Chương 10.3:
Editor: Lin
Thi Gia Phong ngồi xuống giường, nhìn sàn nhà . “ biết em cũng tin , là công tử trăng hoa, nhưng chưa bao giờ lời với người phụ nữ nào, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng!”
là người đầu tiên?
“Gạt người!” Tang Văn Nhi tin, coi như mấy người phụ nữ kia, đó là mười năm này? phải mười năm trước, Lương Tiểu Tuyền vẫn luôn ở trong tim sao? Chẳng lẽ chưa từng tỏ tình sao?
“ lừa em!” đều là .
“Lương Tiểu Tuyền sao? phải Lương Tiểu Tuyền sao? chừa từng qua lời với ấy?” phải thừa nhận, có có chút ghen, nếu như mười năm này người luôn nhớ đến phải là , có thể vẫn còn ghét người đàn ông này.
Thi Gia Phong hiển nhiên biết hỏi như vậy, có chút sửng sốt. “Sao em lại biết?”
Tang Văn Nhi phát mình đột nhiên thốt lên, cực kỳ hối hận. “Em nhìn ra được, đừng hòng sang chuyện khác.” muốn che giấu quá khứ.
Mặc dù Thi Gia Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng để ý, vì đó là chuyện qua, quan trọng là nên giải thích thế nào. “Bây giờ có cảm giác gì với ấy, ban đầu cũng có chính thức tỏ tình, em có thể yên tâm.”
Mặc dù Tang Văn Nhi hoài nghi, nhưng thái độ hiển nhiên trở nên tốt hơn nhiều.
“Văn Nhi, em tin tưởng ! Nếu lòng với em, còn có thể dùng hôn nhân để trói chặt em lại sao? Đến bây giờ em còn hiểu tấm lòng ?” Thi Gia Phong sợ cự tuyệt, trước đó xa lánh khiến hề dễ chịu, muốn tiếp tục bị như vậy nữa.
Tang Văn Nhi tính mở miệng, nhưng muốn lại thôi.
“Muốn gì?” Thi Gia Phong nhìn biểu tình khó xử của , cầm tay .
Tang Văn Nhi lắc đầu . “Em và căn bản thích hợp, tại sao lại kiên trì muốn chúng ta kết hôn?”
Lông mày nhíu chặt. “Ai hai chúng ta thích hợp? còn cảm thấy rất thích hợp!”
“Nhưng đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ từ phía!”
ra, Tang Văn Nhi ngại điều này, mới chịu đồng ý với ?
“Ngu ngốc, phải vì thân phận, bất kể là tuổi tác, cũng em, cũng cho phép em dùng bất kỳ lý do nào để cự tuyệt !” Thi Gia Phong ôm vào trong ngực mình.
Sau khi Tang Văn Nhi nghe cũng có chút cảm động, vẫn đề của vẫn suy nghĩ được giải đáp, có thể tin tưởng sao?
“ mặc kệ trong lòng em suy nghĩ lung tung cái gì, vội vàng vứt bỏ ah, em chỉ cần biết em, hơn nữa em lâu, lâu là đủ rồi.” Thi Gia Phong ôm chặt lấy .
Tang Văn Nhi do dự giơ tay lên, đặt lưng , nếu như để ý nhiều như vậy, có phải có được hạnh phúc rồi ?
Sau khi Thi Gia Phong cảm nhận được hành động của , mỉm cười buông lỏng chút, cúi đầu nhìn , mà dáng vẻ như có chút xấu hổ dám nhìn thẳng . “Văn Nhi! Em ! đúng ?” Thi Gia Phong dò hỏi.
Muốn thế nào đây, có thể chỉ có mới trực tiếp như vậy!
Nhưng dù Tang Văn Nhi trả lời, nhưng nhìn nét mặt của , cũng cảm nhận được ràng, dáng vẻ xấu hổ của , là đáng chịu được.
“Có phải tự mắng mình trong lòng?” Vẻ khí thế của Tang Văn Nhi nhất thời giảm phân nửa, lòng của mềm xuống rồi, khát vọng hạnh phúc, lại vừa sợ tặng mình hạnh phúc, nhưng nếu như ở cùng với người mình , vậy có phải cũng cần quản nhiều như vậy, chỉ cần người đó mình là đủ rồi, tại sao còn phải nghĩ đến chuyện xa xôi như thế?
Thi Gia Phong nhéo cái mũi của , " con đường tình phân chia thắng bại, chỉ có hai trái tim từ từ đến gần nhau!"
Tang Văn Nhi trừng mắt liếc cái, "Miệng lưỡi trơn tru!"
"Chỉ với em thôi!" Thi Gia Phong nghiêm túc cười .
Tang Văn Nhi cũng cười, dù sao chuyện này cũng phải sớm kết thúc, danh nghĩ hai người cũng là vợ chồng, muốn ly hôn, cũng đồng ý, vậy tại sao tiếp tục tiến lên đây? Lại có thể cho con trai gia đình hoàn chỉnh, đây phải là điều phải đền bù cho Tang Tuấn sao?
Sau khi Thi Gia Phong hiểu suy nghĩ của Tang Văn Nhi, lập tức lấy chiếc nhẫn mua từ nhiều ngày trước từ trong túi ra, chuẩn bị vì thời khắc quan trọng, ra muốn tặng vào ngày ký tên đó, nhưng nghĩ đến phản ứng của lại kịch liệt đến vậy, sau khi mẹ xuất , cơ hội mở miệng của càng thêm có, cho nên vẫn giữ lại.
Tang Văn Nhi nhìn chiếc nhẫn lấy ra, là đẹp, phải muốn....
"Văn Nhi, mặc dù hôn lễ này đến hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn là có, chiếc nhẫn này chuẩn bị rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn có cơ hội lấy ra, tại cuối cùng em cũng tha thứ cho , cho nên muốn cầu hôn e! Xin em hãy gả cho !" Thi Gia Phong quỳ chân xuống.
Mặc dù chiếc nhẫn kết hôn vô cùng hấp dẫn, nhưng tha thứ lúc nào?
"Hình như em vẫn chưa tha thứ cho !" Tang Văn Nhi nhíu mày.
Thi Gia Phong lập tức trở nên sốt sắng, "Biêu vừa rồi phải muốn tha thứ cho sao?"
"Em chưa !" Lần đầu tiên phát trêu chọc là vui, ai bảo vẫn luôn trêu chọc mình?
"Văn Nhi, thể như vậy, chuẩn bị từ rất lâu rồi, hơn nữa chúng ta kết hôn, em thể vứt bỏ !" Thi Gia Phong cầm tay .
là ngây thơ! Tang Văn Nhi nhìn vẻ mặt của , cảm thấy lúc này rất giống đứa bé thích giận dỗi muốn mua đồ.
"Buông em ra!" Tang Văn Nhi làm bộ tức giận .
Nhưng càng tức giận, Thi Gia Phong càng chịu buông tay , ngang ngược đeo chiếc nhẫn vào tay . "Từ giờ trở , em thể lấy chiếc nhẫn này xuống, em chính là phu nhân của Thi Gia Phong ."
"Ngang ngược!" Tang Văn Nhi cười, vẫn mang theo chút ngang ngược, côn đồ, mới là Thi Gia Phong.
"Hả?" Thi Gia Phong còn chưa kịp phản ứng, nhưng càng nghi càng đúng, vừa rồi đồng ý mình sao?
"Vừa rồi em đáp ứng rồi sao?"
" xem?"
Thi Gia Phong nhớ lại, ôm : "Nhất định là đồng ý, mặc kệ em có đồng ý hay , kết quả cũng chỉ có , còn nữa, mẹ sắp xếp hôn lễ cho hai chúng ta, khi biết bà vô cùng vui mừng, có thể làm lớn bao nhiêu lớn bấy nhiêu, em thích ?"
" biết!" Tang Văn Nhi vô cùng xấu hổ.
biết? Thôi , dù sao đó cũng quan trọng, quan trọng là tại nghĩ thế nào. "Văn Nhi, em !" Còn chưa nghe được câu đí, Thi Gia Phong vẫn cảm thấy yên tâm.
Tang Văn Nhi do dự, cần ra miệng sao?
"Em nhất định phải !" Như biết suy nghĩ trong lòng , Thi Gia Phong lập tức ra lệnh.
"!" Tang Văn Nhi qua loa.
Thi Gia Phong bình tĩnh nhìn đáy mắt . "Tại sao lại xác định như vậy?"
Tang Văn Nhi bị nhìn, da đầu có chút tê dại, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận: "Được rồi! Em !"
Nhận được câu trả lời của , Thi Gia Phong thiếu chút nữa là vui mừng hét lớn lên. "Nếu , tại sao vẫn chịu với chuyện về Tiểu Tuấn?"
Tang Văn Nhi thu lại nụ cười, có chút muốn trốn tránh vấn đề này.
" cho trốn tránh, nhất định phải trả lời ." Thi Gia Phong bắt được bả vai .
Hốc mắt của Tang Văn Nhi có ánh nước: "Em sợ! Sợ sau khi biết đoạt Tiểu Tuấn, nó là người thân duy nhất của em, em thể mất nó."
Nghe vậy, nét mặt Thi Gia Phong dần trở nên dịu dàng, đau lòng ôm lấy , "Yên tâm, Văn Nhi, cướp Tiểu Tuấn cảu em, bắt đầu từ hôm nay, em chỉ có mình Tiểu Tuấn là người thân, em còn có , còn có mẹ, cuộc sống của em rất tốt."
Sau khi Tang Văn Nhi nghe được, ôm chặt lấy Thi Gia Phong, quả nhiên vẫn rất hạnh phúc!
"Văn Nhi ngốc, nếu từ lúc bắt đầu em cho biết, có thể sớm phát ra tâm ý của mình với em rồi, em cũng cần phải chịu nhiều khổ sở như vậy!" vô cùng thương tiếc , hi vọng có thể ở dưới cánh chim của cả đời, bao giờ bị bất kỳ ai tổn thương .
Tang Văn Nhi rất vui mà khóc, rất , rất thương , dù cách nào biết trước chuyện tương lai, nhưng vẫn hi vọng có được tất cả mọi thứ ở tại, chỉ cần thích , vẫn .
Last edited by a moderator: 4/2/15
Pecku, Tiểu yêu tinh và Fuu thích bài này.