1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      Thanks nàng.:yoyo45: Ta đoán là đến lúc Vân Khanh tỷ nhận ra đậu hủ bị ăn sạch rồi.:yoyo63:
      Ishtar thích bài này.

    2. Gia Bảo yêu

      Gia Bảo yêu New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Nàng ơi lâu có chương mới thế? Cho xin mấy chương ăn tết
      xuxubungbu thích bài này.

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Giờ mới đọc mới cmt. Cảm ơn bạn nhé =D
      Ta thích VK ghê. Các cách chuyện và đáp trả rất hay. Từ sau thứ nữ hữu độc, ta vẫn chưa ưng đc thêm bộ đấu trí nào nữa cho đến khi đọc truyện này a ^^
      Nam 9 siêu dễ thương :)) chỉ là thân phận như vậy + đào hoa nhiều quá nên độc giả như mình cũng thấy tội VK à...
      Thực ra nv mình k thick nhất trong truyện k phải VNT, Tạ di hay kẻ thù nào đó của VK mà lại là lão phu nhân cơ.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 83.1 Trạng Nguyên yến
      Beta: Ishtar


      Vân Khanh bất ngờ bị ôm lấy, nhưng thấy trong đôi mắt lộ ra ám trầm, còn áp gần đến khuôn mặt nàng, hô hấp của nàng cơ hồ đình trệ, theo phản xạ tính giơ tay lên chắn lại tạo khoảng cách giữa mình và .


      Môi của Ngự Phượng Đàn chạm phần da thịt thơm ngát kia, nhưng lại mềm mại cùng ngọt ngào như trong tưởng tượng, trợn to hai tròng mắt, nhìn thấy bàn tay như ngọc với năm ngón tay thon dài trước mắt ngăn cách giữa và nàng.


      Tại sao lại hôn trúng tay?


      Đáng lẽ phải là đôi môi phấn nộn cực kỳ mê người kia mới đúng a?


      trừng mắt nhìn như hỏi Vân Khanh, mà Vân Khanh cũng đồng dạng trừng mắt nhìn lại , nhìn nét uể oải cùng thất vọng khuôn mặt nam tử, còn có bờ môi hơi hơi cong lên như lên án hành vi của nàng là cực kỳ vô nhân đạo, mặt bất tri bất giác lộ ra tia cười giảo hoạt.


      Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt nhoẻn miệng cười, Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ nhếch, tay giơ lên, phát bắt được bàn tay của Vân Khanh, lại ở đó ôn nhu mà in xuống nụ hôn, nâng lên đôi mắt phượng hẹp dài ngập ánh hào quang, " ra Vân Khanh thích ta hôn tay nàng a!"


      Nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng lại, nhìn trong tay nam tử cầm tay mình, cách đôi môi đỏ của chưa tới tấc, hô hấp của phả lên mu bàn tay, mùi đàn hương phảng phất như thấm vào từng lỗ chân lông đó, mặt Vân Khanh thoáng ửng đỏ, từ hai má đến trán lan tận ra sau gáy đều là màu đỏ đậm rực rỡ, giống như đóa hoa mẫu đan khoe sắc dưới ánh nắng chiều tà, nàng thử rút tay lại nhưng rút về được, có cảm giác cả người vô lực, lòng bàn tay giống như bị độ nóng trong tay của nam tử hòa tan, chỉ có thể mở miệng phản bác : "Ai thích ngài hôn tay chứ!"


      Ngự Phượng Đàn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ánh nắng thản nhiên hắt vào, đậm nhạt nhuộm cả phòng đầy nắng, thoáng nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, khóe miệng cười như cười, nhưng ngữ khí ràng mang theo ý trêu chọc : "Còn có, vừa rồi do chính nàng đưa tay đến môi ta nha."


      Ngự Phượng Đàn xong, để ý Vân Khanh khốn quẫn, còn cố ý cầm luôn cái tay còn lại, đặt ở môi mình, như than thở : "Khanh Khanh chủ động như vậy, ta đây thể cự tuyệt tấm thịnh tình này rồi."


      “Chụt” tiếng, đôi môi lúc này đây như được khắc vào lòng bàn tay của Vân Khanh.


      , ôn nhu in lên đó nụ hôn, sau đó nâng hai bàn tay nàng lên trước mặt, chậm rãi khép chúng lại thành nắm đấm, đưa đến trước mặt Vân Khanh, "Cất giữ cẩn thận."


      So với lông chim còn hơn, so với lửa mạnh còn muốn nóng hơn, so với nước còn nhu hòa hơn.


      Vân Khanh chỉ cảm thấy cảm giác trong lòng bàn tay trở nên hết sức kỳ quái, hơi hơi sững sờ, nhìn nam tử trước mặt, đôi mắt hẹp dài tuyệt lệ tràn ngập xuân ý nhộn nhạo, như cười như tuấn nhan nghiêm túc, giống như cặp minh châu tản ra ánh sáng chói lóa, ánh nắng hắt qua vai , khiến đôi mắt thâm tình kia từ trong bóng tối ánh lên vẻ mị hoặc.


      Vân Khanh chỉ cảm thấy mặt càng lúc càng nóng, nhịp đập của trái tim cũng theo tần suất lúc bình thường.


      Hai người cứ như vậy mà đối mặt nhau, nàng ngồi ở đùi , tay kia của nàng vẫn ngây ngốc phủ lên cái tay vừa bị hôn như nắm trái tim rộn ràng đập mạnh, dám buông ra.


      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lưu Thúy đứng ngoài hình như nghe được động tĩnh bất thường, có vài phần lo lắng cất giọng hỏi: "Tiểu thư, người có khỏe ?"


      Câu hỏi vang lên, nháy mắt khí yên tĩnh trong phòng thoáng chốc bị phá vỡ.


      Hai chân của Vân Khanh lập tức nhảy xuống mặt đất, giãy khỏi đùi Ngự Phượng Đàn, sau đó lui về sau ba bước, đứng cách nam tử chừng thước, lại trầm ổn mở miệng : " có việc gì, đừng quấy rầy ta."


      Lưu Thúy nghe xong, xác thực có gì kỳ quái, thế này mới tránh ra.


      Mà Ngự Phượng Đàn vẫn duỗi cánh tay dài ra, khiến Vân Khanh sợ tới mức lại muốn lui về sau, Ngự Phượng Đàn thấy nàng phản ứng như con thỏ bừng tỉnh khi bị thợ săn đuổi bắt, thấp giọng nở nụ cười, "Đừng hoảng hốt, đất lạnh, ta mang giày cho nàng."


      Vân Khanh thế này mới chú ý tới vừa rồi khi mình nhảy xuống, chân chỉ mang đôi tất vải, nhắc biết, lúc này mới cảm thấy cảm giác mát lạnh từ bàn chân truyền đến, lập tức tiếp lấy đôi giày thêu Ngự Phượng Đàn cầm, đưa lưng về phía Ngự Phượng Đàn mà mang vào.


      Ngự Phượng Đàn nhìn thiếu nữ đưa lưng về phía mình mang giày kia, khóe miệng lộ ý cười, vừa rồi động tác của Vân Khanh đối với cũng còn kháng cự như lúc trước, đây có phải ý rằng, khoảng cách giữa bọn họ được thu ngắn chút.


      Như vậy từng chút xâm nhập cuộc sống của Vân Khanh, từng chút để cho nàng quen dần với hữu của , cuối cùng đem nàng biến thành nữ nhân của mình .


      Vân Khanh xỏ chân vào giày, biết nam tử phía sau lúc này nghĩ cái gì, bất quá nghĩ đến cũng chẳng là việc gì tốt, nhưng mà thể thừa nhận, vừa rồi tinh thần của nàng bị Ngự Phượng Đàn mang đến nơi khác, nhớ lại hành động của mình vừa rồi, nàng cảm thấy có chút dám đối mặt với .


      "Vẫn chưa mang xong giày ư? Ta còn có việc khác muốn với nàng a!" Ngự Phượng Đàn nhìn ra thiếu nữ trước mặt khốn quẫn, vừa rồi những hành động của chắc làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng, vì để cho khí trở nên căng thẳng, vẫn nên tìm đề tài, có thể làm cho Vân Khanh thả lỏng, nếu như vậy lần sau gặp mặt cũng phải lúng túng xấu hổ nữa rồi.


      "Ngài có chuyện gì?" Trong tiếng ôn nhu đó mang theo tia đề phòng, tựa hồ suy nghĩ Ngự Phượng Đàn có phải bày quỷ kế khác hay , nhưng khi nghe giọng của có chút nghiêm túc, Vân Khanh vẫn xoay người lại, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn nửa tựa vào ghế mỹ nhân của mình, tay chống cằm, khuỷu tay đặt đỉnh cành tử liên khắc ghế, mái tóc dài như thác nước chảy xuống, mới vừa rồi bởi vì tiếp xúc của hai người mà làm cho cổ áo có chút xộc xệch, lộ ra chút phần ngực trắng nõn, cùng bộ trường bào màu trắng ánh kim của như nâng đỡ lẫn nhau, cái sắc thái trắng tinh khiết thanh cao đáng đến vô cùng này trong chốc lát bùng nổ, khiến Vân Khanh thầm mắng trong lòng, tinh, Hoàng Tiểu Muội quả nhiên sai, đây đúng là tinh.


      Ngự Phượng Đàn lúc này tâm tình rất tốt, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vân Khanh, lại toẹt ra, khóe môi cười : "Bắt đầu từ hôm qua, bên ngoài có lời đồn đãi truyền ra, nàng biết ?"


      đến việc này, Vân Khanh định thần lại, giọng gật đầu : "Là về vị tân Trạng nguyên Vi Trầm Uyên dựa vào gian lận mà đắc cử sao?"


      "Xem ra nàng đối với chuyện của Vi Trầm Uyên cũng rất quan tâm nha." Ngự Phượng Đàn thoáng ngồi thẳng dậy, con ngươi hẹp dài toát ra chút ủy khuất, còn mang theo tia ai oán.


      Vân Khanh quay đầu chỗ khác, đối với hành động làm nũng của làm như thấy, ngồi vào cái ghế khác, "Ngài hôm nay tới đây, là có tin tức gì muốn ta biết à."


      Ngự Phượng Đàn gật đầu, trong ngôn ngữ đều là tán thưởng, "Nhưng mà, ta đầu tiên vẫn là muốn tới thăm cái chân bị thương của nàng, tiếp theo mới nhắc tới tin tức này." vẫn là nên chuyện ưu tiên trước, sau đó tiếp: "Nàng có biết lời đồn đãi này là từ đâu truyền tới?"


      "Tứ hoàng tử." Vân Khanh lúc này đây ngay cả lòng nghi vấn cũng có, trước đó Vi Trầm Uyên cùng nàng đề cập qua, Tứ hoàng tử muốn lôi kéo huynh ấy vào phe mình, bất quá huynh ấy có đáp ứng, thời gian sau đó, đột nhiên truyền ra tin tức như thế, phàm là người có học thức có thể biết được đây là do Tứ hoàng tử tung tin.


      Đối với việc nàng có thể đoán được điểm ấy, Ngự Phượng Đàn cũng thấy kỳ quái, lúc đầu phát , quan hệ của Vi Trầm Uyên cùng Vân Khanh rất tốt, dựa vào trí thông minh của Vân Khanh, há có thể biết chuyện Tứ hoàng tử từng muốn lôi kéo Vi Trầm Uyên, " có biện pháp, ai bảo lúc trước quan chủ khảo là người của Ngũ hoàng tử chứ, Vi Trầm Uyên là môn sinh của , tự nhiên muốn đến gần hơn, Tứ hoàng tử làm người tàn độc, hàn môn đệ tử lại phục tùng , đương nhiên thích."


      xong, nhàng cười, thanh trầm đục giống như ngọc khí khóa trong đóa hoa, trong nét đẹp đẽ quý phái mang theo cỗ lười biếng, đôi mắt hẹp dài vừa chuyển, ánh sáng lác đác rơi xuống chỗ bàn, ngừng lại.


      Vân Khanh nhìn theo ánh mắt của , quay đầu nhìn đến thiếp mời Trạng nguyên yến kia, nhất thời hiểu ý của Ngự Phượng Đàn, vì thế khóe miệng khẽ nhếch, ngón trỏ cùng ngón cái cầm tờ bái thiếp mà vân vê, giơ lên : "Trước tung tin đồn, sau lại ở Trạng Nguyên yến đem việc này ra, khi thành công, Vi Trầm Uyên cả đời này cũng đừng mong lại có thể bước chân vào chốn quan trường."


      Vân Khanh dừng chút, quay đầu nhìn nam tử ghế mỹ nhân, đáy mắt toát ra tia sáng nhợt nhạt, "Chẳng qua, ta nghĩ, Tứ hoàng tử nhất định là nắm được nhược điểm gì đó, nếu dám tự tin như thế." Ở trước mặt Minh đế cáo trạng Trạng nguyên, đương nhiên phải dựa vào lời hai câu là có thể làm được, nếu như có chứng cứ xác , sao có thể cáo trạng thành công chứ, Tứ hoàng tử phải là người lỗ mãng, làm chuyện mạo hiểm như vậy.


      "Đó là đương nhiên." Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh mang theo đôi mắt tự tin, cực kỳ đồng ý mà mở miệng, sau đó ngồi dậy, đến bên cạnh Vân Khanh, ngón tay rơi xuống tấm bái thiếp kia chút, tầm mắt dừng ở khuôn mặt của Vân Khanh, thâm thúy sâu thẳm, "Vi Trầm Uyên là nhân tài, Minh Đế rất hài lòng với , cũng tính trọng dụng , nhưng mà, Cổ Ngữ có : Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Giục Chi*. nay chính là cây cao trong rừng, về sau gặp phải vô vàn khó khăn, mà ở Trạng Nguyên yến, gặp được thử thách đầu tiên, nếu ngay cả việc này cũng thể xử lý tốt, vậy hoặc là liền đóng gói trở về, hoặc là thể là công thần tốt, triều đình, hiểm ác hơn nhiều so với trong tưởng tượng."

      *Cây cao trong rừng bị gió bẽ gãy. Ý là càng nổi trội xuất sắc càng khiến người ganh ghét.

      p.s Mở hàng Tết bằng vài chương Cẩm Tú
      Chúc các nàng năm Ất Mùi tài lộc đầy nhà, tình tiền sung túc :v
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ31 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      83.2

      Ngự Phượng Đàn rất ít khi nghiêm túc ra suy nghĩ của bản thân như vậy, mà trong lời bao hàm cỗ nghiêm khắc, nghiêm khắc như vậy nghe qua tựa hồ là đối với Vi Trầm Uyên biểu lộ khinh thị, kì thực là thưởng thức Vi Trầm Uyên.


      Vân Khanh biết Ngự Phượng Đàn rất ít xen vào việc triều chính, nhưng thực hiển nhiên, vị thế tử gia này phải là hiểu, mà là muốn nhúng tay vào, nếu cũng có việc vừa ra tay liền có thể khiến cho bệ hạ phong làm Trấn Tây đại tướng quân, chỉ sợ trong cuộc sống của cũng từng bị lôi kéo rồi, cho tới nay chưa bao giờ nghe nhắc đến muốn đầu quân vào phe nào.


      Hôm nay trong lời của , cũng có thể là muốn nàng chuyển cáo Vi Trầm Uyên.


      Ngay lúc Vân Khanh nghĩ đến bộ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên Ngự Phượng Đàn cúi gập thắt lưng, ngữ điệu biến đổi, như gió mà đầy chân thành : "Ta biết nàng quan tâm , cho nên mới nhắc nhở , nàng bảo nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, suy nghĩ cách đối phó, để ứng phó những biến hóa khó lường điện, cần đến lúc xảy ra chuyện, lại khiến cho nàng cũng lo lắng cho ."


      Người này quả thực ba câu cũng quên thêm vào lời ngon tiếng ngọt, Vân Khanh khỏi trừng mắt nhìn thân hình hơi cúi xuống của , " biết rồi, ngài chuyện ta nghe được, cần dựa vào gần như vậy."


      "Gần, làm sao gần, như vậy mới tính gần." Ngự Phượng Đàn nheo nheo đôi mắt, trong ôn nhu mang chút đùa giỡn, hướng chiếc ghế của Vân Khanh nhích lại tấc, làm cho Vân Khanh hoảng hốt lui về sau, ngay lúc Vân Khanh cảm thấy như sắp nghiêng tới trước, bỗng nhiên đứng lên, biểu tình mặt mang theo chân trước nay chưa từng có, cúi đầu nhìn thoáng qua chân phải hơi co lên của nàng, "Chú ý chân bị thương, đừng tự làm bản thân bị thương."


      xong, liền đứng thẳng người, giống như trận gió mát, từ cửa sổ vọt ra ngoài.


      Mà trái tim khẩn trương của Vân Khanh vào giờ khắc này thả lỏng xuống, ngay cả khí cũng như được khai thông, còn cái cảm giác khiến lòng người khẩn trương nữa, thu về cánh tay vừa rồi lui về phía sau dùng để chống người, nhìn lòng bàn tay, lại nhớ tới mới vừa rồi bị hôn, nhất thời cảm thấy cả người nóng lên, giống như đôi môi mềm mại của người nọ vẫn còn hữu phía vậy, nàng lấy khăn tay ra muốn lau .


      Khăn tay màu phấn lam giơ lên, nhưng lại nỡ chùi, cứ phảng phất nhớ tới lời người nọ , "Cất giữ cẩn thận", lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là nụ hôn hư vô mà thôi, có cái gì giữ với giữ, hơi hơi nắm chặt lòng bàn tay, thầm cười cười.


      Nhưng mà cái hôn trong lòng bàn tay là chuyện , còn chuyện sắp xảy ra Trạng Nguyên yến mới là chuyện lớn, nếu theo như lời của Ngự Phượng Đàn , Tứ hoàng tử nắm giữ chứng cớ, mới có thể nắm chắc phần thắng ở Trạng Nguyên yến đem Vi Trầm Uyên đánh vào vực sâu, như vậy vật chứng đó mới là vấn đề mấu chốt.


      Nghĩ đến đây, Vân Khanh đứng lên, gọi Lưu Thúy tiến vào, "Chuẩn bị xe, chúng ta đến chỗ của Vi công tử."


      Đến tòa nhà trong quan xá, xe ngựa ngừng lại, lúc này Vi Trầm Uyên mới từ trong triều trở về, nghe được Vân Khanh đến đây, quan phục cũng kịp đổi, liền xuất ở trước cửa.


      Vào phòng, Vân Khanh cũng dông dài, trực tiếp đem đề tài chuyển đến vấn đề lời đồn đãi, "Gần đây có những lời đồn về huynh, ta nghĩ huynh biết ràng rồi."


      "Đúng, nghe qua ít." Vi Trầm Uyên bưng hai chén nước, chén đặt ở trước mặt mình, chén cho Vân Khanh.


      Vân Khanh tiếp lấy chén nước, ngẩng đầu nhìn Vi Trầm Uyên, nhưng thấy trong mắt huynh ấy rất thanh nhàn tia u sầu, tựa hồ khi biết bên ngoài lời đồn đãi bay đầy trời cũng thèm để ý chút nào, loại thái độ vô tư này, được tạo nên bởi tự tin trong nội tâm, xem ra huynh ấy đối với tình này chuẩn bị..


      "Lần này lời đồn đãi tất nhiên phải tự dưng mà lan truyền, Trạng Nguyên yến, ắt hẳn có người đem nhắc tới, đến lúc đó ảnh hưởng lớn tới huynh."


      Nghe Vân Khanh xong, Vi Trầm Uyên ngẩng đầu lên, tuấn dung mang theo chút ý cười nhợt nhạt, hai tròng mắt nhìn ánh mắt Vân Khanh mang theo chút lo lắng, người thiếu nữ này, từ lúc gặp mặt ở thôn trang, vẫn luôn chăm sóc cho cùng mẫu thân, đến hôm nay, cũng tâm như vậy vì chuyện của mà lo lắng, loại cảm giác này làm cho cảm thấy trong lòng thực thản nhiên, cảm thấy nàng là người có thể tín nhiệm .


      Vì thế nụ cười của càng thêm ôn hòa, "Bọn họ truyền ra lời đồn đãi này, cũng chính là chờ ngày đó, Trạng Nguyên yến, trước mặt vương công quý tộc, khi tội danh này được thành lập, vậy về sau, con đường làm quan của ta cũng chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi."


      Thanh của Vi Trầm Uyên thực bình thản, bình thản như vậy làm cho Vân Khanh biết rằng biết cội nguồn của việc này, hơi hơi trầm ngâm chút, : "Huynh có biết, chứng cứ trong tay bọn họ là cái gì ?"


      Vi Trầm Uyên gật gật đầu, đôi lông mi dày mỏng hơi nhếch lên như cười, giữa trán như giãn ra, nggón tay ở miệng chén ma sát chút, ngẩng đầu lên : "Nàng cần lo lắng, việc này ta biết xử lý như thế nào rồi, dễ dàng bị người ta đánh ngã như vậy đâu."


      Thanh của thực thanh, thực giòn, chiếu ánh hai tròng mắt đan thâm thúy, tạo cho người ta loại cảm giác thực yên ổn, nhưng tận sâu trong đôi mắt ấy, lóng lánh là tia sáng mưu lược, cơ trí sáng lạn.


      Vân Khanh nhớ tới ở kiếp trước, chỉ dùng vài năm ngắn ngủi có thể an vị chiếc ghế quan Nhị phẩm, việc này ở khắp Đại Ung, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, mà kiếp này, người thiếu niên trước mắt nàng cũng dùng thành tích để chứng minh tài học của , Vân Khanh biết, có chút chuyện, tại tiện ra, hoặc chính xác hơn, Vi Trầm Uyên tựa hồ còn muốn cho nàng kinh hỉ.


      như thế, nàng cũng cưỡng cầu nữa, đây là loại ăn ý giữa nàng và Vi Trầm Uyên, giữa hai người giống như bạn bè lại giống như người thân, so với người khác đều thân mật hơn, tựa như Vi Trầm Uyên cũng hiếu kì hỏi nàng làm sao có thể chắc chắn hơn cả , giống như là lời tiên đoán về từng chuyện sắp xảy ra, bọn họ tôn trọng lẫn nhau.


      Môi nàng hơi mỉm cười, nhìn Vi Trầm Uyên tín nhiệm gật đầu, "Vậy chờ đến Trạng Nguyên yến để xem đòn phản kích đẹp mắt của huynh."


      "Nhất định." Vi Trầm Uyên nâng chén trà, giống như kính rượu, giơ lên với Vân Khanh, sau đó uống vào, trong đôi mắt trầm tĩnh luôn lưu động dứt.


      Đến Trạng Nguyên yến, Vân Khanh theo Thẩm Mậu, sau khi trang điểm đúng mực, liền tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng vào cung, thiên kim tiểu thư của kinh thành cũng quen biết, sau khi vào, lại thấy nơi nơi đều là phục trang đẹp đẽ, từng nhóm phu nhân tiểu thư ăn vận đầy hoa lệ.


      Vòng luẩn quẩn của giới quý tộc tuy lớn, nhưng mà tin tức mỗi ngày đều truyền cực nhanh, các nàng đều biết hôm nay được mời có những người nào, mỗi ngày đề tài trọng tâm đều luôn thay đổi, mà hôm nay đó là giọng đàm luận về người.


      "Yến hội hôm nay, Vận Ninh quận quân cũng tới mà, như thế nào còn chưa nhìn thấy bóng người vậy?" vị phu nhân tò mò nhìn về phía cửa, muốn nhìn xem, người trong lời bàn tán tại sao còn chưa vào.


      Các phu nhân bên cạnh nghe xong, đáy mắt cũng lộ ra vài phần tò mò, An Bá từ khi vào kinh, cũng rất ít giao lưu với gia tộc các phu nhân ở đây, các nàng chưa từng thấy qua, nên chỉ có thể ở trong lòng thầm phỏng đoán.


      Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cũng che miệng cười, trong miệng mang theo trào phúng nồng đậm : "Có thể có cái gì đẹp mặt chứ, chỉ là nữ nhi của thương nhân, cả người đầy mùi tiền, còn có thể như thế nào nữa, đợi lát nữa sau khi tiến vào, cũng biết có thể làm ra chuyện mất mặt xấu hổ hay nữa!"


      Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân cũng nhàng cười, "Cũng chưa hẳn như thế, suy cho cùng nàng ta cứu bệ hạ, được làm Vận Ninh quận quân, nay cũng mang phong hào tam phẩm, cha của nàng lại vì phương Bắc giúp nạn thiên tai mà ra tiền xuất lực, cũng được chức An Bá, nàng cũng là nữ nhi của bá tước rồi."


      "Được phong làm Vận Ninh quận quân sao chứ, sau đó còn phải vẫn là thương nhân sao, chẳng lẽ có cái phong hào liền trở thành thiên kim quý tộc sao? Cũng biết đợi lát nữa tiến vào, nhìn thấy nơi này xanh vàng rực rỡ, có lẽ động lòng tham có ý niệm trong đầu, đem vàng bạc nơi này toàn bộ trộm chuyển về trong nhà nữa!" Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cười nhạo tiếng, trong giọng tràn ngập khinh thường đối với Vận Ninh quận quân, loại cảm xúc quá khích này khiến các phu nhân khác nhìn vừa mắt, dù nội tâm các nàng cũng xem thường thương hộ, nhưng các nàng cũng ở trong trường hợp này mà trực tiếp ra như thế.


      Huống chi An Bá phủ nay nhận được ưu ái của thánh thượng, những lời lẽ có ý tốt này nếu rơi vào tai vị ngồi cao kia, cũng có kết quả tốt lành gì. Chẳng lẽ Vận Ninh quận quân và Uy Vũ Tướng Quân phu nhân lúc trước từng có mâu thuẫn? Nhưng mà cũng chưa từng nghe Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cùng vị Vận Ninh quận quân từng gặp mặt a.


      Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân kinh ngạc nhìn bà ta liếc mắt cái, bất quá sau khi thản nhiên cười, đem ánh mắt chuyển tới địa phương khác, vừa vặn trông thấy trước cổng sân trước có vị cung nhân dẫn đường cho tiểu thư lạ mắt tiến vào, liền cao giọng : "Vị thiên kim kia, hình như là lần đầu tiên nhìn thấy.”
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :