1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: là đồ dễ vỡ ư?

      lát sau, cơn gió mạnh thổi qua, kèm theo nước mưa xối lên người Du Lăng Thần.

      Bờ vai Du Lăng Thần rất rộng, tựa như chỉ cần đứng trong vòng tay bất kỳ gió táp mưa sa gì cũng đều tạo thành uy hiếp.

      Cơn mưa như trút nước trở thành nền, giờ phút này mặt Du Lăng Thần hề che giấu cưng chiều luyến tiếc chút nào, vĩnh vĩnh viễn viễn in vào lòng Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

      Sau đó, Du Lăng Thần vòng qua bên kia xe trong mưa gió, chui vào xe.

      Mới chỉ hai phút mà quần áo ướt đẫm.

      Mưa lớn.

      Cởi áo khoác Âu phục xuống, Du Lăng Thần cầm áo ném vào băng ghế sau, "Quần áo em có bị ướt ?"

      Sợ Dư Tư Nhạc cảm lạnh, Du Lăng Thần lấy khăn giấy đưa cho , bảo lau nước mưa dính người.

      "Em sao." Dường như Dư Tư Nhạc hề bị nước mưa dính vào, chỉ bị ướt chút tóc.

      "Mau về biệt thự để tắm. sợ thân thể em chịu nổi." Du Lăng Thần khởi động xe.

      Trong lòng Dư Tư Nhạc kiềm được mà oán hận. hai coi là đồ dễ vỡ mà nâng niu trong lòng bàn tay à? Thân thể của hơi yếu nhưng cũng tới nỗi bị dính vào giọt nước mưa là bị cảm chứ? Nhưng ấm áp này lại bao chặt lấy Dư Tư Nhạc.

      Xe qua từng vũng nước đọng tạo nên từng đóa hoa bằng bọt nước, lao nhanh.

      Thỉnh thoảng hai cần gạt nước gạt hạt mưa kính chắn gió.

      Trời mưa nên tầm nhìn rất mờ, cộng thêm việc đất có nước đọng nên Du Lăng Thần giảm tốc độ xuống vì an toàn.

      "Tiểu Nhạc, còn bao lâu nữa là các em thi cuối kỳ?" Du Lăng Thần vừa lái xe vừa hỏi thăm.

      nghĩ ra vì sao hai lại hỏi điều này...

      Dư Tư Nhạc sửng sốt chút, trả lời: "Còn hai tuần nữa."

      " nhớ kỳ thi giữa học kỳ em đứng thứ 23?" Ngón tay Du Lăng Thần khẽ gõ lên tay lái, "Nếu em thi đứng top 10 trong lớp, dẫn em ra ngoài du lịch."

      Gì cơ?

      Phản ứng bây giờ của Dư Tư Nhạc là như bị tia sét giáng trúng, đờ đẫn hồi lâu mới xác định mình nghe lầm.

      Đây coi như là phần thưởng cho việc đạt tiêu chuẩn trong cuộc thi hả?

      Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, khóe môi từ từ cong lên.

      " hai, em cố gắng!"

      ...

      Lái xe vào khu biệt thự.

      Bỗng có bóng người xông ra từ ven đường, nhào vào xe, hai tay vỗ lên cửa sổ xe, miệng gì đó.

      May mà Du Lăng Thần phản ứng nhanh, dẫm lên phanh, nếu người nhào tới kia nhất định bị đụng văng ra.

      Hiệu quả cách của xe rất tốt, bên ngoài lại mưa to khiến toàn bộ lời người bên ngoài bị chìm trong tiếng mưa, người trong xe căn bản thể nghe ràng.

      Dư Tư Nhạc quan sát cẩn thận đường nét khuôn mặt người kia, tìm vài phút mới nhận ra....Là cha của Tưởng Oánh Oánh.

      Du Lăng Thần từ từ quay cửa kính xe bên kia xuống, "Tưởng tổng, ông tới biệt thự của tôi làm gì? Có việc gì ông hẳn nên tới công ty tìm tôi."

      Thái độ của Du Lăng Thần rất lạnh lùng. Lần trước lúc đám người kia tìm tới biệt thự còn có thể giả làm bạn tốt chút, mời người ta vào cửa. Mà hôm nay, dường như định làm thế.

      Trong mắt Tưởng Quốc Lương tràn đầy van xin, nằm lên cửa sổ xe, vẻ mặt rất tiêu điều, "Du tổng, tôi làm mất nhiều thời gian của đâu. Tôi tới công ty tìm nhưng thư ký vẫn họp hoặc ra ngoài. Tôi...Tôi còn cách nào mới tìm tới đây."

      Toàn thân ông ướt đẫm, tóc ướt nhẹp dính vào mặt.

      "Du tổng, coi như là tôi van xin ngài....Công ty Ninh Dịch là sinh mạng của tôi, van ngài giơ cao đánh khẽ, đừng thu mua nó." Ông năng lộn xộn, tay bắt lấy cửa sổ xe tựa như bắt cây cỏ cứu mạng, "Chỉ cần ngài nhúng tay vào chắc chắn tôi có thể xoay sở được tài chính, gắng gượng vượt qua cửa ải khó khăn này."

      Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng, chứa chút giễu cợt: "Ngeh lời ngài như thể tôi cố ý giẫm vào chân mới hại công ty ông bị vỡ nợ?"

      Tưởng Quốc Lương cũng nhận ra mình sai, nhưng chẳng phải là vậy à?

      "Du tổng, tôi biết con tôi đắc tội ngài, nhưng đó là chuyện giữa bọn , sao có thể liên lụy tới việc công được? Nếu tôi giao con cho ngài, ngài muốn đánh muốn mắng gì cũng được. Chỉ xin ngài đừng thu mua công ty Ninh Dịch, để tôi cắt đứt quan hệ cha con với Tưởng Oánh Oánh cũng được!" Công ty dựa vào ông kinh doanh cả đời mới từ từ phát triển.

      Mới chỉ tới tháng mà bị Tưởng Oánh Oánh hại thành như vậy!

      Tưởng Quốc Lương hối hận sinh ra đứa con như thế.

      Ông từng muốn mượn vốn các công ty lớn để bù vào phần trăm mà công ty bị thiếu. Nhưng công ty nào đồng ý giúp ông. Lúc đó ông cũng rất buồn bực. Sao chỉ trong đêm mà toàn bộ đám người kia như thể vội vàng vạch giới hạn với ông?

      Sau này mới từ lời bạn hợp tức nhiều năm biết dược Du Lăng Thần với các công ty khác là giúp đỡ. Ai dám giúp đỡ công ty Ninh Dịch tức là gây chuyện với Du Lăng Thần .

      Sắc mặt Du Lăng Thần càng ngày càng trầm, nhìn chằm chằm Tưởng Quốc Lương bằng ánh mắt lạnh thấu xương, "Tưởng tổng ngàn vạn lần đừng lung tung. Thương nhân trong thương giới ông kinh doanh giỏi, sao lại kéo chuyện lên người bọn ? Ông cho là tôi buông tha miếng thịt béo tới miệng à?"

      Rất ràng thể nào.

      khi quyết định thu mua công ty mà còn muốn Du Lăng THần thay đổi chủ ý còn khó hơn lên trời.

      Dư Tư Nhạc nhìn Tưởng Quốc Lương chìm trong mưa gió, chợt nhớ tới xấp tài liệu "Thỏa thuận thu mua" trong phòng làm việc của hai lúc chiều. Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện ra trong lòng .

      "Tưởng tổng, tối nay mưa lớn, dầm mưa nữa bị cảm đấy. Ông rảnh rỗi dầm mưa ở đây bằng về công ty mà sắp xếp lại vấn đề tài chính chút cho tốt. Qua chuyện này...Công ty Ninh Dịch phải đổi tên thay họ rồi." Du Lăng Thần từ từ quay cửa sổ xe lên, muốn nhiều lời với Tưởng Quốc Lương nữa.

      Tưởng Quốc Lương hoảng hốt lo sợ, cầu xin tha thứ ngừng, bàn tay chụp lên cửa sổ xe buông.

      Hành động này của ông khiến Du Lăng Thần thể lái xe rời .

      "Du tổng, coi như là tôi cầu xin ngài, muốn tôi quỳ xuống cũng được...Ngài giơ cao đánh khẽ lần ."

      'Dưới gối đàn ông có vàng, lễ này tôi nhận nổi." Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn lạnh băng băng, bị cảm động bởi cầu xin tha thứ của Tưởng Quốc Lương, "Tưởng tổng, nếu ông tôi gọi bảo vệ đấy."

      Ở đây là trong phạm vi của khu biệt thự, gọi bảo vệ tới rất dễ dàng.

      Tưởng Quốc Lương vẫn chưa từ bỏ ý định quấn lấy Du Lăng Thần, mãi chos tới cuối cùng bị bảo vệ kéo ra ngoài.

      Tiếng cầu xin của ông từ từ tan theo làn mưa mịt mờ.

      Xe lại khởi động, từ từ.
      Phong Vũ Yên, honglak, fujjko9 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Đây được coi là phòng gối chiếc à?



      Du Lăng Thần lái xe vào ga-ra.

      Ở đây có hơn mười chiếc xe nổi tiếng đậu, chiếc nào cũng có giá trị rẻ.

      Dư Tư Nhạc ngồi ghế, biết nghĩ chuyện gì. Du Lăng Thần gọi mấy lần nhưng dường như nghe thấy.

      "Tiểu Nhạc, nên xuống xe." Du Lăng Thần cởi dây an toàn ra, nhắc lại bên tai Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc vẫn như vào cõi thần tiên.

      " hai, phải bởi vì Tưởng Oánh Oánh tìm người đối phó với em ở trường, muốn báo l.q.đ thù giúp em, mới muốn đánh sụp công ty Ninh Dịch đấy chứ?" Nhiều việc xảy ra trước mặt như vậy, rất khó để liên hệ các việc với nhau.

      Du Lăng Thần từ từ dừng động tác lại, quay sang Dư Tư Nhạc, đoán ra được cảm xúc trong đồng tử .

      "Nếu trả lời là 'Đúng', em nghĩ thế nào?" Giọng Du Lăng Thần bình tĩnh sóng.

      Dư Tư Nhạc cắn khóe môi, "Như Tưởng Quốc Lương , chuyện giữa em và Tưởng Oánh Oánh nên để bọn em giải quyết, quả thực liên quan mấy tới ba cậu ấy."

      có lý nào Tưởng Oánh Oánh làm sai lại để ba ấy chịu đựng.

      Tuy có câu là "Nuôi mà dạy là lỗi của cha"* nhưng đạo lý này tới trước mặt Dư Tư Nhạc bị phủ định cách kiên quyết. Bởi vì trong nhận thức của ai làm người đó chịu.
      * câu trong Tam tự kinh.

      Chẳng lẽ con trai giết người lại để ba ngồi tù?!

      Ý cười thoáng trong đôi mắt Du Lăng Thần nhưng vẻ mặt lại có gì sơ hở, "Đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện công việc đơn giản như em nghĩ đâu. Ngay từ nửa năm trước tài chính của công ty Ninh Dịch xảy ra vấn đề. chỉ coi như lấy tư cách người quyết định sách lược của tập đoàn Du thị, có lý nào có lợi mà lại kiếm, chuyện này hợp với thân phận thương nhân của ."

      Lời của hai cũng đúng.

      Nhưng Dư Tư Nhạc cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.

      " hai, lừa em chứ?" tin chắc nên hỏi dò.

      " chỉ có người thân, em cho là lừa em à?" Du Lăng Thần trả lời trực tiếp mà lại ném vấn đề lại cho .

      mím chặt môi, gì nữa.

      liên tục ám thị cho mình là nhất định phải tin tưởng hai.

      thế gian này chỉ có mình hai đối xử tốt nhất với , sao có thể nghi ngờ lời ?!

      Trước mắt bỗng có bóng đen trùm lên.

      Dư Tư Nhạc cúi đầu xuống nhìn theo bản năng thấy Du Lăng Thần cúi người trước mặt mình.

      vươn hai tay qua, sờ soạng ở eo , vừa hay sờ tới chỗ thịt khiến ngứa ngáy.

      " hai, bỏ tay ra...Bỏ tay ra..Ha..Cười chết em, chịu nổi."

      Du Lăng Thần như thể phát ra mảnh đất mới, cố ý gãi vài cái ở eo . Dư Tư Nhạc cười tới mức tiếng càng lúc càng lớn.

      " hai, bỏ qua cho em , cười tới mức thở được này."

      " hai!" Dư Tư Nhạc trợn tròn mắt, trong đồng tử xuất nước mắt do cười.

      Bộ dáng này mang theo phần hờn dỗi, lại có chút uất ức.

      Cho dù là ai nhìn thấy cnarh tượng này trong lòng cũng nhộn nhạo, gợn sóng.

      Hầu kết Du Lăng Thần căng thẳng, cố giả vờ bình tĩnh mà vỗ vỗ eo , "Đừng lộn xộn, cởi dây an toàn giúp em."

      nào có lộn xộn chứ?! ràng là hai sờ loạn mà.

      Á á! Cởi dây an toàn có cần phải cố ý đụng vào chỗ thịt ngứa ngáy của ? Dư Tư Nhạc thầm bực bội mà nghĩ.

      Sau khi sống lại chỉ có sờ thân thể này. Đây là lần đầu tiên phát ra có người gãi eo kiềm được mà cười lớn.

      Vừa cởi dây an toàn ra, Dư Tư Nhạc liền chui ra khỏi xe như làn khói, thoát khỏi ma chưởng của Du Lăng Thần.

      Du Lăng Thần cũng ra từ trong xe, tiện thể đóng cửa xe, sau đó cùng vào biệt thự với Dư Tư Nhạc.

      Thầm nghĩ sau này tìm thêm cơ hội gãi thịt ngứa của Dư Tư Nhạc.

      Cảm xúc "ăn hiếp" này quả khiến Du Lăng Thần nghiện.

      Trong đầu toàn là dáng vẻ uất ức của Dư Tư Nhạc vừa rồi.

      ...

      Mấy ngày sau, Du Lăng Thần càng ngày càng bận rộn.

      Liên tiếp hai ngày về ăn cơm tối.

      Làm hại Dư Tư Nhạc phòng gối chiếc, vừa ăn cơm vừa xem phim, ngày nào cũng thừa đống đồ ăn.

      Dư Tư Nhạc hỏi hai bận gì, bởi vì trong lòng đoán được câu trả lời.

      màn hình TV là bản tin tài chính và kinh tế, người dẫn chương trình rằng công ty Ninh Dịch xuất khủng hoảng, tập đoàn Du thị định thu mua.

      Trước kia cùng lắm là Dư Tư Nhạc chỉ xem tin tức được tiếp sóng lúc bảy giờ, đâu có rảnh mà chú ý tới tin tức tài chính và kinh tế. Vậy mà sống với hai tới hai tháng, từ từ nuôi ra thói quen này. Mà mỗi lần đọc trang nhất các báo đều tìm tin tức liên quan tới tập đoàn Du thị theo thói quen.

      Thấy hình hai được in ở đó, đắc ý còn hơn mình được đăng báo, càng vui vẻ hơn.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy từ từ mắc bệnh trai điều khiển rồi!

      Tiếp tục ỷ lại hai như vậy nữa, sau này làm sao sống được? Cho nên nhất định phải chữa khỏi bệnh này.

      chạy vào phòng bếp rửa sạch chén đũa, rửa xong, lau khô tay ra thấy điện thoại di động đặt ghế sô pha rung.

      Người gọi điện thoại cho cũng nhiều. Tính tất cả cũng hơn mười người. Người có số lần trò truyện nhiều nhất tất nhiên là hai Du Lăng Thần này.

      "Alo." Dư Tư Nhạc nhìn cũng nhìn mà nhấn nút nghe.

      Đầu dây bên kia im lặng, tiếng động.

      Lúc này Dư Tư Nhạc mới phát ra điều kỳ lạ, liếc nhìn màn hình điện thoại. ngờ dãy số lên đó là của Khâu Mẫn.

      ta gọi điện thoại tới làm gì?"

      "Alo..." Dư Tư Nhạc nhắc lại.

      "Tới tầng thượng cao ốc Thi Quân gặp tôi."

      Trong giọng Khâu Mẫn mang theo chút sắc bén tựa như cố ý đè nén cảm xúc điên cuồng trong nội tâm, giọng hơi run run.

      Dư Tư Nhạc vừa định trả lời câu 'Tôi ', điện thoại bị cúp, tiếng tút tút tút truyền vào tai cách ràng.

      Giọng Khâu Mẫn vô cùng kỳ lạ...

      Rốt cuộc lạ ở đâu? Nhất thời nửa khắc Dư Tư Nhạc nghĩ ra được.

      Chẳng phải cao ốc Thi Quân ở đối diện với cao ốc của tập đoàn Du thị à?

      Tầng thượng!

      Dư Tư Nhạc bỗng đứng lên, cầm điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài.

      Rốt cuộc Khâu Mẫn định làm gì? như những gì suy đoán trong lòng ư? ta nên biết dù cho ta làm vậy cũng chỉ tốn công vô ích, cái chết tạo được uy hiếp với bất cứ ai. Kết quả người thảm nhất chỉ là người chết mà thôi.

      ...

      Tầng 26 cao ốc Thi Quân.

      Dư Tư Nhạc taxi, lúc tới đây xung quanh ít người tụ tập lại thành vòng, tất cả mọi người đều ngửa đầu lên nhìn. Ở rìa tầng cao nhất có người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, mái tóc cuộn sóng xõa tung, bay bay theo gió.

      ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, biết là nhìn thứ hư vô mờ mịt gì mà hề có chút phản ứng nào với tiếng động ồn ào xung quanh.

      Tiếng bàn tán bay đầy trời, rất nhiều người đường nam nữ già trẻ tới xem náo nhiệt.
      Phong Vũ Yên, Jin292, honglak10 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51: Tôi tới tầng thượng

      Có người báo cảnh sát nhưng nhân viên cảnh sát còn chưa tới trường.

      Dư Tư Nhạc nhân lúc này vọt vào cao ốc. quen chỗ này, chỉ tìm thang máy ở đâu mà tốn ít thời gian.

      Thang máy chạy thẳng lên lầu 25. Khi Dư Tư Nhạc cất bước chạy tới tầng thượng lần đầu tiên cảm thấy bước chân nặng nề như vậy.

      Điện thoại di động rung lên rất lâu trong lòng bàn tay mới phản ứng được, "Alo."

      Giọng truyền tới lần này là giọng mà Dư Tư Nhạc vô cùng quen thuộc.

      "Tiểu Nhạc, em ở đâu?"

      Dư Tư Nhạc bước từng bước lên cầu thang tầng thượng, "Cao ốc đối diện với công ty."

      "Đừng đâu, rời khỏi phạm vi tòa cao ốc này, tới tìm em." Giọng Du Lăng Thần hơi trầm thấp, chút sốt ruột.

      "Em tới tầng thượng rồi."

      Bước chân chần chừ quyết, trong lòng Dư Tư Nhạc do dự nên nghe lời hai hay nên gặp Khâu Mẫn bên kia...

      Khoảng thời gian chần chừ này nhiều hơn mười giây. vừa định xoay người vòng xuống lầu bỗng có người tần thượng quát lên với : "Ai vậy? lên đây làm gì? Còn xuống mau ."

      tầng thượng tòa cao ốc có hơn mười nhân viên đứng, trong đó có mấy người mặc đồng phục bảo vệ màu xanh da trời.

      Bảo vệ hét lên ngay lập tức khiến ánh mắt của mọi người hướng hết về phía Dư Tư Nhạc.

      Cùng lúc đó, Khâu Mẫn bỗng kích động, đứng lên từ hàng rào bảo vệ.

      Chiều ngang hàng rào bảo vệ chỉ tầm ba bốn mươi xen-ti-mét. ta đứng đó giống như chỉ cơn gió là có thể thổi bay .

      " ta thể ! thể ! Gọi ta tới đây cho tôi."

      Nhân viên cao ốc lập tức luống cuống, mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy xuống từ trán. Từng người thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Khâu Mẫn lần. khi cao ốc có án mạng, tuyệt đối là chuyện cực kỳ khó giải quyết, xuất ảnh hưởng cực lớn tới danh tiếng của cao ốc, còn trực tiếp dẫn tới bị hạ phần trăm lợi nhuận.

      Vài nhân viên bảo vệ tới trước mặt Dư Tư Nhạc, sắc mặt cũng quá tốt, "Vị tiểu thư này, có thể mời qua khuyên nhủ ấy.... cũng thấy đấy, cảm xúc của ấy ổn định."

      "Dù gì cũng là cái mạng.... có đúng ?"


      Lúc này Dư Tư Nhạc muốn rời cũng được.

      Nhân viên bảo vệ mở lời như vậy rồi, lúc này Dư Tư Nhạc từ chối, bị truyền ra nhất định có người máu lạnh, thấy chết mà cứu. Nếu bị người ta biết là thiên kim tiểu thư nhà họ Du tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng xấu tới tập đoàn Du thị.

      Cân nhắc lợi hại xong, cuối cùng Dư Tư Nhạc gật đầu.

      bước từng bước về phía hàng rào bảo vệ. Bước chân vô cùng vững vàng, khoảng cách bước chân gần như bằng nhau.

      ...............

      Cao ốc đối diện cũng chính là tổng công ty của tập đoàn Du thị.

      Từ trước cửa sổ sát đất phòng làm việc của Du Lăng Thần nhìn sang, vừa hay có thể thu toàn bộ cảnh tượng ở tầng thượng cao ốc Thị Quân vào mắt.

      Du Lăng Thần cái ống nhòm trong tay, nhìn chằm chằm gió thổi cỏ lay ở lầu đối diện từ xa.

      Bỗng thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc giữa cảnh đó, đồng tử sâu thẳm trầm xuống. ném ống nhòm , cất bước ra khỏi phòng làm việc.

      "Ông chủ, ông tổng của công ty Huệ Cần tới, chờ ngài ở phòng họp."

      " cho ông ta biết là tôi có việc gấp phải làm, bảo ông ấy hôm khác lại tới." xong câu đó, Du Lăng Thần bước vào trong thang máy. Thang máy từ từ khép lại, xuống rất nhanh.

      ....

      "Khâu Mẫn, có lời gì muốn với tôi?" Cách chỗ Khâu Mẫn bốn mét, Dư Tư Nhạc đứng lại, tỏ ra rất bình tĩnh.

      mặt Khâu Mẫn có mấy vết bầm, khóe môi bị nứt tới rách da, bộ dạng còn thảm hại hơn mấy ngày trước.

      Vóc người ta vốn rất thon thả, khi bầu trời cao làm nền cho ta càng khiến vóc người ta thêm gầy.

      Khóe môi ta nhếch lên thành nụ cười giễu cợt,"Biết vì sao tôi chọn cao ốc Thi Quân ?"

      Dư Tư Nhạc nghĩ tới chuyện này, cũng đoán được đáp án. Ai cũng có thể vào được tầng của tập đoàn Du thị, nhưng từ tầng thứ hai trở lên nhân viên phải quét thẻ khi làm mới có thể vào. Nếu có thể lựa chọn chỗ nhảy lầu, Du Tư Nhạc tin...Có lẽ Khâu Mẫn càng sẵn lòng chọn tầng thượng tập đoàn Du thị.

      Tiếc rằng ta vào được.

      "Bởi vì ở đây cách tập đoàn Du thị gần nhất!" ta bỗng giơ tay lên, chỉ vào tầng cao nhất của tòa cao ốc đối diện, "Từ phòng làm việc của Du Lăng Thần có thể nhìn sang đây! Cho dù tôi chết cũng để các người nhàn nhã sống thế giới này."

      , cái chết của ....Dư Tư Nhạc chỉ thương cảm ba phút. cam thấy thương tiếc và thông cảm cho ta nhưng tuyệt đối vì vậy mà vui.

      "Khâu Mẫn, sao nghĩ cho tương lai của mình?" Tuổi của Dư Tư Nhạc ở kiếp trước cũng xấp xỉ với Khâu Mẫn.

      Từng nếm nhiều đau khổ như vậy, chịu nhiều khó khăn như vậy, còn nghĩ tới chuyện vứt bỏ mạng sống.

      Mà Khâu Mẫn lại chỉ vì lần thất bại mà suy sụp.

      Nữ minh tinh bị khui ra chuyện hình khiêu dâm cũng chỉ có mình ta. Những người khác chẳng phải cũng còn sống đó sao? Hơn nữa lại còn sống rất có ý nghĩa, kém hơn bất cứ ai.

      "Ha ha ha ...." Khâu Mẫn cười thảm thương, cười tới mức ra nước mắt, càng cười giọng càng lớn. Tới cuối cùng tiếng cười biến mất, chỉ còn lại tiếng nức nở của ta. ta chỉ vào Dư Tư Nhạc như phát điên, "Dư Tư Nhạc! có tư cách gì mà chuyện tương lai với tôi? Chẳng phải người phá hủy tôi là các người sao? Buồn cười, quá buồn cười!"

      Dư Tư Nhạc giữ vững im lặng. vẫn muốn câu kia: phải phá hủy cuộc đời Khâu Mẫn mà là ta từng bước phá hủy chính mình.

      " , nếu tôi bước bước ra ngoài cảnh tượng thế nào? Tôi đáng được lên thiên đường chứ? Hay là nên xuống địa ngục đây?" Ánh mắt Khâu Mẫn di chuyển bầu trời, mơ hồ mang theo chút cuồng nhiệt.

      Trạng thái tinh thần của ta bình thường.

      Toàn bộ nhân viên bị dọa sợ tới mức chảy mồ hôi. Mọi người di chuyển tới chỗ hàng rào bảo vệ, định ngăn cản ý nghĩ coi thường mạng sống của mình của Khâu Mẫn.

      "Khâu tiểu thư, mọi chuyện nên bàn bạc cho tốt! từng tỏa sáng trong làng giải trí, cũng coi như bây giờ nghiệp tới đáy cốc, sớm muộn gì cũng leo lên lần nữa. Cần gì nghĩ thoáng chứ? còn có rất nhiều cơ hội mà!"

      "Khâu tiểu thư, quý mạng sống . suy nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người khác. Sau khi nhảy xuống từ đây người thân của khổ sở tới mức nào."

      " còn chưa kết hôn, chưa sinh con, đời người mới chỉ được nửa, chết như vậy có lợi chút nào...Khâu tiểu thư, xuống đây nhanh ."
      Phong Vũ Yên, Jin292, honglak8 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52: nỡ bỏ hai



      Nhân viên cao ốc bắn như súng liên thanh, ra từng chuỗi câu.

      Cả tầng thượng chỉ có Dư Tư Nhạc và Khâu Mẫn là im lặng.

      Sau thời gian dài im lặng, Dư Tư Nhạc bỗng : "Khâu Mẫn, rốt cuộc vì sao lại muốn tự sát?"

      Giọng rất bình tĩnh. Lời này được ra từ miệng Dư Tư Nhạc giống như lời hỏi thăm " ăn cơm chưa" vậy.

      Khâu Mẫu như con mèo bị giẫm phải đuôi, hai mắt trợn to ngay lập tức, trong mắt dần dần ra sợ hãi.

      Người ta hơi run rẩy...

      Dư Tư Nhạc thấy từ cổ ta trở xuống có dấu răng đo đỏ, hơi sâu, thậm chí còn rách cả da, cũng có vài dấu nông, chỉ để lại vệt đỏ. di chuyển ánh mắt tới hai chân của ta, phát thế đứng cũng có vấn đề.

      Khâu Mẫn cười tới mức càng ngày càng thảm thương, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, "Tôi...Bị cưỡng gian."

      Giọng ta rất , như tiếng muỗi kêu, ai ở đây nghe .

      " gì?" Có ý nghĩ đáng sợ từ từ xuất trong lòng Dư Tư Nhạc. vội vàng hỏi tới.

      Người Khâu Mẫn càng run lợi hại hơn. ta hô về phía Dư Tư Nhạc như bị tâm thần: "Tôi bị cưỡng gian! đúng! Bọn họ căn bản định giúp tôi trả thù, chỉ là vì để tôi quay AV miễn phí cho bọn họ. Tôi còn ngu ngốc xem bọn họ như hy vọng trả được thù! Dư Tư Nhạc, vui chưa? vui chưa?"

      "Bọn họ lấy quay AV làm ngụy trang, kêu những người khác nhau tới làm nhục tôi! Ngay cả gà tôi cũng bằng. Ít nhất làm gà còn có quyền chọn khách, tôi ! Tôi mà phản kháng bọn họ liền lấy hợp đồng ra đe dọa tôi. nếu tôi muốn làm có rất nhiều cách để đối phó tôi!" Tinh thần Khâu Mẫn tới ranh giới sụp đổ.

      Tất cả mọi người bị lời này dọa sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

      Công ty AV kia cũng có bối cảnh trong giới xã hội đen, đương nhiên cần phải cũng đoán được là đen tối thế nào.

      "Bọn họ trói tôi giường ba ngày ba đêm. Tôi nhớ có bao nhiêu người từng chạm vào người mình. Có đàn ông trung niên bụng phệ, cũng có ông già đầu trọc..." Khâu Mẫn dần dần rơi vào ký ức đáng sợ, ánh mắt trở nên càng ngày càng rực rỡ.

      Dư Tư Nhạc từ từ nắm chặt nắm đấm...

      hận Khâu Mẫn là sai, nhưng có nghĩa là có thể tha thứ cho chuyện cưỡng gian này.

      Hễ là người có chút lương tri lúc này đều xuất cảm xúc tức giận.

      nhân viên bảo vệ lòng đầy căm phẫn kêu lên, " có thể báo cảnh sát mà! Cũng qua rồi, nghĩ quẩn mà nhảy lầu làm gì? nhảy lầu chẳng phải là có lợi cho đám khốn nạn kia à?"

      "......Tôi thoát khỏi số kiếp đó được." Khâu Mẫn điên cuồng lắc đầu như mất khống chế, hai tay ôm chặt đầu, giọng run rẩy, từng chữ ràng, "Tôi ký hợp đồng, hợp đồng mười năm...Tổng cộng mười năm..."

      Mười năm là khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất trong đời người phụ nữ. Sau mười năm Khâu Mẫn hoa tàn ít bướm, còn muốn hòa vào trời đất của làng giải trí quả thực là người si mộng.

      Chỉ cần công ty AV lấy cớ quay AV, nhất định Khâu Mẫn phải ngoan ngoãn làm việc theo sắp xếp của công ty.

      Đây căn bản là hợp đồng bất bình đẳng!

      Có trách trách Khâu Mẫn bị thù hận che mắt che lòng, lòng muốn trả thù, cũng quá chú ý tới nội dung hợp đồng.

      Bây giờ trong lòng Dư Tư Nhạc là phức tạp, có cảm giác rối loạn cắt được.

      Khóe miệng Khâu Mẫn từ từ vẽ ra nụ cười điên rồ, "Dư Tư Nhạc, lại đây...Tôi có lời muốn với . Tôi chỉ cho , chỉ cho mình biết."

      Người Dư Tư Nhạc vẫn nhúc nhích. đồng cảm với Khâu Mẫn nhưng có nghĩa là... vì chuyện này mà làm những hành động khác.

      Nhưng ở đây chỉ có mình Dư Tư Nhạc mà còn có đám nhân viên, ngay cả quản lý cao ốc cũng đứng đây.

      Quản lý ăn mặc hết sức kiểu cách, bị chuyện này quấy rầy mà tới đây rồi ta lại khá bình tĩnh.

      ràng rằng ta biết Dư Tư Nhạc. ta : "Du tiểu thư...Nếu ... qua khuyên nhủ ấy xem?"

      Dư Tư Nhạc rất muốn từ chối. cảm thấy Khâu Mẫn còn lý trí để nghe.

      Quản lý cố ý coi thường từ chối trong mắt , tiếp, "Du tiểu thư, lát nữa sau khi qua kéo tay ấy, chúng tôi phối hợp kéo ấy lại. cũng biết sau khi Khâu Mẫn nhảy xuống từ đâu nhất định tiếng tăm của cao ốc chúng tôi rớt thê thảm. TÔi cho phép chuyện này xảy ra."

      Lúc này Dư Tư Nhạc mà từ chối nhất định ra vẻ cố ý gây .

      sinh mệnh sống đặt trước mặt bạn, bạn lại thấy chết mà cứu, ở đây có nhiều người nhìn vào như vậy, về tình về lý đều thể được.

      "Nghe theo sắp xếp của ." Dư Tư Nhạc thở ra hơi, nhấc chân lên, về phía hàng rào bảo vệ.

      Thân bất do kỷ, bốn chữ này có thể giải thích tình cảnh của rất dễ dàng.

      Khâu Mẫn nhìn Dư Tư Nhạc từ từ tới gần, dường như cảm xúc khá hơn, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng lớn, càng ngày càng .

      Lúc Dư Tư Nhạc cách Khâu Mẫn hai bước...

      Tay Khâu Mẫn bỗng bắt lấy cánh tay , "Đoán được tôi muốn gì với ?"

      điên cuồng áp chế trong lời bỗng chốc bộc phát ra.

      Khâu Mẫn ôm chặt tay Dư Tư Nhạc, nhảy ra ngoài hàng rào bảo vệ, "Tôi muốn với rằng tôi hận . Tôi hận Du Lăng Thần! Tôi muốn chết cùng tôi!"

      Trái tim Dư Tư Nhạc đập thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mất nhịp điệu ổn định bình thường. Cánh tay bị lực lớn kéo, gân tay gần như bị kéo thẳng trong nháy mắt, đau tới nỗi phát ra tiếng "shhhh".

      Lập tức, người phía sau hoảng loạn, đám người kêu to mau cứu người, mau kéo bọn họ lại.

      Dư Tư Nhạc có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, trong lòng khỏi căng thẳng, trong đầu ra khuôn mặt lạnh băng băng của hai. Trong đầu chỉ có ý nghĩa, nỡ bỏ hai.

      Người càng ra khỏi hàng rào bảo vệ, Dư Tư Nhạc lại cảm nhận hoảng sợ trước khi chết lần nữa.

      Lần này, muốn chết!

      Tay bắt lung tung khắp nơi, đụng tới vật thể cứng rắn mang theo cảm giác ấm áp, còn có đốt ngón tay ràng.

      Dư Tư Nhạc thình lình ý thức được...Đây là tay của người.

      "Nắm chặt!" Giọng quen thuộc.

      Dư Tư Nhạc cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, là gương mặt mà quen thuộc.

      hai.

      Lần đầu tiên thấy mặt hai lên vẻ mặt kia. gấp gáp vì , trong mắt có lo lắng che giấu được.

      Dư Tư Nhạc cảm thấy cho dù chết cũng đáng.

      Du Lăng Thần nhíu chặt mày, nửa người nhoài ra ngoài hàng rào bảo vệ. sống chết nắm chặt lấy tay Dư Tư Nhạc, chịu buông ra.

      tay của Dư Tư Nhạc bị Khâu Mẫn nắm lấy, ràng chỉ cách cái chết đường mỏng manh nhưng Khâu Mẫn lại cười tới mức cực kỳ vui vẻ.
      Phong Vũ Yên, Jin292, Trâu10 others thích bài này.

    5. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Truyen nay tac gia viet hoi lan man,bn chuog roi nhug cai chinh thi it,cai phu thi nhieu
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :