1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo60: ý cầu hôn hoho​
      milktruyenky thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Hô hô, chap mới ~~~~~~
      Điều gì chờ đợi :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      milktruyenky thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16. Tắm uyên ương.

      Editor: Linh

      Ngày đó, Tống phủ quả là ngựa xe như nước, Hướng Vân Hoan đường theo Lý Đại Chủy đến phòng bếp chưa từng ngừng cảm thán.

      Trong phòng bếp có bàn tay của Lý Đại Chủy, Vân Hoan ở bên cạnh ngây người lát, Lý Đại Chủy liền ghét bỏ đuổi nàng ra ngoài, “Ở đây có ta trông là được rồi!” Thấp giọng, Lý Đại Chủy nhắc nhở: “Tống đại thiếu gia mời tiểu thư đến làm khách, ngươi nghĩ xem, các phu nhân tiểu thư khác cả người thơm tho, tiểu thư ngài lại cả người đầy mùi dầu, như vậy được sao?”

      “Nhưng lát nữa ta cũng phải làm đồ ăn mà...” Vân Hoan chần chờ .

      “Khi nào đến lượt ngươi nấu cơm ngươi lại vào!” Lý Đại Chủy vung muôi đuổi nàng ra khỏi bếp.

      Trong hoa viên, sân khấu gỗ, mơ hồ truyền đến tiếng hát hí khúc, hát y y ya ya, “Tỉnh dậy từ những giấc mơ ngọt ngào, bước ra khỏi chăn lông tơ. Tô môi đỏ, vội vàng búi đầu phượng*. Xuân này mới buồn làm sao, mới xa mà nhớ...”

      (*) kiểu tóc lưu hành cuối thời Đường.

      Vân Hoan đứng ở cửa hoa viên nghe lát, thầm nghĩ biết vị phu nhân nào gọi hí khúc này. Khúc này hát tốt, chỉ là có chút kiều diễm, tôn lên cảnh xuân, làm trái tim người ta cũng có thể hòa tan.

      có chủ nhà dẫn đường, nàng cũng tốt tùy ý loạn, ở trong sân dạo, có người bộ dáng gã sai vặt đến chỗ nàng, cung kính : “Hướng nhị tiểu thư.”

      “Ngươi gọi ta?” Vân Hoan sững sờ chút, gã sai vặt này lại nở nụ cười, gật đầu : “Nhị tiểu thư sợ là còn nhớ tiểu nhân rồi. Tiểu nhân gọi Phúc Thọ, cùng Đại thiếu gia đến Phong Niên hai lần, gặp qua Nhị tiểu thư.”

      “À à...” Vân Hoan đánh giá , cũng cảm thấy nhìn quen mắt, hóa ra là tùy tùng bên người Tống Trường Bình, lúc trước nàng cũng để ý lắm. Nàng hơi hơi gật đầu thăm hỏi.

      Gã sai vặt lại : “Sáng sớm Đại thiếu gia liền phái ta ở cửa chờ Nhị tiểu thư, ta chờ mòn chờ mỏi thấy ngài, nghe người đằng trước , Đại sư phụ ở Phong Niên đến nhà bếp. Ta nghĩ, chắc là Nhị tiểu thư cũng ở đó, lập tức vội vội vàng vàng đến tìm ngài. Nếu để Đại thiếu gia biết ta chậm trễ ngài, tấm thân da này của ta khó giữ được.”

      Gã sai vặt này mồm mép ngược lại rất nhanh nhẹn, Vân Hoan khỏi bật cười, gã sai vặt này lại tiếp: “Đại thiếu gia phân phó tiểu nhân, thấy Nhị tiểu thư liền dẫn ngài gặp .”

      Vân Hoan cắn cắn môi, nhìn nhìn phòng bếp : “Đồ ăn ta còn chưa làm xong. Ngươi cho Đại thiếu gia, ta .”

      “Vậy sao được!” Phúc Thọ sốt ruột , “Nhị tiểu thư là khách quý Đại thiếu gia mời tới, nếu ta mời được ngài, Đại thiếu gia nhất định trách tội ta! Còn nữa, cách tiếc tối còn thời gian dài, Nhị tiểu thư ở đây mình, rất nhàm chán. Nhị tiểu thư ngài tốt bụng, cũng đừng làm tiểu nhân khó xử...”

      là lưỡi nở hoa sen! Vân Hoan nhướn mi nhìn : “Chủ tử nhà ngươi nhiều lắm, sao lại nuôi ra người lanh lợi như ngươi.” Đây là đồng ý rồi.

      Vừa , Phúc Thọ vừa nề nếp đáp lại: “Chủ tử luôn chê ta nhiều, thường xuyên muốn bán ta. Công tử nhà ta chính là miệng cứng lòng mềm, có ta ở đây, bên người mới náo nhiệt chút, hắc hắc.”

      Hai người đường hồi lâu, lúc này Vân Hoan mới thấy Tống phủ quả rất lớn, lúc sắp đến cửa viện, có nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đến, sốt ruột : “Phúc thọ, ngươi mau nhìn xem, Phúc Lộc đệ đệ ngươi đánh vỡ cái ngọc như ý của Tôn di nương, Tôn di nương rất tức giận!”

      “Làm sao có thể, Phúc Lộc vẫn luôn rất cẩn thận!” Phúc Thọ thốt ra, trong lòng vô cùng lo lắng, bên này còn chưa làm xong chuyện Tống Trường Bình giao đãi, là khó xử.

      “Thiếu gia nhà ngươi ở ngay đầu viện kia?” Vân Hoan chỉ chỉ cửa viện, dù sao cũng xa, bằng tự mình vào, vội bảo Phúc Thọ , Phúc Thọ đương nhiên là thiên ân vạn tạ.

      Viện này lại vắng vẻ lạ thường, Vân Hoan chờ ở cửa hồi, cũng thấy nửa bóng người. Vân Hoan quanh quẩn hồi, nhưng chỉ có phòng cửa hơi hơi mở, trong phòng mơ hồ truyền ra chút tiếng vang, giọng lành lạnh của Tống Trường Bình truyền đến, “Tiến vào rót cho ta ly nước.”

      Ta à? Vân Hoan nhìn nhìn chung quanh.... Nàng là tới làm khách, sao lại biến thành nha hoàn sai sử. Đường đường là Đại thiếu gia Tống gia, sao ngay cả nha hoàn cũng có?

      Nàng oán thầm, đẩy cửa vào liền ngửi thấy vị thuốc nồng đậm. Nàng nghĩ có lẽ là trong phòng của người bị bệnh liên miên luôn có mùi hương này, tùy tay rót chén nước, giọng hơi hơi tức giận của người sau bình phong truyền đến, “Sao động tác chậm như vậy.”

      “Hừ, ta chính là khách đấy!” Vân Hoan nhịn được oán hận ra tiếng, bưng cốc muốn qua, phía sau bình phong cũng có tiếng rào rào, Tống Trường Bình kinh ngạc hỏi, “Hướng Vân Hoan?! Nàng đừng vào...”

      “Làm...” Chữ cuối cùng bao phủ trong thanh cái cốc vỡ vụn, Hướng Vân Hoan trợn to mắt nhìn nửa người của Tống Trường Bình...

      mặc quần áo, Tống Trường Bình hoàn toàn gầy yếu như ngày thường vẫn thấy, nước từ ngực chậm rãi chảy xuống dưới, tầm mắt Hướng Vân Hoan cũng theo dòng nước chảy nhìn xuống dưới bụng. Xuống chút nữa, Tống Trường Bình vội vàng dùng áo lót che khuất nơi như như giữa hai đùi...

      “A...” Hướng Vân Hoan kinh ngạc vừa kêu ra tiếng, Tống Trường Bình nhào lên che miệng nàng lại.

      Bên ngoài phòng, là thanh kinh hoảng của gã sai vặt, “Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy!”

      “Đứng yên bên ngoài!” Tống Trường Bình trầm giọng quát, lại hỏi: “Ngươi vừa đâu, muốn chén nước cũng có người rót!”

      “Tiểu nhân vừa phòng bếp lấy điểm tâm cho ngài. Hôm nay người trong viện đều bị phu nhân rút hỗ trợ, chỉ còn tiểu nhân ở đây, bận qua nổi...” Người bên ngoài khúm núm trả lời, Tống Trường Bình mắng: “Sao người rồi cũng đóng kĩ cửa lại!”

      “Đóng chặt rồi mà...” Người bên ngoài cũng khó hiểu, sau lúc lâu lại nghe thấy tiếng mèo kêu, bừng tỉnh đại ngộ : “Đều là do con mèo này, đến mùa xuân thành , chạy lung tung, có lẽ là nó mở cửa...”

      “Cút!” Tống Trường Bình nhẫn mắng câu, “Đóng kỹ cửa lại, cho người khác tiến vào!”

      “Dạ...” Người bên ngoài đáp, bên cũng là mắng con mèo: “Ngươi cái đồ súc sinh...”

      Hướng Vân Hoan bị Tống Trường Bình che ra người mồ hôi, cũng biết là do xấu hổ hay là nóng, người bên ngoài dần dần xa, nàng nhàng thở ra, cúi đầu nhìn áo lót mặt đất, lại càng thêm muốn khóc: Tống Trường Bình chỉ có hai cái tay, cái bịt miệng nàng, cái ôm eo nàng, nửa người dưới của trống trơn, làm sao bây giờ?

      “Nàng đừng cúi đầu!” Tống Trường Bình thấp giọng quát, Hướng Vân Hoan vội vàng thu hồi tầm mắt, đè thấp thanh cầu xin : “Ngươi buông ta ra trước, ta nhìn ngươi, ngươi mau mặc quần áo vào ! Ta...
      Ta ra ngoài trước!

      Tống Trường Bình thấp giọng mắng tiếng, lúc buông Hướng Vân Hoan ra, liền bắt lấy quần áo mặt đất. Hướng Vân Hoan cũng vô cùng khẩn trương, bước nhanh muốn lao ra khỏi phòng.

      Tống Trường Bình túm được quần áo, còn chưa mặc xong thấy Hướng Vân Hoan bịt mắt sờ soạng quay trở lại, “Tống Trường Bình, bên ngoài… Bên ngoài có rất nhiều người!”

      “Con mẹ nó!” Tống Trường Bình nhịn được mắng ra tiếng, nghe giọng này, phải ai khác, đúng là Triệu Du Hoán ngày thường đáng khinh, Vương Sở Giang và Lâm Khinh Nam cũng cùng, tay Triệu Du Hoán đặt lên cửa, mắt thấy sắp đẩy cửa vào trong.

      còn kịp rồi…”

      Tống Trường Bình vừa dứt lời, người bên cạnh nhanh chóng nhảy vào trong nước.

      “Đáng thương, viện này sao lại lạnh tanh thế này.” Triệu Du Hoán trêu tức , “Ta sớm , tốt xấu gì cũng là Đại thiếu gia Tống gia, nên phô trương vẫn phải làm. cái sân chỉ có hai gã sai vặt hầu hạ, có chủ tử nào lại thảm như vậy.”

      “Còn phải à. Người khác đều hỏi ta, có phải Tống Trường Bình có bệnh khó hay , gần nữ sắc cũng sao, căn bản chính là gần người lạ ấy! sợ, ta còn sợ người khác cho rằng chính là ta đấy!” Vương Sở Giang cười hắc hắc , vẻ mặt có ý tốt.

      “Hai ngươi tích chút khẩu đức . Thân thể quả có bệnh, trước đây bệnh còn nặng đến mức nổi. Nếu cũng cẩn phải ngâm dược tắm, ngâm chính là ngày liền. Nếu ngày nào đó lặng yên tiếng động giấu nữ nhân trong phòng tắm, xem có hù chết hai ngươi hay !” Lâm Khinh Nam khinh thường .

      Ba người đều cùng Tống Trường Bình quen thuộc, đẩy cửa liền vào phòng. Vừa vào cửa, Triệu Dụ Hoán liền cảm giác ra có chút giống. “Sao ta lại cảm thấy trong phòng này có mùi thơm của nữ tử?”

      “Ở đâu ra mùi thơm của nữ nhân, tất cả đều là vị thuốc ! Đây phải là người ngu!” Lâm Khinh Nam cả giọng mắng, “ nên để ở trong phòng, mỗi ngày cùng ta thao luyện, ta xem còn được hay !”

      “Phi. Ta đây trộn lẫn trong đám nữ nhân lớn lên, nơi này đảm bảo từng có nữ nhân tới!” Triệu Du Hoán trảm đinh triệt thiết , vòng qua bình phong muốn giết cho Tống Trường Bình kịp trở tay, nào biết vòng qua rồi, cũng chỉ có mình Tống Trường Bình mặt lạnh đứng đó. người mặc cái áo dài, dáng người cao to nhìn sót cái gì, ngực hơi hơi rộng mở, phong lưu thể hết.

      “Sao lại chỉ có mình ngươi!” Triệu Du Hoán thể tin được ngửi ngửi, mùi hương của nữ nhân trong khí cực ràng.

      “Sao? Ngươi cũng muốn tắm?” Tống Trường Bình miễn cưỡng duỗi eo, “ , hôm nay ta quả thiếu người kì lưng! Chính là chuyện ta và ngươi tắm uyên ương truyền ra ngoài…”

      từng có nữ nhân đến đây?” Triệu Du Hoán vẫn tin, ánh mắt ngừng bộ trong phòng Tống Trường Bình, tầm mắt cũng dừng ở thùng nước thuốc phía sau Tống Trường Bình.

      mặt nước ùng ục tiếng, nổi lên bọt nước. Ánh mắt Triệu Du Hoán sáng rực, chỉ vào thùng nước thuốc cười xấu xa : “Cùng nữ nhân tắm uyên ương rồi, ta quả còn chưa từng cùng nam nhân tắm nước thuốc! Tống Trường Bình, hôm nay ta liền tặng lần đầu tiên cho ngươi!”

      làm bộ muốn cởi áo nhảy vào trong thùng, Tống Trường Bình lại nhanh chân hơn, cùng với quần áo người trực tiếp nhảy vào trong thùng, bọt nước bắn tung tóe vào người ba người, biến ba người thành cả người ẩm ướt. Tống Trường Binh mỉm cười lại mang theo uy hiếp nhìn ba người, trầm giọng : “Hôm nay nước thuốc này, phải ngươi muốn tắm, là có thể tắm.”

      Trong thùng nước thuốc, lại ùng ục ùng ục nổi lên hai bọt khí, dù là cẩu thả như Lâm Khinh Nam cũng nhìn ra khác thường, liền kéo hai người kia ra phía sau bình phong, “Ta với ngươi là có người rồi! đó nên làm hòa thượng thôi!”

      “Phi, ràng…” Triệu Du Hoán còn muốn giãy dụa, Lâm Khinh Nam liền vòng tay qua cổ Triệu Du Hoán kéo ra ngoài, “ đại nam nhân, có cái gì đẹp mắt! Chúng ta ra ngoài thôi! Aiz, Tống Trường Bình ngươi nhanh chút cho ta!”

      Trong nước lại ùng ục nổi bọt khí, ý cười môi Tống Trường Bình thêm sâu, cúi đầu hôn lên môi người trong nước, chậm rãi điều khí.

      Trong gian hẹp, người trong thùng tay chân quơ loạn, tay bé túm đúng eo của , lúc cảm thấy đúng, Tống Trường Bình còn đường lui, hai tay khẽ bóp, liền bắt được tay nàng, hung hăng ấn chặt.

      Bên phòng ngoài, Lâm Khinh Nam vừa mới lại quay trở lại, nhưng là lúc này, lại mang theo nụ cười trêu tức, giương giọng : “Trường Bình ơi, Triệu nhị bảo ta đến với ngươi, ngươi đừng sốt ruột, từ từ đến. Chúng ta xem hí khúc, ngươi bận xong lại đến…

      Tống Trường Bình rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng, phen túm lấy vật bên cạnh ném qua, thấp giọng cười mắng: “Cút!”
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, miu901, milktruyenky7 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17. Mê tình.

      Editor: Linh

      Chờ Lâm Khinh Nam ra ngoài cửa, Hướng Vân Hoan còn mơ hồ nghe thấy ở cửa cùng gã sai vặt vừa rồi chuyện.

      “Chủ tử nhà ngươi bảo ngươi trông cửa, ngươi khen ngược, chạy mất thấy bóng dáng. Nếu như có người đứng đắn đến đây, nhìn toàn bộ của chủ tử ngươi, ta xem ngươi có mấy cái thể diện đền bù cho chủ tử ngươi!”

      “Vừa rồi tiểu nhân bắt mèo...” Gã sai vặt đáp.

      . Bây giờ cũng đừng vào giúp vui nữa! Nên làm gì làm !” Lâm Khinh Nam mắng câu, tiếng cười nhẫn của Triệu Du Hoán và Vương Sở Giang truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, là chói toi vô cùng.

      “Còn chưa nhìn đủ?” Vừa rồi giữ tay nàng cho nàng đánh động kẻ xấu cuối cùng cũng xong, đỡ vai nàng cười hỏi: “Luyến tiếc đứng lên?”

      Vân Hoan giật giật, mặt càng thêm đỏ, quay mặt cắn môi : “Chân của ta.... Tê, tê rần.”

      Cho dù chân tê, nàng cần gì phải lắp như vậy! Đây phải là cho người khác biết nàng chột dạ à!

      Vân Hoan tự trách mình phen, nụ cười bên miệng Tống Trường Bình giấu được, rào rào tiếng bước ra ngoài thùng, xoay người vớt Hướng Vân Hoan lên, ôm ngang trong ngực. (Ôm công chúa nhá!!! Hí hí)

      Vân Hoan giãy dụa muốn xuống dưới, Tống Trường Bình lại chịu, bên miệng trêu ghẹo : “Nàng lại kêu, nhưng đừng lại đưa người nào tới nữa, đến lúc đó nếu nhảy vào trong nước ngột ngạt chết, ta cũng cứu nàng!”

      Vân Hoan lập tức thành luôn.

      Ngươi sao nàng lại đen đủi như vậy, vốn là đến làm khách, bây giờ lại giống như đến vụng trộm. Cũng may vừa rồi ba vị công tử nhìn thấy nàng, bằng dù nàng đào hố chôn mình cũng đủ.

      Vân Hoan tự niệm lúc lâu, khi lấy lại được tinh thần, Tống Trường Bình ôm nàng nhanh chóng xuyên qua cái cửa ngầm. Vân Hoan thế này mới phát , phòng này lại nối thẳng với gian phòng khác. Vừa qua, trước mắt liền rộng rãi thoáng mát.

      “Vừa rồi là phòng tắm thuốc, lát nữa gã sai vặt vào thu thập, nàng đứng ở đó tiện. Đây là phòng ta, nàng có thể an tâm ở lại, chờ ta trở về.” Tống Trường Bình trực tiếp ôm nàng đến bên giường, mới dè dặt cẩn trọng buông nàng ra.

      Vân Hoan ý thức nhìn chân dài của Tống Trường Bình, thầm nghĩ, mấy ngày trước đây còn ngồi xe lăn thể động đây. Nhưng hôm nay lại ôm nàng tới đây, nàng như vậy có tính là bắt nạt người bị tàn tật ?

      “Ở lại...” Vân Hoan mặt đỏ đến mang tai, thử thử chân khôi phục, nàng vội : “ thể lại ở đây, lát nữa ta còn phải đến phòng bếp nấu xơm!”

      phòng bếp?” Tống Trường Bình buồn cười đánh giá toàn thân Vân Hoan, đẩy Vân Hoan đến trước gương: “Cứ như vậy ?”

      “Ạch...” Vì muốn mất thể diện, hôm nay Vân Hoan cố ý ăn mặc phen, nhưng lúc này, tóc nàng ướt sũng dán vào đầu, có vẻ đặc biệt chật vật. Áo váy chọn lựa tỉ mỉ bị ngâm nước dính sát vào người, dáng người linh lung hoàn toàn lộ bỏ sót – nếu như vậy xuất ở Tống phủ, nàng bị coi thành kẻ điên, cũng nhất định bị coi là tinh!

      “Ta ở đây có nữ trang, lát nữa ta cho người chuẩn bị bộ. Đây là quần áo của ta, nàng thay trước. Nàng ở trong đây ngốc, đừng có chạy lung tung, lát nữa ta quay lại.”

      Tống Trường Bình liên tiếp dặn dò đống chuyện, dù là Hướng Vân Hoan cũng biết, sao ngày thường trầm mặc ít , lúc ra lệnh lại trôi chảy uy nghiêm như vậy.

      Nàng tự chủ được trả lời câu ‘ biết’, Tống Trường cũng nhếch môi, cười đến phá lệ thoải mái, lúc gần , còn vươn tay ra xoa xoa đầu nàng, “Mau thay quần áo ướt này ra, phải ta sợ nàng bị cảm lạnh, mà là ta sợ bản thân...”

      Ánh mắt lại nhịn được lướt về phía thân thể nàng, mặt cũng đỏ lạ thường, nhưng ánh mắt lại đáng khinh.

      Chờ rồi, Vân Hoan vội vàng thay nam trang của Tống Trường Bình.

      Người cao, y phục mặc người nàng giống như mặc quần áo hí kịch. Vân Hoan hất tay áo, y dạng họa hồ lô* hát đôi câu, “Tỉnh dậy từ những giấc mơ ngọt ngào, bước ra khỏi chăn lông tơ. Tô môi đỏ, vội vàng búi đầu phượng...”

      (*) Họa hồ lô: khuôn in. Ý Vân Hoan hát y như con hát ở đoạn hát.

      Xướng xong lát, lại ‘phi phi phi’ vài lần. Câu ca kiều diễm như vậy, sao lại nàng hát thuận miệng vậy rồi?

      Vân Hoan thầm ảo não, sau đó bản thân cũng khỏi nở nụ cười.

      Ngồi ở giường của Tống Trường Bình, liền đánh giá phòng , sạch ngăn nắp, hơi lộ chút quạnh quẽ, cực kì giống tính tình của .

      Trong phòng hôm nay còn đặt hai chậu than, sưởi Vân Hoan đến cả người đầy mồ hồi. Mấy ngày trước đây lúc nhìn thấy , còn đắp chăn lông cừu, vậy thân thể quá mức hư hàn (hư nhược + lạnh), chịu được lạnh.

      bên còn có cái bàn học, giấy Tuyên thành viết mấy chữ đoan đoan chính chính:

      • Hán việt: Kim tịch hà tịch hề, khiên châu trung lưu.
      Kim nhật hà tịch hề, đắc dữ vương tử đồng châu.

      • Thuần việt: Đêm nay đêm nào, chèo thuyền giữ sông
      Ngày này ngày nào, cùng vương tử xuôi dòng.”

      Vân Hoan đọc theo, tuy hai câu cuối viết ra, nàng cũng tự giác ra.

      “Non có cây, cây có cành, lòng chàng, chàng biết ?”

      • Cả bài thơ là : Đêm nay đêm nào, chèo thuyền giữa sông.
      Ngày này ngày nào, cùng vương tử xuôi dòng
      Thẹn được chàng mến , nào chê phận thiếp long đong
      Lòng rối ren mà chẳng dứt, được gặp chàng vương tông
      Non có cây, cây có cành, lòng chàng, chàng biết ?

      [Nguồn: Văn hóa: diễn đàn viện việt học]


      Hai câu đột nhiên ra khỏi miệng, bản thân nàng lập tức liền phát hoảng, cuống quít lui bước, trong lòng chỉ nghĩ đến, Tống Trường Bình là người tính tình thanh lãnh như vậy, nhất định lấy suy nghĩ bắt tại miệng, lại càng nguyện viết giấy, chỉ muốn dấu ở trong lòng.

      là lưỡng lự bao lâu, mới có thể viết xuống hai câu thơ trước này? Hai câu cuối cùng, lại vì ai, chậm chạp luyến tiếc hạ bút?

      Người trong lòng , rốt cuộc là bộ dáng gì?

      Tay Vân Hoan ý thức bịt miệng mình lại.

      Lúc cúi đầu, bên môi là nụ cười bỡn cợt. Nàng ở trong nước ngột ngạt, vốn cảm thấy sắp bị ngạt, cách màn nước trước mặt, khi đôi môi hơi lạnh của che môi nàng, nàng chỉ cảm thấy trận choáng váng.

      Như khi đó có người tìm kiếm bàn tay nàng, chắc chắn là mảnh nóng ẩm, mang theo chút run run... Nhưng khi đó, chỉ có Tống Trường Bình, bá đạo đè tay nàng xuống cho động đậy, lúc điều khí, nàng cảm giác được tia run rẩy.

      “Tâm... duyệt, quân, này*.” Vân Hoan chậm rãi đọc ra bốn chữ, trong đáy lòng cũng xẹt qua tia thở dài và tiếc nuối. thể tiếp tục ở trong phòng nhìn lung tung, lại nghĩ vừa rồi đến là bộ quần áo, nếu bây giờ đổi bộ khác quay lại, Lý Đại Chủy nhất định sinh nghi.

      Ở trong phòng đợi hồi, Tống Trường Bình cũng trở về, nàng cầm quần áo hơ chậu than, đến lát liền khô rồi.

      Chờ nàng thay quần áo và chỉnh trang lại trang dung xong, dè dặt cẩn trọng ra ngoài cửa, lúc ngang qua sân khấu, liền nhìn thấy Tống Trường Bình ngồi giữa ba vị thiếu gia. Triệu Du Hoán bắt lấy cao hứng bừng bừng hỏi, như có như trả lời.

      Có lẽ là cảm giác được gì đó, quay đầu tìm, Vân Hoan lại tránh ra sau cây.

      bên này, Triệu Du Hoán đè thấp giọng nhìn Tống Trường Bình cười xấu xa : “Tống đại, ngươi chút, nữ nhân vừa rồi ở trong phòng ngươi
      là ai! Giấu kín như vậy, ta cũng thể gặp lần à!”

      “Nào có nữ nhân gì!” Tống Trường Bình thấp giọng trả lời, trong lòng lại có chút ảo não.

      Bên cạnh người có thể tín nhiệm có mấy người, tìm hồi lâu, cũng tìm được Phúc Thọ. đường lại bị Triệu Du Hoán quấn lấy, quấn quýt hỏi hồi. Đợi đến lúc được, Tổ mẫu cũng nhìn thấy , cứ lôi kéo gọi bài diễn, lại muốn cùng xem.

      Nhớ tới người trong phòng, lòng nóng như lửa đốt. biết nàng có bị cảm lạnh hay , biết chậu than có quá nóng hay , biết nàng có đói hay ?

      Bản thân đều cảm thấy mất hồn mất vía, nhưng Triệu Du Hoán lại như trước quấn quýt lấy đặt câu hỏi.

      “Ngươi láo, nếu trong nước có ngươi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Triệu Du Hoán lại chọc bụng Tống Trường Bình: “Đến cùng là nữ nhân nào mở mấu chốt của ngươi?”

      có nữ nhân. Nước thuốc này là đặc biệt pha chế, ta sợ ngươi làm bẩn nước của ta!” Tống Trường Bình đáp lại.

      thú vị.” Triệu Du Hoán bĩu môi. “Vừa rồi ta nên xốc thùng lên, xem bây giờ ngươi còn dám !”

      Tống Trường Bình cũng để ý tới , Triệu Du Hoán thức thời thay đổi đề tài, : “Vừa rồi ta từ phòng ngươi ra, ngược lại cứu người của ngươi.”

      “Hả?”

      “Chính là gã sai vặt bên cạnh ngươi, gọi Phúc Thọ. phải là có người để hầu hạ bên chỗ Tôn di nương sao? Hình như sáng sớm đánh vỡ gì đó của Tôn di nương, bị Tôn di nương phạt. Ta vừa đúng lúc ngang qua thấy được, hai huynh đệ quỳ mặt đất, đầu đập đến rách. Tôn di nương cũng quan tâm, tì khí cũng lớn.”

      “Phúc Thọ cũng bị đánh?” Tống Trường Bình lúc này mới chau mày.

      “Cái này . Ta nhận ra gã sai vặt này của ngươi, thuận tiện cầu tình hai câu. Tôn di nương thấy là ta, cũng tốt gì. Dù thế nào ngươi cũng là Đại thiếu gia, người bên cạnh nếu để cho người tùy ý đánh chửi, mặt mũi của ngươi đặt ở đâu!”

      “Bà ta là muội muội của Tôn Hưng. Tôn Hưng trước mặt phụ thân có thể diện, bà ta tự nhiên cũng bá đạo ít.” Tống Trường Bình đáp, cuối cùng vẫn là ngồi yên, khẽ với Triệu Du Hoán: “Ta nhìn Phúc Thọ, nếu Tổ mẫu hỏi, ngươi cứ ta trở về phòng rồi.”

      “Chậc, chậc. Lúc trước cũng thấy ngươi quan tâm hạ nhân như vậy. , . Đừng để người ta chờ sốt ruột.” Triệu Du Hoán cười phất phất tay, đuổi .

      Tống Trường Bình chỉ xem như nghe thấy hai câu kia, cúi người xuống liền vội vàng về phòng, nào biết lật tung khắp phòng, chỉ có quần áo của được gấp chỉnh tề đặt mặt bàn, nơi nào còn có người! Túm gã sai vặt tới hỏi, gã sai vặt cũng gặp người nào. Tống Trường Bình thể thừa nhận Hướng Vân Hoan rồi!

      Thọ yến đến buổi tối đó mới là trọng tâm chính. Vân Hóa sau khi trở lại phòng bếp liền rất tình nguyện nhúc nhích. Lý Đại Chủy đuổi nàng thế nào, nàng cũng chỉ chú ý bận sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.

      Hôm nay Tống phủ người tới cũng đặc biệt nhiều, về sau, dù là Lý Đại Chủy cũng có chút ăn tiêu. Vân Hoan liền cùng làm. Đến bữa tiệc chính, toàn bộ tinh lực của nàng đều tập trung đến nấu cơm, còn rảnh rỗi bận tâm đến việc khác.

      Thọ yến của Lão thái thái, mỗi bàn soạn ngỗng, gà, vịt, heo tổng cộng mười sáu bát, rau bốn bát, còn lại , cá hấp trúc của Vĩnh Bình vương cũng là phần duy nhất, Vân Hoan mất biết bao nhiêu tâm tư.

      Chờ tất cả đồ ăn đều được bưng lên, cả người Vân Hoan sắp hư thoát, ngồi ở bên chỉ muốn nghỉ ngơi, lấy tay làm cây quạt, quạt hồi, bên phòng bếp lại trận xôn xao, vài người hô “Tôn di nương”.

      Vân Hoan còn chưa biết là người, phụ nhân còn trẻ trang điểm như nữ tử thẳng tắp tới, thấy nàng, mỉm cười cầm lấy tay Vân Hoan, khen: “Vị này chính là Hướng gia Nhị tiểu thư, lớn lên xinh đẹp, hai tay này cũng nhanh nhẹn. Vừa rồi Lão thái thái ở phía trước cứ mãi khen đồ ăn buổi tối. Còn có món trúc tôn kia, Vĩnh Bình vương gia khen dứt miệng, còn cùng Lão thái thái hỏi thăm xem hôm nay là ai làm bếp. Ta vừa nghe, Nhị tiểu thư nhưng là khách quý, lại vẫn còn ở phòng bếp, là chậm trễ rồi. Thực có lỗi…”

      Người nọ mực mặt mày hớn hở, trong đầu Vân Hoan lại ong ong mấy tiếng. Trước mắt bỗng như có tia chớp xẹt qua, còn lại, tất cả đều là cái miệng khi đóng khi mở của phụ nhân này.

      Toàn bộ Tống phủ, ai nàng cũng nhớ được, nhưng cố tình, chỉ nhớ kỹ vị Tôn di nương này! vì cái gì khác, chính là vì lúc trước vào cửa, người đầu tiên khóc xông lên cho nàng cái tát, chính là bà ta!
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên7 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18. Trộm hương.

      Editor: Linh.

      Lúc đó, bàn tay này tát vào mặt nàng, cho tới bây giờ, vẫn đau rát như cũ. Lúc đó nàng còn nghĩ, có lẽ đây là người thân nhất với Tống Trường Bình, nàng khắc chết Tống Trường Bình, chẳng trách bà ta muốn tức giận như vậy.

      Cũng nghĩ tới, người này từ đầu phải chính chủ, chỉ là di nương trẻ tuổi mà thôi.

      Vân Hoan sững sờ chút, lúc này mới nghĩ đến, chính là tình cảm của vị di nương này và Tống Trường Bình cũng tốt. Về phần cái tát tai kia, coi như là đời trước nàng nợ Tống Trường Bình, nàng nhịn.

      “Lão thái thái biết Nhị tiểu thư vẫn còn ở phòng bếp, trong lòng rất là băn khoăn. Đặc biệt phái ta đến đây mời Nhị tiểu thư tới phía trước, tốt gặp mặt lần đấy.” Tôn di nương dắt tay nàng liền muốn ra ngoài.

      Vân Hoan chút dấu vết rút tay của mình ra, “ Thừa lão thái thái nhắc tới. Chính là ta vừa mới bận xong, cả người toàn mùi khói dầu, sợ đến trước mặt Lão thái thái, hun Lão thái thái cũng tốt.”

      “Vậy cũng là khéo rồi! Vừa rồi Lão thái thái muốn gặp Nhị tiểu thư, Đại thiếu gia liền , Nhị tiểu thư là người cẩn thận, sợ là đồng ý cứ như vậy đến!” Tôn di nương vỗ tay cái, cười : “Hai người các ngươi ngược lại nghĩ đến giống nhau. Đại thiếu gia , Nhị tiểu thư là khách quý, tuyệt đối được làm khách quý khó xử!”

      Vân Hoan còn kinh ngạc, Tôn di nương dẫn nàng ra phòng bếp, trong sân có nha hoàn xinh đẹp đứng đó, trong tay nâng bộ váy thân thêu hoa đào bằng chỉ bạc,

      “Ta lo trong phủ có quần áo mới có thể cho Nhị tiểu thư mặc, Tam tiểu thư nhà ta nàng có bộ váy mới làm ra, vừa được đưa đến. Nếu Nhị tiểu thư để ý, nàng liền đưa cho Nhị tiểu thư. Ta coi màu sắc và hoa văn này, Nhị tiểu thư mặc nhất định rất đẹp!”

      “Lúc lời này, Tôn di nương mang theo chút lẳng lơ, cũng vào xem kỹ, thấy Vân Hoan cũng kinh ngạc, trong đáy lòng khôn ngoan hơi chút kiên định. thêm hai bước chính là phòng khách, bà ta đẩy Vân Hoan vào trong phòng, cười , “Bên trong chuẩn bị khăn và nước rửa mặt, Nhị tiểu thư cứ dùng. Bên ngoài nhóm chủ tử mong muốn được mở mang tầm mắt, muốn nhìn chút xem là thần tiên hạ phàm nào có thể làm ra mĩ vị như vậy đấy!”

      Mãi đến khi Vân Hoan cầm bộ quần áo này đứng ở trong phòng, nước trong thùng bốc lên hơi nước, nàng có tia hoảng hốt, phảng phất như có người lót đường xong xuôi cho nàng rồi, đẩy nàng từng bước về phía trước.

      Cái loại cảm giác này chợt lóe lên, Vân Hoan bắt được.

      Bên ngoài có người chờ, Vân Hoan ngay cả tốc độ rửa mặt chải đầu đều nhanh hơn rất nhiều. Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, Tôn di nương ngồi rảnh rang, thấy nàng ra hai mắt lập tức sáng ngời, : “Bộ quần áo này giống như là được làm riêng cho Nhị tiểu thư vậy. Tôn lên làn da trắng của ngươi, đúng là chọc người thương !”

      Vân Hoan cười , theo phía sau Tôn di nương, cũng là có chút yên.

      Lúc Tôn di nương vén mành vào phòng, trong phòng đúng là khung cảnh náo nhiệt, Vân Hoan dễ dàng bắt được giọng của Triệu Du Hoán, trong thanh ồn ào, thẳng tắp vọt vào trong lỗ tai Vân Hoan.

      “Lão thái thái ngài đừng lo lắng, Trường Bình đó, chừng ngày mai dẫn về cho ngài người cháu dâu. Đến lúc đó năm ôm hai, chỉ sợ Lão thái thái ngài sợ bọn họ ầm ĩ đấy!”

      “Ngươi cái con khỉ này, hiểu nhất là dỗ lão nhân gia ta đây vui vẻ!” lão phụ nhân khỏe mạnh cười trả lời, Vân Hoan nghĩ, đây chắc là Tống lão phu nhân rồi.

      đến thê tử, mấy ngày trước đây Thục phi còn cùng bổn vương về Đại thiếu gia. là hồi gặp qua ngươi lần, ngươi còn quy củ đọc thuộc lòng bài ‘tương tư’ cho nàng nghe.”

      “Ta cũng nhớ được chuyện này!” Tống lão phu nhân cười : “Khi đó mới năm tuổi, vốn đúng là thời điểm thích chơi đùa, lại chỉ lo đọc sách. Khi đó Thục phi nương nương còn chưa xuất giá đâu, thấy người nho ngồi pử trong đình, trong miệng lẩm nhẩm cái gì ‘vật ấy nhất tương tư’, nàng thuận miệng liền hỏi câu, ‘ngươi biết cái gì là tương tư sao?’, các ngươi đoán trả lời thế nào?”

      Tống lão phu nhân tự mình phụt tiếng cười trước, vỗ tay : “ trả lời Thục phi nương nương, chờ cưới nương tử, liền biết cái gì là tương tư. Cũng biết là ai dạy , làm Thục phi nương nương vui vẻ hồi lâu.”

      Trong phòng toàn là tiếng cười, chỉ có Tồn Trường Bình khổ não: “Tổ mẫu, chuyện này người bao nhiêu lần rồi...”

      “Ngươi hồi có bao nhiêu chọc người thương a, giống bây giờ, lạnh như băng, cả ngày cũng thấy ngươi cười.” Tống lão phu nhân oán giận .

      Vân Hoan nghe Tống lão phu nhân oán giận, lập tức nghĩ đến Tống Trường Bình ở trước mặt nàng cười xấu xa, mỉm cười, cười bỡn cợt, tươi cười này sinh động vô cùng. Nghĩ như vậy, Tống Trường Bình đối nàng ngược lại nhân từ, chít ít là bằng lòng nở nụ cười.

      cái gì vậy, sao ai cũng cười lăn lộn rồi.” Tôn di nương ngắt tiếng cười của mọi người, dẫn Vân Hoan vào trong, vừa vừa cười : “Lão thái thái, người ngài muốn gặp ta dẫn đến cho ngài rồi đây!”

      Vân Hoan chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều dồn lên người nàng, dù là Tống Trường Bình cũng chuyển qua nhìn nàng. bàn rượu yên tĩnh lát, Vân Hoan bước nhanh lên trước, vén áo thi lễ : “vãn bối Hướng Vân Hoan gặp qua Lão thái thái.”

      “A, nhìn bé này xem, bộ dạng xinh đẹp!” Lão thái thái trống nâng đỡ phen, : “Cha ngươi ở, ngược lại làm tiểu nương như ngươi bận ngày.”

      “Ngày thường phụ thân luôn treo ân tình của Lão thái thái bên miệng, Lão thái thái đại thọ, ta vốn nên góp chút công sức.” Vân Hoan quy củ trả lời, bên ngoài bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, tổng cộng tám, tay mỗi người bưng mâm đồ ăn.

      Các nàng bưng lên món ăn, Vân Hoan liền thanh cổ họng gọi tên món ăn.

      “Gà hầm, chúc Lão phu nhân bình an cát tường, vạn như ý!”

      “Rau hẹ xào thịt, chúc Lão phu nhân thọ tỷ nam sơn, phúc thọ lâu dài!”

      “Táo đường bát bảo, chúc Lão phu nhân tới may mắn, cuộc sống ngọt ngào!”

      chén vằn thắn, nguyện Lão thái thái, vĩnh bảo chân nguyên, trường sinh bất tử!”

      “.....”

      Liên tục gọi tên tám món ăn, dù là Tống Trường Bình cũng biết nàng làm gì. Tống tứ tiểu thư thấp giọng thầm: “Nào có làm đồ ăn chúc thọ cho người ta, bưng lên đồ ăn khó coi như vậy. Ngươi xem đây đều là cái gì? Rau hẹ? Táo đường bát bảo? Còn có vằn thắn? Chậc chậc, vị nương này xem chúng ta như người nông thôn hả?”

      “Cát tường nghe rất thoải mái.” Tống tam tiểu thư bảo vệ .

      Sao biết chờ Vân Hoan đọc xong, Tống tam tiểu thư quay đầu nhìn Lão thái thái, cũng là sinh sôi bị giật mình. Cũng chỉ là tám món ăn bình thường mà thôi, sao Lão thái thái lại rơi nước mắt rồi?

      “Tốt, tốt...” Lão thái thái nắm tay Vân Hoan, trong lúc nhất thời quả nghẹn ngào thể ra lời.

      Vân Hoan chỉ làm như thấy nước mắt nơi khóe mắt bà, thấp giọng giải thích: “Vãn bối có lễ vật gì quý trọng có thể tặng cho Lão thái thái. Chỉ mong ‘bát tiên thái*’, còn có thể hợp ý Lão thái thái!”

      (*) Bát tiên thái: Thái là đồ ăn/món ăn, chắc câu này là tám món ăn cho tiên. Vì edit hẳn ra nó k đc hay lắm nên mình giữ nguyên.

      ra, nàng cũng chỉ gặp may mà thôi. Trước đó vài ngày, nàng ngẫu nhiên nghe thấy Tống Trường Bình Tống lão phu nhân và Tống lão thái gia quen biết ở Lương Châu. Nhiều năm trước sau khi lưu lạc tới Ung Châu, liền chưa từng về lại cố hương.

      Từ rời nhà, có lẽ bọn họ sớm có thói quen sinh hoạt và tập tục của Ung Châu, nhưng mỗi khi ngủ mơ, có lẽ nhớ lại gia hương.

      Giống như đời trước của nàng, nàng vì cuộc sống, trôi dạt khắp nơi, nhớ cũng chỉ là chuỗi kẹo hồ lô Ung Châu mà thôi.

      Trùng hợp chính là, đời trước, nàng vừa vặn làm qua thọ yến cho phú thương Lương Châu. Dựa theo phong tục của bọn họ, thọ yến cần cái khác, quan trọng nhất chính là tám món thức ăn tạo thành ‘bát tiên thái’!

      Vì tám món này, lúc đó nàng tìm bao nhiêu công sức thỉnh giáo bao nhiêu người tài để học. Lúc đó chỉ cảm thấy ảo não, kiếp này lại dùng tới.

      Tặng lễ cầu quý, chỉ cần đưa đến mong muốn trong đáy lòng người ta.

      Hướng Vân Hoan chặt chẽ nhớ kỹ điểm này, hơn nữa còn thành công. Trận này của nàng, thắng tiếng hoan hô tán thưởng của cả sảnh đường, chỉ thắng chữ của Lão phu nhân.

      “Tốt.”

      “Lão bà tử ta bao nhiêu năm được ăn đồ ăn Lương Châu rồi...” Tống lão phu nhân trước uống ngụm canh tiên, cúi đầu nháy mắt, suýt nữa rơi lệ xuống.

      Vân Hoan thầm hoan hô tiếng, mặt ra vẻ bình thường, cười : “Đây ít nhiều cũng có Tống đại thiếu gia nhắc nhở ta. mới là người có tâm, vì Lão thái thái thọ yến, vội vội dưới, tốn ít tâm đâu.”

      “Đều tốt, đều tốt!” Tống lão phu nhân lặng lẽ lau nước khóe mắt, quay đầu vui mừng phát tiền thưởng cho mọi người, dù là Vân Hoan cũng được hà bao thêu vô cùng tốt. Vân Hoan từ chối hai lần, Tô di nương phen đè tay nàng lại, : “Nhị tiểu thư nhận lấy , khó được Lão thái thái vui vẻ!”

      Vân Hoan thấy thế, đành nhận lấy, trong lòng nghĩ vì sao cả sảnh chỉ nghe thấy giọng của Tôn di nương, lại thấy Tống phu nhân. Sau này mới biết được, bên nam nhân nhìn gầy yếu mà giỏi giang chính là Tống lão gia, phu nhân bên cạnh ông nhìn lớn, bộ dáng nhiều lắm cũng chỉ hơn ba mươi.

      Vân Hoan thầm cân nhắc khả năng nữ nhân ba mươi tuổi sinh ra nhi tử hai mươi tuổi, ngờ ánh mắt mình lưu lại người Tống phu nhân lâu lắm, khi Tống phu nhân ngẩng đầu, Vân Hoan nhìn bà chằm chằm, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

      bên này, Tống lão phu nhân lại dẫn Vân Hoan đến trước mặt Vĩnh Bình vương. Vĩnh Bình vương hơi khen trù nghệ của nàng, lại hỏi hai câu tình huống cha mẹ trong nhà, sau đó lại cùng người khác chuyện.

      bàn cơm phen đưa đẩy chén, Vĩnh Bình vương cũng hướng về phía Vân Hoan nâng chén thăm hỏi, tửu lượng Vân Hoan tốt, nhấp hai ngụm, liền có chút choáng váng. Cứng rắn đứng ở nơi đó, trong lòng luôn ai oán: bận việc ngày, nàng trừ bỏ lúc rảnh rỗi ăn hai miếng điểm tâm, cả ngày cũng chưa được ăn bao nhiêu này nọ. Lúc này bàn cơm, mỹ thực trước mặt, nàng cũng thể thoải mái ăn, sợ tổn hại thể diện.

      Trong lòng nàng chỉ mong thọ yến này mau kết thúc, thống thống khoái khoái ăn chén mì nóng. bên Tống tam tiểu thư cũng lén lút gắp cho nàng khối bánh ngọt phù dung, thấp giọng : “Hoan nhi tỷ tỷ ăn khối điểm tâm này lấp bụng, lát nữa tiệc rượu xong rồi, tỷ đến phòng ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn khác cho tỷ. Chỉ có tỷ muội chúng ta, bảo đảm tỷ ăn thống khoái!”

      Thân thiện như vậy, ngược lại ngoài dự đoán của Vân Hoan, lúc này nàng mới nhớ tới quần áo mình mặc cũng là của nàng ấy, vội thấp giọng trả lời: “Còn chưa cám ơn quần áo của Tam tiểu thư.”

      “Ta gọi Tử Nhan.” Tống tam tiểu thư thấp giọng đáp, bên miệng treo lên nụ cười : “Quần áo này tỷ đừng cám ơn ta, cám ơn Đại ca ấy, ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật thôi.”

      “A?”

      “Ta còn cảm thấy kỳ quái, Đại ca ngày thường lạnh nhạt như vậy, vừa rồi lại lắp bắp mời ta hỗ trợ. Hóa ra quần áo này, là cho Hoan nhi tỷ tỷ ngài nha.” Tống Tử Nhan xong khỏi cười ra tiếng. Nhớ tới vừa rồi nàng giúp, nhớ tới bộ dáng Tống Trường Bình bị ngộp thẹn quá hóa giận, quả là thú vị vô cùng. Từ nàng cảm thấy Đại ca và khối băng giống nhau, nghĩ tới, hóa ra trá tim nóng bỏng, đặt người người khác rồi.

      “Quần áo này?”

      “Quần áo này là Đại ca cố ý mua, nhờ ta mượn danh nghĩa đưa cho tỷ tỷ ngài!” Tống Tử Nhan cười cười, ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình cùng Triệu Du Hoán chuyện, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn về phía Hướng Vân Hoan. Tống Tử Nhan chẹp chẹp miệng, thấp giọng : “Đại ca sợ ta khi dễ tỷ.”

      Mặt Vân Hoan xoẹt cái lập tức đỏ, liền lại dám nhìn về phía Tống Trường Bình. Khi ba công tử này kính rượu nàng, nàng ly lại tiếp ly, theo bản năng uống vào. Chờ đến khi nàng ý thức được, mấy ly rượu này đều vào trong bụng nàng.

      Vân Hoan cảm thấy bản thân nhất định là ổn rồi, vội vàng mượn cớ phòng bếp xem đồ ăn, đứng dậy liền muốn rời khỏi.

      Đường trong hoa viên đều được lát đá, Vân Hoan tìm đường , lảo đảo hai lần, suýt nữa té ngã. Bên người lại có người đến đỡ nàng phen, vị thuốc dễ ngửi trộn lẫn hương vị đặc thù người nam nhân phả vào mặt.

      “Vừa rồi bảo nàng ở trong phòng chờ ta, sao nàng lại hả?”

      Rượu mang đến cảm giác nóng dường như có thể lan tràn khắp thân thể nàng, từng đợt sóng nhiệt đánh úp lại, Vân Hoan ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tống Trường Bình gần ngay trước mặt.

      Tống Trường Bình có đôi mắt cực kì đẹp, Vân Hoan liếc mắt cái liền bị hút vào trong, bên trong mang theo chút trách cứ, càng nhiều hơn là thấp thỏm.

      cũng thấp thỏm yên. Vân Hoan thở dài, biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới năm ấy lúc lưu lạc vào nhầm thuyền hoa, đám ăn chơi trác táng chọn mỹ nhân, vài bộ dáng ngả ngớn.

      Mượn cam đảm say rượu, nàng đột nhiên cũng muốn làm thiếu gia phong lưu, duỗi tay nắm cằm Tống Trường Bình, nở nụ cười ha ha, : “Tống mỹ nhân, ngươi thích ta, đúng ?”

      “.....” Ánh trăng nhàng chảy xuôi, Tống mỹ nhân vẫn nhúc nhích nhìn Hướng Vân Hoan.

      Lúc trước vừa gặp thương, gặp lại chung tình, ta gặp, rối loạn quân tâm.

      (*) Quân: ở đây chỉ tướng công, tình lang nhé.

      rối loạn, nàng đâu?

      “Hướng Vân Hoan...” Tống Trường Bình giật giật môi, chữ ‘đúng’ lưu ở bên môi, thế nào cũng chịu ra miệng.

      Người trước mắt cũng giật giật, đột nhiên cười rộ lên, thừa dịp Tống Trường Bình chú ý, đặt môi lên môi , xẹt qua.

      “Ta còn hôn ngươi cái, Tống Trường Bình...” Nàng hắc hắc cười hai tiếng, cười đến giống như tặc trộm được hương, rồi sau đó, cứ vậy nghiêng người ngã xuống.

      Tống Trường Bình bị trộm hương hơi giật mình ôm người trong lòng, lúc sau, tức giận kháng nghị: “Hướng Vân Hoan, nàng thế nhưng say!”
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, miu901, milktruyenky7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :