1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Tai nạn ở bãi đỗ xe.

      Ngôn Mặc Bạch ngừng trong chốc lát, nhưng giọng điệu thản nhiên nghe biết là vui hay giận: " phải cho em lái xe sao? Em còn dám hỏi , muốn đụng xe lần nữa có phải ?"

      Cho dù là thông qua điện thoại, chỉ có mình nghe thấy, nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy như vậy, rất mất mặt.Vì thế hai tai đều đỏ lên, cúi đầu, sức lực chân nghiền sàn nhà càng tăng lên, giọng quật cường: " phải em , là Sở Kì . có cho hay !"

      Ngôn Mặc Bạch nghe giọng điệu của hơi sửng sốt, giọng điệu chút chút tốt, quả rất ít khi như thế.

      Ngôn Mặc Bạch cũng phải người keo kiệt, xe còn nhiều, lấy đại chiếc đều có thể khiến các phải liếc nhìn. Nhưng là này muốn tới tìm , nếu ở phòng 1818, phản ứng thế nào đây?

      Trong lòng Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ chút, vẫn là muốn tiếp tục lừa .

      Nếu đối với đêm kia kiêng kị như vậy, trong lòng thành vết thương, làm sao có thể sát muối vào vết thương của được.


      "Xe đó lát nữa cần dùng. Các em phải lát xe cẩn thận, đưa các em cái xe khác. Xe thể thao màu hồng hôm qua ở dưới lầu, mười phút nữa xuống bãi đỗ xe, bảo Tiểu Cửu đưa chìa khóa cho em."

      Ngôn Mặc Bạch vừa làm vừa trong điện thoại, dùng ánh mắt ra lệnh cho Tiểu Cửu ở bên cạnh, khiến ta dùng tốc độ nhanh nhất xuống, hơn nữa thể để cho những người phòng bên biết bọn họ ở phòng 1818.

      Tiểu Cửu nghe chỉ thị của Ngôn Mặc Bạch, dám
      bằng cửa, chỉ sở đụng phải phòng bên đột nhiên mở cửa.

      Đây là Boss mặt lạnh sao? Cưng chiều vợ như vậy?

      Chiếc xe thể thao màu hồng kia ở chỗ nào? ràng là ga ra tư nhân cách nơi này mười kilomet?

      Còn muốn mười phút sau đem xe chạy đến bãi đỗ xe dưới lầu?

      Tôi là người phải thánh nha Boss!

      Tiểu Cửu yên lặng liếc nhìn đại ca, giọng vẫn dịu dàng trầm thấp như cũ, nhưng nhìn đến ánh mắt, khí lạnh ngút trời. Vì thế nuốt xuống việc lên án đại ca, lặng yên tiếng động nhảy cửa sổ ra ngoài.

      Nơi này là tầng 18, nhảy cửa sổ đối với người bình thường mà , nghi ngờ gì chính là tìm chết nhưng mà đối với các bọn họ, dễ như trở bàn tay, xuống so với thang máy còn nhanh hơn.

      Vì tranh thủ từng giây trong 10 phút để hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Cửu giống như siêu nhân nhảy xuống. May mắn đây là phía sau khách sạn, có người, bằng màn vừa rồi ngày mai lên báo mới là lạ!

      thể để cho tìm đến mình, chỉ có thể sắp xếp như vậy.

      Tư Mộ đương nhiên để ý có phải xe Lamborghini hay , dù sao tùy tiện lấy chiếc xe đều là siêu xe hạng nhất, chiếc xe thể thao màu hồng ngày hôm qua, so với chiếc Lamborghini kia còn phong cách hơn.

      " là Sở Kì phải em sao? Nếu em dám dối, buổi tối liền ngoan ngoãn bị trừng phạt !" Ngôn Mặc Bạch ở trong điện thoại mặt lạnh dùng giọng cảnh cáo kia, dù bên kia nhìn thấy bản mặt mình, nhưng có thể tin tưởng khí thế trong lời của mình có thể khiến biết điều.

      Tư Mộ càng phục, phải chỉ đụng xe lần sao? Có cần như vậy ?

      "Chuyện hôm đó là ngoài ý muốn! Bình thường lái xe đều rất ổn định." Phải thế nào mới tin tưởng mình đây? Nếu ngay cả lái xe cũng bị quản, cuộc sống về sau của nhàm chán, vinh quang ở giường hầu hạ .

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ: "Sở Kì thích sưu tầm xe?"

      "À..." Nếu Sở Kì cũng chảy nước miếng đối với xe của .

      "Vậy em cần theo, muốn ngồi chiếc khác, bảo Tiểu Cửu theo các em, em ngồi cùng xe với Tiểu Cửu."

      "Sao lại như thế?" Giọng Tư Mộ có chút phục. Còn phái người giám thị cố, rất đáng giận!

      " vì cái gì hết! là ngoan ngoãn nghe lời, hai là !" Ngôn Mặc Bạch trước sau như bá đạo cưỡng ép, để bị từ chối.

      Tư Mộ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý.

      Cúp điện thoại sau đó chuyện cùng các chị em, Sở Kì đương nhiên là hưng phấn nhất, tuy rằng đó phải Lamborghini, nhưng nghe Vưu Ưu chiếc xe thể thao màu hồng kia dáng xe đều phong cách hơn, khẩn trương muốn lập tức xuống.

      Vưu Ưu lấy lại tinh thần. Lúc nhìn thấy chiếc xe kia ở trước cửa bệnh viện, Vưu Ưu cảm thấy nó rất tuyệt. Hôm nay nhân cơ hội cũng muốn cho thỏa ước nguyện.

      Đoàn người ra khỏi
      phòng, vào thang máy. Trực tiếp xuống bãi đỗ xe. Hoàn toàn coi lời Ngôn Mặc Bạch mười phút sau xuống.

      Thang máy mở ra, vài người mặc đồ đen cường tráng chắn ở cửa thang máy. Bộ mặt hung thần ác sát, vừa nhìn thấy biết phải người lương thiện.

      Mấy người kia mặt lộ ác ý, nhưng nhìn thấy tất cả đều là mỹ nữ đúng lúc này, mặt lại lộ ra tia dâm dê. đám cười bỉ ổi vô cùng. Bãi đỗ xe có ánh sáng có điều hơi tối, gương mặt bọn chúng như vậy càng thêm dữ tợn.

      "Ai u! Nhiều người đẹp như vậy? Hắc hắc, vài người đứa, dùng rất tốt! Ha ha ha ..." Tên đàn ông đứng đầu tên lên tiếng, híp mắt lên điều bí , cười hắc hắc, khuôn mặt mong đợi.

      Người ở phía sau đột nhiên mở miệng, giống như thấy miếng thịt béo đến miệng: "Hắc ơ, còn mang theo bé con? Liền giao cho đây, bảo đảm cho các em sung sướng, lớn cũng lọt!"

      Mấy tên đàn ông đều cười ha ha đứng lên, đáng khinh lại điên cuồng ngang ngược. Bọn chúng vài người che ở cửa thang máy, đem cửa phá hỏng, các lúc này giống như cá trong chậu.

      Sở Kì từng gặp những người hung ác hơn, nhưng có vệ sĩ theo, tự nhiên thấy sợ. Nhưng hôm nay cũng nghĩ đến ra ngoài xe, thầm nghĩ ở "Autumn" các chỉ tụ hội mà thôi, ở "Autumn" ai dám làm loạn. Vệ sĩ mang theo người, tiện.

      Nhưng mà đâu ai nghĩ đến, ở bãi đỗ xe lại gặp chuyện như vậy.

      Bãi đỗ xe có ai, bốn phía đều vắng lặng, nếu muốn kêu cứu, chắc chưa kịp kêu thành tiếng bị xử rồi.

      Tư Mộ quan sát đối phương, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại. Ngôn Mặc Bạch bảo trực tiếp xuống bãi đỗ xe, tìm Tiểu Cửu, nơi này như vậy chắc chắn Tiểu Cửu có ở đây. tin nếu mình có thể trụ được, Tiểu Cửu chắc chắn tìm thấy bọn .

      Biết là như thế, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, chỉ là có tia hy vọng.

      Ánh mắt Tư Mộ quét lượt những tên trước mặt, nhìn biểu tình mặt chúng, cảm thấy dạ dày muốn ói, ghê tởm. biết vì sao, Tư Mộ nghĩ đến đêm hôm đó ở cửa "Autumn" cũng gặp những tên như thế. Đều cùng loại đáng khinh càn rỡ, lúc đó mình tuyệt vọng bất lực, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại cho người tới. cũng biết Ngôn Mặc Bạch tại sao lại đột nhiên xuất ở đó, nhưng lúc này, có niềm tin tưởng mãnh liệt, Ngôn Mặc Bạch nhất định cũng giống như thiên thần xuất , giải cứu .

      Tên cầm đầu nở nụ cười, tiến lên từng bước nghĩ muốn nắm mặt của , Tư Mộ nghiên đầu tránh khỏi tay , trong mắt tràn ngập tức giận: " dám động đến tôi, đảm bảo phải hối hận."

      Nghĩ đến đêm hôm đó, chỉ biết Ngôn Mặc Bạch ra tay hung ác. Lúc ấy mình với Ngôn Mặc Bạch chút quan hệ, bây giờ bản thân danh chính ngôn thuận làm vợ , cho dù là vì thể diện, Tư Mộ chắc chắn cho đám người kia được yên ổn.

      Bọn Sở Kì cùng Vưu Ưu cũng đoán được tên đàn ông kia động tác nhanh như vậy, làm liền làm.

      Các tuy có luyện qua chút võ, tuy rằng lợi hại, nhưng bình thường vẫn có thể đối phó được, gặp phải người cao tay, cũng có thể chống đỡ lát.

      Nhưng gian nơi này hẹp, phải là đối thủ của bọn chúng, nếu đánh bừa, đoán rằng chống đỡ
      Nổi vài chiêu.


      Tư Mộ như thế, làm cho bọn đàn ông đó cười lên, che dấu được kiêu ngạo.


      “Người đẹp, em hãy chút , làm như thế nào để bọn hối hận.” xong vươn bàn tay lên, nắm cằm Tư Mộ, giọng điệu cuồng dã lưu manh.


      Tư Mộ giãy dụa định há mồm cắn, Sở Kì ở đằng sau nhanh chóng ra tay, dùng chân đá vào chỗ yếu của tên đàn ông kia. Tên đó tránh khỏi cú tấn công của Sở Kì.


      Tư Mộ bị buông ra, cằm có chút đau. Tên đàn ông này ra tay có hơi mạnh, làn da Tư Mộ vốn mềm mại lại trắng, nắm mạnh như vậy, dấu vết liền .


      Bởi vì hai bên cùng ra tay, lúc này tình huống càng khẩn cấp.


      Vừa mới bị Sở Kì đá, mặt mang nụ cười bi thương, trong mắt tức giận cuồn cuộn, nhìn vài người trong thang máy: “các em, cứ hưởng thụ ! Chất lượng tốt như vậy, chắc chắn tư vị cực kỳ tuyệt, hôm nay chúng ta liền làm đủ.”


      Mấy tên khác đứng ở bên sớm rục rịch, lúc này nghe lão Đại ra lệnh, nhưng đến nước này, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.


      Tư Mộ dặn Vưu Ưu: “Cậu trốn đằng sau, bảo vệ con của cậu.” xong liều mạng đánh bừa, thôi cá chết lưới rách.


      Sở Kì cùng Diêu Doa, từng bước vọt tới, dù sao cũng chết, thà cùng nhau hi sinh mà chết, cũng chịu trói ngoan ngoãn chờ chết.


      Trong gian hẹp lúc này, khí lên tới đỉnh điểm, chỉ chờ nổ tung.


      Đột nhiên, tên cầm đầu hướng vào Tư Mộ làm mục tiêu công kích, bọn Sở Kì ở phía trước dùng hết sức cũng ngăn nổi, ngược lại còn phải cùng mấy tên ở sau đánh nhau.


      Những người này giống những người bình thường, bọn chúng thân thủ rất tốt, cho nên bọn Sở Kì dù có bản lĩnh, cũng phải là đối thủ của bọn chúng.


      gian trong thang máy rất , mười người cùng vào, căn bản là đánh được, đều là vật lộn, tuy các có thân hình nhắn nhưng so về linh hoạt, thể đấu lại bọn chúng. lúc sau liền thua.


      Vưu Ưu phải che chở Vưu Ngư, thể cùng đánh, Tư Mộ chắn trước Vưu Ưu, bên ứng phó với tên đàn ông kia còn bên che chở cho hai mẹ con.


      Có lẽ là do phân tâm, cũng có thể là tên đàn ông đó bản lĩnh cao hơn trong chốc lát, Tư Mộ bị tên đàn ông đó giam cầm trong ngực, tay bị trói sau lưng, tay kia của công kích về phía ngực , miệng cũng rảnh rỗi ở hõm vai Tư Mộ phun khí nóng: “Người đẹp, đừng giãy giụa vô ích. Ngoan ngoãn, làm cho em thích, ui, là thơm! Nhìn ảnh của em ở đại sảnh cao ốc, xem, đẹp như vậy, lúc ở dưới thân như thế nào? Xem ra hôm nay ông đây có thể hưởng thụ rồi.”


      Thân thể Tư Mộ trong nháy mắt run rẩy như lá rụng mùa thu.


      nhớ buổi tối đó, tên đàn ông đó. Cùng bị loại người như vậy đối xử, liền cảm thấy ghê tởm đàn ông.


      Nỗi tuyệt vọng trong lòng ngưng tụ, nếu bị tên trước mặt làm nhục, ghét bỏ chính bản thân mình.


      Bị tên đàn ông này giam cầm thể cử động, chỉ có thể trừng mắt dữ tợn với , lửa trong mắt giống như muốn đem người trước mặt này thêu cháy.


      Ánh mắt càng quật cường, ten đàn ông này lại càng hưng phấn, tay nhéo đầu ngực , cười tà: “ thích phụ nữ như thế, ánh mắt mang lửa, làm máu sôi trào lên.”


      Tư Mộ cắn môi, bị sờ, cảm thấy đau đớn cùng nhục nhã, làm cho muốn khóc, muốn chửi. nhưng bản thân yếu thế, cắn môi khuất phục, chữ .


      “Đừng, đừng cắn! cái miệng nhắn như vậy cắn nát, ông đây đau lòng.” Tay tên đàn ông di chuyển qua mặt Tư Mộ, làm bộ như đau lòng.


      “A” Tư Mộ há mồm cắn, dùng hết lực toàn thân. Nếu thể khóc, đem bi phẫn, oan ức thành sức mạnh, trả lại cho .


      Phụ nữ phát giận đúng là đáng sợ, dùng hết lực cắn, chết tha, tên đó dùng sức rút tay lại, ngón trỏ bị cắn mất miếng thịt.


      Ba.


      Bị đau tên đàn ông liền cho cái tát: “ điếm thối, tao thấy mày chán sống rồi! hôm nay ông đây đem mày giày xéo, ông đây làm người.”


      Khóe miệng Tư Mộ có máu, nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, mang vẻ quyến rux.


      im lặng nhìn chằm chằm tên đàn ông kia, nụ cười của thực bẩn thỉu, tên đàn ông đó bị nhìn đến lưng lạnh toát. Vừa muôn độn chân tay, phái sau truyền đến giọng lạnh lẽo: “ai cho phép mày động đến ấy.”


      Giọng này, Tư Mộ thấy xa lạ. mỗi ngày, mỗi giờ đều vang ở bên tai, mặc dù bình thường rất lạnh lùng, nhưng giống như bây giờ, lạnh đến mức đông băng xương cốt.


      Giọng lớn, khí lạnh ngưng tụ quanh người mãnh liệt, làm cho tất cả mọi người kìm được mà run rẩy.


      Nhưng nước mắt Tư Mộ lúc này lại tuôn rơi lã chã.
      Last edited by a moderator: 5/2/15

    2. hoa nở mùa hè

      hoa nở mùa hè Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      ta chứ.. ta sợ cái ví dụ của nàng Sở Kì này luôn " màng trinh cũng có thể vá" :040:
      thanks nàng
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương tám mươi mốt: Cuối cùng Ngôn Mặc Bạch là người như thế nào?

      Ngôn Mặc Bạch nhìn người đàn ông cầm đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Nụ cười như muốn lấy mạng người khác, đem theo khát máu và tàn nhẫn.

      Người đàn ông bị nhìn khỏi rùng mình.
      phải cháu trai công ty quốc tế YT chỉ là cậu ấm sao? Tại sao ta cảm thấy người đàn ông trước mắt này so với ma quỷ còn kinh khủng hơn?
      Khí thế như vậy thể là giả được.
      Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ nhưng ta vẫn giả bộ tỉnh táo. Cố gắng tạo ánh mắt hung ác nhìn Mặc Bạch, sau đó có chút khinh thường cười : “A! ra là, tôi còn tưởng là ai chứ.....”

      đám thủ hạ của ta lúc nhìn thấy Mặc Bạch đều tự giác dừng lại, toàn bộ bị khí thế của làm cho bọn họ dám có hành động gì. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng của đại ca hình như xem Ngôn Mặc Bạch ra gì, vì vậy thở dài hơi, khôi phục khí thế cường ngạnh, bộ dạng ngạo nghễ đứng cạnh đại ca nhìn Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch gì, ánh mắt lướt qua đám người nhìn về phía bên trong.

      Người phụ nữ của đôi mắt hồng hồng, môi còn có máu, khuôn mặt quật cường khuất phục. Lúc hai người nhìn nhau, lại đột nhiên cắn môi, nước mắt như những hạt trân châu bắt đầu rơi xuống.

      Ngôn Mặc Bạch chợt đau thắt lòng giống như bị quất roi rất đau.

      Hướng về phía người bên trong : “Tới đây!”

      Giọng rất tự nhiên ôn hòa, hoàn toàn lạnh lùng như trước, bộ dáng giống như dụ dỗ đứa trẻ. Nhưng Tư Mộ trả lời, thậm chí cơ thể run rẩy, rúc về phía sau, núp vào góc mà Ngôn Mực Bạch thể nhìn thấy.

      chẳng những nghe lời mà còn trốn tránh ?

      Ngôn Mặc Bạch lập tức tối sầm mặt, ánh mắt càng u hơn.
      Cảm thấy trán nổi gân xanh, Ngôn Mặc Bạch cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
      Lúc này người đàn ông cầm đầu kia cười: “ Ngôn, xem ra ta muốn với !” Ý là nếu đưa người rời , vậy đừng trách tôi.

      Vưu Ngư bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ lại bắt đầu khóc, Vưu Ưu ôm bé vào lòng dụ dỗ. Lại nhìn Tư Mộ dịch về phía mình, thấy nước mắt giàn dụa, ân cần hỏi: “Mộ Mộ, cậu sao chứ?”
      Chuyện xảy ra vừa rồi mọi người đều thấy . Bị người đàn ông kia chạm vào quả chính là loại nhục nhã, dù là ai cũng cảm thấy ghê tởm.

      Vốn dĩ lúc trước Tư Mộ từng trải qua, hôm nay chuyện này lại xảy ra lại kích thích sợ hãi trong lòng . khóc như vậy cũng là lẽ bình thường.

      Nhưng ngay thời khắc nguy hiểm Ngôn Mặc Bạch xuất khiến may mắn thoát nạn. Tại sao còn trốn Ngôn Mặc Bạch?

      Tư Mộ thấy Vưu Ưu quan tâm hỏi han, chỉ cúi đầu, nhàng lắc đầu, gì.

      Sở Kỳ, An Thanh Thần cùng Diêu Dao, vừa rồi ba người bọn họ đánh quyết liệt nhất. Đem hết sức lực ra chiến đấu, có kỹ năng xô xát, quần áo người rách bươm ra dáng, tóc cũng hỗn loạn, tổng thể rất chật vật. Lúc này nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất cũng thở phào nhõm.

      “Mộ Mộ, chúng ta ra ngoài trước. Những người này giao cho Ngôn Mặc Bạch xử lý.” Sở Kỳ tới kéo tay Tư Mộ ra ngoài, gọi những người khác theo. Những người mà Ngôn Mặc Bạch đưa tới liếc mắt nhìn liền có thể biết phải người tầm thường, khí thế này rất mạnh mẽ, giống những người gặp ở hành lanh lầu mười tám.

      Sở Kỳ dám khẳng định, Ngôn Mặc Bạch đơn giản chỉ là công tử nhà giàu!

      Hơn nữa đối với những kẻ xấu biết sống chết bên cạnh, đối với bọn họ mà căn bản nhìn vừa mắt.

      Tránh khỏi lát nữa những người này cùng đường làm càn, tốt hơn là họ nhanh chóng rời khỏi đây.
      Sở Kỳ kéo tay Tư Mộ, vừa bước được mấy bước, mấy người bên cạnh liền “dồn” ngược trở lại “Ồ......Tôi các có thể sao?”

      Hình như người đàn ông này ý thức được nguy hiểm, thậm chí còn biết sống chết đưa tay muốn kéo Tư Mộ.

      ta vừa mới vươn tay chỉ nghe “bụp” tiếng, thanh lớn, là súng giảm thanh. Sau đó kèm theo là tiếng kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết của người đàn ông.
      “Ngao.......”

      Người mới vừa muốn đưa tay kéo Tư Mộ, cánh tay bị bắn nát, ôm cánh tay đau lăn lộn mặt đất.

      Những người còn lại cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông lăn lộn mặt đất, nghe tiếng ta kêu rên, chân dần dần nhũn ra.
      Động tác ra tay quá nhanh, cũng quá hung ác, hơn nữa lực sát thương phải loại súng lục bình thường có thể gây ra.

      Tình thế kịch liệt thay đổi. Người bên này bắt đầu hoảng sợ. Đại ca bị quật ngã đầu tiên khiến cả nhóm như rồng mất đầu biết nên phải làm sao.

      Ngôn Mặc Bạch phất phất tay, mấy người sau lưng liền xông lên, khống chế những người còn lại, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng có, động tác rất nhanh đem người trói lại. Ngôn Mặc Bạch sắc mặt u ám tới thang máy, duỗi cánh tay dài kéo cả người Tư Mộ đến bên mình, sau đó ra lệnh cho thủ hạ: “Đưa ! Quay về tra hỏi ràng!”

      Chuyện lần này xảy ra đột ngột, ràng là có kế hoạch có mục đích.

      Nếu như phải vừa đúng lúc nhìn màn hình theo dõi máy tính biết hậu quả như thế nào.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch xem tài liệu, lúc mỏi mắt thường liếc nhìn màn hình theo dõi máy tính.

      Màn ảnh chia làm nhiều ô vuông, ô vuông phía dưới cùng chính là màn hình ở bãi đậu xe.
      Ngôn Mặc Bạch là muốn nhìn xem tiểu Cửu có thể lái xe đến đây trong vòng mười phút hay . Nếu như động tác của tên nhóc này chậm chút hay là vợ quá vội vàng xuống quá sớm, hay là ở dưới đó đợi người.

      Nhưng trong lúc vô tình đảo mắt nhìn liền phát chiếc xe đậu trong góc tối. Năng lực điều tra cùng trinh sát của Ngôn Mặc Bạch vô cùng mạnh, năng lực quan sát cũng là hạng nhất. Chỉ cần liếc mắt, trực giác liền cho biết chiếc xe kia có điểm thích hợp. Góc độ đó ngay trước cửa thang máy.

      Ngôn Mặc Bạch lắng nghe chút, phòng bên cạnh thanh. Chẳng lẽ là lúc vùi đầu xem tài liệu, người phụ nữ này liền thừa dịp chú ý ra ngoài?

      Bãi đậu xe?

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến điều này lập tức gõ bàn phím, chuyển đến máy theo dõi trong thang máy.

      Khi nhìn thấy vợ mình bị người đàn ông giữ chặt tay, cơn giận của trong nháy mắt bốc lên, khẽ chửi “Chết tiệt!” lập tức ra ngoài.

      Người này cũng hận cái thang máy quá chậm, cầu thang càng chậm, vì vậy do dự qua cửa sổ, móc sắt móc lên cửa sổ, lật người liền nhảy xuống, cách mặt đất khoảng mét liền khống chế dây thừng trượt, nhảy cái liền rơi xuống đất.

      Động tác hoàn toàn nhanh như nước chảy mây trôi, bộ dáng hoàn thành hết sức đẹp trai. Giống như trong phim vậy.

      Tiểu Trang vẫn theo Ngôn Mặc Bạch vào phòng làm việc, tự nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh trong màn hình.
      Ngôn Mặc Bạch giận dữ ra, ta cũng dẫn theo những người ưu tú theo, còn cố ý dặn người theo dõi chiếc xe trong góc bãi đỗ xe kia.

      Vì vậy ngày này, ở phía sau tòa nhà xuất rất nhiều “Cao thủ võ lâm” hoặc là “Batman”.
      Lúc Ngôn Mặc Bạch đến bãi đậu xe vừa đúng lúc tiểu Cửu lái xe tới.

      Vốn dĩ ta thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có thể lái xe đến đây chỉ trong mười phút, vì tranh thủ thời gian, ta lái chiếc xe thể thao của mình như tên lửa. Nhưng vừa tới bãi đậu xe liền nhìn thấy đại ca tối sầm mặt về phía bãi đậu xe, phía sau còn có đám huynh đệ ưu tú.

      ta đương nhiên biết phải đại ca đưa người tới chào đón mình. Nhìn trận thế này, sắc mặt ta lập tức nghiêm túc, ý thức được có chuyện xảy ra, vì vậy định dừng xe, sau đó cùng vào.

      ta còn chưa kịp dừng xe chỉ thấy chiếc xe từ bên trong lao ra với tốc độ rất nhanh. Vốn dĩ suy đoán tình trạng bên trong được mấy phần, bây giờ chiếc xe này chạy ra nhanh như vậy thu hút chú ý của ta. Lúc xe quẹo qua, ta nhìn người xe, nam nữ. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng tiểu Cửu thấy người ở bên trong nhìn rất quen.

      Nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.

      Lúc này tiểu Trang gọi điện thoại tới.

      “Tiểu Cửu, cậu lập tức đuổi theo chiếc xe vừa chạy ra.” Tiểu Trang hận thể tục lúc đó. ta phái người còn chưa tới gần chiếc xe liền chạy mất. Đoán chừng là nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch tới.

      Cứ như vậy càng thêm khả nghi.

      Thông qua máy tính thấy tiểu Cửu ở lối ra liền ra lệnh cho cậu ta để cậu ta theo dõi chiếc xe kia.

      Tiểu Cửu nhận được lệnh hỏi gì lập tức quay đầu xe, đạp chân ga, chiếc xe liền chạy ra ngoài, tốc độ kia khác gì tên lửa.

      Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người phụ nữ của mình.

      Tư Mộ ở trong ngực run run nhưng vẫn còn giùng giằng nghĩ muốn thoát khỏi ngực .

      Ngôn Mặc Bạch tay ôm , tay nắm cằm ép nhìn mình.

      “Muốn làm gì?” Đáy mắt như vực sâu vô tận, Tư Mộ bị bắt nhìn thẳng liền lọt vào vực sâu này. Cơ thể run run, nước mắt lại trào ra. Nhưng cắn môi, nâng mặt lên, quật cường cho nước mắt rơi xuống. Hai hàng nước mắt chưa khô còn dính mặt, môi còn vết máu. Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch đột nhiên tái mét, buông tay nắm cằm ra, ràng chỗ đó có dấu ngón tay.

      Ngon Mặc Bạch biết da mềm, vì vậy rất chú ý khống chế sức mạnh, dấu ngón tay ở cằm thể nào là do gây ra.

      Trong mắt đột nhiên lên sát khí, đưa tay ôm Tư Mộ trong ngực, gọi người định đưa tên kia lại "Tên gãy tay đó giữ lại cho tôi. Tôi tự mình chiêu đãi ta."

      nhìn lướt qua, nhìn thấy người bị cắt đứt bàn tay, ngón tay khác cũng có vết máu, ngón trỏ bị bắn nát. Xem ra đó chính là nguyên nhân miệng vợ có máu.

      Tim Ngôn Mặc Bạch khẽ thắt lại, có chút tức giận hận mình thể ra tay sớm khiến chịu uất ức như vậy.

      Tư Mộ bị bàn tay đặt sau gáy, mặt vùi vào lồng ngực , cứ dán chặt như vậy, Tư Mộ nhắm hai mắt, cảm nhận nhịp đập của trái tim, giây tiếp theo nhịp tim của cũng bị lâu tần số của , có thể là đập tương đương nhau.

      cắn môi, chóp mũi đều tràn ngập hương của , vừa an tâm hít thở vừa khổ sở nghĩ muốn khóc.

      Rốt cuộc cũng đến!

      Đột nhiên trong lòng Tư Mộ cảm thấy bi thương.

      Lần này Ngôn Mặc Bạch xuất đúng lúc nguy hiểm nhất cho người kia xâm hại mình. Nhưng là biết lúc trước mình bị người khác đoạt trong sạch. Lúc đó cũng là mùa thu, khoảng cách rất gần rất gần mình. Lúc côn đồ bắt nạt mình, ấy ra tay cứu giúp nhưng mình lại tham lam hơn nghĩ sao xuất sớm hơn, sớm hơn lúc mình uống say, hoặc là xuất trước lúc người đó xuyên qua mình?

      Rốt cuộc nhịn được rơi nước mắt thấm ướt mảng áo . dán chặt vào người này đối với Ngôn Mặc Bạch mà giống như lửa đốt, nướng cháy tim . Mỗi giọt nước mắt của giống như hoa lửa, mãnh liệt đánh tới, khiến cảm thấy thương sót.

      Bàn tay ôm chặt dần dần nắm thành đấm, đầu ngón tay trắng bệch nhưng gì.

      Những người kia nghe thấy lời Ngôn Mặc Bạch , chân càng nhũn hơn, giống như muốn ngã quỵ mặt đất đứng lên nổi. Những người bắt trói bọn họ đá đá mấy cái, vừa nhanh vừa mạnh khiến họ phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

      Mà tên cầm đầu bị gãy tay đó lại cố gắng nhịn đau, mắt hung hăng nhìn chằm Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt dữ tợn cũng trở nên méo mó.

      "Ha ha ha.... Mày đừng hả hê quá sớm. Mày dám đụng đến tao nhất định có kết quả tốt. Cứ chờ xem!" Tên cầm đầu đột nhiên nở nụ cười.

      Ngôn Mặc Bạch gì chỉ nhíu mày, thở dài, đưa tay vỗ đầu người phụ nữ của , nhàng xoa. Tư Mộ nghe thấy tiếng cười đó cơ thể càng run hơn. Vốn dĩ chỉ bị ta ôm, nhưng nụ cười của tên đó lại khiến nắm chặt quần áo Ngôn Mặc Bạch.

      Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch càng lạnh hơn. Cái thứ biết sống chết này, chết đến nơi còn dọa đến người phụ nữ của .

      Ngôn Mặc Bạch gì nhưng tính khí thuộc hạ của tốt như vậy. Tiện tay móc súng hướng về phía đùi tên kia nả phát súng, tên kia lập tức ngã mặt đất.

      " dám động đến mày sao? Ngược lại tao muốn nhìn xem cá thể cử động là như thế nào!" Lệ Hỏa là thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch, tính khí rất nóng nảy, người cũng như tên, thủ đoạn hung dữ, tính khí như lửa. Vốn dĩ nhìn khuôn mặt trầm của đại ca sớm muốn ra tay, tên kia lại dám ra tay với người phụ nữ của đại ca, phải muốn chết là gì? Nhưng đại ca có ý muốn giữ ta lại tự mình ra tay, vì vậy nhịn. Thế nhưng tên kia sao, đúng là con mẹ nó bị coi thường còn mặt mũi lại còn dám dọa? Vậy đừng trách ra tay.

      Tên kia bị trúng đạn ngã quỵ mặt đất, đâu đến thiếu chút nữa ngất . Nhưng Lệ Họa cũng để ý, đạp cho ta phát bay xa mấy mét: "Tự đứng dậy cho ông đây xem! Tao muốn xem chút mày khiến cảm thấy tao dễ chịu là như thế nào?"

      Thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch đều là những người từng xông vào gió tanh mưa máu, đối với bọn họ những thứ này chẳng đáng gì, còn hơn so với cù lét. Nhưng đối với những tên kia lại bị dọa cho tiểu cả ra quần. Tuy rằng được trải qua huấn luyện đặc thù thế nhưng dạng liều mạng hung ác bọn họ chưa từng thấy qua, là đáng sợ.

      Tư Mộ biết người của Ngôn Mặc Bạch rất hung dữ, vừa ra tay chết cũng tàn phế. Nhưng Vưu Ưu bọn họ lại bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

      Sở Kỳ nhìn chằm chằm mấy thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch, dám khẳng định, người từ phòng 1818 ra cũng chính là thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc là người thế nào?
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      dungggAnAn thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi hai: Tối nay trở về giúp em rửa.....

      Ngôn Mặc Bạch đặt tiệc ở quán ăn Trung Quốc, với nhóm Sở Kỳ: “Phòng Mẫu Đan ở lầu ba! Mọi người lên trước, tôi và Tư Mộ lên sau. Món ăn chuẩn bị xong, mọi người đói bụng có thể gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Nếu như muốn ăn gì cứ với người bên kia.”

      cúi đầu nhìn người ở bên dưới, đầu vẫn chôn sâu trong ngực ngẩng lên. Tay ôm eo , cả người bám người . Nếu như phải thỉnh thoảng cử động đầu, Ngôn Mặc Bạch còn tưởng rằng ngủ.

      Thanh Thần theo Sở Kỳ cùng mọi người chuẩn bị lên lầu, quay lại liếc nhìn Tư Mộ cả người dán chặt vào ngực Ngôn Mặc Bạch, sau đó dừng lại nghĩ tới dấu vết Tư Mộ vừa mới bị tên kia bóp đỏ, với Ngôn Mặc Bạch: “Đợi lát nữa phục vụ tìm chút thuốc bôi cho Mộ Mộ, da ấy tương đối mềm, nếu như xử lý, ngày mai có máu đọng, hơn nữa mấy ngày mới có thể tiêu tan.”

      Con luôn cái đẹp, nếu như kịp thời xử lý, nếu nhìn thấy dấu vết tím bầm mặt mấy ngày chừng Tư Mộ phát điên!

      Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ngón tay thon dài vuốt tóc loạn của Tư Mộ, dịu dàng giúp vén lên sau tai. Ngôn Mặc Bạch chưa từng làm động tác như thế cho nên có chút vụng về nhưng vẻ mặt lại dịu dàng như nước.

      Thanh Thần nhìn vẻ mặt cùng mọi động tác của , trong lòng khen ngợi, lúc này mới thỏa mãn gật đầu theo sau Sở Kỳ.

      Lúc này tại bãi đậu xe, ánh sáng u ám, bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ chiếc xe im lặng chỉ có Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ ở bên trong.

      lúc lâu hai người cũng chuyện.

      Ngôn Mặc Bạch cứ như vậy ôm Tư Mộ.

      Dĩ nhiên Tư Mộ phải ngủ, chỉ là biết phải đối mặt với Ngôn Mặc Bạch như thế nào. Chuyện trải qua lúc trước vẫn cuồn cuộn trong đầu, vẫn còn sợ cho nên ôm chặt Ngôn Mặc Bạch chịu buông tay.

      Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ ôm, lại chịu ngẩng đầu lên, khẽ cười.

      nhóc khó tính!

      Tư Mộ dựa trán vào lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, lúc khẽ cười, từ lồng ngực phát ra chấn động .

      Khuôn mặt cười của Ngôn Mặc Bạch lập tức lên trong đầu Tư Mộ. Đôi mắt đen tuyền như mực, khóe miệng tình tứ nhếch lên, khuôn mặt tuấn lãng.....quen thuộc như vậy, nghe thấy tiếng cuồi là có thể tưởng tượng khuôn mặt của lúc này.

      “Còn muốn ôm bao lâu? Nếu ôm chưa đủ, tối về cho em ôm đủ. Bây giờ ăn cơm trước.....” Người đàn ông tuấn khẽ cười nhìn người trong ngực dịu dàng .

      Hơi thở nóng rực phun đỉnh đầu , từ xuống dưới lan tràn vào toàn thân. Tư Mộ tuột xướng, mặt đỏ như tôm bị luộc chín. Lập tức rút tay về, còn muốn lui về sau mấy bước cách xa mấy bước, nhưng lại bị cánh tay dài của nhốt chặt thoát ra được.

      “A, nhanh ăn cơm! Mấy nàng kia đều tham ăn, nếu chúng ta lên chậm, các món ăn bọ bọn họ ăn sạch.....” Tư Mộ mắc cỡ đỏ mặt dám mình ở cùng . Vì vậy tìm lý do muốn rời .

      ra mới bị dọa sợ như vậy làm sao có khẩu vị ăn cơm chứ? Dù có là sơn hào hải vị cũng ăn vô.

      biết lúc nãycô có dũng khí ở đâu mà cứ gắt gao ôm như vậy chịu buông tay.

      “Muốn ăn bao nhiêu cũng được!” Ngôn Mặc bạch xoa đỉnh đầu , có chút buồn cười nhìn : “Khách sạn nhà mình còn ăn no mở khách sạn làm gì?”

      Tư Mộ gì, ăn cơm chỉ là cái cớ mà thôi, tin Ngôn Mặc Bạch nhìn ra được. Nhưng nghe như vậy, trong lòng vẫn có chút vui mừng, dù sao biểu bây giờ của bởi vì chuyện lúc nãy mà ghét bỏ hoặc ném bỏ .

      vừa nghiêng đầu, từ góc độ của Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấy mặt , nhìn thấy dấu vết dưới cằm Tư Mộ càng ngày càng . đau lòng xoa mặt , ngón cai ấn xuống môi : “ mặt còn đau ?”

      Môi Tư Mộ vừa rồi bị cắn sứt da. Chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông vừa vô lễ với , coi như cắn ta miếng thịt giải hận nhưng trong đầu vẫn cảm thấy ghê tởm. Hành vi ghê tởm của tên đàn ông kia, ghê tởm đến trong máu thịt.

      Tư Mộ dùng tay hung hăng lau môi của mình, hận thể tháo xuống dùng bàn chải ba trăm sáu mươi độ rửa sạch ngàn lần.

      Vì vậy môi của liền sưng lên!

      Lúc ngón tay có chút lạnh của dính lên môi , trong lòng có cảm giác kỳ quái, Tư Mộ tự chủ được mấp máy môi như muốn bắt lấy ngón tay . Đối với câu hỏi của Ngôn Mặc Bạch ngây người mấy giây sau mới trả lời: "Hả.....A, đau...."

      Sao có thể đau chứ?

      Khi tên kia nắm cằm đau muốn rơi nước mắt nhưng quật cường chịu đựng.

      Lúc này đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch, cũng che giấu mềm yếu của mình, thế nhưng trong khoảnh khắc kia, khi ánh mắt ôn nhu như nước của , giọng của hỏi ngơ ngác "Đắm" say trong đó, cảm thấy đau nữa.

      Khi người đàn ông dùng ánh mắt đau lòng nhìn bạn vậy bạn cảm thấy đau nữa. Cũng phải ánh mắt của có thể chữa khỏi mà là bạn ép buộc bản thân quên đau đớn, khiến đau lòng.

      Bàn tay Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm khuôn mặt , lòng bàn tay dán sát khuôn mặt , cúi đầu ngậm đôi môi , mút tùng chút, cuối cùng biến thành cường thế chiếm đoạt, rốt cuộc Tư Mộ chịu nỏi kích thích điên cuồng của , xụi lơ trong lòng , hít thở thông bị ôm trong ngực.

      .....

      Lúc hai người lên phòng Mẫu Đan ở lầu ba, mọi người đều ngồi quanh bàn ăn, món ăn được dọn lên chỉ chờ động đũa.

      Nhìn Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nắm tay vào, Sở Kỳ liền cười : "Nếu hai người lên chúng tôi chạy trước."

      Đại nạn chết tất có phúc về sau! Mà giờ phút này đối với bọn họ hạnh phúc nhất chính là nhiều món ngon đặt trước mặt như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch gọi rất nhiều món, bàn bày đủ, Vưu Ngư còn gọi vài món. Lần trước lúc Ngôn Mặc Bạch mời khách ở đây, có mấy món ăn rất hợp khẩu vị của bé, mà món ăn ngày hôm nay lại lặp lại những món hôm trước, vì vậy Vưu Ngư liền la lối đòi thêm mấy món ăn nữa. Vì vậy phải dùng hai bàn mới bày đủ món ăn, mỗi bàn ăn đều có nước nóng ở dưới nên lo món ăn nguội.

      thể , tham ăn chính là tham ăn, mặc dù vừa mới trải qua cuộc nguy hiểm rúng động lòng người, bây giờ thức ăn ở ngay trước mặt lại vẫn có thể ăn thả ga. Trừ Tư Mộ còn lại các chiến hữu đều là bộ dáng hăng hái chiến đấu, mấy nàng tham ăn này ăn vô cùng sung sướng.

      Ngôn Mặc Bạch ngồi bên cạnh Tư Mộ, hỏi muốn ăn gì liền gắp cho .

      Ngôn Mặc Bạch chưa từng chăm sóc ai như vậy, khó có được lần như vậy.

      Tư Mộ nhìn thức ăn đầy bàn, dạ dày thoải mái. Nghĩ tới chuyện mới xảy ra ghê tởm, nuốt trôi.

      Nhìn khuôn mặt tái nhợt của , Ngôn Mặc Bạch cũng ép buộc , chỉ dụ dỗ : "Em uống ít canh cho ấm dạ dày."

      Nhìn đôi môi sưng đỏ của đoán chừng ăn gì cũng ngon.

      Tư Mộ cũng là có chút thụ sủng nhược kinh. Bình thường Ngôn Mặc Bạch luôn lạnh lùng, mặc dù tức giận nhưng cũng kiên nhẫn dịu dàng chuyện như vậy.

      Vì vậy miễn cưỡng gật đầu uống canh.

      Vài người bạn tốt giành ăn cũng quên chú ý về phía Tư Mộ, tất cả đều hài lòng gật đầu, xem ra Ngôn Mặc Bạch kém như trong tưởng tượng. Người đẹp trai, nhiều tiền, đối với Tư Mộ cũng quan tâm chăm sóc, điều này tốt! Cho dù là gay cũng thể cưỡng lại được mị lưc của Tư Mộ, đây là trời ban cho !

      Lúc Tư Mộ liều mình chùi môi của mình, bọn Sở Kỳ cũng chú ý, bây giờ lại sưng đỏ thành như vậy. Liền liên tưởng đến việc hai người ở dưới thời gian lâu mới lên, vì vậy mỗi đôi mắt nhìn Tư Mộ đều lóe lên ánh tà mị.

      "Mộ Mộ, cậu thể ăn cay, ăn chút chè ! Nếu miệng cậu sưng đỏ như lạp xưởng.... lại , miệng cậu sao lại biến thành như vậy?" Thanh Thần múc cho Tư Mộ chén chè, hắng giọng cái bộ mặt phớt lờ hỏi.

      Diêu Dao ở bên vẻ mặt rất đắc ý nhưng vẫn giả bộ mở to mắt phụ họa: "Đúc vậy! Lúc bọn mình lên trước, hình như thấy miệng cậu sưng lên?"

      Vưu Ngư vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Diêu Dao cùng Thanh Thần như muốn "Hai người ngu ngốc." sau đó : "Nhất định là dì Mộ Mộ bị dượng tiểu Bạch ăn rồi..."

      Phốc....

      Nhất thời bàn mọi người đều phun hết thức ăn.

      Cũng phải vì lời Vưu Ngư trúng vạch trần mà là câu "dượng Bạch" của bé.

      Tiểu Bạch? Dượng Bạch?

      Là ai dạy bé gọi Ngôn Mặc Bạch như vậy?

      Ngôn Mặc Bạch ngồi bên mặt lập tức tối nửa, trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh môi bị sưng đỏ còn như hoa, dùng loại ánh mắt "Dám cười? Xem buổi tối thế nào trừng trị em" cảnh cáo trừng .

      Tư Mộ nỗ lực nhịn, cúi đầu uống canh. Nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn có thể thấy cơ thể run, chiếc muỗng tay bị cười run đến nỗi sắp rớt xuống.

      "Ngoan ngoãn ăn cơm!" Ngôn Mặc Bạch giọng quát .

      thể khí thế đó của Ngôn Mặc Bạch người bình thường thể ngăn cản, chỉ cần nghiêm mặt lạnh lùng như vậy liền có ai dám làm càn.

      bữa cơm mọi người ôm nội thương về nhà.
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      dunggg thích bài này.

    5. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      giờ mới để ý Nữ Lâm là edtitor mà ta theo dõi bấy lâu ....=D ngoài này ra còn có trùng sinh đích thân quý nữ với lại kế hoạch giải cứu nam phụ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :