Chương 12: Thái độ của Hiền phi Ra khỏi Nguyệt cung, các phi tần lớn liền theo đường quanh co khúc khuỷu mà , tới thỉnh an Hiền phi của Lưu Vân cung. Rốt cuộc là sợ hãi thế lực của Hiền phi nên cho dù rất nhiều phi tần phụ thuộc vào Kỳ quý phi cũng dám đối với thỉnh an này chậm trễ. Lúc này, phi tần tới Lưu Vân cung thỉnh an lần lượt tới, Hiền phi Mạnh Hàm Ngọc ngồi ngay ngắn chính giữa. Cẩm Vũ đưa qua ly Phổ Nhị Thanh trà, Hiền phi nhanh chậm tiếp nhận, nhàng thổi lá trà xanh đậm, môi mỏng khẽ mím lại nhấp ngụm liền đưa lại, tay cầm khăn lụa thêu hoa mai lau khóe miệng sau mới chậm rãi chuyển ánh nhìn về phòng đầy mỹ nữ. Mọi người đều thấy, nếu Kỳ quý phi hơn các phi tần vài phần cao quý sang trọng, Hiền phi lại đứng đầu về đoan trang tao nhã. theo phía sau các phi tần Diệp Linh Sương khóe miệng thủy chung cười ôn hòa, nhìn về người nọ tư thái đoan trang ở phía sau, miệng hơi mím lại. Mạnh Hàm Ngọc, ngươi bất quá chỉ là nữ nhi của tướng quân nho , lại cố làm ra vẻ như mình là nữ nhi của dòng dõi thư hương? Có lẽ, thời gian năm qua người ở đây cố gắng học tập dáng vẻ mà hoàng hậu nên có. Đáng tiếc đáng tiếc a, ngươi học tập ra sao mà bộ dáng đoan trang kia đều làm cho người ta cảm thấy thực làm ra vẻ. Hương vị của Phổ Nhị Thanh trà làm sao tạo cho ngươi nhân phẩm được! "Bọn muội muội cần khách khí, đều tùy ý ." Hiền phi đối với mọi người cười , dáng vẻ khéo léo. Chúng phi tần cúi chào, từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, tùy tiện ngồi xuống ghế tựa, thực tế vẫn là ấn theo thứ tự phân vị từ xuống mà ngồi. Cho nên, Diệp Linh Sương như trước vẫn là ngồi ở vị trí cuối cùng. Hiền phi đảo qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở người Diệp Linh Sương, đánh giá lát, cười : "Đó chắc là Diệp phân nghi, theo bản cung nhìn là mỹ nhân, khó trách Hoàng Thượng có vài phần thương tiếc." "Hiền phi tỷ tỷ mới là mỹ nhân, muội muội làm sao so được, mới vừa rồi thấy tỷ tỷ đều nhịn được nhìn ngắm vài lần." Diệp Linh Sương xấu hổ đáp. Rất biết chuyện. Hiền phi thầm cười, khó trách Hoàng Thượng còn ban thêm cho vài hạ nhân. Bất quá, cho dù có là nữ nhân được sủng, cũng vĩnh viễn ngóc đầu lên được. Khẽ thở dài cái, cánh tay giơ lên, cổ tay là chiếc vòng đá hoa cương xanh biếc khảm kim cương xanh da trời bởi vì ống tay áo tuột xuống mà lộ ra, thu hút mọi ánh nhìn, "Ai, già rồi già rồi, các ngươi đám đều kêu bản cung tỷ tỷ, bản cung quả nhiên là già ." Dứt lời, bàn tay ngọc xoa xoa gò má mình. Diệp Linh Sương trong lòng cười lạnh, ngươi sợ là ước gì người khác đều kêu ngươi là tỷ tỷ , tư vị cao hơn người bậc ngươi có thể dễ dàng buông xuống sao. "Tỷ tỷ sao lại như vậy, tỷ tỷ bất quá mới tiến cung có ba năm ngắn ngủn mà thôi, vẫn như cũ là tuổi trẻ mỹ mạo, chúng muội muội làm sao so với tỷ tỷ được." chuyện là Tiết quý nhân, câu vừa ra khỏi miệng, mọi người khó tránh khỏi liếc mắt nhìn nàng cái. Thấy mặt nàng lộ vẻ đắc ý, Diệp Linh Sương hơi dẩu môi cái. Cái này là thà làm người câm điếc còn tốt hơn so với kẻ chuyện lung tung lại biết để đắc tội người khác. Tiết quý nhân cái gì lại nhắc tới chuyện ba năm, đúng vậy, bất quá mới ba năm mà thôi, nhưng Hiền phi mười tám tuổi mới vào cung, vốn là so với tú nữ đồng thời vào cung lớn hơn hai ba tuổi, ba năm qua, cũng hai mươi mốt, trong cung thứ thiếu nhất đó là nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo. Tiết quý nhân lời này chính là miệng vết thương của Hiền phi sát muối. Quả nhiên, sắc mặt Hiền phi ràng trầm xuống, lại rất nhanh thu hồi, trong lúc lơ đãng lộ ra vài tia hờn giận."Muội muội như vậy, bản cung liền yên tâm ... Cẩm Vũ, tiểu khố của bản cung lấy chút Phổ Nhị Thanh trà đến, đợi lát nữa pha trà cho các vị muội muội uống." "Vâng ạ." Cẩm Vũ vội vàng đáp, rồi ra ngoài. "Bản cung thể so với Kỳ quý phi, có gì đồ tốt chiêu đãi các vị muội muội, chỉ có Phổ Nhị Thanh trà mà Hoàng Thượng trước đó vài ngày ban thưởng có thể để vào mắt, bọn muội muội đừng chê cười." Hiền phi ánh mắt đảo qua mọi người, cười . " là trà mà Ngự Trà cung mới dâng lên?" Thanh đầy kinh ngạc của Quan tiệp dư hỏi. Lời này vừa ra, các phi tần mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại thêm vài phần kính sợ. Trà tiến cống phải tùy tiện liền có thể có, hàng năm tới thời điểm, Ngự Trà cung đem trà các tri châu tiến cống tinh tế sàng lọc lựa chọn sau mới trình lên hoàng đế, hoàng hậu cùng Thái Hậu, các nàng chỉ là phi tần bình thường vạn vạn lần cũng dám mơ ước. "Nguyên lai Quan tiệp dư cũng biết, chuyện kia bản cung tỉ mỉ." Hiền phi sắc mặt nhu hòa nhìn mọi người liếc mắt cái, dáng vẻ đoan trang, nhìn ra tật xấu gì. "Các vị tỷ tỷ đều kinh ngạc như thế, Phổ Nhị Thanh trà định là vật trân quý, muội muội chỉ là phân nghi phẩm cấp thấp như vậy nào dám hưởng dụng." Diệp Linh Sương mặt có chút khủng hoảng, hướng vị trí của Hiền phi nhìn thoáng qua, lại lập tức cúi đầu, trong mắt thoáng chút khinh thường, che lại thâm ý trong mắt. Tự hạ thấp thân phận của mình, để ngươi khác đắc ý lần. Đối với Diệp Linh Sương lộ ra thích ý, Hiền phi trong lòng thập phần vừa lòng, ánh mắt lơ đãng lộ vài phần đắc ý sắc, từ từ cười cười, : "Trong phòng nhiều người như vậy, bản cung được ban thưởng, đặt ở tiểu khố cũng là làm ra vẻ, chẳng qua là muốn các muội muội cùng nhau phẩm trà, Diệp phân nghi cũng nên tự coi mình, hôm qua Hoàng Thượng mới sủng hạnh ngươi, hôm nay phong thưởng chắc chắn thiếu được." Mọi người trong hâm mộ pha vài phần ghen tỵ, các nàng ngay cả chút đều có, vậy mà Hiền phi lại được ban thưởng cho loại trà rất hiếm này, ghen tỵ mới dâng lên trong chốc lát liền nghe đến nửa câu sau của Hiền phi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Sương ánh mắt trở nên khác lạ. Chính thất phẩm phân nghi quả coi là cái gì, nhưng nếu Hoàng Thượng lại thăng ba cấp, vị phân nghi kia tự nhiên so với các nàng cũng thấp hơn bao nhiêu, thậm chí có thể cùng ngồi ngang hàng với các nàng. Diệp Linh Sương trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, Mạnh Hàm Ngọc, ngươi tính kế hay, ngươi lập uy huênh hoang tâng bốc mình xong, liền làm cho mọi người đem mũi nhọn chuyển hướng về phía ta. "Ngay cả Hiền phi tỷ tỷ cũng như vậy , muội muội liền cùng chư vị tỷ tỷ thưởng thức chút Phổ Nhị Thanh trà." đến đây liền dừng chút, trong mắt ảm đạm mấy phần, "Nghĩ đến Hoàng Thượng thương tiếc muội muội như tỷ tỷ, giống loại lá trà trân quý này, nếu phải tỷ tỷ rộng lượng lấy ra cùng bọn muội muội thưởng thức, muội muội sợ là từ lúc sinh thời đến giờ khó mà gặp được." Lời này nhìn như vô tình, cũng là ra ý nghĩ trong lòng của rất nhiều phi tần, cho dù Hoàng Thượng sủng các nàng như thế nào, các nàng cũng có khả năng có được địa vị giống Kỳ quý phi cùng Hiền phi, người phụ thân đứng đầu văn quan trong triều, giữ chức Thừa tướng, người phụ thân đứng đầu võ quan, giữ chức thống lĩnh tướng quân nội thị vệ, các nàng gia thế thấp kém sao có thể so sánh. Mọi người nhất thời cảm khái vô hạn, phòng bị mới vừa rồi đối với Diệp phân nghi liền tan mất vài phần. Chúng phi tần cảm tạ, thưởng thức Phổ Nhị Thanh trà trong truyền thuyết, hương trà hương thơm ngát nồng nàn, trong lòng chua sót vô cùng. Rời khỏi Lưu Vân cung là gần nửa canh giờ sau, mặt trời lên cao khiến Diệp Linh Sương chói mắt, liền đưa tay lên che lại. Ở ngoài hậu điện Vân Kiều thấy chủ tử nhà mình ra, liền vội vàng theo. "Nương nương sao trở về Thúy Hà điện?" Thấy Diệp Linh Sương phải về hướng nam của Thúy Hà điện, mà là quay trở về phía tây lục cung, có chút kinh ngạc hỏi. "Ngày xưa An Uyển Nghi đối đãi với ta vô cùng tốt, mới vừa rồi ở Nguyệt cung nghe nàng thân mình có bệnh , muốn thăm chút." Diệp Linh Sương thản nhiên , vẫn quay đầu xem nàng, thẳng tắp hướng nơi nào đó đến, ánh mắt sâu thẳm. "Là như vậy." Vân Kiều thấp giọng câu, cúi đầu theo phía sau Diệp Linh Sương. Lướt qua Nguyệt cung đứng đầu tây lục cung liền đến gần cung điện khác. Trong sâu thẳm con ngươi bỗng dưng sáng vài phần, khôi phục chút sáng trong, cước bộ dừng lại, Diệp Linh Sương quay đầu nhìn nàng, mặt mang theo tia ảo não, "Nhìn lại xem, ta thăm người, nhưng lại biết Cam Tuyền cung là của người nào, Vân Kiều, ngươi hỏi nha hoàn bên kia chút." "Nương nương, Cam Tuyền cung ở vị trí thứ ba sau Nguyệt cung." Vân Kiều ánh mắt lóe lên, đáp, vẫn dựa theo chỉ thị của nàng đến hỏi người bên ngoài. Biết nàng trong lòng đưa ra lựa chọn, Diệp Linh Sương cũng làm nàng hoài nghi, hơi hơi gật đầu, hướng cung điện thứ ba bước vào. Từng bước vững vàng tới, trong mắt ý cười như thế nào cũng giấu được, chính là kia cười... khiến xương cốt lạnh như băng...
Chương 13: Thăm lại cố nhân cửa cung treo bảng Cam Tuyền cung ở chính giữa, dị thường bắt mắt. Ban ngày cửa cung mở rộng, được lau sáng sủa sạch , vừa thấy liền biết có người thường xuyên lại. Diệp Linh Sương khẽ nâng làn váy, chậm rãi bước qua hồng môn cao cao kia. Tất cả mọi thứ ra trước mắt. Chính giữa là chính điện Cam Tuyền cung, Cam Tuyền cung là cung đứng đầu, hai bên tả hữu là thiên điện mỗi thiên điện có hai gian các. "Vân Kiều, ta thăm An Uyển Nghi trước hay nên thăm Uyển quý tần bẩm báo tiếng tiện thăm hỏi luôn, nghe nàng cũng bị bệnh." Diệp Linh Sương nhìn chung quanh toàn bộ sân liếc mắt cái, giống như lơ đãng hỏi. Vài tiểu cung nữ qua lại làm như chú ý tới nàng, cúi đầu chỉ lo làm việc của chính mình. Trong đó có tiểu nha hoàn bưng nước trà hướng chính điện phía trước nàng tới. Vân Kiều suy tư biết trả lời thế nào, Diệp Linh Sương đợi nàng đáp lại đột nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Vị nương nương ấy ở chính điện?" Vân Kiều vội : "Hồi nương nương, ở chính điện đúng là Uyển quý tần. Thiên điện ở bên phải điện là nơi ở của Thẩm Tiệp dư, điện khác là của Điền Dung hoa. Thiên điện bên trái là của An Uyển Nghi cùng Tô Sung dung." Diệp Linh Sương các câu sau nghe lắm ràng, chỉ nhớ câu đầu tiên, ánh mắt khỏi trầm xuống. năm trước, Hủy Trân ngươi chẳng qua chỉ là sung nghi ngũ phẩm nho , nghĩ tới chỉ trong năm ngắn ngủi liền tấn chức đến vị trí quý tần này, trước kia quả nhiên là bản cung coi thường ngươi! "Ta nhớ chính điện chỉ có nương nương phi vị nhị phẩm mới có thể ở, chẳng lẽ là ta nhớ lầm?" Diệp Linh Sương nhìn chằm chằm cửa điện màu son trước mắt kia, sâu kín hỏi. "Nương nương chưa nhớ lầm, trừ bỏ hai cung là Dương Tử cung cùng Trường Nhạc cung chính điện để trống, những cung khác đều là các nương nương phi vị nhị phẩm, bất quá vì sao Hoàng Thượng để Uyển quý tần ở Cam Tuyền cung, nô tỳ cũng là biết." "Vậy sao... Thôi quên , việc này dường như phải là việc ta nên quan tâm." Diệp Linh Sương thản nhiên , hướng chính điện tới. Phía sau cửa đại điện cung nữ thấy có người trông như phi tần tới liền cúi chào, bộ dáng cũng có mấy cung kính. Nghĩ đến những người phẩm cấp thấp như nàng mỗi ngày đến bái phỏng hẳn là ít. "Ta là Diệp phân nghi ở Thúy Hà điện, nghe chủ tử các ngươi thân mình có bệnh , cố ý tới thăm chút." Diệp Linh Sương cười giải thích , trong lòng lại thầm hừ lạnh tiếng, Hủy Trân a Hủy Trân, ngay cả nha đầu của ngươi đều như vậy có cấp bậc lễ nghĩa, chẳng phải quên thân phận của chính ngươi trước kia? Ngươi trước kia luôn có bộ dáng cung kính lễ phép hầu hạ bản cung, bản cung cũng vẫn nhớ . Cung nữ kia đáp lời xong liền vào chính điện thông bẩm, chỉ trong chốc lát liền ra, : "Hồi Diệp phân nghi, nương nương nàng thân mình có bệnh tốt để gặp khách, lần sau chắc chắn tự mình Thúy Hà điện thăm Diệp phân nghi." Diệp Linh Sương cười , "Vậy cho ta chuyển lời tới chủ tử ngươi cần chú ý thân mình, cần đến Thúy Hà điện vì có chút xa xôi, lần sau ta lại đến bái phỏng." "Nô tỳ khuyên nương nương chú ý thân mình nhiều hơn, Diệp phân nghi yên tâm." Tiểu cung nữ kia xong liền tiếp tục cúi đầu đứng ở cửa đại điện, căn bản có muốn gì thêm. Diệp Linh Sương ánh mắt trầm xuống. Lần nữa nhìn cửa đại điện, cười rời . Tốt lắm! Ta thấy Kỳ quý phi đủ ngông cuồng, nghĩ tới ngươi nhưng ra chút cũng kém. Bất quá, ta chờ xem, Kỳ quý phi để ngươi càn rỡ như vậy bao lâu! "Nương nương chớ để ý, chờ nương nương có phi vị cao, tự nhiên có kẻ nào dám đem nương nương đứng ngoài cửa." Vân Kiều dường như cũng xem vừa mắt, trấn an . "Ha ha, sao, ta sao lại để ý chuyện đó." Diệp Linh Sương cười nhìn Vân Kiều liếc mắt cái, quay đầu hướng chỗ ở của An Uyển Nghi đến. Cửa đại điện có thị nữ trông coi, Diệp Linh Sương liền đẩy cửa ra rồi vào. Nghe thấy tiếng động, tiểu nha hoàn tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc, làm như nghĩ tới có người lại đây thăm hỏi, càng nghĩ tới là người đêm qua vừa mới được sủng hạnh Diệp phân nghi, người này là nha hoàn Châu Vân bên người An Uyển Nghi, trước kia thường cùng An Uyển Nghi qua lại Thúy Hà điện, tất nhiên là gặp qua Diệp phân nghi. "Diệp phân nghi là tới thăm nương nương nhà ta?" Châu Vân cung kính cúi thân mình hỏi. Diệp Linh Sương cười gật đầu, "Chủ tử nhà ngươi tại thế nào?" "Chủ tử nàng mấy ngày trước đây tinh thần hoảng hốt, lại bị lạnh cả đêm liền nhiễm phong hàn, tại có chút ho khan dứt." Châu Vân thần sắc ảm đạm . Phàm là hạ nhân đều hy vọng chủ tử chính mình có thể nhận được thánh sủng, nhưng An Uyển Nghi thân mình đột nhiên suy sụp, về sau Hoàng Thượng đến càng có cơ hội. Diệp Linh Sương tinh tế nghe, quả thực nghe được buồng trong truyền đến tiếng ho khan rất , hơi nhíu mi, hỏi, "Có từng để thái y đến xem qua?" "Hôm qua nô tỳ Thượng y cục thỉnh thái y đến xem, nhưng nơi đó thái y vừa nghe chủ tử chính là chính thất phẩm Uyển Nghi, thái độ liền trở nên lười nhác đứng lên, chỉ thuận miệng hỏi vài câu về thân mình liền chẩn đoán luôn là nương nương nhiễm phong hàn, sau lại chỉ nô tỳ lấy được trị thương hàn." Châu Vân cúi đầu tỉ mỉ . "Hồ đồ! Quan hệ đến thân mình chủ tử nhà mình sao có thể tùy ý như vậy?" Diệp Linh Sương bất mãn trừng mắt liếc nàng cái." Ngươi liền như vậy chiếu cố chủ tử nhà ngươi?" "Nô tỳ biết sai." Châu Vân bị Diệp Linh Sương như vậy, mắt nước vòng quanh. "Toàn bộ trong điện liền chỉ có nha hoàn là ngươi?" Diệp Linh Sương nhìn quanh vòng, lại hỏi. "Hồi Diệp phân nghi, vốn có nha hoàn nữa gọi là Bảo Sanh cùng nô tỳ hầu hạ, nhưng sau Hoàng Thượng mỗi lần đến cũng chỉ là chính điện tìm Uyển quý tần, có tới tìm nương nương, Bảo Sanh thấy vậy gần đây hay hướng chính điện lai vãng, nương nương biết nhưng thêm cái gì, nô tỳ nhìn đều thực đau lòng." xong lại bắt đầu ủy khuất nghẹn ngào. "Tiện tỳ như vậy lưu lại làm gì, trực tiếp cho Thượng Y cục làm việc cực nhọc, nương nương nhà ngươi vẫn là có quyền này." Diệp Linh Sương lạnh lùng . "Châu Vân, mới vừa rồi là ai mời vào trong ." Buồng trong truyền đến thanh ho khan hỗn loạn của An Uyển Nghi. Diệp Linh Sương khẽ thở dài, rồi vào. Nửa người nằm ở giường, An Uyển Nghi sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất là suy nhược, Diệp Linh Sương chưa bao giờ nghĩ tới chỉ ngắn ngủn tháng thấy, nguyên lai thanh thuần giai nhân biến thành bệnh tật như vậy. Thấy Diệp phân nghi tới thăm nàng, An Uyển Nghi thần sắc có chút kích động, cười : "Nguyên lai là tỷ tỷ đến thăm ta, nhanh chút ngồi ." "Sao lại chú ý thân mình như vậy?" Diệp Linh Sương có chút trách cứ nhìn nàng, nếu trong hậu cung to lớn này người mà Diệp Linh Sương chưa bao giờ từng có hận ý cùng khinh thường đó là An Uyển Nghi, về sau như thế nào nàng biết, chỉ cần nàng tại đối nàng tốt, nàng liền chiếu cố nàng chút cũng sao. "Muội muội sao, chính là cẩn thận bị thương hàn, uống chút dược tốt rồi." An Uyển Nghi vô tình cười."Nghe Hoàng Thượng đêm qua Thúy Hà điện của tỷ tỷ?" đến Hoàng Thượng trong mắt có chút thần thái, ngay lập tức trở lại nên ảm đạm. Diệp Linh Sương mắt trầm xuống, nữ nhân ngốc này hay là... Hai người hàn huyên sơ qua, Diệp Linh Sương liền đứng dậy rời ."An muội muội, chính mình muốn liền tranh thủ , tại hậu cung này nếu ngưoi thay đổi bá đạo chút ai kính sợ ngươi... lâu, có thái y đến giúp Uyển quý tần xem bệnh, ngươi cũng thuận tiện để nhìn xem." Đứng lên, Diệp Linh Sương cuối cùng câu. An Uyển Nghi nhìn bóng dáng kia xa, ánh mắt phức tạp. Hoàng Thượng từng qua, thực thích chính mình thanh thuần sạch , nàng phải thay đổi chính mình mới được sao... "Vân Kiều, ngươi An Uyển Nghi thay đổi ra sao?" Ra khỏi cửa Cam Tuyền cung, Diệp Linh Sương thản nhiên hỏi câu. "Nô tỳ thấy khó , cái này có gì chắc chắn cả." Vân Kiều cúi đầu trả lời. Hậu cung quá lớn, chuyện gì cũng có thể phát sinh, cho dù tại có là nữ nhân thanh thuần như nước cũng có thể trở nên ác độc tàn nhẫn, ví dụ như vậy chưa từng thiếu. Diệp Linh Sương cũng tiếp tục đề tài này, nhìn Nguyệt cung cách đó xa, quay đầu . "Nương nương, bên này có con đường gần hơn." Vân Kiều hảo tâm nhắc nhở câu, theo phía bên phải đường lúc trước cần qua Nguyệt cung. " biết." Diệp Linh Sương thản nhiên đáp lời, cước bộ có ngừng lại. Vân Kiều nhíu mày, khó hiểu theo sau. đường qua Nguyệt cung, Diệp Linh Sương quét vòng trước cửa cung, tìm xem có tiểu cung nữ hay vài thái giám lanh lợi nào . cung nữ thấy ánh nhìn của Diệp Linh Sương, liền ở tại chỗ hướng nàng cúi chào. Diệp Linh Sương thẳng tới, ôn hòa cười, hỏi: "Cả ngày ngươi đều phải canh giữ ở ngoài cửa Nguyệt cung?" Cung nữ kia cảm thấy khó hiểu khi nàng hỏi cái này, nhưng vẫn cúi đầu đáp: "Hồi Diệp phân nghi, nô tỳ cùng vài tỷ tỷ thay phiên nhau trông coi, nếu có người đến bẩm báo nương nương." Ngẩng đầu nhìn nàng cái, "Diệp phân nghi tới cung Hiền phi, nô tỳ chưa từng nghĩ đến Diệp phân nghi ngài lại quay lại đây, người có cần nô tỳ thông báo tiếng?" "Ha ha, cần, Cam Tuyền cung sườn điện An Uyển Nghi là hảo tỷ muội với ta trước kia, lúc trước ở nơi này của Kỳ quý phi tỷ tỷ nghe nàng thân mình có bệnh liền thăm chút, nay chính là vừa vặn ngang qua Nguyệt cung của tỷ tỷ, ta tốt lại quấy rầy." Diệp Linh Sương cười . "Nga, nguyên lai là như thế, nô tỳ nhớ Uyển quý tần cũng bị bệnh." Tiểu cung nữ tựa hồ là thuận tiện hỏi câu. "Đúng vậy..." Diệp Linh Sương thở dài, "Hình như là bệnh đâu, mới vừa rồi ta tiến đến thăm đều bị ngăn ở bên ngoài." Cố ý vô tình tăng thêm bệnh . Cung nữ đôi mắt lóe lóe, dĩ nhiên là dụng tâm ghi nhớ. Thấy Diệp Linh Sương xoay người muốn , liền cúi mình chào, "Cung tiễn Diệp phân nghi." Diệp Linh Sương cười cái, chầm chậm hướng Thúy Hà điện mà . Uyển quý tần, nay ta muốn ngươi cho dù bệnh cũng trở nên có bệnh! Phi tần bị bệnh có tư cách vào danh sách thị tẩm, ngươi bệnh bao lâu, Kỳ quý phi liền cho ta xem thủ đoạn của ngươi ...