Chương 81: Dưỡng thai như thế (2)
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Con phải hiểu tình huống của mình, khi đứng trước kẻ địch phải cố gắng giấu kín nhược điểm của mình, phát huy mặt mạnh của mình; đồng thời, con cũng phải hiểu tình huống của địch, để tránh mũi nhọn, công kích điểm yếu, như thế con mới có thể lên mặt là người chiến thắng." Úc Hàn Yên vuốt bụng của mình, từ từ .
nhìn hai người đánh nhau kịch liệt phía trước, thong thả :
"Cục cưng, con nhìn thấy bọn họ rồi sao? Nhược điểm của người cao cao kia là ra đòn dứt điểm, phương pháp đánh bại dễ dàng nhất chính là công kích vào hai chân của . Còn nhược điểm của người thấp thấp kia là phản ứng chưa đủ nhanh, phương pháp đánh bại dễ dàng nhất là ra đòn nhanh, động tác thay đổi liên tục."
Tề Ngôn đứng ở sau lưng Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy nội dung cuộc chuyện của khóe miệng tự chủ được kéo ra, dưỡng thai như thế. . . . . .
"Chị dâu, tôi về nghiên cứu tiếp thuốc dùng."
Úc Hàn Yên gật đầu cái, lên tiếng:
" ."
lại đưa mặt về phía hai người đánh nhau khác, tiếp tục :
"Hai người kia nha, thể lực tổng thể tồi. Dưới tình huống này, điều cốt lõi là phải chú ý lực cùng sức chịu đựng. Người nào chịu đựng tốt, tập trung được lực chú ý người đó thắng."
Khóe môi Tề Ngôn cong lên, xoay người rời , rất mong chờ đứa bé này sinh ra.
. . . . . .
Cả buổi sáng, Úc Hàn Yên đều vuốt bụng, tiến hành “dưỡng thai” trong khu đánh lộn.
"Chào bang chủ!" Nhìn thấy Lăng Diệp mọi người vội vàng chào hỏi.
Lăng Diệp gật đầu cái, mắt nhìn thẳng về phía nhân vật mục tiêu.
Úc Hàn Yên sau khi nghe thấy động tĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút đói. xoay người, nhào vào lòng Lăng Diệp, giọng mang theo chút làm nũng :
"Diệp, em đói."
Lăng Diệp dùng con ngươi đen nhìn chòng chọc khuôn mặt Úc Hàn Yên hồi, gì, ôm ngang rời khỏi phòng đánh lộn.
"Diệp, làm bữa trưa xong rồi sao?" Úc Hàn Yên đưa hai tay ôm cổ Lăng Diệp, ngẩng đầu nhìn hỏi.
Lăng Diệp "Ừ" tiếng, tiếp tục im lặng, người cơ hồ tản ra khí lạnh.
"Hình như tâm trạng được tốt? Ở công ty có ai chọc giận ?" Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm nhận được hơi lạnh, muộn màng phát ra sắc mặt có chút khó coi của người kia.
Ánh mắt Lăng Diệp đặt người Úc Hàn Yên mà nhìn về đường phía trước, nhàn nhạt đáp:
"Quả là tâm trạng tốt."
Úc Hàn Yên có chút nổi cáu rồi. nhịn được :
" khó chịu ở đâu ra nha. làm sao em biết, chỉ biết bày ra cái bản mặt này."
Lăng Diệp khựng người lại. nhớ có người , người mang thai tính khí ổn định, quả nhiên là có đạo lý. cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, trầm giọng hỏi:
"Tại sao tự nhiên lại cắt tóc?"
Úc Hàn Yên bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn của mình, cười đáp:
"Muốn cho ngạc nhiên."
nhíu mày, hỏi ngược lại:
" cảm thấy, so với trước kia em bây giờ trông đẹp hơn sao?"
Sắc mặt Lăng Diệp vẫn như trước cười, rất nghiêm túc:
"Em là của , mỗi bộ phận người em đều là của . Cho nên, em muốn cắt tóc trước tiên phải hỏi ý của ."
Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, có thể bá đạo hơn nữa ?
"Vậy sao mỗi ngày cạo râu đều thấy hỏi ý kiến em trước!"
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, nghĩ lại cảm thấy có vẻ như cũng có đạo lý.
im lặng lúc, thở dài cái, :
" muốn em hình thành thói quen làm những việc gạt ."
Úc Hàn Yên bĩu môi, dựa vào ngực Lăng Diệp, rầu rĩ :
"Em chỉ muốn cho ngạc nhiên."
Lăng Diệp nghe thấy giọng uất ức của , lòng như bị cái gì đó cắn phát. cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , giọng :
"Ừ, trông rất đẹp."
Úc Hàn Yên gục đầu vào ngực , lẩm bẩm:
" quan tâm đến ."
Lăng Diệp ôm chặt hơn chút, dịu dàng dỗ dành:
"Ngoan, đừng tức giận."
Nếu người của bang Liệt Diễm nhìn thấy Bang chủ như thần của bọn họ có bộ dáng như thế này, nhất định bị dọa đến thôi rồi.
" quan tâm nữa." Úc Hàn Yên làu bàu.
Tận sâu trong đáy lòng Lăng Diệp lên cảm giác vô lực. vốn phải là người biết dỗ dành. im lặng mấy giây, :
"Đêm nay ngủ trong thư phòng."
Úc Hàn Yên bất chợt ngẩng đầu lên, mặt là nụ cười vô cùng chói mắt. hưng phấn :
"?"
Lăng Diệp chống lại hai tròng mắt của , hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy:
"Cứ như vậy muốn ngủ trong thư phòng, hả?"
Úc Hàn Yên vội vàng che giấu nụ cười gương mặt, dối:
"Là tự ."
Lăng Diệp đặt ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, còn mình ngồi xuống bên cạnh , hỏi ngược lại:
" như vậy, em để ý đến sao?"
"Gian thương." Úc Hàn Yên trừng mắt cái, ném ra hai chữ.
Lăng Diệp cầm dao nĩa lên, giọng hết sức bình tĩnh:
"Vô thương bất gian, vô gian bất thương." (Nghĩa là: có thương nhân nào gian, gian phải là thương nhân)
". . . . . ." có thể khẳng khái hơn chút nữa ?
Last edited by a moderator: 18/4/15
Nữ Lâm và Chris thích bài này.