Chương 7 Buổi tối hôm Viên Phi Phi hạ quyết tâm, sau khi ăn cơm xong nó ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ thụ hình. Thế nhưng Trương Bình lấy giấy lại đây như mấy ngày trước. Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, : " học nữa hả?" Trương Bình xua tay với nó, ra dấu hai cái, chỉ chỉ nó, rồi chỉ chỉ chính mình. Viên Phi Phi hoàn toàn hiểu hàm nghĩa trong đó. "Có ý gì? Ông muốn dạy tôi?" Viên Phi Phi cho rằng Trương Bình tức giận chuyện lúc trước. Nó nhảy xuống ghế bước đến bên chân Trương Bình. "Tôi dập đầu nhận sai với ông!" Dứt lời, nó khuỵu hai đầu gối toan quỳ xuống, Trương Bình liền vội vàng kéo nó lên, lắc đầu. "Ông giận tôi?" Trương Bình gật đầu. "Vậy tại sao ông chịu dạy cho tôi?" Trương Bình nắm ngón tay, cũng có cách nào để biểu đạt ý tứ của mình cho Viên Phi Phi hiểu. Kết quả là hai người mắt to trừng mắt cả đêm cũng biết nguyên do. Nhưng mà lâu sau Viên Phi Phi cũng hiểu ra. Sáng sớm hôm ấy, Trương Bình phá lệ lay Viên Phi Phi còn ngủ say tỉnh dậy. Viên Phi Phi dậy nổi, Trương Bình cướp lấy chăn của nó. "Lão gia..." Viên Phi Phi miễn cưỡng từ giường bò dậy, "Ông có việc gì cần tôi làm à?" Trương Bình lắc đầu, chỉ chỉ chậu nước nóng bên cạnh. Viên Phi Phi bĩu môi cái, xuống giường rửa mặt. Vừa ăn cơm xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa. Viên Phi Phi đứng dậy mở cửa. "Chắc là Hồng ân nhân đến rồi." Trương Bình túm cổ nó kéo lại, đứng tại chỗ sửa sang quần áo cho nó chút, sau đó dắt nó cùng ra ngoài sân. Viên Phi Phi mơ hồ nghĩ có chuyện bất thường. Trương Bình mở cửa, đứng bên ngoài là nam tử trung niên nho nhã, nét mặt hiền lành, khóe môi vương nụ cười, dáng dấp ung dung tự tại. Thế nhưng những điều đó phải là điểm mấu chốt. Viên Phi Phi vươn tay, chỉ vào nam tử kia, hét lớn: "Là ông!" Lúc cửa mở nam tử kia nhìn thấy Viên Phi Phi cũng hơi sững sốt, sau đó nghe nó hét lên, khẽ cười : "Đúng, là ta." Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, Viên Phi Phi với : "Lão gia, tôi biết người này! Ông ta chôn con lừa giúp tôi." Trương Bình hiểu ra sao, lại nhìn nam tử trung niên. Nam tử câu sơ lược: "Từng có duyên gặp mặt lần." Trương Bình gật đầu, mời nam tử vào trong. Viên Phi Phi pha trà, Trương Bình đưa nam tử vào phòng. Đến khi Viên Phi Phi nấu nước nóng pha trà ngon bưng vào Trương Bình dùng giấy bút chuyện gì đó cùng nam tử kia. Nam tử thấy Viên Phi Phi bước vào, cười vẫy vẫy tay với nó. "Bé , lại đây nào." Viên Phi Phi tới, đem chén trà để trước mặt , suy nghĩ lát, lại : "Uống trà ." Nam tử cười : "Bé , ngươi có biết ta là ai ?" Viên Phi Phi lắc đầu, thầm nghĩ, tôi cần biết ông là ai làm quái gì. Nam tử : "Trưởng giả* Khuất Lâm Uyển, tiên sinh dạy học ở thư viện Tú Ổ** thành Kỳ Thủy." (*) Người lớn tuổi có bối phận cao. Viên Phi Phi ừ tiếng. Khuất Lâm Uyển : "Ngươi biết thân phận của ta chắc cũng biết ta tới đây là vì chuyện gì rồi chứ." Viên Phi Phi liếc mắt nhìn trộm Trương Bình, lại ừ tiếng. Khuất Lâm Uyển khoanh tay nhìn Viên Phi Phi nửa ngày mới câu: "Bé này, ngươi đúng là thú vị." Sau đó Trương Bình và Khuất Lâm Uyển lại chuyện lúc. Hơn nữa chỉ Trương Bình, mà Khuất Lâm Uyển cũng , chỉ lấy giấy viết cho nhau xem. Viên Phi Phi ngồi nhìn ở bên, cũng biết bọn họ cái gì. Nó có vẻ buồn chán, bèn cầm chén trà lên uống, chỉ chốc lát, cả bình trà cứ vậy mà hết sạch. Viên Phi Phi ợ tiếng, cầm theo cái bình : "Tôi nấu nước." Viên Phi Phi ngồi xổm trước bếp lò, ngáp cái. "Nếu ngươi buồn ngủ đừng ngã về phía trước, bỏng đấy." Viên Phi Phi giật mình, quay đầu . Khuất Lâm Uyển nghiêm chỉnh đứng ở cửa nhà bếp, nhìn nó cười. Viên Phi Phi: " sao, ngủ được đâu." Khuất Lâm Uyển thẳng: "Ngươi muốn ta dạy cho ngươi?" Viên Phi Phi: "Cũng phải..." Khuất Lâm Uyển khẽ cười : "Vậy tại sao mặt ngươi lại có chút vui mừng nào cả." Viên Phi Phi lé mắt nhìn : "Vì sao tôi phải vui mừng?" Khuất Lâm Uyển : "Có bao nhiêu gia đình giàu có ở thành Kỳ Thủy này muốn mời ta đến nhà dạy học, nhưng ta chưa bao giờ đồng ý." Viên Phi Phi: "Vậy ông đến nhà chúng tôi làm gì?" Nó cảnh giác nhìn chằm chằm Khuất Lâm Uyển, bỗng nhiên đứng lên : "Có phải ông thấy lão gia bị câm nên tính lừa tiền của ông ấy ?" May mà Khuất Lâm Uyển tính tình tốt, đến lúc này vẫn có thể cười được. "Tuy bé tính tình nóng nảy, có điều bảo vệ chủ nhân như vậy cũng tồi." Viên Phi Phi hung tợn nhìn chằm chằm Khuất Lâm Uyển. Khuất Lâm Uyển bị nó trừng muốn toét da đầu, giơ tay chắn ngang tầm mắt của nó, : "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta với lão gia nhà ngươi là quen biết cũ, nên mới đáp ứng ." Viên Phi Phi lại ngồi xổm xuống. "Nhưng mà, ta đến đây là muốn tìm ngươi hỏi chuyện." Viên Phi Phi: "Hỏi cái gì?" Khuất Lâm Uyển : "Ngươi có bằng lòng cải trang thành nam đồng đến thư viện học chữ ?" Rốt cuộc Viên Phi Phi đem toàn bộ chú ý tập trung người Khuất Lâm Uyển. "Ông cái gì?" "Tuy ta đáp ứng Trương Bình dạy ngươi học chữ, nhưng mỗi ngày, canh giờ rảnh rỗi của ta nhiều lắm. Học chữ chủ yếu là coi trọng kiên trì bền bỉ, nếu gián đoạn làm nhiều được ít. Nhưng triều đại này chấp nhận nữ tử đến thư viện, cho nên ta mới hỏi ngươi câu, ngươi có bằng lòng cải thành nam đồng, vào thư viện học tập hay ." Cuối cùng Viên Phi Phi cũng nghe được điểm thú vị. "Nữ cải nam trang? Nghe cũng hay đó." Khuất Lâm Uyển cười : "Lão gia nhà ngươi cũng phải cho ngươi chơi." Viên Phi Phi cười hì hì : "Cứ quyết định vậy ." Tối đó, Khuất Lâm Uyển ở lại nhà Trương Bình dùng cơm. Sau khi ăn cơm xong, Viên Phi Phi thu dọn, Trương Bình tiễn Khuất Lâm Uyển rời . tiễn Khuất Lâm Uyển mạch đến đầu ngõ. Dưới ánh trăng, con ngõ lát đá đen thỉnh thoảng lóe lên tia sáng óng ánh. "Tiễn đến đây là được rồi." Trương Bình dừng bước, hơi cúi đầu với Khuất Lâm Uyển. Khuất Lâm Uyển : "Ngươi cần lời cảm tạ với ta, dù sao..." dừng chút, lại : "Dù sao, Khuất gia..." Khuất Lâm Uyển được nửa, Trương Bình giơ tay cản lại nửa câu sau. " thôi vậy. Đúng rồi," Khuất Lâm Uyển lại , "Bé đó là ai, ta nhớ ngươi có thân thích." Trương Bình lắc đầu, Khuất Lâm Uyển cũng truy cứu. "Ta với con bé rồi. Ngày mai ngươi đưa nó đến thư viện là được." Trương Bình gật đầu, chắp tay với Khuất Lâm Uyển. Về đến nhà, Viên Phi Phi ngồi thẳng tắp ghế, mắt chớp nhìn Trương Bình chằm chằm. Trương Bình nhìn nó, thấy hơi buồn cười vỗ vỗ vai Viên Phi Phi. Viên Phi Phi quả quyết : "Lão gia! Ông phạt tôi!" Trương Bình sửng sốt, kỳ quái nhìn về phía nó. Viên Phi Phi lớn tiếng : "Ông còn giận tôi!" Trương Bình dừng chút, sau đó nhớ tới cái gì, cười cười, lắc đầu. Viên Phi Phi tin: "Vậy tại sao ông tìm người khác dạy tôi học chữ?" Trương Bình kéo Viên Phi Phi ngồi xuống. giơ ngón tay, chỉ chỉ cổ họng của mình, xua tay, lại ra dấu làm hành động viết chữ, lại xua xua tay. Viên Phi Phi hiểu được ý của . [Ta thể , dạy ngươi học chữ quả bất tiện.] Viên Phi Phi hơi buồn rầu. "Được, ông dạy dạy, tôi theo người kia học giỏi." Trương Bình vỗ vỗ nó. Ngày hôm sau, Viên Phi Phi hiếm khi dậy sớm. Trương Bình cầm sợi dây vải buộc tóc cho nó, buộc mấy lần cũng được, Viên Phi Phi ngồi đó quả muốn ngủ giấc nữa. "Được rồi được rồi, tôi tự làm." Viên Phi Phi cầm lấy sợi dây từ trong tay Trương Bình, quấn hai cái liền buộc lại. Trương Bình có vẻ hơi xấu hổ. Viên Phi Phi mặc quần áo, đứng thẳng sống lưng trước mặt Trương Bình. Nó mặc cái áo ngắn màu xanh nhạt, tóc buộc lên cao. Trước đây nó ăn bữa đói bữa nên xanh xao vàng vọt, bây giờ được Trương Bình chăm sóc, hơi mập ra chút, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nhìn vô cùng thông minh lanh lợi. Trẻ con tám tuổi vẫn chưa phân biệt trai . Thêm nữa tính tình Viên Phi Phi vốn giảo hoạt, cải trang thành nam đồng đúng là khó có người nhận ra. Trương Bình gật đầu, dắt nó ra cửa. Từ khi Viên Phi Phi ở đây, chưa bao giờ Trương Bình dẫn nó ra ngoài vào ban ngày, cho nên lần xuất môn này, tuy chỉ là đến thư viện nhưng Viên Phi Phi vẫn bừng bừng hứng khởi. lâu lắm, bọn họ đến trạch viện*** tĩnh mịch. Ngoài cửa trồng mấy gốc cây cổ thụ, tuy là mùa đông nhưng vẫn còn xanh biếc, nhìn vô cùng bắt mắt. (***) Nhà lớn có sân rộng. cửa có treo tấm biển, mặt viết bốn chữ. Mặc dù Viên Phi Phi biết chữ nhưng cũng đoán được đó viết là Thư viện Tú Ổ. Trương Bình vào sân, Viên Phi Phi theo ở phía sau. Nó nghe được bên trong có tiếng trẻ con đọc bài. Còn chưa vào thư viện, vừa nghe thấy tiếng đọc bài kéo dài này, Viên Phi Phi bắt đầu thấy phiền. Có điều Trương Bình bên cạnh, nó cố nén kích động trợn trắng hai mắt, ngoan ngoãn cúi đầu. Đình viện*’ cũng có cửa, Trương Bình dẫn Viên Phi Phi vào. (*’) Căn phòng lớn nằm chính giữa, sau khoảnh sân. Thư viện này lớn hơn xưởng chế tác của Trương Bình rất nhiều. Hơn nữa rất coi trọng việc bố trí, đình đài hành lang gấp khúc, núi giả cầu thang , hết sức lịch tao nhã. Trương Bình và Viên Phi Phi gặp Khuất Lâm Uyển ở chánh đường thư viện. Trong phòng đặt bảy tám cái bàn , mỗi bàn đều có tiểu đồng ngồi, tay cầm sách, gật gù lắc lư mà đọc. Ở vị trí chủ vị, Khuất Lâm Uyển cả người ung dung, thoải mái ngồi ghế lão gia, bên tay là bộ trà cụ, vào mùa đông vẫn còn bốc hơi nóng. Nhìn thấy Trương Bình và Viên Phi Phi, Khuất Lâm Uyển đứng dậy đón tiếp. mặt nở nụ cười , chỉ với Trương Bình câu: "Cứ giao cho ta." Trương Bình gật đầu, khẽ đẩy Viên Phi Phi ở sau lưng cái. Viên Phi Phi chú ý bên này, nó vẫn luôn nhìn người trong thư đường. Bởi vì Khuất Lâm Uyển ra khỏi phòng, có rất nhiều tiểu đồng bị phân tán tập trung, tuy trong miệng vẫn đọc bài, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn ngắm Viên Phi Phi bên này. Song, có tiểu đồng lại như vậy. Viên Phi Phi nhìn thân ảnh đoan chính ngồi ở hàng đầu tiên. Nó ngồi thẳng nhất trong tất cả mọi người, tay cầm sách, đọc bài giống như giữa chốn người. Mãi đến lúc Trương Bình đẩy nó, Viên Phi Phi mới phản ứng lại. Khuất Lâm Uyển dẫn Viên Phi Phi tới cái bàn trống, thấp giọng : "Nào, trước tiên con ngồi ở đây, ta lấy cho con ít giấy trắng bút mực." Viên Phi Phi ngồi xuống. Khuất Lâm Uyển vào trong lấy vật dụng. Viên Phi Phi nghiêng đầu qua chỗ khác, phát Trương Bình mất. Aiz... "Này, ngươi mới đến à?" Viên Phi Phi liếc mắt nhìn tiểu nam đồng bên cạnh len lén chuyện với nó. "Đúng, sao?" Nam đồng : "Ngươi là công tử nhà ai?" Viên Phi Phi mặc kệ nó. Nam đồng lẩm bẩm : "Ta là Giang Chấn Việt, tại sao ta chưa từng gặp ngươi ở trong thành?" Viên Phi Phi méo miệng cười : "Ta cũng chưa thấy ngươi." Nam đồng còn muốn gì nữa, Khuất Lâm Uyển quay lại, nó lập tức quay đầu . Khuất Lâm Uyển đem vật dụng để trước mặt Viên Phi Phi, : "Con dùng tạm những thứ này trước." Viên Phi Phi ừ tiếng. Sau đó Khuất Lâm Uyển vỗ vỗ tay, tiếng đọc bài trong phòng chậm rãi ngừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía ông ta. Khuất Lâm Uyển cười : "Mọi người tạm nghỉ lát, vi sư giới thiệu với các con sư đệ." Chỉ câu , ánh mắt mọi người đều tập trung người Viên Phi Phi. Bộ dạng Viên Phi Phi giống như cá chết, co thành cục. "Đây là tiểu công tử của cửa hàng sắt Trương gia, Viên Phi." Đám tiểu đồng môn trong thư đường đều tò mò nhìn Viên Phi Phi chăm chú. Viên Phi Phi tùy tiện nhìn lướt qua, bỗng nhiên thấy người. Chính là nam đồng sống lưng thẳng tắp ngồi ở hàng đầu tiên, lúc này vẻ mặt hoảng sợ nhìn nó chằm chằm. Đúng là bộ dạng như nhìn thấy quỷ. Mà ngay thời điểm Viên Phi Phi nhìn tiểu nhân*' kia, vẻ mặt miễn cưỡng uể oải ban đầu biến mất, nó nhếch mép nở nụ cười. (*’’) ở đây hiểu theo nghĩa đen là trẻ con nhé. (**) Ban đầu mình rất lấn cấn cái tên này, sau khi hỏi các bạn editor có kinh nghiệm đúng là chữ Ổ. Giống như Yến Tử Ổ trong Thiên Long Bát Bộ, hay tác giả Tân Di Ổ vậy đó (cám ơn bạn Heo Chảnh và Mèo mỡ giải đáp). Hết chương 7. Lời editor: Bùi Vân à, chị cầu nguyện cho em được bình an trưởng thành =v=.
Chương 8 Hôm đó học xong, Khuất Lâm Uyển rời , toàn bộ trẻ con trong thư viện sang đây, ngươi câu ta câu mà vây hỏi Viên Phi Phi. "Chúng ta học lâu rồi, sao bây giờ ngươi mới đến thư viện?" "Khuất tiên sinh tự mình lấy giấy bút cho ngươi nha." "Nhà của ngươi ở chỗ nào trong thành, ta chưa từng nghe về cửa hàng sắt này." "..." Viên Phi Phi giương mí mắt lên, nhìn nam đồng đứng gần nhất, hỏi: "Ngươi tên gì?" Nam đồng hiểu tại sao nó lại hỏi, vô thức trả lời: "Trương Ngọc." "A." Viên Phi Phi nghe xong vui vẻ, vỗ Trương Ngọc cái, : "Cùng họ với lão gia của ta." Trương Ngọc sửng sốt chút, sau đó ừ tiếng. Trẻ con nhiệt tình đến nhanh cũng nhanh, bao lâu mọi người đều chạy ra sân chơi. Viên Phi Phi quay đầu nhìn người thừa lại cuối cùng. "Này." Viên Phi Phi toét miệng, kêu tiếng. Giọng nhàng thoải mái của Viên Phi Phi bay lượn trong phòng, cuối cùng rơi vào lỗ tai Bùi Vân. Lưng Bùi Vân cứng còng, thẳng đuột ngồi sau bàn, cử động dù chỉ chút. Viên Phi Phi cũng đứng dậy, ở phía sau chuyện với bóng lưng của nó. "Ngươi còn nhớ ta ?" Viên Phi Phi thấy được ở đấy, ngón tay Bùi Vân nắm chặt quyển sách, đốt ngón tay trắng bệch. "Mới đó quên? Chúng ta vừa gặp nhau bao lâu mà." Tay Viên Phi Phi chống xuống đất, ngả ngả nghiêng nghiêng mà ngồi đệm: "Hả? Bánh bao nhão*." (*) Nguyên văn Khốc bao tử (哭包子): bánh bao khóc nhè. "Câm miệng!" Bùi Vân bị chạm trúng nỗi đau, quay mạnh đầu lại trừng mắt với Viên Phi Phi. Viên Phi Phi bị hù dọa chút nào. Nó thích thú nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của Bùi Vân, cười hì hì : "Sao, mặt phị ra như vậy, phải là lại muốn khóc đấy chứ?" Bùi Vân tức giận đến chật vật, tay cầm sách run run. Viên Phi Phi giơ giơ chân, : "Thế nào, vẫn ?" Bùi Vân cắn răng, liều chết nhìn chằm chằm Viên Phi Phi. Viên Phi Phi hạ chân xuống, vừa muốn gì nữa Trương Ngọc bước vào, về phía Viên Phi Phi. Viên Phi Phi nhìn nó cái, Trương Ngọc : "Có muốn chơi ném đá với bọn ta ?" Viên Phi Phi nhìn trộm Bùi Vân, thằng bé quay đầu sang hướng khác. Viên Phi Phi tiếng được, theo Trương Ngọc ra ngoài. Trước khi , nó còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bùi Vân. Thằng bé đưa lưng về phía nó, tay cầm sách, giống như đọc đến nhập thần. "Trương Ngọc." Viên Phi Phi theo Trương Ngọc ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Còn người, sao rủ chơi cùng?" Trương Ngọc nhíu mày cái. "Đừng tiếp xúc với nó." Trong khẩu khí của nó mang theo vẻ chán ghét rệt, Viên Phi Phi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Nó là ai vậy?" Trương Ngọc giống như cực kỳ muốn nhắc tới Bùi Vân, : "Tóm lại phải người xuất thân từ gia đình đàng hoàng." Viên Phi Phi càng tò mò: "Hử? đàng hoàng chỗ nào, trông rất quý khí mà." Trương Ngọc hừ lạnh tiếng, giọng thầm : "Xuất thân từ chốn dơ bẩn, có quý khí thế nào nữa cả người cũng chỉ có mùi tanh tưởi mà thôi." Viên Phi Phi: "Nhà nó bán cá à?" Vẻ mặt Trương Ngọc vốn đầy oán khí, kết quả là nghe Viên Phi Phi xong, lại phì tiếng cười vui vẻ. "Ha, bán cá, mệt ngươi cũng nghĩ ra được." Viên Phi Phi cười ha hả : "Sao, phải hả?" Trương Ngọc thu lại vẻ mặt, thấp giọng : "Nó là tam công tử của Kim Lâu." Mắt Viên Phi Phi sáng lên: "Kim Lâu?" Trương Ngọc quay đầu: " phải Kim Lâu ngươi cũng biết đấy chứ?" Đương nhiên Viên Phi Phi biết. Nó và Mã Bán Tiên đến thành Kỳ Thủy, nơi đầu tiên tới chính là Kim Lâu. Mỗi khi Mã Bán Tiên đến địa phương mới, trước khi dừng chân đều phải đến ăn chơi ở chốn trăng hoa nhất nơi đó, mỹ danh là tìm hiểu tình hình thực tế. Giá cả ở Kim Lâu đắt muốn cắt cổ. Mã Bán Tiên lần, trở về quả thực là đấm ngực giậm chân. Viên Phi Phi thẳng vào vấn đề: "Nhà nó mở kỹ viện?" Trương Ngọc ừ tiếng. Viên Phi Phi nhớ lại lầu các vàng son rực rỡ kia, trong lòng câu ai ya, bánh bao nhão kia trị giá bao nhiêu bạc đây. Nó thở dài, lại hơi tức giận. Có tiền mà yếu đuối như vậy, tưởng tượng Viên Phi Phi nó mà có nhiều bạc như thế, lỗ mũi phải hướng lên trời mà . Trong lúc mấy câu, bọn họ tới hậu viện, đám học trò ném đá lên bức tường. Viên Phi Phi liếc mắt thấy có tấm vải treo tường, tấm vải vẽ mấy hình thù kỳ quái, nó hỏi Trương Ngọc: "Đây là cái gì?" Trương Ngọc giải thích cho nó: "Ngươi chưa chơi ném đá bao giờ à?" Thằng bé chỉ vào tấm vải tường, : "Ngươi xem, bức tường kia vẽ đồ vật." Viên Phi Phi nhìn sang, nhưng mà hình vẽ bị bụi đá ném vào làm bẩn, căn bản nhìn ra là cái gì. Nó lắc đầu : " nhìn ra, ngươi thử luật chơi thế nào." Trương Ngọc : "Bốn góc của bức tranh có vẽ vật cược khác nhau, ném trúng thuộc về ngươi." Viên Phi Phi nghe hiểu ra sao: " tỉ mỉ chút." Hóa ra, trò "ném đá" này là học trò ở thư viện Tú Ổ đem ra giết thời gian thường ngày. Mỗi ngày thay phiên đứa làm cái, bốn góc tấm vải hai thước** vuông kia vẽ đồ vật mình đưa ra, những đứa khác đứng cách tấm vải ba trượng*** ném đá, ném trúng cái gì thắng được cái đó. (**) 1 thước = 1/3 mét. (***) 1 trượng = 10 thước Trương Ngọc giải thích xong, vỗ vỗ vòm ngực của mình, : "Hôm nay đến phiên ta làm cái, cược hai thỏi mực của cửa hàng mực Nguyên Đức, chiếc quạt của thư cục*' Văn Nhân và bánh giấm đường của Điền Tố phường." (*') Nhà in. Viên Phi Phi trợn to hai mắt: "Bánh giấm đường?" Trương Ngọc kỳ quái nhìn nó, : "Bọn chúng đều muốn lấy thỏi mực của cửa hàng mực Nguyên Đức, còn ngươi lại thích bánh ngọt ta góp cho đủ số à?" Viên Phi Phi lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt : " đâu. Ai thích chứ." Trương Ngọc : "Ngươi cũng thử lần ." Viên Phi Phi giả vờ thanh cao, trước tiên hắng giọng tiếng, ngay khi muốn đáp ứng, trong đám học trò có đứa phát điều gì, chỉ vào phía sau Viên Phi Phi và Trương Ngọc : "Ơ, đây phải là Bùi công tử sao." Viên Phi Phi quay đầu, vừa khéo thấy Bùi Vân đứng ở phía sau. Sắc mặt nó ngưng trọng, lúc mọi người quay sang nhìn nó, ràng nó lui về sau bước, muốn rời . Có điều đứa học trò gọi tên nó muốn buông tha. " phải Bùi công tử luôn khinh thường mấy trò xiếc của chúng ta à, sao hôm nay lại tới đây rồi." đứa khác đứng bên cạnh phụ họa : " lẽ là được ngài nể mặt cùng chơi với chúng ta?" Vẻ mặt Bùi Vân hơi khó coi, : "Ta chơi." "Đúng rồi đúng rồi." đứa , "Bùi công tử thân thể ngàn vàng, dĩ nhiên là thể cùng chơi đùa với mấy người chúng ta." Bùi Vân cau mày : "Ta như vậy." đứa khác : "Vậy là thế nào, ôi, chứ phải Bùi công tử bị bệnh nữ nhân, thân kiều thể nhược*'', chỉ có viên đá cũng ném xong?" (*'') Chỉ thân thể được chiều chuộng mà yếu ớt. Nó vừa xong, đám học trò xung quanh mặc dù chưa cười ha hả, nhưng đều cúi đầu cười trộm. Sắc mặt Bùi Vân tái xanh, cắn răng : "Ai ném hòn đá cũng xong!" Đứa học trò đem hòn đá tung trong tay ước lượng vài cái, : "Lại đây." Bùi Vân trước kia chắc chắn bị khích tướng dễ dàng như vậy. Hôm nay cũng biết tại sao, bị người châm chọc khiêu khích vài câu xăng tay áo lên tới. Đám học trò thấy nó qua cũng sửng sốt trong chốc lát. Đứa miệng lưỡi cay độc nhất phản ứng đầu tiên, ném cho Bùi Vân hòn đá. Bùi Vân tiếp được, hòn đá rơi xuống đất, nó khom người nhặt lên. đám đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Viên Phi Phi đứng sau cùng, lặng lẽ nhìn bóng dáng của Bùi Vân. Bùi Vân nắm hòn đá, cố sức ném ra. Ánh mắt của mọi người theo hòn đá đường, cuối cùng đụng vào bức tường. ... "Ha ha, thế này kém quá rồi, ta Bùi công tử ngươi có nhìn kỹ vậy hả." Bọn chúng cười ngặt nghẽo. Kỳ thực, vị trí hòn đá ném tới khó nhìn ra, Bùi Vân muốn nhắm mực thỏi ở góc bên trái. Thế nhưng lần đầu tiên nó chơi trò này, cơ thể quả hơi thiếu tự tin, sức lực đủ, ném lệch rất xa. Bùi Vân đỏ mặt đứng giữa những tiếng cười cợt. Nó im lặng lên tiếng lại nhặt viên dưới đất, rồi hung hăng ném ra. Hòn đá lại trật. Bùi Vân cắn răng, còn muốn nhặt đá đứa học trò ngăn cản nó : "Bùi công tử đừng, theo luật chơi của chúng ta mỗi người chỉ được ném lần, cho ngươi ném hai lần là ngoại lệ." Mặt Bùi Vân cứng ngắc, thấp giọng : "Ta ném lần nữa." Đứa học trò nhíu mày : "Nhìn cách ngươi vừa ném, thêm vài lần nữa thế nào." Bùi Vân cũng tự mình hiểu được. Nhưng mà nó nghẹn hơi ở cổ họng nuốt xuống được. Suy cho cùng cũng là tự bản thân nó chuốc lấy. "Ta..." "Cộp!" Bùi Vân ở thế đâm lao phải theo lao, thanh trong trẻo truyền đến. Bọn trẻ theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động, hòn đá rơi xuống đất, bên là tấm vải còn rung động, góc bên trái có dấu vết ràng in ở chính giữa. "A, còn xa hơn so với ta nghĩ." Bọn trẻ đều nghiêng đầu qua nhìn Viên Phi Phi xoay cổ tay đứng sau cùng. Trương Ngọc bên cạnh nó càng mở to hai mắt. "Ngươi, ngươi ném từ chỗ này?" Viên Phi Phi lé mắt nhìn nó: " phải ngươi nhìn thấy rồi sao." Bọn trẻ nhìn nhau, cuối cùng bỏ Bùi Vân lại hướng về phía Viên Phi Phi. "Oa, ở đây xa lắm đó." đứa học trò đứng cạnh Viên Phi Phi, ra dấu về phía tường cái. "Gặp may thôi, sao có thể ném trúng chứ." Đám học trò rối rít : "Ngươi ném lần nữa, ném lần nữa ." Viên Phi Phi lười biếng : " phải mỗi người chỉ được ném lần thôi à." Vừa lên tiếng đứa xua xua tay, : "Ngươi đừng để ý, cứ ném cho bọn ta nhìn chút." Viên Phi Phi cầm lấy viên đá, sau đó với Trương Ngọc: "Vậy nếu lần này ta ném trúng, tất cả đều là của ta đúng ?" Trương Ngọc thẳng sống lưng : "Ném trúng là của ngươi!" Lời Trương Ngọc còn chưa dứt, hòn đá của Viên Phi Phi ném ra. "Cộp!" Dứt khoát tiếng, góc dưới bên phải bị ném trúng. "..." "Oa!" Đám học trò thấy Viên Phi Phi ném trúng hết sức kinh ngạc. "Viên Phi, ngươi lợi hại!" " là lợi hại." "..." Viên Phi Phi giả vờ khiêm tốn, cười : " có gì, gặp may, gặp may thôi." Bọn trẻ đương nhiên tin. " bí quyết !" "Đúng đúng, chỉ cho chúng ta chút!" Đương nhiên là Viên Phi Phi cho bọn chúng biết chiêu thức này là do lúc trước Mã Bán Tiên dắt nó phá tổ chim mà luyện ra được. Nó linh cơ khẽ động, : "Đây là lão gia nhà ta dạy." "Lão gia nhà ngươi?" "Ừ, Trương Bình." "Ông ta là lão gia của ngươi? phải là cha ngươi sao? Khuất tiên sinh ngươi là Trương gia tiểu công tử mà." "À..." Viên Phi Phi cười nhạt tiếng, : "Là cha ta, nhưng từ ta lại thích gọi ông ấy là lão gia." Đám học trò lười quản nhiều chuyện, lập tức : "Vậy ông ấy dạy ngươi thế nào?" Viên Phi Phi thuận miệng : "Do tích lũy mỗi ngày mà thành, ta cũng nhớ." Đám học trò thất vọng nhìn nó. Viên Phi Phi với Trương Ngọc: "Nào nào, lấy đồ cho ta trước ." Trương Ngọc cũng đâu ra đó, trực tiếp mang thỏi mực và bánh giấm đường tới. "Đây, cho ngươi." Viên Phi Phi nhận lấy, còn cố ý giọng câu, "Aiz, ném trật, ta vốn muốn lấy hai thỏi mực." Trương Ngọc vừa nghe, cười : "Sao có thể để ngươi đắc ý vậy được." Viên Phi Phi lấy được bánh giấm đường, đợi được muốn ăn ngay. Nó với Trương Ngọc: "Lão gia nhà ta còn có việc muốn ta làm, ta về trước đây." Trương Ngọc gật đầu: "Vậy chào." Viên Phi Phi cầm bánh giấm đường, hết sức phấn khởi đường về. Ra khỏi thư viện, bước của nó đột nhiên chậm lại. "Ê ê, qua bên này." Nó chút ngạc nhiên nhìn Bùi Vân theo ra ngoài. Nó gọi Bùi Vân qua bên. Sắc mặt Bùi Vân khôi phục chút, tuy vẫn căng cứng như trước, nhưng giống lúc nãy. "Ngươi..." "Thế..." Đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại. Bùi Vân nhìn thoáng qua Viên Phi Phi, thấp giọng : "Ngươi trước ." Viên Phi Phi hai bước tới trước mặt Bùi Vân, mắt híp lại thành đường sắc bén. "Ta này bánh bao nhão, ta tới nơi này là chủ trương của Khuất Lâm Uyển và lão gia. Nếu ngươi dám vạch trần ta, gây phiền phức cho lão gia nhà ta, ta xé vụn gương mặt này của ngươi." Bùi Vân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của nó tràn đầy vẻ khó có thể tin được. Viên Phi Phi cho là nó bị dọa, lại : "Đừng cho là ta đây bừa, ta làm được đấy." "Ngươi, ngươi muốn những chuyện này?" Mặt Bùi Vân lại nghẹn đến khó chịu, viền mắt cũng phiếm hồng. Viên Phi Phi khoanh tay, suy nghĩ chút, đem thỏi mực trong tay đưa cho Bùi Vân. "Ta cũng phải hoàn toàn biết lý lẽ. Cái này cho ngươi, phải ngươi muốn sao, cầm nó, sau đó ngươi được chuyện của ta với người khác." Rốt cuộc Bùi Vân nhịn được, nó cũng nhận lấy mực kia, chỉ tức giận câu với Viên Phi Phi: "Ai thèm chuyện của ngươi...!" xong, nó liền quay đầu . Viên Phi Phi nhìn bóng lưng bừng bừng lửa giận của nó, thầm nghĩ, là chẳng hiểu gì cả. Hết chương 8.