1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Đạt thành hiệp nghị.

      Nguyên Dung, Nguyên Thu hai người cách ba năm mới gặp nhau, hai người nhìn nhau có chút hoảng hốt. Nguyên Dung nhìn kĩ Nguyên Thu chỉ thấy nàng búi tóc cao vút, lông mày xinh đẹp, mặt mày phấn đào người là xiêm áo lụa là mặc dù mang thai bảy tám tháng nhưng thân thể cũng sung phù, chỉ cảm thấy nàng đoan trang hào phóng. Nguyên Dung quan sát phen trong lòng mất mác, lúc này Nguyên Thu phục hồi tinh thần lại mỉm cười nghênh đón “Tỉ có khỏe ?”

      Nguyên Dung thu liễm tâm thần bước nhanh về trước hành lễ, Nguyên Thu vội bảo Chức Mộng bước nhanh đến đỡ Nguyên Dung đứng dậy “Tỉ nhanh đứng lên , tỉ muội nhà mình cần đại lễ như vậy, huống chi nơi này cũng có người lạ” Nguyên Dung nghe vậy vịn Chức Mộng đứng dậy. Nguyên Thu đứng lát thấy mệt mỏi, xoay người ngồi lên giường, Thúy Oanh ôm lò sưởi đặt trước ngực Nguyên Thu lại lấy da cáo ra cho nàng đắp chân. Nguyên Thu ngẩng đầu thấy Nguyên Dung còn đứng liền cười “Tỉ ngồi xuống , chỉ có hai chúng ta cần nhiều quy củ như vậy” Nguyên Dung cáo lỗi ngồi ghế trước giường. Chức Mộng vừa pha trà Lư Sơn rót chén đưa cho Nguyên Dung lại dọn ra mấy loại điểm tâm xong mới đứng lại bên cạnh Nguyên Thu.

      Tỉ muội hai người im lặng lúc lâu, Nguyên Thu cười trước “Nghe mẫu thân tỉ tỉ sinh thiên kim, nhủ danh gọi Niếp Niếp rất đáng ” Nguyên Dung nghe Nguyên Thu nhắc đến nữ nhi mặt nở nụ cười “Khuôn mặt nàng giống ta, tính tính cũng rất dễ chịu, sáng đến tối cũng rất ít khóc, rất dễ nuôi” Nguyên Thu cười nhìn Chức Mộng cái, Chức Mộng xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra chiếc hộp đưa cho Nguyên Dung, Nguyên Thu “Đây là quà tặng chuẩn bị cho cháu , vốn là muốn cho người đưa đến Hàng Châu. Đúng lúc mẫu thân tỉ muốn hồi kinh ta liền chờ hai ngày trực tiếp đưa cho tỉ” Nguyên Dung nhận hộp “Làm phiền thế tử phi nhớ kĩ, chờ trời ấm áp ta cho người đưa Niếp Niếp đến cũng để cho thế tử phi nhìn chút”

      Nguyên Thu cười tốt, nếu đứa mặt mày giống tỉ kém đâu, tương lai nhất định là mĩ nhân” Nguyên Dung vuốt mặt mình lúc lâu thở dài “Mặc dù ta chưa tới hai mươi nhưng mặt mày cũng còn tươi trẻ nữa. giống thể tử phi, mặc dù có thai nhưng còn xinh đẹp hơn trước kia”

      Nguyên Thu đỏ mặt cười “Tỉ đùa, từ ta xinh đẹp bằng tỉ tỉ, chẳng qua tỉ đường mệt nhọc nên có chút tiều tụy thôi, nghỉ ngơi chút là tốt rồi. Mẫu thân đưa tiểu viện cách vách cho tỉ tỉ, tỉ phu ở cũng biết tỉ tỉ ở quen ? Kinh Thành thể so với phía Nam, bình thường mùa đông gió cắt như dao, hết đông sang xuân càng thêm lợi hại, ngày càng lạnh” Nguyên Dung trả lời “Mẫu thân cho người đưa ngân than qua, trong nhà lửa cũng chưa đoạn nên cũng thấy sao cả” Nguyên Thu thấy trong tay Liễu nhi ôm xiêm áo đỏ thẫm nhưng hơi cũ đó là đồ cưới năm trước, liền cho Thúy Oanh lấy áo choàng lông chồn đỏ mới và áo khoát da chồn cười “Dọc theo đường lắc lư đừng yếu đuối có khi là đại nam nhân cũng chịu nổi, tỉ tỉ cần điều dưỡng cho tốt. Áo choàng tỉ tỉ mặc dù tốt nhưng dù sao cũng theo độ lạnh nóng của phía Nam mà làm so với phía Bắc hơi mỏng. Hai bộ này của ta năm nay mới may thước tất là lúc ta chưa thấy bụng chờ làm xong ta mặc hơi chật vì vậy chỉ thử lần liền cởi ra nhưng cũng chưa mặc. Tỉ ghét bỏ trước cứ lấy mặc qua hết mùa đông hay”

      Nguyên Dung vội vàng dám dám sợ phá hư quy củ” Nguyên Thu cười “Tỉ yên tâm, đây là mặc trong nhà, màu sắc hoa cũng bình thường phá hư quy củ. Tỉ muội chúng ta thân hình tương đối chắc tỉ mặc cũng vừa” Nguyên Dung nghe vậy mới chịu cười “Đa tạ muội phí tâm. Từ ta cũng ở phía Bắc qua mùa đông vì vậy cũng chưa chuẩn bị xiêm y dày cũng làm cho muội thay ta phao tâm”

      Nguyên Thu cười “Tỉ muội chúng ta cần gì mấy lời khách sáo này. Trước kia mặc dù có cãi nhau nhưng cũng là lời trẻ con ngu ngốc, giờ nhớ đến cười cười quên , tỉ cũng nên để trong lòng mấy chuyện lúc rồi xa lạ với ta” Nguyên Dung nghe trong lòng có chút phải tư vị, từ mình tranh cường háo thắng mọi chuyện đều muốn áp Nguyên Thu nhưng giờ quay đầu nhìn lại mình thứ gì cũng bằng người ta. Cái là hoàng thân quốc thích cái là cửa nhà nghèo, chênh lệch to lớn như thế cứ đè nặng trong lòng Nguyên Dung.

      Nguyên Thu thấy mặt Nguyên Dung có chút tự tại liền nháy mắt để cho tiểu nha đầu ra ngoài chỉ giữ lại Chức Mộng, Thúy Oanh ở trong phòng. Nguyên Thu uống hớp trà thản nhiên “Khi còn bé tỉ muội chúng ta nháo mấy thứ vui kia, nguyên nhân thứ nhất cũng là vì mẫu thân của chúng ta thứ nữa cũng là địa vị trong lòng phụ thân. Mặc dù lúc ấy tranh đến mặt đỏ tai hồng, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là lúc bé giận dỗi cũng thể xem như , tỉ cũng đừng nhớ trong lòng. Hôm nay phụ thân lớn tuổi mỗi đứa con người đều coi trọng, chúng ta thành thân liền trời nam đất bắc ngoài miệng phụ thân ra trong lòng vô cùng nhớ thương tỉ, người hi vọng tỉ phu có thể khảo công danh trang chút công trạng tương lai cũng kiếm cho tỉ được cái cáo mệnh.”

      Nguyên Dung nghe diễu cợt tiếng “Thế tử phi với ta mấy chuyện này làm gì? Hôm nay ta thể so với ngươi, tự ta biết quan hệ tỉ muội chúng ta cũng tốt đến như vậy, ta làm nổi mấy lời ngươi ” Nguyên Thu cười lạnh “Đây là ta lòng ý chuyện, cũng vì nhìn mặt mũi phụ thân thôi. Trong các nam nữ, đường công danh của ca ca là thành vấn đề, Tuyền ca mặc dù tuổi nhưng thông minh hơn người, nghĩ đến sau này cũng kém. Nữu Nữu là nữ nhi con vợ cả lại có tỉ tỉ ruột thịt là ta thế tử phi, dựa vào địa vị Cố phủ nay cũng lo tìm được hôn phu tốt, người là lo lắng huynh muội chúng ta xa lạ tương lai người già ngươi có huynh đệ tỉ muội nhà mẹ đẻ dựa vào ở nhà chồng bị khi dễ”

      Nguyên Dung nghe vậy trợn mắt há mồm chậm chạp được, Nguyên Thu cười nhạt “Ta biết tâm kết của ngươi, ngươi vẫn cho là phụ thân để ý ngươi chỉ thương ta nữ nhi con vợ cả; ngươi tự ti thân phận thứ xuất lại cam lòng thua ta cho nên mọi chuyện đều muốn nổi trội hơn ta. Từ ngươi sai lầm rồi, ngươi là nữ nhi đầu tiên của phụ thân trong lòng sao có vị trí của ngươi?”

      Nguyên Dung nghe đầu óc hồ đồ mảnh kinh ngạc “Di nương phụ thân vì ngươi mà thích ta” Nguyên Thu nghe vậy giễu cợt cười tiếng “Khi còn bé ngươi tin, hôm nay vẫn tin? Hôm nay ta, ngươi đều là thê tử của người mặc dù trượng phu có thiếp nhưng cũng đều hiểu chuyện tranh đấu, di nương cũng chỉ muốn lấy ngươi để tranh thủ tình cảm thôi. Ta tin tỉ tỉ biết, chẳng qua là tình nghĩa nhiều năm với di nương ngươi muốn chọc tầng cửa giấy này mà thôi”

      Nguyên Dung cúi đầu suy nghĩ mới ngẩng đầu miễn cưỡng cười “Nàng là mẹ đẻ ta, ta trách nàng. Hôm nay trong mắt phụ thân chỉ có mình mẫu thân cũng buông tha cho di nương, di nương sớm nản lòng thoái chí chỉ muốn phục vụ mẫu thân tốt cũng mượn cơ hội nhìn ta lâu chút”

      Nguyên Thu uống hớp trà, vuốt vuốt con cờ bàn chút để ý “Tương lai nếu tỉ phu đạt chức quan, ngươi làm chủ Liễu gia ta có thể vụng trộm đưa di nương qua cho ngươi cho các ngươi nhà đoàn tụ. Ta chỉ có cầu, mấy ngày nay ngươi ở trong nhà hiếu kính mẫu thân phụ thân cho tốt, cần có ý định xúi giục di nương huyên náo trong nhà yên. Mấy ngày nay tẩu tử sinh, ngươi giúp được giúp, giúp được thêm phiền. Đừng quên tương lai địa vị của ngươi ở nhà chồng đều dựa vào ca ca với Tuyền ca”

      Nguyên Dung im lặng nhìn Nguyên Thu lúc, đột nhiên cười “Lần này ta nghe ngươi. Ta hiếu kính phụ thân, chăm sóc mẫu thân tốt sinh chuyện. Phu quân ta nếu lần này lấy được công danh chắc chắn được phong chức quan, nhưng có căn cơ làm quan thể thuận buồm xuôi gió, hi vọng tương lai nhà ta gặp khó khăn muội muội đừng quên giúp ta tay là được” Nguyên Thu cười nhạt “Tốt, ta đáp ứng ngươi”


      Chương 100: Kết cục

      Nguyên Thu lưu Nguyên Dung lại ăn cơm, hai người chưa vài câu Nguyên Thu buồn ngủ, Nguyên Dung liền mượn cớ cáo từ. Nguyên Thu lấy tay che miệng ngáp dài trong mắt mệt mỏi cười “Vốn định giữ tỉ lâu chút đáng tiếc mấy ngày gần đây tinh thần càng ngày càng tốt, chỉ sợ lát nữa là ta ngủ mất. Tỉ vấn an mẫu thân thay ta, thân thể ta gần đây rất tốt cần mẫu thân nhớ thương an tâm chăm sóc tẩu tử là được” Nguyên Dung đứng dậy đáp ứng, Chức Mộng từ trong phòng ra ôm hai bọc quần áo “Nghĩ đến nhị nương vừa từ phía Nam tới, nếu phu nhân có làm cho nhị nương cũng phải hai tháng, bằng lấy vài món chỗ thế tử phi mặc trước. Mấy kiện này là năm mới bên ngoài hiếu kính, thế tử phi thích mặc người khác làm xiêm y vì vậy chưa thử qua. Trừ vừa rồi thế tử phi đưa cho nhị nương nô tì chọn thêm hai kiện áo da và vài cái áo lông, đều là mới mong rằng nhị nương ghét bỏ”

      Nguyên Dung cười cầm lấy đưa cho Liễu nhi “Phiền ngươi có tâm, tâm ý của ngươi và chủ tử ngươi ta nhận” Nguyên Thu gật đầu cười ngẩng đầu ý bảo Thúy Oanh “Thúy Oanh thay ta tiễn tỉ tỉ nhé, ta gượng nổi thân thể” Nguyên Dung dám” Vừa vừa hành lễ với Nguyên Thu rồi theo Thúy Oanh ra cửa.

      Chức Mộng hầu hạ Nguyên Thu ngủ, trong chốc lát thấy Sĩ Hành cho người đến hỏi Nguyên Dung chưa. Chức Mộng cười với thế tử: Người từ sớm rồi, thế tử phi ngủ” Sĩ Hành nghe mới dám trở về phòng. Nguyên Thu thức dậy, trời tờ mờ sáng vừa động đậy liền nghe Sĩ Hành giọng hỏi “Tỉnh rồi? Muốn uống trà ?” Nguyên Thu mở mắt, vuốt vuốt cổ, ngẩng đầu thấy Sĩ Hành tựa vào gối tay cầm quyển sách.

      Nguyên Thu giận trách “Huynh xem sách sao thắp đèn? Ban ngày sao giờ trời tối như vậy nhìn xem hỏng mắt” Sĩ Hành phất phất mấy sợi tóc rối sang bên tai cho Nguyên Thu khẽ hôn lên trán nàng “Ta có ánh đèn muội ngủ ngon” Bên ngoài Chức Mộng nghe tiếng, vào thắp đèn lại rót trà cho hai người. Nguyên Thu rướn người lấy li trà đặt khay nửa nằm lên người Sĩ Hành, ôm eo ở trong ngực cọ cọ hình như lại muốn ngủ. Sĩ Hành cười vỗ nhè lưng nàng cười “Đừng ngủ nữa, giờ ngủ tiếp tối lại ngủ được”

      Nguyên Thu đáp tiếng mắt vẫn híp híp như cũ. Sĩ Hành sợ nàng ngủ vội tìm đề tài chuyện “Tỉ muội đến lần này có móc gì muội ? Có chọc giận muội mất hứng ?” Nguyên Thu gãi gãi lỗ mũi mở mắt “Lúc mới đến thấy dáng vẻ nàng hình như có chút mất hứng, chút chuyện tốt rồi” Sĩ Hành “Nàng ta có cái gì mà vui? Theo ta thấy về sau đừng để ý gì đến nàng ta nữa” Nguyên Thu cười là muội cũng muốn như vậy, nhưng nghĩ cũng ổn. Thứ nhất, nếu quả là đoạn tuyệt lui tới hôm sau có danh tiếng truyền ra muội phất lên lại nhận thân sinh tỉ muội, muội giờ là thê tử người ta cũng phải cố chút danh tiếng, mọi việc để cho người khác nhìn thỏa đáng chút mới tốt. Thứ hai, mặc dù lúc bé nàng náo loạn vài chuyện đáng ghét nhưng phụ thân vẫn nhớ nàng, muội muốn để phụ thân được vui vì tỉ muội hợp nhau. Vừa rồi muội với nàng ta, nếu an phận chút ai cũng có thể diện. Nếu nàng ta làm cái gì thiêu thân chỉ sợ tiền đồ của phu quân nàng ta hủy trong tay nàng ta thôi. Nàng cũng biết gả cho người còn giống như lúc là nương nữa còn phải dựa vào trượng phu tranh mặt mũi. Hơn nữa bà bà của nàng cũng phải là đèn cạn dầu, mấy năm nay đem tính khí nàng mài mòn chút rồi nên so với trước cũng biết đúng mực”

      Chức Mộng thấy Nguyên Thu lúc lâu lại châm thêm trà, Nguyên Thu uống ngụm tiếp tục “Muội cho nàng, nàng quá ngu dốt cũng biết được ý tứ của muội, vì vậy cũng đàng hoàng chút. Muội cần nàng lòng đối đãi chỉ nhìn mặt thôi cũng được. Ngày lễ tết thêm phần lễ cũng chẳng lớn lao gì. Xài chút bạc mua được chút danh tiếng tốt, mua được tự tại trong lòng phụ mẫu vì sao lại làm?”

      Sĩ Hành quẹt quẹt mũi Nguyên Thu “Muội tự hiểu là được rồi, ta sợ muội vì mấy chuyện tỉ muội tình thâm lại được thỏa mái” Nguyên Thu bật cười “Nếu là tỉ muội tình thâm cũng là muội với Nữu Nữu quan hệ gì đến nàng ta, lúc muội như vậy nàng vu hãm hại muội, cả đời này cũng bao giờ có tỉ muội tình thâm gì với nàng ta”

      Hai phu thê chuyện, Cố phủ cho người đến đại thiếu nãi nãi đau bụng e là sắp sinh. Nguyên Thu nghe vội bảo Chức Mộng bọc mấy loại dược liệu cho người đưa qua, còn cho người mời thái y đến bắt mạch. Sĩ Hành thấy tinh thần Nguyên Thu tập trung, liền tìm chút chuyện với nàng phân tán lực chú ý của nàng. Nhưng cuối cùng Nguyên Thu vẫn an tâm, buổi tối ngủ cũng phải an ủi, sáng hôm sau vừa thức dậy cho người đến Cố phủ hỏi thăm Tử Yên sinh chưa.

      Vương mama ở bên ngoài nghe cười vào “Lão nô chúc mừng thế tử phi, chúc thế tử phi thêm chất nhi. Nửa đêm qua Cố phủ cho người đưa tin tới, nhưng lão nô thấy thế tử phi vừa ngủ dám quấy rầy”

      Nguyên Thu nghe vui mừng cho người chuẩn bị quà tặng, hận thể tự mình xem. Thái phi thích náo nhiệt lúc đứa bé đầy tháng cũng xem trở về miêu tả với Nguyên Thu phen, mắt giống Cố Sơn, miệng giống Tử Yên, Nguyên Thu nghe trong lòng như có mèo cào hận thể ra cửa.

      Nhi tử Cố Sơn tròn tháng, qua hai tháng chậm trễ thi vì thánh thượng có việc bắt đầu thi, Cố Sơn, Lâm Học hai người cùng thi. Đợi đến ngày công báo kết quả Cố phủ cho người xem, người xem vừa về hò hét báo tin mừng “Đậu rồi, đậu rồi”. Hai nha đầu giữ cửa nghe chạy như làn khói vào phòng báo tin mừng, Lý thị nghe thân thể choáng váng hỏi “Đại thiếu gia đứng thứ mấy?” Nha đầu kia nghe ngẩng người vội chạy hỏi. Lý thị thấy cười mắng “ hồ đồ” lúc sau nha đầu kia trở về đáp lời “Đại thiếu gia đứng thứ bảy, nhị gia trúng thứ 5 trong tam giáp” Lý thị, Tử Yên nghe còn ổn chỉ có Nguyên Dung nghe khóc ngừng. Lý thị cười “Chút nữa ngươi cũng ra, lau nước mắt đổi thân xiêm y mới, chút nữa có người đến báo tin mừng”

      Nguyên Dung nghe lau nước mắt, đến trước mặt Lý thị quỳ xuống dập đầu khóc ròng “Đa tạ mẫu thân tìm cho nữ nhi vị phu quân tốt, lúc trước nữ nhi làm sai nhiều việc chọc mẫu thân đau lòng xin mẫu thân tha thứ cho nữ nhi hiểu chuyện. Sau này nữ nhi nhất định hiếu kính mẫu thân” Mặc dù Lý thị biết Nguyên Dung đối với quá khứ có mấy phần hối hận nhưng biết bây giờ nàng an phận. Cố Lễ từ bên ngoài vào nghe Nguyên Dung lời này trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ, Lý thị lau nước mắt đỡ Nguyên Dung đứng lên cười với Cố Lễ “ nương lớn lên hiểu chuyện rồi” Cố Lễ gật đầu, ngồi chủ vị với Nguyên Dung “Người xưa có câu: thê hiền phu phúc, giờ phu quân ngươi có công danh trong người ngươi càng phải hiểu chuyện nhiều hơn phải học được cách chung đụng với nữ quyến nhà quan khác phải giúp trượng phu ngươi tốt” Nguyên Dung nhất nhất theo lời lại lạy Cố Lễ mới đứng dậy. Cố Sơn có nhi tử lại đậu kì thi đương nhiên là xuân phong hả hê, trừ những cuộc giao tế bắt buộc phải đều đóng cửa ôn chờ cuộc thi ở Hàn Lâm viện. Lâm Học tiện ở lại nhà nhạc phụ mình thuê tiểu viện, chọn ngày tốt dẫn Nguyên Dung qua đó.

      tháng sau, Cố Sơn, Lâm Học tham gia thi Hàn Lâm viện, Nguyên Thu đỡ bụng tản bộ trong phòng đột nhiên cảm thấy đau bụng. Trước đây Nguyên Thu nghe rất nhiều chuyện vè sinh nở vì vậy cũng bấn loạn trước hết bảo Chức Mộng nấu nước cho mình gội đầu. Chức Mộng còn biết chuyện gì xảy ra nhìn sắc mặt Nguyên Thu thay đổi mới thấy có gì đúng vội la to gọi người.

      Nguyên Thu chịu đựng đau “Vừa đau thôi, còn chịu được lúc, ngươi hầu hạ ta gội đầu trước. Chờ sinh xong có đoạn thời gian được gội đầu” Hai mama nghe tiếng vang từ bên ngoài vào, vốn phải kêu bà đỡ nhưng Nguyên Thu cứ kiên trì gội đầu. Hai mama cũng là đỡ đẻ rất nhiều lần cũng biết đúng mực xem chừng mấy canh giờ nữa Nguyên Thu mới có thể sinh, liền hầu hạ nàng gội đầu đổi xiem y rộng rãi còn sai người nấu cháo tới ăn. Nguyên Thu ăn nửa chén cháo, uống chén canh, lúc này mới thấy đau lợi hại vịn hai mama vào phòng sinh.

      Bà đỡ đều rửa mặt sạch chờ lúc lâu, thái y cách bình phong bắt mạch cảm thấy đáng ngại liền an ủi vài câu rồi ra ngoài. Bọn nha đầu vội nấu nước, chậu tiếp chậu nước sôi liên tục chuyển vào phòng sinh. Thái phi, vương phi nghe tin cũng đến, Sĩ Hành nhận được tin cưỡi ngựa như bay về phủ, về viện cũng thỉnh an thái phi, vương phi trước, chạy vội đến phòng sinh hô to tên Nguyên Thu. Nguyên Thu cảm thấy cạn kiệt sức lực thần trí có chút hoảng hốt, nghe được Sĩ Hành gọi tên mình mới hồi phục tinh thần lại lấy sức gọi tiếng thế tử.

      Sĩ Hành nghe khàn khàn Nguyên Thu gọi tên, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra cầm khung cửa gọi to “Nguyên Thu, ta ở đây” Bà đỡ ở trong phòng vừa đẩy bụng Nguyên Thu vừa “Hút khí, dùng sức thở ra” Cứ như vậy qua hai khắc nghe Nguyên Thu kêu đau tiếng sau đó là tiếng trẻ con khóc vang.

      Sĩ Hành ngồi bậc thang, lật người lăng vòng đến cửa, hô to vào trong nhà “Nguyên Thu, muội sao rồi? Nguyên Thu?” Bên trong có người đẩy cửa ra cười chúc mừng Sĩ Hành “Chúc mừng thế tử, thế tử phi sinh tiểu công tử, mẹ tròn con vuông” Sĩ Hành nghe mẹ tròn con vuông hơi thả vào bụng nước mắt nhịn được chảy xuống.

      Đợi Nguyên Thu tỉnh dậy là nửa đêm. Nguyên Thu mở mắt, thấy Sĩ Hành nằm giường ngủ lúc, bọc nho trẻ con nằm bên cạnh mình. Nguyên Thu lẳng lặng nhìn trượng phu ngắm nhi tử lúc lâu, rồi từ từ dỗi ngón tay sờ nhè vào khuôn mặt con lại ngẩng đầu vuốt ve cái trán của Sĩ Hành thỏa mãn cười.
      amanda truc, AnLy90, xixon2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1.

      Từ lúc Nguyên Thu sinh con, Sĩ Hành bắt đầu có chút ê ẩm. Khi chầu triều xong về phủ rửa mặt chạy về phòng ngủ với Nguyên Thu thấy nhi tử nằm trong lòng thê tử ngủ ngon ngọt. Mỗi lần Sĩ Hành thấy nhi tử chiếm vị trí của mình lòng có chút buồn buồn. Lúc Sĩ Hành muốn chút chuyện riêng tư với Nguyên Thu vừa mở miệng Nguyên Thu liền dùng ánh mắt ngăn lại giơ tay lên miệng làm tư thế hư thủ thế sau đó chỉ nhi tử ngủ say. Mỗi lần như vậy, Sĩ Hành đều nghiến răng nghiến lợi trừng nhi tử vài lần, thận trọng hôn trộm Nguyên Thu vài cái, còn dám làm động tác quá lớn sợ đánh thức tiểu tử thúi kia.

      Đợi nhi tử thức dậy, Sĩ Hành lại càng thể ở bên Nguyên Thu. Nguyên Thu muốn tự mình cho nhi tử bú nhưng vương phi và Lý thị đồng ý do hợp quy củ, Nguyên Thu đành giao nhiệm vụ cho bú cho nhũ mẫu. Nhưng đợi cho nhũ mẫu cho bú xong Nguyên Thu liền ôm nhi tử đến bên mình, thay quần áo, thay tả tất cả mọi chuyện đều là do bản thân tự làm buổi tối cũng ôm đứa bé ngủ chung. Cho nên hai mươi mấy ngày sau đứa bé quen thuộc hương vị người mẫu thân, chỉ cần Nguyên Thu rời , đứa bé liền lập tức nhận ra nhếch cái miệng khóc lên. Mỗi lần thế này, Sĩ Hành chỉ tiếc rèn sắt thành thép chỉ trán mắng “Thân là nam tử lại ngày ngày khóc ra cái thể thống gì?”

      Nguyên Thu cười ngã ra giường, nhìn Sĩ Hành “Muội nghe Thái phi , lúc mười mấy tuổi huynh còn khóc nước mắt nước mũi đống đâu” Sĩ Hành lập tức cãi lại “ bậy, từ lúc ba tuổi ta hết khóc rồi” Nguyên Thu liếc khóe miệng khẽ nhếch “Muội nghe có người ở nhà muội nghe lời đồn muội gả cho người khác đường khóc chạy về nhà, vừa vào phòng liền nhào vào trong ngực thái phi khóc nức nở nghẹn ngào rất đáng thương” Nguyên Thu xong che miệng cười. Mặt Sĩ Hành dần dần nóng lên cũng nhớ đến chuyện mình làm, thấy Nguyên Thu mặt mày hớn hở nhìn mình, mặt đỏ lên vùi đầu vào ngực Nguyên Thu, ôm nàng hừ hừ được cười! được cười!”

      Sĩ Hành càng làm nũng Nguyên Thu cười càng lợi hại, Sĩ Hành thẹn quá hóa giận, cánh tay ôm ngang hông Nguyên Thu buộc chặt, ngẩng đầu hung hăng hôn môi Nguyên Thu. Khi cánh môi chạm nhau, động tác của Sĩ Hành nhu hòa xuống nhàng hôn cẩn thận từng li từng tí nhô đầu lưỡi ra trong nháy mắt đụng đến đầu lưỡi Nguyên Thu cảm thấy cả người mểm nhũn.

      “Nguyên Thu…” Sĩ Hành nhìn nàng say mê giọng thầm, tay ở lưng nàng cũng yên tĩnh, theo xiêm lên nhàng cầm bộ ngực đầy đặn của nàng.

      Tay Sĩ Hành cảm thụ chính là căng đầy, thỏa mãn thở dài cái nhịn được xoay người ôm lưng của nàng nhàng hôn lông mày mắt nàng, môi nàng, cổ nàng.

      Hai người keo sơn gắn bó, quấn cùng nhau tiếng trẻ con khóc thét phá vỗ kiều diễm giữa hai người, Nguyên Thu đẩy Sĩ Hành ra, lật người vỗ nhi tử ngủ bên người giọng ngâm nga “Bảo bảo ngoan, ngủ giấc” Có lẽ là quen thuộc bài hát ru con của Nguyên Thu, tiểu bảo bảo rất nhanh liền ngủ. Sĩ Hành thất bại giật tóc, lấy ánh mắt tố cáo với Nguyên Thu.

      Nguyên Thu nhìn nhìn hành động càng lúc càng giống trẻ con của Sĩ Hành nhịn được cong mắt cười, đỏ mắt đẩy Sĩ Hành ghé vào tai “Bây giờ còn chưa được, chưa ra tháng đâu. Huynh thể cứ nháo muội”

      Sĩ Hành bẻ ngón tay “Còn ba ngày nữa là muội ra tháng rồi” Nguyên Thu cười ôm eo “Huynh gấp như vậy?” Sĩ Hành kéo ray Nguyên Thu qua, đặt chỗ nhô ra của mình mắt tà tà liếc nhìn nàng “Muội ta có vội hay ?” Tay Nguyên Thu đặt đó nắm lại nặng , làm Sĩ Hành hồi run rẩy, nhịn được rên rỉ tiếng.

      Nguyên Thu vội bỏ tay ra, xoay người ôm nhi tử, giả bộ ngủ. Sĩ Hành ở sau lưng nàng nghiến răng nghiến lợi ôm eo nàng, dục vọng chưa thỏa mãn hừ hừ “Chờ muội ra tháng xem”.

      Đến sáng sớm ngày ra tháng, Nguyên Thu rời giường trước rửa mặt rồi tắm rửa, mama đổ thùng nước đầy đỡ Nguyên Thu ngồi xuống, khi làn nước ấm chạm làn da Nguyên Thu thở dài thỏa mãn. Chờ Nguyên Thu tắm rửa xong, Chức Mộng cầm xiêm y sạch cho nàng thay, lại ôm quần áo trong hầu hạ nàng thay. Nguyên Thu chỉ mặc quần áo trong ra ngoài thấy Sĩ Hành đứng ở bình phong đợi mình, Chức Mộng nhịn được bật cười, mama che miệng cười theo. Nguyên Thu đỏ mặt tới mang tai trừng “Huynh đứng đây làm gì?” Sĩ Hành vui vẻ theo sát phía sau nàng “Ta chờ thay quần áo cho nương tử a”

      Nguyên Thu thấy nha đầu, mama xung quanh che miệng cười lập tức mặt đỏ hừng hực, trợn mắt nhìn Sĩ Hành chính mình mặc quần áo. Sĩ Hành lơ đễnh cười cười đuổi theo, giúp trái giúp phải. Nguyên Thu vất vả mặc xong xiêm y, vội vàng cầm lược giúp Nguyên Thu chải đầu, Nguyên Thu đoạt lấy lược đẩy Sĩ Hành ra ngoài “Nếu huynh rảnh như vậy xem nhi tử, đừng quấy muội” Sĩ Hành ôm cửa trong miệng lầm bầm “Tiểu tử thúi kia có gì hay mà xem. vất vả quấn muội, ta mới được lại gần như thế”

      phòng đầy người đều cười to, Nguyên Thu trừng “Làm rộn nữa là trễ canh giờ đấy” Lúc này Sĩ Hành mới dừng tay, xoay người ngồi lên giường uống trà. Vương mama cười híp mắt “Thế tử, thế tử phi hai phu thê ân ái như thế lão nô nhìn hâm mộ chết được” Mọi người nghe vậy đều phụ họa cười.

      Chờ Nguyên Thu mặc chỉnh tề rồi cùng Sĩ Hành thỉnh an Thái phi và Vương phi trước. Ba đời tổ tôn vừa ăn xong điểm tâm thân bằng quyến hữu gần xa, các nhà Công Hầu ở kinh thành, quan lại quyền quý cơ bản đều đến đủ. Hoàng Thượng ban tên cho đứa bé là Tử Du, hoàng hậu lái phái người đưa tới khóa Trường Mệnh.

      Đến giờ lành tắm cho nhi tử, mama mang lên nước chuẩn bị xong, đem các loại trái cây mấy vật khác như chỉ màu đều bỏ vào trong chậu, tất cả các phu nhân đều cầm vàng bạc trang sức chuẩn bị xong cũng bỏ vào và vài lời các tường. Chờ tắm rửa xong, bà vú ôm Tử Du lau sạch rồi mặc xiêm áo mới, đeo Trường Mệnh khóa lên cổ cho bé.

      Công Hầu phu nhân của An Quốc công phủ là người cha mẹ con cái song toàn là người có phúc khí ôm đứa bé ngồi trong lễ đường, mời mama trong cung cạo tóc cho đứa bé đặt ở ví tơ vàng. Đợi mọi chuyện xong, mọi người lại đưa lên quà tặng.

      Thái phi vui vẻ dẫn mọi người phòng khách uống rượu, Lý thị kéo nữ nhi lùi sau bước giọng dặn dò “Mặc dù con ra khỏi tháng nhưng vẫn được hành phòng nếu đối với thân thể tốt. Chờ đứa bé qua trăm ngày…” Thanh Lý thị càng ngày càng , Nguyên Thu đỏ mặt làm nũng “Mẫu thân” Lý thị giọng cười “Các ngươi trẻ tuổi, sợ là nhịn được cho nên ta dặn ngươi trước” Nguyên Thu đành gật đầu ứng.

      Qua trăng rằm, đứa bé có thể ra khỏi phòng, bà vú ôm Tử Du sương phòng ngủ hai mama đều qua để tiện chăm sóc tiểu công tử. Sĩ Hành vui vẻ thu dọn đồ đạc trở về.

      Phu thê hai người rửa mặt nằm xuống, tay chân Sĩ Hành bắt đầu an phận, Nguyên Thu đè lại tay “Hôm nay mẫu thân dặn muội bây giờ còn chưa được” Sĩ Hành cả kinh, chán nản “Vậy lúc nào được?” Nguyên Thu hé miệng cười “Phải đợi nhi tử qua trăm ngày. Muội huynh cần trở lại, lúc này khó chịu rồi” Tay Sĩ Hành từ từ buông lỏng nhìn Nguyên Thu “Vậy cũng muốn trở về, có thể ôm muội vài lời cũng vui rồi” Nguyên Thu nghe vậy nhàng cười.

      tay Sĩ Hành gối sau đầu, tay nắm chặt tay Nguyên Thu nhìn màn hồi lâu mới “Ta nhớ lần đầu tiên gặp muội, lúc đó khuôn mặt muội bé bé bị phơi nắng hồng hồng, bị tiên sinh phạt ở hành lang phùng phùng miệng đọc sách”

      Nguyên Thu nhớ lại lúc đó cũng cười, nghiên đầu nhìn mặt Sĩ Hành “Vậy huynh thích muội từ lúc nào”

      Sĩ Hành nhíu mày lúc lâu mới “Ta cũng nghĩ ra, biết bắt đầu từ lúc nào liền bị muội hấp dẫn, nhìn thấy muội lại cảm thấy như thiếu cái gì đó. Mỗi lần từ bên ngoài mua ít đồ trở về đưa cho muội thấy muội cười vui vẻ ta liền thỏa mãn. Lần chúng ta ra ngoài chơi, xiêm y của ta bị xe ngựa phá hư, muội ngồi trước cửa sổ khâu lại giúp ta. Ta nhìn muội thần thái nghiêm túc ánh mắt rời ra lúc ấy liền nghĩ: nếu cả đời đều được nhìn như thế tốt biết bao”

      Nguyên Thu nhướng người dậy, chích chích mặt Sĩ Hành “ biết thẹn, biết thẹn, như vậy thích nương rồi” Sĩ Hành lật người ôm chầm hông Nguyên Thu, vuốt ve tóc dài của nàng “Bởi vì là muội, ta mới thích” Nguyên Thu thuận thế nằm trong lòng Sĩ Hành, tựa đầu cọ cọ trước ngực , thỏa mãn thầm “Sĩ Hành, gả cho huynh tốt”.
      tart_trung, Nhược Vân, AnLy902 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2.

      Thoáng cái Tử Du hai tuổi, thân thể bé mang theo hương vị ngọt ngào, da mặt sạch trắng noãn, hai mắt to cái miệng nho rất đáng , mỗi ngày biết có bao nhiêu lời ngon ngọt dụ dỗ người từ cái miệng phát ra.

      Đối với đứa này Nguyên Thu từ trong tâm khảm, hoài thai hơn mười tháng khổ cực sinh ra, nhìn đứa từng chút từng chút lớn lên, học bò, học ngồi, học , học chuyện . Khi tiếng “nương” mềm mại phát ra, Nguyên Thu cảm thấy thân thể đều mềm nhũn.

      Tiểu Tử Du mỗi ngày trừ chạy tới chạy lui trong sân chính là ở bên cạnh Nguyên Thu chơi, còn non nớt học người lớn đông câu, tây câu chuyện phiếm. chuyện phiếm chứ ra là tiểu Tử Du đều hỏi những câu ngớ ngẩn, sau đó Nguyên Thu nghĩ ra câu đáp án ngớ ngẩn vài ngày, hai mẫu tử hai người ta câu ngươi câu vậy mà cũng rất vui vẻ.

      Nguyên Thu chơi với nhi tử lâu ngày lại thể ra chút tính trẻ con, nhớ tới tình cảnh lúc ngồi đất cùng với Tử Yên dỗ Nữu Nữu, Tuyền ca cũng vội sai ngươi tìm thảm dày trải lên, tấm thảm kê lên cái bàn , hai mẫu tử ngồi đối mặt với nhau chơi xếp gỗ xem ai xếp cao hơn. Tiểu Tử Du mặc dù tuổi, đầu óc cũng rất nhanh nhạu, nhanh tay lấy miếng gỗ lớn ôm trước đến bên chân, chút chút chút chồng lên. Nguyên Thu nhanh tay nhanh chân đem vài miếng còn dư lại xếp xong nhìn thấy nhi tử chú ý, lén lút đưa tay tới lấy vài miếng lặng lẽ lui về.

      Trộm ba bốn miếng như thế bị tiểu Tử Du phát đúng, mở to đôi mắt sáng long lanh chuyển động quay tròn quan sát xếp gỗ của Nguyên Thu, chép miệng rồi tiếp túc xếp gỗ của mình. Nguyên Thu quan sát lúc thấy nhi tử phát ra lại đưa tay mò tới lấy miếng xếp lên hình của mình.

      Tiểu Tử Du lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt tố cáo Nguyên Thu “Nương, người trộm xếp gỗ của con” Nguyên Thu trừng mắt nhìn, bày ra bộ mặt vô tội “Ta có” Tiểu Tử Du lập tức đứng lên chỉ vào xếp gỗ của Nguyên Thu “Vừa rồi phía của nương là màu khác giờ là màu khác” Nguyên Thu thấy sức quan sát của nhi tử rất tốt trong lòng vui mừng ngoài miệng vẫn trêu chọc “Lúc nãy màu gì? Giờ màu gì?”

      Tiểu Tử Du chưa nhận biết hết tất cả các màu sắc, gãi đầu cũng biết hai cái là màu gì, mắt to chăm chăm nhìn mẫu thân, lại phát mẫu thân có bộ dạng ăn vạ ‘ngươi ta thừa nhận’ Ánh mắt tiểu Tử Du quay tròn, đột nhiên sáng lên chỉ vào áo gấm tơ vàng của Nguyên Thu “Màu trước cùng màu áo của mẫu thân” Nguyên Thu nhìn xiêm y của mình rồi quay nhìn xếp gỗ quả nhiên là cùng màu đỏ, trong mắt có vài phần tán thưởng. Lại lấy miếng xếp gỗ màu vàng ra hỏi nhi tử “Cái này Tử Du cho nương là màu gì?”

      Tử Du nhìn đông nhìn tây lúc, cuối cùng ánh mắt rơi vào cây trâm cài đầu Nguyên Thu “Giống màu cái nương đeo đầu” Nguyên Thu cười vỗ tay ôm lấy Tử Du vào ngực dùng sức hôn cái chỉ vào xếp gỗ “Tiểu Tử Du thông minh, mẫu thân dạy cho con, cái này là màu đỏ, cái này là màu vàng. Nhớ kĩ chưa?” Tử Du gật đầu đáp “Xiêm áo mẫu thân là màu đỏ, cái đầu kia chính là màu vàng”

      Nguyên Thu cười lấy xếp gỗ màu vàng ra xếp lên hình của Tử Du, buông Tử Du ra “Nhanh, tiếp tục xếp” Tử Du vui vẻ chạy đến xếp hình. Nguyên Thu nhìn trái nhìn phải thấy hình xếp của mình quá thấp, liền liếc mắt nhìn màu đỏ xếp gỗ phía , thừa dịp Tử Du nghiêm túc len lén lấy. Ai ngờ Tử Du cuối đầu phát thấy miếng gỗ của mình thêm bàn tay. Nguyên Thu thấy nhi tử phát liền nhanh chóng rút tay về lại cẩn thận đụng tới hình xếp của con.

      Tử Du tuổi, vốn xếp hình xiêu xiêu vẹo vẹo đủ chắc còn bị Nguyên Thu đụng đột nhiên đỗ luôn. Rốt cuộc Tử Du nhịn được há miệng khóc, Nguyên Thu luống cuống tay chân ôm con vào ngực “Xin lỗi, xin lỗi, mẫu thân cố ý”

      Tử Du quay mặt nhìn bộ dáng đáng thương của mẫu thân, chỉ giọng khóc. Nguyên Thu dỗ ngon, dỗ ngọt nửa ngày, Tử Du mới mềm lòng quay đầu lại tựa vào ngực Nguyên Thu. Nguyên Thu dở khóc dở cười dỗ con “Lần này nương đúng, Tử Du tha thứ nương được ?”

      Tử Du khó lúc lâu mới thút tha thút thít gật đầu “Nhưng nương lén lấy xếp gổ của con, phụ thân trộm đồ của người khác là con nít hư phải chịu phạt” Nguyên Thu trêu chọc con “Vậy Tử Du phạt nương như thế nào?” Tử Du ngừng khóc, nghiêng đầu nghĩ “Phải hỏi phụ thân, Tử Du làm việc gì sai là phụ thân đến phạt”

      Vừa đúng lúc Sĩ Hành vào cửa, nghe nhi tử muốn cho mình phạt Nguyên Thu, bật cười chạy tới ôm lấy Tử Du hôn lên mặt trắng trắng mềm mềm của con “Sao nhi tử lại khóc” Tử Du uất ức lấy tay tố cáo nương “Nương trộm xếp gỗ của con, còn phá phòng ốc con xếp nữa” Sĩ Hành cười liếc nhìn Nguyên Thu lại quay đầu lại nhìn Tử Du, thấy con khóc đỏ cả mắt giọt nước mắt óng ánh còn vương đôi mi dài “Nương trộm xếp gỗ của con là sai, lát nữa phụ thân phạt nương nhé?” Tử Du rất đồng ý, ngừng lát lại cẩn thận “Phụ thân cần phạt nương quá nặng, Tử Du nỡ”

      Sĩ Hành vỗ cái mông nhắn của con, thả con xuống đất “Được, phụ thân biết. Con nhanh nghỉ trưa với bà vú ” Bà vú ở bên đợi thấy vậy tiến lên hành lễ với Sĩ Hành và Nguyên Thu, ôm Tử Du ra. Sĩ Hành cười nhéo lỗ mũi Nguyên Thu “Giỏi a, càng ngày càng có tiền đồ, trộm xếp gỗ nhi tử chơi” Nguyên Thu đỏ mặt gạt tay . Sĩ Hành cười vào nội thất. Nguyên Thu chơi với nhi tử nửa ngày cũng mệt mỏi, đứng dậy theo Sĩ Hành vào bên trong. Bọn nha đầu múc nước hầu hạ Nguyên Thu, Sĩ Hành rửa mặt liền lui xuống.

      Nguyên Thu thấy Sĩ Hành nằm xuống, liền cởi áo khoát nằm bên ngoài, Sĩ Hành nghiêng người đè Nguyên Thu, Nguyên Thu đỏ mặt đẩu “Ban ngày ban mặt, náo loạn cái gì” Tay Sĩ Hành thành cởi quần áo trong của Nguyên Thu ra, từ từ dò vào, cười “Ai cùng muội nháo, ta đồng ý nhi tử phạt muội đấy chứ” xong, nặng cắn cái lên tai Nguyên Thu.

      Nguyên Thu nhịn được rên rỉ tiếng, thân thể cũng mềm nhũn ra miệng hừ hừ “Huynh vô lại còn lấy nhi tử làm cái cớ” Sĩ Hành nhân cơ hội, hai ba động tác cởi xiêm áo Nguyên Thu vứt mặt đất, hôn lên trán Nguyên Thu đường hôn xuống dưới cuối cùng dừng môi Nguyên Thu lăn qua lăn lại. Nguyên Thu bị Sĩ Hành hôn cả người tê dại run rẩy cởi quần áo của Sĩ Hành. Sĩ Hành thẳng thân thể cho Nguyên Thu cởi quần áo ra, miệng cũng nhàn rỗi từ môi Nguyên Thu tiếp tục hôn xuống, tựa đầu vào cổ nàng tỉ mỉ hôn.

      Nguyên Thu cởi xong nút thắt lại thoát được quần áo của Sĩ Hành. Sĩ Hành đành ngồi dậy tự thoát y phục lại ngã lên người Nguyên Thu, tay ở trước ngực của nàng ngừng xoa bóp. Nguyên Thu mở to cặp mắt mông lung, thấy Sĩ Hành nhìn thân thể của mình, đột nhiên có chút xấu hổ, lấy tay bịt mắt “Nhìn bậy” Sĩ Hành cười kéo tay nàng xuống, khẽ hôn lên mi tâm của nàng “Ta nhìn loạn”

      Nguyên Thu nổi lên tính nghịch ngợm, bóp điểm đỏ bộ ngực cười “Huynh bóp muội, muội cũng bóp lại” Sĩ Hành cười mặc cho nàng chơi, đợi nàng phá đủ mới cúi đầu hôn lên ngực nàng, mơ hồ “Vậy ta hôn muội, muội cũng phải hôn lại ta”

      Nguyên Thu làm sao có thể ra lời, ôm bả vai Sĩ Hành chặt cảm thấy cả thân thể đều mềm nhũn, Sĩ Hành vừa ngậm nho hồng đầu vào miệng mặt khác đưa tay xuống phía dưới Nguyên Thu tìm kiếm làm cho Nguyên Thu thở hồng hộc, Sĩ Hành mới buông tay tách chân Nguyên Thu ra, chỉ nghe tiếng Nguyên Thu ren rỉ, hai chân tự động vòng lên hông của Sĩ Hành.

      Nguyên Thu bây giờ còn là tiểu nương, thân là nương của đứa thân thể cũng rất nhạy cảm. Hai phu thê lại nhau mặn nồng vì vậy cũng rất thú vị, Có lẽ lần này Nguyên Thu cởi mở hơn nữa là ban ngày nên ràng, Sĩ Hành muốn vài lần cho đến khi mặt trời lặn mới dừng lại.

      Phấn đấu buổi chiều, Sĩ Hành tắm rửa xong tinh thần sảng khoái rất nhiều mà Nguyên Thu miễn cưỡng bò ra khỏi bồn tắm mặc xong quần áo nằm lên đệm giường vừa thay sạch mệt đứng thẳng lên được. Tử Du ngủ trưa dậy, lại ngồi chơi với Thái phi, Vương phi lúc cũng thấy mẫu thân tới liền bảo bà vú ôm đến cửa tìm.

      Lúc Tử Du tới, Sĩ Hành ngồi giường dùng trà còn Nguyên Thu nằm lấy ánh mắt bắn thẳng về phía Sĩ Hành. Tử Du vừa vào cửa thấy mẫu thân bộ dáng đáng thương nằm giường, lập tức trượt xuống khỏi bà vú đặng đặng bước chân chạy đến trước mặt Nguyên Thu “Nương, sao người chưa rời giường. Chưa dậy, trăng lên chiếu vào mông bây giờ”

      Nguyên Thu cười, chống cánh tay địng ngồi dậy lại cảm thấy bên hông đau xót nhịn được ai tiếng lại lảo đảo ngã giường. Tử Du nghiên đầu nhìn Nguyên Thu lại lảo đảo chạy đến chổ Sĩ Hành lôi kéo vạt áo “Phụ thân, người phạt mẫu thân như thế nào, giờ nương còn rời giường được”

      Sĩ Hành cười nhìn mặt Nguyên Thu hồng hồng, cúi đầu thấy ánh mắt nhi tử thuần khiết “Phụ thân đánh mông mẫu thân” Tử Du nghe lộ ra nét mặt rất đau lại chạy về trước giường của Nguyên Thu dùng cả tay chân bò lên giường nàng hôn lên mặt nàng “Bị đánh mông rất đau, về sau mẫu thân làm chuyện xấu bị đánh mông nữa” Nguyên Thu cười vuốt khuôn mặt nhắn của tiểu Tử Du “Đây là Tử Du đau lòng mẫu thân sao?” Tử Du dùng sức gật đầu “Tử Du đau lòng mẫu thân, Tử Du giúp mẫu thân xoa xoa” xong đưa tay vê cái mông của Nguyên Thu, Sĩ Hành ở sập nhảy xuống, chạy tới trước giường xách nhi tử lên cười mắng “Tiểu tử thúi, dám chiếm tiện nghi lão bà ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào” xong ném Tử Du lên trung, Tử Du khanh khách cười lên lại vững vàng rơi vào tay phụ thân cười kêu “Lần nữa, làm lần nữa”

      Kể từ ngày Sĩ Hành phát thú vui ban ngày về sau, thường ở Nguyên Thu nghỉ trưa đánh lén, sau đó như con chuột trộm được đồ cười hề hề. Nhưng Sĩ Hành được tháng vui vẻ, sau đó liền dám đánh lén bởi vì Nguyên Thu lại mang thai.

    4. Shiyu

      Shiyu Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      1,537
      Bạn ơi, tại sao mình thấy tiêu đề ghi " có ebook" mà sao mình tìm hoài cũng thấy? Có điều kiện gì để thấy được ebook vậy bạn? Mình chờ đợi ebook truyện này mấy tháng rồi nên nhịn được vào hỏi. :012:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :