ quái, trong ấn tượng của tôi ấy rất nhiều, nhưng hôm nay từ lúc gặp đến giờ, ấy vẫn dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn tôi chằm chằm.

      Chẳng lẽ người sáng sớm hôm nay gõ cửa chính là ấy sao. Tôi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rưỡi , gọi diện thoại tiếng với thôi. Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra ấn xuống dãy số quen thuộc.

      "Uyển Uyển, vẫn chưa về sao?" Giọng dịu dàng của truyền ra từ trong microphone.

      "Chưa, em còn ở quán bar uống rượu, tới đón em được ." biết vì sao đột nhiên tôi dường như làm nũng với .

      "Em ở đâu." Giọng vẫn dịu dàng chút mất kiên nhẫn như cũ. Tôi tên quán bar sau đó ngắt điện thoại. tới nửa giờ tôi liền thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở trước cửa quán bar. Tôi giơ tay lên vẫy vẫy thu hút chú ý của .

      "Uyển Uyển." Ánh mắt quá hài lòng nhìn ly rượu cạn hơn phân nửa tôi cầm tay.

      " uống giúp em ." Tôi cầm ly rượu cạn hơn phân nửa trong tay đưa tới trước mặt . vài hớp giúp tôi uống xong ly rượu còn dư lại, sau đó duỗi tay ôm tôi tới bên người.

      biết là bởi vì mọi người trong lớp đều nhớ năm đó tôi có người trai tài hoa hạng nhất hay là vì quá nổi tiếng mà khi vừa ngồi xuống bao lâu các bạn học vốn là ngồi ở bên chuyện trời dưới đất liền nhiệt tình tới đây chào hỏi , tôi nhớ lúc còn chưa tới tất cả bọn họ đều tán gẫu riêng thèm để ý đến tôi đây ngồi bên cạnh nữa cơ.

      Tôi tựa đầu ở vai , bới móc đồ ăn vặt bàn. Bây giờ đống người lấy làm trung tâm chuyện trời dưới đất, lúc đầu tôi còn hiếu kỳ bọn họ là chuyện kinh thiên đại gì nữa chứ, nào ngờ nghe được mới biết chỉ là đống chuyện lông gà vỏ tỏi, chuyện lý thú trong trường học cùng với phương hướng tìm việc làm sau này mà thôi.

      biết vì sao hôm nay tôi chợt dính lấy muốn buông ra. Tôi nghe mọi người chuyện có chút thú vị, tay vòng ở ngang hông , đầu dựa vào trước ngực nửa khép hờ mí mắt.

      "Tiểu Uyển, cậu muốn toilet ." Tinh Tinh đứng lên nhìn tôi.

      "Mình muốn ." Vốn muốn , nhưng nhìn Tinh Tinh dường như có lời gì đó muốn với tôi, cho nên thể làm gì khác hơn là đứng lên. tới toilet, tôi vốc ngụm nước lạnh vỗ vỗ lên gương mặt có chút ửng đỏ của mình.

      "Tiểu Uyển." Tinh Tinh tiếng động đứng ở bên cạnh tôi.

      "Cậu xong rồi à? thôi." Tôi xoay người muốn rời khỏi toilet nhưng tay lại bị kéo lấy.
      Nữ Lâm, Nhiên Nhiên, linhdiep172 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tyvybutchi

      Chương 36 (tiếp):

      "Tiểu Uyển, mình muốn hỏi cậu chút chuyện, mình biết hẳn là mình nghĩ sai rồi, nhưng hỏi mình lại bị nghẹn đến khó chịu, nếu như mình nghĩ sai cậu cũng đừng giận mình nha."

      Tôi gật đầu cái trở về đứng bên cạnh bồn rửa tay. ra tôi cảm thấy chúng tôi nên tìm nơi yên tĩnh khác để , chứ ở nhà vệ sinh cảm giác có hơi là lạ.

      "Ngày đó, chính là ngày mình ở đường gặp phải cậu đó, mình là thấy Lý Ngự Chương đầu tiên, lúc ấy mình liền nhìn thấy trong ngực cậu ấy có ôm người, nhìn thân hình rất giống cậu nhưng bởi vì cảm giác cậu ấy ôm giống với dáng vẻ trai ôm em , cho nên mình nghĩ chắc phải là cậu, cho đến khi mình gọi điện thoại cho cậu mới biết người cậu ấy ôm chính là cậu, mặc dù lúc ấy có chút quái dị nhưng mình sớm biết tình cảm của em các cậu trước giờ rất tốt cho nên cũng để ý gì."

      ấy nuốt nước miếng làm thanh lại giọng có hơi khàn, lại tiếp tục : "Nhưng hôm nay lúc mình đến nhà cậu, của cậu cậu còn ngủ, mình liền lên đầu muốn gọi cậu rời giường, nhưng mà mình lại thấy...Thấy cậu mặc đồ ngủ nằm ở giường, mà Lý Ngự Chương ở đó...hôn cậu." Giọng Tinh Tinh có chút được tự nhiên.

      Tôi có thể hiểu vì sao ấy lại mất tự nhiên, coi như nếu thấy người tình bình thường ở giường ôm hôn cũng cảm thấy được tự nhiên, huống chi hai người ôm hôn còn là em có huyết thống ruột thịt, tôi nghĩ tôi có thể giải thích được tại sao lúc ấy lại nghe được tiếng bước chân hốt hoảng chạy xuống lầu rồi.

      "Vậy cậu muốn hỏi cái gì?" Tôi nhìn khuôn mặt ơi có men say phản chiếu trong gương, hôm nay tôi và tôi của bình thường rất khác nhau, dòng máu trong cơ thể ngừng sôi trào, có chút muốn làm số chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

      "Mình chỉ muốn biết mình là nghĩ sai rồi, các cậu chỉ đơn giản là tình cảm em tương đối tốt mà thôi."

      "Vậy cậu cho rằng thế nào?" Tôi trả lời vấn đề của ấy, mà tôi cũng biết phải làm như thế nào để trả lời vấn đề của ấy. Tôi xoay người lại, mang theo nụ cười nhạt trở về chỗ ngồi. Rốt cuộc chịu đựng đến khi hợp bạn học kết thúc, tôi đứng trước cửa quán bar, mặt dán vào trước ngực , vòng tay qua thắt lưng .

      ", tối nay em muốn về, chúng ta về có được ?" Tôi ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt trong màn đêm. Xe taxi dừng bên cạnh chúng tôi, ôm tôi ngồi vào chỗ ngồi phía sau, với tài xế tên khách sạn xa lạ.

      Tôi nhắm hai mắt tựa vào người . Đến khách sạn, mướn phòng hai người, tôi bước vào phòng cởi áo khoác người xuống, tháo tóc đuôi sam, để cho những sợi tóc phân tán giống thác nước xõa ở phía sau.

      Editor: tyvybutchi

      Chương 36 (tiếp):

      Tôi chui vào phòng tắm để cho dòng nước ấm áp tẩy rửa, thấm ướt da thịt tôi. Tôi tắt nước nhìn đồ lót ném ở bên cạnh chút. Sau đó đưa tay kéo khăn tắm màu trắng giắt bên qua quấn lên người.

      Tôi bước ra phòng tắm, máy điều hòa khí bên trong phòng điều chỉnh thành nhiệt độ thích hợp, ngồi ở bên giường cúi đầu biết nhìn cái gì? Cảm thấy tôi đến gần, ngẩng đầu nhìn tôi chỉ quấn khăn tắm, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Tôi tới trước cách người chừng nửa bước dừng lại, tay khoác lên vai , vén mái tóc mềm mại ra sau tai .

      Cơ thể bị đặt nằm ngang giường, nụ hôn rơi vào mặt, môi vai. Khăn tắm bị kéo xuống, đôi môi ấm áp từ xương quai xanh lướt tới ngậm chặt lấy hồng quả kiều diễm bầu ngực đẫy đà, tôi ưỡn người chờ đợi càng thêm nhiều an ủi.

      Đến khi lửa nóng của lấp đầy khoảng trống trong cơ thể, tôi mới than ra tiếng. Lần này có lẽ là phải chia lìa, biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Từ lúc ra đời đến giờ chúng tôi chưa từng tách nhau ra, vẫn luôn mực ở bên cạnh nhau.

      Cả đêm triền miên cho đến khi trời tỏa ra ánh sáng xám trắng mông lung mới ôm tôi ngủ. Cho đến lúc mặt trời cao ba sào tôi từ trong ngực ngơ ngác bò dậy, nhìn xem thời gian gần mười hai giờ. Suốt đêm về, bây giờ về biết ông nội như thế nào.

      Hôm nay là ngày rời , tôi lấy chứng nhận và vé máy bay xách theo hành lý coi là nhiều đứng ở cửa kiểm an.

      "Chú ý an toàn, rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại về, cẩn thận thân thể." loạt lời dặn dò theo công thức nghe đến chỉ làm cho người khác cảm thấy chết lặng. đứng trước mặt tôi cái gì cũng tôi biết đối với cầu của ông nội cũng phải là ngầm cho phép, nếu như tôi phản đối dù cho có phải náo loạn đến tình trạng thể vãn hồi cũng mang theo tôi rời khỏi. Nhưng bởi vì đây là lời tôi , là bởi vì tôi hi vọng, cho nên bây giờ tôi mới có thể đứng ở chỗ này.

      "Uyển Uyển, ở nhà mãi mãi chờ em." chiếc khóa móc hình thiên sứ được đặt vào tay tôi."

      "Ừm!" Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, tôi biết nhà ở đây chính là chỉ ngôi nhà ở thành phố A của chúng tôi, phải là chỗ của ông nội và kia. Tôi buông hành lý trong tay xuống vươn tay ôm cổ chặt, đầu gắt gao chôn vào bên cổ , nước mắt ngừng chảy ra ngoài.

      Tôi mạnh mẽ đẩy người ra, xách hành lý đặt ở dưới chân lên, cũng quay đầu lại tới chỗ cửa kiểm an, thể quay đầu lại nhìn, tôi biết thể quay đầu, quay đầu lại tôi nhất định hối hận, quay đầu lại tôi khẳng định mình được nữa. Bàn tay nắm chặt lại, chiếc chìa khóa ấn sâu vào lòng bàn tay, tôi nhẫn nhịn ham muốn được quay đầu nhìn lần nữa, thẳng tắp vào phòng chờ.
      Nhược Vân, Nữ Lâm, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :