1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Tỷ Thành Thê Ký - Mạc Du (Sắc, Tỷ Đệ Luyến) (7/58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hoàng Tỷ Thành Thê Ký - Mạc Du

      Tác giả: Mạc Du.
      Thể loại: Cổ đại, cung đình, tỷ đệ luyến, [H] a ( o_O )
      Tình trạng Raw: Hoàn.
      Tình trạng Edit: cập nhật.
      Tổng số chương: 58.
      Editor: Juvia Evans



      Giới thiệu:
      Tiêu Diên chưa bao giờ nghĩ rằng hoàng đệ mà nàng nhất nhất nâng đỡ có ngày với nàng:

      “Hoàng tỷ, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ xem nàng là tỷ tỷ”

      Thẳng đến tân hôn, khi mà phò mã của nàng bị điều tiền tuyến, Tiêu Diên mới có thể lĩnh ngộ ra câu kia.

      “Hoàng tỷ, nam nhân bên người nàng, có mình trẫm là đủ rồi. Nếu vì nể mặt hoàng tỷ, trẫm sớm cho phò mã tịnh thân(2)”.

      Chuyện kể về nhu nhược mỹ thiếu niên lột xác thành phúc hắc đế vương áp đảo tỷ tỷ a~ [tội lỗi, tội lỗi]

      Đôi lời lảm nhảm của editor:
      Ây da, đây là bộ thứ hai sau NGẠO QUÂN: SỦNG KHUYNH THIÊN HẠ mà Juvia edit nha [vui sướng-ing].
      E hèm, bộ truyện này kể về hai tỷ đệ [ phải ruột thịt đâu] và chuyện tình của họ. He he he, cảnh báo là ‘có rất nhiều cảnh phải xem lại CMND nhá’ [chú ý, “rất nhiều”].

      Mong mọi người quan tâm nó nhiều hơn [cũng đừng bỏ qua NGẠO QUÂN nhá].

      Cám ơn vì nghe ta lảm nhảm. Thân <3
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      (1)hoàng tỷ thành thê ký: Con đường trở thành vợ của hoàng tỷ (chị của vua)
      (2)tịnh thân: e hèm... thiến ấy ạ ( -_- )​
      AikoNguyen, Caocaomap, Huế Vũ2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ...Mở đầu...

      Cảnh xuân tràn ngập nội trướng, bên ngoài tuyết rơi hết sức phiêu đãng.

      Hai thân hình liều chết triền miên, nam nhân phả ra từng đợt hô hấp nóng rực dâng trào ở phía , mắt nồng đượm tình ý nhìn nữ tử nhíu mi bên dưới. nhiệt tình lưu lại ấn ký người nữ tử, từng dấu hôn hồng nhạt in sâu da thịt tuyết trắng của nàng, đẹp rực rỡ tựa chừng những đóa hồng mai(1) nền tuyết tinh khôi trắng muốt. cúi đầu hôn lên, lúc nặng lúc , trêu đùa cho nữa tử dưới thân thở gấp liên hồi. Lưỡi linh hồn đường trượt xuống, dọc theo đường cong mỹ lệ của nàng. Dừng ở chỗ hoa viên bí mật, cười xấu xa cái, mạnh mẽ tách hai chân của nàng ra.

      -“A Diên, thân hình của nàng rất đẹp”.

      -“Tiêu Diễn, ngươi biết nhân luân kỷ cương sao?”.

      Ngón tay thon dài thâm nhập thám hiểm vào tấc hoa khiến cả người nàng cả người run rẩy.

      giường nữ tử hai tay bị cột chặt, cả người cố định thể nhúc nhích. Đôi mắt nàng mông lung mờ nhạt, thân thể chỉ cảm thấy ngón tay nóng hổi, động đậy trêu chọc. Theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng nam nhân ấy lại hành động sớm hơn nàng bước, ngón tay đâm sâu thêm vài phần mà đong đưa qua lại. [sắc tức là , tức là sắc, mô phật -_- ]

      Nàng mở căng mắt, thoáng chốc, phía trước mặt mảnh sáng ngời, tiếp đó là gương mặt nhu tuấn mỹ quen thuộc.

      Vuốt sợi chỉ bạc dài tay, cười ái muội: -“Diên Nhi cũng muốn nha, quan tâm đến đạo luân làm gì, trẫm đây lập tức làm nàng phi thường thoải mái”. xong đưa tay có sợi chỉ bạc lên miệng, chậm rãi dùng lưỡi liếm vào với tư thái dâm mị, làm cho Tiêu Diên nàng cũng thập phần xấu hổ. “Hương vị của Diên Nhi sai, biết... mĩ vị nơi này có giống như tay ?”.

      -“Tiêu Diễn, ách...”

      Hung hăng nóng rẫy dựng thẳng lên, mãnh liệt xuyên qua thân người nàng.

      Nằm người Tiêu Diên, gắt gao ôm lấy nàng. chút rồi chút, tiếng nước ái muội tí tách vang lên. Tiêu Diên xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát. Đêm nay là ngày đại hôn cùng với phò mã của nàng, ngờ lại ở đây cùng hoàng đệ của nàng làm chuyện đáng xấu hổ.

      Tiêu Diễn thêm lực đạo, nâng thắt lưng của nàng lên, liếm liếm vành tai mẫn cảm của nàng, thầm:-“A Diên, nếu nàng dám tự vận trẫm liền sai người thiến ngay phò mã của nàng, nàng xem, nàng nên làm thế nào đây?”. Thấy nàng cắn chặt môi, Tiêu Diễn lại ôn nhu luật động, tưng chút từng chút hòa hợp, từng chút từng chút triền miên. –“Kể từ ngày tuyết trắng ấy, lúc mà ta gặp nàng... nàng là của ta rồi”.

      Đúng vậy, là khung cảnh tuyết trắng này.

      Khi đó tốt đẹp, trong sáng, mang bộ dáng sợ sệt đến đáng .

      Nếu cho nàng lựa chọn lần nữa, nàng tình nguyện rằng bao giờ biết đến ...
      AikoNguyen, nhimxu, AnAn5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 001: THIẾU NIÊN.

      Càn Nguyên năm thứ hai.

      Mùa đông này tuyết tới có chút chậm, chỉ chiếc lược chảy qua đầu cũng làm người ta mở to mắt. [ý là đau hay buốt á]

      Tiểu nha đầu đẩy ra cánh cửa cung Trường Nhạc, liền ‘nha’ tiếng, còn quên chưa cầm cái lẳng hoa, vội vàng chạy trối chết trong điện, suýt nữa đâm vào Ngô ma ma. Ngô ma ma ngay lúc bưng chậu nước nóng hổi, hung hăng trừng mắt nhìn. Nàng mới nhu thuận cúi đầu, cười hì hì hướng ma ma làm lành.

      -“Nha đầu ngươi, chuyện công chúa phân phó làm tốt chưa?”.

      Tiểu nha đầu theo phía sau Ngô ma ma, nghe bà mới nhớ rằng công chúa muốn mình vào hoa viên này hái chút hoa.

      -“Còn mau , lỡ chuyện tốt khiến công chúa phiền lòng tính sao hả?”.

      Tiểu nha đầu gật gật đầu, Ngô ma ma kia chính là lão nhân bên cạnh công chúa, nàng đương nhiên là thể trêu vào. Xoay người toan rời khỏi nghe sau lưng tiếng bức rèm va chạm vào nhau leng keng thanh thúy vang lên, rồi sau đó là thanh mềm mại pha chút biếng nhác:-“ trở lại?”. Nàng ngay tức khắc quay người trở lại, hướng tới người mới bước ra hành lễ, cười đến mức khóe mắt cong lên:-“Công chúa vạn phúc”.

      -“Ai u, công chúa, người như thế nào lại đến đây?”. Ngô ma ma đưa nước ấm cho tiểu cung nữ cầm, sửa sang lại quần áo rồi bước tới trước công chúa, lại hướng tiểu nha đầu chỉnh tề kia trách mắng câu:-“Tranh Ninh, còn mau qua đây”.

      Công chúa mặc người bộ cẩm y trắng thuần khiết, bên ngoài khoác cái áo choàng tim nhạt viền hoa, Thanh Ninh theo sau quỳ xuống đưa nước ấm tới cho nàng, công chúa ừ tiếng, thong thả đưa đôi tay mềm mại vào trong chậu nước. Đợi khi đôi tay ngâm nước mềm lại, ma ma nhanh tay đưa chiếc khăn lông cho công chúa lau qua. Ngay lúc này, mái tóc công chúa xõa dài tới thắt lưng, mang chút đồ trang sức nào cả. Ma ma sai người mở ra cái hòm trước mắt, bên trong đầy đủ mọi loại phấn hồng cùng trang sức, quen thuộc trang điểm mặt đất, thanh hỏi:-“Công chúa muốn hôm nay trang điểm như thế nào?”.

      -“Đơn giản là được rồi!”.

      -“Dạ”.

      Nhân lúc ma ma đeo trang sức lên người, công chúa quay sang tiểu nha đầu hỏi:-“Thanh ninh, vưa nãy có chuyện gì mà vui vẻ thế?”.

      ThaNnh Ninh chậm rãi đứng dậy, cầm lấy lược chảy qua đầu nàng:-“Công chúa, bên ngoài đâu đâu cũng là tuyết rơi, nô tỳ nhớ rằng công chúa thích nhất là tuyết như thế này, cho nên nô tỳ cao hứng”. Thây ma ma trang điểm cuối cùng cũng xong, Thanh Ninh quay sang lấy chiếc gương, khen ngớt:-“Công chúa là quá đẹp”.

      Thiếu nữ trong gương đồng đúng là rất đẹp, tóc đen như mực, gương mặt trằng thuần như hoa lê, hai tròng mắt sáng như thu thủy có chụt lạnh nhạt, nàng thoáng đứng dậy, trâm ngọc khẽ rung, dáng dấp lay động. Mà nhất là đôi môi rực rỡ mảng hồng khiến dung nhan nàng như tỏa sáng, cuộc sống vui tươi tràn ngập màu đỏ. Khóe miệng nhếch lên, tiếp nhận tách trà cung nữ đưa tới, nhấp miệng, :-“Có đẹp chăng nữa, cũng là thân nữ nhân mà thôi”.

      -“Công chúa...”

      -“ thôi, người hẳn là đến rồi”.

      Cước bộ nhàng từ Trường Nhạc cung đến Đồng Trì cung, ma ma đuổi cho người khiêng kiệu , công chúa cũng đồng ý, bộ ngắm chút cảnh tuyết. Ma ma cũng muốn nghĩ đến, hoàn toàn cho rằng tâm công chúa giờ khó chịu. Nàng là Trưởng công chúa của Đại Tề quốc, là trân bảo trong lòng của hoàng thượng. Lúc công chúa ra đời bệ hạ còn bảo lấy cái tên cực kỳ may mắn, tên chữ Diên. Chỉ tiếc, Phó hoàng hậu dưới gối có con trai, giờ lại nhận nghĩa tử chừng có ngày làm thái tử. Công chúa đương nhiên trong lòng thoải mái.

      Còn chưa đến Đồng Trì, Tiêu Diên dừng bước.

      -“Tuyết nơi này, thực cũng tồi”.

      “Vâng”. Ma ma đứng phía dưới, lấy áo choàng từ tay Thanh Ninh choàng lên cho nàng. –“Công chúa cẩn thận kẻo lạnh”.

      “Người kia chia là... con của Hải Lăng vương, ta nhớ, hình như gọi là Tiêu Trừng”. Nguyên lai đó là người mà mẫu hậu tuyển, ra là , Tiêu Diên trong lòng cũng hiểu được vài phần. Kéo mảnh áo choàng, chần chờ mà tiến vào.

      người đứng ở xa xa đắng kia, quần áo cũng tuyết hòa thành mảng trắng nhuần.

      Nghe có thanh của người khác, người nọ xoay người lại, Tiêu Diên khỏi đánh giá . Trong trí nhớ của Tiêu Diên lúc đầu năm, có thấy qua vài lần. Nhìn bất qua cũng mười ba mười bốn tuổi, thân hình tinh tế, còn chưa kịp cao bằng nàng. Dung mạo là mỹ mạo tuyệt trần, làn da trắng nõn, nếu tuổi lớn thêm chút tuấn kiệt xuất. Tiêu Diên tiến gần chút, liền lui ra sau vài phần, có chút rụt rè. Đến lúc hết đường thối lui mới cúi đầu hành lễ.

      -“Tham kiến... công chúa?”.

      Kéo đứng lên, nàng cười :-“Đứng lên sau này đừng kêu công chúa, đệ cùng ta hoàng vị trong cung giống nhau, gọi ta hoàng tỷ ”.

      Tiêu Trừng kinh ngạc ngẩng đầu, trừng mắt suy nghĩ.

      -“Đệ tiến cung, biết chuyện gì nên làm chưa?”. Thấy gật gật đầu, Tiêu Diên còn :-“Theo ta gặp mẫu hậu ”. Kéo tay theo sau mình, cảm giác lạnh buốt, quét mắt nhìn sang người bên cạnh Tiêu Trừng, đều là người trong cung. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng khó trách, trong cung phần lớn nô tài đều có thế lực, bất quá chỉ là con của vợ kế Hải Lăng vương. Mẫu thân địa vị thấp lại mất sớm, ở trong vương phủ có địa vị huống gì là trong cung.

      Cởi áo choàng xuống choàng lên cho , Tiêu Trừng nhanh chân tránh né, thấy vậy nàng liền đưa cho tự mình khoác lên. Buộc lại dây lưng cho , Tiêu Diên chú ý đến cổ tay áo có chút cũ nát, nhìn kĩ có chút vết chắp vá, Tiêu Diên nheo mắt lại, hướng Ngô ma ma :

      -“Ngô ma ma, đem mấy hạ nhân này kéo xuống, mỗi người phạt hai mươi trượng”.

      Ngô ma ma sửng sốt lát những cũng rất nhanh chóng cúi đầu vâng dạ.

      -“Trưởng công chúa tha mạng a”. Hai người cung nữ sợ tới mức quỳ xuống.

      Trừ bỏ người của Trường Nhạc cung, mọi người đều gọi Tiêu Diên là trưởng công chúa.

      -“ hầu hạ tốt cho chủ tử, cón dám sao? Ngươi cũng biết người trước mắt ngươi là ai rồi chứ, là hoàng đệ của bản cung”. Tiêu Diên lướt qua trước mặt hai cung nữ quỳ, kéo Tiêu Trừng tới Phượng Loan cung của hoàng hậu.

      Hai mắt hồn hồng, nửa ngày mới nghẹn ngào thốt lên câu:-“Công... Hoàng tỷ... đệ sao, tỷ tha cho các nàng ấy ”.

      Tiêu Diên yên lặng nhìn , cười :-“Trong cung là như thế đó, đệ cần thay các nàng ấy cầu tình, các nàng thấy đệ đứng ở trong tuyết, có thể cho đệ thêm kiện áo choàng, cái ấm lô hoặc là khuyên đệ vào nghỉ lát. Các nàng có làm vậy sao?

      Hắc lắc đầu, nhìn mấy cung nữ dập đầu cầu xin tha mạng, cuối cùng gì, cắn chặt môi nhìn mấy tên thị vệ đem người kéo .

      khỏi Đồng Trì, hồi lâu bất giác cũng có chút lạnh, Tiêu Trừng cúi đầu kéo kéo áo choàng, áo này thực ấm, nhất là chổ lông ngay cổ áo, cũng thoang thoáng chút mùi hương. thầm nghĩ, vị công chúa tỷ tỷ này, rất thơm, cũng rất ấm. theo phía sau Tiêu Diên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, miên man suy nghĩ hồi ngẩn ra đôi chút, tinh thần lơ đãng suýt chút nữa va vào nàng.

      Phía trước là hàng loạt các tòa cung điện, rất ít khi vào cung, nhớ ai cư ngụ tại nơi này.

      Tiêu Diên xoay người phân phó cho Ngô ma ma:-“Ma ma, ngươi về cung trước, đến nội vụ phủ đặt cho Trừng đệ chút y phục. Nơi này có Thanh Ninh là được rồi”.

      -“Vâng, lão nô cáo lui”.

      Nghe mang cho chút quần áo, Tiêu Trừng đương nhiên biết răng nàng nhìn thấy thân y phục cũ nát của . khỏi khó xử, mặt vụt đỏ lên, đầu càng ngày càng cúi thấp.

      Tiêu Diên nâng cằm lên, nhìn vào ánh mắt cố né tránh mình:-“Bất quá chỉ là cỗ y phục, mới sao mà cũ cũng sao?”. Cặp mắt hắc bạch phân minh kia chậm rãi ngước lên trốn tránh nàng nữa. Thấy vậy nàng mỉm cười, khoát tay:-“ thôi!”.

      Bất quá là nụ cười tùy ý nhưng lại khiên cho Tiêu Trừng cả đời đều khắc cố ghi tâm, bộ dáng nàng cười lúc này như hoa lê nở rộ trong tháng ba(1), cực kì diễm lệ.

      Bước vào chính điiện Phượng Loan cung, nữ tử khẽ khom mình hành lễ rằng hoàng hậu dùng bữa ở Thiên điện. Tiêu Diên hướng cung nữ trả lời, rằng quấy rầy mẫu hậu dùng bữa. Nếu đổi lại là lúc trước, nàng chắc chắn tiến vào điện, nhưng mà hôm nay lại có Tiêu Trừng, mới vào nên chắc chắn là dị thường khẩn trương, vẫn cừ đứng yên mà chờ là tốt nhất.

      Cung nữ tiến lên dâng trà cho Tiêu Diên, cũng dâng cho Tiêu Trừng tách. thấy vậy nâng tay từ chối, chút cũng chạm vào.

      -“Ngồi , cần câu nệ(2)”. Khí thế Phượng Loan cung này đúng là dọa , nàng thầm cảm thán, nơi này của mẫu hậu đúng là quá xa hoa nha.

      -“Đệ...”

      Đúng lúc này, giọng the thé của thái giám vang lên:-“Hoàng hậu nương nương giá lâm”.

      Phía trước chợt thấy cỗ khí thế đỏ rực tới, Tiêu Diên mỉm cười bước ra nghênh đón gọi mẫu hậu. Phó hoàng hậu mỉm cười đáp lại, kéo Tiêu Diên qua vỗ :-“Diên nhi như thế nào tới sớm như vậy? dùng thiện(3) chưa?

      đợi Tiêu Diên mở miệng, cũng nữ thay nàng trả lời:-“Lúc Trưởng công chúa đến nương nương dùng thiện”.

      -“Nga, vậy nha đầu ngươi khiến cho Diên Nhi của bản cung bị đói à?”. Phó hoàng hậu ngồi ở chính vị, thản nhiên đưa mắt liếc nhìn cung nữ, đùa nghịch với kim sắc hộ giáp của nàng. [ý rằng bà hoàng hậu giỡn với chị cung nữ, cũng chính là hộ vệ vàng của bả ấy]

      Tiêu Diên nghe vậy vội vàng tiến lên, ôn nhu khuyên giải:-Mẫu hậu, hôm nay còn có chính ”.

      -“Đúng nha, lui xuống hết ”. Phất tay làm cho cung nhân đứng trong điện tất cả rời , Phó hoàng hậu khẽ liếc mắt, ngay lập tức thị nữ bên người nàng luền nâng Tiêu Trừng đứng dậy. Cho đến lúc này, mới chính thức được gặp mặt hoàng hậu Đại Tề. Phượng bào đỏ rực như đốm lửa diễm lệ, đầu đội phượng quan(4), khuôn mặt quyến rũ lộ ra cỗ hào khí, mơi chỉ ngồi thôi mà khí thế vẫn cứ ngập tràn thị uy. Nghe đồn rằng hoàng hậu xưng bá lục cung đều phải dựa vào tướng mạo mà là dựa vào thủ đoạn cùng khí phách.

      -“Đến gần chút để cho bản cung hảo hảo nhìn con”.

      Kim sắc hộ vệ khẽ nâng cằm Tiêu Trừng lên, đến khi thấy nhíu mày đau đớn, Phó hoàng hậu mới cho hạ xuống, cười :-“Đưa tốt, thích hợp làm hài tử bản cung”. Thu hồi tay lại, vừa lòng nhìn cẩn thận bộ dáng Tiêu Trừng, nàng hỏi:-“Con gọi là Tiêu Trừng?”

      -“Phải”.

      -“Ân, Trừng tự chủ thủy(5), chẳng phải là cùng bệ hạ khắc hay sao? Thôi vậy , bản cung ban cho con ái tên khác, Tiêu Diễn”.

      Tiêu Diên ngay lập tức chen vào :-“Còn tạ ơn mẫu hậu”.

      Tiêu Diên lập tức thu lại bộ dáng sửng sốt, ngoan ngoãn cúi đầu quỳ xuống:-“Nhi thần... tạ ơn mẫu hậu”.

      Phó hoàng hậu duỗi tay ra, lập tức có người nâng lấy dìu nàng, cẩn thận giúp đỡ nàng đứng lên:-“Tốt lắm, mang theo nó qua cho phụ hoàng gặp mặt , bản cung còn phải hảo hảo chiếu cố các tỷ muội lục cung”.

      Gần đây hậu cung mới thêm vào vài mỹ nhân cũng tài tử, Phó hoàng hậu này phải hảo đối phó tốt để các nàng lưu ý phen, miễn cho các mỹ nhân này đối với vị tân hoàng tử cư xử, như thế hảo phiền phức nha. Tiêu Diên đại khái cũng hiểu được, giờ trong cung có hoàng tử, sinh hạ công chúa cũng chỉ có ba vị Thục phi, Diệp mỹ nhân và Ninh tài tử. Hậu cung phức tạp, thủ đoạn vô cùng, nếu mà ai hoài thai hoàng tử tỷ lệ được lập làm thái tử là vô cùng lớn. Mẫu hậu trước giờ cùng phụ hoàng chinh chiến sa trường nên mắc bệnh vô sinh, từ đó đến nay chưa từng hoài thai hài tử nào. Cho nên, lúc này đây mới nghĩ làm nhận nghĩa tử từ trong hoàng tộc.

      Cùng Tiêu Diễn rời khỏi cung, bỗng nhiên nhận ra khúc mắc lâu nay, nàng nhìn sang Tiêu Diễn, trong lòng sinh ra tia thương tiếc. chính là quân cờ trong ván cờ tranh quyền của mẫu hậu.

      -“Hoàng tỷ...”. Tiêu Diễn bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên.

      - “ có gì, thôi!”.

      --- ------ ------ ------ ------ -------
      (1)hoa lê tháng ba: pic cmt.
      (2)câu nệ: cẩn trọng, cẩn thận.
      (3)thiện: cơm.
      (4)phượng quan: mão của hoàng hậu, pic cmt.
      (5)Trừng tự chủ thủy: ở đây túc chữ Trừng tức là chủ của sông ngòi.
      AikoNguyen, AnAn, Caocaomap7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 002: HOÀNG TỬ.

      Xuyên qua hành lang dài tới Lâm Hoa cung, suốt đường , Tiêu Diên cẩn thận giải thích chút về hoàng cung. Mặc dù hơi vô dụng nhưng chắc cũng có thể khiến bớt xa lạ với hoàng cung, dù sao sau này chính là ở nơi này.

      Các cung nữ thái giám thấy nàng tới đều nhất nhất hành lễ cẩn thận với nàng, nàng cũng thản nhiên lên tiếng đáp lại. Lúc này người tổng quản tới vung cây phất trần(1), làm cho các tiểu cung nữ phía sau đuổi theo nhanh chóng, Tiêu Diên liếc mắt cái liền nhận ra , người nọ chính là người bên cạnh phụ hoàng, Ôn Lương Ôn tổng quản. Hiển nhiên cũng nhận ra Tiêu Diên, xoay người nửa quỳ nửa ngồi cười:-“Ai u, Trưởng công chúa vạn phúc, trưởng công chúa như thế nào lại đến đây?”.

      Nàng trước giờ thực rất ít đến Lâm Hoa cung cho nên Ôn tổng quản mới hỏi như thế.

      Nàng khoát tay, hỏi:-“Nhiều người như thế này, rốt cuộc là làm gì?”.

      Ôn tổng quản cười xòa:-“Trưởng công chúa có điều biết, bệnh ho của bệ hạ lại tái phát mà bệ hạ lại ở chỗ Thục phi nương nương, nô tài mang theo những người này chính là đem qua chỗ Thục phi nương nương hầu hạ bệ hạ”. xong khẽ ngẩng đầu, đúng lúc thấy được nam hài phía sau Tiêu Diên, gật đầu ra vẻ hiểu :-“Vị này chắc là công tử của Hải Lăng vương”.

      Là nam tử mà phải là người trong hoàng cung, Ôn Lương này sao có thể nhận lầm người được.

      -“Là hoàng đệ của bản cung”.

      -“Dạ dạ”. Tiêu Diên dắt Tiêu Diễn hướng Lâm Hoa cung tới, Ôn Tổng quản xoay người ngăn trước mặt nàng:-“Trưởng công chúa, bệ hạ bây giờ chỉ sợ thể gặp được”.

      Tiêu Diên chớp đôi mi thanh tú, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng:-“Phụ hoàng có thể gặp Viên Thục Viện, chẳng lẽ lại thể gặp gặp nữ nhi của người? Ôn Tổng quản thay vì lo lắng cho bản cung thay vào đó hảo hảo làm tốt bổn phận của ngươi , bản cung nhớ vị Viên Thục Viên kia tính tình chẳng mấy chút ôn hòa đâu”.

      -“Đa tạ công chúa chỉ giáo”.

      Ôn tổng quản cung cây phất trần, dẫn theo đoàn cung nữ rời khỏi.

      Tới cửa chính điện, sai người thông truyền, Tiêu Diễn bước sau nàng, bàn tay túm lấy đôi tay ngọc kia chặt thêm vài phần. bây giờ có chút bất an.

      Định trấn an vài câu cung nữ bước ra từ cung điện hướng nàng hành lễ thỉnh vào.

      quá vài bước, xa xa nghe thấy tiếng ho khan, thanh Tiêu Diên bất giác cũng trầm xuống. Phụ hoàng mấy ngày nay đều đến chỗ Thục Viện điều dưỡng thân thể, là giúp thái y trị tận gốc căn bệnh nên mới đến chỗ ái phi để nàng ta chăm sóc. Lúc đầu, bệnh quả tốt lên ít khiến cho mọi người trong cung nhõm thở phào hơi, ngờ bệnh lại cứ tái phát mãi làm phụ hoàng càng có lý do rời khỏi Viên Thục Viện.

      Bất quà Tiêu Diên cũng lo lắng mấy, nữ nhân hậu cung chẳng qua chỉ diễn xiếc mà thôi, nếu phụ hoàng băng hà, Viên Thục Viện chẳng phải còn chỗ dựa nữa sao?

      -“Đến đây”.

      -“Tham kiến phụ hoàng”. Mang theo Tiêu Diễn đến gần, chậm rãi hành lễ.

      Tề đế ừ tiếng, nghe ra là vui hay buồn, nhấp chút trà thanh cổ, hướng Tiêu Diễn vẫy vẫy tay:-“Lại đay, lại cho trẫm nhìn xem hài tử của hoàng hậu xem”. Tiêu Diên quay phía gật gật đầu, mới chậm rãi đứng dậy, có chút sợ hãi đứng xa nhìn lại, nhanh chóng cúi đầu. Long bào đen thẫm, chuỗi ngọc lưu ly(1) rung rinh vương miện, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh cùng hoàng hậu khác nhau mấy.

      Vươn ngón tay trắng nõn hướng về phía , nhác thấy dáng người ốm yếu vẫy mình, Tiêu Diễn cúi đầu gì.

      -“Ân, tồi, ánh mắt của hoàng hậu quả nhiên là tồi”.

      Tiêu Diên mỉm cười tao nhã, kỳ , phụ hoàng ngay cả liếc mắt cũng huống chi là xem.

      -“Nghĩa tử của hoàng hậu cũng chính là hoàng tử của trẫm. Ân, trẫm ngay lập tức sai người sửa chữa lại Ngọc Điệp cung, từ nay về sau chỗ đó là nơi ở của ngươi”.

      -“Nhi thần... tạ ơn phụ hoàng”.

      -“Trẫm mệt rồi, các ngươi lui xuống ”. Tề đế nửa nằm nửa ngồi, miễn cưỡng xua tay.

      Cúi đầu tạ lễ, Tiêu Diên mang theo ra chính điện, đúng lúc vừa rời khỏi chính điện gặp ngay Viên Thục Viện. Nàng ta mặc bộ hồng y, xinh đẹp như hoa, mỹ miều như ngọc, nàng ta liếc mắt cái về hướng Tiêu Diên rồi vào trong. Trong điện nhanh chóng truyền ra tiếng cười làm cho Tiêu Diên càng ngày càng nắm ý đồ của nàng ta.

      được quãng, nàng cố nghĩ về số chuyện vừa rồi, phút chốc quên ngay Tiêu Diễn sát phía sau nàng, nàng bật cười, trong cung này công chúa nào muốn thân cận nàng, đấy cũng là nguyên nhân khiến cho nàng dưỡng thành cái tính độc lai độc vãn(3). Tiêu Diễn này như cái đuôi theo sát nàng, đáng thương nhìn nàng, dám mở miệng mà chỉ có thể dùng đôi mắt đen láy biểu đạt tâm tư.

      -“Dùng thiện chưa?”.

      gật rồi lại lắc đầu, :-“ dùng qua... chẳng qua là...”

      -“Lại đói bụng”.

      ngay lập tức đỏ mặt.

      Tiêu Diên xoa xoa gương mặt đỏ như táo của , :-“Ta cũng đói bụng, đúng lúc theo ta dùng thiện ”.

      Trở lại cung, Tiêu Diễn phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho hai người, cung nữ lục tục tiến vào, bày thức ăn đầy bàn.

      Ngô ma ma cùng lúc tiến vào, nhanh chóng hành lễ rồi giúp chia thức ăn, Tiêu Diễn bất giác xấu hổ đứng ngồi yên.

      Cởi áo choàng đến bên người Tiêu Diễn, đè trụ chiếc đũa trong tay :-“Ở trong cung đệ chính là chủ tử, việc này để hạ nhân làm là hoàn toàn bình thường, đệ cần lo lắng. Ta mặc kệ ở ngoài cung đẹ sống như thế nào, ở trong đây đệ chính là hoáng tử vô cùng tôn quý, ai dám bất kính với đệ mà luôn luôn kính sợ đệ”.

      -“Hoàng tỷ...” Trong mắt Tiêu Diễn tràn đầy cảm kích.

      -“Ăn ”.

      Tiêu Diễn vừa lúc đói bụng nên ăn ngấu nghiến. Tiêu Diên nhìn rồi cười cười, sai người mang tham quan mọi nơi, làm quen chút, gọi Thính Vũ bồi tham quan, so với nha đầu Thanh Ninh kia, Thính Vũ cẩn thận hơn, khiến cho cảm thấy xấu hổ

      Dọn dẹp bàn ăn, giống như thường ngày, chuyển nhi, điđến thư phòng xem sách chút.

      Ngô ma ma mang cho Tiêu Diên cái lò sưởi đặt ở tay nàng, lại ở giường nàng đặt cái gối mềm. Tiêu Diên nửa nằm nửa ngồi mà đọc sách, trong cung lắm chuyện thị phi, cho nên nàng mới lấy viêc đọc sách làm chính mình thanh tĩnh, vậy mà vẫn thiếu ‘khách mời mà tới’ đến viếng thăm. Qua hồi lâu, Tiêu Diên khép sách lại, liếc mắt cái đến Ngô ma ma đứng im kế bên, nàng biết Ngô ma ma làm người nghiêm cẩn, tuyệt nhiên giống bây giờ ấp úng mà thành lời.

      -"Ma ma có việc liền ."

      -“Công chúa… ” Ngô ma ma ngập ngừng nửa ngày, lúc sau, dè dặt cẩn trọng mà .-“Công chúa vì sao đối… với đại điện hạ tốt như vậy?”

      Đại điện hạ mà Ngô ma ma vừa đó là chỉ Tiêu Diễn.

      Nàng cười hỏi:-“Ngô ma ma, ngươi xem, tại hậu cung như thế nào?”.

      -“ tại hoàng hậu nương nương thống trị hậu cung, hiển nhiên hết thảy đều tốt.”

      -“Đúng, tốt, tốt đến nỗi mà phụ hoàng ngay cả hoàng tử cũng có. Mẫu hậu tuổi lớn, hàng năm nhiều tú nữ mới vào cung, khó bảo đảm rằng các tú nữ mới sinh được hoàng tử. khi sinh hoàng tử, người có thể lập làm thái tử, mẫu hậu hiển nhiên muốn phòng ngừa chuyện đó, cho nên nhận nghĩa tử là phương pháp duy nhất có thể làm ngay bây giờ.”

      Các triều đại trước, hoàng hậu nhận nghĩa tử làm hoàng tử cũng nhiều, quần thần nhìn mãi cũng quen mắt, đương nhiên phản đối.

      Ngô ma ma đỡ Tiêu Diên đến cửa sổ, nhíu nhíu mày, lại hỏi:-“Nhưng như thế nào liền chọn....”

      Tiêu Diên nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xôi:-“Ta cũng biết bên ngoài đàm tiếu như thế nào, người người đều Hải Lăng vương này thân phận thứ tử (4) đê tiện, xứng làm nghĩa tử của hoàng hậu, nhưng mà ta tại cảm thấy, chiêu này của mẫu hậu là xảo diệu. Có hoàng tử, địa vị của mẫu hậu càng thêm củng cố, nếu có ngày hoài long thai, thứ nhất hoàng tử này hoàn toàn có gia thế hiển hách, thứ hai có phụ mẫu nâng đỡ nâng đỡ, phế là việc dễ như trở bàn tay. Lại xa chút, nếu có ngày đăng cơ, mẫu hậu thể nào cũng trở thành thái hậu, và người .....”

      Buông rèm chấp chính.....

      “Hoàng hậu nương nương minh.” Ngô ma ma thở dài, chưa bao giờ nghĩ tới việc thu dưỡng hoàng tử như vậy bên trong cũng có nội tình.

      Đúng, rất minh, minh đến nỗi đem nữ nhi của chính mình xem như con tốt thí bên trong ván cờ. nay người duy nhất trong cung có thể cùng mẫu hậu chống lại, chỉ còn Viên Thục Viện, bất quá mẫu hậu dẫn trước nàng bởi vì thu nhận nghĩa tử, chỉ là nếu như sau này nàng ta thực sinh ra hoàng tử, đối với bọn họ chính là đại đại bất lợi. Cho nên vận mệnh của bọn họ, lúc thời khắc Tiêu Diễn bước chân vào hoàng cung, cũng chặt chẽ dây dưa ở cùng nhau.

      Đúng lúc nàng ngây người, Thanh Ninh đến thông báo, là Nghi Hưng công chúa di giá bái kiến nàng.

      Tiêu Diên theo bản năng nhíu mày, có chút vui.

      -“Công chúa, có cần mời nàng vào ?” Thanh Ninh hỏi.

      -“Bảo nàng trở về, rằng ta thân mình được khoẻ.”

      -"Dạ." Thanh Ninh thoáng sửng sốt, xong cũng rất nhanh cúi người lui ra ngoài.

      -"Này…". Ngô ma ma là lão nhân bên người Tiêu Diên, lúc này cũng chỉ có mình bà mới dám mở miệng truy hỏi Tiêu Diên.

      -"Ma ma, ta biết là bà rất tốt với ta, có số chuyện, ta cũng chỉ với mình bà. Nghi Hưng hôm nay đến đây, tuyệt nhiên đơn giản chỉ là bái kiến thông thường, mẫu phi của nàng ta - Diệp mỹ nhân vài ngày trước đó đắc tội Viên Thục Viện, lại dám hướng mẫu hậu ta mở miệng cầu xin, cho nên mới phái nữ nhi đến nơi này của ta xem chừng là quan sát ý tứ của ta. Trước mắt, chuyện có liên quan Viên Thục Viện, ta tự nhiên là muốn giải quyết sạch ."

      -"Công chúa, người cân nhắc chu đáo." Ngô ma ma gật gật đầu, công chúa là do chính nàng trông coi từ đến lớn, mắt thấy công chúa càng ngày càng thành thục, trong lòng lại có chút an ủi, cũng có chút khổ sở. Công chúa năm nay mười sáu tuổi rồi, nhưng cũng muốn như vậy dè dặt cẩn trọng Tả Tư hữu lương. Liền ngóng trông, công chúa ngày nào đó có thể xuất cung thành thân, tìm phò mã tốt, bình an sống qua ngày cũnglà tốt lắm rồi

      tới bên tháp(5), rót đầy ly trà, vừa lúc Thanh Ninh nghiêng ngả chao đảo vào, cúi đầu nghe Ngô ma ma mắng trận dữ dội.

      -"Công chúa. . . . ."

      -"Như thế nào?" Thanh Ninh lỗ mãng cũng phải lần đầu tiên, đây cũng chính là điểm mà Tiêu Diên thích ở nàng.

      -"Công chúa,đại điện hạ bị Nghi Hưng công chúa đẩy xuống hồ !"

      Tiêu Diên trầm giọng hỏi: " cho ràng."

      -"Nghi Hưng công chúa. . . . Nàng bị công chúa từ chối gặp mặt liền nổi giận đùng đùng ở ngòai đại môn, nô tì sợ nàng lô mãng phiền hà đến công chúa nên cùng mấy người khác trong điện xem, nghĩ tới công chúa ở ngoài đó đụng phải đại điện hạ, nô tì cũng nghe được hết tình hình, chỉ là nhìn thấy Nghi Hưng công chúa đẩy đại điện hạ cái xuống hồ, như vậy. . . . ."

      Tiêu Diên đứng phắt dậy bước ra ngoài, Thanh Ninh phía sau chạy vội theo, thở hổn hển.

      -"Có người cứu lên chưa?"

      -" có. . . . ."

      Tiêu Diên lớn tiếng quát lớn:-"Hồ đồ! Ngươi dẫn theo người, vì sao cứu đại hoàng tử lên trước? Nếu đại hoàng tử có mệnh hệ gì, cái đầu ngươi có thể giữ được sao? Qùy xuống ngay cho ta!"

      Thanh Ninh có chút ủy khuất, nàng đỏ mắt, cúi đầu , yên lặng quỳ xuống. Nơi này là dãy hành lang dài, cung nữ thái giám thường xuyên qua, Thanh Ninh quỳ lần này, chắc chắn thoát khỏi cảnh đàm tiếu ở hậu cung. Lần này, sợ ít người chê cười Thanh Ninh, nàng đường đường là nô tỳ cận thân bên người Trưởng công chúa, cũng là người được sủng ái nhất, nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục như bây giờ, cái này, Tiêu Diên phải biết, nhưng trong tình huống này so với tính mạng của Tiêu Diễn, chuyện này thực đáng nhắc tới.

      Bước nhanh hướng tới Phong Lãnh đài, nơi đây là nơi nghỉ mát khi mùa hạ đến, nay chính là mùa đông, có cây cối che đậy, ngờ có lại có vẻ trống trải đến nhường này.

      Dưới đài, là đầm Nhất Trì.

      Từ xa nhìn tới chỉ thấy mặt nước vắng lặng động tĩnh, Tiêu Diên đột nhiên cảm thấy căng thẳng vô cùng.

      -"Công chúa. . . . Sợ là. . . ." cái thái giám cúi đầu ngập ngừng .

      -“ xuống dưới tìm kiếm ngay cho bản cung! thấy người, các ngươi đừng hòng giữ nổi đầu mình!"

      , Tiêu Diễn có việc gì, nhất định có việc gì!

      Dưới đáy lòng hồ này, là thiếu niên tinh thuần xinh đẹp, là thiếu niên hay xấu hổ thẹn thùng, là thiếu niên duy nhất gọi nàng là hoàng tỷ, cũng là thiếu niên nắm giữ tính mạng của mẫu hậu và nàng.


      (1)cây phất trần:
      images
      (2)chuỗi ngọc lưu ly: mấy cái tua rua vương miện á, pic dưới cmt nha
      images
      (3)độc lai độc vãn: đơn độc mình.
      (4)thứ tử: này phải con thứ 2, thứ 3 trong gia đình mà là con của vợ lẻ hay con của cơ thiếp.
      (5)tháp: tựa tựa cái giường ấy.
      AikoNguyen, Caocaomap, Andrena4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 003: RƠI XUỐNG NƯỚC

      khí như bị rút cạn ra, Tiêu Diễn chỉ cảm thấy thân thể nặng nề của mình dần dần lơ lửng, trước mắt mảnh mê mông, chỉ còn lại tầng ánh sáng mỏng manh. Mắt, tai, miệng, tất cả đều cảm thấy lạnh thấu xương, ép tới mức dị thường khó chịu.

      Quần áo thấm nước nặng trĩu xuống, chưa kịp giãy dụa liền rơi vào trong nước, dập vào mắt là mảng tối tăm.

      chết sao?

      Tiêu Diễn dần dần ngưng giãy dụa, chết cũng tốt, chết rồi sợ bị người khác khi dễ, cũng cảm thấy thống khổ hay đau đớn . . . . .

      Bỗng nhiên, toàn bộ thân thể bị lực đạo lớn lượng cuốn lấy, thân thể tựa hồ càng ngày càng , đúng vậy, chết, nhưng mà chết, vì sao trước mắt lại ra bóng người? Khuôn mặt kia, lúc gần lúc xa, Tiêu Diễn nở nụ cười vô lực, đây là sứ giả tới đón sao? Nhưng mà, vì sao sứ giả này nhìn rất quen thuộc. . . . . Tựa hồ là...

      Vài người thái giám hợp lực đem Tiêu Diễn kéo lên, Tiêu Diên gấp đến độ liều mạng rung người , đợi nôn ra mấy ngụm nước bẩn, sai người khiêng trở về Trường Nhạc cung. Lại ra lệnh cho Thanh Ninh quỳ ở hành lang đứng lên, chuẩn bị chút nóng đem đến. Thái giám theo lệnh, tay chân lanh lẹ khiêng về cung, Phong Lãnh đài to đến như vậy, cuối cùng chỉ còn lại hai người Tiêu Diên cùng Nghi Hưng.

      "Hoàng tỷ. . . . Là . . . . . Bất kính với muội trước . . . . ."

      Ba.

      Tiêu Diên quăng cho Nghi Hưng cái tát mạnh, nàng che chỗ gò má sưng đỏ lên, ủy khuất nhìn Tiêu Diên.

      "Biết tội chưa, ngươi thân là công chúa, lại dám can đảm đẩy hoàng tử vào nước! Là ai cho lá gan đó! Nếu phải vì thân phận công chúa ngươi mà lưu cho ngươi vài phần mặt mũi, hôm nay trước mắt mấy tên thái giáo cùng cung nữ hảo hảo giáo huấn ngươi!"

      Nghi Hưng khóc lóc quỳ xuống cầu tha thứ, ở trong cung, địa vị của Trưởng công chúa cùng thứ xuất công chúa của nàng là thể so sánh nổi , ngay cả mẫu phi cũng phải nể nàng ta ba phần.

      "Trở về , có chuyện gì đừng ra ngoài."

      Tiêu Diên phất tay áo bỏ . Kỳ thực đánh Nghi Hưng cũng phải là điều mà nàng mong muốn, người khinh thường thân phận hoàng tử của Tiêu Diễn có rất nhiều, nếu nàng hôm nay giáo huấn Nghi Hưng, khó bảo toàn lần sau có người sau này lại giở thủ đoạn đối phó với hăn. Bảo vệ tốt Tiêu Diễn, cũng chính là bảo vệ mặt mũi của nàng cùng mẫu hậu, chuyện này, Tiêu Diên rất ràng nhưng mà...

      Về tới Trường Nhạc cung, Tiêu Diên trực tiếp chỗ thiên điện của Tiêu Diễn.

      Vừa bước vào cửa điện, Thanh Ninh liền hạ thân hành lễ, đầu cúi rất thấp, vẫn là Tiêu Diên tự mình nâng đầu nàng lên. Biết công chúa vẫn còn thương xót nàng, hai mắt có chút ươn ướt, nghẹn ngào : "Công chúa. . . ."

      "Ân. thế nào rồi?"

      "Thái y xem qua , có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi nhiều chút là được rồi." Thanh Ninh lại cúi đầu, . "Nô tì bốc dược ."

      Lúc Tiêu Diên bước vào điện, ngoại bào của thoát ra, bên trong chỉ còn có kiện bào trắng nằm giường, mi tâm nhăn lại, sắc mặt tái nhợt. Cung nữ quỳ gối bên giường, cốt ủ cho thân mình ấm lên chút, lúc này hôn mê bất tỉnh, Tiêu Diên xua cung nữ ra ngoài, xốc chăn lên, gọi thái giám tới mang vào thùng gỗ, :

      "Lại đây, gọi Thanh Ninh chuẩn bị thùng nước ấm."

      "Dạ, dạ!"

      Cung nữ dựng lên tấm bình phong, Tiêu Diên chờ ở ngoài.

      Bên trong, đám nô tài thỉnh thoảng lại hướng người Tiêu Diễn dội chút nước ấm, lúc sau, thân người chút ấm lên, lúc Tiêu Diên vừa uống hết tách trà, phía sau bình phong vang lên giọng .

      "Đại điện hạ tỉnh! Công chúa, biện pháp này của ngài tốt!" Tiểu thái giám từ phía sau bình phong chạy ra ngoài, nịnh hót [nguyên văn là vuốt mông ngựa].

      Tiêu Diên ừ tiếng, là biện pháp do nàng nghĩ ra cũng phải, lúc trước nàng từng bị người đẩy xuống nước, nàng liền thử đem bản thân mình ngâm ở trong nước ấm, lúc đó mới có thể kéo dài mạng sống. Nghe được Tiêu Diễn có việc gì, nàng thả lỏng người, chuẩn bị dặn dò hạ nhân chăm sóc cho chút rồi rời phía sau bình phong vang lên thanh khe khẽ

      giống như thanh sợ hãi mà lại có phần kiên định: "Hoàng tỷ". thái giám nghe vào bõng chốc bị dọa quát cho chạy ra ngoài, giọng hổn hển: "Ta chỉ cần Hoàng tỷ. . . . .Ta có lời muốn . . . . ."

      Tiêu Diên ngập ngừng chút xong liền gật đầu ra hiệu cho bọn hạ nhân lui ra ngoài.

      Đứng trước tấm bình phong nhìn từng đợt sương tỏa ngập trong dũng thùng mà Tiêu Diễn ngâm. Tiêu Diên do dự lát, cúi cùng quyết định lướt qua bình phong, đứng ở trước mặt , chăm chú nhìn, chờ mở miệng. Mão ngọc rơi xuống, mái tóc đen ướt sũng kề sát hai gò má , nhiệt khí bao quanh càng khiến nổi bật màu đen óng ả hơn, hai tay của chống tại cạnh thùng, Tiêu Diên nhìn qua chút, nâng cằm lên, nhìn đôi môi rách bươm nứt nẻ của , giọng hỏi: "Đệ có chuyện với ta?"

      ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua tia đau đớn.

      "Hoàng tỷ, trong cung này, lúc nào cũng như vậy sao?"

      giờ trở thành hoàng tử, những chuyện như vậy sớm hay muộn đều phải đối mặt, Tiêu Diên cũng lười an ủi. Thấy nàng muốn rời , vội vàng kéo tay áo nàng lại, gắt gao túm chặt nó.

      "Bởi vì ta còn giá trị lợi dụng, cho nên Hoàng tỷ mới. . . . ." mới có thể nhìn cười và đối xử tốt với hay sao?

      Tiêu Diễn trong lòng có chút thất bại, Nghi Hưng công chúa mặc dù mãnh liệt, cũng là cho biết tình hình thực tế, đơn giản là thân phận hoàng tử của tài có chút có thể lợi dụng. cúi thấp đầu, khuôn mặt phản chiếu của thấp thoáng lên dòng nước, nhìn buồn cười, ra ấm áp như vậy, đều là do người ta vì lợi dụng mà bố thí cho , vậy mà còn dám sa vào trong đó, còn cho rằng cái người phải là tiểu tạp chủng là do quý trọng , thương .

      "Hoàng tỷ. . . . ."

      Đột nhiên, cằm bị nâng lên, khiến cho đôi mắt trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt nàng

      "Đúng vậy, chính xác là như thế. Có giá trị lợi dụng tốt sao? Đệ có biết trong cung này người vô dụng có kết cục thế nào ? Bọn họ ‘đều . chết’! Ráng mà mở mắt lớn ra cho ta. Nghi Hưng có thể đối với đệ bất kính như vậy, đơn giản là do đệ có bộ dáng của hoàng tử chân chính, nếu có giá trị lợi dụng đệ có thể bảo vệ tốt cho bản thân mình sao? Vậy mà đệ những tự hào vì mình còn có giá trị lợi dụng mà ngược lại cảm thấy vui là sao?" [Xin thề, đoạn này Ju chém hơn phân nửa, cơ mà vẫn đúng cốt với nguyên tác lắm nha]

      Tiêu Diễn trừng lớn hai mắt, miệng mấp máy, qua hồi lâu, cũng gì.

      "Tốt lắm, ta sai người hầu hạ đệ thay xiêm y."

      cúi đầu, giống như đứa trẻ phát ra mình sai, : "Hoàng tỷ, ta hiểu ... Sau này, ta cố gắng trở thành hoàng tử tốt."

      Tiêu Diên vỗ vỗ đầu của , lúc này khóe môi mới lộ ra chút tươi cười.



      Tin tức Nghi Hưng công chúa đối với đại hoàng tử bất kính thoáng chốc lan truyền khắp hoàng cung, hoàng hậu chỉ phạt nàng nửa năm bổng lộc mà còn cấm nàng ra ngoài. Mắt thấy năm mới sắp đến mà còn bị giam cầm, việc này đối với Diệp mỹ nhân mà nóiđúng là họa vô đơn chí, đắc tội Viên Thục Viện còn chưa , nay lại đắc tội với hoàng hậu. Đối với nữ nhân tronghậu cung mà , là được sủng ái của bệ hạ, hai là lợi dụng nhi tử để mẫu bằng tử quý(1) để có địa vị cao sang, vậy mà Diệp mỹ nhân nàng, ngay lúc này còn gì cả.

      Người trong cung cũng nhanh chóng chuyển đổi ánh mắt, ồ ập chạy tới nịnh nọt hoàng hậu.

      Chuyện Nghi Hưng công chúa từ bé xé to, Hoàng hậu nương nương lần này mượn cây hòe mắng cây hạnh, ám chỉ vai vế của mình trước mặt Viên Thục Viện, chứng tỏ bản thân dù được hoàng đế sủng ái nhưng cũng vẫn là hoàng hậu, dễ chọc vào.



      Mấy ngày gần đây, bệnh tình của Tiêu Diễn chút nào tốt lên cho dù thái y tỉ mị trị liệu, Tiêu Diên cũng tránh khỏi cảnh đứng ngồi yên.

      Phái Thính Vũ đến đó xem chút, lúc trở về Thính Vũ báo lại là điện hạ hàng đêm đều gặp ác mộng, tinh thần tốt lắm, bệnh tình cũng vì đó mà chút khỏi sắc. Tiêu Diên buông bút xuống, gọi Thanh Ninh tới dẹp dọn thư án, ltiện tay cầm chút điểm tâm đem đến thiên điện.

      Thiên điện mà Tiêu Diễn ở chỉ cách cái sân, thập phần gần, bất quá hết nửa ngày mới tới.

      Thái giám cung nữ thấy Tiêu Diên đến liền cúi người hành lễ, liếc mắt về phía thái giám đứng sát cạnh, nàng giọng hỏi: "Bệnh tình của hoàng tử sao rồi?"

      Thái giám kia nghe thấy nàng hỏi, cúi mình cung kính : " chuyển biến gì thêm ạ."

      tới bên giường , quét mắt qua chén thuốc đặt ghế, thuốc còn nguyên chứng tỏ chưa tựng động qua. Tiêu Diễn giãy dụa muốn đứng lên, Tiêu Diên ngăn cản để mặc làm, ra lệnh cho hạ nhân đem gối mềm đặt sau lứng , rồi ngồi xuống ở mép giường, lấy tay chạm vào trán , ân, chỉ ấm chút thôi.

      "Nếu ngồi được rồi đem thuốc uống vào ."

      vốn có làn da trắng trẻo, nay bị bệnh lại càng trong suốt hơn, thân người gầy yếu dựa vào thành giường, yên tĩnh chút động tác thừa thải.

      "Rất đắng."

      Tiêu Diên ngẩn người trong phút chốc rồi bật cười, bưng chén thuốc lên, chưa đem đến miệng mà luền chán ghét tránh đầu , đầu chôn chặt vào trong ngực nàng hòng trốn chạy. Cung nhân hai bên đều ngây người, từ đến lớn chưa bao giờ có người nào làm thế với công chúa, vừa định tiến lên đem người Tiêu Diễn kéo ra, nàng ra hiệu ý bảo mọi người lui xuống, cũng ra lệnh cho họ im lặng, điều nên đừng lung tung.

      Hai tay lăng ở trung, Tiêu Diên thấy có chút mệt mỏi, bất đắc dĩ vòng nàng thắt lưng hai cái thủ căn bản có muốn thả khai ý tứ.

      Đầu chôn sâu trong ngực nàng [ăn đậu hủ trái phép kìa], ấm áp cũng thoải mái, rất lâu có hưởng thụ qua ấm áp như vậy, Tiêu Diễn nhắm mắt lại, theo khóe mắt, lệ liền thoát ra.

      Lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, trước mặt là công chúa chứ phải là vị ma ma mà kính .

      sờ sờ mũi, mặt thoáng chốc hồng lên.

      "Đem thuốc này uống vào, đừng có nháo giống như tiểu hài tử ."

      Tiêu Diễn nâng tay cầm lấy bát thuốc, rồi ngửa đầu lên đem toàn bộ thuốc uống vào, vị thuốc đắng xộc lên xém chút làm phát khóc. Từ đến lớn thứ mà sợ nhất chính là uống thuốc, mỗi lần uống đều là do ma ma khuyên giải mãi mới cố gắng nuốt vào ngụm, khi uống xong đều ăn thêm chút điểm tâm ngọt , nhưng mà tại . . . .

      "Ngô."

      Miệng bị khối điểm tâm mạnh mẽ lấp đầy, xém chút nghẹn ở cổ. Môi chạm phải ngón tay mảnh khảnh của nàng làm cho có chút hoảng hốt, đưa lưởi liễm chút, ngọt , nhưng mà cái ngọt này biết là từ khối điểm tâm kia hay là. . . . .
      "Ăn xong rồi nghỉ ngơi ."

      Tiêu Diên kéo chăn đắp lên cho , cười cười rồi đứng dậy.

      "Hoàng tỷ. . . ."

      "Có chuyện gì sao?"

      "Buổi tối ta có chút. . . Sợ. . . Hoàng tỷ có thể tới đây ngồi chút với ta hay ?"

      xong, mặt đỏ rực lên, cắn cắn môi, ngước đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm về phía Tiêu Diên. lúc sau, nghe Tiêu Diên trả lời, có chút thất vọng bỏ tay xuống, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, gương mặt nén nỗi buồn rầu. Tiêu Diên thở dài, trước giờ nàng luôn gần gũi các hoàng muội của mình, bây giờ biết xử sao với thỉnh cầu của Tiêu Diễn, chẳng qua nhìn vào ánh mắt ngây thơ vô tội của [ngây thơ, vô tội???? Chị giỡn chơi à?], tâm liền mềm nhũn.
      Kéo góc chân ra, cười : "Tốt, tối nay ta ở đây với đệ."

      Tiêu Diễn ngẩng đầu bần thần nhìn Tiêu Diên, gương mặt thoáng nét kinh hỉ cùng ngượng ngùng, nhr giọng : "Ân."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      (1)mẫu bằng tử quý: mẹ quý nhờ con.
      AikoNguyen, Caocaomap, Andrena4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :