1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan Tựu (Full 45 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45




      Ngày nóng bức, hai má vốn dĩ được rửa sạch của Tạ Tư lại bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lấy tay che ống loa điện thoại, chạy ra góc tường thầm xin tha, “Cái đó chẳng phải là kế hoãn binh của em sao?” tủi thân trong lòng bỗng chốc dâng trào, “ chẳng thấy cảnh tượng vừa rồi khi em bị vây kín xung quanh đâu, đám con đông như thế, mà ai cũng muốn lột da em, chẳng đồng cảm với em chút nào cả.” lại thành ra có chút làm nũng.

      “Đồng cảm với em cái gì? Suốt ngày ăn bậy bạ, cần phải để em đau chút mới học được cách ngoan ngoãn.” Ngữ khí lạnh lùng của dần lắng xuống.

      Động tác dùng đầu ngón chân vẽ vòng tròn đất của Tạ Tư bỗng dừng lại, đột nhiên đỏ mặt, “… Tối qua làm em đau tới mức chết sống lại, bây giờ còn nỡ như thế…” Bất giác nhớ lại bức tranh dịu dàng tối qua, khuôn mặt lại nóng bừng lên.

      Câu chuyện vừa bắt đầu có chút yên lặng, sau đó hình như cười nhàng, “Sau này còn đau nữa đâu, đảm bảo.”

      Tạ Tư nghĩ tới đôi môi cong lên của , nén nổi, tâm trí càng lâng lâng. cảnh giác nhìn khắp lượt bốn xung quanh, bỗng nhớ ra chuyện, tinh thần phiêu bồng, đứng dựa vào tường nghiêng đầu nhìn những ánh nắng len lỏi, “Em cho biết nhé, có người gọi em là tổng biên phu nhân rồi đó, tổng biên, em có cần đắc ý chút nhỉ?”

      “Đắc ý làm sao? Chuẩn bị bò ngang đường giống như con cua phải ?”

      nhìn những giọt nắng nhảy nhót, xen kẽ trong đó là những hạt bụi trôi bồng bềnh giữa trung, đưa tay nắm lấy, sau đó mở rộng đôi bàn tay, trống , nhưng lại có cảm giác như mình nắm lấy tất cả mọi thứ, “Bò ngang? Nghe cũng hay đấy chứ! Áp dụng ngay.”

      mỉm cười, “Nghe này, khuyên em nên bò ngang.”

      “Tại sao?”

      cản trở giao thông.”

      “Em cứ thế đấy!”

      “Vậy về nhà và luộc chín em.”

      “Thế có thành ma em cũng tha cho .”

      Ở đầu dây bên kia thở dài cái, “Tùy em thôi, khá quan tâm tới việc có thể ăn thịt em.” Dừng lát, giọng bỗng nghiêm túc, “Trong giờ làm lại gọi điện thoại làm việc riêng, trừ lương.”

      vội , “Ôi chao, em này tổng biên, có tiêu chuẩn kép như thế nữa sao? Cũng chẳng nghĩ xem em gọi điện cho ai. Gọi cho đó, cho đó.”

      “Ai bảo là tổng biên, làm người lãnh đạo, cái giỏi nhất chính là tiêu chuẩn kép.”

      hừ tiếng lạnh nhạt, “Tiêu chuẩn kép làm sao? Em vẫn là phu nhân tổng biên. Thời thế thay đổi rồi, em sợ nữa đâu.”

      Chu Minh tưởng tượng hình dáng xinh đẹp như rồng như hổ của người , bỗng thấy đắc ý. kìm nén được liền bật cười, quyết định vẫn cứ phải làm suy yếu uy phong của , “Muốn ăn đòn rồi phải ? Còn làm việc , lại điều em sang làm phóng viên giải trí bây giờ.”

      nhớ, nhiều lần từng ca thán rằng, phóng viên giải trí là gân gà(*) trong các loại phóng viên. Rất thích hợp với những kẻ si tình như Lạp Lạp, chỉ vì ngôi sao lúc nào cũng hếch mũi lên trời mà có thể đứng chôn chân đợi ba tiếng đồng hồ như cột trụ. Nếu để làm việc đó, chừng quát cho tiếng rồi đá luôn vào cái lỗ mũi dị dạng của ngôi sao đó.

      (*) 鸡肋 Có nghĩa là gân gà, ý chỉ những vật có nhiều ý vị, nhưng bỏ tiếc.

      “Hừ, nếu dám hạ thủ như thế đừng nghĩ đến việc đặt chân vào nhà em, và cả giường của em nữa.” xong tổng biên phu nhân khí thế lẫm liệt tắt máy, quả nhiên nhập vai quá nhanh, khả năng nhận thức khá cao.

      Chu Minh dở khóc dở cười nghe thanh tút tút của đầu bên kia, nghĩ ngợi. Cuối cùng ngốc này cũng biết được điểm yếu của rồi, được rồi, cứ để tiếp tục kiêu ngạo như vậy , ai bảo thích chiếc giường của đến vậy.

      Khi Tạ rảo bước nhanh như sao băng về văn phòng bộ phận phóng viên đôi mắt đan phượng nhạy bén lướt nhanh về phía góc cuối hành lang. Châu Minh và Lạp Lạp thầm to , biểu của Châu Minh vô cùng phức tạp, giống như biểu diễn trò biến đổi mặt Tứ Xuyên. Có dùng ngón chân cũng đoán được hai người họ bàn luận chuyện gì. Thế là bước về phía họ cách ung dung.

      “E hèm.” Hai người họ thấy đương xuất đều giật mình, đến nỗi thụt lùi về phía sau bước. Lạp Lạp phản ứng nhanh, dùng giọng be be như mấy con cừu gọi to, “A, phu nhân…” Tạ Tư lúc đó xúc động đến mức có thể nướng hết lũ cừu này.

      Châu Minh mặc dù lanh lợi nhưng dẫu sao cũng theo chân Tư cả quãng thời gian dài nên khả năng tùy cơ ứng biến cũng học được vài phần. Lập tức lao đến sát bên cách “nhiệt tình”, nắm lấy cánh tay làm ra vẻ thân thiết, “Chị Tư, chị đến rồi à? Tốt quá rồi, tốt quá rồi, sau này cứ để em hầu hạ chị nhé!”

      Vừa nghe đến đây, Tạ Tư và Dương Lạp Lạp có ảo giác như bước vào quán trai bao. Những lời lẽ này nghe sao cứ có cảm giác giống như thuật ngữ chuyên ngành của mấy gã trai bao vậy nhỉ. Tạ Tư nghiêng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn lên nhìn xuống đánh giá chàng Châu Minh cười toe toét với cái răng lệch kia. Bỗng có cảm giác, những lời Châu Minh mặc dù thuần chất trai bao nhưng với cái mặt toàn mụn dậy và cái miệng đầy răng mọc lệch này, rất khó để cậu ta theo đuổi cái nghề vĩ đại thách thức thể lực, đồng thời thúc giục ngọn lửa trong lòng các bà vợ giàu có. cảm thấy, nếu cậu nhóc này mà theo đuổi cái nghề ấy, vậy tấm bia uy tín của ngành nghề này sớm muộn bị hủy hoại trong tay cậu ta thôi.

      Lạp Lạp bước tới kéo Châu Minh níu lấy cánh tay Tạ Tư ra, sau đó bắt đầu dạy dỗ, “Châu Minh, cậu muốn chết à, tay của phu nhân cậu có thể tùy tiện chạm vào sao? Nếu để tổng biên biết được thế nào, còn mau giấu cái bộ vuốt đó .” xong, Lạp Lạp cười cách vô cùng nịnh bợ, quay sang Tư, “Phu nhân, chị xem có đúng thế ?”

      Tốc độ sửa chữa sai lầm của Châu Minh quả khiến người ta kinh ngạc, vội vỗ ngực, “Chị Tư, chị tuyệt đối đừng với tổng biên nhé! Quá lắm sau này em tình nguyện làm a hoàn cho chị.” Thế rồi, từ gã trai bao trong xã hội tư bản chủ nghĩa, cậu ta biến thành a hoàn trong xã hội phong kiến. Vừa dứt lời, Lạp Lạp lại vội vã, “Châu Minh đáng chết này, cậu làm a hoàn hả, thế tôi làm gì đây?”

      Châu Minh nghĩ lát, “Chị Lạp Lạp, chị thấy trong phim cổ trang, bên cạnh phu nhân đều có hai a hoàn theo, bên trái người, bên phải người, hai chữ: phô trương, phô trương. Chị có đúng ? Phu nhân…” xong, cậu ta liền quay sang nhìn phản ứng của cách đắc ý.

      Lúc mới đầu Tạ Tư cũng phải ra sức nịnh nọt Chu Minh, vậy nên nhìn chung nỗi khổ tâm của cậu ta thấu hiểu. Cậu ta nhất định rất muốn đánh cho cái, bởi vì tại, rất muốn dùng tất cả những tinh hoa học được cả đời để đánh cho hai tên nịnh nọt trắng trợn này trận. Ngại nỗi đây là nơi công cộng, với lại đầu mang vầng hào quang “phu nhân tương lai của tổng biên”, đành chọn cách cư xử của quý . Chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, “ đủ chưa vậy? Hai người muốn làm tôi nôn ra hết bữa sáng nay có phải ?”

      Lạp Lạp mặt đầy kinh ngạc, nắm tay ân cần hỏi thăm, “Chị… chị Tư, chị… có rồi sao?”

      Khóe miệng Tạ kìm được khẽ giật giật, khuôn mặt ba đường màu đen, chậm rãi bật ra mấy chữ, “ là biết liên tưởng đó Dương Lạp Lạp, lại mượn chị Lan xem mấy bộ phim đó đúng ?” Sau đó nhịn được còn cốc lên cái đầu mượt như nhung của ta mấy cái, “Đầu óc ngoài màu vàng(*) ra còn có thể nhét thêm màu sắc nào nữa hả?”

      (*) Màu vàng: Trong tiếng Trung còn có nghĩa là phim đen.

      Dương Lạp Lạp nghiêng đầu làm vẻ nghiêm túc suy nghĩ, “Màu khác… Màu vàng nhạt?”

      Lúc này Châu Minh cũng tới giúp sức, lòng thầm nghĩ thời cơ nịnh nọt ngàn năm có này nhất định thể bỏ phí được, vậy là cũng sấn tới cách thần bí và , “Chị Tư, chị Tư à, chị có cần xem ? Em cũng có, em cũng có đấy! Chị Lan bảo chị ấy cần nữa, sợ Trịnh Noãn Dương nhìn bản chất đầy kinh nghiệm của chị ấy nên đưa trả hết cho em rồi! Chị có cần , em có đống đây! Quả nhiên trong ngành này chị Lan là cao thủ, những đồ thu thập được có tính giáo dục cực cao, em thấy rất hấp dẫn.” Cậu ta dường như suy nghĩ gì đó, lại nhấn mạnh thêm lần nữa, “Rất hấp dẫn.”

      Tạ Tư cảm thấy việc bị mất kiểm soát rồi, chẳng hiểu tại sao hai đồ thần kinh này lại chuyển chủ đề từ bữa sáng sang phim đồi trụy. thấy thể tiếp tục ngây ra được nữa, cũng nhất định cần hai đứa a hoàn này, bởi vì bây giờ là thời đại khởi xướng tinh thần văn minh, cần phải làm tốt trình độ bề ngoài . Nhưng mấy thứ rác tinh thần ngất ngây này, tuyệt đối thể tuyên truyền rộng rãi bừa bãi trong công chúng mà chỉ phù hợp cho giây phút thân mật của những đôi tình nhân.

      Chủ đề này thích có thích, chỉ là có nên thảo luận cùng với hai kẻ thần kinh này hay ? Mặt làm vẻ nghiêm túc, nhìn đồng hồ, “Tôi chẳng có chút hứng thú gì đối với những thứ này. , làm việc , nếu tôi cũng chẳng giữ nổi đầu cậu đâu.” Dứt lời xua xua tay rời với tư thế hiên ngang đĩnh đạc.

      việc Tạ Tư là bạn của Chu Minh giống như quả bom hạng nặng, lại lần nữa ném thẳng xuống, tạo bọt nước bắn cao mấy mét mặt hồ vốn phẳng lặng của Sun Bird. quá hùng vĩ! Đám con tìm kiếm lâu như thế, cứ nghĩ bạn của Chu Minh phải là tiểu thư quyền quý, tài tử kết hợp cùng giai nhân, như thế trong lòng họ cũng coi như thua cách tâm phục khẩu phục, vắt cái khăn tay lau hai dòng lệ, cũng coi như chết tấm lòng ái mộ.

      Thế nhưng, thực lại làm người ta phẫn nộ biết bao. ràng, Tạ Tư vô danh này mình mò trăng dưới nước, mình leo núi Bắc Đẩu, mình ngắt cành hoa. thực ơi, thực ơi, mày quả muốn làm cho trái tim người con yếu đuối vui lên, mày chỉ muốn họ vắt cái khăn tay mà còn muốn họ phải nuốt chửng chiếc khăn đó tới mức tắc nghẹn cổ họng yếu đuối. thực à, mày ác độc quá!

      Ánh mắt như hùm sói của đám con ngược lại làm cho Tạ Tư dũng cảm hơn, sống tốt hơn. Mỹ nhân Hàn Vân Tiếu lại có gì sa sút cả vì gặp thất bại tình trường cũng khá nhiều, lần lượt đều thất bại trong tay nữ tomboy và công tử bột, đôi mắt sáng quắc hay nhìn quanh quẩn thường ngày cũng còn rạng rỡ nữa, bắt đầu trang điểm kiểu mắt khói dày cộp, nhìn giống như nữ quỷ vừa bò ra từ trong ống khói. Thế là khi so sánh Hàn Vân Tiếu với Tạ Tư, người ta phát ra rằng, Tạ Tư trước kia vốn trông giống đàn ông bây giờ dễ thương, còn mỹ nhân Hàn Vân Tiếu phong hoa tuyệt thế lại còn tao nhã.

      bị lộ rồi, Tạ Tư cũng chẳng cần để tâm nhiều nữa, tự nhiên thoải mái ra vào cùng Chu Minh. Hơn nữa, gần đây con xe Kia phát bệnh quá nặng, cứ bỏ lại giữa đường, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể triệt để tống nó vào lãnh cung, để rồi ngày ngày làm cùng Chu Minh. Trái tim bé nghĩ rằng, rất thích ứng với phô trương như thế này.

      Đỗ Thuần về quê nên Chu Minh nhất quyết ở lì nhà chịu rời. Có hai ngày nghỉ cuối tuần, Tạ Tư bị Chu Minh giày vò tới nửa đêm mới ngủ được, tới khi mặt trời lên đến tận ngọn tre, mới phát gối bên cạnh chẳng có ai, thức dậy rồi. Nghe tiếng lạch cạch từ phòng bên cạnh, mới dụi dụi mắt ra ngoài, thấy đem toàn bộ tài sản của mình chuyển tới nhà với hiệu suất cực kỳ cao, có vẻ trường kỳ kháng chiến rồi đây. Khi đó mặc chiếc áo phông rộng thùng thình dài tới gối, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, liền ngẩng đầu vội hỏi, “Em nhớ là trước kia thu bộ phim của Lưu Lan, trả chị ấy chưa?”

      Chu Minh nháy nháy mắt, đột nhiên lên nụ cười vô cùng tồi tệ, làm cho những chiếc lông tơ người Tư dựng đứng hết cả lên, tỉnh táo ngay lập tức. cười rạng rỡ, nhưng lại có chút thần bí, “Những đồ như thế hả, đương nhiên là trở lại rồi!” Cầm chiếc chìa khóa bàn trà, “Em nhắc, vậy về lấy đây!” Sau đó lại nháy mắt, cười mờ ám, “Tối nay chúng ta từ từ nghiên cứu.”

      Tạ Tư chỉ cảm thấy như bị cây gậy đập vào đầu. Cho tới khi cửa đóng cái rầm cái, tinh thần mới quay trở lại. Nuốt nước bọt, nghĩ tới cái lưng vẫn còn đau của mình. Trời ơi, chính là “thiên đường có lối , lại tự đưa mình vào tay ác quỷ”. Nằm bẹp sô pha, thổi thổi tóc mái trán mà trong lòng than khóc, “Dù sao cũng phải cho em nghỉ phép chứ.”

      Tối đó, Tạ Tư bải hoải co lại trong lòng Chu Minh và tự mắng nhiếc mình: Tạ Tư ơi Tạ Tư, hồi trước ta còn thấy mi rất thông minh, nhưng bây giờ ta lại chẳng cảm thấy thế nữa, chỉ số IQ của mi thực quá thấp rồi. Đừng có nghĩ người đàn ông này là người điên cuồng vì công việc, trắng trẻo, mi đánh giá thấp ấy. Người đàn ông này hổ danh từng luyện quyền .

      là làm người ta vô cùng tức giận!

      Giai nhân mà Chu Minh luôn miệng nhắc đến xuất đầu lộ diện, điều đó liền thu hút chú ý của dì và em họ . Ngày hôm ấy, mưa thuận gió hòa, đứng trong cầu thang máy chuẩn bị phỏng vấn, nhân lúc chờ đợi liền lấy tài liệu phỏng vấn ra đọc lại chuẩn bị mọi thứ tốt. ngờ, có người vỗ vào vai , giật mình Tư quay đầu lại mới phát đó là mỹ nhân với mái tóc uốn xoăn tinh tế cười tươi nhìn chăm chú, đứng bên cạnh là chàng Nhật Bản Ngô Khang.

      “Tạ Tư?” Giọng dịu dàng của tóc xoăn vang lên, nũng nịu như những cây kẹo bông.

      Trong lòng Tư thầm nghĩ, phu quân nổi tiếng nên cũng được hưởng vài phần lợi lộc, mà trở nên nổi tiếng rồi. mỉm cười gật đầu, lịch hỏi, “Vâng, là tôi đây, xin hỏi là ai?”

      Mỹ nhân bỗng phấn khích, đặt tay lên vai Tư rồi lay lay người , “Trời ơi, chị dâu họ, chị biết em sao? Sao họ lại thế nhỉ, đến em là ai mà chị cũng biết nữa.” ấy nhiệt tình đưa tay ra, “Chào chị dâu họ, em là Mạnh Tiêu Nhiên, chị có thể gọi em là Nhiên Nhiên.”

      Tạ Tư bị nhiệt tình của em họ tương lai công kích tới mức trở tay kịp. Thế là vội lau tay vào hai bên ống quần, sau đó mới cẩn thận nghiêm túc bắt tay với Mạnh Tiêu Nhiên, “Ha ha, Mạnh, xin chào, xin chào!” Vì ở tầng lớp bình dân quen rồi, Tư lại lộ vẻ ngưỡng mộ đầy mộng ảo đối với vị công chúa quý tộc, thế là từ người tự nhiên cởi mở, lần đầu tiên còn tự nhiên như thế nữa, thận trọng gọi tiểu công chúa là “ Mạnh”.

      Tiểu công chúa có chút vui, vỗ vai cái, “Chị dâu, cho chị xem em như người ngoài như thế, gọi em là Nhiên Nhiên.” Mạnh Tiêu Nhiên nhìn mặt Tạ cách chăm chú, trở nên tự nhiên hơn, trầm tư suy nghĩ lát, rồi bỗng chỉ vào đầu như bừng tỉnh ngộ, “Ồ, là chị, chính là chị, còn nhớ bữa tiệc năm ngoái , chị cũng tới dự và mặc bộ âu phục phải ? Chẳng trách, chẳng trách, tối đó họ em cứ nhìn chị mãi thôi! ra là chị à, ấn tượng của em về chị tối đó quả là rất sâu sắc.”

      nhiệt tình của Mạnh Tiêu Nhiên như sóng biển cuốn phăng khả năng phân tích bình thường của Tạ Tư, nhưng sau đó cũng hiểu hai việc, là: bất kể là tiểu công chúa quý tộc hay tiểu công chúa bình dân, đều ầm ĩ cả. Những học nghệ thuật đều nhiệt tình giống như lửa. Hai là: thể nhớ bữa tiệc tối đó, những lời mà Lượng muội với , lúc bóc con tôm, “Lão Tạ, chị ở đây ăn tôm, thế có thấy người đẹp bên kia , bắt đầu ‘ăn người’ rồi đấy!” cảm thấy Lượng muội chỉ đúng nửa, tối đó Tạ Tư chỉ chuyên tâm ăn tôm, nhưng hoàn toàn ngờ có vị ngụy quân tử mặc vest giày da lại muốn “ăn” , mà đám người đẹp đứng sau lại muốn “ăn thịt” . Cái gọi là “bọ ngựa rình bắt ve sầu, nào hay chim sẻ đằng sau chờ” miêu tả ràng chuỗi thức ăn như thế.

      Có thể thấy, mặc dù Lượng muội có thông minh trời cho, nhưng vẫn nhìn thấu được giai đoạn giữa đó, ta còn phải tu luyện nhiều.

      Trong lúc chuyện, Mạnh Tiêu Nhiên mời Tạ uống trà chiều, đồng thời bày tỏ tiếc nuối. Mẹ ấy, cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị Tôn Giai Chi rất hiếu kỳ về , nhưng ngại thân là bậc trưởng bối nên lần sau long trọng mời hai người họ ăn. Đồng thời vị tiểu công chúa cũng tiết lộ, bố mẹ Chu Minh vừa hay tin việc đại cả đời của con trai liền vội xử lý nốt công việc ở nước ngoài để về gặp con dâu.

      Tạ Tư bỗng cảm thấy muốn uống trà nữa, muốn tới đỉnh ngọn núi nào đó tránh xuất đầu lộ diện. Thế là kích động muốn chạy như điên ra ngoài để mua bản đồ, nhưng chỉ là kích động mà thôi.

      Buổi chiều hôm đó, Mạnh Tiêu Nhiên và Tạ uống trà, ngồi bên cạnh là tùy tùng kiêm vệ sĩ Ngô Khang. Tạ Tư thầm nghĩ, vị chủ tịch này cũng cao minh, tìm tên đồng tính làm vệ sĩ cho con , chẳng khác nào đặt kè kè bên cạnh tên thái giám, đúng là cực kỳ an toàn. Ngay lập tức, ngưỡng mộ đối với Tôn Giai Chi cuồn cuộn như nước sông Giang, dằng dặc chảy ngớt.

      Ánh mắt tiểu công chúa nhiệt tình như ánh mặt trời mùa hè, nóng tới mức muốn làm cho đối phương hòa tan cùng nước biển. Cũng may Tạ Tư là người bình tĩnh, nhiều càng thêm thoải mái, hai người trực tiếp coi Ngô Khang như người vô hình, mưa xuân bay tung tóe như sao, tới mức làm mặt Ngô Khang càng lúc càng đen lại.

      Trong khi tiểu công chúa tâm trạng vui vẻ vào nhà vệ sinh, cuối cùng Tạ Tư cũng có thể nhìn toàn diện chàng đồng tính trong truyền thuyết - Ngô Khang. Vì tính cách to gan lại có hậu thuẫn của Chu Minh nên ánh mắt càng phải che giấu, trực tiếp để lộ ra biểu như tham quan sở thú. mặt Ngô Khang dày đặc những đường nét đen đen, cuối cùng cũng chịu được liền lên tiếng, “Nhìn đủ chưa vậy?”

      Tạ Tư nhấp ngụm trà, “Chưa, nhìn uổng phí mà.”

      “Có nhìn ra cái gì hả?”

      Tạ Tư đặt cốc trà xuống, thản nhiên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú có viết hai chữ “đồng tính” đó, “Nhìn ra rồi, tôi thấy năm nay phải cẩn thận chút, mệnh phạm Thái Tuế.”

      Khuôn mặt uy nghiêm của Ngô Khang có chút tự nhiên, “Cảm ơn, phạm vào Thái Tuế rồi, cho nên tôi cần phải cẩn thận nữa.”

      Tạ Tư bỗng lắc đầu lia lịa, xua xua tay, “, phải, tôi thấy rằng tốt nhất cậu nên tìm biện pháp an toàn.” Sau đó ra hiệu bằng tay, “Cậu xem xem, lần trước báo chúng ta còn làm trang chuyên biệt chống lại cái gì đó, lúc nào tôi cầm tới cho xem thử.”

      Mắt Tạ Tư thấy Ngô Khang có khuynh hướng dùng vũ lực, nhanh nhạy, quay sang gọi to Mạnh Tiêu Nhiên tới, “Nhiên nhiên, em quay lại rồi hả, trợ lý Ngô hình như hơi đau bụng phải, có phải trong trà có độc ?”

      Lúc đó, Ngô Khang nhìn đôi mắt sáng như sao của ngồi đối diện, cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Minh lại chỉ này.

      cái là độc từ bên trong, cái là độc từ bên ngoài, đôi trời sinh, hổ là cặp đôi ác ma.
      laula thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1: việc CK




      Đêm thu, đèn hoa đăng vừa được treo lên. Chu Minh tắm xong, lấy khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp, bước vào phòng khách hỏi Tạ nằm ghế sô pha gặm táo xem ti vi, “Bà xã, cái quần hiệu CK màu đen của đâu? Mất tích cả tuần nay rồi!”

      Động tác gặm táo ngừng lại lát, “ mất tích cả tuần nay mà bây giờ mới báo án với em? Muộn rồi!” Thực quá muộn rồi!

      “Sao lại muộn, quần áo trong nhà phải do em giặt sao, em thể biết được?” Vừa lau tóc vừa nhấc đôi chân dài của Tạ Tư ra và ngồi xuống sô pha, sau đó lại đặt chân lên đầu gối mình, vừa cười vừa hỏi vợ nằm dài cách nhàn nhã: “Bà xã, chiếc quần đó của mọc chân đâu.”

      Người nào đó thoải mái trở mình sang tư thế khác, tiếp tục cắn miếng táo to, nháy nháy mắt, “Chu papa à, nhưng con trai cẩu của có chân đấy!”

      “Trư Đầu? Trư Đầu làm sao?”

      Cuối tuần, Tạ Tư vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần lại ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu, đến trưa, nằm ườn giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như con sâu, đói đến nỗi trước mắt ra màu vàng óng mỡ màng của chiếc đùi gà, cuối cùng đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ tìm thức ăn.

      tới phòng của nó xem thử biết. Ôi, táo ngọt quá!”

      Sau hồi, tiếng gầm thét từ phòng khách ầm ầm vang tới, “Tạ Tư, cái quần hiệu CK của sao lại biến thành khăn trải giường của Trư Đầu thế?”

      Tạ Tư phì cười, sau đó lại tiếp tục khậc khậc gặm táo.

      Bóng đen cao lớn nào đó thở phì phì bổ nhào tới, tay cướp quả táo trong tay Tạ nằm bẹp sô pha, tức giận ném mạnh vào thùng rác, “Còn ăn, ăn, ăn, em làm người phụ nữ gia đình kiểu gì thế? Còn đem cả quần lót của giặt trong cái tổ chó nữa.”

      Tạ giây trước vẫn còn nằm mềm nhũn ra như bùn, ấy thế mà thoắt cái bật dậy, đứng nghiêm, tức khí hét lên, “Này, họ Chu kia, tôi ngày ngày giặt quần áo nấu cơm cho , quản khó khăn, oán hận mà phục vụ , nước mắt nước mũi đều nuốt vào trong bụng.” Sau đó, chống nạnh tiến gần đến bên , “Em làm vợ còn chưa gầm lên với , thế mà ngược lại còn quay ra quở trách em phải ?” Thế rồi, cực kỳ tức giận, đấm đấm vào ngực Chu Minh, “Chiếc quần đó Trư Đầu thích, tại sao lại thể cho nó chứ, hả? có thể dùng đồ lót hiệu CK, dựa vào cái gì mà con trai cẩu của em được dùng ga trải giường hiệu CK? Dựa vào đâu?”

      Chu Minh trừng mắt nhìn chằm chằm vợ hung hăng, liền hạ giọng , ngọn lửa giận của bà nội trợ quả nhiên ngạo mạn như trong truyền thuyết. liền thay đổi chiến thuật, cười dịu dàng, ôm lấy vợ hung hãn, ừ, tốt lắm, thái độ như núi lửa phun trào đó cũng mềm vài phần, hai má hồng hào trẻ trung vẫn còn chút ngượng nghịu, “Bà xã, biết sai rồi vẫn chưa được sao?... Chỉ có điều, đó là chiếc quần thích nhất.” Ngữ khí pha chút làm nũng.

      “Nhận thấy sai rồi phải ?” vợ hung hãn được đằng chân lân đằng đầu, ngọn lửa tức giận càng mạnh hơn.

      “Biết sai rồi… sai rồi!”

      “Hừm, thế còn được.” tiếp tục đấm đấm vào ngực . “ nghe đây, lần sau đừng có mà quát vợ, quát lần, em mang thêm cho Trư Đầu chiếc ga trải giường nữa, nghe chưa?”

      “Nghe rồi!”

      to lên xem nào!”

      “Nghe rồi!” thanh to tới nỗi làm Trư Đầu ngủ ngon cũng phải thức giấc, sủa oang oang.

      Trong tiếng kêu xin tha, ánh mắt Chu Minh là hình ảnh phản chiếu của ánh sáng trong đêm thu rực rỡ. Tạ Tư, đợi chút nữa mà xem, cho em biết tay là như thế nào.

      tuần sau, đêm thu càng mơ màng hơn.

      “Bà xã, sao chiếc quần hiệu CK nữa của lại mất tích rồi?” Ai đó chau mày, lẩm bẩm vào chỗ ổ chó, chống mắt lên trừng trừng nhìn vợ ngồi nền nhà chơi trò chơi, “Sao lại thành ga trải giường thế? rồi Tạ Tư, em đừng quên rằng, ngoài con trai cẩu ra em còn có ông chồng là nữa đấy.”

      Ai đó vẫn tiếp tục trò đua xe hấp dẫn trong tay, vừa chơi vừa trả lời, “ quên, quên, ngày mai em mua về cho tá.”

      “Thế em phải cất cẩn thận, dựa vào cái gì mà lại dùng của ? Em lấy quần trong của em mà cống hiến làm ga trải giường cho nó ấy.” Ông chồng Chu Minh cũng đặt mông ngồi xuống, liếc nhìn vợ đua xe. “Ngốc, bên trái… bên trái…”

      dòng chữ “game over” chớp sáng xuất màn hình, Tạ Tư bực bội vỗ ngực, sau đó đặt cái điều khiển trò chơi xuống, mặt mày nhăn nhó, “ ồn ào cái gì thế? Tại nên em mới thua đó! nhìn Trư Đầu xem, nó thông minh như thế, lúc cần náo nhiệt náo nhiệt, khi cần yên lặng yên lặng, học trí thông minh của nó có được ?”

      “Em vẫn biết ngượng mà nhắc tới con chó ngu ngốc đó sao? Em xem, em phải kính biếu nó bao nhiêu chiếc quần hiệu CK của nữa?”

      “Em biết làm sao được? Em để cả đống quần áo lót giường chuẩn bị cất vào tủ, nó cứ chạy tới tha quần CK của . tưởng em sung sướng lắm sao? những phải hầu hạ người đàn ông thích hàng hiệu mà còn phải hầu hạ chú chó thích hàng hiệu. Vui vẻ thế còn gì nữa?...” quay và tiếp tục bắt đầu cuộc đại chiến đua xe mới.

      Chu Minh giật cái điều khiển, nhấn nút “pause”, chau đôi mày rậm, “Bà xã, ngộ nhỡ Trư Đầu có thói quen sưu tập ga trải giường hiệu CK sao?”

      Tạ Tư cười gian xảo, nhàng ghé đến bên tai Chu Minh, “Yên tâm, vợ ngày ngày ra ngoài ngắt lá cây về cho che lại…” tiếp tục bổ sung, “Bây giờ thịnh hành mốt retro.”
      Hale205laula thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 2: việc cuộc đua chó




      mười giờ đêm, trời tối đen như mực, nhưng khí khô nóng của đêm hè vẫn khó chịu vô cùng. Chu Minh tắm hòng xua tan mọi mệt mỏi, những sợi tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán khiến có thêm vài phần quyến rũ. Tạ Tư bị thương ở chân nằm nhà tĩnh dưỡng, nằm dài ghế sô pha, say sưa xem phim sitcoms nửa đêm. Mặc chiếc quần đùi mát mẻ, bên chân bị thương đặt ghế cách gọn gàng, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao. Chân bên kia duỗi thẳng ghế, đung đưa trái phải, cả người giống như con cua chân dài nằm phơi nắng nhàn nhã bãi biển.

      Chu Minh ngồi dựa bên cửa, nhìn cái dạ dày lép kẹp của dưới ánh đèn, có chút khổ não. cầm chiếc khăn bông ngồi xuống nền nhà, rất tự giác đón lấy chiếc khăn, rồi cứ thế vừa nằm vừa lau tóc cho , đôi mắt sáng ngời từ đầu tới cuối vẫn dán chặt vào màn hình ti vi, xem tới chỗ đặc sắc, hưng phấn tới mức đánh vào vai , “Ha ha ha, như thế mà cũng bị sảy chân… haha.”

      Chu Minh thấy hơi đau, nắm lấy cánh tay đó của , quay đầu quát, “Bà , vai của tôi phải cái bao cát đâu.”

      Tạ Tư liếc cái chẳng vui vẻ gì, động tác lau tóc vẫn dừng lại, nhưng lực tay có vẻ mạnh thêm chút, “Làm bao cát tý mà cũng tủi thân hả? Chẳng thấy em vì danh dự của gia đình mà bị thương sao? xem, em hiền lương thục đức có oán thán lời nào ?” Sau đó, lại nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi toe toét cười.

      Lau tóc xong, Chu Minh đứng dậy ngồi lên sô pha, cẩn thận đặt bên chân bị thương của Tạ Tư lên chân mình, vừa hay lúc đó đến phần quảng cáo, Tạ Tư bực mình đấm xuống ghế sô pha, miệng ngừng làu bàu, “Tối thế này rồi mà còn chiếu nhiều quảng cáo thế, chiếu cho ma xem à?”

      Chu Minh cẩn thận kiểm tra bên chân bị thương của Tư, cúi đầu và thêm vào, “Ma cũng biết tiêu dùng mà.”

      Tạ Tư phì cười, sau đó đôi môi khẽ cong lên, dùng bên chân bị thương đá Chu Minh cái, “Này, làm gì mà xin nghỉ phép cho em tới nửa tháng liền? phải em rồi sao? Em là thằn lằn đầu thai, bốn năm ngày là khỏi rồi. Bị nhốt trong nhà mình phải muốn em ngột ngạt tới chết sao? Sau khi Thuần Thuần có bầu, gã họ Đường đó liền nhốt ấy trong nhà, ngay cả phạm nhân cũng còn tự do hơn ấy. Như thế càng tốt, em cũng bị thương, hai người chúng em đúng là Ngưu Lang - Chức Nữ, xưa nay vốn chẳng thể gặp nhau.”

      Chu Minh dường như có chút trầm tư liếc cái bụng Tạ Tư, chầm chậm gật đầu, “Nhốt trong nhà? Đây có khi lại là ý kiến hay.”

      Tạ Tư ngây người, lại đá Chu Minh cái, đôi mắt trợn trừng tròn xoe, “Nhốt trong nhà mà hay hả? Gã họ Đường đó miệng luôn vì muốn tốt cho Thuần Thuần, hại cậu ấy suốt ngày than buồn với em.” Ngồi bật dậy, hoa chân múa tay to, “Em thấy cái tên Đường Mục Lâm đó đúng là thực chủ nghĩa bá quyền, có kiểu đối đãi với phái nữ như thế sao?”

      Chu Minh đợi Tư đem tất cả những bực bội trong lòng hết ra, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng, “Nếu chủ nghĩa bá quyền có thể thay đổi được hòa bình thế giới cũng chẳng ngại gì mà thử xem sao.”

      Người phụ nữ vừa rồi còn thét như rồng như hổ bỗng có chút xấu hổ, giọng yếu dần,

      … Thế là có ý gì? Thử xem sao?”

      ti vi phát tiếng nhạc cao vang sôi động, trận ác chiến sắp bắt đầu. Chu Minh nhàng cấu bên chân phải bị thương của Tạ Tư, biểu có vẻ rất nghiêm túc, “Còn hỏi là có ý gì? Ý là muốn giáo huấn em.”

      Tạ Tư “ái da” tiếng, rên rỉ kêu đau, có chút tủi thân, “Này, hôm nay uống nhầm thuốc rồi phải ? Đối xử với hiền thê như thế sao? Trời xanh ơi, con sai rồi, ngay từ đầu con nên lấy, con cưới ngày hôm nay đâu bị ngược đãi như thế này. Trời xanh ơi…” Vờ hờn khóc, Tạ Tư thầm tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của mình.

      Chu Minh cảm thấy tai ngứa ngáy, thể chấp nhận được thể loại tần số thanh cố tình gào lên như thế này, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, “Đảm ? Ý em thể loại hiền lành chịu khó mà em lau nhà bị vấp ngã nên chân bị thương, kiên nhẫn chịu đau đứng lên lau nốt chỗ còn lại, sau đó lại chịu đau để giặt hết quần áo, cuối cùng mới bệnh viện phải ?”

      Đôi môi Tạ Tư khẽ run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Chu Minh trong lòng bắt đầu khua chiêng gõ trống, sau đó lại ưỡn ngực trả lời, “Đúng thế, việc này chứng minh cách đầy đủ nhất, đó là tính đảm của em.” Sau đó, chỉ vào mắt cá chân sưng như cái bánh bao, “Nhìn , nhìn , bằng chứng vững như thép.”

      Chu Minh vẫn chẳng có ý phản bác lại, chỉ nở nụ cười, “Sáng nay khi đứng trong thang máy của tòa nhà, vô tình nghe mấy chuyện. Họ ở tầng này, biết vợ của tên ngốc nào chạy đua trăm mét trong công viên với chú chó , kết quả chú chó chạy hết trăm mét, còn đó mới chạy được nửa đường bị vấp ngã. Cuối cùng lại là chú chó thông minh hơn, giúp gọi người qua đường nhờ giúp đỡ.” Nhìn đôi má bắt đầu ửng hồng lên của Tạ Tư, càng buồn cười hơn, “Sau đó nghe kỹ, ồ, cái tên chồng ngốc nghếch đó chẳng phải là sao? Em xem có đúng ? Vợ ?” Tạ Tư ngập ngừng, lại nên lời, chỉ biết chăm chú nhìn Chu Minh, biểu có chút xấu hổ mà đờ đẫn. Chu Minh bế Tư ngồi đầu gối mình, ánh mắt long lanh rời bất cứ biểu nào khuôn mặt , tay ấn mạnh vào trán , hôn dữ dội, “ hay chạy nhảy như em, chưa có bầu mà làm người ta yên tâm như thế, sau này có bầu rồi làm sao đây? Nhốt trong nhà chẳng phải có lợi cho em sao? chỉ hận là thể kiếm cái dây, ngày ngày dắt em mới có thể yên tâm được.”

      Tạ Tư đẩy ra, mở to miệng, có chút hoảng sợ: “Dắt em ? coi em là Trư Đầu hả?”

      Chu Minh vuốt mái tóc dài ngang vai của Tư cưng chiều: “Trư Đầu còn hiểu chuyện hơn em.”



      ---HẾT---
      Hale205 thích bài này.

    4. xiaojiang

      xiaojiang New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      thanks bạn

    5. LemonPhan

      LemonPhan New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Có ebook cho truyện này k bạn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :