1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Mớ bòng bong.

      Tôn Oánh Oánh đứng ở goài chửa nghiến răng, nhìn An Nặc ngồi kê đơn thuốc, ngẩng đầu : “người tiếp theo.”

      hai bước đến chiếc ghế trước mặt ngồi xuống.

      An Nặc nhận lấy phiếu khám bệnh, để ở bàn, ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ đối diện, hai bím tóc đen để rũ xuống ngực, người mặc quân trang, đầu còn đội mũ lính, đúng tiêu chuẩn của nữ binh văn nghệ, ánh mắt rất sáng, nhưng bên trong lại lộ ra thiện ý, ánh mắt này đối với An Nặc lạ, trước kia lúc lên nhận thưởng, ảnh mắt này cũng nhìn thấy nhiều rồi. người phụ nữ khi sử dụng ánh mắt này có nhiều nguyên nhân, có thẻ là vì mình xinh đẹp bằng đối phương, cũng có thể bởi vì ta cảm thấy quần áo của mình bắt mắt bằng đối phương, còn có thể là vì giầy của ta cao bằng đối phương. Phụ nữ vĩnh viễn đều thể giải thích được như vậy.

      thấy nơi nào thoải mái?” An Nặc mở miệng.

      ra, chính là thoải mái.” Tôn Oánh Oánh đáp.

      “Mình thoải mái ở nơi nào cũng biết, vậy sao lại tới khoa tim mạch?” Người này ràng là muốn phối hợp trị liệu.

      “Vậy khẳng định là trong lòng thoải mái.” Tôn Oánh Oánh trong lòng vui mừng, tôi phối hợp với xem có thể kê được đơn thuốc hay ?

      An Nặc mở miệng, dùng ống nghe nghe nhịp tim Tôn Oánh Oánh rồi bắt mạch.

      “Nghe nhờ Quốc Hoa cửa sau để vào đây? Chắc do bệnh viện cũ đuổi phải ? có thể xem bệnh được cho tôi hay vậy, chớ có lăm băm lầm người đó.” Tôn Oánh Oánh hạ thấp giọng ở bên tai An Nặc, nhưng lại cố ý để cho những người xung quanh nghe được, cố ý muốn phá hỏng hình tượng của An Nặc.

      An Nặc nghe xong cũng phản ứng giống như tưởng tượng.

      , nhịp tim của có chút đồng đều, nhưng nghiêm trọng.” An Nặc phản ứng vẫn bình tĩnh, hơn nữa còn mang theo nụ cười.

      muốn kê đơn thuốc sao? Tôn Oánh Oánh lớn tiếng .

      An Nặc đem ông nghe để xuống, nhìn Tôn Oánh Oánh : “Vậy muốn uống thuốc gì?, tôi kê cho thuốc đó.”

      !” Tôn Oánh Oánh tức giận ngã ngửa. “ đây là có ý gì. Bệnh nhân thoải mái làm bác sĩ tìm ra được bệnh cứ thẳng, đừng làm mất thời gian của tôi.”

      “Đúng rồi, em , đấy chính là bệnh chứng, nhịp tim của em có chút đồng đều, cho nên đôi khi cảm thấy ngọt ngạt khó thở hoặc là tâm tình thoải mái. Mà nguyên nhân còn lại là tính khí quá lớn, người khác còn chưa lên tiếng mình liền tức giận đến ngã ngửa, như vậy được, về nhà cần phải tu tâm dưỡng tính, nhớ, ít phát giận.” An Nặc xong cũng thèm ta có phản ứng gì. thẳng: “Người tiếp theo.”

      Tôn Oánh Oánh bị An Nặc dạy dỗ trước mặt mọi người, đối với An Nặc oán hận càng thêm mãnh liệt, càng thêm để tâm hỏi mọi chuyện về An Nặc.

      Mà An Nặc cũng thể, dù biết tình huống cụ thể, nhưng đối với người gọi Quốc Hoa bằng hơn nwac còn chạy đến trước mặt bới móc, nhất định có tình gì đó.

      Buổi tối hai sau khi hàm sướng lâm lý (XXOO), An Nặc vừa lấy tay vuốt ve Phó Quốc Hoa, vừa để cho thoải mái, vừa giống như thôi niên hỏi, “Tôn Oánh Oánh là ai?”

      An Nặc vừa uy hiếp vừa lợi dụ, Phó Quốc Hoa cũng thể cầm lòng được. Vì vậy toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Tôn Oánh Oánh ra.

      An Nặc nhịn được nghĩ : Dấu chấm than đáy! thế giới có loại phụ nữ chính là như vậy, giành chồng người ta sau còn phải tới đại biểu trăng sáng đến tiêu diệt ngươi. trách được lần đầu tiên gặp mặt liền tỏ thái độ địch ý với .

      An Nặc biết lai lịch của Tôn Oánh Oánh. Mà Tôn Oánh Oánh cũng nghe được tin tức mới liên quan đến Phó Quốc Hoa và An Nặc.

      ở trong đoàn Tôn Oánh Oánh có nữ binh là người sát thôn với Phó Quốc Hoa cùng An Nặc, đối với chuyện tình của Phó Quốc Hoa cũng được nghe qua, vì vậy Tôn Oánh Oánh liền kiếm cớ để ta kể chuyện, từ lời của ta, Tôn Oánh Oánh rút ra được hai tin tức quan trọng. Thứ nhất, An Nặc là người vợ thứ hai của Phó Quốc Hoa. Thứ hai, Dương Thanh Mỹ mới là người thực của Phó Quốc Hoa.

      Lần này Tôn Oánh Oánh rất vui vẻ, cùng An Nặc mâu thuẫn vốn là cuộc chiến bảo vệ tình , nhưng bây giờ biến thành hai phụ nữ đấu tranh, mà chiến trường đầu tranh phải là để có Phó Quốc Hoa, mà là để trả đũa An Nặc. Tin tức này, cũng khiến lực chiến đấu của lên rất nhiều.

      Mà vợ chồng Trương Diệu, gần đây cũng vì ít chuyện mà mẻ đầu sứt trán. Do Trương Diệu lần này muốn tranh cử thành đại biểu, dùng cái này làm bước tiến đầu tiên để vào giới chính trị, biến nó thành công ty công, hiệu quả phát triển tốt còn thường được khen ngợi, cũng ngừng phát huy dã tâm của mình tích cực dấn thân vào chính trị.

      Nhưng chuyện trong xưởng cần người giúp xử lý, ứng viên lý tưởng nhất đương nhiên là người vẫn theo làm việc, đối với mọi chuyện trong xưởng đều nắm trong lòng bàn tay, cũng chính là Giang Thắng, nhưng năm trước lại đột nhiên muốn nghỉ, lúc ấy Trương Diệu cũng nghĩ Giang Thắng phải là người tài, có cũng sao, xưởng cũng có tổn thất gì.
      Nhưng sau khi Giang Thắng , lúc này Trương Diệu mới phát Giang Thắng cũng có dùng, chỗ dùng của chính là quen tay hay việc. Hơn nữa còn rất quen thuộc với công việc của xưởng chế thuốc. Giờ hối hận cũng muộn. Cho nên Trương Diệu chỉ có thể thở dài, liền nghĩ đến người khác có thể đảm nhiệm ứng cử.

      Đó phải ai khác, mà chính là Dương Thanh Mỹ người vừa đem nghiệp của mình làm đến thuận buồn xuôi gió.

      Trương Diệu liền thương lượng chuyện này với Dương Thanh Mỹ, lúc đầu còn đồng ý, bởi vì nhãn hiệu của vừa mới thành lập, chính là thời điểm danh tiếng lớn mạnh, nếu giúp Trương Diệu, nhãn hiệu của tạm thời phải để đấy, ở thời điểm mấu chốt đột nhiên dừng bước tiến, về sau muốn phát triển cũng biết phải mất bao thêm tiền vốn, hạ thêm bao nhiêu đối thủ.

      Nghe Dương Thanh Mỹ muốn giúp, Trương Diệu cũng tức giận, mà càng thêm ra sức lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng ra ngoài dừng lại. Đem Dương Thanh Mỹ dụ dỗ vui vẻ sau, Trương Diệu liền bắt hướng sẫn: “Em nghĩ xem, muốn tham chính sau lưng nhất định phải có tiền bạc, xưởng sau này mặc dù thuộc về nhà nước, nhưng nhất định có thể thu lợi nhuận từ bên trong đó cũng từ đó mà tiện đà giúp thắng cử. Hơn nữa, mặc dù cửa hàng của em bắt đầu thành công, nhưng đó mới chỉ là ở bước đầu đơn giản, phía sau nhất định còn phải trải qua sóng to gió lớn. Thay vì như vậy, còn bằng để nó tạm ở đấy, em ở sau lưng giúp quản lý công xưởng nhất định có thể thuận gió xuôi nước, tối thiểu gặp người gặp chuyện bọn họ đều phải nể mấy phần mặt mũi.”

      Trương Diệu trời sinh chính là thuyết khách, bản lãnh dụ dỗ người tuyệt đối là nhất đẳng, Dương Thanh Mỹ bị dụ đến lâng lâng rồi, suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này nhất định có thể làm được, cũng thể làm trễ nải nghiệp của chồng mình, còn có thể làm cho nhớ chính mình là người luôn ở phía sau ủng hộ, còn cho thể cho nghiệp của mình cộng thêm quả cân. Dương Thanh Mỹ liền gật đầu đồng ý.

      Vốn hai người cảm thấy cuộc đời của họ từ đó từng bước lên chức, nhưng ai biết được, đả kích theo nhau đến khiến bọ bọ thiếu chút nữa mất cả cái ban đầu có.

      Thời điểm Dương Thanh Mỹ nhận trợ giúp công viêc vẫn tính là tương đối thuận lợi, bởi vì bình thường Trương Diệu có chuyện gì cũng về nhà bàn cũng với , mà cũng thường giúp Trương Diệu đưa ra số ý tưởng, Trương Diệu lại tiếp nhận chủ ý của khiến cho rất là tự hào. Cũng chính bởi vì như vậy, ban đầu Trương Diệu mới có thể để cho tiếp nhận công việc quản lý.

      Nhưng khéo chính là, ở thời điểm Trương Diệu vừa , đơn hàng thuốc vừa xuất xưởng chuyển biển, lại vì thời tiết xấu khiến toàn bộ thuốc thuyền đều bị dính nước, hàng mặc dù còn chưa tới bờ, nhưng xcs định là số hàng hóa đó thể cứu được nữa.

      Tình huống như thế Dương Thanh Mỹ chưa từng gặp qua, hơn nữa chưa từng thấy Trương Diệu đến tình huống tương tự. Dù Dương Thanh Mỹ thiếu ý khôn vặt, nhưng thời điểm khi gặp chuyện lớn lại sợ hãi nghĩ ra được gì, thậm chí còn nóng nảy biết nên làm gì.

      Cuối cùng nhờ nhân viên của Trương Diệu nhắc nhở, Dương Thanh Mỹ mới cầm bảo hiểm hàng hóa đến công ty bảo hiểm giải quyết. Ngay lúc đó công ty bảo hiểm chế độ cũng chưa hoàn thiện, Dương Thanh Mỹ chạy chuyến, bọn họ cũng tìm ra được biện pháo hữu hiệu để giải quyết. Nhưng lúc này Dương Thanh Mỹ dường như quá mệt mỏi, lo lắng.

      Lại cũng kỳ quái, vốn làm về thời trang, chuyện khó khăn nhất cũng chính là mở rộng thị trường mà thôi, khi đó mặc dù thường ở bên ngoài bôn ba, nhưng trong tay bởi vì có ít vốn đầu tư, chuyện cơ sở hạ tầng lúc đó cũng cần chính khảo sát, chỉ cần xem qua tài liệu là được. Chuyện cần phải làm chính là thiết kế ra những bộ quần áo bắt mắt. Còn nắm chặt phương hướng phát triển thình hành của thời trang là được.

      Trải qua kiện lần này, lòng tự ái của Dương Thanh Mỹ bỗng chốc bị đả kích chỉ còn dư lại từng tia ở trong gió phiêu linh. Trong lòng Dương Thanh Mỹ có chuyện, tâm tình lại càng nóng nảy, mỗi khi con trai quấy rầy, trở nên kiên nhẫn, có chút sắc mặt tốt, càng cần phải đến mẹ của Trương Diệu.

      Trương Diệu long đỏng mệt mỏi chuyến kết quả cũng mấy khả quan, trở lại nghêng đón chính là nghiệp rối tinh rối mù, cùng khí tràn ngập áp xuất thấp trong nhà.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    2. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      haiz tưởng muốn làm là dễ sao ....rất tiếc nàng hok phải nữ 9 hehe

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55:

      xin lỗi, A Diệu, đều tại em.”

      Trương Diệu về đến nhà thấy Dương Thanh Mỹ mắt ửng đỏ, làm bộ dạng đáng thương nhìn , giống như thể chịu đựng được áp lực nữa vậy. Mẹ Trương Diệu thấy Dương Thanh Mỹ giả bộ nhưng cũng lên tiếng trách, chuyện vợ chồng hai đứa nó bà nhiều ngược lại bị ghét bỏ. Vì vậy bà bế cháu ra ngoài dạo.

      Cửa vừa mới đóng, Dương Thanh Mỹ câu đầu tiên là xin lỗi, sau đó nước mắt giọt lại giọt rơi xuống. Trương Diệu tâm tình vốn vô cùng nóng nảy, bởi vì chỉ công tác có mấy ngày mà chuyện loạn đến nỗi kiểm soát được. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Dương Thanh Mỹ, gương mặt ủ rũ, mắt đỏ hồng nhìn liền đau lòng.

      Lại nghĩ chút, loại chuyện như vậy dù có ở nhà cũng khẳng định khó có thể giải quyết, huống chi là phụ nữ. Nhìn dáng vẻ đáng thương mất bộ dáng hăng hái trước kia. Trương Diệu đột nhiêm cảm thấy chính mình là người đàn ông tại sao có thể để người con thương phải lo lắng sợ hãi như vậy.

      Bới bới tóc, tới bên cạnh Dương Thanh Mỹ nhàng vỗ lưng : “ phải lỗi của em, ngoan, đừng khóc, ngay cả chuyện này cũng lường trước được mà.”

      , là do em, nếu như em hiểu biết hơn chút, cũng để tình hình đến nỗi như vậy.” Dương Thanh Mỹ vừa vừa thút thít khóc.

      Trương Diệu cúi đầu canh chừng cái miệng nhắn hồng hào của cắn cái. nụ hôn liền nổi lên kích động, tiểu biệt thắng tân hôn, cúi đầu hôn sau đó ôm người tiến vào phòng ngủ.

      Sau khi mây mưa xong, hai người tựa vào đầu giường, thương lượng nên phải làm gì. Dương Thanh Mỹ mở miệng: “ ra nếu trong tài cơ cấu (sở công thương chăng) có thể kịp thời ra mặt, chuyện này đối với chùng ta còn có lợi.”

      Trương Diệu cái tay còn khoác lên trước ngực của vuốt ve. Nghĩ lát: “Nếu , em tìm Phó Quốc Hoa thử xem.”

      “À?” Dương Thanh Mỹ nhíu mày. “Tìm có thể có tác dụng đó, cũng là quan chức lớn trong quân đội, chắc chắn mỗi quen biết cũng rộng.” Dương Thanh Mỹ kinh ngạc, biết Phó Quốc Hoa cũng có thể có chỗ dùng, nếu sớm biết, cần người khác sớm tìm, hơn nữa nhất định giúp , dù sao tình cảm dành cho cỗ cũng phải ít. (ta cũng sợ ăn dưa bở như này lắm)

      Vốn Trương Diệu chuyện này ra vẫn còn chút do dự, nhưng Dương Thanh Mỹ lại hãy an tâm, cho là Dương Thanh Mỹ như vậy nguyên nhân chính ra là từ chối muốn tìm Phó Quốc Hoa. Mà đối với và Phó Quốc hoa vẫn còn chút ái ngại, nhưng nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu nào khác.

      Dương Thanh Mỹ cũng suy tư chút, sau đó lại nằm xuống trong vòng tay của Trương Diệu.

      Trương Diệu thấy phản ứng của , vui vẻ cùng về tình hình bây giờ. Ban đầu còn nghĩ, bộ đội cùng người bên ngoài có nhiều liên hệ. Nhưng tình hình bây giờ thay đổi, hơn nữa còn là lầy bộ đội làm ưu tiên. Người trong quân đội, giờ có quyền lợi rất lớn. Quân đội càng được coi trong, những người phải nhìn sắc mặt của họ cũng càng nhiều, cho nên đừng cùng bọn họ có liên hệ trực tiếp, chỉ cần liên lạc thôi, cũng phải cấp cho họ chút mặt mũi.

      Dương Thanh Mỹ nghe , trong lòng suy nghĩ cửa ải khó này chắc chắn vượt qua được.Cũng ngờ hoàn cảnh Phó Quốc Hoa tại khác trước rồi. và Trương Diệu đều là loại người, đối với người khác hung ác, đối với mình ác hơn. Biết đời có thuốc hối hận, vị hối hận là có biện pháp hảo hảo sống qua ngày. tại chỉ muốn có thể lợi dụng chức vụ của Phó Quốc Hoa để làm lợi cho bản thân mình.

      Đàn ông nhà mình bị n gười khác mượn, An Nặc chút cũng biết, gần đây công việc của rất bận rộn, cái gì cũng có thời gian để ý tới. Thời gian trôi qua nhanh, từ sau buổi hội thảo y học seminar được năm rồi, mà An Nặc là học trò của Văn Nguyên Thiện cũng được nửa năm, trong thời gian nửa năm này, An Nặc theo Văn Nguyên Thiện học cách giải phẫu tim, đồng thời cũng các giáo sư khác nghiêm cứu làm như thể nào để có thể khiến hậu di chứng cùng biến chứng sau khi giải phẫu giảm đến mức thấp nhất.

      Lần này đến hội thảo seminar, quá bất ngờ, Văn Nguyên Thiện chỏ An Nặc cùng trong chuyến này. Mặc dù An Nặc tới chưa được bao lâu, nhưng tinh thần học tập cùng suy nghĩ lại . Mà những người vào trước đối với chuyện này cũng có dị nghị gì, bời vì giáo của bọn họ cả bệnh viện đều biết, từ trước đến này chưa từng đặc biệt ưu ái hay lạnh nhạt người nào. Hơn nữa học trò của Văn Nguyên Thiện đều là những người si mê với y học, có người nào coi trọng danh lợi. An Nặc rất vui, nhưng nhìn những người học trò còn lại của giáo sư. biết học trò của ông đều là người thích y học, ngay cả nếu như phải ban đầu gây ấn tượng tốt với giáo sư, cũng phù hợp với tiêu chuẩn chọn học trò của ông, nếu buốn bái sư, dù có dựa vào mấy câu của Phó Quốc Hoa cũng đừng mong được nhận.

      Vừa nghĩ như thế, An Nặc nhìn các sư tỷ sư huynh ánh mắt lại càng thêm kính trọng chút, loại khí này so với thời ở dưới trướng chủ nhiệm hạ ngươi tranh ta cướp còn tốt hơn rất nhiều.

      Trình tự và địa điểm vẫn giống như cũ, có rất nhiều bệnh viện cả nước tham gia, lần trước An Nặc cùng chủ nhiệm Hạ đến đây để học tập, lần này lại đúng ở dài trợ giúp giáo sư cùng truyền lại kinh nghiệm cho người khác, chệnh lệch này có thể rằng rất lớn. Nghĩ tới nơi này liền nghĩ đến Cố Bình Bình, cũng biết nên cảm tạ hay là ghi hận ta.

      Mà ở phía dười hội trường Cố Bình Bình cũng nghĩ tới An Nặc. Năm ngoài vào thời gian này, bởi vì Chu Trì mà bỏ qua cơ hội tốt, đợi đến khi An Nặc trở về tất cả đồng nghiệp khoa tim mạch đều nhìn ta với ánh mắt hâm mộ, Cố Bình Bình mới biết mình bỏ lỡ cái gì. vất vả mới đuổi được ta , năm nay cũng phải đến nơi này để giành cơ hội nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Nhưng An Nặc, An Nặc lại lắc mình cái đứng ở đài giảng giảng. Cố B Ình Bình trong lòng giống như bị treo ngược lên, giống như vừa ăn phải con ruồi chết ghê tởm. đột nhiên biết vì sao mình lại ở chỗ này, ràng thích nghề này thích tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng vì vượt mặt An Nặc lại vui vẻ chịu đựng. Vậy mà, mỗi lần khi làm cho mình t hành công, An Nặc cũng có thể cho cái đả kích . đột nhiên muốn tiếp tục như vậy, muốn ngày ngày xem bệnh kê đơn làm những chuyện buồn tẻ nữa.

      Vì vậy Cố Bình Bình lại thẳng thắn nòi với ba mình, mà người ba vĩnh viễn khiến tự hào đó, cũng lập tức tìm cơ hội mời khách ăn cơm, thuận tiện đem chuyện muốn làm bác sĩ nữa với cha nuôi của . Cha nuôi cũng lấy tốc độ cực nhanh đưa chuyển xuống cửa hàng thuốc, quản lý dược phẩm của bệnh viện.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Rục rịch ngóc đầu dậy

      Cố Bình Bình mặc dù có tình cảm với Chu Trì, nhưng bất đắc dĩ Chu Trì đồi với cảm thấy hứng thú lắm. Vốn Chu Trì là con trai độc nhất, cũng rất hâm mộ những người khác có em đáng thích làm nũng, hâm mộ từ đến lớn, sau lại nghe ba mẹ nhận con nuôi, cũng thấy rất vui vẻ, nếu ba mẹ muốn , cũng có ý kiến gì, thậm chí ba mẹ kêu làm gì cũng có thể làm. Nhưng qua mấy lần tiếp xúc phát , em này đối với có mưu đồ bất chính. Hơn nữa ở trước mặt luôn rất giả dối, phần tình tình thà của . Từ đó Chu Trì cũng mất hứng thú với , mặc cho ba mẹ thế nào cũng đồng ý nữa.

      Mà Cố Bình Bình cũng phát ra điểm nay, sau khi quấn quýt mấy lần có hiệu quả, cũng liền dời mục tiêu. Từ sau khi nhận chức vụ quản lý dược phẩm của bệnh viện liền cùng Trương Diệu cung cấp thuốc cho bệnh viện, bắt đầu qua lại.

      Lại Tôn Oánh Oánh, cũng vì bị An Nặc đả kích, liền nhờ trai làm thị chính, mượn chức vụ mời vợ chồng Dương Thanh Mỹ bữa cơm, từ đó cũng nhanh chóng tiếp cần làm quen với Dương thanh Mỹ.

      Khi An Nặc trong lúc vô tình phát ra bốn người này kết hợp, cảm thán tiếng, đây là cái tổ hợp gì vậy. Sao họ cứ muốn gây với thế?

      Trương Diệu Dương Thanh Mỹ, nhưng ở bên ngoài vẫn qua lại với những phụ nữ khác. Bởi vì những người phụ nữ đó có thể giúp đỡ mọi chuyện lớn , giống An NẶc trước đây, hay như Cố Bình Bình bây giờ.

      Thuốc men của bệnh viện cho tới bây giờ đều theo quy luật, cung cấp hàng hóa trước lấy tiền sau. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Trương Diệu chỉ phải cung cấp hàng gấp, mà vốn lưu động càng thêm khẩn trương. Sau khi cùng Cố Bình Bình ân ái gần tháng, Cố Bình BÌnh bị Trương Diệu lời ngon tiếng ngọt mê hoặc dần sau đắm . Vì vậy vận dụng chức vụ lót đường cho Trương Diệu, chẳng những ngấm ngầm cho phéo bọn họ kéo dài thời gian giao hàng, càng khoa trương hơn nữa là hàng còn chưa giao được thanh toán.

      Trương Diệu được Cố Bình Bình trợ giúp mà thoát khỏi quẫn cảnh, vì để cho Cố Bình Bình thoát khỏi lưới tình của hán, thậm chí năm lần bảy lượt dẫn Cố Bình Bình thị sát tình hình, cũng nhiều lần ám hiệu với công nhân địa vị của Cố Bình Bình, trong khoảng thời gian ngắn Cố Bình Bình ở địa bàn của Trương Diệu danh tiếng kém, có thế là đối xử công khai như với Dương Thanh Mỹ.

      Dĩ nhiên, Trương Diệu dấu Dương Thanh Mỹ chuyện này. tính toán, chỉ cần qua đoạn thời gian này, nghiệp cuả có thể từ từ khôi phục, trong khoảng thời gian này chỉ cần khổ cực them chút nữa, ổn định Cố Bình Bình đồng thời cũng thể khiến người phụ nữ bị tổn thương.

      Tôn Oánh Oánh cùng Dương Thanh Mỹ cũng dần trở thành hai chị em tốt dấu nhau chuyện gì, Dương Thanh Mỹ cũng lòng coi Tôn Oánh Oánh là em , đối xử với ta tâm, dĩ nhiên, điều khiên tiên quyết là Tôn Oánh Oánh là con em gia đình cách mạng, trai làm thị chính, cùng ta tạo quan hệ đối với vợ chồng mà nó chỗ tốt hề .

      Mà Tôn Oánh Oánh cũng vì mục đích của mình mà kết thân với Dương Thanh Mỹ. Lúc này Dương Thanh Mỹ tự hỏi nên làm gì để Phó Quốc Hoa có thể nể mặt giúp bọn họ chút, mà Tôn Oánh Oánh vừa lúc nhắc đến chuyện ra Phó Quốc Hoa vẫn thích Dương Thanh Mỹ, điều này cũng khiến lòng Dương Thanh Mỹ nổi lên cây đuốc hy vọng.

      Tôn Oánh Oánh ngày nghỉ có chuyện gì làm liền thích đến nhà Dương Thanh Mỹ làm khách, cùng Dương Thanh Mỹ xấu An Nặc thuận tiện giật giây , mặc dù thể khiến Dương Thanh Mỹ ly hôn với Trương Diệu, nhưng tối thiểu Dương Thanh Mỹ liên lạc với Phó Quốc Hoa cũng đủ khiến cho An Nặc kia đau khổ là tốt rồi.

      Tôn Oánh Oánh ngồi trong phòng khách, bế con trai hơn hai tuổi của Dương Thanh Mỹ vào lòng, trong tay cầm viên kẹo trêu chọc: “Có muốn ăn hay nào?.” Tôn Oánh Oánh dùng bàn tay trắng nõn được bảo dưỡng cẩn thận cầm viên kẹo khua khua trước mặt bé trai. Bé đưa tay ra muốn cầm, lại đem tay lấy về, bé trai vui, đưa hai tay ra đòi giành lấy viên kẹo, nhưng Tôn Oánh Oánh vẫn đưa cho . Bé trai bĩu môi chực khóc, Dương Thanh Mỹ bê đĩa hoa quả từ phòng bếp ra, Tôn Oánh Oánh mới đem viên kẹp nhét vào mồn đứa bé, : “Bảo bối, sao con lại ngoan như vậy.”

      Bé trai lấy được kẹo, miệng chực khóc lại ngừng lại, Tôn Oánh Oánh yên tâm ngẩng đầu: “Chị Thanh Mỹ, cần khách khí như thế.”

      Dương Thanh Mỹ nghe lời cười cười: “ phải khách khí với em, đây là xoài ở phương nam chồng chị công tác cầm về, loại xoài này so với ở đây to hơn và ngọt hơn rất nhiều, cố tình để lại chờ em đến thưởng thức đấy.”

      Tôn Oánh Oánh nhìn đĩa xoài, loại xoài này biết năm mình ăn bao nhiêu lần rồi, có rất nhiều người đến phương nam công tác liền mua nó đem về làm quà tặng trai , đối với phải là thứ đồ quý hiếm gì. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại : “Loại xoài lớn như vậy em chưa thấy lần nào, chị Thanh Mỹ đối với em tốt.”

      Dương Thanh Mỹ bên mời Tôn Oánh Oánh ăn trái cây, bên gọi con trai: “Tiểu Bảo, tới đây với mẹ, đừng quấy rồi gì con.” Tiểu Bảo nghe thấy mẹ gọi , vội vàng lắc lắc thân thể bé muốn từ đùi Tôn Oánh Oánh xuống. Tôn Oánh Oánh vội vàng : “Cứ để em bế bé, Tiểu Bảo rất ngoan, em rất thích bé, đúng Tiểu Bảo.”

      Vừa vừa nhìn Tiểu Bảo ở trong ngực, còn giả bộ làm vẻ mặt từ ái, nhưng Tiểu Bảo chút thể diện cũng cho , dám giùng giằng chạy tới trong ngực của mẹ mình, dì này ràng tốt với , đều cảm thấy được. đem đầu vùi vào trong ngực mẹ.

      khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, nhưng hai người phụ nữ này chính là cao thủ diễn trò, chỉ trong nháy mắt họ liền cười như có chuyện gì xảy ra.

      “Chị Thanh Mỹ, chồng chị đối xử với chị tốt, chị và bé về sau cuộc sống trôi qua chắc chắn rất hoàn mỹ.”

      “Đúng vậy, ấy đối với chịu đúng là chưa đừng thay đổi.” Vừa nhắc tới Trương Diệu, Dương Thanh Mỹ lộ ra nụ cười hạnh phúc. (ko cười dc mãi đâu, đoạn cuối cực hấp dẫn, các bạn đừng bỏ qua nhé.”

      “Đúng vậy, ban đầu chị có thể lấy dũng khi ly hôn tái giá, cái quyết định này còn rất đúng.” Tôn Oánh Oánh thử gợi chuyện.

      “Đúng vậy, chỉ là chị thấy có lỗi với Quốc Hoa, giữa bọn chị phải vì có tình cảm mà lập gia đình, tiếp tục nữa có thể đối với bọn chị mà đều là bi kịch.” Dương Thanh Mỹ tỏ ra vài phần bi thương.

      “Ai, như thế, chính là em cảm giác được dường như Phó Quốc Hoa vẫn còn rất nhớ chị, chỉ là đơn phương luôn là hạnh phúc, chừng ấy tìm người thích mình thoải mái hơn chút.” Tôn Oánh Oánh giả vờ an ủi.

      “Em người thích ấy là An Nặc phải ? Chị biết ta, chị thấy Quốc Hoa đối với ta cũng tệ, cuộc sống của bọn họ cũng tương đối tốt, chúng ta cũng cần phải đoán mò.”

      “Em đâu có đoán mò, em có thể nhìn ra được, bởi vì ta bình thường đối xử với Phó Quốc Hoa được tốt, nên ấy cũng đối xử với ta rấ lạnh nhạt lạnh nhạt. ấy thích An Nặc, trong lòng ấy chỉ có chị thôi.” Nghe lời Dương Thanh Mỹ Tôn Oánh Oánh lập tức phản bác, nhưng sau khi xong lại làm động tác bụm miệng giống như lỡ lời.

      Dương Thanh Mỹ nghe thấy câu này, trong lòng vui mèng, cảm giác An Nặc từng đả kích mình nhát... giờ trong nháy mắt nó tan thành mây khói, hai năm nay nghiệp của phát triển thuận lợi, cuộc sống gia đình cũng rất đầm ấm. Dương Thanh Mỹ cuối cùng cũng cảm giác mình ‘Dương mi thố khí’. ta làm bác sĩ thế nào, rất xinh đẹp sao, thông minh lanh lợi đáng yeei thế nào, ngay cả đàn ông mà Dương Thanh Mỹ cần ta cầu xin cũng được, cái thế giới này còn có cái gì so với chuyện này có thể khiến người ta sinh ra cả giác ưu việt hơn đây. (ngắn gọn là ta cảm thấy mình hơn người.)

      “Đừng như vậy, hai người bọn họ có thể ngày ngày trôi qua hoàn mỹ là chị cầu còn được, em đừng nhắc lại chuyện này nữa, đừng để cho người ta hiểu lầm.”

      “Tôn Oánh Oánh chuyện, trong quá trình vẫn nhìn chằm chằm vào nét mặt Dương Thanh Mỹ, tia biên hóa rất đều bỏ qua, mặc dù Dương Thanh Mỹ ngoài miêng hi vọng bởi vì mà ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng là có thể thấy ràng dưới con mắt giả vờ lo lắng kia là ánh mắt thầm tự hào. Nhìn thấy vậy cũng tự chủ được khẽ nhếch khóe miệng lên.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: tìm em làm gì.

      “Xin chào, tôi muốn gặp đồng chí Phó Quốc Hoa.”

      “Ah, Tôi là đồng hương với ấy, có mấy lời muốn , cảm ơn .”

      Dương Thanh Mỹ hướng về phía trong điện thoại rất dịu dàng, người nghe điện thoại bên kia bảo co chờ lát.

      “Alo”

      Truyền tới chính là giọng trầm thấp của Phó Quốc Hoa, lâu rồi nghe thấy giọng của trong lòng Dương Thanh Mỹ thể khống chế nhảy lên cái.

      “Quốc Hoa, là em.” Dương Thanh Mỹ tận lực để cho giọng của mình ôn hòa ngọt ngào.

      “Ai vậy.” Đơn giản hai chữ khiến Dương Thanh Mỹ lúng túng thôi, sao ngay cả giọng của mình cũng nghe ra. Có phải là cố ý hay ? Bởi vì còn chưa hết giận?

      “Dương Thanh Mỹ.”

      “Chuyện gì.” Phó Quốc Hoa giọng vẫn trước sau như chỉ đơn giản hai chữ, chỉ có đối mặt với An Nặc tiểu tinh khôn khéo luôn khiến rơi vào mơ hồ, mới tự chủ được càu nhàu mấy câu.

      “Hai ngày trước em nghe người ta nhắc đến , muốn gọi điện thoại hỏi thăm xem cuộc sống của dạo này có tốt hay .” Dương Thanh Mỹ đường hoàng.

      Phó Quốc Hoa nghe Dương Thanh Mỹ xong, nhíu mày cái gì. Dương Thanh Mỹ người này, thái độ làm người đặc biệt khôn khéo, vô duyên vô cớ gọi điện cho nhất định là có chuyện, nhưng có chuyện ta cũng thẳng, trước sau như tìm cách hàn huyên. , Phó Quốc Hoa cũng cảm thấy tò mò.

      “Cũng tệ lắm, tôi huấn luyện, cứ như vậy .” Phó Quốc Hoa xong chuẩn bị cúp điện thoại.

      Dương Thanh Mỹ vừa nghe Phó Quốc Hoa như vậy ,cũng nén được tức giận.

      “Ai ai ai, chớ cúp.” Dương Thanh Mỹ nghe muốn cúp điện thoại, sợ hết hồn.

      Phó Quốc Hoa hơi nhíu mày, ngừng lại động tác gác máy nghe xem muốn gì.

      Sau lúc im lặng, Dương Thanh Mỹ mới mở miệng: “Quốc Hoa, ra em muốn hỏi chừng nào được nghỉ, ra ngoài ăn bữa cơm, được chứ?” đem thái độ hạ thấp xuống.

      “Thời gian cụ thể còn biết, đến lúc đó rồi , cứ như vậy.” dứt lời Phó Quốc Hoa liền cúp điện thoại. ra chức vị của muốn ra ngoài ăn bữa cơm cần phải đợi đến ngày nghỉ, chỉ cần lên tiếng là được. Nhưng nếu như có chuyện gì đặc biệt, Phó Quốc Hoa cũng làm dụng quyền lực, hiển nhiên chuyện cùng ‘người quen’ ăn cơm phải là đặc biệt khiến phải lạm dụng quyền.

      Dương Thanh Mỹ sau khi chuyện điện thoại với Phó Quốc Hoa xong, suy nghĩ nửa này, Phó Quốc Hoa chẳng những cõ ra vẻ còn lưu luyến với , ngược lại tỏ thái độ lạnh nhạt nó bận việc. nghĩ, Phó Quốc Hoa là người có ý thức tránh nhiệm cao, tại lập gia đình, dựa vào điểm này, cũng liên lạc với , dù trong lòng có thể còn có .

      Suy nghĩ chút, Dương Thanh Mỹ cảm thấy mình dung tình cảm thường ngày chuyện với Phó Quốc Hoa phải là biện pháp tốt. Tôn Oánh Oánh hay giả, thái độ Phó Quốc Hoa vừa rồi, nếu như làm vậy, chừng chuyện này về sau ở trong lòng Phó Quốc Hoa hay Trương Diệu đều thấy vướng mắc day dứt. (xin đừng mơ nữa, đến cuối cùng người cũng ko có dc đâu ạ)

      Phó Quốc Hoa nghĩ, mình nịnh phải là bởi vì còn tình cảm, mà bởi vì mình có chuyện muốn nhờ , mặc dù chuyện này có thể giúp tay. Nhưng sợ rằng chồng cảm thấy giữa và Phó Quốc Hoa xảy ra chuyện gì, đến lúc đó biết phải giải quyết hậu họa thế nào, cuối cùng cả ba đều tổn thương.

      Vì vậy Dương Thanh Mỹ quyết định bàn lại với Trương Diệu. Chờ Trương Diệu về Dương Thanh Mỹ chủ động cùng quan hệ giữa và Phó Quốc Hoa nếu mở miệng rất khó , bằng chuyện với An Nặc còn đỡ lúng túng hơn, hỏi Trương Diệu có thể gặp An Nặc để chuyện được .

      Trương Diệu suy nghĩ chút, như vậy cũng có lý. Vì vậy chủ động liên lạc với An Nặc.

      Buổi tối An Nặc nằm ở trong ngực Phó Quốc Hoa, hai người trò chuyện: “Lão công, Trương Diệu hôm nay tới bệnh viện tìm em đó.” Phó Quốc Hoa thân thể cừng đờ, cúi đầu hỏi: “ tìm em làm gì?”

      Hăn còn nhớ ánh mắt Trương Diệu nhìn An Nặc hôm đó, chắc chắn chỉ là tán thưởng, nếu phải sau này hai người liên lạc với nhau nữa, chừng Trương Diệu còn muốn giở trò sau lưng .

      An Nặc nhìn thấy Phó Quốc Hoa khẩn trương, nhịn được ôm cổ , cái miệng nhắn cắn cái. Kể từ sau khi kết hôn với Phó Quốc Hoa, phát mình càng ngày càng thích cắn người, lúc vui cung thích cắn , lúc mất hứng cũng thích cắn . Phó Quốc Hoa kể từ đo cũng quen thuộc với sở thích này của , ở thời điểm tức giận muốn hò hét còn chủ đồng đưa cánh tay qua để cắn, để cho cắn cái liền tự nhiên bớt giận. Đây đối với việc phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ lão bà, cách này quả thực là giải phóng.

      An Nặc cắn xong, lại dùng đầu lưỡi lém liếm, lại hôn. Sau đó liếm liếm đôi môi : “Làm sao baay giờ, em rất thích , ngày nào đó chừng em nhịn được đem nuốt vào trong bụng, chính là của mình em là được rồi.

      Phó Quốc Hoa rất thích cách chuyện với như vậy, khiến rất thỏa mãn.

      Kết quả nơi nào đó của từ từ bành trướng bày tỏ suy nghĩ của lúc này, An Nặc nhanh nhẹn cảm thấy lền từ từ cách xa . Kết quả còn chưa kịp di chuyển bị Phó Quốc Hoa tay kéo vào trong lòng: “ đâu vậy?” An Nặc ở trong lòng thở dài: “Cách xa chút chứ sao, tránh cho lại khống chế được.”

      Phó Quốc Hoa mặt liền đem thêm lớp: “Có thể chế.” Hai từ cuối còn cắn răng nghiến lợi .

      Hai người vừa vận động xong, tắm xong nằm ở giường trò chuyện, nhưng An Nặc lại ngừng trêu chọc , hơn nữa còn dùng răng ở người đốt hỏa. An Nặc ra phản đối lần nữa, nhưng Phó Quốc Hoa vẫn cố phải nhịn, khiến An Nặc biết cái gì cho phải. biết vì sao, An Nặc theo thói quen chăm sóc nơi đó rất tốt, nhưng nó lại khác sơ với trước khi bảo dưỡng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, ràng mỗi lần đều là chịu đựng kích động dùng sức lực nhất, nhưng nơi đó vẫn bị sưng đỏ đau rát. Mỗi khi Phó Quốc Hoa thấy nơi mềm mại đó sưng đỏ, liền cố gắng khắc chế bản thân mình.

      An Nặc rất buồn cười vì câu đó của , nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc chịu đựng lại cười nổi. trong lòng vốn từ đầu đến chân đều mềm mại, dùng sức chỉ sợ đụng bể.

      Nhìn Phó Quốc Hoa mặt đen lại vẫn còn muốn ôm , biết ra mỗi lần mệt ngủ thiếp chỉ có thể từ tiêu hỏa sau đó mới ngủ. Nếu tính trạng đó tiếp tục lâu dài cũng tốt.

      Mà biện pháp có thể để cho tiêu lửa lại nhiều, nhưng An Nặc biết có thể để cho người đàn ông của mình thoải mái nhất chính là loại nào.

      , tìm em làm gì?” Phó Quốc Hoa dùng chất giọng nghiêm túc nhất hỏi, mỗi khi như vậy ngay cả Dương Thanh Mỹ cũng sợ hãi. Nhưng An Nặc nhìn nhắn như vậy, lại cố tình khiêu chiến . trả lời ngay, mà dùng hai bàn tay ở mặt xoa tới xoa lui, còn cười ra tiếng.

      Đưa đầu lưỡi ra liếm vết răng cắn ở xương quay xanh của , sau đó bàn tay bè từ từ chạy đến ngực vuốt ve. Phó Quốc Hoa bị vuốt ve khiến lửa càng cháy mạnh, rốt cuộc nhịn được đem bàn tay thành kia nắm chặt lại. “Đừng động.” .

      An Nặc nâng lên ánh mắt mông lung nhìn , sau đó ngẩng đầu hôn cái: “Đừng cản em.” vừa hôn vừa mở miệng .

      An Nặc nhanh chóng chiếm lấy đầu lưỡi của , bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, thôi, luôn như vậy cũng quen rồi. Dù thế nào lửa cũng đốt lên, coi như cháy to thêm chút nữa cũng nhất định chịu được.

      An Nặc ngừng hôn, sau đó dùng tay che mắt của : “ cho phép mở mắt.” biết muốn làm trò gì, nhưng theo thói quen vẫn nghe lời .

      “Ừ, mở.” Hăn

      Sau khi xác nhận nhắm mắt rồi, mới hài lòng từ trong ngực của trườn dần xuống phía dưới. Nhận thấy động tác này của , Phó Quốc Hoa lập tức muốn mở mắt. Nhưng hiểu rất , lập tức lên tiếng ngăn cản mở mắt ra.

      theo bắp thịt rắn chắc của từ điểm từng điểm hôn xuống phía dưới, từ hai điểm hồng ngực, sau đó theo cơ ngực, cơ bụng, sau đó dần tụt xuống, rồi hoàn toàn biến mất ở trong chă. Xuyên thấu qua khe hở có thể loáng thoáng nhìn thấy bộ lông đen bóng bụng , và hùng dũng đứng thẳng.

      Theo động tác của vật đấy càng lúc càng bành trướng thêm, mơ hồ có loại cảm giác nó hướng về phía chào mời. siu nghĩ chút cũng tự giác cảm thấy buồn cười, mặc dù chưa có động tác gì, nhưng trong miệng ngừng tràn ra tiếng cười ngay cả Phó Quốc Hoa cũng nghe thấy rất ràng.

      An Nặc ở trong chăn dùng ngón tay điểm lên đầu vật đó cái, “Có phải rất căng đau hay , nhóc đáng thương.” Sau đó cảm thấy ràng nó run lên.

      An Nặc buồn cười, có thể tưởng tượng được sắc mặt của Phó Quốc Hoa lúc này. Trong lòng còn suy nghĩ, chỉ nghe thấy Phó Quốc Hoa dùng giọng khàn khàn gọi tiếng: “An Nặc.”

      An Nặc lại đưa tay nắm lấy vật đó nhìn nó : “cái mạng củ người bây giờ ở trong tay ta, nó với chủ nhân ngươi, bảo được chuyện cũng được phép nhúc nhích.”

      Quả nhìn, thấy giọng của Phó Quốc Hoa nữa.

      An Nặc tiếp tục động tác của mình, tay cầm lấy thân thể của nó, cái miệng nhắn ngậm lấy đỉnh của nó, sử dụng cách khác giúp nó tiêu hỏa. Biết sức chịu đựng của Phó Quốc Hoa rất lớn, An Nặc tay chống thân thể miệng bắt đầu ngậm nuốt vật đó, quả nhiên, qua hồi lâu Phó Quốc Hoa thở càng ngày càng gấp, vật trong miệng cũng lúc càng lớn. Phó Quốc Hoa nhịn được nỉ non: “An Nặc, được rồi, dừng lại, mau dừng lại.” Khi vừa đưa tay kéo ra, An Nặc dùng răng nhàng cắn nó cái.

      Phó Quốc Hoa bị cắn hừ tiếng, thể nhịn được lập tức phun ra toàn bộ ở trong cái miệng nhắn của . Phó Quốc Hoa sợ hết hồn, mắt mở ra còn có chút mê mang, ngồi thẳng dậy, lại bị An Nặc ngồi người lấy tay đè bờ vai của ép nằm xuống. Hàm hồ câu, được nhúc nhích, sau đó xuống giường chạy vào phòng vệ sinh súc miệng.

      Phó Quốc Hoa cảm giác mình phạm sai lầm, chỉ có thể ảo não nằm ở giường dám cử động. Cho đến khi An Nặc cầm khăn lông ấm ra ngoài giúp dọn dẹp sạch .
      HoanHoan, tart_trung, Pecku7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :