1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả thù Bạch Liên Hoa - Yến Tử Chanh (Chương 21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      Tác phẩm: Trả thù Bạch Liên Hoa

      Tên Convert: Ngược Bạch Liên Hoa thủ trát

      Tên gốc: 虐白莲花手札

      Tác giả: Yến Tử Chanh (燕紫橙)

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, có chút huyền huyễn 

      Nguồn: 123yq.com

      Editor: Thập Tam Thoa

      Giới thiệu:
      Trả thù Bạch Liên Hoa chỉ có ba điều cơ bản: , cướp nam nhân của nàng, hai, cướp nam nhân của nàng, ba, cướp nam nhân của nàng.
      Giớ thiệu tóm tắt: Truyện này theo lối nữ phụ văn trùng sinh, nữ chính bị chính nha hoàn của mình hại chết, sống lại trả thù, đồng thời …

      Mn cho mình hỏi tên truyện hihi! Truyện cổ đại, nam chính là vương gia, lấy nữ chính tạo nên cặp vc luôn giả vờ hiền lành, an phận nhưng ra đầy phúc hắc.....tớ ko nhớ lắm, chỉ nhớ là bạn ban chính bị vua rất ghét vì ngày xưa mẹ bạn nam chính là nô tỳ đc vua sủng hạnh nhưng quá phận gây ác cảm cho vua, nên ông ta ghét lây sang bạn nam chính, bạn nam chính còn có 1 (2) ca ca đc vua chọn làm thái tử, nhưng sau định gài bẫy mưu tạo phản vc nam 9 bị gài lại bẫy lại nên bị phế, chỉ còn 9 thích hợp nhất nhưng nhất định ô ấy ko chọn....ah có vị công công rất đc vua sủng ái nhưng lại tình nguyện làm tay trong cho nam chính (vì thúc thúc của nam 9 từng cứu mạng ông ý......thúc thúc quý thương nam 9........thúc thúc bị vua hãm hại.... công công muốn trả ơn nhưng người chết rồi nên trả ơn lên bạn nam 9 ... ....... Cảm ơn mn dành thời gian mấy dòng linh tinh lộn xộn này! Chúc cuối tuần vui vẻ! hi hi
      fujjko, TrâuPhương Lăng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:
      Thời điểm Tiêu Mộ Đồng mở mắt ra, cảm thấy cả người giống như bị đá nghiền qua dạng, động cái ngón tay tựa hồ có thể nghe đương tiếng xương bể răng rắc, nhất thời bị dọa sợ, nửa điểm cũng dám động, bốn phía đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, Tiêu Mộ Đồng dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại.

      Vừa nhắm mắt lại, đôi mắt đẫm lệ như sương như mộng lên trong đầu nàng, nhất thời khí hận bọc phát nhất định giết chết con tiện nhân kia, nhất thời khống chết được tâm tình, động cái, liền trận thanh bể xương răng rắc, hơn nữa còn đau đớn kịch liệt, Tiêu Mộ Đồng hung hăng hít ngụm khí lạnh.

      “Chớ lộn xộn, nơi này là mật độ cao gian, ngươi càng động, gian càng áp bức, muốn trở thành thịt nghiền, ngoan ngoãn đợi.” giọng nam trầm thấp lạnh như băng, trong giọng có nửa điểm cảm xúc.

      Là trưởng công chúa được cưng chiều nhất của Nam Quốc, Tiêu Mộ Đồng hiển nhiên thể tha thứ khi có kẻ làm càn chuyện với nàng như vậy, lập tức điều chỉnh lại biểu tình lạnh lùng cao quý xinh đẹp: “Ta là Nam Quốc trưởng công chúa, ngươi dám như thế can rỡn, cẩn thẩn bổn công chúa chu di cửu tộc ngươi!”

      “Ngươi bị nha hoàn của ngươi giết chết.” Vẫn trầm thấp lạnh băng như cũ, mang theo nửa điểm cảm xúc.

      Tiêu Mộ Đồng hỏa khí tăng ngút trời, giọng thêm phần ngoan lệ: “Ta muốn cài gì, phụ hoàng liền cho ta cái đó, ta muốn giết người nào, phụ hoàng liền giết kẻ đó!!!”

      “Ngươi bị nha hoàn của ngươi giết chết.”

      “Ta gả cho Bắc Quốc hoàng đế, thân phận càng thêm tôn quý.”

      “Ngươi bị nha hoàn của ngươi giết chết.”

      Tiêu Mộ Đồng thể nhịn được nữa, rống to: “Có thể hay nha hoàn??!!”

      Giọng nam nhân trầm thấp đích bỏ hai chữ ‘nha hoàn’: “Ngươi bị giết chết.”

      Tiêu Mộ Đồng trong nháy mắt cảm thấy cả người tốt, có cảm giác như bị người
      đùa cợt, nhưng là sai, nàng đúng là bị người giết chết, bị nha hoàn thiếp thân bên người giết chết!

      Tiêu Mộ Đồng vạn vạn nghĩ tới, năm đó mình ở đường nhặt về cái tiểu khất cái Tô Tĩnh Uyển, đem mình sống dở chết dở như ngày hôm nay, ánh mắt nàng ta như ảo, như mộng, như thỏ hấp dẫn ánh mắt của các nam nhân bên cạnh nàng, thậm chí là nữ nhân.

      Nàng ta chỉ cần ánh mắt rưng rưng vô tôi nhìn ngươi, ngươi liền ngã vào cái hồ sâu đáy, vì vậy Tiêu Mộ Đồng cũng phấn dũng ngã vào, sau đó còn cao hứng : “Chìm chết ta , chìm chết ta , cầu chìm chết ta .”

      Nàng ta thế thần kỳ có thể cùng Thái tử ca ca chuyện xưa, vô cùng lệ chí đến với Thái tử ca ca, làm người trọng yếu là cầu vui vẻ. Vì thế Thái tử ca ca mới đòi cưới nha hoàn, nếu như cho cưới, cũng làm cái gì Thái tử, đem mẫu hậu tức giận bệnh nặng cuộc, phụ hoàng cũng tức giận . Thái tử còn uy hiếp Hoàng thượng , nếu Tô Tĩnh Uyển nàng xảy ra chuyện gì, cũng muốn sống, do đó cũng ai dám động nàng.

      Nhưng là hiển nhiên cái này bao gồm kiêu ngạo độc đoán đích đích trưởng công chúa Tiêu Mộ Đồng, những việc nặng nhọc mệt mỏi đều cho nàng làm, làm xong dùng roi da đánh, ngươi cho đây là báo thù sao? A phi!!! Đây chỉ là kỹ năng làm Bạch Liên Hoa của Tô Tĩnh Uyển mà thôi!!

      Nàng ta tốt lắm tùy thời đều có thể dùng đôi mắt đẫm lệ đầy hoảng sợ cùng cánh tay đầy thương tích thành công lấy được đồng tình Tiêu Mộ Đồng đích chính xác Phò mã, vì thế tần số Phò mã tiến cung tìm công chúa càng ngày càng cao, nàng cho rằng Phò mã là đến nhìn mình, nàng cho là sau này bọn họ thành thân nhất định mỹ mãn hạnh phúc.

      Đến khi nhìn thấy phía sau núi giả Phò mã của nàng cùng Tô Tĩnh Uyển hôn hôn tat a, Tiêu Mộ Đồng lúc ấy giận điên lên, rút kiếm từ thị vệ bên cạnh hướng Tô Tĩnh Nhã đâm tới, nhưng Phò mã lại chút do dự chắn cho nàng ta, chính như vậy nàng tự tay giết chết vị hôn phu của mình.

      Vị hôn phu của nàng lúc sắp chết còn cầu xin nàng: “Cầu nàng đừng làm khó Tĩnh Uyển, coi như là bồi thường cái chết của ta.”

      Tiêu Mộ Đồng nhất thời mềm lòng, chẳng qua chỉ là đem nàng ta đánh dữ dội bữa, sau đó dùng nước muối ngâm ngày, nhưng là Tiêu Mộ Đồng lần nữa đánh giá thấp kỹ thuật Bạch Liên Hoa của nàng ta.

      Tiêu Mộ Đồng giết chết vị hôn phu của mình đau lòng khổ sở, vừa gặp Bắc Quốc sứ thần đến Nam Quốc bái phỏng, ai ngờ Bắc Quốc Hoàng đế Vũ Văn Di lại giả trang sứ thần, xen lẫn trong đội ngũ, lúc dạo hoàng cung lại phát Tô Tĩnh Uyển bị ngâm trong nước muối, khi Tô Tĩnh Uyển tỉnh dậy liền sử dụng kỹ năng Bạch Liên Hoa của mình, vô tội như cỏ dài nhìn ánh mắt của Vũ Văn Di : “Cảm ơn ngài cứu ta, ta nguyện báo đáp ngài, ngài muốn cái gì báo đáp?” Những thứ này đều là đến lúc Tiêu Mộ Đồng sắp chết, Tô Tĩnh Uyển chạy đến trước giường, cố ý cho nàng nghe, Tiêu Mộ Đồng chính là như thế nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

      Sau khi Bắc Quốc đến Nam Quốc bái phỏng, vì giao hảo giữa hai nước rất tốt, nên Nam Quốc nguyện lấy trưởng công chúa sủng ái nhất hòa thân, do đó cuộc sống bi kịch khác của Tiêu Mộ Đồng cùng bồi gả nha hoàn Tô Tĩnh Uyển bắt đầu.

      Nàng ta tựa như ôn dịch lan tràn trong mọi ngõ ngách sinh hoạt của Tiêu Mộ Đồng, nàng ta mưu đồ sách lượt nhầm giúp đỡ Vũ Văn Di, lại như hồn nhiên quan tâm Vũ Văn Di đẩy ra, muốn nghênh còn cự, vừa đúng làm Vũ Văn Di đắn đo, thậm chí còn giúp sủng phi của Vũ Văn Di sinh nở, giả bộ kiên cường vô tội, Tiêu Mộ Đồng muốn cho nàng ta bạt tai, ngươi con mẹ nó ngay cả heo con còn chưa thấy, ngươi đở đẻ? Đở đẻ em ngươi!! Giả bộ cùng trinh tiết liệt nữ giống nhau, năm đó cùng vị hôn phu của nàng vụng trộm sao ?!!!

      Tô Tĩnh Uyển còn dạng bên cạnh khuyên can Vũ Văn Di, để cho đem quan đánh Nam Quốc, nhất thống thiên hạ, thậm chí nữ giả nam trang theo, còn cố ý đem theo tin tức truyền về cho Thái tử ca ca,vì vậy Thái tử ca ca hướng phụ hoàng chờ lệnh đích thân ra chiến trường, nàng ta còn đến gặp riêng Thái tử ca ca, trộm mất trân đồ hành quân, làm Thái tử ca ca thua thảm hại, Thái tử ca ca cũng vì thế mà chết chiến trường, mẫu hậu thương tâm muốn chết, bệnh dậy nổi, phụ hoàng cũng cơ hồ gượng dậy nổi, Vũ Văn Di lúc này thừa dịp đánh vào hoàng cung, mẫu hậu bệnh lâu trị mà chết, phụ hoàng chịu nổi nhục tự vận tại Kim Loan điện.

      Trong lúc nhất thời, Tiêu Mộ Đồng liền nước mất nhà tan, trong bụng hài tử cũng vì thương tâm quá độ mà rơi mất, từ đó nàng đối với Vũ Văn Di chút thái độ cũng có, hơn nữa còn bị Tô Tĩnh Uyển hạ độc dược mãn tính, từng ngày độc phát bỏ mình, trước lúc chết, Tô Tĩnh Uyển còn đến cố ý huyền diệu thắng lợi của nàng ta.
      Nghĩ đến những thứ này, Tiêu Mộ Đồng càng muốn đem con tiện nhân kia bầm thay vạn đoạn, tỏa cốt dương hôi.

      Lúc này giọng trầm thấp của nam nhân lần nữa vang lên: “Ngươi còn muốn sống sao? Muốn báo thù sao? Muốn đoạt lại hết thẩy thứ thuộc về ngươi?”

      Tiêu Mộ Đồng chút nghĩ ngợi trả lời: “Muốn….muốn….vô cùng muốn…”

      “Đừng có nằm mơ, nhắm mắt lại, chết tốt .” Thanh trầm thấp vẫn như cũ chút tình cảm.

      “Ngươi ở đây đùa bỡn ta chơi? Đùa ta ngươi thấy khá sao?” Tiêu Mộ Đồng thể nhịn được nữa.

      “Ừ, chơi rất tốt.” Còn lạnh băng , có bất kỳ tâm tình dao động nào.

      Tiêu Mộ Đồng nhất thời hết chỗ , rốt cuộc người nào cùng nàng chuyện, tại sao chuyện vĩnh viễn chỉ có loại tâm tình, coi như giỡn, cũng là loại tâm tình, chẵng lẽ nàng chết rồi, còn phải lần nữa chơi hư nàng sao?

      “Ta có thể giúp ngươi, cần ta trợ giúp sao?” Giọng lạnh như băng lần nữa vang lên.
      “A phi!”

      “ ‘A phi’, là cần hay là cần?”

      Tiêu Mộ Đồng thực xúc động muốn tiến lên bóp chết , cái này ràng là đùa nàng. Nhưng là coi như đùa bỡn nàng chơi như thế nào, so với đại thù cùng Tô Tĩnh Uyển, đây căn bản coi là gì đâu, nếu như thực có thể giúp nàng, nàng vì sao chấp nhận? Chờ xử trí tiện nhân Tô Tĩnh Uyển xong, lại trở lại tìm nam nhân này tính sổ, hiển nhiên Tiêu Mộ Đồng rất ngu rất ngây thơ.

      “Ngươi có thể giúp ta?” Tiêu Mộ Đồng bình tĩnh tức giận trong lòng, hỏi.

      “Ta có thể giúp ngươi sống lại, hơn nữa còn có thể giúp ngươi báo thù.”

      “Ngươi tài như vậy?” Tiêu Mộ Đồng có chút tin.

      “Ta là người mạnh nhất tám cõi, có gì là làm được.” Giọng tự luyến cũng lạnh như băng, hoàn toàn nhìn ra tâm trạng gì, Tiêu Mộ Đồng thực phục .

      “Ngươi có điều kiện gì?” Mặc dù Tiêu Mộ Đồng tin lời , nhưng là nàng nguyện ý thử lần, bởi vì bây giờ nàng chết, còn đường khác để , thử lần cũng thua thiệt gì.

      “Cấp ta cảm nhận tình cảm, ta hiểu hết thảy chuyện tình thế gian.” Dùng thanh lạnh như băng .

      “Ngươi giỡn, cho ngươi cảm nhận tình cảm, còn bằng để ta chết.” Tiêu Mộ Đồng lập tức bác bỏ, người lạnh như băng, ngay cả giỡn cũng lạnh, thế nào cảm nhận được tình cảm?

      “Ngươi là người chết, thể lại chết, xin tự trọng.” Thanh lạnh như băng lần nữa nhắc nhở.

      Tiêu Mộ Đồng sửng số, nhưng là quả sai, nàng chết, nhấp mím môi, giọng : “Được, ta đáp ứng ngươi.”

      “Được, thỏa thuận thành lập, mời ngươi lựa chọn chế độ.”

      “Chế độ? Chế độ gì?” Tiêu Mộ Đồng hoàn toàn hiểu cái gì, tự chủ hỏi ra lời.

      “Chính là phương thức ngươi muốn ta tồn tại, có hai loại, loại là ‘chế độ nghiêm túc’, loại là ‘chế độ bất nghiêm túc’, mời chọn.”

      “Cái gì là ‘chế độ nghiêm túc’, cái gì là “chế độ bất nghiêm túc’?

      “Ta bây giờ chính là chế độ nghiêm túc, chế độ bất nghiêm túc dùng cách người phàm chính là tương đối hoạt bát, mời lựa chọn.”

      Tiêu Mộ Đồng sau khi nghe xong hề nghĩ ngợi, : “Ta chọn chế độ bất nghiêm túc.”

      “Được, lựa chọn thành công.”

      Mới xong, Tiêu Mộ Đồng cảm thấy bốn phía bắt đầu sáng rỡ, giật giật ngón tay, cũng cảm thấy đau đớn. Giữa van62ng sáng đó, bóng dáng nam tử cao lớn dần dần xuất , ánh sáng vây quanh như nhuộm vòng hoàng kim, sáng chói mắt.
      ở giữa vòng sáng hoàng kim, nhàn nhạt cười tiếng.

      Tiêu Mộ Đồng có chút kinh ngạc đến ngây người nhìn , nam nhân dáng dấp tuấn mỹ như vậy, rất đáng để người ta tức giận, hơn nữa giống như nàng loại này tự xưng mỹ nhân!!

      Tiêu Mộ Đồng môi mím chặc nhìn chằm chằm tới, ngẫng đầu lên, làm bộ dáng đích trưởng công chúa nhìn hỏi: “Ngươi chính là người vừa rồi?”

      “Ừ.” Giọng lại giống như vừa rồi lạnh giá, còn mang theo điểm hài hước, khóe miệng còn cơ hồ cong cong, cả người càng thêm xinh đẹp.

      “Tại sao ngươi giống như thay đổi thành người khác?”

      “Ta mới vừa rồi là hình thức nghiêm túc, giờ ngươi chọn hình thức bất nghiêm túc.”
      “Vậy có gì khác nhau?”

      “Ngày sau biết.” Dừng chút, có chút nghi ngờ hỏi: “Ngươi là đích trưởng nữ công chúa, có xem qua xuân cung đồ?”

      Tiêu Mộ Đồng sửng sốt, lắp ba lắp bắp trả lời: “Cùng lựa chọn của ta có quan hệ?”
      “Ngày sau .” Hài hước khóe miệng càng thêm giơ lên, xong vung tay, Tiêu Mộ Đồng cả người rơi xuống.

      Tiêu Mộ Đồng vừa rơi xuống, hoảng sợ : “Ta phải thay đổi hình thức!!!”

      “Thực xin lỗi, ngươi chọn, thể từ hình thức này chuyển sang loại hình thái khác.” Hài hướng khóe miệng hơi câu lên, “Đúng rồi, ta tên là Mặc Nhiễm Phong.”
      minhminhle, Trâu, Bò đeo nơ4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2
      Thời điểm Tiêu Mộ Đồng mở mắt ra lần nữa, ánh sáng bốn phía lập tức đập vào mắt, theo bản năng dùng tay che chắn trước mặt, liền nghe thấy bên cạnh giọng trong trẻo của tiểu nương: “Công tử, chúng ta thôi, nên đứng trước tiểu khất cái, bẩn chết.”

      Công tử? Tiểu khất cái?

      Chẳng lẽ nàng là sống lại thời điểm nữ phẩn nam trang rời cung, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt Tô Tĩnh Uyển?

      Tiêu Mộ Đồng dám bảo đảm nàng có hay khống chế được tâm tình, trực tiếp chém chết nàng ta! Trong lòng vô số lần chính mình nhất định phải nhẫn, chém chết nàng bằng hành hạ nàng đến thống khoái.

      Tiêu Mộ Đồng từ từ thích ứng với ánh sáng bên ngoài, cúi đầu liếc mắt cái nhìn tiểu thất cái, khi nhìn thấy ánh mắt vô tội chọc người trìu mến, ướt nhẹp như nai con, đáy lòng cỗ tức giận giống như bị hộp quẹt đốt cháy trong nháy mắt đứng lên, những lời cảnh báo chính mính nhất thời biến thành vô hình, chỉ muốn trực tiếp bóp chết nàng ta, đột nhiên thanh hài hước vang lên: “Trực tiếp giết chết nàng là có thể hả giận? Đây chính là phương thức trả thù của ngươi? Vậy cần gì trợ giúp của ta?” Dừng chút , lại bổ sung: “Lại biết sử dụng cơ hội sống lại để trả thù Bạch Liên Hoa mà dở trò lưu manh.”

      Là tiếng của Mặc Nhiễm Phong, làm sao biết được nàng nghĩ cái gì? Chẳng lẽ đọc được suy nghĩ trong lòng nàng? Hơn nữa vẫn dõi theo nàng? Bất quá, câu cuối cùng của đúng, trước phải đem nàng về, đặt bên người, rồi thời thời khắc khắc làm khó nàng ta.

      “Ngươi có thuật đọc tâm?” Tiêu Mộ Đồng tự chủ được hỏi, hỏi xong mới phát giác mình chuyện như vậy kỳ quái, chính nàng biết nàng cùng Mặc Nhiễm Phong chuyện, nhưng người khác biết a! Như vậy người khác nhìn nàng, có phải hay thấy nàng có bệnh lầm bầm lầu bầu?

      Tiêu Mộ Đồng hơi quay đầu lại nhìn người theo bên cạnh mình đích là nha hoàn từ theo nàng¬—Ngọc nhi, chỉ thấy nàng bất động, miệng khẽ nhếch, vẫn bộ dáng đó, biểu lổ khinh bỉ, ánh mắt tà xuống phía dưới nhìn Tô Tĩnh Uyển mặt đất, Tiêu Mộ Đồng đưa tay đến trước mặt nàng quơ quơ, gọi: “Ngọc nhi, ngươi sao vậy? Ngọc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, Ngọc nhi, Ngọc nhi….”

      cần kêu, nàng nghe được ngươi.”

      Tiêu Mộ Đồng men theo thanh , chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mặc Nhiễm Phong ôm cánh tay hài hước câu khóe miệng nhìn nàng, Tiêu Mộ Đồng lập tức chạy đến bên cạnh , thẳng ngực, ngước nhìn , chất vấn: “Ngươi đem nha hoàn ta thành thế nào?”

      Mặc Nhiễm Phong xoa xoa cái trán, lãng tránh vấn đề của nàng, khẽ thở dài: “Cần phải sửa lại cái bệnh công chúa của ngươi.”

      Tiêu Mộ Đồng nghe vậy, ưỡn ngực cao hơn, tuyệt nhượng khí thế yếu hơn người trước mặt, : “Hào quang của công chúa bệnh ta đây có thể đem cai tiểu khất cái đó tức chết, ta trước kia chính là đối nàng tốt, mới để cho nàng như thế thừa dịp đến gần Thái tử ca ca.”

      “Nếu ngươi muốn chính mình tìm biện pháp đối phó nàng, như vậy sau này đừng tìm ta khóc, khi đó muốn ta giúp tay, phải trả đại lễ.”

      “Hừ, cái gì bổn công chúa ta cũng sợ, huống chi bổn công chúa cũng thua.” Tiêu Mộ Đồng chép miệng.

      “A? Phải ? Như vậy chờ ngày sau biết.” Mặc Nhiễm Phong ôm cánh tay hướng nàng hơi câu khóe miệng, ánh mặt trời lần lại lần chiếu lên thân áo bào trắng của , làm nụ cười của sáng ngời lại mang theo chút tâm tư xấu xa.
      Tiêu Mộ Đòng lười cãi lý với , chẳng qua là hỏi: “Ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi đem nha hoàn của ta thành thế nào? Còn có ngươi biết đọc tâm thuật sao? Như vậy phải ta trước mặt ngươi bí mật gì cũng có?

      Mặc Nhiễm Phong khóe miệng dương lên chút, đối với ý tưởng của nàng hết sức cười nhạo: “Cơ mặt ngươi rút ra, biểu khuôn mặt tức giận đến kềm được, lúc này cử chỉ của ngươi chịu bị tư tưởng của ngươi khống chế, làm ra vài hành động quá khích, như vậy có thể đoán ngươi muốn giết nàng.” Đối với giải thích của Mặc Nhiễm Phong, Tiêu Mộ Đồng bày tỏ hiểu cái gì? Tại sao nghe hiểu giải thích của ? Cái gì cơ mặt rút ra, bọn họ phải là người sao? Nhưng có thể để nàng sống lại, nhất định có cái bí mật muốn cho người khác biết, cao đoan quý khí thường nhân có khả năng nghe hiểu lời , nghĩ như thế Tiêu Mộ Đồng cũng liền buông tha.

      “Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, thời điểm ta xuất , lời ta cũng chỉ có mình ngươi nghe được, gian sinh hoạt của ngươi cũng ngừng, thời gian cũng dừng lại, chúng ta có thể chuyện, bởi vì chúng ta là ở trong gian.”

      Tiêu Mộ Đồng hiểu ý tứ của , nhưng là nghĩ còn có chuyện thần kỳ như vậy, vừa định nắm lại hỏi rang, thân thể của liền từng điểm từng điểm biến mất, biến mất, chung quanh lại từng điểm khôi phục. Đến đây, Tiêu Mộ Đồng mới có chút công nhận Mặc Phong Nhiễm đích thực thần có địa vị cao.

      Tiêu Mộ Đồng bị gián đoạn, tâm tình cũng liền bình tĩnh lai, mới vừa rồi còn tức giận tinh thần cũng phục hồi, nàng có quên mục đích thực .

      Vừa mới chuẩn bị thân thiện thăm hỏi tiểu Bạch Liên Hoa, cũng tính đem cái Bạch Liên Hoa này về cung, từng chút từng chút lột bỏ cái áo khoác Bạch Liên Hoa của nàng, chỉ thấy đôi mắt Bạch Liên Hoa đẫm lệ tiến đến níu kéo chéo áo nàng, buồn bả : “Công tử, người cứu ta, phải ?”

      Tiêu Mộ Đồng cảm giác trận ác hàn! Năm đó Tô Tĩnh Uyển cũng là dùng câu này mở màn! Nàng lúc đó phản ứng đầu tiên là như vậy bẩn thỉu tiểu khất cái dám chạm vào y phục nàng, liền gọi thị vệ hung hăng đánh nàng trận, ai ngờ đánh xong, nàng ta vẫn là có chết cũng níu lấy vạt áo nàng, tái diễn câu kia: “Công tử, ngươi mang theo ta, đúng ?” Tiêu Mộ Đồng rất hối hận, lúc ấy nhất thời mềm lòng, đem nàng cứu về.

      Lần này tuyệt mềm lòng nữa, từ cao nhìn nàng ta : “Ngươi tiện nô dựa vào cái gì muốn bổn thiếu gia cứu ngươi đây? Bàn về thân phận, ngươi có, bàn về khí tiết, ngươi cũng có thể bên ngoài đường phố kéo vạt áo người nam nhân, có thể thấy được tốt gì , ngươi như vậy nhìn cũng giống nữ nhân, bổn thiếu gia tại sao muốn đồng tình ngươi? Tại sao muốn cứu đây?”

      Tiêu Mộ Đồng xong tiếp tục từ cao ngạo nghễ nhìn nàng, chỉ thấy trong ánh mắt nàng ta thoáng qua tia mê mang, hiển nhiên nghĩ tới có nam nhân trực tiếp cự tuyệt, nàng như thế như vậy đáng thương ánh mắt ai oán chờ được giúp đỡ, nam nhân phải dễ động lòng sao? Chẳng qua là tay vẫn có buông vạt áo Tiêu Mộ Đồng ra, xem ra nàng còn có buông tha cho.

      Tiêu Mộ Đồng cũng gấp gáp, dù sao nàng cũng có thời gian cùng nàng ta giằng co, tiếp tục : “Nếu ta là ngươi, bị người khác vậy khó xử vô cùng, phàm là nếu muốn giữ lại chút mặt mũi, liền tự vẫn cắn lưỡi để bảo vệ trong sạch, nhưng là bây giờ ngươi vẫn còn nắm lấy vạt áo của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia thực nghĩ ra đạo đức của ngươi đến tột cùng là ở chỗ nào? Chẳng lẽ ở trong bụng mẹ có mang ra?”

      Tiêu Mộ Đồng cảm giác được lực nắm vạt áo của nàng có chút lỏng , nhưng là vẫn có buông ra, hiển nhiên nàng cũng hiểu Tiêu Mộ Đồng là khối thịt tốt gặm, nhưng cũng muốn lập tức bỏ qua, chừng chẳng qua là thử dò xét thôi? Con quan quý tộc thích nhất là dò xét người khác, Tô Tĩnh Uyển là như vậy ở trong lòng kết luận.

      Tiêu Mộ Đồng câu khóe miệng, nở ra nụ cười chói mắt, nhìn Ngọc nhi : “Ngọc nhi, ngươi xem nàng như vậy cố chấp, đến tột cùng đánh cái chủ ý gì? Ngươi nhìn nàng mực mắn vạt áo buông, chẳng lẽ thích thân quần áo của ta ?

      Ngọc nhi phác xích bật cười, phụ họa : “Công tử, quần áo của ngài, nàng dùng cả đời cũng chưa chắc gì mua được, người thô thiển như thế chưa từng thấy qua, như vậy mất mặt xấu hổ cũng rất bình thường.”

      Tiêu Mộ Đồng trơ mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Tĩnh Uyển, trong lòng nhất thời trận sảng khoái, bởi vì bên này Tiêu Mộ Đồng cùng Ngọc nhi thảo luận quá lớn, đưa đến ít người vây xem, trong đám người bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ : “Cái tiểu khất cái này đúng là biết xấu hổ, lòng muốn trở nên giàu sang, nhìn thấy quý công tử,liền nắm chặt người ta buông, người nghèo mất mặt, nhưng là ngay cả khí tiết cũng mất, đó mới là mất mặt.”

      Tiêu Mộ Đồng trơ mắt nhìn Tô Tĩnh Uyển máu mặt hoàn toàn biến sắc, đôi môi cũng có chút tái nhợt, tay nắm vạt áo của nàng cũng chằm chặm buông ra, Tiêu Mộ Đồng cũng cảm thấy như vậy thoải mái quá, nàng thủy chung thể quên nàng ta trước lúc chết, Tô Tĩnh Uyển ngồi vào mép gường của nàng những tình trước kia, nếu có hồi quang phản chiếu ngồi dậy giết chết nàng ta!!

      cũng rồi, nàng muốn làm chánh , nàng muốn đem cái đóa Bạch Liên Hoa này vào cung, muốn đem nàng ta đặt bên người, từ từ hành hạ.

      Tiêu Mộ Đồng ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nâng lên khuôn mặt trắng bệch của nàng ta, đôi mắt đẫm lệ càng thêm mông lung, mặc cho Tiêu Mộ Đồing véo cằm, cũng phản kháng, chẳng qua là đáng thương nhìn nàng, tựa hồ còn mang theo chút uất ức, Tiêu Mộ Đồng cong khóe miệng nhìn nàng ta, nếu là lúc trước nàng ta nhìn nàng như vậy, nàng nhất định mèm lòng, nhưng bây giờ bất đồng, nàng biết nàng ta mỗi cái ánh mắt phía sau đều chứa tâm cơ!!

      “Ngược lại kiên định tiểu nương, rất hợp tâm ý bổn thiếu gia, ngươi liền theo bổn thiếu gia về .” Tiêu Mộ Đồng cười nhạt mở miệng .

      Tô Tĩnh Uyển sửng sốt, trong lòng vui sướng, xem ra nàng thành công rồi, đúng là thăm dò nàng, nhưng là trong lòng dù biết chỉ là thăm dò, nhưng là hôm nay bị khuất nhục, nàng nhất định nhớ kỹ.

      Tiêu Mộ Đồng tự mình đem Tô Tĩnh Uyển đỡ dậy, trong qua trình, cố ý tay dùng sức với Tô Tình Uyễn, Tô Tĩnh Uyễn liền cả người ngã vào trong ngực Tiêu Mộ Đồng.

      Tô Tĩnh Uyển khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Đồng, hiển nhiên nàng cảm nhận được Tiêu Mộ Đồng là nữ nhân.

      Tiêu Mộ Đồng tiếp tục vui vẻ đến bên tai nàng ta giọng : “ sai, lời ta , ta thích ngươi, ngươi có bằng lòng cùng bổn tiểu thư gió xuân lần?”

      Tô Tĩnh Uyễn sắc mặt nhất thời như tro tàn thảm bại!!!

      Tiêu Mộ Đồng vô cùng thưởng thức biến hóa mặt Tô Tĩnh Uyển, báo thù vừa mới bắt đầu mà thôi.
      Trâu, Bò đeo nơ, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3
      xe ngựa, Tiêu Mộ Đồng sờ môi đầy đặn, nghiêng đầu nhìn người cúi thấp đầu, núp ở góc Tô Tĩnh Uyển, hiển nhiên là bị nàng dọa sợ, cũng có thể là hối hận mình chọc phải tiểu thư con nhà quyền quý. Hai người đứng cạnh nhau, Tiêu Mộ Đồng cả người quý khí quyền quý xinh đẹp, còn Tô Tĩnh Uyển co rúm cùng dơ dáy bẩn thỉu.

      Mẹ đẻ của Tiêu Mộ Đồng là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ , thời điểm Hoàng hậu chưa gả đến Trung Nguyên, là công chúa tôn quý nhất Khương Hồ, ngoại công là tộc trưởng Khương Hồ, cùng mẹ đẻ với đương kim Thái tử, thời điểm nàng sinh ra, mặc dù còn có hai hoàng tỷ, nhưng Hoàng thượng lại sắc phong nàng là đích trưởng nữ công chúa, mới ra đời liền kèm theo vinh quang cùng cao quý, nàng lớn lên cũng là vạn dặm mới có , nàng có uyển chuyển thướt tha của Trung Nguyên, đồng thời lại di truyền từ mẫu thân khí thế hào sảng của người Hồ, hơn nữa đôi con ngươi linh động thần thái như tung bay, cũng vì từ được nâng niu trong lòng bàn tay mà dưỡng thành cậy mạnh phách lối, nhưng là nàng có tư cách, nàng bẩm sinh là thiên chi kiêu nữ!!

      Nhưng người tôn quý như vậy, lại bị tiểu khất cái trước mắt thoạt nhìn hèn nhát vô tội làm nước mất nhà tan, Tiêu Mộ Đồng vẫn như cũ duy trì nụ cười mặt, quả đấm cũng nắm chặt, hồi lâu, tâm tình bình phục, mới chậm rãi mở miệng : “Ngươi tên là gì?” Nàng đối với tên của nàng ta là hận thấu xương, làm sao biết, chẳng qua là nàng muốn làm bộ như biết, luc trước tất cả mọi chuyện đều có người thay thế nàng làm, nàng liền cái gì cũng cần, áo cơm đầy đủ nàng chỉ quan tâm sống cho tốt, nhưng là chính vì nàng tim phổi, dẫn sói vào nhà, từng bước từng bước làm hại nước mất nhà tan, cũng làm hại phụ hoàng cùng mẫu hậu, hại Thái tử ca ca.

      Hôm nay nàng sống lại lần, lần này nàng muốn từng bước từng bước đem cái đóa thoạt nhìn vô hại lại hư đến tận xương Bạch Liên Hoa này đẩy tới địa ngục nàng từng trải qua, cùng với những kẻ cùng nàng ta làm chuyện xấu, cho nàng đội nón xanh Phò mã Liễu Thanh Huyền, cùng kẻ chân chính cùng Tô Tĩnh Uyển làm hại nàng nước mất nhà tan Bắc Quốc Hoàng đế Vũ Văn Di.

      Nhớ đến Vũ Văn Di, Tiêu Mộ Đồng lòng khẽ đau đớn co rút, đó là trượng phu chân chính của nàng, Tiêu Mộ Đồng hận , hận lại như thế thích Tô Tĩnh Uyển độc ác hại người, hận làm nàng nước mất nhà tan, hận chưa từng xem nàng là thê tử chân chính, hận làm phụ vương cùng mẫu hậu đem hận ý đặt người nàng.

      Tiêu Mộ Đồng càng về sau mới biết, phụ vương Vũ Văn Di, Vũ Văn Vô từ trước thích mẫu hậu của nàng Trác Nhan công chúa, còn cố ý đến gặp ngoại tôn Khương Hồ cầu hôn, lại bị phụ hoàng nhanh chân giành mất, Vũ Văn Vô vì có được người mình ái mộ, liền buồn bực, trước lúc chết còn lập lời thề nguyện, phàm là tôn nhi của phải san bằng Nam Quốc Trung Nguyên, trả thù mối hận đoạt vợ, Tiêu Mộ Đồng cảm thấy là hoang mang mâu thuẫn, mẫu hậu từ đầu thuộc về , thế nào là thù đoạt vợ? Nhưng Vũ Văn Di lại kiên trì, hơn nữa còn làm như vậy.

      ra Tô Mộ Đồng biết, mặc dù có chuyện của mẫu hậu, cũng đối với Nam Quốc hạ thủ, bá đạo, có mưu đồ chiếm lấy thiên hạ cùng sách lược, Tiêu Mộ Đồng lực đạo ở ngón tay càng thêm nắm chặt, nàng muốn thừa nhận lúc trước mình mê luyến Vũ Văn Di, có lẽ nàng từ trước là công chúa cao cao tại thượng, cho tới bây giờ ai như Vũ Văn Di cậy mạnh đối với nàng, có lẽ là nàng gặp quá ít nam nhân, cho nên cẩn thận đem tâm mình đặt lên người , nhưng là hôm nay, chỉ có hận, hận thấu xương!

      Đoán chừng Tiêu Mộ Đồng địch ý quá sâu, vẻ mặt dần dần lãnh triệt dữ tợn, giờ phút này lại thẳng tắp nhìn Tô Tĩnh Uyển trong góc, có chút kinh người, Ngọc nhi có chút khiếp sợ, lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, người làm sao vậy?”

      Tiêu Mộ Đồng lấy lại tinh thần, lập tức làm bộ dáng vui vẻ chuyện gì cũng chưa phát sinh, sau đó liếc nhìn Tô Tĩnh Uyển, ánh mắt có hơi lạnh lẻo, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, mặt như vậy lại phục hồi vui vẻ : “Mỹ nhân, ngươi còn cho gia biết tên của ngươi là gì?”

      Ngọc nhi dạng thể tin : “Thiếu gia, nàng ba lần, nàng gọi Tô Tĩnh Uyển.”

      Tiêu Mộ Đồng sửng sốt, cưởi cưởi xin lỗi, tự nhủ: “Phải ?” mặt còn nhàn nhạt ý cười, từ từ ngồi thẵng người, quay đầu nhìn Ngọc nhi bên cạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, thanh cao, lại mang theo lãnh ý: “Ta hỏi nàng, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào? Chính nàng có miệng sao? Cần ngươi lắm mồm?”

      Ngọc nhi sửng sốt, công chúa thay đổi nhiều, từ trước cũng là bộ cao cao tại thượng, nhưng cho đến bây giờ đều cười hì hì, ngay cả phạt người cũng cười, chưa từng nổi giận qua, nếu có người chọc nàng, liền trực tiếp cho người mang xuống, lại biết chuyện lớn tiếng, chuyện lớn tiếng mệt, nhưng tại sao giờ đây vì chút chuyện liền nổi giận?

      Ngọc nhi bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục ván gỗ: “Thiếu gia tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.”

      Tiêu Mộ Đồng liếc nhìn Tô Tĩnh Uyển trong góc, sắc mặt trắng bệch cũng quỳ xuống, tựa đầu dập ván gỗ: “Nô tỳ Tô Tĩnh Uyển.”

      Tiêu Mộ Đồng động mi, Tô Tĩnh Uyển quả nhiên thông minh.

      Tiêu Mộ Đồng chẳng qua là đối với nàng ta ra uy mà thôi, bắt đầu từ hôm nay, nàng còn như trước tim phổi, chỉ biết vui đùa đích trưởng nữ công chúa Tiêu Mộ Đồng nữa, mà là sống lại đích trưởng nữ công chúa Tiêu Mộ Đồng!!

      Tiêu Mộ Đồng lập tức bật cười: “Ta bất quá là chuyện lớn tiếng chút, ngờ làm các ngươi bị dọa sợ, giống như ta cỡ nào oán độc vậy.” xong liền đở Ngọc nhi dậy, cười : “Ngọc nhi, Tĩnh Uyển biết ta, bị dọa còn có thể hiểu, ngươi theo ta từ , còn biết cá tính của ta? Nhìn ngươi bị dọa sợ như vậy, biết còn tưởng ta ngược đãi ngươi?”

      Ngọc nhi hoàn toàn kinh hãi, tâm tình công chúa quả là bất định ? Hoàn toàn để cho người ta khó nắm bắt.

      Tiêu Mộ Đồng liếc cái nhìn Tô Tĩnh Uyển vẫn còn quỳ, tới đở nàng : “Mỹ nhân, gia hù ngươi? Buổi tối trở về ta bồi thường ngươi tốt.”

      Tiêu Mộ Đồng ràng cảm nhận được Tô Tĩnh Uyển mãnh liệt run run.

      Tiêu Mộ Đồng càng cố gắng, đến gần sát tai nàng ta, mềm giọng mập mờ : “Ngươi còn là chim non ? Ta càng thích.”

      Mới vừa được đở dậy, Tô Tĩnh Uyển chân liền mềm nhũn, liền ngã ngồi mặt đất.
      Khóe miệng Tiêu Mộ Đồng cong lên hạ mắt nhìn nàng, vui vẻ, con ngươi sáng ngời, thần thái sáng láng.

      Xe ngựa trực tiếp tiến vào hoàng cung, đường ai dám chặn, trong cung ai cũng biết đó là xe ngựa của trưởng công chúa.

      Thẳng tiến Triêu Dương điện, có nô tài đợi sẵn hầu chủ tử xuống xe, những người còn lại quỳ gối hai bên cung kính chờ đợi chủ tử.

      Ngọc nhi xuống xe trước, sau đó đứng bên xe ngựa đưa tay dắt Tiêu Mộ Đồng xuống xe, Tiêu Mộ Đồng nhìn trước mắt lưu kim ba chữ to ‘Triêu Dương điện’, cổ chua xót nháy mắt đảo qua.

      “Phượng hoàng minh vậy, với bỉ cao cương. Ngô đồng sinh vậy, với bỉ Triêu Dương.”

      Năm đó phụ hoàng gọi nàng là Mộ Đồng, tự mình cho nàng ở cung điện đề danh ‘Triêu Dương’, chính là hướng người trong thiên hạ nàng là độc nhất vô nhị thân phận tôn quý, tựa phượng hoàng cao quý.

      Toàn bộ hậu cung, đề danh chữ ‘Phượng’, chỉ có Phượng tê Cung của mẫu hậu Trác Nhan của nàng, còn có Triêu Dương điện của nàng. Phụ hoàng đối nàng cùng mẫu hậu hết sức sủng ái, che giấu bố cáo thiên hạ.

      bao lâu nàng chưa quay lại nơi này? Kể từ khi gả Bắc Quốc, cho đến lúc Nam Quốc bị diệt, nàng cũng chưa từng quay lại đây, rất lâu thấy phụ hoàng, mẫu hậu, nghĩ đến bọn họ, rất muốn gặp.

      Thời điểm Tô Tĩnh Uyển xuống xe, thấy trước mắt sang trọng tôn quý cung điện, hoàn toàn sửng sốt, này là nơi nào? Như vậy tôn quý đại khí!!

      Tiêu Mộ Đồng vội vã sai người đem Tô Tĩnh Uyển xuống dưới rửa mặt, nàng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng muốn nhìn thấy phụ hoàng mẫu hậu, còn có Thái tử ca ca Tiêu Thần Dần, nàng muốn đích thân nhìn thấy bọn họ mạnh khỏe, lúc trước là nàng hại bọn họ, hôm nay nàng muốn bọn họ sống tốt, hơn nữa phải bảo vệ bọn họ.

      Tiêu Mộ Đồng rửa mặt xong liền chạy thẳng đến Phượng tê Cung, nháy mắt thấy được mẫu hậu, nước mắt liền rơi xuống, đem tất cả những nhẫn, ủy khuất cùng tang thương, khóc to, Trác Nhan hoàng hậu thấy nữ nhi hoạt bát nhanh chóng khóc thành như vậy, lòng căng thẳng, lo âu, cuống quít tới, cầm khăn lau sạch nước mắt, gấp gáp hỏi: “Đồng Nhi sao thế? Ai khi dễ ngươi? cho mẫu hậu, mẫu hậu tùy tiện tìm phụ hoàng hay ngoại tôn của ngươi, cũng có thể diệt cả nhà .”

      Tiêu Mộ Đồng bị chọc cho cười tiếng, lập tức nhào vào lòng Trac Nhan hoàng hậu, vừa khóc vừa làm nũng : “ ai khi dễ con cả, là con nhớ mẫu hậu thôi.”

      Trác Nhan hoàng hậu bị nàng chọc nhịn được bật cười: “Buổi sáng mới vừa đến vấn an mẫu hậu, lúc này mới chạng vạng tối, liền nhớ mẫu hậu sao? chút xem, có phải hay làm chuyện muốn cầu cạnh mẫu hậu?”

      “Mới có.” Tiêu Mộ Đồng bỉu môi , hoàn toàn bộ tiểu nữ kiều.
      Tiểu công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, vốn là tôn quý bá đạo, đơn thuần có tâm cơ, nếu phải vì Tô Tĩnh Uyển, như thế nào trải qua cuộc sống tang thương kia?

      Hoàng thượng lúc tiến vào liền nhìn thấy Tiêu Mộ Đồng đích thị vùi trong lòng Trác Nhan hoàng hậu làm nũng, hai người cùng nhau vùi giường êm, Tiêu Mộ Đồng còn sai sử Trác Nhan hoàng hậu cho nàng tróc trái cây, tay cầm điểm tâm, hưởng thụ cực kỳ.

      Tiêu Khiếu Thiên ngăn lại bên cung nhân muốn hành lễ, kêu người lui , sau đó ho khan tiếng, Tiêu Mộ Đồng quay đầu lại, lập tức khinh hỉ bò dậy, ngay cả giày cũng mang, chạy đến vùi vào ngực của Tiên Khiếu Thiên, ngọt ngào kêu tiếng: “Phụ hoàng.”

      Rốt cuộc Trác Nhan hoàng hậu nhìn nữ nhi của mình cười : “Cũng biết nha đầu này bị làm sao? Lại đòi hỏi quá đáng, Hoàng thương người nên cẩn thận chút.”

      Tiêu Mộ Đồng xoay người hướng Trác Nhan hoàng hậu làm mặt quỷ, Tiêu Khiếu Thiên lại vỗ vỗ bả vai của nàng lớn tiếng cười: “Tiểu Đồng của trẫm muốn gì, trẫm cũng cho.”

      Tiêu Mộ Đồng ngọt ngào ngẩng đầu nhìn Tiêu Khiếu Thiên : “Phụ hoàng ?”

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Tiêu Khiếu Thiên tâm tình coi như rất tốt, lập tức trả lời.

      Tiêu Mộ Đồng vòng vo đảo mắt hạt châu, cười : “Triêu Dương điện của con có lão nô mới, chiếu cố con rất tốt, con xem mình đáng thương, vừa rồi có mang về nương, vóc người tốt, tính tình cũng được, muốn đem nàng trở thành vợ của lão nô đó, phụ hoàng có đáp ứng hay ?”
      minhminhle, Trâu, Bò đeo nơ6 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      @thoa: Giải thích chút về thỏa thuận của hai nhân vật, khi bảo muốn chị cấp tình cảm, ý chỉ muốn vào lòng chị để cảm nhận tình cảm của nhân thế.
      Chương 4

      Thần sắc Tiêu Khiếu Thiên lập tức vặn vẹo, khẽ cau mày : “Từ lúc Nam Quốc ta dựng nước đến nay cho tới giờ đều có thuyết pháp thái giám cưới vợ, các triều đại dù thay đổi cũng có cái thuyết pháp này, Đồng Nhi tại sao lại có cái ý nghĩ như vậy?

      Tiêu Mộ Đồng ngửa khuôn mặt nhắn thanh lệ lên, vểnh môi làm nũng : “Các triều đại có nghĩa là vẫn luôn có a? Phụ hoàng, người nghĩ a, thái giám cũng là người, cũng cần có người nhà, nếu bọn tìm được người bọn muốn chăm sóc, tất càng tận tâm tận lực làm việc, cũng biểu lộ ràng Nam Quốc ta sáng suốt, quan tâm con dân, đồng thời cho phép những kẻ vào cung làm thái giám trong có thể ngẩn đầu, đây phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Phụ hoàng người đáp ứng ta !”

      “Đồng Nhi ngược lại có mấy phần đạo lý.” Người phải Tiêu Khiếu Thiên, mà là Trác Nhan hoàng hậu ngồi tháp, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Tiêu Khiếu Thiên : “Khó có được Đồng Nhi cầu xin người chuyện, người còn có thể đáp ứng?” Trác Nhan hoàng hậu vốn là dáng dấp vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt xuất trần, xứng danh Khương Hồ đệ nhất mỹ nữ, nàng chịu trách nhiệm trái lại rất thỏa đáng, Tiêu Mộ Đồng lớn lên phần lớn di truyền từ nàng, đặc biệt là đôi mắt, nhưng Tiêu Mộ Đồng lại có huyết thống Trung Nguyên, dù như thế, hỗn huyết cũng vô cùng xinh đẹp, điểm này có thể từ người Tiêu Mộ Đồng chứng minh.

      “Được được được, mẹ con các ngươi cùng nhau mở miệng, trẫm nào còn dám nửa chữ , người trong thiên hạ đều biết trẫm hướng tứ hải, uy phong lừng lẫy, nhưng chút biện pháp chống lại mẹ con các ngươi đều có.” Tiêu Khiếu Thiên làm bộ ão não , nhưng thực chất cho dù Trác Nhan hoàng hậu lời nào, cũng đáp ứng, Đồng Nhi cũng phải vô lý, huống chi đây đúng là lần đầu tiên Đồng Nhi mở miệng cầu xin , thế nào nữa cũng cự tuyệt nàng.

      Nghe Tiêu Khiếu Thiên đáp ứng, Tiêu Mộ Đồng cũng mấy cao hứng, chẳng qua là tức giận ngồi xuống bên cạnh Trác Nhan hoàng hậu, bĩu môi : “Ta cầu xin phụ hoàng, phụ hoàng đều đáp ứng, mẫu hậu mở miệng phụ hoàng liền đáp ứng, ràng là thiên vị.”

      Dứt lời, Trác Nhan hoàng hậu cùng Tiêu Khiếu Thiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng cười lớn, Trác Nhan hoàng hậu đưa tay điểm cái vào Tiêu Mộ Đồng tức giận, cưng chìu : “Ngươi nha, ngay cả với mẫu hậu cũng ăn dấm.”

      Tiêu Khiếu Thiên thấy tiểu nữ nhi của mình cùng hoàng hậu ghen, tâm tình tốt đến thể tốt hơn, khóe mi cong biểu vui vẻ, Tiêu Khiếu Thiên vốn là cao lớn tuấn lãng, như vậy cười tiếng, càng cao hoa tuấn mỹ.

      Tiêu Mộ Đồng nhìn hai người cười vui vẻ như thế, nhàng mân mê đôi môi, thầm hạ quyết tâm: “Phụ hoàng, mẫu hậu, ngày còn có ta ở đây, ta nhất định để cho các người vĩnh viễn đều bộ dáng vui vẻ như bây giờ, những kẻ có ý đồ phá hư những thứ này, ta nhất định cho bọn chúng có thể chết già!!!

      lúc cười đùa vui vẻ, thanh khách khí ôn nhuận mang theo tiếng cười truyền đến: “Nhất định là hoàng muội ở trong Phượng tê Cung.”

      Tiêu Mộ Đồng nghe giọng đó, mặt lập tức trở nên vui vẻ, trong miệng vừa thầm: “Là Thái tử ca ca.” Vừa nhanh đứng lên, nhấc váy chạy hướng ra bên ngoài, Trac Nhan hoàng hậu ở phía sau dặn dò hô: “Đồng Nhi, đất rất lạnh, mang giày vào rồi .”

      Tiêu Mộ Đồng giống như hoàn toàn nghe thấy, tiếp tục hướng phía ngoài chạy, phong phong lửa lửa nhào vào lòng người vừa tới.

      Tiêu Mộ Đồng bổ nhào vào phía trước lực đạo có chút mạnh, người tới vào trong, nhất thời có dừng lại, cũng bị nàng đụng phải có chút lui về phía sau bước, Tiêu Mộ Đồng ôn nhuận trong mắt tràn đầy vui vẻ, đưa tay đến trước ngực vỗ vỗ bả vai của nàng, : “Thế nào mà mới chạy ra ngoài chơi ngày, cứ như vậy nhớ hoàng huynh a? Thường ngày ngươi cũng đâu phải như vậy? Có phải hay làm gì sai trái, muốn gọi ta chịu tiếng xấu thay ngươi, mới như vậy làm nũng, hửm?

      Tiêu Thần Dần mặt mày ngược lại giống Tiêu Khiếu Thiên nhiều hơn, giơ tay nhấc chân đều bộ người Trung Nguyên ôn nhuận tuấn kiệt suất, công tử ôn nhu như ngọc đại khái chính là cái dáng vẻ này, giờ phút này cười lại càng như gió xuân, nhìn cả người ấm áp.

      Tiêu Mộ Đồng ngẩng đầu nhìn người cười ôn nhu trước mắt đích Thái tử ca ca, nhất thời trong lòng có chút chua xót nhịn được, Thái tử ca ca ôn nhuận như ngọc chính là bị Tô Tĩnh Uyển hại chết sa trường.

      Tiêu Thần Dần thấy hoàng muội luôn luôn hoạt bát đột nhiên trong mắt rưng rưng, nhất thời thu lại nụ cười, mặt mũi lo lắng hỏi: “Sao thế? Dù xảy ra chuyện gì, hoàng huynh cũng thay ngươi chịu trách nhiệm, khóc cái gì?”

      Nghe như vậy, Tiêu Mộ Đồng càng khóc dữ dội hơn, nhưng xoay lại liền phá thế mỉm cười, bíu lấy bờ vai của : “Thái tử ca ca xuống thấp chút, cõng ta, ta mang giày, muốn đường.”

      Tiêu Thần Dần thấy tiểu muội mỉm cười, lập tức cũng cười theo, ngồi xổm người xuống : “Cõi đời này sợ là cũng chỉ có ngươi dám như vậy cùng Thái tử điện hạ chuyện.”

      “Hừ, đối với muội, muội mới là danh phù kỳ thực công chúa, nhưng huynh mới phải cái gì Thái tử điện hạ đâu, huynh chẳng qua là ca ca của Đồng Nhi mà thôi.” Tiêu Mộ Đồng được tiện nghi còn giả bộ .

      tốt, ngươi cái gì chính là cái đó, chỉ cần đừng nữa giống như vừa rồi mắt đẫm lệ làm ta sợ là được.” Tiêu Thần Dần cưng chìu .

      Tiêu Mộ Đồng nằm sấp lưng Tiêu Thần Dần, đem mặt dán lên sống lưng rộng lớn của , khẽ nhắm mắt, tại tốt, nếu như nàng như vậy có thể làm phụ hoàng mẫu hậu còn có Thái tử ca ca cao hứng, nàng nguyện vĩnh viễn trước mặt bọn họ làm tiểu công chúa chưa trưởng thành, nàng muốn cho bọn họ cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, những thứ phong sương bên ngoài, cứ để cho nàng ngăn trở.

      Trước mắt, nàng còn chưa trưởn thành vẫn còn là tiểu công chúa, có thể dụ dỗ bọn họ vui vẻ, nhưng tồn tại của Tô Tĩnh Uyển còn ngay trước mắt, nàng chính là bảo vệ người nhà tạo cái lá chắn, thời điểm cần thiết, nàng còn phải biến thành chi mâu, thanh kiếm.

      Tiêu Thần Dần cõng Tiêu Mộ Đồng vào đặt nàng xuống giường lớn, sau đó liền đứng dậy đối hoàng thượng hoàng Hậu hành lễ, là Thái tử, những thứ lễ nghi này đối với Đồng Nhi là thùng rỗng kêu to, nhưng với tất phải làm chu toàn, dù sao làm dưới theo sau.

      Tiêu Khiếu Thiên tâm tình phá lệ tốt, cười : “Hôm nay người nhà đoàn tụ chỗ, tất cả lễ tiết cũng miễn.”

      Tiêu Mộ Đồng cao hứng ôm Tiêu Khiếu Khiên cổ hôn cái, cười : “Phụ hoàng tốt.”

      tốt chút, lại có người ghen trẫm thiên vị.” Tiêu Khiếu Thiên cố ý lời kia áp chế nàng.

      Ai ngờ Tiêu Mộ Đồng cũng tức giận, chẳng qua là quay đầu ôm Trác Nhan hoàng hậu, cười hì hì : “Phụ hoàng, người nếu tốt với ta, ta liền cướp hoàng hậu của người , mẫu hậu xinh đẹp như vậy người chịu bỏ sao?”

      Trác Nhan hoàng hậu sớm điểm đầu nàng: “Ngươi đúng là quỷ linh tinh.”

      Tiêu Khiếu Thiên cười vui vẻ hơn, : “Được rồi Đồng Nhi, ngươi muốn cái gì phụ hoàng cũng cho ngươi, ngàn vạn chớ cướp hoàng hậu xinh đẹp của trẫm.” mặt đầy vui vẻ, thanh lại bộ như ủy khuất cùng sợ hãi.

      Tiêu Thần Dần cũng mở môi mỏng cười ôn nhuận tựa gió xuân.

      nghĩ tới nhà đế vương cũng có thể như vậy hòa thuận vui vẻ.

      Đột nhiên thanh hài hước từ đâu đó vang lên bên tai Tiêu Mộ Đồng: “Đây chẳng phải là khoảng gian các ngươi thường gọi là thân tình sao?”

      Tiêu Mộ Đồng ngừng chút, giọng này là…..Mặc Nhiễm Phong, phải là giúp nàng sao? Còn sau này đừng đến khóc lóc cầu ! Bây giờ nàng cũng có cầu xin nha? tại sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?

      Tựa hồ nhìn ra tâm tư nàng, Mặc Nhiễm Phong cong khóe miệng tiếp tục : “Ngươi muốn ta giúp tay, ta tự nhiên giúp ngươi, nếu phải giúp, cũng muốn ngươi tới cầu xin ta, đến lúc đó còn phải xem ta có hay nguyện ý, mà bây giờ là ta đến thực thỏa hiệp giữa chúng ta: Ta giúp ngươi sống lại, ngươi cho ta vào lòng ngươi. Ta cảm nhận được ngươi tâm tình dao động, tự nhiên ra.”

      Tiêu Mộ Đồng hiểu , nhưng là có ý định để ý , ra liên quan gì nàng, nếu nàng sống lại, tất cả chuyện nàng đều biết, tất cả cũng theo kế hoạch của nàng bày ra, căn bản cần giúp tay, tình cảm các loại, nếu là cảm giác được, tự cảm thụ là được.

      Mặc Nhiễm Phong thấy nàng để ý , cũng tức giận, dường như chính cũng chưa có tính tình chỉ cười : “Ta chờ ngươi cầu ta.”

      Tiêu Mộ Đồng để ý đến .

      Mặc Nhiễm Phong thanh cũng xuất nữa.

      Tiêu Mộ Đồng ở Phượng tê Cung dùng qua bữa tối, phụ hoàng trực tiếp ở lại Phượng tê Cung, Tiêu Thần Dần đưa Tiêu Mộ Đồng hồi Triêu Dương điện.

      Tiêu Mộ Đồng đuổi kiệu , muốn cùng Tiêu Thần Dần cùng nhau tản bộ về.

      Tiêu Thần Dần ôm cánh tay, mí mắt mỉm cười nhìn nàng : “Ngươi xác định phải muốn trở về Triêu Dương điện, nơi này nhưng là cách Triêu Dương điện khoảng rất xa?”

      Tiêu Mộ Đồng bị kích, lập tức ưỡn cao ngực : “Muội phải rèn luyên nhiều, mới có thể lớn, như vậy cũng bị người khi dễ.”

      Tiêu Thần Dần nhìn tiểu muội muội vẫn chưa tới bả vai : “Quả nên lớn lên, phụ hoàng mẫu hậu cũng rất cao, ta cũng rất cao, thế nào người lùn như vậy?”

      Tiêu Mộ Đồng lập tức vui, xoay người hướng Phượng tê Cung , vừa vừa tức giận : “Ta phải cho mẫu hậu, liền Thái tử ca ca ta phải là con ruột.”

      Tiêu Thần Dần dở khóc dở cười, nàng làm sao cho ra kết luận như vậy? chỉ ra nghi vấn bản thân thôi a?

      Tiêu Thần Dần cuống quit đuổi theo kéo tay của nàng, mặt mang nụ cười: “Thái tử ca ca sai rồi, ngươi bây giờ mới mười lăm tuổi, chính là tuổi lớn, chờ ngươi cập kê trưởng thành, lớn lên giống mẫu hậu loại.”

      Tiêu Mộ Đồng dừng lại, lộ ra vui vẻ hói: “?”

      Tiêu Thần Dần giống như dụ dỗ tiểu hài tử dạng trịnh trọng gật đầu cái.

      Tiêu Mộ Đồng hài lòng mím môi: “Cái này còn kém nhiều lắm.”

      Tiêu Thần Dần hoàn toàn có cách nào nắm bắt tiểu muội muội này.

      đời này, bất kỳ loại sủng ái, cũng có cách nắm bắt đối phương ?

      Tiêu Mộ Đồng là suy nghĩ dụ dỗ bọn họ vui vẻ, nhưng thực ra chính nàng là vui vẻ nhất, khi ở trước mặt tử chủ được mà lộ ra thần thái tiểu nữ tử, phảng phất nàng chính là biến thân dạng tiểu công chúa chưa trải đời.

      đoạn, Tiêu Mộ Đồng kéo kéo tay áo Tiêu Thần Dần : “Thái tử ca ca, ta mệt rồi.”

      Tiêu Thần Dần cười : “ phải là muốn rèn luyện lớn lên sao?”

      Tiêu Mộ Đồng cũng né tránh, cười hì hì : “Chậm lại chút, cũng làm trễ nải gì.”

      Tiêu Thần Dần cười lắc đầu cái, ngồi xổm người xuống, giọng trầm thấp ôn nhuận : “Lên đây .”

      Tiêu Mộ Đồng cao hứng vòng ở cổ , leo lên, nàng nằm sấp lưng bên tai giọng : “Đồng Nhi thích Thái tử ca ca, Thái tử ca ca sau này người trong lòng nhất định phải là người Đồng Nhi thích có được hay ?”

      Tiêu Thần Dần trận cười yếu ớt, vì ý tưởng tức giận tiểu hài của nàng mỉm cười, nhưng vẫn là cười gật đầu: “Được, người Đồng Nhi thích nhất định giống như Đồng Nhi dạng khả ái, chỉ cần như vậy giống Đồng Nhi, Thái tử ca ca đều thích.”

      Tiêu Mộ Đồng bỏ qua giọng cười đùa của Tiêu Thần Dần, nghiêm túc xác nhận : “Thái tử ca ca hay lắm, cho phép đổi ý.”

      Nhận được lời khẳng định của Tiêu Thần Dần, Tiêu Mộ Đồng giống như ăn phải định tâm hoàn, cười nằm sấp lưng , giọng rù rì : “Thái tử ca ca tốt.” xong ánh mắt liền từ từ khép lại, ngủ thiếp .

      Tiêu Thần Dần hơi quay đầu nhìn nàng cái, mím môi cườ, là trẻ con.

      Mau cũng đến Triêu Dương điện, Tiêu Mộ Đồng đột nhiên tỉnh giấc, ràng có ác mộng, nhưng nàng lại tỉnh dậy.

      Tiêu Thần Dần hơi giật mình hỏi: “Sao thế?”

      Tiêu Mộ Đồng còn chưa có kịp trả lời, liền nhìn thấy đứng trước cửa điện, thu thập thỏa đáng, mặc cung trang Tô Tĩnh Uyển, hướng bên này nhìn quanh.

      Tiêu Mộ Đồng thân thể cứng đờ, trách tỉnh dậy, nguyên lai là gặp phải nguy hiểm, nhất định thể để cho Thái tử ca ca thấy nàng ta, ít nhất phải lúc này.
      minhminhle, Trâu, Bò đeo nơ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :