1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50:

      Nếu tiến vào nhà mới, An Nặc đương nhiên phải sắp xếp trang trí lại. Bố cục phòng ốc ở đây tệ, phòng bếp cũng coi như tương đối lớn, điều khiến hài lòng nhất chính là trong phòng thậm chí có nhà vệ sinh riêng. Cả tầng hai bên trái mỗi phòng đều có hai nhà vệ sinh công cộng, bởi vì cà tầng chỉ có bốn phòng, cũng đặc biệt để dành cho người thân lãnh đạo ở, diện tích cùng hoàn cảnh đều tương đối khá. Mỗi tầng còn có thêm phòng chứa đồ, quả thực tệ.

      Vốn tầng bốn có bốn hộ gia đình cũng chỉ cần dùng nhà vệ sinh, hơn nữa lại cũng giữ vô cùng sạch , cự ly cũng gần, cho dù bên phải hay bên trái chỉ cần vài bước đến, cho nên theo thường lệ mặc dù có hai nhà cầu, nhưng bên lại dùng mà làm phòng chứa đồ. (là sao...)

      Nhưng An Nặc nghĩ như vậy, nhà vệ sinh chung tuy lớn, nhưng nếu có phòng vệ sinh riêng, có thể tìm người sửa thành nhà tắm đơn giản, nếu như mỗi ngày Phó Quốc Hoa cực khổ trở về có thể xông vào tắm nước nóng, giải quyết mọi mệt nhọc, trước kia An Nặc quay phim cũng rất vất vả, mỗi ngày đều mệt mỏi, biện pháp chữa trị hữu hiệu nhất chính là tắm nước nóng, mặc dù thể để Phó Quốc Hoa hưởng thụ ngâm nước nóng trong bồn, nhưng tắm dội thôi cũng tệ.

      Gần chỗ bộ đội định cư cũng có chợ, dù nhộn nhịp như ở trung tâm, nhưng cũng được tính là đầy đủ mọi thứ, An Nặc mặt thoáng qua vẻ hài lòng. cùng Từ Tĩnh vợ của chính ủy cũng là hàng xóm sát vách bên cạnh nhà ngồi xe mua sắm. Hai binh lính thả hai xuống chỗ phồn hoa nhất để các dạo mua săm, chờ nhiệm vụ hoàn thành lại trở về đón họ.

      Thời điểm hai người bắt đầu dạo phố, Từ Tĩnh còn có chút hứng thú, nhưng dần lại có chút oàn giận. Kể từ khi đại đội trưởng Phó Quốc Hoa cùng người thân chuyển vào nhà sát vách, chồng liền ngừng dặn dò phải chăm sóc người ta, hơn nữa chỉ là dặn dò, mỗi ngày trở về còn sang quan tâm hỏi han.

      Cũng giống như hôm nay, vốn cố có kế hoạch ra ngoài mua sắm, nhưng chồng An Nặc vừa chuyển đến, còn chưa quen thuộc nơi này, muốn cùng. Lúc đầu từ tính cũng có chút muốn. từ cũng được nuông chiều đến lớn, hơn nữa bộ dạng cũng xinh xắn, mặc dù so với An Nặc hồn nhiên trẻ trung bằng, nhưng mặt mũi cũng đến nỗi tệ. Lập gia đình xong mọi chuyện cũng rất tốt đẹp, hơn nữa chông ở trong quân đội chức , từ lúc theo quân đều nhận được nịnh bợ của người khác, giờ trong nháy mắt lại phải nịnh bợ người khác, còn thể tùy tiện ứng phó, điều này khó chấp nhận. Từ Tĩnh trong lòng tự nhiên thể giữ được thăng bằng. Nhưng nghĩ, lâu rồi dạo phố, hơn nữa An Nặc vừa tới, cái gì cũng biết đến lúc đó còn phải là mình nơi nào là đến nơi đó sao.

      Nhưng tính toán sai hết, ai biết được lúc đến nơi biểu của An Nặc cùng với suy nghĩ lúc đầu hoàn toàn khác nhau. Vốn tưởng rằng An Nặc đến nơi xa lạ, nhất định là rất xấu hổ, ai ngờ.

      “Chị Tĩnh, mua vải ở bên nào?”An Nặc nghiêng đầu hỏi

      Từ tĩnh chỉ chỉ trước mặt, An Nặc cười hì hì : “Vậy chúng ta tới đó, có người quen cùng quả nhiên dễ dàng hơn nhiều.”

      “Chị Tĩnh, chỗ bán kim chỉ ở đâu?”

      Từ Tĩnh đưa ngón tay chỉ về phía bên trái. Sau đó lại bị lôi kéo .

      “Chị Tĩnh, chỗ nào bán côc chén ...”

      Từ Tĩnh đưa ngón tay chỉ bên phải.

      “Chị Tĩnh. Em muốn mua cây kéo...với mấy thứ trang trí.”

      Từ Tĩnh chỉ chỉ phía trước, “ thẳng, quẹo phải.”

      Nhìn khuôn mặc cười cười đến ngu ngốc của An Nặc, Từ Tĩnh khổ mà được, nhưng lại bị An Nặc lôi chạy tới chạy lui, đem toàn bộ những gì muốn mua hôm nay mua đủ. Nhưng thấy sắc mặt của Từ Tĩnh ngày càng khó coi, An Nặc biết dĩ nhiên tâm tình của tốt. Vốn là ra ngoài dạo thôi kết quả bị An Nặc kéo chạy đông chạy tây, chỉ là có đối sách, thể đắc tội với hàng xóm sát vách được.

      Thừa dịp xe của các còn chưa tới, An nặc lại lôi kéo Từ Tĩnh vào tiệm bán quần áo dạo vòng. Nếu lúc đầu An Nặc kéo vào tiệm quần áo đầu tiên, Từ Tĩnh đương nhiên rất vui mừng, nhưng giờ cả người mệt mỏi, Từ Tĩnh đảo mắt vòng, muốn , thích tự mình . Từ Tĩnh cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, dáng dấp lại đẹp, tính khí có khó chịu chút, An Nặc dĩ nhiên là có tức giận.

      Ôn tồn nhìn Từ Tĩnh cười, kép cánh tay của lôi vào tiệm giải khát, vậy để em mời chị uống nước giải khát. gọi hai chai coca cola ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi. Lúc này cola chỉ có loại đựng trong chai thủy tinh, uống xong còn phải trả lại vỏ. Mà là quán giải khát, cũng chỉ là dựng tấm bạt che nắng, có thùng đá để làm lạnh nước, sau đó bày mấy cái ghế, cũng có nhiều loại nước giải khát để lựa chọn. Nhưng như vậy ở cái niên đại này cũng coi như là hưởng thụ rồi. Uống cola, Từ Tĩnh hừ hừ, sắc mặt dễ nhìn hơn chút. An Nặc cũng thấy được, tiểu nương ở cái niên đại này đúng là dễ dụ.

      Ngồi hồi, nước cũng uống xong, nhưng người đón các vẫn chưa có đến, nhìn Từ Tĩnh ngồi có chút yên, ánh mắt ngừng hướng tới tiệm bán quần áo đối diện, An Nặc tự nhiên biết tâm tư của . Vì vậy mở miệng cho cái bậc thang để leo xuống: “Chị Tĩnh, mình còn chưa vào tiệm quần áo xem đâu, hay chị theo em chút, em muốn mua mấy bộ quần áo.” Từ Tĩnh nghe như vậy, sắc mặt tươi tỉnh , ừ tiếng, hai người liền hướng tiệm quần áo tới.

      Chủ tiệm quần áo là người đàn ông, ngồi ở cái ghế trong tiệm, thấy hai người tiến vào. Vội vàng tươi cười đứng lên chào đón, An Nặc ngó ngó, quần áo ở đây phải đặc biệt mốt. Nhưng cũng coi như l à theo kịp tráo lưu. Từ Tĩnh ngược lại bày ra là người khách quen hỏi: “Ông chủ Trương, có hàng gì mới ?”

      Ông chủ Trương gật đầu cái, vội từ bên trái lấy ra cái quần, An Nặc nhìn cái liền nhận ra phía treo nhiều mẫu quần đó với nhiều màu sắc khác nhau. Từ Tĩnh vừa nhìn thấy những quần này mắt cũng sáng lên: “Đây là mẫu quần mới nhất phải , thời gian trước tôi còn thấy nó ở báo, ở đây có rồi sao.”

      Ông chủ Trương thấy biết, vậy càng tốt, vội vàng tiếp: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay hàng mới về đến đây, các gặp may đấy.”

      Từ Tĩnh sờ tới sờ luo, thích buông tay: “Bao nhiêu tiền cái vậy?”

      Ông chủ Trương đưa ra hai cái tay giá cả.

      Từ Tĩnh vừa nhìn, động tác liền dừng lại: “Bảy đồng, quá đắt rồi.” thể tin trợn to hai mắt. An Nặc trong lòng nghĩ thầm, đúng là quá đắt, tiền lương làm bác sĩ cũng chỉ được 30 đồng tháng, cái quần này bằng ¼ tiền lương tháng của . Nếu An Nặc kinh doanh thêm ở ngoài, khẳng định cũng bỏ tiền ra mua được, huống chi là Từ Tĩnh chỉ là bà nội trợ thuần túy.

      Nhìn Từ Tĩnh bĩu môi ra ngoài, An Nặc giữ lại, quay đầy với ông chủ: “Có thể giảm thêm cho chúng tôi chút hay ?” Chủ quán là đàn ông, thấy hai trẻ xinh đẹp giọng cũng cứng nổi, huông chi An Nặc còn phải xinh đẹp bình thường. Do dự chút: “Vậy sáu đồng rưỡi , tôi giảm cho các 5 xu. Mẫu quần này bây giờ còn rất hiếm thị trường, giảm như vậy là nhiều rồi.”

      An Nặc biết giá quần này mắc, bời vì chất vải có gì đặc biệt, ông chủ quán dám đòi giá tiền này, chẳng qua cũng là thừa dịp những nhà khác có nguồn cung cấp, thừa dịp cháy nhà hôi của thôi. Nhưng cũng lười vạch trần, trực tiếp mở miệng: “Năm đồng cái, tôi lấy ba cái.” Giá tiền này An Nặc cũng suy nghĩ rồi, đảm bảo ông chủ vẫn chấp nhận được: “Ông đồng ý tôi liền mua ba cái, bán tôi vậy.” xong liền kéo tay Từ Tĩnh giả bộ . Ông chủ Trương vừa nhìn, vội vàng cắn răng: “Chớ , chớ , tôi bán, tôi bán cho hai .”

      An Nặc hài lòng xoay người lại chọn màu sắc, nhìn mặt Từ Tĩnh hâm mộ cũng ghen tỵ, cười : “Chị cũng chọn cái , em tặng chị.”

      “À?” Từ Tĩnh mặc kinh ngạc sau đó vể mặt lập tức vui mừng.

      “Cái này thế nào?” An Nặc cầm cái màu xanh dương ở người khoa tay múa chân.

      “Em tặng chị sao?” Từ Tĩnh thể tin, phải biết hai người còn chưa thân thiết đến mức đó.

      ra An Nặc thiếu tiền, hôm nay tặng Từ Tĩnh quần, khiến cho hai người thêm thân thiết hơn, sau này có chuyện gì cũng có thể đến tìm , chuyện này nhất định có lời: “Yên tâm, em tặng chị là mua tặng, chính là dùng tiền của em, chị mau chọn .”

      Nghe An Nặc xong Từ Tĩnh cũng yên tâm hơn, cũng bắt đầu chọn màu mình thích. bên còn quên hỏi: “Em lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”

      “Tiền lương của em.” An Nặc tiếp tục chọn quần.

      “Em làm sao? Vậy em theo quân rồi công việc phải làm thế nào?” Từ Tĩnh tò mò hỏi.

      “Em làm bác sĩ, nhưng rất mệt mỏi, làm nữa, chồng em nuôi là được rồi.” An Nặc cười hì hì nhất thời nhìn ra là hay giả.

      Lựa quần xong An Nặc trả tiền, hai người vui vẻ khoắt tay ra cửa. Từ Tĩnh cũng hỏi nhiều nữa.

      An Nặc mua mọt cái màu xanh dương và cái đen trắng xen kẽ, còn Từ Tĩnh chọn cái màu đỏ. Theo ý tưởng của Từ Tĩnh, tại lưu hành màu đỏ cùng màu vàng, nhưng An Nặc vẫn luôn mặc màu trắng thuần khiết, nìn kiêu căng nhưng cũng rất đẹp mắt. vốn cũng muốn học theo, nhưng lại có cảm giác mình thích hợp, mặc có thể được như An Nặc, suy nghĩ lại vẫn nên chọn màu đỏ hơn.

      Vừa ra cửa, ngồi ở chô quán nướs, hai người liền nghe tiếng xe ô tô truyền tới từ phía sau, lúc này người bình thường mua nổi xe hơi, trừ khi là xe quân dụng của quân đội, vừa nghiêng đầu, quả nhiên là bọn họ trở lại, người xuống giúp An Nặc xách túi lớn túi lên xe, An Nặc nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn, mua thêm hai chai coca để hai binh lính uống xong, nhìn hai người làm nhiệm vụ về còn phải đón bọn họ cũng rất mệt mỏi.

      Hai binh lính sau khi cảm ơn liền uống hơi hết sạch, nhìn dáng vẻ vội vã của bọn họ khiến Từ Tĩnh bật cười, cứ như vậy, đoàn người ngồi xe trở lại quân doanh.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51:

      An Nặc về đến nhà Phó Quốc Hoa vẫn còn huấn luyện, vẫn chưa đến lúc nấu cơm, suy nghĩ chúy lấy cái quần màu xanh dương mới mua thay, sau đó lấy cái áo phông rộng trong tủ quần áo Phó Quốc Hoa ra mặc, chuẩn bị bắt đầu làm việc tay chân.

      mua cái quần này phải vì có mốt, dù sao cũng được tính là người từng trải, cía gì cũng mặc qua, chỉ là loại quần này co dãn rất tốt, mặc nó có thể cử động dễ dàng, tại chất vải co giãn còn chưa lưu hành lắm, cũng chưa có cái nào, nên khi gặp liền mua hai cái về.

      Tóc được buộc gọn phía au, áo rộng thùng thình, tay áo được vén lê nửa, mặc chiếc quần màu xanh dương, nhìn qua giống phong cách Hàn Quốc, đáng tiếc cũng phải chụp áp phích. An nặc đem đống đồ hôm nay mua bỏ ra, bắt đầu dọn dẹp.

      An Nặc mua xấp vải, đầu tiên cắt ra làm rem cửa, cố ý chọn loại vải dày để có thể che ánh nắng. Còn thừa làm tấm ga chải dường, hai cái khăn tắm, chỗ vải còn thừa còn có thể làm hai cái gối ôm, bên trong có thể nhồi vải vụn vào. tệ, cuộc sống chính là cần phải cảm thấy thoải mái.

      Phó Quốc Hoa lúc trở về An Nặc nấu cơm, từ cửa có thể nhìn thẳng vào phòng bếp mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của An Nặc, nhưng cũng đủ để cho cảm nhận được hàm nghĩa hai chữ ‘gia đình’

      Bóng lưng yểu điệu kia mặc áo của , theo động tác cử động vẫn có thể lộ ra đường cong động lòng người, tóc đen được buộc gọn phía sau lộ ra cái cổ thon dài, Phó Quốc Hoa tự chủ lên phía trước, để ý cả người toàn mồ hôi từ sau lưng ôm cii vào trong ngực.

      “Lão bà.”

      An Nặc chăm chú nấu ăn, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy khiến sợ hết hồn, nhưng rất nhanh nhận ra thân phận của người sau lưng, vì vậy cần quay đầu lại, lại tiếp tục làm việc của mình.

      Phó Quốc Hoa nhìn bàn tay trắng noãn của vợ mình cầm cái xẻng ở trong nồi ngừng đảo khuấy, muốn thương , nhưng lại có cách nào thực , địa điểm cũng đúng, suy nghĩ chút, hướng về phía cổ trắng noãn của hạ miệng xuống cắn cái, lưu lại dấu răng, sau đó làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì nghiêm chỉnh ra ngoài.

      An Nặc quay đầu nhìn bóng lưng người mặc quân trang màu xanh, trong lòng : đúng là giỏi giả bô.

      Lúc ăn cơm tối, bày bày bốn mặn canh, theo thứ tự là rau cải xào nấm hương, ớt xanh bầm, lạt tiêu xào gan lơn cùng đường thố bài cốt(biết nó là cái gì chết liền), ở giữa đặt chén canh xương to. Đều là những món ăn đơn giản, nhưng lại dựa theo măn chay phối hợp, đầy đủ dinh dưỡng. Đây cũng coi như là bệnh nghề nghiệp của , từng ở trong làng giải trí thời gian dài, luôn phải để ý đến thức ăn, sao có thể tăng cường sức đề kháng còn có thể giữ được dáng người.

      Mà nghề nghiệp của Phó Quốc Hoa tại, chế độ ăn này cũng thể nghi ngờ là còn gì tốt hơn, bình thường ở phòng ăn tập thể khẳng định được ăn những thứ này, trước kia có người bên cạnh hết cách rồi, thể chăm sóc , tại được ở bên cạnh , nhất định phải chú ý chăm sóc .

      bàn có phủ tấm vải, loại vải này vất vả lắm mới kiếm được, rất dày và trơn. Dây cũng phải tật xấu của An nặc, mà là bây giờ bàn đều làm bằng gỗ, để cơm lên nhất định nhiễm khói dàu, mà bàn làm bằng gỗ thể so với bàn thủy tinh lau cái cũng có thể sạch , để lại dấu vết ảnh hưởng đến mỹ quan, nếu bàn lót lớp khăn, nhất định khiến mặt bàn lưu lại những vết bẩn khó lau. Chuyện nay An Nặc khi ở trong nhin viện cũng thấy.

      Cho nên An Nặc trực tiếp dùng khăn trải bàn để ngăn chặn tình huống như thế có thể xảy ra, bởi vì khắn trải bàn dùng được lâu, khi bẩn có thể đổi sang cái khăn khác là được, nếu dùng đến lúc bị bẩn chỉ có thể đổi sang cái bàn khác mà thôi.

      Phó Quốc Hoa mặc dù biết những thứ đò này, nhưng cũng có ý kiến, bởi vì An Nặc là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, muốn giày vò thế nào, muốn chỉnh sửa như thế nào, chỉ cần thích là được.

      An Nặc ăn rất ít, thời gian còn lại chỉ chăm gắp đồ ăn cho Phó Quốc Hoa, ánh mắt nhìn Phó Quốc Hoa như muốn : mau khen em , mau khen em . Đáng tiếc dù An Nặc hiểu ra mặt, nhưng vẫn thể khiến người đàn ông trước mắt mở miệng nịnh nọt. An Nặc gắp cho miếng rau, liền ăn, gắp miếng gan heo cho cũng phối hợp ăn nó, sau đó là miếng sường, cứ như vật phối hợp gắp cho , mà Phó Quốc Hoa cũng vui vẻ hưởng thụ ân cần phụ cục của An Nặc.

      Nhưng gắp hồi lâu, món ăn cũng vơi nửa, cũng thấy Phó Quốc Hoa há mồm khích lệ món ăn làm. Vì vậy An Nặc cũng ôm hy vọng, chồng là người thế nào hiểu , để cho chủ động lời tốt, quả nhiên rất khó. Vì vậy trực tiếp bỏ cuộc tiếp tục gắp thức ăn cho .

      Phó Quốc Hoa chăm chú ăn mà chân tưởng, thấy sắc mặt An Nặc hình như vui, nhíu mày cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn rau cải của mình.

      Cho đến khi cơm nước xong, để đũa chén xuống, Phó Quốc Hoa dời trận địa sang bên cạnh An Nặc.

      “Sao vây, mất hứng, mới vừa rồi còn tốt mà.” Phó Quốc Hoa muốn cùng An Nặc tâm , muốn làm cho lão bà của mình vui vẻ, nhưng dáng dấp của vốn rất nghiêm tục, hơn nữa sống trong quân đội thời gian dài tính tình thành thói quen, vừa mở miệng khiến An Nặc cảm giác giống như bị lãnh đạo phê bình. Nếu là khác, khẳng định bị doạn đến khúm núm dám tiếp nữa, cũng có thể sợ đến vài giọt nước mắt cũng nên.

      Nhưng An Nặc dĩ nhiên sợ , chính là con hổ giấy, đặc biệt là ở trước mặt , còn biết sao. để ý đén khuân mặt nghiêm túc của , đứng dậy ngồi lên đùi Phó Quốc Hoa, sau khi tìm được vị trí thỏa mái, đem cánh tay vòng ngang hông , mở miệng: “ ăn no chưa?”

      Phó Quốc Hoa ừ tiếng, thành trầm thấp truyền đến ở trong lòng ngực cộng hưởng ngay cả nằm ở trong ngực An Nặc cũng cảm thụ được ràng. Phó Quốc Hoa muốn kéo ngồi thẳng dậy, An Nặc đồng ý, ở trong ngực cọ cọ, cọ đến mức chịu được kéo ra ngoài mới từ bỏ ý đồ.

      “Như thế nào, có hợp khẩu vị ?” An Nặc lại hỏi.

      Phó Quốc Hoa trả lời chắc chắn vấn là chữ ‘ừ’

      Lấy được lời khẳng định chắc chắn của . An Nặc đưa hai đầu ngón tay ở bên hông bấm cái, giả bộ giận : “Ăn ngon tại sao khen em câu, em vất vả nấu nướng, ăn xong cũng them khen ngợi em.”

      Phó Quốc Hoa biết làm nũng với , liền theo ý câu: “Cám ơn.”

      An Nặc ngẩng đầu nhìn cười, người này, ràng cố ý, biết muốn nghe cái gì. Lại tình lời ngon tiếng ngọt nào, chỉ câu cám ơn, nhưng cũng bao hàm nhiều ý tứ, An Nặc cũng có chút cảm động. Ngồi ngay ngắn lại, đem hai cánh tay vòng lên cổ , hôn khóe môi cương nghị: “Em vĩnh viễn cần cảm ơn em, em chỉ muốn nghe em.”

      Vừa vừa triền miên hôn lên môi Phó Quốc Hoa, dọc theo môi của nhàng hôn xuống. Trong miệng cũng ngừng dụ hoặc em.”

      Ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, cực khổ ngày về lại được ăn thức ăn ngon, giờ tiểu tình còn ở trong ngực dụ dỗ , An Nặc trời sinh xinh đẹp, hơn nữa ở trước mặt Phó Quốc Hoa lại hề che dấu sức quyến rũ, cả người nhu tình như nước. Bàn tay to của ôm lấy eo mảnh khảnh của . Cúi đầu hôn sâu hôn, từ đôi môi đến sống mũi đến mắt, cuối cùng đến tai, theo động tác của , An Nặc ràng nghe được từ trong miệng ba chữ em.

      Được như ý nguyện An Nặc ngoan ngoãn phối hợp với Phó Quốc Hoa nữa, nhàng từ trong ngực Phó Quốc Hoa nhảy ra ngoài, đứng ở bên bàn gọn dẹp chén bát, thèm nhìn , bưng chén bát bước nhanh vào phòng bếp: “Em rửa chén.” Phó Quốc Hoa nghe rất ràng giọng của An Nặc còn mang theo tâm tình hả hê.

      này. Phó Quốc Hoa cười khổ tiếng, nhiệt độ toàn thân vừa bị bốc lên do An Nặc trêu chọc còn chưa hạ xuống, cả người đều cảm thấy mọt loại hành hạ đến ngọt ngào.

      Phó Quốc Hoa hết cách với An Nặc rồi, biết cần giúp mọt tay, cũng chỉ đành ngồi ghế, gắng lấy lại cảm xúc bình thường. Nhìn An Nặc ở phòng bếp ngừng bận rộn. Ánh mắt căn bản dứt ra được. Lúc huấn luyện từng cả ngày được ăn cơm, đặc biệt là lúc ra ngoài huấn luyệ liên tục mấy ngày đêm mệt mỏi đến lúc trở về thức ăn lại còn. Khi đó cũng cảm thấy vô cùng thê lương, thể cảm thán câu, may nhờ lúc ấy An Nặc chủ động, cũng bị dáng vẻ nghiêm túc của mình dọa sợ. Nếu mình lại bỏ lỡ, còn biết nên nơi nào hối tiếc đây.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    3. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Nhớ mãi quên.

      An Nặc theo quân đến bao lâu, trong bộ đội có rất nhiều người biết đại đội trưởng Phó Quốc Hoa có người vợ xinh đẹp. An Nặc chỉ xinh đẹp, còn hiền hòa, thấy ai cũng có thể cười đôi câu, vừa đùng làm cho người ta cảm thấy giỏi giao tiếp, nhưng lại vừa cảm thấy tùy tiện. Hơn nữa cách đối nhanh xử thế cũng làm cho mọi người chê vào đâu được. Ví dụ như An Nặc cùng Giang Thắng mở cửa hàng bán mì ăn liền sau khi phát đạt, lại nhập thêm sản phẩm thịt bò khô, loại này vô cùng mới mẻ còn ăn ngon miệng, sau này trở thành đồ ăn vặt phổ biến.

      Kể từ khi thịt bò khô được bán ra thị trường, mỗi tháng An Nặc thường chia cho mỗi người trong quân doanh ít để làm đồ ăn vặt, để các binh lính ăn đỡ thèm, mặc dù số lượng ít, nhưng nó là loại thực phẩm mới, khiến các binh lính khỏi trong mong đầu tháng đến, đầu tháng trông mong cuối tháng chờ thịt bò khô đến. Sở dĩ An Nặc làm chuyện này vì tháy chồng mình khổ cực, các binh lính ngoài kia cũng khổ kém, có câu ai cả đường lối về nên cũng nên quan tâm đến những binh lính dưới trướng Phó Quốc Hoa.

      Thỉnh thoảng lại cố ý ở trước mặt những người vợ theo quân khác, muốn mời mọi người ăn sủi cảo...Chuyện, xong cũng biến thành dứt khoát mua nguyên liệu về, mọi người cùng nhau làm, sau đó mời những người khác cùng ăn. Đề nghị của mọi người tự nhiên cự tuyệt, cần bỏ tiền, chỉ cần bỏ sức, dĩ nhiên họ vui mừng góp sức. Tự nhiên có người tổ chức, hơn nữa chồng An Nặc cũng là quan chức cao, dù tới phiên tổ chức, nhưng cũng có thể thay mặt chồng khao quân, tóm lại tiền là bỏ ra, công lao lớn nhất đương nhiên thuộc về An Nặc , công lao của cũng chính là công lao của Phó Quốc Hoa, loại chuyện như vậy tuy bằng công lao lập chiến trường, nhưng cũng để lại ở trong lòng các binh lính ấn tượng tốt.

      Mọi người trong quân doanh đều biết An Nặc là người hào phóng, tiêu tiền từ trước đến giờ cũng tính toán tỉ mỉ, nhưng cuộc sống của trôi qua càng ngày càng tốt, giống như những người khác bình thường đều phải tính toán chi li cho cuộc sống của mình, hơn nữa chồng còn hết mực thương coi như bảo bối,, lại phụ nữ lấy chồng chính là đầu thai lần thứ hai, nhưng An Nặc đầu thai lần đầu tiên tốt, ba mẹ thương , trong nhà còn có trai cùng chị dâu chiều chuộng, còn có thể học đại học, tốt nghiệp còn có thể làm bác sĩ. Trước khi kết hôn ngày có thể là xuôi gió xuôi nước. Nhưng khi kết hôn, chồng mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng lại thương cưng chiều so với ba chỉ có hơn có kém. Kết hôn năm rồi, An Nặc vẫn giống như những trẻ trung, chút cũng giống người lập gia đình suốt ngày mải lo gạo dầu muối tương dấm trà.

      biết là từ trong miệng ai truyền ra, mọi người cũng đều công nhận chuyện này.

      Chuyện này cũng truyền ra khắp quân doanh, có rất nhều người nhưng cũng hề khó nghe về An Nặc, cũng có người ác ý. Chuyện cứ như vậy đồn mười, mười đồn trăm cho đến khi truyền đến lỗ tai Tôn Oánh Oánh.

      Tôn Oánh Oánh đối với Phó Quốc Hoa vẫn còn nhớ mãi quên, ở trong lòng mặc dù vẫn còn tình cảm với Phó Quốc Hoa, nhưng trong tiềm thức của cũng vẫn cảm thấy điều kiện của Phó Quốc Hoa phải khá giả lắm, tuổi tác , dáng dấp cũng ngũ đại tam thô, có cảm tình với chẳng qua thấy là người thành , thứ hai chính là cấp bậc của , phải đối với vừa thấy , điều đó là có, ngược lại còn có cảm giác mình thiệt thòi khi gả cho , nhưng chỉ cần về sau có thể qua ngày tốt là được.

      Nhưng ngờ người đủ điều kiện để sánh cùng , lại dám nhẫn tâm cự tuyệt , khiến cho lòng tự ái của có cách nào chấp nhận đồng thời tự chủ được chú ý đến , muốn chứng mình Phó Quốc Hoa cự tuyệt mình về sau tìm được người phụ nữ nào điều kiện tốt hơn mình.

      Sau lại nghe Phó Quốc Hoa kết hôn, có thể để ý, tự với mình rằng điều kiện của tìm được người nào tốt, đừng các trẻ bây giờ đều thích đàn ông lịch , huông chi có mấy người có thể theo quân chịu khổ, nhưng nếu theo quân luôn phải ở xa nhau, cùng quả phụ có khác gì chứ. thèm để ý điều này, chắc cũng chỉ kiếm được phụ nữ lớn tuổi bằng mà thôi.

      Nhưng bây giờ lại nghe được chuyện gì, vợ hán chỉ có trẻ tuổi xinh đẹp, còn tốt nghiệp đại học, còn làm bác sĩ, đả kích này thua gì chuyện bị Phó Quốc Hoa cự tuyệt, chuyện này chẳng khác gì lại tát vào mặt , khiến cho bắt đầu đứng ngồi yên, cảm giác phải gặp được người phụ nữ trong truyền thuyết này mới có thể an tâm lại.

      Tôn Oánh Oánh nghe được chuyện liền muốn gặp mặt An Nặc, nhưng vẫn chưa tìm được hội tốt, gần đây tất cả quân khu đều bận rộn duyệt binh, từ đoàn văn nghệ đến binh lính, tất cả đều phải ngày đêm luyện tập, mực dù thích ứng với huấn luyện của bồ đội mỗi ngày, nhưng đó là huấn luyện bình thường.

      tại dù vẫn luyện tập những điều cơ bản như ngày bình thường, nhưng so với trước nghiêm khắc hơn nhiều. Mỗi ngày từ buổi sáng luyện đến tối, đối với người nào mà đều là khiêu chiến bản thân, đừng là thời gian nghỉ ngơi ngắn, mà toàn thân đều đâu nhức.

      Phó Quốc Hoa làm người chỉ huy mỗi ngày sau khi buổi huấn luyện kết thúc giọng cũng khàn tiếng, thân thể cứng ngắc. Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, tất cả mọi người còn tập thêm ca đêm. buổi chiều mỗi ngày chỉ có nửa giờ dể ăn cơm, thời gian còn lại toàn bộ đều ở sân huấn luyện. Vì muốn An Nặc lo lwangs, dù mấy ngày hôm nay bận rộn nhưng vẫn cố gắng về nhà đúng bữa ăn, nhưng ăn lại rất vội vã, dù An Nặc nhưng đây là lần đầu tiên đồng ý với , mỗi ngày chỉ cố về nhà ăn cơm đúng giờ, rồi lại vội vội vàng vàng ăn xong rồi rời , dù biết điều này khiến An Nặc ăn ngon miệng nhưng cũng có cách nào. Nhưng điểm này cũng đủ để khiến An Nặc cảm động.

      Dù chuyện ăn cơm An Nặc có cách giải quyết, những vẫn có thể giúp Phó Quốc Hoa thấy thoải mái hơn. bắt đầu lên kế hoạch, đầu tiên viết ra bản vẽ, sau đó nhờ thợ rèn giúp làm thùng tôn lớn có, sau đó còn làm cái ống nối với cái thùng gỗ đó. Sau khi xong nhờ Phó Quốc Hoa giúp đem cái thùng đặt lên nóc phòng, sau đó đem cái ống đó luồn vào nhà vệ sinh, sau đó dùng cái giá cố định ở tường. (nản)

      Vật này nhìn phải đặc biệt, mọi người thậm chí cũng hiếu kỳ nó dùng để làm gì, có vài người nghe là dùng để tắm, bĩu môi chỉ là An Nặc tiền nhiều hơn táo, muốn tắm chỉ cần cái chậu 1 cái ca múc nước trực tiếp dội lên đầu là được, cần gì phải làm như An Nặc vừa phí tiền vừa phí sức. Mặc dù mọi người coi trọng, nhưng lời ra tiếng vào cũng nhiều, đầu tiên là mọi người đều biết An Nặc nhiều tiền xài hết, chồng còn quản, họ quản làm gì, hơn nữa An Nặc bình thường đều hào phóng với những người xung quanh, tiền của xót họ xót làm gì.

      ra dùng cái này rất tiện lợi (cái này có thể coi là bình nước nóng dùng năng lượng mặt trời ko các nàng), chỉ có điều bọn họ chưa dùng qua nên biết mà thôi. Giữa ngày hè nóng bức, mỗi sáng sớm lợi dụng áp lực của nước để đẩy nước lên thùng nóc nhà. Nước trong thùng sau ngày phơi nắng, nước ấm lên, như vậy và Phó Quốc Hoa luôn có nước ấm để tắm rửa, có thể tắm nước nóng trước khi ngủ còn gì thoải mái hơn.

      Hơn nữa dùng ống nước từ bình dẫn xuống, tắm chỉ cần 10 phút, tóc ngắn giống Phó Quốc Hoa càng nhanh, có thể còn chưa tới 5 phút, nhưng nếu dùng chậu tắm, phải múc nước, chờ thêm nước , phụ nữ tóc dài nếu chỉ dùng 1 chậu tắm cũng sạch .

      Đặc biệt là quân đội trong lúc huấn luyện nghiêm ngặt, thời gian có hạn, nếu dùng chậu tắm còn cần phải đổi nước liền tục, tắm xong còn phải thu chậu, như vậy phiền toái, người mệt lại càng lười, thân mồ hôi cứ như vậy lên giường ngủ ngày mai lại ra sân huấn luyện, như vậy rất nhớp nhúa khó chịu.

      Phó Quốc Hoa chỉ cần về nhà, nghỉ ngơi chút, sau đó đứng ở dưới cái ống tắm rửa, người vừa ra có An Nặc cầm khăn lông chờ giúp lau tóc, như vậy còn có gì thoải mái hơn.

      An Nặc giúp lau tóc xong thuận tiện giúp lau nửa người , vốn đàn ông đến 30 tuổi chậm chậm sa đọa, bụng bia lộ ra, nhưng đàn ông nhà vẫn bình thản, bụng vẫn có cơ bụng sáu múi, An Nặc hài lòng dùng tay bé ăn đậu hũ, sau đó liền đến phòng tắm giặt khăn lau, mặc cho Phó Quốc Hoa ở giường thoải mái giang rộng chân tay thành hình chữ đại.
      Pecku, fujjko, Nhược Vân4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53:

      Phó Quốc Hoa mặc dù bận rộn, nhưng vẫn quên chuyện của An Nặc, ví dụ như chuyện công việc, thời gian trước chưa đề cập, vì An Nặc mới tới quân đội, chỉ bận rộn bên trong bên ngoài, còn chưa hoàn toàn thích ứng với nơi đây. Qua đoạn thời gian cuộc sống của hai người cũng dần vào quỹ đạo, An Nặc cũng thích ứng, chuyện gì cũng được sắp xếp ngay ngắn ràng, thời gian rảnh còn lại đều xem sách về y học, Phó Quốc Hoa cảm thấy lúc này nên để cho lần nữa trở về cương vị của mình, mặc dù rất muốn cuộc sống của chỉ vây quanh mình , nhưng cũng thể coi thường nhiệt tình cùng thích của đối với y học.

      Vì vậy khi kỳ kiểm tra duyệt binh kết thúc Phó Quốc Hoa liền vội vàng liên lạc với bệnh viện. Sau khi cùng bệnh viện liên lạc sai biệt lắm, Phó Quốc Hoa mới với An Nặc. “Bệnh viện quân y bọn vị tên là Văn Nguyện Thiện em từng nghe thấy tên người này chưa?” (Văn Nguyên Thiện = Thái Đấu – chả hiểu nữa chắc đây mới là tên , các nàng thông cảm nhé, ở chỉ thấy ghi có thái đấu thôi.)

      An Nặc gật đầu cái, “Lần trước cùng chủ nhiệm hạ tham hội thảo em từng gặp qua, ông ấy thế nào?”

      “Ông ấy có việc gì, chỉ muốn hỏi em, nếu để cho em theo ông ấy học tập, em có muốn hay thôi?” Phó Quốc Hoa tựa đầu vào giường, kéo lại.

      An Nặc vừa nhe, có chút hưng phấn đứng lên, “, quen biết ông ấy à?”

      biết ông ấy, đến lúc đó đến bệnh viện chào hỏi chút, có thể theo ông ấy học tập em nhất định vui mừng.” Phó Quốc Hoa lần đầu tiên như vậy với .

      Người làm quan chắc chắn có chút đặc quyền, mà dưới tình huống làm ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của người khác đặc quyền này có thể chấp nhận đươck, coi như thời điểm chiến tranh kháng Nhật gian khổ, những người lãnh đạo quốc gia cũng bị đứt đoạn cung cấp lương thực, đây chính là cái đọa lý, nhưng có thể sử dụng đặc quyền là chuyện, còn có nguyện ý dùng hay lại là chuyện khác. Giống như Phó Quốc Hoa, dù xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối sử dùng đặc quyền của mình để giải quyết, bởi vì chính là loại người đâu ra đấy, nhưng giờ vì chuyện của sử dụng đặc quyền này, tâm tình lúc này biết phải biểu đạt cùng như thế nào.

      An Nặc cảm thấy quái dị, Phó Quốc Hoa giống như hòa thượng ăn chay niệm phật trong chùa, đột nhiên có ngày, cho biết mà muốn hoàn tục, suy nghĩ đầu tiên tuyệt đối là, người này nhất định rất .

      Mỗi khi Phó Quốc Hoa làm chuyện khiến An Nặc cảm động, nhưng Phó Quốc Hoa lại luôn cảm nhận được chuyện này, chỉ cảm giác như mình câu rất bình thường mà thôi. Loại thời điểm này, An Nặc chỉ có phương thức biểu đạt duy nhất chính là làm nũng, bởi vì nếu như lúc này khóc, chừng Phó Quốc Hoa càng luống cuống tay chân.

      An Nặc hít hít lõ mũi, nhào tới ôm cổ Phó Quốc Hoa, kề mặt : “ Quốc Hoa, tốt.” Đây là tiêu chuẩn của Quỳnh Dao, nhưng cái nhiên đại kia có thể đánh động nhân tâm, vừa mới bắt đầu An Nặc còn càm thấy có chút kỳ cụ, sau lại từ từ phát , cùng Phó Quốc Hoa chuyện, thế nò cũng đều cảm thấy buồn nôn.

      Vợ nằm ở người mình, trong cái miệng nhắn ngừng phun khí tại cổ của khiến tê tê dại dại. hai ngày trước vì vội duyệt binh cả ngày mệt mỏi, buổi tối chỉ có thể nằm ở giường ôm ngủ, hôm nay rút cục cũng được nghỉ ngơi, giờ là lúc phải bù lại những ngày thiếu thốn kia.

      Vì vậy Phó Quốc Hoa cúi đầu, chính xác hôn lên cái miệng nhắn của ....

      Phương pháp như thế, từ công chuyển bại thành thắng chặn lại vợ dụ dỗ ở trong ngực , đem toàn bộ hơi thở kia ngạm vào trong môi. Cắn nuốt, quấn chặt lấy đầu lưỡi, dùng nụ hôn sau để diễn tả nhớ nhung của với . Cánh tay như lửa lóng dùng sức ôm sát lại mình, vừa hôn vừa dùng tay kéo tay An Nặc xuống giữa hai chân nhấn cái...

      An Nặc biết là bị hôn khiến hít thở thông mà đỏ mặt hay vì nhiệt tình của Phó Quốc Hoa tối nay khiến xấu hổ đỏ mặt, xuyên qua lớp quần áo nhưng An Nặc cũng có thể cảm nhận được bộ phận hùng vĩ của , cảm nhạn được sức nóng của nó. Nơi đó cho biết, đồi với lực ảnh hưởng mãnh liệt tới đâu.

      Phó Quốc Hoa thời điểm duyệt binh vì quá mệt mỏi, nhiều lần đều là từ vành tai của hôn đường xuống cổ rồi liền ngủ mất, đột nhiên thấy dừng lại rồi lại nghe thấy tiếng ngáy của An Nặc vừa tức vừa đau lòng, cúi đầu nhìn dáng vẻ của mệt mỏi, nhàng hôn đôi mắt , bởi vì da ngăm đen mà nhìn quầng thâm, nhưng An Nặc biết, mỗi ngày phải chịu nhiều vất vả, huấn luyện cả ngày thời gian ngủ cũng đủ nhất định khiến mệt mỏi chịu nổi.

      Chỉ thoáng thất thần chút, nhưng Phó Quốc Hoa nhạy bén nhận ra ngay, dùng răng cắn lên cổ trắng noãn của cái như trừng phạt, để cho tập trung chú ý.

      “A” An Nặc bị cắn giật mình hô ra tiếng.

      Phó Quốc Hoa mặt luôn nghiêm túc lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, ngẩng đầu lên hôn đôi môi mền mại của An Nặc.

      Hôn quá triền miên, giữa hai chân An Nặc mảnh ướt át, cả người bị hai bàn tay của Phó Quốc Hoa đốt nửa đến khó chịu, sau khi nụ hôn của kết thúc, cả người mền thành mảnh, giống như nước. Cái miệng nhắn khẽ thở gấp. Phó Quốc Hoa nhất định do cấm dục trong đoạn thời gin, giờ giống như cơn thèm khát trong nháy mắt bộc phát.

      An Nặc cũng bị nhiệt tìn của cuốn lấy bay lên. Tựa ở bả vai Phó Quốc Hoa rầm rì. Dùng cả tay chân vòng ở hông tráng kiện của Phó Quốc Hoa thở gấp.

      “Phó Quốc Hoa”

      Thanh mền mại thầm, mang theo khát vọng....

      cũng nhớ .....

      “Tiểu tinh.” Phó Quốc Hoa càng ngày càng thích gọi An Nặc như vậy, bởi vì chính là tiểu tinh mê hoặc , thể nhưng lại can tâm tình nguyện sống ở trong bàn ti động của .

      Phó Quốc Hoa nhìn ánh mắt kiều mị như chứa sương mù của An nặc, lại nhìn gương mặt vì kích thích mà đỏ hồng, hôn hàng từ xuống dười hôn đến bộ phận chảy ra nước lấp lánh, chỉ nhìn cái cũng có thể khiến Phó Quốc Hoa chặt đứt dau cung lý trí.

      Mỗi lần vì để cho An Nặc cảm nhận được cực hạn vui vẻ, Phó Quốc Hoa luôn tận lực khắc chế mình, dùng tiết tấu dịu dàng nhất để đổi lấy vui thích của An Nặc. Chờ khi hoàn toàn chuẩn bị tiếp nạp xong, liền hừ tiếng đẹp hai người kết hợp lại thành .

      “Phó Quốc Hoa, Lão công.....” “Em .”An Nặc giọng đứt quãng khích lệ nhất cử nhất động của Phó Quốc Hoa.

      thanh mền mại như nước. Bộ dáng nũng nịu khiến càng thêm mỹ lệ so với trước kia. ở trong mắt Phó Quốc Hoa thấy thế nào cũng mê người. Yết hầu trượt động, cổ hòng như khô rát, ngực phập phồng, lý trí cuối cùng vẫn là theo giọt mồ hôi trán cùng nhau rơi xuống, bắt đầu vận động càng lúc càng nhanh.

      Nhiệt tình, bắt đầu lan tràn......

      Trong phòng ngủ nhiệt độ từ từ lên cao, bên trong tiếng thở dốc dần dần nồng đậm, mồ hôi vì kích tình từng giọt từng giọt rơi cuống.

      Trong gương lộ ra hai người thân mật, nhiệt tình của , chưa bao giờ giảm bớt. khắc chế, thận trọng muốn để cho thoải mái vui thích tâm tình này ràng có thể cảm thấy được. cuộc kích tình, vung vẫy mồ hôi. Cuối cùng, mân nữ thể lực kém nhau rất nhiều. An Nặc từ từ thua trận, rầm rì đến cuối cùng, chỉ còn lại thanh vụn vặt, híp cặp mắt, hưởng thụ vui vui vẻ mang lại cho .

      Nhìn An Nặc như còn mèo thoải mái híp mắt nằm trong ngực mình, Phó Quốc Hoa nhàng hôn lê tóc , ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp.

      An Nặc đến bệnh viện trình diện sau, Tôn Oánh Oánh vẫn chú ý đến tin tức của , muốn tìm cơ hội cùng An Nặc chính diện giao phong lần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Tôn Oánh Oánh đến bệnh viện tìm y tá xin số khám bệnh: “Xin chào đồng chí, tôi gần đây hay vị choáng đầu hụt hơi, muốn xin khám bệnh.” y tá trả lời “ hãy đến khoa tim mạch kiểm tra nhé.” Từ đầu đến cuối thậm chí cũng thèm liếc Tôn Oánh Oánh cái.

      Tôn Oánh Oánh bĩu môi, ở trong cảm nhận của , mỹ nữ tới chỗ nào đều nên có chút ưu đãi, mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, liền đem nó quy thành người ta ghen tỵ mình. Liếc nhìn y ta vẫn cúi đầu chỉnh sửa tài liều, Tôn Oánh Oánh hướng lấu 3 đến khoa tim mạch.

      Đến cửa, Tôn Oánh Oánh nghiêng người nhìn vào bên trong xem xét, quả nhiên thấy dùng ống nghe chẩn đoán bệnh, nhìn bộ dáng của ta đại khái khoảng hơn 20 tuổi, tóc uốn thành từng hàng trông rất đẹp mắt, kiểu tóc này chưa từng thấy bao giờ, đep tóc trước mặt vén đến sau gáy, ràng là kiểu rất mốt, nhưng lại để cho người khác cảm thấy rất trang trọng, cũng phải bộ dáng tùy tiện tin cậy.

      Tôn Oánh Oánh vừa nhìn thấy An Nặc như vậy liền cảm thấy hài lòng, trong lòng của , An Nặc cái tên này đại biểu cho thành thuần, thuận theo, là mẫu con dau ôn hòa ngoan của Trung Quốc, nhưng rất hài hòa lúc xem bệnh cho bệnh nhân cũng hề cảm thấy nghiêm túc. Trong nháy mắt Tôn Oánh Oánh cảm thấy An Nặc chỉ đến được với Tôn Oánh Oánh, thậm chí còn xinh đẹp hơn , Tôn Oánh Oánh nguyện ý thừa nhận An Nặc tài mạo song toàn hơn mình.

      An Nặc chỉ là ở nông thôn ra, nếu như dung mạo tầm thường, cũng là người có chí tiến thủ, hoặc là nếu như ta giống nông thôn thực thụ, Tôn Oánh Oánh dựa vào ngạo khí của bản thân khinh thường ta với lại từ bên người ta đoạt lại người đàn ông kia, mặc dùng từng bị khổ sở. Nhưng vì An Nặc có bộ dáng phóng khoáng nên bố thí cho ta, bởi vì có thể tìm được đối tượng tốt hơn.

      Nhưng bây giờ nhìn thấy An Nặc so với tưởng tượng của hoàn toàn bất đồng, Tôn Oánh Oánh chết cũng buông tay, phải vì người đàn ông kia, chỉ là vì tự ái
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :