1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc năm mới vui vẻ, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc nhé
      LạcLạc thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Chúc nàng Năm mới vui vẻ đầy niềm vui và hạnh phúc bên gia đình
      LạcLạc thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      năm mới phát tài...:grin:.......,...phát tài..:cute:..........phát tài......nhoa ......
      Chó ĐiênLạcLạc thích bài này.

    4. christine tran

      christine tran New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Chúc bạn năm mới vui vẻ
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44
      Nhờ Phan Lôi tỉ mỉ chăm sóc, tay Lục Chung rất mau khỏi.

      Thỉnh thoảng, Phan Lôi thấy vết thương dữ tợn kia vẫn còn hoảng sợ, cảm thấy cực kỳ kinh khủng, khi ấy sao Lục Chung có thể làm ra chuyện đáng sợ vậy chứ.

      Chẳng lẽ đau sao? Tổn thương người khác là tàn nhẫn, nhưng thương tổn chính mình... Hoàn toàn là biến thái đó!

      Mỗi khi ý nghĩ này trỗi dậy, Phan Lôi bèn tức giận.

      Nhưng Lục Chung luôn bày bộ dáng đáng thương, Phan Lôi biết kiềm chế chút nào lại mềm lòng rồi.

      Sau khi Lục Chung bị thương, rất ít khi đến công ty.

      Nghe tại người nắm quyền Lục thị là Lục Tự, có lẽ, Lục Thanh Dương thực thích Lục Chung.

      Trải qua chuyện Lục Vĩnh, cũng muốn cất nhắc Lục Chung.

      chỉ thế, Phan Lôi còn phát Lục Chung cực kỳ dính , nhất là thời điểm nghe điện thoại, Lục Chung chắc chắn vểnh tai lên.

      Người này, cứ có cảm giác an toàn vậy? còn dám làm hơn chút nữa ? Điện thoại vừa reo, cái tai kia lập tức dựng lên!

      May mà, Tô Giác hiếm khi gọi tới, chỉ thỉnh thoảng ở mạng ít chuyện về việc xuất bản với Phan Lôi thôi, dường như cũng bận rộn, được vài câu offline.

      Vậy là sao, Lục Chung nghĩ nhiều mà, tưởng là loại phụ nữ thích dụ dỗ đàn ông à?

      Vừa nghĩ thế, Phan Lôi cũng yên lòng, tiếp tục vẽ vời.

      Hôm nay, là ngày Lục Chung tháo băng.

      Vết thương khá hẳn, khác biệt lắm, nhưng cực kỳ ngứa.

      có việc gì bèn thích gãi, đôi khi thừa dịp chẳng chú ý, còn có thể gãi đến vết thương chảy máu.

      Rất lâu, Phan Lôi liền gọi cho bác sĩ chuyện này, ông bác sĩ hiền lành kia đưa cho Phan Lôi loại thuốc, nghe là ông tự bào chế, đặc biệt tốt cho vết sẹo kiểu này.

      Chẳng những ngứa, còn có thể làm mất sẹo.

      Phan Lôi liên tục bôi cho Lục Chung tuần, hộp nhanh chóng hết.

      Hôm nay, ông bác sĩ gọi điện là bị trật chân, Phan Lôi nghĩ có việc gì bèn chuẩn bị tự mình lấy.

      Đáng nhẽ Lục Chung cũng muốn cùng, nhưng trong khoảng thời gian này mặc dù chẳng làm, Lục Tư vẫn cầm ít văn kiện tới tìm Lục Chung ký tên.

      Lục Chung bận vậy, đương nhiên Phan Lôi từ chối.

      Chẳng phải lấy thuốc sao? Rất đơn giản mà.

      Phan Lôi còn gọi Tôn Như Ý ra dạo phố.

      Trong khoảng thời gian này Tôn Như Ý bận rộn tìm việc làm, chưa có thời gian tụ tập với . Vất vả lắm mới rảnh được, hai người bèn dạo phố hồi, ăn vặt, chuẩn bị xem phim tối, chợt bạn cùng phòng của Tôn Như Ý điện thoại.

      Nghe ấy cẩn thận đốt nhà bếp, xe cứu hỏa cũng tới.

      Tôn Như Ý và Phan Lôi nhanh chóng chạy đến, may mắn là tình huống nghiêm trọng lắm, nhà bếp chỉ cháy tí.

      Bất quá ba người vẫn chưa hoàn hồn, Phan Lôi trấn an hai người kia, cũng đâu còn tâm trí xem phim tối gì.

      Thấy thời gian còn sớm, bèn từ biệt về nhà.

      Chỗ Tôn Như Ý ở rất vắng vẻ, trước kia Phan Lôi từng tới rồi. Con hẻm bẩn thỉu phải mất hơn mười phút mới ra tới đường lớn.

      Tôn Như Ý gan lớn, trước kia đều tiễn Phan Lôi nhát gan.

      Nhưng tối nay nhà họ loạn thành đống, Phan Lôi cũng để Tôn Như Ý đưa ra ngoài.

      xui xẻo thế, mới đêm lần đầu gặp ma.

      Nhưng, quả thực vận may của Phan Lôi thể nào tốt được.

      Lộ trình hơn 10 phút, Phan Lôi tăng nhanh tốc độ, gần như chạy chậm.

      Song càng vội, lại càng có cảm giác sau lưng có người theo .

      Tay Phan Lôi đè điện thoại, lúc này vô cùng muốn gọi cho Lục Chung.

      chuyện được cũng chẳng sao.

      Có thể nghe tiếng hít thở của , cũng tốt rồi.

      Phan Lôi rút điện thoại ra, cuộc gọi vừa kết nối, bị tên cả người đầy mùi rượu đụng phải, va vào bức tường thấp.

      "Này, tiểu thư, đụng tôi!"

      Điện thoại Phan Lôi rớt xuống đất, nhặt lên nhìn bị đen màn hình.

      Trong lòng gấp gáp, Phan Lôi ham chiến, cuống quít nhận lỗi.

      "Xin lỗi."

      "Xin lỗi là xong à?" Phan Lôi vừa nhìn, chẳng biết khi nào nhầm đường, vậy mà tới con hẻm cụt, chuyện này quan trọng, mà quan trọng là đầu ngõ có hai ba thanh niên vạm vỡ bao vây.

      Phan Lôi vô cùng sợ hãi, nét mặt lại cố hết sức duy trì bỉnh tĩnh.

      "Thành xin lỗi, bạn tôi ở gần đây, tôi vội."

      Chút mánh khóe của sao giấu giếm nổi đám đàn ông lăn lộn ngoài xã hội lâu, có lẽ đàn ông khi say có lá gan to hơn rất nhiều.

      Ngăn Phan Lôi lại, gã cười hì hì tới gần, tay nắm chặt cái cằm của Phan Lôi.

      "Hắc, dáng dấp em này tệ, sao vậy, muộn thế còn lăn lộn ở đây, nhiêu tiền đêm hửm?"

      Từ ngữ của gã thô tục chịu nổi khiến Phan Lôi có loại xúc động muốn nôn. chỉ vậy, gã kia vừa , vừa đến gần, toàn thân đầy mùi rượu làm Phan Lôi càng thêm ghê tởm, đẩy gã đàn ông sáp lại gần.

      "Ái chà, còn mạnh mẽ nhỉ... Đến đây, quỷ , em đụng phải bọn , bọn cũng tha thứ cho em, vui vẻ với bọn , bọn thanh toán cho, thế nào?"

      Vui vẻ với cả đêm?

      Phan Lôi muốn nôn, càng đến gần thời điểm nguy hiểm, càng phải giữ bình tĩnh.

      Dáng người rất nhu nhược, nhìn như yếu thế, ánh mắt lại phát ven đường có nửa viên gạch.

      Nhanh chóng nhặt viên gạch lên, Phan Lôi lui về sau mấy bước, đầy cảnh giác nhìn chằm chằm ba người.

      "Các đừng qua đây... Tới nữa đập chết các ngay!"

      Phan Lôi tự nhận những lời này rất có khí thế, nhưng mấy gã say ấy cũng dễ bị lừa vậy.

      Bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, người giả vờ lui về sau, thừa dịp Phan Lôi buông lỏng, bất chợt vọt tới.

      Tốc độ kia, hoàn toàn giống người say rượu.

      Phan Lôi nện gạch, chẳng những nện trúng người, ngược lại còn để đối phương túm được tay.

      Lúc này, điều duy nhất Phan Lôi có thể sử dụng chỉ có miệng. Cắn cái tay túm , nghe được tiếng hét thảm thiết, sau đó cánh tay túm tay cũng nới lỏng.

      Giờ chạy, còn chờ tới khi nào.

      Phan Lôi chẳng biết mình chui vào con hẻm bao lâu rồi, thậm chí chẳng nhớ nhà Tôn Như Ý có nhiều hẻm thế.

      Chân càng ngày càng nặng, tiếng thở ồ ồ sau lưng càng lúc càng .

      Phan Lôi khóc như mưa, nhưng chả dám khóc to.

      Khóc to quá phí sức, nhất định phải giữ sức chạy trốn.

      Cuối cùng, mấy người kia chạy nhầm đường, Phan Lôi phát phía sau ai đuổi theo, chung quanh có cái thùng rác.

      thực chạy hết nổi, bèn chút nghĩ ngợi nhảy vào thùng rác, còn lấy nắp thùng che mình lại.

      Chốc lát sau, nghe được bên ngoài có giọng vang lên.

      "Con kia chạy đâu rồi?"

      "Chỗ này nó quen thuộc... Hẳn ở gần đây..."

      "Chúng ta chia nhau ra tìm! Mẹ ! Đám ngu xuẩn bọn mày, con quỷ cái cũng đối phó được!"

      ...

      Phan Lôi trốn trong thùng rác, che miệng. Nước mắt rơi thầm, dám phát ra tiếng động nào.

      Mùi hôi thối của thùng rác làm sắp ngất , chả biết mình thoát được chưa.

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có chút tiếng người nào.

      Phan Lôi cũng dám bước ra, chỉ sợ mấy người kia còn ở cách đó xa chờ .

      Phan Lôi che miệng, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

      Ngay lúc ngừng thở, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhè vang lên.

      Có người quay lại sao?

      Là mấy gã ma men, hay người khác? Phan Lôi dám đánh cuộc khả năng này, chỉ có thể càng thêm co rúc bản thân trong thùng rác.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      Ngay khi trái tim Phan Lôi sắp ngừng đập, nắp thùng rác bị người mở ra.

      Phan Lôi chẳng biết mình túm được thứ rác rưởi gì, dù sao cũng nhảy dựng lên, chuẩn bị ném thứ trong tay.

      Có điều, kế hoạch của thực được, người đến hình như đoán được chiêu của , bắt lấy tay chuẩn xác, cũng ôm vào lòng.

      Vòng tay ôm ấp quen thuộc làm Phan Lôi bỗng chốc tỉnh táo, ngẩng đầu lên, Phan Lôi nhìn người đến, nước mắt rơi ào ạt.

      "Hươu ngốc... Em rất sợ!"

      Lục Chung ôm khắp người đầy mùi hôi thối vào lòng, sải bước ra đầu hẻm.

      "Ê, tìm được rồi! Con điếm đó ở đây!"

      Mấy gã say rượu kia ràng chưa rời , bọn họ ở bên ngoài chặn đường Phan Lôi .

      Phan Lôi sợ hãi núp trong lòng Lục Chung, "Hươu ngốc, có thể đánh thắng ? Nếu thể đánh thắng lặng lẽ đưa di động cho em, em báo cảnh sát..."

      Phan Lôi thấp giọng với Lục Chung gần như đến mức nghe được. chậm rãi đặt Phan Lôi xuống, sau đó đẩy ra sau.

      "Chà, tên trai bao này là ai thế? Là đối tượng của con điếm sao? Ha ha ha ha... có thể cho em biết, quỷ à, giờ trai bao quan trọng đâu, bị người ta chọc hoa cúc cũng tệ lắm, làm chuyện nghiêm chỉnh phải cần bọn đây mới được!"

      Mấy người kia xong, cười ha hả.

      Phan Lôi nắm vạt áo Lục Chung, lo lắng nhìn cái.

      "Hươu ngốc, sao chớ... Nếu em phân tán lực chú ý của bọn họ, chạy ra ngoài báo cảnh sát nhé..."

      Phan Lôi vội muốn chết, Lục Chung lại nhúc nhích, chẳng qua vẻ mặt thay đổi nhìn ba người trước mặt.

      "Ê, khí thế tên trai bao này cũng tệ, vậy để bọn tới xem chút, xem thử thực có hơi sức ..."

      tên to con giơ quả đấm đánh tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, Lục Chung nắm tay .

      "Lục Chung!"

      hét tiếng kinh hãi, mở mắt ra, lại phát gã xông tới dùng tư thế kỳ quái uốn éo ở bên.

      Tay được buông ra, Lục Chung tới, vặn ngược tay gã đó, đứng gần đấy, có thể nghe được tiếng răng rắc.

      "Fuck... Tay của tao... Tay của tao gãy rồi..."

      Bẻ gãy tay gã to con, Lục Chung nhanh chóng đến trước mặt hai người kia, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, Lục Chung cước đá văng ra gã, sau đó kéo tay , hung hăng vặn.

      Phan Lôi từng hỏi Lục Chung có biết đánh nhau .

      nhớ lúc ấy Lục Chung đỏ mặt gật đầu.

      Nhưng chưa từng nghĩ đến, có thể đánh là định nghĩa gì.

      Lục Chung ở giờ phút này, giống như biến thành Lục Chung hoàn toàn xa lạ với Phan Lôi.

      Người nọ hộc máu, Lục Chung còn chưa tính buông tha , cầm gạch hung hăng đập đầu .

      Phan Lôi muốn gì đó, nhưng miệng khô khốc, được câu nào.

      Chân cũng chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn động tác của Lục Chung, đỡ từng đòn từng đòn .

      Cho đến khi giọng vang lên.

      "Dừng tay! muốn đánh chết hả!"
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :