1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Ông kia ra tù rồi à, biết vụ Hong Kong có thuận lợi đây
      Thanks @ tiểu yên, nhanh nhỉ mới đây gần hết rồi
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      Hóg chz quá . Hay quá

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 76

      Phương Tiểu Tiệp cảm thấy gần đây mọi chuyện huyền diệu. Căn phòng 702 kia vừa được dọn dẹp sau khi bị Cố Lâm Lâm đập phá xong, hôm nay lại tới Uông Tiểu Kinh vào ở. Người nhà này, sao chịu yên tĩnh chút nào hết vậy.


      chỉ Phương Tiểu Tiệp cảm thấy thế, mấy y tá cấp dưới phục vụ phòng VIP cũng nhịn được bàn luận xôn xao, họ ngầm suy đoán biết nữ cường nhân này có phải bị đứa con hung dữ như gấu của bà ta đánh hay .


      Mặc kệ như thế nào, nữ cường nhân này ít nhất khóc lóc phá hoại của công, chích thuốc thay thuốc cũng rất phối hợp, so với tiểu thư khóc lóc om sòm kia dễ chịu hơn nhiều. Phương Tiểu Tiệp biết Uông Tiểu Kinh nằm viện, vẫn giữ vững thái độ làm việc đâu ra đó của y tá trưởng, bước vào phòng bệnh ấy lần nào.


      Nhưng Phương Tiểu Tiệp vẫn khó tránh khỏi chú ý tới, bà muốn biết Cố Trì Tây có tới thăm bệnh hay . Kết quả liên tục quan sát mấy ngày, bà mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều, đừng Cố Trì Tây tới, Uông Tiểu Kinh ở căn phòng 702 đó mấy ngày nhưng hề có khách bên ngoài tới thăm.


      Vì thế Phương Tiểu Tiệp lại yên lặng cảm thán nữ cường nhân này cũng đáng thương. Bà muốn gọi điện thoại cho San San chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định. Bởi vì lão Tùng đồng ý, Tùng Chí Quân những chuyện rắc rối này San San biết càng ít càng tốt, cứ để cho con ngoan của bà sống cuộc sống hạnh phúc êm đềm thôi.


      Vào thứ bảy, khi trực ban ca sáng, Phương Tiểu Tiệp tầng tầng dưới kiểm tra, lúc chuẩn bị về văn phòng nhìn thấy bóng dáng gầy đứng đón gió xuất trong tầm mắt. Cuối tháng hai thời tiết còn rất lạnh, người đó chỉ mặc quần áo bệnh nhân người, gió lạnh thổi tới thấu xương. Phương Tiểu Tiệp bất đắc dĩ tới, vừa đẩy cửa ra bị khí lạnh lẽo bên ngoài khiến toàn thân run rẩy.


      "Bà đừng đứng đó quá lâu, coi chừng cảm lạnh lại phải ở bệnh viện thêm vài ngày nữa đấy.” Phương Tiểu Tiệp .


      Uông Tiểu Kinh quay đầu, khuôn mặt lạnh lùng có buồn vui, ngón tay gầy guộc kẹp điếu thuốc.


      Phương Tiểu Tiệp nhíu mày, "Sao bà có thể hút thuốc ở đây chứ, trong bệnh viện cấm hút thuốc bà biết sao?"


      Uông Tiểu Kinh thở dài, dập tắt điếu thuốc tay, tiện tay ném xuống đất.


      Phương Tiểu Tiệp càng tức giận, bà nghĩ chẳng trách bà ta có thể nuôi nấng đứa con như vậy, người mẹ này ngay cả hành vi cũng có kỷ luật. Bà bước tới khom lưng nhặt tàn thuốc lên, vài bước tới chỗ thùng rác bên cạnh vứt vào. thêm gì nữa, xoay người khỏi đó.


      Uông Tiểu Kinh lại mở miệng : "Bà là mẹ Tùng San đúng ?"


      Phương Tiểu Tiệp quay đầu, đáp: "Đúng, Tùng San là con tôi.”


      Uông Tiểu Kinh cười , "Vẫn là bà biết cách dạy con.”


      Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "Tôi cũng cảm thấy vậy.” Ít nhất tốt hơn bà.


      Uông Tiểu Kinh ngẩng mặt lên nhìn trời, trời tháng hai ít nắng, bầu trời luôn u: "Gần đây tôi thường nghĩ, nếu như lúc trước tôi kết hôn với Cố Trì Tây, tự dựa vào sức mình nuôi Lâm Lâm khôn lớn, đứa này có thể hiểu chuyện hơn .”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn khuôn mặt ốm yếu, bàn tay gầy guộc của bà ta, thở dài: "Haizzz, việc này đâu ai biết được chứ. Người ta con phải nuôi nấng trong giàu sang, nhưng nhà tôi lại chưa từng giàu có, tôi còn luôn hâm mộ những người như bà đấy.”


      Uông Tiểu Kinh cười khổ, "Bây giờ tôi thấy, tiền chính là thứ vô dụng nhất thế gian. Lúc trước tôi cần tiền, rất nhiều tiền, kết quả ngay cả chút tôi cũng có nhưng vẫn sống được tới giờ phút này. tại tôi có tiền, rất nhiều tiền, nhưng lại thể nuôi nấng con nên người, ngay cả cái nhà cũng có.”


      Phương Tiểu Tiệp nghe xong lời này hỏi: "Năm nay bà bao nhiêu tuổi?"


      Uông Tiểu Kinh trả lời: "Tôi sinh tháng giêng, năm nay mới 40.”


      Phương Tiểu Tiệp kinh ngạc, bà thể tin được người phụ nữ này lại có thể ít hơn bà ba tuổi. Nhìn qua giống chút nào.


      Bà cười rồi : "Tôi lớn hơn bà, năm nay tôi 43.”


      Uông Tiểu Kinh giương mắt nhìn Phương Tiểu Tiệp, "Bà và Cố Trì Tây cùng tuổi?"


      Phương Tiểu Tiệp cười cười, "Còn phải sao, mẹ vợ và con rể cùng tuổi, chuyện này đúng là tin tức giật gân.”


      Uông Tiểu Kinh sửng sốt, "Mẹ vợ?"


      Phương Tiểu Tiệp : "Phải, San San đính hôn với Cố Trì Tây rồi, tính sang năm tốt nghiệp kết hôn.”


      Uông Tiểu Kinh bật cười, "Cố Trì Tây rất nhanh tay, da mặt cũng rất dày.”


      Phương Tiểu Tiệp thèm để ý, nếu trong lòng bà nhận định người con rể này, đương nhiên câu của Uông Tiểu Kinh mà dao động.


      "Nghe con phải con ruột của Cố Trì Tây, cho nên nó lớn lên như vậy cũng thể hoàn toàn trách bà, có lẽ là do nó thiếu tình thương của cha.” Phương Tiểu Tiệp , "Ông nhà tôi tuy có tiền đồ gì to lớn, nhưng San San của chúng tôi đều là do tay ông ấy chăm sóc.”


      Uông Tiểu Kinh cười khổ, "Nếu phải vì Cố Trì Tây, nhà ba người chúng tôi có thể sống hạnh phúc như gia đình bà rồi.”


      Phương Tiểu Tiệp hơi hơi nhíu mày, "Ý của bà là Cố Trì Tây phá hoại gia đình bà? Vậy sao bà còn lấy ông ta?"


      Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Ngốc lắm phải , tôi cũng thấy mình rất ngốc. Lúc trước tôi còn quá trẻ, muốn trả thù ông ta. Nếu ông ta khiến cho người tôi nhất vào tù, khiến cho con tôi có ba, tôi đây liền gậy ông đập lưng ông, tôi lấy ông ta, bắt ông ta làm ba của con tôi, khiến ông ta cả đời này cũng thể cưới người con mình .”


      Phương Tiểu Tiệp nghe vậy thấy mơ hồ, "Vậy đâu phải bà hại ông ta, ràng là hại chính bà và con của bà mà! Bà nhìn Cố Trì Tây bây giờ xem, ông ta những ly hôn với bà mà còn có cuộc sống vui vẻ vô cùng, còn bà, ngay cả con ngoan cũng thành ra như vậy.”


      Uông Tiểu Kinh cười tự giễu, "Đúng vậy, tôi ở bên ngoài vất vả làm ăn, liều mạng muốn đánh bại ông ta, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại.”


      Phương Tiểu Tiệp vẫn mơ hồ, " đúng, nếu bà hận ông ta như vậy, ông ta nên kết hôn với bà mới đúng chứ? Hai người rốt cuộc kết hôn như thế nào? Ngay cả con cũng phải của mình, sao ông ta có thể chịu cắm sừng như vậy được?"


      Uông Tiểu Kinh thở dài, "Bởi vì Cố Trì Tây là tên tự cho mình là quân tử biết giữ chữ tín. Ông ta đồng ý với ba tôi rằng chăm sóc cho mẹ con tôi, nên khi tôi muốn kết hôn, ông ta lời nào cùng tôi đăng kí.”


      Phương Tiểu Tiệp càng cảm thấy mọi chuyện thực phức tạp, "Vậy tại sao ba của bà lại muốn phó thác hai mẹ con bà cho ông ta?"


      Uông Tiểu Kinh im lặng, gió lạnh phất qua, bà run rẩy , "Bởi vì trước khi ba tôi qua đời, ông thể nào tìm được người có thể chăm sóc cho hai mẹ con tôi.” xong bà lại cười lạnh, "Đây chính là điểm lợi hại nhất của Cố Trì Tây, đều là do ông ta hại gia đình tôi tan cửa nát nhà, kết quả lại còn nhận cái danh tiếng tốt đẹp là chăm sóc cho mẹ góa con côi của Uông gia.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn vẻ mặt thù sâu như biển của bà ấy cảm thấy thân phận của mình cũng tiện hỏi nhiều, nhưng bà vẫn cảm thấy tò mò. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Phương Tiểu Tiệp kinh hãi, "Bà họ Uông?"


      Uông Tiểu Kinh cười cười, "Đúng vậy, tôi họ Uông. Uông Chính Mẫn là ba của tôi.”


      Phương Tiểu Tiệp đứng hình ba giây, sau đó lập tức hít sâu hơi. Muốn câu gì đó nhưng chẳng thể thành lời. Uông Tiểu Kinh nhìn dáng vẻ kinh ngạc tột độ của bà, hề thấy bất ngờ chút nào. Mấy năm nay bà nhìn thấy vẻ mặt này nhiều rồi.


      thêm gì nữa, Uông Tiểu Kinh chỉ cười , sau đó xoay người ra ban công. Phương Tiểu Tiệp nhìn cái bóng dáng gầy rời , rồi lại giật mình.


      Phương Tiểu Tiệp là người sinh ra và lớn lên ở thành phố A, cho dù thường xuyên xem tin tức, nhưng vẫn biết cái tên Uông Chính Mẫn này. Hơn nữa tuyệt đối là ấn tượng khắc sâu. Người này là người mà năm đó phải đại nhân vật có tiếng nhất cũng là thứ hai, nổi tiếng thua kém gì Mạnh Tích Minh bây giờ. Trong trí nhớ của Phương Tiểu Tiệp, khi đó từ sáng tới tối chỉ cần mở TV thấy đài truyền hình của thành phố A ngừng đưa tin về người này. Trường Y - nơi Phương Tiểu Tiệp theo học tổ chức lễ tốt nghiệp, từng mời vị Uông bí thư này đến xem biểu diễn. Lúc ấy Phương Tiểu Tiệp là người múa chính, còn xuống đài tặng hoa cho Uông bí thư.


      Đáng tiếc, tới vài năm sau xảy ra kiện, Uông bí thư này từ người được vạn người kính ngưỡng trở thành điển hình cho những người tham ô. Nghiêm trọng nhất là năm đó tất cả bản tin của thành phố A đều đưa tin về ông ấy, đài truyền hình còn làm phóng vạch trần những hành vi phạm tội của ông.


      Sau đó, bà còn nghe Uông bí thư bị xét nhà, vợ con ly tán cửa nát nhà tan, Uông Chính Mẫn cũng bị bắt giữ tháng sau bệnh tim tái phát rồi qua đời. Đương nhiên, đây là tin tức của chính phủ, tin đồn lại có đủ loại, có người ông sợ tội tự sát, cũng có người ông ấy biết bí mật của chính phủ nên bị giết người diệt khẩu.


      Thời gian thoáng cái hai mươi năm trôi qua, năm đó tin tức này rất chấn động nhưng giờ ít ai nhắc tới. Nếu phải hôm nay Uông Tiểu Kinh ra chuyện mình là con của Uông Chính Mẫn, có lẽ cả đời này Phương Tiểu Tiệp cũng nhớ lại chuyện xưa bà từng tặng hoa cho người nổi tiếng như vậy.


      Trong lúc nhất thời quá nhiều hồi ức ập tới, Phương Tiểu Tiệp cảm thấy mình tiêu hoá nổi, đột nhiên bà kích động gọi cho Tùng Chí Quân, điện thoại vừa chuyển câu đầu tiên của bà là, "Lão Tùng, Cố Trì Tây trước kia là con rể của Uông Chính Mẫn!"


      Sau khi Tùng Chí Quân nghe Phương Tiểu Tiệp huyên thuyên, cũng rất kinh hãi. Năm ấy khi Uông Chính Mẫn thất thế, Tùng Chí Quân chỉ là công nhân viên chức mới vào cơ quan, cùng lão Thái làm người sao chép văn kiện cho lãnh đạo. Khi đó còn dùng bút máy đầu quả trám nhúng vào mực xanh đen để viết giấy. Mà cấp phụ trách kiểm tra bản thảo của họ chính là Mạnh Tích Minh.


      Nếu phải Uông Chính Mẫn thất thế kéo theo đám người rớt đài, Mạnh Tích Minh cũng thể thăng tiến nhanh như vậy. Lão Thái khi đó cũng vì theo Mạnh Tích Minh nên mới có vị trí như giờ, bỏ rất xa Tùng Chí Quân.


      "Lão Tùng, ông xem chúng ta có nên hỏi Cố Trì Tây hay , sao tôi cứ thấy yên lòng.” Phương Tiểu Tiệp .


      Tùng Chí Quân nhăn mày lại, "Đây đều là chuyện của hai mươi năm trước rồi, sao chúng ta hỏi được chứ?"


      "Nhưng sau khi nghe Uông Tiểu Kinh chuyện, tôi cảm thấy bà ấy là người dối. Lỡ như Cố Trì Tây là người khiến Uông bí thư rớt đài...” Phương Tiểu Tiệp càng giọng càng .


      Tùng Chí Quân : "Bà đừng suy nghĩ lung tung nữa, hai mươi năm trước Cố Trì Tây cũng chỉ là tên nhóc vừa mới tốt nghiệp đại học, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy. Thế này , tuần này chúng ta mời ta tới nhà ăn cơm, sau đó hỏi thăm chút, bà đừng nên những chuyện này cho San San, khiến con nó an lòng.”


      mình Uông Tiểu Kinh quay về phòng bệnh, nằm giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, yên tĩnh giống như pho tượng.


      ra vết thương đầu bà tốt hơn rồi, có thể xuất viện nhưng bà muốn xuất viện. Bà với thư kí của mình, mấy ngày nay bà cần tĩnh dưỡng, cần ai tới thăm cả. Vì ai bà cũng muốn gặp, ngay cả Cố Lâm Lâm.


      Xe của bà đậu ở công trường ba ngày, rốt cuộc cũng chờ tới ngày tới lượt Trịnh Bình Đông ra lao động. Bà cho mấy cảnh ngục mỗi người ba vạn để có thể gặp mặt ông ấy trong xe lần. Tuy rằng chỉ còn hai tháng cuối cùng, nhưng ngay cả ngày bà cũng thể đợi nữa.


      Ông ấy ở trong bốn bức tường cao đó hai mươi năm, cũng từ chối thăm hỏi của bà hai mươi năm.


      Bà biết ông ấy hận bà, cho nên bà mới muốn giải thích. Bà dùng tất cả thủ đoạn, để cho ông ấy biết, bà lấy Cố Trì Tây phải vì vứt bỏ ông ấy, mà vì muốn cứu ông ấy.


      Cuối cùng khoảnh khắc khi nhìn thấy Trịnh Bình Đông, Uông Tiểu Kinh cảm thấy trời đất như đảo lộn.


      Người đàn ông này, tóc cắt ngắn, nhìn từ xa thấy tóc điểm hoa râm. Chân mày của ông đều tăm tắp, ánh mắt tĩnh lặng như nước, hề gợn sóng, làn da đen sạm, tư thế đứng cũng còn linh hoạt.


      Chỉ nhìn vậy thôi, đôi mắt của Uông Tiểu Kinh đẫm lệ. Người đàn ông này, bà chờ đợi hai mươi năm, sao có thể thành ra thế này chứ?


      Thậm chí bà biết nên mở miệng câu gì đầu tiên.


      Hai mươi năm bị giam trong ngục đủ để khiến cho người đàn ông hào hoa phong nhã biến thành phạm nhân lạnh lùng khô khan. Ông nhìn bà cái nhưng cũng gì. Ước chừng hai người nhìn nhau nửa phút, cuối cùng ông cũng mở miệng câu, vẫn là "Bà .”


      Từ lúc đó Uông Tiểu Kinh hoàn toàn thể nghe thấy gì nữa. Tâm trí ngay cả lúc phạm nhân vùng lên đánh cảnh ngục bà cũng biết, lúc bà lấy lại tinh thần nghe thấy tài xế liều mạng hét lớn, "Uông tổng, chạy mau!"


      Lúc bà quay đầu lại, phát Trịnh Bình Đông bị đánh ngã xuống đất, bà liền quên mình chạy qua.


      Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là thư kí của Uông Tiểu Kinh, người duy nhất Uông Tiểu Kinh cho phép tới phòng bệnh. "Uông tổng, xác định vết thương của Trịnh Bình Đông nặng, bây giờ cũng tỉnh lại rồi. Hôm kia Cố tổng gặp ông ấy.”


      Uông Tiểu Kinh mở to mắt, "Cố Trì Tây gặp ông ấy?"


      Thư kí : "Vâng, là gặp riêng, cho nên biết rốt cuộc bọn họ những gì.”


      Uông Tiểu Kinh thở dài, lại hỏi: "Chuyện đó sao rồi?"


      Thư kí : "Sau khi Cố tổng gặp mặt Trịnh Bình Đông tới tìm cục trưởng Trần ăn bữa cơm, có vẻ ông ấy bị gia hình, có lẽ được ra tù đúng hạn.”


      Uông Tiểu Kinh cười lạnh, " ngờ ông ta lại muốn làm người tốt.”


      Tùng San ở nhà hầm thịt cho Cố Trì Tây, trước khi cũng học được bí quyết của lão Tùng, cho nên muốn trổ tài cho Cố Trì Tây thấy. Cố Trì Tây ăn rất vui vẻ, khó có bữa nào ăn tới tận hai bát cơm. Tùng San cảm thấy rất có thành tựu, nên liền ầm ĩ muốn ăn thêm.


      Cố Trì Tây cười buông đũa, " no lắm rồi, hôm nay ăn nhiều quá.”


      Tùng San đồng ý, "Đều do bình thường ăn ít quá, nhìn xem, gầy lắm.”


      Cố Trì Tây bật cười, " giữ dáng đó, chẳng lẽ em muốn thành người mập mạp sao?"


      Tùng San cười rất ngọt, "Nếu mập, em mập cùng , như vậy tốt, có áp lực.”


      Cố Trì Tây cười ha ha, kéo tay , ôm đặt đùi, "Em muốn mập giống như lúc còn sao?"


      Tùng San bĩu môi, "Nếu em mập thích em sao?"


      Cố Trì Tây hôn lên khuôn mặt nhắn của , "Thích, đương nhiên thích, nhiều thịt hôn mới thoải mái.”


      Tùng San trừng , "Lưu manh.”


      Cố Trì Tây bóp eo , "Gần đây hình như em hơi mập ra.”


      Tùng San kinh hãi, "Hả? sao?" xong vội vàng đứng lên, chạy đến trước gương nhìn trái nhìn phải, thở hổn hển, "Mập chỗ nào? Bụng sao?"


      Cố Trì Tây cười bóp trán, từ phía sau ôm lấy , cắn vào tai , " mập chút nào, lừa em thôi.”


      Tùng San nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như gương của , có chút nghi ngờ, " ?"


      Cố Trì Tây gật đầu: "Đến Hồng Kông gầy ngay thôi, nơi đó rất nóng, ra nhiều mồ hôi.”


      Tùng San "A" tiếng, quay đầu cắn cái đầu vai , " xấu!"


      Lão Tần lười biếng dựa vào sofa, ngay cả đầu cũng lười nâng, gần đây nó quen với chuyện hai chủ nhân của nó đùa giỡn ầm ĩ xem như tồn tại của nó. Ngoắc ngoắc cái đuôi, Lão Tần sủa "Gâu gâu", haizzz, chán.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Iluvkiwi, mailinh, 13emap24 others thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 77

      Cố Trì Tây cuối cùng cũng được nếm món ăn do lão Tùng tự tay làm. Tùng San luôn thấy kiêu hãnh với những món tủ của ba mình, trông mong lâu như vậy mới chờ được ngày ba mẹ và Cố Trì Tây cùng hoà thuận ngồi ăn bàn cơm, lúc này đây tâm trạng rất kích động.


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đều cư xử rất lễ độ, họ chỉ cố vậy thôi, chứ thể nào hoàn toàn bình tĩnh như vậy được. Còn Cố Trì Tây, vẫn bình tĩnh trước sau như .


      Tùng San ngừng gắp đồ ăn cho Cố Trì Tây, cười hì hì giới thiệu: "Mau nếm thử bánh nhân thịt này , ba em làm bánh nhân thịt bò ngon nhất.”


      Cố Trì Tây cười cắn miếng, sau đó gật đầu, "Ừ, quả rất ngon.” Ánh mắt nhìn Tùng San rất ấm áp, lại cười nhìn về phía Tùng Chí Quân.


      Tùng Chí Quân cười : "San San rất thích ăn thức ăn do tôi làm, đây là khẩu vị mà tôi chăm chút cho con bé từ tới giờ, Cố tổng ăn hợp chứ.”


      Cố Trì Tây đạo: "Tùng chủ biên cần phải khách sáo, ông làm thức ăn quả rất hợp khẩu vị của tôi.”


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Vậy ăn nhiều chút, Cố... tiên sinh, tôi thấy giữ dáng rất tốt, bình thường cũng ăn ít như vậy sao?"


      Tùng San thấy ba mẹ được tự nhiên, liền cười : "Hai người cần cứ mở miệng ra là gọi Cố tổng, lúc lại kêu là Cố tiên sinh, nghe kì lắm.” xong nhìn Cố Trì Tây, " cũng được gọi ba em là Tùng chủ biên nữa, xa lạ lắm.”


      Cố Trì Tây cười nhìn Tùng San, hỏi: "Vậy em cảm thấy chúng ta nên xưng hô thế nào cho hợp lí đây?"


      Tùng San nghĩ nghĩ, cười : " gọi ba em là lão Tùng, gọi mẹ em là chị Phương, bạn bè thân thích nhà em đều gọi như vậy.” Suy nghĩ chút lại cười : "Tuy rằng và mẹ em cùng tuổi, nhưng gọi mẹ em là chị Phương cũng thiệt thòi chứ?"


      Cố Trì Tây bật cười, lắc đầu, " thiệt.” xong nhìn về phía Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, gọi: "Lão Tùng, chị Phương.”


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn nhau cái, sau đó bật cười.


      Tùng San lại : "Ba mẹ, hai người cứ gọi ấy là lão Cố, bạn bè của ấy đều gọi ấy như vậy.”


      Tùng Chí Quân cười cười, "Được, lão Cố, dùng bữa .”


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Sửa cách xưng hô như vậy, quả nhiên cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, trước đó vẫn gọi là Cố tiên sinh, đúng là cảm thấy được tự nhiên.”


      Cố Trì Tây cũng cười, "Vẫn là San San thông minh.”


      Ăn xong bữa cơm, Tùng San rất ngoan ngoãn giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, để Tùng Chí Quân và Cố Trì Tây ngồi trong phòng khách uống trà. Câu chuyện của họ đều là những chuyện đời sống hằng ngày, mấy bồn hoa trồng bên cửa sổ, mấy con cá trong bể cá, nhắc tới cả chuyện lão Tần mà Cố Trì Tây nuôi.


      "Lão Tần là người bạn của tôi, ông ấy rất tin tưởng vào Huyền học, tám năm trước vì ông ấy gặp phải tai nạn đổ máu, suýt nữa mất mạng, sau này ông ấy được tiên nhân chỉ dẫn, tìm chú chó nhận làm em trai, hơn nữa phải giao nó cho người bạn tốt đáng tin cậy nuôi, như vậy có thể hoá giải tai ương. Việc này có người tin có người tin, là bạn bè tốt, ông ấy tin tôi, đương nhiên tôi cũng thể phụ lòng tin của ông ấy, cho nên chú chó này vẫn là thú cưng của tôi từ đó tới giờ.”


      Tùng Chí Quân nghe xong liền thấy buồn cười, ông sớm được nghe chuyện người có tiền mê tín, có việc gì làm nên ngay cả Quan công bồ tát cũng cung phụng bỏ qua cái nào, nhưng đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện có người nhận chó làm em trai.


      "Cho nên con chó này cũng dính tiên khí?" Tùng Chí Quân cười hỏi.


      Cố Trì Tây cười đáp: "Chuyện này tôi cũng biết sao, chỉ là, San San rất thích lão Tần, Lão Tần cũng rất thích San San.”


      Tùng Chí Quân : "Con bé này từ luôn với tôi nó muốn nuôi chó, nhưng nhà tôi quá chật, hơn nữa khi nó còn , cơ thể được khoẻ mạnh, tôi sợ trong nhà mà có động vật khiến con bé bị mẫn cảm, cho nên đồng ý. thể ngờ nhiều năm sau, nguyện vọng này lại do thực .”


      Cố Trì Tây cười : "Tóm lại làm được là tốt, có thể khiến cho San San vui vẻ là đủ lắm rồi.”


      Tùng Chí Quân nhìn tình ý lộ ra trong ánh mắt Cố Trì Tây, nở nụ cười, "Lão Cố, quả đối xử với San San nhà chúng tôi rất tốt.”


      Cố Trì Tây cười gì.


      Tùng Chí Quân nghĩ lát rồi : "Nhưng có từng nghĩ tới hay , trải qua nhiều chuyện như vậy, tương lai có lẽ mang tới nhiều phiền toái cho con bé?"


      Ánh mắt của Cố Trì Tây hơi dao động, "Vì sao lại thế?"


      Tùng Chí Quân do dự hồi mới đơn giản thẳng: "Tôi nghe , vợ trước của ông là con của Uông Chính Mẫn?"


      Cố Trì Tây ngừng lát, gật đầu, "Đúng vậy.”


      Tùng Chí Quân thấy thẳng thắn bình tĩnh như thế, cho nên cũng hề vòng vo, "Mấy ngày hôm trước vợ cũ của nằm viện ở nơi mẹ San San công tác, bà ấy trò chuyện vài câu với mẹ San San. Hình như bà ấy có thù hận rất lớn với , bà ấy khiến cho bà ấy nhà tan cửa nát, còn ba ruột của Cố Lâm Lâm cũng bị hại mà phải vào tù.”


      Tròng mắt của Cố Trì Tây trở nên thâm sâu, vẻ mặt vẫn như cũ gợn sóng, sợ hãi.


      Tùng Chí Quân cười , "Đều là chuyện hai mươi năm trước, chúng tôi là người ngoài cũng muốn hỏi quá nhiều. Chỉ là, chuyện liên quan tới hạnh phúc của San San, tôi muốn xác định với chút, quá khứ của , sau này ảnh hưởng đến San San chứ?"


      Cố Trì Tây bình tĩnh , "Chuyện này yên tâm , tuyệt có khả năng.”


      Tùng Chí Quân cười, "Con người tôi, có tín ngưỡng gì, chỉ tin tưởng rằng mọi chuyện đều có khả năng. Chuyện đời có gì là tuyệt đối, lão Cố, San San nhà tôi giao cho , hôm nay những lời này phải là chất vấn gì . Dù sao cũng bình an sống hai mươi năm qua, sau này San San theo chắc xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ muốn để tâm chút, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng thể để San San chịu bất cứ tổn thương nào. Về phần và chuyện Uông Chính Mẫn có liên quan gì đến nhau hay , những người dân thường như chúng tôi hoàn toàn quan tâm.”


      Cố Trì Tây cười cười, "Lão Tùng, đúng là kẻ tri thức giả hồ đồ.”


      Tùng Chí Quân cười, "Ây dà, đừng khen tôi như vậy, tôi chỉ là dân thường, thể so sánh với đại nhân vật như được. , bây giờ tôi nghĩ thoáng rồi, tôi cảm thấy San San theo cũng tệ, ít nhất nó phải suy nghĩ những việc vặt trong sinh hoạt hằng ngày, rất cẩn thận, mọi chuyện đều có chăm sóc cho San San, tôi và mẹ của San San cũng yên tâm.”


      Tùng San mới vừa ra khỏi phòng bếp nghe thấy câu sau cùng của lão Tùng, cười hì hì lại gần, ôm lấy eo lão Tùng dụi dụi, "Ba, con lớn như vậy rồi, bà còn gì mà yên lòng nữa chứ.”


      Tùng Chí Quân ôm con , vuốt cái mũi của , "Dù con lớn như thế nào, con vẫn là con của chúng ta, vĩnh viễn là như vậy.”


      Bánh thịt bò làm nhiều quá ăn hết, Tùng Chí Quân lấy cặp lồng ra bỏ vào cho con mang về. Tùng San có chút nỡ xa ba mẹ, liền làm nũng : "Hay là hôm nay em ở lại đây luôn nhé.”


      Cố Trì Tây dịu dàng cười, "Được.”


      Phương Tiểu Tiệp đẩy con tới bên cạnh Cố Trì Tây, "Ngày mai phải rồi, còn mau về nhà thu xếp đồ đạc . Lúc này mới biết nhớ thương ba mẹ sao?"


      Tùng San chẹp miệng, "Con vẫn luôn nhớ thương hai người mà.”


      Câu này khiến lão Tùng suýt nữa rơi nước mắt. Ông vội vàng đẩy con ra ngoài cửa, "Mau về , còn chần chờ gì nữa, trời tối rồi, đường cẩn thận chút.”


      Tùng San cũng muốn khóc, cố kìm nén giả làm mặt quỷ, "Con đây, đừng nhớ con nhiều nha!" xong kéo Cố Trì Tây xuống tầng.


      Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp vội vàng ra ban công, nhìn con và Cố Trì Tây lên xe, Phương Tiểu Tiệp ứa nước mắt, "Lão Tùng à, ông xem chúng ta nuôi con làm gì, vất vả lắm mới nuôi nó lớn, bây giờ lại thuộc về người ta.”


      Tùng Chí Quân ôm vợ, cười thở dài: "Có con cái nhà ai lớn rồi mà phải rời nhà chứ, làm gì có chuyện phân ra con trai, con .”


      Từ lúc lên xe Tùng San bắt đầu khóc, khóc mạch đến Giang Phong Uyển. Cố Trì Tây dừng xe, nhìn bé con ướt đẫm nước mắt, đau lòng xoa đầu , "Nếu em nhớ thương như vậy, sao đêm nay ở lại chứ?"


      Tùng San nức nở, " được, nếu đêm nay em ở lại ngày mai càng được...”


      Cố Trì Tây xuống xe, giúp mở cửa xe, tháo dây an toàn, vịn cổ bé con hôn cái, " còn tưởng là em muốn rời xa .”


      Tùng San trừng , đôi mắt ướt át nên nhìn trong trẻo hơn nhiều, " hư!"


      Cố Trì Tây ôm lấy , xoa đầu, "Đến Hồng Kông rồi, hôm nào em nhớ ba mẹ, sắp xếp cho bọn họ tới Hồng Kông thăm em, dù sao chỉ cần chuyên cơ vài giờ là tới, khác gì với việc lại trong thành phố.”


      Tùng San rúc vào lòng , lau nước mắt, "Vậy mua cho em chiếc chuyên cơ riêng , em nhớ ba mẹ lập tức cho người tới rước họ, hoặc là em lập tức quay về nhà.”


      Cố Trì Tây cười : "Được. "


      Buổi tối Lão Tần ăn quá nhiều, Tùng San về nhà còn đút cho nó cái bánh nhân thịt bò, kết quả nó ăn tới mức no căng bụng, tới khuya rồi mà vẫn chưa ngủ được, phấn khởi chạy vòng quanh phòng khách.


      Cố Trì Tây tắm rửa xong ra ngoài thấy Tùng San ngồi sô pha cười, nhìn Lão Tần cười ngây ngô. cười bất đắc dĩ, bước tới ôm lấy , "Nhanh như vậy hết buồn rồi sao? Sao lại ngồi đây cười ngây ngô thế?"


      Tùng San vùi vào lòng , "Đương nhiên buồn, chỉ là từ ba em với em, càng là lúc đau buồn khổ sở, càng phải tìm chuyện khiến mình phải cười. Em phải diễn viên phim Quỳnh Dao, vì chuyện sinh ly tử biệt mà khóc ròng 10 năm, chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước mới phải.”


      Cố Trì Tây cười gật đầu, "Ba em rất tuyệt vời.”


      Tùng San cười : "Đúng vậy, ba em rất lợi hại!" Nghĩ chút lại : "Lúc nãy khi em và mẹ rửa bát trong bếp, ba em có chuyện gì quan trọng với ?"


      Cố Trì Tây : "Có.”


      Tùng San thấy ánh mắt phức tạp của , liền hỏi: " gì vậy?"


      Cố Trì Tây trả lời: "Mẹ em nghe được mấy chuyện quá khứ từ chỗ Uông Tiểu Kinh, cho nên hơi hoảng hốt, vì vậy hôm nay ba em muốn chắc chắn rằng những chuyện này ảnh hưởng gì đến em.”


      Tùng San như có suy nghĩ gì đó, gối đầu lên khuỷu tay , ngẩng mặt lên nhìn , "Chuyện quá khứ là chỉ chuyện ba ruột của Cố Lâm Lâm sao?"


      Cố Trì Tây cười cười, " chỉ chuyện đó, còn có biến cố của gia đình Uông Tiểu Kinh. là con rể của Uông Chính Mẫn.”


      Tùng San nháy mắt mấy cái, "Uông Chính Mẫn là ai?"


      Cố Trì Tây vuốt ve mặt bé con, cười : "Em còn quá , lúc Uông Chính Mẫn qua đời em còn chưa sinh ra đâu.”


      Tùng San nhăn mày, "Nghe thấy phức tạp, mấy chuyện dài dòng em muốn nghe.”


      Cố Trì Tây bật cười, " sao?"


      Tùng San cười hì hì : "Dù sao cũng liên quan tới em, nhưng ân oán thù hận gì của trước kia em biết cũng vô dụng. Dù sao em chắc chắn rằng bảo đảm với ba em, những chuyện đó ảnh hưởng đến gì đến em có đúng ?"


      Cố Trì Tây cười : "Ừ.”


      Tùng San cười: "Vậy em cần nghe nữa, dù sao em tin , có bên em là đủ rồi.”


      Lòng Cố Trì Tây dao động, cúi đầu hôn lên môi , "San San, cảm ơn em.”


      Ai bé con của hiểu chuyện, ràng rất khó chịu trong lòng, nhưng lại rất biết cách quan tâm.


      Lão Tần chạy vài vòng trong phòng khách mới chịu chạy lên sô pha, vốn dĩ nó muốn bò tới bên cạnh San San làm nũng, kết quả lại phát hai chủ nhân của nó ôm lấy nhau, nó bất lực sủa "Gâu gâu", quả nhiên có người đáp lại, vì thế nó rất bất đắc dĩ bò xuống chân ghế sô pha nằm ngủ. Quả thực thể hiểu chuyện hơn.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair28 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 78

      con đường chuyên dụng VIP của sân bay, Tùng San gặp Trương Tân. Vẫn là mái tóc ngắn chỉnh tề, mặt chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén. Vết thương của nhìn qua tốt hơn rất nhiều, động tác cử chỉ ngắn gọn dứt khoát, khôi phục dáng vẻ người máy ngày thường.


      Trương Tân chỉ nhìn Tùng San cái rồi lập tức dời tầm mắt, hoàn toàn trở lại thái độ lúc trước. Tùng San lại nhàng thở ra, sau đó mỉm cười nhìn Cố Trì Tây đứng bên cạnh.


      có đánh người chào hỏi, như vậy là đủ rồi.


      Đây là lần đầu tiên Tùng San biết được sân bay lại có lối ngắn tắt như vậy, giảm bớt mấy phiền toái khi xếp hàng kiểm tra bảo an, gửi hành lí, trực tiếp theo Cố Trì Tây qua cánh cửa điện tử, sau đó yên ổn ngồi chiếc xe hơi màu đen. Lưu Mân và Trương Tân ngồi phía trước, Trương Tân lái xe.


      Tùng San nhìn ra khung cảnh bên ngoài xe, từng kí hiệu lớn của các công ty hàng các phi cơ lần lượt xuất , những lối kết nối với cửa máy bay, còn có những chiếc máy bay đậu chờ thời điểm cất cánh. Chiếc xe màu đen này băng qua mấy hàng máy bay, chạy tới chỗ chiếc chuyên cơ đậu yên tĩnh góc.


      "Chúng ta phi cơ nào?" Tùng San quay đầu hỏi Cố Trì Tây.


      Cố Trì Tây cười chỉ hướng, "Ở đó.”


      Tùng San nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Cố Trì Tây, chiếc phi cơ màu xám bạc, lớn đậu ở đó, bốn phía rất trống trải. Tùng San cẩn thận nhìn chiếc phi cơ đó, quay đầu hỏi Cố Trì Tây, "Đây là chuyên cơ của ?"


      Cố Trì Tây cười nắm lấy tay , "Từ hôm nay trở , nó là chuyên cơ của em.”


      Tùng San khẽ cong khóe miệng, ra lời. Hơn nửa ngày mới nhớ ra, ngày hôm qua nửa làm nũng nửa đùa muốn mua cho chiếc chuyên cơ. Thế mà làm rồi sao?


      Trương Tân dừng xe xong, mở cửa xe cho Cố Trì Tây, Lưu Mân qua bên kia mở cửa xe cho Tùng San.


      Những nhân viên của đội bay đứng sẵn ở thang máy nở nụ cười chào đón "Cố tổng, Cố phu nhân, hoan nghênh hai người lên phi cơ.”


      Tùng San vẫn ngây người, chưa thể nào hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ. Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ kinh ngạc của , cười rất vui vẻ, nắm tay đến thang lên xuống máy bay, "Cẩn thận dưới chân.”


      Trong cabin có bốn vách ngăn, trừ phòng điều khiển và phòng công tác của nhân viên đội bay ra, còn có 2 cái khoang khác. Lưu Mân và Trương Tân mang theo Lão Tần cùng ngồi khoang phía sau, Cố Trì Tây dẫn Tùng San ngồi vào khoang phía trước. Tùng San quan sát bốn phía, trong khoang này có bốn ghế dựa cho bốn người, bốn bàn trà , phía trước mỗi cái ghế đều có màn hình và bảng điều khiển.


      Cố Trì Tây kéo ngồi xuống, giúp cài dây an toàn. "Ngủ giấc là đến nơi.”


      Tùng San vui vẻ, "Đây là chuyên cơ có khoang giường nằm sao?"


      Cố Trì Tây cười , chỉ xoa nắn khuôn mặt nhắn của . bé con vẫn mãn nhãn ngạc nhiên nhìn xung quanh, căn bản ngủ được, biết qua bao lâu, nâng khuôn mặt đầy vẻ chờ mong nhìn , hỏi: "Cố Trì Tây, ba mẹ em cũng có thể ngồi chiếc chuyên cơ này tới Hồng Kông thăm em sao?"


      Cố Trì Tây gật đầu, "Đương nhiên, bây giờ nó là chuyên cơ của em.”


      Tùng San khẽ cong khóe miệng, hơn nửa ngày mới nở nụ cười, "Chuyên cơ của em!" rất hưng phấn, hận thể khoa tay múa chân, sau đó dứt khoát tháo dây an toàn, bổ nhào vào người , ôm cổ , cười khúc khích.


      Cố Trì Tây thấy vui vẻ tới mức này, cười : "Sao lên phi cơ rồi mà em còn chịu đàng hoàng chút thế, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình .”


      bé con chẹp cái miệng nhắn, giả vờ giận dỗi bật dậy khỏi người , nhưng lại như có chút lưu luyến rời. Trong lòng khẽ rung động, nhịn được nắm chặt lấy tay kéo vào trong ngực, lời nào hung hăng hôn . bị hôn, nhưng vẫn khúc khích cười ngây ngô, bàn tay bé cũng ngừng di chuyển người , trực tiếp thổi lửa cho ngọn đuốc trong người .


      ôm bé con, dùng sức ôm chặt hông , sau đó cởi dây an toàn của mình, đứng lên, tới cabin cách vách, dùng lực lớn đóng cửa lại, khách khí tìm vị trí đặt lên, sau đó chút do dự tiến vào.


      Lần này xem như là triền miên mây.


      Thân thể mềm nhũn bẫng, ngẫu nhiên có cảm giác trọng cùng siêu trọng, thân thể phù hợp trở nên khó có thể chia lìa. Trải qua tầng mây xóc nảy, khoái cảm thể thành lời đạt tới đỉnh cao nhất...


      Trương Tân và Lưu Mân ngồi ở cabin phía sau, nghe thấy thanh mơ hồ ở cabin phía trước truyền tới, nhưng mặt vẫn chút thay đổi tiếp tục làm việc máy tính.


      Chỉ là màn hình máy tính của Trương Tân vẫn là trang document duy nhất thể di chuyển.


      Lưu Mân đứng lên, tới phía sau lấy cho Trương Tân ly cà phê, "Nếu thấy thể đừng ép buộc chính mình.”


      Trương Tân ngẩng đầu, vừa vặn bắt gắp ánh mắt trêu đùa của Lưu Mân. "Tôi uống cà phê, cảm ơn.”


      Lưu Mân cười : "Nếm thử , mặc dù là cà phê đắng thêm đường, nhưng hẳn là tốt hơn nhiều so với hương vị trong lòng cậu.”


      Trương Tân vẫn giữ nét mặt biểu cảm, nhận lấy ly cà phê, uống ngụm. Vẻ mặt vẫn như cũ.


      Lưu Mân tiếp tục cười : " ra tôi rất hiếu kì, sao cậu lại quyết định trở về chứ?"


      Trương Tân giương mắt, lạnh lùng hỏi: " được sao?"


      Lưu Mân xua tay, "Cậu đừng hiểu lầm, phải tôi trách cậu quay trở về đoạt lấy vị trí của tôi đâu. Cậu có thể quay lại tôi vui mừng còn kịp, ông chủ giao cho tôi quá nhiều việc, mình tôi căn bản làm xuể, tôi lại thể nhận hai phần tiền lương. Tôi rất nghi ngờ trước đây cậu làm như thế nào, sao người có thể làm nhiều chuyện như vậy.”


      Trương Tân gì, lại cúi đầu uống ngụm cà phê.


      Lưu Mân nhìn về phía cánh cửa thông với khoang của mình, " ra tôi thấy ông chủ và vợ ông ấy rất xứng đôi.” xong lại tự cười cười, "Trai tài sắc như vậy là ông trời tác hợp cho thôi.”


      Trương Tân để cái ly tay xuống, "Tôi quay về, chỉ là vì muốn nhìn thấy ấy, vậy đủ rồi.”


      Lưu Mân tặc lưỡi, "Chậc chậc, nhìn ra cậu lại là người ngây thơ như vậy.” cười, vỗ vỗ vai Trương Tân, "Tôi thấy chuyện này là do cậu ở trong quân đội nhiều năm chưa gặp được con , chỉ mới biết người là Tùng San nên mới động lòng, rơi vào rồi rút ra được. Trương Tân, mở mắt của cậu ra nhìn thế giới này , thế giới này chỉ có mình Tùng San là phụ nữ.”


      Lúc Tùng San tỉnh dậy chuyên cơ ngừng hẳn, dụi dụi mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Trì Tây, hỏi: "Đến rồi sao?"


      Cố Trì Tây ôm , "Ừ, đến rồi.”


      Tùng San ngồi dậy, cảm thấy hơi mệt, còn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, "Vậy sao gọi em?"


      Cố Trì Tây cười cười, " gấp.”


      Tùng San cảm thấy càng 囧, nhìn thấy văn kiện tay , hỏi: " làm việc à?"


      Cố Trì Tây tiện tay đặt văn kiện sang bên, " thôi.”


      Trương Tân ôm Lão Tần xuống máy bay, Tùng San nhìn lão Tần, "Sao nó vẫn còn ngủ thế?"


      Cố Trì Tây ôm cười , "Lão Tần còn thích ngủ hơn em.”


      Tùng San bước tới xoa đầu Lão Tần, "Nó ngủ như chết vậy, phải bị bệnh chứ?"


      Trương Tân : " sao, chỉ là nó được cho uống thuốc, lúc máy bay khởi hành Lão Tần cảm thấy thoải mái, uống thuốc ngủ tốt cho nó hơn.”


      Tùng San nghe hiểu gật đầu, "À, ra là như vậy, cảm ơn .” xong ngẩng đầu cười cười.


      Trương Tân giống như nhìn thấy, máy móc trả lời: " cần khách khí.”


      Đường phố ở Hồng Kông phần lớn đều rất hẹp, cao thấp đều là đồi núi, điều này làm cho Tùng San - người có thói quen sống ở vùng đất bằng là thành phố A cảm thấy rất mới mẻ. ngồi trong xe nhìn những hàng cọ cao thẳng tắp hai bên đường, cười rất ngọt, "Chúng ta ở đâu? Vịnh Repulse sao?"


      Do biết rất ít về Hồng Kông, nên Tùng San cũng chỉ nghe qua vịnh Repulse là khu nhà cao cấp, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng ở Hồng Kông đều ở đó, quả thực có thể so với Beverly Hills của Hollywood.


      Nhưng ngờ Cố Trì Tây lại lắc đầu, ", chúng ta ở Tấn Thành Phong.”


      Tùng San chưa từng nghe qua chỗ này, "Tấn Thành Phong ở đâu?"


      Cố Trì Tây cười đáp: "Trung Hoàn, phố I.”


      Tùng San vẫn biết, "À.” Suy nghĩ chút vừa cười vừa hỏi: "Nhà ở Vịnh Repulse phải do xây dựng, cho nên ở, vậy Tấn Thành Phong kia chẳng lẽ cũng là sản nghiệp của ?"


      Cố Trì Tây cười lắc đầu, " phải, nhà ở đây là mới mua.”


      Nhất lời Tùng San có cảm giác vui vẻ thể thành lời, "Ha ha, rốt cuộc cũng có ngày phải mua nhà của người khác để ở!" Giọng đó giống như ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng có ngày phải làm chuyện trái với ý muốn của mình.


      Cố Trì Tây bật cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nắm bàn tay của giúp xuống xe.


      So với Giang Phong Uyển, dáng vẻ bên ngoài của Tấn Thành Phong có phong cách khác hoàn toàn. Những tầng lầu cao ngất như muốn tới tận mây kia đều có hành lang nối liền với toà nhà khác, tọa lạc trong thành thị, bên dưới có các cửa hàng và bến xe điện ngầm, đám đông rộn ràng nhốn nháo. Cố Trì Tây dắt theo Tùng San vào bên trong toà nhà lớn, nơi đó giống như bồng lai tiên cảnh, ở giữa có khoảng đất cỏ cây xanh rì như bước vào thế ngoại đào nguyên. Vào thang máy, chạy thẳng lên tầng 50, cửa thang máy mở ra, chỉ có cửa phòng, vào phòng rồi mới phát , căn hộ này hoàn toàn hơn Giang Phong Uyển. mặt bên tường của phòng khách là cửa sổ sát đất, toàn bộ con đường ven biển đảo Hồng Kông đều được thu vào trong đáy mắt, nước biển xanh sâu thăm thẳm, đẹp đến lạ thường.


      Tùng San nhìn mặt tường kính đó nhịn được cảm thán, " xem này, đẹp quá mất!"


      Cố Trì Tây cười, bước tới ôm , "Nhìn bên ngoài tuy hơi hẹp chút, nhưng bên trong rất tuyệt đúng ? Hồng Kông chính là như vậy, bé, thể so với thành phố A, nhưng lại có cảnh biển rất đẹp.”


      Tùng San gật gật đầu, "Ừm, căn hộ này tuy nằm trong khu đô thị, nhưng lại đẹp quá! Hơn nữa cảm giác giống như có thêm chút hữu tình.”


      Bất luận là Giang Phong Uyển hay là Vân Đỉnh, đều quá trống trải, quá xa cách.


      Cố Trì Tây cười : " thích những nơi yên tĩnh, ở nơi này phải cùng với đống người chen chúc trong toà nhà, ra cũng tốt lắm.”


      Tùng San quay đầu nhìn , "Vậy sao còn mua nhà ở đây?"


      Cố Trì Tây cười cười, nắm tay chỉ vào hướng ở dưới đường, "Chỗ đó, qua con đường, chính là Đại học Hồng Kông.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, mailinh27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :