1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bối Nhi

      Bối Nhi New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      8
      truyen hay wa,hong chap moi.thanks pan

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 81: Dưỡng thai như thế (2)

      "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Con phải hiểu tình huống của mình, khi đứng trước kẻ địch phải cố gắng giấu kín nhược điểm của mình, phát huy mặt mạnh của mình; đồng thời, con cũng phải hiểu tình huống của địch, để tránh mũi nhọn, công kích điểm yếu, như thế con mới có thể lên mặt là người chiến thắng." Úc Hàn Yên vuốt bụng của mình, từ từ .

      nhìn hai người đánh nhau kịch liệt phía trước, thong thả :

      "Cục cưng, con nhìn thấy bọn họ rồi sao? Nhược điểm của người cao cao kia là ra đòn dứt điểm, phương pháp đánh bại dễ dàng nhất chính là công kích vào hai chân của . Còn nhược điểm của người thấp thấp kia là phản ứng chưa đủ nhanh, phương pháp đánh bại dễ dàng nhất là ra đòn nhanh, động tác thay đổi liên tục."

      Tề Ngôn đứng ở sau lưng Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy nội dung cuộc chuyện của khóe miệng tự chủ được kéo ra, dưỡng thai như thế. . . . . .

      "Chị dâu, tôi về nghiên cứu tiếp thuốc dùng."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, lên tiếng:

      " ."

      lại đưa mặt về phía hai người đánh nhau khác, tiếp tục :

      "Hai người kia nha, thể lực tổng thể tồi. Dưới tình huống này, điều cốt lõi là phải chú ý lực cùng sức chịu đựng. Người nào chịu đựng tốt, tập trung được lực chú ý người đó thắng."

      Khóe môi Tề Ngôn cong lên, xoay người rời , rất mong chờ đứa bé này sinh ra.

      . . . . . .

      Cả buổi sáng, Úc Hàn Yên đều vuốt bụng, tiến hành “dưỡng thai” trong khu đánh lộn.

      "Chào bang chủ!" Nhìn thấy Lăng Diệp mọi người vội vàng chào hỏi.

      Lăng Diệp gật đầu cái, mắt nhìn thẳng về phía nhân vật mục tiêu.

      Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy động tĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút đói. xoay người, nhào vào lòng Lăng Diệp, giọng mang theo chút làm nũng :

      "Diệp, em đói."

      Lăng Diệp dùng con ngươi đen nhìn chòng chọc khuôn mặt Úc Hàn Yên hồi, gì, ôm ngang rời khỏi phòng đánh lộn.

      "Diệp, làm bữa trưa xong rồi sao?" Úc Hàn Yên đưa hai tay ôm cổ Lăng Diệp, ngẩng đầu nhìn hỏi.

      Lăng Diệp "Ừ" tiếng, tiếp tục im lặng, người cơ hồ tản ra khí lạnh.

      "Hình như tâm trạng được tốt? Ở công ty có ai chọc giận ?" Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm nhận được hơi lạnh, muộn màng phát ra sắc mặt có chút khó coi của người kia.

      Ánh mắt Lăng Diệp đặt người Úc Hàn Yên mà nhìn về đường phía trước, nhàn nhạt đáp:

      "Quả là tâm trạng tốt."

      Úc Hàn Yên có chút nổi cáu rồi. nhịn được :

      " khó chịu ở đâu ra nha. làm sao em biết, chỉ biết bày ra cái bản mặt này."

      Lăng Diệp khựng người lại. nhớ có người , người mang thai tính khí ổn định, quả nhiên là có đạo lý. cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, trầm giọng hỏi:

      "Tại sao tự nhiên lại cắt tóc?"

      Úc Hàn Yên bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn của mình, cười đáp:

      "Muốn cho ngạc nhiên."

      nhíu mày, hỏi ngược lại:

      " cảm thấy, so với trước kia em bây giờ trông đẹp hơn sao?"

      Sắc mặt Lăng Diệp vẫn như trước cười, rất nghiêm túc:

      "Em là của , mỗi bộ phận người em đều là của . Cho nên, em muốn cắt tóc trước tiên phải hỏi ý của ."

      Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, có thể bá đạo hơn nữa ?

      "Vậy sao mỗi ngày cạo râu đều thấy hỏi ý kiến em trước!"

      ". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, nghĩ lại cảm thấy có vẻ như cũng có đạo lý.

      im lặng lúc, thở dài cái, :

      " muốn em hình thành thói quen làm những việc gạt ."

      Úc Hàn Yên bĩu môi, dựa vào ngực Lăng Diệp, rầu rĩ :

      "Em chỉ muốn cho ngạc nhiên."

      Lăng Diệp nghe thấy giọng uất ức của , lòng như bị cái gì đó cắn phát. cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , giọng :

      "Ừ, trông rất đẹp."

      Úc Hàn Yên gục đầu vào ngực , lẩm bẩm:

      " quan tâm đến ."

      Lăng Diệp ôm chặt hơn chút, dịu dàng dỗ dành:

      "Ngoan, đừng tức giận."

      Nếu người của bang Liệt Diễm nhìn thấy Bang chủ như thần của bọn họ có bộ dáng như thế này, nhất định bị dọa đến thôi rồi.

      " quan tâm nữa." Úc Hàn Yên làu bàu.

      Tận sâu trong đáy lòng Lăng Diệp lên cảm giác vô lực. vốn phải là người biết dỗ dành. im lặng mấy giây, :

      "Đêm nay ngủ trong thư phòng."

      Úc Hàn Yên bất chợt ngẩng đầu lên, mặt là nụ cười vô cùng chói mắt. hưng phấn :

      "?"

      Lăng Diệp chống lại hai tròng mắt của , hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy:

      "Cứ như vậy muốn ngủ trong thư phòng, hả?"

      Úc Hàn Yên vội vàng che giấu nụ cười gương mặt, dối:

      "Là tự ."

      Lăng Diệp đặt ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, còn mình ngồi xuống bên cạnh , hỏi ngược lại:

      " như vậy, em để ý đến sao?"

      "Gian thương." Úc Hàn Yên trừng mắt cái, ném ra hai chữ.

      Lăng Diệp cầm dao nĩa lên, giọng hết sức bình tĩnh:

      "Vô thương bất gian, vô gian bất thương." (Nghĩa là: có thương nhân nào gian, gian phải là thương nhân)

      ". . . . . ." có thể khẳng khái hơn chút nữa ?
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Nữ LâmChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ăn trưa xong, Lăng Diệp vào thư phòng, còn Úc Hàn Yên trong bộ đồ ngủ dựa người vào đầu giường, tay phải vuốt vuốt bụng mình, giọng đều đều, dịu dàng :

      " sát thủ ưu tú phải có được tố chất tâm lý tốt, bất luận là có chuyện gì xảy ra cũng được sợ hãi, ở bất cứ đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh đó……."

      Nửa giờ sau, Lăng Diệp vào phòng ngủ, liền nghe được Úc Hàn Yên :

      "Lúc con xử lý con mồi, chính con cũng là con mồi của người khác!"

      "Tiểu Yên, em chắc chắn là nó có thể nghe được? Có thể hiểu được?" vừa cởi nút áo sơ mi, vừa .

      Úc Hàn Yên lơ đễnh đáp:

      "Cứ nghe hiểu." Nhìn thấy động tác của đối phương, cảnh giác hỏi:

      " ở đây làm gì?"

      "Ngủ cùng em." Lăng Diệp cởi áo và quần ra, nằm chết dí bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm vào lòng mình, đáp.


      Úc Hàn Yên yên tâm hỏi lại:

      "Vậy tại sao mặc đồ ngủ?"

      Lăng Diệp giải thích, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , giọng trầm thấp, khêu gợi :

      "Ngủ , chiều dẫn em ra ngoài."

      thích cái cảm giác da thịt mình chạm vào da thịt .

      lát sau, Úc Hàn Yên thấy vẫn có động tác gì khác, mới buông lỏng lòng xuống. tìm vị trí thoải mái trong lòng , nhắm mắt lại ngủ.

      Kể từ sau buổi tang lễ của Lăng Sanh, đây là lần đầu tiên hai người đến thăm ông.

      Có lẽ, thời gian là liều thuốc chữa khỏi vết thương tốt nhất, ít nhất bây giờ Lăng Diệp còn đau lòng như trước nưa, mà Úc Hàn Yên cũng còn tự trách mình như trước đây.

      Lăng Diệp đặt bó ly trắng xuống trước mộ Lăng Sanh, nhìn bức ảnh bia mộ :

      "Ông nội, chúng cháu tới thăm ông đây."

      Úc Hàn Yên cũng nhìn Lăng Sanh cười híp mắt trong ảnh, để ý đến nỗi đau trong lòng, cố gắng lộ ra nụ cười :

      "Ông nội, báo cho ông tin tốt, cháu mang thai đứa con của Diệp."

      Khóe môi Lăng Diệp khẽ cong lên, nắm chặt tay Úc Hàn Yên.

      Ông nội nghe thấy tin này hẳn rất vui, đây là điều ông vẫn hằng mong đợi.

      Úc Hàn Yên tiếp tục :

      "Cục cưng rất kiên cường nha, vài tháng nữa nó xuất thế giới này rồi.

      "Chào tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân." Lao Tôn nhìn thấy người đến, trong mắt thoáng qua tia sáng, cung kính chào hỏi.

      Lão Tôn gầy ít, xem ra già rất nhiều, có lẽ là do Lăng Sanh qua đời. Lăng Diệp hiểu bình cảm sâu đậm của Lão Tôn đối với ông nội, cho nên bảo Lão Tôn tiếp tục cai quản ngôi biệt thự này.

      Quay trở vào biệt thự, Úc Hàn Yên khỏi có cảm giác như cách cả thế kỷ, quả nhiên người và vật còn.

      "Lão Tôn, tối nay chúng tôi ở lại đây." Lăng Diệp nhìn về phía lão Tôn, chậm rãi .

      Trong mắt Lão Tôn ngân ngấn chút lệ, ông thể kiềm chế được xúc động trong lòng, gật đầu :

      "Dạ, tiểu thiêu gia."

      Nếu lão gia biết được tiểu thiếu gia ở lại đây, nhất định cười khép được miệng......

      Sau khi Lão Tôn lui xuống, Lăng Diệp tới trước mặt Úc Hàn Yên, hai tay đặt lên vai , cúi đầu nhìn vào đôi mắt trắng đen ràng của , :

      "Tiểu Yên, cái chết của ông nội phải là lỗi của em, muốn em cứ mang mãi nỗi áy náy rồi tự trách mình."

      Úc Hàn Yên bước lên phía trước bước, hai tay vòng chắc qua vòng eo gầy gò, rắn chắc của Lăng Diệp, tựa đầu vào lồng ngực to lớn, rắn chắc của , giọng đều đều tuyên bố:

      "Em muốn giết Nhan Hạo."

      Lăng Diệp nhàng ôm , lúc nghe thấy hai chữ "Nhan Hạo", trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo kinh người, chỉ nghe thấy giọng dịu dàng:

      "Tiểu Yên, chuyện này hãy giao cho . Nghe , được ?"

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ tỳ vết của , vẻ mặt đồng ý, giọng kiên quyết :

      ". Tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ em, em muốn tự tay kết liễu ."

      "Tiểu Yên, em mang thai." Lăng Diệp nghe thấy giọng của , trực giác mách bảo có chuyện ổn, liền dùng luôn quan tâm của đối với đứa bé để thay đổi quyết định của .

      Úc Hàn Yên đưa tay phải đặt lên chiếc bụng vẫn phẳng lỳ như trước của mình, giọng có chút tàn nhẫn:

      "Nếu nó dễ dàng buông tha như vậy, nó cũng xứng đáng làm con của chúng ta."

      Lăng Diệp dùng hai con mắt giống như đá Hắc Diệu Thạch nhìn hồi lâu, chậm rãi :

      "Trước đó, nhờ ông nội chọn ngày kết hôn cho chúng ta."

      Úc Hàn Yên hơi sững người, nhìn vào đôi mắt sâu thấy đáy của Lăng Diệp, hỏi:

      "Ông nội chọn ngày nào?"

      " biết, nhưng nghĩ, có thể tìm thấy trong thư phòng của ông." Lăng Diệp ôm eo Úc Hàn Yên, vừa về phía thư phòng của Lăng Sanh, vừa đáp.

      Thư phòng của Lăng Sanh rất lớn, sách vở lưu giữ vô cùng phong phú, từng dãy sách ngăn nắp khiến cho người ta dễ lầm tưởng nơi đây chính là thư viện vậy. Vừa vào đến cửa đa nhìn thấy ngay chiếc bàn làm việc cùng chiếc ghế dựa xoay bằng da . Phía trước bên phải bàn làm việc đặt chiếc đèn bàn tinh xảo cổ xưa, cạnh đó là vài cuốn sách và quyển lịch để bàn, ở giữa là quyển sổ chi chít chữ viết, chiếc bút máy màu đen vẫn còn đặt đó.

      " bảo Lão Tôn chỉ lau chùi bụi bặm thôi." Lăng Diệp giải thích.

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, tới trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn nội dung ghi trong quyển sổ.

      "Mình đa chọn được ngày rồi, trước khi mình chết, có thể nhìn thấy Tiểu Diệp kết hôn, còn gì tiếc nuối nữa rồi....."

      Lăng Diệp cầm quyển lịch lên, lật sang trang khác, lật đến trang thứ ba dừng lại. Tầm mắt tập trung tại số ngày được khoanh tròn đỏ chót. im lặng lúc, giọng mang theo đau đớn:

      " qua rồi."

      Úc Hàn Yên nhìn theo tầm mắt của , nửa tháng trước....

      Lăng Diệp đặt quyển lịch về vị trí cũ, kề trán lên trán Úc Hàn Yên, mắt nhìn thẳng vào mắt :

      "Tiểu Yên, nửa tháng nưa vào ngày này chúng ta kết hôn."

      Úc Hàn Yên nâng cằm lên, hôn cái lên đôi môi mỏng của Lăng Diệp, đáp: "Được."
      Last edited: 23/2/15
      Nữ Lâm, ChrisBối Nhi thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 82: Dây giày áo cưới

      "Alex, hôn lễ của tôi và Tiểu Yên định là nửa tháng sau." Đợi Úc Hàn Yên ngủ rồi, Lăng Diệp mới vào phòng ngủ của Lăng Sanh, vừa quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, vừa vào điện thoại di động.

      "Hắc hắc, cũng may là tôi có chuẩn bị từ sớm! Áo cưới tôi làm xong rồi."

      Lăng Diệp im lặng hai giây, :

      "Sáng ngày mai, cậu đưa áo cưới đến hiệu ảnh áo cưới Hoàng gia, sau đó cậu thiết kế bộ áo cưới nữa, ngày kết hôn dùng bộ đó."

      "Tại sao phải thiết kế bộ nữa! Bộ áo cưới này tôi mất mấy tháng! nhìn thấy nhất định thích."

      Lăng Diệp ngồi xuống chiếc giường của Lăng Sanh, chậm rãi :

      "Tiểu Yên mang thai, nửa tháng sau vòng eo lớn hơn bây giờ."

      "Sao hả! Diệp, là trâu bò hả! bao lâu rồi?"

      Lăng Diệp đút tay cầm điện thoại vào trong túi quần, hai chân vắt chéo lên nhau, đáp:

      "Ba tháng rồi."

      "Được, tôi thiết kế bộ nữa. Aizz, xem ra tôi lại phải ngủ nghỉ rồi. . . . . ."

      Khóe môi Lăng Diệp khẽ nâng lên, hỏi:

      "Cậu muốn gì?"

      "Sắp tới đây, tôi có cuộc trình diễn thời trang, tôi hy vọng và Hàn Yên có thể làm người mẫu cho tôi."

      Lăng Diệp im lặng mấy giây, lên tiếng:

      "Được, tôi tặng thêm cho cậu ba nam và nữ."

      Lúc này Tề Ngôn, Mạc Vũ, Thiên Nhất và Dany đều biết mình bị bán.

      "? ! Oh my ¬dear! Diệp, tôi chết mất, cho dù có mười ngày mười đêm ngủ tôi cũng phải thiết kế cho bộ áo cưới hợp ý nhất! Nhất định Hàn Yên dâu xinh đẹp, quyến rũ nhất đời này!"

      Miệng Lăng Diệp nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, cúp máy .

      ở lại trong phòng lúc, sau đó đứng dậy về phía phòng ngủ của mình.

      Lăng Diệp rón rén nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán .

      Úc Hàn Yên rúc vào lòng , chọn vị trí thoải mái nhất, hài lòng ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Diệp xuất trong phòng bếp, điều này làm cho Lão Tôn sợ hết hồn.

      "Tiểu thiếu gia, cậu có chuyện gì ?"

      Lăng Diệp vén tay áo lên, vừa lấy gạo vừa lơ đễnh đáp:

      "Nấu cháo."

      Lão Tôn vội vàng tới bên cạnh , :

      "Tiểu thiếu gia, cậu để đó , tôi cho người nấu là được rồi."

      Lăng Diệp lắc đầu cái, tiếp tục động tác tay của mình, bữa tối hôm qua phải là mình làm, chỉ ăn có chút.

      Lão Tôn thấy vậy cũng đành bỏ cuộc. Ông nhìn động tác thành thục trong tay Lăng Diệp, trong bụng kinh ngạc hồi.

      "Tiểu Yên có thai, còn nữa, nửa tháng sau ngày 26 chúng tôi kết hôn." Lăng Diệp đổ đầy nước, nhàn nhạt .

      Đối với , Lão Tôn theo ông nội mấy chục năm rồi, cũng gần bằng nửa ông nội của .

      Lão Tôn bởi vì kinh ngạc mà hai mắt trợn tròn lên. Sau khi phản ứng kịp, trong mắt ông tràn đầy vui sướng, khuôn mặt ngàn năm đổi xuất nụ cười hiếm có.

      Lão gia, nếu ông còn, nhất định vui sướng đến huơ tay múa chân .

      "26" - con số này ông thuộc lòng từ lâu rồi. Đây chính là ngày lão gia chọn làm ngày kết hôn cho tiểu thiếu gia……..

      Sau khi ăn sáng xong, Lăng Diệp lái xe đưa Úc Hàn Yên rời , còn Lão Tôn xin Lăng Diệp cho tài xế đưa mình tới nghĩa trang, làm việc mỗi ngày ông vẫn làm.

      Ông tới trước mộ Lăng Sanh, nhìn thấy bó hoa ly trắng nằm yên vị trước mộ, trong lòng vui mừng hồi.

      "Lão gia, ra tiểu thiếu gia rất quý người, rất quan tâm đến người……"

      Sau khi xe Lăng Diệp dừng ở trước hiệu ảnh áo cưới Hoàng Gia, lập tức có hai nhân viên đến, chia nhau mở hai cánh cửa xe bên trái và phải phía trước ra.

      Úc Hàn Yên nghiêng người, nhấc chân xuống xe. vừa mới đứng ngay ngắn, nhìn thấy sinh vật loại gì nhào tới. gì liếc mắt nhìn, định dùng chân để chặn đối phương, nhưng lại nhìn thấy ràng bàn tay đưa ra ngăn cản bước tiến của sinh vật kia.

      Trước ánh mắt sắc nhọn lạnh giá của Lăng Diệp, sinh vật loại gì kia đứng thẳng người lên, nghiêm túc sửa sang lại trang phục, rồi nhìn về phía Lăng Diệp, lên tiếng nhiệt tình thăm hỏi:

      "Hi, Diệp, lâu gặp!"

      thấy Lăng Diệp để ý đến mình, liền đem tầm mắt tập trung người Úc Hàn Yên, trong nhất thời phát ra tiếng thét như tiếng kêu của heo bị giết:

      "Tóc của đâu?!"

      Úc Hàn Yên vừa kéo khuỷu tay Lăng Diệp vào bên trong, vừa lơ đễnh đáp:

      "Tóc của tôi dĩ nhiên ở đầu tôi."

      Alex thấy vậy cũng xoay người, lẽo đẽo sau lưng bọn họ, mắt trợn trừng lên hỏi:

      "Tôi hỏi là hỏi mái tóc dài mê người của đâu."

      "Như thấy đó, cắt rồi." Úc Hàn Yên nhàn nhạt đáp.

      Alex tỏ vẻ vô cùng đau đớn, hỏi có chút khẩn trương:

      "Chỗ cắt đâu rồi?"

      "Thùng rác." Úc Hàn Yên bình tĩnh đáp.

      "Chào tổng giám đốc, chào phu nhân!" Nhân viên đứng chờ ở đại sảnh thấy người tới, hẹn mà đều cúi đầu chào.

      Lăng Diệp gật đầu cái, cúi đầu nhìn về phía Úc Hàn Yên, dịu dàng :

      "Tiểu Yên, chờ em."

      Khóe môi Úc Hàn Yên cong lên. nhón chân hôn cái lên môi Lăng Diệp, từ trong cổ họng phát ra tiếng vô cùng thân thiết:

      "Ừhm"

      "Hàn Yên, sao có thể ném chúng vào thùng rác? Cái này phải là phí của trời sao?!" Sau khi Alex khiếp sợ đủ, liền tới bên cạnh Úc Hàn Yên trách cứ.

      Trong đôi mắt thuần túy của Lăng Diệp phủ lên tầng giá lạnh. nhìn về phía Alex, giọng giống như từ trong hầm băng truyền tới:

      "Alex."

      Cả người Alex cứng đờ, có phần lấy lòng:

      "Hàn Yên, tôi dẫn xem váy cưới."
      Nữ Lâm, Aries293Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Úc Hàn Yên quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Lăng Diệp, ở giữa đám nhân viên túm tụm làm việc và Alex, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Diệp.

      "Đây là công sức tôi bỏ ra ba tháng để may chiếc váy cưới này cho đó." Đến phòng thử quần áo, Alex tới trước cái đài hình cung cao 15 cm. kéo chiếc rèm màu vàng nhạt ra, giọng đầy mong đợi.

      Chỉ thấy giữa đài, bộ váy cưới bằng ren màu trắng đứng ngạo nghễ bên trong. Từ phần eo váy cưới trở lên có những bông hoa xinh. xắn tinh tế, giữa mỗi bông hoa là viên kim cương trắng; từ phần eo trở xuống, váy cưới được chia làm hai lớp, lớp bên trong bằng tơ lụa màu trắng đục chảy xuống trông vô cùng hoàn mỹ, lớp tơ lụa lộ ra từng mảng hoa văn phượng hoàng rực rỡ, lớp bên ngoài là dải lụa màu trắng trải dài mãi dứt.

      Hai mắt Úc Hàn Yên sáng lên, khen tiếc lời:

      "Được lắm."

      Alex cười mập mờ tiếng, thần bí :

      "Nhất định Diệp vô cùng thích."

      Hai chữ "vô cùng" được Alex nhấn mạnh, làm cho người ta có cảm giác có ý gì đó ở đây.

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm bộ váy cưới lúc, cũng phát ra bất kỳ điều gì bất thường. đến phía sau váy cưới, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ ửng lên.

      "Chết tiệt, giải thích cho tôi chút, có chuyện gì xảy ra với cái dây giống như dây giày này hả?! Còn nữa, tại sao nơi thắt nút lại ở chỗ đuôi xương cụt?!" Cặp mắt phóng hỏa nhìn Alex trước mặt hả hê quát.

      Alex cười hắc hắc, giọng muốn ăn đòn:

      "Cái này gọi là vô cùng khêu gợi. Sau khi Diệp nhìn thấy, nhất định có kích thích mãnh liệt muốn phá hủy ‘tặng phẩm’. xong, vội vàng biến mất khỏi tầm mắt của Úc Hàn Yên.

      chơi chứ, giờ mà ở lại nơi này, chắc chắn bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.

      Úc Hàn Yên hít sâu hai cái, đè xuống cơn tức giận trong lòng, nhìn về phía nhân viên trong số đó, :

      "Đổi bộ khác cho tôi."



      hề có chút ý định nào muốn hấp dẫn tên cầm thú kia! dám đảm bảo, ăn mặc như thế này xuất trước mặt , ba ngày xuống được giường.

      "Dạ, phu nhân. Bà qua bên kia ngồi chờ lát ạ." Đối phương chỉ vào chiết ghế bằng da màu đen phía đối diện, cung kính .

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, chậm rãi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa, chán chường lật quyển ảnh cưới đặt mặt bàn thủy tinh.

      nhân viên đeo mắt kính gọng đen tới trước mặt Úc Hàn Yên, khẽ cúi người, nhìn cung kính :

      "Xin hỏi phu nhân muốn uống chút gì ?"

      " ly nước nóng." Úc Hàn Yên đưa mắt lên, nhàn nhạt .

      "Dạ, xin phu nhân chờ lát."

      Lăng Diệp đọc báo trong đại sảnh, đột nhiên ánh mắt liếc thấy người chạy vội về phía mình. khẽ cau mày, ngước mắt nhìn thấy Alex chạy chết trối.

      "Cậu làm cái gì đây?" hỏi theo bản năng.

      Alex ngồi xụi lơ xuống chiếc ghế sofa đối diện Lăng Diệp giống như trút giận, thở ra hơi kể đầu đuôi gốc ngọn cho Lăng Diệp nghe.

      Lăng Diệp dằn lòng nghe xong, con mắt như đá Hắc Diệu Thạch phát sáng. đặt tờ báo xuống, đứng bật dậy chút do dự, mở đôi chân thon dài ra đến chỗ Úc Hàn Yên.

      Alex thấy vậy, mắt trợn tròn gì. Đây là quá sốt ruột , rất nghi ngờ, hôm nay có chụp được ảnh cưới nữa……..

      Lăng Diệp tới phòng áo cưới, thấy nhân viên chọn váy liền hỏi:

      "Phu nhân bảo đến chọn hả?"

      Nhân viên nghe thấy giọng , vội vàng xoay người lại, cúi người chào Lăng Diệp, cung kính đáp:

      "Dạ, tổng giám đốc."

      Lăng Diệp nhàn nhạt câu " cần chọn", rồi xuyên qua phòng áo cưới, đến phòng thử đồ.


      Mặc dù Úc Hàn Yên xem ảnh cưới, nhưng Lăng Diệp vừa xuất , vẫn là người đầu tiên phát ra. Trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ. gấp quyển ảnh cưới lại, quay đầu nhìn về phía hỏi:

      "Sao lại vào đây?"

      Lăng Diệp trả lời ngay vấn đề của , mà dùng con mắt bén nhọn quét lượt qua ba nhân viên làm việc, sau khi họ thức thời rời mới ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, áp sát vào tai , dùng giọng trầm thấp, khêu gợi thủ thỉ:

      " muốn tự tay mặc váy cưới cho em."

      Úc Hàn Yên hơi nghĩ nghĩ. đoán người này biết được tồn tại của bộ váy kia. Trong lòng thầm mắng Alex cả trăm lần, vẻ ngoài lại tỏ ra có chút vui sướng :

      "Được nha, chúng ta ra ngoài chọn váy cưới ."

      Lăng Diệp cắn cắn vành tai trừng phạt, nhìn bộ váy cưới phía trước cho cự tuyệt:

      " cảm thấy nó được."

      "Được ở chỗ nào? Em thấy nó quá bình thường." Mắt Úc Hàn Yên lóe sáng, che giấu nỗi lòng .

      Con mắt Lăng Diệp sâu như biển. mạnh mẽ ôm eo Úc Hàn Yên, dẫn đến phía sau váy cưới, sau khi nhìn thấy thiết kế đằng sau, khóe môi cong lên, sau đó dùng cái tay còn lại từ từ cởi phía của “dây giày” ra.

      Sau khi Úc Hàn Yên nhìn thấy động tác của , khuôn mặt nhắn tự chủ được đỏ lên. nhăn nhó muốn thoát khỏi lồng ngực , nhưng bất đắc dĩ bị bàn tay như thép của đối phương giữ lại.

      Động tác tay Lăng Diệp vẫn ngừng, thấy gương mặt người kia đỏ hồng đến mức có thể chảy ra nước, trong lòng khẽ động. liền tiếp cận hôn cái, còn xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, chậm rãi hỏi:

      "Tiểu Yên, có phải em nghĩ đến hình ảnh cấm trẻ em ?"

      Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, giống như con mèo xù lông, nhấn mạnh:

      "Em có!"

      Nụ cười mặt Lăng Diệp càng lớn, giọng hỏi:

      "Vậy sao mặt em lại đỏ như vậy?"

      "Nóng!" Úc Hàn Yên rống lại chút nghĩ ngợi.

      "Hả? Vậy giúp em hạ hỏa là được rồi." Lăng Diệp nhíu mày, nghiêm túc .
      ChrisAries293 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :