1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 148: Tôn nghiêm.


      Chúng nữ ra lời rồi.

      Ngay cả tôn nghiêm của trượng phu cũng cần sao? Lời như vậy, tại sao có thể ra miệng được?

      Trong trầm mặc, Thu công chúa đau lòng liếc mắt nhìn Trịnh Du, nhịn được cất giọng the thé : "Trường Cung, nàng có tay có miệng, thuốc này, để cho nàng tự mình uống là được rồi."

      Lan Lăng Vương cúi đầu, đưa thìa canh đến trước khóe môi Trương Khởi, êm ái lau chút nước thuốc tràn ra, nghiêm túc trả lời: "Nàng ấy tùy hứng, nếu ta đút nàng ấy cũng uống."

      Tùy hứng? Nơi này ai tùy hứng? Ai so với nàng ta cũng có tư cách tùy hứng hơn? Nàng ta cũng phải là đứa bé, tại sao ngay cả uống thuốc cũng muốn kiên nhẫn dụ dỗ như vậy?

      Trịnh Du liền cảm thấy ngực căng tức đến khó chịu.

      Vì vậy nàng liền quay đầu . hồi lâu mới quay đầu trở lại, dịu dàng : "Trường Cung, ngươi xem Trương cơ trừng mắt nhìn ngươi kìa, chuyện uống thuốc nhặt này, cứ để cho nàng tự làm ."

      Lan Lăng Vương cũng kiên nhẫn nổi rồi, cau mày : " ra ngoài hết ." Giọng cũng lạnh mấy phần.

      Chúng nữ bị quát đến phát run. Chỉ có Trịnh Du còn quật cường đứng tại chỗ, còn đám người Lý Ánh, thu liễm vạt áo khẽ chào, lui ra ngoài. Mà Trịnh Du cho đến khi Thu công chúa đưa tay ra kéo, mới thối lui theo. Cho đến khi thối lui ra khỏi viện, nàng còn vẫn quay đầu lại, quật cường nhìn lại, nhìn đút cho phụ nhân kia uống từng thuốc ngụm , từng ngụm . đối mặt với mọi người luôn nóng nảy. nhịn được, nhưng ánh mắt nhìn về phía phụ nhân ti tiện kia lại tràn đầy chuyên chú, vô cùng chuyên chú.

      chén thuốc rất nhanh uống xong. Đem Trương Khởi đặt ở giường, Lan Lăng Vương hôn lên bờ môi nàng cái, : "Ngoan ngoãn ngủ giấc.".

      Dứt lời, bước nhanh mà rời .

      Lan Lăng Vương vừa khỏi, A Lục liền vọt tới trước mặt của Trương Khởi, lo âu hỏi: "A Khởi, nửa đêm hôm qua ta nghe thấy ngươi hét lên, có phải gặp phải ác mộng hay ?"

      Trương Khởi gật đầu đáp, nàng giọng đem chuyện tối ngày hôm qua kể lại lần.

      A Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn Trương Khởi hỏi: "A Khởi, vậy chúng ta cũng đừng cãi nữa, dù thế nào nữa cũng đối xử với ngươi rất tốt mà."

      Trương Khởi cười cười, lắc đầu đáp: "Ngươi hiểu....... tại chỉ kéo dài thời gian nghị cưới, chậm nhất là nửa năm, có lẽ đến nửa năm, phải lấy vương phi, mà Vương phi kia, có thể là Trịnh Du.".

      A Lục giọng biện minh: "Nhưng mà, đối với ngươi vẫn tốt được sao? Ta thấy Quận Vương thích Trịnh Du kia đâu. Kể cả có cưới nàng ta nữ, cũng chỉ thương ngươi mà thôi."

      Lời này đúng là ngây thơ.

      Trương Khởi nhìn A Lục, đưa tay vuốt mặt của nàng, lắc đầu : "Ngươi đấy, có nhiều chuyện hiểu được.". Nàng làm sao hiểu, những nam tử quý tộc kia, trong lòng luôn có tôn trọng đối với chính thê của mình? Từ tôn trọng này, cho chính thê của mình thống trị tất cả quyền lợi bên trong, cùng chính thê của sinh hạ đứa bé có huyết mạch cao quý, sao nàng có thể hiểu được chứ, những thứ gốc rễ lẫn lộn kia, cùng với thế lực gia tộc khổng lồ đáng sợ này, quyết tâm loại bỏ chướng ngại vật như nàng?

      Chỉ cần còn tin tưởng Trịnh Du, đối tốt với nàng ta, cho dù nàng ở bên người cả ngày, nàng cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

      Huống chi, nàng tình nguyện gặp phải giặc cỏ liền tự vận trước, cũng nguyện ý đem sinh mệnh cùng tôn nghiêm của bản thân giao cho Trịnh Du.

      Sống chết của nàng, người như Trịnh Du còn chưa xứng để thao túng.

      Ngừng lát sau, Trương Khởi mới cất giọng : " tại rất phòng bị, ngươi cũng cần quan tâm đến chuyện này nữa. Nếu như mà ta đoán sai, Tiêu Mạc thay chúng ta bắt tay vào làm.".

      Nàng xoay đầu lại, nhìn A Lục, nghiêm túc : " , phái người Kiến Khang tạo mối quan hệ với thân tộc của ngươi, cần ngươi quan tâm, chuyện này nhất định hù dọa người. Đường xa như vậy, vì mấy người trọng yếu mà hứng sư động chúng. Ta cũng biết đúng, bộ dáng này của ta, có người tinh nhuệ bao che, cũng khó tránh khỏi bị người của chặn lại. Mà ta vẫn còn có biện pháp.". Nếu như nàng giấu gương mặt này , gia nhập tiến về đội ngũ sứ giả nước Trần, chuyện này cũng đơn giản hơn nhiều. Thuốc dịch dung phải nghĩ biện pháp đến chỗ Tiêu Mạc lấy được.

      Nàng nhớ, trong năm nay, nay bệ hạ Cao Diễn lại đột nhiên chết , hoàng đế qua đời, tiên hoàng kế vị, cũng phái sứ giả đến hai nước Trần, Chu để thông báo. Đó chính là cơ hội của Trương Khởi nàng, lời này ra bằng lượng rất , A Lục trợn to mắt, nàng vui mừng khẽ : "A Khởi, ta biết rồi."

      Trương Khởi cũng lập tức đứng lên.

      Nàng mỉm cười nhìn A Lục, giọng ra: " nghĩ ta vui mừng khi làm sủng cơ của , ta hiểu rồi....... A Lục, trong khoảng thời gian cuối cùng này , ta cùng chung sống hòa thuận với , để cho phiền não nữa, cũng để cho ngày ngày vui mừng. Như vậy, nếu có ngày đột nhiên tách ra, cũng có thể tạo được kỉ niệm đẹp cho nhau.".

      Nhưng mà cứ đến chuyện rời , trong lòng tự nhiên cũng buồn bực. Vậy là như thế nào?

      Nàng tuy hiểu , nhưng lại thể tỉnh táo.

      Trương Khởi đứng lên.

      Sau khi ngủ giấc, lúc Trương Khởi tỉnh lại là buổi chiều. Tắm rửa sạch , Trương Khởi liền tươi cười rạng rỡ.

      Tìm Phương lão chuyện, sau đó Trương Khởi ra cửa dạo vòng, tưởng tượng ra phương pháp.

      Cũng biết Lan Lăng Vương dặn dò bọn họ cái gì, mà lần này, mọi cầu của Trương Khởi đều sảng khoái đáp ứng.

      Cùng A Lục ngồi lên xe ngựa, mang theo mấy hộ vệ, Trương Khởi liền ra khỏi cửa phủ.

      đường phố vô cùng náo nhiệt, Cao Diễn là hoàng đế ưu tú, dưới cai trị của , cuộc sống của dân chúng nước Tề càng ngày càng tốt hơn.

      Ngồi ở trong xe ngựa, nhìn người qua lại như mắc cửi giữa ngã tư đường, Trương Khởi liền nở nụ cười tươi rói.

      Kể từ khi quyết định mấy ngày này chung sống hòa thuận cùng Cao Trường Cung , nàng liền tỉnh táo lại. Cuộc đời là bể khổ, nếu biết trân trọng, thương tất cả sống đời cũng quá cực khổ rồi.

      Tại chỗ lầu các, vị phụ nhân đưa đầu ra nhìn, ngạc nhiên : "Ấy, đó phải là xe ngựa phủ Lan Lăng Vương sao? Phụ nhân trong xe ngựa kia chính là Trương cơ?"

      Nghe thấy danh hiệu Trương cơ, trong lầu các liền nổi lên náo nhiệt. Đám quý nữ mạnh dạn hơn chút đều vươn đầu ra ngó. quý nữ trong số đó hướng phụ nhân kia cười : "Hồ vương phi, chúng ta gọi Trương cơ đến đây trò chuyện được ?"

      Na Quý nữ vừa dứt tiếng, người khác ăn mặc ung dung cao quý cau mày quát lên: "Hồ đồ, thân phận như ta, sao có tư cách tới đây chứ?"

      Nhưng Quảng Bình vương phi Hồ Thị lại cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này, nàng cười : "Gọi Trương cơ đến đây cũng tốt." xong, liền nghiêng mắt nhìn đến người con cháu nhà quan vóc dáng cao lớn, diện mạo tuấn tú từ giữa ngã tư đường chậm rãi qua. Nhìn nam tử kia quá đỗi mạnh mẽ, cơ bắp bền chắc có lực cùng cái mông vung cao, Hồ Thị hung hăng nuốt ngụm nước bọt.

      Cảm giác cử động của mình liền có người chú ý, Hồ Thị vội vàng che giấu hô lên: "Tới đây chút, gọi Trương cơ đến đây, rằng Quảng Bình vương phi ta cùng các bằng hữu tụ hội, mời nàng cùng đến tham gia.".

      "Vâng.".

      bao lâu, tỳ nữ của Quảng Bình vương phủ liền tới trước xe ngựa của Trương Khởi, nàng ngăn xe ngựa lại, đem nguyên lời của Hồ Thị thuật lại lần , rồi nhịn được lại : "Trương cơ, thôi, đừng để cho vương phi của chúng tôi chờ lâu.".

      Mũ sa nhàng lắc lư, giọng mềm mại của Trương Khởi truyền đến: "Đa tạ vương phi, thân phận khác biệt, Trương Khởi cũng tự khiến bản thân mất thể diện được."

      Dứt lời, nàng quát khẽ: ".".

      Tỳ nữ kia ngây ngẩn hồi, vội vàng lên lầu các, đem nguyên lời Trương Khởi thuật lại.

      Lời này vừa ra, đám quý nữ cao giọng cười : "Trương thị này ngược lại hiểu biết.".

      " đúng", người ra lời này chính là Lũng Tây Lý thị thuộc dòng chính nữ , nàng ta luôn có đầu óc tỉnh táo, phân tích chuyện luôn có lý lẽ, rất được đám khuê hữu coi trọng.

      Lý Thị lập tức phân tích: "Hạng người hèn mọn chân chính, ngược lại đối với thân phận của mình giữ kín như bưng. Người xưa , thẹn quá hóa giận. Chỉ có người chân chính chấp nhất với người khác mới để ý đến những thứ này. Bởi vì nàng hèn mọn mà hèn mọn, cũng cần người khác tới bình luận, nàng cũng quan tâm đến bình luận của người khác. Theo ta thấy, cơ thiếp này chính là người như thế."

      Trương Khởi tất nhiên biết đến màn gác xép này.

      Nàng vẫn còn liều lĩnh mạo hiểm nhìn quang cảnh thành phố.

      lúc ấy thoáng cái, có người thanh niên vóc dáng cao lớn, diện mạo tuấn tú ngăn xe ngựa lại.

      Dưới con mắt mọi người, thanh niên này tới buồng xe, hướng Trương Khởi vái chào sâu, ngẩng đầu, mặt đỏ lên nghiêm túc : "Ta là Lũng Tây Lý Khánh, sau khi nhìn thấy cơ ngoài đường phố đánh bại kỹ tử là Vương thị Lang Gia, ta liền cảm động và nhớ nhung phong thái của cơ từ đó hàng đêm thể say giấc. Nghe cơ muốn tìm trượng phu để gả, Lý Khánh bất tài, nguyện cầu hôn vu cơ."

      tới chỗ này, ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng lấp lánh nhìn tới Trương Khởi, trong ánh mắt vừa khẩn trương vừa hưng phấn vì rốt cuộc ra được mong muốn trong lòng của mình.

      Mọi người vây quanh ngày càng nhiều.

      Hôm qua Lan Lăng Vương thả ra những lời kia, lại còn dùng hai người mở đường nữa, làm cho những người từng nghe tuyên ngôn của Trương Khởi, cũng nhẫn ý định của mình. nghĩ đến chưa tới ngày, liền có kẻ ngốc tiến đến, bọn họ tất nhiên hưng phấn vô cùng.

      Trương Khởi đưa mắt quan sát Lý Khánh.

      Lý Khánh này có vóc người thon dài, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt minh triệt, xem ra cũng là con cháu nhà quan.

      Với thân phận của , cũng nên biết ngày hôm qua Lan Lăng Vương làm chuyện gì chứ? Biết rồi, còn có thể tiến đến, cũng là người có tâm.

      Mũ sa Trương Khởi rung rung, tinh tường nghe được tiếng "Cơ" cảnh cáo phát ra từ tên hộ vệ sau lưng, đúng rồi, người của phủ Lan Lăng Vương cũng ở bên cạnh nhìn xem tuồng náo nhiệt này đấy.

      Khóe môi Trương Khởi giật giật, nhìn khuôn mặt của Lý Khánh đỏ lên đầy chờ mong, từ từ lắc lắc đầu, : " phải Lang quân chưa thông báo qua với cha mẹ cùng người trong tộc, len lén mà làm đấy chứ?"

      Mặt Lý Khánh lại càng đỏ hơn, miệng mở rộng muốn phản bác, lại nghe thấy Trương Khởi : "Trở về thôi. Ta nhìn trúng ngươi".

      "Ta nhìn trúng ngươi".

      Năm chữ này, dứt khoát lưu loát.

      Mặt Lý Khánh liền trắng bệch, thất hồn lạc phách nhìn xe ngựa Trương Khởi rời . Mà ở phía sau , người đường nghe được mồn đối thoại của hai người liền rối rít nghị luận.

      Trong xe ngựa, A Lục có chút đành lòng, nàng thầm : "A Khởi, quá thẳng thắn rồi.".

      Trương Khởi giọng đáp: "Ngươi nha, nghĩ cũng nghĩ. Hôm qua Cao Trường Cung mới vừa lập uy, hôm nay liền có người cản đường thổ lộ với ta, đây phải là đánh vào mặt sao? Nếu ta thẳng, khiến Cao Trường Cung hài lòng, Lý Khánh này gặp nguy hiểm. Huống chi, ta vốn cũng nhìn trúng , thẳng ra, cũng là đánh gãy tâm tư của , tránh cho lãng phí quá nhiều thời gian người của ta .".

      Nàng quay đầu lại, nhìn bóng dáng của Lý Khánh, loại con cháu nhà quan này, tình cảm sâu nhất cũng chân nhất, phía sau còn có gia tộc và lợi ích suy tính dây mơ rễ má lẫn lộn. Muốn nàng ở cùng thứ người như thế, vĩnh viễn cũng thể .

      Xe ngựa Trương Khởi rời , có ai chú ý tới, ở bên kia đường phố, Cao Trường Cung tay cầm mũ giáp mỉm cười nhìn màn này.

      Cảm thấy vui mừng, tên hộ vệ hướng đồng bạn sau lưng cười : "Lần này tốt rồi, Quận Vương cũng cảm thấy yên tâm." Trương Khởi luôn làm người khác chú ý, xe ngựa của nàng vừa xuất , giữa ngã tư đường liền náo nhiệt mấy phần, khiến cho bọn họ vừa đến khu phố khác cũng nghe đến rồi. Vì vậy, xa xa nghe được tin tức của Trương Khởi, Quận Vương liền cố ý đến đây . nghĩ tới thấy màn kịch hay này.

      Lần này tốt lắm, cuối cùng Quận Vương cũng có thể yên tâm rồi.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149: Kim ốc

      Thời gian thấm thoát qua nhanh, trong nháy mắt, thoáng cái qua mùa hạ, bước sang tháng chín đầu thu, lá vàng lả tả rời cành.

      Bốn tháng trước, Lan Lăng Vương cùng văn võ chúng thần, theo Hoàng đế Cao Diễn tới Tấn Dương, về phần Nghiệp thành, do Quảng Bình Vương trấn giữ.

      Quảng Bình Vương là em trai ruột của Cao Diễn, năm ngoái lúc Cao Diễn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế từng được Quảng Bình Vương toàn lực trợ giúp, mà bệ hạ cũng hứa hẹn qua với Quảng Bình Vương, phong làm "Thái Đệ"(Em trai, người thừa kế của hoàng đế). Chỉ là cho tới bây giờ, Cao Diễn sớm phong cho con trai của mình là thái tử, chuyện Thái Đệ, cũng sớm có người nhắc đến.

      Bốn tháng này, Lan Lăng Vương lần nữa lại lấy được niềm tin của Thái hậu và bệ hạ, mực ở bên ngoại luyện binh. Chỉ là lần trước giáo huấn, lần này luyện binh cũng để ý đến chỉ trích của chúng thần , kiên trì đem Trương Khởi mang theo người. Cùng ở trại lính tôi luyện kết quả là, Trương Khởi rốt cuộc rèn được kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, mặc dù so với những kỵ sĩ kia vĩnh viễn bằng, nhưng dầu gì nếu phải lặn lội đường xa cũng còn úy kỵ nữa.

      Nhìn thành Tấn Dương dần dần xuất trong tầm mắt, Lan Lăng Vương giục ngựa tới bên cạnh xe ngựa, cười : "A Khởi, chuẩn bị nhập thành, vui mừng ?"

      Màn xe nhàng vén lên, Trương Khởi thấp thoáng ở sau màn ngọt ngào : "Vui mừng chứ, rất lâu vào trong thành vui đùa chút rồi." tới chỗ này, nàng liền nhìn Lan Lăng Vương mềm mại làm nũng : "Trường Cung, vào thành ta muốn chơi nhiều nơi, cho ngươi ngăn ta."

      Nghe được giọng kiều mị xương kia, nghĩ đến nàng thời gian này đối với mình ngàn y trăm thuận, Lan Lăng Vương ha ha cười : "Được, ngăn ngươi."

      "Cũng cho phái người theo ta."

      "Đồ ngốc, những người kia bảo vệ ngươi."

      "Vậy ngươi phải hạ lệnh, để cho bọn họ phải nghe lời ta ."

      "Được được, nghe lời của nàng, nghe lời của nàng."

      Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn Trương Khởi trong xe ngựa, thầm nghĩ, thời gian này nàng theo mình đến ở trại lính, cũng buồn bực chết rồi.

      Đoàn xe từ từ chạy vào thành Tấn Dương .

      Thời tiết vào thu, thành Tấn Dương lộ ra rét lạnh, gió vừa thổi , lá vàng liền phiêu phiêu sái sái rơi xuống, đưa mắt nhìn lại, cây cối khắp nơi cũng trơ hết gốc rồi, mang đến cho người ta cảm giác khắc nghiệt.

      Xe ngựa rẽ vào, từ từ chạy đến phủ Lan Lăng Vương ở ở Tấn Dương.

      Tấn Dương dù sao chỉ là tạm thời, để cho tiện lợi, cơ hồ tất cả phủ đệ của văn võ đại thần, đều xây ở cùng chỗ. Cách phủ của Lan Lăng Vương là ngõ , mà địa phương ngàn bước tới lại chính là Phủ Thượng Thư của Tiêu Mạc.

      Xe ngựa của Trương Khởi vừa chạy vào phủ Lan Lăng Vương chiếc xe ngựa khác nhanh chóng vượt qua, Trương Khởi quay đầu nhìn lại vừa đúng đối mặt với đôi mắt lẳng lặng, vô cùng dịu dàng, cùng bóng dáng màu trắng mạnh mẽ rắn rỏi.

      Thời gian qua , hình như Tiêu Mạc càng trở nên thành thục hơn rồi, cũng biết có phải là nàng ảo giác hay , mà nhìn hình như cao thêm chút, già giặn thêm hơn mộtchút, còn yếu ớt như trước kia nữa.

      Cũng thế, người Tiên Ti ở Bắc Tề, Bắc Chu nắm quyền ở địa phương, từ trước đến giờ vẫn luôn trọng võ hơn văn, ngay cả nữ lang, cũng thích phóng ngựa giương cung, bị ảnh hưởng cũng là bình thường.

      Hai bên vội vã đối mặt, rồi liền lái vào phủ đệ từng người.

      Đem Trương Khởi giao cho Phương lão, Lan Lăng Vương cưỡi ngựa, vội vàng phục mệnh đến hoàng cung.

      ở trong sân, nhìn bóng người bốn phía vội tới vội , Trương Khởi tò mò hỏi : "Phương lão, phủ đệ muốn đại tu sao?"

      Phương lão liền cười ha ha, thần bí với Trương Khởi: "Cơ theo lão nô tới đây."

      Mang Trương Khởi cùng với A Lục theo, lão đẩy cửa chính Nam Viện ra.

      Lại dẫn hai người vào gian sương phòng, lúc đẩy ra liền nghe thấy tiếng hít khí của A Lục, Phương lão cười tủm tỉm nhìn Trương Khởi.

      Trương Khởi cũng sợ ngây người, mở mắt lớn. Nhưng chưa tới cái chớp mắt, nàng liền vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu chỗ khác.

      là kim quang quá thịnh rồi, chúng nhanh chóng thiêu đốt ánh mắt của nàng lúc này, A Lục liền thét to: "A Khởi, rất nhiều vàng, là nhiều vàng." Nàng tung người bổ nhào về phía trước, sờ vào thanh chặn giấy làm từ vàng, muốn nhấc lên. Vậy mà vừa nhấc lên, thanh chặn giấy này vẫn nhúc nhích. Nhìn lại lần nữa, ra là thanh chặn giấy này được chế tác thành chỉnh thể, thể rút ra được?

      Chống lại gương mặt vừa vui mừng vừa khổ sở của A Lục , Phương lão cười : "Cơ, căn phòng này là Quận Vương đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Vốn căn phòng này được chuẩn bị bố trí ở Nghiệp thành. Nhưng nào ngờ bệ hạ lại đem mọi người tới Tấn Dương, nên phải chuẩn bị gian phòng này ở đây.

      Dứt lời, lão liền thi lễ với Trương Khởi, rồi chậm rãi thối lui khỏi đó.

      Phương lão vừa lui ra, A Lục lại thét lên đánh về phía chung trà bằng vàng, vậy mà lấy tay nhấc lên, vẫn nhúc nhích.

      A Lục này cũng tin, lập tức thử từng cái, từng cái..

      khắc đồng hồ sau, nàng quay đầu lại, nước mắt lã chã nhìn Trương Khởi: "A Khởi, Cao Trường Cung khi dễ người....... Nhiều vàng như vậy, cũng có lấy thứ có thể động được " nàng lại oán hận : "Vàng mà ôm được, tính là vàng gì chứ?"

      Thấy Trương Khởi cười nhìn mình, A Lục mếu máo : "Ngươi còn cười, còn cười nữa sao, cùng với người họ Cao càng ngày càng giống nhau."

      A Lục thôi, vừa nhắc nhở nàng đúng lúc. A Khởi, làm việc càng ngày càng trấn định, cũng phải là càng ngày càng giống với Lan Lăng Vương sao?

      Trương Khởi vẫn cười nhìn nàng, cho đến khi lăn lộn giường lớn mấy vòng, mới tiến lên trước kéo nàng : "Mệt mỏi lâu như vậy, nghỉ ngơi thôi."

      Dưới hướng dẫn của hai người ở tỳ nữ, tới phòng ngủ bên cạnh. A Lục hầu hạ Trương Khởi tắm rửa, sau đó cũng tự tắm cái, nàng đột nhiên kêu lên: "Ý, quái lạ, đây phải là Nam Viện sao? Sao Quận Vương để cho A Khởi ở cùng chỗ?"

      Đối mặt chất vấn của A Lục, Trương Khởi êm ái cười : "Có lẽ có chủ trương của mình, đến lấy cho ta cái lược để chải tóc ." Đến nơi này, Trương Khởi quay sang với đám tỳ nữ: "Các ngươi ra ngoài ."

      "Vâng."

      Mấy tỳ nữ khom người lui về phía sau. Lui lui, đến ngóc ngách, tỳ nữđột nhiên ngẩng đầu, lặng lẽ trừng mắt nhìn Trương Khởi .

      Trương Khởi sững sờ, liền gọi tỳ nữ kia: "Ngươi lưu lại."

      "Vâng."

      "A Lục, giúp ta ra trông cửa ."

      A Lục ngẩn ra, nhìn tỳ nữ kia cái, lập tức đáp lời: "Được." Rồi lui ra ngoài.

      Cửa phòng ken két đóng lại, tỳ nữ này lập tức cúi chào Trương Khởi, giọng : "Nô tỳ là người do Tiêu thượng thư an bài ở chỗ này. Thượng Thư lệnh cho nô tỳ đem món đồ giao cho Trương cơ."

      Dứt lời, nàng từ trong lòng móc ra cái hộp đóng kín, cung kính đưa đến trước mặt Trương Khởi.

      Trương Khởi phất phất tay, ý bảo nàng lui về phía sau, sau đó mở hộp ra, từ bên trong lấy ra chiếc khăn tay .

      Khăn tay này, thêu bức tranh sơn thủy xinh đẹp, bên cạnh viết câu thơ, bị mất chữ Khởi, chính là tác phẩm của nàng.

      Đúng rồi, ở nước Trần nàng từng có năm chiếc khăn thêu rơi vào trong tay Tiêu Mạc .

      nghĩ đến còn có ngày nhìn thấy chúng.

      Trương Khởi nhìn sang tỳ nữ kia, thầm suy nghĩ: Tiêu Mạc thông qua nàng ta mang khăn tới đưa tin, là để cho ta yên tâm, thư này hoàn toàn phải là giả.

      Nàng cầm khăn tay lên.

      Phía dưới khăn tay có đè tờ giấy, đó viết mấy chữ: "Vàng trong phòng nối thẳng đến Phủ Thượng Thư." Phía dưới, vẽ bản đồ đơn giản. Trong bức vẽ chính là gian phòng dát vàng sát vách, ở góc phía tây, nặng nề ghi bên dưới.

      Cái gì?

      Tay Trương Khởi liền run lên. Đảo mắt, nàng liền hít sâu hơi.

      Đem cái hộp đóng lại, Trương Khởi giọng : "Ta muốn gặp ."

      "Dạ, nô tỳ nhất định nhắn nhủ."

      "Ngươi ra ngoài trước ."

      "Vâng."

      Này tỳ nữ vừa lui, Trương Khởi liền vội vàng tiến lên đóng cửa phòng lại. Đem tờ giấy kia nhìn lại lần nữa liền ném vào trong chậu than.

      Nhìn tờ giấy kia biến thành tro bụi, Trương Khởi đột nhiên thở dài.

      Nàng sớm biết, Tiêu Mạc chuẩn bị thay nàng , quả là như thế. Chỉ là Tiêu Mạc người này, nhất định phải đề phòng.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi ổn định thần trí.

      lúc ấy , ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của A Lục: "Cái gì? Ngươi cái gì?" Trong tiếng kêu đầy vẻ hốt hoảng , nàng vội vàng vọt tới bậc thang, vào bên trong: "A Khởi, A Khởi, xong, xong."

      Trong giọng còn mang theo cả tiếng khóc.

      Trương Khởi mở cửa phòng ra.

      Ngoài cửa A Lục, giận đến khuôn mặt đỏ bừng, nàng ta vừa nhìn thấy Trương Khởi, liền xông lên nắm tay của nàng, vội vàng : "A Khởi, mới vừa rồi ta nghe tỳ nữ , Thái hậu chỉ hôn cho Cao Trường Cung rồi, phải cưới chính thê, các nàng ấy còn , Cao Trường Cung sớm biết chuyện này, đổi mới trong vương phủ, chính là vì nghênh đón vương phi nên mới chuẩn bị."

      Nàng ta lại buồn bã : " trách được đuổi ngươi đến Nam Viện ở, ra là muốn lập gia đình rồi."

      tới chỗ này, A Lục quả thực là cắn răng nghiến lợi.

      được lúc, A Lục nhìn thấy Trương Khởi cúi đầu, bất động , khỏi hốt hoảng kêu lên: "A Khởi, A Khởi, ngươi đừng lo?"

      "Ta lo." Trương Khởi ngẩng đầu, nhìn A Lục, bộ mặt tuyệt mỹ bình tĩnh vô cùng: "Ta sớm đoán được."

      ... ... Hôm nay nàng, ngàn y trăm thuận, mềm mại kiều mị, hoàn toàn là thứ đồ chơi tuần phục, đương nhiên cũng có thể bắt tay vào việc cưới chính thê rồi.

      tới chỗ này, Trương Khởi ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài. Nhìn thấy chúng tỳ nữ ngoài kia, từng người vừa lo lắng, vừa cảnh giác nhìn mình, hình như sợ mình nghĩ vậy. Trương Khởi khỏi khẽ mỉm cười.

      Làm cho chúng tỳ nữ khỏi yên lòng, Trương Khởi thuận tay đóng cửa lại.

      Đem A Lục mang tới góc, Trương Khởi giọng hỏi: "Những vàng kia, ngươi giấu được thỏa đáng?"

      "Thỏa đáng." A Lục giọng đáp: "Ngày trở về Tấn Dương, ngươi để cho ta đem những vàng kia đến tửu lâu, giấu vào vách tường tường kép trong căn phong phải sao?"

      Trương Khởi gật đầu, nàng rũ mắt xuống , chậm rãi : "Có ngàn lượng hoàng Kim, cũng đủ cho chúng ta rồi....... Nhớ, chỗ giấu vàng, ai cũng thể , Tiêu Mạc cũng thể"

      "Ta biết ."

      A Lục nhìn nàng, chảy nước mắt hỏi: "A Khởi, ngươi muốn sao?"

      Trương Khởi mỉm cười đáp: "Đúng vậy, muốn ." Nàng quay đầu nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài, giọng : " chừng sang năm xuân về hoa nở, có lẽ lúc đó chúng ta chu du ở Trần rồi."

      Nàng tới bên cạnh, cầm tờ lụa trắng lên, nghiêm túc suy nghĩ hồi, rồi viết chừng trăm chữ lên đó, rồi mới kêu tỳ nữ vừa rồi đến. Đem tờ giấy lụa cho vào trong hộp gỗ, niêm phong lần nữa , Trương Khởi mới đưa cho nàng ta, giọng : "Cất , nếu ta thể gặp mặt Tiêu thượng thư ngươi đem cái này giao cho ."

      "Vâng."

      "Nhớ, thể để cho người khác biết."

      "Cơ yên tâm."

      Tỳ nữ đặt chiếc hộp vào bên trong váy dài, lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng.

      Lúc Lan Lăng Vương trở về phủ trời gần tối, vừa vào phủ, liền vội vàng tới Nam Viện . Vừa , vừa hỏi "A Khởi biết chưa?"

      "Dạ, Trương cơ biết."

      xăm xăm tới bước chân của Lan Lăng Vương liền ngừng lại chút, quay đầu lại nhìn về phía Phương lão, mím môi hỏi: "Nàng có phản ứng gì?"

      "Đóng cửa ra ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa dùng cơm."

      Lan Lăng Vương nghe xong liền quay đầu .

      nhìn những cây cối dày đặc trong sân, nhìn lát, cho tay lên ngực, cười khổ : "Cũng biết làm sao, tự mình ra quyết định xong, tâm liền buồn bực phát ngán."

      "Quận Vương?"

      "Ta nghĩ nàng hiểu thôi, mấy tháng qua, nàng còn tùy hứng như trước nữa . thôi, xem nàng chút."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Đại hỏa hoạn.

      ràng sớm hạ quyết tâm, nhưng vừa tới gần Nam Viện, Lan Lăng vương vẫn cảm thấy bước chân nặng nề như đeo đá.

      Nhìn bước càng ngày càng chậm, vẻ mặt luôn luôn uy nghiêm, cũng lộ ra lo lắng, Phương lão thầm thở dài hơi.

      Nửa năm này, Quận Vương cơ hồ thay đổi, từ bộ mặt luôn nghiêm túc, giống với người thường cười cười. Vẻ mặt nghiêm túc, trầm mang theo hốt hoảng như vậy cũng lâu thấy.

      Hít sâu hơi, Lan Lăng Vương liền đẩy cửa chính Nam Viện ra .

      đến dưới bậc thang, nhìn cánh cửa khép chặt, thanh thanh hỏi: "Trương cơ có đó ?"

      tỳ nữ tiến lên, cung kính đáp: "Cơ ở đây ạ."

      Giọng của liền hạ thấp xuống chút: " rơi lệ?"

      Tỳ nữ liền đáp: "Dường như là chưa từng."

      rơi lệ sao? Trong khoảng thời gian ngắn, Lan Lăng Vương biết nên thở phào nhõm, hay lại càng bất an.

      cất bước lên cầu thang, đưa tay nhàng đẩy cái, cửa gỗ liền mở ra.

      Trương Khởi lẳng lặng đứng ở bên cạnh màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhúc nhích nhìn lá rơi xào xạc phía ngoài.

      Nhìn dáng người cao cao thướt tha , Lan Lăng Vương đột nhiên phát giọng của mình nghẹn ở trong cổ họng.

      hồi lâu, mới hắng giọng cái, dịu dàng gọi: "A Khởi."

      "A Khởi."

      Liên tiếp gọi mấy tiếng, nàng đều bất động để ý tới. Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước, tới sau lưng Trương Khởi, nặng nề ôm lấy nàng..

      liền đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt.

      Nhìn vẻ trống rỗng trong ánh mắt của nàng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, Lan Lăng Vương liền buộc chặt hai cánh tay.

      ôm nàng, chua chát : " ra , chỉ là thêm người." thấp : "Về sau nàng ta ngụ ở Nghiệp thành, ngươi ngụ ở Tấn Dương, có được hay ?"

      cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng : "Các ngươi ở cùng nhau, nên cũng cần sáng chiều gặp mặt rồi. Còn nữa, ta để cho nàng ta khi dễ ngươi , bọn họ cũng đều đồng ý."

      tới chỗ này, lắc lắc Trương Khởi: "A Khởi, Chuyện"

      Trương Khởi gì. Nàng chỉ là đưa tay ôm mặt, lớn tiếng khóc .

      Vừa từ từ khóc, nàng vừa đứng ở đất.

      Hai tay bụm mặt, Trương Khởi khóc đến thở ra hơi.

      Lan Lăng vương vội vàng ngồi xổm xuống theo, ôm chặt lấy nàng, đau lòng : "A Khởi, A Khởi, đừng đau lòng nữa....... Chỉ là danh phận mà thôi, nàng ta chỉ nhiều hơn ngươi danh phận mà thôi"

      Nước mắt của Trương Khởi vẫn rơi như mưa.

      Nàng muốn khóc, nhưng nàng lại kìm chế được.

      Tựa như nàng muốn mỉm cười , nhưng lại ăn vô bất kỳ vật gì, lại còn muốn gặp bất luận kẻ nào.

      Nàng khóc suốt gần nửa canh giờ.

      Cho đến khi khóc thành tiếng, cũng khuyên đền thành tiếng, Trương Khởi mới chậm rãi ngưng thút thít.

      Nàng đẩy ra, từ từ quay lưng lại . Nhìn cây đại thụ phía ngoài , Trương Khởi khàn khàn vô lực : "Ngươi ?"

      Lan Lăng Vương ngẩn ra: "Cái gì ?"

      Giọng của Trương Khởi nghe nữa rồi: "Ngươi , nàng ấy cùng ta mỗi người viện, can thiệp chuyện của nhau, sao?"

      Giọng điệu này? Khiến Lan Lăng Vương mừng rỡ như điên, vội vã tiến lên, đưa hai cánh tay ôm sát nàng, vội vàng : ", đương nhiên là . A Khởi, về sau trong phủ Tấn Dương này, ngươi chính là nữ chủ nhân."

      Đúng rồi, A Khởi của , chỉ sợ hãi bị người khác lấy tính mạng. Nếu như tính mạng bình an vô , việc cưới chính thê, nàng vẫn có thể dễ dàng tha thứ. Vì để cho A Khởi an tâm, phủ đệ Tấn Dương này, dứt khoát cho nàng làm nữ chủ nhân thôi.

      Trương Khởi mặc cho ôm, nho : "Là Trịnh Du sao?"

      "... ... Đúng vậy." đảo mắt, Lan Lăng Vương lại nghiêm túc : "Ngươi yên tâm, ta cũng thương lượng xong với gia tộc của bọn họ. Bọn họ cũng đồng ý đối xử tử tế ngươi."

      "Vậy sao?"

      "Đúng vậy. Ta cho phép bọn họ ."

      Giọng điệu là quả quyết.

      Trương Khởi cười thê lương . Nàng cúi đầu, khàn giọng : "Ngươi ra ngoài , ta muốn yên lặng chút."

      ", ta muốn ở đây coi chừng ngươi."

      " ra ngoài ."

      "Để cho ta coi chừng."

      Giằng co như vậy, chính là cả đêm.

      Trong đêm này, Trương Khởi ôm hai đầu gối ngồi dưới đất, nhúc nhích nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn lá thu rơi bên ngoài, nhìn này cành cây xơ xác trụi lá.

      Lan Lăng Vương vẫn canh giữ ở bên người nàng, đau lòng nhìn biểu tịch mịch kia.

      biết tại sao, lúc Trương Khởi ngẩn người nhìn bầu trời hắc ám bên ngoài, lại mang đến cho cảm giác tịch mịch cùng tang thương. Hình như, nàng vĩnh viễn chỉ là người như thế, hình như, thứ nàng mưu cầu, vĩnh viễn cũng lấy được, mà thứ nàng luôn hi vọng, vĩnh viễn xa cuối chân trời.

      Loại cảm giác này, để cho cảm thấy rất sợ. Để cho khỏi quỳ gối phía sau nàng, đưa tay ôm hông của nàng, bưng bít sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo, lặng lẽ cùng với nàng nhìn bầu trời bên ngoài.

      Như vậy, cứ thế liền qua ba ngày.

      Trong ba ngày này, Trương Khởi vẫn sống ở trong phòng, dưới cưỡng bức mạnh mẽ cửa ăn, mới ăn chút cơm, sau đó liền ôm hai đầu gối ngây ngốc như vậy, nhúc nhích nhìn cảng vật ngoài cửa sổ.

      Lan Lăng Vương cũng canh giữ bên nàng ba ngày.

      Cho đến ngày thứ tư, Trương Khởi rốt cuộc cũng ăn bát cháo, dưới vuốt ve của trầm xuống ngủ say, mới thở phào nhõm.

      ra viện, Phương lão liền vội vàng tiến lên bẩm báo: "Trịnh phủ mấy lần phái người đến, Quận Vương, ngài cuối cùng cũng ra." Lão lại nhìn vào bên trong, giọng hỏi: "Như thế nào?"

      "Ăn ít, ngủ thiếp rồi."

      "Vậy tốt, vậy tốt."

      Lan Lăng Vương râu ria lộn xộn, vừa để tỳ nữ hầu hạ hạ lau mặt sửa chữa dung nhan, vừa : "Nàng nghĩ thông thôi. Đúng rồi, chuyện sính lễ chuẩn bị như thế nào rồi?"

      "Đều chuẩn bị thỏa đáng. Phủ đệ cũng tu sửa đổi mới hoàn toàn."

      "Quận Vương, tân hôn, tổ chức ở Nghiệp Thành hay là ở Tấn Dương?"

      Lan Lăng Vương cau mày suy nghĩ lát liền : "Ở Nghiệp Thành thôi. Ta hứa với A Khởi, phủ đệ Tấn Dương này, nữ chủ nhân là nàng ."

      "Vâng."

      Định ngày tốt, lấy danh vấn lễ, thủ tục tuy nhiều vô số, nhưng chỉ mất tới tháng .

      Ngày cuối cùng của tháng chín , là ngày đại hỉ của Lan Lăng Vương .

      Phái trăm Hắc Giáp Vệ, trấn giữ phủ đệ Tấn Dương, Lan Lăng Vương liền trở lại Nghiệp Thành.

      Hôm nay, cả Nghiệp thành đều hòa trong khí vui mừng, sau hồi khua chiêng gõ trống, trong vòng mười dặm Trịnh phủ đều trang hoàng màu đỏ rực, hấp dẫn ít ánh mắt của người đời.

      Nhìn hôn rực rỡ, hoành tráng kia, cùng đội ngũ đưa hôn đông đảo, bách tính trong thành ai cũng nghị luận rôm rả.

      Nghe tiếng bọn họ nghị luận, đưa mắt nhìn tân nương rời , Thu công chúa mỉm cười sung sướng : "A Du cuối cùng cũng được như ý nguyện." Dừng chút, nàng lại : "Lần này, sợ đường ra biến cố rồi."

      Lý Ánh ở bên cũng : "Đúng vậy, Cao Trường Cung cũng coi như lạc đường biết quay đầu lại. Khi đó, A Du còn lo lắng kéo dài hai năm, nghĩ tới quá nửa năm,
      hắn đã hiểu. Nữ sắc nha, có thể mê hoặc trượng phu bao lâu chứ?”

      “Đúng vậy”. Thu công chúa nặng nề nói tới chỗ này, đột nhiên cười một tiếng, hướng Lý ói; “a ánh, chờ qua tân hôn a du, chúng ta cùng Tấn Dương, xem cơ thiếp kia như thế nào?”

      Nào có xem, rõ ràng là nhục nhã mới phải? Lý với cơ thiếp lấy sắc đề người, rồi lại biết trời cao đất rộng kia vẫn vô cùng chán ghét, nàng gật đầu nói; “Chuyện hay phải nhanh chân đến xem.”

      Vừa dứt tiếng, chúng quý nữ đều nở nụ cười.

      Đây là một hôn lễ long trọng.

      Trong khí vui mừng, Trịnh Du được nghênh đón vào phủ lan lăn vương.

      Tiếng vào hỉ đường, sau khi kết bái thiên đia, Trịnh Du bị nghênh vào hỉ phòng.

      Nghe tiếng cười nói , tiếng hoan hô phía ngoài, nghe những người kia kêu gào Lan Lăng Vương uống rượu, Trịnh Du đột nhiên nói; “A Hà, bấm ta một cái.”

      Trong ánh mắt kinh ngạc của tỳ nữ, Trịnh Du có chút nghẹn ngào; “Ta muốn biết, đây phải là mơ.”

      A Hà vui vẻ nói; “Đương nhiên là thật, vương phi, tất nhiên là thật rồi.” Một người tỳ nữ khác hì hì cười nói; “Đáng tiếc Trương thị đó có ở Nghiệp Thành, nếu nhất ̣nh sẽ dắt nàng tới chào vương phi.”

      Nhắc tới Trương thị, Trịnh Du vui mừng lóe lên ý lạnh, nàng cắn răng, nói nho nhỏ; “Làm lễ ra mắt tính là gì? Ta đã chờ mong đến một ngày thế này.”

      Bất đồng với phủ đệ ở Nghiệp Thành, phủ Lan Lăng Vương ở Tấn Dương lại vô cùng yên tĩnh.

      Mười tỳ nữ canh giữ ở cửa, lo âu nhìn phòng đóng chặt.

      Kể từ khi chạng vạng đến giờ, Trương cơ liền vào căn phòng dát vàng này. Có cái gọi là hôn lễ. Hôn lễ này, bình thường vẫn tiến hành lúc hoàng hôn. Lúc đó ở Tấn Dương mặt trời lặn đằng tây, tia sáng le lói cuối chân trời, bên Nghiệp Thành kia, nhát ̣nh là ngày vui, chiêng trống gõ vang ngừng.

      Tất cả mọi người đều biết nàng khó chịu, dù sao, nàng được sủng ái như thế, nàng còn từng làm những chuyện ngây thơ tùy hứng như vây, muốn là thê thất của lan lăng vương. Lại phát hiện phu quân của mình cưới chính phi, nàng thể nào tiếp nhận được, cũng là chuyện thường tình.

      Trong cửa phòng, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc lóc vang lên.

      Tiếng khóc vẫn vang lên làm ho mọi người cảm thấy an tâm một chút. Trương cơ vẫn còn khóc, nói rõ nàng vẫn còn sống.

      Thẳng đến khi, nhìn thấy Trương cơ có gì khác thường, mọi người mới yên lòng.

      Nhưng lại ngờ đến, lúc canh ba, chúng hộ vệ nhất thời rời , chúng tỳ nữ cũng mơ hồ ngủ thì bất chợt có một tiếng kêu thảm thiết từ nam viện truyền đến; “ lấy nước, lấy nước…”

      Mọi người kinh hãi, gấp rút soàn soạt soàn soạt lao ra thì lại thấy ngọn lửa ở nam viện vươn cao ngất trời, khói cuồn cuộn dầy đặc. Cả đám liền kinh hãi,, một tên hộ vệ vội vàng kêu lên; “ được, đó là phòng của Trương cơ mau cứu hỏa.”

      “Cái gì, phòng của Trương cơ?”

      một trăm hộ về đồng thời chạy đến, người lấy nước, người gọi người, trong khoảng thời gian ngắn, thực là kinh động cả khu úy tộc.

      Nhưng cho dù phản ứng có nhanh nhẹn, nhưng trận hỏa hoạn này, thật sự tới quá nhanh quá mạnh, một cái chớp mắt ấy, liền đem cả căn phòng thiêu rụi rồi. Chờ bọn họ xách theo nước chạy tới thì ngọn lửa đã phóng lên cao, một thùng nước hắt vào, có nửa điểm phản ứng.

      Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

      có ai so với bọn hắn biết rõ hơn, Quận Vương của mình có nhiều sủng ái trương ơ này như thế nào. Nếu như hắn biết Trương cơ bị thiêu chết, sợ là thể tha thứ cho bọn họ.

      Thủ lĩnh hộ vệ kinh ngạc một hồi, đột nhiên quát to một tiếng; “Để cho ta tới”. Dứt lời, hắn đem một thùng nước dội lên đầu mình tung người vọt vào.

      Hắn khó khăn lắm mới xông vào gian phòng, chỉ nghe xèo xèo, một tiếng vang chói tai, ngẩng đầu nhìn lên, là một cây xà ngang chịu nổi gánh nặng thiêu đốt bổ nhào đầu rớt xuống.

      Hộ vệ kia trắng mặt, theo bản năng nhảy ra ngoài cửa phong. lúc này, xà ngang bổ nhào một tiếng rơi đất, tiếp đến là tiếng chi chi ở bên trong, càng nhiều thanh xà ngang rơi xuống, trong nháy mắt, gian phòng dát vàng hoa lệ liền cháy hơn phân nửa.

      “Xong rồi, xong rồi…” Từng thùng gỗ rơi xuống đất, từng hộ vệ ngây người như phỗng.

      Lửa này, lại nhanh như vậy, mạnh như vậy? Quyết tuyệt như vậy, còn có người nào có thể sống?

      Mọi người chìm trong vô tri vô giác, thủ lĩnh hộ vệ kia nghiêm mặt, khàn giọng nói; “Truyền tin – nói cho Quận Vương chuyện xảy ra ở nơi này.”

      Một hộ vệ phản ứng kịp, cẩn thận hỏi; “Quận vương có thể chịu được hay kh?”

      đợi hăn nói xong, thủ lĩnh hộ vệ kia đã buồn bã nói; “Nếu như Quận Vương thể biết được trước tiên, đừng nói là chúng ta, chính người nhà của chúng ta, cũng sẽ bị liên lụy , hỏa tốc phát ra chim bồ câu, đem tin tức truyền về Nghiệp Thành.”

      “Vâng”

      “Tiếp tục cứu hỏa , dập tắt sớm một ngày cũng tốt.”

      “Vâng.”
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Hoi hop mong cho chuong moi qua. Thank nang nhe.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 151: Tin tức truyền đến

      Bên Nghiệp thành, tiệc rượu vui mừng mãi cho đến đêm khuya mới kết thúc.

      Đưa người cuối cùng xong, bước chân của Lan Lăng Vương liền có chút chần chờ.

      Thấy dáng vẻ đúng, Phương lão liền vội vàng tiến lên, vừa đỡ , vừa giọng ra: "Quận Vương, nên vào động phòng rồi."

      Lan Lăng Vương từ từ ngẩng đầu.

      nhìn về phòng động phòng giăng đèn kết hoa, trưng bày đỏ thẫm, tối nghĩa nuốt ngụm nước bọt, khàn khàn : "Phương lão, ta... ta muốn vào."

      Phương lão vừa nghe, khỏi trừng lớn mắt, ông nhìn mọi nơi lát, giọng : "Quận Vương ngươi cái gì? Nào có đêm động phòng vào động phòng chứ?"

      Lan Lăng Vương say, níu lấy ngực, thở gấp : "Chỗ này nặng, Phương lão, biết tại sao, ngực của ta buồn bực đến đau, ta hơi sợ."

      Lời này Phương lão nghe hiểu. Ông ngẩng đầu nhìn Lan Lăng Vương ngây thơ, vội vàng khuyên nhủ: "Quận Vương, hôn này tới dễ dàng. phải ngài , vương phi chờ ngài nhiều năm, ngài muốn khiến ngài ấy hổ thẹn sao?"

      "Ta gạt người thôi." Lan Lăng Vương say rượu rất là tùy hứng, giọng khàn khàn: "Phương lão, ta muốn gặp A Khởi, ta muốn A Khởi rồi."

      " được"

      Phương lão hơi hối hận, tối nay nên để Quận Vương uống nhiều rượu như vậy. Ông liền quát lên: " lên vịn Quận Vương"

      "Vâng"

      Hai người tiến lên, mạnh mẽ cùng Phương lão đỡ Lan Lăng Vương, về phòng.

      Lan Lăng Vương càng say hơn, cũng càng tùy hứng, nức nở : "Ta muốn gặp A Khởi, ta muốn gặp A Khởi. . . . . Ta nghe thấy A Khởi khóc, ta muốn gặp nàng ấy."

      Lưng Phương lão đổ đầy mồ hôi, ông xấu hổ nhìn người của Trịnh thị đứng cách đó xa, giọng : "Quận Vương, tối nay động phòng xong, liền có thể gặp Trương cơ rồi."

      "?"

      ""

      Được Phương lão xác minh, Lan Lăng Vương mới thư thái chút, kéo kéo xiêm áo, dùng sức đẩy người đỡ ra, kêu lên: "Tự ta động phòng."

      Xiêu xiêu vẹo vẹo vào sương phòng, Lan Lăng Vương nhìn Trịnh thị ngồi ngay ngắn giường hỉ, bước chân lại cứng đờ.

      nhìn Trịnh thị, nhúc nhích

      Cũng biết trải qua bao lâu, hỉ nương cảm thấy ổn, tiến lên cười : "Quận Vương gia. . . . . ."

      " ra ngoài" tiếng quát này, nóng nảy. Hỉ nương và mấy tỳ nữ sợ hết hồn, vội vàng lảo đảo xông ra ngoài.

      Cửa phòng vừa mới mở, Lan Lăng Vương liền tới trước mặt Trịnh thị. vén khăn voan của nàng ta lên.

      Trịnh Du thẹn thùng ngẩng đầu, ánh mắt kiều nhìn .

      Chỉ là tất cả sắc mặt vui mừng này, đối diện với vẻ mặt khó coi của Lan Lăng Vương toàn bộ biến mất.

      Nhìn Trịnh Du, Lan Lăng Vương rũ mắt xuống. Tay rủ xuống, thả khăn voan xuống lần nữa.

      Khi Trịnh Du đầy ngập nghi ngờ trước mắt nàng ta sáng lên, lại bị Lan Lăng Vương vén khăn voan lên.

      đợi nàng ta ngẩng đầu, trước mắt nàng ta lại tối sầm lại, ra là, lại đậy lại.

      Vén lên thả xuống năm sáu lần xong, Trịnh Du nghe được giọng nghi ngờ của Lan Lăng Vương truyền đến, "A Khởi, sao nàng lại xấu vậy?"

      Lời vừa ra, gương mặt vui vẻ của Trịnh Du trong nháy mắt vừa xanh vừa tím, lúc này trước mắt nàng ta lại sáng lên.

      Lan Lăng Vương lại vén khăn voan của nàng ta lên lần nữa.

      Nghiêng đầu, mở to mắt, chớp cũng chớp nhìn chòng chọc Trịnh Du hồi, Lan Lăng Vương ngây thơ : "Ngươi phải A Khởi. . . . . . Ngươi là ai?"

      để ý tới khuôn mặt từ tím bầm biến thành xanh trắng của Trịnh Du, vọt xoay người, xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài, trong miệng lầm bầm: "Ta muốn tìm A Khởi của ta. . . . ."

      tới cửa, đưa tay dùng sức lôi kéo, nhưng làm sao kéo được? Cửa bị khóa từ ngoài rồi.

      Lan Lăng Vương vừa dùng sức kéo, vừa kêu lên: "Mở cửa, mở cửa. . . . . ." vừa gọi, vừa đánh cửa phòng, khi người bên ngoài vội vàng chạy tới, kéo cửa phòng ra chỉ nghe phịch tiếng, Lan Lăng Vương say khướt mặt đất, ngủ bất tỉnh rồi.

      Trịnh Du phất khăn lên, cất bước về phía Lan Lăng Vương.

      Nàng ta thẳng tới bên cạnh Lan Lăng Vương

      Cúi đầu, Trịnh Du nhúc nhích nhìn Lan Lăng Vương, nhìn Lan Lăng Vương dùđã say khướt nhưng miệng vẫn mơ hồ gọi tên Trương Khởi, trong lúc bất chợt, hận khổ vô biên từ trong lòng dũng mãnh lao ra. Nàng ta vọt xoay người, cầm mấy bình rượu hộp quà lên, ý vị ném về phía Lan Lăng Vương nhưng nàng ta chưa ném, mấy tỳ nữ vú già trong vương phủ vươn mình mà ra, đồng thời chắn trước người của Lan Lăng Vương.

      Trong tiếng vỡ vụn "leng keng bang bang", Trịnh Du lại ngây dại. Nàng ta từ từ xuôi hai tay xuống, vừa nhúc nhích nhìn Lan Lăng Vương, nước mắt y hệt trân châu vừa im lặng chảy xuống má. . . . . .

      vú già tiến lên, cúi cúi người với Trịnh Du, kêu: "Vương phi, quận vương say khướt rồi, phải xử trí như thế nào." Trong giọng mơ hồ mang theo lo lắng, ý của bà ấy là, cần chuyển Lan Lăng Vương qua nơi khác ngủ yên.

      Nắm chặt năm ngón tay đến lòng bàn tay đau nhói, Trịnh Du rốt cuộc bình tĩnh lại, nàng ta giọng : "Đặt chàng ấy lên giường ."

      Chúng vú già nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng vẫn dạ tiếng. Hợp lực nâng Lan Lăng Vương say khướt lên giường hỉ.

      " ra ngoài hết."

      "Vâng"

      Chúng vú già ra xong, chẳng hề từng cách xa, mà mỗi người đều canh ở cửa, nhìn ngọn đèn dầu trong hỉ phòng, lắng nghe chấn động bên trong.

      Trong phòng hỉ, trừ tiếng khóc lóc, vẫn có động tĩnh khác. Nhưng mới vừa rồi Vương phi tức giận họ đều thấy ở trong mắt, nào dám khinh thường. Vì vậy đều đứng đó cả đêm.

      Khi Lan Lăng Vương tỉnh lại, vào buổi trưa. mở cặp mắt mơ hồ ra, kinh ngạc nhìn nhìn xem màn giường màu đỏ, hồi lâu mới nhớ lại, đúng rồi, thành thân rồi.

      Lan Lăng Vương ngồi bật dậy.

      Mới vừa ngồi thẳng, liền nghe được bên cạnh truyền tới thanh dịu dàng bình tĩnh, " tỉnh rồi hả?"

      Lan Lăng Vương kinh ngạc quay đầu.

      đối mặt Trịnh Du trang điểm và ăn mặc đẹp đẽ.

      Nhìn gương mặt xa lạ của Trịnh Du, hồi lâu Lan Lăng Vương mới khàn khàn : "Là muội à."

      Chàng cho rằng là ai chứ?

      Nụ cười mặt Trịnh Du cứng đờ.

      Lan Lăng Vương đứng lên, thấy mình còn mặc y phục tân lang, phía còn dính vết rượu liền lập tức cất bước ra ngoài.

      Nhìn thấy cũng lời nào liền muốn ra cửa, Trịnh Du đứng bật lên, hung hăng cắn lưỡi , cho tới cơn đau truyền đến, mới dịu dàng hỏi: "Trường Cung, chàng đâu vậy?"

      Lan Lăng Vương cũng quay đầu lại: " tắm rửa."

      Trịnh Du giọng : "Tắm rửa ở chỗ này cũng được mà." Nàng ta còn là nữ nhân, ra những lời này, cuối cùng khỏi đỏ mặ.

      Lan Lăng Vương cũng chút nghe ra ngượng ngùng trong lời của nàng ta, có nghe được dịu dàng và triền miên của phu thê tân hôn, vẫn quay đầu lại, bước chân ngừng, " cần."

      Mới vừa tới bậc thang, chỉ cảm thấy tên hộ vệ vội vàng chạy tới, hộ vệ này trán chảy mồ hôi lâm ly, vẻ mặt khẩn trương. tới trước mặt Lan Lăng Vương, ta thi lễ: "Quận vương, Tấn Dương cấp báo."

      "Cấp báo gì?" Sắc mặt Lan Lăng Vương trắng nhợt.

      Thấy tên hộ vệ kia cứng lại ở đó có mở miệng, tiến lên bước, giành lấy giấy trắng trong tay ta.

      Chỉ cái liếc mắt, Lan Lăng Vương liền cứng lại, trận gió thổi qua, tờ giấy trắng xoay tròn xoay tròn bay xuống mặt đất.

      Trong lòng Trịnh Du lộp cộp, vội vàng xuống, khom lưng nhặt lên tấm giấy trắng xem.

      hàng chữ ràng xuất tại trước mắt nàng ta, "Thuộc hạ vạn tội, vào lúc canh ba, nam viện hỏa hoạn, kim ốc và sáu căn phòng hai bên bị đốt trọi, Trương cơ và hầu A Lục đều tìm thấy."

      tìm thấy.

      tìm thấy.

      Trịnh Du hít vào hơi, chỉ cảm thấy từ đầu tới đuôi lạnh lẽo.

      Phụ nhân ác độc ti tiện đó, ả cố ý, ả cố ý chết trong đêm mình thành thân, ả dùng cái chết của ả nguyền rủa mình, ả muốn khiến Lan Lăng Vương vĩnh vĩnh viễn viễn vừa nghĩ tới mình, nghĩ đến ngày thành thân, liền nhớ đến cái chết của ả, xong rồi, nàng vĩnh viễn cũng tranh được, giành thắng rồi....

      Khi mặt Trịnh Du trắng như tuyết, cũng vô lực chống đỡ ngã xuống đất đột nhiên, Lan Lăng Vương ngửa mặt lên trời cười lớn.

      Chỉ cười hai tiếng, lại khóc lớn lên. Vừa khóc, vừa bụm mặt chặt.

      Phương lão biết được tình huống vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng này của Lan Lăng Vương, ông vội vã tiến lên vịn, càng ngừng kêu: "Quận Vương, Quận Vương?"

      Ông kêu dồn dập, lát sau, Lan Lăng Vương đột nhiên lại nở nụ cười.

      ràng là cười điên cuồng, mặt sao lại có nước mắt rơi như mưa?

      "Quận Vương, đừng như vậy, người dọa lão nô hỏng rồi." Phương lão đột nhiên quỳ trước mặt , ôm hai chân của kêu lên: "Trường Cung, chớ khó qua, chớ khó qua..."

      Trừ lời này, ông cũng biết nên khuyên cái gì.

      Lan Lăng Vương vẫn còn điên cuồng cười.

      Cười ngừng đến thanh khàn khàn rồi, mới dần dần ngừng thanh. cúi đầu nhìn Phương lão, thê lương : "Thúc, ngươi thấy được chưa? Phụ nhân kia chết rồi, nàng dùng cây đuốc đốt mình. Ha ha, nàng là hung ác, ác độc...."

      Thấy như bị điên, Phương lão giật mình, ông hắng giọng kêu lên: "Trương cơ có chết."

      Năm chữ này vừa ra, Lan Lăng Vương đột nhiên an tĩnh lại.

      Nhìn Lan Lăng Vương, Phương lão nghiêm túc : "Quận Vương, có lẽ khi lửa cháy nàng ấy còn trong phòng. Người cũng biết, nàng ấy rất thông tuệ, nàng ấy còn luôn muốn , chừng nàng ấy mượn cơ hội chạy."

      "Chạy?"

      "Đúng, nhất định là chạy."

      Đột nhiên, Lan Lăng Vương đẩy Phương lão, cất bước ra ngoài. càng càng nhanh, càng càng nhanh, đến phía sau, là chạy. Đồng thời, miệng thét lớn: "Chuẩn bị ngựa, mau chuẩn bị ngựa."

      Trong tiếng hô gấp, vội vã nhảy lên ngựa. Cảm thấy y phục tân lang người cực kỳ bất tiện, liền dùng lực xé ra, trong tiếng roẹt, y phục đắt tiền liền bị xé thành hai nửa.

      Thuận tay ném y phục cái, vung roi ngựa, cởi ngựa như gió, trong nháy mắt vọt ra khỏi cửa phủ. Nhìn thấy rời , chúng hộ vệ cũng gấp gáp tìm ngựa đuổi theo.

      Bên ngoài phủ Lan Lăng Vương, đám người xem náo nhiệt còn chưa tan hết. Thấy Lan Lăng Vương quần áo xốc xếch vội vã chạy ra, thấy bọn hộ vệ hoảng loạn theo sát sau lưng , có người nhịn được hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      "Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?"

      có người trả lời, cũng có ai để ý tới. Trong gió rét vắng vẻ, cửa viện mở rộng, y phục tân lang rách nát bị gió thổi bay giống như lá vàng, gió lạnh gào thét mà đến cuộn lại, chỉ lát y phục quang vinh chói lọi, cao quý ung dung liền dính đầy bùn đất.

      Trịnh thị mới vừa tấn thăng là Lan Lăng Vương phi như con rối mất hồn cứng đờ ra, nàng từ từ tới trong đình viện, từ từ ngồi xổm xuống, nhàng vuốt ve y phục tân lang bị xé làm đôi. Qua hồi lâu, nàng ta vẫn quỳ xổm, vẫn rũ mắt, quỳ nhúc nhích, nhìn y phục đắt tiền, đại biểu hạnh phúc, tôn quý cùng vinh hoa của nàng ta....
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :