1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Tiết khố



      Trong đám người theo đuổi Thủy Tiên, Lâm Phái Chi nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhất.


      Luận thân phận, là thiếu gia nhà quan tri phủ, giờ phụng mệnh về quê sửa lại tổ trạch. Luận dung mạo, cả trấn Thất Kiều to như vậy, ngoại trừ gã đồ tể lạnh lùng kia, chỉ sợ ai có thể so với . Tống Mạch đẹp là đẹp mặt, bình thường lúc nào cũng thân xiêm y bằng vải thô, khó tránh khỏi thiếu vài phần phong thái. Lâm Phái Chi lại là hoa phục cẩm y, phong lưu phóng khoáng. Lúc vừa đến còn rất năng nổ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhanh chóng đoạt biết bao nhiêu trái tim của các nương rồi.


      Còn có dạng khuê tú nào mà Lâm Phái Chi chưa thấy qua đâu?


      So với mấy vị tiểu thư bề ngoài làm ra vẻ đoan trang còn trong lòng ngầm cho phép, còn thích Thủy Tiên hơn. Tựa như hoa tường vi có gai, nở rộ kiều diễm ở đầu tường hấp dẫn ngươi, khi ngươi tới gần, nàng lại lấy những cái gai sắc nhọn người mình đâm ngươi, cho ngươi tới gần nàng.


      Đêm đó đúng là Lâm Phái Chi có uống nhiều hơn mấy chén, nhưng mà hề say, chỉ là cố ý chuốc rượu cho Thủy Tiên, sau đó vờ say rượu ôm mỹ nhân cùng **. Ở trong mắt Lâm Phái Chi, quả phụ như Thủy Tiên lại thích mời vào nhà, đây ràng chính là ám chỉ. Cho nên khi Thủy Tiên chợt liều mạng giãy dụa phản kháng, sinh ra cảm giác phẫn nộ buồn bực vì bị đùa cợt, cảm thấy nữ nhân này đúng là hiểu phong tình nên định cưỡng bức nàng lần rồi sau này hoàn toàn buông bỏ …


      Sau lại chợt xảy ra biến cố khiến thể mất hứng mà về.


      Thực ra đối với chuyện lên giường, Lâm Phái Chi vẫn thích đôi bên cùng tình nguyện hơn, cũng muốn ép buộc nữ nhân. Mới đầu Thủy Tiên từ chối, sau lại chào đón khiến mừng rỡ mắt đưa mày liếc với nàng, hưởng thụ tình cảm đặc biệt của nữ nhân. Sau đó Thủy Tiên lại bất ngờ phản kháng khiến hứng thú của Lâm Phái Chi đối với nàng cũng còn được như xưa nữa. Nghe nàng bị thương, cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Hôm nay ra ngoài làm việc, trùng hợp thấy cảnh Thủy Tiên ầm ĩ với gã đồ tể. Lâm Phái Chi đứng ở trong đám người, nhìn từ xa, biết vì sao lại cảm thấy Thủy Tiên so với trước kia còn mạnh mẽ, to gan và quyến rũ hơn nhiều.


      cũng càng muốn nàng hơn.


      dùng cặp mắt hoa đào mà hiếm nữ nhân nào có thể cự tuyệt kia nhìn về phía nàng, giọng dịu dàng, giống như tình nhân nỉ non bên tai: “Thủy Tiên, đêm đó ta quá gấp gáp, lại say rượu … Được rồi, ta cầu xin nàng tha thứ cho ta ngay lập tức, chỉ xin nàng cho ta thêm cơ hội nữa, để ta bồi tội với nàng, được ?”


      Tay nàng mịn màng xinh xắn, Lâm Phái Chi nhìn xem xung quanh sau đó đặt tay nàng vào lòng bàn tay trái của .

      Giấu xuống dưới bàn, tay phải đặt lên, nhàng vỗ về chơi đùa, khi gãi lòng bàn tay, khi lại xảo quyệt vờn quanh đầu ngón tay.


      Đường Hoan tựa vào tường, mắt đẹp khẽ nhắm lại, im lặng nhìn gã nam nhân này lấy lòng mình.



      thể khen, bản lĩnh phục vụ người khác của Lâm Phái Chi khá là tốt, lòng bàn tay nàng ngứa ngáy, khiến cả thân mình tê dại, nơi ở giữa hai chân cũng có chút ẩm ướt.


      Sư phụ bảo, hoan hảo là loại bản năng, giống như đói bụng muốn ăn cơm vậy. Cho dù có tình cảm hay , chỉ cần thoải mái là được, cơ thể nhất định chủ động đáp lại. Ví như bây giờ nàng trói Tống Mạch lại, dù có chán ghét nàng nàng cũng vẫn có thể khiến cho Tống Mạch đứng lên được. riêng gì nam nhân, nữ nhân cũng chính là như vậy. Cho dù có là tên ăn mày xấu xí vô cùng, chỉ cần tay nghề của giỏi, vẫn có thể khiến cho thiên kim tiểu thư phải **.


      Đường Hoan còn chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác thoải mái thế này.


      Nếu phải bây giờ ở trong mộng nhất định nàng đưa Lâm Phái Chi trở về phòng cùng làm. Dù sao, đó cũng là mặt hàng tốt, có lẽ dung mạo của kém hơn Tống Mạch chút nhưng kỹ thuật của cũng đủ để khiến cho ngang bằng với Tống Mạch rồi. đến , hái hoa là hái hoa, trong quá trình đó hướng thụ mới là quan trọng nhất phải sao? Dù có khuôn mặt đẹp cũng bằng …


      Lâm Phái Chi vẫn luôn nhìn Đường Hoan, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, tựa như muốn rên rỉ hai tiếng, trong lòng tránh khỏi rung động, tay vươn lên sờ soạng, lần đến tay áo trong của nàng, cầm lấy cổ tay mềm mịn của nàng.


      Đường Hoan lấy quạt gõ vào tay , giọng mắng: “ ở bên ngoài đấy!” Rồi nàng thuận thế rụt tay lại, mắt liếc về tiệm thịt phía đối diện, thấy mấy phụ nhân vây quanh trước cửa tiệm thịt, Tống Mạch còn bận rộn tiếp đón các nàng ấy.


      Tiểu nhị thấy hai người cuối cùng cũng tách ra bèn nhanh chóng bưng đồ ăn lên.


      Lâm Phái Chi nhìn Đường Hoan, thử thăm dò hỏi: “Thủy Tiên, ta cũng vẫn chưa ăn cơm, hay là ta bảo bọn họ làm thêm mấy món ăn, hai ta cùng nhau ăn?”


      “Được chứ, tất cả đều ghi vào của huynh.” Đường Hoan múc thìa đậu hũ mềm mịn, vừa ăn vừa tùy ý đáp.


      Lâm Phái Chi hề kêu than còn cố ý gọi đồ ăn đắt nhất của tiệm lên. Đuổi tiểu nhị , lặng lẽ tới gần nàng,

      “Đậu hũ ăn có ngon ?”


      Đường Hoan vờ như hề nhận ra vẻ ái muội trong lời của , nàng kiên nhẫn đáp: “Ăn có ngon hay tự huynh nếm thử là biết!”


      Lâm Phái Chi cười, “Thực ra ta lại muốn nếm thử đậu hũ của Thủy Tiên hơn, chỉ là biết đến bao giờ mới có thể
      đạt được ước nguyện.” Xem thái độ của nàng, dường như là giận ? biết vì sao nàng lại như thế, mà cũng muốn biết, chỉ cần nàng nguyện ý chơi đùa, nhất định phụng bồi, cho tới khi nàng tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện cho .


      Biết ngay như thế!


      Đường Hoan nâng mắt, xuyên qua đám người nhìn về phía Tống Mạch. Nghĩ lát rồi lại quay đầu nhìn Lâm Phái Chi, con ngươi đong đưa, “Đêm nay ta muốn hầm canh xương uống, huynh muốn tới nếm thử ?”


      Đôi mắt Lâm Phái Chi lên cảm giác vui vẻ bất ngờ, cười đáp: “Cầu còn được.”


      “Nhưng mà, canh xương cũng thể nào cho huynh uống được, ta muốn huynh mang cho ta ít đồ trợ hứng nữa.” Đường Hoan buông chiếc thìa sứ trắng xuống, chợt lại gần Lâm Phái Chi, tay trái lặng lẽ dò xuống dưới quần , mắt đẹp trêu chọc: “Cái gì mới có thể trợ hứng, biết chưa? Lâm thiếu gia, chắc hẳn trong tay huynh cũng phải có đồ tốt chứ? Đừng lấy mấy món đồ lởm khởm hòng qua mắt ta.”


      Rốt cuộc vẫn là ở bên ngoài, Lâm Phái Chi cũng dám chơi đùa kích thích thêm nữa, hơi cúi người, vừa che dấu hành động của hai người, vừa tự tin trả lời: “Thủy Tiên, đối với ta mà , nàng chính là thứ trợ hứng tốt nhất, cần dùng tới vật khác.” Lời này đúng là lời lòng của . Ví như bây giờ, chỉ cần tay nàng đặt hờ giữa hai chân , hưng phấn vô cùng.


      “Vậy ư?” Đường Hoan chậm rãi rụt tay về, mỉm cười nhìn : “Tiếc là huynh vẫn còn chưa thể nào khơi mào hoàn toàn hứng thú của ta, Lâm thiếu gia, hay là huynh có?”


      Lâm Phái Chi bị nàng kích, tròng mắt toát lên vẻ nguy hiểm, “Có hay , buổi tối nàng biết. Nhưng mà Thủy Tiên, nàng muốn nghịch lớn, tới lúc đó chịu nổi, vậy cũng đừng khóc với ta. Bình thường ta đối với nàng vẫn luôn thương hương tiếc ngọc, nhưng tới lúc đó, chỉ sợ dù ta có muốn tha cho nàng, Lâm nhị gia nhà nàng cũng đồng ý đâu.”


      Đường Hoan cười khẩy, liếc cái rồi cúi đầu ăn cơm.


      Aizzz, tiếc thay mặt hàng tốt như vậy, chỉ có thể nhìn chứ thể ăn …


      Sau khi ăn xong, Lâm Phái Chi còn có việc, hẹn buổi tối khi nào tới rồi rời trước.


      Tới giữa trưa, mọi người đều làm xong cơm trưa, người tới tiệm mua thịt về cũng còn nhiều, rốt cuộc trước cửa tiệm thịt vắng bóng người.


      Đường Hoan dặn tiểu nhị làm hai món chay, đặt vào trong hộp rồi tự mình đưa cơm tới cho Tống Mạch.
      ai tới mua thịt, Tống Mạch ngồi bên trong, trước mặt đặt cái bàn thấp nho , bên có đặt bánh bao nhân thịt.


      “Huynh chỉ ăn thế này thôi sao?”


      Đường Hoan đợi ai chào đón trực tiếp vào, trước khi Tống Mạch kịp đứng dậy đuổi người, đương lúc ở phía đối diện nửa ngồi nửa đứng, nàng nhanh chóng bưng hộp đồ ăn lên rồi bày mấy món chay ra, “Tống Mạch, ta gọi chàng sang ăn chàng , ta đây đành phải đưa tới cho chàng. Ta nghĩ rồi, mỗi ngày chàng đều phải tiếp xúc với thịt, có lẽ chàng chán mấy món ăn mặn nên ta cố ý dặn bọn họ chuẩn bị mấy món khác lạ, hoặc là chàng thích ăn cái gì, giờ cho ta biết .”


      Tống Mạch tay cầm bánh, tay cầm đũa, chờ tới khi Đường Hoan xong hơi, mới ngước mắt lên nhìn nàng, “Có phải ngươi nghĩ ta dám đánh ngươi phải ?” Nhìn bộ dáng thân thuộc của nàng, nghe giọng tràn đầy vẻ tự nhiên thân thiết, nàng nghĩ nàng là gì của đây?


      “Đem , còn tới lần, ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, nhất định thẳng tay đánh ngươi.”


      “Tống Mạch!”


      Đường Hoan thở hổn hển đập bàn, “Tống Mạch, là do ta đây quan tâm chàng nên mới …”


      Tống Mạch nhíu mày ngắt lời nàng: “Ta cần ngươi quan tâm. Lập tức cầm mấy thứ của ngươi , đừng đợi đến khi ta phải tự mình đuổi ngươi ra ngoài.”


      !” Đường Hoan đứng vụt lên, oán hận chỉ thẳng vào đầu mắng: “Tống Mạch, chàng cứ tiếp tục lạnh lùng như tảng băng , trách được vẫn lấy nổi vợ! Chàng xem xem, bao nhiêu nữ nhân vây quanh chàng như vậy, mỗi ngày đều chạy tới nhìn chàng nhưng ngoại trừ ta ra, còn có ai dám với chàng nhiều hơn câu đâu?
      Tống Mạch, ta sợ chàng, ngại chàng khó chịu, gặp được ta chính là may mắn của chàng, ta cho chàng biết, người hơn chàng có rất nhiều, chàng đứng cho là đời này của ta chàng thể! Chàng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ta thèm quan tâm tới chàng nữa, xem chàng làm sao bây giờ!”


      Mặt Tống Mạch vẫn chút thay đổi.


      Sao da mặt của nữ nhân này có thể dày thế biết? Mới vừa rồi còn động tay động chân liếc mắt đưa tình với nam nhân ngay trước cửa tiệm cơm nhà mình, bây giờ vẫn còn có thể chạy tới chỗ tỏ tình được?


      cũng biết nàng nghĩ như thế nào nữa, coi ai cũng là đồ ngốc sao? Hay là nghĩ mình có túi da đẹp quá, tất cả nam nhân đều mặc nàng giở trò?


      Tống Mạch tiếp tục ăn cơm, coi “ai” ra gì.


      Đường Hoan chăm chú dõi theo khuôn mặt rồi chậm chạp cúi người, giả vờ thu dọn bàn ăn, sau đó tay nâng lên, nhanh chóng sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của phen.


      Tống Mạch đứng bật lên, tay vươn ra định bắt nữ nhân vẫn luôn đùa cợt nhưng Đường Hoan sớm nhanh chân chạy mất, vừa chạy vừa cười: “Tống Mạch, chàng mau rửa mặt , mặt chàng cũng nhiều thịt y như heo á! Đúng rồi, hai đĩa đồ ăn kia, chàng ăn xong rồi nhớ rửa sạch bát trả lại tiệm cơm nha, đừng có mà lười biếng!”


      Nàng chạy nhanh, khi Tống Mạch đuổi tới trước cửa tiệm, nàng sắp bước vào tiệm cơm rồi.


      Người đường tò mò nhìn về phía , Tống Mạch siết chặt tay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, xoay người vào trong.


      Quay người lại, tầm mắt liền rơi vào những thứ nàng “bỏ quên”.


      cái bàn nho , bày đĩa đậu xào tỏi cùng đĩa nộm rau cải bó xôi, tươi ngon vàng óng, xanh biếc tươi mát, đều là những món ăn nhà nông thường ăn nhưng hiểu sao lại khiến phẫn nộ trong lòng tiêu tan. Xúc động vốn định vứt cả bàn ra ngoài đường cũng từ từ dịu lại.


      Nàng ngại mất mặt nhưng lại nguyện ý tiếp nàng.


      kìm lòng nổi nuốt nước miếng, Tống Mạch đặt hai đĩa đồ ăn sang chỗ khác, quyết định chờ lúc sáng mai dọn quán, nhân lúc đường có người đặt chúng tới trước cửa tiệm cơm. Về phần chúng bị đám ăn mày lấy hay là bị chó hoang ăn mất, đều liên quan gì tới .


      Đồ của nàng, chút cũng chạm vào, miễn cho nàng lại quấy rối bậy bạ.


      Cơm nước xong, nằm ván giường đơn giản nghỉ ngơi, nằm, chợt nhớ tới khoảnh khắc bị nàng sờ kia.


      Chờ tới khi Tống Mạch lấy lại tinh thần, tay chạm vào má mình.


      Lắm thịt sao?


      … Quên , để ý tới nàng làm gì, thịt hay thịt cũng liên quan tới nàng.


      Buổi chiều, việc làm ăn dần dần tốt lên, trong lúc công việc bận rộn, Tống Mạch vẫn len lén liếc mắt sang tiệm cơm đối diện. Lúc buổi trưa, nàng ngừng nhìn , cho dù là người mù cũng có thể thấy được.


      Tiệm cơm chỉ có bàn trống, cũng thấy bóng dáng nàng.


      thấy nữ nhân mình chán ghét, Tống Mạch chợt cảm thấy người mình hẫng.


      Mà lúc này Đường Hoan trở về nhà, xúi Thang Viên đem cái thang gỗ ra đặt ở chỗ vách tường phía tây gần mái hiên.


      Sau khi xác định ổn rồi, nàng liền linh hoạt trèo lên .


      “Phu nhân, người cẩn thận chút, đừng để bị ngã!” Thang Viên yên tâm về phía trước dõi theo nàng, cuối cùng đứng ở dưới chân tường, lo lắng nhìn nàng chằm chằm.


      Đường Hoan với tay lên rồi nhấc chân, chạm vào bờ tường.


      Phía đông bức tường là hậu viện nhà nàng, còn phía tây chính là hậu viện nhà Tống Mạch.


      Chuồng heo chuồng gà đều ở góc bên kia hậu viện, cách nàng rất xa. Mà dưới chân nàng chính là vườn rau, bên cạnh vườn rau có dựng hai thanh gỗ làm thành cái giá treo, hai đầu buộc sợi dây thừng, đó là mấy món xiêm y của nam nhân được hong khô.


      Đường Hoan liếc mắt cái nhìn thấy tiết khố của Tống Mạch.


      Nàng trộm cười thành tiếng, chút do dự nhảy xuống.


      “Phu nhân!” Thang Viên kinh sợ mặt mũi trắng bệch, lại dám gọi to.


      Đường Hoan cũng để tâm tới Thang Viên kinh sợ, nàng bộ 1 vòng trong hậu viện nhà Tống Mạch, phát có cái gì nghịch liền túm cái tiết khố kia xuống dưới, ném qua bờ tường, sau đó giẫm lên cái khung gỗ, quay về viện nhà mình.


      Tiết khố bị Thang Viên vắt lên thang, “Phu nhân, người muốn làm cái gì vậy?”


      Đường Hoan cầm tiết khố vào trong, có chút vui đáp: “Ta muốn làm cái gì làm cái đó, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi, hỏi ít “vì sao” chút .” Nếu phải cảm giác có người hầu hạ rất tốt nàng cũng lười giữ lại mấy nha hoàn bà vú, vướng tay chướng mắt.


      Sắc mặt Thang Viên trắng nhợt, ngoan ngoãn theo phía sau, dám nhắc lại.


      Vào trong phòng ngủ ngủ giấc, tỉnh lại là hoàng hôn, Đường Hoan sửa soạn chút rồi bước ra ngoài.


      Nàng cũng tới chỗ nào, chỉ đứng dưới tán cây đào trước cửa, vui vẻ thưởng thức cảnh xuân trước mắt, thuận tiện chờ Tống Mạch trở về.


      Từ xa nhìn thấy qua cầu.


      Đường Hoan ra giữa đường , mặt hướng về phía , mặt là ý cười dịu dàng.


      Từ lúc ở cầu Tống Mạch nhìn thấy quả phụ kia, dự cảm, nàng đứng ở đó là để chờ . Trước kia nàng cũng chờ như vậy nhưng khi đó nàng tựa vào cửa nhà mình, để sườn mặt đối diện với , chưa từng to gan lớn mật thế này.


      Tống Mạch muốn nhìn nàng, nhưng nếu tầm mắt tránh hoặc rẽ sang trái sang phải ngược lại, càng giống như dám đối diện với nàng.


      Vì thế ngẩng đầu, nhìn thẳng về bầu trời chiều phía sau lưng nàng.


      Ánh chiều tà dìu dịu, vậy mà ở đó lại tỏa ra sắc vàng óng ánh, nàng thân áo trắng váy xanh đứng ở đó, cười vui vẻ, làm cho bất kì ai cũng thể làm lơ. Càng tới gần, lại càng chói mắt.


      Tống Mạch dịch sang bên hai bước, chuẩn bị lướt qua nàng.


      Đường Hoan mỉm cười ngăn lại, “Tống Mạch, đồ ăn buổi trưa có ngon ?”


      Thực nghĩ là dám đánh sao?


      Vẻ mặt Tống Mạch lạnh dần, bàn tay to đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, chuẩn bị kéo đến bờ sông.


      Tuy Đường Hoan có võ công nhưng khả năng nhìn nhận vẫn còn, Tống Mạch vừa nhấc tay lên nàng nhanh chóng bổ nhào vào lòng , ôm chặt lấy . Như vậy, ngược lại, giống như Tống Mạch kéo nàng vào lòng.
      “Tống Mạch, ra chàng thích ta đến vậy sao.” Đường Hoan cố ý dùng bộ ngực của mình cọ cọ vào , ngửa đầu cười duyên. Sau đó trước khi Tống Mạch đẩy ra, nàng nhanh chóng nhéo mông cái, lách sang bên: “Tống Mạch, buổi tối ta mời Lâm Phái Chi tới uống rượu, xem như giải quyết ân oán lần trước. Chàng có muốn tới cùng nhau uống vài chén ? Thuận tiện nhìn xem rốt cuộc ta có làm chuyện có lỗi với chàng hay .”


      “Dâm – phụ!”


      Tống Mạch lạnh mặt đúng hai chữ này rồi bước nhanh về cửa nhà mình.


      Đường Hoan bước theo mấy bước, “Tống Mạch, chàng hơi quá đáng rồi đấy, buổi sáng mắng ta là tiện phụ, giờ lại mắng ta là dâm phụ? Ta làm sao mà dâm? phải chỉ sờ soạng chàng có hai cái thôi sao? Đối với người mình thích, thân thiết chút, cũng đâu thể coi là dâm được?”


      Tống Mạch dừng lại, xoay người nhìn nàng: “Hôm nay là lần cuối cùng, sau này nếu ngươi dám tiếp tục dây dưa, ta tuyệt đối coi ngươi là nữ nhân nữa.”


      Đường Hoan cũng sợ hãi, xung quanh có người, nàng trực tiếp đặt tay lên ngực, xoa hai cái trước mặt Tống Mạch, ai oán nhìn : “Chàng, chàng là xấu, người ta có cái gì giống nữ nhân đâu? Vừa rồi phải chàng chạm qua hết rồi sao? Hay là ta lại cho chàng sờ sờ nữa nhé?”


      Hai mắt Tống Mạch hừng hực lửa, siết chặt nắm đấm, hôm nay dạy dỗ dâm – phụ này, chỉ sợ nàng lại càng dây dưa thêm với !


      Đường Hoan mới để yên cho đánh đâu, nàng quay đầu … chạy, chạy tới trước cửa nhà mình, thấy Tống Mạch vẫn lạnh mặt đứng yên ở đó, nàng dựa vào tường, ném cho cái nhìn đầy mê hoặc, giọng tràn đầy vẻ ngượng ngùng xen lẫn mừng vui: “Tống Mạch, ta chỉ biết là trong lòng chàng thích ta. Chàng xem, chàng là cố tình hù cho ta sợ cũng đâu phải muốn đánh ta .”


      Tống Mạch về phía nàng.


      Đường Hoan ưỡn ngực, “Nếu chàng muốn đánh ta, vậy được, nhưng nếu chàng muốn sờ ta, vậy, vậy tối nay chàng tới đây , chờ đến khi ta tiễn Lâm Phái Chi về rồi, ta để yên cho chàng phạt, thế nào?”


      Bước chân Tống Mạch càng nhanh hơn.


      Đường Hoan cười ha ha, chạy vào trong, vừa kịp đóng cửa lớn lại.


      Tống Mạch tức giận đá cửa cái, phát ra tiếng bộp. Cho tới bây giờ chỉ nghe ác bá đùa giỡn nữ tử nhà lành, nay đường đường thân nam nhi thân cao bảy thước, vậy mà lại bị quả phụ mặt dày biết xấu hổ trêu ghẹo. Tống Mạch hận thể đánh chết nữ nhân kia, nhưng bực thay là lại thể thực xuống tay với nữ nhân được. Ngoại trừ uy hiếp, cũng chẳng có cách nào.


      Cho tới khi trở về nhà, tới hậu viện lấy quần áo, phát thấy tiết khố đâu, lập tức nghĩ là do nàng gây nên.


      Đường Hoan vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên , biết ở hậu viện, nàng liền trèo lên thang, ngồi lên tường, chỉ đứng ở cây thang ló đầu lên. Thấy quả nhiên đứng ở trước sào phơi quần áo, gân xanh trán nổi hết lên, nàng khỏi bật cười, “ Tống Mạch, sắc mặt chàng khó coi như vậy là vì đánh mất thứ gì sao? Là đánh mất cái gì vậy, để ta tìm giúp chàng. Aizzz, gió to như vật, chừng đem thứ gì đó trong viện của chàng thổi tới bên ta.”


      “Cầm lại đây cho ta.” Tống Mạch đến dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn nàng, lửa giận nơi đáy mắt trào lên mãnh liệt khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm.


      “Trả lại cho chàng cái gì cơ?” Đường Hoan cực kì vô tội nhìn thẳng .


      Tống Mạch siết chặt tay, vịn vào bờ tường rồi nhảy lên, Đường Hoan hoảng sợ, định xuống.


      Tống Mạch làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng như thế? đứng vững tường, cúi người cầm lấy đầu thang, dùng sức kéo cái liền nâng cả cây thang hướng lên , rời khỏi mặt đất. Đường Hoan sợ tới mức thét ra tiếng, cả người dán chặt vào thang, cây thang từ từ lên cao hơn, nàng cơ hồ dựng thẳng đứng so với mặt đất.


      “Tống Mạch, có chuyện gì từ từ , đừng ức hiếp người như vậy!”


      Để cho nàng nhảy xuống từ chỗ cao cũng sao, nhưng bây giờ nàng đứng ở thang, nếu Tống Mạch ném thang xuống, nàng chẳng những ngã xuống đất mà còn bị cây thang đè. Đường Hoan sợ đau, nhưng nếu có cách để đau vậy vì sao nàng lại phải chịu tội tìm đau? Hơn nữa, giờ đầu nàng còn bị thương, tuy có cảm giác gì nhưng, nhưng xảy ra cái gì sao?


      Cho nên nàng thực sợ Tống Mạch ném nàng xuống.


      Thấy nàng ngoan ngoãn dán chặt vào thang, ngay cả cử động cái cũng dám, buồn bực trong ngực Tống Mạch cuối cùng cũng tiêu tán chút, “Bảo nha hoàng của ngươi lấy đồ ra, nếu ta lập tức thả ngươi xuống.”


      “Đừng thả đừng thả, ta nghe lời còn được sao?” Đường Hoan ngoan ngoãn đầu hàng, quay đầu gọi Thang Viên.
      Thang Viên vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh này, nàng sợ tới mức chân mềm ra. Phu nhân vì sao người với Tống đồ tể lại làm ra tới mức này? Nghe phu nhân sai bảo, nàng dám nhiều lời, nhanh chân chạy vào trong phòng, đem tiết khố mình vừa mới cẩn thận thêu xong cắt chỉ, sau khi xác định Tống đồ tể phát ra chỗ nào khác thường ngay mới chạy ra ngoài.


      Hai tay Tống Mạch nắm cây thang, có cách nào nhận, đành bảo Thang Viên ném đồ qua bờ tường.


      Thang Viên đồng ý làm theo.


      Đồ rơi xuống đất, Tống Mạch lạnh lùng cảnh cáo nữ nhân ở thang: “Hôm nay xem như cảnh cáo, đừng cho là ta có biện pháp gì với ngươi.” Dứt lời, buông tay ra, bởi vì ổn định nên cây thang đổ lệch sang bên.


      Tống Mạch sớm nhảy xuống rồi.


      Đương nhiên Đường Hoan cũng gặp phải chuyện gì may. Thang Viên rất khỏe, nhanh chóng ổn định cây thang.


      Cây thang thăng bằng rồi, Đường Hoan lại từ từ bò lên. Lúc này, Tống Mạch vừa mới nhặt tiết khố lên, định lấy y phục phơi khô ở bên cạnh, khóe mắt đột nhiên xuất bóng dáng, nhíu mày quay lại.


      Đường Hoan chống thắt lưng đứng cạnh bờ tường, cười ha ha với , “Tống Mạch, chàng mau nhìn xiêm y của chàng , ở đó ta còn đính thêm số thứ đó. Đó là do tự tay ta thêu, về sau chỉ cần chàng mặc nó, cũng giống như ta dán lên người chàng vậy, ha ha!” Dứt lời, cho có cơ hội tóm được, nàng xoay người nhảy xuống.


      Nữ nhân đáng chết này!


      Tống Mạch thầm mắng câu rồi cúi đầu, mở tiết khố ra.


      Bên ngoài sao, chỉ có điều diềm bên trong lại thêm đường chỉ. Tiết khố có màu trắng, nhưng đường chỉ kia lại là chỉ đỏ.


      Tống Mạch lạnh lùng nhìn vào tiết khố, ánh mặt trời sáng tỏ, lập tức chiếu đường chỉ đỏ kia hai chữ… Thủy Tiên!


      Vậy mà nàng lại dám thêu tên lên tiết khố, còn là cái loại vị trí này!


      “…về sau chỉ cần chàng mặc nó, cũng giống như ta dán lên người chàng vậy …”


      Tống Mạch vứt tiết khố xuống, phải cố nén lắm mới dẫm chân lên.


      Nữ nhân này!


      “Thế nào Tống Mạch, đường thêu của ta đẹp chứ? Tống Mạch, đây là lần đầu tiên ta may vá quần áo cho nam nhân đó, tướng công của ta còn chưa có may mắn mặc quần áo do ta làm đâu! Chàng nhất định là rất vui mừng phải ? Đúng rồi, chàng mau nhanh vào phòng thử xem, xem thử có thoải mái , nếu cảm thấy có gì ổn, ta giúp chàng …”


      Dưới chân tường, Đường Hoan tưởng tượng ra vẻ mặt Tống Mạch, cố ý chọc tức . Nhưng nàng còn chưa dứt lời, gạch ở bên kia bay sang, “bộp” tiếng rơi xuống đất, suýt chút nữa đập vào người nàng rồi!

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Quá độc!
      Nhưng có vẻ tội tội cho Thang Viên. Ko biết vì những việc j mà chị thay đổi, nhưng mong ko quá kinh khủng
      :040::040::040:
      phuthuykembong17 thích bài này.

    3. phuthuykembong17

      phuthuykembong17 Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      138
      @Nữ Lâm
      '' đến , hái hoa là hái hoa, trong quá trình đó 'hướng' thụ ...
      ‘Vi’ như bây giờ, chỉ cần tay nàng...

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: gậy khó chịu

      Bị gạch ném sang, sợ bóng sợ gió hồi.

      Ở bên kia tường, nam nhân tức giận đẩy cửa vào, bước vào hậu viện nữa, mà Đường Hoan cũng có ý định tiếp tục khiêu khích Tống Mạch. Sắc trời tối, nàng phải chuẩn bị ứng phó với Lâm Phái Chi, sau đó, nếu như có gì ngoài ý muốn, giấc mộng này, chừng đêm nay kết thúc.

      Gõ cửa lớn Mai gia, Lâm Phái Chi vào lúc sao sáng đầy trời, đúng giờ tới thăm.

      Thang Viên ra mở cửa, đưa người tới hậu viên rồi lặng lẽ lui về sương phòng ở tiền viện. Phu nhân dặn, đêm nay nếu có lệnh của người cho phép nàng bước vào hậu viên quấy rầy.

      Lúc Lâm Phái Chi tới, Đường Hoan uống canh. Tay nghề của nha hoàn phòng bếp rất tốt, canh xương ngon ngọt, vào buổi tối ngày xuân gió đêm hơi lạnh, mới uống mấy ngụm, người nàng toát mồ hôi, cả người thư thái.

      Nghe thấy tiếng bước chân, nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, “Sao trễ vậy rồi huynh mới đến? Ta sắp uống xong bát rồi.”

      Nàng ngồi ở dưới chân tường, cây thang bên cạnh còn treo cái đèn lồng đỏ. Cũng biết có phải do ánh đèn hay là do nàng vừa uống canh nóng, khuôn mặt trắng nõn chợt ửng hồng, dải lụa trắng mềm mại quấn quanh trán, giống như tiên nga cung trăng hạ phàm. Nàng lại còn có đôi mắt quyến rũ, chỉ thoáng liếc qua, chỉ cái liếc mắt cũng đủ để toàn thân Lâm Phái Chi nóng lên.

      cần uống rượu, sắc đẹp say lòng người.

      nhanh nhẹn ngồi xuống bên nàng, vô cùng tự nhiên cầm tay nàng, “ phải là ta tới muộn mà là tại con mèo tham ăn này lén ăn vụng trước của ta đấy.”

      Đường Hoan rụt tay về, “Buông ra, huynh như vậy sao ta còn có thể uống canh?”

      “Ta bón cho nàng uống.”

      Ánh mắt của nàng khi nhìn quá đẹp quá mê hoặc, Lâm Phái Chi nhất thời nhịn được, trực tiếp ôm người vào trong lòng mình, cánh tay trái vươn lên ôm chặt eo nàng, tay phải đè lại hai tay cố giãy dụa của nàng, cúi đầu thầm vào tai nàng, “Ngoan nào, ta chỉ muốn ôm nàng rồi bón cho nàng, chỉ cần nàng đồng ý, ta đảm bảo làm cái gì khác.”

      Hơi thở nam nhân phả vào tai nàng, môi phảng phất chạm vào vành tai nàng, lại thêm giọng trầm thấp êm tai của , khiến cho người ta khó có thể ngăn cản.

      Đáng tiếc, mấy chiêu này chỉ đáng là trò đùa đối với Đường Hoan.

      Nhưng Đường Hoan cũng tiếp tục phản kháng. Nếu làm cho nàng thoải mái như vậy, vì sao lại hưởng thụ chứ? Nàng chỉ cần ngăn cản cho làm bừa là được.

      Ngoan ngoãn ngồi đùi , tay phải Đường Hoan đặt ở thắt lưng , tay trái nắm lấy ngọc bội của ngắm nghía, ngước mắt lên, thấy ngơ ngẩn nhìn mình, nàng mắng , “Thất thần cái gì? Mau bón canh cho ta a, nếu để lâu, canh nguội mất. Hừ, vết thương trán ta vốn do huynh mà thành, nếu huynh làm trễ nải việc dưỡng thương của ta, vậy về sau đừng hy vọng bước vào cửa của ta nữa!”

      “Cửa nào của nàng?”

      Lâm Phái Chi buông tay nàng ra, tay đặt ở lưng nàng khẽ vuốt, giọng đầy ái muội, “ Cửa lớn nhà nàng ta có thể bước vào, dù sao ban ngày ở tiệm cơm ta cũng có thể gặp được nàng… Nhưng cửa người nàng… ta muốn tiến vào đến chết rồi, Thủy Tiên tốt, giờ ta bón nàng uống canh, chốc nữa nàng mở cửa cho ta vào, được ?”

      Đường Hoan có thể cảm giác được cái gì đâm vào chân nàng.

      Nàng giả vờ như nghe hiểu, “Huynh cái gì cơ? người ta làm gì có cửa? Được rồi, mau bón cho ta , đói muốn chết rồi.”

      Cũng phải là tiểu nương chưa lấy chồng, làm gì có chuyện nghe hiểu đây?

      Lâm Phái Chi biết nàng giả ngu, cũng may phải hạng người hấp tấp, tạm thời buông tha nàng, nâng tay cầm thìa lên, múc canh bón cho nàng.

      Tư thế thân mật như vậy, cùng hành động thân mật thế này, người đầy bụng kĩ thuật, kẻ lại là lão làng dạo khóm hoa, vốn là chuyện rất đơn giản, nhưng sau khi hai người ngươi tới ta qua, nhanh chóng thay đổi khí.

      vất vả mới làm chén canh thấy đáy, Lâm Phái Chi là người chịu nổi trước tiên, bàn tay to định chui vào trong xiêm y của nàng.

      Đường Hoan tựa vào vai , giữ tay lại, “Khoan , huynh có mang theo đồ tốt tới ?”

      Lâm Phái Chi cúi đầu cắn lỗ tai nàng, “ cần vội, thứ kia đêm nay uống mới tốt, cứ để ta hầu hạ nàng tốt trước , để cho nàng nếm thử cái gì gọi là dục tiên dục tử.” Sau lại hôn từ cổ nàng xuống.

      Gáy ngọc được hôn, cực kì thoải mái, Đường Hoan chỉ cầm tay Lâm Phái Chi cho lộn xộn, nhưng cũng ngăn cản hôn hôn bên . Sau đó nàng ngửa đầu lên, miệng khẽ hừ, ánh mắt lại lạc ở cánh cửa sổ bằng gỗ tường bên. Người trấn, phần lớn đều là phụ mẫu trưởng bối ở tại đông ốc, trẻ con ở tây ốc hoặc sương phòng. Nhà nàng cũng vậy mà nhà Tống Mạch cũng thế. Bây giờ, nàng cố tình đặt cái bàn này ở chân tường phía tây, có thể là chỉ cách Tống Mạch đúng bức tường. Trong buổi đêm yên lặng thế này, chỉ cần còn thức, nhất định nghe thấy tiếng rên nàng cố ý kêu to.

      “Lâm Phái Chi, đừng như vậy, ta chỉ muốn mời huynh tới ăn canh thôi…”

      Phát gã nam nhân này tăng thêm lực, muốn lưu lại giấu vết người nàng, Đường Hoan đẩy đầu ra, lớn tiếng chống cự.

      chút!”

      Lâm Phải Chi đương hôn đến vui vẻ, người nàng có mùi thơm của con , nàng lại còn da mịn thịt mềm, tất cả đều chọc cho ý chí sục sôi. Chợt nghe nàng lớn tiếng kêu lên, mặc kệ tức giận, che miệng nàng trước, “ chút, đừng để người bên ngoài nghe thấy… Thủy Tiên tốt, nàng dặn ta chuẩn bị đồ rồi, vì sao bây giờ lại muốn cự tuyệt ta?Nàng sờ mà xem, nếu đêm nay nàng còn cho ta, ta chết mất.”

      Đường Hoan sờ sờ, cách lớp quần, chạm vào cây gậy phình ra, to như của Tống Mạch nhưng cũng khá.

      Trong lòng nàng vô cùng tiếc hận, nhưng mặt tỏ vẻ gì, lại bổ nhào vào lòng lần nữa, để lấy đồ ra.

      Lâm Phái Chi cho rằng da mặt nàng mỏng, muốn mượn vật đó để buông thả mình nên lấy từ trong ngực ra bình sứ , đổ hai viên đan hoàn vào lòng bàn tay, giọng giải thích: “Nhìn xem, viên lớn này là cho nam nhân uống, viên là cho nữ nhân dùng. Thế nào, nàng uống hay để ta đây?”

      Đường Hoan đáp lời, nàng cầm đan hoàn, đặt trước chóp mũi ngửi.

      sai, là đồ tốt, tuy thể nào so với đồ trong tay sư phụ nhưng đối với người thường, đồ này thuộc hàng thượng phẩm. Kích tình, chứ phải những loại đồ bại hoại tổn thương thân thể như kiếm vàng gãy đêm bảy lần, ngọc lộ chảy mãi ngừng, thượng vàng hạ cám.

      Đoạt lấy bình sứ trong tay rồi nhét vào trong tay áo, Đường Hoan ngước mắt nhìn : “Thứ này ta cứ cầm trước, lát sau chờ xem bản lĩnh của huynh, mới quyết định dùng hay .”

      Lâm Phái Chi vui vẻ cười: “Yên tâm, ta tuyệt đối cho nàng có cơ hội dùng tới nó.” Dứt lời, lại ôm nàng, định vào trong phòng. Lam việc ở bên ngoài tuy cũng có chỗ sướng riêng nhưng rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên cùng nàng, chỉ muốn thực cách trôi chảy.

      Dường như Đường Hoan bị động tác của làm cho giật mình nên nàng lớn tiếng mắng : “Lâm Phái Chi, huynh làm cái gì? Mau để ta xuống dưới!”

      Lâm Phái Chi chỉ nhìn về phía trước, cũng để ý tới nàng. Nghe nàng mắng nhưng lại hề phản kháng, biết là nàng chịu rồi, chẳng qua là ngoài miệng giả vờ giả vịt nên cũng lên tiếng trả lời, nhanh vào phòng, tới giường của nàng. Đặt nàng lên giường, thuận thế đè lên, vội vàng hôn cổ nàng, hai tay cởi xiêm y nàng ra.

      Đường Hoan vốn tính vui vẻ hưởng thụ hầu hạ của nên mặc cởi bỏ áo ngoài, chỉ nắm lấy đai lưng kiên quyết cho bỏ xuống, “Lâm Phái Chi, trước, đừng, đừng cởi quần, huynh, huynh cứ ở bên , ta có chút khẩn trương.”

      Trước kia Đường Hoan cũng biết cơ thể mình mẫn cảm bao nhiêu, cho tới khi hai lần cùng Tống Mạch thân thiết. Tuy lúc bắt đầu đều đau đớn khiến nàng chết sống lại nhưng khi Tống Mạch hôn lát, đau đớn người đều biến mất. Đặc biệt là lần làm cùng Tống nhị thúc, có lẽ là vì thương chất nữ nên sau đó hề vội vàng xông lên, nàng bảo làm gì, làm cái đó, ngốc ngốc nghếch nghếch, lại chỉ hôn ngực nàng khiến nàng lên triều lần. Khi đó Đường Hoan còn tưởng rằng Tống Mạch có thiên phú, vừa học thành, nào ngờ đến trưa này bàn tay được Lâm Phái Chi sờ sờ, sờ đến ẩm ướt, nàng mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, ra là vấn đề ở cơ thể nàng.

      Sư phụ từng có nữ nhân trời sinh lạnh nhạt, dù có trêu chọc thể nào cũng sinh ra dục vọng. Có người lại bình thường, chỉ cần nam nhân chạm tới nơi mẫn cảm đáp lại. Cũng có người lại rất mẫn cảm, cả người dường như có chỗ nào mẫn cảm, chỉ cần nam nhân hơi trêu chọc là có thể chảy xuân tình. Theo như lời sư phụ nàng chính là kiểu người mẫn cảm. Ngay cả lần đầu tiên đó cũng chỉ đau có lát, đương nhiên cũng do nàng chọn nam nhân có kĩ thuật tốt. Đường Hoan cảm thấy hẳn là nàng cũng giống như sư phụ, chỉ tiếc Tống Mạch quá ngốc quá thô lỗ, lúc bắt đầu đều biết là thế nào cho nên cả hai lần đều làm nàng đau…đau chết đau chết !

      “A, chút, nếu huynh để lại chút dấu vết người ta, vậy huynh lập tức cút !” Trong lúc miên man suy nghĩ, ngực lại bị cắn, Đường Hoan đẩy đầu Lâm Phái Chi ra, cảnh cáo. Bị để lại dấu vết, sau đó nàng gặp Tống Mạch thế nào?

      “Vừa rồi nghĩ gì vậy?”

      biết từ khi nào Lâm Phái Chi cởi hết xiêm y ra, người chỉ còn lại tiết khố, lồng ngực trần trụi đè lên người nàng, đôi mắt hoa đào mê ly đa tình.

      Đường Hoan vô cùng hài lòng với tướng mạo của người này, bàn tay bé từ thắt lưng chậm rãi hướng lên , cuối cùng dừng ở khóe môi . Lâm Phái Chi phối hợp hé miệng, nàng mỉm cười cho ngón tay tiến vào, vừa hướng thụ khẽ cắn vừa quyến rũ nhìn , “Ta nghĩ bản lĩnh của huynh liệu có được như miệng huynh vẫn … có thể chỉ dựa vào liếm mà khiến cho người ta chịu nổi ?”

      Sư phụ dặn được để nam nhân khác chiếm thân mình chứ được hôn nam nhân khác.

      Mặt nàng đỏ ửng, lộ ra tư thái tiểu nữ nhân thẹn thùng, nhưng lời lại dâm lãng chẳng khác gì danh kĩ thanh lâu. Lâm Phái Chi nhịn được cầm bên ngực tròn của nàng vuốt ve xoa nắn, “Nếu ta có thể, vậy nàng báo đáp ta thế nào?” Rồi chuẩn bị đút ngón tay vào miệng nàng.

      Đường Hoan nghiêng đầu tránh tay , cười đáp: “Vậy huynh chỉ được hôn từ eo lên , nếu huynh làm được, ta tùy huynh xử trí.” Phía dưới cũng muốn để hôn nhưng nàng lo nếu thế có thể ép nam nhân này đến bức bách, khó có thể thu tay, phá hỏng kế hoạch đằng sau của nàng.

      “Được, nàng hãy giữ lời.” Con ngươi Lâm Phái Chi tối lại, vừa xong câu này liền cúi người, ngậm bên ngực nàng.

      “Ưm…”

      Trong sa trướng mềm mỏng, nữ nhân ôm đầu nam nhân, mắt đẹp khép lại, nhanh chóng chìm trong vui sướng do thân thể mang lại.

      Đây mới là cuộc sống chân chính mà hái hoa tặc nên có.

      Nếu phải tại nàng xui xẻo gặp phải Tống Mạch, nàng cũng hưởng thụ được chút thoải mái nào phải chết rồi, cũng phải nén nhịn giống như bây giờ, chỉ có thể hưởng thụ nửa người .

      May mà nàng là nữ nhân, ngực cũng dễ thoải mái hơn so với nam nhân…

      Chừng khắc sau, Đường Hoan lười nhác nằm giường, thở hổn hển.

      “Thế nào, vừa lòng ?” Lâm Phái Chi ngồi xổm đùi nàng, tự hào nhìn nữ nhân này bại bởi tay , bàn tay to chậm rãi chuyển xuống dưới quần nàng, chuẩn bị hưởng thụ thứ nên được hưởng.

      “Vừa lòng, huynh quả nhiên rất giỏi.” Được Hoan thực lòng đáp. Nam nhân bình thường thể nào săn sóc nữ nhân như vậy, cũng có cái kiên nhân này. Lâm Phái Chi có thể thuần thục tự nhiên như vậy, chứng tỏ rằng rất để ý tới những việc nhặt này, cũng thích tư vị sung sướng khôn kể khi ngươi tình ta nguyện.

      “Vậy nàng mau thực lời nàng hứa .” Giọng Lâm Phái Chi khàn khàn, đứng thẳng dậy, cởi quần ra.

      Đường Hoan nghiêng người, ánh mắt dõi theo , tay lại chui xuống dưới gối, lấy ra cái khăn, lại vờ như tìm kiếm cái gì ở phía dưới, lời tràn ngập vẻ lo lắng: “Đừng vội, vừa rồi hình như phía dưới của ta chảy ra cái gì, chẳng lẽ là nguyệt tới rồi?”

      Lâm Phái Chi cười nàng: “Đến chuyện này mà sao nàng cũng hiểu? Khi nữ nhân thoải mái chảy ra nước…” được nửa chợt khựng lại, thể nào tin nổi nhìn chằm chằm cái khăn trong tay Đường Hoan.

      Vốn là tơ lụa tuyết trắng, lúc này lại nhiễm màu đỏ chói mắt.

      “A, đến rồi, này, này…”

      Đường Hoan bối rối đứng lên, vứt khăn xuống dưới đất, nhanh chóng mặc đồ vào, sau đó kéo chăn che kín mặt, “Xấu hổ quá, thế mà lại khiến huynh nhìn thấy thứ bẩn thỉu kia.”

      Lâm Phái Chi mờ mịt nhìn nàng, lúc lâu sau mới có phản ứng lại, lại nhìn xuống huynh đệ dưới thân mình, tuy có chút ủ rũ nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ.

      “Thủy Tiên, ta, ta chê nàng bẩn.” tới lúc này rồi, sắp tới bước quan trọng nhất, ai còn để ý đến bẩn hay ? Nhắm mắt lại rồi tắt đèn, phải cũng giống như có sao? Nghĩ tới đây, Lâm Phái Chi nuốt nước miếng, kéo chăn người Đường Hoan ra.

      Chê cụ tổ nhà ngươi ấy!

      ở trong lòng Đường Hoan mắng Lâm Phái Chi tới máu chó ngập đầu! Đương nhiến là chê bẩn rồi, cứ xông vào rồi xuất ra, xong việc lau khô sạch chạy lấy người. Nhưng sư phụ vẫn luôn dặn dò nàng, trong lúc nguyệt tuyệt đối được sinh hoạt vợ chồng, người bảo như vậy tốt cho cơ thể!

      Nàng là hái hoa tặc, chỉ thuận tiện mà hái Lâm Phái Chi, cũng phải là tới để hầu hạ ! Hơn nữa, khăn này là do nàng chuẩn bị sẵn, bên có đổ tiết gà vào, vừa rồi hề chạm tới phía dưới của nàng, chỉ là đồ vật nàng dùng để ngụy trang, lấy cớ đuổi mà thôi, sao có thể để tiến vào được?

      Mặc kệ Lâm Phái Chi mềm giọng năn nỉ thế nào, Đường Hoan cũng kiên quyết bảo rằng bây giờ cơ thể nàng sạch , thể làm bẩn . Lâm Phái Chi có cách nào, đánh lấy lùi làm tiến, cầu Đường Hoan dùng miệng giúp . Lúc này, Đường Hoan cũng cần giả vờ nữa, trực tiếp đẩy xuống dưới giường, “Ngươi cút , ngươi cho rằng ta là kĩ nữ thanh lâu hay sao? Còn dùng miệng giúp ngươi ư, dẹp lại mộng đẹp của mình !”

      “Thủy Tiên! Nàng nhìn ta , của ta rất khó chịu! Hay là hay là nàng lấy tay cũng được!” Lâm Phái Chi sớm quên luôn cái gì gọi là phong độ, chỉ ngóng trông nữ nhân này mau chóng giúp giải tỏa.

      Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

      Nếu để ý gì mà xông lên cưỡng bách nàng, tuy Đường Hoan có hận nhưng ít nhất trong lòng cũng phục còn có chút sức lực nam nhân. Nhưng bây giờ Lâm Phái Chi giống như chó cầu xin nàng, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy chán ngán, nhìn còn thuận mắt như trước nữa, lạnh mặt đáp, “Lâm Phái Chi, phải ta nghĩ cho huynh nhưng chỉ có điều hôm nay đúng là đúng lúc. Nếu huynh khó chịu có thể tìm tới thanh lâu, nghe đầu bảng Yên Nguyệt Lâu chẳng khác nào tiên nữ, cũng đủ để huynh giải tỏa. Huynh cũng được, chẳng qua cũng đừng hy vọng ta ngoan ngoãn nghe lời huynh !”

      mặt Lâm Phái Chi thoáng qua nét vui.

      Đường Hoan nửa nằm nửa ngồi tựa vào giường, lạnh lùng nhìn .

      Đúng là trái ớt !

      Lâm Phái Chi đột nhiên nở nụ cười, mặc lại xiêm y, ôm cả người cả chăn vào lòng, định hôn nàng cái, Đường Hoan hừ tiếng né tránh. Lâm Phái Chi đành phải xoa xoa mặt nàng, bất đắc dĩ : “Bỏ bỏ , nếu Thủy Tiên muốn, vậy chúng ta đợi vài ngày cũng được. Nàng ấy à, là chiếm được tiện nghi mà còn biết thỏa, gia hầu hạ nàng thư thái đến vậy, nàng lại nhẫn tâm …”

      “Ai là gia? Muốn làm gia tìm người khác !” Đường Hoan đẩy ra, xoay người sang chỗ khác đáp.

      Lâm Phái Chi có thói quen xưng “gia” ở trước mặt người ngoài, lúc trước Thủy Tiên có thích nghe, cố thu liễm, vừa rồi nhất thời thuận miệng ra. Thấy nàng tức giận, lại sáp lại gần, còn định tiếp tục dính lấy nàng, làm nàng nguôi giận.

      Đường Hoan để ý tới : “Huynh , ta mệt rồi, thu dọn chút ngủ luôn.”

      muộn thế này rồi nàng cho ta ngủ lại ở đây .” Lâm Phái Chi ôm nàng dỗ dành. Cho tới bây giờ chỉ có người khác cầu ở lại, ngờ rằng đêm nay lại bị người ghét bỏ.

      được, ta sợ buổi tối huynh bột phát thú tính!” Đường Hoan làm sao có thể để ở lại đêm được? Nàng chỉ ước gì mau ! Cái hưởng thụ hưởng thụ rồi, vừa rồi còn thấy mặt ghê tởm của người này, Đường Hoan chỉ hận thể khiến biến mất trước mắt ngay lập tức.

      Dù sao Lâm Phái Chi vẫn là thiếu gia, bị người ta ghét bỏ đến thế, cũng biết là thể nào chiếm được tiện gnhi gì nữa nên thẳng thừng đứng dậy, mặc xiêm y vào rồi dời . Trước khi còn lấy cớ, mấy ngày sau bận nhiều việc, có thời gian rảnh tới đây tìm nàng.

      Chẳng qua là lười tới đây uổng phí khí lực ?

      Đường Hoan xùy tiếng, chờ Thang Viên tới bảo tiễn rồi mới từ từ đứng dậy, gọi Thang Viên tới, vào tai nàng mấy câu.

      Lúc đầu Thang Viên còn liên tục lắc đầu, thế nào cũng chịu, Đường Hoan liền trực tiếp lấy khế ước bán thân của nàng ra, thế này mới khiến nàng đồng ý ngoan ngoãn phối hợp. Sau đó, Đường Hoan còn chỉ vào đầu mình bảo cho nàng vị trí, khi xác định Thang Viên nhớ kĩ rồi, nàng mới rửa mặt, thay xiêm y, cùng Thang Viên trèo tường.

      ~

      Tống Mạch vẫn còn thức.

      cũng vì sao mình lại ngủ được, hiểu vì sao vừa rồi nghe thấy tiếng động ở bên kia, cả người liền cảm thấy phiền chán. chán ghét quả phụ tuân thủ nữ tắc cách vách dám câu tam đáp tứ với nam nhân, nàng thích , thèm để ý cũng tin nổi. Hôm nay quả phụ còn đùa cợt như thế, đối với nàng càng thêm ghét lại càng thêm hận.

      Bởi vì ngủ được nên càng dễ suy nghĩ linh tinh.

      Nàng thích sao?

      vốn tin. Nhưng buổi trưa thấy nàng chuẩn bị đồ ăn cho , đúng là lòng… Tuy hề chạm vào. Nhưng mà nàng lại trêu đùa với Lâm thiếu gia ở ngay trước mặt , nếu thích ít nhất cũng nên kiêng kị trước mặt chứ? Còn nữa, nàng bảo buổi tối mời Lâm Phái Chi tới, thái độ ràng như thế, hoặc là tại nàng quá vô sỉ, hoặc là bởi nàng thẹn với lương tâm.

      thèm để ý gì tới nữ nhân kia, chỉ có điều rốt cuộc nữ nhân này nghĩ cái gì.

      Hơn nữa, vừa rồi là Lâm Phái Chi lại ép buộc nàng sao?

      Nàng chỉ hô lên tiếng rồi tắt lịm, là nàng thỏa hiệp hay là tại Lâm Phái Chi dùng thủ đoạn gì?

      Bỏ , cho dù nàng có bị Lâm Phái Chi ức hiếp, đó cũng là do nàng tự làm tự chịu.

      Tống Mạch xoay người, xoa bóp trán, chuẩn bị ngủ.

      Chợt nghe bên ngoài có tiếng người khóc lóc cầu xin, “Lâm Phái Chi, huynh đừng như vậy, nếu huynh, huynh muốn vậy chúng ta vào trong phòng , đừng ở hậu viện Tống gia. Ta cầu xin huynh, đừng để cho chàng nghe thấy được ? Huynh muốn kích thích, ta, ta đáp ứng huynh ở nơi khác, chỉ cầu xin huynh đừng để cho Tống Mạch nghe thấy được ? Ta thích chàng, ta muốn để cho chàng nghe thấy ta bị huynh … A!”

      Ngay sau đó là hai tiếng bịch, có người nhảy vào trong viện nhà , người rơi xuống chắc chắn, người còn lại tựa như bị ngã, tựa như bị buộc kéo xuống vậy.

      Tống Mạch ngồi bật dậy. Nữ nhân chết tiệt, lại còn muốn chơi trò gì đây?

      “Á…”

      Có người va phải vách tường nhà , tiếng cộp ràng truyền tới, sau đó là tiếng nàng giọng khóc lóc cầu xin: “Cầu xin huynh, cần ở trong này, ưm, cần, đừng chạm vào ta…Lâm thiếu gia, ngọc bội của huynh là do ta cẩn thận làm hỏng, ta, ta có bán nhà cũng trả cho huynh, cầu xin huynh cho ta thời gian, đừng tới quan phủ báo án… A, huynh, cầu xin huynh đừng như vật… Ta, ta thích Tống Mạch, ta, ta vẫn luôn thíc chưởng quỹ Trương, huynh dẫn ta tới Trương gia , đừng ở chỗ này… Ô ô…”

      Đường Hoan tay che miệng, tay ra sức giãy dụa, mà bên người nàng, ngoại trừ bóng đêm, cũng chẳng có lấy người thứ hai.

      Thang Viên cầm cây gậy ngắn trốn ở cửa phía bắc Tống gia sớm bị mấy lời lầm bầm lầu bầu của phu nhân nhà mình dọa đến ngây người. May mà trước đó phu nhân ép nàng làm chuyện đủ để khiêu chiến hết nhận thức của nàng rồi, đến khi trong nhà truyền tới tiếng bước chân phẫn nộ của nam nhân, Thang Viên lập tức tập trung tinh thần, tựa sát vào tường, giơ hung khí trong tay lên, chỉ chờ nam nhân kia ra là đập mạnh cho gậy.

      Tống Mạch cũng đến , phải là vì cứu quả phụ kia mà bởi vì muốn dạy dỗ Lâm Phái Chi. mặc kệ lời quả phụ kia hay giả, nhưng Lâm Phải Chi đưa người tới nhà , ở dưới mái hiên của , điều này nghi ngờ gì chính là loại khiêu khích. Nếu ngay cả việc này còn có thể nhẫn nhịn sống uổng phí rồi!

      Kéo cửa hậu viện ra, Tống Mạch siết chặt nắm tay ra ngoài, thẳng về bên phải, ánh mắt lạnh như băng.

      Nhưng nơi đó hề có màn ác nam ức hiếp nữ nhân như dự kiến, chỉ có nàng lõa lồ đứng ở đó. Nhờ ánh đèn lồng treo bên tường mà liếc mắt cái nhìn thấy hai bầu ngực trắng nõn …

      kịp nghĩ gì, Tống Mạch theo bản năng xoay người.

      Sau đầu đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, Tống Mạch thầm nghĩ ổn rồi, lắc mình định trách, nhưng cơn đau nhức từ sau gáy đánh úp . Trước khi ngã xuống đất, trước mắt lên hình ảnh, là nàng vừa phủ thêm xiêm y vừa tới bên .

      Nữ nhân chết tiệt …

      Tống Mạch cam lòng ngã xuống đất.

      “Phu nhân …” Thang Viên run rẩy, nàng đánh đúng vào vị trí phu nhân dặn, nhưng vạn nhất, vạn nhất nàng đánh chết người làm sao bây giờ….

      Đường Hoan mặc xong xiêm y, nàng ngồi xuống sờ gáy Tống Mạch, xác định chảy máu mới bảo Thang Viên cùng nàng khiêng Tống Mạch tới dưới tán cây hòe bên tường. Dưới tán cây nàng sớm cất giấu đệm trải giường và dây thừng. Trải đệm ra, đặt nam nhân hôn mê ngồi lên rồi cho dựa vào thân cây, sau đó trước khi cởi áo tháo thắt lưng của , Đường Hoan bảo Thang Viên quay về.

      Xung quanh ai, Đường Hoan cười thầm, nhanh chóng cởi sạch quần áo người Tống Mạch rồi trói lại. Biết nam nhân này rất khỏe nên Đường Hoan ngoặt hai tay ra sau cây trói lại, cũng trói thêm vài vòng dây thừng quanh lưng , lại dùng sợi dây thừng khác cuốn chặt hai đùi , thắt lại ở mắt cá chân, cuối cùng còn cột đầu dây thừng ở thân cây khác. Như vậy tay chân thể cử động, xem còn dám phản kháng thế nào!

      Đương nhiên, thể nào phản kháng, nàng làm cho cam tâm tình nguyện mới được.

      Đường Hoan đặt đèn lồng sang bên, mỉm cười ngồi lên đùi Tống Mạch, nâng cằm lên, cho viên hoàn đan lớn hơn vào trong miệng , tay khéo léo vừa động, nam nhân còn hôn mê thể khống chế nuốt viên hoàn đan xuống.

      Cứ uống thuốc phải là cam tâm tình nguyện sao. Chỉ chốc lát sau tiến vào, nhất định là rất cam tâm tình nguyện đây.

      Đường Hoan tham lam vuốt ve lồng ngực rắn rỏi của .

      Nếu Tống đồ tể chán ghét Thủy Tiên đến vậy, có đường tắt, nàng việc gì phải lãng phí thời gian chiếm lấy tim nữa?

      ~

      Tác giả có lời muốn :

      “Hoan Hoan: Trong từ điển của ta hề có hai chữ “thủ thân”, chỉ có “bị buộc thủ thân”…

      Tống Mạch: Thế hả? Cứ chờ xem.”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36: cam lòng

      Editor: Lionlion = Hafta

      Tống Mạch hôn mê bất tỉnh, Đường Hoan cũng vội vã cứu , nàng ung dung ngồi đùi , nâng mặt lên quan sát cẩn thận.

      Trắng nõn tuấn mĩ, chính là bộ dáng lần đầu tiên nàng gặp kia.

      Đêm đó nàng còn chưa kịp làm gì bị kiếm cứa cổ.

      Nhưng lúc này nàng muốn sờ bao lâu sờ bấy lâu, muốn nhìn cái gì nhìn cái ấy.

      Trong lòng vô cùng đắc ý, Đường Hoan sờ hàng lông mày xéo của , sờ hàng mi dài nhắn, sờ sống mũi tuấn, sờ cả khuôn mặt tuấn tú của . Sờ đủ rồi nàng mới nhìn tới đôi môi có độ dày vừa đủ của , ngón trỏ vuốt lên đó hai lần, sau đó nhàng chọc vào.

      Nhưng đúng lúc này Tống Mạch lại mở mắt.

      Sau gáy rất đau đớn nhưng còn chưa kịp nhớ lại trước đó xảy ra chuyện gì, gương mặt của quả phụ kia tiến tới, càng ngày càng gần.

      Dường như trong nháy mắt, Tống Mạch nhớ ra tất cả, xoay mạnh sang bên, miệng mắng to: “Tiện – phụ!”

      Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, chân tay thể cử động, thắt lưng và mông cũng ngừng dừng sức giãy dụa, biết là muốn đứng lên hay là muốn đẩy nàng xuống khỏi người . Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng thể thoát được. Đường Hoan dường như xem diễn, nàng xem nam nhân này muốn phí công tốn sức đến thế nào, thầm buồn cười. Nàng trói Tống Mạch thành như vậy, ngoại trừ đầu và mông chỗ nào cũng thể cử động.

      Đầu mà trói lại cũng khó chấp nhận quá rồi, nàng rất luyến tiếc phải đối xử với nam nhân tốt của nàng như vậy. Hơn nữa, chốc lát sau kích tình dâng lên, nàng còn muốn hôn nữa đó. Còn về phần thắt lưng và mông , còn cần phải sao? càng điên lên, nàng càng vui vẻ.

      Lui về phía sau, Đường Hoan tươi cười sờ lồng ngực phập phồng kịch liệt của , “Tống Mạch, đừng chối bỏ, ta buộc rất chặt rất chặt, chàng giãy ra được đâu. Hơn nữa, chàng có gọi người tới cứu cũng được đâu, ai tới ta cũng sợ, nếu chàng muốn để người ngoài nhìn thấy chàng bị quả phụ cưỡi lên cứ việc gọi .”

      có nam nhân nào nguyện ý để người khác thấy cảnh này đâu.

      Giãy dụa xong, Tống Mạch nhắm chặt hai mắt cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi buông ra ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu , cho dù ngươi… trừ khi ngươi trói ta cả đời, chỉ cần ta có thể cử động, cho dù ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có biện pháp giết ngươi.”

      Dâm phụ này lột xiêm y của ra, lại trần truồng ngồi đùi . Tống Mạch phải đồ ngốc, mặc dù thể tin nổi đời lại có nữ nhân phóng đãng đến thế này, cũng thể đối mặt với , đe dọa nàng sớm hủy bỏ ý định trong đầu.

      Lỡ… đại nam nhân bị nữ nhân ép buộc làm loại chuyện này, còn gì có thể nhục nhã hơn.

      Nhìn bộ dáng muốn sống muốn chết của , Đường Hoan tỏ ra vô cùng khó hiểu, tựa vào vai , bàn tay bé vòng quanh trước hạt đậu đỏ ngực , “Nghe chàng , giống như ta muốn ăn chàng vậy. Tống Mạch, đều bảo nữ nhân phải thủ trinh vì nam nhân, nếu thất trinh phải chết. Nhưng các nam nhân chỉ cần có tiền đều tam thê tứ thiếp, muốn nạp bao nhiêu phòng tiểu thiếp đều sao. ràng là chẳng có ai cầu nam nhân thủ trinh thay thê tử, vậy vì sao chàng phải tức giận ghê đến thế? Chốc lát sau chúng ta làm chuyện đó, truyền ra ngoài cũng là ta chịu thiệt, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ chàng thôi, chàng còn có cái gì muốn?” Sao viên thuốc chết tiệt kia còn chưa phát huy tác dụng?

      “Bỏ ra!” Nàng sờ loạn người , Tống Mạch hận thể chặt tay nàng xuống!

      “Vì sao muốn bỏ ra?” Đường Hoan ấn ấn hạt đậu đỏ trở nên cứng rắn kia, đầu cúi xuống, vừa thổi khí lên vừa cười : “Chàng xem, nơi này của chàng cũng cứng lên rồi, giống y như ta. Tống Mạch, thực ra chàng cũng thích được ta sờ chứ gì?”

      “Câm miệng!” Nếu có thể, giờ Tống Mạch chỉ muốn giết nữ nhân này.

      Lần này Đường Hoan trở nên ngoan ngoãn lạ thường, oan ức đáp tiếng, sau đó cũng gì nữa. Nếu viên thuốc còn chưa phát huy tác dụng, nàng dẫn đường giúp chút cũng tốt.

      Vì thế, ngay tại lúc Tống Mạch bởi vì nhắm mắt lại, lại bởi vì nữ nhân đó thể biết bước tiếp theo nàng làm cái gì, chợt có thứ gì đó rất ấm chạm vào ngực , giống như con chó nuôi trước đây, rất thích liếm . Chỉ có điều con chó kia rất thích liếm ngón tay ngón chân tỏ vẻ thân thiết, còn nữ nhân này lại …

      “Cút ngay! Còn dám chạm vào ta, ta nhất định giết ngươi!” ghét cay ghét đắng loại nữ nhân tuân thủ nữ tắc dối hết lần này tới lần khác, mà giờ khắc này, cơ thể tự chủ trương phối hợp với nàng, ngay cả chính bản thân mình, Tống Mạch cũng thấy hận. Vì sao lại thể khống chế được cơ chứ!

      Đường Hoan để ý tới , hôn cả những nơi bị dây thừng trói chặt, nàng dịch về phía sau, cúi người xuống, hôn cả chỗ phía dưới dây thừng.

      Mà khi mặt nàng hạ thấp dần, Tống Mạch ở phía dưới càng thêm uy vũ to lớn. Nó hướng lên phía , có chút cản trở, Đường Hoan liến ấn nó xuống, hôn lên khu rừng rậm bên cạnh, càng hôn, càng cảm nhận cơ bắp căng cứng của , càng cảm nhận phẫn nộ của Tống Mạch trong tay.

      Nam nhân mắng vài tiếng. Biết được nàng nghe lọt nên mắng nữa, cắn răng chiến đấu cùng với khát vọng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt này, nàng lại dám chạm vào , nhất định khiến nàng chết được tử tế!

      Chỉ cần nhìn Tống Mạch , Đường Hoan liền biết thuốc phát huy tác dụng đối với cơ thể Tống Mạch rồi cho nên nàng từ từ hôn lên , lưu luyến xương quai xanh của , khi cắn khi liếm, ngón tay lại trêu chọc yết hầu ngừng lên xuống của , giọng mềm mại đáng xen lẫn tiếng thở dốc mê người: “Tống Mạch, có phải chàng cảm thấy rất thoải mái hay ? Chàng xem, chàng như vậy rồi này. Tống Mạch, ta nghe người ta bảo, nam nhân chỉ có thể động tình với nữ nhân mình thích. Có lẽ chàng thích ta nhiều như ta thích chàng nhưng nhất định là trong lòng chàng có ta, chỉ có điều chính chàng còn chưa biết, hoặc là, chàng chịu thừa nhận chàng thích ta.” Đường Hoan biết, những lời này nào có thể lừa được loại nam nhân như Lâm Phái Chi, nhưng Tống Mạch ngốc như vậy, nhất định tin là .

      Tống Mạch tin, nhưng lại nghi ngờ. tuyệt đối thể thích nàng, vậy vì sao cơ thể lại…

      Mắt thấy nàng càng ngày càng phóng đãng, cơ thể lại càng ngày càng chịu khống chế, Tống Mạch uy hiếp được, đành vặn hết sức cố gắng bình tĩnh trở lại nghĩ cách khác. Tới khi khuôn mặt bị nàng nâng lên, cố gắng che giấu tức giận trong lòng, lần đầu tiên gọi tên nàng, “Thủy, Thủy Tiên, nếu nàng thực thích ta, vậy giờ hãy lập tức cởi trói cho ta, đợi thêm mấy ngày nữa ta thỉnh bà mối, quang minh chính đại lấy nàng vào cửa.” Đối phó với loại nữ nhân vô liêm sỉ như vậy, có lừa nàng cũng thẹn với lương tâm.

      Lấy nàng ư?

      Đường Hoan trợn tròn mắt, đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng chăm chú quan sát sắc mặt Tống Mạch.

      Gân xanh nổi đầy trán, mày chau lại, mặt cũng chỉ có mấy điểm hồng, so với việc do bị dâm dược phát tác là do kìm nén lửa giận còn đúng hơn. Hơn nữa, còn có thể suy nghĩ ra cách lừa nàng, có thể thấy suy nghĩ của vô cùng tỉnh táo.

      Từ khi cho uống thuốc tới khi khiêu khích ngừng, gần nửa canh giờ trôi qua. Theo hiểu biết của Đường Hoan đối với loại thuốc này thể nào có khả năng phản ứng lâu đến vậy.

      Thuốc phải đồ giả, Lâm Phái Chi lừa nàng, mà Đường Hoan cũng tin tưởng cái mũi của mình. Nhưng bên dưới cơ thể nàng, Tống Mạch dần dần khôi phục lại bình tĩnh cũng phải giả.

      Hay là Tống Mạch luyện thành bách độc bất xâm?

      có khả năng. Thân thể thực của có võ công cao cường đến vậy mà còn trúng độc, giờ chỉ là gã giết heo, làm sao có thể lợi hại đến vậy?

      Có lẽ nào bởi vì trúng phải xuân dược mạnh nhất. Vì trúng dược nên mới nhập mộng, cho nên tất cả các xuân dược khác trong mộng đều có hiệu quả với ? Hơn nữa, nàng chỉ có thể dùng bản lĩnh lừa cam tâm tình nguyện hoan hảo với nàng, thể dùng vật nào khác?

      Trong đầu vô cùng hỗn loạn, Đường Hoan đứng lên, ở sát bên cạnh nhìn Tống Mạch chằm chằm.

      Tận mắt chứng kiến Tống Mạch mau chóng ủ rũ, rốt cuộc Đường Hoan cũng tin, Tống Mạch chịu ảnh hưởng của xuân dược. Phản ứng vừa rồi, tất cả đều do nàng khiêu khích mà ra.

      Đường Hoan cảm thấy đau đầu, phiền chán trước giờ chưa từng có.

      Tiếp tục hái ư?

      Trải qua gậy đập gáy kia, có đánh chết Đường Hoan cũng tin Tống Mạch cam tâm tình nguyện cho nàng hái nữa. Nơi đó cứng rắn là do khống chế được, nàng càng làm tới, càng hận nàng. Nếu hái , tháng tiếp theo, nàng có thể tránh thoát được đuổi giết của là mạng lớn, còn trông cậy gì vào việc thích mình chứ?

      Nửa đường từ bỏ?

      Cho dù nàng có bỏ dở nửa chừng, mối hận của cũng bén rễ, bởi vì nàng buông tay mà quên sỉ nhục đêm nay đâu.

      Đường Hoan nghĩ đến điên rồi.

      Nàng chỉ biết thể nào qua được cửa này dễ dàng đâu.

      Tống Mạch lúc lâu nghe thấy động tĩnh gì, cho rằng nữ nhân này tin lời mình, khỏi sinh ra tia hy vọng, tiếp tục lựa lời khuyên nàng: “”Thủy Tiên, nàng mở trói cho ta , có nam nhân nào đồng ý làm thế này đâu. Giờ ta biết tâm ý của nàng rồi, nàng hãy cho ta chút thời gian chuẩn bị, chỉ cần bây giờ nàng buông tay, ta nhất định nuốt lời.”

      Đường Hoan cười lạnh. nuốt lời sao? Vậy lời uy hiếp giết chết nàng chắc cũng nuốt đâu nhỉ?

      Tỉnh táo lại, Đường Hoan chậm rãi ngồi lại lên đùi Tống Mạch, tựa vào vai , “Tống Mạch, chàng à? Chàng thích ta, đồng ý lấy ta?”

      Tống Mạch cố kìm nén chán ghét trong lòng, bình tĩnh đáp lời nàng: “Đúng.”

      Đường Hoan ngẩng đầu, ôm cổ rồi khẽ bên tai : “Vậy chàng để ta hôn cái , hôn cái, ta tin. Tống Mạch, bình thường chàng luôn lạnh lùng với ta, giờ đột nhiên đối tốt với ta, ta thể tin được. Chàng để ta hôn cái, nếu chàng thích ta, ta có thể cảm nhận được.”

      Tống Mạch định quay đầu tránh né nàng nhưng nghe nàng thế, dừng lại, do dự lát, rồi đồng ý. Chỉ cần có thể đánh tan nghi ngờ trong lòng nàng, chỉ cần nàng làm như vậy với , hôn cái, coi như nuốt phải ruồi bọ.

      Dù Đường Hoan thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nhưng nàng cũng biết miệng lời rất lọt tai còn trong lòng nhất định mắng nàng kìa. sao cả, lừa nàng, phải nàng cũng lừa sao?

      “Tống Mạch, chàng đồng ý rồi, ta rất vui.”

      Nàng nâng mặt lên, hôn từ vành tai rồi chậm rãi tới môi .

      Người tỉnh táo khác hẳn người bất tỉnh, nghĩ tới việc nam nhân này trong lòng chán ghét nàng kinh khủng mà vẫn phải ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng hôn, Đường Hoan thực rất muốn cười. Nàng càng hôn càng mềm mại mê người, từ từ tiến gần tới môi , miệng khẽ hừ , dùng giọng quyến rũ nhất mê hoặc nhất với : “Tống Mạch, ta rất thích chàng, đến nằm mơ cũng muốn như vậy, ưm…”

      Tống Mạch lần đầu tiên thân thiết với nữ nhân như vậy, muốn tránh nhưng lại sợ nàng sinh nghi, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng chọc ngứa, chịu đựng hơi thở ấm áp của nàng, chịu đựng tiếng ngâm nga kiều của nàng, chịu đựng ngực mềm của nàng cọ xát ngực , chịu đựng nàng biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát nơi phía dưới của . Rốt cuộc, khi môi nàng chạm vào môi , khi lưỡi nàng nghịch ngợm trong miệng , tựa như được giải thoát, vội vã đuổi nàng : “Được rồi, nàng hôn…”

      “Tống Mạch, ta rất thích chàng.”

      Đường Hoan dùng ngữ điệu đầy bi thương thốt lên, nhân lúc còn sửng sốt, môi nàng nhanh chóng dâng lên, tham lam vào, gắn chặt với đầu lưỡi của triền miên liếm mút.

      Trước khi Tống Mạch kịp sinh ra cảm giác chán ghét, phẫn nộ hay rung động, cơ thể trước rồi. Nơi nào đó của bừng bừng phấn chấn.

      Ngây ngẩn chỉ trong chớp mắt thôi, lập tức quay đầu né tránh nàng, giọng nghiêm khắc lạnh như băng: “Được rồi, buông ta ra! Thủy Tiên, trước khi ta và nàng có danh phận, ta muốn như vậy.”

      Đường Hoan véo mạnh vào đùi cái, rồi ngả vào vai , khóc to: “Tống Mạch, chàng đừng lừa ta, thực ra chàng hề muốn để ta hôn. Ta biết, những lời vừa rồi của chàng đều là dối, chỉ vì muốn ta buông chàng ra mà thôi. Nhưng chàng yên tâm, cho tới bây giờ, suy nghĩ của chàng làm sao ta hiểu. Dưa xanh hái ngọt, chàng thích ta, ngay cả ta có chủ động đưa đến chàng cũng muốn ta, vậy ta cứ dây dưa với chàng có ích gì? Tống Mạch, ta biết ta sai rồi, chàng tha thứ cho ta lần được ? Coi như việc này chưa từng xảy ra, đừng hận ta, được ?”

      Nước mắt từng giọt từng giọt rơi người .

      Nàng, vậy mà lại khóc?

      Tống Mạch chợt lại nhớ tới lúc nàng bị dọa chém tay vẫn cứ bình tĩnh thong dong đùa giỡn , nhớ tới bộ dang ai đó kiêu ngạo chống hông đứng cạnh bờ tường. Nữ nhân sợ trời sợ đất ấy, vậy mà cũng biết khóc sao?

      Nhưng lại nhớ tới nàng nhát gan dán sát vào cây thang, ngoan ngoãn cầu xin tha thứ. đến , dù sao nàng cũng vẫn là nữ nhân.

      “Ta đồng ý với nàng.”

      Bỏ , nàng dù sao cũng chỉ là quả phụ nơi nương tựa, chỉ cần nàng thả , sau này dây dưa nữa, có thể tha thứ cho nàng.

      chứ?” Đường Hoan ngẩng đầu, giọng tràn ngập vui vẻ.

      Tống Mạch vẫn nhắm mắt lại như cũ, biết nàng nhất định vẫn dõi theo , liền gật đầu, “Nàng mau mặc đồ lại, sau đó cởi bỏ dây trói tay cho ta rồi , những cái khác ta tự tháo. Sau này, chỉ cần nàng chọc ta, ta tìm nàng gây phiền toái, chúng ta nước giếng phạm nước sông.”

      “Tống Mạch, chàng tốt.”

      Đường Hoan với sau đó nhìn đôi mắt nhắm chặt của , nàng hỏi: “Tống Mạch, có phải chàng chưa bao giờ tin ta thích chàng đúng ? Có phải chàng thấy ta câu tam đáp tứ, ai cũng có thể làm chồng được? Nhưng chàng biết , lời thủ thân như ngọc của ta đối với chàng lúc trước đúng là . Tống Mạch, ta dám ôm hy vọng xa với đối với chàng nhưng ta muốn chứng minh cho chàng chuyện. Đó là Thủy Tiên ta từ trước tới nay vẫn luôn giữ thân trong sạch, bất kể ta có giao thiệp với bao nhiêu gã nam nhân cũng chưa bao giờ để cho bọn họ chiếm được nửa điểm tiện nghi. Tống Mạch, chàng hãy nhớ kỹ, người trong lòng ta trong tim ta chỉ có chàng, bây gờ ta đem lần đầu tiên của ta và cũng là lần cuối cùng …cho chàng. Chàng hận ta cũng được, ngày mai giết ta cũng được, chuyện này, ta nhất định phải làm bởi vì ta muốn bị chàng hiểu lầm.”

      Tay nàng lướt qua ngực rồi từ từ xuống, cầm của , nhàng vỗ về chơi đùa.

      Tống Mạch mở to mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt lạnh như băng sắc như dao: “Ta lần cuối, muốn chết, buông ngay ra!” Nữ nhân này, mệt cho vừa rồi còn mềm lòng với nàng! nhiều như vậy rốt cuộc cũng chỉ vì thế này? Nàng cho rằng có thể ngu ngốc tin nàng nữa sao!

      “Dừng tay, đồ dâm – phụ!”

      Đường Hoan chẳng chịu chút ảnh hưởng nào của , tay cầm , tay nâng của mình lên cho xem, “Tống Mạch, chàng nhìn nơi này , ngoại trừ chàng ra, ngoại trừ đêm động phòng hôm đó tướng công nhìn ra sau cũng có ai được nhìn cả. Tống Mạch, chàng biết , tướng công ta chưa kịp phá thân ta chết, sau khi thích chàng rồi, đây lại là chuyện mà ta cảm thấy may mắn nhất.”

      Tống Mạch sớm nhắm mắt, căm hận mắng nàng: “Ngươi cần giả vờ đáng thương ở trước mắt ta nữa, cho dù ngươi có lời dễ nghe đến thế nào, có bịa đặt thế nào chăng nữa, nếu dừng tay, đợi đến khi ta có được tự do, nhất định tìm ngươi báo thù!”

      Đường Hoan mỉm cười sờ mặt , bị né tránh, nàng thuận thế khoác lên đầu vai , tha thiết cho nghe: “Ta sợ, chết ở trong tay chàng, Thủy Tiên cam tâm tình nguyện. Tống Mạch, dù sao chàng khẳng định là thích ta mà ta cũng thích ai khác, mình sống trong đơn còn có ý nghĩa gì đâu? Chàng giết ta, đối với ta mà cũng là loại giải thoát. Tống Mạch, ta rất thích chàng …”

      Nàng hôn , mắng nàng. Đường Hoan màng, hôn đến khi chính mình cũng rạo rực, cảm thấy phía dưới ổn rồi, nàng mới nâng người lên, nhích vật kia của rồi từ từ ngồi xuống. Tính cả lần trước khi vào mộng kia, nàng với tốt xấu gì cũng làm 3 lượt rồi, cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Lúc này Đường Hoan cẩn thận ngồi lên, đầu tiên nơi đó bị tách ra, sau đó bị đâm vào, mới vào có chút, nàng thấy đau rồi.

      Đường Hoan vội vàng ngừng lại, cũng phải rời , chỉ là để nơi nào đó bất động, hít vào sâu : “Đau quá, Tống Mạch, chàng có cảm nhận được ? Nơi này ngoại trừ chàng chưa từng có nam nhân nào chạm vào. Tống Mạch, chàng, chàng có thể khiến nơi đó chút được ? Đau quá, ta sợ lắm.”

      Tống Mạch còn thở gấp hơn cả nàng, nửa là phẫn nộ bất lực nhục nhã vì bị nàng ép buộc, nửa còn lại là nỗi căm hận vì cơ thể chịu nghe lời của mình, “Ngươi cúi , cút ngay . Nếu ta nhất định giết ngươi!”

      “Ta rồi, ta cam tâm tình nguyện bị chàng giết.”

      Biết tức giận, Đường Hoan cũng hề trông cậy vào việc phối hợp, nàng cố gắng nhớ lại săn sóc vừa rồi của Lâm Phái Chi, nhớ lại hai giấc mộng điên cuồng trước của nàng với Tống Mạch, nhớ đến mức mất hồn rạo rực, cơ thể căng cứng dần bình tĩnh lại, nơi đó cũng càng thêm ẩm ướt. Nàng tiếp tục ngồi xuống, cơn đau ngừng lại, tiếp tục xuống cho tới khi bị cơn đau đớn kinh khủng đánh úp.

      Nàng chống tay lên vai , “Tống Mạch, chạm vào rồi phải ? Đây chính là bằng chứng ta vẫn luôn thủ thân vì chàng, bây giờ chàng phá nó, ta chính là người của chàng. Ta biết chàng muốn nhưng ta thực rất vui vẻ. Tống Mạch, ta thích chàng lắm, vì chàng mà đau, vì chàng mà đổ máu, ta cũng vui vẻ chịu đựng.” Dứt lời, nàng chịu đựng đau đớn, ngồi xuống chút do dự.

      “A…”

      Cơn đau đớn quen thuộc lập tức ập tới, mặc dù có đau đớn như 3 lần bị đâm vào nhưng cũng đau đủ khiến Đường Hoan phải kêu lên. Nàng nắm chặt bả vai , móng tay cắm vào đầu vai , đâm vào. Nàng từ từ lên rồi lại từ từ hạ xuống, cứ qua lại vài lần như thế. lớn như vậy, ăn vào bụng vất vả, nhưng mà chuyện này cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng phải để tất cả vào mới được, cho tới khi lần sau cùng hòa hợp, có bị lắm cũng bớt đau.

      “Dừng lại, ta bảo ngươi dừng lại.”

      Biết có khả năng, Tống Mạch vẫn ra sức vặn vẹo hai tay cố gắng thoát khỏi dây thừng, cố thoát ra để đẩy nữ nhân vô sỉ này rồi bóp chết nàng! Nhục nhã hôm nay nàng mang đến, cho dù phía dưới có mang đến cực hạn vui thích đó cũng chính là bằng chứng nhục nhã. Cho dù cơ thể có khát khao, cho dù cơ thể có phục tùng nàng, cũng mãi mãi hận nữ nhân trêu đùa này, càng hận chính mình ngớ ngẩn vờ tuân theo lời nàng ta!

      “Dâm phụ, ngươi chờ đấy, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi!” vẫn nhúc nhích, hề hùa theo nàng, cũng chịu để nàng cho thấy cơ thể phản bội như thế nào, lần cuối cùng cho nàng biết hận bao nhiêu, cho nàng biết cho dù nàng có dâng bản thân mình lên cho , Tống Mạch cũng mềm lòng chút nào.

      Nữ nhân chết tiệt này, chiều hôm nay, nên đẩy nàng ngã chết mới phải!

      Đường Hoan vừa động, vừa khóc ngừng: “Tống Mạch, chàng tức giận cái gì? Ta cũng phải muốn làm chuyện đó với chàng đâu, chàng nghĩ bây giờ ta thoải mái lắm sao? Chàng lớn như vậy, cứng rắn như vậy, tựa như xé rách cả người ta ra, ta đau muốn chết rồi. Tống Mạch, ta là nữ nhân hư hỏng, cho dù ban ngày có kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu, cơ thể này vẫn chỉ là tiểu nữ nhân, chàng tin lời của ta, phải là ta cứ kiên cường là có thể kiên cường mãi được… A, tất cả đều vào rồi, đau quá …”

      Cơ thể hoàn toàn ngồi đùi , Đường Hoan cử động, nàng ngả đầu vai khóc lóc đau đớn, “Tống Mạch, ra làm nữ nhân của chàng lại đau đớn đến vậy. Chàng yên tâm, từ giờ về sau ta dám mơ ước gì với chàng nữa. Tống Mạch, thực ra lần này ta phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng thấy, ta trong sạch… Chàng, chàng đừng nóng giận. là người của chàng rồi, ta , bao giờ ép buộc chàng làm việc chàng muốn nữa. Lát sau, nếu chàng có giết ta, ta cũng hề oán hận câu, nếu chàng ngại giết ta bẩn tay, vậy ta cam đoan với chàng, từ nay về sau, ta bao giờ dây dưa với chàng nữa.”

      Nàng chống lên bả vai , chậm rãi nâng người lên, nhìn mày càng nhăn càng sâu, nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu mặt . Sắp chuẩn bị rời khỏi, dường như mất hết sức lực, nàng lại ngã ngồi xuống. Bất ngờ xâm nhập, nàng kêu, cũng rên thành tiếng, phía dưới rạo rực.

      “A, ta, ta cố ý, thực là chân quá mỏi, nơi đó lại đau … Tống Mạch, chàng đừng tức giận, ta ngay đây.” Nàng cắn bả vai , thở hổn hển bên cần cổ lát, rồi lúc này mới chậm chạp thả “” ra, đứng dậy, xuống rồi lại ngã xuống đất.

      Nàng khóc, vừa hấp tấp mặc lại quần áo, vừa nhìn Tống Mạch tức sùi bọt mép.

      Nàng cố ý.

      Giằng co hơn nửa ngày, cho dù là lùi bước hay là cưỡng bức , cũng đều chọc giận. Nhưng nếu làm cái gì vậy rất tiếc, bằng làm nửa, là ra vẻ phải nàng cố ý ăn , chỉ là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, chỉ là muốn đem mình dâng cho , như vậy mối hận của với nàng đôi chút. Hai là trong giấc mộng, sớm muộn gì nàng cũng bị phá thân, Đường Hoan hiểu sở thích của Tống Mạch, đó chính là nam nhân dã man thô lỗ, tuyệt đối bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, cho nên bây giờ nàng nhân lúc chế được tình huống mà tiến hành phá thân luôn, chờ đến lần sau chủ động, nàng cũng bớt đau đớn. Cuối cùng, mặc dù Tống Mạch có tâm cam tình nguyện với nàng nhưng Đường Hoan tin tưởng, ít nhất là giờ này khắc này, thân thể là hưởng thụ, thậm chí còn ước gì nàng tiếp tục động tác. Giờ nàng ngừng, ngược lại nhớ kĩ ham muốn cầu mà được khó chịu đến mức nào, thầm tưởng tượng biết tư vị nếu làm tiếp như thế nào.

      Giữa nam nhân và nữ nhân, rốt cuộc cũng chỉ có từng ấy chuyện. Lần này để Tống Mạch hưởng nửa, lần sau gặp lại, nhất định thầm muốn có lại màn này. đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, có lần tiếp xúc thân mật này, Tống Mạch cũng đâu có phản bội ai nên chẳng hề có cảm giác mắc tội. Như vậy chỉ cần nàng trốn vài ngày, kích thích mối hận của , thời gian sau, lửa giận của tan biến, tư vị hoan hảo mới được nửa ngày càng ảnh hưởng tới . Chỉ cần Tống Mạch có dục vọng với nàng, cơ hội bắt lấy tim của nàng càng lớn.

      Mặc xiêm y vào, Đường Hoan khóc lóc tháo dây thừng cho : “Tống Mạch, cái nên ta đều , giờ ta cởi trói cho chàng, sau đó ta về nhà ngay. Chàng bình tĩnh nghe nốt câu cuối này của ta, cửa phòng của ta luôn mở rộng, nếu chàng vẫn muốn giết ta, vậy ta chờ chàng.”

      Tống Mạch gì, cho tới khi nàng cởi xong dây trói tay chuẩn bị cởi những chỗ khác, chỉ lạnh lùng đúng chữ: “Cút!” muốn cho nàng nhìn thấy cơ thể của nữa, liếc mắt cái cũng được!

      Đường Hoan nghe lời “cút” , đến khi leo lên tường, vẫn quên kêu đau hai tiếng, nàng ngồi bờ tường thoáng quay đầu lại. Tống Mạch vẫn nhắm mắt như cũ, Tống Mạch tinh thần phấn chấn nhìn theo nàng.

      Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi a…

      Ha ha, tới khi ngươi rốt cuộc cũng thích rồi, lão nương lại cố tình cho ngươi đấy. Muốn à? Vậy lần sau cứ chủ động tới đây tìm lão nương !

      Nhưng mà chân đau mỏi cũng là , Đường Hoan thất tha thất thểu vào hậu viện, xoay người, đổ rạp xuống giường, lại gọi Thang Viên trong sương phòng tới, dặn nàng khóa chặt cửa dổ, sau đó dặn nàng nhớ ngủ trong phòng nàng.

      Lời dễ nghe ai mà chẳng được. lát nữa, nếu Tống Mạch đến giết , nàng mới ngồi yên chờ chết đâu, cho dù thể xóa tan mối hận của , cho dù chỉ có thể sống lâu thêm 1 tháng, nàng cũng vẫn muốn sống!

      ~

      Tác giả có lời muốn : Từ lúc tôi viết chương 1, thần “xấu hổ” hoàn toàn rời bỏ tôi rồi, cũng biết viết xong bộ truyện này, thần có trở về tiếp tục tôi …4
      Phong Vũ YênMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :