1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 150: Tất cả đều chỉ vì sao?

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt nhìn muốn lại thôi, đợi đáp án của .

      "Nếu... Nếu tiện liền thôi." Viên Cổn Cổn buông tay ra, hơi xấu hổ muốn chạy trốn.

      Hắc Viêm Triệt kéo lại " thôi."

      Viên Cổn Cổn xoay người nhìn nhìn , đột nhiên rất muốn rất muốn với , với rằng thương bao nhiêu, ỷ lại vào bao nhiêu, thích thay đổi bao nhiêu, tuy rằng biết như vậy rất hèn mọn, nhưng quen quản mọi thứ của , sắp xếp tất cả mọi việc, bây giờ mặc kệ , mặc kệ rốt cuộc ngày ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, có phải cuối cùng cũng cần ở bên cạnh , cái loại cảm giác này giống như cần nữa, chuyện rời nhà trốn làm cho tức giận sao sao? Trôi qua 2 tuần, vẫn muốn tha thứ cho sao?

      "Sao vậy." Hắc Viêm Triệt nhìn ánh mắt ủy khuất của , vẫn đoán ra trong lòng nghĩ cái gì, nhưng sợ nhìn thấy ánh mắt làm cho đoán ra như vậy, cái loại cảm giác này giống như cách rất xa, chừng giây sau , em muốn ly hôn, em hối hận gả cho . ra thứ làm người ta khó nắm bắt nhất chính là người đơn giản, vĩnh viễn cũng biết, rốt cuộc ở trong cái đầu đơn giản của suy nghĩ cái gì, giống như vĩnh viễn biết, trong cái đầu trầm của suy nghĩ cái gì, có phải nên chuyện ràng với hay ?

      " có gì." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu lộ ra chút cười ngọt ngào với .

      Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, dắt ra ngoài. Đủ, chịu đủ rồi, tối hôm nay nhất định phải chuyện ràng với , cho biết bao nhiêu, vì mà có thể tiếc thay đổi tính tình của mình, cho biết rất rất , cưng chiều cả đời. Sau đó...sau đó phải dốc sức 'ăn' , đương nhiên phải là tình huống tự nguyện, tự nguyện chứ? chứ? Nhất định !

      Viên Cổn Cổn sau lưng , nhìn nhìn bàn tay to của nắm chặt bàn tay của mình, muốn mất cái loại ấm áp từ nhiệt độ cơ thể bao chặt này, tối hôm nay phải xin lỗi tốt, muốn , thương bao nhiêu, ỷ lại bao nhiêu, sợ hãi cưới vì chịu trách nhiệm bao nhiêu, sợ hãi cần nửa, sợ hãi quản nửa, có bao nhiêu sợ hãi ... sợ hãi khác cướp bao nhiêu, sau đó muốn dùng cách Bảo Bảo dạy quyến rũ , bị quyến rũ ? ? còn muốn ?

      Cứ như vậy, hai người khổ sở vì , ngồi lên xe đều có suy nghĩ riêng.

      "Đưa đến bộ phận Marketing." Hắc Viêm Triệt dùng ngón tay gõ gõ phần tài liệu đặt bàn, nhìn cũng chưa từng nhìn với thư ký.

      "Dạ, tổng giám đốc." Thư ký khom người xoay , cầm lấy tài liệu ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn buông tạp chí trong tay ra, đến trước mặt Hắc Viêm Triệt giọng "Triệt, ra em...em có thể giúp ."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , "Giúp amj?"

      "Dạ, em có thể đưa tài liệu giúp ah, liền giống như trước đây." Viên Cổn Cổn thào, từ trước đến này cũng chưa từng giúp làm gì, ngoại trừ lúc này.

      " cần, có thư ký làm, nếu em nhàm chán có thể chơi máy tính, hoặc là dạo phố, kêu Á Tư bảo vệ em." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      "Em..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn có loại xúc động muốn khóc, nhìn biết nên cái gì.

      "Sao vậy? muốn ? Vậy kêu Á Tư mua bánh ngọt về cho em?" Hắc Viêm Triệt giọng lại, hi vọng có thể biết được lòng của .

      " cần, em muốn tìm chị Phong." Viên Cổn Cổn cúi đầu che giấu bộ dáng đơn của mình. Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Tìm ta làm gì!" Hắc Viêm Triệt hơi vui lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn , gì, dường như chờ đợi cái gì.

      " ...."Hắc Viêm Triệt quay đầu, kiềm chế bản tính bá đạo sắp bộc phát của mình.

      "..." Viên Cổn Cổn im lặng, xoay người ra khỏi văn phòng.

      Á Tư và Nhã Tư liếc nhau cái, Á Tư mở miệng.

      "Chủ nhân, tôi biết vì sao mấy ngày nay hành vi của ngài lại kỳ lạ như vậy, nhưng ngài cảm thấy Cổn Cổn rất vui sao? Các người xảy ra vấn đề gì chứ?"

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lập tức nhíu mày lạnh lùng nhìn ta.

      Á Tư nhìn vẻ mặt của vội vàng cúi đầu " xin lỗi, là tôi vượt ranh giới rồi."

      Hắc Viêm Triệt tức giận vỗ bàn, lớn tiếng "Tôi càng vui hơn!"

      Á Tư nuốt nuốt nước miếng, gì, may mắn cái vỗ kia có vỗ lên người ta.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, nhíu nhíu lông mày, chuyện nửa.

      Viên Cổn Cổn tìm Phong Tình, mà là nhà vệ sinh nữ, biết bắt đầu từ lúc nào, lúc khổ sở liền có thói quen đến chỗ này khóc, tuy thường xuyên nghe lời xấu về mình ở chỗ này, nhưng vẫn thích ở trong này trút hết cảm xúc của mình. Nhưng đợi ngồi nóng mông, liền nghe thấy tiếng tốp năm tốp ba truyền đến, mà vấn đề thảo luận lại là mình.

      "Vị phu nhân tổng giám đốc tài đức kia của chúng ta lâu chưa có tới công ty, các ngươi biết tại sao ?"

      " biết, nhưng tôi đoán chắc là cuối cùng tổng giám đốc chịu nổi ta, vứt bỏ ở nhà, thuận tiện cho mình tìm phụ nữ khác."

      "Nghe lâu trước ta còn rời nhà trốn đấy, là người xấu nhiều quấy phá, ta cho rằng như vậy là có thể khiến cho tổng giám đốc chú ý, là quá buồn cười, điều kiện giống như ta, cho dù có được chú ý nhưng cuối cùng cũng làm cho người ta chán ngán, các người phải hay ?"

      "Ha ha, đúng."

      Viên Cổn Cổn cắn chặt môi dưới, dùng sức mở ra cửa nhà vệ sinh ra, phát ra tiếng động lớn.

      Đám người chuyện phiếm bị liền giật mình, tất cả đều trừng mắt nhìn .

      ~~~
      miu901, Nữ LâmAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: Lại thấy Cổn Cổn nữa?

      Edit : babynhox.

      Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng nhìn các , gằn từng tiếng "Rốt cuộc là tôi làm mất lòng các chị ở chỗ nào, các chị phải lặp lặp lại nhiều lần ở sau lưng tôi như vậy?" Đủ, chịu đủ rồi, cho dù khác nhau trời vực, vậy cũng là chuyện giữa bọn họ, vì sao phải chịu được những người này sỉ nhục như vậy.

      Ba người phụ nữ kia tôi nhìn nhìn tôi, gì.

      "Cho dù tôi vừa xấu vừa ngốc, tôi cũng là mà Hắc Viêm Triệt lấy về nhà, các người có thể khinh thường, nhưng cũng nên luôn xấu ở sau lưng tôi." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa lau nước mắt, lời ở miệng và nét mặt của hoàn toàn trái ngược.

      người phụ nữ trong đó hừ lạnh tiếng, nhìn nét mặt yếu đuối mặc cho người ta khi dễ của , lạnh giọng " là da dày, cho là tổng giám đốc vì sao muốn kết hôn với ? Nếu là vì có thể tùy ý đụng chạm ngài ấy, khẳng định là nữ chủ nhà họ Hắc bây giờ phải mà là trong những người chúng tôi?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lui về sau bước.

      " chỉ là có số tốt mà thôi, nếu phải vì ngài ấy bài xích đụng chạm của , cho là dựa vào điều kiện của ngài ấy nhìn nhiều hơn cái sao? Đừng giỡn, xin soi gương , toàn thân cao thấp của có chỗ nào nhất là hấp dẫn? Bộ dạng tốt lại tròn như vậy, còn ngu xuẩn nửa, cho rằng tổng giám đốc cưới vì ngài ấy thích chứ? Hơn nữa... Ai biết lúc trước dùng thủ đoạn gì làm ngài ấy lấy vào cửa, lên xe trước mua vé bổ sung sau, ha ha, cũng đủ đê tiện rồi."

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bị ta ép lui từng bước , cho đến khi dựa vào tường.

      " hỏi vì sao chúng tôi phải ở sau lưng như vậy, tôi cho biết, bởi vì chúng tôi thích , chúng tôi muốn , chúng tôi chính là nhìn thuận mắt, miệng ở người chúng tôi muốn như thế nào là tự do của chúng tôi, còn có thể gọi người khâu miệng chúng tôi lại sao?"

      Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt châm chọc của ta, còn có gương mặt hai phía sau cũng là khinh thường, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt.

      "Nếu thông minh nên thức thời chút, rời khỏi tổng giám đốc, đừng làm xấu mặt nửa, có biết thế giới này có bao nhiêu người cảm thấy là bãi phân chiếm lấy hoa tươi ? Viên Cổn Cổn."

      Viên Cổn Cổn gì, cúi đầu lẳng lặng nghe ta sỉ nhục mình.

      Người phụ nữ hừ lạnh tiếng, làm như có việc gì thong thả bước đến trước gương sửa sang lại rồi ra nhà vệ sinh, trong gian to lớn chỉ còn lại có mình Viên Cổn Cổn ngồi dựa vào ở góc tường, nước mắt rơi đầy mặt.

      Ba giờ chiều, Hắc Viêm Triệt chờ mòn chờ mỏi, đợi được Viên Cổn Cổn trở về, biết vì sao trong lòng có dự cảm tốt, cầm lấy điện thoại ấn dãy số của , lại nghe được giọng di động tắt máy, cúp điện thoại, lạnh giọng " tới chỗ Phong Tình tìm Viên Cổn Cổn, dẫn ấy trở về."

      Á Tư khom người, ra ngoài.

      Sau đó lâu, Á Tư hơi lo lắng đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt, giọng "Chủ nhân, Phong tiểu thư Cổn Cổn có tới tìm ta..."

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày "Vậy người đâu?"

      "Đây... ." Á Tư dè dặt cẩn thận trả lời, sợ bị người khác biến thành nơi trút giận.

      "Tìm! tìm!" Hắc Viêm Triệt rống lớn , cầm lấy áo khoác xông ra cửa.

      Á Tư bị làm giật mình, nhìn biến mất thấy bóng dáng, cực kỳ đau đầu, Cổn Cổn ... trốn nhà ra ngoài nửa chứ.

      Nhà lớn họ Long.

      Hắc Viêm Triệt nhanh chóng ngừng xe xong, ấn chuông cửa, cửa vừa mở ra, song bào thai còn chưa phản ứng kịp, Hắc Viêm Triệt đứng ở trước mặt Long Tịch Bảo, trong con ngươi màu tím đậm là tức giận có thể thiêu cháy tất cả.

      Long Tịch Bảo hơi sợ hãi nhìn , khỏi lui về phía say, đây là như thế nào?

      "Long Tịch Bảo, Viên Cổn Cổn ở đâu." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi, con ngươi màu tím đậm vô cùng khát máu.

      "Cổn Cổn? phải ở chỗ của sao?" Long Tịch Bảo hiểu nhìn .

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt vươn tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của ấy, nâng ấy lên.

      Long Tịch Bảo đau đớn nhăn lông mày lại, hoàn toàn giãy dụa, nhìn nhìn đôi mắt tím hung ác của , nhắm hai mắt lại.

      Song bào thai liền hoảng sợ, vội vàng vọt tới, hai lời liền đánh nhau với .

      Bởi vì Hắc Viêm Triệt đột nhiên buông tay Long Tịch Bảo nặng nề té xuống mặt đất, tham lam hít thở. Sức tay đáng sợ, quá khủng bố.

      Phượng Vũ Mặc bị dọa đến ngây người, sau khi phản ứng kịp vội vàng quỳ mặt đất, nâng Long Tịch Bảo có vẻ mặt yếu ớt lên, "Bảo bối, con sao chứ, con đừng dọa mẹ."

      Long Tịch Bảo thở hổn hển, hơi hơi lắc đầu.

      Phượng Vũ Mặc đau lòng nhìn dấu tay màu tím đen cần cổ của ấy, Triệt, đứa này cũng quá độc ác, lại có thể ở trong thời gian ngắn làm người ta bị thương đến như vậy, nếu trễ bước chừng Bảo Bảo liền mất mạng.

      "Hắc Viêm Triệt, cậu điên rồi sao?" Long Tịch Bác gào lớn, cho Hắc Viêm Triệt quyền.

      Hắc Viêm Triệt che bụng ngẩn người, nhìn ta.

      Song bào thai dừng tay, vọt tới bên người Long Tịch Bảo, che chở ấy ở trong ngực. Long Tịch Hiên nhìn nhìn dấu tay ràng cần cổ ấy, ánh mắt chim ưng bắn về phía Hắc Viêm Triệt ngu ngơ "Cậu nổi điên làm gì, tốt nhất là cậu cho ràng."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bọn họ, tới.

      " giấu Cổn Cổn ở đâu rồi hả ?" Vẫn là giọng điệu lạnh lùng, chỉ là con ngươi màu tím đậm dần dần biến thành tím nhạt.

      Long Tịch Bảo nhìn nhìn , bắt được chỗ quạn trọng, thấy Cổn Cổn nữa? nghĩ ấy dẫn Cổn Cổn , cách khác là tự Cổn Cổn rời nhà trốn ? Vì cái gì? Khẳng định là hung hăng ngược đãi , nếu làm sao có thể dám rời nhà trốn ?

      " có thể giết tôi, tôi ."

      Nghe vậy, ánh mắt của Hắc Viêm Triệt lại bắt đầu đổi màu rồi...

      "Bảo Bảo, em cái gì, căn bản là em có liên lạc với Cổn Cổn." Long Tịch Hiên nhếch mày kiếm nhìn Long Tịch Bảo ở trong lòng.

      Long Tịch Bảo cũng có liếc nhìn ta cái, gạt bọn họ ra, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn thẳng ánh mắt Hắc Viêm Triệt " giết tôi , ra tay ."

      " nghĩ rằng tôi dám?" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt kéo lên nụ cười hung ác.

      Long Tịch Bác ôm lấy Long Tịch Bảo lui về sau mấy bước, Long Tịch Hiên che ở trước mặt Long Tịch Bảo "Triệt, cục cưng chưa từng liên lạc với Cổn Cổn, ấy dỗi."

      "Tôi dỗi, Côn Cổn là tôi dẫn , tôi nhìn được ngược đãi bạn ấy, tôi nhìn được khi dễ bạn ấy, cho nên tôi trói bạn ấy bắt rồi, về phần bạn ấy ở đâu, tôi tuyệt đối với ." Long Tịch Bảo giãy dụa muốn tránh thoát ra khỏi lòng của Long Tịch Bác, lại vô ích.

      "Long Tịch Bảo, em câm miệng, đừng ép ra tay!" Long Tịch Bác ôm chặt ấy, vô cùng tức giận, vì sao mỗi lần ấy đều phải ngang ngược như vậy, tùy hứng như vậy, chẳng lẽ nhìn ra Triệt sắp điên cuồng sao, vì sao liền hiểu chuyện như vậy...

      Long Tịch Bảo bị ta rống, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhìn nhìn ta, quật cường hất mặt .

      " tôi ngược đãi ấy? Khi dễ ấy?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, vành mắt đỏ hoe nhìn , nếu phải như vậy, làm sao Cổn Cổn có thể rời nhà trốn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ấy, đột nhiên xoay người ra cửa, xem ra lần này phải ấy làm, nếu ấy ngược đãi , khi dễ , lần này... Ngoại trừ cái tát kia, căn bản là chưa từng đánh nửa, biết sợ hãi làm tình, còn kìm nén dục vọng của mình, ép bản thân thay đổi, còn cho có đủ tự do đủ gian, chỉ sợ lại rời khỏi , vì sao đối với như vậy, lại còn phải rời khỏi ? Có phải nên cố chấp đuổi theo nữa hay hả?

      ~~~
      miu901, Andrenadunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 152: Em ở Paris!

      Edit : babynhox

      Nhà lớn họ Hắc.

      Hắc Viêm Triệt đờ đẫn bước vào cửa nhà, nhìn quản gia Bạch nhàn nhạt hỏi "Viên Cổn Cổn từng trở về sao?"

      "Từng trở về, là lấy tài liệu thiếu gia bỏ quên, sao vậy thiếu gia?" Quản gia Bạch nhíu mày nhìn bộ dáng khác thường của .

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nở nụ cười châm chọc, lắc lắc đầu tới phòng sách.

      Quản gia nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của hơi hiểu, nhưng cảm giác cho bà biết xảy ra chuyện.

      Hắc Viêm Triệt ngồi lên ghế da rộng rãi, mắt tím lẳng lặng nhìn cái hộp gỗ lim ở ngăn kéo cạnh bàn, biết qua bao lâu mới vừa tay kéo nó ra, bên trong là quyển hộ chiếu lẻ loi trơ trọi, mà quyển hộ chiếu vốn nằm cạnh nó cánh mà bay, miễn cưỡng giạt giật khóe miệng. Hắc Viêm Triệt mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nếu lần đầu tiên bị Long Tịch Bảo hấp dẫn, như vậy lúc nào là vì cái gì? Cho dù làm như thế nào, vẫn luôn muốn thoát khỏi ....

      "Chủ nhân." Á Tư lễ phép gõ gõ cửa, đứng ngoài cửa giọng kêu.

      "Vào ."

      Á Tư mở cửa nhìn nhìn vẻ mặt đau lòng suy sụp của Hắc Viêm Triệt, biết nên mở miệng thế nào.

      "Tìm thấy phải ?" Hắc Viêm Triệt nhìn ta, nhàn nhạt .

      "Dạ." Á Tư gật đầu, "Tìm khắp nơi gần đây, bao gồm nhà họ Viên, cũng tìm thấy Cổn Cổn."

      "Biết tại sao ?" Hắc Viêm Triệt cười cười tự giễu.

      "..." Á Tư nhìn , biết nên trả lời thế nào.

      "Chắc là biết , sai, ấy lại bỏ nhà trốn ." Hắc Viêm Triệt nhàng , bộ dáng như chuyện này liên quan đến mình.

      "Chủ nhân...."

      "Tôi mệt mỏi, muốn tiếp tục lún sâu nữa." Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại, biết là với Á Tư hay là với chính mình. mệt mỏi, nếu muốn thoát khỏi thế giới của như vậy để được như ý, cũng buông tha chính mình, dù sao vốn là mình, lúc trước cũng định mình nhìn thế gian di chuyển, ngày tháng trôi qua, chính là giấc mơ ngoài ý muốn trong cuộc đời dài đằng đẵng của , bây giờ cũng nên tỉnh giấc.

      "Chủ nhân, ngài đừng như vậy, Cổn Cổn..."

      "Đủ, ra ngoài , sau này đừng nhắc đến ba chữ Viên Cổn Cổn ở trước mặt tôi nữa." Hắc Viêm Triệt cắt ngang lời ta, nhàn nhạt .

      "Chủ nhân.." Á Tư hơi sốt ruột.

      "Ra ngoài!" Hắc Viêm Triệt quát tiếng, vật dụng xung quanh đều rung động.

      Á Tư vội vàng che lỗ tai, đành xoay người ra ngoài.

      Hắc Viêm Triệt tắt đèn, để mình ngồi im trong bóng đêm.

      ********************

      Nước Pháp, Paris.

      Viên Cổn Cổn với đôi mắt ửng hồng sợ hãi nhìn người qua lại ở sân bay, làm sao bây giờ? lại làm chuyện ngu ngốc rồi, thấy nữa để ý sao? tìm sao? Chắc thể nào gần nhất thái độ của rất ràng, muốn nữa, lau nước mắt, Viên Cổn Cổn vừa vừa mở di động ra, nhìn nhìn ấn dãy số lâu chưa ấn vào.

      "Thượng Quan tiên sinh, rất vui có thể hợp tác với ngài, lần sau nếu có tới đây nữa, hãy để tôi làm người chủ tốt." Này tịch thịnh duệ lễ phép cùng Thượng Quan Thụy nắm tay, này đặc hữu tính tiếng luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      "Đâu có, có thể hợp tác với Na tiên sinh là vinh hạnh của tôi, nếu ngài có rảnh đến Bắc Kinh liên lạc với tôi, để tôi tiếp đón ngài tốt." Thượng Quan Thụy hơi sợ hãi , đối với thanh niên trai trẻ này càng kính nể hơn.

      "Như vậy, lên đường bình an." Na Tịch Thịnh Duệ thu tay của mình lại, lộ ra tươi cười hờ hững lại có lễ.

      "Cảm ơn, chúng tôi đây." Thượng Quan Thụy gật gật đầu, dẫn theo thư ký của mình xoay người rời .

      Na Tịch Thịnh Duệ vô ý ngẩng đầu nhìn bảng thông tin chuyến bay, lúc nhìn thấy NewYork, sâu trong đáy lòng dâng lên chút đau đớn, cầm điện thoại ra muốn lục cái tên số điện thoại quen thuộc kia, cho dù là nhìn thôi cũng được. Ngay lúc tay ta chạm vào hai chữ Cổn Cổn, tiếng nhạc vang lên, làm ta hơi ngẩn người, vừa thấy tên điện thoại càng giật mình, nhưng vẫn lập tức tiếp điện thoại.

      "Cổn Cổn?!"

      Viên Cổn Cổn nghe được giọng của Na Tịch Thịnh Duệ, lỗ mũi chua xót, nước mắt ào ạt chảy ra khỏi hốc mắt.

      "Cổn Cổn, là em sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nghe thấy giọng nức nở trong điện thoại, nhăn mày lại.

      Viên Cổn Cổn nắm chặt di động khóc lớn lên, khiến cho người qua đường chỉ trỏ.

      "Cổn Cổn, em làm sao vậy? Đừng dọa ." Na Tịch Thịnh Duệ nóng nảy, người luôn luôn bình tĩnh biến thành đầu chất xám.

      " Duệ... Hu hu..." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa kêu tên của ta.

      "Ở đây, ở đây, hư, đừng khóc, xảy ra chuyện gì?" Na Tịch Thịnh Duệ vừa hỏi vừa bước nhanh tới bãi đậu xe.

      "Hu hu....Em...Em..." Viên Cổn Cổn chuyện thành câu.

      "Đừng khóc, Cổn Cổn ngoan, bây giờ trở về gặp em đươc ? Đừng khóc." Na Tịch Thịnh Duệ bị tiếng khóc của làm cho tim níu chặt lại.

      "Trở về? Trở về đâu?" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.

      "NewYork." Na Thịnh Duệ tự nhiên .

      "Nhưng mà....Nhưng mà em ở Newyork." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, giọng thào.

      " ở Newyork? Vậy em ở đâu?" Na Tịch Thịnh Duệ giọng hỏi.

      "Em ở Paris." Viên Cổn Cổn ra sân bay, lung tung có mục đích.

      "Cái gì! Em ở Paris?!" Na Tịch Thịnh Duệ ngạc nhiên lớn tiếng .

      "Ưm..."

      "Em đừng với là em tới mình đấy." Giọng của Na Tịch Thịnh Duệ nặng trĩu, rất ràng là vui rồi.


      Chương 153: Mang thai ba tuần?

      Edit : babynhox

      "Ưm...Em..." Viên Cổn Cổn cúi đầu ấp úng.

      "Được rồi, tạm thời chuyện này, với em ở đâu?" Na Tịch Thịnh Duệ ngồi xe, biết cảm giác sâu trong đáy lòng là lo lắng hay là vui vẻ.

      "Em vừa mới xuống máy bay."

      "Ở sân bay sao? Vị trí cụ thể ở đâu?"

      "Em...Em biết." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, bắt đầu sợ hãi.

      Na Tịch Thịnh Duệ thở dài, vừa định chuyện liền nghe thấy tiếng thét chói tai.

      Viên Cổn Cổn hoảng sợ nhìn cái người kéo lấy túi xách của , kêu to chịu buông tay.

      "Buông tay!" Tên cướp mặc áo jacket quần jeans, mặt mày hung ác quát lớn.

      ", cái này được." Viên Cổn Cổn nắm chặt túi xách, dùng sức đến khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch, túi xách bằng da cũng bị móng tay của để lại dấu.

      "Shit." Tên cướp mắng tiếng, vươn tay đánh bạt tay, dùng sức đẩy.

      Viên Cổn Cổn còn chưa có phản ứng kịp bị tên đó đẩy ra đường lớn, giây sau liền bị chiếc xe con đụng bay ra ngoài, nặng nề té xuống mặt đất.

      Tên cướp nghĩ tới xảy ra chuyện này liền muốn chạy trốn, nhưng bị vài người Pháp khỏe mạnh bắt lấy, đè ở mặt đất.

      Viên Cổn Cổn nhắm mắt lại, máu bắt đầu lan tràn ra xung quanh , trước khi mất ý thức, ý nghĩ duy nhất ở trong đầu chính là, cái bóp da trong túi kia có tấm ảnh do chụp, tấm ảnh là người đàn ông có đôi con ngươi màu tím, lúc này... có thể cần sợ hãi, cần sợ hãi mất nữa, cũng cần chờ mong nữa, tất cả đều kết thúc, nhưng vì sao khổ sở như vậy muốn như vậy, ...Rất muốn rất muốn với thương , rất muốn....Rất muốn sinh cục cưng cho , ánh mắt giống , miệng giống , lông mày cái mũi đều giống , toàn bộ đều giống ...Giống ...

      Na Tịch Thịnh Duệ giống như phát điên tìm kiếm khắp sân bay, tiếng thét chói tai sợ hãi và tiếng thắng xe, bao gồm này tiếng va chạm ta đều nghe được rất ràng, . Cổn Cổn của ta có việc gì, ngay lúc ta gấp đến sắp điên, rốt cục thấy đám người vây quanh và xe cứu thương. Na Tịch Thịnh Duệ bay nhanh xuống xe vọt vào đám người, lúc ta thấy cáng cứu thương là gương mặt quen thuộc, đôi mắt sắc bén trợn lớn vọt tới bên cạnh rống lớn.

      "Cổn Cổn! Cổn Cổn, chuyện với em đấy."

      "Tiên sinh, bình tĩnh chút, ấy cần cấp cứu." Nhân viên cứu hộ mặc quần áo màu trắng kéo ta ra, nhàn nhạt .

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn người đó, thử cố gắng kích động và sợ hãi, giọng run run , "Tôi là người nhà của ấy, tôi muốn cùng với các người."

      "Được, ngài liền cùng ." Nhân viên cứu hộ gật gật đầu, ngồi vào trong xe.

      Na Tịch Thịnh Duệ lên xe, lẳng lặng ngồi ở ghế nhìn bóng dáng màu trắng bận rộn ở bên người , mà ta im lặng như pho tượng, mặt biểu cảm cũng nhúc nhích. Cổn Cổn em gây tai họa rồi, chờ em tỉnh phải dạy dỗ em tốt, bé ngốc nghe lời này, em nhất định có chuyện gì, nếu em có chuyện phải làm sao đây? Cổn Cổn...

      Căn phòng to lớn, toàn bộ là màu trắng, trong khí có mùi sát trùng, Na Tịch Thịnh Duệ ngồi ở cạnh giường lớn màu trắng, lẳng lặng nhìn Viên Cổn Cổn còn mê man giường, nghe hơi thở mong manh của , cả trái tim cũng buông lỏng chút.

      Tiếng đập cửa vang lên, người trung niên mặc áo dài trắng dẫn hai y tá đến.

      Na Tịch Duệ gật đầu với ông ta.

      Người trung niên kiểm tra thân thể Viên Cỏn Cổn và dụng cụ bên cạnh chút, cầm báo cáo tình trạng của nhìn nhìn, giọng "Ngài phải chuẩn bị tâm lý tốt, đầu bị tổn thương giống như ấy rất có khả năng mất trí nhớ, hoặc là sau khi tỉnh lại trí nhớ bị thoái hóa, nếu là mất trí nhớ, như vậy chỉ có thể xem ông trời, nếu là trí nhớ bị thoái hóa, có thể dùng thuốc chữa trị, giúp ấy từ từ bình phục, trừ cái này ra, ấy có gì, đứa cũng bình an."

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, xác định nhìn ông "Đứa ?"

      Bác sĩ gật đầu, nhìn nhìn báo cáo nhe giọng "Vợ của ngài mang thai khoảng 3 tuần, ngài biết sao?"

      Na Tịch Thịnh Duệ đứng ngây tại chỗ, lắc lắc đầu.

      "Vậy...Nếu ngài muốn có thể đến khoa phụ sản tư vấn, cho dù là giữ thai hay là phá thai, bọn họ đều cho ngài đề nghị tốt." Bác sĩ nhìn nét mặt đờ đẫn của ta, thầm thở dài trong lòng, nét mặt như vậy nhất định là muốn đứa .

      "Ai muốn phá thai hả?!" Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, vui .

      "Hả? À , ngài đừng hiểu lầm, tôi có ý gì khác." Bác sĩ ngẩn người xấu hổ giải thích.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn Viên Cổn Cổn, gì.

      "Như vậy chúng tôi ra ngoài trước, có chuyện gì xin rung chuông." Bác sĩ nhàng xong, dẫn theo y tá ra ngoài.

      Na Tịch Thịnh Duệ ngồi về ghế, vuốt ve bụng mềm mại của , mang thai, nơi này chứa đựng đứa bé của và Hắc Viêm Triệt, là kết tinh của bọn họ, biết ? Mấy năm nay rất tốt sao? Nhất định là rất vui vẻ, dù sao lúc trước lựa chọn của cũng là Hắc Viêm Triệt, nhưng mà, nếu là như vậy, hôm nay khóc chạy đến Paris tìm ta là vì sao? Là vì bị khi dễ sao? Hay là...Hay là hối hận lựa chọn lúc trước bây giờ muốn chọn lại lần nữa? Có lẽ, chỉ là nhớ ta, như thế mà thôi. Đều cũng như vậy, ta còn chờ mong cái gì? ta còn có thể chờ mong cái gì?

      Buổi chiều hôm sau, Newyork, nhà họ Viên.

      "Con lại đánh mất con cha rồi hả?" Viên Tịnh Lưu chậm rãi rót nước ấm vào ấm trà tử sa.

      "Là con của cha vứt bỏ con rồi." Hắc Viêm Triệt nhìn ấm trà tử sa được rót đầy, nhàn nhạt , khi nào mới có thể rót đầy lòng mình, quyết định thả về.

      "Con tìm con bé ngược lại đến chỗ cha là có gì muốn sao?" Viên Tịnh Lưu quơ quơ ấm tử sa đỏ bỏ lượt nước đầu tiên.
      Last edited: 9/2/15
      Nữ Lâm, Andrenadunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 154: Cha Cổn phúc hắc.

      Edit : babynhox

      "Dạ." Hắc Viêm Triệt nhìn ông, đối với người cha vợ này luôn kính trọng.

      " ." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn , rót nước ấm vào ấm tử sa lần nửa.

      "Cin quyết định trả ấy lại cho cha." Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, cuối cùng ra miệng.

      "À? như vậy là con muốn ly hôn?" Viên Tịnh Lưu bình tĩnh hỏi, ngay đầu cũng nâng lên, dường như tất cả đều ở trong dự tính của ông.

      Hắc Viêm Triệt im lặng, gì.

      "Hắc tiên sinh có lá gan rất lớn, đánh mất con của tôi còn dám ở trước mặt tôi hùng hồn muốn 'trả' con bé lại cho tôi? Cậu cho rằng tôi nên cho cậu cái đáp án gì? Có phải cậu quên tôi là cha ruột của Viên Cổn Cổn hay . Cậu chơi chán lại vứt bỏ con bé?" Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt , rót nước trà mới pha vào ly tử sa nho .

      "Cha biết phải." Hắc Viêm Triệt cười tự giễu, cũng có tức giận.

      Viên Tịnh Lưu đẩy ly tử sa đến trước mặt Hắc Viêm Triệt, lại lấy tờ thỏa thuận ly hôn và cái bút máy từ ngăn bí mật dưới bàn trà ra đặt lên bàn, nhìn Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc " như vậy, Cổn Cổn tôi tự tìm, làm chút 'thủ tục giao nhận' ."

      Hắc Viêm Triệt ngây ngốc nhìn cây bút máy kia, hơi mờ mịt cầm nó lên, thời gian như đứng im vào giây phút này, vẫn mở bút ra, đặt nó trở về bàn.

      "Thế nào? Có vấn đề gì sao? giấy thỏa thuận ly hôn viết rất ràng, Cổn Cổn cần bất cứ thứ gì của cậu, cậu cũng cần phải chi trả tiền nuôi dưỡng, cậu chỉ cần ký tên là có thể kết thúc quan hệ vợ chồng của hai người rồi rồi." Viên Tịnh Lưu nhàng .

      Hắc Viêm Triệt nhìn giấy thỏa thuận hỏi "Đây là ấy chuẩn bị sao? ấy ở chỗ của cha?"

      ", thấy con bé nữa, tôi phái người tìm, giấy thỏa thuận này là tôi chuẩn bị." Viên Tịnh Lưu cầm lấy ly tử sa uống hớp.

      "Vậy sao..." Dường như Hắc Viêm Triệt nhàng thở ra, thào lẩm bẩm.

      "Ký , cậu quyết định rồi." Viên Tịnh Lưu cong ngón tay gõ gõ lên giấy thỏa thuận.

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt đứng lên nhàn nhạt "Chờ lúc cha tìm được ấy, con lại giáp mặt ký tên với ấy, con có keo kiệt như vậy, ấy nên được thứ gì của con đều thiếu." xong vội vàng xoay người, bước nhanh rời .

      "Viêm Triệt." Viên Tịnh Lưu nhàng kêu tên của , đây là lần đầu tiên ông dùng cách gọi vô cùng thân thiết như vậy.

      Hắc Viêm Triệt dừng bước đứng tại chỗ, nhưng có quay đầu.

      "Con vẫn biết rốt cuộc Cổn Cổn muốn là cái gì." Viên Tịnh Lưu gằn từng tiếng .

      "Bây giờ con biết ấy muốn cái gì rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt qua, ở góc độ có người nhìn thấy lộ ra nét mặt đau khổ làm người ta thương tiếc.

      Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng càng càng xa của , lắc lắc đầu, giọng thở dài.

      Bàng Đô Đô luôn trốn ở bên đến ngồi xuống bên cạnh ông, nhàng cắn môi dưới, bộ dáng muốn lại thôi.

      "Muốn hỏi cái gì liền hỏi." Viên Tịnh Lưu cười cười vươn tay ôm bà vào lòng hôn lên cái trán của bà.

      "Tịnh Lưu, ra em luôn muốn hỏi , vì sao năm đó lúc bọn nó kết hôn cũng chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn xong rồi hả? sớm đoán được bọn nó có ngày này sao?" Bàng Đô Đô ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình sâu sắc.

      "Ừ, Hắc Viêm Triệt quá lạnh lùng thâm trầm, Cổn Cổn lại quá đơn thuần ngây ngốc, hai người như vậy thể hiểu biết suy nghĩ trong lòng lẫn nhau, dần dà sinh ra mâu thuẫn và hiểu lầm, mà Hắc Viêm Triệt , Cổn Cổn càng dám , Hắc Viêm Triệt đối với Cổn Cổn là ham muốn mạnh mẽ chiếm hữu và cách quản thúc phương thức đều biểu lộ cậu ta Cổn Cổn rất sâu sắc, mà Cổn Cổn lại ỷ lại và nghe theo cậu ta cũng biểu lộ ở trong lòng con bé địa vị của cậu ta là thể thay thế được, thậm chí là Cổn Cổn ngưỡng mộ kính sợ cậu ta, cho dù ngưỡng mộ và kính sợ này làm con bé tự ti, khiến cho con bé lo được lo mất, dựa vào tính cách của Hắc Viêm Triệt thể nào biểu đạt tình cảm của mình qua miệng, cho nên tình cảnh hôm nay là bình thường." Viên tịnh lưu vuốt ve tóc của nàng, giọng điệu bình thản lại bao hàm nồng đậm ôn nhu.

      "Lúc trước biết bọn nó có kết quả tốt sao còn tán thành bọn nó kết hôn?" Bàng Đô Đô bĩu môi dưới, hơi tức giận.

      " có lựa chọn sao? Thứ nhất, chúng ta vốn là thiếu nhà họ Hắc cái ân tình, có bọn họ căn bản là Cổn Cổn sống quá 5 tuổi, thứ hai, nếu đồng ý nhất định Cổn Cổn khó chịu, thứ ba cho dù đồng ý, Hắc Viêm Triệt cũng nghĩ cách lừa con bé về nhà, đây phí công làm kẻ xấu, huống chi từ trước đến này cũng chưa từng giữa bọn nó có kết quả tốt." Viên Tịnh Lưu vân vê cái miệng bĩu ra của bà, cười nhìn bộ dáng nhăn mày của bà.

      Bàng Đô Đô kéo bàn tay giở trò xấu của ông ra, vội vàng hỏi " như vậy bọn nó vẫn có cợ hội ở cùng sao?"

      "Có lẽ, xem ý trời ." Viên Tịnh Lưu tao nhã nhún vai cầm lấy ấm trà tử sa rót cho mình ly trà.

      " nhìn ra vấn đề giữa bọn nó vậy sao trực tiếp cho bọn nó biết?" Bàng Đô D(ô vẫn rốt cuộc ông suy nghĩ cái gì.

      "Loại chuyện này cần người trong cuộc tự mình tìm hiểu, giống như năm đó." Viên Tịnh Lưu uống ngụm trà nhàn nhạt .

      Bàng Đô Đô ngẩn người hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhớ lại chuyện bọn họ từng trải qua, có cười có khóc có khổ có đau lại có tổn thương, nghĩ đến đây khỏi ôm sát cổ của ông, nếu phải cuối cùng ông 'hiểu được', bọn họ bởi vì hiểu lầm mà mỗi người nơi khác nhau, may mắn... May mắn có bỏ qua.

      Viên Tịnh Lưu ôm chặt bà, biết bà nghĩ cái gì, cười khẽ chút thầm ở bên tai của bà " ra là cam lòng mình trải qua 'cảm giác' đau khổ như vậy mà dựa vào cái gì phải chỉ dẫn tên nhóc thối tha lạnh lùng đó, để cho cậu ta thử cảm giác sống bằng chết, phái rất tốt sao?"

      Bàng Đô Đô nín khóc mỉm cười, hờn dỗi meo meo "Người xấu."

      Viên Tịnh Lưu hôn lên gương mặt bà, cũng cười rồi.

      ~~~
      Last edited by a moderator: 11/2/15
      miu901, Andrena, 1012 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Em là Na Tịch Liễm Diễm!

      Edit : babynhox

      "Vậy nếu cậu ta tỉnh ra sao? Cổn Cổn phải làm sao bây giờ?" Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, hơi lo lắng .

      "Vậy xem ý trời, con cháu đều có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì." Viên Tịnh Lưu hờ hững .

      "Đúng rồi! Vậy Cổn Cổn đâu? Bây giờ con bé ở đâu?" Bàng Đô Đô khẩn trương hỏi.

      "Còn chưa tìm được, nhưng nghĩ là biết con bé ở đâu." Viên Tịnh Lưu thâm sâu giật giật khóe miệng, đời này hiểu biết Viên Cổn Cổn nhất chính là người cha này.

      Nước Pháp, bệnh viện thánh tư Phill Paris

      Na Tịch Thịnh Duệ chậm rãi mở to mắt, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn vẫn ngủ say, đứng dậy hoạt động gân cốt vào toilet, rửa mặt xong kéo rèm cửa sổ ra, nắng sớm màu vàng keo kiệt mà chiếu tất cả tốt đẹp vào người ta, nhanh chóng bày ra mắt sáng chói rọi làm người ta hít thở thông. Ngay trong lúc này, Viên Cổn Cổn ở giường mở mắt, mờ mờ ảo ảo bị nơi lóe mắt trong căn phòng tối hấp dẫn. Căn phòng trắng làm cho người ta có cảm giác thần thánh, mà Na Tịch Thịnh Duệ đứng ở cửa sổ được ánh mặt trời che chở lại càng là xinh đẹp giống người phàm, Viên Cổn Cổn giật giật miệng, hơi suy yếu giọng phun ra hai chữ "Đẹp quá..."

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, vội vàng xoay người đến bên cạnh cầm lấy tay , lộ ra chút tươi cười buông lỏng "Rốt cục em cũng tỉnh, em hù chết Duệ rồi, lần sau tuyệt đối thể lung tung mình nửa biết , ngốc!"

      Viên Cổn Cổn híp mắt để thích ứng ánh sáng, lúc sau mới yếu ớt mở miệng " là ai?"

      Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, tươi cười cương cứng ở khóe miệng.

      "Đầu đau quá... Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, lã chã chực khóc.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , mấp máy môi mỏng gì.

      "Hu hu... Đây là đâu? Tôi là ai?" Nước mắt của Viên Cổn Cổn nhanh chóng chảy xuống khuôn mặt, cái loại cảm giác trống rỗng làm cảm thấy rất sợ hãi.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bộ dạng mờ mịt khủng hoảng của , tim như bị bóp chặt.

      "Tôi là ai? Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn hơi kích động lấy tay đánh đầu của mình.

      Na Tịch Thịnh Duệ vội vàng bắt lấy tay , ấn chuông ở cạnh đầu giường.

      " muốn muốn..." Viên Cổn Cổn sợ hãi muốn tránh thoát tay ta lại bị ta ôm vào trong ngực.

      "Hư, đừng sợ, em là bảo bối của , bảo vệ em tốt, đừng sợ, tin tưởng ." Na Tịch Thịnh Duệ ôm , an ủi vỗ sống lưng, giọng từ tính mang theo cưng chiều vô hạn, làm Viên Cổn Cổn dần dần yên tĩnh lại, ở trong lòng ta giọng nức nở.

      Nửa tiếng sau, hành lang.

      "Na tiên sinh, vợ của ngài mất trí nhớ rồi." Bác sĩ nhìn báo cáo và kết quả xét nghiệm tiếc nuối nhìn Na Tịch Thịnh Duệ.

      "Có cách trị liệu hay ?" Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt hỏi.

      " có, loại tình huống này, bệnh nhân có thể mau chóng khôi phục trí nhớ, nhưng cũng có thể cả đời cũng khôi phục, có cách nào trị liệu, nhưng ngài có thể thử thường dẫn ấy đến những nơi trước kia ấy thích , hoặc là tái diễn lại chuyện rất quan trọng làm cho ấy có ấn tượng sâu sắc, có lẽ cố ấy nhớ lại ít."

      "Làm phiền ông, khi nào cố ấy có thể xuất viện?" Na Tịch Thịnh Duệ đờ đẫn gật gật đầu, giọng .

      "Theo dõi thêm hai ngày là có thể rồi." Bác sĩ cười cười nhìn ta.

      "Làm phiền rồi." Na Tịch Thịnh Duệ cũng cười nhạt chút.

      "Nên làm, như vậy tôi trước." Bác sĩ lắc lắc đầu, xoay người rời .

      Na Tịch Thịnh Duệ cầm điện thoại, ấn số điện thoại di động của Viên Tịnh Lưu, nhưng ngón tay cái để ở chỗ quay số điện thoại chậm chạp chưa động, cuối cùng ta để điện thoại vào túi lại, vào phòng bệnh, để ta ích kỷ lần, lần là được rồi.

      Viên Cổn Cổn ngồi ở đầu giường hai tay ôm gối đầu, khuôn mặt nhắn đáng đều là vết nước mắt.

      Na Tịch Thịnh Duệ qua ngồi ở bên cạnh , vươn tay vuốt ve tóc của , dịu dàng "Đừng khóc có được ?"

      Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn ta, giống như chú chó con bị bỏ rơi "Tôi nhớ , cái gì tôi cũng nhớ, và bác sĩ tôi cũng hiểu."

      "Đó là tiếng Pháp, nghe hiểu cũng sao, em có thể từ từ học, có thể dạy em." Na Tịch Thịnh Duệ lộ ra chút cười khẽ an ủi linh hồn rối loạn của .

      "Vậy là ai? Tôi là ai?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , lâu mới khẽ mở môi mỏng, phun ra năm chữ " là chồng của em."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc nhìn ta.

      " tên là Na Tịch Thịnh Duệ, em là Na Tịch Liễm Diễm, chúng ta là vợ chồng, em gặp cướp cho nên bị tai nạn xe cộ làm mất trí nhớ, nhưng mà đừng sợ, bảo vệ em, tất cả đều giao cho là được, tin tưởng được ?" Na Tịch Thịnh Duệ ôm vào trong ngực dám nhìn ánh mắt trong suốt đơn thuần của .

      Viên Cổn Cổn ru rú ở trong lòng ta, nhắm hai mắt lại, mùi hương người ta rất dễ chịu, ôm ấp của ta cũng rất ấm áp, làm có cảm giác rất quen thuộc rất quen thuộc, loại cảm giác này làm cảm thấy yên tâm.

      "Liễm Liễm, em mang thai 3 tuần, phải làm mẹ rồi." Na Tịch Thịnh Duệ khẽ vuốt sống lưng của , chịu đựng đau đớn ở trong lòng nhàng .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, vẻ mặt mê mang.

      " cho biết, em có muốn đứa ?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , vẫn là giọng dịu dàng.

      "Đứa ..." Viên Cổn Cổn giọng thào, theo bản năng người mẹ mà vươn tay phủ lên bụng của mình.

      "Đúng vậy, đứa , em... Muốn ?" Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay phủ lên tay , dè dặt cẩn trọng, động tác rất mềm .

      "Muốn, em muốn đứa ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, kiên định nhìn ta.

      Na Tịch Thịnh Duệ bị ánh mắt kiên cường tràn đầy tình mẹ của đâm cái, nhưng vẫn là cười khẽ "Vậy phải ngoan ngoãn, phải nghe của có được ?"

      Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu, bộ dáng nghiêm túc đáng .
      Andrena1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :