1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 28: Màn mở đầu


      Trong mắt Tô Hạo ngoài hoảng loạn, còn có cầu xin. Thiên Mị nhíu mày, y cầu xin cái gì? Muốn thừa nhận hạ dược y? phải kẻ ngu, cho dù thực hoài nghi , cũng có chứng cứ, mới ngu ngốc chủ động thừa nhận, chuốc phiền vào thân!


      Thiên Ngữ nhìn về phía Thiên Mị, ràng có hơi tin tưởng lời của Tô Hạo, bởi vì trong lòng ta nhận định Thiên Mị chưa chết tâm đối với Tô Hạo, hơn nữa chuyện lại phát sinh ở trong phòng Thiên Mị, lẽ nào ta nên hoài nghi Thiên Mị sao?


      Thiên Mị nhìn về phía Tô Hạo, cau mày hỏi, “ gì thế? Tôi hạ dược khi nào? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải hạ dược ?” Dáng vẻ kia có vài phần nghi hoặc, vài phần phẫn nộ, vài phần thể tin, rất ư chân , giống như thực biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn bị người khác vu oan.


      Tô Hạo mắt thấy Thiên Mị giúp y, trong lòng cũng khỏi mang theo lửa giận, hừ lạnh , “Nhất định là chưa chết tâm với tôi, bằng , tại sao tôi lại xuất trong phòng chứ?”


      Thiên Mị dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn y , “Chuyện này phải hỏi bản thân mới đúng, chẳng lẽ là tôi đánh ngất rồi lôi vào hay sao?” Cánh tay mảnh khảnh giơ lên, tiếp, “Tôi lôi được sao? Vả lại, nếu như tôi có ý đồ với , vì sao kia lại lăn lên giường với ? phải là gặp sắc nảy lòng tham, vì để tiện trốn tránh trách nhiệm nên đặc biệt chạy tới phòng tôi chứ? Tôi vẫn luôn ở dưới lầu, người hầu có thể làm chứng, hơn nữa vừa rồi Bùi tổng cũng tới, ấy cũng có thể làm chứng cho tôi!”


      Dù sao hai kẻ này ai cũng biết mình lăn lên giường lúc nào phải sao, bản thân bọn họ bị trúng thuốc mơ mơ hồ hồ, nào biết mình tỉnh lúc nào? Ngược lại ở dưới lầu được khá lâu rồi.


      Thiên Mị liếc nhìn chiếc giường, chậc chậc , “Em rể cũng biết kiềm chế tý nào, biết bình thường em có chịu khổ chút nào đây.” xong đồng tình liếc nhìn Thiên Ngữ.


      Thiên Ngữ liếc nhìn chiếc giường sập xuống kia, lại hung tợn trừng mắt nhìn ả đàn bà giường, xem ra là tức giận hề , cũng quên mất cãi nhau với Thiên Mị rồi!


      Tô Hạo mặc dù là thiếu gia Tô gia, nhưng so được với Bùi Diễm, Ngải Dĩnh Nhi, lại càng phải là đối thủ của Thiên Mị. Hơn nữa lúc này trong lòng hoảng loạn, căn bản biết phải phản bác thế nào, thấy đổ tội cho Thiên Mị thành, liền nhìn về phía ả giúp việc kia, lập tức sửa lời, “Nhất định là ả kia, nhất định là ta muốn bay lên làm phượng hoàng, cho nên mới hạ dược câu dẫn !”


      biết câu sửa lời này của y, cho người ta cảm giác như trốn tránh trách nhiệm, khiến người khác cảm thấy y càng thêm thể tin.


      ả giúp việc kia nghe thấy lời của Tô Hạo, sắc mặt càng thêm tái nhợt, liền vội vàng lắc đầu , “ phải tôi . . . phải tôi . . .Tiểu thư, xin người tin em . . .”


      Thiên Nghiêm và Thư Cầm tới trước cửa, thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt rất khó coi. Bắt gian hai lần, vai nam chính đều là Tô Hạo, nhưng nữ nhân vật chính lại phải cùng người.


      Thư Cầm liếc nhìn Thiên Mị đứng bên, trong lòng có dự cảm tốt, luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề. Cho dù Tô Hạo muốn chơi bời với nữ giúp việc, sao lại chạy tới phòng Thiên Mị chơi?


      Thấy Thiên Nghiêm và Thư Cầm đến, sắc mặt Tô Hạo càng thêm khó coi, trong lòng hối hận thôi, y nên tới Thiên gia.


      Thiên Nghiêm trầm mặc hồi, trầm giọng , “Chuyện này bỏ qua , ai cũng được phép nhắc lại!" Dứt lời, cảnh cáo liếc Thiên Mị cái, xoay người rời .


      Hiển nhiên, ông ta nhận định là Thiên Mị vì trả thù chuyện Thư Cầm hạ dược , nên mới làm ra chuyện thế này. Chẳng qua làm mất mặt Thiên gia, gây ra chuyện lớn gì, hơn nữa tại Tề Lương cắn ông ta buông, lúc này Thiên Mị tuyệt thể xảy ra vấn đề, nên ông ta cũng truy cứu.


      Thiên Mị chỉ hơi nhíu nhíu mày, cũng gì, mà những người còn lại đều là kinh ngạc, kinh ngạc với việc truy cứu của Thiên Nghiêm, mặc kệ thực ra sao, chuyện này cũng nên cứ bỏ qua như vậy.


      Thư Cầm muốn gì đó, Thiên Nghiêm lại lạnh lùng liếc bà ta, hừ lạnh tiếng, ràng rất bất mãn với bà. Nếu phải bởi vì bà ta hạ dược Thiên Mị, Tử Ngọc Bôi sớm tới tay, nào có chuyện ông ta phải lo lắng chịu đựng Tề Lương chứ?


      Mới đầu, khi Tề Lương khởi binh hỏi tội, ông ta cũng hoài nghi Thiên Mị, nhưng suy nghĩ hồi, Thiên Mị căn bản có khả năng phản bội, bởi vì bị uống nước thánh, mà giờ có chuyện gì, cho nên chỉ có thể là Tề Lương nhân cơ hội ép ông ta.


      Tề gia và Thiên gia mặc dù thân là đệ nhất gia tộc của Nam Bắc đảo, nhưng thực tế nay thực lực Tề gia Thiên gia. Sở dĩ vẫn chưa công khai đối kháng với Thiên gia, là bởi vì hai gia tộc khác tại Nam đảo nhìn chằm chằm như hổ đói. Hơn nữa nếu lấy thực lực Nam đảo và Bắc đảo ra so sánh, lại là cân sức ngang tài, cho nên mâu thuẫn giữa Nam Bắc đảo và mâu thuẫn giữa các gia tộc của Nam Bắc đảo, vừa vặn đạt tới loại cân bằng, cân bằng này khi bị phá vỡ, những tranh đấu ngầm trong tối kia đều được đưa ra ánh sáng, hơn nữa càng thêm kịch liệt.


      Thư Cầm nhíu nhíu mày, thế nào Thiên Mị vừa mới trở về liền xảy ra loại chuyện này? tại Thiên Nghiêm lại còn lãnh đạm với bà ta như thế, nhịn được liếc nhìn Thiên Mị lần nữa, vừa lúc chống lại tầm mắt của , ánh mắt kia như thế nào đây? Khinh miệt xem thường, giễu cợt trào phúng, tình thế bắt buộc, còn có lãnh khốc tàn nhẫn, như nhìn con mồi sắp chết giãy dụa, giễu cợt con mồi biết tự lượng sức mình, tàn nhẫn nhìn con mồi giãy dụa ngừng, nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi lòng bàn tay .


      Thư Cầm đột nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhịn được rùng mình cái.


      “Mẹ, sao vậy ạ? Lạnh sao?”


      Giọng đột nhiên vang lên bên tai, khiến Thư Cầm cả kinh, nhịn được lùi về sau, chống lại vẻ mặt hiểu gì của Thiên Mị, Thư Cầm miễn cưỡng cười cười, lắc đầu , " sao."


      Thiên Mị gật đầu, “Vậy phiền mẹ dẫn em cùng em rể , tôi muốn nghỉ ngơi!” Từ lúc Thư Cầm đưa tới bát tổ yến kia, Thư Cầm với ân đoạn nghĩa tuyệt, khác gì người xa lạ, như vậy, sau này nếu mạo hiểm để tức giận, muốn đáp trả lại cũng còn bất kỳ gánh nặng nào nữa rồi.


      Tô Hạo còn van xin Thiên Ngữ, giường ả giúp việc kia dưới ánh mắt hung ác của Thiên Ngữ vẫn ngây đơ như trước.


      Thư Cầm tâm tình yên kéo Thiên Ngữ , Tô Hạo cũng lót tót theo sau, ả giúp việc kia dưới ánh mắt lạnh như băng của Thiên Mị cũng liền lăn xuống đất bò mất. Thiên Mị gỡ xuống camera lỗ kim được lắp trước đó, cười cười, đây mới chỉ là màn mở đầu mà thôi!


      Nơi ở của Tề gia chủ, Tề Lương nhìn người trước mặt, cau mày hỏi, “ là, Triêu Thiên Châu cũng thấy đâu?”


      "Đúng vậy, hơn nữa theo tôi được biết, Tử Ngọc Bôi Thiên Nghiêm cũng có được.” Giọng kia ôn nhu êm tai.


      Tề Lương khỏi liếc người trước mặt thêm vài cái, loại chuyện liên quan tới huyết mạch này, tối đa chỉ có gia chủ vài đại gia tộc biết mà thôi, giống như chuyện Tử Ngọc Bôi bị trộm, mặ dù trước đó huyên náo oanh động như vậy, nhưng cuối cùng cũng bị ông ta đè xuống. Những người khác đều cho rằng Tử Ngọc Bôi vẫn còn ở tại cấm địa, chỉ có gia chủ ba đại gia tộc với ông ta biết Tử Ngọc Bôi còn, mà người trước mặt này, ngờ tin tức lại linh thông như thế.

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 29: Giết người vô hình


      Tề Lương tâm tư trăm chuyển, mở miệng hỏi, “ có kiến nghị nào ?” ngờ Triêu Thiên Châu và Tử Ngọc Bôi đều thấy, đây phải chuyện , nhất định phải tìm trở về. Nhưng trước khi tìm được trở về, nếu như có thể lợi dụng tốt trận hỗn loạn này, nhất định thu hoạch .


      Trước mắt người này mặc dù thân phận bất minh, nhưng quả thực rất có tài năng, bất kể là địch hay bạn, trước bóc lột giá trị lợi dụng ta, ông ta cũng thiệt thòi. Ông sợ bị ta lợi dụng, ông có đầu óc, tuyệt bị người khác trắng trợn lợi dụng, nếu như đôi bên cùng có lợi, ông ta có thể chấp nhận.


      “Ha ha. . .” Người đối diện cười khẽ ra tiếng, chậm chạp , “Trong tay Thiên Nghiêm có Tử Ngọc Bôi, ông ta hoài nghi là lão gia tử ông cố ý gây phiền toái cho ông ta, Tử Ngọc Bôi căn bản vẫn ở trong tay ông. Mà Triêu Thiên Châu quả bị đánh cắp, ông ta cũng cho rằng ở trong tay ông, ông , dùng Triêu Thiên Châu đổi lấy cây đinh trong mắt ông, ông ta làm sao?”


      Tề Lương rũ mắt trầm tư, lúc lâu mới lên tiếng, "Mặc dù huyết mạch rất quan trọng, nhưng khi mất Huyết Sắc Mị , Bắc đảo sợ rằng cũng trụ nổi, Thiên Nghiêm đồng ý sao?" Trong giọng có chút do dự, dù sao Huyết Sắc Mị đối với Bắc đảo mà giống như Ám Dạ Tu La đối với Nam đảo, đều quan trọng như nhau.


      khi thiếu bọn họ, rất nhiều chuyện người khác căn bản làm được, mất bọn họ cũng như bị tổn thất, nếu trừ Huyết Sắc Mị rồi, Bắc đảo bại bởi Nam đảo, bởi vì còn ai có thể chống lại Ám Dạ Tu La nữa.


      "Lão gia tử, mất huyết mạch, Bắc đảo nhất định trụ nổi, mà mất Huyết Sắc Mị , còn có thể dùng nhân lực để tranh, nếu là ông, ông lựa chọn thế nào?"


      Mắt Tề Lương lóe sáng, do dự nữa, nhấc điện thoại lên.


      đối diện thấy vậy, gương mặt xinh đẹp vẽ ra nụ cười khó hiểu, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, ý lạnh lóe lên nơi đáy mắt.


      Thiên gia


      Lúc này đây Thiên Ngữ tức đến muốn bể phổi, lần trước khi video kích tình của mình bị tải lên mạng ta cũng tức giận như thế này, nhưng giờ đây, ta hận thể giết chết ả tiểu tiện nhân kia. Tiểu tiện nhân đáng chết, nhất định là muốn nhân cơ hội này, bay lên làm phượng hoàng, nên mới đăng tải toàn bộ quá trình trước đó lên mạng, hừ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng!


      Lúc này, ngược lại ta còn hoài nghi Thiên Mị nữa, ta vẫn luôn cho rằng Thiên Mị thích Tô Hạo, cho nên theo ta thấy Thiên Mị có lý do gì làm như thế cả.


      “Cộp cộp cộp . . .” thanh giày cao gót giẫm lên sàn nhà nghe vào tai có chút sợ hãi.


      Thiên Ngữ vòng qua ả giúp việc quỳ mặt đất, hờ hững lướt qua, nhưng biểu tình mặt ta lại dị thường khủng bố. ả giúp việc kia sợ đến lạnh run, quỳ mặt đất cúi đầu, hận thể co lại thành khối mới tốt.


      giờ Thiên Nghiêm căn bản rảnh để ý tới loại chuyện vớ vẩn như thế này, cho nên hai bên salon chỉ có Thư Cầm và Thiên Mị ngồi. Thư Cầm cau mày, cái gì cũng , chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thiên Mị, sắc mặt rất khó coi, bà ta tuyệt cho rằng chuyện kia là do người nữ giúp việc này làm ra.


      Mà Thiên Mị căn bản để chuyện này vào mắt, giống như xem trò vui, vùi người trong ghế salon, trong tay ôm đĩa trái cây, cầm nĩa xiên trái cây ăn, vẻ tươi cười mặt, hiển nhiên đối với trái cây này rất hài lòng, tư thái lười biếng như con mèo. Tô Hạo đồng dạng thân là “tội nhân” nhìn thấy khỏi cũng phải nuốt ngụm nước bọt.


      Bởi vì giờ y cũng là “tội nhân” cho nên có tư cách ngồi, liền đàng hoàng đứng ở bên.


      Lúc này, tầm mắt của y kìm lòng đặng từ mặt Thiên Mị dần dần dời xuống dưới. Thiên Mị nghe được tiếng ồn ào mới chạy xuống, trước đó còn ngủ, cho nên người giờ chỉ mặc váy ngủ tơ tằm, bởi vì ngồi nghiêng ngả, dây áo bên tuột đến cánh tay, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, nơi nở nang hơi lộ ra, xuống chút nữa, váy ngủ mềm mại nhàng dán lên vòng eo thon thả, làm lộ đường cong duyên dáng, hai chân thon dài trắng nõn mịn màng, khiến người ta mơ tưởng xa xôi, rành rành là tinh dụ người.


      Lúc này đây đôi mắt mê hoặc người ta kia khẽ khàng chuyển động, cũng biết suy nghĩ gì, lại bỏ vào miệng miếng trái cây, đôi môi đỏ mọng chậm rãi hoạt động. Hai mắt Tô Hạo nháy cũng nháy nhìn chằm chặp hai cánh môi kia, hận bản thân phải là miếng trái cây nọ.


      Cuối cùng Thiên Ngữ cũng chú ý tới ánh mắt nóng như lửa của Tô Hạo, nhìn theo tầm mắt của y, trong nháy mắt lửa giận dấy lên càng cao, "Thiên Mị, đồ hồ ly tinh này!"


      Hồ ly tinh? ! Thiên Mị phục hồi lại tinh thần, nhìn cặp mắt bốc hỏa của Thiên Ngữ, đảo mắt chống lại tầm mắt nóng như lửa của Tô Hạo, chán ghét nhíu mày, đột nhiên thở dài, sau đó lại bắt đầu thất thần. sớm nên phát , từ khi mới bắt đầu, đối với Tề Tu giống.


      Phiền não kéo kéo tóc, sao lại nhàm chán thế này chứ? Nếu phải quá nhàm chán trêu chọc cái tai họa kia rồi!


      Tầm mắt nhìn về phía vòng ngọc cổ tay, đưa tay sờ sờ, sau đó muốn gỡ xuống, nhưng vẫn là được, chiếc vòng này giống như ngăn cản . Mắt thấy Thiên Mị chưa chết tâm, hồng quang mỏng manh thoáng lóe lên, mắt thấy hồng quang đại thịnh, Thiên Mị vội vàng thu tay lại, thấp giọng an ủi, "Đừng nóng giận, tao sai rồi còn được sao?" Giọng có chút thất bại.


      Vô lực ngã lại lên ghế salon, giơ tay mò mẫm eo, Triêu Thiên Châu vẫn luôn theo đuôi bị tóm vào trong tay, Thiên Mị lại liếc mắt nhìn Huyết, thở dài. Quên , thuận theo tự nhiên !


      Nếu như có Huyết, cũng quen, chỉ là, cảm thấy có chút áy náy với Tề Tu, trong lòng rên tiếng, xong rồi xong rồi, tên đàn ông chết tiệt kia, quả thực chính là giết người vô hình mà!


      “Cạch” tiếng, đặt đĩa trái cây xuống, Thiên Mị cầm Triêu Thiên Châu liền lên lầu, hoàn toàn đếm xỉa tới người khác.


      cũng sợ người khác phát ra Triêu Thiên Châu, bởi vì sau khi Triêu Thiên Châu nhận chủ đẹp hơn ít, ai nhận ra được.


      Nhìn Thiên Mị nghênh ngang rời , trong cơn giận Thiên Ngữ giẫm lên giày cao gót duổi theo, "Thiên Mị, đứng lại đó cho tôi!"


      Thiên Mị vốn bực mình, lúc này thấy Thiên Ngữ đứng trước mặt , chỉ vào mũi mắng to, cỗ phiền não trong lòng càng ngày càng tăng.


      Mà Thiên Ngữ mảy may chú ý tới vẻ mặt biến hóa của , vẫn rất tự nhiên mắng to, “Tại sao tôi lại có người chị biết xấu hổ như thế này chứ? Ngay cả em rể của mình cũng buông tha, có phải muốn đàn ông đến điên rồi ? cái đồ . . .”


      Thiên Ngữ chú ý tới biến hóa của Thiên Mị, nhưng Thư Cầm lại chú ý tới. Đôi mắt mê người kia trở nên càng quyến rũ, nhưng đáy mắt lại nhiều thêm tia lạnh lẽo tàn ác. Đáy lòng Thư Cầm phát lạnh, vội vàng muốn ngăn lại Thiên Ngữ, nhưng chậm.


      tiếng hét thảm thiết vang vọng toàn bộ căn biệt thự, thê thảm thấm tận xương.


      Tiếng kêu thê thảm đột nhiên ngừng lại, “Bịch” tiếng, Thiên Ngữ ngã xuống đất ngất , trong phòng khách tĩnh lặng đến ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Ba người còn lại nhìn về phía Thiên Ngữ té xỉu, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy cánh tay mềm mại trước đó chỉ vào Thiên Mị, cổ tay mảnh máu đỏ, mà trong máu đó lại lẫn thêm sắc trắng, sắc trắng kia phải thứ gì khác, mà chính là đầu khớp xương, xương kia đâm thẳng qua cánh tay, lòi cả ra ngoài.

    3. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      căn bản là đáng đời a.......thiên nghiêm ta thấy cũng chẳng thông minh gì cả tương lai định giao thiên gia cho con thiên ngữ làm chủ chỉ có nước suy bại thôi a....tks nàng

    4. Nguyệt Kim

      Nguyệt Kim Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      51
      TN mà làm chủ, dự chắc là cái chỗ này xong rồi

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 30: Thiên Nghiêm ra tay


      Nhìn con thê thảm, Thư Cầm lùi về sau, thân hình chao đảo, thiếu chút nữa té xỉu, sắc mặt tái nhợt như quỷ, bà ta nghĩ tới Thiên Mị tàn nhẫn như vậy. Chống lại ánh mắt băng lạnh của Thiên Mị, toàn thân Thư Cầm rét cóng, bà ta biết đây là Thiên Mị trả thù. Là bà ta sai! Bà ta nên ra tay với Thiên Mị, nên!


      Đứa con này căn bản bà ta thể nào trêu chọc được!


      Sắc mặt Tô Hạo cũng rất khó coi, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, đưa tay sờ sờ cổ tay mình, chắc phải đau đớn lắm đây! Chỉ nhìn thôi thấy rét toàn thân, lúc này đây Thiên Mị vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí còn mị hơn bình thường, nhưng y lại dám nảy sinh bất kỳ suy nghĩ gì.


      Y cũng phải quá ngu ngốc, chẳng qua đối tượng là Thiên Mị, có chút lực đánh trả nào mà thôi. Giờ đây thấy thủ đoạn của Thiên Mị thế này, lại nghĩ tới bộ dạng nhát gan khiếp nhược trước kia của Thiên Mị, liền biết mình bị gạt, có lẽ Thiên Mị chỉ muốn lợi dụng y làm chuyện gì đó.


      Suy nghĩ cẩn thận điểm này, mặc dù đáy lòng có chút phẫn nộ, nhưng cũng dám nảy sinh tâm tư trả thù. Trước đó Thiên Mị ra tay, y hoàn toàn thấy động tác. Tất nhiên y cũng từng trải qua huấn luyện, trước kia khi cùng Tề Hiền so chiêu, mặc dù tránh khỏi nắm đấm của Tề Hiền, nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy ta ra tay như thế nào. Nhưng giờ động tác của Thiên Mị nhanh đến y kịp nhìn thấy gì cả, chỉ có thể , thân thủ của còn tốt hơn hộ vệ bên cạnh Tề Mặc!


      Tề Mặc là đương gia Tề gia, chỉ dẫn theo hộ vệ lại dám xông vào Bắc đảo, có thể thấy được hộ vệ mang theo nhất định phải là hộ vệ bình thường, chỉ so sánh như thế có thể khẳng định, thân thủ của Thiên Mị tuyệt thể so sánh với người thường!


      Trong lòng Tô Hạo có chút hối hận, y biết Thiên Ngữ chính là phế vật. Y và Thiên Ngữ kết hôn xong, chờ sau khi Thiên Ngữ tiếp nhận Thiên gia, y muốn khống chế được Thiên gia quá khó khăn, nhưng cũng quá mức giản đơn. Dù sao cũng là gia tộc cổ xưa, mặc dù gia chủ tài giỏi, Thiên gia cũng còn rất nhiều kẻ tài năng, đó đều là trở ngại của y.


      Nếu như, ban đầu y chọn Thiên Mị, chừng có lẽ rất có lợi. Thân thủ như thế, nếu muốn giết sạch những kẻ nghe lời, cũng phải là chuyện có khả năng! Nhưng quan trọng nhất, đó là y thích!


      Tô Hạo đứng ở nơi đó tâm tư trăm chuyển, mà ả giúp việc kia vốn dĩ tinh thần vẫn luôn căng thẳng, lúc này bị cảnh tượng như thế kia dọa sợ, sớm hôn mê bất tỉnh.


      "Chuyện gì xảy ra?" Thanh của Thiên Nghiêm truyền đến.


      Chỉ thấy đoàn hộ vệ theo phía sau ông ta, trầm mặt từ lầu xuống.


      Khóe mắt liếc đến Thiên Ngữ té xỉu, Thiên Nghiêm hơi biến sắc mặt, mà những hộ vệ phía sau ông ta lại bất động như núi, chẳng qua đều khỏi liếc nhìn Thiên Mị nhiều thêm vài lần. Muốn trực tiếp vặn cổ tay người thành cái dạng này, đàn ông bình thường cũng làm được, chớ đừng chi là thiên kim đại tiểu thư. Vẫn luôn cho rằng vị đại tiểu thư này cũng giống nhị tiểu thư, chỉ là bình hoa, nghĩ tới lại có thân thủ, thủ đoạn như vậy.


      Thư Cầm phục hồi lại tinh thần, vọt tới bên cạnh Thiên Nghiêm, run giọng hét lớn, “Mau gọi bác sĩ!”


      Tô Hạo cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng tự mình chạy mời bác sĩ của gia đình. giờ chính là thời điểm tốt để y biểu , biểu tốt, chuyện bắt gian cũng cứ thế mà trở thành quá khứ.


      Thiên Nghiêm hề động, chỉ đứng cầu thang, sâu nhìn Thiên Mị. Thiên Mị cũng gì, lướt qua ông ta, lên lầu. biết Thiên Nghiêm khẳng định hoài nghi bị nước thánh khống chế, nhưng cho dù ông ta biết sao, ông ta làm gì được !


      Thiên Nghiêm đúng là nghĩ tới chuyện này, mặc dù ông ta biết tiêu chuẩn phán định của nước thánh rốt cuộc là như thế nào, nhưng lẽ nào chuyện thế này còn tính là phản bội sao?


      Ông ta điểm cũng hy vọng Thiên Ngữ bị thương, hơn nữa còn là bị thương nặng như vậy, Thiên Mị hoàn toàn làm trái ý nguyện của ông ta.


      Nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, cán cân trong lòng Thiên Nghiêm lại hơi nghiêng . Thiên Mị đúng là quân cờ rất tốt, nhưng nếu như quân cờ này nghe lời, thậm chí muốn phản phệ, vậy ông ta còn muốn giữ lại sao? Huống chi, Triêu Thiên Châu ông ta nhất định phải cầm về!


      nhàng khoát tay, thấp giọng phân phó hộ vệ sau lưng, canh giữ căn phòng của Thiên Mị.


      Trong phòng, Thiên Mị lắc lắc cổ tay, nhìn vòng tay xanh biếc cổ tay , “Mặc dù mày là của tên kia đưa, nhưng từ nay về sau mày còn quan hệ với tên kia, hiểu chưa?"


      Hồng quang lóe lóe, Thiên Mị vỗ cái, hừ lạnh , "Kháng nghị vô hiệu!" biết rất trong lòng ai có phân lượng nặng hơn, cũng biết đời này có chuyện nào vẹn cả đôi đường. Rất nhiều lúc vì để việc này hoàn mỹ, nhất định phải bỏ qua việc khác, bằng hai việc đều làm tốt.


      Ban đầu là người kia tự mình biến mất, vẫn luôn tìm , mới đầu là bởi vì tưởng niệm, sau đó chỉ là do cam lòng, cam lòng mình là người bị vứt bỏ.


      Chấp nhất, cứ chấp nhất như vậy, bây giờ nghĩ lại đúng là có ý nghĩa. Có vài người định trước chỉ là khách qua đường trong cuộc đời, dù có cố gắng đến thế nào, cũng xuất lần nữa, mà có vài người định ở bên nhau, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cũng ngừng gặp lại, cho đến khi tiến đến với nhau, đây là cái gọi là duyên phận.


      Nếu có duyên phận, nên dứt khoát buông tay.


      Tung hứng Triêu Thiên Châu trong tay, Thiên Mị trầm mặc hồi, đột nhiên hai mắt sáng ngời, cười , "Chúng ta Nam đảo!" Dù sao thù cũng coi như báo xong, còn dư lại liền giao cho Tô Hạo, để Tô gia và Thiên gia liều mạng chết tôi sống là được, cho dù lung lay được địa vị Thiên gia, cũng đủ để Thiên Nghiêm đau đầu trận.


      Vừa mới tới cửa, lại thính tai nghe thấy có người đến gần cửa, sau đó dừng lại, tiếng bước chân kia tuyệt đối phải người thường. Thiên Mị híp hai mắt lại, tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, bên dưới đứng đầy nhân thủ, trong tay đều có vũ khí.


      Thiên Mị nhíu nhíu mày, Thiên Nghiêm định ra tay với ? Theo lý thuyết, giờ Thiên Nghiêm đưa ra quyết định như vậy mới đúng, là chỗ nào xảy ra vấn đề đây?


      nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta cước đá văng, có vật gì đó bị ném vào, sau đó cửa nhanh chóng khép lại. Sắc mặt Thiên Mị trầm xuống, tình hình như vượt khỏi tầm tay của , Thiên Nghiêm suy nghĩ gì.


      Tầm mắt rơi vào vật bị ném vào, đó phải là đồ vật? ràng là người, còn là người rất quen thuộc.


      “Dĩnh Nhi . . .” Thiên Mị liền vội vàng đỡ người nằm dưới đất lên giường, thấy ấy bị thương mới yên lòng.


      Nhưng trong lòng càng thêm Thiên Nghiêm giở trò quỷ gì, sao lại dính líu đến Ngải thị? Cho dù biết và Dĩnh Nhi có quan hệ tốt, muốn uy hiếp , cũng nên ném con tin vào đây!


      Chẳng lẽ muốn cảnh cáo , nếu là cảnh cáo, trong tay bọn họ nhất định vẫn còn có lợi thế khác. Bùi Diễm? , có khả năng, Bùi Diễm thành hồ ly tinh rồi, dễ dàng bị người ta tính kế như vậy!


      Cho dù là Dĩnh Nhi, cũng phải là thiên kim đại tiểu thư tay trói gà chặt.


      Thiên Nghiêm rốt cuộc muốn làm gì?
      Dunghyt97, stbn, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :