1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Bại lộ

      Sắc mặt Trấn Viễn Hầu cũng khó coi như trong tưởng tượng, nhìn thấy ái thê của mình bị tức suýt nữa ngất còn ôn nhu đỡ lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, giọng đối nàng :

      “Hân nhi, ngươi đừng lo lắng, Linh nhi là nữ nhi của chúng ta. ”

      Thấy vậy, mọi người khỏi xem xét tâm tư sâu xa của Hầu gia, lấy máu nhận thân chưa ràng....... Diệp Mộng Dao khỏi tức giận, hai mắt lóe ra hai ngọn lửa bao hàm nồng đậm cam lòng cùng ghen ghét, vì sao lấy máu nhận thân đều chứng minh nàng ta phải nữ nhi của còn che chở nàng ta:

      “Phụ thân, nàng ràng phải....”

      “Nghịch nữ, tâm tư ngươi thế nào lại ác độc như vậy, cư nhiên dám thiết kế hãm hại tỷ tỷ của mình .”

      Lời của Diệp Mộng Dao rất nhanh bị thanh nổi giận đùng đùng của Trấn Viễn Hầu đánh gãy. Mọi người nghe xong khỏi sửng sốt, lời Hầu gia là có ý tứ gì, chẳng lẽ là nhị tiểu thư hãm hại đại tiểu thư. Diệp Mộng Dao nghe xong sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nước mắt rơi xuống, quỳ xuống trước Trấn Viễn Hầu :

      “Phụ thân, người như thế nào lại hiểu lầm Dao nhi, Dao nhi biết thường ngày người xem trọng tỷ tỷ, Dao nhi cũng chưa từng oán hận, nhưng người cũng thể vì thế mà lẫn lộn huyết mạch Hầu phủ a.”

      Đừng , bộ dáng điềm đạm đáng kia của nàng đúng là lừa gạt ít người đồng tình, hơn nữa giọt nước mắt to như vậy vẫn còn vương lông mi. Đáng tiếc, Trấn Viễn Hầu ăn bộ dáng này,

      “Hừ, phải ngươi nghĩ vi phụ là ngốc tử để cho ngươi làm càn ! Đừng tưởng rằng vi phụ biết ngươi làm cái gì, vi phụ bất quá là muốn cho ngươi cơ hội sửa đổi, ngờ tới ngươi tâm còn tồn ác niệm, Hầu phủ như thế nào lại sinh ra nghịch tử như ngươi!”

      Diệp Mộng Dao cam lòng nhìn Trấn Viễn Hầu, nghĩ đến phụ thân nàng
      che chở cho Diệp Mộ Linh

      “Phụ thân, người cái gì a, người sao có thể xấu nữ nhi! Chẳng lẽ trong lòng người chỉ có tỷ tỷ, vì bảo toàn tỷ tỷ lại tiếc hy sinh nữ nhi sao?”

      Sắc mặt Trấn Viễn Hầu xanh mét:

      “Chớ có bậy, vi phụ nhìn ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Trường Quý, múc chén nước đến.”

      Tâm phúc của Trấn Viễn Hầu rất nhanh liền đem bát nước trong khác đến, Diệp Mộng Dao thể tin cắn chặt đôi môi, làm sao có thể, làm sao có thể.
      Làm sao có thể bị phụ thân phát , có khả năng, đây có khả năng , Diệp Mộng Dao ngốc lăng nhìn nước trong suốt, hai giọt máu tươi giống như có lực hút rất nhanh dung hợp với nhau. Lưu thị thấy vậy lo lắng nhìn nữ nhi còn chưa có động tác gì. Diệp Mộng Dao ngã ngồi tại chỗ, bộ dáng thể tin được .

      “Nghịch tử, ngươi còn gì để ?”

      Diệp Mộng Dao bất động hồi đột nhiên đánh về phía nha hoàn tam đẳng vừa mới múc thủy như bị điên,

      “Nhất định là ngươi, ngươi đem dược ta đưa cho ngươi đổ vào trong chén phải !”

      xong, còn dùng hai tay mảnh khảnh bóp cổ nha hoàn, mãnh liệt lay động.

      “Nhất định là ngươi, ngươi là tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung. Lần trước ta thấy chúng thưởng cho ngươi ít tiền, có phải vì vậy mà ngươi phản bội ta cùng ta nương, có phải hay , a? a, ngươi có phải hay !”

      Diệp Mộng Dao tiếp tục nổi điên đánh về phía nha hoàn thân hình loạng choạng sắp té, nha hoàn kia vốn lớn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, kịch liệt giãy thoát ra. Mà lúc này Lưu thị đầu đổ đầy mồ hôi, xuẩn nữ nhi, như thế nào lại đem nàng khai ra, nếu Hầu gia mà truy cứu có gì hảo! Cái nha hoàn tam đẳng kia sau khi giãy thoát khỏi tay Diệp Mộng Dao liền để ý tới xiêm y hỗn độn, hướng về Trấn Viễn Hầu mãnh liệt dập đầu, còn nghe thấy tiếng thùng thùng vang lên,

      “Hầu gia tha mạng hầu gia tha mạng, nô tỳ cái gì cũng khai, chỉ cầu Hầu gia cứu cứu nô tỳ....”

      bao lâu, cái trán của nha hoàn kia liền dính đầy máu tươi, nhưng vẫn như trước có ý dừng lại, tựa hồ bị Diệp Mộng Dao dọa sợ.

      “Ngươi đem chân tướng mọi chuyện ràng, bản Hầu gia liền tha ngươi mạng .”

      Nha hoàn được bảo đảm, khỏi thả lỏng chút, giống vừa rồi chỉ biết là dập đầu.

      “Hầu gia, là nhị tiểu thư... Là nhị tiểu thư cùng Lưu di nương....”

      “Ngươi khoan hãy !”

      “Trước đó vài ngày, khi nô tỳ đến lấy xiêm y của Lưu di nương và nhị tiểu thư cẩn thận nghe thấy lời của các nàng, các nàng sai Tiễn ma ma tìm thuật sĩ mua loại dược phấn đặc thù, hình như là muốn phá hư danh dự đại tiểu thư, như vậy nhị tiểu thư liền có thể trở thành đại tiểu thư , còn ....”

      xong, còn sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trấn Viễn Hầu.

      “Còn cái gì, ngươi mau mau ra, được có chút giấu diếm, nếu ta định tha cho tiện tì ngươi!”

      Nha hoàn kia bị dọa vội vàng đem hết thảy khai ra:

      “Còn muốn hủy trong sạch của phu nhân, tạo ra chứng cứ tư thông giả. Nô tỳ vừa kinh vừa sợ, làm rớt xiêm y liền bị nhị tiểu thư phát bắt nô tỳ hôm nay phải đem dược phấn kia đổ vào trong nước, nếu làm tha cho nô tỳ.”

      Tiểu nha đầu rốt cục cũng đem mọi chuyện ràng. Lưu di nương vẫn giữ vẻ điềm đạm đáng quát to

      “Tiện nhân, đừng có vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người ta và Dao nhi, mau, ngươi rốt cuộc bị người nào sai khiến hãm hại chúng ta......”

      hổ là Lưu di nương, phản ứng quả nhiên rất nhanh lại còn muốn trả đũa, chỉ tiếc lời còn chưa xong liền nhận roi Đường thị quất qua. Nguyên lai, Đường thị tức giận rút roi được giắt bên hông nhiều chưa dùng ra đánh về hướng Lưu di nương và Diệp Mộng Dao. Lưu thị trốn kịp, gương mặt trắng noãn lập tức xuất đạo máu tươi đầm đìa:

      “A! Mặt của ta”

      Lưu thị hoảng sợ che mặt mình lại, cũng kịp né tránh roi tiếp theo, cánh tay bảo dưỡng vô cùng tốt cũng xuất đạo vết máu đau đớn như bị xát muối lên. Diệp Mộng Dao thấy mẫu thân chính mình bị đánh vẫn ra tay ngăn trở mà là trách cứ nàng ta suy nghĩ ra cái kế hoạch ngu xuẩn, làm hại nàng cũng lâm vào hoàn cảnh như thế!

      “Tốt lắm, Hân nhi.”

      Trấn Viễn Hầu bên khuyên bên giữ chặt Đường thị, cũng đối với mọi người phân phó

      “Người tới, đem Lưu di nương cùng nhị tiểu thư dẫn , dám làm bại hoại danh dự gia môn, tôn trọng chủ mẫu, bất kính đích tỷ, mỗi người phạt đánh ba mươi gậy, cấm ra khỏi phòng ba tháng, chi phí ăn mặc đều cắt giảm bậc, những người khác được đến thăm hỏi!”

      Lưu thị vừa nghe sắc mặt nhất thời trắng bệch, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể cấm đoán nàng, còn cho phép người đến thăm hỏi, mình nàng phải qua ba tháng cấm đoán kia như thế nào! Diệp Mộng Dao giãy dụa như điên, thể, thể, nàng vất vả mới tranh thủ được cơ hội đến gặp Quan Cốc ca ca liền như vậy có, còn muốn bị nhốt vào trong phòng, thể thấy mặt trời, đều là Diệp Mộ Linh! Đúng, đều là nàng ta! Nàng nhất định để cho nàng ta qua được ngày lành!

      Mọi người rốt cục cũng hiểu được tình từ đầu đến cuối, gặp mọi chuyện đều chấm dứt, Trấn Viễn Hầu liền :

      “Hôm nay chứng minh được đại tiểu thư là đích trưởng nữ của Trấn Viễn Hầu ta, nếu như có người còn dám luyên thuyên loạn, trực tiếp trục xuất Hầu phủ.”

      Mọi người bị dọa ứng thanh

      “Vâng!”

      dám lên tiếng nữa.

      “Tốt lắm, đều giải tán !”

      Trấn Viễn Hầu phân phó, mọi người liền rời , Trấn Viễn Hầu trấn an ái thê lại bị Đường thị nhéo mạnh cái ở bên hông,

      , có phải ngươi sớm biết mưu của các nàng!”

      Nét mặt già nua của Trấn Viễn Hầu hồng lên, vụng trộm liếc nhìn bảo bối nữ nhi của , trong lòng ủy khuất , phu nhân ngươi cũng quá cho ta mặt mũi, sau này bảo ta làm thế nào duy trì tôn nghiêm để làm phụ thân, Trấn Viễn Hầu ho hai tiếng:

      “Linh nhi, ngươi về trước .”
      Diệp Mộ Linh nghịch ngợm cười cười liền trở lại trong viện chính mình.

      Nguyên lai hai ngày trước, Diệp Mộ Linh tìm Trấn Viễn Hầu bảo tự mình lấy bát nước trong đến, hai phụ tử sớm lấy máu nhận thân quá lần, lúc ấy Diệp Mộ Linh cái gì cũng chưa , Trấn Viễn Hầu cũng thể lý giải hành động của nữ nhi, nhưng khi nhìn kết quả lấy máu nhận thân giả dối lần này Trấn Viễn Hầu liền hiểu được.
      Mà cái nha hoàn tam đẳng kia đúng là người lúc trước Diệp Mộ Linh thưởng cho tiền bạc, tuy rằng nhiều lắm nhưng lại vừa vặn giải quyết chuyện khẩn cấp trong nhà nàng, hơn nữa mẫu tử Lưu di nương đối đãi hạ nhân vốn vô cùng hà khắc, nha hoàn này tự nhiên trung thành vì các nàng làm việc mà nương theo Diệp Mộ Linh để được chỗ tốt, cắn ngược lại mẫu tử Lưu thị cái, cho nên khi Diệp Mộng Dao hướng nàng rống lên hai câu, nàng liền khẩn cấp khai ra toàn bộ.

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Vài ngày gần đây có hứng viết văn, cầu cất chứa a cầu cất chứa ·~
      bắt đầu từ chương này xử phạt mẫu tử Lưu thị, lần nữa sửa đổi, tuy rằng phải rất nặng, nhưng mọi chuyện từ từ đến ~ cảm ơn mọi người đề nghị ~

      =====
      Yui: Xin lỗi mọi người vì ta đào hỗ thời gian, tại dạo này quá bận nên thể post bài thường xuyên, mọi người thông cảm dùm ta nha!
      Đây là quà bồi thường!

      Chương 17: Quất Cầm

      Lưu di nương cùng Diệp Mộng Dao sau khi bị phạt đánh đều phải nằm giường nửa tháng, hạ nhân cũng chỉ ấn quy củ đưa chút dược, ngay cả đại phu cũng chưa gọi tới, chi phí ăn mặc của hai mẫu tử lại bị cắt giảm bậc, lại bị giam trong căn phòng so với phòng của nha hoàn nhất đẳng cũng lớn hơn bao nhiêu, để cho các nàng chịu nổi là ba tháng thấy được bóng người, bà tử đem cơm tới cũng đưa qua cửa sổ, câu cũng , cũng may hai mẫu tử trước khi bị giam cầm đều kịp vài câu, ngẫu nhiên còn có gào khan cổ họng vài câu....

      Thiếu mấy ke đáng ghét̉ quấy rầy, mấy ngày này trôi qua vô cùng tốt, Diệp Mộ Linh mỗi ngày đều luyện công phu cơ bản, làm quen với đao pháp, ngẫu nhiên ứng đối ứng đối với Triệu di nương ngực lớn ngốc nghếch, cuộc sống như vậy cũng coi như thích ý.

      Chính là tâm lý nàng hiểu được bình tĩnh ngoài mặt này rất nhanh bị xé rách. Đầu tiên phải bày ra mưu, tiếp theo nếu phòng hộ cẩn thận cái sóng to ngập trời kia chắc chắn bao phủ cả Hầu phủ!

      Trải qua đoạn thời gian huấn luyện, bốn nha hoàn cũng giống ngày xưa, đều có chút thành tựu. Ngày hôm này đúng là ngày kiếp trước nàng cứu Quất Cầm.... Còn là... ngày nàng tình cờ gặp Quan Cốc...... Cho nên, nàng sớm chuẩn bị thích đáng, chuẩn bị hành động giống kiếp trước, cứu Quất Cầm, chẳng qua, tâm tư này bất đồng. Cho tới bây giờ nàng cũng thể xác định Quất Cầm rốt cuộc người là do ai đặt bên cạnh nàng , mục đích là vì sao? bằng trước an trí bên người để quan sát, tổng so với bị xếp vào nơi nàng biết tốt hơn.
      Mà lúc này, trong cái sân ở Trấn Viễn Hầu phủ, nữ tử dung mạo dị thường diễm đứng trước cửa sổ, mũi rất cao, ánh mắt thâm thúy xuyên thấu khung cửa sổ , khí thế sắc bén hiếm thấy, phòng trong có gã hắc y nhân bịt mặt cung kính ôm quyền:

      “Chủ nhân, muốn an bài tốt, chỉ cần có gì chuyện bất ngờ gì xảy ra, tình nhất định tiến hành dựa theo tính toán của chủ nhân.”

      “Ngươi nên biết, ta tuyệt cho phép có chuyện ngoài ý muốn xuất , nếu cả việc như vậy ngươi đều làm xong, ta cũng nghĩ phải lưu ngươi lại ”

      Giọng điệu của nữ nhân bình thản lạnh nhạt giống như chuyện râu ria bình thường, lại khiến cho kia hắc y nhân nhịn được mà khiếp ý, trán càng tích nhiều mồ hôi lạnh......

      Chủ tớ mấy người chuẩn bị thích đáng, được Diệp thị cho phép liền ra cửa, Diệp Mộ Linh thân váy hồ lam tuyết xứng với khí chất băng cơ ngọc cốt, siêu phàm thoát tục, tuy rằng dung mạo còn chút non nớt nhưng lại toát ra bộ dáng nghiễm nhiên của tiểu thư khuê các, mà vài cái nha hoàn cũng khí độ bất phàm. Xe ngựa Hậu phủ đường về phía trước, màn cửa sổ bị gió mát thổi tung bay, hấp dẫn ít ánh mắt.

      Mấy người tới đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành -- Đường cái trung ương, tựa như tiểu thư của gia đình bình thường, xuống xe ngựa liền vừa vừa nhìn ngắm, thỉnh thoảng mua chút đồ chơi mới lạ, dẫn tới ít thiếu niên quay đầu lại nhìn, mà Diệp Mộ Linh lại bất động thanh sắc khống chế lộ tuyến dạo, hướng về địa phương kiếp trước gặp Quất Cầm. Quả nhiên, bao lâu liền chứng kiến màn như kiếp trước, nữ tử thần sắc đau khổ vận thân áo tang quỳ trước cửa gian tửu lâu sinh ý rất tốt cầu bán mình, Diệp Mộ Linh vẫn chưa về về phía trước nghỉ chân, chỉ lạnh lùng liếc mắt cái lại trùng hợp nhìn thấy Quất Cầm vụng trộm ngắm mình liền lộ ra tia ý cười nghiền ngẫm. Quất Cầm sợ chính mình bị phát giác ổn liền rất nhanh cúi đầu, nhưng nhớ tới mạt ý cười kia của nàng ta trong lòng khỏi trào ra tia bất an, chính là nàng cũng nghĩ nhiều liền mạnh mẽ đè ép suy nghĩ kia xuống, tiếp tục trình diễn tiết mục của bản thân.
      Quất Cầm rơi ít nước mắt nhưng lại thấy Diệp Mộ Linh bất vi sở động liền phóng đại tiếng khóc:

      “Chỉ cầu bán mình táng phụ (chôn cha), ta nguyện ý làm nô tì”

      Thanh phóng đại hấp dẫn ít người đường vây xem, nhìn gương mặt của nàng xinh đẹp, lại khóc như hoa lê đẫm mưa (*), ít người đều động lòng trắc , đáng tiếc người có thể ra phân tiền nhàn rỗi mua nàng cũng nhiều, nhưng nhiều đại biểu có, có mấy người ham sắc đẹp rục rịch muốn lên. Quất Cầm mắt thấy Diệp Mộ Linh vẫn bất vi sở động như cũ khỏi cảm thấy lo lắng.

      Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng ta, khỏi nghĩ đến nếu nàng dừng chân đến xem, nàng ta cũng vô pháp giống kiếp trước túm lấy xiêm y của nàng, chụp cái mũ lên đỉnh đầu nàng làm nàng thể thỏa hiệp mua Quất Cầm, nếu nàng cứ như vậy mà rời , nàng ta phải làm thế nào đây? Nghĩ đến điểm đó liền tiếp tục về phía trước, khóe mắt lướt nhìn Quất Cầm lo lắng. Đúng như nàng nghĩ nàng ta nháy mắt ra dấu cho nam tử vận thân hắc y ở trà lâu đối diện, nam tử hành động rất nhanh, Diệp Mộ Linh chỉ nhìn thấy cái bóng đen vụt bay qua, nhưng đại khái có thể phán đoán ra thân hình. Ngay tại thời điểm đó, đầu đường đột nhiên nhảy ra con ngựa điên màu nâu nhạt, mắt to như chuông đồng, mang theo hung quang điên cuồng phóng tới chỗ Diệp Mộ Linh. Mọi người kinh hoảng nhìn, rất nhiều người kịp tránh né hoặc ít hoặc nhiều đều bị chút thương tích, mùi huyết tinh tựa hồ càng thêm kích thích con ngựa cuồng tính chạy thẳng về phía trước, trong chớp mắt lao tới trước mặt Diệp Mộ Linh.

      Diệp Mộ Linh khỏi nheo cặp con ngươi chứa tinh quang lại, ra là thế! Mọi người mắt thấy nữ tử xinh đẹp như hoa sắp bị vó ngựa giẫm lên liền nhắm chặt hai mắt, dám nhìn tới màn huyết tinh kia, có chút người lại mở to hai mắt nhìn, che miệng hét lớn lên. Diệp Mộ Linh mặt biến sắc nắm chặt Phượng Lệ trong tay áo, bất quá chậm mà xảy ra nhanh, có hai bóng dáng đồng thời chạy vội đến, nam tử áo xanh đem nàng rất nhanh đem nàng kéo về, nghiêng người tránh né vó ngựa, mà đạo bóng dáng khác lại lại tiến lên che chở phía trước nàng, dùng thân hình mảnh mai chắn vó ngựa, nàng ta là Quất Cầm.
      Diệp Mộ Linh trấn định nhìn nữ tử bị vó ngựa đá bay ra ngoài ngã xuống đất, khóe miệng trào ra chút máu tươi, chút động dung cũng có, lãnh ý trong mắt càng thêm nặng. Đến tột cùng là ai phái Quất Cầm tới, cư nhiên vì có thể lấy được tín nhiệm của nàng, ở lại bên người nàng mà cam nguyện trả giá đại giới, tiếc hy sinh chính mình, Diệp gia hoặc sau lưng nàng rốt cuộc có cái gì đáng giá khiến người khác chịu trả giá cao như vậy! Những người vây xem đều bắt đầu bình luận, Diệp Mộ Linh cũng đáng giá nữa, làm bộ như cảm động đến rơi nước mắt, lo lắng tiến tới xem xét thương thế của Quất Cầm:

      nương, ngươi thấy như thế nào rồi, ta đưa ngươi xem đại phu....”

      Quất Cầm suy yếu gật gật đầu,

      “Đa tạ tiểu thư cứu giúp.”

      Diệp Mộ Linh cùng nàng khách sáo vài câu liền gọi Hồng Thường Lục Thường đem nàng đỡ lên xe ngựa, tiện đà xoay người nhìn về phía nam tử áo xanh vừa cứu nàng -- Quan Cốc! Nhìn lẳng lặng đứng ở đầu đường, thân ôn hòa phảng phất như ca ca nhà bên, như kiếp trước, trong nháy mắt Diệp Mộ Linh khỏi mê mang, Quan Cốc, lúc này ngươi cứu ta có phải hay cũng có ý đồ, ngươi có từng chân chính ta....

      Quan Cốc có chút suy nghĩ nhìn nữ tử đối diện đau thương, khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu. Nhưng rất nhanh Diệp Mộ Linh liền phục hồi tinh thần liền cúi đầu cười châm chọc, chính mình suy nghĩ cái gì vậy, đối mặt với kẻ thù đội trời chung lại nhớ tới ôn tồn của kiếp trước, thương kia sớm hóa thành nồng đậm hận ý thể tiêu tán, nếu đem xương nghiền thành tro khó giải mối hận trong lòng nàng, uổng cho nàng tái thế làm người! Ở thời điểm đến gần Quan Cốc, Diệp Mộ Linh lại thản nhiên hướng gật đầu liền xoay người rời , chính là ánh mắt khi xoay người kia lại làm Quan Cốc có chút mao cốt tủng nhiên, bởi vì ánh mắt kia giống như...... nhìn khối tử thi....

      (*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Yên là người mới, cho nên thỉnh mọi người bao dung yên đủ, yên hội ngừng cố gắng, thành thục đứng lên ~ hy vọng thân nhóm chứng kiến yên trưởng thành!

      =====
      Chương 18: mưu

      Thời tiết dần mát mẻ lên, quan viên Đại Kiền bắt đầu nghênh đón ngày hội trọng đại, săn thú. Theo tập tục của Đại Kiền, săn thú bình thường diễn ra trong năm ngày, hai ngày đầu trưởng bối tham dự để cho người trẻ tuổi có ít gian tự do, miễn cho tới lúc trưởng bối đến bọn họ lại bi câu thúc quá mức. Bởi vậy, tử nữ (trai ) thế gia thường trước hai ngày đến khu vực săn bắn du ngoạn, đồng thời tiến hành ít trận đấu tất yếu. Hai ngày sau, lấy hoàng đế cầm đầu, theo còn có rất nhiều đại thần cùng tần phi, bắt đầu săn thú chân chính.

      Trong Trấn Viễn Hầu phủ, Đường thị bận việc túi bụi, công việc chuẩn bị cho săn thú cần vô cùng cẩn thận, hơn nữa đệ đệ cùng mẹ với Diệp Mộ Linh, Diệp Mộ Thành ngày hôm trước cũng từ học viện trong cung trở lại, toàn bộ Hầu phủ đều tràn ngập loại hơi thở bận rộn lại náo nhiệt.

      Diệp Mộ Linh bước chậm trong hoa viên Hầu phủ, nhìn đóa cúc nở rộ khỏi có chút động dung, vươn đôi tay ngọc mảnh khảnh ngắt cái, lại bị đạo thanh tràn ngập oán hận đánh gãy:

      “Trưởng tỷ là hảo hưng trí a, thế nhưng lại ở đây thưởng thức hoa cúc.”

      Diệp Mộ Linh cười châm chọc, nguyên lai là Diệp Mộng Dao, xem ra ba tháng cấm đoán kia làm cho nàng ta thu liễm, ngược lại lại làm nàng mất tính nhẫn nại trong dĩ vãng, liền câu hai ý hỏi:

      “Muội muội sao ra đây? Thân mình như thế nào rồi?”

      Hỏi xong còn tinh tế đánh giá hảo muội muội của nàng, ba tháng cuộc sống nhìn thấy ánh nắng làm cho sắc mặt của nàng ra loại u ám khỏe mạnh, có người cùng chuyện nhiều ngày làm cho ánh mắt của nàng còn mang theo chút gì đó chưa tan rã hết, tuy rằng xiêm y coi như chỉnh tề nhưng cả người lại lộ ra cảm giác mốc meo.

      Diệp Mộ Linh thầm lắc đầu, xem ra muội muội của nàng vẫn thực ương ngạnh a, người sống ba tháng như vậy còn có thể khỏe mạnh như thế, tin tưởng bao lâu liền có thể khôi phục “Sức sống” ngày xưa.

      Diệp Mộng Dao nhìn bộ dáng nàng lắc đầu, nghĩ rằng nàng cười nhạo chính mình liền tức giận đến môi cũng run rẩy, tốt, thế nhưng lại tới tận đây khi dễ ta! Ngươi hại ta thành bộ dáng này, cư nhiên còn trào phúng cho ta, chờ ngày kia ta xoay người nhất định trả lại cho ngươi gấp trăm lần! (Con nay não teo, bị bệnh hoang tưởng cấp độ đặc biệt, nếu nó hại người ta mắc gì người ta phải hại nó. Điên khùng nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, bộ mày hại là người ta phải đứng yên chịu trận mới là đúng là tốt hả. Ngu cũng phải vừa vừa thôi, chừa cho ngươi khác với, đừng có ôm hết cái ngu vô mình để được biến thành thiên hạ vô địch ngu, siêu cấp vô địch thủ!)

      Diệp Mộng Dao oán hận trừng mắt nhìn trưởng tỷ của nàng, cũng chưa chữ liền xiết chặt nắm tay, mang theo vô vàn hận ý rời .

      “Tiểu thư, nàng ta như thế nào liền bỏ như vậy?”

      Lục Thường nghi hoặc hỏi.

      “Để ý nàng ta làm cái gì, rồi càng tốt.”

      có người bị tiểu nhạc đệm này quấy rầy tâm tình, mấy người thản nhiên thưởng thức cảnh sắc, lại bất giác tới Thương Vũ viện. Tựa hồ là do tâm tình, làm nàng bất tri bất giác tới sân của bào đệ, đứng bên ngoài ngoại viện, ngẩng đầu lẳng lặng ngóng nhìn cái sân sạch kia, xem nét chữ to cứng cáp hữu lực, nghĩ tới thiếu niên trong sáng như ánh mặt trời, khóe miệng khỏi lên tia mỉm cười ấm áp.
      Tựa hồ hai tỷ đệ có cảm ứng tâm linh, nam hài vận thân hắc huyền y rất nhanh liền chạy ra đón. Nhìn thấy Diệp Mộ Linh, phản ứng đầu tiên đó là nâng khóe miệng, lộ ra cái mỉm cười sang sảng lại sạch .

      “Tỷ, ngươi đến rồi, trong khoảng thời gian này nhớ ngươi muốn chết.”

      Dễ dàng làm cho người ta bỏ qua là dung mạo nam hài, cũng phải vì đủ tuấn mỹ mà là do thân hào quang quá mức chói lóa của nam hài làm cho người ta cảm thấy tâm đều ấm lên.

      Diệp Mộ Linh kéo tay , hỏi công khóa rồi cùng nhau vào trong tiền thính. biết có phải vì trong nhà bảo hộ rất tốt hay , hay là do nam hài tử trưởng thành trễ hơn so với nữ hài tử, Diệp Mộ Thành đoan đoan chính chính trưởng thành thành thiếu niên đơn giản ấm áp như ánh mặt trời. Tuy rằng văn võ kiêm tu (học cả văn lẫn võ), nhưng lại nhìn được lòng người hiểm ác, thường hay bị vẻ bề ngoài lừa gạt. Điều này cũng là lý do nàng thường xuyên mơ thấy kiếm trí mạng kia, khó lòng yên giấc.

      Trong sân Triệu di nương có nam hài mắt hình tam giác nổi giận đùng đùng uống trà, vẻ mặt phẫn hận, bộ dáng nhị đại gia ,

      “Nương, ngươi mau cho ta biết nên làm cái gì bây giờ a?”

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nương nghĩ biện pháp cho ngươi ......”

      “Ngươi có thể nghĩ ra cái biện pháp gì dễ làm a, còn bằng ta tự mình nghĩ đâu, vốn ngươi thấp hơn Đường thị đầu, tương lai ta còn muốn bị cái xú tiểu tử kia đè nặng cả đời .”

      Triệu di nương bị tức đến mặt đỏ lên, mà nam hài mắt kia tam giác chính là bảo bối nhi tử của nàng, Diệp Triển Bằng. Diệp Triển Bằng nhìn bộ dáng ngực to ngốc nghếch của Triệu di nương khỏi cảm thán, vì sao thông minh lại có cái mẫu thân ngu xuẩn như vậy.... Diệp Triển Bằng bất đắc dĩ lắc đầu rời . (Thêm đứa tự kỷ cuồng, ta cảm thấy thành tựu lớn nhất của Trấn Viễn Hầu là sinh được hai đứa con vô cùng cực phẩm xuẩn nhưng thích làm tàng DMD và DTB. Gia môn bất hạnh a.)

      Triệu di nương chính là còn hờn dỗi thấy thanh phi đao phá cửa sổ bay vào, chặt chẽ ghim bàn tròn làm Triệu di nương ngốc nghếch kinh hãi té từ ghế xuống đất, chờ cho dịu lát, nàng mang theo sắc mặt trắng như màu tóc đứng lên nhổ phi tiêu kia xuống, cẩn thận lật xem tờ giấy được cột phi tiêu. Trong tờ giấy viết: Nếu muốn cho nhi tử của ngươi kế thừa tước vị liền ấn theo lời ta mà làm......

      Triệu di nương vừa sợ lại nghi hoặc xem xong trang giấy, lời ghi bên trong gợi lên nồng đậm oán hận, ghen tị cùng tham lam chút nào che dấu trong mắt nàng, bàn tay nắm lấy trang giấy khỏi chặt hơn như luyến tiếc đứa , chỉ cần kế hoạch lần này thành công, như vậy ngày tốt lành của nàng cùng Bằng nhi liền tới ....

      Bên kia, Quất Cầm vụng trộm tới sân của Lưu di nương, nhìn đình viện rách nát trong lòng khỏi thầm than thời cơ tốt. nhàng mở cửa phòng Lưu di nương làm lộ ra tia khe hở, đợi người ở bên trong chuyện liền rất nhanh lắc mình vào, nháy mắt đóng cửa, cúi đầu lộ ra mỉm cười nhìn bóng dáng cách đó xa. Nguyên lai, Quất Cầm vẫn bị Diệp Mộ Linh an bài bên ngoài viện, căn bản thể tiếp cận nàng, càng miễn bàn đến việc có thể lấy được tín nhiệm của nàng, cho nên chủ nhân liền cải biến sách lược....

      Bóng dáng theo nàng đúng là Ngân Châu, tiểu nha đầu kia ỷ vào chính mình có chút võ công trụ cột liền có chút đại ý, cũng có nghĩ là chính mình muốn dẫn nàng đến tận đây. Xem ra, kế hoạch của chủ nhân muốn thành công! Lưu di nương ngồi trong phòng vừa thấy nha hoàn xa lạ dám tùy ý tiến vào phòng mình, muốn giận dữ thấy nha hoàn kia kính cẩn quỳ xuống, giọng .

      “Phu nhân chớ gấp, nô tỳ là tới tìm phu nhân làm nơi nương tựa .”

      Lưu di nương thấy vậy lại gặp Tiễn ma ma ở bên cạnh nháy mắt ra dấu liền thu liễm dục vọng muốn bạo phát tính tình. Ngân Châu thấy trong phòng có gì dị thường khỏi nghĩ đến Quất Cầm là người của Lưu di nương, liền trở về bẩm báo.

      Mà Quất Cầm ở trước mặt Lưu di nương lấy lòng :

      “Phu nhân, nô tỳ là nha hoàn bên ngoài viện của đại tiểu thư, trước đó vài ngày nô tỳ ở đường bán mình táng phụ, trùng hợp thay đại tiểu thư chặn ngựa điên, đại tiểu thư hảo tâm đem nô tỳ mang về, nô tỳ vốn cảm động đến rơi nước mắt, khả đại tiểu thư căn bản lại tín nhiệm nô tỳ, mặc dù nô tỳ buông tha tánh mạng chính mình lại vẫn nhập được vào mắt tiểu thư, nô tỳ bất đắc dĩ nghĩ muốn tìm chủ tử có tiền đồ, liền đến tìm phu nhân làm nơi nương tựa.”

      câu kêu phu nhân làm Lưu di nương hỉ thượng đuôi lông mày, khỏi ôn hòa rất nhiều,

      “Ngươi như thế nào lại cho rằng ta có tiền đồ? Mặt của ta ....”

      xong còn lấy tay nhàng xoa khuôn mặt u ám của chính mình, vết sẹo dài đến tấc ra vô cùng ràng. Bởi vậy, trong mắt của nàng lên tia oán hận ngoan độc. Đường Hân, ngươi hủy dung mạo của ta, nhưng ta từ bỏ ý đồ ! Nguyên lai lúc Lưu di nương bị giam lại được trị liệu, vết thương do roi Đường thị đánh được chữa trị tốt để lại sẹo.

      “Phu nhân, người cần vì thế mà lo lắng, tổ thượng nhà nô tỳ học y, bí phương thuốc bôi này là tổ tiên lưu lại, những có thể trừ vết sẹo mà còn có thể làm cho dung nhan nữ tử càng thêm xinh đẹp.”

      Quất Cầm từ trong lòng lấy ra cái hộp thuốc tinh xảo, hai tay dâng lên cho Lưu di nương.

      “Lời này là sao? Thuốc này thực hiệu quả như thế?”

      Lưu di nương kích động kéo tay Quất Cầm.

      “Phu nhân yên tâm, nếu như giống lời nô tỳ , nô tỳ cam nguyện bị phạt.”

      “Hảo hảo hảo, là cái nha đầu có tâm, ngươi yên tâm, ta đoạt được sủng ái của lão gia tất nhiên quên công lao của ngươi, ngươi ngày thường nếu có chút gì khó xử cứ việc tới tìm ta là được.”

      Lưu di nương thiện lương vỗ vỗ tay Quất Cầm.

      “Phu nhân, ngươi nguyện ý tin tưởng nô tỳ liền hảo, nô tỳ nhất định vì phu nhân vượt lửa qua sông cũng chối từ.”

      =====
      Andrena, Xuxu, PHUONGLINH87^^2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Khúc nhạc dạo

      Ngày thứ hai, vài cái đứa của Trấn Viễn Hầu phủ phân ra ngồi hai cỗ xe ngựa, còn mang theo ít hành lý trước đến nơi săn thú, Diệp Mộ Linh và Diệp Mộ Thành ngồi cùng ngồi trong chiếc xe ngựa, Diệp Mộng Dao và Diệp Triển Bằng ngồi chiếc xe ngựa còn lại, nữ nhi của Khâu di nương bị bệnh trong người nên .
      Thời điểm tất cả tới được khu vực săn bắn có rất nhiều đệ tử quan gia đến. Sau khi xe ngựa dừng lại, mọi người chỉ thấy thiếu niên nhàng tiêu sái nhảy xuống, thân xiêm y màu ngân bạch phảng phất như lưu quang toái ngọc, khuôn mặt thiếu niên còn chút non nớt nhưng có thể nhìn ra tương lai rất tuấn bất phàm, mặt tràn đầy tươi cười sảng khoái sạch có thể hòa tan nhật nguyệt, thiếu niên rất nhanh vươn tay giúp đỡ nữ tử chậm rãi xuống xe. Nữ tử xuống xe liền đứng vững, cũng thân váy dài bằng gấm tứ xuyên màu ngân bạch, trước ngực lóe lên châu quang, nữ tử vẻ mặt nhạt nhẽo, dung nhan có thể so với nhật nguyệt nhưng lại có vẻ quá mức đơn bạc lãnh, hơi thở quanh thân hoàn toàn bất đồng với thiếu niên kia.

      Mộc Vương quận chúa nhìn thấy Diệp Mộ Linh liền vội vàng nhiệt tình tiếp đón, giành trước Tần Vương quận chúa bước làm Tần Vương quận chúa tức giận trợn mắt trừng Mộc Vương quận chúa. Diệp Mộng Dao thấy vậy khỏi cắn răng thầm hận, Diệp Mộ Linh này như thế nào lại lợi hại như vậy, cư nhiên có thể đồng thời chiếm được ưu ái của hai đại thế lực. Xem ra nàng phải tính cái lối tắt khác, săn thú lần này nhất định phải làm cho nàng ta thân bại danh liệt!

      Diệp Triển Bằng nãy giờ vẫn núp kín sau xe ngựa lại nhìn quanh bốn phía, thừa dịp có người chú ý, lặng lẽ trốn mấy người Diệp Mộ Linh theo đường khác tới lều trại để cho nha hoàn dàn xếp tốt hành lý của chính mình. Mà thế tử Diệp Mộ Thành gần đến tuổi trưởng thành lại đứng bên, Diệp Mộ Linh nhìn lều trại trước mắt, phát lều trại của nữ tử và nam tử cách nhau khá xa, chỉnh tề phân ra hai bên, thậm chí ở giữa còn được dựng rào chắn, có thể nhìn ra được đây là vì bảo hộ danh dự cho nữ nhi. Chưa để cho nàng nghỉ ngơi lát liền nhận được thông báo buổi chiều hôm nay cuộc đua ngựa, có thể tự nguyện tham dự, nếu người nào đồng ý tham gia liền trước tiên chọn tốt ngựa, đổi kị trang (trang phục cưỡi ngựa), tham dự trận đấu.

      Đua ngựa tuy là hạng mục tự nguyện tham gia, nhưng cơ hồ toàn bộ người đến đều tham dự vì hoàng đế Đại Kiền luôn luôn coi trọng kỹ thuật cưỡi ngựa, hàng năm đều hỏi đến tình huống trận đấu, thậm chí còn có phần thưởng xa xỉ, nếu thành tích tốt vậy liền có ý nghĩa con đường làm quan của càng dễ thăng tiến thêm bước. Đương nhiên, trận đấu của nam tử bất đồng nữ tử, trận đấu của nam tử tất nhiên là muốn tranh đua cao thấp, so đấu thực lực chân chính, là hồi chém giết chân chính, mà nữ tử phần lớn ở lưng ngựa chỉ có vẻ tao nhã đại khí, xử dụng ít mưu ngầm, đương nhiên cũng thiếu ít cao thủ cưỡi ngựa chân chính.

      Diệp Mộ Linh có tham gia thi đấu nhưng vẫn mau chân đến xem. vào sân đấu liền gặp ít đến người, đại bộ phận nam tử đều thay kỵ trang, có người dẫn theo ngựa tuyển tốt, có còn người lại chăm sóc ngựa, nắm chặt khiên trong tay mình. Mà ít nữ tử lại thay kỵ trang tinh xảo, tư thế có phen oai hùng hiên ngang ý nhị khác. Diệp Mộ Linh nhìn chung quanh bốn phía cũng thấy Diệp Mộ Thành, nhưng y theo tính tình nhất định tham gia trận đấu này.

      Lúc này, ở chuồng ngựa cách đó xa, Diệp Triển Bằng cùng Diệp Mộ Thành chọn lựa ngựa, Diệp Mộ Thành để ý đến , vô cùng chăm chú đánh giá con ngựa, người tập trung ở chuồng ngựa cũng gần hết, gã sai vặt dưỡng ngựa cũng bị Diệp Triển Bằng mua chuộc tìm cớ ra ngoài. Diệp Mộ Thành chọn trúng con đại mã đỏ thẫm, hai mắt thoạt nhìn sáng ngời, hữu thần nhưng lại bị Diệp Triển Bằng ngăn trở.

      “Đại ca, con ngựa này nhìn quá mức dịu ngoan, hẳn là có sức chiến đấu. Đệ đệ trước kia nghe người ta qua ít, giống ngựa như vậy mới là hảo mã đứng đầu!”
      xong liền chỉ qua hắc mã cao lớn. Diệp Mộ Thành xoay người nhìn hắc mã thứ đệ chỉ, thân thể cao lớn nhưng làm cho người ta có cảm giác cồng kềnh, hai mắt sáng trong ngầm có ý kiêu căng liền có chút do dự :

      “Ngựa này đúng là ngựa tốt, chính là tính tình tựa hồ quá mức kiêu căng, dễ phục tùng.”

      Diệp Triển Bằng vội vàng bổ sung :

      “Đại ca sợ cái gì, dù tính tình có kiêu căng cũng là đầu súc sinh, huống hồ trận đấu sắp tới rất quan trọng, cho dù đại ca thèm để ý nhưng dù sao đại ca cũng là trưởng tử, đại biểu cho mặt mũi Hầu phủ, nếu thành tích quá kém cũng tốt lắm, mặt mũi Hầu phủ cũng giữ được.”

      Diệp Mộ Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý liền mang theo hùng tâm cùng ý chí chiến đấu đặc thù của thiếu niên lựa chọn hắc mã này.

      “Đại ca trước thôi, đệ đệ ở lại chọn lựa lát, đại ca cũng nên đến muộn, người tham gia trận đầu đều tập trung gần đủ rồi.”

      Diệp Mộ Thành gật đầu liền khẩn cấp về hướng trường đua ngựa cách đó xa. Chính là thời điểm tới ánh mắt mọi người nhìn đều có chút quái dị, thậm chí có số người bắt đầu nghị luận, Diệp Mộ Thành cũng có chú ý, nhưng có nghĩa Diệp Mộ Linh trọng sinh lần thèm để ý.

      Diệp Mộ Linh nhìn mọi người khe khẽ nhíu mày, có chút bất an phân phó:

      “Hồng Thường, ngươi tìm hiểu chút xem Mộ Thành có gì ổn .”
      Hồng Thường lập tức bước nhanh rời , bao lâu liền đầu đầy mồ hôi quay trở về, dáng vẻ cũng còn nét ổn trong như ngày thường.

      “Tiểu thư, tốt, con ngựa kia là ngựa riêng của Nhạc Vương thế tử, nó tính tình kiêu ngạo bất tuân cũng cho phép người khác cưỡi lên, có lần vị thuần mã sư (sư phụ thuần ngựa) muốn chế phục nó lại bị Nhạc Vương thế tử đem chôn sống .”

      Diệp Mộ Linh vừa nghe xong sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt, tia huyết sắc. Nhạc Vương thế tử có tiếng tàn nhẫn bạo ngược, nay trận đua ngựa sắp bắt đầu, muốn ngăn cản cũng còn kịp rồi. Đây là lần đầu tiên nàng lo lắng hoảng thần sau khi trọng sinh, đúng lúc này, Đường Quảng Hàn rất nhanh cùng người bên cạnh Diệp Mộ Thành đổi vị trí, lại hướng Diệp Mộ Linh nháy mắt cái trấn an. Diệp Mộ Linh cảm kích nhìn về phía , cảm thấy an tâm chút nhưng lại như trước nhìn chằm chằm tình huống ở trường, chính phút thả lỏng này làm thân mình thẳng tắp của nàng khỏi có chút nhuyễn (mềm, muốn ngã) xuống.

      Lúc này, gã sai vặt chăm sóc ngựa trở lại chuồng ngựa nhưng lại kinh ngạc thấy hắc mã kia của Nhạc Vương thế tử đâu, sau khi xem xét tới tới lui lui mấy lần mới xác định thấy bóng dáng con ngựa kia, nhất thời ngã ngồi đất, hai mắt ngốc lăng, mồ hôi trán nối tiếp nhau rơi. lâu sau gã sai vặt phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên muốn ra bên ngoài tìm kiếm lại gặp được cận vệ của Nhạc Vương thế tử, dọa sợ tới mức tè ra quần, thanh ràng thốt lên.

      “Thế tử kim an, thế tử kim an”

      Còn dùng tay áo dính đầy bùn đất bối rối xoa xoa mồ hôi trán.

      Chỉ thấy Nhạc Vương thế tử thân hắc bào rộng thùng thình, thậm chí có suy sụp, tối hấp dẫn ánh mắt người khác là hai điểm màu son gấp khúc như hình hỏa diễm trán, mày kiếm tuấn, lông mi bình thường lại ngầm có khí thế sắc bén, ánh mắt hẹp dài hơi hơi nâng cao phảng phất như được ngâm trong nước biển, trong suốt như chứa đựng ánh sáng và bóng tối của thế gian, chỉ tiếc ánh mắt trong suốt kia lại chỉ có thể làm cho người ta nhìn ràng hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn cùng với tâm tình bất định, sắc môi cực đạm, mang theo bộ dáng cười yếu ớt, tóc dài ngang hông cũng cột lên, cả người phảng phất như tinh rơi vào nhân gian, hấp dẫn tam hồn lục phách của ngươi.

      Nhạc Vương thế tử cũng có để ý đến gã sai vặt, chỉ đứng ở trước mặt , hai tròng mắt trong suốt phảng phất như hiểu hết thảy. Cận vệ của Nhạc Vương thế tử vòng qua người gã sai vặt vào trong chuồng ngựa, đến lát liền ra bẩm báo:

      “Chủ tử, ngựa thấy !”

      “Nga? Ngựa của bản thế tử cư nhiên thấy đâu, ngươi đây là có chuyện gì?”
      Nhạc Vương thế tử ra vẻ kinh ngạc giọng hỏi gã sai vặt còn quỳ trước mặt . Gã sai vặt còn chưa nghĩ được gì Nhạc Vương thế tử lại cố ý :

      “Ta biết, nhất định là con ngựa này tính tình rất nóng nảy, chính mình tự chạy đúng hay ?”

      Vẻ mặt kia giống như đứa bướng bỉnh.

      “Đúng! Đúng! Con ngựa kia tính tình rất nóng nảy, dây cương lại rắn chắc, nhất định là nó tự mình giãy thoát dây cương chạy ra ngoài.”
      Gã sai vặt như được đại xá, vội vàng theo.

      “Người tới, đem da lột ra cho bản thế tử, bản thế tử nghe dùng da người làm dây cương là rắn chắc nhất, tin tưởng lần này con ngựa kia nhất định chạy được.”

      Ngữ khí Nhạc Vương thế tử đột nhiên biến đổi mang theo vô tận tàn nhẫn, đem gã sai vặt kia đánh nhốt vào địa ngục.

      =====
      fujjko, Andrena, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :