@lamkhongngannguyet nếu được cậu có thể đổi bìa giúp tớ được ? Tại trong nhà mình cũng có 1 tác phẩm sử dụng bìa stock này, truyện kia làm sau truyện này tuy nhiên truyện kia ngắn lắm, cũng sắp hoàn rồi. (truyện có 9c à) Nên Ngân Nguyệt xem xét giúp tớ nhé, nếu cậu đồng ý cũng báo tớ nhé Cảm ơn.
Chương 30– Điều giấu ở sâu tận trong tim (2) Hai chữ, "Quý" và "Kỷ". phát điểm trùng hợp kỳ diệu, cách đặt bút viết hai chữ này đều là nét phẩy nét ngang, chẳng qua tách ra, viết liền. Hai chữ đó được viết bảng đen của phòng học tiểu học của , chiếc bảng này từng viết qua rất nhiều từ tiếng , công thức toán, bây giờ, chỉ có họ của và . "Vâng," Kỷ Ức thở phào, cảm thấy tim đập đến nhói, "Em.... đúng là muốn viết hai chữ này." Quý Thành Dương cười, thả viên phấn trở về rãnh gỗ, nâng cổ tay. xem giờ. Động tác này rất quen thuộc, rất phối hợp nhìn quanh tìm đồ lau bảng, nhưng tìm thấy, sao chỉ có phấn viết có giẻ lau nhỉ? xoay người định đến tìm ở ngăn kéo dưới bục giảng, bị Quý Thành Dương kéo lại: " cần lau, lát nữa khóa cửa lại, ai thấy được đâu." lau sao? Nhưng.......... Quý Thành Dương nhàng vỗ vai , ý bảo được rồi. Kỷ Ức hơi chột dạ, cuối cùng liếc nhìn chữ bảng, nghe lời rời khỏi phòng học. Quý Thành Dương thuận tay đóng cửa, lạch cạch khóa cửa, tất cả chuyện đêm nay như bí mật, được giấu sau cánh cửa này vậy. Khi Quý Thành Dương đưa trở về trường phụ trung, là chín giờ tối. " đưa em đến cổng trường?" Kỷ Ức nghĩ lúc, lắc đầu: "Em tự qua được rồi, cầu vượt ở đây rất đông người, an toàn lắm." Kỷ Ức xuống xe, qua cửa sổ xe bên ghế lái, tạm biệt với , sau đó đeo ba lô mình lên cầu vượt. gác tay lên cửa sổ xe, cách lớp thủy tinh của kính trước nhìn theo bước từng bước bậc thang màu đỏ của cầu vượt, chậm rãi qua sạp bán dĩa, búp bê, tạp hóa vỉa hè, nhìn chớp mắt. Cũng tính nhìn chớp mắt, vẫn hay nhìn về phía nơi này, vị trí của chiếc xe. Quý Thành Dương tháo mũ xuống, ném qua bên ghế phó lái, ngửa đầu dựa vào ghế, ngón tay lơ đễnh gõ gõ vỏ kim loạt ngoài cửa xe. Người nếm qua lửa đạn chiến tranh, quá trình trải qua năm rất nhanh, có thể so với mười năm của người bình thường, thậm chí là hai mươi năm, hy vọng được thấy hòa bình, hy vọng tất cả cái chết đời còn liên quan đến súng pháo, hy vọng ngày nào đó trước ống kinh của mình đều là hình ảnh hạnh phúc giản đơn. Giống như giờ khắc này. chưa trưởng thành của cây cầu vượt bình thường ở Bắc Kinh, liên tục nhìn lén . Quý Thành Dương nhìn bóng dáng Kỷ Ức biến mất ở ngã rẽ, rốt cuộc lái xe rời . Nửa tiếng sau, đến đài truyền hình, cuộc họp theo lệ, làm theo phép họp xong, vui cười tranh cãi ầm ĩ hồi, mọi người tự chuẩn bị công tác tiếp theo. Quý Thành Dương ra cửa lớn, bước hai bước xuống bậc thang bị người phía sau gọi lại. Lưu Vãn Hạ nhanh chóng bước ra cửa thủy tinh tới: "Trời ạ, em đuổi theo suốt, gọi ba bốn lượt cũng nghe." Bên cạnh có người ngang qua, cười chào hỏi với Lưu Vãn Hạ, ấy tính cách ôn hòa lại nhiệt tình, người như vậy cộng thêm khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, đến đâu cũng được hoan nghênh. Quý Thành Dương nhớ, từ hồi trung học ấy nhận thưởng của hộ chuyên nghiệp[1], có điều, tuy là bạn học trung học, ra và Lưu Vãn Hạ chẳng quen mấy. Lưu Vãn Hạ tới, cười vừa rồi gặp được chuyện thú vị, dường như chuyện gì qua lời kể của ấy cũng trở nên sinh động thú vị lạ thường, quả nhiên là trời sinh để làm người dẫn chương trình. "Nghe muốn làm tiết mục tọa đàm?" Lưu Vãn Hạ cầm túi xách, theo hướng đậu xe. Quý Thành Dương bất ngờ, chuyện này vừa xác định chưa đến mấy tiếng thôi: " đồng ý tiết mục, chuyên đề chủ yếu của họ là phóng viên chiến trường, còn mời vài vị tiền bối đáng kính." Lưu Vãn Hạ cười: " tới chiến trường, tính thế nào? Dù sao cũng thể chạy ra chiến trường cả đời chứ?" "Tạm thời có tính toán xa lắm," làm việc này vốn cần kế hoạch nghề nghiệp lâu dài gì, nếu chọn chiến trường, đó là hàm ý quá suy xét vấn đề thực tế. Ví dụ như tiểu sử bối cảnh? Thăng chức? Hay vấn đề khác. "Đây xem như.... chủ nghĩ hùng di truyền của gia đình sao?" Quý Thành Dương cười. chỉ chỉ xe của mình: "Tôi tới rồi." Lưu Vãn Hạ a tiếng, giật mình, bản thân lại xa vậy, theo đến thẳng bãn đỗ xe gần tiểu khu..... "Sao em lại tới tận đây? Hôm nay em xe đến a," ấy cười, vô cùng trực tiếp nhìn Quý Thành Dương, "Nơi em định đến rất gần nhà , cũng đường Bắc Tam Hoàn, tiện đường cho em quá giang ?" Quý Thành Dương có ý kiến, rút chìa khóa trong túi quần ra, ra dấu cho ấy lên xe. Lưu Vãn Hạ vô cùng để ý vấn đề kế hoạch nghề nghiệp của bạn học cũ Quý Thành Dương, khi xe chạy bon bon đường lớn, ấy ngồi trong xe phân tích tình thế trong đài truyền hình cho biết. Quý Thành Dương biết lòng tốt của ấy, đương nhiên cũng nhìn ra được khi ấy chuyện với mình, đáy mắt có chút ý tứ tiến thêm bước. phải biết tâm tư của Lưu Vãn Hạ. Có người thích nhanh chậm trù tính mỗi phần của cuộc đời mình, trong thành phố hòa bình thích dùng tính cách trầm tĩnh hay hướng ngoại, cha mẹ có khỏe mạnh hay , hay thân thích trong nhà có dính dáng hoặc bối cảnh có thể duy trì, công việc của đối tượng có ổn định hay có thể phát triển liên tục ....v..v.., rất nhiều yếu tố để chọn đối tượng của bản thân, hoặc trực tiếp hơn là chọn bạn đời. Điều đó sai. Giống như tại, giờ phút này, xinh đẹp ở bên cạnh dùng cách phổ biến nhất, vì mà cân nhắc về công việc ổn định trong tương lai. Quý Thành Dương trước giờ hề bài xích người theo chủ nghĩa thực tế, nhưng vẫn kiên trì làm người theo chủ nghĩa lý tưởng. Thế giới này có cực hạn thực tế, còn có cực hạn lý tưởng. Chẳng sợ người kiên trì đến cuối chỉ có trong nghìn vạn, ý nghĩa của tồn tại đó, vượt qua cả chiều dài của sinh mệnh. ........... Quý Thành Dương nhìn tình hình giao thông phía sau kính chiếu hậu, tay đánh vô-lăng, đừng dưới cầu Jishuitan: "Nhà tôi ở đường khá yên tĩnh, khó lái xe vào, cho em xuống ở đây tương đối thuận tiện hơn." Lưu Vãn Hạ có chút quẫn bách, ít nhất dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nơi muốn đến rất gần nhà , Quý Thành Dương hẳn nên lễ phép hỏi địa điểm, nếu gần nên có phong thái đàn ông đưa đến đó. Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Lưu Vãn Hạ, cười, tháo dây an toàn, động tác hơi chậm. Từ thời trung học ngồi ở hàng cuối trong đám học sinh giỏi, vĩnh viễn quá giống, đến nay vẫn vậy. "Dì em ở đây, em có lẽ ngủ lại đây đêm," Giọng của Lưu Vãn Hạ dịu dàng như nước, "Em nhớ có mấy bạn học cũng ở gần đây, bằng ngày mai đám bạn học cũ chúng ta hẹn gặp cùng ăn bữa cơm?" Đèn xe có màu rất ấm, khiến ánh mắt của càng trong suốt sáng ngời. hiếm khi cười, tình cười : "Ngày mai có lẽ rảnh, tôi phải cùng bạn báo danh thi." hiểu vì sao lại cứ thế ra. Hẳn là thái độ khi gần khi xa sợ bị nhìn thấu, lại muốn tới gần này của Lưu Vãn Hạ, khiến chợt rất nhớ rất nhớ lúc nãy ngồi ở ghế phó lái, tháo dây an toàn xuống xe rồi, còn cố ý vòng qua cửa sổ xe bên chào tạm biệt. Có những tâm tư, vô cùng tuyệt vời, có những tâm tư, khiến người ta cảm thấy nhàm chán buồn phiền. Tiêu chuẩn đánh giá việc này liên quan đến gì cả, chỉ liên quan tới người ở trong tim bạn. Hôm sau Kỷ Ức dậy rất sớm, đặt gương bệ cửa sổ, chăm chú chải đầu, cẩn thận tỉ mỉ soi mặt mình, sau đó chậm rãi thở ra hơi. Sao lại khẩn trương thế nhỉ? Ân Tình Tình bưng chậu rửa mặt và khăn vào, vui vẻ: "Cậu khẩn trương gì, phải chỉ là báo danh thôi sao? thi đâu, chưa gì tim đập như trống rồi?" Kỷ Ức thở dài: " biết." Khi những lời này, có chút chắc chắn. Ngay cả khi theo dàn nhạc biểu diễn cũng có cảm giác thiếu tự tin, sa sút thế này. Sau khi lên xe của Quý Thành Dương, vẫn thế, mắt nhìn phố xá ngoài cửa sổ xe. Ánh nắng rực rỡ, con người và cảnh sắc như nước chảy lướt qua tầm mắt , áp má lên chỗ dựa ghế, ngây ngốc hồi lâu, chợt phát giác chút khác thường. nhàng áp sát ghế dựa ngửi.... Có mùi hương đặc biệt ngọt. quá quen với chỗ ngồi này, chỉ chút thay đổi cũng phát được, hơn nữa chỉ mới qua buổi tối. Kỷ Ức tiếp tục nhìn ra bên ngoài, bất giác bắt đầu tưởng tượng về chủ nhân của mùi hương này, tâm tình dần dần tệ . Quý Thành Dương dừng xe ở gần đó, muốn đưa vào. "Em tự vào được rồi," Kỷ Ức , "Em rất hay đến đây chơi, biết Hồng Lâu ở đâu." Quý Thành Dương suy nghĩ, cũng thấy sao: " mua vài thứ, em tự vào báo danh, lát nữa đứng bên ngoài Hồng Lâu chờ em." Kỷ Ức dạ. xuống xe, thẳng vào cửa lớn. Tuy thỉnh thoảng hay đến đây chơi, nhưng, bây giờ muốn trở thành sinh viên trường này, tâm tình rất khác. Lần đầu tiên đến đây, trong mắt , nơi này và đại viện mình ở từ bé đến lớn khác mấy, cũng là tường che, bao quanh rất nhiều cảnh sắc bên ngoài nhìn tới được, so với công viên có lẽ khác mấy. Nhưng bây giờ, khác biệt rồi. muốn học ở nơi này, đến gần thêm bước nữa. Người đến báo danh xếp thành hàng dài, Kỷ Ức đến cuối hàng, đứng chưa đến phút, phía sau lại có thêm hơn hai mươi người. nhìn phía sau, rồi nhìn phía trước, ngờ thấy được bạn học khác lớp trong trường Phụ Trung. Đối phương cũng thấy , cha mẹ cùng bạn ấy cũng thấy . Kỷ Ức là thành viên dàn nhạc, còn ở trong lớp thực nghiệm, đôi khi cuối năm được hội phụ huynh khen thưởng, phụ huynh học sinh cùng năm đa số đều biết tên . chợt hoảng hốt, nháy mắt nhớ ra điều gì đó. "Kia phải là con bé gây ra vụ đánh nhau ầm ĩ ở trường con sao," phụ huynh của học sinh kia cúi đầu hỏi con mình, "Sao bị đuổi học?" " ấy à...." Học sinh kia thành trả lời, "Mẹ tiếng chút, ấy chỉ bị cảnh cáo, là hiệu trưởng đặc biệt phê." Dì kia nhíu mày, rất khó hiểu, vừa vặn phía sau có phụ huynh tò mò hỏi thăm, vì thế bà ấy đơn giản hai ba câu: "Tụ tập đánh nhau, đánh đứa bé gần chết, tất cả học sinh giáo viên có mặt đều sợ hãi, trường Phụ Trung nhiều năm rồi chưa từng có kiện bạo lực như thế. Tôi còn tưởng học sinh thế này sớm bị đuổi rồi, ngờ trường học còn giữ.... Bất quá đại học trọng điểm này có phải nên tuyển loại học sinh có vấn đề này ?" Có phụ huynh, có học sinh, tất cả đều nhìn về phía . Tò mò, thăm dò, hoặc trực tiếp nhìn, hoặc lén lút nhìn. Ngay lập tức, trở thành tiêu điểm. Hàng ngũ dài như vậy, nhiều người như vậy, càng lúc càng biết làm thế nào. "Đúng vậy, cho dù báo danh thi đậu, cuối cùng trúng tuyển nộp hồ sơ, cũng bị trả về thôi?" cúi đầu, đó phải , hồ sơ cuối cùng nộp có ghi chép xử phạt, những điều các dì ấy phải ........ Nhưng đây là chuyện , tụ chúng đánh người là , bị xử phạt cũng là . Tay trái Kỷ Ức siết chặt tay phải, muốn kiên trì đứng ở chỗ này, Nhưng rất nhiều ánh mắt và bình luận, tò mò hỏi thăm, cuối cùng ngay cả giáo viên phụ trách duy trì trật tự khi báo danh cũng xuống hỏi tình huống. nghe được có người trả lời. Nghe thấy giáo viên kia a tiếng, lầm bầm: "Học sinh như thế..... Chúng tôi xác thực tuyển." nghe tiếp nữa, hai tay siết dây đeo ba lô, rời khỏi hàng ngũ báo danh. dọc theo cái hồ tên, muốn ra ngoài, rời khỏi vườn trường này, nhưng hồi liền dừng lại, biết phải về hướng nào. Trời tháng năm, có chút hơi nóng gay gắt của đầu hè. Kỷ Ức biết mình tới đâu, xung quanh có mấy người, nam nữ đủ cả, có mặc áo tay ngắn, có cả dài tay nhưng vì nóng mà xắn lên. Bây giờ mới thấy nóng, mặc đồng phục xuân thu của trường Phụ Trung, sau lưng ướt đẫm, trán ẩm mồ hôi. Đến khi trong tầm mắt xuất Quý Thành Dương đến gần. "Báo danh xong rồi?" hỏi . nhìn , mũi ê ẩm, gì, ra là sợ mình vừa mở miệng khóc. Quý Thành Dương nhạy bén nhận ra ổn, gì, nắm tay rời nơi đó, dừng xe ở con đường phía cổng nam: "Em ở đây chờ , được đâu hết, lái xe đến." Kỷ Ức , cũng nhúc nhích. lát sau, rốt cuộc mở miệng, mơ hồ : "Em báo danh, em học được ngành ngôn ngữ thiểu số.... Làm sao bây giờ," nước mắt bất giác rơi xuống, đứng trước mặt , giọng : " chúng ta đến Bắc Ngoại[2] thử xem, Bắc Ngoại báo danh ngày mấy biết ....... Em có tra....." muốn khóc, nhưng nhìn thấy lại chỉ muốn khóc. Ở trước mặt nhiều người như thế có thể khóc, ở trước mặt người nhà có thể khóc, nhưng chỉ cần nhìn thấy Quý Thành Dương cứ như tuyến nước mắt bị đứt vậy, tất cả nước mắt tuôn như suối. rốt cuộc iểu ra, con người vốn là như thế, chỉ khi đứng trước mặt người tốt với mình mới yếu ớt nhất. Chỗ ngày nhiều người lắm, nhưng người ngang thấy khóc trước mặt chàng trai, luôn liếc nhìn qua. Quý Thành Dương cảm thấy có ngọn lửa tên bùng lên trong đáy lòng, cách nào tắt được: "Em ở đây chờ , được đâu cả." phải đưa rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng căn bản dám di chuyển. "Vâng," đồng ý với , "Em chờ ." Lúc này có taxi từ trong trường chạy ra, xe trống, Qúy Thành Dương hề suy nghĩ, ngăn xe lại, dẫn Kỷ Ức lên xe. đợi được, xe cứ dừng đó , bây giờ muốn dẫn về nhà. Về đến nhà , Kỷ Ức còn chưa phát Quý Thành Dương để xe lại khu Hải Điện, cứ thế dẫn trở về. Kỷ Ức theo vào nhà, trong đầu chỉ nghĩ lỡ như có ảnh hưởng khác phải làm sao, lỡ như khi báo danh thi đại học cũng thế sao, lỡ như những người đó lại nhắc tới việc đó sao? theo vào phòng, đặt ba lô chiếc sô pha ở cửa hành lang. Quý Thành Dương ngồi xổm xuống,lấy dép lê hay mang trong ngăn tủ ra, đặt dưới chân . ngẩng đầu, rốt cuộc thấy đôi mắt sưng cả lên, hồng đến dọa người. thào, muốn hỏi phải làm sao đây. Lời còn chưa ra, chợt cảm thấy môi bị nặng nề chặn lại, ầm tiếng, hoàn toàn ngây ra, mặt còn vương nước mắt, ẩm ướt môi của hai người. Kỷ Ức ngây ngây ngốc ngốc, chỉ nghe được tiếng tim đập bùm bùm như nổi trống trong lồng ngực mình, cho đến khi Quý Thành Dương nắm vai , chậm rãi dịch ra. vẫn mông lung, chi có thể thấy Quý Thành Dương, thấy đôi mắt đen nhánh của nhìn chằm chằm chính mình. Như bất cứ lúc nào cũng có thể đến gần nữa. Rồi lại như tuyệt đối đến gần nữa. [1] giải thưởng, cũng khá lớn, hộ chuyên nghiệp là hộ nông thôn. [2] Bắc Ngoại: Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh. P.S: First kiss chúc mừng năm mới ~ Mấy hôm vừa rồi bận quá... là hoàn toàn quên mất post truyện, thở được hơi là nằm xún ngủ mất đất.. xin lỗi mọi người nhìu nhìu... @Avehil xin lỗi, mấy hôm rồi bận quá onl, giờ mới thấy tin để lại của bạn... Hình bìa giờ mình có thời gian làm lại T_T với lại có nhiều hình lưu, cái này cũng nằm trong stock của cung ... Nếu làm lại bìa chắc đợi hoàn làm ebook rồi mình mới đổi dc T^T --- Năm mới vui vẻ hen ~ Tình hình là mình long nhong nhìu nên ko hứa bonus đâu Ngủ ngon ~