1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ Nam Kinh - Lưu Lãng Hồng Trần (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meomupnhe

      meomupnhe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      Chương 7: Lên kinh

      Thạch Lăng nằm gần biên ải, từ đây đến kinh thành nhanh nhất chắc phải mất 10 ngày đường ngựa phi nước đại liên tục.

      Đoạn đường dài đằng đẵng, lúc nghỉ chân tại thành trấn, lúc ngủ gục ngay yên ngựa, lúc này Hứa Lãnh mới cảm thấy khó khăn của việc di chuyển trong thời đại sơ khai này, những khó khăn của việc hành quân và ngủ rừng trong các lều di động và những chiếc xe jeep hoàn toàn chẳng thấm vào đâu so với chuyến này.

      Ngày thứ 15, Nam Kinh lên sừng sững trước mắt….

      Quả hổ danh là kinh thành lớn nhất của Tấn Nam, xa hoa thể ngay từ tấm biển vàng rực rỡ. Những lầu son gác tía tấp nập người qua kẻ lại. Tửu lầu đầy ắp tiếng tiếng người huyên náo. Khắp các con đường được lát đá trơn nhẵn nhộn nhịp váy áo thướt tha.

      “Vĩnh Hiểu Hy… sắp được trở về nhà rồi…”

      “Về nhà…về nhà sao?”

      “Phải…nhìn xem…nhà của gần ngay trước mắt…”

      Trong gió như đọng lại chút hơi nước.

      Theo như thông lệ, đoàn cấm vệ quân đứng chờ trước hoàng thành. Vị đội trưởng cảm xúc chắp tay hành lễ cầu lục soát theo đúng cung quy, sau mới lần lượt dẫn nhóm người của Hứa Lãnh vào, vừa vừa dặn: “Hoàng Thượng tại ở Vọng Tinh Đài làm lễ tạ ơn sau chiến thắng của Hứa Phó Tướng ở Thạch Lăng, chúng ta tại qua đó”

      Hứa Lãnh vẫn im lặng theo sau ý kiến.

      Dường như hoàng cung thực này rộng lớn hơn nhiều lần so với những phim trường cổ trang mà Hứa Lãnh nhìn thấy. Những mái đình cong vút chạm tới mây xanh. Những cây cột chạm khắc thân rồng uốn lượn bằng vàng uy nghi cổ kính. Mỗi tòa cung điện lại có những hình dáng khác nhau như chính tên gọi của nó.

      Xe ngựa quãng đường dài, vó ngựa vang lộp cộp nền đá xanh mát lạnh, nhóm người Hứa Lãnh mới nhìn thấy cái đài cao rợp bóng cây cổ thụ. Từng bậc thang trắng nối đuôi nhau kéo dài như vô tận.

      Đây chính là Vọng Tinh Đài.

      đội Cấm Vệ Quân dàn hàng đứng ngay ngắn dưới chân đài. Ngay khi đoàn người của Hứa Lãnh tiến đến, trong số họ tiến đến ngự đài bẩm báo.

      Ánh mắt của quần thần hướng về đoàn người lạ mặt lấm lem bùn đất.

      khác trong phim ảnh là bao, các vị trí ngồi của quan lại triều đình đều được sắp xếp từ thấp lên cao, càng gần vua, địa vị của người đó càng cao. Trong số đó, có những ánh mắt tò mò, có những ánh nhìn khó chịu, có cả những đôi mắt thâm hiểm dò xét về phía họ. Âu đây cũng là phần trong cuộc chiến chính trị mà vương triều nào cũng phải trải qua.

      Sau khi được bẩm báo, quan nội thị nhanh nhẹn bước xuống phất tay ra hiệu mời. Hứa Lãnh xuống ngựa, chỉnh trang lại đầu tóc, giũ giũ y trang thẳng thớm và bay bớt mùi mồ hôi bao ngày rong ruổi ngựa. Sau mới cung kính khom lưng bước lên bậc thang dẫn lên đài.

      Trời mùa này có se se lạnh, bóng nắng mờ nhạt như tan vào kẽ lá. Những cơn gió khe khẽ thổi qua gương mặt đen đúa của Hứa Lãnh, làm rơi ra những lọn tóc dính chặt vì mồ hôi và gió bụi.

      Có vẻ tên quan nội thị này mún chậm trễ hoặc đơn giản chịu đựng nổi bốc mùi của mà bước nhanh. Hứa Lãnh cười khổ chân thấp chân cao đuổi theo.

      Khung cảnh bên trong và bên ngoài có bất đồng lớn. Trong đình rèm trướng sa hoa được trang trí cẩn thận, chính giữa là chiếc ghế dài chạm trổ đầu rồng, hai bên là ghế phượng xếp thành 2 hàng từ cao xuống dưới theo bậc tam cấp.

      tiếng bên tai: “Quỳ xuống…”

      – Bẩm Thánh Thượng, Hứa phó tướng xin diện kiến!

      Hứa Lãnh vội vàng phủ phục xuống đất, nhớ lại trong những phim cổ trang từng xem, vội vàng hô lớn:

      – Mạt tướng bái kiến bệ hạ. Bệ ha vạn tuế…vạn tuế….vạn vạn tuế!

      Mũi giày nhung màu đen thêu hình rồng dừng ngang tầm mắt, hình thêu cực kỳ tinh xảo, màu vàng óng ánh càng làm Hứa Lãnh đau mắt dưới ánh nắng của buổi ban trưa.

      Trái tim như nảy lên 1 nhịp rồi im lặng, chìm dần chìm dần như hòn đá rơi xuống mặt sông yên lặng.

      Giọng dường như quen thuộc từ sâu trong tâm khảm, trầm ấm nhàng vấn vít bên tai khiến cả người Hứa Lãnh run rẩy. biết, thứ kêu gào đau đớn trong lồng ngực này thuộc về Vĩnh Hiểu Hy, ko phải .

      – Hứa phó tướng bình thân….

      Cố gắng chống đỡ, Hứa Lãnh chậm rãi đứng dậy, hai tay vẫn chặp lại cung kính, đầu ngẩng, giọng đáp: “Tạ ơn bệ hạ!”

      Theo như những gì Hứa Lãnh tìm hiểu đường đến kinh thành. Tân đế còn khá trẻ, chỉ tầm 24, 25 tuổi. Tên tục là Hạ Hầu Thần. Do phụ thân bị tước vị Vương Gia cho nên trong tên tục còn chữ Vĩnh tượng trưng cho hoàng tộc. Với tuấn nhan tuyệt mỹ, Hạ Hầu Thần nhận được ủng hộ rất lớn khi lên ngôi từ các gia tộc quyền quý trong kinh thành. Và sau đó chắc chắn là cuộc nội chiến căng thẳng đê tranh giành những tấm vé đặt chân vào hậu cung từ những thiên kim quý tộc.

      Tân Đế im lặng lúc, sau đó nhàng mở lời: “Hứa phó tướng có thể ngẩng mặt lên, khanh lập đại công, có cớ gì để Trẫm thể nhìn mặt lời cảm tạ”.

      Tiếng như câu bùa chú khiến Hứa Lãnh khỏi thảng thốt giật mình ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

      Đuôi mắt phượng dài, phía đuôi mắt có nốt ruồi càng tăng thêm mỹ tính của nam tử trước mắt. Làn da trắng dưới ánh nắng dường như trong suốt, thế nhưng bàn tay to cùng những khớp xương thô ráp chứng tỏ thư sinh như vẻ ngoài.

      Nhưng cái đáng sợ nhất phải là dáng vẻ mỹ nam tuyệt thế của mà chính là giọng trầm ấm nhàng và ánh mắt màu nâu nhìn xoáy vào người đối diện.

      Hứa Lãnh hơi sững sờ, kịp che dấu gương mặt. quên mất tại thân xác này là của Vĩnh Hiểu Hy, nàng tiểu công chúa có mối thâm cừu đại hận với tên Tân Đế trẻ tuổi này.

      Nhưng có vẻ gương mặt đen đúa lem luốc bởi sương gió cùng những vệt sẹo ngoằn ngoèo mặt khiến khó mà nhìn ra được bóng hình của người xưa cũ đứng trươc mặt. chỉ hơi trầm ngâm lát, sau đó hai đôi mắt lại bình thản và ấm áp như cũ, phất tay : “Hứa phó tướng đường xa mệt mỏi, hãy về phủ nghỉ ngơi, tối nay luận công ban thưởng”

      lời ban ra, Hứa Lãnh sảng khoái trở về.

      Tân Đế đúng là bạc đãi với đoàn người Hứa Lãnh. biệt viện lớn và khang trang nằm sát bên hoàng thành được dành cho họ. Với thân phận đứng đầu, Hứa Lãnh được phân phòng riêng nghỉ ngơi thoải mái.

      Cho nên kết quả là Hứa Lãnh nằm bò ra giường ngủ mạch đến chiều tối.

      “Thần….Hạ Hầu Thần….!”

      Bóng tiểu nương ngồi lặng lẽ trong bóng tối, miệng lẩm nhẩm cái tên dường như quá quen thuộc, nước mắt lã chã rơi, bàn tay vẫn mân mê chiếc trâm bằng gỗ chạm trổ hình đôi chim phụng.

      “Đừng quá cố chấp Vĩnh Hiểu Hy….”

      hiểu… hiểu đâu, Hạ Hầu Thần…chàng quên mất rồi…quên mất rồi!”

      Những tiếng nức nở như xa như gần khiến Hứa Lãnh nhíu chặt mi tâm.

      – Đại nhân….Hứa đại nhân…!

      Hứa Lãnh bị lay lay mơ màng tỉnh dậy, bên giường là tiểu nương tóc búi tròn hai bên, khoảng 13 14, gương mặt hiển thị lo lắng.

      Khi thấy Hứa Lãnh mở mắt ngồi dậy, bé vội vàng dập đầu, giọng: “Đại nhân….xin đại nhân thứ tội…nô tỳ thấy đến giờ chuẩn bị tham dự yến tiệc trong cung mà đại nhân vẫn chưa dậy nên đành mạo phạm….”

      Hứa Lãnh vò vò mái tóc, khàn giọng phất tay: “ sao, ngươi đánh thức ta đúng lúc lắm…!”

      Nhưng chuyện làm Hứa Lãnh phiền muộn còn ở đằng sau.

      Sau khi rửa mặt, có thêm 2 tiểu nương bước vào, tay nâng niu bộ nam trang, ngỏ ý muốn giúp Hứa Lãnh tắm rửa và thay y phục làm muốn phát sốt. Mãi cho đến khi Hứa Lãnh mặt lạnh, đập vỡ ly trà cầu lui ra, toàn bộ những người đó mới sợ hãi mà ra ngoài đóng cửa lại.

      Cũng may mắn cho Hứa Lãnh là cải trang nam nhân, nên việc mặc y phục khá đơn giản, phức tạp rườm rà như của nữ nhân.

      Có thể đãi ngộ dành cho Hứa Lãnh rất khá, lần nữa phải khen ngợi vị Tân Đế này.

      Bộ nam trang của Hứa Lãnh quả kỳ phẩm. Lụa tơ tằm mềm mịn, được thêu bằng chỉ bạc lấp lánh đẹp mắt. Màu tím dường như khó mà phù hợp với nam nhân nhưng khi được may đo và khoác lên người Hứa lãnh hoàn toàn xuất chúng. Thân hình nhắn gầy gò lại càng cho người khác cảm giác phiêu dật mong manh trong màu tím nhàn nhạt.

      hàng kiệu và ngựa được chuẩn bị sẵn đứng chờ lệnh, Hứa Lãnh nhàng ngồi lên chiếc đầu tiên, khởi giá vào cung.

      khá lâu rồi Vĩnh Nam điện mới mở yến tiệc linh đình như hôm nay.

      Những chiếc đèn lồng đỏ giăng khắp nơi khiến khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo hơn. Từng tốp cung nữ xiêm y màu hồng dập dìu lại. Dưới ánh nến, cả tòa cung điện như bao bọc tầng ánh sáng vàng nhạt khiến người ta hoa mắt. Hình ảnh rồng phượng uốn lượn bằng vào ròng được chạm trổ khắp nơi càng làm tăng cảm giác đau mắt của người nhìn. Quá xa hoa, quá lộng lẫy…

      Vạt áo tím nhạt quét vòng rồi lặng lẽ an vị ở hang ghé gần cuối. Hứa Lãnh bít vị trí trí an tọa cũng chính là thể địa vị của quần thần trong cung, nên rât biết điều mà lui về vị trí khuất nhất.

      Ngồi chưa ấm chỗ, thấy bóng kim bào chậm rãi đến ghế chủ tọa. Bên cạnh là hai bông hoa nổi bật của hậu cung vương triều Tấn Nam- Hương Phi và Thục Phi. Do Tân đế mới lên ngôi, hậu cung vẫn còn khá vắng vẻ, ngoài mười mấy cung tần mỹ nữ, tại đứng đầu hậu cung chính là 2 đóa hoa tràn đầy hương sắc này.

      Chỉ liếc mắt cái, Hứa Lãnh cúi đầu ngay. Mục đích đến đây hôm nay là ăn cho no, nếm đủ sơn hào hải vị hoàng cung cho bõ những ngày tháng lăn lộn lưng ngựa ăn lương khô vừa qua.

      Nhưng có vẻ như là tên Tân Đế muốn Hứa Lãnh chịu rẻ rúng. Ngay khi đưa mắt nhìn xuống chạm ngay bóng dáng thó của Hứa lãnh chìm khuất trong đám quan lại mũ mão oai nghiêm mặt hồng bụng phệ. Tiếp theo đó, Tân đế mở lời vàng ngọc: “Hứa phó tướng lập đại công cho Tấn Nam, trẫm nhất định luận công ban thưởng…”

      Hứa Lãnh giật mình, thấy quan nội thị đứng trước mặt ra hiệu mời.

      Chậm chạp tiến lên điện, Hạ Hầu Thần dùng ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào , ngón tay thon dài cần lấy chân đế của ly rượu, lắc lắc trước mặt.

      Hứa Lãnh biết điều, cũng khom mình nhận lễ tạ ơn, bên tai lùng bùng loạt những tặng phẩm phát ra bằng giọng lanh lảnh từ tổng quản thân cận của Lăng Khiên.

      Ngay sau đó, Lăng khiên lại phất tay ra hiệu thưởng tọa. Bất đắc dĩ, Hứa Lãnh phải di chuyển đến vị trí mới trong ánh nhìn soi mói của mọi người.

      Tất nhiên vị trí này khó lòng có thể ăn uống thoải mái tự nhiên, chốc chốc bắt gặp ánh mắt đăm chiêu trầm ngâm của Hạ Hầu Thần hướng về mình, lại ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt cười ngô nghê, thiếu điều giơ tay chào kiểu hoa hậu hoàn vũ.

      lúc cao trào của yến tiệc khi vài vị mỹ nhân chuẩn bị tiết mục biểu diễn góp vui, thị vệ đại nội đột nhiên tiến lại sau long ỷ, ghé vào tai tổng quản nội thị thầm điều gì đó, đôi mày nhợt nhạt nhíu lại, rồi lão ta tiến gần lại tiếp tục thầm với Hạ Hầu Thần.

      khác nhau là mấy, mày kiếm của cũng nhíu chặt lại, rồi trong tức khắc giãn ra, ánh mắt lại tiếp tục sâu thẳm.

      Hứa Lãnh hơi giật mình khi bị ánh mắt bắt gặp mình lén nhìn trộm. cúi đầu mân mê ly rượu bạch ngọc, lung túng che xấu hổ của mình.

      Được lúc thấy động tĩnh, Hứa Lãnh mặt dày ngẩng đầu lên nhìn, ko còn thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần điện, thay vào đó là quan nội thị lặng lẽ tiến về phía sau , giọng mời: “Bệ Hạ chờ Hứa Phó Tướng tại ngự thư phòng, nô tài mời đại nhân di giá phen”.

      Hứa Lãnh bỏ ly rượu xuống, mờ mịt theo quan nội thị vòng quanh các hành lang treo lồng đèn đỏ được lát gỗ ấm áp đến trước cửa “Ngự Thư Phòng”, đoạn quay sang nhìn như muốn dò ý.

      có nhiều năm phục vụ chủ tử, nhàng gật đầu khom lưng, cất giọng the thé: “Bệ hạ, Hứa phó tướng cầu kiến…” sau đó ngay lập tức mở cửa phòng bước vào.

      Căn phòng lớn ngập tràn ánh nến vàng ấm áp. Sàn được lót thảm thêu hình rồng phượng. Chính giữa đặt thư án lớn bằng gỗ trầm hương. Thoang thoảng trong khí là mùi thảo dược và long tiên hương vướng vít, đứng giữa gian phòng mênh mông xa hoa và lạ lẫm thế này, con người dễ trở nên bất an và mơ hồ. Hứa Lãnh chính là có cảm giác này.

      Bóng lưng mặc hoàng bào nhập nhòe trong ánh nến, dáng người vừa cao, vừa gầy làm Hứa Lãnh đau hết hai con mắt, nước mắt cứ như muốn tuôn ra, khó khăn lắm, mới định thần lại được, thấy trước mắt mình là gương mặt trắng trẻo nghiêm nghị mang vài phần tìm hiểu…

      Hứa Lãnh hơi giật mình, vội khom lưng chắp tay hành lễ hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” sau đó giọng hỏi dò: “Chẳng hay, hoàng thượng triệu kiến mạt tướng có việc gì?”

      Hạ Hầu Thần vẫn trầm tư, dường như muốn tìm tòi thứ gì đó người Hứa Lãnh, ánh mắt màu nâu như xoáy sâu vào tận tâm hồn của khiến bắt đầu hoảng hốt cúi gằm mặt. Nhưng khi đưa mắt lên nhìn, lại nhận lấy nụ cười nhàng dễ chịu từ đối phương, rốt cuộc nhận ra điều gì?

      Im lặng lúc, Hạ Hầu Thần tiến lại gần Hứa Lãnh, gương mặt như dính sát đỉnh đầu của , giọng thầm: “Hứa phó tướng, ta có tin tức về Thừa Duệ…”

      Nghe đến Thừa Duệ, cảm xúc hoang mang trong Hứa Lãnh dường như tiêu tan, ngẩng đầu, ánh mắt khôi phục lại sáng trong như bình thường, sắc bén nhìn vào đối phương.

      Hạ Hầu Thần chậm chạp tiếp: “Ta muốn biết Thừa Duệ đối với ngươi như thế nào?”

      Hứa Lãnh đứng thẳng người, giũ thẳng hai tay áo, gương mặt giấu sau lọn tóc đen và những vết sẹo mờ dường như lãnh đạm hơn hẳn, giọng vang lên thong dong nhưng tràn đầy kiên định: “Thừa Duệ đại nhân sinh ra mạt tướng, nhưng tin tưởng của người đối với hạ nhân xứng đáng được mọi người tôn kính như phụ mẫu”

      – Ý ngươi là?

      – Mạt tướng cũng như mọi ngươi, tôn kính Thừa Duệ đại nhân như tôn kính phụ mẫu.

      Hạ Hầu Thần trầm ngâm chốc lát, rồi mở miệng: “Thừa Duệ….ông ấy cùng đoàn quân bị phục kích ngoài Thạch Lăng, nằm trong tay Huyết Chiến Tinh Quân, tức là đội quân Huyết Thiết Kỵcủa Bách Chiến Sát Thần của Dục Bắc Quốc, sống chết chưa ….”

      Hứa Lãnh nhìn thẳng vào Hạ Hầu Thần như chờ chắc chắn, đoạn bình tĩnh quay lưng cười : “Sống chết chưa … tức là còn hy vọng rồi… vậy mạt tướng thể chậm trễ lên đường!”

      Hạ Hầu Thần nheo mày, giọng nặng nề vang lên từ đằng sau: “Hứa phó tướng, trẫm triệu ngươi đến đây ko phải để ra quyết định vội vàng thế này. Chỉ bằng ngươi mà muốn cứu người từ trong tay của Bách Chiến Sát Thần sao?”

      Hứa Lãnh dừng lại nhịp, quay lại, nhìn Lăng Khiên lãnh đạm: “Chưa thử chưa biết, sống chết có số, cứ vậy mà tiến tới thôi, coi như mạt tướng đáp trả ân tình của Thạch Lăng trước đây. Còn mà ngồi đây để bàn kế sách, đến bao giờ? Mạt tướng hứa ko làm liên lụy đến bất cứ ai…”

      – To gan, ngươi vậy là có ý gì? Trẫm là đế vương nước, há lại lo sợ liên lụy sao?

      Hứa Lãnh bình tĩnh quay lưng, chỉ để lại sau lưng giọng điềm đạm: “Ý tại ngôn ngoại, hoàng thượng, Hứa Lãnh ko tiếp được long nhan, xin phép trở về Thạch Lăng chuyến…”

      Hạ Hầu Thần yên lặng, như bóng núi đơn giữa đêm nhìn theo mảnh áo tím phất phơ trong gió đêm quạnh quẽ….

      Có phải quá thỏa hiệp trở nên yếu đuối?

      Có phải quá kiên cường lại thành ra ngu muội?

      Nghe đâu đó trong đêm có tiếng thở dài theo ánh mắt sâu thẳm…..

      Chương 8: Trở về

      Bước chân nhàng vang lên, kèm tiếng the thé: “Hoàng thượng…để cho Hứa đại nhân như vậy…e là…!”

      Ống tay áo thêu chỉ vàng vung lên tựa như thân rồng uốn lượn, Hạ Hầu Thần cất giọng trầm trầm: “Cứ để , ta cũng muốn xem năng lực của đến đâu…” thanh ngừng vang, nhàng tiến đến sau mành sa, lẩm bẩm: “Liệu ông trời có bạc đãi ngươi thêm lần nữa???”

      Vừa ra khỏi hoàng cung, Hứa Lãnh thay đổi ngay sắc mặt, lúc nãy trầm tĩnh bao nhiêu, lúc này gấp rút bấy nhiêu, cước bộ như bay lao ra ngoài, Hứa Lãnh giựt ngay cương ngựa xe, tiếng “giá” xuyên màn đêm đầy gấp gáp.

      Gần như ngay lập tức, nhóm người xuất thân từ Lục Ngạn tham gia tòng quân cùng đợt với Hứa Lãnh đều sẵn sàng sát cánh cùng trở về Thạch Lăng. Với họ bây giờ, Hứa Lãnh trở thành người lãnh đạo thực thụ.

      Nhóm người khoảng gần 10 thành viên ra ngay trong đêm….

      Điện Vĩnh Tâm canh ba vẫn còn sáng đèn, có giọng thở dài hắt ra như nghiền ngẫm: “ rồi à….?”

      Dường như đêm nay, có người ngủ….

      Tiếng vó ngựa phi như bay, đoàn người ăn nghỉ, con ngựa bị quất roi cũng muốn oằn mình kiệt sức. Với tốc độ này, chỉ mới 7 ngày đến khu vực phụ cận với Thạch Lăng.

      Lúc này nhìn lại, ai nấy cũng rã rời, bị giết bởi địch, cũng chết lưng ngựa mất rồi, Hứa Lãnh phất tay, ra hiệu dừng lại rồi quay đầu phân phó: “Kiếm nơi đóng trại, 2 người A Đẩu và A Lương vào trấn mua lương phẩm. Đêm nay nghỉ lại đây, lấy sức mai trở về Thạch Lăng”

      ”- Mọi người đồng thanh đáp.

      Nhìn kỹ địa hình chung quanh, mặt dựa núi, mặt hướng về rừng, con đường độc đạo dẫn vào thị trấn, Hứa Lãnh thấy chút yên tâm, ra lệnh hạ trại.

      Hướng mắt nhìn về phía đồng đội, quần áo bẩn thỉu hôi hám, khuôn mặt nhuộm lớp gió bụi phờ phạc, Hứa Lãnh tặc lưỡi,dừng lại nghỉ ngơi lúc này là quyết định đúng đắn, nhìn lại mình cũng hơn gì họ, bô dạng thê thảm rách nát ra vị tướng của triều đình.

      Kỳ lạ là, cho đến bây giờ vẫn nghe động tĩnh từ Nam Kinh truyền đến về lực lượng cứu viện. Chẳng lẽ, Hạ Hầu Thần, tính bỏ mặc Thừa Duệ và Thạch Lăng? Bọn họ rốt cục chỉ là quân cờ hi sinh của ?

      – Vĩnh Hiểu Hy….mười mấy năm ngắn ngủi sống đời, lại sai lầm khi đem lòng tên máu lạnh thâm hiểm…

      – Hạ Hầu Thần….tại sao? Tại sao?

      Phân công canh gác, đoàn người bắt đầu nghỉ ngơi. Đây có lẽ là đêm dễ chịu nhất trong suốt tháng trời quanh quẩn với cuộc hành trình dài dằng dặc từ Thạch Lăng lên Nam Kinh và trở về.

      Trời tờ mờ sáng, đoàn người lại tiếp tục lên đường.

      Cánh rừng thưa sâu hút đánh dấu biên giới của Thạch Lăng thành và Đông Pha thành ra trước mắt.

      Hứa Lãnh quan sát động tĩnh xung quanh, ngay sau đó, cầm lên cây cung quen thuộc, cột sợi dây dài vào đuôi tên, nhắm thẳng vào khoảng trước mặt rồi buông dây.

      “Phập”

      Mũi tên cấm ngập vào bóng tối, Hứa Lãnh giật giật vài cái, rồi ngoắc tay ra hiệu tiếng lên cách chậm rãi.

      Đây là cái Hứa Lãnh tự dò đường khi trong bóng tối, ko có lợi gì it nhất cũng giúp gạt bỏ được những tên thằn lằn nấp đâu đó hoặc giấu mình trong bóng cây.

      Khu rừng im lặng đếm từng bước di chuyển của đoàn người, đâu đó vang lên tiếng cành cây bị giẫm nát càng làm khí trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.

      Hứa Lãnh cố gắng dỏng tai lắng nghe, đồng thời trấn định tinh thần mọi người: “Chỉ cần băng qua khu rừng này là có thể tiến vào Thạch Lăng”

      Nhưng im lặng kỳ lạ này càng làm cho con người ta hoang mang, trái tim trong lồng ngực nảy lên thình thịch như muốn thoát ra khỏi tình trạng căng thẳng này.

      Băng cả nửa đường rừng, A Đẩu và A Hào nóng ruột vượt lên thầm với Hứa Lãnh: “Hứa Phó Tướng, nghe quân phía Bắc chiếm Thạch Lăng và bắt giữ Tri Phủ đại nhân…tại sao đến lúc này ko hề có quân mai phục?”

      Hứa Lãnh lau mồ hôi, huyệt thái dương như co rút, ko phải chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng quả ko đoán được nghĩ cái quái gì trong đầu- tên sát thần như ác quỷ địa ngục kia.

      Lòng như lửa đốt, bàn chân của đoàn người đạp lên lá khô mỗi lúc dồn dập hơn. Dù dặn lòng phải bình tĩnh và cẩn thận hết mức, nhưng khi nhìn thấy tia sáng lấp ló trước mắt báo hiệu sắp đến cuối rừng, Hứa Lãnh kìm được tốc độ mà băng băng vượt lên hết sức có thể.

      “Viu….”

      – Hứa Phó Tướng…..

      Tiếng hét thất thanh của A Hào bên cạnh vang lên, bóng đen lướt đến, Hứa Lãnh ngã sấp xuống đất, đôi mắt chỉ kịp nhìn thấy dòng máu đỏ phụt lên, bắn thẳng vào mặt.

      – A Hào…..

      Tiếng thét đến tê tâm phế liệt….

      Bốn phía vang lên tiếng vó ngựa dày đặc. Ánh sáng lấp ló bị che khuất bởi vòng binh mã giáp trụ.

      Hứa Lãnh mún để ý đến nữa, chỉ lòng ôm lấy A Hào. nhanh nhẹn rút mảnh vải, đo đạc độ sâu của mũi tên nằm bên ngực trái. Miệng vẫn lẩm bẩm: “ sao A Hào….ko sao….cố lên….ngươi ko sao…”

      Nhóm vài chục người còn lại đứng quây thành vòng cố thủ bên ngoài hai người, tay lăm lăm đao kiếm, coi như định sẵn sống chết trong trận này.

      A Hào nắm lấy tay Hứa Lãnh, hổn hển: “Hứa phó tướng, bây giờ mở đường máu còn kịp….chỉ cần….hứa với ta…chăm sóc cho mẹ ta…”

      – Đừng vớ vẩn, ta để cho ngươi có chuyện gì….

      đoạn Hứa Lãnh chặt đoạn mũi tên, quấn chặt miếng băng quanh miệng vết thương, xốc A Hào quay ngược lại buộc chặt lên lưng mình. , Hứa Lãnh, thể để cho bất kỳ người nào trong đội quân của mình ra trước.

      Tiếng hét vang vọng góc rừng, Hứa Lãnh như con thú bị thương, điên cuồng lao vào vòng vây địch. Cây thương dài nhuốm máu rỏ thành từng giọt, những tiếng ngựa hí lồng lộn, tiếng người đổ rạp dưới đất, tiếng bàn chân đạp lên lá cây tiến tới ko lùi.

      “Phập”

      mảnh kim loại đen bóng cắm vào vai trái Hứa Lãnh, máu cứ thế tuôn ra, ướt đẫm góc áo. Hứa Lãnh khựng lại, cánh tay cầm thương đau nhức, đằng sau lưng, A Hào khản giọng la lên: “Ám khí….Hứa Phó Tướng trúng ám khí rồi”

      Vòng binh mã đột nhiên rẽ lối, để Hứa Lãnh diện kiến ràng đối phương. Lăng Thiên lừng lững yên hắc mã, thong dong đạp vó bước tới trước mặt Hứa Lãnh, giọng lạnh lẽo như dưới ty: “Con chó của Tấn Nam….”

      Lần trước thấy mặt của , nhưng giọng ấy ko bao giờ Hứa Lãnh quên được. Lần chạm mặt này, càng làm Hứa Lãnh thấy cảm giác nguy hiểm về nam nhân này là đúng. Đôi mắt sáng quắc cùng đồng tử đen bóng như nhấn chìm đối phương khi nhìn vào đấy, bạc môi mỏng , hai khóe môi nhếch lên như cười giễu châm chọc, mái tóc đen dài giấu trong mũ giáp như các tướng sĩ khác mà được tung xõa giữa làn gió cắt da cắt thịt khiến mang lại vẻ ma mị kỳ quái hút hồn, làn da trắng như tượng làm giảm sát khí của , ngược lại làm tăng thêm bội phần lãnh ý trong từng cử động, đúng là hổ danh Bách Chiến Sát Thần, xuất của có thể lấy toàn bộ tự tin và bình tĩnh của người khác

      Có lẽ số của Thạch Lăng tận, cũng có khi là chính số mệnh của tận….Hứa Lãnh cười thầm trong lòng, cây thương lăm lăm trong tay buông thong xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bách Chiến Sát Thấn cười khùng khục: “À, ra là con chó của Dục Bắc…”

      chuyển động của cơ thể khiến vết thương bị vỡ ra, Hứa Lãnh dường như phải đỡ lấy cánh tay phải mới có thể đứng thẳng người. Chưa hết , cái tát tai như trời giáng hạ xuống bên má trái, bỏng rát, dường như máu mũi và máu miệng đều tuôn ra ngoài.

      – To gan, ngươi dám mạo phạm Tam Hoàng Tử của chúng ta sao?

      Đoàn người theo Hứa Lãnh thấy thế vô cùng bất bình, muốn lao lên nhưng khi chạm phải sát khí của Lăng Thiên đều rùng mình lùi lại….

      Hứa Lãnh cười, vỗ vỗ vai A Hào đằng sau, thầm : “Ko sao…ko sao đâu….”dường như ko hề để tâm đến lời và hành động của đối phương.

      Sau khi an ủi A Hào ngày càng đuối sức, Hứa Lãnh bước lên phía trước, đoạn bỏ cây thương xuống đất, cùng mũ giáp, giọng ràng dõng dạc: “Ngày hôm nay, nghĩ đến việc sống sót trở về. Chiến tranh nổ ra, mất mát thể tránh khỏi. Nhưng cuộc chiến này chỉ là của các bậc đế vương, đừng liên lụy đến dân chúng….”

      Đoạn chỉ vào đoàn người đằng sau, khí khái : “Thạch Lăng thất thủ, tri phủ đại nhân Thừa Duệ nằm trong tay Tam Hoàng Tử Lăng Thiên của Dục Bắc Quốc, nay đến lượt phó tướng của ngài cũng ngã dưới vó ngựa của Bách Chiến Sát Thần đây….có thể chiến thắng tuyệt đối cho Bắc Quốc..”

      Nụ cười vẫn ngự trị gương mặt tái nhợt của , sau cơn ho rũ rượi, Hứa Lãnh vẫn điềm nhiên như tiếp tục : “Cái đầu này cầm chắc mai kia treo cổng thành, bại tướng có quyền van nài con đường sống, chỉ xin điều duy nhất….họ chỉ là đám dân đen nước, nghe lời bại tướng vẽ vời mà ngu muội theo…hãy cho họ con đường sống, trở về quê nhà, tiếp tục phụng dưỡng phụ mẫu, bán mặt cho đất bán lưng cho trời như biết bao người dân Thạch Lăng khác!”

      Đám người theo Hứa Lãnh nghe đên đó sững người, vài người yếu ớt lên tiếng: “Phó tướng….!”

      Hứa Lãnh vẫn chấp tay cung kính: “Điều này cũng thể đức hiếu sinh của Tam Hoàng Tử, nếu thuộc về Bắc Quốc, ai cũng là con dân, tàn sát con cái mình, đó là đại nghịch bất đạo, Tam Hoàng Tử là bậc đế vương, chắc chắn là người thấu tình đạt lý, bại tướng chỉ dám múa rìu qua mắt thợ, tiện miệng nhắc nhở với Tam Hoàng Tử…..”

      – Cái đầu của ngươi chắc chắn nằm lưỡi đao này, còn cả gan xin tha tội cho đám binh tàn sao?

      Lăng Thiên từ cao ngạo nghễ nhìn xuống, cười nửa miệng chế giễu, tiếng cười trầm đục như phá tan mọi hy vọng, vứt đối phương và vực thẳm đen ko lối thoát.

      A Hào víu áo của Hứa Lãnh, khó nhọc : “Hứa Phó Tướng, chúng ta cùng đường rồi….”

      Bàn tay Hứa Lãnh trắng bệch, những khớp xương nổi với ra sau xoa tóc của A Hào, đoạn cởi mối dây cột chặt giữa và A Hào, nhàng đặt xuống đất, trước khi quay , Hứa Lãnh vẫn nở nụ cười rất điềm tĩnh, giơ ngón tay cái ra trước mặt binh đoàn của mình. Có lẽ, cả đời họ ko bao giờ quên nụ cười ấy, nụ cười của phó tướng thó gầy gò như nữ nhi nhưng can trường hơn bất kỳ trang hảo hán.

      “Phịch…”

      Tiếng đầu gối đập xuống đất rất kêu, thấy Hứa Lãnh quỳ trước ngựa Lăng Thiên dập đầu, hai bàn tay bấu chặt xuống nền đất đen xì ngấm máu: “Ông trời có đức hiếu sinh, Thạch Lăng mất chủ tướng, chỉ đợi Tam Hoàng Tử ngự giá hồi thành, cái đầu của tại hạ và Thừa Duệ đại nhân là đủ, há còn ai có khả năng và ngông cuồng mà ngáng đường Bách Chiến Sát Thần, mong Tam Hoàng Tử mở lượng hải hà, những người đó, đều là do tại hạ xúi giục, hãy cho họ con đường sống, toàn bộ tội trạng, hãy để Hứa Lãnh này gánh chịu….”

      đoạn, dập đầu 3 lần liên tiếp xuống đất, máu chảy thành giọt xuống gương mặt lem nhem của Hứa Lãnh khiến trông thảm hại, nhưng ánh mắt của vẫn sáng quắc và kiên cường, dù là cầu xin, nhưng Hứa Lãnh lại ko đánh mất khích phách có sẵn của quân nhân trong lòng địch.

      Cuối cùng Hứa Lãnh đứng dậy, vẫn khom lưng, giọng ràng: “Chắc hẳn, Tam Hoàng Tử phải là hạng người nghịch thiên hành sát….tại hạ tin tưởng điều đó….”

      Xoẹt, cần cổ đau rát, màu đỏ nhanh chóng rịn ra cổ áo. Lăng Thiên lạnh lùng tra vỏ đao: “Ta ghét nghe những lời này, ngươi tưởng có thể dung kế khích tướng với bổn điện hạ? Ngươi chết chính vì khôn ngoan của mình!”

      Hứa Lãnh cảm thấy choáng váng, vét thương ỉ đau, biết mình chẳng thể mở lời thêm được nữa, đành nhàng phun ngụm máu, khom người nhặt cây thương dưới đất, đoạn bất ngờ thét lớn: “Chạy ….”

      Ngay lập tức, cây thương lăm lăm trong tay đâm tới, mục tiêu chính là hắc mã oai vệ của đối phương….

      cánh tay vươn ra, bẻ gãy đầu thương, tiếng rắc vang lên như dấu chấm hết cho đoàn ngươi bọn họ, trong chốc lát, Hứa Lãnh nghĩ như vậy: “Kết thúc rồi, Vĩnh Hiểu Hy, có bằng mọi cách đưa tôi trở về, rốt cục vẫn là vô dụng….”

      Tay cầm đầu thương gãy, nhàng đâm thẳng vào bên vai, như thể đùa giỡn….Cứ thế, bên vai bị chảy máu, Hứa Lãnh vẫn ghì chặt đầu thương, người từ từ đổ gục xuống.

      vô vị! Đưa đám người còn lại về Thạch Lăng….

      Phẩy phẩy tay, Lăng Thiên quay lưng rời sau khi để lại câu phân phó. Đám binh lính Bắc Quốc lục tục vây bắt nhóm người của Hứa Lãnh rồi chuẩn bị trở về.

      Quay đầu nhìn lại, thân hình gầy gò vẫn nằm bất động nền tuyết trắng, máu chảy đỏ thẫm trông chói mắt….

      Kha Mộc Nhĩ đột nhiên dừng lại, thở dài, rồi xuống ngựa chậm rãi xốc Hứa Lãnh giờ đây ko khác cái xác lên lưng ngựa, sau đó theo đoàn người trở về.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. meomupnhe

      meomupnhe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      Chương 9: Ruồng bỏ

      Cảm nhận ràng có người vác thân thể mình lên vai, Hứa Lãnh thở hơi dài.

      Bị bỏ mặc tại lều , chất đầy rơm rạ, ai quan tâm chăm sóc, Hứa Lãnh phải gắng gượng băng bó lại những vết thương người. Những tưởng họ bỏ lại kẻ bại trận như mình, ko ngờ vẫn được đưa về doanh trướng của Huyết Ky đại quân.

      Vì thời tiết rất lạnh, lại gục tuyết thời gian dài, vết thương còn tiếp tục chảy máu, nhưng miệng vết thương rất to, mà ko chỉ có , Hứa Lãnh phải vất vả lắm để quấn băng và rịt thuốc.

      Sau khi hoàn tất các bước, chìm trong giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê….

      Dường như Hứa Lãnh trải qua giấc ngủ dài, rất dài. nhìn thấy cha nuôi của mình vẫn ngồi dựa cửa hong đôi giày bám bụi ngày xưa ấy, Hạ Hoa vẫn đứng vẫy tay ở trạm xe, miệng lải nhải nhắc ko được bỏ bữa, Trại trưởng Tăng vẫn nghiêm nghị gõ lên vai mỗi khi nằm tập bắn súng…

      Sau đó là những hình ảnh đan xen lẫn lộn, hai lão Trần bên bàn cơm hiu quạnh, Vĩnh Hiểu Hy tọa phiến đá rêu phong rơi nước mắt bên cây trâm ngọc, Hạ Hầu Thần đứng đài cao mỉm cười nhàng trong cái se lạnh của mùa đông miền Nam hạ, đôi mắt đen như diều hâu khát máu bên ánh nến lập lòe, cái bắt tay ấm áp của Thừa Duệ….

      “Thừa Duệ….tri phủ đại nhân…”

      “Thừa Duệ….ông ấy cùng đoàn quân bị phục kích ngoài Thạch Lăng, nằm trong tay Huyết Chiến Tinh Quân, tức là đội quân Huyết Thiết của Bách Chiến Sát Thần của Dục Bắc Quốc, sống chết chưa ….”

      Thừa Duệ!!!

      Mở mắt….

      Vẫn là cảnh hôm qua, màn trướng và đơn sơ, hầu như ko có bất kỳ vật dụng gì cùng rất nhiều rơm rạ được chất thành đống

      Qua khe hở trong trướng, Hứa Lãnh nhận ra ánh nắng dần tắt ở phía chân trời, mùa đông, tiết trời càng trở lạnh hơn nữa, cuộn mình vào trong mớ vải bông, nhàng thở ra làn khói, hơ qua hơ lại hai bàn tay lạnh cóng. Vết thương người tốt hơn, bắt đầu có dấu hiệu lên da non, nhưng đau đớn vẫn dày vò khi trở mình giường…

      Có tiếng bước chân nhàng vào trong trướng, Hứa Lãnh vẫn ko quay lại…

      tỉnh rồi, sao còn muốn giả bộ….

      Nghe tiếng của người lạ, Hứa Lãnh ko khỏi quay lại nhướng mày.

      – Cứ tự nhiên….

      Gã đàn ông đứng trước mặt còn khá trẻ, mái tóc hoe như cháy nắng, mặt treo nụ cười vô hại, ung dung ngồi xuống.

      – Số ngươi cũng may mắn nhỉ, vậy mà vẫn chưa chết…

      Hứa Lãnh cười cười, vẫn giữ tư thế nửa nằm nửa ngôi, : “Đa tạ Tam Hoàng Tử nương tay”

      – Ngươi thế, vậy phải biết dốc lòng phò tá và ngoan ngoãn mà theo Tam Hoàng Tử….

      Hứa Lãnh càng cười nhạt: “ 1 tôi ko phò 2 chủ, mà đại nhân vật cao cao tại thượng như Tam Hoàng Tử, chắc gì muốn dùng tên phản tặc như tại hạ đây”

      – Chỉ cần ngươi 1 lòng 1 dạ, Điện hạ nhìn thấu. Gã vẫn nheo mắt nhìn Hứa Lãnh cươi tươi rói….

      “Vả lại….ngươi cũng ko còn cơ hội để phò tá cho Thừa Duệ nữa rồi!!!”

      Hứa Lãnh đưa mắt qua, lần đầu tiên, nhìn kỹ gương mặt cười của tên nam nhân lạ mặt này.

      vẫn ngồi lẩm bẩm, ko quan tâm có muốn nghe hay ko: “Thừa Duệ, tự sát trong phòng biệt giam, để đổi lại mạng sống cho thê tử và ngươi cũng như giữ nguyên trạng giao thương của Thạch Lăng. Điều này ta phải công nhận, đúng là quân tử, đáng tiếc…đáng tiếc!!!”

      , muốn đổi mạng cho ta?”

      “Phải, muốn ngươi được sống, nhưng tất nhiên Điện hà làm sao thả hổ về rừng, cho nên… ngươi phải lựa chọn thôi. Về phần Thạch Lăng, tất nhiên nếu họ quy thuận, Điện hạ há phải nhọc lòng tính kế, nhưng nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài mong đợi, Thạch Lăng trực tiếp bị san bằng, cho dù ngươi có trở về, tìm cách trả thù cho Thừa Duệ, chỉ e, làm liên lụy đến người dân vô tội mà thôi…”

      Hứa Lãnh đột nhiên quay người lại, nhìn vào mắt hăn, cười sáng lạn: “Ta đâu phải kẻ ngu mà đâm đầu vào ngõ cụt, nếu ông trời cho ta sống, há ta lại phụ bạc người sao, coi như từ đây, mệnh của ta và Thạch Lặng phải phụ thuộc vào Tam Hoàng Tử rồi, nhất định ko từ nan!”

      Gã lạ mặt nhoẻn miệng, nhảy xuống ghế, huơ chân múa tay: “Thế mà ta cứ nghĩ phi vụ này khó lắm chứ, tốt, rất tốt, từ nay về sau toàn tâm toàn ý vì Điện Hạ, nhất định ngươi ko bị bạc đãi!”

      đoạn nhảy chân sáo , Hứa Lãnh vẫn lãnh đạm nằm xuống, nhắm mắt.

      – Ngươi để mắt đến , có bất kỳ động tĩnh gì, hãy báo cho ta trước tiên.

      Tiếng loáng thoáng truyền vào, Hứa Lãnh khịt mũi: “cũng đâu phải là dễ dàng gì…”

      Chỉ có điều ko ngờ đến, gã đến thương lượng với mình là trong những cánh tay phải của Tam Hoàng Tử Bắc Quốc- Quân sư Kha Mộc Nhĩ.

      Ngày diễn ra lễ tang của Thừa Duệ u ám như vết thương lòng của người mang nó, những chiếc áo lông ko đủ làm ấm người khi những cơn gió tuyết thổi qua. Bông tuyết rơi xuống vương tóc mai đen nhánh như than khóc dành cho bậc chính nhân quân tử.

      Hứa Lãnh cưỡi ngựa trong đoàn người Bắc quốc, hốc mắt ráo hoảnh, trong veo lạ thường, bên tai là tiếng gọi được mất của đám A hào và A Đẩu, họ chạy theo đoàn người ngựa, thất thanh khóc, thất thanh gọi, thất thanh níu kéo người đằng trước…

      Nghe tiếng họ khóc, nhiều người nhận ra Hứa Phó Tướng dứơi quyền của Tri Phủ đại nhân ngày nào, giờ này hiên ngang lẫm liệt trong đoàn quân Bắc Quốc. Họ chửi bới, họ nguyền rủa, họ khinh thị….

      “bộp…” viên đá bay đến…..

      Máu từ trán chảy xuống mắt, hèn chi cay quá!

      Hứa Phó Tướng- Thạch Lăng ruồng bỏ mi rồi!
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    3. meomupnhe

      meomupnhe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      Chương 10: Phản bội

      Thạch Lăng tiếp tục là nơi ghi dấu chiến công tiếp theo của Lăng Thiên, có điều vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ Hạ Hầu Thần, có lẽ Thạch lăng thực bị bỏ rơi.

      Hứa Lãnh nghĩ đoạn, giấu chiếc nhẫn ngọc ấn , bắt đầu băng bó lại vết thương.

      Hy vọng đám người A Hào vẫn còn nhớ lời dặn dò trước khi bị bắt . Từ giờ, nhẫn nhịn là phương án tốt nhất để tồn tại đời.

      Tên lông bông lại đến, biết là quân sư Kha Mộc Nhĩ của Lăng Thiên, tuy nhiên khó mà thay đổi được thái độ luồn cúi như người khác ,nên đành phải cười trừ, ko đặt nặng chú ý lên người .

      – Sao ko gọi Thái y?

      – Kha quân sư, ít nhất khi đến nơi ở của người khác làm ơn gõ cửa thông báo…Hứa Lãnh nhoẻn miệng cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng.

      Kha Mộc Nhĩ vẫn cà lơ phất phơ ngồi xuống, tiện tay cầm theo lọ thuốc đưa qua, giọng cợt nhả: “Chưa thấy tên nam nhân nào khó tính như ngươi…!”

      Hứa Lãnh mặc sẵn trung y bên trong, khoác tấm áo bông lên người, quay qua nhìn Kha Mộc Nhĩ, ko muốn dông dài: “Kha quân sư đến gặp tại hạ có vấn đề gì?”

      Kha Mộc Nhĩ cười ha hả, vỗ tay: “Thấy ngươi có vẻ khó khăn, thời gian này cũng ko phải dễ dàng gì, đặc biệt cho người qua đây bầu bạn…”

      Ngay sau đó, tiếng chân chậm nhanh tiến vào. Hứa Lãnh nhíu mày, nhìn hai người đứng trước mặt, ko mặn ko nhạt cười cảm tạ: “Ko ngờ kẻ bại trận như ta cũng nhận được đãi ngộ đặc biệt thế này, đa tạ Kha quân sư coi trọng”

      Kha Mộc Nhĩ xua tay cười hai tiếng rồi rời .

      Hưa Lãnh lúc này mới đứng dậy lạnh giọng: “Mỗi người đều có mục đích riêng, chỉ cần sống hòa thuận, ta nhất nhất ko để tâm đến, nếu có lòng hãm hại, các ngươi cứ chờ mà đồng quy vu tận cùng ta….”

      Tên mặt lạnh khẳng khái : “Trầm mỗ chỉ theo quân lệnh….”

      Tên còn lại cũng cúi đầu : “Tại hạ cũng vậy”

      Hứa Lãnh đứng dậy, vỗ vỗ tay, cười mỉa mai : “Được rồi, ta là Hứa Lãnh, chắc các ngươi từng nghe , kẻ bại trận dưới tay điện hạ, may mắn sống sót và nương náu trong quân doanh Bắc Quốc….”

      – Trầm Thương, thuộc đội canh gác và hậu cần

      – Khắc Ba Đạt, thuộc đội kỵ binh…

      Hứa Lãnh phất tay: “Ta biết, ta muốn nghỉ ngơi….”

      Đêm hôm đó, đoàn quân Huyết Thiết tổ chức ăn mừng. Phải là rất lâu rồi họ mới có thời gian thảnh thơi như vậy. Chìm trong những trận chiến triền miên, dươi chân dẫm đạp lên biết bao nhiêu sinh mạng, họ hầu như quên mất mùi vị của tiệc tùng là như thế nào.

      Hứa Lãnh cũng được họi đến tham gia. Do ngoại hình bé, lại mang trong người thương thế, ko thể chịu nổi với cái gió tuyết thét gào bên ngoài, Hứa Lãnh nhẫn nhịn, quấn lên người y phục băng lông thú, ko quên mũ và găng tay cùng khăn quàng, sau đó mới chậm chạp di chuyển đến đại viện.

      Ngay khi vùa bước vào, thu hút chú ý của rất nhiều người. Ngoài số đội trưởng, những người lập công lớn, có thêm số vương tôn công tử của các tiểu quốc dưới quyền kiếm soát của Dục Bắc Quốc.

      Nhìn bộ dạng tránh rét như tránh tà của Hứa Lãnh, nhiều người bật cười.

      Hứa Lãnh cười đáp lại, rồi lặng lẽ về phía chỗ ngồi còn trống. ra ko nghĩ là có đặc quyền tham gia bữa tiệc này, nên cũng chẳng có chuẩn bị trước, chỉ khi nhận dược lời thông báo từ Trầm Thương, mới lẳng lặng thay y phục ra ngoài.

      Nhìn lên, chiếc ghế phủ gấm ấy, nay lặng lẽ được thay thế bằng tấm da hổ. Bóng người vẫn hay ngồi đó, tay cầm cuốn binh thư bình tĩnh nhìn nhóm người tranh cãi tan biến vào chiều tuyết rơi trắng xóa, ko tiếng khóc thương, ko dải băng trắng, im lặng đến và cũng im lặng như chính con người của mình.

      màn sương mờ ảo vờn quanh ly rượ trắng, hơi nước bốc lên, nhòe hết đôi mắt Hứa Lãnh…

      Tiếng bước chân phá vỡ mơ hồ trong tâm trí, trước mắt là gương mặt tươi cười chết tiệt của Kha Mộc Nhĩ, Hứa Lãnh cứng nhắc giơ tay chào.

      Kha Mộc Nhĩ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa lãnh, gương mặt đáng đánh đòn của ngày càng phình to trước mắt, nhanh nhẹn cầm lấy ly rượu, nhận lời chúc tụng từ những người còn lại.

      đài cao kia, đôi mắt đen như hắc ưng vẫn đen tối xoáy sâu vào nơi này, như chực chờ để quắp lấy con mồi của .

      số người thấy nhân vật quan trọng rất thoải mái uống rượu và chuyện trò cũng bạo gan lại gần góp tiếng cho vui.

      Hứa Lãnh day day mi tâm, bắt đầu thấy nhàm chán, người trong bọn họ tỏ ý nghi ngờ đánh tiếng: “Chẳng hay quyết định của Điện hạ và Kha quân sư ra sao sau chiến thắng này? Những tên lính quèn chắc chắn ko có gan làm nhọc lòng quân ta, nhưng giết rắn phải đánh dập đầu….”

      đoạn quay ra nhìn Hứa Lãnh dò xét: “Tại hạ chỉ lo có kẻ tiểu nhân, 1 dạ 2 lòng…vết nhơ phản bội khó lòng bảo đảm ko xảy ra lần nữa…”

      Kha Mộc Nhĩ vẫn cười, còn Lăng Thiên tọa đài cao vẫn lẳng lặng nhấp chén rược bạc. Tiếng người bắt đầu xôn xao, lúc này toàn bộ chú ý đều đổ dồn lên Hứa Lãnh, khinh thị, xem thường, cả những ánh nhìn khiêu khích đều chiếu vào mà ko có bất kỳ bảo vệ hay ngăn chặn của ai tại đây.

      Kha Mộc Nhĩ nhịp ngón tay, : “Điện ha từng suy nghĩ đến việc này….vậy các ngươi xem phải làm gì cho tốt?”

      – Dù Điện Hạ tâm như bồ tát nhưng giữ lại kẻ thù bên mình là tạo điều kiện cho có cơ hội nắm giữ mạng sống của mình….

      có tâm phản bội 1 lần, chắc gì ko có lần sau…

      – Tại hạ hiểu lòng ái mộ nhân tài của Tam Hoang Tử, nhưng tại hạ rất lo cho an nguy của người khi giữ bên mình con rắn độc…

      – Kha Quân sư….

      – Kha Quân sư….

      Kha Mộc Nhĩ im lặng nhìn Hứa Lãnh, thở dài, đưa tay: “Ta phải làm sao đây, khi ko ai tin tưởng ngươi, Hứa Lãnh ngươi phải chứng minh cho mọi người thấy tấm lòng trung nghĩa của ngươi….”

      đến lúc lên sàn rồi à?

      Hứa Lãnh nhàng đặt ly rượu lạnh lẽo xuống bàn, mỉm cười nhìn lượt rồi giọng: “Người ko vì mình trời chu đất diệt, chắc các vị nghe câu này rồi. Thêm nữa, ta cũng chẳng phải con dân Tấn Nam, há phải bỏ phí sinh mệnh mình vì những quy tắc đạo lý chính nghĩa mà chính mỗi người còn ko với tới nổi? Ta đến đây vì bản thân và người, chiến đấu vì bản thân và người, ở lại cũng vì bản thân và người, nếu Tam Hoàng Tử có khả năng giữ kẻ như ta và tự tin giữ lại kẻ như ta, há ta lại phải chối từ sao?”

      đoạn, đứng dậy, tiến đến giữa sảnh, đối diện với đôi mắt đen phát ra những tia nhìn sắc bén, trầm giọng tiếp: “Các ngươi vậy, có phải nghi ngờ năng lực chiêu người và dùng người của Tam Hoàng Tử Bắc Quốc hử? Ta là kẻ ngoại lai, lòng tin các ngươi ko dành cho ta là điều dẽ hiểu, nhưng cách các ngươi đặt lòng tin vào chủ tử như vậy, ta nghĩ Tam Hoàng Tử nếu biết được chắc chắn phải xem lại…vì sao ngài lại để cho thuộc hạ nghi ngờ bản lĩnh của mình như vậy!”

      Tiếng ly rượu bạc được đặt bàn nghe keng tiếng thanh thúy. Lăng Thiên lúc này lười biếng như con báo đại điện, lạnh lùng cất tiếng: “Ý ngươi là ta phải xem lại bọn thuộc hạ của mình khi họ đặt nghi vấn vơi kẻ ngoại lai như ngươi? Vậy, , người nào cảm thấy việc làm này của ta là ko tốt?”

      mảnh trầm lặng lướt qua sảnh tiệc, những người lên án gay gắt khi nãy, ko ai dám hó hé. Ai dám có gan chống đối với Bách Chiến Sát Thần khát máu hỉ nộ vô thường chứ.

      Nhìn lại những gương mặt cúi đầu co rúm lần nữa, Hứa Lãnh tiến lên, khom mình chắp tay: “Điều này chứng tỏ, chúng hạ quan đều đồng lòng với ơn ban xuống của Tam Hoàng Tử cũng như những quyết định sáng suốt của Điện Hạ, tại hạ cũng nằm trong số đó, xin phép được phò tá ngài…..”

      Tiếp đó, toàn sảnh vang lên tiếng hô vang dội: “Tam Hoàng Tử Vạn tuế…vạn tuể…vạn vạn tuế….!!!”

      Kha Mộc Nhĩ đứng kế bên cười lạnh, giọng: “Khá !”

      Cuối cùng, mi chính thức hoàn thành vai diễn của mình, trở thành tên phản bội xuất sắc nhất rồi…Hứa Lãnh à!
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @meomupnhe truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :