1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi vợ để yêu - Kim Tinh(10/10) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Vẻ mặt Nhuế Diệp cứng đờ, sau đó lắc đầu cái, “ nên, có số chuyện hi vọng em có thể tự nghĩ.” Vì cũng biết làm sao cho biết về những ngày tháng đối xử lạnh lùng vô tình với đó.

      hả?” mặt tin, “Nhưng em cảm thấy muốn em nhớ ra những chuyện lúc trước.”

      phải!” lập tức phản bác, nhưng quá nhanh, ngược lại làm Ninh Hinh Nhi nghi ngờ, “ đó.”

      “Được rồi, nhưng bây giờ em thấy rất chán, kể chuyện lúc trước cho em .”

      quay đầu , nhìn ánh mắt vô tội của nữa, sợ mình mềm lòng, “Nhưng mệt.” chỉ có thể sử dụng cách nhu nhược này.

      Ninh Hinh Nhi vốn muốn hỏi vài chuyện, nhưng thấy mặt đầy vẻ mệt mỏi, dưới mắt còn thâm quầng, trong lòng lại đau, “Vậy mau nghỉ .”

      “Ừ.” Nhuế Diệp đứng dậy cởi quần áo, nằm xuống cạnh Ninh Hinh Nhi, lúc ở bệnh viện, luôn nằm ở ghết salon bên cạnh; về nhà rồi, ngủ luôn nằm cạnh , mặc dù giường rất lớn, nhưng sợ làm bị thương nên luôn ngủ cạnh mép giường.

      “A Diệp, hay là……” khẽ cắn răng.

      .” Nhuế Diệp biết muốn gì, “ ngủ ở phòng khách đâu, muốn ngủ ở đây.”

      “Vậy nằm lùi vào .” sợ rơi xuống giường, ràng giường rất lớn mà.

      sợ………”

      sợ cái gì, tư thế ngủ rất bình thường, đều do em quấn lấy …… cũng dám chủ động ‘dây dưa’.” Người có tư thế ngủ kỳ quặc là , Ninh Hinh Nhi xấu hổ thừa nhận.

      Nếu như muốn chủ động dây dưa, chỉ sợ phải diễn cảnh phun máu mũi.

      “Đừng sợ mà, người ta đâu có ăn .”

      Nhưng Nhuế Diệp sợ, sợ thuận theo bản năng mà ăn .

      “Nhanh lên.”

      “Ừ.”

      Nghỉ ngơi gần tháng, rốt cuộc được Nhuế Diệp chấp thuận, Ninh Hinh Nhi làm ở công ty, về việc học, ra năm ba đại học học rất nhàn, cho nên hơn nửa thời gian đều ở công ty.

      Rất nhiều người trong công ty biết Ninh Hinh Nhi là vợ của Nhuế Diệp, cho nên ai cũng khách khí với , cho dù thực chất là em sai vặt, người khác cũng dám sai , phải ăn no có chuyện gì làm.

      Nhuế Diệp tiếp quản tập đoàn Nhuế Thị, mà Nhuế Lập Ngôn lập tức hoàn thành giấc mơ của ông là du lịch thế giới, mà ở nhà họ Nhuế nghỉ ngơi, thư giãn tinh thần để chuẩn bị khởi hành, thuận tiện hướng dẫn tổng giám đốc mới nhậm chức.

      Mà Ninh Hinh Nhi là phu nhân tổng giám đốc, người sai khiến chỉ có Nhuế Diệp.

      “Hinh Nhi, cầm bản tài liệu này phô tô.”

      “Vâng.”

      “Hinh Nhi, dịch bản tài liệu này thành tiếng .”

      “Hinh Nhi………”

      “Tổng giám đốc đại nhân!” Rốt cuộc trợ lý phản kháng.

      “Hả?” Tổng giám đốc đại nhân ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.

      “Em là sinh viên giỏi của ngành quản lý đó.” biết xấu hổ, vậy mình cũng cảm thấy rất xấu hổ.

      sao?”

      “Tại sao lại sai người ta làm mấy chuyện đơn giản như vậy!” Ninh Hinh Nhi ra bất mãn trong lòng.

      Lần này, Nhuế Diệp gật đầu, hình như đồng ý với ý kiến của , “ cũng phải.”

      “Vậy có phải nên cho người ta công việc có tính khiêu chiến chút ?” Ninh Hinh Nhi được voi đòi tiên.

      “Ừ, đúng vậy, vị trí quản lý bộ phận marketing trong công ty……….” Ngón tay Nhuế Diệp gõ có tiết tấu lên mặt bàn.

      “Hay lắm.” ngờ có th từ trời rơi xuống vị trí tốt như vậy.

      Nhuế Diệp tiếp, “Ừ, đáng tiếc thể nhìn thấy em.” Giọng điệu nửa nửa giả.

      Bộ phận marketing ở tầng dưới, như vậy chắc chắn ngày thể gặp Nhuế Diệp mấy lần, hơn nữa sau khi vào công ty, phát phụ nữ có tâm cơ rất nhiều.

      “Được rồi, nên để em phát huy năng lực.” Gương mặt Nhuế Diệp khổ sở.

      cần, em vẫn nên ở đây hơn.” Đột nhiên Ninh Hinh Nhi chắc như đinh đóng cột.

      “Chắc chắn ?” Nhuế Diệp lại hỏi.

      “Vâng, chắn chắn.”

      “Được rồi.” Do dự nhìn lát, Nhuế Diệp mới gật đầu.

      Bên tai còn nghe được tiếng thầm: “Em đâu có ngốc, có ông xã làm sao đây…….” nhếch miệng cười, rất thông minh mà!

      Nhưng thông minh lại thông minh số chuyện.

      Ninh Hinh Nhi là xinh đẹp, làm nên làm tóc xoăn gợn sóng, làm càng thục nữ hơn, mặc đồ công sở, trang điểm , dáng vẻ thành thục lại mê người, mà đàn ông là động vật cảm quan, hai mắt chỉ nhìn những vật xinh đẹp. Nhưng ai dám có chủ ý với phu nhân tổng giám đốc, nhưng phải tất cả mọi người đều biết Ninh Hinh Nhi là phu nhân tổng giám đốc.

      Ví dụ như nhân viên mới Lý Quốc Đống đây, gặp Ninh Hinh Nhi mấy lần ở tầng dưới, ta rất thích , nên đề nghị ăn trưa cùng nhau.

      Ninh Hinh Nhi suy nghĩ nhiều, dù sao chỉ ăn cơm cùng nhau, hơn nữa buổi trưa tổng giám đốc đại nhân phải ăn cơm cùng khách hàng, cho nên đồng ý.

      Sau khi ăn cơm vui vẻ với Lý Quốc Đống xong, Ninh Hinh Nhi vẫy tay chào ta, trở về phòng tổng giám đốc làm việc.

      Sau khi về, thấy Nhuế Diệp bắt đầu làm việc, nhìn đồng hồ, may quá, thời gian nghỉ trưa vẫn chưa hết, có thể pha ly ca cao.

      “A Diệp, có muốn uống ca cao ?’ người vợ, khi cần thiết cũng muốn chăm sóc dạ dày của ông xã.

      !” Giọng buồn buồn.

      “À.” Ninh Hinh Nhi nghĩ nhiều, vui vẻ pha ca cao, để ý sau lưng có người có ánh mắt u ám, vẻ mặt cực lỳ khó chịu nhìn .

      thừa, bã xà mình ăn cơm cùng người đàn ông khác, tâm trạng của có thể tốt sao, thấy vẻ mặt kia, cảm thấy rát vui vẻ.

      “Trưa nay ăn gì?” Nhuế Diệp để ý hỏi.

      “À, ăn đồ ăn Nhật Bản, rất ngon đó.” Ninh Hinh Nhi vừa vừa cười.

      Đò ăn Nhật Bản? phải chưa từng đưa ăn, làm bộ vô tình thuận miệng hỏi: “Vậy với ai?”

      “Chính là đồng nghiệp ở tầng dưới.” Uống ngụm ca cao, Ninh Hinh Nhi ngồi xuống ghết, mở máy tính lên xem mấy trang web, dù bao bây giờ tổng giám đốc sai gì, cho nên có dư thời gian.

      Nhuế Diệp cắn răng hỏi: “Nam hay nữ?”

      Ninh Hinh Nhi dán mắt vào máy tính, sau khi tìm được đò mình muốn tìm mới từ từ trả lời: “Nam.”

      Đáng chết! khẽ rủa tiếng, còn , người quen có hạn, nhưng hy vọng trói buộc , để cảm thấy kết hôn có quyền kết giao bạn bè, cho nên thể bắt ép , nhưng biết bà xã mình rất đẹp, cố ý để bên cạnh, ngờ mình vừa rời mắt có người gian trá.

      còn quá trẻ, có phải còn sớm để kết hôn? Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm sau, có thể muốn lấy người khác, sinh con cho người khác, đột nhiên cảm thấy may mắn, may vì mình giữ lấy ấy.

      “Như vậy hôm nào chúng ta cùng ăn cơm.” làm như có chuyện gì mở miệng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.3

      Editor: Khưu Uy Uy


      “Vâng.” phản đối.

      May quá, chỉ là bạn bè, tự an ủi mình, tuổi tác phải vấn đề, lớn hơn , cho nên chiều theo tính , đúng, dễ dàng tha thứ.

      “Bạn em tên gì?”

      “Quốc Đống, Lý Quốc Đống.”

      Nhuế Diệp nhìn , mới ăn bữa cơm gọi thẳng tên cậu ta?

      “Hinh Nhi?”

      “Sao ạ?”

      Ánh mắt Nhuế Diệp loé lên, khẽ cúi đầu, nghiêng đầu nhìn tài liệu, từ từ mở miệng: “Hình như bụng hơi đau.”

      Ánh mắt dán vào máy tính rốt cuộc cũng nhìn , “hả? Có ? Nhất định vừa ăn cơm xong, chưa kịp tiêu hoá.” Ninh Hinh Nhi lục lọi trong ngăn kéo lúc, lấy ra thuốc đua bụng, “ bảo đừng như vậy, coi mình là trâu bò sao?”

      chờ chút, em lấy nước cho uống thuốc.” Ninh Hinh Nhi chạy ra ngoài.

      Người nào đó “bị đau bụng” nhìn chằm chằm máy tính, mở file quản lý nhân viên, nhập tên người vào, rất nhanh tìm được thông tin về người đó.

      Bạn bè? Kết bạn cũng được, nhưng được kết giao nhiều người khác giới quá, vì rất hẹp hòi, còn hẹp hòi hơn cả phụ nữ!

      Hôm sau.

      “Sao vậy? vừa nghe điện thoại xong ủ rũ cúi đầu.” Nhuế Diệp hỏi.

      “Là Quốc Đống đó, ấy bị điều đến chi nhánh ở Đại Lục, hình như sáng nay vừa phê duyệt, chiều nay ấy phải rồi, cũng kịp chào tạm biệt, em còn muốn trưa nay ăn cơm, giới thiệu cho ấy.”

      phải rất tốt sao, cũng phải bị đày biên cương.” Nhưng rất trọng dụng nhân tài, mặc dù có tâm địa gian xảo với bà xã, nhưng là người rất rộng lượng cho ta thăng chức mà.

      “Vâng, thôi vậy.” Ninh Hinh Nhi suy nghĩ nhiều.

      “Hinh Nhi, muốn kết hôn với Đại Lục.” Ánh mắt Nhuế Diệp đầy xin lỗi, “…. xin lỗi….” Ngay sau đó cúi đầu nhìn Đại Lục trong lòng, ánh mắt rất dịu dàng.

      “Tại sao? ràng thích em, tại sao lại chọn ta?’ Ninh Hinh Nhi nắm chặt tay, khống chế mình đừng vì đố kỵ mà đánh và Đại Lục.

      , thích em, thích Đại Lục, xin lỗi, Hinh Nhi, chỉ coi em là người thân, ngờ em coi ý tốt của là tình .” Nhuế Diệp chân thành trả lời.

      , phải vậy, em, em!” Ninh Hinh Nhi điên cuồng la hét.

      Nhuế Diệp chỉ mỉm cười nhìn Đại Lục, sau đó nhìn áy này, rồi bỏ .

      ……. được , đừng quan tâm em, đừng bỏ em, A Diệp………”

      Con ngươi đen láy mở to trong bóng tối, đau khổ trong lòng dừng lại, há miệng, thở hổn hển, nhìn trần nhà lúc lâu, Ninh Hinh Nhi mới từ từ bình tĩnh lại.

      Là mơ, vừa rồi là mơ, phải …….. Nhìn ảnh cưới đối diện giường, chắc chắn vừa rồi là mơ, thực, đây mới là .

      Bình thường mọi người thích treo ảnh cưới ở đầu giường, lại treo ảnh cưới đối diện giường, mỗi lần mơ tỉnh lại có thể nhìn bức ảnh đó, bức ảnh đó làm chắc chắn hạnh phúc bây giờ là .

      phải mơ! kết hôn Đại Lục, kết hôn với , sau khi tỉnh lại khỏi giấc mơ dài, thích nhất thấy bên cạnh , dịu dàng nhìn , chăm sóc .

      cho rằng kết hôn với , du lịch khắp châu Âu với mới là mơ, ra là .

      Đúng, Ninh Hinh Nhi khôi phục trí nhớ rồi, sau khi phẫu thuật khôi phục trí nhớ, nhưng , cho biết, vì muốn chắc chắn mình nằm mơ.

      Tại sao sau khi tỉnh lại khỏi mộng đẹp, mộng đẹp vẫn tiếp tục? ra đó phải mơ, đó là thực tế chân .

      kết hôn với !

      Giấc mơ từ thành thực, nhưng cảm thấy chân , ngay cả từng , vẫn nghi ngờ, vẫn còn trong thời gian xem xét.

      Nghiêng đầu, nhìn Nhuế Diệp ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều chứng tỏ ngủ say, nhàng di chuyển thân thể, tựa vào người , nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của , theo thói quen ôm lấy .

      “A Diệp……..” thầm, , từ đến lớn, trong mắt chỉ có , mà luôn đẩy ra, nhưng sợ, cố tình muốn ở cùng , sợ chết quấn lấy , bị thương đầy mình cũng tiếc.

      Còn sao? Có phải cũng có cảm xúc như ?

      Cau mày, nháy mắt hốc mắt khẽ ướt, mặc kệ, bây giờ là bà Nhuế, là người vợ hợp pháp của , ai cũng có quyền cho , cho dù tại có, nhất định về sau !

      Trước khi phẫu thuật, , muốn bớt sợ phẫu thuật hay là lời chân thành của ? biết, chỉ biết , đó chính là , muốn nghĩ nhiều.

      Nhưng mấy ngày nay luôn gặp ác mộng, luôn mơ thấy ở cùng Đại Lục, để mặc mình khóc, muốn biết Đại Lục đâu.

      Sau khi xảy ra hoả hoạn, chưa gặp lại Đại Lục, vì sao? ấy đâu rồi? muốn hỏi, nhưng lại dám, trong mắt mọi người, vẫn mất trí nhớ, Đại Lục nên tồn tại trong đầu .

      Có lúc nghĩ, bằng để vẫn mất trí nhớ, chuyên tâm làm bà Nhuế, phải tốt hơn sao?

      Đột nhiên khôi phục trí nhớ, làm mình ngày ngày suy nghĩ khổ sở, rất khó chịu, rất muốn níu lấy cổ áo Nhuế Diệp, hỏi to, người rốt cuộc là ai!

      “Ưm…….” Nhuế Diệp mơ màng ưm tiếng.

      Ninh Hinh Nhi nhanh chóng nhìn sang, phát mình hành động theo ý muốn, vội vàng buông áo ra, tránh cẩn thận làm chết trong ghen tuông của .

      “A Diệp khốn kiếp, nếu kết hôn, chính là của em, nếu dám để ý người khác, bà đây cho thấy!” hung dữ , nhớ từng hành hạ tinh thần , liên tức giận, muốn giáo huấn .

      Cảnh tượng hôn Đại Lục vẫn lên trong đầu , ngây thơ ngồi dậy, hôn lên môi mấy cái, muốn trừ độc, trừ độc.

      Người đàn ông ngủ say đáp lại nụ hôn của , hoàn toàn hành động trong vôt hức.

      Ninh Hinh Nhi khôi phục trí nhớ, trong lòng đầy oán giận, liền hành hạ để lại dấu vết.

      Nhớ trong thời gian này Nhuế Diệp bị cấm dục khổ sở, liền cười khúc khích, lúc trước lo sau khi phẫu thuật sức khoẻ vẫn yếu cho nên dám đụng, kết quả tốt qua muốn ăn thịt, lại bị cho chưởng.

      Để mặc nh vui vui vẻ vẻ ăn lát, mới ác ý giả bộ vô tội kinh nguyệt mình tới, nhìn buồn bực nắm chặt tay, mới hả hê, nhưng cũng dễ chịu gì.

      Dù sao nhất định còn khó chịu hơn , vào phòng tắm nước lạnh lâu, đáng đời!

      ~ Hết chương 8 ~
      LạcLạc, Nhi Đặng, hoadaoanh2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Nhuế Diệp, lâu rồi gặp.” Đại Lục nhìn người đàn ông vẫn tuấn tú, ấn tượng ban đầu chính là vẻ ngoài lịch , đẹp trai này của .

      Thời đại học, rất nhiều nữ sinh theo đuổi , thế nhưng lại để ý tới ai, nếu phải cùng đến từ Đài Loan, có lẽ cũng thèm để ý tới , đặc biệt đồng ý để sống trong nhà mình mấy ngày kìm lòng được mà suy nghĩ bậy bạ, có phải có ý với , mà sáng sớm hôm đó hôn làm càng khẳng định.

      Nhưng khẳng định này lập tức dao động khi nhìn Ninh Hinh Nhi, ánh mắt nhìn Ninh Hinh Nhi rất dịu dàng, khác hoàn toàn khi nhìn người khác, giống như Ninh Hinh Nhi là duy nhất của .

      “Ừ, cho rằng em rồi.” Nhuế Diệp nhìn ngoài cửa sổ, từ từ uống cà phê, khi nhận được điện thoại của , rất kinh ngạc, ngờ đến tìm .

      Khi đó Ninh Hinh Nhi sống chết ra sao, suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, lòng chỉ nghĩ tới Ninh Hinh Nhi, sau đó chú với , Đại Lục rồi, cũng nghĩ tại sao đột nhiên bỏ , dám uy hiếp nhưng lại bỏ dở giữa chừng, thừa lúc Ninh Hinh Nhi có đó mà ra tay, lại phải xấu, chỉ quá ngốc.

      “Em vốn rồi, nhưng em cảm thấy nợ lời xin lỗi.” Đại Lục cúi thấp đầu.

      “Thôi.” Nhuế Diệp để ý, khi đó phải lỗi của , lỗi lớn nhất là của , nếu như hiểu tình cảm của Ninh Hinh Nhi, dám chấp nhận tình cảm của ấy, bọn họ cũng luẩn quẩn như vậy, mà Đại Lục còn bị liên luỵ, là tại , “Đại Lục, vẫn coi em là bạn.”

      Nghe vậy, Đại Lục vội vàng ngẩng đầu lên, “Bây giờ còn sao?”

      Đầu tiên nhìn cái, “Đại Lục, em phải thích chứ?” Nhuế Diệp hỏi ngược lại.

      “Em…….” cười khổ, “Cũng phải thích, em rất thích , nhưng thích đến mức được.”

      Dù sao cũng tiếp xúc với nhiều, chỉ chuyện vài lần, cho cảm giác tốt nhất, so với những bạn trai cũ của giỏi hơn, mà mới nghĩ muốn thân cận để hiểu hơn.

      Cho nên sau khi biết chuyện giữa và Ninh Hinh Nhi, mới uy hiếp , nhưng chỉ ngoài miệng thôi, làm , vì phải người hèn hạ như vậy.

      Khi đồng ý, cũng hơi mất mát, vui vẻ như dự tính, rất thích Ninh Hinh Nhi, yếu đến mức chính vui hay cũng quan trọng, chỉ cần Ninh Hinh Nhi vui vẻ là được rồi.

      Lúc chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề giữa ba người họ Ninh Hinh Nhi mất tích, nhìn Nhuế Diệp bị thương nằm giường, đột nhiên phát hành động của mình buồn cười.

      Nhuế Diệp cười nhạt, “Đại Lục, em cần xin lỗi.”

      Đại Lục thở dài hơi, rốt cuộc có thể yên tâm, ít nhất có ý trách .

      “Muốn ở lại bao lâu?” Dù sao cũng là bạn bè, nên quan tâm lẫn nhau.

      “Sao vậy/ Muốn dẫn em về nhà?” Đại Lục cười chế nhạo.

      Nhuế Diệp lên tiếng, “Em muốn cũng được, nhưng phải được bà xã đồng ý.” Nếu có lẽ ngủ ở phòng khách, mình khó ngủ.

      “Ha ha…. Nô lệ của vợ!” cười , trong lòng rất hâm mộ.

      Hai người chuyện vui vẻ, đúng lúc Ninh Hinh Nhi vào quán mua cà phê lúc trưa, Ninh Hinh Nhi mở lớn hai mắt, chắc chắn mình nhìn lầm.

      Nhuế Diệp muốn gặp người bạn, về nhanh thôi, bạn? Là bạn có! Trong nhà có người vợ, bên ngoài có người bạn !

      muốn cưới , đồng ý, vì khi đó tin người tốt, người chồng tốt.

      chứng minh đúng, đúng là người đàn ông tốt, chăm sóc cả đời, lúc mất trí nhớ hay sau khi khôi phục trí nhớ, đều cho là vậy, biết , mà cũng .

      Nhưng nhìn nam nữ ngồi trong quán cà phê, cảm thấy mình như trở lại buổi sáng hôm đó, thấy nam nữ giường thể tách rời, mà là người thừa.

      Ban đầu ông trời cho cơ hội, sau khi gặp hảo hoạn, lại ngây thơ cảm ơn trời cao sắp xếp, tin vào trực giác của mình, tin tưởng .

      cho rằng đây là khởi đầu mới, cho dù khôi phục trí nhớ, cũng muốn quay lại, vì ghét cảm giác chờ đợi, chờ đợi trong thời gian dài dằng dặc.

      tình nguyện tin rốt cuộc bắt đầu rồi, mặc kệ có tâm trạng gì, ít nhất mấy tháng này, phải giả vờ đối xử tốt với , là lòng, là người đàn ông đối xử tốt với người phụ nữ!

      Nước mắt chảy ra, lau , lau rất lâu nhưng nước mắt vẫn ngừng chảy, “Đáng ghét!”

      Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, mà giờ phút này nước mắt của trở nên buồn cười, lại sai lầm lần nữa, cho là tất cả, tất cả ý muốn của đều đúng, có lẽ trước khi hoả hoạn, rất muốn đính hôn với Đại Lục, kết hôn với người đàn ông đó, sai lầm rồi!

      Nhưng………. mình nhầm sao? dám tin những gì mình thấy, sau lòng vẫn còn hoài nghi.

      Nhuế Diệp đáng chết! Trong cơn giận dữ Ninh Hinh Nhi lau nước mắt, trở về công ty.

      Lúc này, Nhuế Diệp như cảm thấy gì nên quay đầu lại, nhìn đường phố, thấy người quen.

      “Sao thế?” Đại Lục phát yên lòng.

      có gì, phải về công ty đây.” với Ninh Hinh Nhi về nhanh.

      “Ừ, bye bye.” Đại Lục ưu nhã vẫy tay.

      Nhuế Diệp gật đầu, tính tiền, thuận tiện mua vài món ngọt thích về.

      “Hinh Nhi, em sao vậy?” Vừa về công ty, thư ký Văn báo hình như Ninh Hinh Nhi khoẻ, vội vàng vào phòng, thấy ngồi ghế salon, hai tay ôm chân, mắt nhìn xa xăm.

      “Hinh Nhi, mau đồ ngọt cho em này.” cẩn thận để bên cạnh , nhìn gương mặt mờ mịt của , “Hinh Nhi?”

      “A Diệp, về rồi.” Ninh Hinh Nhi nhìn .

      “Đúng, về rồi, đói bụng ? mau đồ ngọt về.” Nhuế Diệp nhàng hỏi .

      đói, A Diệp……..” Mắt hơi đỏ, ngay cả giọng cũng hơi run: “Em…… Trong đầu em mới lên hình ảnh. đáng sợ……..”

      “Hình ảnh gì?” Gạt đồ ngọt sang bên, Nhuế Diệp ôm ngồi lên đùi, vỗ lên lưng , giọng nhàng như dỗ trẻ con.

      “Em thấy trần truồng nằm giường hôn người phụ nữ khác.”

      Tay vỗ lưng dừng lại chút, rồi lại tiếp tục, “Hinh Nhi…….”

      “Là sao?” Ninh Hinh Nhi cầm lấy tay , kích động hỏi, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Tim đập chậm lại, Nhuế Diệp há miệng, cố gắng hô hấp, hít sâu nhiều lần, nhìn , “Đó là chuyện xảy ra trước lúc em mất trí nhớ.”

      Nước mắt rơi nhiều hơn, đẩy thẳng xuống vực, “Vậy…….. Vậy……”

      đâu, trừ nụ hôn kia, có gì cả, Hinh Nhi, …….” hơi ảo não, có thời gian hỏi muốn gì, tại chỉ muốn giải thích .

      tưởng ấy là em!” Nhuế Diệp hối hận kịp, luống cuống, phải chuyện này, “ có ai cả, em là người phụ nữ duy nhất của .”

      Người phụ nữ duy nhất? Gương mặt ủ rũ bỗng nhiên kinh ngạc, “ là xử nam?” Ninh Hinh Nhi quên đau lòng, quên khổ sở, đều bị lời của làm mông lung.

      Sắc mặt Nhuế Diệp trầm xuống, “Đừng to như thế!”

      Ninh Hinh Nhi ngẩn người, sau đó cười to, “ ra ……….” Khó trách sau khi ăn chút, như nổi điên ôm lấy , giống như chưa từng chạm qua người phụ nữ nào, ra……..

      Đáng ghét, ra giữa và Đại Lục có chuyện gì, làm giống như người vợ hay ghen, ra lãng phí nước mắt mình vô ích rồi.

      vất vả mới nghĩ ra cách như vậy, nghĩ cách để , hành hạ lúc, lại bị đáp án của làm hả giận.

      được cười!” Mặt Nhuế Diệp đen như Diêm Vương, nhưng để ý, vẫn tiếp tục cười to, định hôn , để cười tiếp.

      lập tức hôn , cho lưỡi vào miệng , tiếng nước miếng chảy ra vang lên trong phòng làm việc, ăn tuỷ trong xương mới biết nó rất ngon, quấn lấy lưỡi , giống như muốn trừng phạt vừa rồi bất lịch .

      “Đợi chút……….” ngừng đẩy ra, Ninh Hinh Nhi cố gắng hô hấp, “Đừng, chúng ta ở văn phòng.” Nếu bị người khác nhìn thấy, rất mất thể diện đó, muốn!

      Nhìn lát, Nhuế Diệp mới từ từ mở miệng: “Làm sao em biết?”
      LạcLạc, Nhi Đặng, hoadaoanh2 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Hả?” hiểu.

      Hôn lên mặt mấy cái, “Làm sao đột nhiên em nhớ ra?” mới bị nước mắt của làm luống cuống, nhưng có nghĩa là đồ ngốc, làm sao vô duyên vô cớ đột nhiên nhớ ra chuyện này?

      “Là…….” nuốt nước miếng, ánh mắt sắc bén làm người ta sợ hãi, khó trách mỗi lần họp tất cả nhân viên bị doạ đến sợ xanh mặt.

      “Hả?” chờ đáp án của .

      “Em thấy cùng trong quán cà phê……..” đứt quãng, chỉ sợ phát ra điều gì.

      ấy là Đại Lục, bạn .” Ánh mắt chuyên chú như chim ưng, xem xét xem dối .

      “À.” đáp tiếng, vội vàng cúi đầu, “em….. sau này em như vậy.”

      Rất khả nghi, ánh mắt , vẻ mặt rất kỳ quái, Nhuế Diệp đột nhiên : “Đúng rồi, muốn chủ nhật mời ấy đến nhà chúng ta ăn cơm.”

      “Sao? A a, bạn bè đó, cần làm vậy.” Cái rắm! Bây giờ nghĩ đằng nẻo.

      Nhuế Diệp buông ra, từ từ đứng lên, tới bàn làm việc, đè xuống nút điện thoại.

      “Thư ký Lâm, buổi chiều được để ai quấy rầy tôi.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      “Sao……. Sao vậy?” Ninh Hinh Nhi sợ đến mức lưỡi cứng lại: “Xảy ra chuyện gì à?’ cố gắng bình tĩnh.

      có gì.” như vậy, “ chỉ muốn bắt con chuột dối.” cười lười biếng, nụ cười rất lạnh, làm Ninh Hinh Nhi đông lạnh rồi.

      Con chuột gì chứ? Ninh Hinh Nhi cắn lưỡi, thức thời : “Vậy em quấy rầy , em toilet.” xong, xoay người muốn chạy ra ngoài, cảm thấy hình như biết gì rồi, mà chính là con chuột !

      “Hinh Nhi.” Giọng và bóng dáng ở ngay sau , cánh tay ôm chặt lấy , “Em phải ở lại giúp .”

      “Em…. Em sợ chuột!” sợ hãi kêu, giãy giụa muốn đẩy ra.

      “Đừng sợ, là con chuột rất đáng .” bên tai , tà ác cắn tai .

      “A! A Diệp, đừng…… đừng mà……..” Tại sao đột nhiên ngang ngược như vậy, quen.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có căn phòng , lúc này có hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau trong tối, tay người đàn ông nắm chặt lấy mắt cá chân người phụ nữ, hôn từ dưới lên, hôn liên tục, giống ăn đồ ngọt.

      vô lực bị bắt ép giường, bắp chân hơi nhột, Ninh Hinh Nhi biết lần này mình chết chắc, chắc chắn rất tức giận, nếu dùng khăn tắm buộc ở đầu giường, phải người dễ bị kích động như vậy.

      “A Diệp, em sai rồi, đừng tức giận có được ?’ cầu xin tha thứ, bữa ăn chính còn chưa bắt đầu, chỉ là món phụ thôi mà sắp bị hù chết rồi.

      Nhuế Diệp dừng lại, hôn lên bụng , rồi dừng lại trước bộ ngực trắng như tuyết của , rốt cuộc cũng nhìn , hời hợt : “Em sai chỗ nào?”

      sai rồi, nên với , khôi phục trí nhớ, còn nghĩ cách chỉnh , nhưng thể mà, lưỡng lự lát: “Em….. Em nên hiểu lầm và Đại Lục……”

      “Còn gì nữa ?” Tay vuốt ve đùi , ngón tay thon dài lướt qua đùi làm hơi ngứa, hơi động đậy.

      …. nên lừa , kinh nguyệt của em đến.” ràng kinh nguyệt còn chưa đến, vì trả thù dối, xúc động nhất thời, kết quả này mình tự gánh lấy mà.

      “A, cảm thấy rất kỳ lạ, hôm qua còn chưa hết, nhưng hôm nay ở chỗ này…..” Tay lập tức chạm vào giữa hai chân , đưa ngón tay vào, quẹt cái, rồi rút ra, “ có gì nha, rất sạch .”

      rất bình thản, nhưng hành động của làm chỗ kín của hơi ngứa, “Đúng…… Em xin lỗi.” Tuỳ hứng lâu như vậy, tại xin lỗi có giảm bớt tội cho ?

      còn sao? còn lỗi gì à?”

      muốn lớn, sai, nhưng thực tế quả có lỗi, dám nhìn , nhìn qua bên, hỏi : “Nếu còn, làm gì?”

      “Ừm, vậy phải xem tình huống, nếu nghiêm trọng cần phải suy nghĩ cẩn thận.” cố ý giả bộ nghiêm túc, bắt nạt ngây thơ.

      “Nếu….” muốn lấy ví dụ, nhưng nghĩ ra.

      “Nếu còn nghiêm trọng hơn chuyện này?” Nhuế Diệp tốt bụng giúp , “Còn nghiêm trọng hơn chuyện em lừa kinh nguyệt tới?”

      “Vâng.”

      “Ừm, vấn đề này khó trả lời, túng dục em, nhưng luôn giải đáp vấn đề, em làm vợ chịu, ……..” Nhuế Diệp cố ý dừng lại.

      …… muốn tìm người phụ nữ khác?” lập tức trợn mắt giận dữ nhìn .

      Biết ghen, lắc đầu cái, “Em xem, em cấm dục lâu như vậy, đương nhiên phải giải quyết.”

      Giải quyết giải quyết, dù sao cảm thấy mình thiệt, vì làm chuyện đó cùng rất thoải mái.

      Nhìn thấy yên tâm, Nhuế Diệp có ý xấu, “Nếu như chuyện còn nghiêm trọng hơn…. ra cho rằng chuyện này rất nghiêm trọng rồi.”

      Bị lời chưa xong của doạ sợ, “Vậy…….. Vậy……..”

      “Chuyện đó, em xem là chuyện gì, mới có thể kết luận.” Nhuế Diệp giảo hoạt cho đường sống, ngược lại lúc lỏng lúc chặt, làm lòng yên.

      “Em…. Em……” Bị doạ nên dám trả lời, Ninh Hinh Nhi đâu dám , tức giận trói lại, nếu như còn giận hơn, phải cầm roi, rồi nến để chơi chứ?

      “Chẳng lẽ em còn gạt chuyện gì sao?” Nhuế Diệp giả vờ kinh ngạc nhìn , ra nhìn bộ dáng muốn lại thôi của , đoán ra giấu chuyện gì.

      Nhưng mà chờ nhận sai, còn trừng phạt chút, để cho biết số chuyện nên lừa , hại lo lắng và sợ hãi lâu như vậy, cũng nên cho trải qua cảm giác này chút.

      dám , “ có….. có.”

      ~ Hết chương 9 ~

      Chương 10

      Editor: Khưu Uy Uy

      Ánh mắt Nhuế Diệp tối sầm nhìn lo lắng, muốn trêu nữa, muốn giải quyết từng chuyện , nhưng tại sao, nên làm thoả mãn.

      “A….” rất quá đáng, biết thích như vậy rồi, thế nhưng lại….

      “Ưm…… , thôi……..”

      cười khẽ, bên tai : “ thích như vậy.”

      đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt em! Em… phải em cố ý lừa an hem chưa hồi phục trí nhớ, tại trước kia rất xấu, chỉ biết đẩy em , cũng bắt nạt em, nên bây giờ em bắt nạt lại, lại……” đột nhiên im lặng, hai mắt hoảng sợ nhìn , “…… …….”

      tự gieo hoạ rồi!

      vẫn nghe.” Nhuế Diệp gật đầu.

      “Vậy……..” Mặt Ninh Hinh Nhi biến sắc.

      rất giận.” thẳng, rất lo lắng cho , thậm chí sợ sau khi hồi phục trí nhớ đối xử lạnh nhạt với , hề nghĩ “giả vờ sống tiếp”, cho nên vẫn nghĩ trả thù tàn nhẫn như vậy.

      Nghe , rất lo lắng, rất giận, nhưng hiểu cho dù mình giận vì bị lừa gạt nhưng vừa nghĩ tới tại mình lãnh khốc vô tình mới làm sợ như tại, cũng có bất kỳ lý do gì trách cứ .

      Chuyện làm tốt hơn chuyện bây giờ làm, ngược lại, chỉ giấu phần thôi, còn giấu cả tình cảm của mình , hề để tâm đến tình cảm của .

      …..”

      Thấy sợ được câu nào, làm buồn cười dứt, “Muốn giận nữa?”

      “Vâng.” Ninh Hinh Nhi gật mạnh.

      “Có thể.”

      giận chứ?” Rốt cuộc cũng được, lập tức hỏi : “Có ? Có ?”

      “Có thể giận nữa, nhưng……..”

      “Nhưng cái gì?” lấy dũng khí hỏi.

      “Nhưng…..” Mắt dừng người , “Em phải vĩnh viễn .” chỉ có thỉnh cầu bé này thôi.

      Ninh Hinh Nhi nhìn lúc, “……. đùa à?” Người đàn ông cần , bây giờ lại muốn ?

      phải!” Thấy tin, Nhuế Diệp lập tức phủ quyết lời .

      “Vậy làm sao vậy? Bị ngốc à?’ Ninh Hinh Nhi vẫn tin những lời mình nghe thấy, có phải vừa nghe lầm ?

      Trong lòng vang lên tiếng , phải! Ninh Hinh Nhi, mày nghe nhầm, ấy mày, là , đợi chờ năm năm, đợi đến khi ấy trở về, mười năm, đợi đến khi ấy xin mày ấy.

      “Hinh Nhi, em!” Nếu như năng lượng của tình có thể giúp lo lắng và sợ hãi nữa, ngại mình với .

      rồi, muốn, muốn , muốn , phải muốn !

      em?” vẫn cảm thấy phải , có phải nằm mơ ?

      “Là , Hinh Nhi, em.” Ánh mắt rất chân thành.

      Ninh Hinh Nhi nhìn thẳng , đột nhiên ôm lấy rồi : “ được, được rời khỏi em nữa!”

      Ba, mẹ muốn đến vườn bách thú cùng , kết quả về nữa; Nhuế Diệp ở cùng , kết quả trước, chờ, chờ đến khi nghĩ rằng quay lại nữa, rốt cuộc nhớ đường về, về rồi…….

      Nhuế Diệp ôm chặt thân thể bé của vào lòng, hề có tà niệm, cho dù vừa rồi muốn đến điên, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải có lòng của .

      “A Diệp, đừng rời khỏi em, đồng ý , nếu em buông, biết chưa!” lập tức biến thành ác bá, ra lệnh cho .

      “Được.” ngoan ngoãn gật đầu.

      Ninh Hinh Nhi muốn khóc, vốn nên cười, nhưng mắt lại đỏ lên, lòng cũng ấm hơn, cánh tay bé của quàng qua cổ , thầm bên tai : “A Diệp, em, có được ?”

      nhíu mày, quả nhiên này rất giỏi thay đổi tình huống, vốn định hưởng thụ cảm giác ngọt ngào yên tĩnh này lúc, lại làm nổi lên cuộc chiến nam nữ.

      “Được.” Làm sao có thể ngu ngốc bỏ qua cầu chủ động của chứ.

      ………..

      Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Ninh Hinh Nhi đỡ lấy bụng bầu bốn tháng, cẩn thẩn mở ví kiểu nam ra, bên trong có thể tín dụng, tiền mặt và bức hình nhìn mãi chán.

      Trong hình có thiếu niên đẹp trai, thiếu nữ đáng , hai người đứng cạnh nhau, ánh đèn dịu làm ánh mắt người thiếu niên nhìn rất dịu dàng, thiếu nữ cười ngượng ngùng, mặt giấu nổi vui sướng.

      Đó là hôm sinh nhật mười lăm tuổi của , chú chụp cho họ, hôm sau Nhuế Diệp liền ra nước ngoài, mà tức giận nên bị bệnh mấy ngày, sau lại muốn tìm nhưng thấy, khóc rất lâu, cuối cùng chỉ có thể quên .

      Chú để ý, cho nên ông cũng biết, mà những bức ảnh chụp cùng Nhuế Diệp bị cháy, nên mỗi lần nhìn bức ảnh này làm rất vui mừng.

      ra từ lúc còn người ta “muốn” , còn cố ý giả bộ lạnh lùng, giả bộ vô tình.

      “Đồ ngốc!” cúi đầu cười mắng, sau lưng có bóng đen nhàng bước tới, nhìn thấy làm chuyện tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

      bí mật thể giấu được, vẫn bị phát , “Xem gì vậy?”

      Ninh Hinh Nhi có tật giật mình, kịp nhét ảnh vào ví, chỉ có thể ngoan ngoãn thú nhận, “Người ta chỉ cẩn thận thấy thôi mà.” Sau đó mỗi ngày đều xem chút.

      sao? Vậy trả lời cho được ?” Nhuế Diệp cũng giận, thân sĩ vươn tay.

      muốn trả ảnh lại cho , Ninh Hinh Nhi muốn trả, tấm hình này là chứng cứ chứng minh thích rất lâu rồi.

      “A Diệp, chúng ta thương lượng được ?” Ninh Hinh Nhi đỡ lấy bụng, ân cần cầm lấy máy sấy tay .

      Nhuế Diệp cũng khách khí mà ngồi lên giường, để sấy tóc cho mình, chuyện với , trong lòng có tính toán rồi, chỉ là cố tỏ vẻ hỏi .

      “Chuyện gì?”

      ra, có thể cho người ta đến cửa hàng chụp ảnh…….” nghĩ, thay vì mỗi ngày len lén xem ảnh để vui vẻ, bằng sao thành hai ảnh, như vậy rất tốt mà, vừa vừa bật máy sấy, sấy khô tóc .

      được.” hai lời liền cự tuyệt, hề suy nghĩ.

      “Tại sao?”

      vì sao cả.” chỉ hơi tức thôi.

      “Mặc kệ, em muốn.” Tất cả những việc tuỳ hứng của Ninh Hinh Nhi đều chiều theo, như vậy dĩ nhiên hậu quả phải gánh chịu. “ cho, mỗi ngày em làm phiền , còn phải cùng đứa bé trong bụng phản kháng .”

      Quả nhiên Ninh Hinh Nhi vậy, Nhuế Diệp thở dài, “Được rồi.”

      “Em biết tốt nhất mà.” xong liền hôn mạnh lên mặt .

      “Bà xã, hôn nhầm chỗ rồi.” chỉ chỉ môi mình.

      Được rồi, được rồi, dù sao phải chưa từng hôn, Ninh Hinh Nhi hôn lên môi , thế nhưng thấy chưa đủ, “xâm nhập” mạnh hơn, “trả lễ” cho .

      Nhuế Diệp nhàng ôm lấy bà bầu xinh đẹp, từ nay về sau, buông tay nữa.

      , trời cao cho quyền , mà coi đó là thứ quý trọng nhất của mình.

      --- Hết ---
      Last edited by a moderator: 27/2/15

    5. tambong

      tambong New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      truyện này hay ghê

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :