1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo (c72) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo

      Tác giả: bubu
      Editor: Tuyết Mặc
      Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, chủng điền văn


      Giới thiệu:
      Kiếp trước, Hàn Mạch Như vứt bỏ vị hôn phu khờ khạo rồi cố gả cho tên mặt người dạ thú.

      "Ngươi chẳng qua chỉ là vật thay thế cho nữ nhân mà ta thương thôi." Nam nhân mặt lạnh như băng nhìn Hàn Mạch Như hấp hối giường.

      Lúc sắp chết, Hàn Mạch Như mới biết mình vốn dĩ chỉ là vật thay thế.

      Trùng sinh sống lại, Hàn Mạch Như mở mắt mới biết bản thân trở lại đêm trước ngày gả tới Ngô gia. Vì để ngăn chặn bi kịch kiếp trước xảy ra, nàng quyết định từ hôn.

      Đời này, nàng nguyện lấy vị hôn phu khờ khạo vứt bỏ kiếp trước. Chỉ là, đêm động phòng, nàng phải khổ sở chỉ dạy chuyện phòng the cho tướng công.

      Nhận xét: Truyện dài kinh khủng (267 chương, gần 2000 trang word), chủng điền văn, vừa ấm áp, vừa hài hước, vừa đáng . Nam chính có trí não của đứa bé mười tuổi nhưng phải quá khờ khạo, này hơi ma mãnh đáng đến mức ta cứ phải phì cười. Vì kết đắm đuối dạng điền văn + nam chính khờ nên mình quyết định xử bộ này. ​
      lion3012, Nyanko129, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Lời thề trước lúc chết

      Căn phòng lạnh như băng, gió rét cùng tuyết trắng bay tán loạn ngoài cửa sổ. Vốn dĩ vào ban đêm nơi này rét lạnh, mọi người đều phải đốt lò lửa hoặc lò than, nhưng trong gian phòng này hề có bất cứ vật sưởi ấm nào cả, người nằm giường chỉ đắp tấm chăn mỏng manh.

      "Khụ... Khụ... người đâu, ta muốn uống nước... nước." Nữ nhân nằm giường gầy yếu xanh xao, toàn thân run rẩy liều mạng ho khan.

      Hàn Mạch Như chỉ cảm thấy mình giống như sắp chết, cổ họng nóng như lửa thiêu, cả người đau đớn, hàng lệ rơi gò má và thời khắc này ai biết được nàng hối hận nhiều đến mức nào.

      Cánh cửa đóng chặt kèn kẹt mở ra, ngọn đèn dầu ngoài hàng lang hắt ánh sáng vào phòng, chiếu lên bóng dáng của người có vóc dáng cao lớn.

      Thân ảnh ấy chậm rãi đến mép giường, đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm đó.

      Đột nhiên Hàn Mạch Như cảm thấy trận hơi lạnh ập tới, nàng cố mở mắt và nhìn thấy người đứng nơi mép giường chính là nam nhân mình luôn mong mỏi được nên duyên.

      "Nước, tướng công, thiếp muốn uống nước." Hàn Mạch Như cố gắng thốt ra những lời này, đôi môi tróc da vô lực khép mở.

      Ngô Hạo Thiên thầm suy nghĩ về vị thê tử gầy gò chẳng còn bao nhiêu thịt này, khóe miệng nhướng lên nụ cười lạnh. Thời điểm nghe nàng những lời này, chẳng những ra bàn rót ly trà, ngược lại vẫn cứ đứng ở mép giường như cũ, mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm giường.

      "Hàn Mạch Như, vì thấy ngươi thay ta bắt được kẻ thù nấp trong Ngô phủ, nên sau khi ngươi chết, ta mai táng ngươi tử tế và cho phép cha mẹ của ngươi mang thi thể về Hàn gia." Ngữ khí của Ngô Hạo Thiên lạnh lẽo, cứ như trước mặt chỉ là người xa lạ.

      Hàn Mạch Như mở to mắt, định chống hai tay nâng người lên nhưng căn bản giờ chẳng còn chút khí lực nào, thử mấy lần đều hoài vô ích. Nàng thở hổn hển, nhìn nam nhân xa lạ trước mặt. "Chàng... Chàng thế là có ý gì?"

      Lập tức, Hàn Mạch Như cảm thấy người kia chính là tướng công từng che chở mình sao? cười lạnh như băng, ánh mắt của khủng khiếp, hoàn toàn hề chứa đựng bất kỳ thương tiếc nào.

      "Được rồi, nhìn ngươi cũng sắp chết, ta đàng hoàng cho ngươi biết . ra, ban đầu ta cưới ngươi phải vì ngươi, mà chẳng qua ngươi chỉ là vật thay thế ngăn cản tai họa cho người của ta thôi. may có ngươi che chắn, như vậy sau này Phi Yến gả cho ta cũng sợ bị mưu hại nữa." Nam nhân mặt lạnh như băng nhìn Hàn Mạch Như hấp hối giường mà .

      Vật thay thế... Mấy chữ này cứ mãi lờn vờn trong đầu của Hàn Mạch Như.

      Phù, đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy mùi tanh xông ra từ khoang miệng của mình. Ngay sau đó, chút máu tươi chảy ra khóe môi.

      Hàn Mạch Như biết mình sắp chết, nàng nhìn gương mặt tươi cười xem cuộc vui của nam nhân trước mắt, chút vẻ đau lòng cũng hề có.

      Trước lúc chết, vẻ mặt này của in sâu trong đầu của nàng. Thời điểm Hàn Mạch Như nhắm mắt lại, chỉ thầm lưu lại câu, đó chính là nếu như trời xanh có thể cho nàng sống lại, nàng bao giờ... muốn có bất cứ mối quan hệ nào với nam nhân này.

      Cất lên lời thề đó xong, Hàn Mạch Như liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, còn có cảm giác gì nữa.

      Lúc Hàn Mạch Như tỉnh lại lần nữa, bên tai truyền tới tiếng gào khóc của nha hoàn Lục nhi và cảm thấy trán của mình hình như có chút đau đớn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Trùng sinh về thời điểm xuất giá

      "Lục Nhi?" Hàn Mạch Như ngây ngốc cất tiếng gọi. phải nàng chết rồi hay sao, làm thế nào lại thấy được Lục Nhi kia chứ?

      "Tiểu thư, Lục Nhi đây ạ, người cảm thấy thế nào, trán còn đau hay ? Ôi tiểu thư, người hù chết Lục Nhi. Nếu như người xảy ra chuyện gì, Lục Nhi phải làm gì đây?" Lục Nhi thấy tiểu thư nhà mình tỉnh lại, lệ rơi ngừng, vừa khóc vừa .

      "Lục Nhi đừng khóc, ta sao rồi. Ngươi xem, ta phải rất khỏe à?" Hàn Mạch Như thấy Lục Nhi khóc đến thương tâm nên chịu đựng đau đớn trán mà mở miệng an ủi.

      Lục Nhi nhíu mày nhìn Hàn Mạch Như rồi lấy tay lau nước mắt qua quýt mấy cái. "Vâng, tiểu thư, Lục Nhi khóc nữa. Tiểu thư, bây giờ người thế nào rồi ạ, trán còn đau hay ? Tiểu thư, người hãy nghe lời lão gia và phu nhân ạ. Vì sao người cứ nhất quyết phải gả cho Ngô thiếu gia, hơn nữa còn ngu ngốc dùng cái chết để ép buộc chứ?"

      Hàn Mạch Như nghe chuyện này, lập tức thời điểm của kiếp trước lại xuất trong đầu, hình như đúng là có chuyện như thế . Đêm trước ngày gả cho Ngô Hạo Thiên, lúc hai cha con nàng thương lượng bất hòa, Hàn Mạch Như đụng đầu vào cột, lấy cái chết để ép buộc cha mẹ.

      Bây giờ nghĩ lại, nàng sợ rằng mình trùng sinh quay về thời điểm đó lần nữa.

      "Tiểu thư, người sao chứ ạ?" Lục Nhi nhìn tiểu thư ngây ngốc, biết người suy nghĩ điều gì nên trong lòng nàng ta lại có chút sợ.

      Hàn Mạch Như phục hồi tinh thần, thấy Lục Nhi lo lắng liền cảm thấy rất cảm động. Ở kiếp trước, thời điểm gả vào Ngô gia, mặc dù nàng mang theo Lục Nhi, nhưng năm sau vì Ngô Hạo Thiên bảo rằng Lục Nhi muốn quyến rũ , nàng muốn nghe bất cứ điều gì cũng chẳng để Lục Nhi giải thích, liền cho người đánh chết nàng ta. Cho đến lúc sắp chết, nàng mới biết hết thảy đều do Ngô Hạo Thiên vu tội, chẳng qua chỉ muốn trừ khử nha hoàn thân tín của nàng mà thôi.

      Sau khi trùng sinh, Hàn Mạch Như thầm lập lời thề: đời này mình bao giờ dẫm lên vết xe đỗ lúc trước, nhất định chiếu cố Lục Nhi tốt.

      "Ta sao, Lục Nhi à. Ngươi đưa ta đến phòng của cha mẹ , ta có chút chuyện muốn thưa với họ." tại, Hàn Mặc Như quyết định sớm ý định với cha mẹ.

      Lục Nhi bối rối nhìn tiểu thư nhà mình, cho rằng người vẫn muốn tranh luận với lão gia và phu nhân về việc gả cho Ngô gia. Nàng ta định mở miệng nhưng rốt cuộc lại ra, chẳng thể làm gì khác ngoài thầm thở dài trong lòng rồi bất đắc dĩ dìu tiểu thư ra khỏi phòng.

      qua hành lang dài, Hàn Mạch Như nhớ kiếp trước mình chưa hề trở về ngôi nhà này. Giờ nàng suy nghĩ mới thấy mình đáng chết.

      Nàng gõ vào cửa nhà dưới.

      giọng mệt mỏi của nam nhân độ hơn năm mươi tuổi từ trong phòng vọng ra. "Người nào đó?"

      Hàn Mạch Như vừa nghe thấy giọng này, nước mắt liền ngừng rơi, trong lòng biết ơn là mình lại có thể nghe thấy giọng của cha mẹ lần nữa.

      Dùng tay lau khóe mắt, mũi khàn đặc, Hàn Mạch Như trả lời. "Cha, mẹ, con là Như nhi đây."

      "Ngươi còn tới đây làm gì, cút ngay cho ta, ta có nữ nhi mất hết thể diện như ngươi." Giọng quát mắng lớn tiếng của Hàn phụ từ bên trong truyền ra, tiếp theo là tiếng ho khan nặng nề.

      "Lão gia, người nên làm thế. Dù sao, Hàn gia chúng ta chỉ có nữ nhi là nó thôi." Hàn mẫu cất tiếng thống khổ van xin Hàn phụ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Từ hôn lúc đêm khuya

      "Ta có nữ nhi mất hết thể diện như vậy, Hàn Liễu ta tình nguyện muốn có dạng nữ nhi ấy."

      Hàn Mạch Như khóc lóc than thở, quỳ gối mặt đất, dùng hết sức đập cửa vừa khóc vừa . "Cha, mẹ, hài nhi biết sai rồi, hài nhi biết sai rồi. Hài nhi gả cho Ngô gia nữa, cha mẹ hãy tha thứ cho hài nhi ạ."

      "Lão gia, người nghe thấy , Như nhi vừa bảo gả đến Ngô Gia nữa." Hàn mẫu kích động .

      lâu sau, hai cánh cửa đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra, vẻ mặt của Hàn phụ cùng Hàn mẫu khiếp sợ nhìn nữ nhi quỳ mặt đất.

      Người đầu tiên mở miệng chính là Hàn mẫu. Bà từng bước tiến tới, quỳ xuống đỡ Hàn Mạch Như đứng lên. "Như nhi, vừa rồi lời con phải , con gả đến Ngô gia sao? Con nên gạt ta đấy."

      "Mẹ, Như nhi . Hài nhi gả đến Ngô gia nữa, hài nhi quyết định đáp ứng hôn mà cha lúc trước." Hàn Mạch Như ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầy hai má mà cất tiếng.

      Hàn mẫu vui mừng, hướng Hàn phụ đứng phía sau . "Lão gia, người có nghe , Như nhi bảo gả đến Ngô gia nữa. Người hãy tha thứ cho con bé ."

      "Cha, đó là lỗi của hài nhi, hài nhi quá hồ đồ rồi." Hàn Mạch Như nhìn cha mẹ đứng trước mặt và nhớ lại thời điểm nàng nhất quyết gả tới Ngô gia, cha mẹ liền để ý đến mình nữa. Ngày thứ ba về nhà lại mặt, cha mẹ cũng chặn cửa cho nàng vào.

      "Đứng lên ." Sắc mặt của Hàn phụ trở nên khá hơn, ông thở dài rồi vào trong phòng.

      Hàn mẫu đỡ Hàn Mạch Như đứng dậy, sau đó hai mẹ con cùng vào bên trong.

      "Như nhi, con sao? Con quyết định gả cho Ngô gia công tử đúng ?" Hàn phụ vẫn còn chưa tin. Mới tối nay, nữ nhi này còn lấy cái chết để ép buộc ông đồng ý hôn của nó với Ngô gia, thế nào mới chỉ qua canh giờ, nữ nhi lại tự nhiên thay đổi ý kiến. Điều này làm cho ông khỏi hoài nghi.

      Hàn Mạch Như biết phụ thân vẫn còn hoài nghi lời của mình. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chẳng tin. Thời điểm trước cố sống chết gả tới Ngô gia, làm sao mới hai canh giờ thay đổi chủ ý được.

      Để loại bỏ hoài nghi của phụ thân, Hàn Mạch Như nghiêm túc gật đầu khẳng định với Hàn phụ. "Đúng vậy ạ. Lần này hài nhi nghiêm túc. Người hãy tin tưởng hài nhi , nhân lúc trời còn mờ tối, xin phụ thân hãy thay hài nhi trả lại sính lễ cho Ngô gia."

      Hàn phụ nghe được những lời này của nàng, rốt cuộc cũng tin và cảm thấy rất phấn khởi. "Tốt, tốt, quá tốt, đúng là nữ nhi ngoan của ta. Như nhi, con chịu nghe lời ta với mẫu thân của con. Con yên tâm, cứ xem như tối nay ta có ngủ cũng giải quyết chuyện này giúp con."

      xong, Hàn phụ có vẻ sợ Hàn mạch đổi ý, ông vội vàng đứng dậy ra ngoài lớn tiếng hô lên. "Người đâu, người đâu, mau tới đây."

      Hàn Mạch Như nhìn dáng vẻ này của phụ thân, trong lòng có cảm giác ấm áp. Kiếp trước, cha mẹ liều chết ngăn cản để mình gả đến Ngô gia, có thể họ sống từng ấy năm nên nhìn thấy Ngô Thiên Hạo là dạng người gì, biết rằng nếu nữ nhi gả cho Ngô gia cũng chỉ tìm lấy cái chết mà thôi.
      bornthisway011091, Tôm Thỏ, xixon2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Ngô gia tìm tới cửa

      Đêm khuya dần, xung quanh tiếng chó sủa inh ỏi, Hàn lão gia mang theo hai mươi lăm sính lễ hướng đến Ngô phủ nằm ở phía đông trấn Lưu Phong.

      Cho đến giờ Mẹo, Hàn lão gia mới mệt mỏi trở về.

      Sáng hôm sau, ở Hàn gia, hồi thanh đập cửa ồn ã vang lên.

      "Như nhi, đây là món củ sen xào mà con thích nhất, mẫu thân đặc biệt sai đầu bếp làm cho con." Hàn mẫu thương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con , đặc biệt chú ý đến dải băng trắng quấn đầu nàng, trong lòng của bà lại nổi lên hồi đau đớn.

      "Đứa con ngu ngốc này, nếu như con xảy ra chuyện gì, con ta cùng cha con phải làm sao đây?" Hàn mẫu vừa khóc vừa .

      Hàn Mạch Như nhìn thấy Hàn mẫu khóc, vội vàng đặt chiếc đũa cầm trong tay xuống, cất lời an ủi. "Mẹ, hài nhi sao rồi, người đừng lo lắng có được ?"

      "Phu nhân, thời điểm con cố chấp gả tới Ngô gia, bà cũng khóc. tại, con nghĩ thông suốt bà cũng khóc. Khóc gì chứ, được khóc nữa." Hàn phụ thổi râu, trợn mắt nhìn nương tử của mình khóc, lượng cao hơn, cất tiếng mắng.

      ra nếu như xem xét nghiêm túc, người ta cũng chẳng khó phát việc Hàn phụ vừa mắng Hàn mẫu xong là khóe mắt của ông cũng có điểm ướt át.

      Hàn Mạch Như nhìn song thân dấu, cảm thấy kiếp trước mình bất hiếu. Sau khi gả đến Ngô gia, ngày thứ ba về lại mặt bị phụ thân chặn ngoài cửa, từ đó về sau nàng cũng quay về Hàn gia nữa, mãi cho đến lúc chết cũng chẳng biết được cha mẹ sống như thế nào.

      Lúc cả nhà lau nước mắt người hầu vội vàng chạy vào thông báo.

      "Lão gia, phu nhân, xong rồi. Ngô thiếu gia mang người đến náo loạn ở cửa ạ."

      "Cái gì, Ngô gia dám đem người đến gây náo loạn sao? là khinh người quá đáng mà." Hàn phụ vừa nghe cấp báo bèn tức giận, vứt chiếc đũa cầm tay xuống bàn, gương mặt đỏ bừng lên.

      Hàn Mạch Như nghe đến tên Ngô thiếu gia, trong lòng cảm thấy buồn bực đau đớn đến mức thể hít thở.

      Hàn mẫu thấy dáng vẻ hoảng sợ của Hàn Mạch Như bèn kéo tay trấn an con . "Như nhi, con làm sao vậy? Ngàn vạn lần đừng có hù dọa mẫu thân, có chuyện gì đâu, cha mẹ thay con ngăn cản, cứ xem Ngô gia có thế lực lớn hơn cũng thể làm gì được Hàn gia chúng ta."

      "Hai mẹ con cứ ở nguyên trong này, ta ra ngoài xem chút." Hàn phụ thấy dáng vẻ của con cho rằng nàng sợ người của Ngô gia.

      Thời điểm Hàn phụ nhấc chân rời khỏi phòng ăn, Hàn Mạch Như liền cất tiếng gọi. "Cha, xin người chờ chút."

      Hàn phụ dừng bước, quay đầu và cau mày liếc mắt nhìn nàng.

      "Cha, nữ nhi cùng với người. Dù sao chuyện này cũng do nữ nhi khởi xướng nên nữ nhi cũng phải là người giải quyết." Hàn Mạch Như nghiêm mặt , trong mắt thể xóa sạch hết đau đớn.

      Hàn phụ nhìn con . Tối nay ông cảm thấy con của mình thay đổi, suy nghĩ cũng kiên cường có chủ ý hơn.

      Nếu như là lúc trước, con của ông nhất định núp trong ngực của mẫu thân dám ra mặt. Nhưng bây giờ, nó lại chủ động gặp người của Ngô gia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :