1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở (Full 63+4NT) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43


      Editor: TRẦN THU LỆ


      Mấy năm nay Hướng Vi xông xáo bên ngoài, lần này trở về tất nhiên phải sang nhà mẹ nuôi thăm hỏi chút. Hướng Vi để Tiểu đậu đỏ ở nhà, mang tên tiểu tử tinh nghịch này theo.


      Bây giờ Lý Hoan nghỉ hưu ở nhà, biết con nuôi đến nên sớm mua thức ăn để chiêu đãi tốt. Mới hơn mười giờ sáng, chuông cửa vang lên, Lý Hoan vui vẻ mở cửa, thấy con nuôi tới, Lý Hoan vui mừng cho Hướng Vi cái ôm chặt.


      Lý Hoan kéo Hướng Vi ngồi ghế sa-lon, hỏi mấy năm qua sống thế nào, tất nhiên Hướng Vi trả lời từng cái . Trong lòng Lý Hoan rất vui, nhìn con nuôi bây giờ sống tốt, trong lòng cũng yên tâm.


      Hướng Vi nhìn bốn phía, hỏi: “Mẹ nuôi, Lưu Khải vẫn chưa về ạ?”


      Nhắc tới con trai, Lý Hoan thở dài, với Hướng Vi: “Vi Vi, bây giờ ba mẹ quản được Lưu Khải của con nữa rồi. Mẹ cũng biết tại sao nó lại trở thành cái dạng này nữa, haiz…”


      Lưu Khải thế nào ạ?”


      Lý Hoan lắc đầu cái, “Vi Vi, Lưu Khải của con nó… Mấy năm nay nó xằng bậy ở bên ngoài, mẹ cũng nhưng nó lại nghe, con mẹ phải làm sao bây giờ? tại, mẹ chỉ mong nó sớm lập gia đình, còn có bà xã có thể quản nó. Nhưng mà đứa này cái gì cũng chịu kết hôn, đối với nó mẹ hết biện pháp rồi.”


      Hướng Vi nhăn mặt cau mày, “Mẹ nuôi, có lẽ chỉ là chơi đùa mà thôi, người cần lo lắng nhiều làm gì.”


      Lý Hoan thở dài, “Hôm nay nó về, đến lúc đó con tự xem .” Lý Hoan xong vỗ vỗ tay của con , “ vất vả con mới về lần, mẹ nuôi làm cho con mấy món ngon.”


      Hướng Vi gật đầu cái, chờ mẹ nuôi vào bếp, Hướng Vi nhíu mày cái, mẹ nuôi so với mẹ Trần Mai tính ra còn hơn mấy tuổi, vậy mà hôm nay nhìn còn tiều tụy hơn cả mẹ , cái Lưu Khải này, đến tột cùng là gây ra chuyện gì mà lại khiến mẹ nuôi thành ra như vậy!


      Hướng Vi ngồi ghế sa-lon có mấy phút mà cũng yên, đứng dậy vào phòng bếp, “Mẹ nuôi, con tới giúp mẹ tay.”


      Lý Hoan vội vàng , “Con cứ ở ngoài xem ti vi , trong này có mẹ là được rồi.”


      “Mẹ nuôi, người để con giúp người , chẳng lẽ mẹ nuôi ghét bỏ tài nấu nướng của con ạ?”


      hơn năm Lý Hoan thấy Hướng Vi làm nũng với bà, lúc này lại thấy khó được lộ ra chút tính khí này, trong lòng rất vui vẻ, cười : “Được, được, làm sao mẹ nuôi ghét bỏ con chứ. Tới đây, hôm nay hai mẹ con chúng ta cùng nấu cơm.”


      Hướng Vi cười hì hì vào phòng bếp giúp tay, thỉnh thoảng ở sau lưng Lý Hoan hỏi món này làm sao, thế nào, v.v…đôi khi lại vang lên tiếng cười vui vẻ.


      Lưu Khải vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng chuyện vang lên trong bếp, cười cười, đem đồ để trong phòng khách, tới cửa phòng bếp, “Mẹ, Vi Vi…”


      Hướng Vi quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đứng tựa bên cửa cười sang sảng, Hướng Vi kinh ngạc trợn to hai mắt. Lưu Khải nháy mắt mấy cái, “Thế nào, Vi Vi, mới có mấy năm mà quên mất trai Lưu Khải của em rồi hả?”


      Hướng Vi che miệng hét to tiếng, bật người chạy tới, “ là Lưu Khải?”


      “Vi Vi, phải còn là ai nữa hả. bé hư, mới có mấy năm thôi mà quên rồi.” Lưu Khải vừa vừa làm ra dáng vẻ như người bị vứt bỏ.


      Hướng Vi đánh Lưu Khải quyền, “Ha ha, đúng là Lưu Khải nha, Lưu Khải, bộ dạng của bây giờ là quá đẹp trai.”


      Lý Hoan đứng bên nhìn hai an hem cười đùa, khỏi : “Xú tiểu tử, vất vả lắm em mới về chuyến mà con còn trách.”


      Lưu Khải cười hì hì tiếng, sờ sờ đầu Hướng Vi, “Mẹ, phải là do con nhiều năm rồi mới được gặp Vi Vi hay sao, vui mừng thôi mà.”


      Lý Hoan trợn mắt nhìn cái, với Hướng Vi: “Vi Vi, ở đây cần con giúp nữa, con với Lưu Khải ra phòng khách chuyện .”


      Hướng Vi suy nghĩ chút, gật đầu, rồi theo Lưu Khải ra ngoài.


      Trong phòng khách, dĩ nhiên là hai em muốn về cuộc sống của mấy năm qua, Lưu Khải hỏi Hướng Vi có bạn trai chưa, Hướng Vi cười cười vẫn chưa có, lại nghĩ tới những chuyện vừa rồi mẹ nuôi kể, cười : “ Lưu Khải, khoan hãy hỏi em, so với em còn lớn hơn vài tuổi, vội à? Thành khai báo mau, có bạn chưa?”


      Lưu Khải tựa vào lưng vào ghế sa-lon nhếch miệng cười cười, “Vi Vi, phụ nữ và đàn ông khác nhau, đàn ông kết hôn trễ chút cũng sao, nhưng nếu phụ nữ mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân được, hơn nữa… là người đàn ông bình thường.”


      Hướng Vi đầu đầy vạch đen, “Lưu, Khải!” Hướng Vi trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Khải, giọng , “Rốt cuộc là làm những gì, cũng lớn như thế rồi mà còn để mẹ nuôi phải quan tâm. hãy nhìn xem mẹ nuôi hôm nay , tóc mai hai bên cũng bạc trắng, làm con mà thế à.”


      Lưu Khải thở dài, “Vi Vi, chúng ta đừng những chuyện này được ? lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, đừng như vậy mà.”


      Hướng Vi hận thể bóp chết người này, nghiến răng nghiến lợi : “Rốt cuộc là làm trò trống gì vậy? làm bậy ở bên ngoài, sao nhưng mà mẹ nuôi lo lắng cho , trong lòng nghĩ gì vậy hả? ngờ xuống biển buôn bán mấy năm lại học được những thứ lung tung vậy à?”


      Lưu Khải xoa xoa huyệt thái dương, “Vi Vi, chúng ta đừng những chuyện này nữa được ? Chẳng qua là gặp dịp chơi thôi, phải rồi, nghe em ở Thượng Hải có mở công ty à, có gặp khó khăn gì ? Đúng lúc có quen biết ít cán bộ cấp cao, sau này nếu có vấn đề gì có thể đến tìm .”


      Hướng Vi tức giận, “ đừng hòng mà sang chuyện khác.”


      Lưu Khải thở dài, nhìn Hướng Vi, “Vi Vi, tự có chừng mực. Em cần lo lắng cho , còn về phần mẹ quả phải là đứa con tốt.”


      Hướng Vi muốn thêm gì đó nhưng thanh bảo ăn cơm của Lý Hoan truyền tới. Hướng Vi trợn mắt nhìn Lưu Khải cái rồi mới đứng dậy vào phòng bếp.


      Bởi vì ba nuôi công tác ở nơi khác nên về, bữa trưa chỉ có ba người bọn họ. bữa cơm ăn rất vui vẻ, Hướng Vi và Lưu Khải cũng nhắc lại chuyện lúc nãy, mà ở trước mặt Lý Hoan diễn rất thành công vai “ em tình thâm”.


      Ăn cơm xong, điện thoại di động Lưu Khải vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông, sắc mặt Lý Hoan có chút khó coi. Hướng Vi lên tiếng, chỉ có điều chú ý tới vẻ mặt của mẹ nuôi và Lưu Khải.


      Lưu Khải cầm điện thoại di động ra ban công nhận, sắc mặt của Lý Hoan có chút tối, “Cái người đàn bà biết xấu hổ này, còn dám tới quyến rũ con trai tôi.”


      Sắc mặt Hướng Vi có chút lúng túng, chuyện này tiện xen vào, người phụ nữ trong miệng của mẹ nuôi biết là ai đây? Trong đầu Hướng Vi suy nghĩ, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Mà có thể làm cho mẹ nuôi tức giận như vậy, lại có quan hệ như thế nào với Lưu Khải? Hướng Vi bưng ly nước trái cây lên uống, che dấu tâm tình của mình.


      Năm phút sau, Lưu Khải trở lại. Lý Hoan trợn mắt nhìn con trai cái, “Lưu Khải, con muốn làm mẹ tức chết con mới chịu phải ?”


      “Mẹ, phải như mẹ nghĩ đâu.” Lưu Khải có chút biết làm sao


      phải như vậy? Lưu Khải, bây giờ cánh con cứng rồi nên nghe lời mẹ nữa có phải ? Mẹ cho con biết, con như vậy sớm muộn gì cũng bị người đàn bà đó làm hại, con phải là con của mẹ. Mẹ… Mẹ làm sao lại sinh ra cái loại tai họa như con chứ…” Lý Hoan vừa vừa giận dữ vỗ bàn


      Lưu Khải thở dài, cầm lấy áo khoác ghế sa-lon, “Mẹ, con còn có chuyện nên trước, Vi Vi em ở lại chơi với mẹ nha.” Lưu Khải xong cũng sải bước ra khỏi nhà, ở phía sau Lý Hoan giận đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng Hướng Vi thở dài, kéo tay mẹ nuôi, “Mẹ nuôi, xin người bớt giận, bớt giận mà.”


      Lý Hoan liếc nhìn Hướng Vi, “Làm sao mẹ lại sinh ra cái đồ khốn nạn như vậy. Bây giờ nó trưởng thành đâu còn nghe lời của mẹ nữa. Vi Vi, nếu còn là con ruột của mẹ tốt biết mấy.”


      “Mẹ nuôi, mặc dù con phải là con ruột của người, nhưng có khác gì con ruột đâu.”


      Lý Hoan sờ sờ đầu Hướng Vi, “Đúng vậy, tuy con là con nuôi nhưng cũng là con của mẹ. Con nhìn Lưu Khải của con , hôm nay nó vì người phụ nữ đó mà thèm nghĩ đến mẹ. Mẹ mang thai mười tháng cực khổ sinh nó ra, vậy mà bây giờ nó lại báo đáp mẹ như vậy đó. Thích ai thích, lại có thể cùng người có gia đình làm bậy, làm cho mẹ mất hết mặt mũi.”


      Cùng người có gia đình làm bậy? Hướng Vi như ngổn ngang trong gió, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của rồi, “Mẹ nuôi, thể nào… Chắc mẹ hiểu lầm thôi.” Tay chân Hướng Vi có chút luống cuống


      “Nhầm? Nhưng mà mẹ tận mắt chứng kiến hai người bọn họ… Thôi quên , đừng đến những chuyện dơ bẩn này nữa. Vi Vi, mẹ thấy hơi mệt nên nghỉ trước chút, nếu con thấy mệt phòng của con vẫn còn giữ đấy.” Lý Hoan xong có chút mệt mỏi đứng dậy về phòng.


      Sau khi Lý Hoan , Hướng Vi thở dài, đây là chuyện gì biết nữa!


      Hướng Vi ở lại ăn cơm tối xong rồi mới , nhưng mà Lưu Khải cũng về nhà ăn cơm.


      Về đến nhà, Tiểu đậu đỏ lật đật chạy tới ôm chân Hướng Vi, “Mẹ nuôi, mẹ nuôi…”


      Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Hôm nay Tiểu đậu đỏ có nghịch ngợm hả?”


      Tiểu đậu đỏ lắc đầu cái, “ có, Tiểu đậu đỏ có nghịch ngợm, hôm nay bà ngoại dẫn con ra ngoài chơi.”


      Hướng Vi cười cười, về phòng thay quần áo, lúc ra thấy mẹ và Tiểu đậu đỗ ngồi ghế sa-lon chuyện. Trần Mai thấy con ra, cười : “Vi Vi, hôm nay qua nhà mẹ nuôi, mấy ngày nay mẹ nuôi con thế nào?”


      Hướng Vi lắc đầu cái, “Thoạt nhìn được tốt lắm. Con cũng biết nên khuyên bà ấy như thế nào, còn về phần Lưu Khải, con và ấy cũng nhiều năm rồi gặp mặt nên cũng biết sao nữa.”


      Trần Mai gật đầu cái, “Lần này con trở về, có thời gian qua chơi với mẹ nuôi con , ấy cũng dễ dàng gì.”


      Hướng Vi gật đầu cái, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Tiểu đậu đỏ, con nên tắm rửa sạch rồi, , mẹ nuôi tắm cho con nha.”


      “Tắm rửa sạch . tắm rửa sạch …”


      Mấy ngày nay Tiểu đậu đỏ theo chân Hướng Vi ngủ chung, tiểu tử này buổi tối ngủ thường quẫy đạp lung tung, đêm bắt mình phải tỉnh dậy mấy lần mới chịu.


      Ngày hôm sau, Hướng Vi cùng mẹ mang theo Tiểu đậu đỏ ra ngoài chơi, Tiểu đậu đỏ mở đôi mắt to nhìn chung quanh, xem cái này chút, lại nhìn cái kia hồi, vốn là Hướng Vi còn lo lắng đứa này sợ người lạ, nào đâu biết đứa này sợ trời sợ đất, so với lúc nó ở Thượng Hải lại càng vui hơn.


      Khí trời lạnh, nên Hướng Vi cũng dám để cho Tiểu đậu đỏ ở lại bên ngoài quá lâu, chơi đùa lát liền lôi kéo Tiểu đậu đỏ về nhà, Tiểu đậu đỏ chu cái miệng nhắn, tình nguyện theo mẹ nuôi về nhà.


      tới nơi, Tiểu đậu đỏ chỉ vào người đối diện Hướng Vi : “Mẹ nuôi, mẹ nhìn xem…”


      Hướng Vi nhìn kỹ mới phát người phụ nữ, người đó mặc quần áo đen nhẻm, lục tìm gì đó trong thùng rác. Hướng Vi sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “ thôi.”


      Tiểu đậu đỏ nghẹo đầu nhìn Hướng Vi, “Mẹ nuôi, đáng thương.”


      Hướng Vi bất đắc dĩ, từ trong ví tiền lấy ra năm mươi đồng đưa cho Tiểu đậu đỏ, Tiểu đậu đỏ cười hì hì nhận lấy, hí hửng chạy tới bên người phụ nữ kia, “Bà nội, cho bà.”


      Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên, thấy đứa bé nhìn mình, trong tay còn cầm năm mươi đồng.


      “Bà nội, bà cầm mua đồ ăn .” Tiểu đậu đỏ cũng ngại, nhét tiền vào trong tay cho bà ta, vui vẻ kêu, “Mẹ nuôi…”


      Trần Mai sờ đầu Tiểu đậu đỏ, cười : “Tiểu đậu đỏ nhà chúng ta đứa trẻ ngoan.”


      Hướng Vi nhìn Tiểu đậu đỏ cười cười, “Chúng ta thôi.”


      Mẹ con Hướng Vi hiển nhiên chút nào để ý đến người phụ nữ nhặt đồ bỏ đó, mặc dù mặt người phụ nữ đó đầy sương gió, nhưng nếu như Trần Mai nhìn kĩ phát bà ta bây giờ trông rất giống với Tứ nương ngày xưa(Người này chính là người mua Vi Vi lúc còn ).


      Cầm năm mươi đồng trong tay, Tứ nương nhìn ba người xa, cười cười rồi tiếp tục lục lọi đồ trong thùng rác.


      Qua mấy ngày như thế, rốt cuộc đến ngày mười ba tháng chạp, Trần Mai cũng với Hướng Vi, “Vi Vi, cái ấy, con xem con cũng hai mươi lăm tuổi rồi, cũng phải là mẹ muốn ép con, chẳng qua chỉ là, tại mẹ có quen biết với chàng trai cũng tệ, con có muốn gặp mặt thử lần ?”


      Hướng Vi uống nước thiếu chút nữa bị sặc, kinh ngạc nhìn mẹ mình, “Mẹ… Mẹ đây là muốn con xem mắt?”


      “Vi Vi, con hãy nghe mẹ , mẹ cũng phải là muốn ép con, chẳng qua chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm thôi mà.”


      Hướng Vi nhăn mặt cau mày, “Mẹ, giờ con vội vàng chuyện này, con chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, vẫn còn trẻ mà.”


      Trần Mai ngượng ngùng : “Mẹ… Mẹ đồng ý với người giới thiệu để cho con gặp mặt lần rồi.”


      Hướng Vi mở đôi mắt to nhìn chằm chằm, hồi lâu cũng ra lời. Trần Mai né tránh ánh mắt của con , gọt vỏ táo cho Tiểu đậu đỏ.


      Hướng Vi thở dài, “Mẹ, đây là người…Con… Haiz…”


      “Vi Vi, mẹ cũng chỉ là lo lắng cho con thôi, con thấy có được ?”


      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Tại sao ạ?”


      Trần Mai né tránh ánh mắt con , “Vi Vi, việc này… cũng chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm, nếu như con thấy chướng mắt, coi như có chuyện gì cũng được mà.”


      Hướng Vi hít sâu cái, hơi có chút thể làm gì : “Mẹ, người đây là…”


      Tiểu đậu nhìn bà ngoại chút, lại quay qua nhìn mẹ nuôi hồi, hiểu hai người như vậy là sao, “Mẹ nuôi…”


      Hướng Vi nhìn về phía Tiểu đậu đỏ cười cười, “Ngoan, mẹ nuôi có chuyện gì.”


      Tiểu đậu đỏ lại nghiêng đầu nhìn bà ngoại cái, “Bà ngoại, xem mắt là cái gì ạ?”


      Trần Mai sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Xem mắt à, chính là để mẹ nuôi tìm cho con người ba nuôi.”


      “Ba nuôi? Nhưng mà Tiểu đậu đỏ có ba nuôi rồi nha.” Tiểu đậu đỏ mở to đôi mắt tròn xoe, hiểu tại sao còn phải tìm ba nuôi.


      Hướng Vi thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, tên tiểu tử này, đúng là có bản lĩnh làm người ta kinh ngạc mà.


      Trần Mai nhìn Hướng Vi cái, “Ba nuôi?”


      Hướng Vi chu miệng, “Mẹ, con chẳng qua chỉ là mẹ nuôi của Tiểu đậu đỏ mà thôi.” Ngụ ý là người ta có ba nuôi cũng có gì.


      Trần Mai nhìn Hướng Vi cái, suy nghĩ con từ đến lớn đều rất nghe lời, nên gạt bọn cái gì mới phải. Mặc dù Trần Mai nghĩ như vậy nhưng vẫn còn nghi ngờ nhìn Tiểu đậu đỏ chút.


      Hướng Vi nhìn Tiểu đậu đỏ cái, “Tiểu đậu đỏ, con nên ngủ trưa rồi.”


      Tiểu đậu đỏ gật đầu cái, vui vẻ chạy . Hướng Vi vụng trộm thở phào nhõm, thầm nghĩ như thế nào mới có thể làm cho tên tiểu tử này mở miệng làm kinh người như vậy nữa, dù sao mấy ngày nữa Chu Thần Dật cũng về rồi, nếu như tới lúc đó ở trước mặt mọi người mà Tiểu đậu đỏ gọi tiếng “Ba nuôi”, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội. Lúc này Hướng Vi có chút buồn bực, đúng là mình mang theo cái phiền phức lớn về nhà, Hướng Vi cười khổ suy nghĩ.


      Đợi đến lúc Tiểu đậu đỏ ngủ trưa dậy, Hướng Vi đóng cửa phòng, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Tiểu đậu đỏ, đồng ý với mẹ chuyện được ? Sau này mẹ mua đồ ăn ngon cho con.”


      Tiểu đậu đỏ mở đôi mắt còn có chút mơ màng, nhìn mẹ nuôi gật đầu cái.


      “Tiểu đậu đỏ, sau này ở trước mặt bà ngoại, ông ngoại và bà nội Diệp con đừng đến ba nuôi được ?”

      “Tại sao vậy mẹ nuôi?”


      Hướng Vi suy nghĩ chút, cười : “Như vậy ba nuôi thương con hơn.”


      Hai tròng mắt Tiểu đậu đỏ sáng lên nhìn Hướng Vi, “Có ạ? Làm như vậy ba nuôi thích con hơn?”


      Hướng Vi gật đầu có chút được tự nhiên, Tiểu đậu đỏ ở giường cười khanh khách, vỗ tay bé, “Dạ, được, mẹ nuôi con nghe lời mẹ.”

      Hướng Vi thở phào nhõm, nhìn Tiểu đậu đỏ cái gì cũng hiểu, thấy hơi đau lòng.
      Nữ Lâm, Phương Lăng, honglak2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44


      Editor: TRẦN THU LỆ

      Bắc Kinh, ngày mười sáu tháng chạp

      Hướng Vi bị mẹ Trần Mai theo dõi, nên đành phải chỉnh đốn xong mang theo lòng đầy tình nguyện ra cửa.


      Chín giờ rưỡi sáng, trước cửa phòng ăn. Hướng Vi sửa sang lại quần áo chút, hít sâu hơi rồi vào, liếc mắt nhìn vòng, căn cứ theo giao hẹn lúc trước, rất nhanh Hướng Vi thấy được mục tiêu.


      “Xin chào, tôi là Hướng Vi.”


      “Xin chào, tôi là Trịnh Nghiên Vũ.”


      Lúc trước Hướng Vi có xem qua hình của người này, Trịnh Nghiên Vũ, năm nay hai mươi chín tuổi, lúc trước từng du học bên Mĩ, giờ mở công ty thiết kế, cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi.


      Trịnh Ngiên Vũ mặc bộ Tây trang màu xám bạc, tóc chia ba bảy ngồi thẳng tắp, nhìn người có chút nghiêm túc, làm cho người ta cảm giác đây là người chặt chẽ cẩn thận. Người này so với trong tưởng tượng của cũng khác nhau là mấy, vốn là suy nghĩ nếu như ta từng qua Mỹ du học, chắc theo trào lưu mới phải, nhưng ngoài ý muốn lần đầu tiên gặp mặt lại thấy ta là người rất quy củ.


      Trong lòng Hướng Vi có chút khẩn trương, nếu như gương mặt đối phương có thể mỉm cười chút chắc thoải mái chút rồi, làm gì chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt mà lộ ra vẻ mặt đen như than thế biết, trong lòng Hướng Vi cười khổ, biết mấy người lớn này muốn gì nữa!


      Trịnh Nghiên Vũ nhìn thấy Hướng Vi ánh mắt khỏi sáng lên, so với trong hình ta nhìn thấy xinh đẹp hơn, nhưng mà mặt lại biểu lộ ra ngoài. Lúc này trong lòng Trịnh Nghiên Vũ xoay chuyển, nhớ lại tài liệu của Hướng Vi lần.


      Hướng Vi cảm thấy chút hứng thú nào, trong suốt quá trình xem mắt những gì cũng còn ấn tượng, trong đầu chỉ có ý nghĩ đó là khi nào kết thúc, khi nào kết thúc.


      Ăn cơm xong, Trịnh Nghiên Vũ muốn lái xe đưa về nhà, Hướng Vi khéo léo từ chối. đường trở về, Hướng Vi nhớ lại lần xem mắt thất bại này, biểu của mình hình như hứng thú lắm, chuyện như vậy nên bỏ qua mới phải.


      Trần Mai ngồi ghế sa-lon, thấy con về nhìn cái, Hướng Vi bĩu môi, tới, “Mẹ, Tiểu đậu đỏ đâu rồi?”


      ngủ trưa, sao lại về sớm như vậy?”


      “Mẹ, cũng ăn xong bữa cơm trưa rồi.”


      “Vi Vi, vậy con nghĩ như thế nào?” Trần Mai hỏi


      Hướng Vi nhăn mặt cau mày, “Dù sao đối với ta con cũng có tình cảm gì, phỏng chừng ta đối với con cũng vậy, dù sao… Mẹ, người cũng đừng ôm bất kì hy vọng gì.”


      Trần Mai nóng nảy, “Tại sao con lại vừa ý, đây là người tốt vô cùng.”


      Sắc mặt Hướng Vi nhất thời tối sầm, “Mẹ, đây là chuyện cả đời của con mẹ, làm sao có thể qua loa như vậy được,hơn nữa, phải mẹ thấy được là con cũng thích,”


      Trần Mai suy nghĩ chút , “Cũng phải, được rồi, cái này nhìn được ở đây vẫn còn, vẫn còn có người khác mà.”


      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Mẹ, người còn muốn ép con xem mắt nữa?”

      “Con bé này, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Yên tâm, trong tay mẹ giữ rất nhiều hạt giống tốt, cũng coi như môn đăng hộ đối với con.” Trong lòng thầm nghĩ chắc là con xấu hổ.


      Giờ phút này Hướng Vi khóc ra nước mắt, vuốt vuốt cái trán, “Mẹ, con hơi mệt, nghỉ trước chút.” xong cũng chờ Trần Mai phản ứng, vội vàng chạy về phòng.


      Trần Mai lẩm bẩm, “Đây là người tốt vô cùng, tại sao lại vừa ý chứ.” Trần Mai rối rắm suy nghĩ trận, vội vàng về phòng lấy tài liệu thanh niên độ tuổi chưa lập gia đình ra tìm kiếm, tính toán nhất định phải tìm người tốt mới được.


      Lúc cả nhà ăn cơm tối, Trần Mai lại nhắc tới chuyện này, còn để cho con tạm biệt người nọ, người kia, v.v… Hướng Vi trợn mắt há mồm nhìn mẹ , ra trong mắt mẹ là người ai thèm lấy, là “Hàng ế” rồi à?


      Cuối cùng, ngay cả Hướng Khai Hoa cũng chịu được nữa, có cần gả con gấp như vậy ? Con của Hướng Khai Hoa ông mà còn sợ gả được à, Hướng Khai Hoa nghiêm mặt, thông tư tưởng cho bà xã. Trần Mai theo Hướng Khai Hoa mấy chục năm, những cái khác học được nhưng phục tùng mệnh lệnh học được, Trần Mai cũng chỉ này nọ mấy câu liền ngừng nghỉ. Hướng Vi thở phào nhõm, thầm cũng may là ba lợi hại.


      Buổi tối Hướng Vi nằm giường, suy nghĩ thế nào mới làm cho mẹ đánh chủ định lên người nữa, đáng tiếc chính là, hoặc là lập tức tìm người bạn trai, hoặc học theo chị Julie sống chết cũng chịu lập gia đình, suy nghĩ chút, tình là có cái lá gan đó. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà muốn tìm người bạn trai dễ dàng, cũng phải là mua thức ăn đường, thích mua được.


      Nghiêng đầu nhìn Tiểu đậu đỏ bắt đầu ngáy khe khẽ, Hướng Vi cười cười, như kẻ dở hơi vậy, ràng mẹ rất thích đứa bé này, Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ, tay ôm Tiểu đậu đỏ vào lòng rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.


      Thượng Hải, chín giờ rưỡi tối, ngày mười sáu tháng chạp


      Chu Thần Dật bắt đầu thu dọn quần áo vào va li, sáng sớm ngày mai lên máy bay. Bành Chiêu vòng hai tay đứng bên, “Tôi này người em, sao năm nay lại về sớm như vậy, bình thường nha.”


      Chu Thần Dật cũng ngẩng đầu lên, “Mẹ tôi phát lệnh truy nã, thể về sớm được.”


      Bành Chiêu cười cười, “Tiểu tử cậu còn tính lừa dối tôi, tôi còn biết cậu sao, kiểu giải thích này người khác có thể tin, muốn gạt tôi à, hai người chúng ta ở chung bao nhiêu năm rồi. Này cho cậu nghe chút, có phải cãi nhau với bạn nên mới trở về gấp gáp như vậy.”


      Bành, suy nghĩ hơi nhiều đó. Được rồi, em còn phải dọn dẹp đồ đạc, chuyện cùng được. lo về , cẩn thận lại bị chị dâu bắt quỳ bản giặt đồ bây giờ.”


      Bành Chiêu nhìn đồng hồ đeo chút, cắt tiếng, trong lòng vẫn sợ về trễ bà xã nổi giận, bất đắc dĩ nhìn Chu Thần Dật cái, mới cam lòng bước ra khỏi kí túc xá.

      Chu Thần Dật khóa dây kéo, đem túi xách để bàn, rồi lên giường nằm, nhíu mày, bé Hướng Vi này, nếu dám trèo tường thử xem! Chu Thần Dật nghĩ đến Tiểu đậu đỏ cũng ở bên đấy, cười hì hì, trong đầu chợt gợi lên chủ ý.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Vi nhận được tin nhắn của Chu Thần Dật, hôm nay về, hỏi có phải Tiểu đậu đỏ cũng về Bắc Kinh ? Hướng Vi bĩu môi, trả lời.


      Trần Mai thấy con dậy, kêu đến ăn sáng, lại nhăn nhó những chuyện khác, đại ý chính là sau này bắt xem mắt nữa. Hướng Vi thầm nghĩ có phải mẹ hối hận rồi ?


      Hôm nay Hướng Vi cũng đâu, chỉ ở nhà thôi. Tiểu đậu đỏ cũng ngoan ngoãn ngồi bên gây ầm ĩ, Hướng Vi nhìn đứa này, tròng mắt màu xanh biếc, tóc màu vàng kim, có đứa con nuôi xinh đẹp như vậy, Hướng Vi là lãi to.


      Hướng Vi sờ sờ đầu của Tiểu đậu đỏ, suy nghĩ đến lúc nào cũng có thể sinh em bé xinh đẹp như vậy…


      Buổi trưa Chu Thần Dật về đến nhà, Diệp Hân nhìn thấy con trai , trong lòng vui mừng vô cùng, đối với người chú này Diệp Vũ Dương vẫn còn chưa quen, nên chỉ núp trong ngực bà nội.


      Trước tiên, Chu Thần Dật tắm rửa sạch rồi mới xuống nhà ăn cơm. cả và chị đều có ở Bắc Kinh, phỏng chừng cũng khoảng mấy ngày nữa mới về.


      Diệp Hân nhìn con trai, “Con Còn biết đường mà trở về à?”


      Chu Thần Dật vẫy vẫy tóc, tới trước bàn ngồi xuống ăn cơm. Diệp Hân thấy con trai để ý tới mình, lại : “Mẹ này con trai, con thể sửa lại cái tính tình này chút à, tính tình khó chịu vậy còn muốn cưới bà xã nữa ? Mẹ cho con biết, hôm qua Vi Vi xem mắt rồi đấy, con ở đó mà chơi bời. Haiz, mẹ vừa ý con dâu nhiều năm như vậy, giờ quay đầu lại trở thành con dâu nhà người ta, khiến cho cái thân già này còn phải ngóng trông.”


      Tay cầm đũa của Chu Thần Dật dừng lại chút, nhưng lên tiếng, vẫn thong thả ung dung ăn cơm. Diệp Hân bị vẻ mặt của con trai chọc cho tức giận muốn điên, ôm lấy cháu nội, quay về phía Chu Thần Dật quát: “Mẹ mặc kệ con đó, cả đời bị độc thân cho biết.” xong cũng ôm cháu nội lên lầu.


      Chu Thần Dật từ từ nhai thức ăn trong miệng, dáng vẻ làm như rất hưởng thụ, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại lộ ra tia lạnh, có người sắp gặp xui xẻo rồi…


      Buổi chiều Trần Mai ra ngoài vòng vo hồi rồi quay về, vừa thấy Hướng Vi liền liếc mắt ra hiệu. Khóe miệng Hướng Vi giật giật nhìn mẹ cái, “Mẹ, người thần thần bí bí nhìn con làm gì?”


      Trần Mai làm bộ ho khan tiếng, “Vi Vi, mẹ mới vừa lấy được tin, người đó đối với con rất hài lòng.”


      Thiếu chút nữa Hướng Vi phun ra ngụm máu, “Hài lòng? Đối với con?”


      Trần Mai gật đầu, “Người giới thiệu như vậy với mẹ, đối phương muốn được tiếp tục, giờ chỉ cần suy nghĩ của con thôi.”


      Hướng Vi nghiêm túc : “Mẹ, vậy hãy với người giới thiệu đó, đối với ta con có cảm giác gì cả, cũng muốn tiếp tục nữa.”


      Sắc mặt Trần Mai có chút cứng, “Vi Vi, cậu ấy người tốt, con có thể suy nghĩ lại chút ?”


      Hướng Vi lắc đầu cái, “Mẹ, có cảm giác chính là có cảm giác, chuyện như vậy con cũng thể đùa được. Con về phòng trước đây.”


      Trần Mai còn muốn thêm gì đó, thấy con muốn về phòng, nên đành phải ngồi bên hờn dỗi.


      Năm giờ chiều, Chu Thần Dật gửi tin nhắn tới Hướng Vi dẫn theo Tiểu đậu đỏ ra ngoài cửa đại viện đứng chờ. Hướng Vi chu miệng, trả lời chữ được là xong.


      Năm giờ ba mươi chiều, ăn xong cơm tối, Hướng Vi muốn dẫn Tiểu đậu đỏ ra ngoài dạo cho dễ tiêu hóa, trong lòng Trần Mai muốn, cảm thấy bên ngoài quá lạnh, sợ Tiểu đậu đỏ chịu nổi. Tiểu đậu đỏ ở nhà ngày, sớm muốn ra ngoài chơi, lộ ra dáng vẻ đáng thương nhìn bà ngoại, Trần Mai hết cách, chỉ biết căn dặn Hướng Vi phải chăm sóc Tiểu đậu đỏ cẩn thận, lo về sớm.


      xuống cầu thang, Tiểu đậu đỏ nhìn mẹ nuôi, “Mẹ nuôi, chúng ta chơi ở đâu vậy ạ?”


      Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Cứ rồi biết.” Vừa vừa cam lòng nhấc chân


      Chu Thần Dật đứng đó chờ từ sớm, thấy bọn họ ra, vội vàng mở cửa xe bước xuống.


      “Ba nuôi…” Tiểu đậu đỏ lập tức nhận ra, thả tay Hướng Vi lật đật chạy đến, để lại khuôn mặt hờn dỗi của Hướng Vi lại phía sau trơ mắt nhìn.


      Chu Thần Dật phen ôm lấy Tiểu đậu đỏ, đem bé đẩy lên xe, nghiêng đầu nhìn Hướng Vi cái, “Còn mau lên xe.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Giữa trời mùa đông mà muốn xem phim? Hướng Vi muốn hộc máu mà, trong đầu của người này rốt cuộc là chứa thứ gì thế, khóe miệng Hướng Vi giật giật, ngồi bên cạnh vị trí người lái mà tức muốn điên rồi.


      Người trong rạp chiếu phim nhiều lắm, người tới đều là người lớn dắt theo con cái tới xem phim, đây vốn là bộ phim hoạt hình dành cho con nít. Hướng Vi nhìn Chu Thần Dật cái, thầm nghĩ có phải người này trải qua tuổi thơ nhàm chán hay , bây giờ có Tiểu đậu đỏ, cho nên danh chính ngôn thuận ôn lại tuổi thơ chút?


      Hướng Vi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu như thế sao người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại có thể thoải mái theo đứa bé chơi đùa! Tiểu đậu đỏ vẫn cười khanh khách, tinh thần ràng tệ. Đợi đến khi xem phim xong cũng hơn tám giờ, Tiểu đậu đỏ tay trái kéo ba nuôi, tay phải kéo mẹ nuôi, khỏi phải là vui mừng biết bao nhiêu, dọc đường líu ríu chuyện ngừng với Chu Thần Dật .


      Chu Thần Dật dẫn lớn xuống lầu ăn chút gì đó, Hướng Vi có khẩu vị gì nên chỉ ăn qua loa chút mà thôi. Tiểu đậu đỏ ăn uống rất khỏe, nhai trong miệng, cầm tay, ánh mắt cũng liếc bàn ăn nốt. Hướng Vi lo sợ con trai ăn nhiều căn bụng, nên dám cho bé ăn nhiều, Tiểu đậu đỏ phồng má, có chút cam lòng, đôi mắt to uất ức nhìn Hướng Vi. Hướng Vi bó tay, tên nhóc này nhất định dùng chiêu này mà, “Tiểu đậu đỏ, ăn nhiều bụng thoải mái, đau bụng rồi phải uống thuốc, Tiểu đậu đỏ muốn bị uống thuốc sao? Mẹ nuôi gói những thứ còn lại đem về, ngày mai Tiểu đậu đỏ lại ăn tiếp có được ?”


      Mặc dù Tiểu đậu đỏ còn , trước mặt mọi người cũng vui đùa nhưng cũng được coi là đứa bé ngoan, Tiểu đậu đỏ sờ sờ bụng , muốn ăn nữa nhưng lại sợ phải uống thuốc, chu cái miệng nhắn, nhìn thức ăn bàn cái, “Mẹ nuôi, vậy ngày mai con ăn tiếp.”


      Hướng Vi bẹo má Tiểu đậu đỏ cái, thể làm gì : “Con nha, chính là cái đồ thích ăn vặt.”


      Tiểu đậu đỏ đương nhiên biết mẹ nuôi xấu mình, mồm mép giảo hoạt tiến lên hôn mẹ ngụm, bôi nước miếng lên mặt Hướng Vi, mặt còn dính dầu mỡ, Tiểu đậu đỏ đứng bên cười khanh khách.


      Hướng Vi nhìn chằm chằm tên tiểu tử nghịch ngợm gây chuyện, suýt chút nữa nổi trận lôi đình, lớn trừng mắt nhìn nhau, cười đến vui vẻ, Chu Thần Dật cười cười, “Cũng bao nhiêu tuổi rồi mà còn so đo với đứa bé.”


      Hướng Vi đầu đầy vạch đen, trợn mắt nhìn Chu Thần Dật cái, lấy khăn ướt từ trong túi ra, “ hãy cầm thức ăn , chúng ta thôi Tiểu đậu đỏ.”


      Hướng Vi vừa lau mặt vừa vừa kéo Tiểu đậu đỏ ra khỏi quầy thức ăn nhanh, Chu Thần Dật cười cười, bảo phục vụ gói thức ăn còn lại đem về, vội vàng tính tiền rồi cũng đuổi theo ra ngoài.


      Tiểu đậu đỏ cười như kẻ trộm, Hướng Vi nhìn con trai cái, lầm bầm: “Còn như vậy mà bụng dạ đen tối, sau này lớn lên rồi còn đến mức nào nữa.”


      Cái miệng nhắn của Tiểu đậu đỏ trề ra, đôi mắt to nhìn Hướng Vi, Hướng Vi thở dài, lại nữa, chịu được chiêu này mà, Hướng Vi ôm Tiểu đậu đỏ phen, “Tên tiểu tử con đấy, nhất định là kiếp trước mẹ thiếu nợ con rồi.”


      Tiểu đậu đỏ ôm cổ mẹ nuôi, cười khanh khách, nhìn ba nuôi phía sau, “Ba nuôi, ba nuôi…”


      Hướng Vi cau mày nhăn mặt, giọng : “Con là tên tiểu tử ăn cây táo rào cây sung.”


      Dĩ nhiên là Chu Thần Dật nghe thấy, bước nhanh đến, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, với Hướng Vi: “Để ôm cho.”


      Tiểu đậu đỏ liền nghiêng người sang ngực Chu Thần Dật, Hướng Vi có chút tức giận, cái tên xú tiểu tử này!


      Lên xe, hai người cũng lên tiếng, Tiểu đậu đỏ ngủ trong ngực Hướng Vi, nhìn Chu Thần Dật cái, “Này, cởi áo khoác của ra, em muốn đắp cho con.”


      Chu Thần Dật gật đầu cái, dừng xe lại cởi áo khoác đưa cho Hướng Vi, lại chỉnh máy điều hòa cao lên chút. Hướng Vi đắp kín cho con trai rồi ôm vào trong ngực.


      Chu Thần Dật vừa lái xe, vừa : “Nghe hôm qua em xem mắt?”


      Hướng Vi ngạc nhiên nhìn cái, “Đúng vậy, làm sao biết?”


      Chu Thần Dật cau mày, “ là em dám ?”


      Hướng Vi liếc mắt xem thường, lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe. Chu Thần Dật thấy thèm để ý, khỏi nâng ddlqd cao lượng, “Hướng Vi, em có để trong mắt hay ? Dám cõng lưng mà xem mắt, em cũng nên cho lời giải thích chứ?”


      Hướng Vi hừ lạnh tiếng, quay đầu lại, “Em muốn làm gì đến phiên quản đâu.”


      Chu Thần Dật nghe vậy liền thắng gấp, đen mặt, “Em gì?”


      Hướng Vi cau mày nhăn mặt, “ làm gì vậy? Lo lái xe của cho tốt , đừng làm Tiểu đậu đot thức giấc.”


      Chu Thần Dật hít sâu cái, tiếp tục lái xe, “Vậy em vừa ý ta?”


      Hướng Vi giải thích được nhìn cái, “ thấy là quan tâm quá nhiều rồi sao?”


      “Hướng Vi, nhắc nhở em, em đừng hòng mà lừa gạt , , đối với chuyện xem mắt ngày hôm qua, em suy nghĩ như thế nào?” Giọng trong trẻo lạnh lùng của Chu Thần Dật truyền đến.


      Hướng Vi chu miệng, “Chu Thần Dật, hãy cho , cũng phải gì của em, em muốn làm gì, hoặc thích gặp người nào cũng đến phiên quản đâu!”


      “Hướng Vi, cũng nhắc lại cho em biết, rồi, có số việc phải em dừng là dừng được đâu! Là bạn trai của em, tại sao có thể để ý đến em? Chẳng lẽ để mặc em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à? cũng phải là người rộng lượng như vậy đâu!”


      “Chu Thần Dật, có biết xấu hổ vậy? Em đồng ý khi nào chứ? đừng có hiếp người quá đáng.” Đôi mắt bốc hỏa của Hướng Vi nhìn chằm chằm.


      Chu Thần Dật nghiêng đầu nhìn cái, “Hướng Vi, sớm muộn gì em cũng đồng ý.”


      Hướng Vi tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi : “Chu Thần Dật, đừng tự cho mình là đúng.”


      Chu Thần Dật nhíu mày, “Hướng Vi, hiểu, em có thể gặp mặt người xa lạ vậy vì sao thể suy nghĩ đến chút?”


      Hướng Vi bất đắc dĩ, “Em cũng biết nữa.” Thực , ngay cả bản thân cũng biết, phải Chu Thần Dật cũng được coi là người đẹp trai, tài giỏi, mặc dù bộ dáng đẹp như Hạo Triết, nhưng những đường nét khuôn mặt cũng góc cạnh ràng, hơn nữa lại làm lính nhiều năm nên có được phong cách mà người thường thể có được, nhưng mà vừa nghĩ đến muốn cùng chỗ nhịn được mà sởn gai ốc.


      Đáp án này ràng là nằm ngoài dự đoán của Chu Thần Dạt, sửng sốt trong chốc lát, : “Nếu ghét, vậy tại sao thể chung sống trong khoảng thời gian?”


      Hướng Vi muốn phát điên, trợn mắt há mồm nhìn trận.


      Chu Thần Dật lại : “Hướng Vi, hy vọng em lại cõng lưng xem mắt lần nữa, nếu để cho nghe được…” Chu Thần Dật vừa vừa phóng cặp mắt như dao găm nhìn Hướng Vi, “Chuyện ngày hôm qua coi như xong, tốt nhất em hãy quên cho , nếu còn dám gặp nữa…”


      “Gặp cái rắm, em mới cần lại gặp cái mặt như cương thi đó nữa.” xong Hướng Vi có chút ảo não, oán hận nhìn Chu Thần Dật cái, “Mặc dù em ghét , nhưng có nghĩa là em thích . Chu Thần Dật, hãy phân biệt ràng cho em.”


      Chu Thần Dật lại thắng gấp, cặp mắt bốc hỏa nhìn Hướng Vi, tay gắt gao siết chặt tay lái, tay nắm thành quyền hung hăng đánh lên kính chắn gió phía trước cái, “Em hãy lại lần nữa xem?”


      Hướng Vi sững sờ, hai ơi, cái này là kính chống đạn nha…


      Hướng Vi nhìn tay của , khóe miệng giật giật, “ thấy đau à?”


      “Hướng Vi!!!”


      “Làm... Làm sao? Em… Thân thể rất thể so với cái kính thủy tinh rắn chắc này được…” Giờ phút này, Hướng Vi thấy gương mặt rất nghiêm túc, đôi mắt dài hẹp mang theo hỏa khí, chỉ sợ người này tát cái.


      “Em này…” Chu Thần Dật nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm làm người ta tức chết mà cần phải đền mạng này!


      … Chu Thần Dật, dám xằng bậy?”


      Chu Thần Dật hừ lạnh tiếng, tay vòng ra sau ót giữ chặt Hướng Vi, nhanh chóng cúi đầu xuống. Thân thể Hướng Vi bé đâu thể nào địch nổi với người cao lớn như Chu Thần Dật, hơn nữa trong ngực còn ôm Tiểu đậu đỏ ngủ say.


      Nụ hôn này làm cho Hướng Vi rất bất mãn, mang theo cường thế, cũng giống như là tuyên bố chủ quyền vậy, Hướng Vi thể tránh thoát được bằng bắt đầu cắn xé đầu lưỡi, miệng của , đợi đến khi mùi máu tươi tràn đầy trong miệng, mới bất động để tùy ý dày vò.


      Chu Thần Dật thấy làm ầm ĩ nữa mới dừng nụ hôn này lại, lui ra chút, nhìn ánh mắt của , “Thời gian cho em quá nhiều rồi.”


      Hướng Vi căm hận nhìn , nếu như ánh mắt có thể giết người có thể đem tên khốn này cắt thành tám khúc rồi!


      Chu Thần Dật thấy ánh mắt lộ ra tia hung ác, nhíu mày cười cười, thấy môi còn lưu lại vết tích của , Chu Thần Dật đưa ngón tay nhàng vuốt ve, “Em đúng là người tàn nhẫn mà.” Vừa vừa le lưỡi liếm quanh môi xong rồi mới ngồi lại vị trí của mình.


      Hướng Vi nghiêng đầu , “ điên rồi.”


      Chu Thần Dật cười đến vui vẻ, đôi mắt dài hẹp híp cái, đôi môi bị Hướng Vi cắn nát vẫn còn dính giọt máu, nhìn Hướng Vi cái, “Mặc dù em tức giận, nhưng vẫn nhúc nhích phải à. Hướng Vi, em thua rồi.”


      Hướng Vi lên tiếng, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế…


      Sau đó hai người cũng lên tiếng, mãi cho đến cửa đại viện, Chu Thần Dật mới nhìn Hướng Vi cái, : “Hướng Vi, sau này đừng để cho nghe được bất cứ cái tin tức lộn xộn nào nữa! Ngoài ra, người phụ nữ của Chu Thần Dật phải người đàn ông nào cũng có thể mơ ước được, chuyện trước kia truy cứu nữa. Về phần người đàn ông hôm qua, nếu em có ý định với ta ta cũng đến quấy rầy em nữa chứ?”


      Hướng Vi hít sâu cái nhìn Chu Thần Dật, “Như thế đấy, cứ tự nhiên.” Hướng Vi ôm con trai, mở cửa xe, trận gió lạnh xông tới, Hướng Vi ôm chặt Tiểu đậu đỏ, tiếp: “Mấy ngày nữa trả áo khoác cho .” xong cũng xuống xe luôn.


      Chu Thần Dật gật đầu cái, bật đèn rọi sáng phía trước cho , ánh đèn rọi xuống, bóng dáng Hướng Vi có chút mơ hồ, thanh giày cao gót đường vang lên tiếng lộp cộp, trong màn đêm yên tĩnh, từng tiếng, từng tiếng đánh vào trái tim Chu Thần Dật…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Trong màn đêm đen kịt, Hướng Vi bật đèn lẳng lặng đứng bên cửa sổ, Tiểu đậu đỏ chìm vào giấc ngủ say. Ngoài cửa sổ những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống trong bóng đêm.

      Hướng Vi xoa xoa đôi chân có chút tê cứng, cười khổ cái. hai mươi lăm tuổi, ấy ba mươi mốt tuổi, quen biết hai mươi năm, nhưng cẩn thận xem lại thời gian hai người tiếp xúc với nhau cũng coi như nhiều ít, chưa từng nghĩ tới có ngày, phát triển thêm bước!

      Hai mươi năm trước dường như rất xa xưa, bây giờ nghĩ lại thiếu niên mười tuổi năm đó cũng chỉ là cái bóng mơ hồ, phải nhớ duy nhất đó chính là đôi mắt hẹp dài kia, trong mắt vĩnh viễn bình tĩnh gợn sóng và mang theo ý lạnh.

      Đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt góc cạnh ràng, khóe môi hơi vểnh chút, tướng mạo này vừa nhìn chính là người dễ sống chung. Đàn ông như vậy, trong ấn tượng của Hướng Vi vẫn luôn là kẻ bạc tình, khắt khe thiếu tình cảm, thể tưởng tượng, người đàn ông như vậy có thể hiểu được tình sao?

      Nhưng… người đàn ông như vậy, thế nhưng hôm nay lại cường hôn ! thể , cần phải suy nghĩ lại về rồi. Hướng Vi thở dài, cảm thấy có chút lạnh, lắc lắc đầu, từ từ tới giường.

      Mấy ngày sau, Hướng Vi cũng có tinh thần gì, nhưng Tiểu đậu đỏ lại rất vui vẻ, ngày ngày theo bà ngoại sang nhà bà nội Diệp, dĩ nhiên tiểu tử nà vẫn nhớ lời mẹ nuôi dặn dò, trước mặt người khác được gọi ba nuôi.

      Sau lần đó, Chu Thần Dật cũng gửi tin nhắn gì nữa, hai người giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cuộc sống như vậy dường như quá lạnh nhạt, lại càng làm cho Hướng Vi cảm thấy tinh thần có chút yên.

      Qua ít ngày, Trần Mai nghe người giới thiệu , người đàn ông lần trước quyết định, ý ngoài lời là có coi trọng Hướng Vi. Làm Trần Mai giận quá chừng, oán trách với Hướng Khai Hoa người này biết điều, ràng mấy ngày trước còn rất vừa ý con , bây giờ mới có mấy ngày liền lật lọng, phải là người tốt. Hướng Khai Hoa nghe vậy còn phải do bà ra ngoài gây chuyện, chuyện của con bà cũng muốn thò chân vào. Trần Mai gây ầm ĩ mất hết mặt mũi, lại phải thừa nhận mình sai lầm rồi, chỉ đành phải ngồi bên hờn dỗi.

      Sau khi Hướng Vi nghe , chẳng qua là chỉ ồ tiếng cũng gì thêm, càng làm cho Trần Mai thêm xấu hổ, ngày ngày mang theo Tiểu đậu đỏ đến Chu gia cùng kể khổ với Diệp Hân.

      Ngày hai mươi bốn tháng chạp, hai vợ chồng con trai lớn Diệp Hạo Triết của Diệp Hân về. Mọi người trong Chu gia rất vui mừng, mời người nhà họ Hướng hai mươi sáu tháng chạp đến làm khách.

      Hướng Vi bĩu môi, có chút cam lòng. Tiểu đậu đỏ mặc quần áo mới, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Hướng Vi chớp mắt, “Mẹ nuôi, xinh đẹp.”

      Hướng Vi nhịn được liếc mắt, véo cái mũi cái, “Tiểu đậu đỏ, con đứa này mới có bấy nhiêu tuổi mà thích nhìn người đẹp, sau này lớn lên còn làm cho mẹ con buồn chết à.”

      Tiểu đậu đỏ cười khanh khách, hào hứng chạy đến chỗ Trần Mai, vốn là Trần Mai rất vui mừng vì rất tiện nghi có được cháu ngoại, lôi kéo Tiểu đậu đỏ cười toe toét tiêu sái về phía trước.

      Đến nhà họ Chu, mọi người đều có mặt đông đủ, người hai nhà ngồi ghế sa-lon tán gẫu, dĩ nhiên Tiểu đậu đỏ cùng Diệp Vũ Dương chạy lên lầu rồi. Diệp Hạo Triết nhìn Hướng Vi, cười : “Vi Vi tại cũng lớn thành tiểu mỹ nhân rồi. trai rất vui mừng nha.”

      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, bà xã của Diệp Hạo Triết Tiêu Phi Phi cười : “Vi Vi, em đừng để trong lòng, mấy năm nay người trai này càng lớn càng đàng hoàng rồi.”

      Diệp Hạo Triết nghe xong cũng chịu bỏ qua, “Ôi chao, em chuyện phải có lương tâm chút chứ, làm sao lại đàng hoàng cho được? và Vi Vi mấy năm rồi gặp, em đừng bôi nhọ lên mặt chứ.”

      Tiêu Phi Phi nhíu mày, cười : “ mà còn cần em phải bôi nhọ lên mặt sao hả? Đại da Diệp!”

      “Lời này của em trước mặt Vi Vi phải , người đàn ông ở nhà tốt trong thời đại mới.”

      mà được coi là người đàn ông tốt? em chính là người mẹ hiền, vợ đảm rồi…”

      Được rồi, Hướng Vi chính là chủ nhân mà còn chưa gì hết, vậy mà hai vợ chồng nhà này cãi nhau ầm ĩ rồi, nhưng mà nhìn dáng vẻ của hai người tình cũng là tốt. Hướng Vi làm bộ ho khan tiếng, “ Hạo Triết, chị dâu, hai người cứ từ từ trò chuyện, em lên lầu xem bọn chút.” Cả người Hướng Vi nổi gai ốc vội vàng chạy .

      Diệp Hạo Triết vuốt vuốt đầu, nhìn bà xã cái, giọng chỉ trích, “Xem , đều tại em. còn muốn tìm hiểu thêm chút, bây giờ làm sao mà thăm dò tin tức được nữa, em trai của còn rất đơn đấy.”

      Tiêu Phi Phi vụng trộm cấu Diệp Hạo Triết cái, nghiêng về phía ông xã thầm: “Thần Dật có người trai như đúng là xui xẻo! Em mà còn biết à, ràng là muốn phá hoại, cũng biết là người nào ddlqd đó hiểu nội tình từ từ sớm, vậy mà thầm cất giấu trong bụng nhìn người khác vật lộn, sớm biết ấy cũng ở Thượng Hải mà lại cho chú ấy nghe.”

      Diệp Hạo Triết cắt cái, vừa rồi mới liếc mắt cái nhìn thấy em trai theo phía sau Hướng Vi dấu vết lên lầu rồi. Diệp Hạo Triết cười như kẻ trộm, nghiêng về phía bà xã thầm: “Em có muốn cùng xem kịch vui ?”

      lại muốn làm gì nữa?” Tiêu Phi Phi rất đề phòng đối với cái người tao nhã lịch này kì ông chồng tâm địa gian trá vô cùng.

      Diệp Hạo Triết buông tay, “ cũng đâu có làm chuyện gì xấu.”

      “Cắt, uy tín của chỉ là con số lẻ mà thôi.” Tiêu Phi Phi cũng tin ngoan ngoãn, năm đó người này giả heo ăn cọp đem ăn mất, làm hại sớm như vậy bước vào lễ đường hôn nhân, cho tới bây giờ vẫn còn ghi tội đấy.

      Diệp Hạo Triết nhàng vuốt đầu bà xã, “ này, rốt cuộc là em có muốn xem kịch vui hay ? Em trai này của chúng ta là thuộc kiểu người thích hành động, chỉ cần nghĩ thông suốt bất cứ chuyện gì cũng làm dễ như trở bàn tay. , dù sao ba mẹ và vợ chồng nhà bác Hướng cũng chơi mạc chược ở bên kia rồi, chúng ta ngồi chỗ này cũng làm gì mà.”

      Tiêu Phi Phi lại vụng trộm đưa tay cấu ông xã cái, “ cái người này, nếu để Thần Dật biết được nhìn xem chú ấy đập bẹp như thế nào cho biết.”

      Diệp Hạo Trạch cười tiếng, “Giả bộ chuyện như vậy am hiểu nhất, những thủ đoạn đó còn phải là do dạy sao. Chẳng lẽ sư phụ mà lại kém hơn so với đồ đệ à!”

      Tiêu Phi Phi thở dài, loại mầm móng này giống nhau chính là giống nhau, Thần Dật, chị dâu chỉ có thể mặc niệm cho em thôi. thể , hai người này phải người nhà vào cùng cửa, mặc dù Tiêu Phi Phi có chút xíu cảm giác tội lỗi, nhưng có thể rình coi chuyện tình cảm của em chồng, trong lòng Tiêu Phi Phi vẫn rất thích theo ông xã nhìn chút.

      Phòng của Diệp Hạo Triết và Chu Thần Dật sát nhau, đối diện có phòng của con nít. Hai vợ chồng Diệp Hạo Triết đứng ngoài cửa nhìn vào, quả nhiên chỉ thấy hai đứa trẻ nằm đất chơi đùa. Diệp Hạo Triết nhìn về phía bà xã nhướng mày, ánh mắt mong đợi nhìn về phía phòng của Chu Thần Dật, rồi rón rén kéo tay vợ mở cửa phòng của mình, hai người vừa vào phòng liền tựa vào vách tường nghe lén.

      Đáng tiếc Chu Thần Dật nếu như biết trai và chị dâu dán lên nghe lén , nhất định chạy đến đánh cho trai mấy quyền. Chỉ là bây giờ cũng để ý đến bên cạnh vì cùng Hướng Vi mắt to trừng mắt .

      Hướng Vi trợn mắt nhìn, vừa mới lên lầu còn chưa nhìn tới con trai người này kéo vào phòng, trong bụng thể chất chứa hỏa khí được sao?

      Chu Thần Dật đè lên tường, tay phải nắm hai tay , “Em với Tiểu đậu đỏ là ở trước mặt người khác được gọi là ba nuôi?”

      Hướng Vi đảo mắt cái, “Là em sao nào?”

      Chu Thần Dật nghiến răng nghiến lợi, “Em cái người phụ nữ nhẫn tâm này, em cho rằng như vậy là có thể trốn tránh được sao, hoàn toàn là lừa mình dối người!”

      Hướng Vi nhăn mặt cau mày, “ buông tay cho em, bóp tay em đau quá.”

      Chu Thần Dật nghe vậy liền buông tay ra, đổi thành ôm dán lên tường, “Xin lỗi, lực tay của hơi lớn chút.”

      Hướng Vi vuốt vuốt hai tay, trợn mắt nhìn cái, “Nếu có thể xin lỗi được còn dùng đến cảnh sát làm gì nữa.”

      Chu Thần Dật thấy có lẽ là làm cho đau , “Nếu như em muốn hả giận, vậy hãy đánh cái cho bớt giận được ?”

      Hướng Vi hừ lạnh tiếng, “ da dầy thịt cứng làm gì sợ đau, em còn sợ đau tay em thêm đấy.”

      Hai vợ chồng Diệp Hạo Triết nghe mấy câu đối thoại này, thiếu chút nữa cười tràng, hai người chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, tập trung toàn bộ tinh thần dán chặc lên tường.

      Chu Thần Dật vặn lông mày, nhìn Hướng Vi cái, “ thế nào nữa cũng là ba nuôi của Tiểu đậu đỏ, em thể tước đoạt quyền lợi của được.”

      “Nằm mơ.” Hướng Vi xong lại cảm thấy thanh hơi bị lớn, vội vàng giọng lại : “ cho rằng em biết suy tính cái gì sao? Muốn làm cho em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội? Em cũng có ngốc như vậy đâu.”

      “Hướng Vi, em người phụ nữ này chuyện phân phải trái! hôn cũng hôn qua, em còn dám quỵt sao? Em cũng đừng quên, ban đầu ở trước mặt người khác là ai là bạn trai của em hả?”

      Hướng Vi nghĩ lại, quả cũng đúng, nhưng mà nghe lại thấy rất luống cuống, “Là do cường hôn em chứ bộ, nên cái đó tính.”

      nhảm! Vậy em có muốn thử lần nữa ? Ngược lại rất thích đấy!”

      “Hứ! Em cho biết, em là khách của nhà , được gây ầm ĩ.” Mặt Hướng Vi đỏ lên, sau lúc lâu mới ra câu như vậy.

      Chu Thần Dật thấy mặt đỏ lên, tâm tình rất tốt, chẳng trách ban đầu trai theo đuổi chị dâu lại thường khiến chị ấy muốn nổ tung như vậy! Chu Thần Dật cúi đầu dán vào lỗ tai , “Vậy ngược lại em ddlqd hãy nhìn chút, rốt cuộc kết quả như thế nào. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, hai nhà chúng ta cách nhau cũng gần, vậy nếu như chuyện ầm ĩ lên hai nhà làm sao. cũng… Rất muốn biết đấy!” Chu Thần Dật vừa vừa nhàng ngậm vành tai phải của

      Cả người Hướng Vi chấn động, “ cái người điên này…”

      “Đúng, là kẻ điên, nhiều năm trước bị em hành hạ làm cho điên rồi…” Chu Thần Dật vừa đôi môi vừa hôn dọc theo đường cong gương mặt của Hướng Vi…

      Bên kia tường Diệp Hạo Triết nghe được khác biệt mấy, cũng muốn quấy rầy chuyện tốt của em trai, quan trọng nhất là nếu để Thần Dật biết được nghe lén… liền bị ăn đủ! Diệp Hạo Triết thủ thỉ với bà xã: “…”

      Tiêu Phi Phi trợn mắt nhìn Diệp Hạo Triết cái, nhàng như mèo theo Diệp Hạo Triết mở cửa phòng xuống, lúc cầu thang, Tiêu Phi Phi cấu Hạo Triết cái, nghiến răng nghiến lợi : “Hai người hổ là em tốt!”

      Diệp Hạo Triết cười : “ cũng mạnh mẽ như em trai mà. Chẳng lẻ, em cũng muốn mạnh mẽ như vậy sao?” Vừa vừa nháy ra hiệu với bà xã.

      Mặt Tiêu Phi Phi đỏ lên, nhìn Diệp Hạo Triết cái, “ đứng đắn.”

      Diệp Hạo Triết nắm tay bé của vợ, thấy bốn bề vắng lặng mới kề miệng sát vào tai bà xã, thầm: “ phải em thích giọng điệu này sao?”

      Tiêu Phi Phi nghe vậy giơ tay lên muốn đánh, Diệp Hạo Triết phát bắt được, “ nhanh lên, nếu cứ như thế này Thần Dật và Vi Vi xuống bắt được mất, hít sâu, điều chỉnh vẻ mặt, em muốn chồng em lớn như vậy rồi mà còn bị em trai đuổi đánh chứ hả?”

      Tiêu Phi Phi tức giận nhìn Diệp Hạo Triết cái, “Đáng đời.”

      Diệp Hạo Triết cười hì hì kéo tay vợ xuống ghế sa-lon ngồi xem ti vi. Quả nhiên, cũng lâu lắm, chỉ thấy mặt Hướng Vi đầy hỏa khí kéo Tiểu đậu đỏ xuống, phía sau, trong tay Chu Thần Dật ôm Diệp Vũ Dương.

      Hai vợ chồng Diệp Hạo Triết nhìn nhau cái, rất ăn ý điều chỉnh vẻ mặt đến trạng thái tốt nhất. Diệp Vũ Dương lật chạy vào trong ngực Tiêu Phi Phi kêu mẹ.

      Diệp Hạo Triết rất có thâm ý nhìn em trai mình cái, thấy rất bình tĩnh, Diệp Hạo Triết cười đến ôn hòa, cầm cây tăm cắm vào mấy miếng táo bàn vừa mới gọt xong đưa cho hai đứa trẻ, trong lòng lại suy nghĩ, được, Thần Dật, tâm tính càng ngày càng trở nên kín kẽ rồi.

      Hướng Vi may mắn như vậy, Tiêu Phi Phi nhìn Hướng Vi cái, có chút lo lắng : “Ôi chao, Vi Vi, môi của em bị làm sao thế?”

      Hướng Vi lung túng muốn chết, mặc dù lăng qua nước lạnh, rồi tô lớp son dầy. Tiêu Phi Phi thấy vẻ mặt lúng túng của , lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của em chồng quét ông xã cái, trong lòng thầm vui mừng, kéo tay Hướng Vi cười : “Vi Vi, son môi này trông rất tốt, màu sắc nhìn rất sáng, chị làm sao nhìn giống như có chút sưng chứ, ra là do màu son.”

      Hướng Vi nhắm mắt cười cười, “Nếu như chị dâu thích, ở chỗ em còn thỏi son mới, sáng mai đem qua cho chị dâu dùng thử nhé?”

      Diệp Hạo Triết chen miệng : “Vi Vi, bình thường chị dâu em cũng thể tự trang điểm cho mình, cho ấy cũng như .”

      Tiêu Phi Phi nổi giận, trợn mắt nhìn Diệp Hạo Triết cái, với Hướng Vi, “Được rồi, vậy ngày mai Vi Vi cầm qua cho chị thử chút.” Tiêu Phi Phi rất ghét người nào lấy việc biết trang điểm ra mình.

      Hướng Vi thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, phần lung túng trong lòng mới lặng lẽ chết . Diệp Hạo Triết là muốn khóc, bộ làm trai dễ dàng lắm sao, vì em trai, vì em dâu tương lai, lại phải lấy chuyện trang điểm đâm trúng chỗ đau của bà xã, đúng vậy, chính là có linh cảm tối nay bà xã đại nhân đuổi ra khỏi phòng.

      Quả nhiên, Tiêu Phi Phi tiếp: “Vi Vi, ngày mai chúng ta dạo phố .” Lại nghiêng đầu với Diệp Hạo Triết: “Hạo Triết, tối nay cùng chen lấn với Thần Dật chút nha, em còn phải chăm sóc Vũ Dương. Thần Dật, chú có ý kiến gì chứ?”

      Chu Thần Dật nhìn chị dâu, rồi lại nhìn trai chút, thấy vẻ mặt trai khổ sở, trong lòng thầm vui mừng, nhưng mặt cũng biểu ra, “Em có ý kiến, cũng lâu rồi em và trai chưa gặp nhau, quả là cũng có số chuyện muốn trao đổi cùng với trai.” Ngụ ý chính là bao lâu cũng có ý kiến.

      Tiêu Phi Phi : “Nếu như vậy, Hạo Triết, em hai người lâu rồi gặp nhau, buổi tối này trở về sau hãy ngủ cùng với Thân Dật , hai em cùng nhau chuyện.”

      Diệp Hạo Triết là khóc ra nước mắt mà, trong lòng thầm , Thần Dật ơi Thần Dật, em còn có phải là an hem hay , thế nhưng trai em là người đàn ông kết hôn nha!

      Thấy Diệp Hạo Triết tràn đầy muốn, Tiêu Phi Phi ngoài cười nhưng trong cười : “Hạo Triết, em biết trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng cần phải nhìn em như vậy đâu.” Vừa , tay Tiêu Phi Phi vô ý giật Hướng Vi cái.

      Diệp Hạo Triết chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu cái, trong lòng thở dài lần nữa: Phụ nữ, thể đắc tội nổi mà!
      Phương Lăng, honglaklinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47

      Editor: TRẦN THU LỆ

      So với mấy năm trước bây giờ Tiêu Phi Phi trông trưởng thành ít, dù sao cũng là người phụ nữ làm vợ làm mẹ người ta rồi mà, so sánh với chưa lập gia đình như Hướng Vi khác biệt rất lớn. Từ trong miệng Tiêu Phi Phi nghe được phải con trai chính là ông xã, về điều này cũng có thể là khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ, đàn ông thảo luận nghiệp, phụ nữ chuyện gia đình.


      Có điều là lúc nhìn hứng thú chuyện gia đình, trong đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, đặc biệt hưng phấn, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết là gia đình đầm ấm mĩ mãn, dáng vẻ hạnh phúc của người phụ nữ ấy làm cho người ta hâm mộ và ganh tỵ mà! Thỉnh thoảng Hướng Vi cũng xen vào vài câu, kiếp trước và kiếp này, đều chưa trải qua chuyện hôn nhân lần nào nên làm người phụ nữ, dĩ nhiên là thể phủ nhận rằng mình đối với hôn nhân cũng tràn đầy mong đợi. Hai người đến thẩm mỹ viện làm đẹp, Tiêu Phi Phi liên tục đến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình, còn bảo Hướng Vi hãy nhanh nhanh tự mình thể nghiệm, Hướng Vi chỉ chân thành cười chị Phi Phi người phụ nữ hạnh phúc.


      Tiêu Phi Phi híp mắt, rất là hưởng thụ. Giường nằm của và Hướng Vi sát nhau nên Hướng Vi có thể thấy thỏa mãn mặt , Hướng Vi cười cười, cũng nhắm mắt lại nằm, vứt bỏ hết phiền muộn, buông lỏng da thịt bản thân, nhân viên mát-xa lại đổ chút tinh dầu tay, nhàng mát-xa sống lưng cho khách.


      Để cho thân thể SPA, cảm giác toàn thân được buông lỏng ít, da thô ráp như trước kia nữa. Chẳng trách người ta thường phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi phải học được cách bảo dưỡng. Tiêu Phi Phi làm đẹp xong rồi theo Hướng Vi mua đồ, đối với việc ăn mặc Hướng Vi chú trọng mấy, cũng nhất thiết phải chạy theo nhãn hiệu nổi tiếng, trừ công việc hoặc là ra ngoài xã giao phần lớn quần áo trong nhà của Hướng Vi cũng chỉ từ mấy chục đến mấy trăm đồng.


      Còn Tiêu Phi Phi ngược lại với Hướng Vi, đối với nhãn hiệu nổi tiếng đặc biệt quý, Hướng Vi nhìn chị Phi Phi cầm thẻ ngân hàng quét soàn soạt mà đau lòng.



      Tiêu Phi Phi mua quần áo cho ông xã và con trai, mình cũng mua hai bộ, thấy Hướng Vi chỉ cùng theo mình dạo chứ mua cho bản thân. Tiêu Phi Phi cười : “Vi Vi, chỉ nhìn mà mua có ý nghĩa gì cả.” Vừa vừa cầm áo khoác lông dê tinh khiết ra ngoài, “Vi Vi, cái áo này rất đẹp, da em trắng, mặc vào nhất định rất hợp.”


      Hướng Vi nghiêm chỉnh mình cần nhưng vẫn đưa áo qua, chỉ đành phải nhận lấy rồi vào phòng thử áo. Vừa bước ra ngoài, Tiêu Phi Phi kéo tay Hướng Vi, kinh ngạc : “Vi Vi là xinh đẹp nha, cái áo này rất hợp với phong cách của em đấy.”


      Hướng Vi cười cười, “Chị dâu vậy sao được chứ, chị dâu mới là xinh đẹp, hạnh phúc của người phụ nữ kết hôn em cũng thể nào so sánh được.” Hướng Vi lời này cũng là , Tiêu Phi Phi vốn là người duyên dáng, cộng thêm cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn, mặc dù lớn hơn Hướng Vi mấy tuổi, chỉ nhìn ngũ quan cách đơn thuần, nếu so sánh với Hướng Vi Tiêu Phi Phi tinh tế hơn chút, khi hai người đứng chung chỗ, Tiêu Phi Phi cảm giác được cũng thấp hơn Hướng Vi là mấy. Mặc dù Hướng Vi xinh đẹp, nhưng dù sao vẫn làm cho người ta có cảm giác tương đối lạnh lùng, có chút khoảng cách. Nhưng Tiêu Phi Phi lại khác, làm cho người ta có cảm giác ấm áp, toàn thân lộ ra cỗ mùi vị hạnh phúc.


      Tiêu Phi Phi đối với những lời khen tặng của Hướng Vi rất là thích, nhân viên bán hàng lấy quần áo gói lại, Hướng Vi quẹt thẻ mà trong lòng rỉ máu, chỉ cái áo khoác thôi mà tốn gần bốn ngàn, là muốn phá sản mà! Hướng Vi là người đối với mình tính toán tiết kiệm, nhưng đối với người thân lại rất thoải mái, chút cũng đau lòng, giống như đối với ba Hướng, mẹ Hướng và cả Tiểu đậu đỏ nữa, bất luận là đồ ăn hay đồ dùng, đều phải mua loại tốt nhất, ngay cả bản thân mình cũng hận được nếu có thể cho bọn họ.


      Hai người mua đồ xong cũng về nhà luôn, Hướng Vi vừa bước vào cửa, Tiểu đậu đỏ lập tức chạy đến ôm chân gọi mẹ nuôi, mẹ nuôi, Hướng Vi xách theo túi lớn, túi quần áo, cười : “Tiểu đậu đỏ, ông ngoại và bà ngoại đâu rồi?”


      “Bà ngoại ở đây. Mẹ nuôi, ôm ôm…”


      Hướng Vi cười : “Tiểu đậu đỏ, nhanh rửa tay , mẹ nuôi mua quần áo mới cho Tiểu đậu đỏ này.”


      Tiểu đậu đỏ vừa nghe, kéo miệng cười, lập tức chạy vào phòng vệ sinh.


      Trần Mai thấy con xách theo mấy túi lớn, : “Sao lại mua nhiều như vậy?”


      Hướng Vi cười cười, “Chỉ mua mấy bộ quần áo thôi mà mẹ.” Nếu để Trần Mai biết chỉ mấy bộ quần áo này mà tốn hơn vạn, phỏng chừng mắng xối xả mất.


      Trần Mai vuốt vuốt quần áo con mua cho, cười : “Quần áo này vuốt lên rất ấm áp, chắc là đắt lắm hả?”


      Hướng Vi bao giờ giá cho mẹ biết, cười cười lập lờ nước đôi : “Cũng tốn bao nhiêu tiền mà. Đến đây, Tiểu đậu đỏ, mặc vào xem thử có vừa nào.”


      Tiểu đậu đỏ để cho mẹ nuôi mặc quần áo mới vào, bộ dáng vẻ hung oai vệ khí thế bừng bừng tới lui trong phòng, Hướng Vi thất rất vừa người, bảo bé cởi ra, Tiểu đậu đỏ chịu, mặc vào rồi cũng đừng nghĩ bé cởi ra. Hướng Vi cười : “Ngoan, chúng ta cởi ra để mẹ nuôi cất, chờ thêm năm ngày nữa mới có thể mặc được. Nếu bây giờ con mặc bị bẩn năm mới có quần áo mới để mặc. Đến lúc đó, em trai Vũ Dương có quần áo mới để mặc mà Tiểu đậu đỏ của chúng ta lại có đấy.”


      Ánh mắt Tiểu đậu đỏ lóng lánh nhìn Hướng Vi, cái miệng nhắn trề ra, đáng thương cầm quần áo cởi ra, Hướng Vi mặc lại quần áo khi trước cho bé, vỗ vỗ đầu của Tiểu đậu đỏ. Tiểu đậu đỏ theo chân Hướng Vi, đôi mắt to tròn nhìn , “Mẹ nuôi, ba nuôi thương Tiểu đậu đỏ, ba nuôi chịu ôm con.”


      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, thầm cũng may có mẹ ở đây, vừa vào phòng thay quần áo, Hướng Vi ngồi chồm hổm trước mặt Tiểu đậu đỏ, dán vào lỗ tai bé thầm: “Tiểu đậu đỏ cũng ba tuổi rồi, là đứa trẻ lớn, đứa trẻ lớn cũng thể luôn luôn dính vào người lớn được.”


      Tiểu đậu đỏ dựa sát vào Hướng Vi, cái đầu liên tục chui vào trong ngực , “Nhưng mà mẹ nuôi ôm Tiểu đậu đỏ mà, có phải ba nuôi thích con ?”


      Hướng Vi suýt nữa muốn điên, lại sợ mẹ nghe được, vội vàng : “Làm sao mà ba nuôi lại thích con được chứ, Tiểu đậu đỏ của chúng ta đáng như thế, thích nhất Tiểu đậu đỏ.”


      Tiểu đậu đỏ nghẹo đầu, “Mẹ nuôi, con muốn gặp ba nuôi.”


      Hướng Vi nhìn gương mặt tươi cười đơn thuần của con trai, trong lòng có chút ê ẩm, đứa trẻ này, lớn như vậy mà chưa từng gặp được ba của mình, đột nhiên có người đàn ông giống như cha quan tâm bé, khó trách Tiểu đậu đỏ thích dính lấy như vậy, Hướng Vi sờ sờ đầu của Tiểu đậu đỏ, “Được rồi, vậy ngày mai gặp ba nuôi nhé.”


      Tiểu đậu đỏ cười khanh khách, rồi bôi nước miếng lên mặt Hướng Vi, để diễn tả mình vui mừng. Trần Mai ra ngoài thấy người ầm ĩ thảm, : “ mặt đất rất lạnh sao lại nháo đấy thế, mau đứng lên. Tiểu đậu đỏ, nhanh lại đây bà ngoại xem tay có lạnh .”


      Mái tóc màu vàng kim mềm nhũn bị Hướng Vi vân vê làm cho rối loạn lên, hai má phấn nộn tràn đầy vui vẻ, nghe lời chạy đến chỗ bà ngoại, Hướng Vi đứng dậy, vuốt vuốt quần áo, rút mấy tờ khăn giấy ra, “Mẹ, Tiểu đậu đỏ thoa đầy nước miếng lên mặt con.”


      Trần Mai trợn mắt nhìn con cái, “Trời lạnh như vậy, tuy có mở máy điều hòa nhiệt độ, sao con lại để Tiểu đậu đỏ cùng ầm ĩ với con? Trẻ con thể so với người lớn được, nếu ngã bệnh phải làm sao? Con đứa này hiểu chuyện mà.”


      Hướng Vi bị Trần Mai quở trách trận, có chút lúng túng, vội vàng chạy trối chết.


      Vốn là Hướng Vi ngày hôm sau dẫn Tiểu đậu đỏ gặp ba nuôi, nhưng buổi tối ngày hôm trước thân thể Hướng Vi có chút bất tiện, phụ nữ mà, luôn luôn có mấy ngày thông thuận. Hướng Vi có chút áy náy nhìn Tiểu đậu đỏ cái, cũng may Trần Mai muốn ra ngoài nên cũng dẫn Tiểu đậu đỏ chơi luôn, Hướng Vi nằm giường giả chết.


      Ngủ giấc, bụng cũng còn đau như trước nữa, Hướng Vi rời giường uống chén nước ấm. Cầm lấy điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Chu Thần Dật, bởi vì điện thoại để ở chế độ rung lại sạc pin nữa nên nghe thấy, nội dung tin nhắn đại khái là hỏi thân thể khá hơn chút nào chưa, thời tiết lạnh phải chú ý giữ ấm thân thể, v.v… Hẳn là Tiểu đậu đỏ với ấy rồi. Hướng Vi trả lời hai chữ “Mạnh khỏe.”



      lâu rồi Hướng Vi cũng vẽ cái gì, hôm tay tâm huyết dâng trào lại muốn vào blog nhìn chút. Vốn tưởng rằng tường nhà vắng vẻ, nhưng nghĩ tới lại có rất nhiều người để ý đến , biến mất thời gian lâu như vậy, chắc đây là lần đầu tiên trở lại blog này quá, nhìn thấy vài câu ấm áp lòng người, Hướng Vi cảm thấy mình quả rất lạnh nhạt đối với những người ái mộ.


      Đăng kí blog là lâu, Hướng Vi trầm mặt chút. nhạc vang lên bên tai, làm cho đầu óc hơi phiền muộn. Cuối cùng, thế giới này và kiếp trước khác nhau rất lớn, trước kia cảm thấy sao cả, nhưng mà, nếu như số quốc gia ngay cả Chủ tịch vốn cũng cùng người, rất nhiều kiện xảy ra cuối cùng cũng giống nhau, cái này làm cho người ta nhức đầu. Trước kia, Hướng Vi từng nghĩ, ít nhất cũng trọng sinh ở thời đại mình quen thuộc, nhưng hôm nay, càng ngày càng phát ra đến tột cùng là mình ở phương nào! Vốn cho là thế giới mình quen thuộc, nào ngờ quay đầu lại phát đó là nơi rất xa lạ dường như cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thấy qua.


      Tựa như người vô gia cư, tìm được phương hướng. Hướng Vi thở dài, vẫn là đổi lại trang blog, khinh thường chính là mình rời khỏi thời gian dài như vậy mà vẫn còn có người nhớ đến , là cảm ơn, lại thông báo cho mọi người, sớm trở lại, còn hứa hẹn năm sau mang đến tin vui cho mọi người. Ngắn ngủi khoảng trăm chữ. Hướng Vi tắt web, muốn tìm mấy trò chơi offline để thư giãn chút, Hướng Vi đặc điểm đó là sau khi bận rộn quá mức, lại thích chơi những trò chơi đơn giản cần nối mạng để thả lỏng tâm tình. Võng du quá dài, muốn tiêu hao thời gian vào lúc này, tại máy tính nối mạng rất tốt, muốn chơi chơi hai ba ngày, đánh nhau trong trò chơi xong, lại có thể vùi đầu vào công việc bận rộn, lại có thể thả lỏng thần kinh.


      Tìm kiếm hồi, Hướng Vi phát trò chơi được đề cử nhiều nhất đều là sản phẩm của Long Đằng, Hướng Vi có vẻ hơi trốn tránh nhưng cũng rất nhanh khôi phục tự nhiên, quá khứ cuối cùng cũng qua.


      Hướng Vi tìm bộ trở về nhân vật giả trang, tốc độ internet nhanh vô cùng, Hướng Vi suy nghĩ chút, nhớ lại kiếp trước vô số người chơi thích Kiếm Tiên Hệ liệt, lúc đó thời gian tham gia vào trò chơi ttl tương đối trễ, sau khi lên đại học, trong kí túc xá có người bạn đặc biệt mê game offline, phần lớn thời gian học tập căng thẳng, Hướng Vi bị ảnh hưởng của ấy nên cũng dần dần thích game offline, trò chơi đầu tiên mà tiếp xúc đó chính là Kiếm Tiên Hệ liệt, đáng tiếc lúc đó khi mới hai mươi ba tuổi sớm qua đời, ngay cả phần bốn vẫn còn chưa chơi được chút mà chứ đừng là phần năm.


      Trôi qua thời gian hơn hai mươi năm, Hướng vi thở dài, đó đó là trò chơi đầu tiên tham gia và cũng là cuối cùng… Đối với trò chơi đó, nội dung sớm mờ nhạt, nhớ nhất cũng chỉ là mấy cái tên mơ hồ. Hướng Vi suy nghĩ mộ chút, quyết định chơi lại trò chơi kinh điển này, tìm kiếm hồi, thế mà lại có, Hướng Vi sững sờ, đổi cách tìm kiếm khác nhưng vẫn được, Hướng Vi tiếc nuối lắc đầu cái, cũng đúng, thế giới này và thế giới trước giống nhau, đây là khoảng bóp méo.


      Hướng Vi thấy trò chơi còn chưa đến năm mươi phần trăm, thở dài, cầm bút và giấy vừa mới đem đến, tùy ý viết viết vẽ vẽ, nếu thế giới này có, tại sao lại sáng lập lần nữa, đưa lên màn hình, tạo thành phim hoạt hình có tư tưởng tình cảm mà phải trò chơi lạnh như băng! Hướng Vi nghĩ tới đây, vội vàng gọi điện thoại cho Julie, cũng quan tâm đến chênh lệch thời gian của người ta.


      Julie mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy chuỗi dãy số, đại biểu chính là mã số của vùng ZG, Julie ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh lại, đưa số điện thoại này cho Hướng Vi, nhìn số này gọi cũng biết chỉ có thể là Hướng Vi, đêm hôm khuya khoắc lại gọi điện thoại đến, Julie sợ là Tiểu đậu đỏ xảy ra chuyện gì, thấp thỏm cầm điện thoại, chút vội vàng : “Vi Vi, sao vậy? Tiểu đậu đỏ xảy ra chuyện gì sao?”


      Hướng Vi thấy thanh của Chị Julie có chút khan khan, vội vàng dừng chút, “Chị Julie, chị yên tâm, Tiểu đậu đỏ rất vui vẻ, chị cần phải lo lắng gì cả.”


      Julie thở phào cái, tức giận : “Chị này Đại tiểu thư Hướng, tại bên chị là nửa đêm canh ba, em gọi điện thoại đến là muốn hù chết chị à. Tốt nhất là cho chị lý do chính đáng, có biết quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là hành vi có lương tâm hả?”


      Hướng Vi vội vàng cười : “Xin lỗi chị Julie, tại em quá kích động nên quên mất bên chị chênh lệch giờ. Chị Julie, vậy chị cứ từ từ ngủ, em gửi qua email, lúc nào dậy chị hãy xem nhé. Em quấy rầy chị nữa, Tiểu đậu đỏ rất khỏe mạnh, mặt còn nhiều thêm miếng thịt nữa đấy, mặc áo lạnh dày cộm vào nhìn chính là viên thịt mập mạp. Chị Julie, em cúp máy đây.”


      Hướng Vi cúp điện thoại xong, thở phào cái, sơ suất quá, thế mà lại bên chị Julie bên đó vẫn còn là buổi tối đấy. Hướng Vi bắt đầu cầm bút vẽ ra những ý tưởng trong đầu, trong nhất thời phòng chỉ nghe thanh bút sột soạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :