Quyển I: Lộc Thành thiên
Chương 1: Đọa nhai*.
(*) Rơi xuống sườn núi.
Năm Thái Ninh thứ tư nước Đại Dục, Sở Vương Triệu Hi phạm thượng làm loạn, cấu kết với ngoại bang Đột Quyết ở phía Tây, khởi binh ở lưu vực sông Hoàng Hà. Trung Nguyên chiến loạn tiêu điều, ruộng lúa bỏ hoang, giặc cỏ nổi lên tứ phía, dân chúng lầm than. Thành Đế tuổi tác cao, lệnh cho Đại hoàng tử Việt Vương Lý Bắc Tắc xuất binh bình phản. Tại núi Lộc Lĩnh diễn ra cuộc đại chiến đẫm máu, đánh cho phản quân tan tác. Cùng lúc vây hãm Tả Hiền Vương suất lĩnh đồng minh ngoại bang, người nổi tiếng cơ trí, dũng mãnh, tao nhã hơn người, trảm sát toàn bộ tại khe núi Lộc Lĩnh, ai sống sót. đại danh tướng, cuối cùng an nghỉ tại nơi này.
"Ôi..."
Đau quá, ngực truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế, khiến cho Vệ Tử Quân khẽ hừ tiếng.
Tại sao lại đau như thế, giống như bị thanh kiếm sắc bén xuyên thấu. Cơn đau đớn kịch liệt thôi thúc nàng mở hai mắt ra.
Cảnh vật trước mắt từ mông lung dần trở nên ràng. Đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm, đẹp đến mức khiến cho người ta sợ hãi. cơn gió thổi tới, nàng nhớ phải tìm tòi nghiên cứu xung quanh, mơ màng nhắm mắt lại.
Nhưng mà khí tức bay vào mũi làm cho người khác vui vẻ được. Đó là mùi hương tanh mặn sền sệt.
Thần kinh chậm chạp bỗng có cảm giác, chợt mở mắt ra quay đầu, màu đỏ thẳm trước mắt khiến nàng bật thốt ra tiếng kêu sợ hãi.
Vệ Tử Quân thở tiếng ngồi dậy.
Từ đâu ra nhiều thi thể thế này. Bọn họ... lại mặc áo giáp, tất cả giống như còn dấu hiệu của sống. Những thi thể đó chất chồng lên nhau, số còn chảy máu ròng ròng, mà nàng ngồi ở mấy thi thể.
muốn lại la hét nữa, nàng cố gắng hồi phục tâm trạng của mình, run rẩy bò dậy. Lại phát bả vai phía ngực phải của mình có cắm mũi tên. Mũi tên này bắn vào từ đằng sau, xuyên thủng cơ thể nàng, đuôi tên do ngã xuống đất nên bị gãy, mũi tên xuyên ra phía trước.
Ngoài ra nàng có cách nào tiếp nhận là, bụng nàng còn cắm thanh kiếm. Thân kiếm trượt qua miếng hộ tâm trước ngực, đâm vào bụng trái.
Chờ chút, miếng hộ tâm!
Nàng lại mặc áo giáp giống những thi thể này!
Trời ạ, , , nhất định là có vấn đề. Là chỗ nào? Là chỗ nào có vấn đề?
Vừa nãy ràng là buổi tối, đúng, là buổi tối trời mưa.
Nàng cùng nhóm bạn bè mừng sinh nhật bản thân. Lúc thổi nến, bất giác tưởng niệm đến ba mẹ của mình. Trong ánh nến chập chờn, nàng phảng phất nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của bọn họ.
Vì vậy nỗi đơn tự nhiên kéo tới, thanh ồn ào bên tai rời xa, trong lòng vô cùng phiền muộn.
với mấy người bạn, nàng bước ra cánh cửa sang trọng tràn ngập muôn hồng nghìn tía rực rỡ, muốn hít thở khí.
Mưa tạnh, khí mát mẻ khiến tâm thần người ta rung lên. Ngẩn đầu nhìn lên, mây đen rút khỏi bầu trời, trăng sáng chiếu rọi, những ngôi sao thưa thớt khoác mình vài sợi mây mỏng manh.
Ban đêm đẹp như vậy, làm cho nàng rất muốn lái xe rong ruổi đường cao tốc, trải nghiệm khoái cảm như bay.
Nàng bước ra bãi đỗ xe, tay phải cầm chìa khóa nhàng giơ lên, cửa xe "tách" tiếng mở ra.
Nàng giống những người đàn ông khác, chỉ thích xe số sàn đến phát cuồng. Bởi vì nàng có cảm giác so với xe tự động số sàn càng có động lực, trong lúc tăng giảm tốc độ, thú vị vô cùng.
Nàng vuốt ve nhãn hiệu xe, cúi người hôn . Bảo vật của nàng, người tình duy nhất của nàng.
Nàng mở cửa xe, gạt cần số, kim đồng hồ chỉ vận tốc xoay trăm tám mươi độ.
Rong ruổi đường cái người, gió đêm thổi, cảm giác như bay trong trung làm cho người ta hoảng hốt. Dưới chân có đất bằng, hai bên trống rỗng, nhưng vẫn phải yếu ớt đón lấy sợ hãi, giống như muốn đem bản thân dung nhập vào thế gian này.
Nàng thích ban đêm. Bởi vì nó tô đậm nỗi đơn của nàng thêm ràng.
Đèn xe chiếu lên vũng nước ở phía trước. Nàng giảm chân ga, trái lại nhấn mạnh vọt lên. Thân xe rẽ nước bắn tung tóe cao sang hai bên, giống như màn mưa hộ xe. Ánh trăng chiếu rọi lên mưa đó, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
là nhiều nước, tạo thành màn mưa cũng vô cùng vô tận... Đúng rồi, hay màn mưa đó chính là vấn đề. Màn mưa đó chỉ kéo dài vô tận, mà còn càng ngày càng cao, càng ngày càng sáng, có điểm cuối...
Ý thức của nàng dần dần mơ hồ...
"Tướng quân, người này còn sống." Từ xa truyền đến tiếng chuyện.
"A --" Tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết đó khiến Vệ Tử Quân bỗng nhiên từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh. Ý nghĩ cầu sinh làm cho nàng khó khăn bò dậy. Thông minh tỉnh táo như nàng, hiển nhiên hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Tuy có chấn động, tình nguyện cũng muốn tin tưởng, nhưng lúc này phải thời điểm để tìm hiểu nghiên cứu.
Đối phương là bạn hay địch, tiếng kêu thảm thiết đó chứng minh tất cả. Trước hết nàng phải trốn .
"Tướng quân, thi thể nhiều như vậy, khuôn mặt đều bị hủy, làm sao tìm được người." Giọng gần.
"Bớt dông dài ! Phài tìm cho được, bằng ăn thế nào với tướng quân. Việc này được để lộ ra ngoài. Ai lọt chữ... Hừ!"
"Vâng!"
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng hai chân nàng lại bất động cách chật vật.
Tìm kiếm bốn phía, hy vọng có thể tìm được chỗ thân.
Phía trước giống như là vách núi. Rìa đá mọc đầy cây cối, có thể trốn dưới tàng cây, nhưng mà cách nào đoán biết được độ nông sâu của vách núi.
Tiếng từ đằng sau truyền đến, hướng đến sườn núi cao này.
Nghe là trường kiếm đâm vào được rút ra, nếu rút người cũng chết. Nhưng thanh kiếm này chướng mắt mà.
Nếu phải vì chướng mắt người ta cũng cố hết sức mà rút kiếm, tùy tiện như vậy, quyết tuyệt như vậy. Nhìn máu tươi ồ ạt chảy ra, nàng hơi nở nụ cười. Coi như là giao phó tính mệnh cho ông trời.
Ý chí kiên cường chống đỡ thân thể tàn tạ chịu nổi. Tay phải chống kiếm, từng bước đến gần rìa đá. Đến nơi cả người mệt lả, tựa như máu trong người chảy hết ra ngoài.
Tựa vào thân cây, thở dốc ngừng, đầu bắt đầu choáng váng. Khóe mắt nhìn xuống, bên dưới sườn núi nhìn thấy mấy đầu người.
Những người này giương mắt nhìn trong thoáng chốc liền ngây ngẩn.
Trong khoảnh khắc như có thứ gì đó nhàng chạm vào tim. Nhìn thân ảnh mang trường kiếm tựa vào thân cây kia, đứng núi, tuy mặc khôi giáp nhưng lại mong manh lạ thường. Thân thể gầy yếu như vậy, mặc dù sức cùng vẫn tuyệt nhiên đứng thẳng. Ngân khôi thấp thoáng lên khuôn mặt như ngọc sáng, trắng bệch còn chút máu, môi đỏ khẽ nhếch, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt trắng đen ràng tản ra ánh sáng lạnh lùng. Thần sắc tựa như nghi hoặc, tựa như mờ mịt, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cách nào che lấp hào quang rực rỡ chói mắt. Ngân giáp như sương, bạch y như tuyết sớm sũng máu, giống như con phượng hoàng đẫm máu sắp giương cánh bay .
Người sắp chết lại phong hoa đến thế. Cái nhìn kia kinh diễm như vậy, chỉ trong chớp mắt làm chấn động, khắc sâu vào trái tim những người đó, nhiều năm sau hồi tưởng lại vẫn thổn thức thôi.
Cho dù Vệ Tử Quân cũng chỉ là lẳng lặng đợi người ở nơi này, hai tay nàng nhất định ít nhiều cũng vấy máu người vô tội.
Nhưng lúc này tâm trí nàng tan rã, đôi mắt mê man mặc dù thanh tỉnh trong chốc lát, cố gắng nhìn trang phục của những người đó, nhưng kết quả chỉ khẳng định suy nghĩ của bản thân. giống nhau, giống trang phục của mình, cũng khác của những thi thể mặt đất.
Trước mắt tối sầm, dưới chân mềm nhũn, nàng khỏi lùi về sau bước. Mà bước này lại khiến người nàng, giống như phượng hoàng đẫm máu, nhàng bay .
Thân thể rơi xuống rất nhanh, sườn núi truyền đến tiếng la hét.
Nghe con người trước khi chết có vài giây phút nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Quả nhiên, trong nháy mắt vô số hình ảnh lên trước mắt nàng như đèn chiếu phim.
Xin lỗi chị, chị nhất định đau đớn đến muốn sống nữa.
Xin lỗi , cả đời em đối xử với quá mức khắt khe. Nếu muốn sống tùy ý, làm sao tránh những thói xấu được.
Xin lỗi cháu, đồng ý dạy cháu lái xe, đồng ý nếu cháu đậu đại học mua cho cháu chiếc, lỡ lời rồi.
Tử Quân cha mẹ nhất, Tử Quân đến tìm hai người đây, Tử Quân rất vui, đây là tâm nguyện nhiều năm của Tử Quân.
Bụng dưới ngừng quặn lên từng cơn đau, giữa sườn núi cao này, giống như phiến lá phiêu linh rơi rụng.
Gió gào thét bên tai thổi tay áo đẫm màu máu căng phồng như cánh buồm.
thôi. Đem linh hồn thoát khỏi ràng buộc của thân thể, tự do bay .
Thân thể bỗng khựng lại, rơi vào khoảng mênh mang vô định.
Hết chương 1.