1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. christine tran

      christine tran New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Chương này hai chị ngọt ấy ngọt thế.
      meiluo thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Co mot su Gato ko he nhe :060::060::060:
      meiluo thích bài này.

    3. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      NGON TỪ THỊT, NGỌT TỪ XƯƠNG
      meiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 49

      Lời tuy ngây ngô nhưng rất lòng của Phó Tự Hỉ khiến Hạ Khuynh vô cùng cảm động, nắm tay chặt.


      "Làm sao mà có thể mỗi ngày chỉ cho em ăn bánh bao chứ. Phải nuôi bé cưng của càng ngày càng trắng trẻo mập mạp!"


      Trong mắt , dường như tất cả những thứ xinh đẹp bên ngoài kia cũng chẳng thể so sánh với vợ bé kiều này. nâng cái cằm bé xinh của lên và đặt nụ hôn xuống cánh môi nũng nịu.


      Phó Tự Hỉ cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt bên trong , ngây ngô vỗ nhè vào lưng .


      đối xử với tốt, điều này chính cũng cảm nhận được ràng.


      tính đến ba mẹ và Tự Nhạc là người đầu tiên toàn tâm toàn ý thương vô điều kiện.


      nhất định phải cố gắng báo đáp tốt!


      Sau khi trấn tĩnh, Hạ Khuynh buông vợ bé của mình ra, dịu dàng nắm lấy bàn tay rồi đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia vào ngón áp út của .


      Phó Tự Hỉ dám rời mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung suốt quá trình này, đến khi xong việc mới òa lên câu:


      "Chiếc nhẫn này là đẹp mắt."


      tán dương: "Là do bé cưng của chọn."


      "Đúng vậy, là nhẫn em chọn, đẹp!"


      cong cong ánh mắt, tăng thêm ngữ khí.


      "Hạ Khuynh cũng là do em chọn, nhìn cũng đẹp mắt nha!"


      "Bé cưng của cũng rất đáng ."


      Nghe như thế khỏi ngại ngùng, sau đó lại nhìn đến chiếc nhẫn còn lại:


      "Hạ Khuynh, đây là nhẫn của ư?"


      Hạ Khuynh đem hộp nhẫn trao cho , tay huơ huơ trước mặt .


      "Nào, giờ đến lượt Hạ phu nhân đeo nhẫn cho ."


      Phó Tự Hỉ gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng:


      "Vậy cũng được rời xa em nhé. Nếu sau này em vẫn cứ ngốc như vậy... nhất định được bỏ rơi em!!"


      "Được rồi được rồi, rời xa em, vĩnh viễn ở bên em, được chưa?"


      mỉm cười sau đó cầm chiếc nhẫn lên, lại nhìn ngón tay của chính mình.


      "Hạ Khuynh, cũng muốn đeo nhẫn vào ngón tay này sao?"


      "Đương nhiên, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta."


      còn đặc biệt lắc lắc ngón áp út tay trái vài cái.


      hiểu được, bèn học theo động tác của , cầm tay , chậm rãi mang nhẫn lồng vào ngón áp út của .


      Sau đó lại nhìn bàn tay của mình và đeo hai chiếc nhẫn giống y hệt nhau, trong lòng tràn đầy mãn nguyện và hạnh phúc.


      "Hạ Khuynh, chúng ta đeo đôi nhẫn này cả đời."


      "Được."


      Đây là lời hứa hẹn trịnh trọng nhất của .


      Khi Hạ Khuynh nắm tay Phó Tự Hỉ ra ngoài, vẫn treo nụ cười suốt môi.


      Đến khi lên xe, véo má trêu chọc:


      "Em cười mãi sợ mặt bị rút gân à?"


      lắc lắc đầu, nét cười vẫn giảm.


      " có đâu. Hạ Khuynh, đêm nay em rất vui vẻ."


      cũng phì cười.


      "Chỉ cần bé ngốc của luôn vui vẻ là tốt rồi."


      kề sát vào , ôm lấy cánh tay .


      " cũng phải vui vẻ, chúng ta cùng nhau vui vẻ."


      nghiêng đầu cọ cọ vào chóp mũi xinh của .


      " cũng vui vẻ, nhưng muốn phải cười như ngốc vậy đâu! "


      nghe xong lại tiếp tục cười khanh khách.


      Suốt dọc đường trở về căn hộ của bọn họ, nụ cười hạnh phúc ấy vẫn treo mặt ...


      ...


      bao lâu sau, Hạ Khuynh tìm thuê căn nhà gần công ty, sau đó còn tự tay thiết kế trang hoàng lại cửa hàng.


      Phó Tự Hỉ vô cùng mong chờ cửa hàng của chính mình. Như cái đuôi lẽo đẽo theo sát , đối với những chuyện thiết kế trang hoàng hiểu cho lắm nên chỉ mắt nhắm mắt mở xem qua loa.


      ...


      Phó Tự Nhạc có kì nghỉ đông, vì vậy Phó Tự Hỉ còn mỗi ngày đều chạy đến công ty của Hạ Khuynh.


      thường cùng với Phó Tự Nhạc dạo chợ hoa.


      Nhìn xem cái này rồi lại nhìn xem cái kia khiến cho Phó Tự Nhạc cũng mở mang kiến thức, biết thêm ít giống hoa khác.


      vốn nghĩ bản thân phải tự tìm nguồn cung cấp, nhưng Hạ Khuynh liên hệ với nghệ nhân làm vườn cho Hạ gia, vì vậy cũng cần phải nhúng tay vào việc này nữa.


      Sau khi cửa hàng hoàn tất việc trang trí, Phó Tự Hỉ phấn khích đến mức muốn khai trương ngay vào ngày hôm sau, tâm tình lúc này vừa vui mừng xen lẫn hồi hộp và lo lắng.


      "Hạ Khuynh... biết em có thể quản lý tốt cửa hàng hoa này được ... vẫn còn rất nhiều thứ em hiểu..."


      Hạ Khuynh lườm cái, rồi nhìn về phía chậu hoa được đặt ban công, cổ vũ:


      " phải trong thời gian này em chăm chỉ nghiên cứu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ ấy rất kĩ sao? Hạ phu nhân phải tự tin lên chứ!"


      cảm thấy ra phải là làm tốt, chẳng qua chỉ là hơi chậm chút mà thôi.


      Tuy hơi chậm hiểu nhưng lại rất kiên nhẫn chịu khó.


      Mỗi ngày đều ghi chép lại quá trình sinh trưởng của từng loại hoa, sau đó còn tra nhiều bộ sách, nghiên cứu thời tiết, độ ẩm để giúp chúng sinh trưởng phát triển tốt, lo lắng đến cả nhân tố tập tính và cách tưới nước từng chủng loại hoa cỏ, còn có thể quan sát những chứng bệnh thường mắc phải của thực vật và tìm phương pháp khắc phục, chữa trị cho chúng.


      "Nhưng em vẫn sợ..."


      Phó Tự Hỉ vẫn có chút lo lắng, chưa từng ra ngoài kinh doanh hay làm việc tương tự, thậm chí ngay cả việc ra ngoài để mua món đồ bản thân cũng chỉ mới vừa học được.


      " sao cả. Cửa hàng hoa đến năm sau mới khai trương, Phó Tự Nhạc vẫn còn trong thời gian nghỉ đông, ấy giúp em."


      "Vâng." thoáng chút an tâm.


      "Có Tự Nhạc ở đây, em sợ nữa!"


      "Ngoan." Hạ Khuynh xoa xoa đôi gò má mềm mại của .


      "Sang năm, Hạ phu nhân nhà ta trở thành bà chủ rồi."


      "Ách..." ngẩn ngơ, sau đó lại nở nụ cười.


      "Bà chủ? ... Hạ phu nhân là bà chủ rồi!"


      phì cười, tiếp tục :


      "Tết năm nay chúng ta đến thăm ông bà nội của , vẫn chưa mang em đến ra mắt với bọn họ."


      "Vâng, em vẫn chưa gặp qua ông bà nội."


      Đột nhiên như nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn , mở to hai mắt.


      "Hạ Khuynh, em vẫn chưa gặp qua em trai của , có phải cũng ở cùng với ông bà nội của ?"


      "..."


      hừ .


      "Em trai của ? Mỗi ngày em đều có thể gặp nó, chỉ có điều... do bé ngốc nào đó cứ xấu hổ dám nhìn."


      ngây ngốc nhìn .


      kéo tay xuống chạm vào Hạ lão nhị.


      "Đây là em trai của , gặp qua chưa, hửm?"


      vừa sợ vừa thẹn vội rút tay về, xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng.


      Hạ Khuynh ôm chặt cười ha hả.


      ...


      Ông Hạ hô mưa gọi gió thương trường suốt mấy chục năm, về sau lại giao toàn bộ cơ nghiệp cho Hạ Hàm Thừa đảm nhận, cùng với bà nội Hạ du lịch vòng quanh thế giới.


      Sau khi du lịch vòng quanh thế giới trở về, ông nhận thấy môi trường sống ở thành thị ô nhiễm xô bồ tốt như vùng nông thôn khí trong lành, đời sống êm ả.


      Ý niệm trong đầu dần hình thành, vì vậy ông cùng bạn già thương lượng, chọn vùng núi tại huyện X có phong cảnh hữu tình, khí trong lành dựng căn nhà , sống an nhàn dưỡng già cùng với bà nội Hạ.


      Hạ Hàm Thừa và Lương San khi đến dịp lễ tết đều đến đây thăm hai cụ.


      Hai cụ cũng chẳng trở về ngôi nhà lớn của Hạ gia. Đôi lúc viết vài phong thư hoặc là gọi cuộc điện thoại hỏi han tình hình dưới trong nhà.


      Đến thời điểm Hạ Khuynh xảy ra tai nạn, hai cụ vừa xót vừa lo mới vội vàng thu dọn hành lý chạy về Hạ gia.


      Mãi đến lúc bệnh tình của cháu cưng thuyên giảm, lại chuyển ra nước ngoài trị liệu, hai cụ mới tạm yên lòng trở về căn nhà đơn sơ ở ngọn núi kia.


      Phó Tự Hỉ sau khi gặp phải vụ tai nạn ngoài ý muốn đâu quá xa, trí nhớ trong tiềm thức lại mơ mơ hồ hồ, tại đối với cảnh trí vùng nông thôn đơn sơ này cảm thấy hoàn toàn xa lạ.


      rất tò mò biết nơi ấy trông như thế nào!


      Hạ Khuynh với Phó Tự Nhạc chuyện dịp Tết cùng vợ của mình đến thăm ông bà nội Hạ, cũng như là để cháu dâu ra mắt với hai cụ.


      Phó Tự Nhạc giúp Phó Tự Hỉ thu dọn ít hành lý, trước khi , ôm Phó Tự Hỉ mỉm cười.


      "Chị, năm mới vui vẻ."


      "Năm mới vui vẻ." Phó Tự Hỉ cũng ôm chặt em .


      "Tự Nhạc, Hạ Khuynh , đây là lần đầu tiên đến gặp ông bà nội nên thể mang em cùng. Vậy... sau khi trở về hai chúng ta leo núi du ngoạn nhé!"


      "Ừ, em biết rồi."


      "Đại Hùng Bảo Bảo ở nhà cùng mừng năm mới với em. Chị mau chóng trở về. Sau đó chị trở thành bà chủ, ngày ngày chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi Tự Nhạc." Ở câu cuối cùng còn cố ý phát ra thanh lớn.


      Phó Tự Nhạc cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.


      "Được được, cảm ơn chị."


      " cần khách khí, chị là chị của em mà."


      Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở:


      "Năm mới em phải cố gắng ăn nhiều thịt, mập mạp trắng trẻo trông mới đáng !"


      "Em biết rồi, chị chơi vui vẻ nhé!"


      Phó Tự Hỉ cười khanh khách gật đầu.


      Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ cùng ngồi xe, bởi vì dịp năm mới đường xá đông đúc nên giao thông bị tắc nghẽn, hai người bọn họ lại bị lạc mất với xe của Hạ Hàm Thừa đoạn.


      Phó Tự Hỉ ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật, vừa lên xe chỉ chốc lát sau liền ngủ. Mãi lúc lâu, mới tỉnh dậy nhìn ngắm cảnh sắc hai bên ngoài cửa sổ.


      Khi xe càng ngày càng tiến gần đến ngọn núi nhà ông Hạ, nàng bắt đầu ríu ra ríu rít ngừng.


      "Hạ Khuynh, nhìn kìa nhìn kìa, kia là con trâu! Em còn biết đó là trâu nha!"


      "Ách... Ở trong cái hồ đó là con vịt hay là thiên nga nhỉ?"


      "Hạ Khuynh Hạ Khuynh, cái kia có phải là cây tre ? Thiệt nhiều nha..."


      "Aaa... Có chó nữa!"


      "Còn có con gà con..."


      ...


      Hạ Khuynh còn kiên nhẫn, sau khi trả lời câu liền mắng " bé nhà quê" lần.


      Đến cuối cùng, Phó Tự Hỉ rất bất mãn, hận đến thể làm sáng tỏ bĩu môi.


      "Em hề quê mùa! Tất cả đều là do em đọc sách nên mới biết được, em cũng hiểu biết đấy nhé!"


      ...


      Ngôi nhà của ông bà nội Hạ ở tại giữa sườn núi, Phó Tự Hỉ sau khi xuống xe hết nhìn đông đến nhìn tây, sau đó lại bị cái chuồng được đặt trong vườn hấp dẫn.


      Khi Hạ Khuynh dắt tay vào trong, còn quay đầu nhìn cái chuồng kia chằm chằm.


      Khi vào nhà nhìn thấy Hạ Hàm Thừa và Lương San, họ đến sớm hơn cả .


      " biết ông bà nội đến nhà nào chúc Tết rồi, mẹ vừa gọi điện thoại thông báo, hai cụ rằng chốc nữa trở về."


      Lương San pha bình trà nóng, sau đó nhàn nhã ngồi xuống sô pha.


      " khí ở đây là tuyệt vời!"


      Hạ Hàm Thừa có mang đến chút văn kiện, nhưng chỉ vừa nghía mắt đến nhìn thấy bà xã đại nhân trừng mắt lườm mình. Ông ho khụ khụ.


      "A Khuynh, theo ba vào thư phòng."


      Hạ Khuynh hiểu ý, cầm tay Phó Tự Hỉ.


      " chút, em ngoan ngoãn tự mình chơi ."


      Phó Tự Hỉ gật đầu.


      "Hạ Khuynh, ban nãy em thấy có rất nhiều rất nhiều gà, em muốn xem!"


      "Được, vậy em ra trước , chốc nữa ra."


      "Vâng."


      ...


      Phó Tự Hỉ ra sân, ngồi xổm nhìn cái chuồng gà, tay chống cằm nhìn chăm chú vào bọn gà lại lại trong sân.


      Có gà mẹ, còn có rất nhiều rất nhiều gà con nữa, đáng quá!


      "Ai? Kẻ nào dám vào nhà ông ăn trộm gà!!!"


      Đột nhiên tiếng hét lớn vang lên làm giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa ngã chổng vó.


      vất vả ổn định thân mình, kích động đứng lên, nhìn lại, liền thấy ông lão tức giận trừng mắt với .


      vội vàng xua tay giải thích.


      "Ông ơi, cháu... cháu có ăn trộm gà, cháu chỉ muốn xem bọn chúng chút thôi!"


      "Gà mà cũng chưa nhìn thấy qua sao, con bé nhà quê!"


      Ông lão thầm đánh giá chút, liếc mắt cái liền nhìn ra quần áo người mặc cũng là loại xa xỉ đắt tiền.


      cúi đầu thừa nhận: "Cháu chưa bao giờ được nhìn thấy gà."


      "Con bé quê mùa!"


      càng ủy khuất cúi đầu, cúi đầu hỏi:


      "Ông ơi, tất cả gà ở đây đều là của ông sao?"


      "Vớ vẩn!"


      "Chúng nó rất đáng nha!"


      "Đương nhiên đáng , gà của ta mỗi ngày đều có thể đẻ trứng." Ông cụ vênh mặt tự hào, chỉ thiếu mỗi động tác chống nạnh bật cười ha hả.


      cười hì hì.


      "Cháu cũng rất thích ăn trứng gà ."


      Ông lão lại giận dữ.


      "Ai bảo gà nhà ông đẻ trứng cho nhóc con ăn? Ta đây mới thèm quản việc nhóc con thích hay thích!"


      Phó Tự Hỉ bị ông lão vô cớ mắng cho trận, cực kì đáng thương lại chỉ biết cúi đầu dám lên tiếng.


      Ông cụ nhíu mày, tựa hồ nhận thấy được cái gì, lại hỏi: "Ơ con bé này… Có phải cháu bị nhược trí?"


      ngẩng đầu.


      "Cháu bị nhược trí!"


      "Ngu ngốc, những lời này lên việc cháu là đứa bé nhược trí."


      "Cháu có... chồng cháu còn thường khen cháu vừa thông minh lại dũng cảm..."


      Ông cụ liếc nhìn chiếc nhẫn đeo tay .


      "... Cháu kết hôn?"


      "Đúng vậy." gật gật đầu. "Cháu kết hôn rồi!"


      "Chồng của cháu chắc chắn là tên cực kì xấu xí."


      " ấy xấu xí đâu nhé. Chồng của cháu nhìn rất đẹp mắt, mẹ chồng cháu còn ấy là đại soái ca!"


      Phó Tự Hỉ giờ phút này đột nhiên phát ông lão này có chút quen mặt:


      "Ông à, hình như cháu từng gặp qua ông ở đâu rồi..."


      Ông cụ hừ lạnh tiếng.


      "Ta chưa từng nhìn thấy cháu bao giờ, ta cũng bị lú lẫn. ràng vấn đề là do bản thân cháu!"


      lại vòng qua nhìn sườn mặt ông cụ.


      "A, ông nhìn rất giống ông xã của cháu."


      "Ta ! Cháu vừa ngốc vừa khờ cũng chỉ có thể bị gả cho tên già tầm tầm tuổi này." Ông cụ đột nhiên nổi lên lòng thương hại, giọng.


      " bé, có phải cháu bị lạc đường? Hay là bị lừa bán đến nơi đây?"


      lắc lắc đầu. "Cháu có lạc đường."


      "Vậy tại sao cháu lại ở trong sân nhà ông!" Ông lão trầm giọng quát.


      Phó Tự Hỉ cảm thấy kỳ quái, hiểu vì sao ông lão này lại có điểm rất giống Hạ Khuynh, hung dữ hệt ấy a!


      "Nơi này là nhà của ông nội cháu."


      " bậy! Đây là nhà của ông."


      "Ách? Ông bà nội của ông xã cháu cháu cũng phải gọi là ông bà nội mà!"


      "..."


      Ông cụ trầm mặc hồi, sau đó lại dò hỏi:


      "Này bé... Chồng của cháu... nó phải tên là Hạ Khuynh chứ?"


      ra thời điểm ông cụ vừa bước vào nhà nhìn thấy chiếc xe SUV đậu ở trước sân, lúc ấy ông thầm nghĩ chắc là thằng cháu nội của mình đến.


      Thế nhưng ông cụ đoán được con bé nhà quê trước mặt này cùng với thằng cháu nội nhà ông có quan hệ như thế.


      Phó Tự Hỉ kinh ngạc.


      "Đúng rồi, ông xã cháu tên là Hạ Khuynh."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa25 others thích bài này.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Ko biet PTH co bi Ha gia gia phan doi ko nua?!!Nhung du sao thi da co HK che cho het roi :yoyo52::yoyo52:
      meiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :