1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) sắp chết thôi mà vậy rồi, làm đại bá phụ này hết hồn à
      Cơ mà mình nghi ngờ cái chết của cha nữ 9 ko đơn giản như mặt ngoài

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13. Bảo hộ.

      Editor: Linh

      Đời trước, Hướng Hằng Ninh chết đường từ Thục Châu về Ung Châu. Lúc đó Thục Châu có loạn dân, tình thế vô cùng căng thẳng. Hướng Hằng Ninh, Viên thị cùng người làm trong tiệm đều bị vây ở đó. Hướng Hằng Ninh chính là chết trong lần bạo loạn.

      Việc này, cũng là lâu về sau Hướng Vân Hoan nghe thấy người làm may mắn chạy trốn được trở về . Hướng Hằng Ninh có gương mặt tròn tròn, đúng là rất có tướng làm quan, loạn dân nhảy vào trong khách sạn đó đều cho rằng là quan nào đó của triều đình, thấy giống như là mèo thấy chuột, mỗi người mũi tên, biến thân hình có chút tròn của Hướng Hằng Ninh thành con nhím.

      Ngay cả lần cuối cùng Hướng Vân Hoan cũng được gặp Hướng Hằng Ninh, có thể nhìn thấy, chỉ là lọ tro cốt.

      Giận nhất cũng là Tô thị, ràng sớm biết tin Hướng Hằng Ninh chết, lại ngầm đè tin tức xuống, bất động thanh sắc đưa nàng vào Tống gia, làm kẻ chết thay Hướng Vân Cẩm, lại độc chiếm cả gia tài, cuối cùng bị bại còn mảnh.

      Những chuyện sắp xảy ra trong tương lai đó, quả là Hướng Vân Hoan thể ra, nhưng nghĩ đến những chuyện đó, nàng vẫn bi phẫn chịu nổi.

      “Đại bá, bây giờ phụ thân ở Ung Châu, nay thế đạo hỗn loạn, nếu cha ở Ung Châu xảy ra chuyện gì hay, ta và Vân Yến có đường sống rồi!”

      “Cha ngươi phải đứa ba tuổi, là người khôn khéo như vậy, sao có thể để bản thân rơi vào trong hiểm cảnh?” Hướng Hằng Thái nhàn nhạt hỏi.

      “Chỉ sợ là có người tận lực hại!” Hướng Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi .

      Hướng Hằng Ninh chết, quả là có chút ràng. Đời trước Hướng Vân Hoan nghĩ thế nào cũng , sao đồng hành cùng Hướng Hằng Ninh có mười người, chết cũng chỉ có Hướng Hằng Ninh và gã sai vặt thân cận nhất. Người chạy trốn trở về, chỉ ngày đó kinh hiểm thế nào, nhưng vì sao cố tình người chết phải bọn họ?

      “.....” Hướng Hằng Thái im lặng lát, : “Tin tức của ngươi trái lại rất linh thông. Ta và Tổng binh Thục Châu có mấy phần giao tình, hôm qua mới với ta, muốn Thục Châu bình loạn. Thôi được, xem mặt mẹ ngươi, ta liền thay ngươi cầu cái tình!”

      “Đa tạ Đại bá!” Tảng đá lớn nhất trong lòng Hướng Vân Hoan cuối cùng cũng rơi xuống, lại đứng dậy thi lễ với Hướng Hằng Thái, Hướng Hằng Thái vung bàn tay to lên, đứng dậy liền , “Đừng dùng bộ dáng này. Nếu phải ta thấy hai người các ngươi quỳ đến muốn sống muốn chết, lão tử mới giúp các ngươi!”

      Hướng Vân Hoan cười hắc hắc: thu phục người!

      Sau khi ăn cơm xong, Hướng Hằng Thái thu thập muốn ra ngoài tìm người, Vân Yến tha thiết nhìn ông, Vân Hoan chỉ phải cầu : “Đại bá, người mang Yến nhi chơi chút thôi. Nàng lớn như vậy, cũng chưa từng ở trong thành vui vẻ dạo qua đâu!”

      “Đúng vậy đó, Đại bá...” Vân Yến méo miệng muốn khóc.

      Hướng Hằng Thái cảm thấy nhức đầu, lại thấy Vân Yến ánh mắt long lanh, đáng vô cùng, mặt trầm xuống : “Ta làm chuyện đứng đắn...”

      “Đại bá, hu...”

      “Được rồi!” Tranh trước khi Vân Yến khóc thành tiếng, Hướng Hằng Thái hít miệng thở dài, “Ngươi theo bên người ta, cho ! được lộn xộn!”

      “Được!” Vân Yến nín khóc mỉm cười, tiến lên nhét tay của mình vào tay Hướng Hằng Thái, quay đầu lại hướng Vân Hoan lộ ra nụ cười thắng lợi.

      “Nha đầu kia...” Vân Hoan thể lắc đầu. Quay đầu phòng bếp, thấy Trương thị ở, nàng định rửa bát.

      Nếu như là trước đây, Vân Hoan nhất định tiến vào phòng bếp, việc rửa chén này nàng nghĩ cũng nghĩ. Bây giờ bắt tay vào làm, lại là thuận buồm xuôi gió. Khi Trương thị vào cửa, Vân Hoan rửa xong tất cả nồi niêu bát đũa rồi. Trương thị cuống quýt đoạt lấy vải trong tay Vân Hoan, nhìn bàn tay trắng noãn của Vân Hoan mà đau lòng.

      “Sao có thể cho ngươi rửa chén! Nghiệp chướng mà! Tô thị này bắt ngươi làm những gì!”

      Trước thị nhớ tới trước đây khi Vương thị còn sống mang theo Vân Hoan đến nhà, Vân Hoan chính là nữ oa nhi phấn điêu ngọc mài. sủng ái như công chúa, nhưng nàng tuyệt đối là bảo bối trong lòng bàn tay mọi người trong Hướng gia.

      Có gặp qua tiểu thư nhà ai, cần tự mình rửa nồi? Còn thuận tay như vậy, vừa nhìn biết là quen tay mà!

      sao.” Vân Hoan rửa nồi xong, lôi kéo Trương thị đến bên, chần chừ lát : “Bá mẫu, ta nghĩ muốn cùng Yến nhi ở lại đây thời gian. Được ?”

      “Sống ở đây?” Trương thị sửng sốt, thấy Vân Hoan thần sắc bi thương, nhưng lại nghe xảy ra chuyện gì.

      “Hoan nhi, cha ngươi ở trong phủ, phải là ngươi bị người bắt nạt đấy chứ?” Trương thị vuốt ve tay Vân Hoan, thấp giọng hỏi.

      Mới đầu, Vân Hoan cũng chỉ ấp a ấp úng, Trương thị giận, vỗ cái bàn, đâu còn bộ dáng ôn nhu như vừa rồi.

      “Có việc gì ngươi cứ với bá mẫu là được, ấp a ấp úng cái gì. Nếu Tô thị dám bắt nạt ngươi, có Đại bá và Đại bá mẫu thay ngươi làm chủ! Sợ gì!”

      Vân Hoan cắn răng cái, dứt khoát ra chuyện lúc trước thích Ôn Ngọc Lương, nhưng Ôn Ngọc Lương lại cùng Hướng Vân Cẩm tư thông, muốn thiết kế nàng thay gả vào Tống phủ, lại sơ qua tình hình đại chiến với Tô thị hôm nay.

      Trương thị nghe xong tức đến run người, Vân Hoan khóc : “Bá mẫu, là Hoan nhi có mắt tròng, nếu phải đúng lúc bị ta đánh vỡ, ta chỉ sợ bị người bán còn giúp người ta đếm bạc đâu! Còn có kế mẫu này của ta, tâm tâm niệm niệm muốn chưởng quản Phong Niên, ta lại làm hỏng chuyện này của bà ta, hôm nay lại bị ta đánh vỡ chuyện Tô Đại vụng trộm nuốt bạc, bà ta nhất định thẹn quá hóa giận, tìm ta phiền toái! Nếu hôm nay ta lại trở về, còn phải đưa dê vào miệng cọp sao!”

      “Buồn cười, buồn cười! Đây là bắt nạt ngươi cha vẫn là nương! Cho dù ngươi cha nương, ngươi còn có Đại bá mà!” Trương thị nghe xong, suýt ném vụn bình hoa sứ, “ về nữa! Cho dù cha ngươi trở về, nếu cho ngươi câu trả lời thỏa đáng, ta cũng cho ngươi lại trở về đó!”

      Trương thị phi ngụm, lập tức liền dọn dẹp hai gian phòng ở. Bộ dáng khí thế nuốt núi sông này khiến Vân Hoan cảm thấy ấm áp và hoài niệm: nhớ năm đó Trương thị gặp lại Vân Hoan, cũng là vừa giận vừa hờn như vậy. Mặt ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng trong thân thể cũng là người phụ nhân đanh đá đáng .

      Loại cảm giác có nơi dựa vào này, lại lần nữa làm Vân Hoan cảm thấy bản thân càng thêm kiên định, có thể sống lại lần, quả là ông trời ban ân.

      Vùi đầu vai Trương thị, Vân Hoan suýt nữa rơi lệ: “Bá mẫu, cám ơn người.”

      “Nha đầu ngốc...” Trương thị và Hướng Hằng Thái thành thân nhiều năm, tổng cộng chỉ sinh được nữ nhi, bây giờ cũng lấy chồng ở xa tha hương. Bà vỗ về đầu Vân Hoan, nghĩ nếu đây là nữ nhi của mình, sao có thể bỏ được nàng chịu tội này.

      Lúc Hướng Hằng Thái trở về, Vân Yến theo phía sau ông, mặt mày tất cả đều là ý cười, thấy Vân Hoan, càng thêm vui vẻ chạy tới : “Nhị tỷ, tỷ xem Đại bá mua cho ta rất nhiều đồ vật!”

      Tất cả đều là chút đồ chơi của nữ hài, trống lắc, chuồn chuồn trúc, nhưng Vân Yến vẫn thích vô cùng.

      Vân Hoan sờ sờ đầu Vân Yến, bắt được nụ cười chưa kịp thu lại bên môi Hướng Hằng Thái, trong lòng sớm nở hoa: “Phải cám ơn Đại bá, còn có, mấy ngày nay, chúng ta đều phải ở lại nhà Đại bá.”

      tốt!” Vân Yến hoan hô tiếng, ôm tay Hướng Hằng Thái buông.

      “Ở.... Chỗ ta?’ Hướng Hằng Thái quay đầu nhìn Trương thị, Trương thị trầm mặt : “Tôi có lời muốn với ông.”

      Vân Hoan chỉ để ý mang theo Vân Yến ở bên ngoài chơi, lát sau, lại nghe thấy trong phòng Hướng Hằng Thái truyền ra thanh đồ vật bị vỡ, Trương thị thấp giọng quát: "Ông đập này nọ nhà chúng ta được cái gì! Đừng để đứa bị dọa!"

      Đầu Vân Hoan giật giật, lâu sau lại nghe 'phanh' tiếng, Hướng Hằng Thái lập tức từ trong nhà ra, đối Hướng Vân Hoan quát: "Tức chết lão tử! Sáng mai lão tử cùng người đến Phong Niên! Xem người nào còn dám bắt nạt ngươi! Cái đồ nha đầu được việc nhà ngươi, tại sao lại để người ta bắt nạt đến mức này mới đến cầu cứu! Thế nào? Lão tử thích ngươi tiến vào cửa nhà ta, ngươi coi lão tử là người nhà ngươi! Nếu như nương ngươi ở đây, ngươi, ngươi..."

      Bổi nới chuyện này gần như làm cho Hướng Hằng Thái giậm chân giận dữ, cuối cùng đến khi giọng điệu thấp xuống, thấy Vân Hoan rơi nước mắt đầy mặt, Hướng Hằng Thái tức giận trực tiếp đá cửa khiến nó đóng lại.

      Trương thị chậm rãi ra : "Ngươi đừng sợ, đây là bá phụ ngươi tự giận mình thôi. Nhớ ngày đó, bá phụ ngươi và nương ngươi coi như là thanh mai trúc mã... từ luôn thương ngươi như nữ nhi của mình, sao có thể thấy ngươi chịu tội như vậy."

      "Ta hiểu được." Vân Hoan chỉ lo lau nước mắt, hoảng hốt nhớ lại hồi lần cha ở nhà, nương để nàng cho Đại bá trông, Đại bá lại mang nàng ra phố, hận thể nhét tất cả đồ tốt vào trong tay nàng, đời trước lúc gặp nạn, sao nàng lại nhớ đến Đại bá nhỉ?

      đêm này, Vân Yên ngủ ở phòng Trương thị chuẩn bị cho nàng, ngược lại cùng Vân Hoan chen chúc cái giường, thao thao bất tuyệt rất nhiều. Chờ Vân Yến ngủ, Vân Hoan lại mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn ngủ được.

      Đợi đến ngày hôm sau, bốn người vội vàng ăn xong điểm tâm, Hướng Hằng Thái liền muốn dẫn Vân Hoan và Vân Yến đến Phong Niên, nào biết Trương thị dọn dẹp xong rồi cũng muốn theo. Hướng Hằng Thái nhếch mày : "Bà phụ nhân làm gì!"

      "Sao? Cháu ta bị người bắt nạt, ta còn thể làm chỗ dựa cho nàng hay sao!" Trương thị liếc mắt, Hướng Hằng Thái cũng có biện pháp.

      Đoàn người chậm rãi đến Phong Niên, Phong Niên mở cửa, Chương Khê đứng ở sau quầy, thấy Hướng Hằng Thái hai mắt liền trợn trắng, lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt ngưng trọng đối Vân Hoan : "Phu nhân sáng sớm tới rồi. Thấy ngươi ở Phong Niên, rất là tức giận!"

      "Bà ta đến đây?" Vân Hoan cười nhạo tiếng, đối Trương thị : "Sợ là ngày hôm qua ta trở về, bà ta đầy bụng hỏa khổ sở vô cùng."

      "Đó đúng là chạy đúng dịp." Trương thị mỉm cười, để Chương Khuê sai người làm mang Vân Yến ra chỗ khác chơi, bản thân ra sân sau tìm Tô thị.

      Vân Hoan theo sau Trương thị, chỉ cảm thấy bà lúc nay rất giống gà mẹ bảo hộ con, hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi, ngay cả khí thế nam nhân của Hướng Hằng Thái cũng bị đè thấp xuống. Hướng Hằng Thái vừa vừa thầm với Hướng Vân Hoan: "Bá mẫu ngươi trước nay chướng mắt nhất chính là Tô thị..."

      Vân Hoan chỉ gật đầu, Hướng Hằng Thái tăng nhanh bước chân đuổi theo. Trương thị Vân Hoan bị bỏ ở phía sau.

      Lúc vừa tới sân sau, phía trước đột nhiên lại nhảy ra người. Vân Hoan phát hoảng, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Lương vẻ mặt áy náy, hốc mắt phiếm hồng đứng ở trước mặt nàng.

      Có lẽ là Hướng Hằng Thái và Trương thị đều mặc quần áo vải thô, Ôn Ngọc Lương chú ý tới đằng trước còn có hai người, chỉ coi bọn họ là người làm trong tiệm, thấy Vân Hoan, liền trực tiếp vọt lên gọi nàng lại: "Hoan nhi!"

      "Ngươi ở đây làm gì?" Vân Hoan trực giác lui về phía sau bước, hôm qua nàng nhục nhã như vậy, hôm nay buồn bực, ngược lại mang theo áy náy?

      Thằng nhãi này, lại muốn làm cái gì?

      "Hoan nhi, hôm qua nàng đâu vậy? Hôm qua đợi nàng hồi lâu, rất là sốt ruột!" Có lẽ là ngữ khí của bản thân quá mức vội vàng, có vẻ mất tự nhiên, Ôn Ngọc Lương hòa hoãn ngữ khí, tiến lên muốn bắt lấy tay Vân Hoan.

      Lúc sắp bắt được tay Vân Hoan, nháy mắt bên cạnh đôi tay khỏe mạnh trực tiếp nắm cổ tay , mu bàn tay người có có săm hình con đai dài, khiến người nhìn rét mà run.

      Ôn Ngọc Lương ăn đau, khỏi rùng mình cái, chợt nghe thấy người đó giống như hỏi nhìn về phía Vân Hoan, "Người này chính là biểu ca ngươi?"

      "Chính là ." Ôn Ngọc Lương chỉ nghe thấy Hướng Vân Hoan giòn giã đáp, ngay sau đó tay bị buông ra, sức mạnh lớn nhấc lên cao.

      từ cao nhìn xuống, liền thấy bản thân dáng cao bảy tấc, lại bị người xách lên trung như xách gà con, lúc nhấc lên gương mặt vẫn là biểu cảm, khi nhìn thẳng , lại lí do cười cười.

      cơn gió lạnh thổi qua, Ôn Ngọc Lương rốt cuộc phát , phương hướng Hướng Hằng Thái dẫn phải nơi nào khác, mà chính là nhà xí cách sân sau xa...
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      Nga Nhi, miu901, milktruyenky7 others thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) có đứa sắp đo nhà xí rộng dài bao nhiêu
      Trương thị này đáng chết, lần này pk với mụ kia ko biết thế nào
      milktruyenkyNhiên Nhiên thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14. Chỗ dựa.

      Editor: Linh

      “Ngươi muốn làm chi! Buông ta ra!” Ôn Ngọc Lương cuối cùng cũng cảm giác được chút sợ hãi, sau khi giãy dụa có kết quả, chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Vân Hoan.

      “Biểu muội, cứu mạng!”

      Xa xa Hướng Vân Hoan yên lặng đứng, bên môi nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

      “Ngươi buông ta ra...” Giọng Ôn Ngọc Lương dần dần thấp xuống, mùi thối ghê tởm phả vào mũi làm mở miệng được, lại giãy dụa, lại phát thể động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hố phân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở chết chóc.

      “Van cầu ngươi, buông tha ta...” dòng nước ấm từ đũng quần chảy ngược lại vào trong thân thể , tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng Hướng Vân Cẩm thét chói tai: “Biểu ca! Ngươi là ai? Buông ra!”

      “Tiểu tử, cho ngươi chút giáo huấn. Sau này cân nhắc suy xét phân lượng của bản thân, nếu muốn chết đừng đánh chủ ý lên người Vân Hoan.” Người đỉnh đầu lạnh lùng , thân mình bỗng , Ôn Ngọc Lương cuối cùng tiếp xúc mặt đất.

      người đột nhiên có người nhào lên, kinh hồn chưa định vỗ vỗ bờ vai , sốt ruột : “Biểu ca, biểu ca, huynh làm sao vậy... Vân Hoan, đây là ai, sao ngươi lại mang người ngoài đến bắt nạt biểu ca... A, biểu ca, sao người huynh lại ẩm vậy?”

      Giọng chất vấn này từ từ thấp xuống, Ôn Ngọc Lương thống khổ mở to mắt, liền nhìn thấy Hướng Vân Cẩm ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, lại thể tin được nhìn Ôn Ngọc Lương, lát sau, ánh mắt nàng ta lạnh xuống, dần dần xuất hèn mọn.

      Ôn Ngọc Lương nhắm mắt lại lần nữa, rốt cuộc biết, hôm nay là ngày xui xẻo của . Cả đời này, đều quên được nhục nhã lúc này.

      “Đại bá, thôi.” Vân Hoan lạnh lùng nhìn hai người dây dưa chỗ kia, trong tim xẹt qua chút bi thương, mọi người phải gánh vác nghiệp chướng mình tạo ra, bây giờ nàng mềm lòng, nhưng đời trước, hai người này sao có thể từng đau lòng nàng?

      Với lại, nếu hôm nay thừa dịp cáo mượn oai hùm phen, ngày sau của nàng, có thể thảm hại hơn hôm nay.

      Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.

      Những lời này nàng được lĩnh giáo.

      Theo đường này, rất nhanh liền đến phòng có Tô thị.

      “Nữ nhi lớn nghe lời nương, hơn nữa, nàng còn phải là con ruột. Lão gia ở nhà, nàng lại hếch mũi lên mặt, làm sao từng đặt mẹ kế là ta đây ở trong lòng, aiz.”

      “Còn phải sao.” Tô Đại ngừng lát : “Theo ta ấy, muội muội ngươi làm mẹ kế cũng đủ tốt. Hôm qua nàng ta cho ngươi mặt mũi như vậy, còn dám hô to gọi với ngươi, chút quy củ cũng có, nếu là ta, cái tát chết nàng là được. Còn có tiền này.... Ta tốt xấu gì cũng là cậu của nàng ta, nàng ta dám lấy? Nếu muội phu ở đây, ta nhất định cùng nàng ta lý luận hai câu. Bây giờ xem, chuyện chọn mua ta cũng làm được rồi, như thế nào mới tốt!”

      “Ngươi còn dám !” Tô thị oán trách : “Ta bảo ngươi mọi chuyện cẩn thận, ngươi lại đặt trong lòng, bây giờ chọc thủng cái giỏ, còn muốn ta thay ngươi vá hay sao. Ta cho ngươi, tiền này ta cũng lấy được, muốn bù chính ngươi bù!”

      “Ta lấy tiền đâu ra!” Tô Đại kêu khổ, “ có tiền coi như xong. Nàng ta đưa ta gặp quan hay sao. Chỉ cần đợi muội phu trở về, ta xem tiểu nha đầu lừa đảo đó còn có thể kiêu ngạo vậy !”

      câu kia dừng trong lòng Hướng Hằng Thái, ông tức giận đến nắm tay vang lên tiếng rắc rắc, ông muốn xông vào, Trương thị ngăn cản ông, đặt ngón tay trỏ lên môi, ý bảo ông đừng lên tiếng, “Lại nghe chút xem bọn họ gì.”

      Bên trong Tô thị lại sẵng giọng: “Ngươi thể giọng chút à! Nha đầu kia dạo này có chút thích hợp, ta cảm thấy nàng ta giống như thay đổi thành người khác. Nghe hôm qua còn nấu ăn ở Phong Niên, dạy dỗ cho bốn thiếu gia này ngoan ngoãn vâng lời. Ta nghe , đó là Tống Trường Bình người soi mói nhất cũng mời nàng ta làm thọ yến... Hừ, nha đầu kia, cũng đơn gian!”

      “Nàng ta muốn !” Tô Đại lại cất cao giọng, khinh thường : “Trước đây muội phu làm bữa thọ yến này cũng phải suy nghĩ lại hơn nửa năm, chuẩn bị hơn nửa năm mới dám . Tiểu nha đầu lừa đảo lờ mà lờ mờ này đến đó, còn phải muốn ầm ĩ thành chuyện cười. Chờ nàng ta làm hỏng thanh danh của Phong Niên, xem nàng ta còn có thể nàng ta muốn làm chủ nhà hay , ta cho nàng ta thể diện, nàng ta ngược lại làm hỏng!”

      “Tống Trường Bình cũng phải đồ ngốc...” Tô thị lo lắng .

      phải đồ ngốc, lại là người sắp chết!” Tô Đại cười lạnh tiếng, “Nếu coi trọng nha đầu kia cũng tốt. Gả nàng ta ra ngoài, gia sản nhà này chính là của Vân Cẩm. Hôm qua ta mới nghe Tống Trường Bình lại bị bệnh nặng, suốt đêm mời mấy vị đại phu... Ai gả cho người đó hay ho, vừa bước vào cửa thành quả phụ.”

      “Ngươi chỉ hận thể để người trong thiên hạ đều biết tâm tư của ngươi!” Tô thị cao giọng mắng, Tô Đại cười hắc hắc : “Đây phải là có người à. Toàn bộ Phong Niên trừ Chương Khuê, ta còn sợ ai nghe được lời ta ! Nha đầu kia cũng biết chạy đâu chết rồi...”

      Tô Đại chuyện, người liền nhoài ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, vừa nhìn thấy sao cả, tầm mắt vừa vặn dừng người Hướng Vân Hoan, lắp bắp kinh hãi, người liền mắc kẹt ở cửa sổ, mặt cũng vội vàng treo lên nụ cười, kêu: “Đại.... Đại tiểu thư, sao ngươi lại tới đây? Đến đây cũng thấy báo tiếng.”

      Vân Hoan chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, rũ mắt cười trào phúng, : “Vừa rồi Chương thúc thúc , mẫu thân và cậu đều vội vã tìm ta đây!”

      Trong phòng lộp bộp, cũng biết là cái gì rơi xuống mặt đất, thấy người Tô thị, chỉ nghe thấy giọng , nhéo cổ họng giả vờ ôn nhu : “Hoan nhi, hôm qua con đâu vậy, mẫu thân đợi cả buổi tối...”

      Tô thị từ trong nhà ra, vẻ mặt vốn có chút xấu hổ nhưng khi nhìn thấy Hướng Hằng Thái lập tức giống như gặp sấm, sững sờ đứng ở cửa.

      Sau lúc lâu, mói chỉ đầu ngón tay run run : “Ngươi, sao các ngươi lại ở đây!”

      “Thế nào? Ta đến xem sản nghiệp của huynh đệ ta, được à?’ Hướng Hằng Thái nghiêm mặt, cũng quản Tô thị, trực tiếp đến trước mặt Tô Đại, người đột nhiên tỏa ra hơi thở làm người ta sợ hãi, khiến Tô Đại thẳng lui về phía sau hai bước.

      “Tô Đại, lâu rồi gặp.” Hướng Hằng Thái cười trầm, “Nghe ngươi nợ huynh đệ nhà ta mấy ngàn lượng bạc, chất nữ ta ngại với ngươi, muốn ta đến với ngươi!”

      “Bạc gì... Ta hề nợ ngươi!” TôĐại nghạnh cổ .

      “Bệnh hay quên của cậu cũng nặng, chuyện mà hôm qua cậu ở trước mặt tất cả người trong Phong Niên đáp ứng, hôm nay quên rồi hả?”

      “Hoan nhi, đây là chuyện của chúng ta, ngươi kéo người ngoài vào đây làm cái gì!” Tô thị đứng phía sau Tô Đại, trợn mắt .

      “Đây là Đại bá ruột của ta, Tô Đại chỉ là cậu giả thôi! Ở đây ai là người ngoài, đúng là chính xác đâu!”

      Vân Hoan lạnh lùng trả về câu, nghĩ đến đối thoại vừa rồi của hai người họ nàng liền nghiến răng, “Tô Đại, ngươi nghĩ kéo dài chuyện này đến khi phụ thân về, chuyện này cứ vậy qua ? Ngươi nằm mơ! Nếu hôm nay ngươi trả tiền lại, hôm nay ta nhất định bắt ngươi gặp quan!”

      “Gặp quan làm được gì! Ngay cả tiền của muội phu nhà mình cũng lừa, người như thế cho trận hời cho quá!” Hướng Hằng Thái bẻ ngón tay răng rắc, “Trước đây khi lão tử còn ở chiến trường, tay đánh chết người cũng là chuyện thường thấy. Giết người, đối lão tử mà đó là dễ vô cùng... Đưa quan, là tiện nghi cho rồi!”

      “Hướng Hằng Thái, ngươi cho rằng đây là quân doanh à, đánh chết người đó là muốn đền mạng!” Tô thị nóng nảy, trợn tròn mắt hắng giọng liền muốn che chở Tô Đại.

      “Vậy ngươi nhìn xem lão tử có dám đánh !” Ánh mắt Hướng Hằng Thái vừa lóe, quyền đánh vào mũi Tô Đại, thân thủ của ông cực nhanh, tiếp theo là hai ba quyền đánh vào bụng Tô Đại, thân hình mượt mà của Tô Đại lập tức cuộn tròn đất thành hình cung, ai ôi hai tiếng.

      lâu sau, Hướng Vân Cẩm vất vả mới nâng được Ôn Ngọc Lương thu thập chỉnh tề vội vã tới, thấy cảnh này, sợ tới mức nước mắt chảy ra, đỡ Tô thị vội hỏi: “Nương, người nọ khiến người ta sợ hãi, chừng đánh chết người. Vừa rồi kém chút nữa là đánh chết biểu ca rồi!”

      Nàng ta chuyện xong liền muốn tiến lên ôm lấy cánh tay Hướng Hằng Thái, Trương thị cười tủm tỉm kéo Hướng Vân Cẩm ra, “Tiểu nương, đương gia nhà ta từ trước đến nay đều cuống tay với nương, nhưng nếu bị ngộ thương, ta cũng dám cam đoan đâu!”

      “Hai người các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì...” Tô thị sắp hỏng mất, Tô Đại sau khi bị đánh mấy quyền chỉ ôm bụng nằm mặt đất, hoàn toàn có ý thức. Nhưng Hướng Hằng Thái dường như còn chưa hết giận, còn muốn đánh tiếp, Tô thị đỡ khung cửa ngừng kêu cứu mạng, “Người tới, mau mời bộ đầu đến. Giết người, giết người...”

      “Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên gọi bộ đầu tới.” Trương thị vẫn ung dung thản nhiên cười cười. Tô thị chỉ cảm thấy nụ cười của bà đâm vào mắt người. Trương thị lại tiến đến bên cạnh bà ta, thấp giọng : “Tô Thiên Lạc, khế ước bán thân của ngươi còn ở tay ta.... Còn có bức tranh họa sĩ vẽ cho ngươi khi ngươi trúng hoa khôi, sợ là lâu rồi ngươi chưa nhìn lại.”

      Sau nụ cười của Trương thị, cất dấu sắc bén.

      Nhiều năm trước, Vương thị trở thành đệ muội đến tìm bà, khi đặt tờ giấy bán thân này vào tay bà, có lẽ tuyệt đối nghĩ tới, nó ngày có tác dụng. Tự xưng thuần lương, ra lại là hoa khôi hồng nhất lúc đó. Nếu tuyên bố chuyện này ra ngoài, vị trí đương gia chủ mẫu này của Tô thị, còn có thể ngồi vững?

      Thân mình Tô thị hơi run lên, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Hướng Vân Hoan, mang theo sâu khẩn cầu và vô lực : “Hoan nhi, hôm nay cậu ngươi nhất định trả lại tiền. Ngươi bảo đừng đánh, đừng đánh nữa...”

      “Đại bá.” Hướng Vân Hoan ôn nhu kêu, Hướng Hằng Thái gọn gàng linh hoạt thu tay, quay đầu nhổ nước miếng, “Ta chỉ có chất nữ đó, nếu ngươi còn dám bắt nạt nàng, nàng thiếu cọng tóc, ta nhất định khiến cả nhà ngươi trọc đầu!”

      “Ngươi chỉ ỷ vào có người làm chỗ dựa mà thôi, cần gì liều lĩnh như thế...” Bên cạnh Hướng Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi mắng Hướng Vân Hoan. Hướng Vân Hoan ngửa đầu nhìn lên, bầu trời vạn dặm mây, xanh thẳm vô cùng.

      Nàng nghe được giọng của mình vô cùng thoải mái, vô cùng khoan khoái, đủ để Hướng Vân Cẩm ghen ghét cực kì, “Ta chính là có người làm chỗ dựa, ta chính là liều lĩnh như vậy, ngươi có thể làm gì được ta?”
      Nga Nhi, miu901, milktruyenky9 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15. Lùi bước.
      Editor: Linh.

      Lần này, tiền Tô Đại thiếu rất nhanh được đưa đến. Ra mặt chính là Tô Đại, đưa hai ngàn ngân phiếu đến, còn có hộp trang sức, mở ra, tất cả đều là chút trang sức cũ vụn vặt.

      Cuối cùng, Tô Đại còn lấy ra túi tiền cũ nát, đặt lên bàn kêu leng keng, thả xuống liền có tiền đồng lăn ra.

      “Đây là toàn bộ tiền của ta,” Tô Đại vẻ mặt đau khổ, thiếu chút là khóc ra, “Trang sức của mợ ngươi đều bị ta lấy ra, gom đủ ba ngàn lạng... Chỗ này ngươi thu trước, phần còn lại ta chậm rãi trả.”

      Nhìn những thứ này, loại thương cảm đập nồi bán sắt. Vân Hoan im lặng lắc đầu, Tô Đại và Tô thị lừa bịp Phong Niên mấy năm nay, làm sao chỉ có từng này?

      Làm bộ làm tịch như vậy, hành vi khóc than, cũng là phù hợp tính cách Tô thị.

      Cũng được, số tiền lớn như vậy, chẳng khác nào khoét lỗ trong tim Tô thị rồi.

      “Đuổi chó đến tận cùng ngõ hẻm cũng phải chuyện tốt gì.” Trương thị thầm an ủi Vân Hoan , “Tiền còn lại sau này chậm rãi đòi, vội vào lúc.”

      “Ta hiểu được.” Vân Hoan thấp giọng đáp, “Có đại bá và đại bá mẫu ở đây, ta sợ bọn họ.”

      Chỉ cần Hướng Vân Cẩm vàÔn Ngọc Lương lại đến phiền nàng, chuyện còn lại, chỉ chờ Hướng Hằng Ninh trở về.

      “Đứa ngốc.” Trương thị sờ sờ đầu Vân Hoan, nhớ tới lời vừa rồi của Tô Đại, khỏi có chút lo lắng, “Ngươi muốn thọ yến của Tống lão phu nhân?”

      “Đúng vậy.” Nghĩ đến đây, Vân Hoan cũng có chút lo lắng, “Bá mẫu, vậy phải làm sao bây giờ, trong lòng ta nắm chắc...”

      Lúc , Chương Khuê cũng vào phòng, tùy tay đưa cho Vân Hoan tấm thiệp mời mạ vàng. Vân Hoan vừa mở ra, vẻ mặt càng thêm suy sụp: phải Tống Trường Bình ngã bệnh à, sao còn nhớ chuyện này hả!

      “Có thể nhận được thiệp mời tham gia thọ yến của Tống lão phu nhân, đây chính là chuyện cực vẻ vang, ngươi khen ngược, tránh như rắn rết!” Trương thị khỏi giọng nở nụ cười, Vân Hoan cũng cười theo.

      Cười cười, nhưng Vân Hoan vẫn bắt đầu suy nghĩ. Tuy rằng nàng giải thích với bên ngoài rằng hồi có học nấu cơm, nhưng tay nghề đột nhiên tăng mạnh, luôn khiến người nghi ngờ, vậy nên nàng rảnh rỗi liền quấn lấy Lý Đại Chủy học nấu cơm, lúc nên giả ngu vẫn phải giả ngu, lúc nên khôn khéo cũng tuyệt đối được lùi bước.

      Vốn Lý Đại Chủy vẫn quan tâm nàng lắm, nhưng Vân Hoan ngày ngày đến phòng bếp nhìn, tiểu thư nũng nịu theo bên người, dù Lý Đại Chủy lý trí sắt đá cũng nhìn ra, Vân Hoan là nghiêm túc.

      Nghiêm túc dạy dỗ, Lý Đại Chủy ở người Vân Hoan càng phát thêm nhiều kinh hỉ, có đôi khi truyền thụ trở thành loại thiết tha, thời gian dài, hai người này liền ăn ý còn hơn cả thầy trò.

      Lúc rảnh rỗi, Vân Hoan để Chương Khuê hỏi thăm tin tức, Chương Khuê trở về , ngày Tống Trường Bình từ Phong Niên về liền ngã bệnh, Tống phủ mời rất nhiều đại phu, nghỉ ngơi nhiều ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn chút.

      Lúc này Vân Hoan mới yên tâm, chỉ cần Tống Trường Bình có việc gì, thọ yến của lão thái thái vẫn có thể tổ chức như thường, nàng cần phải chuẩn bị tuyệt đối thể qua loa.

      Nhớ tới ngày ấy bản thân đè lên người Tống Trường Bình, mặt Vân Hoan liền nóng cháy, hận thể cần nhìn thấy .

      Đáng tiếc ông trời nghe thấy tiếng lòng nàng, đến mấy ngày, Tống Trường Bình lại đến Phong Niên.

      Khi đó Vân Hoan cùng Lý Đại Chủy thảo luận làm món gì trong thọ yến của Tống lão phu nhân.

      Dù sao LýĐại Chủy cũng đãđi theo bên người Hướng Hằng Ninh rất nhiều năm, đối với thích của Tống lão phu nhân cũng có chút hiểu biết, chính là món ăn của những năm trước cơ bản đều là giữ nguyên, ở trong mắt Vân Hoan, gần như là có gì mới mẻ.

      Lúc hai người thảo luận, liền nổi lên tranh chấp. Lý Đại Chủy kiên trì muốn dựa theo thực đơn trước đây, để tránh làm sai, Vân Hoan lại kiên trì muốn bỏ cái cũ tạo ra cái mới. Lý Đại Chủy cũng là người nóng nảy, đến cuối cùng, đáp thực đơn này , gần như là nổi giận với Vân Hoan.

      Nghe thấy Tống Trường Bình đăng môn, Vân Hoan vỗ đầu: thực đơn này cũng phải do khách nhân quyết định! Chỉ cần gật đầu, muốn cái gì được!

      ở đâu?” Vân Hoan hỏi Chương Khuê, Chương Khuê chỉ chỉ sân sau, : “ muốn nhìn hoa đào ở sân sau...”

      “Sân sau là nơi quan trọng, người ngoài chớ vào!” Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi. Chương Khuê bất đắc dĩ : “Khách hàng lâu năm, chúng ta đắc tội được!”

      “Cũng chỉ là nhiều hơn ta chút tiền mà thôi!” Vân Hoan thầm, mang theo thực đơn trực tiếp đến sân sau.

      Hoa đào ở sân sau chính là khi Vân Hoan còn tự tay trồng xuống. Mười mấy năm trôi qua, vừa đến mùa hoa đào nở rộ, mảnh đỏ bừng, đẹp mắt vô cùng.

      Nhưng là lúc này, dưới màu đỏ đó, Tống Trường Bình mặc áo xanh lại ngồi xe lăn, nhìn bóng lưng cũng càng thêm gầy.

      Trong lòng Vân Hoan khỏi hơi hơi thở dài, bên kia Tống Trường Bình nghe được thanh , quay đầu nhìn nàng, trong mắt xẹt qua ý cười ấm áp, nhìn nàng vẫy vẫy tay, “Hoan nhi, lại đây.”

      “...” chút đau lòng này trong phút chốc tan thành mây khói.

      “Tống đại thiếu gia, chúng ta giống như... quen thân vậy mà?” Gọi thẳng tục danh như vậy, được à?

      “Ta nghe biểu ca nàng gọi nàng như vậy.” Tống Trường Bình nhìn ảo não mặt Vân Hoan, cười tiếng. Muốn đứng lên, chỉ chỉ xe lăn : “nàng xem, ta có phương tiện qua chỗ nàng, nàng có thể lại đây giúp tay ?”

      “A.” Vân Hoan cũng biết sao bản thân lại nghe lời như vậy, theo lời bước qua, thấy đầu gối Tống Trường Bình còn phủ tấm chăn lông cừu, khỏi nhíu mày.

      Bây giờ cũng sắp tháng tư rồi, nhất là mấy ngày gần đây thời tiết nóng khác thường, người Tống Trường Bình phủ chăn lông cừu, thế nhưng lại ra mồ hôi.

      “Mấy ngày trước bị ngã, chân ngã bị thương.” Tống Trường Bình thấy nàng nhìn chằm chằm vào tấm chăn lông cừu, giải thích .

      Vân Hoan ‘a’ tiếng từ chối cho ý kiến, lại : “Là có chuyện gì à? Bị thương còn chạy tới.”

      “Thiệp mời nàng nhận được chưa?” Trường Bình thấp giọng hỏi: “Vốn ngày hôm sau đưa thiệp mời tới, nhưng ngày ấy ngã gãy chân.”

      “Nhận được.” Vân Hoan chần chờ lát, vốn còn muốn an ủi hai câu, nhưng đến bên miệng lại biến thành thực đơn cho thọ yến: “Vừa vặn đại thiếu gia đến đây, đây là thực đơn thọ yến, ngài xem bây giờ, vẫn là lát nữa đưa đến phủ cho ngài?”

      “Thực đơn này cũng được.” Tống Trường Bình nhìn thoáng qua, lại : “Chỉ sợ phải phiền Nhị tiểu thư thêm hai món ăn nữa.”

      Năm nay và năm ngoái giống nhau, vị phi tử kia của Tống gia ở trong cung càng được sủng ái, dù là ngãnh này của Tống Trường Bình cũng càng thêm hưng thịnh. Hôm qua Tống Trường Bình mới biết được, chính là phủ Vĩnh Bình vương cũng tặng quà mừng đến.

      Nếu Vĩnh Bình vương muốn tới, chuyện này đối Tống phủ mà chính là vô cùng vinh dự, dù là cấp bậc thọ yến cũng phải đặt lại.

      “Vĩnh Bình vương rất thích ăn trúc tôn*, mặc kệ làm như thế nào, đều ăn ngán.” Tống Trường Bình cố ý dặn dò.

      (*) Trúc tôn: là loại nấm ký sinh dưới gốc cây trúc khô, nó có màu xanh lá cây.

      “Cảm ơn Tống đại thiếu gia chỉ điểm.” Vân Hoan cảm tạ .

      “Nhị tiểu thư đối bất luận kẻ nào đều nho nhã lễ độ như vậy ư?” Tống Trường Bình đột nhiên hỏi. ½⅓¼⅔¾
      “A...?” Vân Hoan sửng sốt, Tống Trường Bình lại giống như có chuyện gì ngoảnh mặt sang bên, “Ta vẫn rất hoài niệm bộ dáng giương nanh múa vuốt mấy ngày trước của nàng.”

      “Vân Hoan im lặng hồi, cuối cùng dằn lòng, thấp giọng : “Nếu là Tống đại thiếu gia vì chuyện này mà cố ý đến chuyến, là quá vất vả rồi. Cũng chỉ là câu , đại khái có thể phái người đến với ta tiếng.”

      ~*~

      ra Vân Hoan cũng biết mình bị làm sao.

      Lhucs rảnh rỗi, Vân Hoan luôn nghĩ, nếu đời trước Tống Trường Bình chết, sau khi nàng gả vào Tống gia, nàng thế nào.

      Tống Trường Bình kì người rất tốt. Lúc trước khi nhận thức , thậm chí đời trước, khi nàng cùng rất nhiều nương khác tán gẫu, nhắc tới Tống Trường Bình đều là bộ dáng khát khao.

      chỉ bởi vì bộ dáng tuấn tú, cũng bởi vì có thiên phú rất cao phương diện thi từ ca phú. Năm tuổi đọc thuộc Đường thi Tống từ, bảy tuổi ngâm thơ làm câu đối, Tống Trường Bình vẫn luôn là kiêu ngạo của Tống phủ.

      Nếu phải bởi vì luôn bị bệnh, chỉ sợ có rất nhiều nương thích , mà người cưới, chưa hẳn là nương Hướng gia.

      Giống vậy, nếu như người này đời trước phải phu quân nàng, nếu người này đoản mệnh như vậy, Vân Hoan cũng muốn thích .

      Nhưng lúc này, Vân Hoan thầm nghĩ cách rất xa.

      Đời trước sau khi trở thành quả phụ, Vân Hoan tự cảm thấy đời này cần phu quân mình gia tài bạc vạn, lại càng muốn có tiền đồ to lớn, có thể toán tâm toàn ý đợi , có thể thân kiện an khang, bình an cùng nàng đến già, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

      Dù là nhân vật xuất sắc, nếu như đoản mệnh, tất cả những thứ này đều là vô ích.

      Vân Hoan với bản thân, cuộc đời này nhất định phải tránh xa bệnh lao, làm quả phụ!

      tài tử thân thể tốt, tuyệt đối phải phu quân của nàng.

      Vì thế, nàng rất nhanh bỏ lại ánh mắt hoang mang và thất lạc của Tống Trường Bình ở phía sau, cùng Lý Đại Chủy thảo luận thực đơn.

      “Vĩnh An vương này thích nhất chính là măng, còn có, thức ăn của nhất định phải có cá, vui.” Lý Đại Chủy : “Trước đây đến Phong Niên, Hướng gia từng nhắc qua người này.”

      “Cá?” Vân Hoan ngừng lại chút, trong đầu đột nhiên xẹt qua món ăn, “Làm cá ủ trúc tôn”.

      Trúc tôn này cũng được người gọi là ‘tuyết quần tiên tử’, sau khi cho vào canh, mùi nồng đậm, mùi vị ngon, được xếp vào trong ‘thảo bát trân’, nhưng nếu dùng cá ủ, ngon càng thêm ngon.

      Cách làm là con cá trắm đen, lóc xương, cho vào canh loãng chậm rãi hầm đến khi canh đặc. Sau khi chế biến xong thịt cá, cho mã thầy, tôm nõn, thịt heo rồi giã bằng chày bán bột, đập thêm lòng trắng trứng và tiêu quấy thành nhân, bỏ vào trong trúc tôn, chưng bằng nửa to nửa khắc (15p), sau đó tưới canh cá lên nấm.

      Làm món này độ khó cao, thành phẩm làm ra cũng trong veo, nhưng khó có được chính là hương vị cực kì ngon, có tạp vị, làm người ta vào miệng khó quên.

      Nàng chỉ ra cách làm món này, Lý Đại Chủy vỗ đùi, “thành”.

      Lần này, Vân Hoan lại vội vàng ra tay, ngược lại là theo bên cạnh nhìn Lý Đại Chủy làm, chờ Lý Đại Chủy làm xong, Vân Hoan hơi hơi nếm, ấp a ấp úng : “Ăn ngon, chính là dường như hơi mặn chút...”

      Lý Đại Chủy suy xét chút, vỗ đầu: “Xem ta, mới vừa để ý, nhân bánh này cho muối, ta lại thêm muối vào trong canh!”

      Lần này, cuối cùng Lý Đại Chủy cũng làm xong.

      Chuyện tay nghề này, phải xem kinh nghiệm, cũng phải nhìn thiên phú.

      Hướng Vân Hoan sợ là trong những thiên phú dị bẩm.

      Nửa tháng Hướng Vân Hoan dưới mài giũa của Lý Đại Chủy, thời gian liền trôi đến ngày thọ yến của Tống lão thái thái.

      Sáng sớm, Tống phủ cốý phái xe ngựa đến đón Vân Hoan.

      Trước khi Hướng Vân Hoan trèo lên xe ngựa, nàng nhất định ngờ được, chuyến này, thay đổi vận mệnh cả đời nàng.

      ###Đọc câu cuối mọi người nghĩ gì nào. Hí hí.
      Nga Nhi, hoadaoanh, miu90113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :