1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Hic. Sao chi chay tron ma ko tim cai xac bao de vao cho no giong la da chet nhi. Nhu the nay TC ko tin la dug thoi. Mong cho chuong moi qua. Thank nag nha.
      milktruyenky thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 152: đau lòng

      Dù dọc theo đường mệt chết năm con ngựa, Lan Lăng Vương chạy về Tấn Dương cũng mất hai ngày.

      Hỏa hoạn sớm dập tắt, nam viện toàn là hỗn độn.

      Nhìn thấy nhúc nhích đứng ở nam niện, chúng hộ vệ phịch phịch quỳ đầy đất.

      Qua hồi lâu, thanh khàn khàn chầm chậm của Lan Lăng Vương mới vang : "Tìm được cái gì?"

      Thống lĩnh hộ vệ lên trước, cúi đầu ra: "Từ trong kim ốc mang ra hai thi thể nữ"

      Lan Lăng Vương cười tiếng, thanh lại thê lương như khóc, "Ở nơi nào?"

      "Quận Vương theo tiểu nhân."

      Mới vừa đến gần, mùi cháy khét kèm theo xác thối liền xông vào mũi. may là đây là mùa đông, nếu là mùa hè, chỉ sợ rửa nát.

      Thủ lĩnh hộ vệ ở phía trước, vừa muốn vào cửa, thân thể lại bị người ta đẩy mạnh, là Lan Lăng Vương vọt vào.

      Mới vừa xông vào bên trong cửa, bước chân đột nhiên ngừng lại. Thủ lĩnh hộ vệ nghe Lan Lăng Vương giọng dịu dàng như nước : "A Khởi, ta biết nàng có chết. . . . Nàng thông minh quật cường như vậy, sao lại chịu chết?" thanh của rất dịu dàng rất dịu dàng, quả thực là nỉ non, hợp với hai thi thể thiêu cháy trong phòng, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước, mạnh mẽ vén tấm vải trắng đắp thi thể luôn.

      Thi thể cháy sạch còn hình dạng rồi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra là hai thi thể nữ. Trong đó có thi thể nhắn, dung nhan tứ chi bị thiêu hủy y hệt than củi, sao có thể nhìn ra cái gì?

      Lan Lăng Vương kinh ngạc nhìn nhìn thi thể nữ kia, khẽ mỉm cười, giọng nỉ non : "Nàng rất thích đẹp, sao có thể bị chết xấu như vậy? A Khởi, nàng đúng ?"

      tới đây, lảo đảo xoay người, lảo đảo chạy ra.

      tới trước mặt thủ lĩnh hộ vệ, đột nhiên níu lấy vạt áo của ta: "Đó phải là A Khởi, ta biết phải nàng." đợi thủ lĩnh hộ vệ kia phản bác, lại mất tất cả hơi sức, lui về phía sau bước.

      Ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn thủ lĩnh hộ vệ kia, tối nghĩa : " việc qua lần." Đó phải là A Khởi, đó tuyệt đối phải là A Khởi, biết.

      "Hôm đó sau hoàng hôn, cơ liền vào kim ốc, đầu tiên là ôm hầu A Lục nhúc nhích, sau lại mơ hồ nghe được nàng ấy khóc sụt sùi. Lúc ấy, chúng ta đều canh ở ngoài cửa. Đến khuya, chúng ta phân tán ra, chúng tỳ nữ cũng vào phòng bên ngủ. . . . Cho đến vào lúc canh ba, tỳ nữ thức tỉnh, mới phát kim ốc bốc cháy, lúc ấy thế lửa quá gấp, bọn ta cứu được."

      Thấy ánh mắt Lan Lăng Vương trống rỗng nhìn phía sau mình, mở miệng hỏi thăm, cũng hỏi tới, thủ lĩnh hộ vệ kia nuốt nước miếng cái xong, tiếp tục : "Lửa cháy lên, chúng ta dập nửa ngày, gần đến buổi trưa mới dập tắt lửa. Lúc ấy, chỉ phát hai thi thể bị cháy torng kim ốc."

      thanh trống rỗng của Lan Lăng Vương truyền đến, "Các ngươi vẫn canh ở ngoài cửa?"

      "Vâng"

      ". . . . . nhìn thấy họ ra?"

      Trong thanh của có phần cấp bách và khát vọng. Thủ lĩnh hộ vệ biết, quận vương mình rất muốn mình ra chữ "có", môi của ta nhấp nhấp, cuối cùng giọng lên tiếng: " có."

      "Đến canh ba có bao nhiêu người canh giữ ở bên ngoài?"

      "Bao gồm canh giữ ở bốn phía nam viện, tổng cộng có 20 hộ vệ, 13 tỳ nữ." Mấy từ này vừa ra, thân hình cao lớn của Lan Lăng Vương đột nhiên lắc cái.

      Mở miệng nữa thanh của đến nghe : " ai thấy nàng ấy ra ngoài?"

      "Vâng"

      "Lửa từ kim ốc cháy lên hay sao?"

      "Vâng"

      Lan Lăng Vương đột nhiên xoay người, cũng để ý tro bụi trong kim ốc vẫn còn nóng, vọt vào.

      Trong kim ốc, đen như mực, mặt đất cao thấp ngổn ngang, đạp lên lớp bụi dầy. Xây nam viện bắt chước theo lầu các, phía dưới để người ở, mặt còn có tầng lầu các đỉnh nhọn cao gần hai mét, hình dáng hoa mỹ. . . . . Hôm nay, lầu các đỉnh nhọn xà nhà gỗ, toàn bộ đều bị đốt thành tro chất đống mặt đất.

      Ngẩng đầu, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Quét sạch toàn bộ kim ốc."

      "Vâng"

      Mấy trăm người đồng thời làm việc, quá canh giờ, kim ốc được quét dọn hết sạch.

      Lan Lăng Vương vào lần nữa.

      Xà nhà sụp đỗ, vàng rớt khắp nơi, mặt đất loang lổ cũng khác thường. . . . . .

      Làm như hơi sức toàn thân đều bị rút hết, hai đầu gối Lan Lăng Vương đột nhiên mềm nhũn, té quỵ xuống đất.

      Mấy hộ vệ muốn tiến lên vịn, vươn đôi tay bụm mặt, cúi đầu xuống.

      , hai, bảy canh giờ qua.

      ngày lại đêm, bầu trời chuyển thành bình minh.

      Lan Lăng Vương vẫn duy trì tư thế này, hình như cả người đều hóa thành pho tượng.

      Ở phía sau , chúng hộ vệ cũng quỳ nhúc nhích.

      Rốt cuộc, hộ vệ chạy theo Lan Lăng Vương từ Nghiệp thành tới tiến đến phía trước, ta khàn giọng : "Quận Vương. . . . . ."

      mới mở miệng, Lan Lăng Vương lại cười tiếng.

      rù rì : "Lương Thành, ta thích phụ nhân này, thích. . . . . ."

      Cặp mắt trống rỗng, chớp cũng chớp chỉ nhìn tường đổ vách xiêu trong kim ốc, thanh xa xôi mà bi thương: "Ta chưa từng nghĩ tới , nàng ấy có thể rời ta."

      nhắm hai mắt lại, thào ra: "Tay nàng ấy trói gà chặt, lại cách xa gia quốc, ngoại trừ ta ra, nàng ấy có thể phụ thuộc người phương nào? Ta chưa bao giờ tin tưởng, có ngày nàng ấy rời ta. . . . . ."

      Đột nhiên, nở nụ cười .

      Cười cười, tiếng cười kia càng ngày càng vang, thành cười điên cuồng.

      Trong tiếng cười điên dại, vẻ mặt của lại trống rỗng, nghẹn ngào : "Ta chưa bao giờ biết, A Khởi rời ta. . . . Có thể rời ta, nàng ấy là ác độc là ác độc"

      Tuy là nức nở nghẹn ngào, mặt của lại có nước mắt, hình như chảy ra lệ rồi.

      Trong tiếng nghẹn ngào, Lan Lăng Vương từ từ cúi đầu.

      mở hai tay ra, ánh mắt vô hồn nhìn tay mình.

      vẫn cho là, nàng vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay của . Chỉ cần đồng ý, thiên hạ tuy lớn, nàng có thể chạy trốn đâu?

      ngờ, nàng vẫn chạy, nàng chạy. . . . Nàng liều mạng chết, cũng muốn thoát khỏi là bởi vì thành thân sao? Là bởi vì trước khi thành thân, nàng mực lừa , nàng lừa . . . . . .

      ngày kia, nàng ngồi ở trong phòng chỉ ngồi ôm đầu gối, kinh ngạc nhìn nhìn cây cối trụi lủi bên ngoài, còn ở bên cạnh nàng.

      . . . . . ra sớm nên nghĩ tới, trong tháng này, nàng ấy an tĩnh, quá an tĩnh. Dù rơi lệ, cũng chỉ có mình yên tĩnh chảy nước mắt. Ánh mắt của nàng ấy trống rỗng, trong ánh mắt nàng nhìn có tiêu cự.

      Việc mình muốn thành thân, khiến nàng ấy tuyệt vọng rồi?

      Nghĩ đến hai chữ “tuyệt vọng”, Lan Lăng Vương lại cúi đầu cười.

      sai lầm rồi, biết nàng cứng rắn như vậy, tin nàng tình nguyện chết, cũng nguyện ý cùng Trịnh Du chung phu. . . . .Là sai lầm rồi nên phát .

      Lan Lăng Vương lại cúi đầu nở nụ cười.

      Thủ lĩnh hộ vệ kia nghe tiếng cười của Quận Vương, trong lòng lại khó chịu, ta tình nguyện Quận Vương đánh mắng bọn họ trận, dù giết mấy người cũng tốt. ta muốn nghe cười như thế.

      Tiếng cười kia là tuyệt vọng.

      Cười cười, Lan Lăng Vương đưa tay che mặt của mình. nho :” Lương Thành.”

      Lương Thành mau chóng tới trước, kêu:” Quận Vương”.

      Lan Lăng Vương lại tựa như có kêu ta, chỉ cười, thanh từ sau bàn tay nhàng truyền ra,” Ta lại mình”.

      Lời vừa ra, thủ lĩnh hộ vệ kia lập tức tiến lên, nghiêm túc khuyên nhủ:” Uy danh của Quận Vương lan xa, lại là dòng họ hoàng thất, còn có chúng ta ở bên, sao lại có gì cả?”.

      Lời của ta, Lan Lăng Vương lại nghe gì cả.

      chỉ liên tục cười , lặp lại:” Nàng ấy rồi, cũng bỏ lại ta rồi. . . . Ta lại mình.”

      chỉ ngừng kêu:” A Khởi, A Khởi, A Khởi. . . . .”

      Trước kia nàng còn ở đây phấn chấn, luôn cảm thấy mình sớm muộn có được tất cả khát vọng, quyền thế, chiến công lưu danh sử xanh, cùng với hiền thê mỹ thiếp, con cái thông minh tuấn tú, tất cả những thứ đại biểu hạnh phúc mỹ mãn. . . . . Đến lúc này, mới đột nhiên phát , ra là nàng rồi, lại có gì cả.

      Những thứ hoa mỹ đó làm cho người ta khát vọng, nhưng có nàng, có những thứ đó có ý nghĩa gì?

      Lẩm bẩm hô, Lan Lăng Vương cứng đờ rút bội kiếm bên hông ra. Nhìn thấy hắ đung đưa kiếm, vừa cười vừa đâm về phía ngực mình. Chúng hộ vệ kinh hãi. Lương Thành và thủ lĩnh hộ vệ kia đồng thời xông về phía trước, hai người ôm chặt lấy Lan Lăng Vương, người kéo cánh tay của , người tách ngón tay của ra để lấy kiếm, còn nức nở :” Quận Vương, chỉ là phụ nhân, người có thể nào coi thường mạng sống của mình?”.

      người khác :” Cao Trường Cung, ngươi có phải nam nhân hay ? Đại trượng phu da ngựa bọc thây, ngươi chết ở chỗ này tính là hung gì chứ?”

      Đối mặt hoảng hốt luống cuống của họ, Lan Lăng Vương chỉ vô tình :” Các ngươi vội cái gì? Ta chỉ là thấy đau tim. . . . .Đâm kiếm, có lẽ cơn đau liền chuyển tới vết thương rồi”.

      Động tác cầm kiếm đâm ngực của vừa rồi, làm sao chỉ là đâm cái?

      Chúng hộ vệ thấy nụ cười mặt , trong bụng vừa sợ vừa loạn. muốn lại nghe được Lan Lăng Vương khẽ thở dài:” Các ngươi đừng lo lắng, ta sao. . . . Ta chính là quá đau lòng, có chút thở nổi”. xong, dòng máu tươi theo khóe môi chậm rãi chảy xuống.

      Nhìn thấy nụ cười mặt , dòng máu đỏ tươi chảy ra từ môi , còn có đôi mắt vô lệ. Thủ lĩnh hộ vệ kia cắn rang cái, dùng mắt ra hiệu cho Lương Thành.

      Lương Thành liền đột nhiên huơ tay phải ra, bổ mạnh chưởng. Chỉ nghe tiếng ‘Bốp’ , ngay giữa cổ Lan Lăng Vương, lập tức thân thể mềm nhũn, bất tỉnh trê mặt đất.

      Hoàng hôn ngày đó Trương Khởi mới vừa tiến vào kim ốc, liền rút lui bằng đường ngầm

      Chuyện còn lại đều do Tiêu Mạc an bài, cần nàng quan tâm.

      Canh ba Tiêu Mạc tới bên cạnh nàng, cùng nàng ngẩng đầu, thưởng thức ngọn lửa nở rộ:” Sắp cháy hết rồi, về sau, Lan Lăng Vương vĩnh viễn biết muội còn sống đời”.

      Nhìn gương mặt hờ hững của Trương Khởi, trong ánh lửa màu đỏ, Tiêu Mạc áo trắng nhàng, nụ cười mặt hết sức sáng ngời.

      dịu dàng nhìn nàng, giọng ra:” A Khởi. . . . . “

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Dưới ánh trăng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng tỏa ra hào quang nhàn nhạt, gần như vậy cũng xa thế kia. Loại chói lọi này, giống với bất cứ lúc nào trong quá khứ, lại giống như ngọn lửa thiêu đốt ngoài xa thiêu cháy Trương Khởi trong quá khứ thành tro bụi. . . . .

      Nàng nhìn Tiêu Mạc, lẳng lặng :” Cái chết của ta truyền ra, Cao Trường Cung, dù là bệ hạ, trước tiên cũng hoài nghi đến người của huynh. A Mạc, ngày mai đưa ta ra thành . Huynh an trí cho ta căn nhà ở ngoài thành hoặc là để cho ta vào tự miếu cũng được”. Nàng rũ mắt nhàng quyến rũ :” Hãy để ta ở nơi chỉ có huynh biết. . . . . .
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Dap nay nah rat nag suat ta nghi la tet nag di choi nen bua nay cho tui ta an boi thuc rui tet bo doi.hehe. Thank nag vi da post truyen rat cham chi thoi gian qua

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 153: Thoát khỏi Tấn Dương


      Nàng còn chưa hết.

      Tiêu Mạc liền phát tim của mình nhảy lên bình bịch. khẩn trương nhìn Trương Khởi, bởi vì mong đợi cùng khát vọng, ngón tay có chút co rút.......

      hồi lâu, khàn giọng : "Được.". chữ này vừa ra, mới phát nó nghẹn đến lợi hại.

      Nghe ra chữ "được" này, Trương Khởi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

      —— Thế là thuận lợi bước thứ hai

      Tiêu Mạc si ngốc nhìn nàng hồi, mới quay đầu .

      Tiếp tục thưởng thức ngọn lửa đầy trời , giọng : "Nếu hộ vệ Cao Trường Cung ngựa ngừng vó, buổi trưa ngày mai, liền có thể biết được tin ngươi bị chết cháy."

      tới chỗ này, quay đầu mắt chớp nhìn Trương Khởi. Thấy gương mặt tuyệt mỹ toát ra nhất mạt buồn bã cùng tự giễu, môi giật giật, cuối cùng liền : "Chờ trở lại Tấn Dương, nhanh nhất cũng phải hai ba ngày. Chỉ là bệ hạ đối với ngươi luôn để ý, chỉ sợ tối hôm nay phái người qua rồi."

      Tiêu Mạc nghiêm túc : "Chỉ là A Khởi yên tâm, tất cả dấu vết ta đều xóa , có người nào phát ra ngươi còn sống." tới chỗ này, nhận ra giọng của mình cũng có chút mất mát.

      A Khởi ở trước mặt người nước Tề biệt tích, chẳng phải vĩnh viễn cũng có cách nào quang minh chính đại có được nàng?

      A Khởi kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao có thể cho phép mình làm người phòng ngoài? Nữ nhân như nàng, chỉ có danh phận cùng kính trọng, mới có thể lưu lại lòng của nàng, mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện, trường trường cửu cửu theo. Nếu , sớm muộn cũng dẫm lên vết xe đổ của Lan Lăng Vương.

      Lại , theo như lời A Khởi, thời gian này tất cả mọi con mắt ở Nghiệp Thành cùng Tấn Dương đều nhìn chăm chú về phía . Vì kế an toàn, trong mấy tháng này, chỉ có thể để Trương Khởi ở bên ngoài, thể đến thăm nàng, cũng thường xuyên liên lạc.......

      Nghĩ tới đây, mày Tiêu Mạc liền cau lại.

      Trương Khởi cũng là biết suy nghĩ đến cái này.

      Nàng như cũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ngọn lửa ngất trời ở phủ Lan Lăng Vương , nghe nơi đó truyền tới thanh gào thét.

      hồi lâu, Trương Khởi giọng mà : "Ngủ , đêm dài lắm mộng, sáng mai còn đưa ta xuất thành nữa." Nếu như phải là giữ lại ra tối hôm qua vừa về tới Tiêu phủ có thể ra khỏi thành . Nhưng lại muốn nhanh như vậy phải chia lìa với nàng, luôn luôn muốn.

      "Được." Trong miệng được, nhưng Tiêu Mạc vẫn chớp mắt, như si như say , vui vẻ nhìn Trương Khởi.

      Thẳng qua hồi lâu sau, rốt cuộc mới : "Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi thôi." xoay người trả lại cho nàng mảnh thanh tịnh.

      Trương Khởi làm sao mà ngủ được cơ chứ?

      Trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng liền được vị phụ nhân hầu hạ hạ rửa mặt.

      Phụ nhân kia mặc vào cho nàng bộ y phục màu xanh dương nhạt, cực kỳ bình thường, đồ mà thứ dân vẫn thường dùng, sau đó lại lấy ra chút thuốc bột, bôi lên mặt của nàng.

      bao lâu, nàng ta mỉm cười với Trương Khởi: "Phu nhân, nhìn vào gương chút, xem có hài lòng ?" Nàng ta lại : "Về sau tiểu phụ nhân theo bên người phu nhân, vì phụ nhân thay đổi hình dạng."

      Trương Khởi quay đầu, chống lại gương mặt vàng đen. Trong gương, mặt kia vẫn là ngũ quan của nàng, chỉ là con ngươi được phác thảo vài nét bút, khiến cho đuôi mắt xếch lên, biến thành đôi mắt hạnh. Thậm chí, bên cạnh mũi còn thêm nốt ruồi to .

      Gương mặt này loáng thoáng còn có thể thấy phần dáng vẻ của Trương Khởi.

      Bất quá chỉ cần phải đối mặt với Lan Lăng Vương, ứng phó với người bình thường như vậy cũng là đủ rồi.

      Kỳ sử dụng kỹ thuật của chính nàng, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, cũng có thể hóa trang được hiệu quả như thế này. Xem ra phải thu thập nhiều chút những nguyên liệu mà phụ nhân sử dụng.

      Lập tức, Trương Khởi nức nở tiếng. Nàng cầm lấy bạch đoạn, vây quanh hông của mình ba vòng, lại vào đôi giày Tiêu Mạc đặc chế ở đáy có lót thêm tầng nệm trắng. Sau đó đem tóc uốn thành búi tóc phụ nhân, rồi vây khăn trùm đầu lên.

      Khi nàng giả trang xong, lần nữa đứng lên có dáng vẻ cao gầy của người thứ dân bình thường. Nhìn kỹ, diện mạo mặc dù có đen, mắt mặc dù hơi tròn, vẫn còn lộ ra hai phần kiều mị. Chỉ là phải cẩn thận mới có thể nhìn ra được.

      Gật đầu cái, Trương Khởi giọng : " tệ. Ngươi ra ngoài ."

      Phụ nhân kia vừa , A Lục liền chạy tới đây. Nàng lại gần Trương Khởi, giọng mà : "A Khởi, vàng ta thu hồi lại rồi." Hôm qua lúc hoàng hôn ra khỏi chỗ kia, Trương Khởi mải ngẩn người, Tiêu Mạc lại vội vàng khắc phục hậu quả, người hầu cửa vội vàng trông chừng Trương Khởi A Lục thừa dịp này vội chạy ra khỏi Phủ Thượng Thư , từ tửu lầu kia mang về ngàn lượng hoàng kim.

      A Lục so với Trương Khởi vẫn khỏe mạnh hơn, là đứa quen cực khổ từ bé, mười tám mười chín cân vàng đặt ở dưới váy dài, nàng chỉ cần dùng tay nâng lên, vẫn nhấc lên được. tuy vậy cũng thể cầm quá lâu.

      Trương Khởi gật đầu cái, nàng giọng : "Tốt lắm, chúng ta ra ngoài ." A Lục cũng trang điểm giống như nàng, vô cùng tầm thường, cửa thành mở rộng ra , xe ngựa Trương Khởi là chiếc xe đầu tiên ra khỏi thành. Bởi vì Lan Lăng Vương chạy về, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong tin tức Trương cơ chết, nên nàng ra khỏi thành vô cùng dễ dàng.

      Tiêu Mạc đưa nàng ra ngoài, là cửa thành phía Tây, cùng hướng với Kiến Khang phía Bắc Nam Viên.

      Rời cửa năm, sáu trăm dặm có tòa thành lớn khác chính là Bắc Sóc Châu. Mặc dù bì kịp với Tấn Dương phồn hoa, nhưng cũng là trấn quan trọng của nước Tề . Vì đề phòng Đột Quyết, Nhu Nhiên, hoàng đế nước Tề cử 180 vạn phu đến đây xây Trường Thành, trước sau tổng cộng hơn 2000 dặm. Tới tại, thành Bắc Sóc Châu có thể là thành có tường rào vững chắc, trăm nghề phồn vinh.

      Ở trong thành trì này, Tiêu Mạc sớm chuẩn bị tốt phủ đệ. Đem Trương Khởi an bài ở chỗ này, vượt qua khỏi ngoài dự liệu của mọi người. Coi như Lan Lăng Vương thực chết tâm, coi như bệ hạ có phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng chỉ có thể là phương hướng Đông Tây. Tiêu Mạc thầm nghĩ, chỉ chờ qua mấy tháng, người đất Tề quên mất Trương Khởi là ai, liền có thể tới đây ở cùng với nàng.

      Người của Tiêu Mạc an bài Trương Khởi vào trong phủ đệ xong, liền lặng yên tiếng động lui xuống. Chỉ để lại ba mươi hộ vệ hung hãn, cùng mấy tỳ nữ, mười bà vú già.

      Lan Lăng Vương lần nữa tỉnh táo là giữa trưa.

      Hôm nay là mùng ba tháng mười năm công nguyên 561, năm nay là năm rắn. Trương Khởi hơn 14 tuổi, sinh năm thỏ(mèo).

      Mùa đông năm nay, hình như đặc biệt tới trễ. đến tháng mười rồi, mặt trời vẫn còn nhô cao, bầu trời sáng choang, chiếu lên người bỏng rát.

      Vô hồn trống rỗng mà nhìn xà ngang hồi lâu, Lan Lăng Vương mới tỉnh táo lại: A Khởi chết, nàng dùng cây đuốc, tự thiêu mình trong ngày đại hôn của , trong lòng nàng ra giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới việc cưới thê. Nàng từng ngây thơ tùy hứng như vậy, ngay trước mặt đám quyền quý bọn họ mà , nàng muốn cưới nàng.

      Nhưng lại có cưới nàng.

      Sau đó, nàng lại hồđồ , muốn kết hôn, có chánh thê, nàng phải gả cho lang quân.

      đương nhiên cho phép.

      Sau đó nữa, nàng ở trước mặt giả vờ như nhận mệnh. Nàng ngàn y trăm thuận, mềm mại kiều mị, nàng ôm cổ , hận hận cắn mũi của , cắn xong, lại cười duyên lại hôn lại liếm làm cho giận sôi lên. Thỉnh thoảng, lúc đêm khuya nàng cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lúc nàng rét lạnh lật người nằm sấp ở ngực của ngủ, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng lại nén lệ chớp mắt mà nhìn , đột nhiên lại đưa chân ra, kiên trì ngừng muốn đem đá xuống sàng tháp.

      ... ...

      Tất cả đều nghĩ qua, nhưng lại nghĩ tới, nàng chọn cái chết.

      Đúng vậy, nàng chết rồi.

      cưới thê, cho nên nàng chết

      Nghĩ tới đây, Lan Lăng Vương lảo đảo bò dậy, bất tri bất giác, đưa tay nắm lấy bội kiếm treo tường.

      ... ... Nơi ngực này là quá đau quá đau rồi, làm thở dốc ngừng. tại chỉ muốn tạo vết thương lên nơi nào đó, có lẽ đây là biện pháp duy nhất có thể dời đau đớn trong lòng.

      biết tại sao, từ hôm qua khóc xong, liền rơi lệ được nữa.

      Mặt ngốc ngốc nhìn tới hoa văn vỏ kiếm, lại cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn nhìn bàn tay rộng mở của mình, đột nhiên cảm thấy trong trời đất này nơi nơi phồn hoa, rất thú vị.

      lúc này, trong lúc bất chợt, bầu trời bên ngoài, dần dần tối xuống.

      Ngay sau đó, tràng tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến, trong tiếng bước chân, còn có vô số tiếng gào hoảng sợ: "Nhanh, mau gõ trống".

      "Trời ạ, Thiên Cẩu Nhật Thực".

      "Ông trời, ông trừng phạt người đời sao?".

      "Mới mấy ngày thanh tịnh, mà hôm nay lại tới? Ông trời bất nhân, ông trời bất nhân ".

      Trong từng trận khóc rống, tiếng reo hò khàn cả giọng, cửa phòng bị người ta nặng nề mở ra, Phương lão xông vào trong phòng. Lão vừa nhìn thấy Lan Lăng vương nắm vỏ kiếm, sợ đến sắc mặt tái nhợt. Lập tức bổ nhào về phía trước, tước bỏ bội kiếm, trong miệng lại sợ hãi kêu lên: "Trường Cung, xong rồi, Thiên Cẩu Nhật Thực, ông trời muốn hạ hình phạt xuống rồi.".

      Thấy Lan Lăng vương còn ngây ngẩn, Phương lão lại lập tức : "Văn Võ Bá Quan toàn bộ chạy tới hoàng cung, Quận Vương mau . Đến trễ, bệ hạ càng tức giận hơn".

      Phương lão dắt Lan Lăng Vương tới trong sân, vừa đem đẩy lên xe ngựa. Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại : "Phái người, mau tiến về hai phía Đông Nam tìm kiếm Trương cơ".

      "Tìm kiếm Trương cơ?" Phương lão đầu tiên là ngẩn ngơ, đảo mắt lão liền : đúng rồi, phải tìm kiếm, chỉ cần tìm kiếm Quận Vương vẫn còn có hy vọng, lập tức lớn tiếng đáp: "Dạ, lão nô lập tức an bài".

      Theo bầu trời càng ngày càng đen, đám người chạy mặt đất lại càng ngày càng hốt hoảng. Mỗi lần Thiên Cẩu Nhật Thực , cũng xuất đại tai biến, loại hình phạt của trời xanh này, thể tránh thoát được .

      Lúc này, ngay cả Tiêu Mạc, cũng có tâm tình để ý tới chuyện của Trương Khởi. Tất cả Văn Võ Bá Quan cũng liên tục ngừng chạy về hoàng cung.

      Bọn họ có thể tưởng tượng, bệ hạ ở trong cung hốt hoảng lo lắng cỡ nào: ông trời giáng tội, bất kỳ quân vương nào cũng dám khinh thường.

      quá lâu, mặt trời liền xuất lần nữa trung. Chỉ là Thiên Cẩu Nhật Thực mang tới khủng hoảng, lại khó tiêu lâu.

      Hốt hoảng đàm phán hoà bình, ngày lại qua rồi.

      Tháng mười năm Công nguyên 561, ngày Bính Tý ngày khiến cho người dân nước Tề vĩnh viễn thể nào quên. ngày này, Cao Diễn gần hai mươi bảy tuổi xuất ngoại săn thú con thỏ thoát ra, ngựa cười kinh hoảng, xốc xuống mặt đất, té gãy xương sườn, từ đó bệnh dậy nổi.......

      Cao Diễn nếu như thể bảo vệ hoàng triều nước Tề, đem chính giao vào trong tay ai?

      Vì vậy, từ trong triều đến ngoài triều, bắt đầu trào tuôn sóng ngầm , Văn Võ Bá Quan, quyền thần quý nữ, cũng bị cuốn vào trong đó, Tề quốc, lọt vào trong dòng xoáy vô hình.

      Lúc tin tức Cao Diễn bệnh tình nguy kịch truyền vào Bắc Sóc Châu Trương Khởi cùng A Lục ở trong sân thêu hoa.

      Người mang tin tức đem nguyên do chuyện này lần xong, vừa cung kính đưa lên thư tay của Tiêu Mạc, vừa giọng mà : "Phu nhân, thời cơ gấp gáp như thế, người ở phủ Thượng Thư đủ, phải mượn mấy hộ vệ." Chỉ sợ Trương Khởi lo lắng, người mang tin tức lại : "Thượng Thư rồi, chỉ là mượn tạm , lập tức gặp trả lại. Phu nhân ngàn vạn lần được khẩn trương."

      Nghe được câu này, Trương Khởi ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: "Ý của Tiêu Lang cận thân rất hiểu. Các hạ đem ba mươi hộ vệ này thôi. Thời khắc mấu chốt , ngàn vạn lần thể bởi vì vị phụ nhân như ta mà làm hỏng đại ."

      lời này xong nhịp tim Trương Khởi đập có chút nhanh, bước thứ ba tới rất gần rồi.
      milktruyenky, Met Culan, lee2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 154: Cố nhân.

      Thấy người mang tin tức cứ chần chừ mãi, Trương Khởi liền thành khẩn : "Nếu như Tiêu Lang trách cứ, ngươi cứ là ý của ta, phụ nhân như ta, vừa trải qua thế , chuyện nặng , hoàn toàn biết , bình thường cũng gây ra phiền toái gì, những hộ vệ kia ở lại bên cạnh ta cũng vô dụng. Lại , khắp thế gian này, trừ Tiêu Lang, ta còn có thể dựa dẫm vào ai nữa chứ? Xin ngàn vạn đừng để ý."

      Người mang tin tức trầm ngâm hồi, mới gật đầu đáp: "Được rồi.". là tình thế quá gấp, chẳng những Tiêu thượng thư, mà ngay chính những người như bọn họ, tính mạng của bản thân, vinh hoa phú quý, giờ phút này này đều tự chủ trương, hoàn toàn bị động, mà những hộ vệ giỏi nửa số đó lại ở trong viện này. Có nhiều thêm mấy người, liền có thêm mấy phần trợ lực.

      Sau khi người mang tin tức dẫn theo ba mươi hộ vệ vội vã rời , A Lục sôi nổi chạy tới, nàng lại gần Trương Khởi, giọng : "A Khởi, lần này tốt lắm, đám người trông coi bớt ít, Tiêu Lang cũng có thời gian chạy tới nơi này."

      Trương Khởi cười cười, gật đầu cái, giọng đáp: "Ưhm, có mấy tháng thanh tịnh rồi." Nàng ngoái đầu nhìn lại, cười tiếng tiếp: ", chúng ta ra đường vui đùa chút."
      Trong lúc Trương Khởi cùng A Lục nghị luận, thiếu niên tuấn tú cao lớn, khí độ bất phàm cũng xuất tại đường phố Bắc Sóc Châu.

      là Tô Uy.

      Mới vừa từ thảo nguyên Phương Bắc trở về, mắt thấy thời tiết lạnh dần, hình như sắp có tuyết rơi rồi. Lập tức, tới Bắc Sóc Châu ở gần đó, chuẩn bị dừng lại thành trì này tránh rét.

      Ở lại chỗ này, cũng do phần ý định kín đáo của : nơi này cách Tấn Dương rất gần, thể nhìn thấy, nhưng nhìn xa cũng là tốt ... ...

      có nghĩ tới, mới vừa tiến vào Bắc Sóc Châu, lại xuất Thiên Cẩu Nhật Thực.

      Thiên Cẩu Nhật Thực,cũng đồng nghĩa với việc ông trời muốn hạ hình phạt xuống nhân gian, lại biết thiên hạ tam quốc này chịu phạt như thế nào? Hay là , tất cả dân chúng thiên hạ, cũng lâm vào kiếp nạn sâu hơn?

      Mới dừng lại ở Bắc Sóc Châu mấy ngày, liền truyền đến tin tức Cao Diễn mắc bệnh nguy kịch, xem ra là Tề quốc bị bị trừng phạt.

      Vừa vừa suy nghĩ, đến buổi trưa, Tô Uy nhảy xuống lưng ngựa, giao ngựa cho người bán rượu xong liền cất bước vào trong tửu lâu.

      Mới vừa bước vào, liền nghe được mấy người thiếu niên thở dài : "Có cái gọi là nữ sắc họa nước, nếu sao Thiên cẩu nhật thực lại xảy ra sau khi Trương cơ tự vẫn chứ? Trương cơ chết, bệ hạ cũng bị thương nặng, Tề quốc chúng ta , thế nào?"

      Bước chân Tô Uy chợt dừng lại, lại nghe người thiếu niên khác nức nở : " tuyệt đại giai nhân như Trương cơ sao lại chết như vậy chứ? Tiểu tử Cao Trường Cung kia cũng là, nàng cũng đồng ý cho cưới chánh thê, cứ cưới là được....... Có thể nào lại bức tử giai nhân?"

      "Ông trời từ cổ chí kim, thế nhân ngàn vạn, tuyệt đại giai nhân này, mấy trăm năm mới có, liền chết như vậy, thực là phí của trời a"

      Mọi vật tốt đẹp thế gian này luôn làm cho người ta vui sướng mê luyến. Mà khi biến mất, đều làm cho người ta đau triệt tâm can. Nếu Trương Khởi ở đây, tuy có có khối người ưa những hành động của nàng, nhưng vừa chết , lại làm cho người ta quên ngay những liều lĩnh cùng tùy hứng kia.

      Kể từ tin tức Trương Khởi chết nhanh chóng truyền ra, dưới nước Tề, biết có bao nhiêu người vì nàng mà khóc lớn.

      lúc này, thiếu niên thân hình cao lớn diện mạo tuấn tú liền vọt lên, run giọng hỏi mấy thiếu niên kia: "Các người ai chết hả ? Là Trương cơ nào?"

      Nhìn thấy sắc mặt của tái nhợt, đám thiếu niên liền nổi lên cảm giác tri kỷ. thiếu niên đứng lên, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của Tô Uy, khóc ra tiếng: "Nén bi thương thôi. Thế gian này hoàng đế đều sống lâu, mỹ nhân lại giữ được, cũng là chuyện thể tránh khỏi."

      Tô Uy giữ tay của lại. Khẽ bóp, thiếu niên trai tráng kia lúc này mới phát Quý công tử mặt mày tuấn tú trước mắt, thế nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. bị đau liền : "Ngươi làm cái gì thế? Buông tay, mau buông tay"

      "Trương cơ nào?"

      " phải là sủng cơ Lan Lăng Vương sao? Tiểu tử ngươi mau buông tay ra".

      Trong lúc thiếu niên cao gầy oa oa kêu to, Tô Uy đột nhiên lui về phía sau bước. ngơ ngác nhìn mấy người kia, tự lẩm bẩm: "Chết rồi? Chết rồi? Làm sao lại chết?"

      thực dám tin, đột nhiên lao ra khỏi tửu lâu quán rượu, mới vừa chạy về hướng Tấn Dương hai bước, nhìn người qua lại giữa ngã tư đường thế nhưng lại biết chính mình đến đó có ích lợi gì?

      tại, gì cũng muộn.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Uy chìm trong đau buồn, nhịn được lấy tay áo che mặt, oa oa khóc lớn lên.

      Trương Khởi vừa định tìm tửu lâu để ăn trưa, chỉ chớp mắt liền thấy được người thiếu niên đứng đó khóc nức nở . Ở bên cạnh thiếu niên, người đường thỉnh thoảng quay đầu lại xem, thuận tiện chỉ chỉ chỏ chỏ."Khóc vì Trương cơ đấy." "Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, là đáng tiếc." "Thế gian này người phương nào đáng thương?" "Là người có khí phách .......thế gian này, chỉ có khí phách mới dễ thành tro bụi".

      tiếng rồi lại tiếng nghị luận tràn ra, mấy tỳ nữ cũng quay đầu nhìn về phía Trương Khởi. A Lục cũng quay đầu lại, giọng : "A Khởi, khóc vì ngươi đấy. Mấy ngày nay luôn gặp phải người vì ngươi rơi lệ ."

      Trương Khởi ừ tiếng, thầm nghĩ: thiếu niên này nhìn khá quen, nhưng gặp qua ở nơi nào?

      lúc nàng yên lặng nhìn về phía Tô Uy, Tô Uy vốn khóc rống đột nhiên lau nước mắt, ngẩng đầu lên.

      Cứ thế, bốn mắt nhìn nhau.

      Cảm thấy thiếu niên này khá quen, khóc đỏ cả mắt bỗng dưng ngẩng lên nhìn mình, Trương Khởi vội vàng cúi đầu, giọng : "Chúng ta .". Rồi lập tức dẫn đầu xoay người rời .

      Khi nàng được mấy bước, Tô Uy liền động. liền đẩy đám người xúm đông xúm đỏ xung quanh, chạy đuổi theo Trương Khởi.

      ... ... Bộ dáng của nàng, trong lòng khắc sâu vô cùng, cũng am hiểu mỹ thuật, bên ngoài phòng vẫn luôn treo bức họa của nàng .

      là khắc cốt tương tư, cho dù là diện mạo có đại biến, chỉ bằng mơ hồ rung động, cũng buông tha. Huống chi, Tô Uy vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, sành nhất về thu tập chi tiết, xử lý đột phát biến cố. lập tức từ động tác vội vã xoay người kia của Trương Khởi liền nhận ra có cái gì đúng .

      Sau khi Trương Khởi về đến phủ liền vẫy lui hết chúng nữ tỳ xuống.

      Đến buổi chiều Trương Khởi vẫn thấy bình an vô , buồn cười thầm nghĩ: người ta mới nhìn cái, liền trông gà hoá cuốc rồi, chắc là quá để tâm thôi. Nghĩ thế nàng liền để đám nô tỳ ở lại phủ, mình mang theo A Lục ra ngoài.

      Đại —— ngôi vị hoàng đế thay đổi đến bậc này, phải lúc nào cũng có thể có. Nàng phải nắm chặt thời cơ để làm việc mới đúng.

      Chỗ ở của Trương Khởi là biệt viện vô cùng bình thường, hơn nữa Bắc Sóc Châu là thành trì mới xây dựng, có nhà quyền quý nào. Ngay cả ngã tư đường, xe ngựa cũng hiếm thấy. Vì vậy hai người Trương Khởi cũng ngồi xe ngựa, mà bộ.

      Hai chủ tớ vừa cười, vừa bên đường phố. Vừa đến ngõ hẻm trong lúc bất chợt có cánh tay đồng thời đưa ra, người , đem Trương Khởi cùng A Lục kéo vào trong ngõ .

      Trương Khởi muốn thét chói tai, cả người
      Liền bị áp lên vách tường, đông thời, tiếng ngây ngô của người thiếu niên truyền đến: “Đừng kêu, đừng sợ… Trương Thị A Khởi, ta hại ngươi.”

      gọi nàng là Trương Thị A Khởi

      Bất ngờ đề phòng, Trương Khởi nghiêm mặt ngẩng đầu lên, kinh hoảng nhìn .

      Ánh mắt sáng rực của người thiếu niên tuấn tú chống lại động tác của nàng, thân thể đè ép nàng , tay che miệng nàng, run run hỏi: “Ngươi là Trương Khởi? ra là ngươi có chết?”. đợi Trương Khởi trả lời, nghẹn ngào tiếp “ ra là ngươi chết, ra là ngươi có chết…”

      cũng chỉ hoài nghi, liền giở chút chiêu trò lừa gạt. nghĩ tới, lại khiến cho Trương Khởi ngẩng đầu, kinh ngạc, nghi ngờ người thiếu niên trước mắt như mưa, mừng như điên, si ngốc nhìn mình.

      lát sau, Trương Khởi giọng : “Ngươi đè ép ta”.

      “Đúng, đúng, ta tránh ra, ta tránh ra.” Tô Uy đỏ mặt lên, vội vàng thối lui bước. lúc này, người đè ép A Lục cười hì hì bên cạnh, qquay đầu lại tò mò quan sát Trương Khởi, lấy khẩu cổ quái đất Tềnói: “A Uy, nàng chính là mỹ nhân mà người vẫn tâm tâm niệm niệm?”

      Hốc mắt của thiếu niên kia hõm sâu, con ngươi màu hạt dẻ, môi hồng như máu, diện mạo khi trưởng thành chắc rất diễm lệ.

      Tô Uy gật đầu cái, vui vẻ cười : “Đúng vậy, nàng chính là người trong lòng của ta.” Khi lời này, hề chớp mắt nhìn vào Trương Khởi, vẻ mặt tràn đầy vui mừng cùng thương tiếc che giấu được.

      Nghe được tiếng bước chân và tiếng cách đó xa truyền tới, Tô Uy nhìn về phía Trương Khởi, dịu dàng : “A Khời, có nhiều người ở đây, ngươi theo ta.”

      Dứt lời, cầm lấy tay Trương Khởi ra ngoài. Trương Khởi cất bước theo, tay kia nắm lại chặt, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.

      Trương Khởi cúi đầu, lẳng lặng theo , tiến vào trong tửu lâu.

      Đem Trương Khởi vào phòng khách, đỡ nàng ngồi ở sàng tháp xong, Tô Uy ngồi xổm ở trước mặt nàng, ngước mắt lên nhìn, cất giọng nhàng, như sợ hù nàng sợ vậy: “A Khởi, ngươi bởi vì việc Lang Lăng Vương thành thân mà giả chết sao?” Hỏi đến đây, lại : “Ngươi đẹp như vậy, quý phụ Bắc Tề lại luôn ghen tị, giả chết ngược lại là chủ ý tốt.”

      Ánh mắt vui vẻ nhìn Trương Khởi, dịu dàng hỏi: “Làm sao ngươi lại đến nơi này? Nơi này là yếu địa quân , người Đột Quyết, Nhu Nhiên đông cái là xâm chiếm, thực phải là chỗ thân tốt.”

      Nghe đến đó, Trương Khởi liền ngẩng đầu lên.

      Nàng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm, hồi lâu, nàng mới giọng : “Ta muốn trở về Trần… Mà ta lại có cách nào.”

      Đêm tân hôn đó, tân lang hô to tên tuổi của sủng cơ muốn động phòng cùng với nàng, ngày thứ hai lại vội vã chạy về tấn dương.

      Chỉ điểm này thành chuyện cười cho bọn họ đàm tiếu, mà khi tin tức Trương Khởi chết nhanh chóng lan truyền khắp Nghiệp thành tr ánh mắt của đám quý nữ nhìn về phía Trịnh Du, chính là thương hại vô tận.

      …Nàng xong rồi, cõi đời này, người nào có thể tranh được với người chết. huống chi, cơ thiếp này lại tự thiêu chết trong ngày đại hôn của bọn họ, thương hại cũng được, chuyện cười cũng được, Trịnh Du đều để ý. Nàng chỉ nhúc nhích ngồi ở bên tr tân phòng, chờ tin tức phương xa truyền đến.

      Nàng nghĩ, chỉ chờ tới lúc nàng muốn, rốt cuộc có người nào dám chê cười nàng, kèm theo tin tức bệnh tình nguy kịch của bệ hạ truyền đến cuối cùng nàng cũng chờ được người tới.

      muốn trở về đây?”

      Trịnh Du đứng lên, nàng thẳng tắp nhìn người tới đưa tin, lệ rơi đầy mặt : “Trương cơ cũng phải do ta hại chết, là nàng ta tự mình muốn giết, tại sao lại trở lại? Chẳng lẽ quên, ta mới chính là vương phi của ?”

      Người tới cúi đầu, đâu ra đấy: “Quận Vương , sớm biết Trương cơ muốn tự vẫn, cái gì cũng làm. Quận Vương còn , lúc ấy tr hiệp nghị với tằng minh, xưa nay thích nữ sắc bình sinh muốn gần phụ nhân, chỉ có Trương cơ mà thôi. Sau khi tân hôn, mang theo Trương cơ đến ở doanh trại lâu dài, lạnh nhạt vương phi. Là vương phi tự mình , chỉ muốn gả cho , về phần luân lí phu thê, tất cả đều nghe theo tâm ý của Quận Vương, tuyệt dùng gia tộc trưởng bối ép buộc, chuyện con cháu cũng nên thuận theo tự nhiên.”

      hơi tới chỗ này, vị tướng lĩnh để ý tới sắc mặt vừa xanh vừa trắng của Trịnh Du, tiếp tục thuật lại: “Hôm nay, Trương cơ chết, với đạo nghĩa phu thê, lòng thành tro bụi, chuyện con cháu, cuộc đời này càng cầu xin nữa. phủ Lan Lăng Vương ở Nghiệp thành này nếu vương phi nguyện ý ở, cũng có thể, nếu vương phi muốn trở về nhà, cũng xin cứ tự nhiên.”
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :