1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 34: Thiếu niên tên Tố (3)
      Lần này, công tử Kính Lăng cảm thấy hứng thú!

      Lần này, Vệ Lạc vừa tức vừa sợ lại khẩn trương, chỉ đành nhắm tịt hai mắt! Tố kêu tên họ nàng , còn xuyên tạc nguyên ý của nàng, nghe xong lời như thế, công tử Kính Lăng sao có thể chú ý đến mình?

      Công tử Kính Lăng quay đầu, yên lặng nhìn Tố, đánh giá hồi, cười tiếng: "Lá gan đủ nhưng ý chí đáng khen. Thôi được, bản công tử cho ngươi cơ hội này, ngươi đứng lên ."

      Tố mừng như điên, vốn quỳ rạp đất, giờ lại càng liên tục cúi mọp xuống, "Tạ công tử, tạ công tử!"

      Chờ đến lúc Tố loạng choạng đứng dậy kích động đến nước mắt nước mũi đầy mặt, chỉ là , trong nhóm đồng nam ít thiếu niên hai mắt toả sáng, kích động thôi. Rốt cuộc cũng có người trong bọn họ có thể đứng bên người công tử Kính Lăng, có thể được ngài ấy ban cho cơ hội!

      Lúc này, giọng đầy từ tính của công tử Kính Lăng lại thổi qua, "Làm người thể tham sống sợ chết? Ai là Vệ Lạc?"

      Vèo vèo vèo vèo.

      Người chung quanh Vệ Lạc đều đồng loạt tản ra, chỉ để lại mình nàng trơ trọi tại chỗ. Mặt Vệ Lạc thoắt trắng, cúi đầu, hai tay chắp lại, vô lực : "Tiểu nhân chính là Vệ Lạc."

      Bấy giờ, các thiếu niên đều hâm mộ nhìn nàng, mặt trắng như tờ giấy, cả người lảo đảo lung lay như mành liễu trước gió.

      Công tử Kính Lăng liếc nàng cái, xoay người rời , "Ngươi cũng theo ."

      Vệ Lạc cúi đầu, tận đến khi xa, mới giống như bỗng nhiên lấy lại tinh thần thấp giọng đáp: "Vâng."

      Công tử Kính Lăng rồi.

      Trong hoa viên lại ồn ào trở lại.

      Tố lao chạy về phía trước vài bước, đột nhiên nhớ tới Vệ Lạc, vội vàng quay phắt người cầm chặt tay nàng, vội la lên: "Nhanh đuổi kịp."

      Vệ Lạc thân bất do kỷ theo , chạy chậm theo sau công tử Kính Lăng.

      Tố thực khẩn trương, chạy hai chân cứng ngắc, động tác kia nếu là chạy bằng là kéo nàng mà vọt theo. Tay nắm Vệ Lạc ngừng run rẩy lại run rẩy.

      Vệ Lạc ngẩng đầu lên, thấy khẩn trương đến nỗi mồ hôi trán chảy ròng ròng khỏi thấp giọng : " cần nhanh như thế, công tử Kính Lăng vừa rồi lên tiếng, cứ nán lại tự có người thu xếp cho hai chúng ta. Còn nhiều thời gian mà."

      Khuôn mặt nhắn trắng thuần nhìn về phía nàng, run giọng hỏi: " sao?"

      "Tất nhiên!"

      "Haizzzz---" Tố thở ra hơi dài, cả người mềm nhũn té xuống đất. Bọn họ đà chạy, Tố ngã nhào ra suýt chút nữa cũng kéo Vệ Lạc lăn ra mặt đất. May nhờ Vệ Lạc mấy tháng nay luyện kiếm, thân thể tốt lên mới có thể đứng vững.

      Tố ngã oặt mặt tuyết, thở hổn hển từng đợt .

      Vệ Lạc thấy đầu, cổ và mặt ướt đầy mồ hôi như thể vừa từ trong nước vớt ra thầm than, khỏi ngồi xổm xuống lấy tay áo lau mồ hôi mặt .

      Nàng lau rất chậm, rất cẩn thận, động tác mang theo nữ tính dịu dàng đầy tự nhiên. Lau hồi, nàng chợt phát Tố bất động, kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

      Vệ Lạc cúi đầu đối diện với hai mắt , ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

      Khuôn mặt trắng của Tố đỏ lên, rũ mắt, thấp giọng : "Ngươi ôn nhu như vậy, chẳng trách Thành Hề lại say đắm."

      Lần này Vệ Lạc lại mất hứng, nàng ỉu xìu để tay xuống, bất mãn : "Đừng tới !"

      ra bốn chữ xong, Vệ Lạc thở dài tiếng, nàng rất muốn chỉ trích Tố, rất muốn mắng trận! vất vả mới có thể thành gã chăn trâu yên tĩnh thời gian, thằng nhóc này chỉ câu vứt nàng vào núi đao biển lửa lần nữa.

      Có điều chiếu theo tình hình lúc đó, cũng chỉ là vô tình, cũng là có ý tốt. Bởi thế tiếng mắng trong miệng Vệ Lạc thế nào cũng nhảy ra được.

      Lúc này, Tố nhích lại gần Vệ Lạc, dựa vào lưng nàng thấp giọng lầu bầu: "Vệ Lạc, có ngươi ở bên ta cảm thấy rất an tâm."

      Hả?

      Vệ Lạc quay đầu xem xét thằng nhóc này.

      Bấy giờ Tố phục hồi hơn nửa, mở đôi môi nhắn đỏ au, cười hết sức đẹp mắt: "May mắn vừa rồi ta quýnh lên nhắc tới ngươi. Vệ Lạc, ngươi còn mà sao lại thong dong bình tĩnh đến thế kia chứ?"

      Vệ Lạc tức khắc suy sụp, mặt nhăn mày nhíu than thở: "Ta nào có thong dong bình tĩnh chứ?" Trong lòng oán hận thêm câu, "Tôi hận thể chém đao đá cước thằng nhóc nhà cậu đó!"

      "Ngươi có!"

      Tố dĩ nhiên rất vui vẻ, cười như hoa xuân, "Hai mắt ngươi luôn luôn trong trẻo, chưa bao giờ bối rối, mặc dù nhiều nhưng toàn những câu đúng trọng tâm! Có ngươi ở bên, lòng ta rất thanh thản."

      Vệ Lạc nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: tại mắt tôi chỉ toàn mây đen! Từ lúc bị cậu kéo vào tôi vẫn còn hoảng loạn đây này!

      Thế nhưng những lời này tự nhiên nàng ra.

      Hai người cứ thế ngã ngồi mặt đường đá rợp bóng cây, ngồi nền tuyết, đến tận bây giờ hai chân Tố vẫn còn rất yếu, hoàn toàn đứng dậy được . Vệ Lạc thấy thế cũng cố ép.

      Tố nhích lại gần Vệ Lạc, bỗng nhiên : "Vệ Lạc, ngươi hát cho ta nghe được ?"

      Còn muốn tôi dỗ trẻ nữa!

      Vệ Lạc ngầm liếc mắt khinh thường, thản nhiên trả lời: " được!"

      Tố cười hì hì, : "Vậy ta hát cho ngươi nghe được ?"

      Cái này Vệ Lạc có chút hứng thú, nàng gật đầu : "Thử hát chút ."

      Tố lại cười hì hì, hắng giọng cái, bắt đầu ngâm nga, "Đông sơn khả thải cần, Tây sơn khả thải quyết, Nam sơn khả thải ngọc, Bắc sơn hữu thanh tuyền. Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam..."

      (Nghĩa: ở núi đông hái cần, núi tây ngắt dương sỉ, núi nam có thể đào ngọc, núi bắc có suối trong. Lang men theo sạn đạo (đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để qua các khu vực núi non hiểm trở) tới, đỡ thiếp lên núi. Nhìn nhau cả hai cùng cười, mai đây lại thành ba người.... )

      Tố hát chậm, chậm, giọng hát của thanh thuý êm ái mà ấm nóng, tiếng ca mang khẩu phương nam mềm mại khôn tả. hát rất xúc động, từng câu đều nồng đượm tình cảm.

      Bất giác, hai mắt Vệ Lạc hơi ươn ướt.

      Nàng bỗng chợt hiểu ra, vì sao Tố liều mạng biểu bản thân với công tử Kính Lăng như vậy. Bởi khao khát của là lấy được người vợ, nắm tay nàng thai nghén cùng nhau leo núi, hái rau dại, cùng nhau tươi cười hạnh phúc.

      "Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam. . ."

      Tiếng ca bay xa, ôn nhu, ngọt ngào, mang hương vị đặc trưng của vùng Giang Nam, Vệ Lạc lắng nghe mà lòng cay cay, cổ họng nghẹn ngào.

      Nguyện vọng này quá đỗi giản đơn, mà sao trong tiếng ca kia lại mang theo vui mừng mãnh liệt, khát khao cháy bỏng như thế? Đây ràng chỉ là ước muốn mỗi người vươn tay là có, vì sao lại tỏ ra vui mừng kịch liệt như mê như say đến thế?

      Tố lần lại lần lặp lại bốn câu cuối, Vệ Lạc đắm chìm trong tiếng ca, rốt cuộc tự chủ được cũng xướng theo, hai giọng hát thanh thuý đan xen vào nhau, tan vào những bông tuyết bắt đầu phiên tán trung bay rất xa, rất xa...

      Mùa đông giá rét, mặt đất băng lạnh thấu xương. Chờ Tố hồi phục được chút sức lực, hai người liền đứng lên, giúp đỡ lẫn nhau tiến về phía trước. vậy nhưng đương nhiên thực tế chỉ có Vệ Lạc đỡ Tố.

      Tố vừa vừa cười ngây ngô đến hài lòng, "Vệ Lạc, giờ ta phải đồng nam nữa!"

      "Ừ."

      "Vệ Lạc, tuy ta có tài, nhưng ta rất chăm chú rất nghiêm túc làm việc. Đến ngày ta kiếm đủ tiền trở về quê nhà, cưới nương lòng thương, từ nay về sau ta đốn củi, nàng ở nhà chuẩn bị cơm nước, chỉ là con cái hơi bướng bỉnh, nàng ấy chắc phải vất vả chăm sóc."

      "Ừ."

      "Vệ Lạc, nương ta thích, cần phải xinh đẹp, chỉ cần có đôi mắt đen láy sáng ngời là đủ." tới đây, đột nhiên xoay đầu làm mặt quỷ với Vệ Lạc, "Giống đôi mắt của Vệ Lạc cũng tệ. Haiz! Hay Vệ Lạc ngươi làm nữ nhân , ta cưới ngươi luôn!"

      Tố láu cá cười lúc xong, cũng đợi Vệ Lạc kịp phản ứng chạy mất. Tận đến khi chạy được vài chục bước Vệ Lạc mới phát giác thằng nhóc này sớm hồi phục. Thế mà dám bắt mình đỡ! Đúng là đồ đểu giả mà!

      Tố vừa chạy vừa ngoái ra sau nhìn Vệ Lạc, thấy nàng bị mình so với nữ nhân cũng chẳng nổi giận khỏi dừng bước lại, nghiêng đầu cười tít mắt chờ nàng. Hoa tuyết bay tới tấp, khắp nơi phủ màu trắng xoá, giữa khung cảnh bạc trắng ấy, nổi bật lên khuôn mặt nhắn trắng mịn hồng hào, mềm mại vô ngần kia, lại thêm chiếc mũ thẳng thớm và đôi mắt kiên định lại càng tăng hơn phần thanh diễm của thiếu niên, động lòng người khó tả.
      Last edited: 15/6/15
      Nhã Tịnh, hondat, lyly12 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 35: Thu xếp
      Tố thấy Vệ Lạc đuổi theo mình hơi mất hứng, chờ đến khi Vệ Lạc đến gần, tay bắt lấy bàn tay của nàng, hai người nắm tay nhau về phía chính viện

      chừng nửa canh giờ họ mới tới ngoài chính viện. Diện tích viện này hơn trăm mẫu, hai người hề biết công tử Kính Lăng ở đâu, đành chuẩn bị hỏi người khác.

      Mới tới lối vào chính viện, người trung niên liền tới trước mặt bọn họ.

      Tố nhanh chóng dừng bước, khẽ với Vệ Lạc: "Ông ta là người bên cạnh công tử Kính Lăng, ban nãy cũng ở đó."

      Vệ Lạc gật gật đầu, hai người tự nhiên mà buông lỏng tay ra.

      Người trung niên này mặt hình chữ nhật, sắc mặt hơi trắng, ngũ quan rất đoan chính, ông ta thấy hai người Vệ Lạc đến gần dừng chân, : "Hai người các ngươi theo ta!"

      "Vâng."

      "Tiểu tử to gan, dám cầu xin công tử Kính Lăng! Công tử nhân từ, cho phép hai ngươi ở trong viện tam đẳng của thực khách để quản lý đình viện, thư phòng, gặp chuyện gì có thể nêu ý kiến."

      Vệ Lạc và Tố nhìn nhau cười, đồng thanh đáp: "Vâng."

      Khác với vui mừng của Tố chính là, Vệ Lạc vui mừng vì nàng cần trực tiếp đối mặt với công tử Kính Lăng.

      Người trung niên mang theo họ rẽ qua mấy hành lang đá gấp khúc, tới trước sân viện. Trong sân viện rất ồn ào, thanh truyền xa xa. Người trung niên mang bọn họ bước vào cửa lớn, chỉ vào bên trong : "Nơi này là phủ thực khách tam đẳng, hiền sĩ danh nho bên trong đều xứng làm thầy các ngươi."

      "Vâng."

      "Ta lệnh Thúc Công sắp xếp cho hai ngươi."

      "Vâng."

      Thúc Công là người hiền lành gầy gò khô đen, gương mặt vuông vức, ánh mắt đục ngầu. Thúc Công là tên của ông ta, ông ta họ Thúc, tên Công.

      Thúc Công xem ra chẳng có cảm giác gì với Vệ Lạc và Tố. Ông ta sắp xếp cho hai người ở tạm sương phòng và thông báo vụ xong run rẩy rời .

      Vệ Lạc và Tố cùng ngủ trong sương phòng, sương phòng này là gian phòng nằm trong đại viện bằng đá, phụ cận phía bên phải hoa viên, vị trí khá lệch, hề thu hút. Toàn bộ phòng đá vừa sâu vừa dài, lại chỉ có cánh cửa thông sáng, ánh mặt trời đủ cộng thêm tuyết rơi, trong phòng u lạnh lẽo cực kỳ.

      Giuờng là giường ghép liền rất lớn, vừa rộng vừa to, làm từ đá đủ năm người nằm, chiếm khoảng phần năm căn phòng. Mặt rải cỏ khô, chiếu và chăn bằng sợi gai.

      Vệ Lạc ngồi giường kinh ngạc nghĩ, buổi sáng nàng vừa mới được Cao Dật xếp cho căn phòng cực tốt để ở, nào ngờ đảo mắt cái ở trong nhà kẻ thù.

      phải Chủ công công chỉ mượn tạm nhóm kiếm khách thôi sao? Tuy rằng mình phải kiếm khách nhưng có lẽ cũng là ở tạm như thế. Chỉ hi vọng đến lúc trả người còn có ai đó nhớ tới mình.

      nghĩ tới tốt rồi, Vệ Lạc càng nghĩ lại càng cảm thấy việc này vô vọng.

      Chẳng qua Vệ Lạc vừa nghĩ tới bản thân bắt được cơ hội vẫn có thể rời khỏi phủ Kính Lăng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Xem ra tại mấu chốt có hai điều, thứ nhất là làm việc thể khiến công tử Kính Lăng chú ý, thứ hai là nghĩ biện pháp kiếm chút tiền hoặc học kỹ năng sinh nhai nào đó để chuẩn bị rời phủ Kính Lăng, rời khỏi Tân Điền.

      Lúc này, phía sau Vệ Lạc vang lên thanh run rẩy từng đợt, chỉ nghe Tố : "Lạnh quá, rất lạnh, Vệ Lạc, chúng ta ôm nhau ngủ ."

      Mặt Vệ Lạc tối sầm, hứ : "Vì sao phải ôm?"

      Tố ngạc nhiên: "Trời lạnh thế này, ôm nhau ngủ mới ngon chứ!"

      Vệ Lạc xoay đầu, nặng nề : "Ta quen ngủ chung với người lạ!" tới đây, nàng lại thêm câu, "Lúc ngủ ngươi cách xa ta chút!"

      Tố bẹp miệng cái, rầu rĩ than thở: "Tiểu nhi gàn dở, lại còn vô tình."

      Ở chuyện này Vệ Lạc còn ước gì bất mãn, lập tức tiếp tục trưng ra bộ mặt cứng nhắc.

      Vệ Lạc đứng dậy, nhìn ra màn tuyết bên ngoài vừa chốc lát tích thành lớp tuyết dày.

      Vệ Lạc đẩy cửa đá ra.

      Nàng dạo quanh sương phòng vòng, vốn muốn tìm nơi có thể luyện kiếm. Nhưng có lớp tuyết dày thế này, làm gì còn chỗ nào sạch ? Vệ Lạc nghĩ lát, nhặt ở bên ngoài ba thân cây, tự làm cái giá cầm về.

      Tố nằm giường, mở to hai mắt nhìn Vệ Lạc đặt cái giá ba chân kia ở bên phòng, nhìn nàng treo giá sợi dây tơ. Sau đó nhìn nàng lấy ra thanh kiếm gỗ từ trong ngực, 'Ha' tiếng vung đường về phía sợi dây tơ phất phơ!

      Tố xem tới đây nhịn được phì cười.

      Mặt Vệ Lạc tối sầm, cũng mặc kệ .

      khuỷu tay đỡ cằm, Tố cười híp mắt : "Vệ Lạc, ngươi luyện kiếm hay là chơi vậy? Chẳng trách trong đoàn ai cũng tiểu nhi thích chơi kiếm gỗ."

      Mặt Vệ Lạc càng đen, nàng cũng quay lại, chỉ là lỗ mũi lại hừ cái mạnh.

      Tố cười : "Vì sao ngươi thỉnh giáo Kiếm Sư?"

      Vệ Lạc làm như nghe thấy.

      thực tế, đến tận lúc này nàng vẫn chẳng biết mình làm như thế có tác dụng hay . Nàng chỉ biết rằng phương pháp hô hấp do chính mình nghĩ ra có hiệu quả, nàng chỉ biết rằng giờ lúc ngủ lúc nào cũng cảm giác được luồng nhiệt chạy như chớp trong ngực và bụng. Nàng chỉ biết rằng, mỗi khi luồng nhiệt kia xuất , nàng tiện tay xuất kiếm gỗ tiếng gió đều sắc bén, sợi dây tơ vừa chạm vào đứt, ngay cả chỗ kiếm gỗ va chạm cũng lưu dấu.

      Có lúc Vệ Lạc còn cảm thấy, nếu trận đấu lần trước với Thành Hề mà có thể điều luồng nhiệt này ra cho dù cầm trong tay là kiếm đồng bản thân cũng sợ.

      Với Vệ Lạc, nàng luyện kiếm thứ nhất là để luyện vững lực cánh tay và cổ tay, cùng với phương pháp dùng lực khi xuất kiếm. Vả lại Vệ Lạc phát mình luyện kiếm gỗ lặp lặp lại như thế có thể kích thích luồng nhiệt xuất . Luyện càng lâu càng nhiều, nó lại xuất càng thường xuyên.

      Ưu thế chân chính của nàng là nhãn lực hơn người, Vệ Lạc nghĩ, đến ngày nàng có thể thoải mái múa kiếm đồng cả nửa ngày mà biết mệt cũng coi như luyện kiếm đạt chuẩn. Vệ Lạc lại nghĩ, lấy nhãn lực hơn người, cộng với lợi khí công kích trong tay, nàng hẳn có thể bức lui kiếm khách bình thường.

      Đâm thẳng, phạt ngang, chọc lên, kiếm lại kiếm, qua canh giờ mà động tác của Vệ Lạc đều chắc như thế, mà trong bất tri bất giác, sợi dây tơ phất phơ ngày càng ngắn. Luồng nhiệt chuyển quanh ngực và bụng cũng ngày càng ràng.

      Cũng biết qua bao lâu, bên ngoài ánh đuốc sáng rực, hương rượu thịt ngừng bay tới. Phía sau Vệ Lạc vang lên tiếng ngáy nho của Tố.

      Vệ Lạc nhìn ra ngoài, cũng có dự định ra đó ăn bữa tối. Nàng đói quen, mà bữa thịt ban sáng lại ăn rất no, đến tận giờ dạ dày vẫn còn hơi đau đau, có vẻ thức ăn trong đó vẫn chưa tiêu hoá hết.

      Về phần Tố, là đồng nam, thân phận như thế cơm áo phải lo, đói tý cũng chẳng sao. Cho nên Vệ Lạc cũng lười gọi.

      Dòng mồ hôi chảy ra, lại bị khí nóng hong khô, lại chảy ra, lại bị hong khô. biết qua bao lâu, bấy giờ chỉ còn ánh đuốc bập bùng phản quang tuyết, Tố vẫn chưa tỉnh lại. Mà Vệ Lạc rốt cuộc cũng mệt đứng vững.

      Nàng dùng kiếm gỗ chống người, nhắm mắt lẳng lẳng hô hấp hồi. Đến khi mở mắt ra, tay chân lại có thêm ít lực.

      thanh sênh ca bên ngoài tan mất, rất nhanh đến giờ Tý (23h-1h sáng). Vệ Lạc lén lút lấy ra cái áo gai cũ, lén lút đào mặt tuyết tảng tuyết lớn. Sau đó, nàng lách mình ra góc chếch sau gian phòng. Chỗ này hai mặt tường vây, mặt là nhà đá nàng ở, phía trước bị gốc thông đại thụ che khuất. Ngoại trừ bốn phía lọt gió, lạnh đến mức chịu được phải sợ hãi người đến.

      Vệ Lạc quan sát khắp nơi, tỉ mỉ lắng nghe ngóng hồi, thấy an toàn mới cởi áo người, cầm lấy tảng tuyết ra sức chà thân thể. Gió theo khe hở bốn phía lùa vào, vù vù thổi qua làn da non mịn của nàng, khiến vô số da gà nổi lên, cũng khiến cả người nàng run lập cập ngừng.
      Last edited: 10/2/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc12 others thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 36: Nhiệm vụ
      Ban đêm rất lạnh, Vệ Lạc co thành đống, cứ cảm thấy gió theo bốn góc chăn ù ù lùa vào.

      Bất giác, nàng mở mắt. Nhìn bên ngoài bầu trời đen nhánh, Vệ Lạc chậm rãi điều hoà hô hấp, dựa theo nhịp thở trước kia luyện tập.

      Cứ luyện như thế, luồng nhiệt lại xuất ở bụng dưới của nàng, xông lên ngực. A, lần này luồng khí lại xa như thế?

      Vệ Lạc thầm mừng, nàng cố ý thủ thần tại đan điền, chờ luồng nhiệt lại xuất .

      Vừa lúc đó, giường bên kia Tố trở mình, nện 'rầm' cái, vô thức than thở: "Lạnh."

      xong, lại trở mình về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc thủ tại đan điền nên cũng để ý. Tận đến khi vật thể ấm áp đụng phải đùi nàng mới như bị chạm điện hít cái lui về sau bước

      Thế nhưng Tố rét vất vả mới vớ được cái bếp lò là nàng, làm gì lại để chạy mất? Lập tức thân thể của theo bản năng bám sít sao. Vệ Lạc vừa mới tránh, liền lăn vòng, hai tay vòng qua ôm chặt Vệ Lạc vào ngực như bạch tuộc! Làm xong, chép miệng, nhắm hai mắt cười hì hì, đầu duỗi ra liền rúc vào cổ Vệ Lạc, lông lá đâm Vệ Lạc đến nổi cả da gà, hơi thở ấm áp khiến tóc gáy nàng đều dựng ngược.

      "A!"

      Vệ Lạc rốt cuộc nhịn được kêu tiếng, hai tay đẩy mạnh, thở phì phì la lên: "Tố, buông tay ra!"

      Nàng gắng sức tránh, nhưng Tố ôm thực rất chặt, chừng như là cả người đều bám dính người Vệ Lạc. Vệ Lạc tránh cũng xong.

      Vệ Lạc phát cáu, nàng thoắt cúi đầu, miệng há ra, dùng sức cắn lên vai cái!

      cái mạnh!

      "Á----------"

      Tố hét lên tiếng, trong mơ màng hai tay liền vùng vẫy, đến lúc đau quá bèn mở mắt, liền bắt gặp đôi mắt lấp lánh trong bóng tối.

      Đối diện với Tố cuối cùng tỉnh, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc đỏ bừng, cả giận : "Cút ra xa chút! Ngươi tự chạy sang chỗ ta này!

      Trong ánh tuyết chiếu rọi bên ngoài, Tố trừng mắt nhìn, buồn bực cau mày, lấy tay bụm vết cắn vai, lầu bầu : "Ngươi cắn ta?"

      "Hừ!"

      Tố lại trừng mắt, lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Chống khuỷu tay dựng người dậy, nhìn đến giường lớn, có chút vui rầu rĩ : "Trời rất lạnh, sớm ôm ngủ mới thoải mái. Tiểu tử ngươi vô tình, còn cắn ta nữa."

      lầu bầu, giọng rất tủi thân.

      Vệ Lạc so ra còn oan ức hơn, nàng lớn như vầy còn chưa bị người khác phái ôm bao giờ đâu.

      Tố bên than thổ, bên rầu rĩ nhìn Vệ Lạc, trong ánh tuyết, chằm chằm nhìn mặt Vệ Lạc, cẩn thận hơi xích lại gần, thào : "Ngươi ấm quá !"

      Vệ Lạc giận dữ, thò tay đẩy ra, khẽ quát: "Ngươi qua bên kia ngủ !"

      " qua!"

      Tố hất đầu, giọng vang dội: "Trời rất lạnh, ta muốn ôm ngươi ngủ."

      vô cùng hùng hồn.

      Khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc đỏ tía, tức hồng hộc, "Ngươi qua bên kia ngủ, bằng , ta, ta chém ngươi đấy!"

      Nàng nổi đoá rồi. Tố kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, sau lúc lâu, cúi đầu, vô lực : "Qua qua, chả hiểu được ngươi."

      Tận đến khi Tố suy sụp lui về góc của mình, vẫn nhúc nhích, Vệ Lạc mới thở dài hơi, nhắm hai mắt lại. Nàng biết, Tố quay lưng về phía nàng chớp mắt, thầm nghĩ: Quái lạ, sao mùi người Vệ Lạc lại dễ ngửi thế nhỉ?

      Vệ Lạc ngủ lúc mà vẫn yên lòng, liền cột áo gai dùng thành cục, chắn giữa giường. Đồng thời nàng còn thầm nghĩ: xem ra ngày mai phải kiếm cái gì thích hợp hơn làm phòng tuyến mới được.

      Khi Vệ Lạc tỉnh lại lần nữa, trời sáng bảnh. Liếc mắt ra bầu trời bên ngoài sáng ngời. Vệ Lạc vội vàng bật dậy.

      Nàng vừa động đậy thanh thanh thuý liền truyền đến, "Đừng vội, là tối qua tuyết rơi, trời vẫn còn sớm lắm."

      Là giọng Tố.

      Vừa nghĩ tới , Vệ Lạc có chút tức, nàng quay đầu oán hận trừng . Vừa trừng thấy Tố oan ức bĩu môi, thương tâm nhìn nàng, ồm ồm cáo trạng: "Vệ Lạc, tối qua ngươi cắn ta."

      trừng mắt nhe răng, cực đau khổ kéo cổ áo bên trái xuống, chỉ vào bả vai : "Ái, ngươi cắn ta vẫn còn đau đây này."

      Trong giọng có chút mũi.

      Vệ Lạc vốn rất cáu nhưng thấy còn uất ức hơn mình, giọng còn mang theo nghẹn ngào khỏi có chút buồn cười. Nàng hừ mũi cái, nghiêm túc : "Tố, ta quen ôm người khác, về sau ngươi được vi phạm."

      Nàng lanh tay lẹ chân mặc thâm y bằng vải bố, thêm: "Ta kiếm vài thứ ngăn ngươi với ta, Tố, đừng khiến ta phải lấy kiếm chém ngươi!"

      Nàng nhấn mạnh câu này xong, cầm lấy thuốc đánh răng ra ngoài.

      Tố nghiêng đầu, yên lặng nhìn bóng lưng Vệ Lạc rời . Tia sáng trong mắt chợt loé.

      Sau khi hai người dùng nước tuyết rửa mặt xoay người đến thư phòng.

      Thúc Công an bài nhiệm vụ cho hai người là, buổi sáng sắp xếp lại thư phòng, buổi chiều quét tước phần mười sân viện khu phía Tây. Sân viện này rất lớn, bên trong có gần năm sáu trăm thực khách ở. Tuy chỉ phần hai mươi sân viện nhưng rộng lớn doạ người, hai người phỏng chừng phải bận rộn ba bốn canh giờ mới có thể làm xong.

      Thư phòng rất lớn, hoàn toàn là cung điện vĩ đại, phòng to tới nỗi có thể chứa ngàn người, bên trong xếp đầy giá gỗ ngay ngắn, mỗi giá là thẻ tre chất đống.

      Dõi mắt nhìn bao quát, thư phòng này như là núi thẻ tre.

      Vệ Lạc cũng chẳng cần phân phó, cầm lấy cây chổi ở bên bắt đầu quét tước. Tố lần đầu làm việc này, vội vàng học theo Vệ Lạc, cũng lấy cây chổi từ bên cạnh bắt đầu quét.

      Vệ Lạc quét rất cẩn thận, vừa quét vừa ném xuống thẻ tre sắp xong. Đến khi hai người xong việc qua canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào, còn có mùi thức ăn nấu.

      tới giờ cơm.

      Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục dọn dẹp trong thư phòng, lần này là cất những thẻ tre bị các thực khách vứt lung tung. Bấy giờ trong thư phòng có gần bốn mươi thực khách hoặc đứng hoặc ngồi, vừa lật thẻ tre vừa đắc ý rung đùi thảo luận.

      Tố nhìn sang những thực khách thảo luận học thức này, lập tức hai mắt lấp lánh, động tác tay cũng chậm chạp hơn, nhìn bộ dạng ghé mắt ngưng thần của hiển nhiên là nghe lén.

      Vệ Lạc liếc cái, cúi đầu tiếp tục thu dọn.

      Lúc này, giọng bay vào tai Vệ Lạc, "Nước Tấn thế lớn, lại nằm cạnh nước Tấn ta, nghe quân hầu có ý định liên hôn với Tần? biết vị công tử nào sắp cưới đây?"

      giọng hơi chán nản truyền đến, "Vị công tử nào? Công tử Kính Lăng chắc chắn . Hừ, công tử nhà ta hùng tài đại lược, thích nhất là bị người thao túng. Vả lại, cưới phụ nhân có tác dụng gì?"

      Nghe tới đó, khoé môi Vệ Lạc khỏi nhếch lên nụ cười lạnh: công tử nhà ông thích bị người thao túng? Vậy ta giết tôi, cũng là vì thích bị người thao túng?
      Last edited: 10/2/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc12 others thích bài này.

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Cha. Kha nag de chi va KL gap nhau lacon xa oi la xa chu dug noi den yeu nhau. Ma CD cua ta di dau rui. Huhu

    5. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      chương mới hay lắm nhưng có nhiều diễn biến, chờ chương sau
      thanks

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :