1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A ny thua co nu chinh mat Tri nho loi dung

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156

      Edit : babynhox

      Na Tịch Thịnh Duệ thương hôn lên cái trán của , ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ giây phút hạnh phúc làm cho người ta mơ màng này, hạnh phúc rất tốt đẹp, cho nên dễ dàng vỡ tan, nhưng ít nhất có thể có cơ hội nắm bắt thời gian.

      Ban đêm, Viên Cổn Cổn ăn bữa ăn dinh dưỡng Na Tịch Thịnh Duệ sắp xếp xong ngoan ngoãn nằm ở giường, Na Tịch Thịnh Duệ nằm nghiêng ở bên cạnh , tay chống cằm, vỗ nàng sống lưng dỗ vào giấc ngủ.

      Viên Cổn Cổn mở to mắt to trắng đen ràng, ngây ngốc nhìn Na Tịch Thịnh Duệ.

      "Sao vậy?" Na Tịch Thịnh Duệ lộ ra chút cười khẽ dịu dàng.

      " xinh đẹp." Viên Cổn Cổn cũng lộ ra nụ cười ngây ngô.

      " với em rất nhiều lần rồi. thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả đàn ông ." Na Tịch Thịnh Duệ nhàng quẹt quẹt mũi của , hơi bất mãn cách chọn từ của .

      Viên Cổn Cổn cau cái mũi, vẫn chớp mắt nhìn ta.

      "Nhắm mắt lại, ngủ ." Na Tịch Thịnh Duệ bị vẻ mặt đáng của hấp dẫn, nhịn được hôn lên ánh mắt .

      Viên Cổn Cổn tự nhiên nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn mềm như lông chim của ta, loại cảm giác này cũng rất quen thuộc, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, số của tốt, có người chồng dịu dàng như vậy, nhất định là ký ức giữa bọn họ tràn ngập ấm áp. rất muốn nhớ lại chuyện trước kia, cảm thấy mình quên số chuyện rất quan trong hoặc là người rất quan trọng. Là ta sao.

      Đúng lúc này, tiếng nhạc đánh vỡ khí dịu dàng vốn có, Na Tịch Thịnh Duệ nhíu nhíu mày cầm điện thoại ra nhìn nhìn, lại nhìn Viên Cổn Cổn rồi khẽ: "Ngoan ngoãn ngủ , lập tức quay lại."

      "Dạ, " Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu.

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, xuống giường ra cửa, đến khi cửa phòng đóng lại mới nhấn phím call.

      "Cha nuôi."

      "Thịnh Duệ, có khỏe ?" Giọng lành lạnh đặc biệt của Viên Tịnh Lưu từ trong điện thoại truyền đến.

      "Cũng tệ, còn cha nuôi?" Giọng của Na Tịch Thịnh Duệ hơi khẩn trương.

      "Rất tốt, nhưng Cổn Cổn tốt." Viên Tịnh Lưu nhấp ngụm trà, nhàn nhạt .

      "Cổn Cổn...Sao lại tốt?" Theo bản năng Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cửa phòng đóng kín chút.

      " thấy con bé nữa, mà Hắc Viêm Triệt cũng tính tìm con bé."

      "Cái gì?" Na Tịch Thịnh Duệ hơi kinh ngạc trừng mắt to, là ta nghe lầm sao? Hắc Viêm Triệt tính tìm Cổn Cổn? Ý là... Ý là cần nữa?

      "Rất kinh ngạc sao? Là vì thấy Cổn Cổn mà kinh ngạc, hay là vì Hắc Viêm Triệt tìm con bé mà kinh ngạc ?" Viên Tịnh Lưu cười cười, vẫn là giọng điệu cao thấp, làm cho người ta đoán ra trong lòng ông nghĩ cái gì.

      " ta... cần Cổn Cổn sao?" Na Tịch Thịnh Duệ có trả lời câu hỏi của ông, đè nén đáy lòng nhảy nhót, giọng hỏi.

      "Trước mắt mà , phải." Viên Tịnh Lưu lại nhấp ngụm trà.

      "Vậy sao." Na Tịch Thịnh Duệ dựa lưng vào tường, khóe miệng nhếch lên độ ấm vui mừng

      "Thịnh Duệ, Cổn Cổn ở chỗ con sao?" Viên Tịnh Lưu hỏi câu quan trọng.

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, im lặng gì.

      lúc sau, Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt : "Chăm sóc con bé tốt."

      "Con như vậy, cha nuôi." Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, quả nhiên thể gạt được ông.

      "Có rảnh trở về thăm chúng ta, cứ như vậy, tạm biệt." Viên Tịnh Lưu nhàng , nhanh nhẹn cúp điện thoại.

      Na Tịch Thịnh Duệ cất di động, vào căn phòng có , ta tin đây là cơ hội và bù đắp của ông trời cho ta.

      Nhà lớn họ Hắc.

      "Chủ nhân ở bên trong làm gì? Ngài ấy vào rất lâu rồi, có phải gặp chuyện may hay ?" Nhã Tư nhìn cánh cửa gỗ lim đóng chặt, hờ hững hỏi.

      "Tôi tương đối lo lắng cho quân đoàn động vật của Cổn Cổn, biết cái gì gọi là vì sinh hận ? chừng bên trong diễn ra trận tàn sát rất bi thảm." Á Tư giật giật khóe miệng lộ ra tươi cười lưu manh.

      Nhã Tư ngẩn người, dường như tưởng tượng đến cảnh đó..

      " còn tưởng sao, đúng là đứa hồn nhiên." Á Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của ta, nhịn được cười lên tiếng.

      Nhã Tư nhìn ta, mắt xếch xinh đẹp chứa đựng vui.

      "Em trai Nhã Tư, chủ nhân tuyệt đối gạt bỏ thứ gì có liên quan đến Cổn Cổn, ngài ấy ấy quá sâu, bây giờ người mất, nếu như ngay cả nhìn vật nhớ người cũng có vậy ngày tháng sau này ngài ấy phải trải qua thế nào?" Á Tư thu khuôn mặt tươi cười lại, thở dài .

      Nhã Tư lại đặt chú ý vào cánh cửa, tình có sức mạnh lớn như vậy? Ngay cả Hắc Viêm Triệt cũng trở nên mù quáng sao?

      Hắc Viêm Triệt đứng trong căn phòng khắp nơi đều là động vật, đám động vật này cũng bị làm cho hoảng sợ mắt to trừng mắt , biết qua bao lâu, tao nhã ngồilên thảm quý báu, mặt cảm xúc nhưng là trong ánh mắt màu tím nhạt lại nổi lên hơi nước, tuy rằng chỉ có chút, nhưng lại làm cho nhìn như ánh sáng lung lính xinh đẹp.

      Tiểu Viên làm thủ lĩnh quân đoàn động vật, đứng ở vị trí đầu tiền, mở to mắt to tròn khẩn trương nhìn , chúng nó chưa từng nghĩ tới ngày mình xuất ở đây.

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn Tiểu Viên, bộ dáng vừa đáng thương tội nghiệp vừa khẩn trương làm khỏi nhớ tới ngốc kia, luôn àm tức giận sau đó lại là bộ dáng vừa vô tội vừa sợ hãi, làm cho người ta muốn khi dễ , bây giờ chắc là rất vui vẻ rồi. Thiếu trói buộc , khẳng định là cảm thấy thở dài nhõm hơi. Chỉ có còn đứng chỗ này, ôm hi vọng có khả năng, mình rơi vào ở trong kỷ niệm, là quá buồn cười, nhớ tới buổi sáng hôm nay nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn. Trong phút chốc tờ giấy trắng mực đen này gần như là làm cho ngừng hô hấp, cái loại đau đớn giống như bụi gai phủ kín toàn thân, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn kịch liệt, sau khi biết đó phải ý của những bụi gai đó lại nhanh chóng biến mất, Hắc Viêm Triệt cười cười châm chọc, vì sao ký tên? Chẳng lẽ còn chờ trở lại sao? Biết thể vẫn tự cho mình hi vọng, là...rất ngu xuẩn.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 157: Na Tịch Hách?

      Edit : babynhox

      1 năm sau.

      "A... Hách Hách thể." tiếng gọi duyên dáng từ miệng thon thả tóc dài đến mông phát ra, ánh mắt tươi đẹp động lòng người, mũi vểnh cao đáng , môi mềm mại, hồng hào, mà lông mày lại mang theo u buồn, đáng thương tội nghiệp, giờ phút này khẩn trương nhìn đứa trẻ nằm ở giường, Ách... là đứa trẻ rất bình thường.

      Nằm giường to lớn là cậu bé tóc trắng mắt tím, làn da trắng nõn, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, mà lúc này tất cả vật dụng khắp phòng đều lơ lửng trung, hơn nữa đều di chuyển theo tầm mắt của cậu.

      "Mẹ đổi sách khác đọc cho con nghe con được !" Viên Cổn Cổn à , phải gọi là Na Tịch Liễm Diễm bất đắc dĩ nhìn con trai của mình, giọng .

      Vừa dứt lời, tất cả vật dụng trong phòng đều nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.

      Na Tịch Liễm Diễm che lỗ tai bẹt bẹt miệng, thả cuốn truyện công chúa Bạch Tuyết trở lại giá sách, lại chọn quyển bé lọ lem, sau đó vui vui vẻ vẻ nằm xuống bên người cậu, "Ngày xửa ngày xưa, có chỗ..."

      đợi người nào đó xong, toàn bộ vật dụng trong phòng lại trôi nổi ở trong trung, xiêu xiêu vẹo vẹo khắp nơi.

      Na Tịch Liễm Diễm thất bại đóng cuốn bé lọ lem tay lại, ủy khuất giọng meo meo "Sách con thích nghe quá khó, bên trong có nhiều chữ mẹ biết đọc, con nghe tạm chút được ?"

      Cậu bé dùng cặp con ngươi tím nhạt xinh đẹp nhìn , với rất ràng là được.

      "Vậy... Vậy chờ ba ba trở về đọc cho con nghe được , Hách Hách?" Na Tịch Liễm Diễm lấy lòng nhìn cậu, hôn cái lên khuôn mặt nhắn mập mạp của cậu.

      Na Tịch Hách phát ra tiếng a, xem như thỏa hiệp rồi. Tiếp theo vật dụng lại nặng nề rơi mặt đất.

      " ngoan." Na Tịch Liễm Diễm trái lòng, còn tặng cậu cái cười ngọt ngào lớn.

      Na Tịch Hách để ý , đôi mắt xinh đẹp nhìn trái nhìn phải cho hết thời gian.

      Na Tịch Liễm Diễm cười nhìn cậu, Hách Hách của đứa bé kỳ quái, đúng, phải là đứa bé giống người thường, nhớ tới hai tháng trước lúc sinh cậu ra, bác sĩ muốn bợ mông của cậu, đột nhiên có 'vật gì đó bay tới' bốp cái nện vào ót bác sĩ, bác sĩ trực tiếp ngã xuống đất ngất . Mà y tá cũng dám chạm vào cậu, sau này cũng là Duệ ôm cậu tắm rửa, Hách Hách vừa sinh ra mắt mở, đường nét mặt cũng rất ràng, là đứa xinh đẹp, nhưng lại giống cũng giống ba của cậu, mỗi khi hỏi Duệ về vấn đề màu tóc và mắt của cậu, Duệ luôn là di truyền cách đời, ở trong gia tộc của cũng từng có vị tổ tiên như vậy. Mắt của Hách Hách đổi màu, bình thường là màu tím nhạt xinh đẹp, mà lúc cậu nổi giậnmắt liền biến thành tím đậm, dẫn cậu bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ đều kiểm tra có vấn đề gì. Hách Hách rất bướng bỉnh, ngoại trừ Duệ ai cũng cần, chỉ cần theo ý của cậu cậu liền làm cho tất cả những thứ mặt đất lơ lửng trung, nếu lại làm theo ý cậu, cậu làm đồ vật bay vào vách tường, nếu vẫnkhông làm theo ý cậu cậu làm cho cửa sổ kính vỡ vụn, Duệ đây là siêu năng lực, sau này Hách Hách là người rất giỏi, nhưng nếu dạy tốt, cậu liền biến thành 'hung khí di động' .

      Tiếng mở cửa vang lên, kéo Na Tịch Liễm Diễm yên lặng suy nghĩ giường về thực, chỉ thấy vui vẻ nhảy xuống từ giường nhào lên người người đàn ông vào, giống như gặp được cứu tinh " Duệ, trở về."

      Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ đón lấy ngã vào lòng dịu dàng in lên môi cái hôn, giọng " trở về."

      "Hách Hách thích em đọc chuyện xưa cho con nghe, con thích nghe cái mà ngày hôm qua đọc, nhưng cái kia khó như vậy, em xem cũng hiểu." Na Tịch Liễm Diễm bẹt miệng, giọng oán giận.

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười đến bên giường bế Na Tịch Hách dậy, hôn hôn mặt cậu "Bảo bối, ba ba tắm cho con rồi sau đó đọc sách được ?"

      Na Tịch Hách nắm nắm tay , a tiếng tỏ vẻ tán thành, giọng ngọt ngào ngây thơ này làm cho người ta thương từ đáy lòng.

      "Em cũng muốn giúp." Na Tịch Liễm Diễm nhíu mày, bất mãn cha con bọn họ luôn hài hòa như vậy.

      "Được rồi, tuy em luôn là càng giúp càng rối." Na Tịch Thịnh Duệ vừa vừa cười vào phòng tắm.

      Mà lúc này Na Tịch Hách rất phối hợp phát ra tiếng ừ ừ a a, dường như là phụ họa lời của Na Tịch Thịnh Duệ.

      "Các người quá đáng." Na Tịch Liễm Diễm bất mãn sau lưng bọn họ, cửa phòng tắm thúy tinh lấn át được tếng tiếng cười của bọn họ, ánh mặt trời màu vàng mềm chiếu vào phòng, cực kỳ ấm áp.

      Buổi tối, 12 giờ

      Na Tịch Liễm Diễm là tổ ở trong chăn đợi Na Tịch Thịnh Duệ tắm, sau đó lâu Na Tịch Thịnh Duệ mặc áo ngủ ra, vừa mới tắm xong làm cho đuôi tóc của ta mang theo hơi nước, nhin như rất tà mị gợi cảm.

      " Duệ xem em có ngoan , em ủ chăn ấm rồi." Na Tịch Liễm Diễm cười tủm tỉm .

      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười tắt đèn nằm vào trong chăn, quả nhiên là ấm.

      Na Tịch Liễm Diễm chờ ta nằm xuống lập tức chui vào trong lòng ta, làm nũng cọ cọ trong ngục ta.

      Hơi thở của Na Tịch Thịnh Duệ hơi khác thường, xoay người cái đè ở dưới thân thể.

      Na Tịch Liễm Diễm kêu tiếng, hơi kinh ngạc động tác của .

      Na Tịch Thịnh Duệ cúi đầu hôn lên môi của , giữa dịu dàng lại mang theo chút vội vàng xao động.

      " Duệ..." Na Tịch Liễm Diễm nhăn mày lại, theo bản năng vươn tay đẩy ta.

      "Hư, đưng từ chối , Liễm Liễm, làm em đau." Na Tịch Thịnh Duệ khàn khàn .

      Na Tịch Liễm Diễm ngẩn người, hơi cứng ngắc, nghĩ chắc là Duệ, ta đối với tốt như vậy, cưng chiều như vậy, mà cũng thích ta, nhưng phải làm loại chuyện này vẫn luôn bài xích, tuy biết lý do bài xích là cái gì, nhưng muốn... Nhưng mà là vợ của ta nên từ chối ta, huống chi từ lúc mang thai đến bây giờ ta cũng có chạm vào , biết, đối với người nam nhân mà rất dễ dàng, nhưng mà... Vì sao đau lòng?

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Cảm nhận của quan trọng hơn tất cả!

      Edit : babynhox

      Na Tịch Thịnh Duệ cảm nhận được cứng ngắc, thầm kiềm nén khát vọng ở đáy lòng, dè dặt cẩn trọng vuốt ve thân thể của .

      Na Tịch Liễm Diễm cắn môi, hai tay gắt gao nắm chặt drap giường bên cạnh ép buộc chính mình thể từ chối, nhưng khi bàn tay to của Na Tịch Thịnh Duệ phủ lên ngực vì sinh con mà đầy đặn hơn của , giọt nước trượt khỏi khóe mắt rơi xuống ở gối. Đây vốn là chuyện bình thường chuyện nhưng biết vì sao lại làm cho khổ sở như vậy.

      Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng dùng môi mút hôn cái cổ trắng nõn của , để lại dấu vết mập mờ phía .

      "Ưm..." Na Tịch Liễm Diễm hừ ra tiếng, sợ ngứa rụt cổ lại.

      Na Tịch Thịnh duệ bị tiếng ngâm khẽ của kích thích hơi vội vàng xao động, vươn tay kéo quần lót của xuống, mang theo thở gấp hôn lên môi của .

      "Ưm..." Na Tịch Liễm Diễm hơi sợ hãi run run, đối với luôn luôn là dịu dàng săn sóc, thương có thừa, đây là lần đầu tiên, ta dùng cách mạnh mẽ thậm chí là có chút ép bức với như vậy.

      "Liễm Liễm, Liễm Liễm." Na Tịch Thịnh Duệ kề bên môi lẩm bẩm.

      "..." Na Tịch Liễm Diễm nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi nước mắt.

      Na Tịch Thịnh Duệ hôn môi , lại dính ướt át rơi xuống này.

      Na Tịch Liễm Diễm vội vàng quay đầu muốn ta phát nước mắt của mình.

      Lòng Na Tịch Thịnh Duệ như lửa nóng khi va chạm vào nước mắt lạnh lẽo này liền giống như bị người ta hắt gáo nước lạnh, vươn tay mở ra đèn ngủ, ngọn đèn mờ nhạt ấm áp xua đuổi bóng tối.

      Na Tịch Liễm Diễm lấy tay che mắt, đợi thích ứng với đèn.

      Na Tịch Thịnh Duệ thấy cái mũi hồng hồng và khuôn mặt đầy nước mắt của , mấp máy môi gì.

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn vẻ mặt biểu cảm của ta, giọng meo meo " xin lỗi Duệ, em... Em chỉ hơi sợ."

      Na Tịch Thịnh Duệ nghe tiếng nghẹn ngào của vươn tay lau nước mắt mặt .

      "Em...Em biết giữa vợ chồng làm chuyện này là bình thường, nhưng em có trí nhớ, em rất lo sợ, em...Em cố ý từ chối ,em...Em..."

      "Hư... sao, cần cái gì nửa, thả lỏng." Na Tịch Thịnh Duệ hôn hôn lên mắt , từ người lật xuống dưới, dịu dàng chỉnh sửa quần áo hỗn độn của .

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn ta, đột nhiên loại cảm giác quen thuộc trào lên trong lòng, nhưng cái loại cảm giác này quá nhanh, chỉ chợt lóe lên làm muốn bắt cũng bắt được, chỉ có thể ngẩn người.

      "Là tốt, quá nóng vội dọa em rồi, em muốn chúng ta làm, chờ em có thể hoàn toàn tiếp nhận chúng ta lại làm, đừng khóc." Na Tịch Thịnh Duệ kéo vào trong ngực, vỗ phần lưng của , an ủi hôn lên mặt .

      " sao, e có thể, em chỉ là..."

      " cần nữa, còn tức giận." Đột nhiên Na Tịch Thịnh Duệ trầm giọng, giận tự uy.

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn ta, hơi ủy khuất.

      Na Tịch Thịnh Duệ thở dài, nhàng "Liễm liễm, lúc ở cùng với cho em miễn cưỡng bản thân, lúc nào cũng được, muốn làm chính là muốn làm, vậy có gì, có thể hiểu, so với làm tình càng để ý cảm nhận của em hơn, em hiểu ?"

      Na Tịch Liễm Diễm vùi mặt vào trong lòng ta, dám nhìn thẳng đôi mắt sắc bén tràn đầy thâm tình của ta, đôi mắt làm có loại cảm giác tội ác rất sâu, loại tội ác này làm cho rất bứt rứt, vì sao lại cảm thấy mình rất hổ thẹn với ta?

      "Liễm Liễm, em." Na Tịch Thịnh Duệ ôm chặt , thào .

      Na Tịch Liễm Diễm ngẩn người, giọng "Em cũng Duệ."

      Na Tịch Thịnh Duệ cười khổ cái, tình cảm của đối với ta và tình cảm ta đối với làm sao có thể giống nhau... vẫn luôn xem ta là trai, là người thân, ở sâu trong trí nhớ của , vẫn luôn vì người đàn ông bị lãng quên kia mà giữ mình.

      Newyork, nhà lớn họ Hắc.

      Hắc Viêm Triệt để tài liêu lên bàn, mệt mỏi ngã ở giường lớn, đôi mắt tím vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, lúc sau lấy cái áo ngủ màu đen dưới đáy gối ra, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt vải lụa kia, cuối cùng dừng ở vùng hơi lồi lên. Chỗ đó dùng chỉ màu đen thêu bốn chữ cái 'DOVE', cẩn thận nhìn căn bản là nhìn ra, Hắc Viêm Triệt sờ qua từng chữ từng chữ, động tác này lặp lại hơn 1 năm nay, rốt cuộc chữ DOVE này có ý nghĩa gì? Vì sao ở áo, áo trong của , thậm chí là khăn tắm đều có, là làm sao? Nếu phải, như vậy ý của là cái gì? DOVE trong tiếng Đức chỉ bồ câu, làm như vậy là muốn cho biết, muốn giống như bồ câu giương cánh bay lượn sao? Hắc Viêm Triệt lắc lắc đầu, kèo ra chút cười khẽ, làm sao có thể có chỉ số thông minh cao như vậy, hoặc là chữ DOVE này chỉ là vì lúc cho ăn chocolate, là con đường để trút giận, muốn cho biết, muốn ăn chocolate Dove chắc là vậy... Dựa theo lối suy nghĩ của người ngốc, đây là đáp án có khả năng nhất. Hắc Viêm Triệt xếp áo ngủ lại thả lại dưới đáy gối, hơi ảo não thở dài, rốt cuộc là làm cái gì, người cũng đà , vì sao còn phải nghiên cứu chuyện từng làm là xuất phát từ tâm trạng và động cơ gì, là rất ngu xuẩn, vì sao lâu như vậy còn chưa học quên được? Từ khi nào khả năng học tập của bị thoái hóa đến nước này... Cười cười tự giễu, nhắm hai mắt lại.

      Nhà lớn họ Long

      "Long Tịch Bảo, cho , em có nghe hay !" Long Tịch Bác nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo thu dọn đồ đạc.

      Long Tịch Bảo quay đầu vẻ mặt nghiêm túc "Em mặc kệ, vất vả mới điều tra được chỗ của Cổn Cổn, đánh chết em em cũng phải ."

      " với em bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của nhà Triệt cho em quản." Long Tịch Bác nhíu mày khỏi cao giọng lên.

      ~~~
      miu901Andrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Lần đầu gặp mặt?

      Edit : babynhox

      "Xí! Ai muốn quản cái con báo con phụ tình kia, em chỉ đau lòng cho Cổn Cổn, em phải mau đến xem rốt cuộc bây giờ bạn ấy sống có tốt , em phải biết được lúc trước xảy ra chuyện gì." Long Tịch Bảo trừng lớn mắt đẹp, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, ấy đối với Hắc Viêm Triệt có ý kiến rất lớn.

      "Em..." Long Tịch Bác vui nhìn động tác thô lỗ của ấy, mở miệng muốn trách cứ lại bị Long Tịch Hiên đứng bên cạnh ngăn lại.

      Long Tịch Hiên nhìn vẻ mặt kiên trì của Long Tịch Bảo giọng " tháng, nhiều hơn ngày cũng được."

      Long Tịch Bảo suy nghĩ, gật đầu thỏa hiệp.

      " cần thu dọn đồ đạc, tới đó rồi mua." Long Tịch Hiên qua dắt tay ấy, vươn tay cưng chiều sờ sờ mũi ấy.

      "Cũng được." Long Tịch Bảo vui vẻ hôn cái lên mặt ta.

      "Vậy thôi." Long Tịch Hiên nhìn trai của mình, dắt ấy tới ngưỡng cửa, Long Tịch Bác đành chịu lắc lắc đầu, cũng ra phía trước.

      "Các cũng ? !" Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, ai oán ra tiếng.

      “Em có ý kiến?” Long Tịch Bác vốn là vừa ý lại bực tức nữa.

      , ý kiến, đại gia, mời ngài”. Long Tịch Bảo vội vàng cười lấy lòng, vươn tay ôm cánh tay ta ra cửa phòng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, biết đạo lý này. Paris tôi đến đây, Cổn Cổn mình đến đây, chờ mình đấy…

      ********************************************

      Paris, 12 giờ trưa

      “Hách Hách ngủ?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ ôm Na Tịch Liễm Diễm bên cạnh ta lên đùi, dịu dàng hỏi.

      “Dạ.” Na Tịch Liễm Diễm vừa mới cho con bú xong, đỏ mặt hơi ngượng ngùng.

      phải lần trước em muốn học làm gốm sao, mời cho em người làm gốm, lát nữa người đó đến.” Na Tịch Thịnh Duệ cầm khối chocolate bàn trà thủy tinh lột giấy gói kẹo đưa đến trong miệng .

      Na Tịch Liễm Diễm há mồm ăn, tò mò nhìn ta “ sao? Là nam hay là nữ? phải là muốn em học sao? Vì sao lại cho em học rồi?”

      “Người đó là nữ, xấp xỉ tuổi với em, phải là muốn em học mà muốn em ra bên ngoài học, thế giới bên ngoài rất rối loạn, muốn em bị thương, hiểu ?” Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng vuốt ve tóc dài của .

      Na Tịch Liễm Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, tuy rất muốn ra bên ngoài trải nghiệm cuộc sống khác nhau chút, nhưng nếu muốn, làm, dù sao mỗi ngày ở nhà xem tivi, chơi máy tính chăm sóc Hách Hách cũng rất vui vẻ.

      ngoan, đến công ty, đợi lát giáo tới em dẫn ấy đến phòng khách lầu ba, sắp xếp chỗ đó thành phòng học làm gốm, cái công cụ gì cũng có, nhưng nhớ kỹ phải cẩn thận, nếu em làm mình bị thương sau này cho em học nữa, được ?” Na Tịch Thịnh Duệ hôn mặt của , hài lòng với mềm mại của .

      “Được.” Na Tịch Liễm Diễm cười cười, cũng hôn lên mặt ta, luôn cho phép nhưng sau đó lại hỏi được , cách chuyện này rất kỳ quái, nhưng cũng thành thói quen.

      “Đúng rồi, giáo của em họ Long, cũng là người Trung Quốc, ấy tên là Long Tịch Nhi.” Na Tịch Thịnh Duệ đặt ghế sô pha, đứng dậy sửa sang lại quần áo.

      “Long Tịch Nhi….” Na Tịch Liễm Diễm giọng lẩm bẩm tên này, đột nhiên trong đầu hơi rối loạn.

      “Ừ, bánh ngọt trà chiều để ở trong tủ lạnh, chuẩn bị hai phần, nếu em thích có thể chuyện phiếm với ấy, lâu như vậy em cũng nên học cách chuyện với người lạ.” Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu , nét mặt rất dịu dàng.

      “Dạ, cám ơn Duệ…” Na Tịch Liễm Diễm lộ ra chút cười ngọt ngào, hai mà lún đồng tiền làm càng đáng hơn.

      bé ngốc, đây.” Na Tịch Thịnh Duệ cười cười hôn lên cái trán của , ra cửa.

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn bóng lưng của ta, nằm sấp ở ghế sô pha giọng đọc “Long Tịch Nhi….Long Tịch Nhi….Hình như nghe qua ở đâu rồi.”

      Long Tịch Bảo đem hết tất cả vốn liếng của mình rốt cục cũng thoát khỏi cái nhìn ép bức của song bào thai, nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt này cảm động đến suýt rơi nước mắt đầy mặt, nhưng nghĩ đến người ở bên trong lập tức tươi cười xán lạn, Cổn Cồn thân mếm, mình đến đây.

      Na Tịch Liễm Diễm ở phòng khách xem tivi, nghe được chuông cửa lập tức đứng lên mở cửa, vừa mở cửa ra liền thấy Long Tịch Bảo tươi cười ngọt ngào thần thái sáng láng, khỏi ngẩn người.

      Trong phút chốc Long Tịch Bảo nhìn thấy cũng ngây ngốc, đây là Cổn Cổn đáng của ấy sao? Từ khi nào Cổn Cổn đáng của ấy trở nên thon thả gầy ốm như vậy? Nhưng ánh mắt trong suốt đơn thuần này là Cổn Cổn sai, làm sao có thể biến thành như vậy? Bị ai ngược đãi hả?

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn ấy, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào. Hơi ngượng ngùng giọng đến “ là Long tiểu thư sao? Tôi là Na Tịch Liễm Diễm, lần đầu gặp mặt xin chỉ dạy nhiều hơn.”

      Long Tịch Bảo cứng đờ, lẩm bẩm “Lần đầu gặp mặt?”

      “Có cái gì đúng sao?” Na Tịch Liễm Diễm nhìn phản ứng của ấy hơi hiểu, giọng hỏi.

      , có gì, chỉ cảm thấy bộ dạng của bạn rất đáng , giống như nhân vật trong truyện tranh.” Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, vội vàng che giấu thất thố của mình.

      Na Tịch Liễm Diễm hơi ngượng ngùng đỏ mặt, cười cười “Mời vào.”

      “Được.” Long Tịch Bảo theo vào.

      “Long tiểu thư uống cái gì?” Na Tịch Liễm Diễm vào phòng bếp dịu dàng hỏi.

      “Tùy ý, bạn cần gọi mình là Long tiểu thư, gọi mình là Bảo Bảo , mình gọi bạn là Liễm Liễm như vậy được ?” Long Tịch Bảo nhanh, bộ dáng hoạt bát làm cho đáy lòng người ta cảm thấy thoải mái.

      “Được.” Na Tịch Liễm Diễm ngoan ngoãn gật đầu, lấy chai trà sữa từ trong tủ lạnh đưa cho ấy.

      “Vậy Liễm Liễm, chúng ta bắt đầu lên lớp .” Long Tịch Bảo nhận trà sữa cười .

      “Được, ở này.” Na Tịch Liễm Diễm dẫn ấy lên lầu ba.
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      Andrena1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :