1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.

      Trạm vương phi cười khẽ, sau đó kéo tay Doãn Thiên Lương, ôn nhu : “Ta à, chính vì biết tính tình Lương nhi ngươi mới phát giác cùng thông gia với Cầm di là tốt nhất, phu phụ Cầm di là người hòa nhã, nhìn ở mặt của ta cùng cha vương gia ngươi cũng bảo vệ ngươi, nếu như đến nhà khác, ta thế nào yên tâm được.”

      Vành mắt Doãn Thiên Lương đỏ lên, vì cái gì khác, chính là mẹ vương phi thương nàng, sợ cái ngốc tử nàng bị nhà chồng khi dễ, vì vậy tiếc hạnh phúc cả đời của con trai bạn thân khuê phòng của mình, đáng thương Du Ngạn Chương cứ như vậy bị gài bẫy, tất yếu cọc gỗ cho làm vợ.

      “Mẫu thân, Lương nhi biết mình ngốc, Lương nhi vẫn sợ rời xa ngài, mẫu thân, Lương nhi lấy chồng có được hay ? Lương nhi muốn phụng bồi ngài.” Doãn Thiên Lương . lấy chồng tốt, ở trong phủ thân vương ăn uống, chờ Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh gả , nàng chính là con , hạnh phúc.

      “Lương nhi ngốc, lấy chồng sao được? Chờ phụ vương cùng mẹ già rồi còn nữa, người nào chiếu cố ngươi?” Trạm vương phi cười .

      quan hệ, ta tự mình chiếu cố mình.” Doãn Thiên Lương , biết những lời này giống như vô nghĩa, bất quá để tỏ lòng phản kháng cuối cùng vẫn phải .

      “Lương nhi, ngươi sợ Ngạn Chương đối tốt với ngươi? Yên tâm, có phụ vương cùng mẹ ở đây, đối đãi với ngươi rất tốt.” Trạm vương phi .

      Doãn Thiên Lương lên tiếng. Xong rồi, nàng cứ như vậy bị bán , may mắn chính là, bán cho lão quen biết.

      “Lương nhi?” Trạm vương phi thấy nàng cúi đầu vội vàng giọng hỏi.

      “Lương nhi nghe lời mẫu thân.” Doãn Thiên Lương . nghe cũng vô dụng, vẫn là nghe . biết thức ăn ở Du gia có ăn được hay đây.

      Trạm vương phi cười, lại cho nàng biết những thích của Du Ngạn Chương. Doãn Thiên Lương nghe vào tai trái ra tai phải, nàng biết người đàn ông đó nhớ ràng như vậy làm gì? Sau này quen rồi hãy . xong, mặt trời cũng xuống phía tây, tuy ăn của Trạm vương phi bữa cơm, bất quá ăn có chút tiêu hóa được, Trạm vương phi còn tưởng nàng xấu hổ.

      Ngày thứ hai, Trạm vương phi có động tĩnh gì.

      Hai ngày sau cũng có động tĩnh, Doãn Thiên Lương vừa mới buông thả tâm, Trạm vương phi phái người tặng mấy bộ y phụ màu hồng. là mùa xuân này Doãn Thiên Lương cũng có mua thêm quần áo mới, vừa đúng mua thêm hai bộ.

      Doãn Thiên Lương lúc này mới hoảng hốt nhớ lại, Trạm vương phi hình như Du Ngạn Chương thích ôn nhu thanh nhã. Nhưng... ai màu hồng chính là ôn nhu thanh nhã? Hổ còn có hổ trắng, chẳng lẽ có thể cùng con thỏ trắng ăn cà rốt rồi hả?

      Bất quá, đổi lại quần áo mới, bọn nha hoàn đều đẹp mắt, Doãn Thiên Lương nhìn mình trong gương, ách... nổi bật nên là gương mặt mập mạp trẻ con này, đều là cảm giác béo mập. Cái bộ dạng này mà Du Ngạn Chương còn coi trọng nàng ... vậy nhất định là người thích luyến đồng ( trẻ ), trói hai người ở chỗ, nàng nhất đinh phải cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận.

      Khi lần đầu tiên mặc quần áo mới thỉnh an lão thái quân, lão thái quân nhìn nàng cười, mặt Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh có chút tươi đẹp nào.

      Doãn Thiên Lương tiếp tục giữ vững quang cảnh trạng thái thần kinh biết. vất vả kết thúc sớm, Doãn Thiên Lương trở về phòng ngủ của mình, còn chưa ngồi nóng mông, hai tiểu nha đầu trong phòng lão thái quân đến mời, Du thiếu gia tới, mời các vị tiểu thư qua. Doãn Thiên Lương định giở giọng bĩu môi, nhưng khi nhìn đến hai tiểu nha hoàn trước mặt nàng lập tức liền thấp đầu đổi lại trạng thái thẹn thùng, bước chân thống khổ hướng sân lão thái quân.

      Cúi đầu vào cửa, hướng về phía giường lão thái quân hay ngồi phúc phúc thân liền nghe Trạm vương phi : “Lương nhi, gặp mặt Ngạn Chương ca ca.”

      Ngốc tử chắc xấu hổ, cho nên Doãn Thiên Lương bị kéo đến trước mặt áo dài màu xanh đen, nàng tự nhiên : “Thiên Lương ra mắt Du ca ca.”

      “Lương muội muội hữu lễ.” thanh hơ có vẻ yếu ớt . Ngốc tử xấu hổ, tự nhiên cũng xấu hổ, cho nên sau khi ra mắt, Doãn Thiên Lương chẳng qua là an tĩnh đứng ở bên người Trạm vương phi, cũng ngẩng đầu, con mắt cũng lộn xộn... mặc dù nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn “người cùng giường tương lai”.

      Trạm vương phi nhàng kéo tay của nàng nhéo, biết ý gì. Sau đó kéo nàng ngồi vào chỗ của nàng.

      Doãn Thiên Lương vẫn duy trì trạng thái cúi đầu, đối diện người mặc áo màu xanh đen đó, trừ cằm trở nên nàng đều nhìn thấy.

      Rất nhanh, hai nữ nhi khác của Doãn gia cũng tới, còn đem theo lễ ra mắt, bất quá, so với Doãn Thiên Lương ngây ngô, hai nữ nhi khác biểu vô cùng thẹn thùng. Lão thái quân cũng để các nàng ngồi ở bên người Trạm vương phi, hàng ba đều là màu hồng.

      Du Ngạn Chương trước thay mặt cha mẹ thỉnh an lão thái quân, lại thỉnh an Trạm vương phi. Sau đó chính là liên miên việc nhà, lão thái quân đoán chừng lâu rồi có gặp nhân vật linh thông tin tức ở Kinh thành, cho nên rất nhiệt tình, Trạm vương phi còn lại là rất quan tâm đến huynh đệ của mình.

      Doãn Thiên Lương đối với người nào cũng quan tâm, nhưng lại thể quan tâm, theo như tính toán của bác vương phi, đó là cha mẹ chồng tương lai của nàng, nào dám quan tâm a.

      Tán ngẫu sau đó, các nữ nhân đem bản năng bát quái đến đề tài hôn nhân đại của Du Ngạn Chương. Du Ngạn Chương lễ độ trả lời chưa từng suy tính.

      Để cho trong lòng Doãn Thiên Lương dấy lên hy vọng nho ... người em, ngươi từ từ suy tính, tốt nhất suy tính đến xuất gia hoặc chuyển đổi giới tính.

      , cha con Doãn thị lục đục tới, lại phen hàn huyên, chút kiên nhẫn cuối cùng của Doãn Thiên Lương cũng mất sạch .

      Hoàn hảo, láo thái quân để cho các cháu lui xuống, Doãn Thiên Lương rất muốn đầu tàu gương mẫu ra, nhưng theo thứ tự lớn , nàng phải sau, thấy Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh chậm chạp đứng dậy, lời từ biệt, Doãn Thiên Lương rất oán hận hai nàng này.

      vất vả mới đến cửa phòng, Doãn Thiên lương vừa thả lỏng bả vai xuống.

      “Lương nhi.” thanh vô cùng dễ nghe bất ngờ vang lên ... Doãn Thiên Lẫm gọi nàng.

      Doãn Thiên Lương theo bản năng quay đầu lại: “A?” Xem ra khuôn mặt mập mạp trẻ con liền hoàn toàn sáng .

      “A.” Sau khi Doãn Thiên Lương lấy lại tinh thần, bận rộn thấp đầu: “Nhị ca, ngươi gọi Lương nhi có chuyện gì sao?” Sau đó trong lòng hoài nghi Doãn Thiên Lẫm có phải bị vương phi cố tình chỉ thị làm như thế.

      có việc gì, ngươi xem chút đây có phải của ngươi ?” Doãn Thiên Lẫm .

      Doãn Thiên Lương nghi ngờ, thứ gì? Bất quá vẫn chấp nhận tới, thấy Doãn Thiên Lẫm lấy ở trong tay áo ra món đồ, là trâm hoa nho , Doãn Thiên lương cũng biết là phải của mình.

      “Nhị ca, ngươi nhặt được ở đâu?” Doãn Thiên Lương đưa tay muốn nhận.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ12 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.

      “Ha ha, Lương nhi, thời điểm bắt bướm cũng chú ý, rớt đồ cũng biết.” Doãn Thiên Lẫm khẽ cười , đem đồ thả vào trong tay nàng: “Cất , sau này cẩn thận.”

      Doãn Thiên Lương lúc này ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn Doãn Thiên Lẫm ... bắt bướm? Chẳng lẽ ngày đó nàng lô ra nguyên hình bị Doãn Thiên Lẫm thấy được? Nếu làm sao biết được nàng dối là đuổi theo con bớm? Nhìn mặt Doãn Thiên Lẫm cũng vô cùng lịch tuấn tú, Doãn Thiên Lương suy tính buổi tối có muốn đem diệt khẩu hay .

      “Lương nhi?” Doãn Thiên Lẫm vỗ vỗ đầu nàng.

      “A, cảm tạ, tạ nhị ca, sau này ta cẩn thận.” Doãn Thiên Lương lấy lại tinh thần , sau đó quýnh lên ra.

      đường trở lại khuê phòng, trái tim Doãn Thiên Lương đạp giống như đua ngựa vậy... bình tĩnh được. Xong rồi, nàng mới làm quý tộc có mấy ngày lại bị thu hồn.

      Doãn Thiên Lẫm có thể cảm thấy nàng bị tâm thần phân liệ hay ? Có thể thực mời đạo sĩ tới thu phục nàng hay ? Nàng cũng muốn giống như Tôn Ngộ bị nhốt vào trong lọ, nàng còn phải về nhà. biết bây giờ nàng trèo tường trốn có kịp ? bỏ được thức ăn nhà Vương gia cũng những bày biện cao cấp này a.

      Ở trong phòng tới tới lui lui mấy vòng, bọn nha hoàn thấy nàng lắm cái trâm hoa qua lại cũng hiểu, thể làm gì khác hơn là cúi đầu đứng thẳng hàng.

      Chợt thấy Doãn Thiên Lương u ám tới mép giường thẳng tắp nằm xuống trừng tròng mắt nhìn đỉnh màn, Hương Châu vội vàng tới cúi người xuống hỏi: “Quận chúa, ngài thoải mái?”

      Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn nàng ta chút, bộ mặt mệt mỏi: “hương Châu, đầu ta có chút choáng váng, nếu như lát lão thái quân truyền cơm, người trở lời thay ta, ta nghỉ chút.”

      “Nô tỳ sai người mời đại phu.” Hương Châu .

      cần, ta lát tốt.” thanh của Doãn Thiên Lương yếu ớt, giống như người bị đói bụng chừng mấy ngày. xong ngược lại nhanh chóng, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Hương Châu cau mày, tự mình bẩm báo Vương phi.

      Đại phu đến xem qua, có chút bị gió lạnh, có gì đáng ngại. bất quá, Doãn Thiên Lương danh chính ngôn thuận đạt được đặc quyền “dưỡng bệnh”, đặc quyền giá cao là uống thuốc. Doãn Thiên Lương trước kia cuồng thích uống cà phê, cho nên coi thuốc như cà phê uống.

      Trạm vương phi buổi tối đến xem nàng, lôi kéo tay của nàng : “Đứa này, thế nào cẩn thận lại bị bệnh lúc này.” Nhìn Doãn Thiên Lương chút bỗng nhiên lại cười: “Hay là xấu hổ khi nhìn thấy Ngạn Chương.”

      Doãn Thiên Lương rũ xuống mi mắt, con ngươi cố ý nhìn về phía giữa giường. Cũng lời nào, vốn định kìm nén đỏ ửng chút, đáng tiếc biểu bì da có chút dày, mạch máu tệ ... gọi là da mặt dày, cho nên nghẹn ra được.

      Trạm vương phi lại hiểu lầm, nhìn Doãn Thiên Lương vừa cười.

      “Lương nhi của chúng ta rốt cục cũng biết xấu hổ, Lương nhi a, mới vừa rồi mẹ hỏi, đứa bé Ngạn Chương kia giống như cũng rất vừa ý Lương nhi.” Trạm vương phi .

      Lão già thích luyến đồng... Doãn Thiên Lương nghĩ đến. mặt vẫn như cũ, bộ biết, con ngươi nhìn hướng tới nơi nào.

      “Tốt lắm tốt lắm, uống ngày thuốc là tốt , nếu , Ngạn Chương bị Ngưng nhi và Tịnh nhi đoạt mất.” Trạm vương phi .

      Tặng miến phí còn sợ nàng thích đâu, giành ... dĩ nhiên, lời này chỉ có thể oán thầm.

      Hương Châu bưng thuốc, TRạm vương phi nhìn nàng ngoan ngoãn uống thuốc liền cười: “Thuốc này cũng trị xấu hổ, hay là Lương nhi đừng uống.”

      Mặt Doãn Thiên Lương căng cứng chôn ở sau chén thuốc. Mẹ Vương phi có tế bào hài hước.

      Mẹ vương phi lại làm nàng thể làm gì khác là uống ngày thuốc “thân thể suy yếu kia” biến mất. Ngay cả lúc này ánh mắt Doãn Thiên Lăng nhìn nàng cũng có chút đúng. Mặc dù Doãn Thiên Lương lạnh cả người, nhưng cũng quyết định chủ ý đến chết cũng nhận.

      Sau bữa tối ngày này đến chuyện lên Kinh, Doãn Thiên Lương muốn lấy việc liên quan đến mình, lấy cớ trở về “nghỉ ngơi lấy sức”, chỉ nghe Doãn Thiên Lăng : “Sao Thiên Lẫm Lương nhi đây? Ta xem Lương nhi cũng theo lên kinh nhìn chút, Tịnh nhi và Ngưng nhi có trong phủ, mình nàng buồn bực sao.”

      “Đại ca, ta buồn, nhị ca cũng a.” Doãn Thiên Lương . Tận lực khống chế giọng nhanh chậm. thôi thôi, cũng , trong núi có hổ, nàng chính là Bá vương.

      “Lương nhi.” Trạm vương phi vỗ vỗ tay của nàng : “ nhiều năm chưa từng gặp qua cữu cữu, mợ, sợ rằng cũng nhận ra, vừa đúng cùng gặp thân thích.”

      “Mẫu thân, ta ... thân thể ta mấy ngày nay khó chịu, nếu như đường tạo thành rắc rối làm trễ nải hành trình tốt.” Doãn Thiên Lương . Nàng hết sức đặc biệt muốn “thăm người thân”.

      có sao, có đại phu theo còn sợ gì Tốt lắm, ngày lên đường cũng nhanh, Lương nhi ngươi trở về thu dọn đồ đạc .” Trạm vương phi .

      “Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương đứng dậy phúc thân, cúi đầu hướng trốn , từ bả vai cũng có thể nhìn ra nàng ỉu xìu.

      “Lương nhi giống như là thoải mái, bằng ...” Trạm vương gia lên tiếng, tiểu khuê nữ này thích chuyện thường ra cửa, đến Kinh sợ là sợ người lạ, ở lại trong phủ cũng tự tại chút.

      “Chính thoải mái mời càng thêm mang theo nàng cùng, ngài suy nghĩ chút, chỉ có Thiên Lẫm cùng Lương nhi, Thiên Lẫm là ca ca, vạn nhất Lương nhi có bệnh gì, Thiên Lẫm lại có phương tiện chiếu cố, còn bằng theo lên Kinh, ta cũng yên tâm chút.” Trạm vương phi .

      “Phu nhân có lý, vậy mang theo Lương nhi .” Trạm vương gia .

      Khóe miêng Doãn Thiên Lẫm khẽ cười.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.

      Doãn Thiên Lương nhìn Hương Châu và Tiểu Đào phụng cao hứng thu dọn đồ đạc rất là buồn bực. Trong lòng giống như có ổ thỏ nhảy lên nhảy xuống, Kinh thành --> hoàng cung --> hoàng đế --> người tinh ranh trong những người tinh ranh --> hết thảy biết. Nhớ tới ánh măý Doãn Thiê Lăng nàng có chút sợ, cảm giác chuyện này chính là tính toán của “ca ca” hiểm của nàng.

      Thu thập xong, Trạm vương phi lại phái người tới truyền nàng . Doãn Thiên Lương tới, kinh ngạc thấy luyến đồng Du Ngạn Chương ngồi. Mới yên tĩnh theo Trạm vương phi chỉ định ngồi bên canh Du Ngạn Chương, mắt nhìn thẳng, đầu hơi thấp.

      “Lương nhi, thu thập xong?” Trạm vương phi hỏi.

      biết, cũng phải là nàng dọn dẹp.

      “Hương Châu thu dọn, cũng nhanh thôi.” Ngoài miệng đáp.

      “Vậy tốt.” Trạm vương phi cười , sau đó còn gọi nha hoàn, để cho nàng ta Lương Úc các cho nha hoàn thu thập đồ phải cẩn thận, Quận chúa lần này lên Kinh có thể phải ở nhiều ngày.

      Doãn Thiên Lương vừa nghe, mẹ vương phi quá khách khí , ở nhiều ngày? Nhất định là đem nàng mạnh mẽ kín đáo đưa cho Du gia, sau đó vẫn ở đến sang năm 15 tuổi dẹp .

      “Mẫu thân, phải là rất nhanh trở lại sao?” Giả bộ ngây thơ, bình tĩnh, giả bộ ngây thơ.

      Trạm vương phi cười. Doãn Thiên Lương thấy bà ấy có ý mập mờ khuôn mặt tươi cười ngây ngô thiếu chút nữa duy trì được nữa. phải là nhẫn tâm như vậy ? Nàng ăn nhiều lắm, khóc, làm khó, đốt tiền, nàng muốn bị đuổi ...

      “Đúng rồi, Lương nhi, ngươi mang Ngạn Chương tìm nhị ca của ngươi , mới vừa rồi còn tới chuyện này.” Trạm vương phi .

      Khóe miệng Doãn Thiên Lương giật giật, nhanh chóng liếc về phía Du Ngạn Chương cái, mặt của cũng có chút được tự nhiên.

      “Làm phiền Lương muội muội.” Du Ngạn Chương đứng dậy. “Chất nhi cáo lui.”

      Ra cửa, Doãn Thiên Lương cúi đầu cũng quản Du Ngạn Chương có cùng hay . tìm Doãn Thiên Lẫm ... mấu chốt là Doãn Thiên Lẫm ở nơi nào a? Nàng cũng qua.

      “Quận chúa, mình Ngạn Chương có thể tìm được, nhọc quận chúa rồi.” Du Ngạn Chương , giọng lạnh nhạt lễ độ.

      Doãn Thiên Lương đứng lại, bày ra khuôn mặt tươi cười: “A, vậy ta về trước. Du thiếu gia thong thả.” Sau đó đợi Du Ngạn Chương gì, Doãn Thiên Lương nhấc chân liền , trong lòng nhất thời cao hứng, nhìn tiểu hỏa này cũng thích bị lôi kéo kết duyên đâu.

      Nhất thời cao hứng, có chút hí hửng, Doãn Thiên Lương thuận tay bẻ gãy cành liễu đêm lá cây nhéo nhéo, cũng biết Du Ngạn Chương với gương mặt kinh ngạc che đậy.

      Khoảng thời gian trước khi xuất giá ở nhà Vương gia để cho Doãn Thiên Lương cảm thấy giống như khách của chính phủ tới chơi, nghe đây là kết quả đơn giản hóa của đơn giản hóa.

      Doãn Thiên Lương theo Trạm vương phi, hai người theo lão thái quân, dọc theo đường xem chút màu xanh của sông núi, chân Doãn Thiên Lương nhiều lần ngữa ngáy.

      Bất quá, mấy ngày nàng biết, TV những lúc tùy tiện tìm đồng cỏ nghỉ ngơi phải là , mỗi khi bọn họ chạy tới, lúc đó khẳng định toàn bộ đều là toàn diện phòng bị, mọi mặt đều xử lý tốt. Doãn Thiên Lương muốn tự thể nghiệm chút sông núi bị ô nhiễm ... căn bản là có khả năng.

      Nhưng tồi là, dưới tai mắt đông đảo của mọi người, Trạm vương phi cũng cố ý chế tạo cơ hội để cho Doãn Thiên Lương và Du Ngạn Chương làm cái gì mập mờ.

      Vì phối hợp với sức chịu đựng của lão thái quân, cho nên đội ngũ về phía trước cũng nhanh. Sắp đến ranh giới Kinh thành lại đụng phải mấy nhà Đại tướng biên cương cùng gia quyến vào kinh chúc thọ, đội ngũ trải qua dung hợp lớn quanh co khúc khuỷu như vậy vài dặm, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng len lén vén rèm xe lên xem chút cảm thấy bọn họ giống như cái đuôi rất lớn.

      Doãn Thiên Lương nghĩ nếu như Hoàng đế lão tử tuần ... đoán chừng đội ngũ thủ lĩnh đến đích, cái duôi vẫn còn ở Kinh thành xếp hàng ra khỏi cửa thành đâu.

      Tụ hội lớn như vậy, kết quả chính là nam chủ tử nhiều, nữ chủ tử cũng nhiều, các thiếu gia tiểu thư càng dài thêm gấp bội.

      Doãn Thiên Lương đúng là gặp được nhiều mỹ nữ yểu điệu. Sau đó thầm nghĩ, đây phải là đến Kinh thành tìm lão công sao? Phương Nam nhiều như vậy, hơn nữa phía Bắc ... biết số lượng đàn ông có đủ hay .

      Lại di chuyển, rốt cục nửa tháng cũng nhìn thấy cửa lớn Kinh thành cùng đội ngũ nghênh đón Thái Hoàng thái phi phía trước, làm cho giống thắng lợi của đại hội sư đoàn quân đội vậy.

      Rốt cục Doãn Thiên Lương cũng nhìn thấy uy nghi của Thái Hoàng thái phi ... thường ngày thấy dáng vẻ ở trong vương phủ, đối mặt với đám quan viên tới đón giá còn lại là vẻ mặt xơ xác tiêu điều ... a, , là mặt nghiêm túc. Hơn nữa phần lớn vào Kinh tựa như phân giải thành phần nguyên tử vậy, bỗng chốc tìm thấy.

      nhà Trạm vương là hoàng tộc chính quy, dĩ nhiên đầu tiên muốn vào hoàng cung để cả nhà đoàn tụ, trong cung, bọn họ còn gặp được các huynh đệ tỷ muội may mắn còn sống sót của Trạm vương, hơn nữa cả nhà, tình cảnh được gọi là gia đình lớn, Doãn Thiên Lương đoán chừng nếu là ăn bữa cơm đoàn viên, phỏng chừng phòng yến hội Trung Hải Nam miễn cưỡng đủ dùng.

      Trường hợp long trọng loại này, hai người lấp lánh nhất chính là sắp tho tinh... Thái hoàng thái hậu, cũng tránh khoe khoang ... Hoàng đế Doãn Liệt.

      Vốn lên gọi là Doãn Thiên Liệt, nhưng người ta là Hoàng đế, dĩ nhiên thể cùng quả hồng tiểu Quận chúa giống nhau, cho nên đổi thành hai chữ.

      Đây là Doãn Thiên Lương lần đầu tiên nhìn thấy “ thể” Hoàng đế (người ), cho nên khi người nào chú ý nàng luôn len lén quan sát chút, như thế nào đây, hé ra mặt tự tiếu phi tiếu, đôi mắt chẳng phân biệt được vui giận, đôi lông mày tựa như tơ mà phải tơ ... hời hợt, mặc dù bình thường kém chút so với nghiệt Doãn Thiên Lăng, cho dù khí thế cường đại, cho dù mặc y phục màu vàng cũng thể bỏ qua, Doãn Thiên Lương khỏi thầm than, quả nhiên, Hoàng đế phải người thường có thể so sánh.


      Chương 8.

      Bảy quỳ tám lạy chín dập đầu xong rồi, nhiều năm thấy đường, biểu, ca ca tỷ tỷ, đệ đệ, bọn muội muội của mình ra mắt, Doãn Thiên Lương cảm giác mình đụng phải gia phả sống.

      Cuối cùng lần thấy toàn bộ, Doãn Thiên Lương hoa cả mắt. Cộng lại so với mẫu đều nhiều hơn. Mượn đám người lão thái quân, Doãn Thiên Lương đợi toàn bộ các vị tiểu Quận chúa cũng ở tại trong cung rồi. Ở trong cung cũng rất phiền toái, ngay cả ăn cơm tối cũng phải thỉnh an Thái Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, hoàng hậu, sắc ăn lớn mới kì quái.

      Rốt cuộc cũng hành hạ xong, nằm ở bên trong tẩm cung xanh vàng rực rỡ được phân phối cho mình, Doãn Thiên Lương có chút kích động, nghe laoị địa phương như hoàng cung này nhiều oan hồn rất dễ dàng lộng hành, biết có thể hay để cho nàng vượt qua chút. Nhớ năm đó, nàng rất muốn đêm khuya dạo ở trong cố cung, đáng tiếc, có điều kiện.

      Càng nghĩ càng kích động, Doãn Thiên Lương rất muốn ra ngoài rất muốn ra ngoài thám hiểm lần, đây chính là vé vào cửa miến phí, ngồi dậy, chân đụng vào thảm suy nghĩ chút lại rụt trở về, “ngốc tử” như nàng nếu muốn chơi trò kích thích như vậy khiến bị hoài nghi.

      Sáng sớm hoàng cung khẩn trương mà tự động, loại địa phương này hoàn hảo phải là đợi cả đời, nếu sớm muộn cũng bị suy nhược thần kinh.

      Suy nghĩ chút, sáng sớm, có người nhún nhường đối với ngươi “xin xúc miệng”, “xin lau mặt”, “xin thay quần áo”. “xin @#&”, Doãn Thiên Lương nghe nghĩ, chẳng lẽ thời gian tắt thở thái giám ở bên cạnh “xin băng hà” ?

      vất vả ăn bữa sángắn vào miệng cũng thấy hứng thú, qua loa ăn chút. Cùng lão thái quân thỉnh an Thái hoàng thái hậu, vừa thấy đông nghịt người đầy đất, chỉ có mấy lão thái thái chuyện.

      Thái hoàng thái hậu với lão thái thái hôm qua quá nhiều người, thấy mấy nha đầu bọn ta, hôm nay coi đẹp mắt hơn. Tâm trạng Doãn Thiên Lương căng thẳng, lão thái thái này lại muốn loạn chút Uyên ương ngày trước để nghiên cứu sao? Bất quá lập tức lại an ủi mình, quan hệ, nàng ngày hôm qua loại bỏ chút, trong các đường biểu tỷ muội có mấy người rất nổi bật, quận chúa ngây ngô nàng là bình thường giống như thái giám trong hoàng cung này vậy.

      Xem qua vòng, quả nhiên Thái hoàng thái hậu cùng mấy vị lão thái phi đối với mấy người ... nổi bật kia khen dứt miệng, trong đó có Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh nhà Trạm vương.

      chuyện, trẻ thoạt nhìn có cá tính rất phấn chấn tươi cười tiến vào, cho Hoàng tổ mẫu thỉnh an. Thái hoàng thái hậu hiển nhiên rất là thích nha đầu này, lôi kéo tay của nàng cười trách mắng: “Thế nào đến muộn hơn so với các tỷ muội? Tệ quá.”

      Doãn Thiên Lương nhìn sang, này tác phong chân .

      cười, làm nũng chút, các vị tỷ muội cũng rất ít tới Kinh, hôm nay vừa đúng chị dâu hoàng hậu nàng muốn trong miếu dâng hương, bằng các nàng liền cùng nhau theo xem Kinh thành chút cũng tốt. Thái hoàng thái hậu đồng ý. Mười mấy quận chúa liền phân tán trở về thay quần áo lần nữa.

      Lần này “dạo chơi chùa miếu ngày” quả nhiên rất nhàm chán, chùa miếu so với ở Sở Châu lớn hơn chút, hộ vệ càng thêm sâm nghiêm hơn mà thôi, cũng bái bồ tát phải cũng giống nhau? Ngay cả đại điện lớn cũng giống nhau.

      Hoàng hậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, Doãn Thiên Lương rất là bội phục nàng ta có thể chịu được nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, suy nghĩ chút, Hoàng hậu cũng phải loại người có định lực có thể làm.

      Chuyện bất ngờ xảy ra, công chúa nàng muốn mang nhóm quận chúa xem đường phố chút. Cảm giác của Doãn Thiên Lương đối với nàng ta thoáng cái tốt lên tràn đầy. Đáng tiếc, Hoàng hậu nương nương mang cung quy quốc pháp ra ... kết quả là, đề nghị bị bác bỏ. Bất quá, khai ân ngoài vòng pháp luật chình là có thể chơi các nơi trong miếu chút. có kinh nghiệm ghê tởm ở Sở Châu, Doãn Thiên Lương quyết định quên ngồi đàng hoàng chút.

      “Lương muội muội?” Lại là Hoàng hậu.

      Doãn Thiên Lương phản xạ có điều kiện đứng lên: “Hoàng hậu nương nương.”

      Hoàng hậu dịu dàng nở nụ cười: “Lương muội muội quả nhiên là dịu dàng ít ."

      “Tạ nương nương khích lệ.” Doãn Thiên Lương . Trời ạ, Hoàng hậu, cơ thể Hoàng hậu sống chuyện cùng nàng.

      “Lễ độ như vậy cũng có vẻ xa lạ, Thiên Hương gọi ta là tẩu tẩu, sau này ngươi cũng gọi ta là tẩu tẩu .” Hoàng hậu vui vẻ cầm tay nàng, tâm tình Doãn Thiên Lương bị khống chế cuồng loạn đứng lên... nàng phải là gấp gáp, nàng là kích động.

      “Thiên Lương dám.” Doãn Thiên Lương . Công chúa gọi nàng ta là chị dâu, phía sau cánh cửa đóng kín người ta lại là trực hệ ....

      “Ngươi nha... thôi, chúng ta cũng dạo .” Hoàng hậu .

      Doãn Thiên Lương tự chủ cất bước cùng theo, vừa nhìn lén Hoàng hậu, thoạt nhìn bất quá cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại là nhất quốc chi mẫu, là lợi hại.

      Đoạn đường xem phong cảnh này tâm tư Doãn Thiên Lương đồng đều.

      đường hồi kinh, Doãn Thiên Lương nhìn chút tay của mình, hai ngày nay rửa tay, đây chính là người có tiếng tăm từng cầm.

      Buổi tối trở lại tẩm cung lão thái quân, lão thái quân hỏi trong kinh như thế nào, Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh trong kinh rất tốt, có khí thế. Doãn Thiên Lương có lên tiếng. Doãn Thiên Ngưng bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra : “Bà nội, Hoàng hậu nương nương rất thích Lương nhi, hôm nay Hoàng hậu còn dắt tay Lương nhi cùng .”

      Ánh mắt lão thái quân mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng thâm ý nhàng tới đây.

      Trong lòng Doãn Thiên Lương đem Doãn Thiên Ngưng đánh trận, trong lòng than thở, quả nhiên, niên đại nào cũng giống nhau, chuyện xấu chỗ nào cũng có a.

      “Hoàng hậu nương nương thấy ta ngồi mình mới tới trò chuyện cùng ta.” Doãn Thiên Lương .

      Lão thái quân cười: “Đứa Hoàng hậu này là người tỉ mỉ, ban đầu Thái hoàng thái hậu cũng là nhìn trúng điểm năng lực này của nàng ta giữ lại làm hậu.”

      Doãn Thiên Lương vội vàng gật đầu phụ họa. Sớm biết cũng thể nghiệm cảm giác kích thích này, nếu khi Hoàng hậu cầm tay nàng xấu hổ rút lại rồi.

      Ngày thứ ba, các Đại tướng biên cương, soái tướng biên giới cùng gia quyến vào cung thỉnh an. Thái hậu , đám nha đầu trẻ tuổi cũng chuyện với các bà được, Ngự hoa viên chơi chút , vì vậy nhóm quận chúa lại phân tán.

      Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, hôm nay Doãn Thiên Lương bị lập giải thích được, ai kêu nàng cùng tới chỗ nào chút. Cũng tốt, vừa đúng theo ý của nàng.

      Kết quả là, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên quanh minh chính đại thăm miến phí hoàng cung. Cái hoàng cung này lớn a, quanh quẩn lại, vòng qua tiểu Kiều nước chảy, qua đình đài lầu các ... rốt cục nàng đem mình lạc mất.

      Đưa mắt nhìn lại, tường đỏ ngói vàng, bọn thái giám cung nữ thỉnh thoảnglui tới, nhưng mỗi người đều giống như vội vàng đầu thai, Doãn Thiên Lương dứt khoát hỏi.

      mệt, còn bị ánh mặt trời gay gắt cuối thu rọi vào, Doãn Thiên Lương tính toán tìm chỗ râm mát hẻo lánh nghỉ ngơi trước chút hãy . Mắt thấy chỗ phía trước núi giả, Doãn Thiên Lương bước những bước về phía trước ... nếu như nàng biết từ núi giả bên kia đường chuyển ra cái Doãn Liệt, nàng cũng đụng trạm cái sát tinh đó rồi.

      Nàng biết Doãn Liệt, cũng biết Doãn Liệt có biết nàng hay .

      Nhưng lại , đời này, Hoàng đế cùng bất luận kẻ nào chủ động chào hỏi, nhưng có nghe có thể ngược lại. Vì vậy Doãn Thiên Lương thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hướng về phía Doãn Liệt làm lễ, còn chưa gì, liền nghe Doãn Liệt : “Ngươi là Lương nhi nhà Thập nhất thúc?”

      “Vâng, chính là Thiên lương.” Doãn Thiên Lương , trong lòng thầm kính nể trí nhớ của người này.

      “Lương nhi như thế nào tới nơi này? Càng về phía trước là có thể ra khỏi nội cung, mau trở về thôi.” Doãn Liệt .

      “Vâng, Thiên Lương biết. Thiên Lương cáo lui.” Doãn Thiên Lương lập tức . Trước sau như vẫn cúi đầu, chờ Doãn Liệt qua.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.

      qua, cũng là hai người trước sau. Doãn Thiên Lương len lén quay đầu lại nhìn chút, chính là bóng lưng trai đẹp, núi giả này vắng vẻ vô cùng, làm chút chuyện muốn người khác biết còn rất tiện lợi. Nhún nhún vai, chuyện nàng bắt gian, đoạn thời gian này nàng chỉ muốn đóng vai tốt chờ bị ném tới Du gia là được.

      vất vả hỏi thăm trở lại tẩm cung, thấy Trạm vương phi ở đó, nhìn thấy nàng mặt rất vui vẻ.

      “Mẫu thân, ngài từ cung tới đây?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nàng vẫn tương đối buông lỏng khi chuyện với bác vương phi.

      “Ừ, hôm nay ta muốn gặp Nhã Cầm di, Lương nhi, ngươi cùng mẫu thân.” Trạm vương phi .

      Ách --- cùng nhau --- muốn, có lúc nàng thích người.

      “Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương rên lên, thời điểm loạn rối cả mắt, mẹ vương phi vẫn quên giúp đỡ kết đôi --- quả nhiên có thiên phú làm bà mai.

      Thay đổi suy nghĩ chút, Doãn Thiên Lương nàng cứ như là hàng ế vậy, đều muốn bán đến cửa rồi hả?

      Nghĩ nghĩ, dám .

      Theo Trạm vương phi xuất cung, lên hai cỗ kiệu, chạy đến Du gia.

      Ngồi ở bên trong kiệu, Doãn Thiên Lương buồn bã thất vọng dựa vào phía sau. Gả gả , dù sao con người Du Ngạn Chương cũng có gì tốt. Nhưng trong lòng có thanh nho kháng nghị: “ lấy chồng, lấy chồng, lấy chồng.”

      “Làm như ta nguyện ý gả ? Đây phải là xã hội phong kiến sao? Hãy , ta chạy trốn sao? Dùng đại não chút có được hay ? Hãy , gả cho ai mà phải gả a.” Doãn Thiên Lương lẩm bẩm.

      Thuận tay vén rèm, quả nhiên, phải là Hoàng hậu tuần cũng cần yên lặng đuổi người , chỉ cần đừng đến giữa đường cái ngồi là được, cửa hàng nên mở mở, người nên , quả nhiên rất náo nhiệt.

      nếu như sau này Du Ngạn Chương can thiệp vào hành động của nàng, cuộc sống của nàng cũng tệ lắm. Bất quá ... Du Ngạn Chương mặc đồ cũng già như những học giả vậy ... tương lai mù mịt.

      gặp người cuối cùng cũng tránh thoát, mong đợi tới đầu đường cũng giống như lùi lại, “vèo” cái đến, cỗ kiệu ngừng, Doãn Thiên Lương vội vàng thu lại biểu tình chán đến chết, lần nữa thấp đầu, hai tay giao nhau đặt trước bụng, tiêu chuẩn thục nữ.

      Có người mở màn kiệu ra đỡ nàng ra ngoài, thoáng nâng mắt lên, trận chiến , nam nữ già trẻ, mảnh Hoàn mập Yến gầy.

      tới đứng lại bên người Trạm vương phi, Trạm vương phi kéo tay của nàng để cho nàng gọi “Cầm di”. Quy quy củ củ gọi, phát cái tay khác cũng bị kéo lên: “Chỉ chớp mắt cũng lớn thành đại nương rồi. Đến, mau mời vào.” Đoàn người nồng nhiệt vào trong, tay phải tay trái Doãn Thiên Lương đều có người dắt, bị người kẹp.

      Đến phòng khách, lại lần nữa ra mắt, ngồi vào chỗ của mình, Doãn Thiên Lương cúi đầu nghiên cứu mặt đất Du gia.

      “Lương nhi khi còn bé rất an tĩnh, cũng khóc làm khó, tại cũng an tĩnh như vậy.” Cầm di .

      “Ừ, đứa Lương nhi này đặc biệt dịu dàng ít .” Trạm vương phi .

      Doãn Thiên Lương buồn cười, dịu dàng ít , là ngây ngô có được hay ?

      “năm này 14 tuổi sao? Bây giờ cũng muốn lập gia đình.” Mặc dù ngẩng đầu, nhưng Doãn Thiên Lương cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Cầm di.

      “Cũng phải sao, năm nay Thiên Ngưng và Thiên Tịnh cũng đến tuổi, sang năm đến Thiên Lương của chúng ta rồi.” Trạm vương phi .

      có người đinh chưa?” Cầm di .

      “Có tới cửa cầu hôn, thứ nhất thuổi Thiên Lương còn , thứ hai biết người ta cũng dám dễ dàng đồng ý, tính tình Lương nhi an tĩnh tranh, ta sợ nàng vào cửa bị khi phụ đâu.” Trạm vương phi .

      “Ừ, hãy nhờ người quen biết tìm người tốt. Tổ tiên đều ở đây.” Cầm di .

      Doãn Thiên Lương chợt hắt hơi cái. Nhanh như vậy liền thẳng vào vấn đề, ngay cả cái ôm đầu khóc rống nỗi nhớ ly biệt cũng có?

      “Đây là thế nào? Phương Bắc trời lạnh, có phải hay bị lạnh rồi hả?” Cầm di lập tức ân cần hỏi.

      “Cám ơn cầm di, có sao.” Doãn Thiên Lương .

      Hai người phụ nữ có thể bị nàng hắt hơi làm rối loạn đề tài, lúc này mới bắt đầu ôn chuyện. Doãn Thiên Lương nghe ... rất nhàm chán, ai tới cứu nàng cái?

      Ngoài cửa vào đại nha hoàn, các tiểu thư tới bái kiến Vương phi cùng Quận chúa.

      Lại trậm bái kiến, Doãn Thiên Lương ở trong tay áo nắm quả đấm, nàng kích động muốn phát điên.

      Các vị tiểu thư cũng an tĩnh ngồi, cầm di chợt rằng: “Ta cùng trò chuyện với Vương phi, Trân nhi, các ngươi mang theo Quận chúa vào vườn chơi chút . Đừng nghe chúng ta chuyện mà buồn bực.”

      Cùng nhau đứng dậy cúi chào, cùng bước những bước ra khỏi cửa. Quả nhiên các tiểu thư và thiếu gia của Du gia gống nhau, đều có nề nếp, các nàng mang nàng vào vường chơi, giọng hàn huyên mấy câu về cầm kỳ thư họa, Doãn Thiên Lương trừ xem mấy quyền “Phụ nữ khuất nhục sử” còn dư lại cũng hiểu, vì vậy thể làm gì khác hơn là cố làm vẻ thẹn thùng lời nào, trả lời.

      Nghe nhóm tỷ muội các nàng ấy cái gì mà bài hát, lát đánh cờ vây. Doãn Thiên Lương rất muốn nhảy vào trong hồ nước để thay hồn đổi xác, để hoa lệ Đại Biến Thân, đáng tiếc, chỗ này có thần nước, đoán chừng Lục Nguyên quân hơn nửa đêm cũng vội tới thay đổi nàng.

      Cuộc hành trình yên tĩnh rất nhanh kết thúc, các vị tiểu thư mang theo nàng xoay quanh đến khuê phòng của các nàng, sau đó lại trở lại phòng khách, đúng dịp chính là cha con Du Ngạn Chương hạ triều trở lại.

      Chấp nhận lần thứ ba hành lễ gặp nhau, Doãn Thiên Lương muốn điên, sau này đến nhà bọn họ xem ra cái gì cũng cần làm, ngày đó từ mở mắt đến nhắm mắt chỉ cần hành lễ là được. Quên , nàng muốn gả, đáng sợ. Xem ra phải nghĩ biện pháp.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ10 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.

      Vốn Trạm vương phi tính toán đưa nàng hồi cung, nhưng Doãn Thiên Lương mấy ngày gặp mẫu thân rất nhớ, cho nên muốn hồi cung.

      Còn cố ý cúi thấp đầu, bộ dạng ủy khuất, dẫn tới Trạm vương phi hỏi nàng thế nào. Doãn Thiên Lương lúc này mới hết sức “ngượng ngùng” sau khi Hoàng hậu nương nương dắt tay nàng, sau đó các vị quận chúa để ý đến nàng nữa. Trạm vương phi nghe xong gật đầu, hồi cung trước rồi ý định cho Thái hoàng thái hậu và lão thái quân mới phải.

      Trở về tẩm cung của lão thái quân, lão thái thái nghỉ trưa, Doãn Thiên Lương liền dẫn Trạm vương phi vào trong điện mình ở, cung nữ và thái giám đều có ai, đoán chừng cho là nàng có trở về nhanh như vậy nên cũng nghỉ trưa rồi. Vén rèm lên, con mèo đen đột nhiên hướng về trước mặt các nàng đánh tới, hoàn hảo là Doãn Thiên Lương có học qua chút võ thuật, chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Doãn Thiên Lương nhanh chóng ôm Trạm vương phi xoay vòng tránh khỏi con mèo kia. Trạm vương phi giương mắt kinh ngạc, vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là bị kinh sợ nho .

      xảy ra chuyện gì?” Trạm vương phi có chút tức giận.

      “Mẫu thân, ta cũng biết. Ngài sao là tốt rồi, ta đỡ ngài lát.” Doãn Thiên Lương . Nàng cũng muốn biết ở đâu ra con mèo đen quỷ dị khiến người sợ hãi vậy. Rất may động tác nhanh, nếu khuôn mặt bị hủy.

      “Chẳng lẽ ...” Trạm vương phi hết, mày ngài chau lại biết suy nghĩ gì.

      Doãn Thiên Lương rót nước cho bà: “Mẫu thân, ngài uống chút nước trà cho đỡ sợ.”

      Trạm vương phi nhận lấy nước trà nhấp , để cho Doãn Thiên Lương cùng ngồi. Chân mày còn có chút nhíu lại.

      “Lương nhi, người mang theo gì đó bên người, cùng ta trở về biệt viện ở.” Trạm vương phi .

      “Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương đáp rất sảng khoái, suy nghĩ chút: “Mẫu thân, đồ của ta cũng có gì, chỉ có mấy bộ y phục, hôm nào phái người tới lấy .”

      Trạm vương phi gật đầu cái, lại đợi lát, thái giám Thái hoàng thái phi tỉnh, truyền Trạm vương phi. Hai người tới, mới ngồi yên, Trạm vương phi Doãn Thiên Lương quen cuộc sống trong cung, cùng nhau ra bên ngoài ở.

      Lão thái quân suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý. Bà tức (mẹ chồng con dâu) hai người lại chuyện khác chút, Trạm vương phi mang theo Doãn Thiên Lương cáo từ ra.

      đường xuất cung, Trạm vương phi cũng cao hứng lắm, Doãn Thiên Lương cũng dám hỏi. Trong lòng suy nghĩ có phải hay là vấn đề con mèo đen này.

      Người có tiền đều coi trọng điềm tốt điềm sấu, Mèo đen ... đoán chừng là vật chẳng lành, cho nên Trạm vương phi thoải mái. Doãn Thiên Lương len lén nghĩ có muốn hay nhờ cậy Doãn Thiên Lăng thỉnh đạo sĩ dán cái bùa chú niệm niệm gì đó.

      Sải bước vào cửa biệt viện, Doãn Thiên Lương đảo tròn mắt ở sau lưng Trạm vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, chỗ này vắng vẻ, có điều có hơi người, so với trong hoàng cung tốt hơn nhiều. Trạm vương phi cho người đưa nàng nghỉ ngơi. Doãn Thiên Lương cao hứng cáo từ.

      Vào viện nho , Hương Châu và Tiểu Đào phơi y phục của nàng. Thấy nàng trở lại bận rộn tới đây thỉnh an.

      Doãn Thiên Lương xem chút những y phục kia, hình như là đồ mặc mùa đông a? dày. Nhìn lần, có chút buồn bực, chịu đựng lại nhẫn lại, nhịn được, coi như nàng là nữ nhi thứ xuất , cũng đến nỗi ngay cả món y phục lông thú cũng ? Đây chính là vương phủ ...

      “Châu nhi, Đào nhi, y phục lông thú phơi xong rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Hai người quay đầu lại kỳ quái nhìn nàng chút, sau đó nhất tề lắc đầu cái. Doãn Thiên Lương lúc này mới cảm thấy lấy lại chút thăng bằng, hãy , gia sản lớn như vậy cũng phải có món y phục lông thú.

      “Quận chúa, ngài quên rồi? Ngài mặc y phục lông thú bị dị ứng.” Hương Châu . Quận chúa từ khi bị sét đánh, giống như quên rất nhiều việc.

      .... đầu đầy hắc tuyến ....

      Dị ứng lông thú?

      OMG. Ông trời đúng là cho nàng được chuyện hài lòng mà. Đầu tiên là bị tai chớp giải thích được đưa đến đây, suy nghĩ vất vả có cơ hội hưởng thụ cái áo lông thú cao cấp chứ? Ông trời lại để cho nàng dị ứng lông thú.

      muốn sống, để cho nàng ở cột thu lôi làm vật dẫn điện là được.

      “A. Ha hả ... a .... Quên. Các ngươi bận bịu, ta nghỉ lát.” Cười xong, Doãn Thiên Lương xoay người , khuôn mặt trẻ con mập mạp cũng có chút biến hình.

      Bò đến giường kéo chăn màn đắp tốt, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới sắc mặt Trạm vương phi cùng con mèo đen.

      Xem ra, chỉ... mà con có kinh nghiệm bởi vì mèo là đen, còn có thể bởi vì nó lông dài.

      Dị ứng da lông... nổi mẩn đỏ ~~ là, trong gia đình quý tộc hục hặc với nhau, đùa bỡn a ~~ rất có thể Trạm vương phi cho là có người cố ý để mèo đen tới cho Doãn Thiên Lương bị dị ứng nổi mẩn đỏ...

      Hắc hắc, cười khan hai tiếng, bất kể ai để, nàng đều cảm ơn người ta, có người này, nàng còn biết có điểm này để mà lợi dụng đâu. Chỉ bất quá, biết trừ mèo, nàng còn dị ứng với lông động vật nào nữa.

      Nghĩ nghĩ lại, Doãn Thiên Lương hạnh phúc ngủ thiếp , trong mộng bắt mèo nhổ lông để dùng.

      Hương Châu gọi nàng rời giường, nên dùng bữa tối. Ngồi dậy, còn có chút chưa tỉnh táo hoàn toàn, Hương Châu đảm nhiệm sửa sang lại y phục và tóc cho nàng. Sau đó theo nàng đến gặp Trạm vương phi.

      Trạm vương và Doãn Thiên Lăng còn chưa có trở lại, chỉ có Trạm vương phi chờ nàng, nhìn nàng còn có chút buồn ngủ, Trạm vương phi cười.

      “Thế nào? Còn chưa tỉnh ngủ?” Trạm vương phi hỏi.

      có, tỉnh rồi.” Doãn Thiên Lương thầm hung hăng bấm bắp đùi mình, nhìn bọn nha hoàn an tĩnh chia thức ăn: “Phụ vương và đại ca trở lại ăn trưa ạ?”

      “Phụ vương ngươi cùng Thiên Lăng vội vàng vào cung, vừa đến Trung thu, lại vừa đến mừng thọ Thái hoàng thái hậu, trong cung rất bận rộn.” Trạm vương phi .

      “A.” Doãn Thiên Lương đáp tiếng. tốt, Doãn Thiên Lăng có ở đây nàng có thể yên tâm chút.

      Hai người yên lặng cơm nước xong, Trạm vương phi để cho Doãn Thiên Lương phụng bồi ngồi nõi chuyện chút. Doãn Thiên Lương biết vì sao hôm nay mình buồn ngủ như vậy, lại còn chút liền mở nổi mắt ra, Trạm vương phi để cho nàng ngủ chút, đợi lát nữa gọi nàng. Vỗn cho là ngủ được, ai biết đầu vừa dính vào ngối ngủ vù vù, đoán chừng có đem nàng làm heo bán cũng có vẫn đề gì.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :